Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 54: Muốn giới thiệu đối tượng
Chương 54: Muốn giới thiệu đối tượng
Hạng Vân Đoan về nhà, xe đạp không có để ở bên ngoài hành lang mà trực tiếp mang vào trong phòng. Lỡ như có người thừa dịp hắn ngủ say, lại tháo bánh xe đi thì coi như thiệt thòi lớn. Cũng không phải hắn bụng ta là bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử, thật sự là trong viện này có kẻ tiểu nhân mà.
"Bình bình bình!"
Hạng Vân Đoan vừa nằm trên giường, từ trong không gian lấy ra một cái bình sứ cao hơn hai mươi phân mét, toàn thân màu xanh lá cây, tinh tế thưởng thức, cảm thụ được khí tức nghệ thuật hun đúc, không ngờ tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Tiểu Hạng ngủ chưa? Tam đại gia tới tìm ngươi uống hai chén nhé." Giọng Diêm Phụ Quý vang lên ngoài cửa.
Hạng Vân Đoan cất kỹ bình sứ vào không gian, lúc này mới đứng dậy, mở cửa ra. Diêm Phụ Quý tươi cười đứng ở cửa, một tay xách chai rượu màu xanh, một tay bưng một đĩa lạc rang dầu.
"Ơ, tam đại gia, sao lại thế này?" Hạng Vân Đoan nhìn bộ dạng của Diêm Phụ Quý, hơi kinh ngạc, lão già Diêm này xưa nay chỉ có lấy đồ của người khác chứ chưa bao giờ thấy chủ động để người khác chiếm tiện nghi, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi?
"Ngươi, tiểu Hạng, nhường một chút, để tam đại gia vào rồi nói!" Diêm Phụ Quý thấy Hạng Vân Đoan chắn ở cửa ra vào thì không nhịn được nói.
Hạng Vân Đoan cũng không biết trong bụng gã này đang chứa thứ thuốc gì, nên không từ chối mà để hắn vào phòng, lúc này mới đóng cửa lại. Diêm Phụ Quý vào nhà, đặt đồ cầm trong tay lên bàn, còn chưa kịp nói, mắt đã để ý tới chiếc xe đạp để ở một bên.
"Chậc chậc..." Diêm Phụ Quý đi vòng vòng ngắm nghía hồi lâu, lại đưa tay sờ lên thân xe, trong miệng không khỏi phát ra tiếng cảm thán, một lát sau mới hỏi: "Cái này tốn bao nhiêu tiền mua vậy?"
Thấy bộ mặt chua lè của Diêm Phụ Quý, Hạng Vân Đoan trêu chọc: "Ngài không phải là danh xưng bàn tính trong viện mình sao? Ngài thử tính xem chiếc xe đạp này của tôi đáng giá bao nhiêu?"
"Hừ, kiểm tra tam đại gia à? Ta cũng chuẩn bị mua xe đạp, không ngờ bị thằng nhóc ngươi giành trước. Xe đạp thế này thì ít nhất cũng phải tám chín mươi đồng chứ?" Diêm Phụ Quý thăm dò nói.
Hạng Vân Đoan không nói gì, chỉ giơ ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa khép lại cùng nhau.
"Bảy mươi? Không thể nào! Xe này không thể chỉ có bảy mươi đồng được!" Diêm Phụ Quý lắc đầu như trống bỏi, cặp kính cận suýt chút nữa thì bay ra.
"Ngài xem, tôi nói thật mà ngài lại không tin!" Hạng Vân Đoan có chút bất đắc dĩ nói.
"Thật sự là bảy mươi đồng? Mua ở đâu vậy?" Diêm Phụ Quý vội hỏi. Chẳng lẽ mấy hôm nay xe đạp giảm giá? Nếu vậy thì hắn phải tranh thủ mua mới được.
"Ở cửa hàng ủy thác bên Đông Đơn ấy, ngài muốn mua thì cứ đến hỏi, lúc tôi mua, trong kho vẫn còn hơn chục chiếc xe đấy!" Hạng Vân Đoan nói.
"Vậy còn cái đồng hồ kia ngươi mua hết bao nhiêu tiền?" Ánh mắt Diêm Phụ Quý nhìn về cổ tay Hạng Vân Đoan, con mắt nhỏ cũng sắp đỏ lên. Hắn đường đường là giáo sư nhân dân, là người có văn hóa, trên tay không có lấy một cái đồng hồ, không ngờ thằng nhóc Hạng Vân Đoan lại còn đeo cả đồng hồ. Cái này... Cái này... Cái này có hợp với lễ nghi không vậy?
Lần này Hạng Vân Đoan không để Diêm Phụ Quý đoán nữa, nếu cứ để hắn đoán thì chắc là có nghĩ nát óc cũng không đoán đúng. "Sáu đồng đại hắc thập!" Hạng Vân Đoan nói.
"Cái gì? Thằng nhóc này, chẳng lẽ ngươi coi ta bị mù sao? Đồng hồ sao có thể có từng đó tiền? Còn không bằng xe đạp?" Diêm Phụ Quý thật sự muốn phát điên lên được. Với tính cách của hắn, nếu thấy người khác nhặt được của hời chiếm được tiện nghi, còn khó chịu hơn cả mình bị thiệt. Nếu đồng hồ chỉ có sáu mươi đồng, vậy hắn đã sớm mua rồi. Không nói những thứ khác, đồng hồ có thể thể hiện rõ hơn thân phận người có học của hắn.
"Thật sự là sáu mươi đồng, bất quá cái đồng hồ này sở dĩ tiện nghi vậy là vì nó có chút bệnh, kim chạy không chuẩn, lúc nhanh lúc chậm, đừng thấy tôi bỏ sáu mươi đồng mua đồng hồ mà cho là có hời, muốn sửa cho nó ngon lành thì cũng phải tốn không ít tiền đấy!" Hạng Vân Đoan thấy Diêm Phụ Quý thở hồng hộc, ngực phập phồng liên tục, không dám kích thích gã này nữa, nếu kích thêm chút nữa thì gã ta có khi còn tức đến nổ phổi ấy chứ.
Quả nhiên, Diêm Phụ Quý nghe hắn nói vậy, tâm trạng kích động cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại, nếu thật sự có sáu mươi đồng là mua được một cái đồng hồ tốt, vậy đêm nay hắn ngủ không ngon giấc mất.
"Tiểu Hạng, ngươi thật thà nói đi, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đồng hồ sáu mươi, xe đạp bảy mươi, tổng cộng là 130 đồng, đâu phải là con số nhỏ đâu!" Diêm Phụ Quý cuối cùng cũng nhớ ra mục đích tới đây, mở miệng hỏi.
"Bí mật!" Hạng Vân Đoan nói.
"Ôi, thôi thôi thôi, tiểu Hạng này, kể từ khi ngươi vào ở đến giờ, chúng ta còn chưa uống với nhau một lần nào cả, chúng ta là hàng xóm, nên phải qua lại nhiều hơn mới đúng!" Diêm Phụ Quý thấy Hạng Vân Đoan không chịu nói thì cũng không ép nữa mà kéo Hạng Vân Đoan ngồi xuống, chuẩn bị vừa uống vừa nói chuyện. Đây coi như là một chiêu vòng vo, dù sao có những người nhìn bình thường thì có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu uống chút rượu vào thì dễ thay đổi tính tình. Cho Hạng Vân Đoan uống chút rượu, có khi Hạng Vân Đoan sẽ nói nhiều hơn cũng nên. Đây là thứ mà hắn Diêm Phụ Quý đã tính toán trước khi tới đây.
Hạng Vân Đoan tìm hai cái ly rượu ở trong tủ, lúc này mới ngồi xuống nói: "Xem ra vừa rồi nếu tôi lanh mồm lanh miệng nói cho ngài biết thì hai thứ lạc rang với rượu này chắc tôi không được hưởng rồi!"
"Ngươi nói gì vậy? Tam đại gia là người như thế sao? Tam đại gia là thật lòng muốn mời ngươi uống rượu đấy chứ!" Diêm Phụ Quý nói.
"Thật sao? Không phải muốn hỏi thăm chút tin tức gì sao?" Hạng Vân Đoan cười nói.
"Này, đương nhiên là thật lòng muốn uống rượu rồi, bất quá mà, tình cảnh nhà tam đại gia ngươi cũng biết đấy, thực sự có chút khó khăn, nếu như ngươi có cách kiếm tiền gì thì nhớ đưa tam đại gia cùng một lúc nhé!" Diêm Phụ Quý vừa nói vừa rót rượu đầy ly cho Hạng Vân Đoan.
"Tôi đã nói rồi mà, tam đại gia hôm nay sao lại hào phóng như vậy, còn mời tôi uống rượu, hóa ra là..." Hạng Vân Đoan vừa nói, vừa gắp lạc rang bỏ vào miệng, sau đó nâng ly lên uống một hơi cạn sạch, bất quá ngay sau đó, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
"Ti ~ Phụt... Khạc... Khụ khụ khụ!" Ho vài tiếng, Hạng Vân Đoan thầm mắng bản thân mình, vừa rồi có chút đãng trí không nhớ ra, rượu của Diêm Phụ Quý có mà uống được chắc!
"Tôi nói tam đại gia, rốt cuộc ngài pha bao nhiêu nước vào rượu vậy? Đây là cái đồ quỷ gì thế, thứ này mà cũng gọi là rượu được à?" Hạng Vân Đoan hết sức cạn lời.
Diêm Phụ Quý độc ác là ở chỗ, không chỉ tính toán người khác, mà còn tính kế cả con cái, thậm chí độc ác đến mức ngay cả mình cũng tính kế. Biết Diêm Phụ Quý thích pha nước vào rượu rồi, thật không ngờ nước lại còn được pha theo kiểu này, rốt cuộc là pha nước vào rượu hay pha rượu vào nước vậy trời?
Diêm Phụ Quý thấy Hạng Vân Đoan bị rượu dởm làm cho sặc đến khó chịu thì sắc mặt có chút lúng túng, rượu dởm này hắn ta cũng uống, có phản ứng mạnh như vậy đâu? Không phải là nó hơi loãng chút thôi sao? Bất quá hắn ta biết lúc này không thể dây dưa chuyện này được, liền chuyển chủ đề, nói: "Tiểu Hạng à, ta nhớ lúc ngươi mới tới hình như có nói, năm nay ngươi hai mươi tuổi, cái tuổi này, cũng nên cưới vợ rồi. Sao hả? Có đối tượng chưa? Nếu như chưa có, để tam đại gia giới thiệu cho một người thì sao?"
"A?" Hạng Vân Đoan hơi nhướn mày, lão già Diêm này không thấy thỏ thì không thả chim ưng, vậy mà lại chủ động làm việc tốt à?
"Tam đại gia, trong viện này, Hà Vũ Trụ với Hứa Đại Mậu đều lớn hơn tôi, còn chưa kết hôn đấy, ngài muốn làm ông Tơ bà Nguyệt sao không giới thiệu cho bọn họ?" Hạng Vân Đoan hỏi.
"Chẳng phải tại ta thấy tiểu tử ngươi cao lớn khỏe mạnh không mập không ốm, người lại ngay ngắn, tướng mạo đường đường nên xứng đôi với người ta hơn hay sao? Ngốc Trụ với Hứa Đại Mậu mà đứng cùng ngươi thì khác nào gà mái so với phượng hoàng à!" Diêm Phụ Quý nịnh nọt nói.
"Thật á?" Hạng Vân Đoan không ngờ Diêm Phụ Quý khi nịnh nọt lên thì cũng có lý có lẽ ghê chứ.
"Đương nhiên là thật rồi, tam đại gia lừa ai bao giờ chưa? Ta muốn giới thiệu cho ngươi cô nương này đẹp lắm đấy, mấu chốt là người còn rất có khí chất, tuyệt đối là người vừa có tài vừa có sắc!" Diêm Phụ Quý vỗ ngực cam đoan.
Thấy Diêm Phụ Quý nói vậy, Hạng Vân Đoan liền đứng dậy đi vào tủ bát lấy thêm một bình rượu nữa. Hắn không hút thuốc lá nhưng cũng biết uống chút ít nên trong nhà cũng chuẩn bị sẵn một bình, thỉnh thoảng ở nhà dùng cơm sẽ nhắm chút rượu. Bình rượu này là loại rượu Tây Phượng mà hắn cố ý tìm kiếm. Năm hai năm lần đầu tổ chức bình rượu, đã chọn ra tám loại danh tửu, trong đó có một loại quả lộ tửu, một loại hoàng tửu, hai loại rượu nho và bốn loại rượu đế. Lô Châu Lão Diếu, Quý Châu Mao Đài, Thiểm Tây Tây Phượng và Hạnh Hoa thôn rượu Phần chính là tứ đại rượu đế.
Thực tế, trước đây thì hoàng tửu mới là loại rượu phổ biến nhất trong nước, hễ ai có thân phận đều dùng hoàng tửu, còn rượu đế là của dân nghèo dùng. Cũng là từ sau buổi bình rượu này thì rượu đế mới dần dần đường hoàng bước lên đài, thay thế hoàng tửu trở thành đồ uống chủ yếu của người dân.
"Ôi, rượu Tây Phượng, tứ đại danh tửu đây mà, thằng nhóc này thời gian qua cũng hưởng thụ ghê nhỉ!" Diêm Phụ Quý vừa nhìn thấy Hạng Vân Đoan mang ra bình rượu Tây Phượng, hai mắt lập tức sáng rực lên, trong lúc nói chuyện, gã còn đổ chỗ rượu trong ly mình vào lại chai, sau đó vặn nắp lại cẩn thận rồi để sang một bên, rồi quay sang nhìn Hạng Vân Đoan.
Giá rượu Tây Phượng không đắt bằng rượu mao tử tới gần ba đồng, nhưng cũng là một đồng một bình, không rẻ chút nào. Hơn nữa, sản lượng rượu Tây Phượng không cao, trước khi đoạt được danh hiệu "Tứ đại danh tửu" thì nó còn chưa có cả một nhà máy đứng đắn mà hoàn toàn là do các xưởng nhỏ sản xuất, vì vậy mà số lượng bán trên thị trường rất ít, có thể nói là hiếm hơn cả rượu mao tử. Diêm Phụ Quý nhìn thấy chai rượu Tây Phượng trước mặt thì trong lòng thoải mái hẳn ra, uống thêm hai ly rượu Tây Phượng này, chẳng phải lạc rang đêm nay kiếm được rồi hay sao.
Hạng Vân Đoan cũng không có hẹp hòi, đổ cho Diêm Phụ Quý một ly, rồi cũng tự rót cho mình một ly, rồi mới nói: "Tam đại gia, tính tôi từ trước đến nay là có ơn tất báo, ngài đã muốn giới thiệu đối tượng cho tôi thì tôi thật sự rất cao hứng, nếu chuyện thành công thì lễ tạ ơn chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng. Nhưng chúng ta nói trước để khỏi mất lòng, yêu cầu của tôi hơi cao, tính tình thế nào thì chưa nói đến, cái này trong thời gian ngắn thì không thể nhìn ra được. Nhưng về vẻ bề ngoài thì có thể nhìn rõ ràng ngay được, cho dù nói là gu thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác nhưng gu xấu thì gần như giống nhau, ngài mà giới thiệu cho tôi cái loại nhan sắc bình thường, lừa tôi tạ lễ thì đừng trách tôi sau này trở mặt không quen biết!"
Đối với loại người như Diêm Phụ Quý thì nhất định phải đề phòng một chút, trong cốt truyện, lão này nhận lễ của Ngốc Trụ nhưng không cho Ngốc Trụ quen Nhiễm Thu Diệp, còn nói thẳng Ngốc Trụ không xứng với Nhiễm Thu Diệp, đúng là quá táng tận lương tâm.
"Ti ~ A ~ Rượu ngon!" Diêm Phụ Quý uống một ly rượu vào bụng thì không nhịn được mà phải tán thưởng, đừng thấy bình thường hắn ta toàn uống rượu pha nước mà lại coi thường khả năng nếm rượu của hắn, rượu ngon thì đương nhiên phải nếm được ra rồi. Uống hết một ly, gã này cũng không khách sáo, tự tay rót cho mình thêm một ly nữa rồi mới nói: "Ngươi cứ yên tâm đi, chắc chắn là xinh đẹp, không như Tần Hoài Như lúc mới gả vào viện mình đâu, mấu chốt là có khí chất, còn hơn con nhỏ nông thôn như Tần Hoài Như nhiều."
Hạng Vân Đoan mặt vẫn nghiêm túc nhưng Diêm Phụ Quý lại không để tâm cho lắm, bởi vì vốn dĩ hắn cũng không định giới thiệu người quái gở cho Hạng Vân Đoan, ngược lại, hắn chỉ sợ Hạng Vân Đoan mang về cái đồ hồng nhan họa thủy. Cũng tại bây giờ sau giải phóng không cho phép động vật thành tinh đấy chứ, nếu không hắn sẽ tìm một nàng Đát Kỷ cho Hạng Vân Đoan đi rồi.
"Được thôi, vậy ông nói trước đi, cô nương đó tình huống ra sao? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Bối cảnh gia đình thế nào?" Hạng Vân Đoan thấy Diêm Phụ Quý không có ý đùa cợt gì nên mới hỏi.
"Cô nương mới vừa tròn mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp ba, vừa mới được phân đến trường tiểu học chúng ta làm cô giáo, còn về tình hình khác thì đợi các cháu gặp nhau, tự mà hỏi nhé!" Diêm Phụ Quý nói. Trên thực tế, hắn cũng do ông bạn già nhắc nhở mà chợt nhớ ra, tình hình cụ thể của cô giáo mới này thì căn bản hắn không hề biết gì, giờ thì không thể nói rõ hai năm sáu tháng ra được, chỉ có thể đợi sau buổi gặp mặt thì lại nghe ngóng vậy.
"Thôi được!" Hạng Vân Đoan gật đầu, cũng không để ý gì lắm.
"Tiểu Hạng à, ta đã muốn giới thiệu cô nương này cho ngươi rồi thì có phải ngươi cũng nên cho ta biết về cái chuyện có được nhiều tiền đó hay không?" Vài chén rượu vào bụng, Diêm Phụ Quý đã có chút choáng váng, cũng may là còn chưa quên mất mục đích của chuyến đi này, liền vội vàng hỏi, nếu cứ tiếp tục nữa thì không biết Hạng Vân Đoan có say hay không, mà chắc hắn say trước, vậy thì coi như mất công toi.
"Cũng được, nói cho ngươi cũng không sao, nhưng chuyện có tiền từ đâu ra, thì ngươi sợ là không có hy vọng gì đâu!" Hạng Vân Đoan lắc đầu, sau đó mới nói ra chuyện hắn lên núi hái thuốc, đi săn và bán linh chi với mật ong. Thời đại này, không thể giấu tiền của được, nếu không nói rõ nguồn tiền thì rất dễ bị xem là gián điệp mà bị bắt. Cũng có nhiều kẻ ẩn nấp bị phát hiện là vì cuộc sống hàng ngày để lộ ra những thứ không tương xứng với công việc hiện tại nên mới bị dìm trong biển lửa chiến tranh của nhân dân. Hôm nay, coi như Diêm Phụ Quý không hỏi thì Hạng Vân Đoan thực ra cũng sẽ tìm cơ hội để chủ động nói ra, để tránh bị hiểu lầm.
"Đi săn? Hái thuốc?" Diêm Phụ Quý nghe Hạng Vân Đoan nói vậy thì lập tức tỉnh táo hơn, quả thực là rất có khả năng, Hạng Vân Đoan dù sao cũng là người sống trên núi, biết những chuyện này cũng không có gì lạ. May là không tính báo cáo Hạng Vân Đoan, nếu không thì hóa ra lại thành chuyện tự mình dâng mình đến tận miệng cá. Hơn nữa, Hạng Vân Đoan lại còn kể cả chuyện bán hàng ở Đồng Nhân Đường ra, có thể thấy là không hề bịa đặt, dù sao chuyện này rất dễ dàng điều tra. Bất quá, dù đã rõ ràng chuyện đó nhưng trong lòng Diêm Phụ Quý vẫn không bỏ được cái kế hoạch xúi Giả Trương Thị đi tố cáo Hạng Vân Đoan. Hạng Vân Đoan có tiềm năng quá lớn, hắn nhất định phải kéo gã vào phe mình, vì vậy làm cho quan hệ giữa Giả gia và Hạng Vân Đoan càng kém thì có lợi cho Diêm Phụ Quý hắn, hơn nữa Giả gia với Dịch Trung Hải có mối quan hệ tốt, nếu Hạng Vân Đoan mà kết thù với Giả gia thì tất nhiên cũng sẽ kết thù với Dịch Trung Hải, như vậy thì hắn không sợ Hạng Vân Đoan về sau lại giảng hòa với Dịch Trung Hải nữa.
"Tam đại gia, sao sắc mặt ngài lại ủ rũ thế kia, tôi có tiền mà ngài lại không vui sao?" Hạng Vân Đoan thấy Diêm Phụ Quý đột nhiên im lặng trầm mặc thì lại nghĩ lão ta lại nổi lòng đố kị, nên không nhịn được mở miệng hỏi.
"Sao có thể chứ, tam đại gia đâu phải là loại người như vậy, ta chỉ là hối hận mình không biết đi săn với hái thuốc thôi, nếu không thì ta cũng có thể lên núi phát tài như ngươi rồi!" Diêm Phụ Quý phản ứng rất nhanh, đương nhiên không thể để lộ lời trong lòng được.
"Nghe nói, tam đại gia ngài câu cá cũng là cao thủ có một không hai đấy, cho dù không đi săn đi hái thuốc được nhưng việc câu cá cũng đủ chi dùng trong gia đình rồi mà!" Hạng Vân Đoan trêu chọc nói. Nói về câu cá thì Diêm Phụ Quý đúng là loại người vừa gà mờ vừa mê câu, cũng may bây giờ câu cá không có gì tốn kém, nếu như là ở kiếp sau thì người thích câu cá lại thích cả đồ nghề câu thì không chừng cũng có nguy cơ tán gia bại sản như chơi máy ảnh SLR, tốt đẹp gì đâu!
Hạng Vân Đoan còn chưa dứt lời thì lời hắn ta nói, làm cho Diêm Phụ Quý trong lòng càng tức thêm, hắn cực khổ đi câu cá một ngày thì cũng chỉ được 3, 4 cân cá là cùng, cho dù gặp vận may đi chăng nữa thì với một chút thu nhập đó, so với chuyện đi săn, đi hái thuốc của Hạng Vân Đoan thì lập tức cảm thấy mình thật tẻ nhạt vô vị. Đúng là bất cứ chuyện gì thì so sánh thì mới thấy được sự khác biệt!
Hạng Vân Đoan về nhà, xe đạp không có để ở bên ngoài hành lang mà trực tiếp mang vào trong phòng. Lỡ như có người thừa dịp hắn ngủ say, lại tháo bánh xe đi thì coi như thiệt thòi lớn. Cũng không phải hắn bụng ta là bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử, thật sự là trong viện này có kẻ tiểu nhân mà.
"Bình bình bình!"
Hạng Vân Đoan vừa nằm trên giường, từ trong không gian lấy ra một cái bình sứ cao hơn hai mươi phân mét, toàn thân màu xanh lá cây, tinh tế thưởng thức, cảm thụ được khí tức nghệ thuật hun đúc, không ngờ tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Tiểu Hạng ngủ chưa? Tam đại gia tới tìm ngươi uống hai chén nhé." Giọng Diêm Phụ Quý vang lên ngoài cửa.
Hạng Vân Đoan cất kỹ bình sứ vào không gian, lúc này mới đứng dậy, mở cửa ra. Diêm Phụ Quý tươi cười đứng ở cửa, một tay xách chai rượu màu xanh, một tay bưng một đĩa lạc rang dầu.
"Ơ, tam đại gia, sao lại thế này?" Hạng Vân Đoan nhìn bộ dạng của Diêm Phụ Quý, hơi kinh ngạc, lão già Diêm này xưa nay chỉ có lấy đồ của người khác chứ chưa bao giờ thấy chủ động để người khác chiếm tiện nghi, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi?
"Ngươi, tiểu Hạng, nhường một chút, để tam đại gia vào rồi nói!" Diêm Phụ Quý thấy Hạng Vân Đoan chắn ở cửa ra vào thì không nhịn được nói.
Hạng Vân Đoan cũng không biết trong bụng gã này đang chứa thứ thuốc gì, nên không từ chối mà để hắn vào phòng, lúc này mới đóng cửa lại. Diêm Phụ Quý vào nhà, đặt đồ cầm trong tay lên bàn, còn chưa kịp nói, mắt đã để ý tới chiếc xe đạp để ở một bên.
"Chậc chậc..." Diêm Phụ Quý đi vòng vòng ngắm nghía hồi lâu, lại đưa tay sờ lên thân xe, trong miệng không khỏi phát ra tiếng cảm thán, một lát sau mới hỏi: "Cái này tốn bao nhiêu tiền mua vậy?"
Thấy bộ mặt chua lè của Diêm Phụ Quý, Hạng Vân Đoan trêu chọc: "Ngài không phải là danh xưng bàn tính trong viện mình sao? Ngài thử tính xem chiếc xe đạp này của tôi đáng giá bao nhiêu?"
"Hừ, kiểm tra tam đại gia à? Ta cũng chuẩn bị mua xe đạp, không ngờ bị thằng nhóc ngươi giành trước. Xe đạp thế này thì ít nhất cũng phải tám chín mươi đồng chứ?" Diêm Phụ Quý thăm dò nói.
Hạng Vân Đoan không nói gì, chỉ giơ ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa khép lại cùng nhau.
"Bảy mươi? Không thể nào! Xe này không thể chỉ có bảy mươi đồng được!" Diêm Phụ Quý lắc đầu như trống bỏi, cặp kính cận suýt chút nữa thì bay ra.
"Ngài xem, tôi nói thật mà ngài lại không tin!" Hạng Vân Đoan có chút bất đắc dĩ nói.
"Thật sự là bảy mươi đồng? Mua ở đâu vậy?" Diêm Phụ Quý vội hỏi. Chẳng lẽ mấy hôm nay xe đạp giảm giá? Nếu vậy thì hắn phải tranh thủ mua mới được.
"Ở cửa hàng ủy thác bên Đông Đơn ấy, ngài muốn mua thì cứ đến hỏi, lúc tôi mua, trong kho vẫn còn hơn chục chiếc xe đấy!" Hạng Vân Đoan nói.
"Vậy còn cái đồng hồ kia ngươi mua hết bao nhiêu tiền?" Ánh mắt Diêm Phụ Quý nhìn về cổ tay Hạng Vân Đoan, con mắt nhỏ cũng sắp đỏ lên. Hắn đường đường là giáo sư nhân dân, là người có văn hóa, trên tay không có lấy một cái đồng hồ, không ngờ thằng nhóc Hạng Vân Đoan lại còn đeo cả đồng hồ. Cái này... Cái này... Cái này có hợp với lễ nghi không vậy?
Lần này Hạng Vân Đoan không để Diêm Phụ Quý đoán nữa, nếu cứ để hắn đoán thì chắc là có nghĩ nát óc cũng không đoán đúng. "Sáu đồng đại hắc thập!" Hạng Vân Đoan nói.
"Cái gì? Thằng nhóc này, chẳng lẽ ngươi coi ta bị mù sao? Đồng hồ sao có thể có từng đó tiền? Còn không bằng xe đạp?" Diêm Phụ Quý thật sự muốn phát điên lên được. Với tính cách của hắn, nếu thấy người khác nhặt được của hời chiếm được tiện nghi, còn khó chịu hơn cả mình bị thiệt. Nếu đồng hồ chỉ có sáu mươi đồng, vậy hắn đã sớm mua rồi. Không nói những thứ khác, đồng hồ có thể thể hiện rõ hơn thân phận người có học của hắn.
"Thật sự là sáu mươi đồng, bất quá cái đồng hồ này sở dĩ tiện nghi vậy là vì nó có chút bệnh, kim chạy không chuẩn, lúc nhanh lúc chậm, đừng thấy tôi bỏ sáu mươi đồng mua đồng hồ mà cho là có hời, muốn sửa cho nó ngon lành thì cũng phải tốn không ít tiền đấy!" Hạng Vân Đoan thấy Diêm Phụ Quý thở hồng hộc, ngực phập phồng liên tục, không dám kích thích gã này nữa, nếu kích thêm chút nữa thì gã ta có khi còn tức đến nổ phổi ấy chứ.
Quả nhiên, Diêm Phụ Quý nghe hắn nói vậy, tâm trạng kích động cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại, nếu thật sự có sáu mươi đồng là mua được một cái đồng hồ tốt, vậy đêm nay hắn ngủ không ngon giấc mất.
"Tiểu Hạng, ngươi thật thà nói đi, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đồng hồ sáu mươi, xe đạp bảy mươi, tổng cộng là 130 đồng, đâu phải là con số nhỏ đâu!" Diêm Phụ Quý cuối cùng cũng nhớ ra mục đích tới đây, mở miệng hỏi.
"Bí mật!" Hạng Vân Đoan nói.
"Ôi, thôi thôi thôi, tiểu Hạng này, kể từ khi ngươi vào ở đến giờ, chúng ta còn chưa uống với nhau một lần nào cả, chúng ta là hàng xóm, nên phải qua lại nhiều hơn mới đúng!" Diêm Phụ Quý thấy Hạng Vân Đoan không chịu nói thì cũng không ép nữa mà kéo Hạng Vân Đoan ngồi xuống, chuẩn bị vừa uống vừa nói chuyện. Đây coi như là một chiêu vòng vo, dù sao có những người nhìn bình thường thì có vẻ bình tĩnh, nhưng nếu uống chút rượu vào thì dễ thay đổi tính tình. Cho Hạng Vân Đoan uống chút rượu, có khi Hạng Vân Đoan sẽ nói nhiều hơn cũng nên. Đây là thứ mà hắn Diêm Phụ Quý đã tính toán trước khi tới đây.
Hạng Vân Đoan tìm hai cái ly rượu ở trong tủ, lúc này mới ngồi xuống nói: "Xem ra vừa rồi nếu tôi lanh mồm lanh miệng nói cho ngài biết thì hai thứ lạc rang với rượu này chắc tôi không được hưởng rồi!"
"Ngươi nói gì vậy? Tam đại gia là người như thế sao? Tam đại gia là thật lòng muốn mời ngươi uống rượu đấy chứ!" Diêm Phụ Quý nói.
"Thật sao? Không phải muốn hỏi thăm chút tin tức gì sao?" Hạng Vân Đoan cười nói.
"Này, đương nhiên là thật lòng muốn uống rượu rồi, bất quá mà, tình cảnh nhà tam đại gia ngươi cũng biết đấy, thực sự có chút khó khăn, nếu như ngươi có cách kiếm tiền gì thì nhớ đưa tam đại gia cùng một lúc nhé!" Diêm Phụ Quý vừa nói vừa rót rượu đầy ly cho Hạng Vân Đoan.
"Tôi đã nói rồi mà, tam đại gia hôm nay sao lại hào phóng như vậy, còn mời tôi uống rượu, hóa ra là..." Hạng Vân Đoan vừa nói, vừa gắp lạc rang bỏ vào miệng, sau đó nâng ly lên uống một hơi cạn sạch, bất quá ngay sau đó, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
"Ti ~ Phụt... Khạc... Khụ khụ khụ!" Ho vài tiếng, Hạng Vân Đoan thầm mắng bản thân mình, vừa rồi có chút đãng trí không nhớ ra, rượu của Diêm Phụ Quý có mà uống được chắc!
"Tôi nói tam đại gia, rốt cuộc ngài pha bao nhiêu nước vào rượu vậy? Đây là cái đồ quỷ gì thế, thứ này mà cũng gọi là rượu được à?" Hạng Vân Đoan hết sức cạn lời.
Diêm Phụ Quý độc ác là ở chỗ, không chỉ tính toán người khác, mà còn tính kế cả con cái, thậm chí độc ác đến mức ngay cả mình cũng tính kế. Biết Diêm Phụ Quý thích pha nước vào rượu rồi, thật không ngờ nước lại còn được pha theo kiểu này, rốt cuộc là pha nước vào rượu hay pha rượu vào nước vậy trời?
Diêm Phụ Quý thấy Hạng Vân Đoan bị rượu dởm làm cho sặc đến khó chịu thì sắc mặt có chút lúng túng, rượu dởm này hắn ta cũng uống, có phản ứng mạnh như vậy đâu? Không phải là nó hơi loãng chút thôi sao? Bất quá hắn ta biết lúc này không thể dây dưa chuyện này được, liền chuyển chủ đề, nói: "Tiểu Hạng à, ta nhớ lúc ngươi mới tới hình như có nói, năm nay ngươi hai mươi tuổi, cái tuổi này, cũng nên cưới vợ rồi. Sao hả? Có đối tượng chưa? Nếu như chưa có, để tam đại gia giới thiệu cho một người thì sao?"
"A?" Hạng Vân Đoan hơi nhướn mày, lão già Diêm này không thấy thỏ thì không thả chim ưng, vậy mà lại chủ động làm việc tốt à?
"Tam đại gia, trong viện này, Hà Vũ Trụ với Hứa Đại Mậu đều lớn hơn tôi, còn chưa kết hôn đấy, ngài muốn làm ông Tơ bà Nguyệt sao không giới thiệu cho bọn họ?" Hạng Vân Đoan hỏi.
"Chẳng phải tại ta thấy tiểu tử ngươi cao lớn khỏe mạnh không mập không ốm, người lại ngay ngắn, tướng mạo đường đường nên xứng đôi với người ta hơn hay sao? Ngốc Trụ với Hứa Đại Mậu mà đứng cùng ngươi thì khác nào gà mái so với phượng hoàng à!" Diêm Phụ Quý nịnh nọt nói.
"Thật á?" Hạng Vân Đoan không ngờ Diêm Phụ Quý khi nịnh nọt lên thì cũng có lý có lẽ ghê chứ.
"Đương nhiên là thật rồi, tam đại gia lừa ai bao giờ chưa? Ta muốn giới thiệu cho ngươi cô nương này đẹp lắm đấy, mấu chốt là người còn rất có khí chất, tuyệt đối là người vừa có tài vừa có sắc!" Diêm Phụ Quý vỗ ngực cam đoan.
Thấy Diêm Phụ Quý nói vậy, Hạng Vân Đoan liền đứng dậy đi vào tủ bát lấy thêm một bình rượu nữa. Hắn không hút thuốc lá nhưng cũng biết uống chút ít nên trong nhà cũng chuẩn bị sẵn một bình, thỉnh thoảng ở nhà dùng cơm sẽ nhắm chút rượu. Bình rượu này là loại rượu Tây Phượng mà hắn cố ý tìm kiếm. Năm hai năm lần đầu tổ chức bình rượu, đã chọn ra tám loại danh tửu, trong đó có một loại quả lộ tửu, một loại hoàng tửu, hai loại rượu nho và bốn loại rượu đế. Lô Châu Lão Diếu, Quý Châu Mao Đài, Thiểm Tây Tây Phượng và Hạnh Hoa thôn rượu Phần chính là tứ đại rượu đế.
Thực tế, trước đây thì hoàng tửu mới là loại rượu phổ biến nhất trong nước, hễ ai có thân phận đều dùng hoàng tửu, còn rượu đế là của dân nghèo dùng. Cũng là từ sau buổi bình rượu này thì rượu đế mới dần dần đường hoàng bước lên đài, thay thế hoàng tửu trở thành đồ uống chủ yếu của người dân.
"Ôi, rượu Tây Phượng, tứ đại danh tửu đây mà, thằng nhóc này thời gian qua cũng hưởng thụ ghê nhỉ!" Diêm Phụ Quý vừa nhìn thấy Hạng Vân Đoan mang ra bình rượu Tây Phượng, hai mắt lập tức sáng rực lên, trong lúc nói chuyện, gã còn đổ chỗ rượu trong ly mình vào lại chai, sau đó vặn nắp lại cẩn thận rồi để sang một bên, rồi quay sang nhìn Hạng Vân Đoan.
Giá rượu Tây Phượng không đắt bằng rượu mao tử tới gần ba đồng, nhưng cũng là một đồng một bình, không rẻ chút nào. Hơn nữa, sản lượng rượu Tây Phượng không cao, trước khi đoạt được danh hiệu "Tứ đại danh tửu" thì nó còn chưa có cả một nhà máy đứng đắn mà hoàn toàn là do các xưởng nhỏ sản xuất, vì vậy mà số lượng bán trên thị trường rất ít, có thể nói là hiếm hơn cả rượu mao tử. Diêm Phụ Quý nhìn thấy chai rượu Tây Phượng trước mặt thì trong lòng thoải mái hẳn ra, uống thêm hai ly rượu Tây Phượng này, chẳng phải lạc rang đêm nay kiếm được rồi hay sao.
Hạng Vân Đoan cũng không có hẹp hòi, đổ cho Diêm Phụ Quý một ly, rồi cũng tự rót cho mình một ly, rồi mới nói: "Tam đại gia, tính tôi từ trước đến nay là có ơn tất báo, ngài đã muốn giới thiệu đối tượng cho tôi thì tôi thật sự rất cao hứng, nếu chuyện thành công thì lễ tạ ơn chắc chắn sẽ làm ngài hài lòng. Nhưng chúng ta nói trước để khỏi mất lòng, yêu cầu của tôi hơi cao, tính tình thế nào thì chưa nói đến, cái này trong thời gian ngắn thì không thể nhìn ra được. Nhưng về vẻ bề ngoài thì có thể nhìn rõ ràng ngay được, cho dù nói là gu thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác nhưng gu xấu thì gần như giống nhau, ngài mà giới thiệu cho tôi cái loại nhan sắc bình thường, lừa tôi tạ lễ thì đừng trách tôi sau này trở mặt không quen biết!"
Đối với loại người như Diêm Phụ Quý thì nhất định phải đề phòng một chút, trong cốt truyện, lão này nhận lễ của Ngốc Trụ nhưng không cho Ngốc Trụ quen Nhiễm Thu Diệp, còn nói thẳng Ngốc Trụ không xứng với Nhiễm Thu Diệp, đúng là quá táng tận lương tâm.
"Ti ~ A ~ Rượu ngon!" Diêm Phụ Quý uống một ly rượu vào bụng thì không nhịn được mà phải tán thưởng, đừng thấy bình thường hắn ta toàn uống rượu pha nước mà lại coi thường khả năng nếm rượu của hắn, rượu ngon thì đương nhiên phải nếm được ra rồi. Uống hết một ly, gã này cũng không khách sáo, tự tay rót cho mình thêm một ly nữa rồi mới nói: "Ngươi cứ yên tâm đi, chắc chắn là xinh đẹp, không như Tần Hoài Như lúc mới gả vào viện mình đâu, mấu chốt là có khí chất, còn hơn con nhỏ nông thôn như Tần Hoài Như nhiều."
Hạng Vân Đoan mặt vẫn nghiêm túc nhưng Diêm Phụ Quý lại không để tâm cho lắm, bởi vì vốn dĩ hắn cũng không định giới thiệu người quái gở cho Hạng Vân Đoan, ngược lại, hắn chỉ sợ Hạng Vân Đoan mang về cái đồ hồng nhan họa thủy. Cũng tại bây giờ sau giải phóng không cho phép động vật thành tinh đấy chứ, nếu không hắn sẽ tìm một nàng Đát Kỷ cho Hạng Vân Đoan đi rồi.
"Được thôi, vậy ông nói trước đi, cô nương đó tình huống ra sao? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Bối cảnh gia đình thế nào?" Hạng Vân Đoan thấy Diêm Phụ Quý không có ý đùa cợt gì nên mới hỏi.
"Cô nương mới vừa tròn mười tám tuổi, tốt nghiệp cấp ba, vừa mới được phân đến trường tiểu học chúng ta làm cô giáo, còn về tình hình khác thì đợi các cháu gặp nhau, tự mà hỏi nhé!" Diêm Phụ Quý nói. Trên thực tế, hắn cũng do ông bạn già nhắc nhở mà chợt nhớ ra, tình hình cụ thể của cô giáo mới này thì căn bản hắn không hề biết gì, giờ thì không thể nói rõ hai năm sáu tháng ra được, chỉ có thể đợi sau buổi gặp mặt thì lại nghe ngóng vậy.
"Thôi được!" Hạng Vân Đoan gật đầu, cũng không để ý gì lắm.
"Tiểu Hạng à, ta đã muốn giới thiệu cô nương này cho ngươi rồi thì có phải ngươi cũng nên cho ta biết về cái chuyện có được nhiều tiền đó hay không?" Vài chén rượu vào bụng, Diêm Phụ Quý đã có chút choáng váng, cũng may là còn chưa quên mất mục đích của chuyến đi này, liền vội vàng hỏi, nếu cứ tiếp tục nữa thì không biết Hạng Vân Đoan có say hay không, mà chắc hắn say trước, vậy thì coi như mất công toi.
"Cũng được, nói cho ngươi cũng không sao, nhưng chuyện có tiền từ đâu ra, thì ngươi sợ là không có hy vọng gì đâu!" Hạng Vân Đoan lắc đầu, sau đó mới nói ra chuyện hắn lên núi hái thuốc, đi săn và bán linh chi với mật ong. Thời đại này, không thể giấu tiền của được, nếu không nói rõ nguồn tiền thì rất dễ bị xem là gián điệp mà bị bắt. Cũng có nhiều kẻ ẩn nấp bị phát hiện là vì cuộc sống hàng ngày để lộ ra những thứ không tương xứng với công việc hiện tại nên mới bị dìm trong biển lửa chiến tranh của nhân dân. Hôm nay, coi như Diêm Phụ Quý không hỏi thì Hạng Vân Đoan thực ra cũng sẽ tìm cơ hội để chủ động nói ra, để tránh bị hiểu lầm.
"Đi săn? Hái thuốc?" Diêm Phụ Quý nghe Hạng Vân Đoan nói vậy thì lập tức tỉnh táo hơn, quả thực là rất có khả năng, Hạng Vân Đoan dù sao cũng là người sống trên núi, biết những chuyện này cũng không có gì lạ. May là không tính báo cáo Hạng Vân Đoan, nếu không thì hóa ra lại thành chuyện tự mình dâng mình đến tận miệng cá. Hơn nữa, Hạng Vân Đoan lại còn kể cả chuyện bán hàng ở Đồng Nhân Đường ra, có thể thấy là không hề bịa đặt, dù sao chuyện này rất dễ dàng điều tra. Bất quá, dù đã rõ ràng chuyện đó nhưng trong lòng Diêm Phụ Quý vẫn không bỏ được cái kế hoạch xúi Giả Trương Thị đi tố cáo Hạng Vân Đoan. Hạng Vân Đoan có tiềm năng quá lớn, hắn nhất định phải kéo gã vào phe mình, vì vậy làm cho quan hệ giữa Giả gia và Hạng Vân Đoan càng kém thì có lợi cho Diêm Phụ Quý hắn, hơn nữa Giả gia với Dịch Trung Hải có mối quan hệ tốt, nếu Hạng Vân Đoan mà kết thù với Giả gia thì tất nhiên cũng sẽ kết thù với Dịch Trung Hải, như vậy thì hắn không sợ Hạng Vân Đoan về sau lại giảng hòa với Dịch Trung Hải nữa.
"Tam đại gia, sao sắc mặt ngài lại ủ rũ thế kia, tôi có tiền mà ngài lại không vui sao?" Hạng Vân Đoan thấy Diêm Phụ Quý đột nhiên im lặng trầm mặc thì lại nghĩ lão ta lại nổi lòng đố kị, nên không nhịn được mở miệng hỏi.
"Sao có thể chứ, tam đại gia đâu phải là loại người như vậy, ta chỉ là hối hận mình không biết đi săn với hái thuốc thôi, nếu không thì ta cũng có thể lên núi phát tài như ngươi rồi!" Diêm Phụ Quý phản ứng rất nhanh, đương nhiên không thể để lộ lời trong lòng được.
"Nghe nói, tam đại gia ngài câu cá cũng là cao thủ có một không hai đấy, cho dù không đi săn đi hái thuốc được nhưng việc câu cá cũng đủ chi dùng trong gia đình rồi mà!" Hạng Vân Đoan trêu chọc nói. Nói về câu cá thì Diêm Phụ Quý đúng là loại người vừa gà mờ vừa mê câu, cũng may bây giờ câu cá không có gì tốn kém, nếu như là ở kiếp sau thì người thích câu cá lại thích cả đồ nghề câu thì không chừng cũng có nguy cơ tán gia bại sản như chơi máy ảnh SLR, tốt đẹp gì đâu!
Hạng Vân Đoan còn chưa dứt lời thì lời hắn ta nói, làm cho Diêm Phụ Quý trong lòng càng tức thêm, hắn cực khổ đi câu cá một ngày thì cũng chỉ được 3, 4 cân cá là cùng, cho dù gặp vận may đi chăng nữa thì với một chút thu nhập đó, so với chuyện đi săn, đi hái thuốc của Hạng Vân Đoan thì lập tức cảm thấy mình thật tẻ nhạt vô vị. Đúng là bất cứ chuyện gì thì so sánh thì mới thấy được sự khác biệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận