Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 117: Xuất thân hàn vi, không phải sỉ nhục
"Ngô khoa trưởng, tiểu Hạng đồng chí, cùng chư vị, đêm hôm khuya khoắt thế này, mọi người ở trong núi đi lại vất vả, khổ cực rồi, vậy thế này đi, mọi người đi tắm bồn thư giãn gân cốt trước đã, sau đó tôi sẽ cho người chuẩn bị cơm, cảm tạ mọi người thật tử tế, lần này nếu không có các anh, hậu quả thật khó lường a!" Bệnh viện Hiệp Hòa, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho các thầy giáo, học sinh và người dẫn đường xong xuôi, Dung Á Quang lúc này mới nhìn đám người ở nhà máy giết mổ, mặt đầy cảm kích nói.
Với sắp xếp của Dung Á Quang, Ngô Trường Vĩ không từ chối, cả đêm nay, ai cũng khó chịu, không chỉ mệt mỏi, còn bị lạnh cóng nữa, nhiệt độ trong núi thấp quá.
Mặt khác, không chỉ người, chó cũng mệt chẳng kém, lúc này đang nằm bệt la liệt, đến cả cái tên Hổ Tử kia cũng không muốn nhúc nhích.
Về phần ngâm mình trong bồn tắm và tiền cơm, cuối cùng thì người Bắc Đại cũng chẳng cần phải khách khí.
"Cảm tạ thì không cần nói đâu, đều là vì công việc cả thôi, đâu có phân biệt gì, người cứu về được là tốt rồi, chút khổ cực này tính gì chứ. Mà nói thật, chuyện chúng tôi xây dựng cơ sở huấn luyện chó nghiệp vụ trong xưởng, trong lòng vẫn hơi lăn tăn, nhưng sau chuyện này, tin rằng sẽ không ai phản đối nữa, đối với chúng tôi mà nói, cũng là chuyện tốt thôi mà!" Ngô Trường Vĩ nói.
Lời này của hắn thật sự không phải khách sáo, chuyện làm cơ sở huấn luyện chó nghiệp vụ trong xưởng, là do Thôi Minh Lượng một tay thúc đẩy, nhưng ông ta chỉ là một phó xưởng trưởng thôi, những người phản đối chuyện này cũng không ít. Nhất là khi nuôi nhiều chó như vậy, tự bản thân chi phí đã không nhỏ rồi, cộng thêm công trình huấn luyện và bãi tập, tóm lại, lãnh đạo phản đối cũng có. Sau chuyện này, coi như là một thành tích đường đường chính chính có thể lấy ra được, nếu đã vậy, tiếng nói của những người phản đối chắc chắn sẽ nhỏ đi nhiều.
"Tôi hiểu rồi, Ngô lão đệ cứ yên tâm, đợi mấy hôm nữa, tôi sẽ bàn với lãnh đạo trường, đến lúc đó thay mặt trường tặng cờ khen và thư cảm ơn cho bên bảo vệ các anh!" Dung Á Quang nắm tay Ngô Trường Vĩ nói. Ông ta cũng là người tinh ý, biết lời cảm ơn nào mới thực sự trân quý với bên bảo vệ.
"Ha ha, vậy thì cảm ơn nhiều lắm!" Nụ cười của Ngô Trường Vĩ không kìm được. Có được lời cảm tạ của Bắc Đại, đối với Thôi Minh Lượng mà nói, coi như là một màn lộ diện cực lớn, đây là một chiến tích thực thụ. Nói thật, công việc ở nhà máy giết mổ, bốn bề tĩnh lặng, làm từng bước một, bình thường cho dù có làm tốt cũng chẳng có gì nổi bật, còn nếu không làm xong, sơ suất một chút thì chính là đại sự.
Cho nên đối với những lãnh đạo như Thôi Minh Lượng, muốn thăng tiến thì rất khó khăn. Việc xây dựng cơ sở huấn luyện chó nghiệp vụ tuyệt đối được xem là một con đường riêng, mấu chốt là dễ có thành tích, mà thành tích không chỉ giới hạn trong xưởng giết mổ, còn thường xuyên liên quan đến các hệ thống khác.
Ví dụ như lần trước phá sòng bạc kia, nghiêm chỉnh mà nói, đó là công việc của công an, lại không phải là ở một khu nhỏ, khi đó đã giúp cho bên bảo vệ nhà máy giết mổ có chút danh tiếng trong hệ thống bảo vệ và công an. Nếu không thì người của Bắc Đại cũng không tìm đến tận cửa như vậy. Chuyện lần này còn lợi hại hơn, có trường Bắc Đại bảo chứng, e là sau này danh tiếng còn vang xa nữa.
Đây mới chính là lý do tại sao Thôi Minh Lượng luôn nhớ tới Hạng Vân Đoan, thậm chí còn muốn Hạng Vân Đoan có thể được cất nhắc thăng chức, có Hạng Vân Đoan thì sau này chuyện lộ mặt của ông ta không phải là ít. Vài lần có chuyện thế này, đường thăng tiến của ông ta sẽ không còn xa nữa. Tắm rửa, ăn uống xong xuôi, lúc mọi người về đến nhà máy thì đã gần trưa, Hạng Vân Đoan cùng Ngô Trường Vĩ lại bị Thôi Minh Lượng gọi lên hỏi chi tiết, nghe đến chuyện Bắc Đại có thể sẽ tặng cờ khen và thư cảm ơn, Thôi Minh Lượng lại càng lộ ra vẻ mặt mong chờ vô cùng. Có lẽ vì tâm trạng vui sướng, Thôi Minh Lượng trực tiếp vung tay cho Hạng Vân Đoan nghỉ nửa buổi, bảo hắn về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Hôm nay vừa đúng thứ ba, theo thường lệ thì đến ca hắn trực ở bên bảo vệ, Thôi Minh Lượng đã lên tiếng, đương nhiên hắn rất vui vẻ được rảnh rang, đến trưa thì về nhà. Thực tế với thể chất của hắn mà nói, thỉnh thoảng thức đêm một buổi thì căn bản cũng chẳng sao…
"Tam đại mụ, Giải Thành đâu rồi?" Về đến nhà, Hạng Vân Đoan đột nhiên nhớ đến chuyện của Diêm Giải Thành, tối qua đã nói xong với Thôi Minh Lượng rồi, hôm nay sẽ để cho Diêm Giải Thành đến xưởng nhận thi tuyển làm bốc vác.
Tuy nói Thôi Minh Lượng đã dặn dò, nhưng chỉ cho Diêm Giải Thành một cơ hội tham gia thi tuyển mà thôi, còn có thể nắm bắt được hay không, thì phải xem vào chính bản thân hắn. Chuyện nhận người làm công nhân bốc vác, đương nhiên là phải đủ sức khỏe, không thể nói rằng bản thân không mang vác được gì, lại còn muốn vào xưởng, Thôi Minh Lượng cũng không có bản lĩnh ấy. Coi như có thể cưỡng ép vào được, khi làm việc với đồng nghiệp, mà lại không mang vác nổi đồ vật, thì sẽ bị tố cáo ngay. Tình huống đó thì Thôi Minh Lượng cũng muốn ăn dưa bở cũng không có.
Cho nên, muốn vào được xưởng, thi tuyển nhất định phải qua, nếu không, dù là em vợ của xưởng trưởng, cũng không vào được. Cũng may, cuộc thi tuyển công nhân bốc vác của nhà máy giết mổ còn tương đối đơn giản, nếu là xưởng thép các kiểu thì không phải người bình thường có thể đảm đương được.
"Vân Đoan à, Giải Thành ra ngoài làm rồi, chắc là ở ga đang khiêng vác gì đó, có chuyện gì không?" Tam đại mụ hỏi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ chờ mong.
Diêm Phụ Quý tìm Hạng Vân Đoan để sắp xếp công việc cho con trai lớn, Tam đại mụ đương nhiên là biết, bây giờ thấy Hạng Vân Đoan hỏi đến, trong lòng tự nhiên là rất kích động.
"Tam đại mụ, chuyện Giải Thành muốn vào nhà máy giết mổ của chúng ta, chắc là được rồi đó, bác cứ bảo cậu ấy chiều nay hoặc sáng mai, đến thẳng chỗ tuyển thợ của xưởng ta mà nhận thi tuyển là được rồi, đến lúc đó cứ nói rõ tên ra là được!" Hạng Vân Đoan nói.
"Ơ? Thật sự được hả?"
Biểu tình trên mặt Tam đại mụ trong nháy mắt trở nên ngạc nhiên mừng rỡ, tối qua mới nói chuyện, hôm nay đã thành rồi?
"Vậy cuộc thi tuyển có khó không vậy? Có cần chuẩn bị gì không?" Tam đại mụ hỏi.
"Thi tuyển không khó, Giải Thành không phải cũng làm ở ga một thời gian rồi đấy sao, chắc là cũng thích ứng được thôi, không cần chuẩn bị gì cả, cứ ăn no bụng là được!" Hạng Vân Đoan nói.
"Vậy thì tốt, ôi chao, thực sự quá cảm ơn con, công việc của Giải Thành mà được giải quyết thì đã giải quyết được một vấn đề lớn cho nhà ta rồi!" Tam đại mụ nhìn Hạng Vân Đoan, vô cùng cảm khái: "Sau này con mà có chuyện gì, tuyệt đối đừng khách khí với nhà ta, nếu có thể giúp được, nhà ta tuyệt đối không chối từ!"
"Ha ha, Tam đại mụ, bác quá khách sáo rồi, ai cũng là hàng xóm láng giềng, với lại con cũng chỉ là người trung gian thôi, có làm được gì đâu, chủ yếu vẫn là người nhà mình phải cứng cỏi!" Hạng Vân Đoan có ý nói.
Ba trăm đồng Diêm Phụ Quý cho tối qua, Thôi Minh Lượng không có nhận, vậy thì hắn chỉ có thể tự mình thu vào thôi, trả lại thì chắc chắn là không thể rồi. Nếu không nhận số tiền này, lần tới còn có nhận được không? Mà nói cho cùng, sở dĩ Thôi Minh Lượng không nhận tiền là để hắn đồng ý sang bên bảo vệ, như vậy đương nhiên cũng coi như là một sự trao đổi rồi.
Đã nhận lấy điều kiện trao đổi, thì nhận chút tiền bù đắp cho mình cũng rất hợp lý.
"Dù sao thì cũng phải cảm ơn con!" Tam đại mụ nói xong, liền vội vàng chạy ra ga, chuẩn bị nhanh chóng gọi Diêm Giải Thành về. Dù Hạng Vân Đoan nói sáng mai đi cũng được, nhưng chuyện này cứ sợ đêm dài lắm mộng, có thể giải quyết sớm một chút thì đương nhiên là phải giải quyết sớm một chút, có thế mới an tâm được. Về đến nhà, Hạng Vân Đoan cũng không ngủ bù, mà là cầm giấy bút, ngồi ở trước bàn bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Hắn chuẩn bị viết ra phương pháp huấn luyện chó nghiệp vụ, viết thành một cuốn sách, đến lúc đó xem có thể xuất bản được hay không. Đương nhiên, đây không phải là một chuyện dễ dàng, phải cân nhắc mọi mặt, từ việc lựa chọn chó con, đến bố trí sân huấn luyện, rồi đến các huấn luyện viên, thậm chí cách chế biến thức ăn cho chó cũng đều bao hàm ở bên trong, không chỉ phải có giải thích bằng văn tự, còn phải có tranh vẽ để minh họa.
Nếu như chuyện này làm xong, không chỉ có thể thu được danh tiếng, mà còn có thể kiếm được không ít tiền, mấu chốt là nguồn tiền này chắc chắn hợp pháp, hoàn toàn có thể yên tâm tiêu xài. Phải biết rằng, viết một bài báo, thơ ca hoặc truyện ngắn gì đó trên báo cũng đều có tiền thù lao, càng đừng nói đến xuất bản một quyển sách.
Đến lúc đó, chỉ cần có thể xuất bản, thì chẳng cần phải lo lắng về việc bán, dù sao đến lúc đó có thể thông qua con đường chính thống, chỉ cần cuốn sách của hắn có được sự tán thành của hệ thống công an, thì có bao nhiêu công an và bộ phận bảo vệ trên khắp cả nước cơ chứ, đều mua một cuốn sách về huấn luyện vài con chó nghiệp vụ thì còn gì bằng?
Hơn nữa ngoài ra sách, còn có thể dựng thành phim tư liệu huấn luyện nội bộ.
Đương nhiên, tất cả đều cần hắn làm được thành tích đã, chỉ cần có thể để cấp trên ý thức được rằng công việc huấn luyện chó nghiệp vụ này thực sự là có thể giúp ích cho công việc, thì chắc chắn không có vấn đề. Thực tế bây giờ cũng có căn cứ bồi dưỡng chó nghiệp vụ, nhưng tất cả đều đang ở giai đoạn mới bắt đầu, vẫn còn trong quá trình tìm tòi thôi, hắn có phương pháp đã được tổng kết từ kiếp trước, lại hấp thụ thêm kinh nghiệm và phương pháp thành công trong và ngoài nước, có thể nói đã vượt qua trình độ và kinh nghiệm hàng đầu của thời đại này, đừng nói là quốc nội, mà còn dẫn đầu trên thế giới.
Vấn đề lớn nhất bây giờ, thực ra chính là nền tảng, nói thật, nhà máy giết mổ làm cái nền tảng này, chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi. Thôi Minh Lượng muốn đưa Hạng Vân Đoan sang bên bảo vệ, không ngờ rằng, Hạng Vân Đoan chỉ xem bên bảo vệ như là một bàn đạp mà thôi.
Tô tô vẽ vẽ, một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Ngay khi Hạng Vân Đoan kết thúc việc biên soạn, chuẩn bị ăn cơm, thì Đào Tiểu Dã đột nhiên tìm đến. "Ta nói Đào Tiểu Dã đồng chí, chuyện nhi nữ tình trường không thể quá mức mê muội vào đó được đâu nha, hôm nay là giờ làm việc đó, sao cô cứ muốn gặp tôi như vậy? Tôi đây cần phải phê bình cô là phải đặt tinh lực chủ yếu vào công việc mới đúng nha!" Hạng Vân Đoan cố ý trêu chọc nói.
"Xì!" Đào Tiểu Dã vốn đang tâm trạng không tốt, bị Hạng Vân Đoan nói như vậy, ngược lại là gác hết nỗi lo trong lòng xuống, phong tình vạn chủng liếc Hạng Vân Đoan một cái, nói: "Hạng Vân Đoan đồng chí, anh sao mà tự luyến vậy hả, ai thèm muốn gặp anh chứ, anh cũng đừng hiểu lầm nhé!"
Hạng Vân Đoan nhìn vẻ mặt của Đào Tiểu Dã, trong lòng hơi xao động, đây là lần đầu tiên hắn thấy được một loại phong tình của phụ nữ thành thục trên người Đào Tiểu Dã, đơn giản là không thể diễn tả nổi, dù sao thì, Đào Tiểu Dã cũng chưa tới mười chín tuổi, là lúc trong trẻo vô ngần, đột nhiên lại như vậy ngay lập tức, dù cho hắn có kiến thức rộng rãi, cũng hơi không cầm được lòng mình.
"Ái da!"
"Rầm!"
"Anh làm...... Ô...... Anh làm gì thế!"
Hạng Vân Đoan không nói lời nào, một tay kéo Đào Tiểu Dã vào phòng, rồi dán vào cánh cửa làm bích đông ngay tức khắc.
Một lúc lâu sau, mới rời môi nhau.
"Không thật thà chút nào, còn nói không nhớ tôi, lưỡi còn thò ra!" Hạng Vân Đoan nhìn Đào Tiểu Dã trong mắt đầy hơi nước nói.
"Anh hư!" Đào Tiểu Dã mặt "xoát" một cái đỏ bừng lên, nhớ đến dư vị vừa rồi, cả người mềm nhũn, nếu không dựa vào cửa, thì có khi đã ngã lăn ra rồi.
Nắm tay nhỏ đấm vào ngực Hạng Vân Đoan vài cái, hai người lại dây dưa một hồi, lúc này mới nói đến chuyện chính.
"Chị tôi muốn gặp anh!" Đào Tiểu Dã cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Ơ? Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Sao em cứ như là đang thất vọng vậy? Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ dỗ chị vợ vui vẻ, cam đoan là nàng sẽ hài lòng mà về!" Hạng Vân Đoan vỗ ngực nói.
"Không phải, chị tôi còn chưa biết anh là ai cả, chị ấy muốn gặp anh là vì bài hát anh sáng tác cho em đấy, chị tôi là học nhạc, nàng nghe được bài hát đó, liền cực kỳ hiếu kỳ, nhất định đòi gặp anh cho bằng được!" Đào Tiểu Dã nói.
"Ơ? Học nhạc à? Vậy thì càng tốt, đến lúc đó tôi sẽ cùng chị em trò chuyện một chút về chuyện âm nhạc, có thể ‘hạ gục’ nàng luôn, em căn bản không cần phải lo lắng!" Hạng Vân Đoan nói.
Nếu mà so tài năng âm nhạc một cách đường đường chính chính, hắn chắc chắn không được, nhưng kiến thức cơ bản về âm nhạc thì hắn vẫn hiểu một chút, mấu chốt là hắn có kiến thức hơn mấy chục năm, lại còn có thể làm một người sao chép nữa chứ, cho nên hắn cũng không lo lắng gì cả. Đào Tiểu Dã phức tạp liếc nhìn Hạng Vân Đoan một cái, sự tự tin trên người anh chàng này, cũng là một điểm hấp dẫn nàng, nhưng vấn đề là... "Em..... gia đình em ấy à, hoàn cảnh có thể hơi phức tạp, ông bà nội ngoại của em đều là trí thức, có lẽ ánh mắt của họ sẽ... không giống người bình thường, nói chung là......anh...."
Đào Tiểu Dã lắp ba lắp bắp nói, nói cả buổi cũng không rõ ràng rốt cuộc là có ý gì. Nhưng Hạng Vân Đoan cũng đã hiểu được.
"A, anh hiểu rồi, Tiểu Dã muốn nói là, công việc mổ lợn của anh rất khó vào mắt gia đình em đúng không?" Hạng Vân Đoan nói.
"Ừm, em thích anh, em yêu anh, em muốn ở cùng anh đến hết cuộc đời, nhưng mà..." Đào Tiểu Dã đột nhiên đứng dậy, sau đó nhào vào ngực Hạng Vân Đoan, vô cùng xúc động nói.
Hạng Vân Đoan không ngờ rằng, mình lại bị một cô gái tỏ tình.
"Nhưng là, em sợ người nhà phản đối đúng không! Em cũng không muốn mất đi gia đình, không muốn trở mặt với người nhà, cho nên, bây giờ đang khó khăn lắm đúng không?" Hạng Vân Đoan vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn xinh xắn của Đào Tiểu Dã, nhẹ nhàng nói.
"Anh...... Anh không giận à?" Đào Tiểu Dã có chút kinh ngạc nhìn Hạng Vân Đoan, nàng còn tưởng Hạng Vân Đoan biết tình hình nhà mình xong sẽ tự ti rồi bỏ cuộc. "Ha ha, chuyện này thì có gì mà tức giận chứ? Người sống một đời, xuất thân hèn kém, không phải là điều đáng xấu hổ, có thể tiến có thể lùi, đó mới là trượng phu. Anh bây giờ bất quá cũng chỉ mới 20 tuổi mà thôi, sau này sẽ có thành tựu thế nào, ai cũng không biết, không thể vì người khác xem thường mình, liền chịu thua được! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người trong nhà muốn em tìm một người môn đăng hộ đối, đó cũng là lẽ thường tình thôi mà. Nói thật, nếu anh có một cô con gái như em, anh cũng chẳng nỡ gả cho một ông mổ heo đâu!" Hạng Vân Đoan an ủi. Chuyện này, hắn cũng sớm cân nhắc qua rồi, cũng đã nghĩ qua là nên đối diện với ba mẹ Đào Tiểu Dã như thế nào, nên bây giờ khi nhắc đến chuyện này, một chút cũng không hoảng hốt.
Với sắp xếp của Dung Á Quang, Ngô Trường Vĩ không từ chối, cả đêm nay, ai cũng khó chịu, không chỉ mệt mỏi, còn bị lạnh cóng nữa, nhiệt độ trong núi thấp quá.
Mặt khác, không chỉ người, chó cũng mệt chẳng kém, lúc này đang nằm bệt la liệt, đến cả cái tên Hổ Tử kia cũng không muốn nhúc nhích.
Về phần ngâm mình trong bồn tắm và tiền cơm, cuối cùng thì người Bắc Đại cũng chẳng cần phải khách khí.
"Cảm tạ thì không cần nói đâu, đều là vì công việc cả thôi, đâu có phân biệt gì, người cứu về được là tốt rồi, chút khổ cực này tính gì chứ. Mà nói thật, chuyện chúng tôi xây dựng cơ sở huấn luyện chó nghiệp vụ trong xưởng, trong lòng vẫn hơi lăn tăn, nhưng sau chuyện này, tin rằng sẽ không ai phản đối nữa, đối với chúng tôi mà nói, cũng là chuyện tốt thôi mà!" Ngô Trường Vĩ nói.
Lời này của hắn thật sự không phải khách sáo, chuyện làm cơ sở huấn luyện chó nghiệp vụ trong xưởng, là do Thôi Minh Lượng một tay thúc đẩy, nhưng ông ta chỉ là một phó xưởng trưởng thôi, những người phản đối chuyện này cũng không ít. Nhất là khi nuôi nhiều chó như vậy, tự bản thân chi phí đã không nhỏ rồi, cộng thêm công trình huấn luyện và bãi tập, tóm lại, lãnh đạo phản đối cũng có. Sau chuyện này, coi như là một thành tích đường đường chính chính có thể lấy ra được, nếu đã vậy, tiếng nói của những người phản đối chắc chắn sẽ nhỏ đi nhiều.
"Tôi hiểu rồi, Ngô lão đệ cứ yên tâm, đợi mấy hôm nữa, tôi sẽ bàn với lãnh đạo trường, đến lúc đó thay mặt trường tặng cờ khen và thư cảm ơn cho bên bảo vệ các anh!" Dung Á Quang nắm tay Ngô Trường Vĩ nói. Ông ta cũng là người tinh ý, biết lời cảm ơn nào mới thực sự trân quý với bên bảo vệ.
"Ha ha, vậy thì cảm ơn nhiều lắm!" Nụ cười của Ngô Trường Vĩ không kìm được. Có được lời cảm tạ của Bắc Đại, đối với Thôi Minh Lượng mà nói, coi như là một màn lộ diện cực lớn, đây là một chiến tích thực thụ. Nói thật, công việc ở nhà máy giết mổ, bốn bề tĩnh lặng, làm từng bước một, bình thường cho dù có làm tốt cũng chẳng có gì nổi bật, còn nếu không làm xong, sơ suất một chút thì chính là đại sự.
Cho nên đối với những lãnh đạo như Thôi Minh Lượng, muốn thăng tiến thì rất khó khăn. Việc xây dựng cơ sở huấn luyện chó nghiệp vụ tuyệt đối được xem là một con đường riêng, mấu chốt là dễ có thành tích, mà thành tích không chỉ giới hạn trong xưởng giết mổ, còn thường xuyên liên quan đến các hệ thống khác.
Ví dụ như lần trước phá sòng bạc kia, nghiêm chỉnh mà nói, đó là công việc của công an, lại không phải là ở một khu nhỏ, khi đó đã giúp cho bên bảo vệ nhà máy giết mổ có chút danh tiếng trong hệ thống bảo vệ và công an. Nếu không thì người của Bắc Đại cũng không tìm đến tận cửa như vậy. Chuyện lần này còn lợi hại hơn, có trường Bắc Đại bảo chứng, e là sau này danh tiếng còn vang xa nữa.
Đây mới chính là lý do tại sao Thôi Minh Lượng luôn nhớ tới Hạng Vân Đoan, thậm chí còn muốn Hạng Vân Đoan có thể được cất nhắc thăng chức, có Hạng Vân Đoan thì sau này chuyện lộ mặt của ông ta không phải là ít. Vài lần có chuyện thế này, đường thăng tiến của ông ta sẽ không còn xa nữa. Tắm rửa, ăn uống xong xuôi, lúc mọi người về đến nhà máy thì đã gần trưa, Hạng Vân Đoan cùng Ngô Trường Vĩ lại bị Thôi Minh Lượng gọi lên hỏi chi tiết, nghe đến chuyện Bắc Đại có thể sẽ tặng cờ khen và thư cảm ơn, Thôi Minh Lượng lại càng lộ ra vẻ mặt mong chờ vô cùng. Có lẽ vì tâm trạng vui sướng, Thôi Minh Lượng trực tiếp vung tay cho Hạng Vân Đoan nghỉ nửa buổi, bảo hắn về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Hôm nay vừa đúng thứ ba, theo thường lệ thì đến ca hắn trực ở bên bảo vệ, Thôi Minh Lượng đã lên tiếng, đương nhiên hắn rất vui vẻ được rảnh rang, đến trưa thì về nhà. Thực tế với thể chất của hắn mà nói, thỉnh thoảng thức đêm một buổi thì căn bản cũng chẳng sao…
"Tam đại mụ, Giải Thành đâu rồi?" Về đến nhà, Hạng Vân Đoan đột nhiên nhớ đến chuyện của Diêm Giải Thành, tối qua đã nói xong với Thôi Minh Lượng rồi, hôm nay sẽ để cho Diêm Giải Thành đến xưởng nhận thi tuyển làm bốc vác.
Tuy nói Thôi Minh Lượng đã dặn dò, nhưng chỉ cho Diêm Giải Thành một cơ hội tham gia thi tuyển mà thôi, còn có thể nắm bắt được hay không, thì phải xem vào chính bản thân hắn. Chuyện nhận người làm công nhân bốc vác, đương nhiên là phải đủ sức khỏe, không thể nói rằng bản thân không mang vác được gì, lại còn muốn vào xưởng, Thôi Minh Lượng cũng không có bản lĩnh ấy. Coi như có thể cưỡng ép vào được, khi làm việc với đồng nghiệp, mà lại không mang vác nổi đồ vật, thì sẽ bị tố cáo ngay. Tình huống đó thì Thôi Minh Lượng cũng muốn ăn dưa bở cũng không có.
Cho nên, muốn vào được xưởng, thi tuyển nhất định phải qua, nếu không, dù là em vợ của xưởng trưởng, cũng không vào được. Cũng may, cuộc thi tuyển công nhân bốc vác của nhà máy giết mổ còn tương đối đơn giản, nếu là xưởng thép các kiểu thì không phải người bình thường có thể đảm đương được.
"Vân Đoan à, Giải Thành ra ngoài làm rồi, chắc là ở ga đang khiêng vác gì đó, có chuyện gì không?" Tam đại mụ hỏi, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ chờ mong.
Diêm Phụ Quý tìm Hạng Vân Đoan để sắp xếp công việc cho con trai lớn, Tam đại mụ đương nhiên là biết, bây giờ thấy Hạng Vân Đoan hỏi đến, trong lòng tự nhiên là rất kích động.
"Tam đại mụ, chuyện Giải Thành muốn vào nhà máy giết mổ của chúng ta, chắc là được rồi đó, bác cứ bảo cậu ấy chiều nay hoặc sáng mai, đến thẳng chỗ tuyển thợ của xưởng ta mà nhận thi tuyển là được rồi, đến lúc đó cứ nói rõ tên ra là được!" Hạng Vân Đoan nói.
"Ơ? Thật sự được hả?"
Biểu tình trên mặt Tam đại mụ trong nháy mắt trở nên ngạc nhiên mừng rỡ, tối qua mới nói chuyện, hôm nay đã thành rồi?
"Vậy cuộc thi tuyển có khó không vậy? Có cần chuẩn bị gì không?" Tam đại mụ hỏi.
"Thi tuyển không khó, Giải Thành không phải cũng làm ở ga một thời gian rồi đấy sao, chắc là cũng thích ứng được thôi, không cần chuẩn bị gì cả, cứ ăn no bụng là được!" Hạng Vân Đoan nói.
"Vậy thì tốt, ôi chao, thực sự quá cảm ơn con, công việc của Giải Thành mà được giải quyết thì đã giải quyết được một vấn đề lớn cho nhà ta rồi!" Tam đại mụ nhìn Hạng Vân Đoan, vô cùng cảm khái: "Sau này con mà có chuyện gì, tuyệt đối đừng khách khí với nhà ta, nếu có thể giúp được, nhà ta tuyệt đối không chối từ!"
"Ha ha, Tam đại mụ, bác quá khách sáo rồi, ai cũng là hàng xóm láng giềng, với lại con cũng chỉ là người trung gian thôi, có làm được gì đâu, chủ yếu vẫn là người nhà mình phải cứng cỏi!" Hạng Vân Đoan có ý nói.
Ba trăm đồng Diêm Phụ Quý cho tối qua, Thôi Minh Lượng không có nhận, vậy thì hắn chỉ có thể tự mình thu vào thôi, trả lại thì chắc chắn là không thể rồi. Nếu không nhận số tiền này, lần tới còn có nhận được không? Mà nói cho cùng, sở dĩ Thôi Minh Lượng không nhận tiền là để hắn đồng ý sang bên bảo vệ, như vậy đương nhiên cũng coi như là một sự trao đổi rồi.
Đã nhận lấy điều kiện trao đổi, thì nhận chút tiền bù đắp cho mình cũng rất hợp lý.
"Dù sao thì cũng phải cảm ơn con!" Tam đại mụ nói xong, liền vội vàng chạy ra ga, chuẩn bị nhanh chóng gọi Diêm Giải Thành về. Dù Hạng Vân Đoan nói sáng mai đi cũng được, nhưng chuyện này cứ sợ đêm dài lắm mộng, có thể giải quyết sớm một chút thì đương nhiên là phải giải quyết sớm một chút, có thế mới an tâm được. Về đến nhà, Hạng Vân Đoan cũng không ngủ bù, mà là cầm giấy bút, ngồi ở trước bàn bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Hắn chuẩn bị viết ra phương pháp huấn luyện chó nghiệp vụ, viết thành một cuốn sách, đến lúc đó xem có thể xuất bản được hay không. Đương nhiên, đây không phải là một chuyện dễ dàng, phải cân nhắc mọi mặt, từ việc lựa chọn chó con, đến bố trí sân huấn luyện, rồi đến các huấn luyện viên, thậm chí cách chế biến thức ăn cho chó cũng đều bao hàm ở bên trong, không chỉ phải có giải thích bằng văn tự, còn phải có tranh vẽ để minh họa.
Nếu như chuyện này làm xong, không chỉ có thể thu được danh tiếng, mà còn có thể kiếm được không ít tiền, mấu chốt là nguồn tiền này chắc chắn hợp pháp, hoàn toàn có thể yên tâm tiêu xài. Phải biết rằng, viết một bài báo, thơ ca hoặc truyện ngắn gì đó trên báo cũng đều có tiền thù lao, càng đừng nói đến xuất bản một quyển sách.
Đến lúc đó, chỉ cần có thể xuất bản, thì chẳng cần phải lo lắng về việc bán, dù sao đến lúc đó có thể thông qua con đường chính thống, chỉ cần cuốn sách của hắn có được sự tán thành của hệ thống công an, thì có bao nhiêu công an và bộ phận bảo vệ trên khắp cả nước cơ chứ, đều mua một cuốn sách về huấn luyện vài con chó nghiệp vụ thì còn gì bằng?
Hơn nữa ngoài ra sách, còn có thể dựng thành phim tư liệu huấn luyện nội bộ.
Đương nhiên, tất cả đều cần hắn làm được thành tích đã, chỉ cần có thể để cấp trên ý thức được rằng công việc huấn luyện chó nghiệp vụ này thực sự là có thể giúp ích cho công việc, thì chắc chắn không có vấn đề. Thực tế bây giờ cũng có căn cứ bồi dưỡng chó nghiệp vụ, nhưng tất cả đều đang ở giai đoạn mới bắt đầu, vẫn còn trong quá trình tìm tòi thôi, hắn có phương pháp đã được tổng kết từ kiếp trước, lại hấp thụ thêm kinh nghiệm và phương pháp thành công trong và ngoài nước, có thể nói đã vượt qua trình độ và kinh nghiệm hàng đầu của thời đại này, đừng nói là quốc nội, mà còn dẫn đầu trên thế giới.
Vấn đề lớn nhất bây giờ, thực ra chính là nền tảng, nói thật, nhà máy giết mổ làm cái nền tảng này, chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi. Thôi Minh Lượng muốn đưa Hạng Vân Đoan sang bên bảo vệ, không ngờ rằng, Hạng Vân Đoan chỉ xem bên bảo vệ như là một bàn đạp mà thôi.
Tô tô vẽ vẽ, một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Ngay khi Hạng Vân Đoan kết thúc việc biên soạn, chuẩn bị ăn cơm, thì Đào Tiểu Dã đột nhiên tìm đến. "Ta nói Đào Tiểu Dã đồng chí, chuyện nhi nữ tình trường không thể quá mức mê muội vào đó được đâu nha, hôm nay là giờ làm việc đó, sao cô cứ muốn gặp tôi như vậy? Tôi đây cần phải phê bình cô là phải đặt tinh lực chủ yếu vào công việc mới đúng nha!" Hạng Vân Đoan cố ý trêu chọc nói.
"Xì!" Đào Tiểu Dã vốn đang tâm trạng không tốt, bị Hạng Vân Đoan nói như vậy, ngược lại là gác hết nỗi lo trong lòng xuống, phong tình vạn chủng liếc Hạng Vân Đoan một cái, nói: "Hạng Vân Đoan đồng chí, anh sao mà tự luyến vậy hả, ai thèm muốn gặp anh chứ, anh cũng đừng hiểu lầm nhé!"
Hạng Vân Đoan nhìn vẻ mặt của Đào Tiểu Dã, trong lòng hơi xao động, đây là lần đầu tiên hắn thấy được một loại phong tình của phụ nữ thành thục trên người Đào Tiểu Dã, đơn giản là không thể diễn tả nổi, dù sao thì, Đào Tiểu Dã cũng chưa tới mười chín tuổi, là lúc trong trẻo vô ngần, đột nhiên lại như vậy ngay lập tức, dù cho hắn có kiến thức rộng rãi, cũng hơi không cầm được lòng mình.
"Ái da!"
"Rầm!"
"Anh làm...... Ô...... Anh làm gì thế!"
Hạng Vân Đoan không nói lời nào, một tay kéo Đào Tiểu Dã vào phòng, rồi dán vào cánh cửa làm bích đông ngay tức khắc.
Một lúc lâu sau, mới rời môi nhau.
"Không thật thà chút nào, còn nói không nhớ tôi, lưỡi còn thò ra!" Hạng Vân Đoan nhìn Đào Tiểu Dã trong mắt đầy hơi nước nói.
"Anh hư!" Đào Tiểu Dã mặt "xoát" một cái đỏ bừng lên, nhớ đến dư vị vừa rồi, cả người mềm nhũn, nếu không dựa vào cửa, thì có khi đã ngã lăn ra rồi.
Nắm tay nhỏ đấm vào ngực Hạng Vân Đoan vài cái, hai người lại dây dưa một hồi, lúc này mới nói đến chuyện chính.
"Chị tôi muốn gặp anh!" Đào Tiểu Dã cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Ơ? Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Sao em cứ như là đang thất vọng vậy? Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ dỗ chị vợ vui vẻ, cam đoan là nàng sẽ hài lòng mà về!" Hạng Vân Đoan vỗ ngực nói.
"Không phải, chị tôi còn chưa biết anh là ai cả, chị ấy muốn gặp anh là vì bài hát anh sáng tác cho em đấy, chị tôi là học nhạc, nàng nghe được bài hát đó, liền cực kỳ hiếu kỳ, nhất định đòi gặp anh cho bằng được!" Đào Tiểu Dã nói.
"Ơ? Học nhạc à? Vậy thì càng tốt, đến lúc đó tôi sẽ cùng chị em trò chuyện một chút về chuyện âm nhạc, có thể ‘hạ gục’ nàng luôn, em căn bản không cần phải lo lắng!" Hạng Vân Đoan nói.
Nếu mà so tài năng âm nhạc một cách đường đường chính chính, hắn chắc chắn không được, nhưng kiến thức cơ bản về âm nhạc thì hắn vẫn hiểu một chút, mấu chốt là hắn có kiến thức hơn mấy chục năm, lại còn có thể làm một người sao chép nữa chứ, cho nên hắn cũng không lo lắng gì cả. Đào Tiểu Dã phức tạp liếc nhìn Hạng Vân Đoan một cái, sự tự tin trên người anh chàng này, cũng là một điểm hấp dẫn nàng, nhưng vấn đề là... "Em..... gia đình em ấy à, hoàn cảnh có thể hơi phức tạp, ông bà nội ngoại của em đều là trí thức, có lẽ ánh mắt của họ sẽ... không giống người bình thường, nói chung là......anh...."
Đào Tiểu Dã lắp ba lắp bắp nói, nói cả buổi cũng không rõ ràng rốt cuộc là có ý gì. Nhưng Hạng Vân Đoan cũng đã hiểu được.
"A, anh hiểu rồi, Tiểu Dã muốn nói là, công việc mổ lợn của anh rất khó vào mắt gia đình em đúng không?" Hạng Vân Đoan nói.
"Ừm, em thích anh, em yêu anh, em muốn ở cùng anh đến hết cuộc đời, nhưng mà..." Đào Tiểu Dã đột nhiên đứng dậy, sau đó nhào vào ngực Hạng Vân Đoan, vô cùng xúc động nói.
Hạng Vân Đoan không ngờ rằng, mình lại bị một cô gái tỏ tình.
"Nhưng là, em sợ người nhà phản đối đúng không! Em cũng không muốn mất đi gia đình, không muốn trở mặt với người nhà, cho nên, bây giờ đang khó khăn lắm đúng không?" Hạng Vân Đoan vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn xinh xắn của Đào Tiểu Dã, nhẹ nhàng nói.
"Anh...... Anh không giận à?" Đào Tiểu Dã có chút kinh ngạc nhìn Hạng Vân Đoan, nàng còn tưởng Hạng Vân Đoan biết tình hình nhà mình xong sẽ tự ti rồi bỏ cuộc. "Ha ha, chuyện này thì có gì mà tức giận chứ? Người sống một đời, xuất thân hèn kém, không phải là điều đáng xấu hổ, có thể tiến có thể lùi, đó mới là trượng phu. Anh bây giờ bất quá cũng chỉ mới 20 tuổi mà thôi, sau này sẽ có thành tựu thế nào, ai cũng không biết, không thể vì người khác xem thường mình, liền chịu thua được! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người trong nhà muốn em tìm một người môn đăng hộ đối, đó cũng là lẽ thường tình thôi mà. Nói thật, nếu anh có một cô con gái như em, anh cũng chẳng nỡ gả cho một ông mổ heo đâu!" Hạng Vân Đoan an ủi. Chuyện này, hắn cũng sớm cân nhắc qua rồi, cũng đã nghĩ qua là nên đối diện với ba mẹ Đào Tiểu Dã như thế nào, nên bây giờ khi nhắc đến chuyện này, một chút cũng không hoảng hốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận