Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
Chương 41: Khuyên nghiệp tràng
Chương 41: Khu Thương Mại Khuyên Nghiệp
Sắc mặt khó coi của Hạng Vân Đoan không phải vì hiệu quả cường hóa không tốt, mà là vì hiệu quả này khác xa so với kỳ vọng của hắn.
Vật phẩm: Rượu huyết hươu (Hắc Thiết)
Hiệu quả:
1. Tăng cường sức miễn dịch của cơ thể, dùng càng nhiều hiệu quả càng mạnh, tối đa tăng 10% sức miễn dịch.
2. Tăng thêm tuổi thọ, dùng càng nhiều hiệu quả càng mạnh, tối đa tăng thọ chín mươi chín ngày.
Đây chính là thứ Hạng Vân Đoan liều ăn cả ngã về không cường hóa được.
Dù chỉ là cấp bậc Hắc Thiết, nhưng hiệu quả lại có chút nghịch thiên, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn thấy vật phẩm có hai hiệu quả.
Dù là tăng cường sức miễn dịch hay tăng thêm tuổi thọ, đây đều là thứ ngàn vàng khó đổi, nếu để người khác biết hắn có thứ này, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Thôi vậy, nếu chuyện biếu rượu không giải quyết được thì tìm cách khác vậy!"
Giờ Hạng Vân Đoan cũng hơi tiếc khi phải đem thứ này cho người ngoài, đây đúng là vật dưỡng sinh thực sự.
Hắn định sau này khi về nhà sẽ đưa cho cha mẹ và ông ngoại dùng.
Đồ này hắn chắc chắn không cần đến nhưng ông ngoại tuổi đã cao, cha mẹ tuy chỉ ngoài bốn mươi, nhưng cả nửa đời cũng đã trải qua những ngày gian khổ thiếu thốn, cơ thể chắc cũng chẳng khá hơn. Nếu có thể uống chút rượu huyết hươu này, điều dưỡng một chút chắc hiệu quả không tệ.
"Vậy thì chỉ có thể biếu vàng!"
Mặc dù những thứ mật ong, sữa ong chúa trong tổ ong có thể bán được tiền, nhưng Hạng Vân Đoan không định dùng tiền đó để đi biếu, mà chuẩn bị mua xe đạp sau này.
Ngoài xe đạp, hắn còn muốn mua một cái đồng hồ, không có cách xem giờ đúng là rất phiền toái.
Quan trọng nhất là, coi như số mật ong đó bán được tiền, thì cũng không đủ để giải quyết việc của Thôi Minh Lượng.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Hạng Vân Đoan quyết định dùng đến tiểu hoàng ngư.
Những tiểu hoàng ngư này đều là vật đúc thời Dân Quốc, một thỏi một lạng, tức 31.25g. Giá vàng hiện tại là 4.16 tệ/g, tính ra một thỏi tiểu hoàng ngư trị giá khoảng 120 đến 130 tệ.
Đương nhiên, đó chỉ là giá ngân hàng thu mua, ở chợ đen, giá còn cao gấp đôi, thậm chí nhiều hơn.
Hạng Vân Đoan không rành về chợ đen, muốn mang tiểu hoàng ngư trong tay ra chợ đen thì trước hết cần phải tìm hiểu rõ tình hình, quá tốn thời gian.
Việc làm cho em trai không thể chậm trễ được, càng sớm càng tốt, cho nên hắn cũng không định đổi thành tiền giấy mà biếu trực tiếp bằng vàng.
Nếu biếu một thỏi tiểu hoàng ngư thì hơi ít, mà hai thỏi thì lại có vẻ nhiều quá.
Không phải là Hạng Vân Đoan tiếc chút vàng này, một thỏi tiểu hoàng ngư thôi, ngay cả khi tính vào thời điểm hắn xuyên qua thì cũng chỉ có 1 vạn 8 tệ, căn bản chẳng là gì.
Nói đến, cái rương đồng bạc kia mới đáng giá, nếu như chọn mấy loại hiếm hoi thì sau này có thể đem bán làm đồ cổ, giá cả mới quá đáng.
Nhưng việc tặng quà, đâu phải cứ tặng càng nhiều càng tốt, phải chú ý một chừng mực nhất định. Giá trị món quà không bao giờ được vượt quá những gì mình mong muốn, bằng không người nhận quà sẽ hiểu lầm, thậm chí còn suy nghĩ lung tung.
Cầm bình rượu thuốc trong tay, lang thang một lát trên đường, Hạng Vân Đoan lại nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa hơn.
Sau đó, hắn thẳng tiến đến Tây Hà theo cửa trước mà đi.
Rất nhanh, đến gần đầu phố lang phường.
Nơi này, là khu thương nghiệp phức hợp lớn nhất Tứ Cửu Thành hiện tại.
Đó là một tòa nhà cao ba tầng kiểu Tây, kiểu dáng đặc biệt, màu bạch kim bên ngoài, cột đá trước cửa càng lộ rõ vẻ hùng vĩ.
Nơi đây tên là khu thương mại khuyên nghiệp.
Khu thương mại khuyên nghiệp đã được xây từ cuối đời Thanh, đầu tiên là để trưng bày sản phẩm công nghiệp, các đặc sản địa phương, đồ thủ công mỹ nghệ...có tính chất tương tự như hội chợ hàng hóa.
Về sau, nơi này dần dần phát triển thành nơi tụ tập hoạt động nghỉ ngơi, giải trí, mua sắm, triển lãm, giao lưu, là một nơi thương vụ tổng hợp, có thể ví như những trung tâm thương mại lớn sau này.
Khu thương mại khuyên nghiệp từ khi xây đến nay đã nhiều lần nổi danh, cũng nhiều lần được sửa chữa, hiện giờ vẫn là khu trung tâm thương mại Tứ Cửu Thành.
Hạng Vân Đoan đến đây là để tìm một sư phụ có tay nghề chế tác đồ trang sức bằng vàng.
Khu thương mại khuyên nghiệp giờ là trung tâm thương mại quốc doanh, tầng một chủ yếu kinh doanh đồ trang sức ngọc khí, dụng cụ kim loại, hàng dệt may, thêu thùa, các loại đặc sản từ khắp nơi trên cả nước, đồng thời cũng bán các mặt hàng tiêu dùng hàng ngày, đồ da, điện gia dụng...
Tầng hai có các cửa hàng âu phục, đồ thủ công mỹ nghệ, tiệm thuốc, tiệm ảnh, tiệm cắt tóc... còn tầng ba chủ yếu là nơi vui chơi, như rạp hát, rạp chiếu phim, phòng bi-a, phòng khiêu vũ, phòng trà…
Chủng loại phong phú, không thiếu thứ gì.
“Sư phụ, chỗ các người có nhận làm đồ trang sức theo yêu cầu không?”
Hạng Vân Đoan đến một cửa hàng bán đồ trang sức, mở miệng hỏi thẳng.
“Làm theo yêu cầu? Ở chỗ chúng tôi không có kiểu này, anh muốn đồ trang sức thế nào thì có thể xem, hàng mẫu chỗ chúng tôi đầy đủ cả!” Nhân viên cửa hàng đáp.
Hạng Vân Đoan nghĩ là làm đồ trang sức từ số tiểu hoàng ngư trong tay, hôm nọ đến nhà Thôi Minh Lượng, không phải hắn thấy con trai Thôi Minh Lượng sao. Tuổi Thôi Minh Lượng, cũng xem như là người có con khi về già nên chắc chắn rất cưng chiều con cái.
Hạng Vân Đoan định cho con trai Thôi Minh Lượng đánh một cái khóa trường mệnh bằng vàng, sau đó lại thêm chút bạc, sắm một bộ vòng bạc đeo tay đeo chân, tổng giá trị khoảng ba trăm tệ, như thế chắc cũng không quá ít.
Tặng quà cũng cần phải đi vào lòng người khác, Hạng Vân Đoan tiếp xúc với Thôi Minh Lượng chưa lâu, không biết hắn thích gì, nên dứt khoát nhằm vào đứa trẻ, tặng đồ như thế, cơ bản sẽ không sai sót gì, cũng khó phạm phải điều kiêng kỵ.
Liên tiếp hỏi mấy cửa hàng kinh doanh đồ trang sức mà vẫn không giải quyết được.
Lần này khiến Hạng Vân Đoan rơi vào khó khăn.
Tặng vàng thỏi, đồng bạc và tặng đồ trang sức là khác nhau rất lớn, nếu có thể tặng đồ trang sức thì Hạng Vân Đoan chắc chắn không tặng vàng thỏi.
Nhưng vấn đề hiện tại là thiếu một người có thể biến vàng thỏi thành đồ trang sức.
Vốn còn muốn lên tầng ba chơi vài ván bi-a, tiện thể xem những điệu múa thời này, nhưng vì chưa xong việc nên Hạng Vân Đoan cũng chẳng còn tâm trạng, buồn bực đi ra khu thương mại khuyên nghiệp, chuẩn bị đến nhà máy lưu ly bên kia xem sao.
Nhưng không ngờ, hắn vừa ra khỏi cổng khu thương mại, đi chưa được mấy bước thì đã có người theo sau.
Hắn còn tưởng mình gặp kẻ xấu nào, không ngờ người này vừa đến liền hỏi: “Tiên sinh, muốn làm đồ trang sức theo yêu cầu phải không? Vàng? Bạc? Hay là trân châu mã não phỉ thúy ngọc thạch a?”
Hạng Vân Đoan rất cảnh giác, nhìn xung quanh, không phát hiện gì bất thường, lúc này mới hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là người chạy việc của sư phụ, ta có tay nghề này, có thể làm đồ trang sức theo yêu cầu!” Người kia nhỏ giọng nói.
“Hả?” Hạng Vân Đoan có chút nghi ngờ.
Thấy vẻ lo lắng của hắn, người kia nói thẳng: “Trong mấy cửa hàng quốc doanh bán đồ trang sức, đều có tác phẩm của sư phụ ta đó, bất quá thì anh biết rồi đấy, sau khi thành quốc doanh thì sư phụ ta đã trở thành người nhận lương cố định rồi. Nên sư phụ ta cũng thỉnh thoảng nhận việc tư, nếu anh muốn làm đồ trang sức theo yêu cầu, thì tìm sư phụ ta chắc chắn không sai đâu!”
Lần này, Hạng Vân Đoan mới hiểu ra.
Thực tế thì nhiều người có tay nghề, hiện tại đều gặp phải tình cảnh này. Trước đây, dựa vào tay nghề mà kiếm sống, tay nghề càng cao thì thu nhập càng khá, nhưng sau khi hợp tác công tư, tuy rằng tay nghề càng giỏi lương càng cao, nhưng do quy định về các bậc công nhân, nên sự chênh lệch giữa công việc bậc cao và công việc bậc thấp đã không còn lớn như trước.
Sắc mặt khó coi của Hạng Vân Đoan không phải vì hiệu quả cường hóa không tốt, mà là vì hiệu quả này khác xa so với kỳ vọng của hắn.
Vật phẩm: Rượu huyết hươu (Hắc Thiết)
Hiệu quả:
1. Tăng cường sức miễn dịch của cơ thể, dùng càng nhiều hiệu quả càng mạnh, tối đa tăng 10% sức miễn dịch.
2. Tăng thêm tuổi thọ, dùng càng nhiều hiệu quả càng mạnh, tối đa tăng thọ chín mươi chín ngày.
Đây chính là thứ Hạng Vân Đoan liều ăn cả ngã về không cường hóa được.
Dù chỉ là cấp bậc Hắc Thiết, nhưng hiệu quả lại có chút nghịch thiên, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn thấy vật phẩm có hai hiệu quả.
Dù là tăng cường sức miễn dịch hay tăng thêm tuổi thọ, đây đều là thứ ngàn vàng khó đổi, nếu để người khác biết hắn có thứ này, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Thôi vậy, nếu chuyện biếu rượu không giải quyết được thì tìm cách khác vậy!"
Giờ Hạng Vân Đoan cũng hơi tiếc khi phải đem thứ này cho người ngoài, đây đúng là vật dưỡng sinh thực sự.
Hắn định sau này khi về nhà sẽ đưa cho cha mẹ và ông ngoại dùng.
Đồ này hắn chắc chắn không cần đến nhưng ông ngoại tuổi đã cao, cha mẹ tuy chỉ ngoài bốn mươi, nhưng cả nửa đời cũng đã trải qua những ngày gian khổ thiếu thốn, cơ thể chắc cũng chẳng khá hơn. Nếu có thể uống chút rượu huyết hươu này, điều dưỡng một chút chắc hiệu quả không tệ.
"Vậy thì chỉ có thể biếu vàng!"
Mặc dù những thứ mật ong, sữa ong chúa trong tổ ong có thể bán được tiền, nhưng Hạng Vân Đoan không định dùng tiền đó để đi biếu, mà chuẩn bị mua xe đạp sau này.
Ngoài xe đạp, hắn còn muốn mua một cái đồng hồ, không có cách xem giờ đúng là rất phiền toái.
Quan trọng nhất là, coi như số mật ong đó bán được tiền, thì cũng không đủ để giải quyết việc của Thôi Minh Lượng.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Hạng Vân Đoan quyết định dùng đến tiểu hoàng ngư.
Những tiểu hoàng ngư này đều là vật đúc thời Dân Quốc, một thỏi một lạng, tức 31.25g. Giá vàng hiện tại là 4.16 tệ/g, tính ra một thỏi tiểu hoàng ngư trị giá khoảng 120 đến 130 tệ.
Đương nhiên, đó chỉ là giá ngân hàng thu mua, ở chợ đen, giá còn cao gấp đôi, thậm chí nhiều hơn.
Hạng Vân Đoan không rành về chợ đen, muốn mang tiểu hoàng ngư trong tay ra chợ đen thì trước hết cần phải tìm hiểu rõ tình hình, quá tốn thời gian.
Việc làm cho em trai không thể chậm trễ được, càng sớm càng tốt, cho nên hắn cũng không định đổi thành tiền giấy mà biếu trực tiếp bằng vàng.
Nếu biếu một thỏi tiểu hoàng ngư thì hơi ít, mà hai thỏi thì lại có vẻ nhiều quá.
Không phải là Hạng Vân Đoan tiếc chút vàng này, một thỏi tiểu hoàng ngư thôi, ngay cả khi tính vào thời điểm hắn xuyên qua thì cũng chỉ có 1 vạn 8 tệ, căn bản chẳng là gì.
Nói đến, cái rương đồng bạc kia mới đáng giá, nếu như chọn mấy loại hiếm hoi thì sau này có thể đem bán làm đồ cổ, giá cả mới quá đáng.
Nhưng việc tặng quà, đâu phải cứ tặng càng nhiều càng tốt, phải chú ý một chừng mực nhất định. Giá trị món quà không bao giờ được vượt quá những gì mình mong muốn, bằng không người nhận quà sẽ hiểu lầm, thậm chí còn suy nghĩ lung tung.
Cầm bình rượu thuốc trong tay, lang thang một lát trên đường, Hạng Vân Đoan lại nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa hơn.
Sau đó, hắn thẳng tiến đến Tây Hà theo cửa trước mà đi.
Rất nhanh, đến gần đầu phố lang phường.
Nơi này, là khu thương nghiệp phức hợp lớn nhất Tứ Cửu Thành hiện tại.
Đó là một tòa nhà cao ba tầng kiểu Tây, kiểu dáng đặc biệt, màu bạch kim bên ngoài, cột đá trước cửa càng lộ rõ vẻ hùng vĩ.
Nơi đây tên là khu thương mại khuyên nghiệp.
Khu thương mại khuyên nghiệp đã được xây từ cuối đời Thanh, đầu tiên là để trưng bày sản phẩm công nghiệp, các đặc sản địa phương, đồ thủ công mỹ nghệ...có tính chất tương tự như hội chợ hàng hóa.
Về sau, nơi này dần dần phát triển thành nơi tụ tập hoạt động nghỉ ngơi, giải trí, mua sắm, triển lãm, giao lưu, là một nơi thương vụ tổng hợp, có thể ví như những trung tâm thương mại lớn sau này.
Khu thương mại khuyên nghiệp từ khi xây đến nay đã nhiều lần nổi danh, cũng nhiều lần được sửa chữa, hiện giờ vẫn là khu trung tâm thương mại Tứ Cửu Thành.
Hạng Vân Đoan đến đây là để tìm một sư phụ có tay nghề chế tác đồ trang sức bằng vàng.
Khu thương mại khuyên nghiệp giờ là trung tâm thương mại quốc doanh, tầng một chủ yếu kinh doanh đồ trang sức ngọc khí, dụng cụ kim loại, hàng dệt may, thêu thùa, các loại đặc sản từ khắp nơi trên cả nước, đồng thời cũng bán các mặt hàng tiêu dùng hàng ngày, đồ da, điện gia dụng...
Tầng hai có các cửa hàng âu phục, đồ thủ công mỹ nghệ, tiệm thuốc, tiệm ảnh, tiệm cắt tóc... còn tầng ba chủ yếu là nơi vui chơi, như rạp hát, rạp chiếu phim, phòng bi-a, phòng khiêu vũ, phòng trà…
Chủng loại phong phú, không thiếu thứ gì.
“Sư phụ, chỗ các người có nhận làm đồ trang sức theo yêu cầu không?”
Hạng Vân Đoan đến một cửa hàng bán đồ trang sức, mở miệng hỏi thẳng.
“Làm theo yêu cầu? Ở chỗ chúng tôi không có kiểu này, anh muốn đồ trang sức thế nào thì có thể xem, hàng mẫu chỗ chúng tôi đầy đủ cả!” Nhân viên cửa hàng đáp.
Hạng Vân Đoan nghĩ là làm đồ trang sức từ số tiểu hoàng ngư trong tay, hôm nọ đến nhà Thôi Minh Lượng, không phải hắn thấy con trai Thôi Minh Lượng sao. Tuổi Thôi Minh Lượng, cũng xem như là người có con khi về già nên chắc chắn rất cưng chiều con cái.
Hạng Vân Đoan định cho con trai Thôi Minh Lượng đánh một cái khóa trường mệnh bằng vàng, sau đó lại thêm chút bạc, sắm một bộ vòng bạc đeo tay đeo chân, tổng giá trị khoảng ba trăm tệ, như thế chắc cũng không quá ít.
Tặng quà cũng cần phải đi vào lòng người khác, Hạng Vân Đoan tiếp xúc với Thôi Minh Lượng chưa lâu, không biết hắn thích gì, nên dứt khoát nhằm vào đứa trẻ, tặng đồ như thế, cơ bản sẽ không sai sót gì, cũng khó phạm phải điều kiêng kỵ.
Liên tiếp hỏi mấy cửa hàng kinh doanh đồ trang sức mà vẫn không giải quyết được.
Lần này khiến Hạng Vân Đoan rơi vào khó khăn.
Tặng vàng thỏi, đồng bạc và tặng đồ trang sức là khác nhau rất lớn, nếu có thể tặng đồ trang sức thì Hạng Vân Đoan chắc chắn không tặng vàng thỏi.
Nhưng vấn đề hiện tại là thiếu một người có thể biến vàng thỏi thành đồ trang sức.
Vốn còn muốn lên tầng ba chơi vài ván bi-a, tiện thể xem những điệu múa thời này, nhưng vì chưa xong việc nên Hạng Vân Đoan cũng chẳng còn tâm trạng, buồn bực đi ra khu thương mại khuyên nghiệp, chuẩn bị đến nhà máy lưu ly bên kia xem sao.
Nhưng không ngờ, hắn vừa ra khỏi cổng khu thương mại, đi chưa được mấy bước thì đã có người theo sau.
Hắn còn tưởng mình gặp kẻ xấu nào, không ngờ người này vừa đến liền hỏi: “Tiên sinh, muốn làm đồ trang sức theo yêu cầu phải không? Vàng? Bạc? Hay là trân châu mã não phỉ thúy ngọc thạch a?”
Hạng Vân Đoan rất cảnh giác, nhìn xung quanh, không phát hiện gì bất thường, lúc này mới hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là người chạy việc của sư phụ, ta có tay nghề này, có thể làm đồ trang sức theo yêu cầu!” Người kia nhỏ giọng nói.
“Hả?” Hạng Vân Đoan có chút nghi ngờ.
Thấy vẻ lo lắng của hắn, người kia nói thẳng: “Trong mấy cửa hàng quốc doanh bán đồ trang sức, đều có tác phẩm của sư phụ ta đó, bất quá thì anh biết rồi đấy, sau khi thành quốc doanh thì sư phụ ta đã trở thành người nhận lương cố định rồi. Nên sư phụ ta cũng thỉnh thoảng nhận việc tư, nếu anh muốn làm đồ trang sức theo yêu cầu, thì tìm sư phụ ta chắc chắn không sai đâu!”
Lần này, Hạng Vân Đoan mới hiểu ra.
Thực tế thì nhiều người có tay nghề, hiện tại đều gặp phải tình cảnh này. Trước đây, dựa vào tay nghề mà kiếm sống, tay nghề càng cao thì thu nhập càng khá, nhưng sau khi hợp tác công tư, tuy rằng tay nghề càng giỏi lương càng cao, nhưng do quy định về các bậc công nhân, nên sự chênh lệch giữa công việc bậc cao và công việc bậc thấp đã không còn lớn như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận