Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 145: Phương Cảnh Lâm ngờ tới

chương 145: Phương Cảnh Lâm suy đoán
“Tê ~” Phương Cảnh Lâm vừa nói như vậy, đội trưởng Lưu hít một ngụm khí lạnh.
Vụ án Phan Gia Viên, đội trưởng Lưu là người tham gia toàn bộ quá trình, thời điểm điều tra hiện trường, tự nhiên cũng có mặt ở đó, sau đó bộ phận kỹ thuật nhiều lần so sánh, báo cáo đưa ra hắn đều xem qua, thậm chí có thể nói là nhớ nằm lòng.
Những vũ khí thu được từ trong sơn động mang về này, thật đúng là ăn khớp với hung thủ vụ án Phan Gia Viên đã dùng.
Bởi vì những vũ khí này cũng là trang bị kiểu Mỹ, nếu như nói chỉ có một hoặc hai món tương đối phù hợp, thì có thể dùng trùng hợp để hình dung, nhưng nhiều vũ khí như vậy toàn bộ đều giống nhau, nếu như nói giữa hai bên không có liên hệ, vậy thì có chút lừa mình dối người.
“Phương cục, anh nói như vậy, thật đúng là có lý à nha, súng ngắn không nói, nhưng ngay cả súng bắn tỉa, súng tiểu liên, lựu đạn toàn bộ đều giống nhau, quả thực có điểm đáng ngờ rất lớn, trừ phi nói Chúc Hồng Phương ngoài làm gián điệp, còn tưởng là buôn lậu súng ống đạn dược, mà trang bị của hung thủ Phan Gia Viên cũng là từ trong tay Chúc Hồng Phương mua, bằng không, sao lại trùng hợp như vậy!” Đội trưởng Lưu nói.
Vụ án Phan Gia Viên xảy ra, Phương Cảnh Lâm một mực đang truy tra hung thủ, điều khiến hắn vô cùng khó hiểu là, hung thủ đó đơn giản giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại một chút manh mối nào, từ đó về sau, không còn xuất hiện trong tầm mắt của công an nữa, có thể nói là không có chút đầu mối.
Hôm nay những quân hỏa này xuất hiện, lập tức khiến Phương Cảnh Lâm nắm bắt được manh mối.
“Khi điều tra bối cảnh của Chúc Hồng Phương, anh có còn nhớ không, Chúc Hồng Phương có một người chồng, tên là Cổ Hán Cẩm, căn cứ lời khai của Cổ Phấn Hồng thì cha hắn cũng là đặc vụ, nhưng kỳ lạ là, Cổ Hán Cẩm này dường như đã biến mất một khoảng thời gian. Mà lần cuối hắn lộ diện trước khi biến mất, cách thời điểm xảy ra vụ án Phan Gia Viên cũng không mấy ngày, anh nói xem, giữa hai cái này, có hay không có liên hệ gì?” Phương Cảnh Lâm hỏi.
“Phương cục, ý của anh là, Cổ Hán Cẩm này chính là hung thủ vụ án Phan Gia Viên?” Đội trưởng Lưu rất kinh ngạc: “Suy đoán này, thực sự quá táo bạo rồi!”
“Đối với chúng ta làm công việc này, suy đoán táo bạo cũng là không thể thiếu, đặc biệt là khi vụ án không có một chút manh mối nào, có lẽ sẽ thu hoạch được điều không ngờ đâu!” Phương Cảnh Lâm nói.
Đây là kinh nghiệm làm cảnh sát hai mươi năm của hắn, trước giải phóng, hắn ngụy trang thân phận chính là cảnh sát, cũng làm không ít vụ án, trong đó có những vụ án cũng là nhờ vào suy đoán táo bạo của hắn mà cuối cùng có đột phá.
“Nếu như là Cổ Hán Cẩm làm, vậy thì tại sao sau này hắn lại biến mất? Điều này không đúng à!” Đội trưởng Lưu nghi ngờ nói.
“Có thể không phải là biến mất, mà là đã chết không?” Phương Cảnh Lâm nói.
“Chết? Nhưng trong vụ án Phan Gia Viên, những người chết đều là lâu la chợ đen, hoặc là những thương nhân làm ăn trong chợ đen cùng khách hàng, chứ không có dấu vết của hung thủ mà!” Đội trưởng Lưu nói.
“Tôi đang nghĩ, có phải trước giờ chúng ta rơi vào một loại hiểu lầm hay không? Lúc trước chúng ta suy đoán hung thủ kia là một nhân vật phi thường lợi hại, dù sao một mình hắn liền giết nhiều lâu la chợ đen như vậy. Nhưng đây chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, rất có thể là hơi khoa trương đáng nghi à, ngay cả nửa người nửa quỷ thần thương số một Yến Song Ưng khi nhìn hiện trường xong, cũng vô cùng kinh ngạc nói, cho dù là anh ta ra tay, cũng chưa chắc có thể sống sót rời đi. Cho nên tôi suy đoán, nếu như hung thủ này là Cổ Hán Cẩm, rất có thể hắn đã chết, chính là vào lúc ban đêm, bị bọn lâu la chợ đen đánh chết. Chỉ có điều thi thể hắn có lẽ đã bị người của chợ đen mang đi rồi.”
Phương Cảnh Lâm càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình rất chính xác: “Anh nghĩ xem, chợ đen bị hung thủ tiêu diệt nhiều người như vậy, trong đó thậm chí còn có cả khách khứa thân phận khá quan trọng, thiệt hại chắc chắn là rất lớn, người chủ trì chợ đen phía sau màn, xuất phát từ mục đích trút giận, mang hung thủ đi, cũng là chuyện rất bình thường. Với cách làm việc của những người chợ đen này, cho dù hung thủ chết rồi, không chừng còn muốn lột da rút gân, chém thành muôn mảnh ấy chứ!”
Đối với phong cách hành sự của người trong hắc đạo, Phương Cảnh Lâm có thể nói là rất rõ, trước giải phóng hắn giao tiếp với những người đó không ít.
“Giả sử Cổ Hán Cẩm là hung thủ, ý của Phương cục là, hắn sở dĩ lâu như vậy không lộ diện, cũng không phải là mất tích, mà là bị người của chợ đen giải quyết một cách lặng lẽ không tiếng động sao?”
Đội trưởng Lưu cảm thấy, nếu như dựa theo logic này thì nói rất thông, nhưng vẫn còn một điểm mà anh nghĩ mãi không ra: “Phương cục, vậy thì anh nói, Cổ Hán Cẩm đến chợ đen đại khai sát giới, xuất phát từ động cơ gì chứ? Cổ Hán Cẩm là đặc vụ, với chợ đen không có mâu thuẫn gì, thậm chí có đôi khi hắn còn có thể có được tin tức tình báo từ chợ đen, hắn không màng đến sự an nguy của mình, đại khai sát giới với địa đầu xà chợ đen này như vậy, là vì cái gì chứ?”
“Cái này......” Phương Cảnh Lâm hơi ngẩn ra, nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Có lẽ là có người biết thân phận đặc vụ của Cổ Hán Cẩm, nên Cổ Hán Cẩm bất đắc dĩ mà lựa chọn hành động diệt khẩu chăng? Trên chợ đen này có không ít giao dịch tình báo, nếu có một người biết thân phận đặc vụ của Cổ Hán Cẩm, xem đó là điểm yếu uy hiếp, muốn khống chế Cổ Hán Cẩm, nhưng Cổ Hán Cẩm không cam lòng bị khống chế, mà người kia khi thấy Cổ Hán Cẩm sẽ không hợp tác, liền muốn tới chợ đen này, bán tin tức Cổ Hán Cẩm là đặc vụ đi. Cổ Hán Cẩm chính là trong tình huống đó, đuổi theo đến, rồi sau đó bất đắc dĩ đại khai sát giới!”
“Cái này...... ngược lại có thể nói thông, chỉ là, hết thảy đều chỉ là đoán, cụ thể như thế nào, có lẽ lại hoàn toàn trái ngược thì sao!” Đội trưởng Lưu tuy cấp bậc so với Phương Cảnh Lâm thấp hơn, nhưng khi đối mặt vụ án, vẫn rất có nguyên tắc, sẽ không vì nịnh bợ cấp trên mà lăng xăng nịnh hót.
Đương nhiên, Phương Cảnh Lâm cũng không để ý chuyện này, mà nói: “Có đúng hay không, thẩm vấn Chúc Hồng Phương chẳng phải sẽ biết?”
“Điều này cũng phải, đi, cùng đến phòng thẩm vấn xem thử, người của nhà máy thép thẩm vấn đến đâu rồi? Nếu không được, không chừng còn phải mời chúng ta ra tay đâu!” Đội trưởng Lưu nói.
Ngủ một giấc, trời đã sáng.
Tuy thể lực của Hạng Vân Đoan không tệ, nhưng hôm qua dù sao cũng chạy một chuyến lên núi, mệt không nhẹ, cho nên tối hôm qua ngủ rất ngon, hắn không biết là những người cùng chạy lên núi với hắn như Viên Vệ Quốc, Phương Cảnh Lâm, tối hôm qua căn bản không hề ngủ, nhịn một đêm thức trắng, vẫn luôn đang thẩm vấn Chúc Hồng Phương. Dù sao nếu có thể sớm đột phá Chúc Hồng Phương, có thể bắt được nhiều đặc vụ hơn, nếu chậm trễ, bị những đặc vụ kia phát giác được dị thường, có lẽ khi bọn hắn tới, người đã sớm chạy đi đâu mất rồi.
Hạng Vân Đoan lại càng không biết, Phương Cảnh Lâm vậy mà lại liên hệ hung thủ vụ án Phan Gia Viên với Cổ Hán Cẩm, nếu như hắn mà biết chuyện này, thì chắc là nằm mơ cũng phải cười tỉnh mất. Dù sao, sự tình tuy đã qua không ít thời gian, nhưng đây vẫn luôn là một cái gai trong lòng mà hắn lo lắng nhất, chỉ sợ lúc nào đột nhiên vụ án này phát sinh lại. Nếu thực sự muốn gán cái danh hung thủ vụ án Phan Gia Viên cho Cổ Hán Cẩm thì cũng không thể nào tốt hơn nữa.
“Nha, tam đại gia, một buổi sáng sớm thế này sao lại ủ rũ cúi đầu thế kia?”
Sau khi dọn đến căn phòng phía đông của tiền viện, Hạng Vân Đoan coi như trở thành nhà đối diện với nhà Diêm Phụ Quý, lúc này đang lúc nấu cơm, liền thấy Diêm Phụ Quý đang vận động gân cốt trong sân, nhưng động tác lại mềm nhũn, xem qua là biết đang có chuyện phiền muộn trong lòng.
“Đi, cãi nhau với thằng con nhỏ nhà ta không xong chuyện!” Diêm Phụ Quý tức giận nói.
“Ấy nha, xem bộ dạng thì đúng là có chuyện rồi? Mau nói đi, có chuyện gì không vui, nói ra cho ta vui vẻ chút coi nào!” Hạng Vân Đoan vẻ mặt xem kịch vui.
Đối với việc thỉnh thoảng bị Hạng Vân Đoan trêu chọc một phen như thế, Diêm Phụ Quý cũng quen rồi, nếu là người khác nói chuyện với hắn như vậy, thì hắn đã sớm tính sổ rồi, bất quá đối với Hạng Vân Đoan thì hắn không dám.
Một là, bây giờ Hạng Vân Đoan đang mặc đồng phục, nghe nói làm tiểu quan trong đó, hai là, sau này còn muốn nhờ Hạng Vân Đoan giúp đỡ chuyện công việc cho lão nhị, lão tam, không chừng đều phải cậy vào Hạng Vân Đoan cả, cho nên hắn không nên đắc tội.
“Thằng nhóc này, cứ muốn nhìn tam đại gia mất mặt đúng không? Nói cho cậu cũng được thôi, nhưng mà phải thiếu tam đại gia một bữa rượu đấy!”
Diêm Phụ Quý quả nhiên không hổ là bàn tính sắt, đến lúc này vẫn còn nghĩ cách dùng “Chuyện xấu hổ” của mình để đổi lấy một bữa rượu.
Hắn nói xong, cũng không đợi Hạng Vân Đoan có đồng ý hay không, trực tiếp nói ra nguyên nhân tâm trạng không vui: “Chuyện này, nói ra thì vẫn là do cậu gây ra phiền phức đấy! Mấy ngày trước, không phải cậu nói viết văn có thể kiếm được tiền nhuận bút sao? Ta nghĩ thấy cũng đúng là có chuyện như vậy, cho nên mới thử viết!”
“Cái gì?”
Hạng Vân Đoan trợn mắt há mồm, hôm đó Diêm Phụ Quý thấy hắn vừa được thăng chức, vừa được chia cho căn phòng lớn, nên sinh lòng ghen tị, Hạng Vân Đoan chỉ nói một câu cho có lệ, rằng viết văn vừa có thể kiếm được danh tiếng, lại vừa kiếm được tiền nhuận bút, vốn dĩ chỉ là trêu chọc thôi, không nghĩ đến Diêm Phụ Quý lại tưởng thật? Thực sự cho rằng văn học là chỉ cần biết dăm ba chữ là có thể làm được à? Đây không phải là viết tiểu thuyết mạng mấy chục năm sau này, một chút ngưỡng cửa cũng không có, ai ai cũng có thể viết đâu.
“Tam đại gia, ông thực sự viết 《Tình Mãn Tứ Hợp Viện》 sao? Mau đưa ta xem nào!” Hạng Vân Đoan rất ngạc nhiên, lại đặc biệt chờ mong Diêm Phụ Quý có thể viết ra được cái câu chuyện gì.
“Cái gì mà 《Tình Mãn Tứ Hợp Viện》, do ta viết là tản văn và thơ ca!” Diêm Phụ Quý nói.
Mấy ngày nay hắn đã viết xong một thiên tản văn 《Tam Điếu Xuân Phân》, và một thiên thơ 《Dã Điếu》, thực ra nội dung cũng chỉ là mấy chuyện hắn đi câu cá ngoại thành vào cuối tuần thôi. Sở dĩ phải đi ngoại thành, một mặt là do lần trước Hạng Vân Đoan nói vùng sông nước ngoại thành câu được nhiều cá hơn, một mặt khác không phải là vì phải viết, thì phải thể hiện ra một loại hứng thú tao nhã khác biệt quá nhiều với người bình thường sao, dù sao cho dù là sông hộ thành hay Thập Sát Hải, thì mỗi ngày đều có rất nhiều người câu cá, không thể nào thể hiện được phong thái của một bậc thầy được.
“À, thì ra là như thế!”
Hạng Vân Đoan gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy đăng lên chưa? Đăng ở đâu, báo nào? Hay là trên tạp chí gì?”
“Thằng nhóc này, cậu cố ý kiếm chuyện hả? Nếu mà đăng rồi, thì ta còn cần gì đứng ở đây than thở nữa chứ?” Diêm Phụ Quý trừng mắt liếc Hạng Vân Đoan một cái.
“Chưa đăng? Báo nào mà ngay cả bài viết của tam đại gia ông cũng không thèm nhận?” Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói.
“《Nhân Dân Văn Học》 đấy thì sao? Cậu muốn giúp tam đại gia hả giận chắc? Có điều với thân phận bảo vệ của xưởng mổ heo quèn của cậu, e là ngay cả cửa của người ta cũng không vào nổi đâu ha?” Diêm Phụ Quý cũng bắt đầu móc máy Hạng Vân Đoan, vì mục đích xỉa xói nhau.
“《Nhân Dân Văn Học》? Tôi nói tam đại gia, cái tâm của ông cũng đủ cao đấy, vừa viết là gửi ngay cho 《Nhân Dân Văn Học》? Toàn người viết bài trên đó toàn là đại sư cả, ông đúng là không khiêm tốn chút nào cả!” Hạng Vân Đoan vừa nói, vừa chắp tay, một bộ biểu tình khâm phục.
Diêm Phụ Quý càng nhìn càng tức, nhưng lại không tiện nổi cáu, trên thực tế mấy ngày nay hắn mới biết được vị trí của 《Nhân Dân Văn Học》, dù sao trước đây đối với những chuyện này, hắn chẳng hề để ý gì, vì chỉ nghe qua tên của 《Nhân Dân Văn Học》 cho nên khi gửi bản thảo liền gửi đến luôn. Kết quả không ngờ rằng chân trước vừa gửi đi, chân sau đã bị từ chối ngay, đúng là một đòn đánh rất lớn đối với hắn. Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Hạng Vân Đoan, Diêm Phụ Quý vốn muốn quay về phòng, không thấy thì sẽ không phiền lòng nữa, bất quá ngay khi vừa quay người lại, hắn lại nghĩ ra một chuyện: “Ta nói Đoan Tử này, nếu ta không nhầm thì, cô Tiểu Đào người yêu của cậu, hình như cũng làm ở tòa soạn thì phải? Cậu xem, có thể nhờ Tiểu Đào......”
Diêm Phụ Quý còn chưa nói hết câu, Hạng Vân Đoan liền hiểu ý của ông ta, trực tiếp từ chối: “Ông đừng có mà nằm mơ, chuyện này tôi không giúp được đâu, tôi nói này tam đại gia, dù gì ông cũng là một giáo viên nhân dân, sao lại có thể nghĩ đến chuyện đi cửa sau chứ? Tinh thần của người trí thức đâu rồi?”
Diêm Phụ Quý trong lòng thầm chửi, đến khi ông ta còn đang chạy đôn đáo xin việc thì sao mày không nói đi cửa sau đi? Thậm chí, ông còn dám chắc, ba trăm đồng lần trước, Hạng Vân Đoan tuyệt đối ăn tiền chênh lệch, nếu không lần trước sao hắn không từ chối đi cửa sau?
Bất quá lời này hắn cũng không dám nói ra, mà chỉ vờ làm bộ rất bất đắc dĩ nói: “Ai, cậu không biết, tam đại gia khổ lắm, trong nhà sợ là phải ăn đói trong khoảng thời gian này, đồ vật trên chợ đen càng ngày càng đắt càng ngày càng hiếm, nếu không nghĩ cách kiếm thêm ít tiền phụ cấp, thì đến lúc đó sẽ phải đến tìm cậu vay tiền cho xem!”
Thấy Diêm Phụ Quý nói vậy, Hạng Vân Đoan ngược lại chợt nhớ đến, lời này đúng là không giả, bây giờ đã là năm 9, rất nhiều nơi hoa màu thực sự có chút không tốt, cho nên đồ vật trên chợ đen đều tăng giá, trước đây nhà Diêm Phụ Quý còn miễn cưỡng duy trì được, nay có lẽ khó mà nói. Dù sao khoản đầu tư ba trăm đồng cho Diêm Giải Thành vẫn còn chưa thu hồi lại.
“Cũng phải, tam đại gia à, kỹ năng diễn xuất của ông ngày càng cao quá đấy thôi, ai bảo tâm tôi tốt chứ, hai ngày nữa tôi giúp ông hỏi thử Tiểu Dã, bất quá, Tiểu Dã chỉ là một phóng viên mới chuyển chính thức thôi, chứ không phải là biên tập, có đăng được bài viết của ông hay không thì tôi không dám đảm bảo đâu, nếu không được, ông đừng trách tôi nha!” Hạng Vân Đoan nói.
“Thật à? Ấy da, đa tạ cậu nhiều nha Đoan Tử, ta biết mà, cậu nhất định sẽ giúp tam đại ta, đi, tam đại gia mời cậu uống rượu!” Diêm Phụ Quý không ngờ rằng Hạng Vân Đoan thực sự đồng ý giúp, kích động vô cùng nói.
“Uống rượu thì thôi đi, mới sáng sớm ra, uống rượu làm gì chứ, với cả, rượu của ông, tôi thật sự không dám uống!” Hạng Vân Đoan lắc đầu nói.
Diêm Phụ Quý có thói quen trộn thêm nước vào rượu, không cách nào thay đổi được, hắn cũng không muốn uống cái loại rượu nhạt đó.
Thời gian nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.
Nửa tháng này Hạng Vân Đoan cứ đi làm bình thường, xưởng mổ heo cũng không có chuyện gì xảy ra, mà ngay hôm qua, thì hắn cũng đã đưa người đến từ Bắc Đại đến đây huấn luyện thành công tốt đẹp.
Dung Á Quang hôm qua cũng đặc biệt đến xem “Lễ bế giảng” của các học viên Bắc Đại, tận mắt nhìn thấy những chú chó nghiệp vụ dưới sự chỉ huy của bảo vệ đã hoàn thành các loại nhiệm vụ, trong lòng đương nhiên vô cùng hài lòng, hiệu quả so với tưởng tượng của hắn còn tốt hơn. Trước khi đi, hắn không tiếc lời tán thưởng Hạng Vân Đoan, hơn nữa còn nói muốn giới thiệu người của Thanh Hoa đến huấn luyện nữa.
Đối với điều này, Hạng Vân Đoan tự nhiên là vô cùng hoan nghênh, cái “Quảng cáo” này coi như đã đánh ra ngoài hoàn toàn, còn về hiệu quả sau này như thế nào, thì vẫn phải tiếp tục quan sát đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận