Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 199: Khách tọa giáo sư?

Chương 199: Khách tọa giáo sư?
“Bảo bối, dậy đi nào!” Hạng Vân Đoan đến bên giường, tiểu kiều thê đã qua tân hôn vẫn còn nằm nướng, không nhịn được cúi người xuống, nhẹ nhàng sờ sờ lên cái mũi ngọc tinh xảo của Đào Tiểu Dã.
“Ưm” Đào Tiểu Dã mắt còn chưa mở, trong miệng đã phát ra một tiếng rên lười biếng.
“Nha, Vân ca!” Một lúc sau, Đào Tiểu Dã mới mở to mắt, liếc mắt liền thấy trượng phu đang ghé sát đầu giường, ở ngay trước mặt.
“Dậy đi em, cơm làm xong rồi!” Trong mắt Hạng Vân Đoan lộ vẻ nhu tình vô hạn.
“Ưm, mệt quá à, mấy giờ rồi?” Đào Tiểu Dã ngáp một cái, hai tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra, duỗi lưng mỏi hỏi.
“Mau dậy đi em, sắp chín giờ rồi, chúng ta còn phải về nhà mẹ nữa, nếu mà đến giữa trưa mới đi thì hơi thất lễ đó!” Hạng Vân Đoan nói.
“Thật hả, em dậy liền đây…… Tí” Đào Tiểu Dã biết hôm nay phải về nhà mẹ đẻ, dù sao cũng là tục lệ, nên vừa nói vừa định mau chóng rời giường, không ngờ vừa động đậy, cả người liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thấy Đào Tiểu Dã đau đến cả lông mày cũng nhíu lại, Hạng Vân Đoan không cần nghĩ cũng biết nguyên do, đêm qua động phòng ồn ào đã lâu, Đào Tiểu Dã dù sao cũng là lần đầu tiên, không chịu nổi dày vò cũng là lẽ đương nhiên.
“Đau lắm hả?” Hạng Vân Đoan có chút đau lòng hỏi.
“Hừ, anh còn hỏi, không phải tại anh thì sao mà lại......” Đào Tiểu Dã vừa ngồi dậy, vừa trừng mắt nhìn Hạng Vân Đoan nói.
“Này bà xã, em nói thế có chút không đúng đạo lý rồi đó, đêm qua, sau đó là do em chủ động hết mà, sao lại trách anh được?” Hạng Vân Đoan ra vẻ chịu oan ức lắm.
Thấy Hạng Vân Đoan nói vậy, trong đầu Đào Tiểu Dã không kìm được hồi tưởng lại chuyện đêm qua, rồi sau đó mặt liền đỏ lên. Nàng cũng không biết mình làm sao nữa, đêm qua vừa mới bắt đầu thì thấy hơi đau, về sau thì… quá đỗi điên cuồng!
“Thực tủy tri vị?” Đột nhiên trong đầu Đào Tiểu Dã nhảy ra một từ, sau đó liền thấy Hạng Vân Đoan đang nhìn mình như cười mà không phải cười, lập tức xấu hổ không để đâu cho hết, quần áo cũng chưa kịp mặc, hai bàn tay trắng như phấn liền giơ lên nện vào ngực Hạng Vân Đoan, vừa đấm vừa nói: “Tại anh hết, tại anh hết, tại anh hết!”
“Được được được, đều tại anh, mau dậy đi em, trễ nữa mẹ vợ lại lo đấy!” Hạng Vân Đoan rất tự giác nhận “Sai”.
Hai vợ chồng trẻ lại đùa giỡn một hồi, lúc này mới chỉnh tề quần áo, đợi Đào Tiểu Dã rửa mặt xong, Hạng Vân Đoan đã bưng bữa sáng lên.
“Ngon quá, ngọt quá!” Đào Tiểu Dã bưng bát, mắt gần như cong thành vầng trăng khuyết.
Thật ra bữa sáng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cháo gạo đường đỏ mà thôi, đương nhiên còn có vài quả táo đỏ mọng.
Bữa cơm như vậy, nếu như đặt ở nhà bình thường thì tất nhiên là vô cùng xa xỉ, dù sao gạo thì dễ kiếm, nhưng đường đỏ và táo đỏ không phải người thường có thể ăn được.
Nhưng so với gia cảnh của Đào Tiểu Dã, bữa cơm thế này thật sự không có gì đặc biệt.
Chỉ có điều, bữa cơm này do chính tay Hạng Vân Đoan làm, đó mới là lý do khiến nàng cảm thấy “Ngọt ngào”.
Ngày đầu tiên về nhà chồng, trượng phu đã tự mình xuống bếp, làm cơm xong mới đến gọi nàng dậy, như vậy đã đủ để chứng minh tình yêu của trượng phu dành cho mình.
Dù sao, thời đại này, trừ đầu bếp, thì cơ bản là phụ nữ phải nấu nướng, cho dù là đầu bếp thì cũng chỉ làm ở cơ quan thôi, về nhà thì con dâu vẫn phải lo liệu.
Cháo này, không chỉ ngọt trong bụng Đào Tiểu Dã mà còn ngọt trong lòng nàng nữa.
Đào Tiểu Dã cảm thấy mình thật hạnh phúc, nếu như là ở nhà khác, cô dâu mới về nhà, e là còn phải khép nép nhún nhường, trước hết phải học cách chăm sóc công cô công bà bà, còn nàng thì sao, không những không có nỗi phiền nào mà còn có chồng quan tâm, nếu như vậy mà không tính là hạnh phúc thì cuộc sống thế nào mới gọi là hạnh phúc chứ?
Hạng Vân Đoan không hề biết Đào Tiểu Dã đang nghĩ gì, nhưng nhìn tiểu kiều thê của mình càng nhìn càng thấy yêu, không nhịn được lại bóc cho tiểu kiều thê một quả trứng luộc.
Hôm qua trên người nàng còn đầy vẻ thanh xuân hoạt bát, hôm nay thì giữa nhíu mày và cười đã mang theo một chút kiều mị, hơn nữa còn là một vẻ đẹp tự nhiên chứ không hề giả tạo.
“Vân ca, lễ vật hồi môn anh chuẩn bị xong chưa? Em nghe nói lúc về còn phải mang lễ vật!” Thấy trượng phu cứ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trong lòng Đào Tiểu Dã lại trỗi lên một chút xấu hổ, vội vàng chuyển chủ đề.
“Yên tâm đi em, chuẩn bị xong rồi, hai con gà, hai con vịt, hai con ngỗng, hai con cá, ngoài ra còn có hai bình rượu, hai gói trà, thế nào? Không quá sơ sài chứ?” Hạng Vân Đoan nói.
Mấy thứ này chỉ có rượu và trà là mua, gà vịt ngỗng cá thì khỏi phải mua.
“Nhiều lắm rồi!” Đào Tiểu Dã vội nói.
“Không nhiều, nhạc phụ nhạc mẫu sinh cho anh một cô vợ tốt như vậy, một chút đồ này thì có là gì!” Hạng Vân Đoan nói.
Nói xong thì cũng đã ăn xong, hai người lúc này mới thu xếp rồi cùng nhau về nhà mẹ.
Việc hồi môn này đáng lẽ phải diễn ra vào ngày thứ ba sau kết hôn, nhưng hôm nay là ngày nghỉ thứ hai của Quốc Khánh, vừa hay có thời gian nên chọn hôm nay luôn, dù sao hai ngày nữa phải đi làm, không thể vì hồi môn mà xin nghỉ phép được.
Hơn nữa, những tục lệ truyền thống bây giờ cũng không nên quá coi trọng, vì nó mà trễ nải công việc thì chắc chắn là không được.
“Tiểu Hạng tới rồi hả?” Khi hai vợ chồng đến nơi, không chỉ cha mẹ Đào Tiểu Dã mà cả ông bà nội cũng cố ý ghé qua.
“Ông nội, là cháu, dạo này ông thấy đèn đường thế nào ạ? Có giúp được gì cho ông không?” Hạng Vân Đoan nhìn ông nội Đào Tiểu Dã hỏi.
“Giúp ích nhiều lắm!” Ông nội Đào Tiểu Dã kích động nói: “Đèn đường thông minh quá, giờ có thể dẫn ông đi dạo trong ngõ được rồi! Ông biết hôm nay các cháu về nên cố ý đến cảm ơn cháu đây!”
“Ôi ông nội, ông nói vậy làm cháu ngại quá, ông thấy giúp ích được là tốt rồi!” Hạng Vân Đoan vội vàng nói.
Hôm nay ông cụ ra ngoài còn mang theo đèn đường, lúc này đèn đường đang nằm dưới chân ông, vừa nói chuyện, Hạng Vân Đoan liếc nhìn đèn đường, phát hiện tên này thật lợi hại, vậy mà còn có thêm một kỹ năng “Dẫn đường mù”, hơn nữa còn là kỹ năng hoàng kim, trước đó khi anh giao đèn đường cho ông cụ, đâu có kỹ năng này.
Có thể sinh ra kỹ năng, cho thấy đèn đường có thiên phú ở phương diện dẫn đường cho người mù.
“Cậu à, cậu còn huấn luyện được loại chó dẫn đường này không? Cậu không biết đó thôi, ông bạn của ông, mắt cũng kém, nghe nói về đèn đường thì cũng muốn một con, cậu xem có cách nào không?” Bà nội Đào Tiểu Dã nắm tay Hạng Vân Đoan hỏi.
“Bà nội, huấn luyện thì cháu huấn luyện được, có điều có được lợi hại như đèn đường thì cháu không dám chắc, dù sao, có thể làm chó dẫn đường hay không cũng còn tùy vào thiên phú, phát hiện ra đèn đường cũng đã rất may mắn rồi, muốn tìm con thứ hai thì e là hơi khó!” Hạng Vân Đoan nói khéo.
Anh nói cũng không phải là cho có lệ, dù sao đèn đường đúng là có thiên phú. Chó dẫn đường nhất định phải có tính cách trầm ổn, điểm này cực kỳ khó, không dễ tìm được, so với chó nghiệp vụ còn nghiêm ngặt hơn.
Đương nhiên, nếu anh muốn huấn luyện ra một chú chó dẫn đường đủ tiêu chuẩn thì chắc chắn làm được, dù sao có thể trực tiếp sử dụng khí vận cường hóa, dù thiên phú có bình thường, chỉ cần sau khi được khí vận cường hóa thì đạt đủ yêu cầu cũng không khó.
Nhưng có thể cường hóa khí vận của động vật đen đối với Hạng Vân Đoan là vô cùng trân quý, anh có chút không nỡ dùng bừa. Nếu là người nhà thì không cần nghĩ ngợi, nhưng đây lại là bạn của ông cụ, quan hệ đã qua mấy tầng, nên anh từ chối khéo.
“Vậy cũng được, cháu cứ xem sao, nếu huấn luyện được thì tốt, không thì cũng không bắt buộc!” Bà nội Đào Tiểu Dã nói.
“Thôi mẹ ơi, Vân Đoan nó mới đến, còn chưa kịp uống ngụm nước, mẹ đừng có kiếm chuyện cho nó nữa!” Mai Chi Hoa đứng ra giúp Hạng Vân Đoan giải vây.
Mặc dù bà lão không nói nữa, nhưng Hạng Vân Đoan cũng không nhàn rỗi, anh lại bị đại cữu kéo qua, bàn về cái máy tuốt ngô mà Hạng Vân Đoan đã nói với anh ấy trước đó.
Theo như lời Đào Tiểu Mân, cái máy tuốt ngô đã chế tạo thành công hàng mẫu, hiệu quả cũng rất tốt, quan trọng nhất là bộ phận cấp trên đã cho phép nhà máy của họ sản xuất loại máy móc nhỏ này.
Vụ ngô vừa thu hoạch cách đây không lâu, chờ thêm một thời gian nữa ngô phơi khô thì có thể bắt đầu tuốt hạt, đến lúc đó vừa vặn có thể dùng đến máy tuốt ngô, có thể tăng thêm hiệu quả công việc lên rất nhiều.
“Vân Đoan à, cảm ơn cậu, cái máy tuốt ngô này không những cho nhà máy của bọn anh có thêm một sản phẩm hữu dụng mà còn giúp anh thăng tiến thêm một bước trong xưởng, anh không biết nên nói sao nữa, dù sao cái ý tưởng này là do cậu nghĩ ra, anh coi như là chiếm tiện nghi của cậu!” Đào Tiểu Mân có chút ngại ngùng nói.
Từ khi được cấp trên cho phép nhà máy của anh sản xuất máy tuốt ngô thì lãnh đạo xưởng rất khen ngợi anh, hơn nữa, vốn là kỹ sư cấp 9, anh cũng đã được thăng chức thành kỹ sư cấp 8, lương tháng cũng tăng từ 102 tệ lên 115 tệ!
“Anh nói gì vậy chứ, ý tưởng chỉ là ý tưởng thôi, em đâu biết gì về thiết kế máy móc, đồ vật là do anh dựa vào kiến thức chuyên ngành của mình mà thiết kế ra, sao lại nói là chiếm tiện nghi của em được chứ!”
Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói: “À phải rồi, chuyện máy làm mì hồi trước sao rồi?”
Anh vẫn còn nhớ mì để ăn mà, mì làm bằng máy dù không dai bằng mì thủ công, nhưng dù sao vẫn hơn không có gì.
“Ước chừng cũng sắp xong rồi, sang năm có thể bắt đầu sản xuất!” Đào Tiểu Mân nói.
So với máy tuốt ngô thì máy làm mì đòi hỏi kỹ thuật cao hơn, nhưng độ quan trọng thì không bằng, dù sao, không có mì ăn thì cũng đâu phải chuyện lớn gì, cơm vẫn ăn được mà.
Máy tuốt ngô là cần thiết phải dùng trong tình huống đặc biệt, máy làm mì chỉ có thể từ từ theo quá trình, sang năm mới có thể thêm vào sản xuất được.
Sau khi trò chuyện với Đào Tiểu Mân, Hạng Vân Đoan lại bị chị vợ gọi qua, anh đây đã trở thành trung tâm của người nhà họ Đào rồi!
Cũng không còn cách nào, tối hôm qua, sau khi Đào Mẫn Chân lần đầu biểu diễn ca khúc 《Như Nguyện》 liền ngay lập tức gây ra cuộc thảo luận nảy lửa.
Tuy chưa có lan truyền ra, nhưng người xem tham gia buổi diễn tối qua đều là những nhân vật quan trọng, ví dụ như vị Lam phó xử trưởng công tác tại bộ phận tuyên truyền.
Hôm qua sau khi buổi diễn kết thúc, vị Lam phó phòng kia liền tra xét kỹ tư liệu của Đào Mẫn Chân, đã chuẩn bị quảng bá rộng rãi ca khúc này.
Nên mặc dù ca khúc này còn chưa lan rộng, nhưng nhanh nhất chỉ khoảng vài ngày, đến lúc đó, các đơn vị truyền thông chắc sẽ bắt đầu phát bài hát này.
So với ca khúc 《Vạn Cương》 năm ngoái thì 《Như Nguyện》 rõ ràng là có đẳng cấp cao hơn, một khi lan rộng chắc chắn sẽ là một ca khúc được hoan nghênh nhiệt liệt.
“Cái gì? Chị nói học viện của các người đang nghiên cứu, chuẩn bị mời em làm khách tọa giáo sư?”
Nghe chị vợ nói xong, Hạng Vân Đoan kinh ngạc suýt chút nữa cắn vào lưỡi.
Anh có đức có tài gì đâu chứ?
Chỉ là dựa vào thân phận người xuyên không, làm một người chép văn thôi, làm sao còn được mời lên bậc?
Bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, anh còn tự đánh giá rõ lắm, bảo anh đến Nhạc viện làm khách tọa giáo sư, đến lúc đó sẽ nói gì với người ta?
“Đúng vậy, lãnh đạo học viện đã nói với chị là kêu chị tìm thời gian hẹn em đến trường, ai ai cũng rất hoan nghênh em đến giảng bài đó!” Đào Mẫn Chân ra vẻ đây là chuyện đương nhiên.
Làm sao cô ấy biết Hạng Vân Đoan chỉ là “Miệng cọp gan thỏ”? Khi biết tin này, cô ấy còn vui mừng tự hào cho người em rể của mình nữa là.
“Cái này... chị giúp em từ chối đi, em là công an, đi dạy âm nhạc làm gì, không được không được!” Hạng Vân Đoan lắc đầu như đánh trống bỏi.
“Vì sao?” Đào Mẫn Chân có chút khó hiểu hỏi.
“Bây giờ công việc của em rất bận, căn bản không có thời gian!” Hạng Vân Đoan nói.
“Chỉ là khách tọa giáo sư thôi, đâu phải kêu em mỗi ngày đến lớp đâu, một học kỳ em đến giảng một hai buổi công khai thôi mà, thời gian chắc chắn em có mà!”
Đào Mẫn Chân nói: “Hơn nữa, em không đồng ý cũng không được, đêm qua sau khi chị hát xong thì vị Lam phó phòng của bộ phận văn nghệ còn cố ý hỏi chị về lai lịch ca khúc, khi biết là do em tự sáng tác thì đã khen ngợi em hết lời đó. Lời của Lam phó xử trưởng, y như là lời lãnh đạo nói vậy, cũng vì vậy mà lãnh đạo trường chúng chị mới muốn mời em về làm khách tọa giáo sư đó!”
“Lam phó xử trưởng?” Hạng Vân Đoan hơi hiếu kỳ, nghe chức vụ này có lẽ không cao lắm mà, sao lại khiến lãnh đạo Nhạc viện coi trọng vậy?
Nói vậy thì giới nghệ thuật cũng đều rất bài ngoại, không khác gì giới văn hóa cả, mình chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi, có phải xuất thân chính quy gì đâu, chỉ bằng “sáng tác” ra vài ca khúc hay mà đã muốn bước chân vào giới, đây khó khăn lắm chứ.
“Lam phó xử trưởng là...” Đào Mẫn Chân tới gần Hạng Vân Đoan, ghé vào tai anh nói nhỏ.
Một làn gió thơm phả thẳng vào mũi anh, có điều bây giờ nghe thấy chị vợ nói xong thì anh cũng chẳng còn hơi sức nào để để ý nữa, anh kinh ngạc cắn vào lưỡi, máu chảy cả ra.
Về vị Lam phó xử trưởng này, thật ra anh cũng không hiểu rõ, ngay cả trước khi xuyên không cũng chỉ nghe đồn thôi, những chuyện tầng lớp kia, đâu phải một tiểu lão bách tính như anh có thể hiểu, thật thật giả giả thì như xem hoa trong màn sương, không tính làm gì.
Bỏ qua rất nhiều lời đồn mà không nói, khi nhắc đến người này thì Hạng Vân Đoan lại nhớ nhất là các “Vở kịch kinh điển”:《Sa gia Banh》、《Trí thủ Uy Hổ Sơn》、《Bạch Mao Nữ》….
Hạng Vân Đoan há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thốt lên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận