Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 125: Cuối năm khảo hạch
Chương 125: Cuối năm khảo hạch
Nhìn mới lạ thật đúng là không phải chuyện một chốc là có thể xong một khúc được, người chen chúc trong phòng căn bản không hề có ý định rời đi, mấy gã ngốc nghếch kia thậm chí còn tự mình đổi đĩa nhạc. Ngoài trừ bọn trẻ con, rất nhiều người lớn cũng vẻ mặt phấn khởi, có người nghe một lúc thì rời đi, những người đợi bên ngoài lại chen lấn đi vào. Mặc dù âm thanh của cái máy phát nhạc này rất lớn, người ở bên ngoài cũng có thể nghe rõ ràng, nhưng ai mà chẳng muốn tận mắt nhìn xem cái máy móc kia phát ra âm thanh như thế nào?
Thời đại này, dù là người ở tại Tứ Cửu Thành, người dân bình thường cũng chưa từng thấy qua nhiều điều mới lạ của xã hội, đừng nói đến nông thôn, ngay cả người thành phố, chưa xem phim cũng đã là đại đa số rồi, chứ đừng nói đến máy phát nhạc. Rất nhiều người lớn tuổi khi lần đầu tiên nghe radio còn giật mình nữa, thậm chí còn mê tín cho là yêu ma quỷ quái thành tinh.
Hạng Vân Đoan xem tình hình hiện giờ cũng không có cách nào khác, cuối cùng dứt khoát đem máy phát nhạc ra bên ngoài phòng, để mọi người nghe cho đã, chứ không thể đuổi hết mọi người đi được.
“Ta nói Đoan Tử, ngươi dạo này thật thoải mái nha, vừa mới đây đã bỏ ra một trăm hai mươi đồng mua mấy thứ đồ này rồi à? Ta thấy thường ngày ngươi tiêu tiền cũng vung tay quá trán, một tháng ngươi tích lũy được bao nhiêu tiền?”
Diêm Phụ Quý nghe vậy, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, càng nghĩ càng thấy không ổn, nhịn không được quay sang hỏi Hạng Vân Đoan.
Hạng Vân Đoan giờ đang bận nấu cơm, bữa tối ăn đơn giản, làm một món canh cải bó xôi trứng gà là được, mặt khác cắt thêm mấy miếng bánh bao không nhân hắn tự nướng, dùng cái gắp than đặt lên trên lò nướng một lúc là được, nướng cho giòn rụm, sau đó kẹp với ớt ngâm tự làm vào nữa, khỏi phải nói ngon cỡ nào.
“Tam đại gia, ý của ngươi là đang nghi ngờ ta hả? Sao, muốn tính sổ với ta à?” Hạng Vân Đoan vừa nấu cơm vừa nói.
“Ấy, Tam đại gia không có ý đó, chỉ là hiếu kỳ thôi mà, muốn học chút cách ngươi tiết kiệm tiền như thế nào thôi. Dù sao mỗi tháng ngươi có ba mươi lăm đồng rưỡi, nhưng tiêu thì nhiều lắm. Ngươi cũng đừng phủ nhận, bình thường ngươi cho thằng nhóc con nhà ngươi ăn cũng toàn đồ ngon, nhà khác chủ yếu ăn bột ngô, chỉ là thỉnh thoảng mới ăn một hai bữa cơm gạo trắng. Mà ta mỗi lần thấy ngươi ở nhà nấu cơm thì gần như là toàn cơm gạo trắng, thỉnh thoảng còn mua chút thịt từ hàng thịt chín bên ngoài, rượu cũng toàn uống loại rượu ngon năm sáu hào một chai. Ta còn thấy tiểu tử nhà ngươi ra quán ăn không ít lần đấy nhé. Đúng rồi, ngươi với cái cô Đào Ký Giả kia vẫn đang hẹn hò chứ? Mỗi tuần chắc phải hẹn nhau hai ba lần hả? Mỗi lần hẹn hò đều tốn tiền hết chứ? Ta thấy cách tiêu xài của ngươi thế này, chỉ sợ mỗi tháng chẳng còn lại mấy đồng, mà ngươi đi làm mới được bao lâu? Sao đã lấy ra được một trăm hai mươi đồng thế kia? Dạy Tam đại gia với, ta cũng muốn học cái cách tiết kiệm tiền này của ngươi.” Diêm Phụ Quý nói.
Mặc dù lời nói này không nói rõ ra, nhưng Hạng Vân Đoan lại nghe hiểu. Không thể không nói, cái lão Diêm Phụ Quý này xứng đáng với cái danh Thần Toán Tử của tứ hợp viện này thật. Lão này không chỉ tính toán giỏi, mà mấu chốt là quan sát vẫn rất tỉ mỉ. Hạng Vân Đoan không ngờ những chuyện trong sinh hoạt thường ngày của mình, trên cơ bản đều bị lão này nhìn hết cả, ghi hết vào trong lòng. Thử nghĩ xem, theo cách tính toán của Diêm Phụ Quý thì đúng là anh sẽ không để ra được chút tiền nào.
“Tam đại gia, ý trong lời của ông là đang ám chỉ tôi đây? Hay là đang nghi ngờ ba trăm đồng kia của nhà ông bị tôi ăn mất tiền hoa hồng?” Hạng Vân Đoan nhìn Diêm Phụ Quý hỏi.
Mặc dù Diêm Phụ Quý không nói một chữ “ba trăm đồng”, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Trong tính toán của Diêm Phụ Quý, Hạng Vân Đoan thế nào cũng không thể có được số tiền này, trừ phi có thêm một khoản thu nhập nào đó. Mà rõ ràng chuyện đó là không thể nào, trừ khi trộm cướp hoặc làm mấy chuyện bàng môn tả đạo. Bằng không, lão Diêm Phụ Quý có lý do để nghi ngờ Hạng Vân Đoan đã ăn tiền hoa hồng của lão.
Thật ra về chuyện Hạng Vân Đoan ăn hoa hồng, Diêm Phụ Quý cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi, dù sao ông ta cũng nhờ người ta làm việc, thì chẳng lẽ lại không cho chút tiền phí thủ tục? Nhưng Diêm Phụ Quý vẫn thấy, Hạng Vân Đoan ăn hai ba mươi đồng tiền hoa hồng thì còn được, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì chắc không chỉ ăn vài ba chục, mà phải hơn trăm đồng ấy chứ, như vậy thì ông có hơi khó chịu. Cho nên mới có sự nghi ngờ này.
“Đoan Tử này, Tam đại gia đã để ngươi qua tay chuyện này, thì đương nhiên là tin tưởng ngươi rồi, bất quá, nếu có chút nghi ngờ, Tam đại gia cũng chỉ là nói nhỏ với ngươi thôi. Chỉ sợ, số tiền này nếu như ngươi không nói rõ nguồn gốc, mà bị mấy người có tâm khác tố cáo lên ủy ban khu phố thì không hay đâu, dù sao thì chuyện thu nhập của ngươi, trong viện này đâu phải mình ta biết đâu. Tam đại gia với ngươi quan hệ tốt, chứ những người khác trong viện thì không chắc đâu, ngươi nói có đúng không? Đương nhiên, Tam đại gia chắc chắn là tin tưởng ngươi trong sạch, tuyệt đối không làm chuyện gì tà đạo, ngươi cứ giải thích một chút cho ta đi.” Diêm Phụ Quý vừa cười vừa nói.
“Ông đang uy hiếp tôi đấy hả? Tôi đã có ý tốt giúp nhà ông đưa Giải Thành vào nhà máy đồ tể, cái này còn sai sao? Lão Diêm, làm được một chân công tác chính thức thì đáng giá bao nhiêu tiền, tôi tin là ông chắc đã nghe qua rồi chứ? Ba trăm đồng của ông, nhiều không? Sao ông còn nghi ngờ tôi lấy tiền của ông? Ông cứ tự vỗ ngực mà nói xem, ba trăm đồng, nhiều không? Vì đưa Giải Thành vào xưởng mà tôi đâu chỉ phải hao công sức, còn suýt phải bỏ tiền túi ra để đút lót đấy, vậy mà ông còn nghi ngờ tôi? Tam đại gia, ông làm tôi quá thất vọng! Cũng chỉ vì chuyện trước kia ông tiến cử tôi làm hiệp quản viên, tôi thấy ông có chút giúp đỡ, nên tôi mới đồng ý giúp Giải Thành vào xưởng đấy chứ. Giờ Giải Thành vào xưởng rồi thì ông lại muốn tìm ra manh mối à?” Hạng Vân Đoan vẻ mặt tức giận nói, biểu cảm thật sự như bị oan ức lắm vậy.
Mặc dù trên thực tế ba trăm đồng của Diêm Phụ Quý đúng là đã vào túi của anh, nhưng lúc này, thì tuyệt đối không thể thừa nhận được. Mà Diêm Phụ Quý cũng không thể đi tìm Thôi Minh Lượng để chứng thực. Thấy Hạng Vân Đoan hùng hổ thì Diêm Phụ Quý có chút không chắc chắn, giọng điệu tự nhiên mềm mỏng hẳn: “Ôi, Vân Đoan này, ý của ta đâu phải thế đâu, sao lại thành uy hiếp ngươi được chứ, ta đây chẳng phải đang lo cho ngươi thôi sao, dù sao thì ngươi có quan hệ với ai trong viện này cũng không tốt lắm, không cẩn thận thì người ta tố cáo ngươi thì khổ đấy chứ.”
“Ha ha, việc này thì không cần tam đại gia ông quan tâm, ai muốn tố cáo thì cứ việc, thân ngay không sợ chết đứng! Sau này ông đừng có nhờ tôi xử lý chuyện như thế nữa, quá phiền phức chưa nói, còn chẳng được cái tốt lành gì. Đáng lẽ tôi không nên xen vào chuyện bao đồng mới phải.” Hạng Vân Đoan nói một bộ rất bất lực.
Vốn Diêm Phụ Quý đã gần như chắc chắn số tiền Hạng Vân Đoan mua máy phát nhạc và radio là ăn chặn tiền hoa hồng của mình, nhưng giờ gặp Hạng Vân Đoan một mặt chính trực thì lão lại có vẻ do dự, không quyết định được nữa.
“Thôi đừng mà Đoan Tử, Tam đại gia không có ý đó đâu, này xem ta đây chỉ là hỏi thăm thôi, mà làm ngươi hiểu lầm rồi. Thôi, ngươi đừng giận, ta bồi tội với ngươi đây.” Diêm Phụ Quý vừa nói vừa chắp tay hành lễ.
“Ông thật muốn biết tiền tôi mua đồ từ đâu ra hả?”
Hạng Vân Đoan thần bí hề hề nói với Diêm Phụ Quý: “Muốn biết hả, về nhà hỏi con trai ông đi, nó chắc chắn sẽ giải đáp được nghi ngờ của ông đấy!”
Nhìn Hạng Vân Đoan bưng tô canh đã chuẩn bị xong, một bên ăn, một bên gặm bánh nướng kẹp ớt, Diêm Phụ Quý lại càng thêm nghi hoặc. Ông ta bỗng nhớ ra, lần trước khi Hạng Vân Đoan mua xe đạp với đồng hồ đeo tay, lão cũng từng nghi ngờ nguồn gốc số tiền này của Hạng Vân Đoan. Lúc đó, vì sợ nghi ngờ sai mà còn xúi giục bạn già đi nhà họ Giả thổi gió châm ngòi, đặt điều thị phi. Sau đó, chuyện này lại không biết thế nào mà bị nhà họ Giả đổ lên đầu Dịch Trúng Hải, cuối cùng Dịch Trúng Hải đi tố cáo Hạng Vân Đoan, kết quả điều tra ra tiền của Hạng Vân Đoan là do Dịch Trúng Hải ăn hối lộ. Lúc này, Diêm Phụ Quý lại bắt đầu thấy may mắn vì mình vừa nãy không làm cho chuyện đi quá giới hạn, lỡ như Hạng Vân Đoan không có vấn đề gì thì chẳng phải sẽ làm hỏng mối quan hệ sao? Đúng là vết xe đổ mà!
“Chỉ là, tiểu tử này dạo này hình như đâu có về quê, mỗi ngày đều ở trong viện, không thể giống lần trước đi săn hoặc là đào được linh chi hay mật ong gì đấy được nhỉ?” Diêm Phụ Quý rất là nghi hoặc suy nghĩ.
“Giải Thành, mau về nhà, ta có việc muốn hỏi con!”
Nghĩ mãi mà không ra, Diêm Phụ Quý đành gọi Diêm Giải Thành về nhà.
Diêm Giải Thành đang tự mình mày mò chiếc máy phát nhạc, trải nghiệm thử thì bị Diêm Phụ Quý gọi, đành không tình nguyện đặt đồ xuống rồi về nhà. Vừa lúc tam đại mụ cũng đã nấu cơm tối xong, cả nhà quây quần bên bàn ăn vừa ăn vừa nói chuyện.
“Giải Thành, Hạng Vân Đoan ở nhà máy của con dạo này có được khen thưởng gì không? Trong xưởng có thưởng thêm tiền cho nó không?” Diêm Phụ Quý hỏi.
“Khen thưởng à? Hình như không có thì phải? Mấy hôm trước phòng bảo vệ của bọn nó giúp Đại học Bắc Kinh chuyện gì đó thì phải, ngược lại có được khen, nhưng mà không nghe nói có phát tiền gì cả, hình như là Đại học Bắc Kinh tặng cho Hạng Vân Đoan một cái trứng khủng long hóa thạch.” Diêm Giải Thành vừa ăn vừa nói.
“Vậy là ta biết rồi, cái trứng hóa thạch đó ta cũng tận mắt thấy rồi mà…… Không đúng, Hạng Vân Đoan chẳng phải làm thịt heo sao? Sao lại liên quan đến phòng bảo vệ vậy?” Diêm Phụ Quý phát hiện ra một điểm mù.
“À, phòng bảo vệ đang làm chỗ huấn luyện chó nghiệp vụ, Hạng Vân Đoan lại biết huấn luyện chó, nên được điều sang bên đó tạm thời.” Diêm Giải Thành trong thời gian đi làm cũng hỏi thăm không ít chuyện, nên biết được không ít tin tức: “Đội trưởng đội vận chuyển của tụi con là phó xưởng Thôi, mà Thôi phó xưởng này đồng thời cũng quản luôn phòng bảo vệ. Việc con có thể vào nhà máy chắc là do Hạng Vân Đoan đi nhờ mối quan hệ của Thôi phó xưởng. Vì con nghe nói khi Hạng Vân Đoan vào xưởng là Thôi phó xưởng nói một câu, em trai của hắn cũng ở đội vận chuyển, còn làm tài xế học việc nữa, chắc chắn cũng do Thôi phó xưởng giúp một tay. Con cũng nghe nói, chuyện điều Hạng Vân Đoan sang đó cũng là ý của Thôi phó xưởng, nghe nói là sau Tết, Hạng Vân Đoan không còn làm thịt heo nữa mà chuyển sang làm chính thức bên phòng bảo vệ đấy.”
“Hả? Hạng Vân Đoan muốn chuyển sang phòng bảo vệ?” Diêm Phụ Quý kinh ngạc, trong lòng lại một phen may mắn, sang phòng bảo vệ, tức là từ công nhân trở thành nhân viên hành chính, việc này đâu phải tầm thường. Mặc dù Diêm Phụ Quý không ham làm quan như Lưu Hải Trung, nhưng cũng biết, nhân viên hành chính chắc chắn là tốt hơn công nhân bình thường nhiều. Công nhân có giỏi hơn cũng vẫn chỉ là công nhân, nhưng phòng bảo vệ là một đám, không chừng sau này lại có người thành quan đấy chứ. Giống như giáo viên vậy, về lý mà nói, ông ta cũng có cơ hội từ giáo viên trở thành quan.
“Chuyện phòng bảo vệ để sau đi, ta hỏi con, Hạng Vân Đoan dạo này có phải là đang làm ăn phát tài không? Nếu không thì lấy đâu ra tiền mua máy phát nhạc với radio kia chứ?” Diêm Phụ Quý tạm thời gạt sự kinh ngạc trong lòng sang một bên, lại hỏi đến chuyện tiền nong.
“Phát tài?” Diêm Giải Thành đầu tiên là ngơ ngác, sau đó bỗng nhiên ngộ ra nói: “Hạng Vân Đoan thằng nhóc đó thật sự đang phát tài, mà lại còn là tiền từ trên trời rơi xuống nữa, ngay trong hôm nay! Tên này không biết là đi gặp may gì mà trước đó lại cứu được một con diều hâu, to lắm đấy, dang cánh ra phải đến hai ba mét ấy, đứng lên cũng phải cao một mét ấy chứ, dọa người kinh khủng! Con diều hâu đó hôm nay lại tìm về, ngay vào lúc buổi sáng đi làm, mà còn mang cả quà về nữa, buổi trưa con đi ăn cơm, nghe một gã phòng bảo vệ tên là Diệp Tiểu Phong kể, là con diều hâu đó trở về để báo ơn cứu mạng Hạng Vân Đoan!”
Diêm Giải Thành tên này kể chuyện cũng khoa chân múa tay, giống như tận mắt nhìn thấy vậy, làm cả nhà hoảng hốt cả lên.
“Quà gì chứ? Một con diều hâu thì mang được quà gì? Chắc cũng chẳng phải mang cái đồ cổ gì từ trên núi về chứ? Mang con chuột chết thì còn có lý.” Diêm Phụ Quý hừ một tiếng.
“Mang quà thật đó, phòng bảo vệ nhiều người như vậy đều thấy hết rồi, nói là một con hươu sao, cỡ gần một năm ấy, nặng cũng phải gần năm mươi cân đấy, một cân thịt mà tính ba hào thì cũng phải hơn 30 đồng đấy, còn cao hơn lương tháng của con nữa!” Diêm Giải Thành có chút hâm mộ nói.
“Hươu sao?” Diêm Phụ Quý giật mình, lão cũng không phải như Diêm Giải Thành là cái người không biết gì mà nghĩ hươu sao chỉ để bán thịt, nhung hươu, gân hươu, da hươu, ngọc dương, máu hươu các kiểu, đều đáng giá hơn thịt nhiều. Nếu đúng là hươu sao thật, vậy việc Hạng Vân Đoan đột nhiên có thêm hơn 100 đồng cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Nghĩ thông suốt điều này, Diêm Phụ Quý nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi trong lòng còn thầm khen bản thân một câu vì đã thấy tình hình không đúng nên chủ động xin lỗi. May mà không trực tiếp đi tố cáo, nếu không thì lần này chẳng phải là đã làm sai rồi sao?
Mấy ngày thoáng cái đã qua, đã đến tháng chạp, chớp mắt là đến Tết.
Bất quá ở thời đại này, được nghỉ phép tương đối ít, nên mọi người có nhiệt tình làm việc khá cao.
Lời này không phải nói điêu, dù sao, thời kỳ trước giải phóng là như thế nào? Với đại đa số mọi người thì bây giờ có được một môi trường an ổn, còn có một công việc nghiêm chỉnh để làm, thì làm sao không quý trọng cho được? Cho nên, dù là sắp hết năm, mọi người cũng không hề có ý lơi là. Hơn nữa, thời điểm cuối năm chính là lúc các nhà máy tổng kết cuối năm, đối với công nhân mà nói thì còn có một việc rất quan trọng, đó chính là cuộc thi cuối năm cùng với việc bình chọn những nhân viên tiên tiến của năm.
Bình chọn tiên tiến thì thực ra cũng chẳng liên quan đến nhiều người, dù sao thì số lượng cũng có hạn, cần phải có đóng góp thật sự to lớn. Những người được bình chọn là người tiên tiến thì còn được nhà máy đề cử, tham gia bình chọn những điển hình lao động của hệ thống, việc này thật sự không phải là người bình thường có thể chọn được. Nhưng việc khảo hạch cuối năm lại khác, nó liên quan đến từng người, vì đây là chuyện quyết định đến cấp bậc công việc. Đương nhiên, không phải nhà máy nào cũng khảo hạch hằng năm, có khi hai ba năm mới có một cơ hội, nhưng đa phần là mỗi năm đều sẽ có khảo hạch.
Nhà máy đồ tể tự nhiên cũng không ngoại lệ. Hạng Vân Đoan không quên những lời mà Thôi Minh Lượng đã nói với hắn, cho nên lần này khảo hạch, đối với hắn mà nói thì cũng rất quan trọng, hắn muốn tranh thủ vượt một bậc để được lên thành công nhân bậc 3. Bất quá, hắn cũng không hề quá khẩn trương, với tay nghề hiện tại của hắn, việc thi lên công nhân bậc ba thật không phải là chuyện gì khó. Nếu không có giới hạn vượt cấp thì hắn cảm thấy, bản thân mình thi công nhân bậc 5 cũng có cơ hội.
Thứ bảy, tại trường thi. Ngoài các lãnh đạo nhà máy đồ tể, người trong ban giám khảo còn có những công nhân đồ tể từ những nhà máy đồ tể khác điều tới, ngoài ra còn có người từ liên nhà máy thịt và nhân viên bên cung tiêu xã. Thực ra việc khảo hạch trình độ của công nhân đồ tể, cũng không cần đến những nhân viên quá chuyên nghiệp, không phải nói là khảo hạch công nhân bậc 3 là nhất định phải dùng công nhân bậc 4 hay thậm chí là bậc 5 làm giám khảo. Vì tiêu chuẩn khảo hạch cũng rất rõ ràng, chủ yếu là xem người làm đồ tể dùng bao nhiêu thời gian trong quá trình đồ tể, sau khi làm xong thì việc phân chia thành phẩm thế nào. Những tiêu chuẩn này, chỉ cần nhân viên ban giám khảo nhìn là được, không cần chính họ phải hiểu tay nghề đồ tể.
“Sư phụ, con lên rồi!”
Người lên khảo hạch trước là những người có cấp bậc thấp nhất, như Vương Thạch Đầu, Trương Đại Hà, Tôn Quả, Hoàng Minh mấy công nhân thời vụ hoặc công nhân học nghề này, đương nhiên là lên đầu tiên để khảo hạch.
“Cứ thoải mái làm thôi, làm tốt lắm đấy, với trình độ của con thì chắc chắn không thành vấn đề gì đâu, lần này nhất định sẽ thông qua kì thi công nhân bậc 1 thôi!” Hạng Vân Đoan vỗ vai Vương Thạch Đầu, khích lệ nói. Gã này là đồ đệ đi theo hắn sớm nhất, cũng là trong số những đồ đệ mà hắn dạy có ngộ tính cao nhất, trình độ chắc chắn là không thành vấn đề gì. Quả nhiên, sau khi Vương Thạch Đầu lên, từ việc mổ heo, hoàn toàn giống như là một lão làng vậy. Mặc dù chưa đạt đến độ trôi chảy nhưng động tác vẫn vô cùng nhịp nhàng.
“Đạt!”
Sau khi Vương Thạch Đầu hoàn thành xong, ban giám khảo đều thống nhất đưa ra kết quả đạt.
Nghe được kết quả, trên mặt Vương Thạch Đầu lộ rõ vẻ cao hứng, trực tiếp nhảy cẫng lên, tâm tình vô cùng kích động.
“Sư phụ, cảm ơn thầy, nếu như không gặp thầy thì con muốn trở thành công nhân bậc một chắc còn không biết bao giờ mới được!” Vương Thạch Đầu không quên Hạng Vân Đoan, kích động chạy đến chỗ Hạng Vân Đoan, cúi chào thật sâu.
“Mọi người cố lên!”
Nhìn những đồ đệ khác đang vây quanh Hạng Vân Đoan, Vương Thạch Đầu nắm chặt nắm đấm, cổ vũ mọi người.
Ngoài sân, những người đứng đầu nhà máy đồ tể cũng đang đi thị sát tình hình, hôm nay khảo hạch, đương nhiên ông ta phải đi qua xem rồi. Bất quá, lúc này xưởng trưởng Ngụy bỗng phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, sao có nhiều công nhân lại vây quanh cái tên Hạng Vân Đoan kia vậy? Về Hạng Vân Đoan thì xưởng trưởng Ngụy vẫn có ấn tượng, dù sao thì Hạng Vân Đoan dù mới vào xưởng cũng chỉ mới nửa năm, nhưng danh tiếng thì cũng không nhỏ. Đầu tiên là dám đứng ra làm việc nghĩa lên báo chí, sau đó lại còn hiệp trợ phòng bảo vệ phá án bắt giữ được “nội tặc” ăn trộm đuôi heo, tiện tay còn giúp đồn công an tóm gọn một ổ bạc, rồi sau lại nhận được thư cảm ơn từ Đại học Bắc Kinh, cái này thật sự không muốn nhớ cũng không được.
“Đang xảy ra chuyện gì thế kia?” Xưởng trưởng Ngụy chỉ tay vào Hạng Vân Đoan hỏi.
Bên cạnh, phó xưởng phụ trách sản xuất Tiền cũng chẳng hiểu ra sao, chỉ có thể ra hiệu gọi một khoa trưởng của phòng sản xuất tới hỏi: “Đồng chí Vân Sinh, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Quảng Vân Sinh nhanh chóng trả lời: “Báo cáo lãnh đạo, đó là đồng chí Hạng Vân Đoan, công nhân đồ tể bên phòng chúng ta. Vị đồng chí này dù vào xưởng thời gian không lâu, nhưng tay nghề thì cực kỳ xuất sắc, hơn nữa còn làm việc rất yên tâm, nhất là thể lực rất tốt, nhiều khi còn vượt mức chỉ tiêu sản xuất được giao. Tình hình mà ngài đang thấy, thực ra thì những công nhân đang vây quanh hắn, đừng nhìn họ nhiều người tuổi tác đều lớn hơn hắn, mà thực chất họ đều là đồ đệ của hắn đấy ạ. Cái này lại phải nói đến cái ưu điểm thứ hai của đồng chí Hạng Vân Đoan, đó là vị đồng chí này không chỉ có kỹ thuật cứng, mấu chốt là làm thầy rất tốt, mấy đồ đệ của hắn, sau khi được hắn chỉ bảo thì kỹ năng nhanh chóng tiến bộ vượt bậc, nhiều người trong khoảng thời gian ngắn nửa tháng thì đã bắt đầu có thể tự mình hoàn thành công việc mổ heo rồi ạ.” “Những công nhân đang vây quanh hắn, hẳn là lần này đều phải tham gia khảo hạch hết chứ!” Quảng Vân Sinh vui vẻ giới thiệu nói. Hạng Vân Đoan là người dưới tay ông, thành tích của Hạng Vân Đoan, dù thế nào thì ông làm lãnh đạo cũng có phần.
“Hả? Nhiều người như vậy á? Cũng là đồ đệ của hắn?” Xưởng trưởng Ngụy rất kinh ngạc. Mặc dù ông không xuất thân từ công việc đồ tể, nhưng những chuyện về sản xuất ông vẫn rất rõ, chính vì rõ ràng nên mới thấy kinh ngạc khi Hạng Vân Đoan lại có nhiều đồ đệ như vậy.
Hạng Vân Đoan không biết mình lại một lần nữa thu hút sự chú ý của lãnh đạo, hiện tại hắn đang cao hứng vì các đồ đệ của mình từng người thông qua khảo hạch đây. Trong khoảng thời gian này, hắn đã đào tạo được hơn 20 người đồ đệ rồi. Đương nhiên, ngoại trừ những đồ đệ thời kỳ đầu như Vương Thạch Đầu, Hoàng Minh ra thì những đồ đệ gần đây, dù cho là những người đã thành nghề rồi thì muốn thông qua khảo hạch cũng không dễ, chắc là phải rèn luyện thêm một thời gian nữa. Nhưng cho dù là vậy thì sau khi khảo hạch kết thúc, Hạng Vân Đoan cũng đã vô cùng hài lòng rồi, vì có đến khoảng mười sáu người đã thông qua được. So sánh với kết quả đó thì bản thân hắn thuận lợi thông qua khảo hạch lên công nhân bậc ba, lại không cảm thấy có gì kích động cho lắm.
“Xưởng trưởng, tôi có một ý tưởng, không biết có nên nói không?”
Bên kia, xưởng trưởng Ngụy trở về văn phòng, đang nói chuyện với Thôi Minh Lượng.
“Ý tưởng gì?” Xưởng trưởng Ngụy hỏi.
“Là về đồng chí Hạng Vân Đoan ấy. Lúc nãy chắc ngài cũng đã thấy, trình độ của đồng chí Hạng Vân Đoan cũng rất cao, dựa vào thành tích khảo hạch lúc trước thì đủ khả năng lên công nhân bậc 4 dư sức!” Thôi Minh Lượng nói.
“Hả? Ý của anh là?” Xưởng trưởng Ngụy nhướn mày lên, hỏi.
“Tôi thấy có thể cho đồng chí Hạng Vân Đoan lên công nhân bậc 4 luôn đi!” Thôi Minh Lượng nói.
“Một lần chỉ được vượt tối đa hai bậc, đây là quy định mà!” Xưởng trưởng Ngụy nói.
“Xưởng trưởng, chuyện gì cũng có ngoại lệ mà. Tay nghề của Hạng Vân Đoan thì không nói rồi, còn trình độ dạy đồ đệ của hắn ngài đã tận mắt thấy đấy, đó là gần 16 học trò đấy. Tuy là một lần chỉ được vượt hai bậc nhưng đồng chí Hạng Vân Đoan có những đóng góp lớn như vậy cho nhà máy thì hoàn toàn có thể nới lỏng điều kiện một chút. Cho Hạng Vân Đoan lên bậc 4 cũng không phải là vì thiên vị gì, mà trái lại còn thể hiện được chúng ta rất xem trọng nhân tài, có can đảm lớn mật đề bạt nhân tài!” Thôi Minh Lượng nói.
“Đồng chí Minh Lượng, tôi nghe nói anh và đồng chí Hạng Vân Đoan này, quan hệ không tệ đấy nhỉ, Hạng Vân Đoan vào nhà máy cũng là do anh hết sức đề cử, còn em trai của anh nữa, cũng đang làm ở nhà máy chúng ta?” Xưởng trưởng Ngụy thản nhiên nói.
“Xưởng trưởng, tôi với đồng chí Hạng Vân Đoan trước đó chưa từng gặp nhau, mối quan hệ của tôi với đồng chí Hạng Vân Đoan cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, nếu như thật sự muốn nói có gì đặc biệt, thì đó là tôi đặc biệt thưởng thức năng lực làm việc của đồng chí Hạng Vân Đoan thôi.” Thôi Minh Lượng một mặt chính trực nói.
“Ừ, chuyện này thì vẫn nên họp bàn bạc lại một chút, nghe thêm ý kiến của các đồng chí khác, nhất là ý kiến của phó xưởng Tiền, dù sao thì ông ta cũng là người phụ trách sản xuất mà!” Xưởng trưởng Ngụy không nhanh không chậm nói.
Nhìn mới lạ thật đúng là không phải chuyện một chốc là có thể xong một khúc được, người chen chúc trong phòng căn bản không hề có ý định rời đi, mấy gã ngốc nghếch kia thậm chí còn tự mình đổi đĩa nhạc. Ngoài trừ bọn trẻ con, rất nhiều người lớn cũng vẻ mặt phấn khởi, có người nghe một lúc thì rời đi, những người đợi bên ngoài lại chen lấn đi vào. Mặc dù âm thanh của cái máy phát nhạc này rất lớn, người ở bên ngoài cũng có thể nghe rõ ràng, nhưng ai mà chẳng muốn tận mắt nhìn xem cái máy móc kia phát ra âm thanh như thế nào?
Thời đại này, dù là người ở tại Tứ Cửu Thành, người dân bình thường cũng chưa từng thấy qua nhiều điều mới lạ của xã hội, đừng nói đến nông thôn, ngay cả người thành phố, chưa xem phim cũng đã là đại đa số rồi, chứ đừng nói đến máy phát nhạc. Rất nhiều người lớn tuổi khi lần đầu tiên nghe radio còn giật mình nữa, thậm chí còn mê tín cho là yêu ma quỷ quái thành tinh.
Hạng Vân Đoan xem tình hình hiện giờ cũng không có cách nào khác, cuối cùng dứt khoát đem máy phát nhạc ra bên ngoài phòng, để mọi người nghe cho đã, chứ không thể đuổi hết mọi người đi được.
“Ta nói Đoan Tử, ngươi dạo này thật thoải mái nha, vừa mới đây đã bỏ ra một trăm hai mươi đồng mua mấy thứ đồ này rồi à? Ta thấy thường ngày ngươi tiêu tiền cũng vung tay quá trán, một tháng ngươi tích lũy được bao nhiêu tiền?”
Diêm Phụ Quý nghe vậy, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, càng nghĩ càng thấy không ổn, nhịn không được quay sang hỏi Hạng Vân Đoan.
Hạng Vân Đoan giờ đang bận nấu cơm, bữa tối ăn đơn giản, làm một món canh cải bó xôi trứng gà là được, mặt khác cắt thêm mấy miếng bánh bao không nhân hắn tự nướng, dùng cái gắp than đặt lên trên lò nướng một lúc là được, nướng cho giòn rụm, sau đó kẹp với ớt ngâm tự làm vào nữa, khỏi phải nói ngon cỡ nào.
“Tam đại gia, ý của ngươi là đang nghi ngờ ta hả? Sao, muốn tính sổ với ta à?” Hạng Vân Đoan vừa nấu cơm vừa nói.
“Ấy, Tam đại gia không có ý đó, chỉ là hiếu kỳ thôi mà, muốn học chút cách ngươi tiết kiệm tiền như thế nào thôi. Dù sao mỗi tháng ngươi có ba mươi lăm đồng rưỡi, nhưng tiêu thì nhiều lắm. Ngươi cũng đừng phủ nhận, bình thường ngươi cho thằng nhóc con nhà ngươi ăn cũng toàn đồ ngon, nhà khác chủ yếu ăn bột ngô, chỉ là thỉnh thoảng mới ăn một hai bữa cơm gạo trắng. Mà ta mỗi lần thấy ngươi ở nhà nấu cơm thì gần như là toàn cơm gạo trắng, thỉnh thoảng còn mua chút thịt từ hàng thịt chín bên ngoài, rượu cũng toàn uống loại rượu ngon năm sáu hào một chai. Ta còn thấy tiểu tử nhà ngươi ra quán ăn không ít lần đấy nhé. Đúng rồi, ngươi với cái cô Đào Ký Giả kia vẫn đang hẹn hò chứ? Mỗi tuần chắc phải hẹn nhau hai ba lần hả? Mỗi lần hẹn hò đều tốn tiền hết chứ? Ta thấy cách tiêu xài của ngươi thế này, chỉ sợ mỗi tháng chẳng còn lại mấy đồng, mà ngươi đi làm mới được bao lâu? Sao đã lấy ra được một trăm hai mươi đồng thế kia? Dạy Tam đại gia với, ta cũng muốn học cái cách tiết kiệm tiền này của ngươi.” Diêm Phụ Quý nói.
Mặc dù lời nói này không nói rõ ra, nhưng Hạng Vân Đoan lại nghe hiểu. Không thể không nói, cái lão Diêm Phụ Quý này xứng đáng với cái danh Thần Toán Tử của tứ hợp viện này thật. Lão này không chỉ tính toán giỏi, mà mấu chốt là quan sát vẫn rất tỉ mỉ. Hạng Vân Đoan không ngờ những chuyện trong sinh hoạt thường ngày của mình, trên cơ bản đều bị lão này nhìn hết cả, ghi hết vào trong lòng. Thử nghĩ xem, theo cách tính toán của Diêm Phụ Quý thì đúng là anh sẽ không để ra được chút tiền nào.
“Tam đại gia, ý trong lời của ông là đang ám chỉ tôi đây? Hay là đang nghi ngờ ba trăm đồng kia của nhà ông bị tôi ăn mất tiền hoa hồng?” Hạng Vân Đoan nhìn Diêm Phụ Quý hỏi.
Mặc dù Diêm Phụ Quý không nói một chữ “ba trăm đồng”, nhưng ý tứ rất rõ ràng. Trong tính toán của Diêm Phụ Quý, Hạng Vân Đoan thế nào cũng không thể có được số tiền này, trừ phi có thêm một khoản thu nhập nào đó. Mà rõ ràng chuyện đó là không thể nào, trừ khi trộm cướp hoặc làm mấy chuyện bàng môn tả đạo. Bằng không, lão Diêm Phụ Quý có lý do để nghi ngờ Hạng Vân Đoan đã ăn tiền hoa hồng của lão.
Thật ra về chuyện Hạng Vân Đoan ăn hoa hồng, Diêm Phụ Quý cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi, dù sao ông ta cũng nhờ người ta làm việc, thì chẳng lẽ lại không cho chút tiền phí thủ tục? Nhưng Diêm Phụ Quý vẫn thấy, Hạng Vân Đoan ăn hai ba mươi đồng tiền hoa hồng thì còn được, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì chắc không chỉ ăn vài ba chục, mà phải hơn trăm đồng ấy chứ, như vậy thì ông có hơi khó chịu. Cho nên mới có sự nghi ngờ này.
“Đoan Tử này, Tam đại gia đã để ngươi qua tay chuyện này, thì đương nhiên là tin tưởng ngươi rồi, bất quá, nếu có chút nghi ngờ, Tam đại gia cũng chỉ là nói nhỏ với ngươi thôi. Chỉ sợ, số tiền này nếu như ngươi không nói rõ nguồn gốc, mà bị mấy người có tâm khác tố cáo lên ủy ban khu phố thì không hay đâu, dù sao thì chuyện thu nhập của ngươi, trong viện này đâu phải mình ta biết đâu. Tam đại gia với ngươi quan hệ tốt, chứ những người khác trong viện thì không chắc đâu, ngươi nói có đúng không? Đương nhiên, Tam đại gia chắc chắn là tin tưởng ngươi trong sạch, tuyệt đối không làm chuyện gì tà đạo, ngươi cứ giải thích một chút cho ta đi.” Diêm Phụ Quý vừa cười vừa nói.
“Ông đang uy hiếp tôi đấy hả? Tôi đã có ý tốt giúp nhà ông đưa Giải Thành vào nhà máy đồ tể, cái này còn sai sao? Lão Diêm, làm được một chân công tác chính thức thì đáng giá bao nhiêu tiền, tôi tin là ông chắc đã nghe qua rồi chứ? Ba trăm đồng của ông, nhiều không? Sao ông còn nghi ngờ tôi lấy tiền của ông? Ông cứ tự vỗ ngực mà nói xem, ba trăm đồng, nhiều không? Vì đưa Giải Thành vào xưởng mà tôi đâu chỉ phải hao công sức, còn suýt phải bỏ tiền túi ra để đút lót đấy, vậy mà ông còn nghi ngờ tôi? Tam đại gia, ông làm tôi quá thất vọng! Cũng chỉ vì chuyện trước kia ông tiến cử tôi làm hiệp quản viên, tôi thấy ông có chút giúp đỡ, nên tôi mới đồng ý giúp Giải Thành vào xưởng đấy chứ. Giờ Giải Thành vào xưởng rồi thì ông lại muốn tìm ra manh mối à?” Hạng Vân Đoan vẻ mặt tức giận nói, biểu cảm thật sự như bị oan ức lắm vậy.
Mặc dù trên thực tế ba trăm đồng của Diêm Phụ Quý đúng là đã vào túi của anh, nhưng lúc này, thì tuyệt đối không thể thừa nhận được. Mà Diêm Phụ Quý cũng không thể đi tìm Thôi Minh Lượng để chứng thực. Thấy Hạng Vân Đoan hùng hổ thì Diêm Phụ Quý có chút không chắc chắn, giọng điệu tự nhiên mềm mỏng hẳn: “Ôi, Vân Đoan này, ý của ta đâu phải thế đâu, sao lại thành uy hiếp ngươi được chứ, ta đây chẳng phải đang lo cho ngươi thôi sao, dù sao thì ngươi có quan hệ với ai trong viện này cũng không tốt lắm, không cẩn thận thì người ta tố cáo ngươi thì khổ đấy chứ.”
“Ha ha, việc này thì không cần tam đại gia ông quan tâm, ai muốn tố cáo thì cứ việc, thân ngay không sợ chết đứng! Sau này ông đừng có nhờ tôi xử lý chuyện như thế nữa, quá phiền phức chưa nói, còn chẳng được cái tốt lành gì. Đáng lẽ tôi không nên xen vào chuyện bao đồng mới phải.” Hạng Vân Đoan nói một bộ rất bất lực.
Vốn Diêm Phụ Quý đã gần như chắc chắn số tiền Hạng Vân Đoan mua máy phát nhạc và radio là ăn chặn tiền hoa hồng của mình, nhưng giờ gặp Hạng Vân Đoan một mặt chính trực thì lão lại có vẻ do dự, không quyết định được nữa.
“Thôi đừng mà Đoan Tử, Tam đại gia không có ý đó đâu, này xem ta đây chỉ là hỏi thăm thôi, mà làm ngươi hiểu lầm rồi. Thôi, ngươi đừng giận, ta bồi tội với ngươi đây.” Diêm Phụ Quý vừa nói vừa chắp tay hành lễ.
“Ông thật muốn biết tiền tôi mua đồ từ đâu ra hả?”
Hạng Vân Đoan thần bí hề hề nói với Diêm Phụ Quý: “Muốn biết hả, về nhà hỏi con trai ông đi, nó chắc chắn sẽ giải đáp được nghi ngờ của ông đấy!”
Nhìn Hạng Vân Đoan bưng tô canh đã chuẩn bị xong, một bên ăn, một bên gặm bánh nướng kẹp ớt, Diêm Phụ Quý lại càng thêm nghi hoặc. Ông ta bỗng nhớ ra, lần trước khi Hạng Vân Đoan mua xe đạp với đồng hồ đeo tay, lão cũng từng nghi ngờ nguồn gốc số tiền này của Hạng Vân Đoan. Lúc đó, vì sợ nghi ngờ sai mà còn xúi giục bạn già đi nhà họ Giả thổi gió châm ngòi, đặt điều thị phi. Sau đó, chuyện này lại không biết thế nào mà bị nhà họ Giả đổ lên đầu Dịch Trúng Hải, cuối cùng Dịch Trúng Hải đi tố cáo Hạng Vân Đoan, kết quả điều tra ra tiền của Hạng Vân Đoan là do Dịch Trúng Hải ăn hối lộ. Lúc này, Diêm Phụ Quý lại bắt đầu thấy may mắn vì mình vừa nãy không làm cho chuyện đi quá giới hạn, lỡ như Hạng Vân Đoan không có vấn đề gì thì chẳng phải sẽ làm hỏng mối quan hệ sao? Đúng là vết xe đổ mà!
“Chỉ là, tiểu tử này dạo này hình như đâu có về quê, mỗi ngày đều ở trong viện, không thể giống lần trước đi săn hoặc là đào được linh chi hay mật ong gì đấy được nhỉ?” Diêm Phụ Quý rất là nghi hoặc suy nghĩ.
“Giải Thành, mau về nhà, ta có việc muốn hỏi con!”
Nghĩ mãi mà không ra, Diêm Phụ Quý đành gọi Diêm Giải Thành về nhà.
Diêm Giải Thành đang tự mình mày mò chiếc máy phát nhạc, trải nghiệm thử thì bị Diêm Phụ Quý gọi, đành không tình nguyện đặt đồ xuống rồi về nhà. Vừa lúc tam đại mụ cũng đã nấu cơm tối xong, cả nhà quây quần bên bàn ăn vừa ăn vừa nói chuyện.
“Giải Thành, Hạng Vân Đoan ở nhà máy của con dạo này có được khen thưởng gì không? Trong xưởng có thưởng thêm tiền cho nó không?” Diêm Phụ Quý hỏi.
“Khen thưởng à? Hình như không có thì phải? Mấy hôm trước phòng bảo vệ của bọn nó giúp Đại học Bắc Kinh chuyện gì đó thì phải, ngược lại có được khen, nhưng mà không nghe nói có phát tiền gì cả, hình như là Đại học Bắc Kinh tặng cho Hạng Vân Đoan một cái trứng khủng long hóa thạch.” Diêm Giải Thành vừa ăn vừa nói.
“Vậy là ta biết rồi, cái trứng hóa thạch đó ta cũng tận mắt thấy rồi mà…… Không đúng, Hạng Vân Đoan chẳng phải làm thịt heo sao? Sao lại liên quan đến phòng bảo vệ vậy?” Diêm Phụ Quý phát hiện ra một điểm mù.
“À, phòng bảo vệ đang làm chỗ huấn luyện chó nghiệp vụ, Hạng Vân Đoan lại biết huấn luyện chó, nên được điều sang bên đó tạm thời.” Diêm Giải Thành trong thời gian đi làm cũng hỏi thăm không ít chuyện, nên biết được không ít tin tức: “Đội trưởng đội vận chuyển của tụi con là phó xưởng Thôi, mà Thôi phó xưởng này đồng thời cũng quản luôn phòng bảo vệ. Việc con có thể vào nhà máy chắc là do Hạng Vân Đoan đi nhờ mối quan hệ của Thôi phó xưởng. Vì con nghe nói khi Hạng Vân Đoan vào xưởng là Thôi phó xưởng nói một câu, em trai của hắn cũng ở đội vận chuyển, còn làm tài xế học việc nữa, chắc chắn cũng do Thôi phó xưởng giúp một tay. Con cũng nghe nói, chuyện điều Hạng Vân Đoan sang đó cũng là ý của Thôi phó xưởng, nghe nói là sau Tết, Hạng Vân Đoan không còn làm thịt heo nữa mà chuyển sang làm chính thức bên phòng bảo vệ đấy.”
“Hả? Hạng Vân Đoan muốn chuyển sang phòng bảo vệ?” Diêm Phụ Quý kinh ngạc, trong lòng lại một phen may mắn, sang phòng bảo vệ, tức là từ công nhân trở thành nhân viên hành chính, việc này đâu phải tầm thường. Mặc dù Diêm Phụ Quý không ham làm quan như Lưu Hải Trung, nhưng cũng biết, nhân viên hành chính chắc chắn là tốt hơn công nhân bình thường nhiều. Công nhân có giỏi hơn cũng vẫn chỉ là công nhân, nhưng phòng bảo vệ là một đám, không chừng sau này lại có người thành quan đấy chứ. Giống như giáo viên vậy, về lý mà nói, ông ta cũng có cơ hội từ giáo viên trở thành quan.
“Chuyện phòng bảo vệ để sau đi, ta hỏi con, Hạng Vân Đoan dạo này có phải là đang làm ăn phát tài không? Nếu không thì lấy đâu ra tiền mua máy phát nhạc với radio kia chứ?” Diêm Phụ Quý tạm thời gạt sự kinh ngạc trong lòng sang một bên, lại hỏi đến chuyện tiền nong.
“Phát tài?” Diêm Giải Thành đầu tiên là ngơ ngác, sau đó bỗng nhiên ngộ ra nói: “Hạng Vân Đoan thằng nhóc đó thật sự đang phát tài, mà lại còn là tiền từ trên trời rơi xuống nữa, ngay trong hôm nay! Tên này không biết là đi gặp may gì mà trước đó lại cứu được một con diều hâu, to lắm đấy, dang cánh ra phải đến hai ba mét ấy, đứng lên cũng phải cao một mét ấy chứ, dọa người kinh khủng! Con diều hâu đó hôm nay lại tìm về, ngay vào lúc buổi sáng đi làm, mà còn mang cả quà về nữa, buổi trưa con đi ăn cơm, nghe một gã phòng bảo vệ tên là Diệp Tiểu Phong kể, là con diều hâu đó trở về để báo ơn cứu mạng Hạng Vân Đoan!”
Diêm Giải Thành tên này kể chuyện cũng khoa chân múa tay, giống như tận mắt nhìn thấy vậy, làm cả nhà hoảng hốt cả lên.
“Quà gì chứ? Một con diều hâu thì mang được quà gì? Chắc cũng chẳng phải mang cái đồ cổ gì từ trên núi về chứ? Mang con chuột chết thì còn có lý.” Diêm Phụ Quý hừ một tiếng.
“Mang quà thật đó, phòng bảo vệ nhiều người như vậy đều thấy hết rồi, nói là một con hươu sao, cỡ gần một năm ấy, nặng cũng phải gần năm mươi cân đấy, một cân thịt mà tính ba hào thì cũng phải hơn 30 đồng đấy, còn cao hơn lương tháng của con nữa!” Diêm Giải Thành có chút hâm mộ nói.
“Hươu sao?” Diêm Phụ Quý giật mình, lão cũng không phải như Diêm Giải Thành là cái người không biết gì mà nghĩ hươu sao chỉ để bán thịt, nhung hươu, gân hươu, da hươu, ngọc dương, máu hươu các kiểu, đều đáng giá hơn thịt nhiều. Nếu đúng là hươu sao thật, vậy việc Hạng Vân Đoan đột nhiên có thêm hơn 100 đồng cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Nghĩ thông suốt điều này, Diêm Phụ Quý nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi trong lòng còn thầm khen bản thân một câu vì đã thấy tình hình không đúng nên chủ động xin lỗi. May mà không trực tiếp đi tố cáo, nếu không thì lần này chẳng phải là đã làm sai rồi sao?
Mấy ngày thoáng cái đã qua, đã đến tháng chạp, chớp mắt là đến Tết.
Bất quá ở thời đại này, được nghỉ phép tương đối ít, nên mọi người có nhiệt tình làm việc khá cao.
Lời này không phải nói điêu, dù sao, thời kỳ trước giải phóng là như thế nào? Với đại đa số mọi người thì bây giờ có được một môi trường an ổn, còn có một công việc nghiêm chỉnh để làm, thì làm sao không quý trọng cho được? Cho nên, dù là sắp hết năm, mọi người cũng không hề có ý lơi là. Hơn nữa, thời điểm cuối năm chính là lúc các nhà máy tổng kết cuối năm, đối với công nhân mà nói thì còn có một việc rất quan trọng, đó chính là cuộc thi cuối năm cùng với việc bình chọn những nhân viên tiên tiến của năm.
Bình chọn tiên tiến thì thực ra cũng chẳng liên quan đến nhiều người, dù sao thì số lượng cũng có hạn, cần phải có đóng góp thật sự to lớn. Những người được bình chọn là người tiên tiến thì còn được nhà máy đề cử, tham gia bình chọn những điển hình lao động của hệ thống, việc này thật sự không phải là người bình thường có thể chọn được. Nhưng việc khảo hạch cuối năm lại khác, nó liên quan đến từng người, vì đây là chuyện quyết định đến cấp bậc công việc. Đương nhiên, không phải nhà máy nào cũng khảo hạch hằng năm, có khi hai ba năm mới có một cơ hội, nhưng đa phần là mỗi năm đều sẽ có khảo hạch.
Nhà máy đồ tể tự nhiên cũng không ngoại lệ. Hạng Vân Đoan không quên những lời mà Thôi Minh Lượng đã nói với hắn, cho nên lần này khảo hạch, đối với hắn mà nói thì cũng rất quan trọng, hắn muốn tranh thủ vượt một bậc để được lên thành công nhân bậc 3. Bất quá, hắn cũng không hề quá khẩn trương, với tay nghề hiện tại của hắn, việc thi lên công nhân bậc ba thật không phải là chuyện gì khó. Nếu không có giới hạn vượt cấp thì hắn cảm thấy, bản thân mình thi công nhân bậc 5 cũng có cơ hội.
Thứ bảy, tại trường thi. Ngoài các lãnh đạo nhà máy đồ tể, người trong ban giám khảo còn có những công nhân đồ tể từ những nhà máy đồ tể khác điều tới, ngoài ra còn có người từ liên nhà máy thịt và nhân viên bên cung tiêu xã. Thực ra việc khảo hạch trình độ của công nhân đồ tể, cũng không cần đến những nhân viên quá chuyên nghiệp, không phải nói là khảo hạch công nhân bậc 3 là nhất định phải dùng công nhân bậc 4 hay thậm chí là bậc 5 làm giám khảo. Vì tiêu chuẩn khảo hạch cũng rất rõ ràng, chủ yếu là xem người làm đồ tể dùng bao nhiêu thời gian trong quá trình đồ tể, sau khi làm xong thì việc phân chia thành phẩm thế nào. Những tiêu chuẩn này, chỉ cần nhân viên ban giám khảo nhìn là được, không cần chính họ phải hiểu tay nghề đồ tể.
“Sư phụ, con lên rồi!”
Người lên khảo hạch trước là những người có cấp bậc thấp nhất, như Vương Thạch Đầu, Trương Đại Hà, Tôn Quả, Hoàng Minh mấy công nhân thời vụ hoặc công nhân học nghề này, đương nhiên là lên đầu tiên để khảo hạch.
“Cứ thoải mái làm thôi, làm tốt lắm đấy, với trình độ của con thì chắc chắn không thành vấn đề gì đâu, lần này nhất định sẽ thông qua kì thi công nhân bậc 1 thôi!” Hạng Vân Đoan vỗ vai Vương Thạch Đầu, khích lệ nói. Gã này là đồ đệ đi theo hắn sớm nhất, cũng là trong số những đồ đệ mà hắn dạy có ngộ tính cao nhất, trình độ chắc chắn là không thành vấn đề gì. Quả nhiên, sau khi Vương Thạch Đầu lên, từ việc mổ heo, hoàn toàn giống như là một lão làng vậy. Mặc dù chưa đạt đến độ trôi chảy nhưng động tác vẫn vô cùng nhịp nhàng.
“Đạt!”
Sau khi Vương Thạch Đầu hoàn thành xong, ban giám khảo đều thống nhất đưa ra kết quả đạt.
Nghe được kết quả, trên mặt Vương Thạch Đầu lộ rõ vẻ cao hứng, trực tiếp nhảy cẫng lên, tâm tình vô cùng kích động.
“Sư phụ, cảm ơn thầy, nếu như không gặp thầy thì con muốn trở thành công nhân bậc một chắc còn không biết bao giờ mới được!” Vương Thạch Đầu không quên Hạng Vân Đoan, kích động chạy đến chỗ Hạng Vân Đoan, cúi chào thật sâu.
“Mọi người cố lên!”
Nhìn những đồ đệ khác đang vây quanh Hạng Vân Đoan, Vương Thạch Đầu nắm chặt nắm đấm, cổ vũ mọi người.
Ngoài sân, những người đứng đầu nhà máy đồ tể cũng đang đi thị sát tình hình, hôm nay khảo hạch, đương nhiên ông ta phải đi qua xem rồi. Bất quá, lúc này xưởng trưởng Ngụy bỗng phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, sao có nhiều công nhân lại vây quanh cái tên Hạng Vân Đoan kia vậy? Về Hạng Vân Đoan thì xưởng trưởng Ngụy vẫn có ấn tượng, dù sao thì Hạng Vân Đoan dù mới vào xưởng cũng chỉ mới nửa năm, nhưng danh tiếng thì cũng không nhỏ. Đầu tiên là dám đứng ra làm việc nghĩa lên báo chí, sau đó lại còn hiệp trợ phòng bảo vệ phá án bắt giữ được “nội tặc” ăn trộm đuôi heo, tiện tay còn giúp đồn công an tóm gọn một ổ bạc, rồi sau lại nhận được thư cảm ơn từ Đại học Bắc Kinh, cái này thật sự không muốn nhớ cũng không được.
“Đang xảy ra chuyện gì thế kia?” Xưởng trưởng Ngụy chỉ tay vào Hạng Vân Đoan hỏi.
Bên cạnh, phó xưởng phụ trách sản xuất Tiền cũng chẳng hiểu ra sao, chỉ có thể ra hiệu gọi một khoa trưởng của phòng sản xuất tới hỏi: “Đồng chí Vân Sinh, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Quảng Vân Sinh nhanh chóng trả lời: “Báo cáo lãnh đạo, đó là đồng chí Hạng Vân Đoan, công nhân đồ tể bên phòng chúng ta. Vị đồng chí này dù vào xưởng thời gian không lâu, nhưng tay nghề thì cực kỳ xuất sắc, hơn nữa còn làm việc rất yên tâm, nhất là thể lực rất tốt, nhiều khi còn vượt mức chỉ tiêu sản xuất được giao. Tình hình mà ngài đang thấy, thực ra thì những công nhân đang vây quanh hắn, đừng nhìn họ nhiều người tuổi tác đều lớn hơn hắn, mà thực chất họ đều là đồ đệ của hắn đấy ạ. Cái này lại phải nói đến cái ưu điểm thứ hai của đồng chí Hạng Vân Đoan, đó là vị đồng chí này không chỉ có kỹ thuật cứng, mấu chốt là làm thầy rất tốt, mấy đồ đệ của hắn, sau khi được hắn chỉ bảo thì kỹ năng nhanh chóng tiến bộ vượt bậc, nhiều người trong khoảng thời gian ngắn nửa tháng thì đã bắt đầu có thể tự mình hoàn thành công việc mổ heo rồi ạ.” “Những công nhân đang vây quanh hắn, hẳn là lần này đều phải tham gia khảo hạch hết chứ!” Quảng Vân Sinh vui vẻ giới thiệu nói. Hạng Vân Đoan là người dưới tay ông, thành tích của Hạng Vân Đoan, dù thế nào thì ông làm lãnh đạo cũng có phần.
“Hả? Nhiều người như vậy á? Cũng là đồ đệ của hắn?” Xưởng trưởng Ngụy rất kinh ngạc. Mặc dù ông không xuất thân từ công việc đồ tể, nhưng những chuyện về sản xuất ông vẫn rất rõ, chính vì rõ ràng nên mới thấy kinh ngạc khi Hạng Vân Đoan lại có nhiều đồ đệ như vậy.
Hạng Vân Đoan không biết mình lại một lần nữa thu hút sự chú ý của lãnh đạo, hiện tại hắn đang cao hứng vì các đồ đệ của mình từng người thông qua khảo hạch đây. Trong khoảng thời gian này, hắn đã đào tạo được hơn 20 người đồ đệ rồi. Đương nhiên, ngoại trừ những đồ đệ thời kỳ đầu như Vương Thạch Đầu, Hoàng Minh ra thì những đồ đệ gần đây, dù cho là những người đã thành nghề rồi thì muốn thông qua khảo hạch cũng không dễ, chắc là phải rèn luyện thêm một thời gian nữa. Nhưng cho dù là vậy thì sau khi khảo hạch kết thúc, Hạng Vân Đoan cũng đã vô cùng hài lòng rồi, vì có đến khoảng mười sáu người đã thông qua được. So sánh với kết quả đó thì bản thân hắn thuận lợi thông qua khảo hạch lên công nhân bậc ba, lại không cảm thấy có gì kích động cho lắm.
“Xưởng trưởng, tôi có một ý tưởng, không biết có nên nói không?”
Bên kia, xưởng trưởng Ngụy trở về văn phòng, đang nói chuyện với Thôi Minh Lượng.
“Ý tưởng gì?” Xưởng trưởng Ngụy hỏi.
“Là về đồng chí Hạng Vân Đoan ấy. Lúc nãy chắc ngài cũng đã thấy, trình độ của đồng chí Hạng Vân Đoan cũng rất cao, dựa vào thành tích khảo hạch lúc trước thì đủ khả năng lên công nhân bậc 4 dư sức!” Thôi Minh Lượng nói.
“Hả? Ý của anh là?” Xưởng trưởng Ngụy nhướn mày lên, hỏi.
“Tôi thấy có thể cho đồng chí Hạng Vân Đoan lên công nhân bậc 4 luôn đi!” Thôi Minh Lượng nói.
“Một lần chỉ được vượt tối đa hai bậc, đây là quy định mà!” Xưởng trưởng Ngụy nói.
“Xưởng trưởng, chuyện gì cũng có ngoại lệ mà. Tay nghề của Hạng Vân Đoan thì không nói rồi, còn trình độ dạy đồ đệ của hắn ngài đã tận mắt thấy đấy, đó là gần 16 học trò đấy. Tuy là một lần chỉ được vượt hai bậc nhưng đồng chí Hạng Vân Đoan có những đóng góp lớn như vậy cho nhà máy thì hoàn toàn có thể nới lỏng điều kiện một chút. Cho Hạng Vân Đoan lên bậc 4 cũng không phải là vì thiên vị gì, mà trái lại còn thể hiện được chúng ta rất xem trọng nhân tài, có can đảm lớn mật đề bạt nhân tài!” Thôi Minh Lượng nói.
“Đồng chí Minh Lượng, tôi nghe nói anh và đồng chí Hạng Vân Đoan này, quan hệ không tệ đấy nhỉ, Hạng Vân Đoan vào nhà máy cũng là do anh hết sức đề cử, còn em trai của anh nữa, cũng đang làm ở nhà máy chúng ta?” Xưởng trưởng Ngụy thản nhiên nói.
“Xưởng trưởng, tôi với đồng chí Hạng Vân Đoan trước đó chưa từng gặp nhau, mối quan hệ của tôi với đồng chí Hạng Vân Đoan cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, nếu như thật sự muốn nói có gì đặc biệt, thì đó là tôi đặc biệt thưởng thức năng lực làm việc của đồng chí Hạng Vân Đoan thôi.” Thôi Minh Lượng một mặt chính trực nói.
“Ừ, chuyện này thì vẫn nên họp bàn bạc lại một chút, nghe thêm ý kiến của các đồng chí khác, nhất là ý kiến của phó xưởng Tiền, dù sao thì ông ta cũng là người phụ trách sản xuất mà!” Xưởng trưởng Ngụy không nhanh không chậm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận