Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 103: Dịch Trung Hải mưu đồ

chương 103: Dịch Tr·u·ng Hải mưu đồ “Ba!” “Khoa trưởng, cứ tiếp tục như vậy, mọi người không làm được mất!” “Có gì thì nói, ở chỗ ta đập bàn làm gì!”
Giữa trưa thời gian nghỉ, trong văn phòng khoa trưởng khoa sản xuất một, Quảng Vân Sinh, giờ lại đang có bảy tám người đứng đó, hơn nữa trông ai nấy đều có vẻ mặt căm phẫn.
“Khoa trưởng, không phải chúng tôi gây sự, thật sự là cái thằng Hạng Vân Đoan kia quá đáng quá thể, ai lại làm thế chứ? Sau này chúng tôi còn làm ăn kiểu gì, bây giờ mấy đám học việc và công nhân thời vụ đều nhao nhao muốn đi theo Hạng Vân Đoan, thiếu điều nói thẳng là muốn theo Hạng Vân Đoan rồi!” Thái Giang hét lên.
Thái Giang là tổ trưởng tổ ba của khoa sản xuất một.
Giờ khắc này những công nhân đang đứng trong văn phòng của Quảng Vân Sinh, cùng với Thái Giang, cơ bản đều là tổ trưởng của các tổ trong khoa, hoặc là những bậc thầy đồ tể có trình độ cao.
Đối mặt với việc mấy người này cùng lúc xuất hiện, Quảng Vân Sinh vẫn rất xem trọng. Tuy rằng hắn là khoa trưởng, nhưng những người này đều là những tay sản xuất cừ khôi, nếu như xử lý không tốt sẽ dễ ảnh hưởng đến sản xuất bình thường.
Nếu chỉ có một hai người đến, hắn còn không để ý, nhưng nhiều người như vậy xuất hiện, vấn đề cũng không hề nhỏ. Vậy nên dù cho Thái Giang có đập bàn trước mặt mình, hắn vẫn cố nén sự khó chịu trong lòng, nhẫn nại hỏi: "Hạng Vân Đoan đã làm gì? Mà làm các anh tức giận vậy? Đồng chí Tiểu Hạng còn trẻ, dù có phạm sai lầm gì thì các ông, người lớn cả rồi, cũng phải giúp đỡ nó chứ?"
“Phạm sai lầm á? Người ta không có phạm sai lầm, chúng tôi làm gì có tư cách giúp người ta, tôi thấy sắp tới có khi người ta phải giúp chúng tôi mấy lão già này ấy chứ!” Thái Giang nói.
Những người khác xung quanh đều phụ họa theo, rất rõ ràng, những người này đều lấy Thái Giang làm đại diện.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dù là muốn tôi đứng ra thì ít nhất cũng phải cho tôi biết chuyện gì chứ?” Quảng Vân Sinh nói.
Thấy Quảng Vân Sinh sắc mặt có chút đen lại, Thái Giang lúc này mới nhanh chóng nói ra nguyên nhân mà bọn họ tìm tới cửa.
Thực ra cũng rất đơn giản, chủ yếu có hai điểm, thứ nhất là, Hạng Vân Đoan thường xuyên chạy sang bên khoa bảo vệ, không lo làm việc.
Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, Hạng Vân Đoan lại sắp đổi đồ đệ.
Ngay sáng nay, Hạng Vân Đoan tuyên bố hai người đồ đệ mới nhận chưa đầy một tháng của hắn là Tôn Quả và Hoàng Minh đã có thể xuất sư, còn nói là muốn tuyển thêm đồ đệ mới.
Việc này lập tức gây ra một trận oanh động trong khoa sản xuất một.
Nếu nói trước kia, việc Hạng Vân Đoan dạy dỗ Vương Thạch Đầu và Trương Đại Hà có thể gán ghép công lao cho Dương Giáp Đệ, thì bây giờ Tôn Quả và Hoàng Minh thì hoàn toàn là công lao của Hạng Vân Đoan.
Không ngờ rằng chỉ học tập dưới tay Hạng Vân Đoan chưa đầy một tháng, đã có thể tự mình hoàn thành công việc mổ heo, hơn nữa còn rất nhanh. Rõ ràng là đã có hi vọng thông qua cuộc kiểm tra công nhân cuối năm.
Điều này làm những công nhân thời vụ khác cùng chung nhóm với Tôn Quả, Hoàng Minh có cảm nghĩ thế nào?
Vì vậy, vừa nghe tin Hạng Vân Đoan lại muốn nhận đồ đệ, những công nhân thời vụ đó lập tức mất hết cả hứng làm việc, toàn bộ đều tìm cơ hội xúm vào trước mặt Hạng Vân Đoan, thậm chí có vài người khôn khéo còn dùng tiền mua hai bao thuốc lá xịn để biếu tặng.
Mục đích tự nhiên là muốn đi theo Hạng Vân Đoan học tập, bái Hạng Vân Đoan làm sư phụ.
Hơn nữa không chỉ có đám công nhân thời vụ, ngay cả những công nhân học nghề đã chính thức bái sư đồ tể viên khác cũng đều có ý nghĩ tương tự.
Hơn nữa đám công nhân học nghề nghĩ nhiều hơn: mình theo sư phụ học đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa tự mình mổ được heo, nhưng Hạng Vân Đoan chỉ dạy cho đám công nhân thời vụ kia chưa đầy một tháng, đám đó đã có thể hoàn thành sự chuyển mình ngoạn mục, so ra thì, rốt cuộc là do sư phụ mình không tận tình dạy dỗ hay là do trình độ sư phụ mình không bằng?
Đương nhiên bọn họ sẽ không nghi ngờ năng lực học tập của bản thân, dù sao có kém thế nào thì cũng không thể nào chênh lệch đến thế được!
Mắt thấy những người dưới tay mình đều muốn "phản" hết cả, những đồ tể viên chính thức làm sao có thể không sốt ruột?
Cho nên mới liên hợp với nhau, tìm đến vị khoa trưởng Quảng Vân Sinh, muốn Quảng Vân Sinh đứng ra, ngăn cản việc Hạng Vân Đoan tiếp tục như vậy. Bằng không, không những là mất mặt vì học trò bị cướp mà sau này căn bản không thể làm việc được nữa.
Nghe xong lời của Thái Giang, Quảng Vân Sinh có chút dở khóc dở cười: “Hạng Vân Đoan sang bên khoa bảo vệ, là do ủy ban nhà máy quyết định, hơn nữa gọi cái gì mà không lo làm việc? Tiểu Hạng đi sang bên khoa bảo vệ cũng là làm việc quan trọng chứ đâu phải đi chơi. Chuyện này không có gì để mà bàn cả.
Còn về việc Hạng Vân Đoan nhận đồ đệ, đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Tôi sao lại ngăn cản được chứ?
Hạng Vân Đoan là một đồ tể viên chính thức, vốn dĩ hắn có tư cách nhận đồ đệ, hơn nữa đồ đệ xuất sư xong, lại đi truyền thụ cho người khác, cái này cũng là rất bình thường mà.
Còn những nỗi lo của các ông, hoàn toàn không có đạo lý gì. Hạng Vân Đoan có thể nhận đồ đệ, lẽ nào các ông không nhận được sao?
Các ông cũng có thể học Hạng Vân Đoan, một tháng đổi một lần đồ đệ cũng được đấy chứ!”
Nghe xong lời Quảng Vân Sinh, những người khác trong phòng đều lộ vẻ mặt khó coi.
Bọn họ chẳng lẽ không muốn giống như Hạng Vân Đoan sao?
Nếu nói trước đây, bọn họ thật sự không để tâm chuyện dạy dỗ đồ đệ thì hiện tại, từ khi Vương Thạch Đầu và Trương Đại Hà xuất sư dưới tay Hạng Vân Đoan tới giờ, họ đã rất nghiêm túc trong việc dạy dỗ nhưng hiệu quả vẫn không mấy khả quan. So với Hạng Vân Đoan thì hoàn toàn là một trời một vực.
Bọn họ cũng rất kỳ quái, vì sao đám người đó rõ ràng bình thường không có gì nổi trội, sau khi theo Hạng Vân Đoan liền như thay da đổi thịt, học hành tiến bộ đặc biệt nhanh, hoàn toàn không có đạo lý.
Thực ra cũng không thể trách những vị sư phụ kia.
Hạng Vân Đoan vì muốn bồi dưỡng thêm nhiều đồ đệ, rồi chuyển đến khoa bảo vệ nên đã nâng kỹ năng “Truyền đạo thụ nghiệp” của mình lên cấp bậc hoàng kim.
Dù đã đạt đến cấp bậc hoàng kim, hắn vẫn phải tiêu hao hai đạo khí vận màu vàng mới thành công. Nhưng sự trả giá này hoàn toàn đáng giá.
Kỹ năng "Truyền đạo thụ nghiệp" này có tính ứng dụng rất mạnh, không chỉ giới hạn trong việc truyền thụ kỹ năng mổ lợn, mà còn có thể truyền thụ các kỹ năng khác.
Ví dụ như “Chuyên gia huấn khuyển” phối hợp với “Truyền đạo thụ nghiệp” thì có thể giúp Hạng Vân Đoan thuận lợi hơn rất nhiều khi truyền đạt kiến thức huấn luyện chó cho các huấn luyện viên khoa bảo vệ.
Đây cũng là lý do Hạng Vân Đoan muốn nâng “Truyền đạo thụ nghiệp” lên cấp bậc hoàng kim, kỹ năng này có thể sử dụng lâu dài.
"Khoa trưởng, chúng tôi thừa nhận, trong phương diện truyền thụ đồ đệ, thằng nhóc Hạng Vân Đoan quả thật có chút mánh khóe, nhưng hắn cũng không thể làm thế này được. Bây giờ trong khoa có vài người toàn tâm toàn ý muốn theo Hạng Vân Đoan, vậy ngài để chúng tôi làm việc thế nào?"
Thái Giang lộ vẻ mặt vô cùng ủy khuất, rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa khoa trưởng, nếu cứ để Hạng Vân Đoan tiếp tục như thế này, một tháng hắn sẽ bồi dưỡng được hai người đồ đệ, một năm như vậy sẽ là hai mươi bốn người. Nhóm người này có khi tất cả đều chỉ nghe theo Hạng Vân Đoan thôi. Nói thẳng ra thì, đến lúc đó, ngài, vị khoa trưởng này, sẽ còn làm được cái gì?” “Hừ, đồng chí Thái Giang, đây là tư tưởng gì vậy? Cái gì mà chỉ nghe Hạng Vân Đoan? Bất kể ai bồi dưỡng ra thì bọn họ đều là công nhân trong xưởng. Đương nhiên phải nghe lời xưởng. Chuyện này của ông về sau đừng có nói nữa, phải loại bỏ nhanh cái tư tưởng phong kiến đó đi. Nếu không tôi thấy ông sẽ phạm sai lầm lớn đó!” Quảng Vân Sinh một mặt chính khí nói.
Đương nhiên ông ta cũng lo lắng về sau trong khoa đều là đồ đệ của Hạng Vân Đoan. Bất quá hiện tại chưa đến mức đó.
Hạng Vân Đoan càng bồi dưỡng được nhiều đồ đệ thì đến cuối năm, số người đạt đủ điều kiện trở thành đồ tể viên chính thức càng nhiều, điều này đều là thành tích của Quảng Vân Sinh. Dù sao, ông ta là khoa trưởng của một khoa, khoa mà ra được nhiều đồ tể viên chính thức như vậy, đương nhiên là ông có công lao.
Cho nên, ông ta sẽ không ngăn cản việc Hạng Vân Đoan làm.
Hơn nữa, coi như tương lai Hạng Vân Đoan bồi dưỡng được quá nhiều đồ đệ, thì có thể hoàn toàn đổi người sang khoa hai, rồi từ khoa hai lại trao đổi một nhóm người khác tới, ông ta còn có gì mà phải lo?
Nếu không được thì vẫn còn cách điều động nhân lực cho các đơn vị huynh đệ, ví dụ như các nhà máy đồ tể ở huyện khác.
Đương nhiên, chuyện đó là chuyện của lãnh đạo cấp trên.
Bị Quảng Vân Sinh nói như vậy, không chỉ có Thái Giang, mà mấy người khác sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Thấy mấy người này cuối cùng cũng bị áp chế, Quảng Vân Sinh mới chuyển giọng, nói ra biện pháp giải quyết.
Dù thế nào, những người trước mắt này cũng là lực lượng trụ cột trong khoa, nhất định phải trấn an, nếu không ảnh hưởng tới sự hăng say trong sản xuất thì cũng không hay.
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, phía trên cũng không quan tâm công nhân như thế nào, chỉ tìm ông vị khoa trưởng này mà thôi.
Biện pháp của Quảng Vân Sinh rất đơn giản.
Không phải mấy công nhân thời vụ đang tranh nhau nịnh bợ Hạng Vân Đoan sao? Vậy thì hãy để các sư phụ này nắm quyền đề cử.
Hạng Vân Đoan muốn đổi đồ đệ? Được, nhưng người không phải do hắn lựa chọn, mà là do mấy vị sư phụ kia đề cử.
Như vậy vừa không ảnh hưởng tới việc Hạng Vân Đoan bồi dưỡng đồ đệ, mà lại khiến mấy vị sư phụ kia cảm thấy thoải mái tinh thần, không cảm thấy quá nhiều nguy cơ.
Dù sao những công nhân thời vụ nếu muốn bái sư Hạng Vân Đoan, thì trước tiên phải nịnh bợ các sư phụ kia đã......
Khi Hạng Vân Đoan nhận được tin tức thì đang truyền thụ kiến thức huấn luyện chó ở khoa bảo vệ.
Đối với những chuyện đã xảy ra ở khoa sản xuất, hắn không để tâm chút nào.
Chỉ cần không ảnh hưởng tới việc hắn nhận đồ đệ là được rồi. Ngược lại, hắn cũng không nghĩ sẽ ở lại khoa sản xuất mãi, cũng không muốn dựa vào việc bồi dưỡng đồ đệ để độc chiếm khoa sản xuất, cho nên việc người đề cử danh sách đồ đệ là ai cũng không ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Dù sao hắn nhận đồ đệ cũng chỉ vì khí vận mà thôi.
"Điều quan trọng nhất của huấn luyện chó, cũng là điều đơn giản nhất, đó chính là lợi dụng!"
Hạng Vân Đoan nói với những người được chọn làm huấn luyện viên: “Cái gọi là lợi dụng, chính là dùng đồ ăn để dẫn dụ con chó bị huấn luyện làm những gì mà bạn muốn nó học.
Ví dụ như các động tác ngồi xuống, nằm xuống, đi lại, quay vòng... Mỗi lần con chó hoàn thành tốt động tác đã được chỉ định thì có thể cho nó đồ ăn làm phần thưởng. Cứ huấn luyện như vậy nhiều lần thì chó sẽ có thể nắm bắt được những động tác này.”
Vì mới bắt đầu huấn luyện nên Hạng Vân Đoan chưa truyền thụ kiến thức gì cao thâm, vẫn chỉ bắt đầu từ việc huấn luyện kỷ luật.
Sau khi học được các động tác cơ bản như “ngồi xuống, nằm xuống, đi lại, quay vòng” thì huấn luyện sâu hơn cũng chưa muộn.
Dưới sự chú ý của những người huấn luyện xung quanh, Hạng Vân Đoan liên tục lặp lại mệnh lệnh "ngồi xuống, đứng lên" với một con chó. Sau khi nó hoàn thành động tác thì lại thưởng cho nó một hạt thức ăn cho chó.
Thức ăn cho chó là do Hạng Vân Đoan tự mình làm. Điều đó cũng không có gì khó khăn. Nhà máy đồ tể có kinh phí, hơn nữa lại rất tiện để lấy đồ ăn nên rất nhanh hắn đã làm ra một mẻ thức ăn cho chó.
Nguyên liệu cũng rất đơn giản, chủ yếu là cám gạo thêm chút bột ngô, tiếp đó là máu heo và máu dê cùng với một ít nội tạng.
Những thứ này toàn bộ trộn lại với nhau, rồi xay nhuyễn thành bùn, phơi khô rồi nghiền thành hạt nhỏ là được.
Sau khi Hạng Vân Đoan biểu diễn nhiều lần cho các huấn luyện viên thì để mỗi người bắt đầu huấn luyện.
Việc huấn luyện rất đơn giản nhưng tuyệt đối rất cần thiết, giống như sau khi nhập ngũ, đầu tiên là tập đội ngũ và nội vụ, đây là để huấn luyện tính kỷ luật, có kỷ luật thì những việc khác sau đó mới dễ dàng tiếp tục được.......
Sau khi tan tầm, Dịch Tr·u·ng Hải không vội về nhà, sau khi chia tay với Giả Đông Húc, hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là đi đến ban đường phố.
"Sư phụ Dịch, trong viện các ông nếu có việc gì thì có thể liên hệ với tổ dân phố trước, sao lại trực tiếp đến đây thế này?"
Người tiếp đón Dịch Tr·u·ng Hải đương nhiên không phải chủ nhiệm ban đường phố cấp bậc đó mà là một người làm việc họ Mã.
"Cán sự Mã, là như vậy, tôi có một ý tưởng, muốn được ban đường phố ủng hộ!” Dịch Tr·u·ng Hải dù cảm thấy cán sự Mã này có cấp bậc hơi thấp, với thân phận của ông thì nếu không có quản lý chính thức thì không thể dễ dàng gặp được người ở cấp bậc chủ nhiệm. Vì vậy do dự một chút rồi vẫn nói ra ý tưởng của mình: "Cán sự Mã chắc cũng biết, cái viện nhà tôi là một cái sân ba gian lớn, trong đó rất nhiều người ở.
Nhưng mà quan hệ xóm giềng ở viện chúng tôi lại rất tốt. Hơn nữa còn được ban đường phố bầu chọn là khu dân cư kiểu mẫu tiên tiến. Mấy năm nay, vì đã ra sức bài trừ đặc vụ địch và lũ lưu manh hỗn tạp nên không hề có vụ trộm vặt nào xảy ra.
Thời xưa đánh giá xã hội phong tục rất tốt, có một câu nói là “lộ bất thập di, dạ bất bế hộ”. Chỗ khác tôi không rõ, nhưng ban đường phố chúng ta, dưới sự quản lý của những người lãnh đạo như cán sự Mã đây thì tôi cảm thấy đã đạt đến tiêu chuẩn này rồi.
Cho nên tôi muốn nói rằng thành quả như vậy đáng lẽ nên được đưa ra cho quảng đại quần chúng xem mới đúng.
Làm sao mới có thể làm được việc này? Tôi có một biện pháp, đó chính là về sau từng nhà không cần phải khóa cửa nữa. Đằng nào thì cũng có đâu có kẻ trộm hay đặc vụ nào phá phách. Có khóa hay không thì có khác gì đâu?
Không khóa cửa, một là thể hiện phong tục xã hội tốt, hai là cho thấy quan hệ xóm giềng hòa thuận. Cho thấy tố chất của nhân dân đã đạt đến tiêu chuẩn cao!"
Vốn là cán sự Mã có chút không kiên nhẫn với Dịch Tr·u·ng Hải nhưng càng nghe càng thấy mắt sáng ra. Đến cuối cùng, vẻ hưng phấn trên mặt đã không thể kìm nén được.
“Hay! Sư phụ Dịch à, ý tưởng của ông hay quá! Ông cứ đợi ở đây, tôi đi báo cáo với lãnh đạo ngay!” Cán sự Mã vỗ đùi rồi vội vã rời đi.
Nhìn thấy một màn này, Dịch Tr·u·ng Hải mỉm cười, quả nhiên là mình đã đánh cuộc đúng rồi.
Trong khoảng thời gian này, nói đúng hơn là từ khi Hạng Vân Đoan vào ở tứ hợp viện, uy tín của Dịch Tr·u·ng Hải bị tổn hại hết lần này đến lần khác, bây giờ trong viện ông nói còn chẳng ai nghe. Bị cả Lưu Hải Trung và Diêm Phụ Quý giẫm lên đầu.
Ông vẫn luôn suy nghĩ làm sao có thể lật mình. Nghĩ đi nghĩ lại, thật đúng là đã giúp ông bắt được mấu chốt vấn đề.
Dạo gần đây phong tục có chút không phù hợp. Dịch Tr·u·ng Hải rất nhạy bén nhận ra, trên báo chí, các loại số liệu không thể tưởng tượng nổi bắt đầu xuất hiện liên tiếp.
Mới đầu chỉ là về mặt nông nghiệp nhưng chẳng bao lâu, bên công nghiệp cũng là đủ loại số liệu bay đầy trời.
Dịch Tr·u·ng Hải không thể nói chính xác về các con số đó, nhưng với vai trò một người công nhân cấp bảy ở xưởng sản xuất, ông vẫn nắm bắt được tình hình xưởng thép. Tuy nhiên, dạo gần đây, các khẩu hiệu trong xưởng lại càng ngày càng to hơn.
Dịch Tr·u·ng Hải đương nhiên không biết thế nào là FKF và DYJ, nhưng ông nhạy bén nhận ra, trên đường phố có cần phải hô một khẩu hiệu tương tự hay không?
Nông nghiệp, công nghiệp đều hô được số liệu thì bên đường phố nên hô cái gì?
Một khẩu hiệu “đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường” để miêu tả sự trị vì của thiên hạ, chẳng phải là rất thích hợp hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận