Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 70: Cứu người

Chương 70: Cứu người
“Đột đột đột ~”
“Tút tút tút ~”
Sáng sớm, Hạng Vân Đoan bị một hồi tiếng máy móc ồn ào đánh thức.
Tối hôm qua liền ngủ ở trong trường học do công xã sắp xếp, chủ yếu là còn một ít heo chưa tiêu xong. Việc tiêu heo này trên thực tế rất nhanh, đến đại đội, số lượng heo cũng không nhiều lắm, nói chung một buổi chiều là có thể xong toàn bộ. Nhưng Hạng Vân Đoan muốn vừa tiêu heo vừa giảng giải cho Vương Thạch Đầu, cho nên làm không được nhanh lắm. Trong xưởng tất nhiên đã cho các sư phụ khi xuống nông thôn phải mang theo đồ đệ, vậy chắc chắn là muốn bọn họ dạy dỗ đồ đệ thật tốt. Hàng năm vào cuối năm đều sẽ tiến hành khảo hạch nghiệp vụ đối với đám học trò, nếu học trò thất bại, sư phụ kia chắc chắn cũng sẽ nhận phê bình giáo dục. Đương nhiên, Hạng Vân Đoan bởi vì khí vận nên càng phải hảo hảo dạy dỗ đồ đệ. Mà đợt xuống nông thôn này có nửa tháng, vẫn rất dư dả không cần thiết phải quá gấp.
“Ồ, máy kéo kìa!”
Sau khi rời giường, Hạng Vân Đoan rửa mặt xong xuôi, tiếp đó mới vào nhà ăn ăn điểm tâm.
Tìm đến chỗ phát ra âm thanh ồn ào đánh thức hắn, Hạng Vân Đoan lúc này mới phát hiện, ở gần bên trường học, có một sân đập lúa. Bây giờ tuy mới hơn tám giờ sáng, nhưng sân đập lúa đã sớm náo nhiệt tưng bừng. Các hương thân đã giải những đống lúa mạch vừa thu hoạch về, rồi trải từng lớp lên sân đập lúa, lúc này cần phải lôi chiếc đá lăn lên, cứ thế đi qua đi lại trên lớp lúa mạch để giúp hạt lúa tách ra khỏi bông. Đá lăn này bình thường đều là hình trụ tròn hai bên có giá gỗ, giá gỗ phía trước cột dây thừng, rồi dựa vào nhân lực kéo đi, thường cần hai người đàn ông trưởng thành mới có thể kéo cho lăn đi lăn lại, hơn nữa kéo một khoảng thời gian, còn phải thay người, việc này vẫn rất tốn sức. Đợi khi đá lăn ép lúa mạch gần xong, sẽ phải dùng xiên gỗ hoặc xiên sắt để lật rơm lúa mạch lên, để phần chưa ép quay lên, sau đó tiếp tục ép. Để hạt lúa tách khỏi bông cần phải lăn qua lăn lại nhiều lần. Bất quá, đại đội lại có máy kéo, Hạng Vân Đoan ngược lại không nghĩ tới. Nếu dùng máy kéo để kéo đá lăn, vậy dĩ nhiên là đỡ tốn sức hơn nhiều, quan trọng nhất là, hiệu suất cao hơn nhiều so với người kéo đá lăn.
“Đại đội các ngươi có máy kéo đã đủ lợi hại rồi, lại còn có hai cái, làm sao lấy được?”
Hạng Vân Đoan đứng ở bên sân đập lúa, trò chuyện cùng một hương thân phụ trách đảo rơm lúa mạch. Máy kéo thứ này, bây giờ hàng nội địa mới chỉ bắt đầu sản xuất thôi, máy kéo Đông Phương Hồng 54 danh tiếng lẫy lừng cũng là năm nay mới chế tạo thử thành công, nhưng đó là kiểu bánh xích dùng để cày đất, không vấn đề gì với việc cày ải, đẩy đất, dùng ở sân đập lúa thì không được, phải là loại máy kéo bánh hơi thế này mới tốt.
“Nghe nói là trước đây nhà địa chủ trong thời giải phóng, người nhà này có người làm quan trong quốc dân đảng, lấy việc công làm việc tư, làm hai chiếc máy kéo về, cho nhà dùng, nghe nói vẫn là hàng nhập từ Đức đấy!” Hương thân nói.
“Thì ra là vậy!”
Hạng Vân Đoan gật đầu, hắn chợt nghĩ đến một chuyện lý thú ít ai biết, nói là trước giải phóng, người đứng đầu quốc dân đảng ở Tề Lỗ đã chuyển về một nhóm máy kéo nhập khẩu, bảo là để giải ngũ về quê trồng trọt, kết quả về sau trong một trận đã bị bắt làm tù binh rồi đưa thẳng đến công xưởng Đức Lâm. Hắn nhớ không nhầm thì khoảng năm sau, người này mới được coi là đợt đầu tiên đặc xá, ra khỏi xưởng Đức Lâm.
“Hơ, cái người lái máy kéo này còn là một đồng chí nữ kìa!”
Hai chiếc máy kéo ở sân đập lúa, Hạng Vân Đoan đứng bên cạnh quan sát một lúc lâu mới phát hiện, người lái một trong số đó là một nữ đồng chí, nhìn người chị này lái máy kéo thuần thục xoay vòng trên lớp lúa mạch, quả thật là một khung cảnh đẹp.
Sau khi thưởng thức một hồi không khí hăng say sản xuất ở sân đập lúa, Hạng Vân Đoan cũng về trường học, bắt đầu công việc tiêu heo của hôm nay. Đến khoảng giữa trưa, thì số heo ở đại đội này cũng bị hắn giải quyết xong toàn bộ.
“Sư phụ Hạng, ngài có việc, tôi không giữ ngài cái này nữa, chút đào với hạnh này, cầm theo dọc đường ăn, mới hái xuống, vị ngon lắm!”
Sau khi ăn cơm trưa xong, Hạng Vân Đoan cũng không nán lại nữa, chuẩn bị đến đại đội tiếp theo cách đây mười hai dặm, vị cán sự Lưu kia rất nhiệt tình, thực sự dùng túi vải đựng cho hắn mấy cân đào với hạnh. Hạng Vân Đoan không chối từ được, đành phải "Cố mà làm" nhận lấy, rồi bảo Vương Thạch Đầu mang theo.
Khi bắt đầu rời khỏi đại đội, hướng đến đại đội dê bãi, tuy chỉ có mười hai dặm, nghe thì không xa lắm, nhưng đường đi không được đẹp như vậy, ở giữa có một đoạn đường núi, gập ghềnh nhấp nhô. Khi Hạng Vân Đoan và Vương Thạch Đầu đi qua được đoạn đường núi đó, cũng đã hơn hai giờ chiều.
“Ui da, cuối cùng cũng đến nơi, phía trước cũng không xa, cán sự Lưu nói, qua chỗ này, đi thêm hai ba dặm nữa là đến!” Vương Thạch Đầu thở hồng hộc nói.
“Đổi ta đi, ngươi nghỉ một lát!”
Hạng Vân Đoan nói, nhận lấy xe đạp từ tay Vương Thạch Đầu, rồi tiếp tục dẫn Vương Thạch Đầu hướng đến đại đội dê bãi.
Quả nhiên, đi không bao lâu, qua thêm một sườn dốc nhỏ nữa, thì có thể thấy thôn trang ở không xa.
“Oa oa oa ~”
“Cẩu Oa, Hắc Tử, Đại Ngưu, các ngươi mau trở lại đi!”
“Về mà bơi!”
Ngay lúc Hạng Vân Đoan chuẩn bị một hơi chạy đến đại đội dê bãi, thì từ bên đường cách đó không xa bỗng phát ra một hồi tiếng ồn ào của trẻ con. Hắn tìm theo hướng tiếng kêu, trong lòng lập tức hơi giật mình. Bên đường cách đó không xa, là một vũng nước hồ xanh thẫm, nhìn sơ qua thì ít nhất cũng rộng hơn trăm mét, đây là tính ở gần bờ, còn phía xa không biết rộng bao nhiêu. Bây giờ, bên bờ hồ này có hai đứa trẻ tầm mười một mười hai tuổi, đang hướng về mặt hồ lớn tiếng gọi, nghe giọng điệu thì biết đang rất lo lắng. Còn trên mặt hồ, mơ hồ thấy ba đứa trẻ, chỉ có đầu là miễn cưỡng nổi trên mặt nước, dưới cổ thì chìm toàn bộ trong hồ nước.
“Đây là có người rơi xuống nước!”
Hạng Vân Đoan rất nhanh phán đoán được. Ba đứa trẻ kia trong hồ hẳn là biết bơi, nhưng bây giờ bị nước hồ xô đẩy liên tục, cũng chỉ còn cố gắng giãy giụa, xem ra sợ không bao lâu nữa là không gắng nổi, hoàn toàn bị nước hồ nuốt chửng.
“Nhanh! Nhanh cứu người!”
Hạng Vân Đoan dừng xe lại, không kịp dựng chân chống, trực tiếp quẳng ở ven đường, rồi chạy nhanh về phía bờ hồ.
“Sư phụ, ta không biết bơi mà!” Vương Thạch Đầu đi theo phía sau lớn tiếng nói, hắn là vịt cạn, từ nhỏ đến lớn chưa từng xuống nước, nhiều nhất chỉ là vào mùa đông, khi Thập Sát Hải đóng băng thì lên trên trượt vài lần thôi. Với người không biết bơi, khi đối mặt với nước sẽ có một loại sợ hãi bản năng.
“Không biết bơi? Vậy ngươi mau đi tìm người trong thôn, kỹ thuật bơi lội của ta cũng thường thôi, có cứu được người lên hay không, ta cũng không chắc!” Hạng Vân Đoan nói.
“Hả? Sư phụ, nếu không thì ngài theo ta đến thôn tìm người đi, lỡ ngài ...” Vương Thạch Đầu do dự nói.
“Không có lỡ gì hết, ba đứa trẻ kia không trụ nổi nữa rồi, nếu còn chậm thêm vài giây đồng hồ nữa, thì có lẽ không cứu được đâu!”
Hạng Vân Đoan khoát tay, từ chối đề nghị của Vương Thạch Đầu: “Ngươi đi nhanh đi, nhanh một chút!”
Hạng Vân Đoan tiến về phía trước, hằng năm cứ vào mùa hè, lúc nào cũng thấy có một số học sinh trung tiểu học đi bơi lội ở nơi hoang dã, rồi sau đó nhận tin đuối nước. Tình huống trước mắt, đoán chừng tám phần là do đi bơi dã mới xảy ra chuyện.
“Nhóc, trong nước tất cả bao nhiêu người?”
Khi đến bờ hồ, Hạng Vân Đoan vừa hỏi tình hình, vừa nhanh chóng cởi quần áo trên người, chỉ còn lại mỗi một chiếc quần đùi.
“3... 3 người!”
Một đứa trẻ thấy có người lớn đến, tuy không quen biết nhưng vẫn giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, không ngừng van xin Hạng Vân Đoan cứu người.
“Ở trên bờ chờ, tuyệt đối đừng xuống nước!”
Hạng Vân Đoan nghe thấy chỉ có 3 người rơi xuống nước, trong lòng nhẹ nhõm, dặn dò hai đứa trẻ bên bờ một câu, sau đó “ùm” một tiếng nhảy vào hồ nước. Vừa xuống nước, Hạng Vân Đoan lập tức dùng cả tay chân, hướng về phía 3 đứa trẻ mà bơi. Hạng Vân Đoan biết bơi, nhưng không giỏi, bơi được một lúc, hắn cũng có chút hối hận, vì hắn phát hiện bơi lội ở ngoài tự nhiên hoàn toàn khác so với bơi ở trong bể. Mấu chốt là hồ nước này lại không phải nước tĩnh, dòng nước liên tục di chuyển, đừng nhìn bên ngoài giống như gió êm sóng lặng, nhưng trong nước có rất nhiều xoáy nước, hắn bơi nãy giờ, căn bản không đến gần được mấy đứa trẻ kia bao nhiêu. Trước khi xuống nước, hắn còn hơi tự tin mình nắm được mấy kiểu bơi như tự do, ếch, bướm, ngửa, nhưng lúc này mới phát hiện ra, đều vô dụng, hắn liên tục đổi mấy tư thế, nhưng vẫn không thể nào đến gần ba đứa trẻ kia được. Hắn căn bản không xác định được phương hướng, nhìn thì có vẻ như bơi về phía ba đứa trẻ, nhưng thân thể bị dòng nước cuốn đi, rất nhanh liền không biết mình đã bơi đến đâu. Lúc này, hắn thậm chí có cảm giác muốn quay đầu lại cũng có chút khó khăn. Ngay lúc hắn không biết nên làm gì thì cuối cùng kỹ năng bơi lội đã kích hoạt. Quả là đến quá đúng lúc. Không rảnh nghĩ nhiều, Hạng Vân Đoan trực tiếp dùng khí vận màu đỏ cường hóa kỹ năng bơi lội. Liên tiếp năm đạo khí vận đỏ xuống, kỹ năng bơi lội được cường hóa lên cấp độ thanh đồng. Lúc này, Hạng Vân Đoan mới cảm thấy thân thể trở lại dưới sự kiểm soát của mình. Không thể không nói, kỹ năng cấp độ thanh đồng quả là phát huy tốt hiệu quả gia tăng kỹ năng, hắn cuối cùng cũng có thể xác định được phương hướng, hướng về phía 3 đứa trẻ mà bơi. Đại khái sau 3 phút nữa, Hạng Vân Đoan mới bơi đến bên cạnh đứa trẻ thứ nhất. Hắn một phát nắm được đứa trẻ, may mà cậu nhóc còn ý thức, không gây thêm phiền phức cho hắn. Điều thực sự khiến hắn khó giải quyết là hai đứa trẻ còn lại có vẻ như đã hôn mê, nếu hắn chậm chân thêm một chút nữa thì có lẽ đã chìm xuống đáy hồ rồi. “Bám vào lưng ta!” Hạng Vân Đoan nói với đứa trẻ còn tỉnh táo. Rồi dang hai tay, đỡ hai đứa trẻ đã hôn mê, giữ chúng nổi trên mặt nước. Mặc dù kỹ thuật bơi lội không giỏi, nhưng may là thân thể hắn đã qua nhiều lần cường hóa, thể lực lại dồi dào vô cùng, lúc này ngược lại không cảm thấy mệt mỏi. Nếu đổi thành người khác thì cho dù có kỹ thuật bơi lội lợi hại hơn, e là cũng bó tay với tình cảnh này. Bởi vì không thể cử động hai tay nên hắn chỉ có thể dùng tư thế bơi ếch, chỉ bằng vào cặp chân để giữ cho thân thể di chuyển. Nhưng với tư thế này, tốc độ bơi bị chậm đi rất nhiều, đừng nhìn khoảng cách đến bờ giống như chỉ khoảng 30 mét, mà nửa ngày vẫn chưa tới nơi. Bất quá, đúng lúc này, ở trên bờ có một đám người hớt hải chạy tới, thì ra là Vương Thạch Đầu đã tìm được người cứu viện. “Sư phụ, cố lên!” Vương Thạch Đầu đứng trên bờ hô lớn. Hạng Vân Đoan lúc này rất chật vật, đứng ở trên bờ nhìn lại thì thấy giống như anh sắp bị hồ nước nhấn chìm đến nơi. Rất nhanh, khi tiếng Vương Thạch Đầu vừa dứt, liền có hai người dân nhảy xuống nước. Nhưng hai người này không giống Hạng Vân Đoan mù quáng xông vào, trên người họ có cột dây thừng, một đầu dây thừng do người trên bờ nắm giữ. Làm như vậy, nguy hiểm đã giảm đi rất nhiều, nếu có sự cố gì thì người ở trên bờ có thể kéo người lên ngay. Hai người dân xuống nước sau đó lập tức bơi về phía Hạng Vân Đoan, khoảng mấy phút sau, Hạng Vân Đoan đã gặp hai người. “Đồng chí, còn gắng được không?” Một trong hai người đỡ hai đứa trẻ đã hôn mê trên tay Hạng Vân Đoan, rồi hỏi anh. “Không vấn đề, các ngươi lên trước đi, bọn trẻ quan trọng, ta còn sức mà!” Hạng Vân Đoan nói. “Được, đồng chí anh cố một lát nữa thôi, chúng tôi lập tức trở lại!” Hai người nhìn đứa trẻ đã hôn mê trên tay, biết là không thể kéo dài thêm nữa, nếu không bọn trẻ có khi không cứu được, lại nhìn Hạng Vân Đoan đích thực vẫn còn sức, nên vẫy tay về phía bờ, để người ở trên bờ nhanh chóng kéo họ về. Hạng Vân Đoan duỗi hai tay, thật ra đã không cần người khác hỗ trợ, anh cũng đi theo phía sau hai người, hướng về phía bờ mà bơi. Lúc này, hắn mới có thời gian nhìn bao quát tình hình trên bờ, thì ngoài người dân còn có ba người khác, nhìn qua thì biết không phải là người làm nông. Ba người này một nam hai nữ, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, trong túi ngực có một cuốn sổ nhỏ, còn cắm một cây bút máy. Hai nữ đồng chí còn lại, một lớn một nhỏ, người lớn cũng khoảng bốn mươi mấy tuổi, người nhỏ nhìn thì có vẻ chưa đến 20 tuổi. Điều khiến Hạng Vân Đoan kinh ngạc là, cô gái trẻ kia lại đeo một máy chụp hình trước ngực, bây giờ thì đang hướng về anh mà chụp liên tục. “Cẩu Oa, Cẩu Oa, con tỉnh lại đi mà!” “Hắc Tử, Hắc Tử của ta, không có con thì mẹ sống làm sao đây, con mau tỉnh lại đi mà!” Hai đứa trẻ lên bờ trước đang hôn mê bất tỉnh, phụ huynh một bên lo lắng không thôi, hai tay ôm con mà lay liên tục. “Đừng có lay nữa, bọn trẻ đây là bị sặc nước mà ngạt thở, càng lắc càng nguy hiểm đấy, cô tránh ra chút đi, để tôi xem sao!” Ngay lúc này, nữ đồng chí khoảng bốn mươi mấy tuổi ăn mặc khác thường đứng ra. Vị nữ đồng chí này không biết làm nghề gì, vậy mà còn biết ép tim với hô hấp nhân tạo. Bà trước tiên đã dọn dẹp khoang miệng, mũi của hai đứa trẻ, tránh cỏ dại và bùn đất ngăn chặn, sau đó mới bắt đầu công việc cấp cứu. Khi mọi người đều dồn sự chú ý về phía nữ đồng chí kia thì Hạng Vân Đoan cũng đã lên đến bờ. “Đại Ngưu, con trai của ta, con làm sao thế này?” Hạng Vân Đoan đưa đứa trẻ trên lưng lên bờ trước tiên, rồi định tự mình cũng lên, nhưng điều khiến cho mọi người không thể ngờ là, trong tích tắc, dưới nước đột nhiên xảy ra biến cố. “Phanh!” Một tiếng trầm vang, mặt nước nổ tung một đám bọt nước rất lớn. Hạng Vân Đoan vừa đưa người lên muốn bước lên bờ thì đột nhiên cảm thấy sau lưng đau xót, sau đó cả người liền bị hất tung lên từ mặt nước. Thực sự là bị hất tung lên! Toàn bộ thân thể của anh bị nhấc lên khỏi mặt nước, cao hơn một mét. Dưới nước, một bóng đen rất lớn thoáng lên rồi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận