Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 78: Phóng viên uy danh thịnh
chương 78: Phóng viên uy danh lừng lẫy.
Trung viện, nhà họ Giả.
“Đông Húc sao còn chưa về vậy?”
Tần Hoài Như đã làm xong cơm tối, cả nhà quây quần bên bàn, đang đợi Giả Đông Húc – trụ cột của gia đình về ăn cơm, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đâu, nếu là bình thường giờ này chắc đã về từ lâu rồi.
“Con đi hỏi thử nhà lão Dịch đối diện xem sao, bình thường Đông Húc tan làm đều về cùng ông ấy mà.” Thấy thức ăn sắp nguội hết cả, Giả Trương thị không nhịn được nói.
Tần Hoài Như nghe vậy, liền đứng dậy đi về phía nhà Dịch Trung Hải, khi tới nơi thì thấy hai vợ chồng ông Dịch cũng đang ăn tối.
“Nhất đại gia, Đông Húc tan làm sao còn chưa về vậy, hôm nay hai người không có đi chung sao?” Tần Hoài Như hỏi.
“Hả? Đông Húc chưa về sao? Hôm nay lúc tan làm, vốn là muốn cùng nhau về, nhưng Đông Húc nói bụng đột nhiên hơi đau, muốn đi vệ sinh, bảo ta về trước, ta về trước rồi!” Dịch Trung Hải nói.
“Đi vệ sinh cũng không đến mức lâu như vậy chứ, giờ này rồi còn chưa về, có phải xảy ra chuyện gì không vậy?” Tần Hoài Như có chút sốt ruột hỏi.
“Vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được?” Dịch Trung Hải lắc đầu, chẳng lẽ đi nhà vệ sinh rồi ngã xuống hố phân?
“Thế này đi, ta đi hỏi thử lão Lưu xem sao, hôm nay ông ấy đi muộn, có lẽ sẽ thấy Đông Húc.” Dịch Trung Hải nói, rồi định đi về phía nhà Lưu Hải Trung ở hậu viện.
Kết quả vừa ra cửa, còn chưa kịp đi tới hậu viện thì đụng phải Hứa Đại Mậu đang từ ngoài về.
Hứa Đại Mậu vừa nhìn thấy Dịch Trung Hải, trên mặt lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý, Dịch Trung Hải còn chưa biết chuyện gì thì đã nghe Hứa Đại Mậu đứng ở trung viện lớn tiếng nói: “Tôi nói này Nhất đại gia, ông bình thường tự xưng là người chính nhân quân tử, luôn dạy dỗ người này người nọ, mồm thì toàn đạo đức nhân nghĩa, vậy mà ngay cả đồ đệ mình ông cũng không dạy nổi à? Tôi thấy ông đây là cố làm ra vẻ, mua danh chuộc tiếng thôi!”
“Hứa Đại Mậu, anh nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Không đầu không đuôi!” Dịch Trung Hải còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghĩ rằng gã Hứa Đại Mậu này lại uống say ở đâu về, không làm chủ được cái miệng nữa rồi.
Nhưng Tần Hoài Như lại nghe ra được vài điều khác lạ, trong lòng hơi thấp thỏm một chút, nhìn Hứa Đại Mậu hỏi: “Hứa Đại Mậu, Đông Húc thế nào rồi? Có phải anh biết chuyện gì không?”
“Hắc, nghe ý cô thì còn chưa biết à, phải rồi, vểnh tai lên mà nghe đây này, Giả Đông Húc ấy à, bị bắt đi rồi, lúc tôi tan ca ra về thì vừa hay thấy Giả Đông Húc bị mấy nhân viên bảo vệ áp giải đi về phía phòng bảo vệ rồi, xem ra là gây ra chuyện lớn đấy!”
Hứa Đại Mậu là kẻ thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, cố tình nói to, hận không thể để cả viện biết chuyện.
“Cái gì? Đông Húc bị người phòng bảo vệ bắt đi? Sao có thể chứ? Vì sao lại bắt Đông Húc?” Dịch Trung Hải vừa nghe xong lập tức cuống lên.
Giả Đông Húc không chỉ là đồ đệ của ông ta, mà còn là ứng cử viên cho việc dưỡng lão, nếu chuyện này mà có gì sơ xuất, thì mười năm tâm huyết chẳng phải là đổ sông đổ biển hết sao?
Cho nên nghe xong lời Hứa Đại Mậu nói, Dịch Trung Hải còn sốt sắng hơn cả Tần Hoài Như, một bước lớn nhảy từ hành lang xuống sân, túm lấy Hứa Đại Mậu hỏi cho rõ ngọn ngành.
“Không phải bị bắt thì còn có thể do cái gì nữa? Chắc chắn là hắn phạm tội rồi, bằng không phòng bảo vệ lại đi bắt người tùy tiện à?” Hứa Đại Mậu nói.
“Phạm chuyện gì? Đông Húc trong xưởng luôn quy củ, có thể phạm tội gì được?” Dịch Trung Hải thực sự không biết Giả Đông Húc có thể phạm phải chuyện gì.
“Vậy thì tôi không biết, tôi chỉ là lúc đi ra thì thấy hắn bị nhân viên bảo vệ áp giải đi thôi, chuyện cụ thể thì không nghe rõ!” Hứa Đại Mậu lắc đầu nói.
Lúc này, Giả Trương thị cũng nghe thấy tiếng ồn ào từ trong nhà chạy ra, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Ôi lão Giả à, sao tôi lại khổ thế này chứ, ai cũng đến bắt nạt chúng ta vậy, Hứa Đại Mậu cái đồ chó chết, mày cũng dám nói xấu nhà Đông Húc chúng tao, xem tao không xé nát cái mồm của mày!”
Hứa Đại Mậu vừa thấy Giả Trương thị giống như một cục thịt cầu xông tới, lập tức rùng mình, vội vàng tránh khỏi tay Dịch Trung Hải, sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất.
Hắn cũng không muốn dây dưa với bà cô ghê gớm như Giả Trương thị.
Đúng lúc này Ngốc Trụ xách theo hộp cơm vội vã từ ngoài chạy vào sân.
Gã này còn chưa rõ chuyện gì thì đã thấy Tần Hoài Như đang đứng giữa sân, nhanh chóng tiến lại gần nói: “Tần tỷ à Tần tỷ, chị nói xem Giả Đông Húc sao lại vô dụng thế chứ, lại đi ăn trộm đồ trong xưởng, lần này thì hay rồi, bị phòng bảo vệ bắt lại, để lại các người mẹ góa con côi thì biết làm sao đây!”
“Cái gì? Ăn trộm đồ?”
Tần Hoài Như vốn còn không quá tin lời Hứa Đại Mậu nói, dù sao tên này nói hươu nói vượn gần như thành thói quen rồi, nhưng bây giờ nghe Ngốc Trụ cũng nói vậy, thì có lẽ là tám chín phần mười rồi.
“Ngốc Trụ mày cái đồ không cha không mẹ, mày cũng dám bắt nạt nhà tao, tao liều mạng với mày!” Giả Trương thị chưa bắt được Giả Đông Húc, lúc này lại xông lên đánh Ngốc Trụ.
“Lão tẩu tử, bà bình tĩnh chút đi!” Dịch Trung Hải một tay giữ chặt Giả Trương thị lại, sau đó nhìn Ngốc Trụ hỏi: “Đông Húc ăn trộm cái gì? Cậu thấy rõ chưa?”
“Cái đó thì không biết, chỉ nghe nói là ăn trộm đồ trong xưởng, lúc ra cổng thì bị bảo vệ khám người tại chỗ rồi.” Ngốc Trụ có chút hả hê nói.
“Cậu có biết Đông Húc ăn trộm cái gì không?” Dịch Trung Hải nhìn về phía Tần Hoài Như, theo ý ông thì Giả Đông Húc nếu thật sự ăn trộm đồ trong xưởng thì dù có giấu diếm ông, Tần Hoài Như chắc cũng sẽ biết.
“Mẹ, có phải là tối qua mẹ bảo Đông Húc lấy ít giấy báo cũ ở xưởng về không?” Tần Hoài Như liếc mắt nhìn Giả Trương thị hỏi.
Từ sau lần trước cúng tế, Giả Trương thị giờ đây thỉnh thoảng lại đốt chút vàng mã cho lão Giả, đương nhiên, giấy vàng thì bà ta nhất quyết không nỡ mua, giấy than cầm ở nhà Ngốc Trụ viết chữ trước kia thì cũng đã hết từ lâu, chỉ có thể đánh chủ ý lên báo giấy.
“Sao có thể chứ? Đông Húc trước kia cũng mang báo cũ ở xưởng về mà có sao đâu?” Giả Trương thị nói.
Giấy dán tường nhà họ đều là do Giả Đông Húc lấy ở xưởng về trước kia, quả thật chưa từng xảy ra chuyện gì mà.
“Ăn trộm báo giấy? Đây quả thật không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà, phòng bảo vệ xưởng ta mới có phó phòng mới, vị quan mới này chắc muốn đốt lửa thử vàng thôi, cũng không chắc là chuyện thế nào đâu!” Dịch Trung Hải cau mày nói.
“Vậy nếu thật sự là Đông Húc lấy giấy báo của xưởng thì sao ạ? Có bị đuổi việc không?” Tần Hoài Như nhìn Dịch Trung Hải hỏi.
“Sẽ không đâu, nếu thật sự chỉ là lấy ít báo giấy thì phòng bảo vệ cùng lắm cũng chỉ cho Đông Húc một cái cảnh cáo thôi, bắt làm kiểm điểm ở xưởng là xong.” Dịch Trung Hải nói.
“Vậy thì tôi an tâm rồi!” Tần Hoài Như nói: “Mẹ, mẹ về trước đi, đừng nóng vội, con thấy chuyện này chắc chắn là có liên quan đến Hạng Vân Đoan, mấy ngày nay gã im lặng quá làm con thấy lạ, hóa ra là muốn bắt Đông Húc để uy hiếp con đây mà!”
Tần Hoài Như vừa nói vừa nở nụ cười, rồi đi thẳng ra phía trước viện.
Hạng Vân Đoan lúc này đang chuẩn bị nấu cơm, thấy Tần Hoài Như chu môi ưỡn ngực tiến đến.
“Hạng Vân Đoan, Đông Húc bị người của phòng bảo vệ xưởng bắt lại, có phải là do cậu giở trò sau lưng không?” Tần Hoài Như nói, thăm dò nhìn vào trong phòng một chút.
“Đừng có nhìn, hôm nay tới phiên ca tối rồi, phải đến sáng mai mới tan làm được!” Hạng Vân Đoan xem động tác của Tần Hoài Như là biết ngay con mụ này muốn tìm em trai hắn gây sự.
“Tính toán hết rồi à? Thế nào, bây giờ chỉ chờ Tần tỷ phải cầu xin cậu thôi đúng không?”
Tần Hoài Như thấy Hạng Vân Đoan biết chuyện Giả Đông Húc bị bắt mà không có chút hoảng loạn nào, thì biết ngay mình không có đoán sai, quả nhiên là Hạng Vân Đoan giở trò sau lưng, chỉ là, điều làm cô ngạc nhiên là Hạng Vân Đoan lại có năng lực tác động đến cả nhà máy cán thép.
“Hoài Như, cô cũng không muốn người đàn ông của mình phải chịu khổ ở bên trong chứ?” Hạng Vân Đoan nhìn Tần Hoài Như nói: “Cô còn không biết à, Giả Đông Húc lần này thảm rồi đấy, ăn trộm đồ của xưởng, không cẩn thận là bị đuổi việc đấy, hơn nữa trong hồ sơ của hắn cũng bị ghi một bút, đến lúc đó, cho dù đi đánh lâm công thì e là cũng chẳng ai muốn đâu!”
“Phụt!”
Nghe Hạng Vân Đoan nói vậy, Tần Hoài Như lập tức bật cười: “Đoan tử, cậu đang hù Tần tỷ đấy hả? Đông Húc chẳng qua là cầm mấy tờ báo ở xưởng thôi mà? Chuyện này thì tính là gì chứ? Nhất đại gia còn bảo cùng lắm là làm kiểm điểm. Em trai ngoan, nếu cậu muốn dùng chuyện này để uy hiếp Tần tỷ thì e là không được như ý của cậu đâu!”
Tần Hoài Như vừa nói vừa bất chợt tiến sát lại Hạng Vân Đoan, vẻ mặt giống như cười mà không cười, còn cố ý thổi hơi lên mặt Hạng Vân Đoan, vẻ yêu mị không tả xiết.
Hạng Vân Đoan căn bản không ngờ rằng, con mụ Tần Hoài Như này làm sao mà biết rõ tin tức cụ thể được như vậy? Lúc trước hắn còn dặn dò Viên Vệ Quốc không được để lộ tin tức ra ngoài, vậy mà sao nhanh vậy đã bị Tần Hoài Như biết rồi? Xem cái kiểu này thì không chỉ không bị uy hiếp, mà con mụ này còn bắt đầu khiêu khích nữa chứ.
“Có ai không? Đồng chí Hạng Vân Đoan có ở cái viện này không?” Hạng Vân Đoan đang có chút tức giận thì ngoài cổng đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo, như chim oanh hót, khiến cho nỗi bực dọc trong lòng hắn tan biến trong chốc lát. Lúc trước hắn đã có hai sự chuẩn bị, Tần Hoài Như bây giờ không chịu khuất phục, thì chỉ còn cách dùng kế khác thôi. Nhưng đúng là quá trùng hợp, trong lòng hắn vừa nghĩ đến kế thứ hai thì không ngờ ngoài kia lại có một sự kinh hỉ khác xuất hiện, thật sự là muốn gì có nấy.
Ánh mắt Hạng Vân Đoan hướng ra ngoài nhìn, quả nhiên, giây tiếp theo trước cổng rủ hoa xuất hiện một bóng hình linh hoạt, không phải ai khác mà chính là cô phóng viên thực tập Đào Tiểu, người đã chụp ảnh cho hắn ở nông thôn khi xưa. Cô Đào Tiểu này giọng nói cũng rất hay, Hạng Vân Đoan có ấn tượng rất sâu sắc.
“Phóng viên Đào, cô tìm tôi à?” Hạng Vân Đoan nhìn về phía Đào Tiểu hỏi.
“Đồng chí Hạng Vân Đoan, anh khỏe, xem ra là tôi tìm đúng người rồi, tôi nhận ủy thác của người khác, đến đây đưa đồ cho anh, tiện thể xem nếu anh có thời gian thì làm một cuộc phỏng vấn ngắn ạ!” Đào Tiểu vừa thấy Hạng Vân Đoan thì lập tức nở nụ cười.
“Cô khỏe!” Hạng Vân Đoan đưa tay bắt tay với Đào Tiểu, rồi có chút nghi hoặc hỏi: “Đưa đồ cho tôi? Là đồ gì vậy?”
“Xem này, đây là thư hệ thống của đại đội Dê Bãi gửi tới báo chúng tôi, đích danh phải đưa tới tay anh!” Đào Tiểu vừa nói, vừa lấy trong tay ra một cuộn đồ vật màu đỏ mở ra, bày trước mặt Hạng Vân Đoan.
Thì ra là một lá cờ thưởng! Với danh nghĩa của đại đội Dê Bãi trao cho Hạng Vân Đoan cờ thưởng “Dám làm việc nghĩa, đại ái đại dũng”.
“Phóng viên Đào, mời cô vào nhà ngồi, tôi đang có chút việc, cô uống tạm chén trà, chờ tôi lát nữa, rồi mình hãy phỏng vấn nhé!” Hạng Vân Đoan cất cờ thưởng, sau đó mời Đào Tiểu vào nhà, rồi rót cho cô một ly trà, lúc này mới bước ra ngoài, nhìn Tần Hoài Như đang đứng ngơ ngác ở hành lang mà nói: “Hoài Như à, cô cũng không muốn chuyện cả nhà cô bị lên báo cho toàn thành phố biết đấy chứ!”
Nghe thấy Hạng Vân Đoan nói vậy, trên mặt Tần Hoài Như đột nhiên xuất hiện vẻ bối rối.
Việc Giả Đông Húc bị phòng bảo vệ bắt lại Tần Hoài Như không sợ, nhưng giờ thấy Đào Tiểu - người phóng viên kia, trong lòng cô đột nhiên không còn chắc chắn, mà cái tự tin ban nãy cũng biến mất không tăm hơi.
“Cậu, cậu đừng làm càn mà, Đoan tử à, tỷ, tỷ xin cậu!” Tần Hoài Như giống như bị rút hết sức lực, lúc này chỉ cảm thấy chân tay run rẩy, suýt chút nữa đứng không vững. Đừng nhìn người nhà họ Giả không xem trọng danh tiếng của mình, nhưng mà cũng phải xem tình huống. Trong cái tứ hợp viện này, tiếng tăm có chút kém thì không sao cả, đằng nào nhà họ cũng có Dịch Trung Hải che chở, hàng xóm có chửi vài câu sau lưng thì cũng không làm gì được họ.
Nhưng nếu lên báo, vậy thì khác rồi. Ảnh hưởng của chuyện đó thực sự quá lớn, đến lúc đó thực sự có thể có đám quần chúng phẫn nộ đến ném trứng thối, rau hỏng vào nhà. Dạo gần đây Hạng Vân Đoan còn có thêm tên tuổi, đến lúc đó cả nhà họ Giả sẽ có thêm tiếng xấu, việc này tuyệt đối không đùa được.
“Cô cũng thấy vị phóng viên Đào đây có quan hệ với tôi, chuyện nhà các cô ấy à, có dám cho mọi người biết không? À phải rồi, nếu tôi không nhầm thì cô với bà của cô vẫn còn là hộ khẩu nông thôn đấy, hay là tôi lên báo cho mọi người biết chút nhỉ?” Hạng Vân Đoan vừa chậm rãi vừa bình thản nói.
Nhưng những lời này nghe vào tai Tần Hoài Như, đơn giản như sét đánh giữa trời quang, lúc này cô ta đã hoàn toàn mất hết vẻ đắc ý ban nãy, chỉ còn lại sự sợ hãi tột độ.
“Đoan tử, tỷ xin cậu đấy, bỏ qua cho tỷ lần này có được không? Sau này tỷ sẽ nghe theo cậu hết, cậu nói gì cũng được, có được không? Cậu cứ yên tâm, sau này tỷ thấy em trai cậu, không nói một câu nào, sẽ đi vòng tránh nó, lần này tỷ thực sự biết sai rồi!” Tần Hoài Như mặt mày trắng bệch, níu lấy tay Hạng Vân Đoan, cầu khẩn nói.
“Nhớ kỹ lời cô nói đấy, nếu còn lần sau nữa thì cô cứ chờ lên báo nhé!” Hạng Vân Đoan hất tay Tần Hoài Như ra, nhỏ giọng nói một câu, lúc này mới quay người đi vào phòng.
“Cái gì? Hạng Vân Đoan còn quen phóng viên?”
Tần Hoài Như thất hồn lạc phách trở về nhà, kể lại sự tình vừa rồi, điều này khiến ngay cả Giả Trương thị cũng không dám hé răng hoảng sợ.
“Lão tẩu tử à, tôi thấy, bà mau mau đi làm lại cái hộ khẩu nông thôn của bà và Hoài Như đi, để tôi đi tìm đường, lo liệu cho hai người cái hộ khẩu thành phố, từ đầu đến giờ đây vẫn luôn là cái nhược điểm của nhà ta!” Dịch Trung Hải sắc mặt cũng rất khó coi, chỉ còn biết khuyên can.
Trước đây lúc chia đất, Giả Trương thị đã về nhà ngoại ở một thời gian, vì chồng mất mà phải về nương nhờ nhà mẹ đẻ, nên lúc chia đất thì cũng được chia một phần. Về sau lúc đăng ký hộ khẩu thành phố, Giả Trương thị ham đất nông thôn, nên không có đăng ký hộ khẩu thành phố cho mình mà chỉ đăng ký hộ khẩu cho Giả Đông Húc.
Như vậy thì chẳng khác nào bà ta để lại mảnh đất nông thôn của mình cho người nhà mẹ đẻ canh tác, mỗi năm nhà mẹ đẻ sẽ gửi cho bà ta một ít lương thực. Chính là vì có cái lợi ích đó, mà lúc trước khi kết hôn, Tần Hoài Như cũng vẫn giữ hộ khẩu ở nông thôn, vẫn chiếm giữ đất đai ở quê.
Đây cũng là lý do tại sao các bà thà sống trong thành không có lương thực định mức, chứ cũng không muốn đổi hộ khẩu thành thành phố.
Nhưng hôm nay bị Hạng Vân Đoan uy hiếp một phen như vậy, thì tình hình đã khác rất nhiều. Đường phố không hề đuổi các bà về nông thôn, không phải là vì sợ Giả Trương thị làm loạn mà là xét tình hình thực tế gia đình nhà bà ta, mở cho một con đường sống thôi. Nếu thật sự mà chuyện này bị lên báo, ồn ào xôn xao cả lên, thì dù đường phố có muốn cho thêm một cơ hội, e rằng cũng chẳng còn cách nào nữa.
Trung viện, nhà họ Giả.
“Đông Húc sao còn chưa về vậy?”
Tần Hoài Như đã làm xong cơm tối, cả nhà quây quần bên bàn, đang đợi Giả Đông Húc – trụ cột của gia đình về ăn cơm, nhưng đợi mãi vẫn không thấy người đâu, nếu là bình thường giờ này chắc đã về từ lâu rồi.
“Con đi hỏi thử nhà lão Dịch đối diện xem sao, bình thường Đông Húc tan làm đều về cùng ông ấy mà.” Thấy thức ăn sắp nguội hết cả, Giả Trương thị không nhịn được nói.
Tần Hoài Như nghe vậy, liền đứng dậy đi về phía nhà Dịch Trung Hải, khi tới nơi thì thấy hai vợ chồng ông Dịch cũng đang ăn tối.
“Nhất đại gia, Đông Húc tan làm sao còn chưa về vậy, hôm nay hai người không có đi chung sao?” Tần Hoài Như hỏi.
“Hả? Đông Húc chưa về sao? Hôm nay lúc tan làm, vốn là muốn cùng nhau về, nhưng Đông Húc nói bụng đột nhiên hơi đau, muốn đi vệ sinh, bảo ta về trước, ta về trước rồi!” Dịch Trung Hải nói.
“Đi vệ sinh cũng không đến mức lâu như vậy chứ, giờ này rồi còn chưa về, có phải xảy ra chuyện gì không vậy?” Tần Hoài Như có chút sốt ruột hỏi.
“Vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được?” Dịch Trung Hải lắc đầu, chẳng lẽ đi nhà vệ sinh rồi ngã xuống hố phân?
“Thế này đi, ta đi hỏi thử lão Lưu xem sao, hôm nay ông ấy đi muộn, có lẽ sẽ thấy Đông Húc.” Dịch Trung Hải nói, rồi định đi về phía nhà Lưu Hải Trung ở hậu viện.
Kết quả vừa ra cửa, còn chưa kịp đi tới hậu viện thì đụng phải Hứa Đại Mậu đang từ ngoài về.
Hứa Đại Mậu vừa nhìn thấy Dịch Trung Hải, trên mặt lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý, Dịch Trung Hải còn chưa biết chuyện gì thì đã nghe Hứa Đại Mậu đứng ở trung viện lớn tiếng nói: “Tôi nói này Nhất đại gia, ông bình thường tự xưng là người chính nhân quân tử, luôn dạy dỗ người này người nọ, mồm thì toàn đạo đức nhân nghĩa, vậy mà ngay cả đồ đệ mình ông cũng không dạy nổi à? Tôi thấy ông đây là cố làm ra vẻ, mua danh chuộc tiếng thôi!”
“Hứa Đại Mậu, anh nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Không đầu không đuôi!” Dịch Trung Hải còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghĩ rằng gã Hứa Đại Mậu này lại uống say ở đâu về, không làm chủ được cái miệng nữa rồi.
Nhưng Tần Hoài Như lại nghe ra được vài điều khác lạ, trong lòng hơi thấp thỏm một chút, nhìn Hứa Đại Mậu hỏi: “Hứa Đại Mậu, Đông Húc thế nào rồi? Có phải anh biết chuyện gì không?”
“Hắc, nghe ý cô thì còn chưa biết à, phải rồi, vểnh tai lên mà nghe đây này, Giả Đông Húc ấy à, bị bắt đi rồi, lúc tôi tan ca ra về thì vừa hay thấy Giả Đông Húc bị mấy nhân viên bảo vệ áp giải đi về phía phòng bảo vệ rồi, xem ra là gây ra chuyện lớn đấy!”
Hứa Đại Mậu là kẻ thích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, cố tình nói to, hận không thể để cả viện biết chuyện.
“Cái gì? Đông Húc bị người phòng bảo vệ bắt đi? Sao có thể chứ? Vì sao lại bắt Đông Húc?” Dịch Trung Hải vừa nghe xong lập tức cuống lên.
Giả Đông Húc không chỉ là đồ đệ của ông ta, mà còn là ứng cử viên cho việc dưỡng lão, nếu chuyện này mà có gì sơ xuất, thì mười năm tâm huyết chẳng phải là đổ sông đổ biển hết sao?
Cho nên nghe xong lời Hứa Đại Mậu nói, Dịch Trung Hải còn sốt sắng hơn cả Tần Hoài Như, một bước lớn nhảy từ hành lang xuống sân, túm lấy Hứa Đại Mậu hỏi cho rõ ngọn ngành.
“Không phải bị bắt thì còn có thể do cái gì nữa? Chắc chắn là hắn phạm tội rồi, bằng không phòng bảo vệ lại đi bắt người tùy tiện à?” Hứa Đại Mậu nói.
“Phạm chuyện gì? Đông Húc trong xưởng luôn quy củ, có thể phạm tội gì được?” Dịch Trung Hải thực sự không biết Giả Đông Húc có thể phạm phải chuyện gì.
“Vậy thì tôi không biết, tôi chỉ là lúc đi ra thì thấy hắn bị nhân viên bảo vệ áp giải đi thôi, chuyện cụ thể thì không nghe rõ!” Hứa Đại Mậu lắc đầu nói.
Lúc này, Giả Trương thị cũng nghe thấy tiếng ồn ào từ trong nhà chạy ra, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Ôi lão Giả à, sao tôi lại khổ thế này chứ, ai cũng đến bắt nạt chúng ta vậy, Hứa Đại Mậu cái đồ chó chết, mày cũng dám nói xấu nhà Đông Húc chúng tao, xem tao không xé nát cái mồm của mày!”
Hứa Đại Mậu vừa thấy Giả Trương thị giống như một cục thịt cầu xông tới, lập tức rùng mình, vội vàng tránh khỏi tay Dịch Trung Hải, sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất.
Hắn cũng không muốn dây dưa với bà cô ghê gớm như Giả Trương thị.
Đúng lúc này Ngốc Trụ xách theo hộp cơm vội vã từ ngoài chạy vào sân.
Gã này còn chưa rõ chuyện gì thì đã thấy Tần Hoài Như đang đứng giữa sân, nhanh chóng tiến lại gần nói: “Tần tỷ à Tần tỷ, chị nói xem Giả Đông Húc sao lại vô dụng thế chứ, lại đi ăn trộm đồ trong xưởng, lần này thì hay rồi, bị phòng bảo vệ bắt lại, để lại các người mẹ góa con côi thì biết làm sao đây!”
“Cái gì? Ăn trộm đồ?”
Tần Hoài Như vốn còn không quá tin lời Hứa Đại Mậu nói, dù sao tên này nói hươu nói vượn gần như thành thói quen rồi, nhưng bây giờ nghe Ngốc Trụ cũng nói vậy, thì có lẽ là tám chín phần mười rồi.
“Ngốc Trụ mày cái đồ không cha không mẹ, mày cũng dám bắt nạt nhà tao, tao liều mạng với mày!” Giả Trương thị chưa bắt được Giả Đông Húc, lúc này lại xông lên đánh Ngốc Trụ.
“Lão tẩu tử, bà bình tĩnh chút đi!” Dịch Trung Hải một tay giữ chặt Giả Trương thị lại, sau đó nhìn Ngốc Trụ hỏi: “Đông Húc ăn trộm cái gì? Cậu thấy rõ chưa?”
“Cái đó thì không biết, chỉ nghe nói là ăn trộm đồ trong xưởng, lúc ra cổng thì bị bảo vệ khám người tại chỗ rồi.” Ngốc Trụ có chút hả hê nói.
“Cậu có biết Đông Húc ăn trộm cái gì không?” Dịch Trung Hải nhìn về phía Tần Hoài Như, theo ý ông thì Giả Đông Húc nếu thật sự ăn trộm đồ trong xưởng thì dù có giấu diếm ông, Tần Hoài Như chắc cũng sẽ biết.
“Mẹ, có phải là tối qua mẹ bảo Đông Húc lấy ít giấy báo cũ ở xưởng về không?” Tần Hoài Như liếc mắt nhìn Giả Trương thị hỏi.
Từ sau lần trước cúng tế, Giả Trương thị giờ đây thỉnh thoảng lại đốt chút vàng mã cho lão Giả, đương nhiên, giấy vàng thì bà ta nhất quyết không nỡ mua, giấy than cầm ở nhà Ngốc Trụ viết chữ trước kia thì cũng đã hết từ lâu, chỉ có thể đánh chủ ý lên báo giấy.
“Sao có thể chứ? Đông Húc trước kia cũng mang báo cũ ở xưởng về mà có sao đâu?” Giả Trương thị nói.
Giấy dán tường nhà họ đều là do Giả Đông Húc lấy ở xưởng về trước kia, quả thật chưa từng xảy ra chuyện gì mà.
“Ăn trộm báo giấy? Đây quả thật không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà, phòng bảo vệ xưởng ta mới có phó phòng mới, vị quan mới này chắc muốn đốt lửa thử vàng thôi, cũng không chắc là chuyện thế nào đâu!” Dịch Trung Hải cau mày nói.
“Vậy nếu thật sự là Đông Húc lấy giấy báo của xưởng thì sao ạ? Có bị đuổi việc không?” Tần Hoài Như nhìn Dịch Trung Hải hỏi.
“Sẽ không đâu, nếu thật sự chỉ là lấy ít báo giấy thì phòng bảo vệ cùng lắm cũng chỉ cho Đông Húc một cái cảnh cáo thôi, bắt làm kiểm điểm ở xưởng là xong.” Dịch Trung Hải nói.
“Vậy thì tôi an tâm rồi!” Tần Hoài Như nói: “Mẹ, mẹ về trước đi, đừng nóng vội, con thấy chuyện này chắc chắn là có liên quan đến Hạng Vân Đoan, mấy ngày nay gã im lặng quá làm con thấy lạ, hóa ra là muốn bắt Đông Húc để uy hiếp con đây mà!”
Tần Hoài Như vừa nói vừa nở nụ cười, rồi đi thẳng ra phía trước viện.
Hạng Vân Đoan lúc này đang chuẩn bị nấu cơm, thấy Tần Hoài Như chu môi ưỡn ngực tiến đến.
“Hạng Vân Đoan, Đông Húc bị người của phòng bảo vệ xưởng bắt lại, có phải là do cậu giở trò sau lưng không?” Tần Hoài Như nói, thăm dò nhìn vào trong phòng một chút.
“Đừng có nhìn, hôm nay tới phiên ca tối rồi, phải đến sáng mai mới tan làm được!” Hạng Vân Đoan xem động tác của Tần Hoài Như là biết ngay con mụ này muốn tìm em trai hắn gây sự.
“Tính toán hết rồi à? Thế nào, bây giờ chỉ chờ Tần tỷ phải cầu xin cậu thôi đúng không?”
Tần Hoài Như thấy Hạng Vân Đoan biết chuyện Giả Đông Húc bị bắt mà không có chút hoảng loạn nào, thì biết ngay mình không có đoán sai, quả nhiên là Hạng Vân Đoan giở trò sau lưng, chỉ là, điều làm cô ngạc nhiên là Hạng Vân Đoan lại có năng lực tác động đến cả nhà máy cán thép.
“Hoài Như, cô cũng không muốn người đàn ông của mình phải chịu khổ ở bên trong chứ?” Hạng Vân Đoan nhìn Tần Hoài Như nói: “Cô còn không biết à, Giả Đông Húc lần này thảm rồi đấy, ăn trộm đồ của xưởng, không cẩn thận là bị đuổi việc đấy, hơn nữa trong hồ sơ của hắn cũng bị ghi một bút, đến lúc đó, cho dù đi đánh lâm công thì e là cũng chẳng ai muốn đâu!”
“Phụt!”
Nghe Hạng Vân Đoan nói vậy, Tần Hoài Như lập tức bật cười: “Đoan tử, cậu đang hù Tần tỷ đấy hả? Đông Húc chẳng qua là cầm mấy tờ báo ở xưởng thôi mà? Chuyện này thì tính là gì chứ? Nhất đại gia còn bảo cùng lắm là làm kiểm điểm. Em trai ngoan, nếu cậu muốn dùng chuyện này để uy hiếp Tần tỷ thì e là không được như ý của cậu đâu!”
Tần Hoài Như vừa nói vừa bất chợt tiến sát lại Hạng Vân Đoan, vẻ mặt giống như cười mà không cười, còn cố ý thổi hơi lên mặt Hạng Vân Đoan, vẻ yêu mị không tả xiết.
Hạng Vân Đoan căn bản không ngờ rằng, con mụ Tần Hoài Như này làm sao mà biết rõ tin tức cụ thể được như vậy? Lúc trước hắn còn dặn dò Viên Vệ Quốc không được để lộ tin tức ra ngoài, vậy mà sao nhanh vậy đã bị Tần Hoài Như biết rồi? Xem cái kiểu này thì không chỉ không bị uy hiếp, mà con mụ này còn bắt đầu khiêu khích nữa chứ.
“Có ai không? Đồng chí Hạng Vân Đoan có ở cái viện này không?” Hạng Vân Đoan đang có chút tức giận thì ngoài cổng đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo, như chim oanh hót, khiến cho nỗi bực dọc trong lòng hắn tan biến trong chốc lát. Lúc trước hắn đã có hai sự chuẩn bị, Tần Hoài Như bây giờ không chịu khuất phục, thì chỉ còn cách dùng kế khác thôi. Nhưng đúng là quá trùng hợp, trong lòng hắn vừa nghĩ đến kế thứ hai thì không ngờ ngoài kia lại có một sự kinh hỉ khác xuất hiện, thật sự là muốn gì có nấy.
Ánh mắt Hạng Vân Đoan hướng ra ngoài nhìn, quả nhiên, giây tiếp theo trước cổng rủ hoa xuất hiện một bóng hình linh hoạt, không phải ai khác mà chính là cô phóng viên thực tập Đào Tiểu, người đã chụp ảnh cho hắn ở nông thôn khi xưa. Cô Đào Tiểu này giọng nói cũng rất hay, Hạng Vân Đoan có ấn tượng rất sâu sắc.
“Phóng viên Đào, cô tìm tôi à?” Hạng Vân Đoan nhìn về phía Đào Tiểu hỏi.
“Đồng chí Hạng Vân Đoan, anh khỏe, xem ra là tôi tìm đúng người rồi, tôi nhận ủy thác của người khác, đến đây đưa đồ cho anh, tiện thể xem nếu anh có thời gian thì làm một cuộc phỏng vấn ngắn ạ!” Đào Tiểu vừa thấy Hạng Vân Đoan thì lập tức nở nụ cười.
“Cô khỏe!” Hạng Vân Đoan đưa tay bắt tay với Đào Tiểu, rồi có chút nghi hoặc hỏi: “Đưa đồ cho tôi? Là đồ gì vậy?”
“Xem này, đây là thư hệ thống của đại đội Dê Bãi gửi tới báo chúng tôi, đích danh phải đưa tới tay anh!” Đào Tiểu vừa nói, vừa lấy trong tay ra một cuộn đồ vật màu đỏ mở ra, bày trước mặt Hạng Vân Đoan.
Thì ra là một lá cờ thưởng! Với danh nghĩa của đại đội Dê Bãi trao cho Hạng Vân Đoan cờ thưởng “Dám làm việc nghĩa, đại ái đại dũng”.
“Phóng viên Đào, mời cô vào nhà ngồi, tôi đang có chút việc, cô uống tạm chén trà, chờ tôi lát nữa, rồi mình hãy phỏng vấn nhé!” Hạng Vân Đoan cất cờ thưởng, sau đó mời Đào Tiểu vào nhà, rồi rót cho cô một ly trà, lúc này mới bước ra ngoài, nhìn Tần Hoài Như đang đứng ngơ ngác ở hành lang mà nói: “Hoài Như à, cô cũng không muốn chuyện cả nhà cô bị lên báo cho toàn thành phố biết đấy chứ!”
Nghe thấy Hạng Vân Đoan nói vậy, trên mặt Tần Hoài Như đột nhiên xuất hiện vẻ bối rối.
Việc Giả Đông Húc bị phòng bảo vệ bắt lại Tần Hoài Như không sợ, nhưng giờ thấy Đào Tiểu - người phóng viên kia, trong lòng cô đột nhiên không còn chắc chắn, mà cái tự tin ban nãy cũng biến mất không tăm hơi.
“Cậu, cậu đừng làm càn mà, Đoan tử à, tỷ, tỷ xin cậu!” Tần Hoài Như giống như bị rút hết sức lực, lúc này chỉ cảm thấy chân tay run rẩy, suýt chút nữa đứng không vững. Đừng nhìn người nhà họ Giả không xem trọng danh tiếng của mình, nhưng mà cũng phải xem tình huống. Trong cái tứ hợp viện này, tiếng tăm có chút kém thì không sao cả, đằng nào nhà họ cũng có Dịch Trung Hải che chở, hàng xóm có chửi vài câu sau lưng thì cũng không làm gì được họ.
Nhưng nếu lên báo, vậy thì khác rồi. Ảnh hưởng của chuyện đó thực sự quá lớn, đến lúc đó thực sự có thể có đám quần chúng phẫn nộ đến ném trứng thối, rau hỏng vào nhà. Dạo gần đây Hạng Vân Đoan còn có thêm tên tuổi, đến lúc đó cả nhà họ Giả sẽ có thêm tiếng xấu, việc này tuyệt đối không đùa được.
“Cô cũng thấy vị phóng viên Đào đây có quan hệ với tôi, chuyện nhà các cô ấy à, có dám cho mọi người biết không? À phải rồi, nếu tôi không nhầm thì cô với bà của cô vẫn còn là hộ khẩu nông thôn đấy, hay là tôi lên báo cho mọi người biết chút nhỉ?” Hạng Vân Đoan vừa chậm rãi vừa bình thản nói.
Nhưng những lời này nghe vào tai Tần Hoài Như, đơn giản như sét đánh giữa trời quang, lúc này cô ta đã hoàn toàn mất hết vẻ đắc ý ban nãy, chỉ còn lại sự sợ hãi tột độ.
“Đoan tử, tỷ xin cậu đấy, bỏ qua cho tỷ lần này có được không? Sau này tỷ sẽ nghe theo cậu hết, cậu nói gì cũng được, có được không? Cậu cứ yên tâm, sau này tỷ thấy em trai cậu, không nói một câu nào, sẽ đi vòng tránh nó, lần này tỷ thực sự biết sai rồi!” Tần Hoài Như mặt mày trắng bệch, níu lấy tay Hạng Vân Đoan, cầu khẩn nói.
“Nhớ kỹ lời cô nói đấy, nếu còn lần sau nữa thì cô cứ chờ lên báo nhé!” Hạng Vân Đoan hất tay Tần Hoài Như ra, nhỏ giọng nói một câu, lúc này mới quay người đi vào phòng.
“Cái gì? Hạng Vân Đoan còn quen phóng viên?”
Tần Hoài Như thất hồn lạc phách trở về nhà, kể lại sự tình vừa rồi, điều này khiến ngay cả Giả Trương thị cũng không dám hé răng hoảng sợ.
“Lão tẩu tử à, tôi thấy, bà mau mau đi làm lại cái hộ khẩu nông thôn của bà và Hoài Như đi, để tôi đi tìm đường, lo liệu cho hai người cái hộ khẩu thành phố, từ đầu đến giờ đây vẫn luôn là cái nhược điểm của nhà ta!” Dịch Trung Hải sắc mặt cũng rất khó coi, chỉ còn biết khuyên can.
Trước đây lúc chia đất, Giả Trương thị đã về nhà ngoại ở một thời gian, vì chồng mất mà phải về nương nhờ nhà mẹ đẻ, nên lúc chia đất thì cũng được chia một phần. Về sau lúc đăng ký hộ khẩu thành phố, Giả Trương thị ham đất nông thôn, nên không có đăng ký hộ khẩu thành phố cho mình mà chỉ đăng ký hộ khẩu cho Giả Đông Húc.
Như vậy thì chẳng khác nào bà ta để lại mảnh đất nông thôn của mình cho người nhà mẹ đẻ canh tác, mỗi năm nhà mẹ đẻ sẽ gửi cho bà ta một ít lương thực. Chính là vì có cái lợi ích đó, mà lúc trước khi kết hôn, Tần Hoài Như cũng vẫn giữ hộ khẩu ở nông thôn, vẫn chiếm giữ đất đai ở quê.
Đây cũng là lý do tại sao các bà thà sống trong thành không có lương thực định mức, chứ cũng không muốn đổi hộ khẩu thành thành phố.
Nhưng hôm nay bị Hạng Vân Đoan uy hiếp một phen như vậy, thì tình hình đã khác rất nhiều. Đường phố không hề đuổi các bà về nông thôn, không phải là vì sợ Giả Trương thị làm loạn mà là xét tình hình thực tế gia đình nhà bà ta, mở cho một con đường sống thôi. Nếu thật sự mà chuyện này bị lên báo, ồn ào xôn xao cả lên, thì dù đường phố có muốn cho thêm một cơ hội, e rằng cũng chẳng còn cách nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận