Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 200: Nắm Đàm Bình Chính
chương 200: Nắm Đàm Bình Chính
"Mặc bộ này đi, lông mới dệt đấy, chắc chắn ấm!"
Sáng sớm, Hạng Vân Đoan vừa xuống giường, Đào Tiểu Dã đã cầm một chiếc áo lót lông tới. Thời gian đã vào tháng mười một, thời tiết đã trở lạnh, nhất là vào buổi sớm và tối, mấy người già yếu cũng đã mặc áo bông vào người.
"Mới ư? Em dệt lúc nào thế? Tiểu Dã này, em còn có tài này đấy?"
Hạng Vân Đoan nhận lấy chiếc áo lót lông từ tay Đào Tiểu Dã, mặc lên người, vừa vặn không rộng không chật, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
"Em còn biết nhiều thứ hơn nữa ấy chứ, dệt cái áo len tính là gì!"
Đào Tiểu Dã đưa tay vuốt ve lồng ngực Hạng Vân Đoan, vuốt phẳng những chỗ nhăn nhúm, vẻ mặt ngạo kiều nói.
"Ừ ừ ừ, có được người vợ hiền lành lại xinh đẹp như Tiểu Dã em, đó là phúc phận lớn nhất đời này của ta Hạng mỗ rồi!" Hạng Vân Đoan thuận tay ôm Đào Tiểu Dã vào lòng, cúi đầu hôn một cái, lúc này mới cười nói.
"Hừ, biết thế là tốt rồi!"
Đào Tiểu Dã nhướng mày, sau đó hỏi: "Dạo này em thấy anh có vẻ bận rộn lắm thì phải?"
"Ừm, có hơi bận một chút, nhưng mọi việc xong hết rồi, yên tâm, sau này anh sẽ cố gắng về nhà đúng giờ!" Hạng Vân Đoan nói.
Hạng Vân Đoan thời gian này đúng là rất bận rộn, một là chuyện gây giống chó nghiệp vụ, hai là chuyện ra sách.
Lần trước sau khi lấy được thuốc từ chỗ Đàm Bình Chính, hắn liền dùng cho toàn bộ đàn chó sói cái, quả nhiên, hiệu quả rất tốt. Mấy ngày trước, mười con chó sói cái đều đã hoàn thành phối giống, tiếp theo, chỉ cần chờ hai tháng nữa, xem đàn chó con sinh ra có được như kỳ vọng của hắn hay không.
Lời Đàm Bình Chính nói trước đó, lúc phối giống chó sói đực có thể xuất hiện tình huống "lực bất tòng tâm", quả thật là ứng nghiệm, may mà năm mươi đồng tiền kinh phí nghiên cứu kia không phí hoài. Sau này Đàm Bình Chính phối ra "thuốc đại bổ", xem hiệu quả không tệ, ít nhất bảy mươi mấy con chó cái đều đã mang thai thuận lợi.
Hai vợ chồng trẻ ăn sáng xong, Hạng Vân Đoan vòng một lượt đưa Đào Tiểu Dã đến cơ quan rồi mới đến căn cứ chó nghiệp vụ.
Trong thời gian này, căn cứ chó nghiệp vụ đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Thôi Minh Lượng ở bên dưới cục đã xin điều chuyển, chuẩn bị tổ kiến đội chó nghiệp vụ, các đồng chí đã đến căn cứ, chính thức bắt đầu học các kỹ năng liên quan.
Bởi vì toàn bộ chó cái đều mang thai, lượng huấn luyện tự nhiên giảm xuống, hiện tại chỉ có chó đực là còn duy trì trạng thái huấn luyện bình thường.
Người đến nhiều như vậy nhưng số lượng chó nghiệp vụ lại không đủ, nên các đồng chí đến huấn luyện chỉ có thể tăng cường học lý thuyết, còn khóa thực hành thì tạm thời phải "thấu hoạt".
Cũng may, vì bên bộ có ý định để Hạng Vân Đoan ra sách, các đồng chí đến huấn luyện có thể học tập trước theo những biện pháp mà Hạng Vân Đoan tổng kết ra, coi như làm thử nghiệm.
Phạm ty trưởng bên bộ biết chuyện này, đã phái người đến quan sát.
Một khi những đồng chí này học thành công, điều đó về cơ bản chứng minh rằng, "Tài liệu giảng dạy" huấn luyện chó nghiệp vụ mà Hạng Vân Đoan biên soạn là đáng tin cậy.
Đây không chỉ là kết quả mà Phạm ty trưởng mong muốn, đồng thời, Hạng Vân Đoan cũng cần những người này để xác nhận thêm độ tin cậy của những biện pháp mà mình tổng kết ra.
Các đồng chí này lên lớp, buổi sáng một nửa người học lý thuyết, nửa còn lại tham gia thực hành trên sân huấn luyện, buổi chiều thì hai nhóm người đổi nhau.
Điều này khiến hắn dạo này khá bận rộn, rất nhiều việc khác ở căn cứ đều phải làm thêm giờ mới xong.
Không ngờ không làm được giáo sư thỉnh giảng ở nhạc viện mà lại trở thành một giảng viên đại học công an, Hạng Vân Đoan có chút buồn bực, lẽ nào hắn thật sự có thiên phú làm giáo viên.
"Chu Ký Giả, hôm qua chẳng phải bảo ngươi là tất cả nội dung đều đã chuẩn bị xong rồi sao? Sao hôm nay ngươi lại quay lại đây?"
Vừa đến căn cứ không lâu, vị Chu Ký Giả của bên bộ đã tìm tới.
Chu Ký Giả này từ sau lần Phạm ty trưởng đến, liền mỗi ngày tới căn cứ làm việc, công việc chủ yếu là chụp ảnh huấn luyện chó nghiệp vụ.
Thực ra lần đầu đến, Chu Ký Giả đã chụp rất nhiều ảnh rồi, nhưng sau khi về biên tập lại, phát hiện còn nhiều chỗ cần bổ sung, nên lại lấy lệnh của Phạm ty trưởng để đến đây.
Lần này, không chỉ phải chụp ảnh, mà còn để Hạng Vân Đoan tự mình đứng bên cạnh giảng giải, xem ra là thật sự muốn quay một bộ phim tài liệu dạy về huấn luyện chó nghiệp vụ.
"Phạm ty trưởng bên kia cũng đang thúc giục, hỏi anh là khi nào thì viết xong sách? Sách này xuất bản ra là sẽ phát cùng băng ghi hình cho khắp cả nước đấy! Phạm ty trưởng nói là cố gắng trong năm nay sẽ hoàn thành việc này!" Chu Ký Giả nói.
"Ừ, việc của Phạm ty trưởng, tôi cũng không dám chậm trễ, à, sách tôi đã viết xong rồi đây, đây là bản thảo, cậu cầm cẩn thận chút, đừng để mất, nếu không thì tôi lại phải viết lại từ đầu, đây cũng không phải là việc nhẹ nhàng!"
Hạng Vân Đoan nói, lấy ra một tập giấy bản thảo từ trong ngăn kéo, đưa cho Chu Ký Giả.
Bài viết này hắn đã bắt đầu viết trước khi Phạm ty trưởng nói chuyện này, thực ra đã viết gần xong từ trước rồi, trong khoảng thời gian này chỉ là chỉnh sửa và hoàn thiện bản thảo thôi.
"Thật sự viết xong rồi? Xem ra hôm nay tôi không uổng công đi một chuyến!"
Chu Ký Giả nhận lấy bài viết từ tay Hạng Vân Đoan, lật xem một lượt, thấy không có vấn đề gì, liền cáo từ.
Anh ta muốn nhanh chóng mang bản viết này đến nhà xuất bản công an, chờ người ở nhà xuất bản kiểm tra một phen, xác nhận không có vấn đề gì thì có thể in ấn, thực ra chủ yếu là kiểm tra lỗi chính tả các loại.
Đương nhiên, in ấn chắc chắn không phải cầm bản thảo viết tay của Hạng Vân Đoan để in, mà là từ nhân viên chuyên đánh máy đánh lại nội dung bài viết lên máy chữ một lần nữa, sau đó mới xuất bản.
"Không biết đến lúc đó có thể in được bao nhiêu bản? Lại có thể cho mình bao nhiêu tiền thù lao?"
Hạng Vân Đoan thấy Chu Ký Giả rời đi, trong lòng có chút tò mò nghĩ.
Mặc dù không thiếu tiền, nhưng việc viết sách xuất bản dù sao cũng là một chuyện vinh quang, số lượng in càng nhiều, tầm ảnh hưởng tự nhiên sẽ càng lớn, Hạng Vân Đoan đã dấn thân vào sự nghiệp này thì tất nhiên vẫn rất coi trọng điều đó.
"Chủ nhiệm, tôi vẫn có một vấn đề muốn hỏi anh?"
Vào bữa trưa, Đàm Bình Chính đột nhiên bưng hộp cơm tới, nhìn vẻ mặt thì có vẻ hơi xoắn xuýt.
"Vấn đề gì?" Hạng Vân Đoan vừa ăn vừa hỏi.
Nhà ăn của căn cứ không lớn, nhưng đầu bếp làm đồ ăn rất ngon, mặc dù là cơm tập thể, nhưng tuyệt đối hơn rất nhiều bà nội trợ.
"Tôi có chút tò mò, lúc trước cho mấy con chó nghiệp vụ và chó sói phối giống, vì sao lại cố định con nào phối với con nào vậy? Chuyện này là có nguyên nhân gì sao? Anh phân phối như thế thì có đạt được kết quả như mong muốn không?" Đàm Bình Chính hỏi.
Dù sao, hắn cũng là một sinh viên chuyên ngành sinh vật đường đường chính chính, thao tác của Hạng Vân Đoan trước đó, hắn một chút cũng không hiểu nguyên do.
Ngược lại, hắn cũng không dám coi thường Hạng Vân Đoan, mặc dù trình độ của Hạng Vân Đoan có lẽ kém hơn hắn, nhưng Hạng Vân Đoan có thể đạt được thành tựu trong sự nghiệp huấn luyện chó nghiệp vụ, chắc chắn là có mánh khóe gì đó.
Đàm Bình Chính cảm thấy, về kiến thức di truyền thì chắc Hạng Vân Đoan không biết, nhưng không hiểu nguyên lý, cũng không có nghĩa là không thể làm được việc đúng đắn.
Cái này rất giống như, người xưa tuy không hiểu nguyên lý ngộ độc khí ga, nhưng khi đốt than đá, người xưa lại biết phải thông gió, những thứ này đều là kinh nghiệm.
Cho nên, Đàm Bình Chính cảm thấy, cách làm "cưỡng ép phối giống" của Hạng Vân Đoan, có lẽ cũng giống như kinh nghiệm thành công của việc thông gió kia?
Những người nuôi chó giàu kinh nghiệm, chắc chắn sẽ có khả năng phân biệt được chó nào tốt chó nào kém, đạo lý cũng tương tự, chọn lựa trâu, ngựa và các loại gia súc, bình thường cũng có bí quyết riêng, nhưng bí quyết này, chắc chắn không phải dựa trên gen mà quyết định.
Đàm Bình Chính muốn biết, thực chất Hạng Vân Đoan dựa vào bí quyết gì để cho chó nghiệp vụ và chó sói phối giống.
Hắn muốn kết hợp "phương pháp dân gian" này với khoa học sinh vật của mình, xem có tìm ra được phương pháp chọn giống và sinh sản có định hướng đáng tin cậy hơn hay không.
"Cậu chẳng phải đang nghiên cứu gen sao? Đến lúc những chó con sinh ra, cậu so sánh đoạn gen của chúng với gen của bố mẹ, chẳng phải sẽ biết phương pháp phối giống này của tôi có tác dụng hay không sao?" Hạng Vân Đoan nói.
Hắn đang lảng tránh vấn đề, dù sao nguyên nhân vì sao lại phối giống như vậy, chắc chắn không thể nói cho người khác biết, cũng không thể nói thẳng ra là hắn có thể nhìn thấy tỉ lệ di truyền được.
"Cái gì… Gen à? Chủ nhiệm anh đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?"
Tuy Hạng Vân Đoan không trả lời trực tiếp, nhưng Đàm Bình Chính đã không để ý đến điều đó nữa, hai chữ gen mà Hạng Vân Đoan thốt ra đã khiến hắn hoảng sợ.
"Ha ha, nhóc con, còn giả vờ với ta!"
Hạng Vân Đoan cười nói: "Những số liệu thí nghiệm của cậu, chẳng phải là ghi chép hết lại rồi bày lung tung ở trên bàn làm việc đó sao, chẳng lẽ cậu nghĩ là ta không hiểu nên mới thoải mái để ta xem thế?"
Trong thời gian này, vì chuyện phối giống, hắn đã không ít lần chạy đến phòng làm việc của Đàm Bình Chính, gã này cả ngày ở trong phòng thí nghiệm không ra ngoài, Hạng Vân Đoan còn sợ xảy ra sự cố hóa học gì.
"Hả?" Đàm Bình Chính lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.
Hạng Vân Đoan thấy dáng vẻ của hắn, vỗ vai, nói: "Ở căn cứ chó nghiệp vụ này khác với đại học của các cậu, di truyền gen gì đó ta mặc kệ, nên cậu không cần lo lắng là những việc cậu làm sẽ bị người khác biết đâu.
"Nhưng, có một điều ta phải nhắc nhở cậu, sau này làm nghiên cứu muốn kinh phí thì phải có lý do hợp lý, đừng bịa lý do lung tung cho ta, biết chưa?"
Hạng Vân Đoan thật sự không hiểu những số liệu thí nghiệm mà Đàm Bình Chính ghi chép, dù sao hắn cũng không phải tốt nghiệp chuyên ngành sinh học, nhưng với trình độ kiến thức trung học phổ thông, đại khái hắn cũng có thể nhìn ra chút gì đó mờ ám, cũng không phải là mù tịt hoàn toàn.
Lần trước Đàm Bình Chính xin hắn năm mươi đồng tiền kinh phí, nói là để mua thuốc, thuốc thì có mua thật, nhưng không phải để dùng cho các chó sói đực tạo "trạm xăng dầu".
"Chủ nhiệm, tôi… cái này… "
Đàm Bình Chính cảm thấy, chủ nhiệm Hạng Vân Đoan biết hắn đang nghiên cứu vấn đề di truyền gen đã đủ kinh hãi rồi, không ngờ Hạng Vân Đoan còn rõ ràng việc hắn gian lận tiền kinh phí!
Gian lận kinh phí là phạm pháp, nếu chuyện này Hạng Vân Đoan nắm lấy không tha, chắc chắn hắn sẽ phải ngồi tù.
Đàm Bình Chính vừa nghĩ tới chuyện bố mẹ ở nhà bớt ăn bớt mặc, vất vả lắm mới cho hắn đi học đại học, vừa tìm được một công việc tốt như vậy, nếu như phải đi tù thì tất cả coi như xong, đặc biệt là cha mẹ, đối với hai người già đó, chắc chắn là một đả kích nặng nề.
Nghĩ đến đây, Đàm Bình Chính đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, tay chân mềm nhũn, cả hộp cơm cũng "loảng xoảng" rơi xuống đất.
Thấy Đàm Bình Chính toàn thân phờ phạc như bị rút gân, sắp trượt khỏi ghế, Hạng Vân Đoan nhanh tay giữ chặt.
"Tiểu Đàm này, chuyện này chỉ có một lần thôi đấy, lần sau không được tái phạm, lần này ta niệm tình cậu vi phạm lần đầu, coi như xong, nếu còn có lần sau nữa thì tội cũ tội mới sẽ tính cả đấy!" Hạng Vân Đoan nhỏ giọng nói.
Hắn còn tưởng gã này gan lớn lắm, dám mới vào đơn vị đã bịa đặt nói xấu với lãnh đạo trực tiếp, không ngờ mới lật mặt nạ ra thì đã sợ tới toàn thân mềm nhũn, thiếu điều tè ra quần.
"Chủ nhiệm… tôi… tôi sai rồi chủ nhiệm, sau này tôi… không, chắc chắn không có sau này nữa, sau này tôi làm chuyện gì, sẽ báo cáo lại với anh ngay ạ!" Đàm Bình Chính mặt mày trắng bệch nói, hắn thực sự rất sợ.
Hắn vốn là người nhát gan, sở dĩ dám gian lận Hạng Vân Đoan, đó là vì trong lòng hắn nhận định Hạng Vân Đoan không có kiến thức, đối với kiến thức khoa học sinh vật lại càng mù tịt, có khi các ký hiệu nguyên tố còn chẳng nhìn ra được.
Chính vì thế mà hắn mới không sợ hãi gì, nào ngờ đâu, Hạng Vân Đoan lại là một "cao thủ" thâm tàng bất lộ, tùy tiện nhìn một chút đã biết hắn đang giở trò hề.
"Được rồi, chuyện gian lận kinh phí, tuy có vấn đề, nhưng cậu cũng không bỏ tiền túi, mà dùng vào thí nghiệm, cũng coi là vì sự nghiệp chung, nếu như cậu bỏ túi riêng thì bây giờ đã phải ngồi tù rồi!" Hạng Vân Đoan an ủi.
Sở dĩ không nắm lấy nhược điểm của Đàm Bình Chính để làm to chuyện, Hạng Vân Đoan cũng có cân nhắc riêng.
Căn cứ tương lai nhất định sẽ có thành quả, điểm này không có gì phải nghi ngờ, dù sao hắn có kim thủ chỉ, muốn làm được việc này không khó.
Nhưng có thành tích rồi, làm sao để có thể quang minh chính đại tuyên dương thành tích này ra bên ngoài thì cũng có nhiều điểm cần chú ý, hắn cần Đàm Bình Chính đến để ghi chép về những thành quả tương lai của căn cứ!
Hoặc có thể nói là, hắn cần kiến thức khoa học để có cơ sở lập luận chứ không phải những "phương pháp dân gian", "kinh nghiệm dân gian" không có căn cứ.
"Chủ nhiệm, cảm ơn anh, tôi…"
Đàm Bình Chính thấy Hạng Vân Đoan quả thật không có ý truy cứu, lúc này mới trấn tĩnh lại.
"Tốt, ta hiểu ý cậu, nếu cậu muốn cảm ơn ta thì hãy giúp ta một chuyện, tìm cho ta ít sách kiến thức liên quan đến di truyền đi, ai da, muốn tạo ra giống chó nghiệp vụ ưu tú, chỉ dựa vào kinh nghiệm dân gian thì không đủ, còn phải học kiến thức khoa học nữa!" Hạng Vân Đoan nói.
Vì muốn dùng khoa học để lập luận, Hạng Vân Đoan tự nhiên không thể để hết thành quả cho Đàm Bình Chính, nên hắn cũng cần phải biết chút kiến thức chuyên môn về sinh vật học, ít nhất là khi có thành quả, hắn có thể dùng góc độ khoa học để đưa ra giải thích mới được.
"Hả? Chủ nhiệm, anh muốn học?" Đàm Bình Chính không nghĩ Hạng Vân Đoan lại có yêu cầu này, lập tức có chút phản ứng không kịp.
"Sao thế? Sợ ta không hiểu à? Không học được à? Chẳng phải còn có cậu sinh viên này sao? Nếu như thật sự không hiểu, thì ta bái cậu làm sư phụ vậy!" Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói.
"Không phải, chủ nhiệm nhất định sẽ hiểu được thôi!"
Đàm Bình Chính vừa nghĩ tới những hành động nhỏ của mình trước kia đều bị Hạng Vân Đoan nhìn thấu, nào còn dám xem thường Hạng Vân Đoan nữa? Nhanh chóng đáp: "Chủ nhiệm cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ mang sách đến cho anh, tôi còn nhiều giáo trình của thầy cô, cũng sẽ mang đến cho anh luôn!"
"Mặc bộ này đi, lông mới dệt đấy, chắc chắn ấm!"
Sáng sớm, Hạng Vân Đoan vừa xuống giường, Đào Tiểu Dã đã cầm một chiếc áo lót lông tới. Thời gian đã vào tháng mười một, thời tiết đã trở lạnh, nhất là vào buổi sớm và tối, mấy người già yếu cũng đã mặc áo bông vào người.
"Mới ư? Em dệt lúc nào thế? Tiểu Dã này, em còn có tài này đấy?"
Hạng Vân Đoan nhận lấy chiếc áo lót lông từ tay Đào Tiểu Dã, mặc lên người, vừa vặn không rộng không chật, khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
"Em còn biết nhiều thứ hơn nữa ấy chứ, dệt cái áo len tính là gì!"
Đào Tiểu Dã đưa tay vuốt ve lồng ngực Hạng Vân Đoan, vuốt phẳng những chỗ nhăn nhúm, vẻ mặt ngạo kiều nói.
"Ừ ừ ừ, có được người vợ hiền lành lại xinh đẹp như Tiểu Dã em, đó là phúc phận lớn nhất đời này của ta Hạng mỗ rồi!" Hạng Vân Đoan thuận tay ôm Đào Tiểu Dã vào lòng, cúi đầu hôn một cái, lúc này mới cười nói.
"Hừ, biết thế là tốt rồi!"
Đào Tiểu Dã nhướng mày, sau đó hỏi: "Dạo này em thấy anh có vẻ bận rộn lắm thì phải?"
"Ừm, có hơi bận một chút, nhưng mọi việc xong hết rồi, yên tâm, sau này anh sẽ cố gắng về nhà đúng giờ!" Hạng Vân Đoan nói.
Hạng Vân Đoan thời gian này đúng là rất bận rộn, một là chuyện gây giống chó nghiệp vụ, hai là chuyện ra sách.
Lần trước sau khi lấy được thuốc từ chỗ Đàm Bình Chính, hắn liền dùng cho toàn bộ đàn chó sói cái, quả nhiên, hiệu quả rất tốt. Mấy ngày trước, mười con chó sói cái đều đã hoàn thành phối giống, tiếp theo, chỉ cần chờ hai tháng nữa, xem đàn chó con sinh ra có được như kỳ vọng của hắn hay không.
Lời Đàm Bình Chính nói trước đó, lúc phối giống chó sói đực có thể xuất hiện tình huống "lực bất tòng tâm", quả thật là ứng nghiệm, may mà năm mươi đồng tiền kinh phí nghiên cứu kia không phí hoài. Sau này Đàm Bình Chính phối ra "thuốc đại bổ", xem hiệu quả không tệ, ít nhất bảy mươi mấy con chó cái đều đã mang thai thuận lợi.
Hai vợ chồng trẻ ăn sáng xong, Hạng Vân Đoan vòng một lượt đưa Đào Tiểu Dã đến cơ quan rồi mới đến căn cứ chó nghiệp vụ.
Trong thời gian này, căn cứ chó nghiệp vụ đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Thôi Minh Lượng ở bên dưới cục đã xin điều chuyển, chuẩn bị tổ kiến đội chó nghiệp vụ, các đồng chí đã đến căn cứ, chính thức bắt đầu học các kỹ năng liên quan.
Bởi vì toàn bộ chó cái đều mang thai, lượng huấn luyện tự nhiên giảm xuống, hiện tại chỉ có chó đực là còn duy trì trạng thái huấn luyện bình thường.
Người đến nhiều như vậy nhưng số lượng chó nghiệp vụ lại không đủ, nên các đồng chí đến huấn luyện chỉ có thể tăng cường học lý thuyết, còn khóa thực hành thì tạm thời phải "thấu hoạt".
Cũng may, vì bên bộ có ý định để Hạng Vân Đoan ra sách, các đồng chí đến huấn luyện có thể học tập trước theo những biện pháp mà Hạng Vân Đoan tổng kết ra, coi như làm thử nghiệm.
Phạm ty trưởng bên bộ biết chuyện này, đã phái người đến quan sát.
Một khi những đồng chí này học thành công, điều đó về cơ bản chứng minh rằng, "Tài liệu giảng dạy" huấn luyện chó nghiệp vụ mà Hạng Vân Đoan biên soạn là đáng tin cậy.
Đây không chỉ là kết quả mà Phạm ty trưởng mong muốn, đồng thời, Hạng Vân Đoan cũng cần những người này để xác nhận thêm độ tin cậy của những biện pháp mà mình tổng kết ra.
Các đồng chí này lên lớp, buổi sáng một nửa người học lý thuyết, nửa còn lại tham gia thực hành trên sân huấn luyện, buổi chiều thì hai nhóm người đổi nhau.
Điều này khiến hắn dạo này khá bận rộn, rất nhiều việc khác ở căn cứ đều phải làm thêm giờ mới xong.
Không ngờ không làm được giáo sư thỉnh giảng ở nhạc viện mà lại trở thành một giảng viên đại học công an, Hạng Vân Đoan có chút buồn bực, lẽ nào hắn thật sự có thiên phú làm giáo viên.
"Chu Ký Giả, hôm qua chẳng phải bảo ngươi là tất cả nội dung đều đã chuẩn bị xong rồi sao? Sao hôm nay ngươi lại quay lại đây?"
Vừa đến căn cứ không lâu, vị Chu Ký Giả của bên bộ đã tìm tới.
Chu Ký Giả này từ sau lần Phạm ty trưởng đến, liền mỗi ngày tới căn cứ làm việc, công việc chủ yếu là chụp ảnh huấn luyện chó nghiệp vụ.
Thực ra lần đầu đến, Chu Ký Giả đã chụp rất nhiều ảnh rồi, nhưng sau khi về biên tập lại, phát hiện còn nhiều chỗ cần bổ sung, nên lại lấy lệnh của Phạm ty trưởng để đến đây.
Lần này, không chỉ phải chụp ảnh, mà còn để Hạng Vân Đoan tự mình đứng bên cạnh giảng giải, xem ra là thật sự muốn quay một bộ phim tài liệu dạy về huấn luyện chó nghiệp vụ.
"Phạm ty trưởng bên kia cũng đang thúc giục, hỏi anh là khi nào thì viết xong sách? Sách này xuất bản ra là sẽ phát cùng băng ghi hình cho khắp cả nước đấy! Phạm ty trưởng nói là cố gắng trong năm nay sẽ hoàn thành việc này!" Chu Ký Giả nói.
"Ừ, việc của Phạm ty trưởng, tôi cũng không dám chậm trễ, à, sách tôi đã viết xong rồi đây, đây là bản thảo, cậu cầm cẩn thận chút, đừng để mất, nếu không thì tôi lại phải viết lại từ đầu, đây cũng không phải là việc nhẹ nhàng!"
Hạng Vân Đoan nói, lấy ra một tập giấy bản thảo từ trong ngăn kéo, đưa cho Chu Ký Giả.
Bài viết này hắn đã bắt đầu viết trước khi Phạm ty trưởng nói chuyện này, thực ra đã viết gần xong từ trước rồi, trong khoảng thời gian này chỉ là chỉnh sửa và hoàn thiện bản thảo thôi.
"Thật sự viết xong rồi? Xem ra hôm nay tôi không uổng công đi một chuyến!"
Chu Ký Giả nhận lấy bài viết từ tay Hạng Vân Đoan, lật xem một lượt, thấy không có vấn đề gì, liền cáo từ.
Anh ta muốn nhanh chóng mang bản viết này đến nhà xuất bản công an, chờ người ở nhà xuất bản kiểm tra một phen, xác nhận không có vấn đề gì thì có thể in ấn, thực ra chủ yếu là kiểm tra lỗi chính tả các loại.
Đương nhiên, in ấn chắc chắn không phải cầm bản thảo viết tay của Hạng Vân Đoan để in, mà là từ nhân viên chuyên đánh máy đánh lại nội dung bài viết lên máy chữ một lần nữa, sau đó mới xuất bản.
"Không biết đến lúc đó có thể in được bao nhiêu bản? Lại có thể cho mình bao nhiêu tiền thù lao?"
Hạng Vân Đoan thấy Chu Ký Giả rời đi, trong lòng có chút tò mò nghĩ.
Mặc dù không thiếu tiền, nhưng việc viết sách xuất bản dù sao cũng là một chuyện vinh quang, số lượng in càng nhiều, tầm ảnh hưởng tự nhiên sẽ càng lớn, Hạng Vân Đoan đã dấn thân vào sự nghiệp này thì tất nhiên vẫn rất coi trọng điều đó.
"Chủ nhiệm, tôi vẫn có một vấn đề muốn hỏi anh?"
Vào bữa trưa, Đàm Bình Chính đột nhiên bưng hộp cơm tới, nhìn vẻ mặt thì có vẻ hơi xoắn xuýt.
"Vấn đề gì?" Hạng Vân Đoan vừa ăn vừa hỏi.
Nhà ăn của căn cứ không lớn, nhưng đầu bếp làm đồ ăn rất ngon, mặc dù là cơm tập thể, nhưng tuyệt đối hơn rất nhiều bà nội trợ.
"Tôi có chút tò mò, lúc trước cho mấy con chó nghiệp vụ và chó sói phối giống, vì sao lại cố định con nào phối với con nào vậy? Chuyện này là có nguyên nhân gì sao? Anh phân phối như thế thì có đạt được kết quả như mong muốn không?" Đàm Bình Chính hỏi.
Dù sao, hắn cũng là một sinh viên chuyên ngành sinh vật đường đường chính chính, thao tác của Hạng Vân Đoan trước đó, hắn một chút cũng không hiểu nguyên do.
Ngược lại, hắn cũng không dám coi thường Hạng Vân Đoan, mặc dù trình độ của Hạng Vân Đoan có lẽ kém hơn hắn, nhưng Hạng Vân Đoan có thể đạt được thành tựu trong sự nghiệp huấn luyện chó nghiệp vụ, chắc chắn là có mánh khóe gì đó.
Đàm Bình Chính cảm thấy, về kiến thức di truyền thì chắc Hạng Vân Đoan không biết, nhưng không hiểu nguyên lý, cũng không có nghĩa là không thể làm được việc đúng đắn.
Cái này rất giống như, người xưa tuy không hiểu nguyên lý ngộ độc khí ga, nhưng khi đốt than đá, người xưa lại biết phải thông gió, những thứ này đều là kinh nghiệm.
Cho nên, Đàm Bình Chính cảm thấy, cách làm "cưỡng ép phối giống" của Hạng Vân Đoan, có lẽ cũng giống như kinh nghiệm thành công của việc thông gió kia?
Những người nuôi chó giàu kinh nghiệm, chắc chắn sẽ có khả năng phân biệt được chó nào tốt chó nào kém, đạo lý cũng tương tự, chọn lựa trâu, ngựa và các loại gia súc, bình thường cũng có bí quyết riêng, nhưng bí quyết này, chắc chắn không phải dựa trên gen mà quyết định.
Đàm Bình Chính muốn biết, thực chất Hạng Vân Đoan dựa vào bí quyết gì để cho chó nghiệp vụ và chó sói phối giống.
Hắn muốn kết hợp "phương pháp dân gian" này với khoa học sinh vật của mình, xem có tìm ra được phương pháp chọn giống và sinh sản có định hướng đáng tin cậy hơn hay không.
"Cậu chẳng phải đang nghiên cứu gen sao? Đến lúc những chó con sinh ra, cậu so sánh đoạn gen của chúng với gen của bố mẹ, chẳng phải sẽ biết phương pháp phối giống này của tôi có tác dụng hay không sao?" Hạng Vân Đoan nói.
Hắn đang lảng tránh vấn đề, dù sao nguyên nhân vì sao lại phối giống như vậy, chắc chắn không thể nói cho người khác biết, cũng không thể nói thẳng ra là hắn có thể nhìn thấy tỉ lệ di truyền được.
"Cái gì… Gen à? Chủ nhiệm anh đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?"
Tuy Hạng Vân Đoan không trả lời trực tiếp, nhưng Đàm Bình Chính đã không để ý đến điều đó nữa, hai chữ gen mà Hạng Vân Đoan thốt ra đã khiến hắn hoảng sợ.
"Ha ha, nhóc con, còn giả vờ với ta!"
Hạng Vân Đoan cười nói: "Những số liệu thí nghiệm của cậu, chẳng phải là ghi chép hết lại rồi bày lung tung ở trên bàn làm việc đó sao, chẳng lẽ cậu nghĩ là ta không hiểu nên mới thoải mái để ta xem thế?"
Trong thời gian này, vì chuyện phối giống, hắn đã không ít lần chạy đến phòng làm việc của Đàm Bình Chính, gã này cả ngày ở trong phòng thí nghiệm không ra ngoài, Hạng Vân Đoan còn sợ xảy ra sự cố hóa học gì.
"Hả?" Đàm Bình Chính lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.
Hạng Vân Đoan thấy dáng vẻ của hắn, vỗ vai, nói: "Ở căn cứ chó nghiệp vụ này khác với đại học của các cậu, di truyền gen gì đó ta mặc kệ, nên cậu không cần lo lắng là những việc cậu làm sẽ bị người khác biết đâu.
"Nhưng, có một điều ta phải nhắc nhở cậu, sau này làm nghiên cứu muốn kinh phí thì phải có lý do hợp lý, đừng bịa lý do lung tung cho ta, biết chưa?"
Hạng Vân Đoan thật sự không hiểu những số liệu thí nghiệm mà Đàm Bình Chính ghi chép, dù sao hắn cũng không phải tốt nghiệp chuyên ngành sinh học, nhưng với trình độ kiến thức trung học phổ thông, đại khái hắn cũng có thể nhìn ra chút gì đó mờ ám, cũng không phải là mù tịt hoàn toàn.
Lần trước Đàm Bình Chính xin hắn năm mươi đồng tiền kinh phí, nói là để mua thuốc, thuốc thì có mua thật, nhưng không phải để dùng cho các chó sói đực tạo "trạm xăng dầu".
"Chủ nhiệm, tôi… cái này… "
Đàm Bình Chính cảm thấy, chủ nhiệm Hạng Vân Đoan biết hắn đang nghiên cứu vấn đề di truyền gen đã đủ kinh hãi rồi, không ngờ Hạng Vân Đoan còn rõ ràng việc hắn gian lận tiền kinh phí!
Gian lận kinh phí là phạm pháp, nếu chuyện này Hạng Vân Đoan nắm lấy không tha, chắc chắn hắn sẽ phải ngồi tù.
Đàm Bình Chính vừa nghĩ tới chuyện bố mẹ ở nhà bớt ăn bớt mặc, vất vả lắm mới cho hắn đi học đại học, vừa tìm được một công việc tốt như vậy, nếu như phải đi tù thì tất cả coi như xong, đặc biệt là cha mẹ, đối với hai người già đó, chắc chắn là một đả kích nặng nề.
Nghĩ đến đây, Đàm Bình Chính đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, tay chân mềm nhũn, cả hộp cơm cũng "loảng xoảng" rơi xuống đất.
Thấy Đàm Bình Chính toàn thân phờ phạc như bị rút gân, sắp trượt khỏi ghế, Hạng Vân Đoan nhanh tay giữ chặt.
"Tiểu Đàm này, chuyện này chỉ có một lần thôi đấy, lần sau không được tái phạm, lần này ta niệm tình cậu vi phạm lần đầu, coi như xong, nếu còn có lần sau nữa thì tội cũ tội mới sẽ tính cả đấy!" Hạng Vân Đoan nhỏ giọng nói.
Hắn còn tưởng gã này gan lớn lắm, dám mới vào đơn vị đã bịa đặt nói xấu với lãnh đạo trực tiếp, không ngờ mới lật mặt nạ ra thì đã sợ tới toàn thân mềm nhũn, thiếu điều tè ra quần.
"Chủ nhiệm… tôi… tôi sai rồi chủ nhiệm, sau này tôi… không, chắc chắn không có sau này nữa, sau này tôi làm chuyện gì, sẽ báo cáo lại với anh ngay ạ!" Đàm Bình Chính mặt mày trắng bệch nói, hắn thực sự rất sợ.
Hắn vốn là người nhát gan, sở dĩ dám gian lận Hạng Vân Đoan, đó là vì trong lòng hắn nhận định Hạng Vân Đoan không có kiến thức, đối với kiến thức khoa học sinh vật lại càng mù tịt, có khi các ký hiệu nguyên tố còn chẳng nhìn ra được.
Chính vì thế mà hắn mới không sợ hãi gì, nào ngờ đâu, Hạng Vân Đoan lại là một "cao thủ" thâm tàng bất lộ, tùy tiện nhìn một chút đã biết hắn đang giở trò hề.
"Được rồi, chuyện gian lận kinh phí, tuy có vấn đề, nhưng cậu cũng không bỏ tiền túi, mà dùng vào thí nghiệm, cũng coi là vì sự nghiệp chung, nếu như cậu bỏ túi riêng thì bây giờ đã phải ngồi tù rồi!" Hạng Vân Đoan an ủi.
Sở dĩ không nắm lấy nhược điểm của Đàm Bình Chính để làm to chuyện, Hạng Vân Đoan cũng có cân nhắc riêng.
Căn cứ tương lai nhất định sẽ có thành quả, điểm này không có gì phải nghi ngờ, dù sao hắn có kim thủ chỉ, muốn làm được việc này không khó.
Nhưng có thành tích rồi, làm sao để có thể quang minh chính đại tuyên dương thành tích này ra bên ngoài thì cũng có nhiều điểm cần chú ý, hắn cần Đàm Bình Chính đến để ghi chép về những thành quả tương lai của căn cứ!
Hoặc có thể nói là, hắn cần kiến thức khoa học để có cơ sở lập luận chứ không phải những "phương pháp dân gian", "kinh nghiệm dân gian" không có căn cứ.
"Chủ nhiệm, cảm ơn anh, tôi…"
Đàm Bình Chính thấy Hạng Vân Đoan quả thật không có ý truy cứu, lúc này mới trấn tĩnh lại.
"Tốt, ta hiểu ý cậu, nếu cậu muốn cảm ơn ta thì hãy giúp ta một chuyện, tìm cho ta ít sách kiến thức liên quan đến di truyền đi, ai da, muốn tạo ra giống chó nghiệp vụ ưu tú, chỉ dựa vào kinh nghiệm dân gian thì không đủ, còn phải học kiến thức khoa học nữa!" Hạng Vân Đoan nói.
Vì muốn dùng khoa học để lập luận, Hạng Vân Đoan tự nhiên không thể để hết thành quả cho Đàm Bình Chính, nên hắn cũng cần phải biết chút kiến thức chuyên môn về sinh vật học, ít nhất là khi có thành quả, hắn có thể dùng góc độ khoa học để đưa ra giải thích mới được.
"Hả? Chủ nhiệm, anh muốn học?" Đàm Bình Chính không nghĩ Hạng Vân Đoan lại có yêu cầu này, lập tức có chút phản ứng không kịp.
"Sao thế? Sợ ta không hiểu à? Không học được à? Chẳng phải còn có cậu sinh viên này sao? Nếu như thật sự không hiểu, thì ta bái cậu làm sư phụ vậy!" Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói.
"Không phải, chủ nhiệm nhất định sẽ hiểu được thôi!"
Đàm Bình Chính vừa nghĩ tới những hành động nhỏ của mình trước kia đều bị Hạng Vân Đoan nhìn thấu, nào còn dám xem thường Hạng Vân Đoan nữa? Nhanh chóng đáp: "Chủ nhiệm cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ mang sách đến cho anh, tôi còn nhiều giáo trình của thầy cô, cũng sẽ mang đến cho anh luôn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận