Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 198: Đại hôn cùng 《 Như Nguyện 》

"Ngốc Trụ! Nhanh lên một chút, mọi người đang đợi ngươi đấy!"
"Nhanh nhanh nhanh, đi muộn là không có chỗ tốt đâu!"
"Nha, đồ ngốc, sao còn dắt theo cả vợ nữa a!"
"Đương nhiên, ta đây đã là người có vợ rồi, nhóc con như ngươi có muốn cũng không có ai!"
"Hắc, cái thằng cháu này, hôm nay thì thôi, đợi đó, đợi hai ngày nữa xem ta có thu thập mày không!"
"Ngươi cứ đến đi, có bản lĩnh thì nhào vô đi, bọn ca đây sợ ngươi chắc?"
"Tôn Tặc Ai, đừng có đắc ý, nhìn người ta Giả Đông Húc xem, người ta đã có hai đứa con rồi đấy, còn cái bụng của vợ mày sao mãi vẫn chưa có động tĩnh gì thế? Ta thấy ngươi cưới vợ về cũng vô dụng a, mày có phải là không được không đấy?"
"Ngốc Trụ, con mẹ mày vũ nhục nhân cách của tao phải không, tao hút chết mày!"
"Thôi thôi được rồi, đừng đánh nhau nữa, các ngươi không đi thì ta đi trước nhé!"
"Đúng rồi, Giải Thành, sao không thấy Đoan Tử đâu?"
"Hạng chủ nhiệm hôm nay có nhiệm vụ, đêm qua đã ở quảng trường bên kia rồi, để giữ gìn trật tự đó!"
Sáng sớm, trời mới tờ mờ sáng, cả cái tứ hợp viện đã náo nhiệt cả lên, hôm nay là ngày một tháng mười, lễ quốc khánh, quảng trường sẽ tổ chức lễ duyệt binh long trọng, dù sao cũng là lễ kỷ niệm mười năm, vào những ngày vui như thế này, tâm tình mọi người ai nấy đều vô cùng phấn khởi.
Mấy người vốn dĩ bình thường hay đối đầu như ngốc Trụ, Hứa Đại Mậu, Giả Đông Húc, Diêm Giải Thành, Lưu Quang Thiên... cũng đều tạm gác lại những ân oán ngày thường, túm năm tụm ba, gọi bạn rủ bè cùng nhau hướng về phía quảng trường mà đi.
Thực tế mà nói, đâu chỉ có bọn họ muốn đến quảng trường xem duyệt binh, ra khỏi tứ hợp viện, vừa vào hẻm, đường lớn ngõ nhỏ chỗ nào cũng là người, tựa như dòng suối nhỏ đổ ra biển cả, từ khắp nơi tụ về một trung tâm.
Phía đông quảng trường, Hạng Vân Đoan mặc một thân đồng phục, đang cùng các đồng nghiệp duy trì trật tự, hướng dẫn dòng người.
Dù sao, nhiều người tập trung như vậy, nhất định phải hết sức cẩn thận mới được.
Cả chó nghiệp vụ cũng được đưa ra để tham gia vào việc duy trì nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên những chú chó nghiệp vụ này tham gia một nhiệm vụ lớn đến thế, may là các huấn luyện viên đã huấn luyện rất tốt, chó nghiệp vụ đều trung thành chấp hành nhiệm vụ của mình, mặc dù không khí vô cùng náo nhiệt, người người chen chúc, nhưng chó nghiệp vụ đều thể hiện vô cùng bình tĩnh, không hề bối rối hay sợ sệt.
Vốn dĩ hôm nay là ngày cưới của mình, Hạng Vân Đoan định buổi sáng sẽ xem duyệt binh và diễu hành, rồi giữa trưa sẽ làm một mâm cơm trong viện, mời hàng xóm láng giềng trong viện uống một bữa rượu mừng, xem như là chính thức kết hôn.
Dù sao thì, tuy giấy chứng nhận đã có rồi, trên phương diện pháp luật thì hắn và Đào Tiểu Dã đã là vợ chồng, nhưng theo truyền thống, chỉ có tổ chức tiệc rượu mới tính là chính thức kết hôn.
Tuy rằng lão Thái Sơn không muốn tổ chức lớn, nhưng đơn giản làm một hai mâm thì vẫn được.
Nhưng kế hoạch không theo kịp với sự thay đổi.
Vốn nghĩ là Quốc khánh nghỉ định kỳ, hắn sẽ không có việc gì, nhưng không ngờ trước đó mấy ngày, trong cục đột nhiên có nhiệm vụ, tất cả đồng chí đều phải đi làm như thường lệ, chủ yếu là để duy trì trật tự ở hiện trường.
Theo lý mà nói, chuyện này đáng ra phải thông báo từ rất nhiều ngày trước rồi mới đúng, thực tế thì, ban đầu chính xác là không có nhiệm vụ gì cho bọn công an bình thường cả, nhưng vì là lễ kỷ niệm mười năm nên số người đến tham gia vượt xa so với dự tính ban đầu, nên bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời điều động cả những đồng chí công an bình thường ra mặt.
Một bên khác, Đào Tiểu Dã là phóng viên của đài trung ương, hôm nay cũng không được nghỉ ngơi mà phải tham gia đủ các nhiệm vụ phỏng vấn, thậm chí còn bận rộn hơn cả Hạng Vân Đoan.
Trong tình huống này, tiệc rượu đương nhiên là không có thời gian để làm, hai người vừa bàn bạc, quyết định dứt khoát không làm nữa.
Vốn định nhờ ngốc Trụ nấu một bữa rượu ngon cơ mà!
Quảng trường vô cùng ồn ào náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ, không biết đã qua bao lâu, lễ duyệt binh cuối cùng cũng bắt đầu.
Hạng Vân Đoan vì ở phía trước duy trì trật tự nên có thể nhìn thấy tình hình ở phía trên đường Trường An từ xa, tự nhiên cũng có thể xem được phong thái hùng dũng uy nghi, khí thế ngất trời của những người con em của quân đội.
Vừa oai phong lẫm liệt lại vừa uy nghiêm, khiến người ta nhìn vào cảm thấy vô cùng an tâm.
Đương nhiên, cũng có những kẻ đạo chích nhìn vào thì tự nhiên thấy rùng mình trong lòng.
Lần duyệt binh này, ngoại trừ thay trang phục mới ra, điểm đáng xem nhất đương nhiên là những trang bị vũ khí mới, chiếc xe tăng nổi danh ngũ cửu thức chính là một sự hiện hữu vô cùng đáng chú ý, đương nhiên, trên không còn có loại máy bay ném bom kiểu mới phun khói nữa.
Điều Hạng Vân Đoan thấy tiếc nuối là hắn đang trong khi thi hành nhiệm vụ, bằng không nhất định phải cầm máy ảnh chụp cho đã.
Sau khi lễ duyệt binh kết thúc, lại tiếp tục tổ chức một nghi lễ diễu hành vô cùng hoành tráng, đội ngũ phô diễn những thành tựu đã đạt được trong mười năm qua bằng đủ các loại hình thức khác nhau như kịch, vũ đạo, ca khúc, tạp kỹ…, thu hút người xem vỗ tay không ngớt, reo hò tán thưởng liên hồi.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, những người đang hưng phấn mới từ từ giải tán về nhà dưới sự thuyết phục của mọi người.
Khi Hạng Vân Đoan về đến nhà, thì đã là chín giờ tối.
Khi hắn về đến nhà, thì Đào Tiểu Dã vẫn chưa về.
Tuy rằng đã đăng ký kết hôn từ mấy ngày trước, nhưng hai người vẫn chưa chính thức ở cùng nhau, mấy ngày nay Đào Tiểu Dã vẫn ở nhà mẹ, vốn dĩ là chuẩn bị sau khi làm xong tiệc rượu hôm nay, cùng hàng xóm láng giềng trong viện chính thức làm quen, rồi mới chuyển vào ở chung.
"Trước tiên nấu cơm rồi tính!"
Bận rộn cả ngày trời, giữa chừng cơ bản không kịp ăn cơm, chỉ uống chút nước cầm hơi thôi, tuy rằng tố chất thân thể của hắn đã được cường hóa, không ăn cơm một ngày cũng không sao, nhưng nghĩ đến tối còn có một trận ác chiến cần phải chiến, nên vẫn cần phải kiếm gì đó để lót dạ mới được.
Huống hồ, coi như thân thể của hắn khỏe có thể chịu được, nhưng Đào Tiểu Dã cũng phải ăn cơm chứ, nếu không đến buổi tối cuộc chiến mà đánh đến giữa chừng Đào Tiểu Dã lại hết hơi thì sao được?
Dù sao cuộc chiến tối nay là phải cả hai phối hợp, lực lượng phải ngang nhau thì mới đạt được trạng thái chiến đấu tốt nhất chứ!
"Vân ca, em về rồi!"
Hạng Vân Đoan vừa mới nấu đồ ăn xong thì Đào Tiểu Dã cũng vừa kịp về.
"Đi, anh dẫn em đi gặp hàng xóm trong viện mình một chút, sau này, em chính là nữ chủ nhân của căn phòng này đấy!"
Hạng Vân Đoan chia thức ăn đã xào làm hai phần, một phần để lại lát nữa hắn và Đào Tiểu Dã tự ăn, phần còn lại đựng vào đĩa rồi để lên khay, sau đó lại lấy hai chai rượu Tây Phượng, cùng với đồ nhắm đặt chung lên khay, cuối cùng còn lấy thêm một ít hạt dưa đậu phộng và kẹo mừng, sau đó mới cùng Đào Tiểu Dã đi ra ngoài, bắt đầu từ phòng đổ trước sân, đi mời rượu từng nhà hàng xóm.
"Tam đại gia, hai vợ chồng con xin kính bác một ly!"
"Chúc mừng, chúc mừng!"
"Tam đại mụ, con kính mụ!"
"Ôi, cảm ơn, tam đại mụ chúc các con trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé!"
"Chúc mừng hai đứa, Đoan Tử, và cả Tiểu Dã đồng chí nữa!"
"Đừng chỉ chúc mừng mình tôi thôi chứ, Trụ Tử, cậu cũng nên kiếm cho Vũ Thủy một cô vợ đi, tôi nói xem có lý không?"
"Ca, nhìn mà xem, những người trong viện tuổi không lớn hơn anh cũng đã cưới vợ rồi đấy, anh định đến khi nào mới cho em dâu về nhà đây!"
"Đi đi đi, con nhóc này, biết cái gì chứ, cứ lo mà học hành đi, với điều kiện của anh mày, còn sợ không tìm được vợ chắc?"
Đi một vòng không bỏ sót một nhà nào, hai vợ chồng Hạng Vân Đoan đi từ sân trước đến sân sau, bất kể trước đây có ân oán gì đi chăng nữa, kể cả nhà họ Giả cũng đều được ghé thăm một lần.
Dù sao thì hôm nay cũng là ngày cưới, ân oán trước đây đương nhiên sẽ không tính toán vào lúc này.
Bất kể là Giả Trương Thị hay là Dịch Trung Hải, cũng đều rất nể mặt, uống rượu mừng, ăn kẹo mừng, lời chúc cũng nói rất tự nhiên.
Nói thế nào thì nói, thân phận của Hạng Vân Đoan bây giờ đâu có ai là người ngốc mà không nhìn ra, mọi người đã sớm không còn cái ý nghĩ tranh giành đấu đá với hắn nữa rồi, ngay cả Giả Trương Thị bây giờ cũng đang cố gắng cải thiện quan hệ với Hạng Vân Đoan đấy thôi, với thân phận và địa vị của Hạng Vân Đoan bây giờ, muốn gây một chút phiền phức cho nhà bọn họ thì thật sự cũng không có gì khó khăn cả.
Giả Trương Thị dù không nghĩ cho bản thân mình, thì cũng phải nghĩ cho con trai và cháu trai chứ.
"Cạch!"
Trở lại phòng, cửa lớn được đóng lại từ bên trong, tấm rèm giường cũng được kéo lên, mặc dù đèn điện vẫn sáng, nhưng trên bàn, trong hộc tủ, trên bệ cửa sổ các nơi, đều được thắp những ngọn nến đỏ.
Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, chữ hỷ màu đỏ thắm cũng được dán ở khắp mọi nơi, cả chăn đệm và gối đều là màu đỏ sẫm, nhìn vào ai nấy đều cảm thấy vô cùng vui mừng.
"Tiểu Dã đồng chí, chúng ta kết hôn!"
"Vân Đoan đồng chí, chúng ta kết hôn!"
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, nói xong câu đó thì cả hai đều bật cười.
"Muội tử, chúng ta cùng nhau uống rượu hợp cẩn nhé!"
Hạng Vân Đoan lấy ra hai bầu rượu hồ lô nhỏ đã chuẩn bị sẵn, đưa một bầu cho Đào Tiểu Dã rồi rót đầy rượu vào đó.
"Vân ca!"
Dưới ánh nến, Đào Tiểu Dã mắt đưa mày lại nhìn Hạng Vân Đoan, đôi mắt như biết nói, truyền đạt cả ngàn vạn lời.
"Muội tử, đến ăn cơm thôi!"
Sau khi uống rượu giao bôi xong, Hạng Vân Đoan gắp một đũa đồ ăn đưa đến bên miệng của Đào Tiểu Dã.
Đào Tiểu Dã không nghĩ tới Hạng Vân Đoan sẽ đút nàng ăn trực tiếp, nhưng vào cái thời khắc và bầu không khí như thế này, Đào Tiểu Dã tự nhiên sẽ không từ chối mà há miệng đón lấy đôi đũa của Hạng Vân Đoan.
Nhìn thấy Đào Tiểu Dã, không biết là vì xấu hổ hay là vì uống rượu mà hai má đã ửng đỏ cả lên, Hạng Vân Đoan không nhịn được dịch ghế xích lại gần Đào Tiểu Dã.
"Ây da, ăn cơm, đừng có nháo!"
"Muội tử, anh đút em ăn!"
"Ừm, miệng của anh......"
Không biết từ lúc nào, đèn đã tắt, chỉ còn vài ngọn nến leo lét ánh đỏ.
Lại qua một hồi lâu, đợt sóng trào sôi trào cuối cùng cũng dừng lại.
"Hô! Trên giấy biết rõ cái chuyện này là một chuyện, mà tự mình thực hành thì mới là một chuyện khác a!" Đào Tiểu Dã thẹn thùng nói.
"Trên giấy mới biết á? Muội tử, em còn từng xem qua sách sao?" Hạng Vân Đoan ngạc nhiên hỏi.
"Mấy ngày trước, mẹ em đưa cho em xem đấy!"
"Sách gì thế?"
"Hừ, biết rõ còn cố tình hỏi!"
Hạng Vân Đoan tuy là một tay lái xe lâu năm, hơn nữa từ sau khi hai người đến với nhau thì hắn cũng không ít lần chiếm được chút tiện nghi, nhưng mãi cho đến đêm nay thì hai người mới phá được cái tầng giới hạn cuối cùng đó.
Cũng chỉ đến giờ khắc này thì Đào Tiểu Dã mới thật sự hiểu rõ được mùi vị ở trong đó, Lễ của Chu công, đại đạo luân thường, thật sự là chỉ có thể cảm nhận chứ không thể diễn đạt bằng lời được, nếu không trải qua thì có nói cũng không hiểu.
"Anh làm gì thế?"
"Làm em đấy!"
"Hừ, nói năng bậy bạ gì đấy!"
"Muội tử, vẫn còn thẹn thùng cơ đấy!"
"Không được, của anh quá to, em chịu không nổi!"
"Đừng có hoảng, anh sẽ dạy em một chiêu, đảm bảo em sẽ thích!"
Đào Tiểu Dã cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp phản ứng lại, thì người đã bị nhấc lên, hai tay chống vào lồng ngực của Vân ca, vừa dụi mắt, thì đã thấy trong tay Vân ca không biết đã lấy ra cái máy ảnh từ đâu, ống kính đang hướng về phía mình.
"A, không được chụp!"
"Muội tử, em có biết bây giờ em đẹp lắm không?"
"Đồ hư hỏng!"
Cùng lúc Hạng Vân Đoan và Đào Tiểu Dã động phòng, thì ở nhà hát kịch cách tứ hợp viện không xa, buổi diễn văn nghệ mừng mười năm cũng đang dần đi đến hồi kết.
"Tiếp theo đây, xin mời quý vị thưởng thức ca khúc mới do Đào Mẫn Chân và Chí Vi mang đến 《Như Nguyện》!"
Trên sân khấu, người dẫn chương trình lớn tiếng thông báo.
Sau đó, Đào Mẫn Chân trong bộ đồ dân tộc nữ từ phía sau sân khấu đi ra.
"Bài hát mới này, là sáng tác ra để chào đón sinh nhật lần thứ mười của tổ quốc, đây là bài thơ ca ngợi mẹ tổ quốc, đồng thời, cũng là để kỷ niệm những anh hùng vô danh đã hy sinh trong sự nghiệp giải phóng nhân dân!"
Sau khi Đào Mẫn Chân lên sân khấu thì không lập tức bắt đầu biểu diễn ngay, mà nói trước về bối cảnh sáng tác của ca khúc mới này.
Tiếng nhạc dần cất lên, giọng hát trong trẻo của Đào Mẫn Chân cũng cất lên theo:
"Người là con đường xa, ngọn đèn trong sương núi
Tôi là đứa trẻ thơ, bước đi trong đôi mắt của người
Người là trăng sáng gió nhẹ, tôi là giấc mơ người ôm ấp
Hứa hẹn gặp nhau, suốt đời ôm ấp lấy người"
Giọng hát trong trẻo, rất nhanh liền thu hút được sự chú ý của mọi người ở dưới đài.
Ở giữa hàng ghế phía dưới khán đài, ngồi mấy vị phụ nữ ăn mặc rất bình thường, tuy nhiên khí chất của những người này lại cho thấy thân phận không hề tầm thường chút nào.
Khi tiếng hát tiếp tục vang lên, thần sắc trên mặt của những người này cũng dần trở nên ngưng trọng hơn, tựa hồ trong đó còn mang theo chút hoài niệm.
"Người là dòng sông dài của năm tháng, ánh lửa nhen nhóm bầu trời
Tôi là kẻ ngước nhìn, sẽ viết người thành ca
Người là nơi tôi đến, cũng là nơi lòng tôi hướng về
Tất cả con đường thế gian đều để ta gặp người
Nếu như người từng đau khổ mà tôi ngọt ngào, thì tôi nguyện sống thành điều người muốn, nguyện không uổng công a, nguyện dũng cảm tiến lên a, vào mỗi một ngày của thịnh thế này
Núi sông không việc gì, khói lửa đã bình thường, thế nhưng là người thỏa nguyện nhìn về phương xa
Những đứa trẻ, hãy ngủ yên trong giấc mộng, cũng yêu say đắm như người
Tôi sẽ thấy cái thế giới người chưa thấy, viết cái bài thơ người chưa từng viết
Vầng trăng nơi chân trời, điều tôi vẫn hằng ghi nhớ
Người mãi mãi ở bên cạnh tôi
Hẹn ước cùng người, một đời trong sáng
Tựa như dung nhan tươi trẻ của người"
Sau khi khúc ca kết thúc, cả khán phòng bỗng chốc im lặng như tờ!
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên, một tiếng vỗ tay giòn giã vang lên, rồi như sấm dội bao phủ toàn bộ thính phòng.
"Thái đại tỷ, chị sao vậy?"
Tiếng vỗ tay mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, nữ sĩ họ Lam người tham gia buổi văn nghệ lần này với tư cách phó trưởng phòng văn nghệ nhận thấy sự khác thường của vị đại tỷ bên cạnh mình, có chút kỳ quái hỏi.
"Không có gì, nghe bài hát này khiến tôi xúc động chút thôi!"
Thái đại tỷ lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình rồi nói: "Đột nhiên tôi lại nghĩ đến anh ấy, còn có cả chị Cảnh Dư, Duyên Niên, Kiều Năm... thật nhiều người, trong đầu tôi toàn là hình ảnh hồi trẻ của bọn họ, giống như là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua vậy!"
Nữ sĩ họ Lam gia nhập đội ngũ muộn hơn, kinh nghiệm còn non, không so được với vị đại tỷ bên cạnh mình, tuy nhiên, nàng cũng từng nghe bà mình kể lể về nhiều chuyện trước đây, biết rằng có rất nhiều đồng chí đã ngã xuống vì lý tưởng trong tim, người trước ngã thì người sau lại tiếp bước, không hề khuất phục với những sự kiện vĩ đại.
"Đúng vậy, rất nhiều đồng chí đã hy sinh sinh mạng của mình vào cái tuổi tươi đẹp nhất, Tầm Hoài Châu, Lư Đức Minh, Chu Vân Khanh, Hứa Kế Thận... và còn rất nhiều những đồng chí khác, thậm chí ngay cả cái tên cũng không thể để lại, cũng như những gì bài hát đã hát, tinh thần cao thượng của họ sẽ mãi chỉ dẫn cho chúng ta!" Nữ sĩ Lam phụ họa.
Trong số đó, có biết bao nhiêu người là những học sinh ưu tú của bà ấy cơ chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận