Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 66: Nam nhân kia muốn xuất sơn

chương 66: Người kia muốn xuất sơn Hạng Vân Đoan ý thức tiến vào mặt dây chuyền răng sói.
Vốn chỉ có thể cảm nhận được một phương không gian trong suốt, nhưng giờ phút này, dưới cảm ứng của ý thức hắn, bên cạnh không gian trong suốt lại xuất hiện một hàng rào đóng cọc bốn phía và một vũng nước xanh biếc.
Bên trong hàng rào đúng là có gà, vịt, ngan nhàn nhã tản bộ, hết mổ chỗ này lại mổ chỗ kia.
Mà trong hồ nước cũng có thể thấy cá đang bơi lội, lúc chìm xuống đáy lúc lại nhảy lên mặt nước, còn có thể nhả bọt bong bóng nữa chứ.
Hạng Vân Đoan thử một chút, muốn đem đồ vật cất giữ trong không gian chuyển vào hàng rào hoặc trong hồ nước, lại phát hiện căn bản không làm được.
Điều này có nghĩa, mặc dù hai khu vực mới xuất hiện nhìn qua cũng là một vùng không gian, nhưng lại không thể để hắn dùng làm kho chứa.
Đã vậy, ý định muốn cường hóa để có được không gian chứa đồ lớn hơn của hắn coi như tiêu tan.
Có chuồng gia cầm và hồ nuôi cá đương nhiên là tốt, như vậy sau này hắn cũng không cần phải lo lắng chuyện ăn thịt gà, vịt, cá nữa, nhưng vấn đề là bây giờ hắn đang rất cần không gian lớn hơn a.
Thời gian để hắn dùng trữ hàng lương thực càng ngày càng gấp rút, đợi thêm một đoạn thời gian nữa, lương thực sẽ càng ngày càng khan hiếm, đến lúc đó cho dù muốn mua cũng chưa chắc có thể mua được.
"Không được, vẫn phải cường hóa thêm một chút, ta không tin là không cường hóa được không gian lớn hơn!"
Hạng Vân Đoan nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định cường hóa thêm một lần nữa, hơn nữa là sử dụng thanh sắc khí vận.
Vốn dĩ còn lại một đạo thanh sắc khí vận không có ý định dùng hết, hiện tại xem ra không dùng không được rồi.
Cũng may còn có một đạo kim sắc khí vận càng cường đại hơn, có thể giữ lại ứng phó tình huống đột phát.
Đã quyết định, Hạng Vân Đoan cũng không do dự nữa, trực tiếp rót đạo thanh sắc khí vận cuối cùng vào mặt dây chuyền răng sói.
Nói chung, khi cường hóa các vật phẩm có hiệu quả đặc biệt, phương hướng cường hóa sẽ không đi chệch hướng hiệu quả ban đầu, mà sẽ chỉ tăng thêm hoặc mở rộng trên cơ sở ban đầu.
Đây cũng là chỗ Hạng Vân Đoan muốn đánh cược sức mạnh thêm lần nữa.
Rõ ràng là, lần cường hóa vừa rồi thuộc về mở rộng trên hiệu quả vốn có chứ không phải tăng thêm hiệu quả vốn có.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là những lần cường hóa sau sẽ vẫn có thể mở rộng.
Nói chung, tỷ lệ xuất hiện hiệu quả tăng thêm sẽ lớn hơn so với tỷ lệ xuất hiện hiệu quả mở rộng.
Rất nhanh, kết quả cường hóa đã ra.
Tương đối may mắn, cường hóa thành công, nhưng cấp bậc mặt dây chuyền răng sói cũng không tăng lên, vẫn là cấp bậc bạch ngân.
Hạng Vân Đoan sở dĩ chắc chắn cường hóa thành công mà không phải thất bại là vì hiệu quả đã thay đổi.
Lần này đúng như ý nguyện của hắn.
Không gian trữ vật từ 10 mét khối ban đầu đã mở rộng đến 30m².
Ngoài ra, sản lượng chuồng gia cầm đã tăng lên thành mỗi tháng gà, vịt, ngan mỗi loại ba con, trứng mỗi loại ba mươi quả, sản lượng hồ nuôi cá đã tăng lên thành 3 con cá chép, 3 con cá trắm cỏ, 1 cân cá diếc.
"Tạm được!"
Mặc dù không gian trữ vật chỉ lớn thêm gấp ba, thấp hơn mong muốn của hắn, nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng, chỉ là sau này sử dụng phải lên kế hoạch cẩn thận một chút, không thể tùy tiện ném bất cứ thứ gì vào không gian được.
......
Ngay lúc Hạng Vân Đoan đang tận hưởng thành quả, thì ở một nơi khác bầu không khí lại có vẻ hơi căng thẳng.
Phía đông thành phố, khu cục.
Trong phòng họp nhỏ ở tầng ba, bây giờ có bảy người đang ngồi.
"Lão Phương, nói về tình hình đi, từ 11 giờ tối hôm qua đến bây giờ, cũng đã gần mười hai tiếng trôi qua rồi, điều tra thế nào? Có tiến triển gì không? Có mục tiêu nào chưa?"
Ở đầu bàn hội nghị, một người mặt mày cương nghị, không giận mà uy cất tiếng hỏi.
Hai bên bàn, ánh mắt những người còn lại cũng nhìn về phía người được gọi là lão Phương kia.
Người này tuổi chưa đến bốn mươi, coi như là người trẻ nhất trong phòng họp, nhưng giờ phút này trạng thái có vẻ hơi tệ, mặt mày tiều tụy, tóc tai rối bù, hốc mắt hơi thâm quầng.
Sau một đêm không ngủ, Phương Cảnh Lâm nghe thấy cục trưởng Tần Đại Cương tra hỏi, ngập ngừng một chút rồi lên tiếng nói: "Hiện trường về cơ bản đã điều tra xong, trong đó đại khái hơn phân nửa thi thể đều mang thương tích, vết thương dài ngắn khác nhau, chủng loại rất tạp.
Những thi thể này nằm rải rác ở bốn phía hiện trường, còn lại đều tìm thấy từ một hầm trú ẩn bị sập.
Về cơ bản có thể chắc chắn rằng, năm tiếng nổ mà tối hôm qua chúng ta nghe thấy, hẳn là phát ra từ hầm trú ẩn bị sập kia.
Hơn nữa theo điều tra ở hiện trường, hầm trú ẩn đó là một quán thuốc phiện trá hình chợ đen.
Theo lý thuyết, số người chết này, ngoại trừ tay chân của chợ đen, chính là những người hút thuốc phiện, trước mắt chưa phát hiện ra thân phận những người chết nào khác."
"Điều tra ra ai gây ra chuyện này chưa? Tôi nhớ là bên trinh sát hình sự các cậu đã để mắt tới cái chợ đen này một thời gian rồi, vậy chuyện tối qua không có chút dự đoán nào sao?" Tần Đại Cương ngồi bên phải hỏi.
"Lục cục, người của chúng ta mới chỉ thâm nhập được vào vòng ngoài, để tránh đánh rắn động cỏ nên trước đó chưa hề liên lạc, vì vậy không nắm rõ được tình hình, sau chuyện tối qua, đồng chí đó của chúng ta cũng đã mất tích, tin tốt là trong số các thi thể ở hiện trường không có đồng chí đó.
Về nguyên nhân xảy ra chuyện tối qua, theo phỏng đoán của chúng ta, có lẽ là do nội bộ chợ đen xảy ra cuộc hỏa hoạn tranh giành địa bàn.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, nhìn vào số tay chân bị chết có thể thấy được, bên chợ đen bị đánh bất ngờ, căn bản không có sự chuẩn bị gì." Phương Cảnh Lâm nói ra suy đoán trong lòng.
"Nói chung là, tình hình trước mắt vẫn còn là một mớ hỗn độn, không có một thông tin nào chắc chắn sao?" Sắc mặt Lục cục có vẻ khó coi.
"Không hẳn là như vậy, chúng ta dựa vào tình hình giao tranh tại hiện trường, phân tích ra số người tấn công chợ đen, chỉ là..." Phương Cảnh Lâm lấy một điếu thuốc ra hút, không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Chỉ là cái gì? Có phát hiện gì thì nói nhanh lên đi!"
Ngồi đối diện Phương Cảnh Lâm, một người đàn ông trạc năm mươi tuổi hói đầu mở miệng thúc giục, ấn tượng sâu sắc của người này là tai phải của ông ta chỉ còn có một nửa.
"Phú cục, chúng tôi phân tích đi phân tích lại, càng phân tích càng thấy, lúc tấn công chợ đen, chỉ có một người!" Phương Cảnh Lâm hơi khó xử nói.
Lúc phỏng đoán này vừa mới đưa ra, anh và vài trinh sát hình sự kỳ cựu đã rất kinh hãi, còn tưởng rằng có sai sót, có điều sau nhiều lần phục hồi hiện trường thì vẫn chỉ ra một người, điều này quả thực quá không thể tin nổi.
"Cái gì? Chỉ có một người? Điều này không thể nào!"
Người được gọi là Phú cục nghe thấy câu này, đột ngột đứng bật dậy.
Thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn mình, Phú cục nhanh chóng ngồi xuống, nói: "Ta chỉ là quá kinh ngạc thôi, cậu không phải nói tay chân chợ đen chết đến bốn mươi người sao? Một người giết bốn mươi người, đùa gì vậy?"
"Tôi không hề đùa, thật sự chỉ có một người, tôi cũng rất khiếp sợ, nhưng những vết tích tại hiện trường không thể nào giả dối được!" Phương Cảnh Lâm nói.
"Cậu nói chỉ có một người?" Tần Đại Cương đột nhiên lên tiếng, nhìn vào biểu hiện của ông ta, dường như cũng không hề ngạc nhiên như vậy.
"Lão Tần, ông là đang nghĩ tới hắn à? Không thể nào, sao hắn có thể làm loại chuyện này?" Lục cục bên cạnh lúc này giống như nhớ ra gì đó mà lên tiếng.
"Hắn đương nhiên sẽ không làm loại chuyện này, nhưng chắc chắn nếu trên đời này có một người như hắn, thì việc có một kẻ khác giống hắn cũng là có khả năng!" Tần Đại Cương nói.
Cuộc đối thoại của hai người này khiến cho mấy người còn lại có chút ngơ ngác nhìn nhau, nghe ý này của bọn họ thì, cục trưởng và Lục cục dường như không hề kinh ngạc lắm.
"Cục trưởng, Lục cục, hai ông đang nói gì vậy, tôi càng nghe càng thấy hồ đồ rồi? Hai ông hình như rất chắc chắn là trên đời này có người không tưởng tượng nổi như vậy?" Phương Cảnh Lâm cảm thấy đầu óc mình có hơi chậm nhịp.
Anh ta vốn tưởng rằng thuyết pháp hung thủ chỉ có một người này sẽ bị chỉ trích, thật không ngờ, tại sao hai vị lãnh đạo dường như lại dễ dàng tiếp nhận phán đoán này như vậy.
"Mọi người có từng nghe nói đến một người chưa?" Tần Đại Cương hỏi.
"Ai?" Mọi người đồng thanh.
Tần Đại Cương và Lục cục nhìn nhau, sau đó cùng nhau lên tiếng.
"Nửa người nửa quỷ!"
"Thần thương đệ nhất!"
"Yến Song Ưng!"
"Hả?"
Mấy người còn lại đều có chút choáng váng, đây là tình huống gì?
Nhìn vào vẻ mặt của cục trưởng và Lục cục, không giống như là đang nói đùa.
"Xem ra các cậu đều không biết vị anh hùng truyền kỳ này của chúng ta rồi!"
Lục cục thấy mọi người có vẻ hơi mơ hồ nên mới lên tiếng giải thích: "Vị đồng chí Yến Song Ưng này, vô cùng truyền kỳ, một thân mình chinh chiến khắp ba vạn dặm, từ Quan Đông đến đại mạc, từ nội môn đến kinh, từ Thượng Hải lên Tây Nam, thân kinh bách chiến, lập chiến công nhiều vô kể, không hề quá đáng khi nói rằng, tất cả các vị đang ngồi ở đây, bao gồm cả ta và Tần cục cộng lại, cũng còn kém xa."
"Cái gì? Lại có nhân vật như vậy?"
"Sao không nghe thấy ai nhắc đến bao giờ nhỉ?"
"Đúng vậy, tôi cũng không hề hay biết!"
"Lục cục, không biết vị đồng chí này bây giờ đang ở đâu? Vụ án lần này của chúng ta, e là không thể dùng lẽ thường để phán đoán được, nếu thật sự có người như vậy, thì vẫn nên mời người đến để hỗ trợ phá án và bắt giam thôi!" Phương Cảnh Lâm vội vàng đứng lên nói.
Bây giờ áp lực của anh ta thật sự rất lớn.
Dù sao thì tối hôm qua cũng gây ra một sự việc náo động không nhỏ, mấu chốt là, đây là ở Tứ Cửu Thành đó, lại phát sinh một vụ án nghiêm trọng như vậy, nếu không nhanh chóng phá án bắt giam thì ảnh hưởng sẽ rất xấu.
"Sở dĩ các cậu chưa từng nghe đến vị đồng chí Yến Song Ưng này, là vì sau khi giải phóng, ông ấy đã giải ngũ về quê. Lúc trước ông ấy muốn về lại quê Quan Đông làm một người dân bình thường, rất nhiều lãnh đạo đều muốn giữ ông ấy lại nhưng không thành, bây giờ mà muốn mời ông ấy rời núi, e là không thể nào!" Lục cục lắc đầu, có chút bất lực nói.
"Tần cục, thật sự không có biện pháp nào khác sao? Tôi tin là nếu mời được vị đồng chí này, nhất định sẽ cực kì đẩy nhanh tốc độ phá án bắt giam của chúng ta!" Phương Cảnh Lâm một lần nữa lên tiếng.
Tần Đại Cương vốn cũng định lắc đầu từ chối, nhưng đột nhiên trong đầu ông lóe lên một ý nghĩ khác.
"Lão Lục, ta nghĩ vẫn là cậu nên đi một chuyến, đến mời đồng chí Yến Song Ưng xem sao!" Tần Đại Cương nói.
"Có được không?" Lục cục có chút do dự, anh ta cũng chỉ là một tiểu khu cục ZW, e rằng không có nhiều thể diện như vậy.
"Trước kia thì không được, nhưng bây giờ thì có thể đấy!"
Tần Đại Cương nói: "Yến Song Ưng đồng chí sở dĩ giải ngũ về quê, một là vì chán ghét những cuộc chém giết triền miên, hai là, cũng mang ý cô độc của một cao thủ.
Người ta thường nói dùng tướng không bằng khích tướng, lần này cậu đến đó, cứ dùng kế khích tướng, hãy nói với đồng chí Yến Song Ưng rằng, phát hiện ra một kẻ giống như ông ta... không, một kẻ còn lợi hại hơn ông ta.
Cậu kể chi tiết cho ông ta về chuyện xảy ra tối hôm qua, tôi tin là nếu ông ta biết chuyện này, nhất định sẽ không nhịn được mà quay trở lại!"
"Ui cha!"
Lục cục vỗ đùi, có chút hưng phấn nói: "Tần cục đúng là Tần cục, quả nhiên suy nghĩ nhiều hơn ta, tốt, ta đây sẽ đến Quan Đông ngay, xin mời đồng chí Yến Song Ưng rời núi, các ông cứ chờ tin tốt của tôi nhé!"
Vừa dứt lời, anh ta liền không dám chậm trễ nữa, vội vàng rời khỏi phòng họp.
"Tần cục, còn một việc, bên đài báo đã biết tin và muốn phỏng vấn chúng ta, ông thấy nên xử lý thế nào?" Chủ nhiệm phòng hành chính hỏi.
"Tôi đã báo cáo lên trên rồi, gần khu chợ đen có vài thôn, chuyện tối qua không thể giấu được, ý của bên trên là, đối ngoại thì cứ nói là để nâng cao năng lực chuyên môn của các đồng chí, cho nên đặc biệt sắp xếp một cuộc diễn tập thực chiến."
Tần Đại Cương dặn dò chủ nhiệm phòng hành chính vài câu, rồi lại quay sang nói với Phương Cảnh Lâm: "Nhanh chóng tìm cách liên lạc với người nội tuyến của cậu, hỏi rõ về tình hình tối qua.
Hung thủ này quá nguy hiểm, mấu chốt là hắn lại có cả súng tiểu liên, súng ngắm, lựu đạn, phải nhanh chóng tìm ra hắn, nếu không thì tất cả chúng ta đều ngủ không yên giấc. Lần này là ở chợ đen ngoại thành, ai biết lần sau sẽ là ở đâu!"
"Vâng! Tôi lập tức liên lạc!"
Nhà máy chế biến thịt.
Hạng Vân Đoan không hề hay biết vì hành động ngẫu hứng của mình tối hôm qua mà đã khiến không biết bao nhiêu người cả đêm mất ngủ, căng thẳng, thậm chí còn chuẩn bị mời cả anh hùng truyền kỳ Yến Song Ưng tới đối phó mình.
Sau khi ăn cơm trưa xong, hắn tranh thủ thời gian nghỉ trưa để đến phòng đọc trong nhà máy, muốn tìm vài tờ báo ra buổi sáng, xem xem chuyện tối qua có được đưa tin hay không.
Trong lòng của hắn đối với nguồn phát ra kim sắc khí vận vẫn rất hiếu kỳ.
Nhưng sau khi tìm kiếm vài tờ báo, hắn vẫn không hề thấy bất cứ tin tức nào liên quan.
Hắn đoán, có thể do tình hình cụ thể vẫn chưa được làm rõ nên tùy tiện đăng báo có thể dễ gây hoảng loạn, nên mới không có tin tức gì liên quan.
Nhưng buổi sáng hôm nay khi đến đây, tình hình tuần tra được tăng cường trên đường cũng có thể nói lên phần nào vấn đề.
Việc không đăng báo không phải là vì người ta không coi trọng.
Hạng Vân Đoan cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình, hình như không có thiếu sót gì.
Điểm sơ hở duy nhất có lẽ là lão già Đổng chủ tiệm ủy thác.
Hắn biết địa chỉ chợ đen là do Đổng lão đầu nói, hơn nữa thời gian có hơi ngắn, nếu Đổng lão đầu mà liên tưởng được giống như em trai mình, thì có khả năng sau khi biết tin chợ đen xảy ra chuyện sẽ hoài nghi hắn.
Nhưng nếu không có chứng cứ rõ ràng, thì chắc chắn Đổng lão đầu sẽ không ăn nói lung tung, hơn nữa một người từng trải như Đổng lão đầu, hiểu rõ nhất chuyện giữ mình.
Nếu mà thật sự nói ra thì bản thân Đổng lão đầu cũng không thể tránh khỏi việc bị điều tra, làm sao ông ta có thể chịu đựng được?
Diệt khẩu đương nhiên là biện pháp bảo đảm nhất, nhưng Hạng Vân Đoan không thể ra tay, hắn không phải là một kẻ sát nhân cuồng bạo, hơn nữa Đổng lão đầu cũng không đáng chết, diệt khẩu có hơi quá tay.
Dù sao tình huống của Đổng lão đầu khác với những người trong chợ đen kia.
Giết tay chân của chợ đen, dù có giết thêm bao nhiêu nữa hắn cũng không cảm thấy nặng lòng, cũng không hề cảm thấy mình là một tên ác nhân, ngược lại còn có cảm giác tự hào vì mình đã trừ hại cho dân.
Nhưng giết Đổng lão đầu thì dù có giải thích thế nào, mặt đạo đức vẫn là điều khó chấp nhận.
Càng nắm trong tay sức mạnh cường đại thì lại càng phải sử dụng một cách cẩn thận, nếu mất đi sự kính sợ, người đó sẽ hoàn toàn sa đọa thành một con rối bị "sức mạnh" điều khiển.
Hạng Vân Đoan cũng không hề muốn mình trở thành loại người như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận