Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

Chương 150: Vân Cẩn nhập viện rồi

Chương 150: Vân Cẩn nhập viện rồi.
Lương Hồng Hoa kỳ thực cũng không nhận ra Hạng Vân Đoan mặc trên người chế phục.
Bộ đồng phục này là năm nay mới bắt đầu thay đổi trang phục, trước kia chế phục là bên trên màu xanh Nam Kinh, bây giờ trên dưới toàn bộ đều biến thành màu tím lam, hơn nữa kiểu dáng bên trên cũng có một chút biến hóa.
Lương Hồng Hoa một mực ở nông thôn, vốn là ngay cả đồng chí của đồn công an đều không hay gặp, chứ đừng nói chi là bây giờ lại đổi chế phục.
Bất quá, nàng cũng ý thức được đứa con trai lớn nhà mình bây giờ giống như không phải đồ tể, bởi vì ở cửa chính, mấy người mang súng mặc quần áo cũng là kiểu dáng tương tự.
"Nương, con đoạn thời gian trước đổi việc, bây giờ không làm đồ tể nữa, điều chỉnh đến khoa bảo vệ!" Hạng Vân Đoan giải thích một câu.
Đối với khoa bảo vệ làm cái gì, Lương Hồng Hoa chắc cũng biết, nhà không xa thì có một nhà máy than đá, bên trong cũng có khoa bảo vệ.
"A? Vậy ngươi bây giờ không phải công nhân? Ta nghe nói người của khoa bảo vệ cũng là cán bộ?" Lương Hồng Hoa có chút kinh ngạc hỏi.
Vốn là con trai có thể làm công nhân liền đã rất giỏi, không ngờ bây giờ vậy mà lên làm cán bộ? Cái này tổ tiên nhà họ Hạng thật sự là bốc khói xanh?
Hạng Vân Đoan tự nhiên biết lời của mẹ hắn có ý gì, kỳ thực, khoa bảo vệ cũng không hoàn toàn là cán bộ (Làm việc), theo lý thuyết cũng không phải hoàn toàn là vị trí hành chính, kỳ thực còn có một số bảo vệ chỉ là công nhân thời vụ, bởi vì muốn khống chế vấn đề kinh phí công tác, cho nên cấp trên đối với biên chế vẫn quản rất nghiêm.
Bất quá, hắn cũng không giải thích thêm mà chỉ gật đầu nói: "Xem như cán bộ!"
Ngược lại trong nhận thức của mẹ hắn, cán bộ cùng làm việc có lẽ là một ý nghĩa.
"Vừa rồi, cái người gác cổng nghe thấy ta nói tìm ngươi, còn gọi ngươi phó chủ nhiệm Hạng, là ngươi sao? Cái phó chủ nhiệm này của ngươi có ý gì? To lãnh đạo cỡ nào?" Lương Hồng Hoa thấy Hạng Vân Đoan thừa nhận chính hắn là cán bộ, biểu tình trên mặt cũng thay đổi, một bộ kinh hỉ dị thường hỏi.
Hạng Vân Đoan thấy mẹ hắn như vậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, bất quá nghĩ lại trước đây hắn chỉ vào xưởng làm đồ tể, mẹ hắn hận không thể người cả thôn đều biết, bây giờ nghe hắn làm cán bộ mà không cao hứng nhảy dựng lên đã xem như kiềm chế lắm rồi.
"Nương, mẹ tìm con là trong nhà có chuyện gì sao?" Hạng Vân Đoan nói sang chuyện khác.
"À, đúng, mẹ nhìn mẹ này, chút nữa thì quên mất chính sự, muội muội con bị bệnh, đại phu ở công xã không khám được, cho nên cha mẹ mới đưa Vân Cẩn vào bệnh viện trong thành để khám!" Lương Hồng Hoa vỗ ót một cái nói.
"Cái gì? Vân Cẩn bị bệnh? Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?" Hạng Vân Đoan vừa rồi đã đoán trong nhà có phải xảy ra chuyện gì hay không, lại không ngờ muội muội vậy mà bị bệnh, còn phải đưa đến trong thành khám!
"Mẹ nói không rõ là bệnh gì, bác sĩ nói là nhiễm khuẩn gì đó, nhưng con không cần quá lo lắng, bác sĩ cho Vân Cẩn uống một chút thuốc, tình hình bây giờ đã ổn định, chỉ là có thể cần theo dõi thêm mấy ngày!" Lương Hồng Hoa thấy con trai có chút sốt ruột, vội vàng nói.
Nhìn vẻ mặt của mẹ, bệnh của Vân Cẩn hẳn là không nghiêm trọng lắm, Hạng Vân Đoan lúc này mới hơi yên tâm, tiếp đó lại hỏi: "Sao lại sinh bệnh vậy?"
"Chắc là ăn hỏng bụng, mới đầu nôn với tiêu chảy, hơn nữa còn kêu đau bụng, sốt cũng rất cao, cũng không biết ăn đồ linh tinh gì, ai, đều tại mẹ, không trông nom muội con kỹ, để cho nó ăn phải mấy thứ bẩn thỉu!" Lương Hồng Hoa có chút áy náy nói.
"Không phải ăn ở đại thực đường sao? Những người khác đều không sao à?" Hạng Vân Đoan kỳ quái hỏi.
Thấy Hạng Vân Đoan hỏi vậy, Lương Hồng Hoa nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai chú ý, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Đại thực đường đã đóng cửa rồi, bây giờ tất cả nhà đều tự làm cơm ăn đó!"
Từ khi đại thực đường kia mở ra, Hạng Vân Đoan vẫn không chút về nhà, chủ yếu là vì trở về nhà cũng không có ai, tất cả đều bận bịu làm việc.
Không ngờ bây giờ cái đại thực đường này lại chấm dứt.
Mặc dù hắn biết đại thực đường sớm muộn cũng phải đóng cửa, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
"Mẹ, lương thực trong nhà có phải không đủ ăn không? Vân Cẩn ăn bậy đồ vật, không phải là vì đói chứ?" Hạng Vân Đoan trong lòng hơi động, hỏi.
"Cũng được, chỉ là… Nói như thế nào nhỉ, tại đại thực đường ăn cơm, mọi người đều không có tiết chế, cơ bản cũng là ăn thoải mái, cho nên khẩu vị của mọi người đều lớn hơn, thành ra nhà ăn vừa đóng, trong thời gian ngắn còn không thích ứng được!" Lương Hồng Hoa nói.
Hạng Vân Đoan liền biết mình không có đoán sai.
Thời gian trước kia, các nhà đều phải tính toán lương thực để ăn, nếu như ăn thoải mái thì rất dễ dàng đều xanh vàng cả, cho nên khi không có làm việc thì liền uống cháo loãng, chỉ khi nào làm việc mới được ăn nhiều một chút.
Nhưng đại thực đường mở ra, vì không có kế hoạch cho nên mọi người cứ thoải mái ăn, người thì ngược lại ăn no rồi, nhưng ăn ăn, phát hiện tình huống không ổn.
Thêm nữa, từ năm ngoái thời tiết không được tốt lắm, năm nay thì lại gió không mưa, không thuận lợi, đoán chừng lại sắp thiếu thu rồi.
Cũng may người quản lý đại đội Lương gia trang có chút bản lĩnh, phát hiện tình hình không ổn nên mới nhanh chóng đóng nhà ăn, số lương thực còn lại phân phát tiếp, tốt xấu gì cũng không có ăn hết, vẫn còn dư một chút, đoán chừng tiết kiệm ăn thì có thể chống được đến khi trồng vụ hè.
Hạng Vân Đoan trong lòng nắm chắc, bất quá không nói gì thêm, tình hình vẫn chưa tới lúc nghiêm trọng nhất.
Bất quá hắn đã sớm chuẩn bị, răng sói mặt dây chuyền trong không gian cất trữ không ít đồ vật, gạo, mì, dầu ăn đều có, bất quá các loại như khoai lang, khoai tây, hắn cũng cất trữ một chút, đến lúc đó chắc chắn là sẽ giúp một tay cho gia đình.
"Đi thôi, đi nhà ăn, mẹ còn chưa ăn cơm trưa phải không?" Hạng Vân Đoan kéo mẹ hắn hướng về phía trong xưởng đi.
Trong xưởng cũng không cho người lạ vào, bất quá Lương Hồng Hoa có Hạng Vân Đoan dẫn theo, ai cũng không nói gì.
"Ôi, cha con và Vân Cẩn cũng vẫn chưa ăn đâu!" Lương Hồng Hoa ngồi trong phòng ăn nhà máy đồ tể, mới phản ứng lại.
"Không sao, mẹ cứ ăn trước, lát nữa con sẽ cho cha và Vân Cẩn mang lên một chút!" Hạng Vân Đoan cầm hộp cơm lấy hai cái thịt viên, hai cái màn thầu, còn có một đĩa tiết heo xào rau hẹ.
"Vẫn là làm công nhân tốt, các con mỗi ngày đều ăn thế này à?" Lương Hồng Hoa nhìn những thứ trước mắt, nhịn không được cảm thán.
"Không khác nhau là mấy đâu, thỉnh thoảng sẽ đổi món khác!" Hạng Vân Đoan nói.
Chờ Lương Hồng Hoa ăn xong, Hạng Vân Đoan lúc này mới xin nghỉ nửa buổi, chạy xe đạp chở mẹ hắn hướng về bệnh viện.
Vốn là Hạng Vân Đoan còn tưởng Vân Cẩn ở cái bệnh viện nhỏ nào đó, trong lòng còn muốn có nên chuyển tới viện nội bộ của nhà máy cán thép hay không, dù sao có mối quan hệ của Viên Vệ Quốc, với lại hắn vừa mới giải quyết vụ án cho nhà máy cán thép, muội muội ở bệnh viện của nhà máy cán thép chắc cũng không có vấn đề gì.
Nhưng không ngờ Vân Cẩn lại ở bệnh viện Hiệp Hòa, đã như vậy, thì đương nhiên không cần phải chuyển viện.
"Thằng cả tới rồi, ai, ta còn sợ mẹ con tìm không được đường ấy chứ, vốn không định nói cho con, không có làm trễ nải công việc của con đấy chứ?"
Đến bệnh viện, vừa vào phòng bệnh, còn chưa đợi Hạng Vân Đoan mở miệng, ông bố Hạng Truyền Tông lại bắt đầu ngại ngùng.
"Cha nói gì vậy, không nói cho con, để người ta biết còn tưởng con trai bất hiếu đó!"
Hạng Vân Đoan "oán trách" một câu, tiếp đó đưa đồ ăn mang tới cho bố hắn.
Mẹ hắn vừa rồi đã nói không muốn làm phiền hắn, chủ yếu là khi vào thành quá gấp, quên đổi phiếu lương, thành ra vừa vào thành, không có phiếu lương thì đến cơm cũng không có mà ăn, cho nên mới bất đắc dĩ phải nói cho hắn.
"Nha, anh cả!"
Trên giường bệnh, Vân Cẩn vốn đang ngủ, hắn tới, lại làm cho Vân Cẩn tỉnh dậy.
Vân Cẩn vừa thấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nhưng trong nháy mắt, lại như nhớ ra điều gì, đôi mắt tròn xoe lập tức ngấn lên một tầng hơi nước.
"Hu hu oa a a a."
"Ôi, Tiểu Cẩn sao lại khóc rồi? Có phải không muốn nhìn thấy anh cả không, vậy anh cả đi nhé?" Hạng Vân Đoan bị tiếng khóc không hiểu của muội muội làm cho không biết làm sao.
"Hu hu, anh cả, sao anh không về nhà thăm em vậy!" Tiểu Vân Cẩn thấy anh cả muốn đi, nhoài người từ trên giường bệnh xuống, vừa nói vừa muốn chui vào lòng Hạng Vân Đoan.
"Ôi, nửa năm không gặp, Vân Cẩn cao lớn lên nhiều nhỉ!"
Hạng Vân Đoan đưa tay ôm muội muội, lúc này mới phát hiện muội muội so với lần gặp trước đã cao gần một cái đầu.
"Này, đoán chừng sau này giống như con, là một tên to con!" Hạng Truyền Tông ở bên cạnh nói.
"Phì, nói nhảm cái gì đấy, cao lớn thì yêu gì chứ, coi chừng sau này không lấy được chồng!" Lương Hồng Hoa trừng mắt nhìn Hạng Truyền Tông nói.
"Không sao, con thấy vẫn là do gen của nhà mình mạnh thôi, chỉ cần thân thể khỏe mạnh thì sau này có thể làm vận động viên, vì nước vinh danh ấy chứ!" Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói.
Bây giờ cái thời đại này, con gái mà cao quá thì thật sự không dễ lấy chồng, bất quá đó là nói với người bình thường.
Cứ lấy tình hình của Hạng Vân Đoan hắn thì 20 năm nữa còn cần lo muội muội không lấy được chồng à?
Cho dù trưởng thành như Phượng tỷ, vẫn có người xếp hàng muốn cưới, điểm này, Hạng Vân Đoan vẫn tự tin.
"Anh cả, em muốn ăn mứt quả, em muốn ăn bánh sa kê ma, em muốn ăn bánh đậu xanh...."
Vân Cẩn quấn trong lòng anh trai, như thể ngay cả bệnh cũng đã hết, đôi mắt ngây thơ còn mang theo nước mắt, tràn đầy mong chờ nhìn Hạng Vân Đoan, giơ tay kể những món ngon mà Hạng Vân Đoan từng mang cho nàng.
"Ăn gì mà ăn, con quên mình bị bệnh thế nào à? Cứ thích ăn lung tung, coi chừng ta cầm kim may miệng con lại đấy!" Lương Hồng Phương tức giận nói.
Lần nằm viện này, chắc chắn sẽ tốn không ít tiền đây.
"Uống thuốc!" Lương Hồng Hoa thấy thời gian không sai biệt lắm, trực tiếp lấy thuốc mà bác sĩ đã dặn dò.
"Con không uống, con không uống, thuốc khó uống lắm, con muốn ăn mứt quả!" Tiểu Vân Cẩn này lúc này có anh cả ở bên cạnh nên mới thế này, đến cả lời của mẹ cũng không nghe.
"Thôi được rồi, nghe lời mẹ đi, uống thuốc trước đã, đợi con hết bệnh rồi, anh cả mua cho con ăn ngon, đến lúc đó còn đưa con đi chơi ở trong thành một chút nữa, có được không?" Hạng Vân Đoan đặt muội muội xuống giường, tiện tay nhận thuốc từ tay Lương Hồng Hoa.
Vốn là còn muốn cường hóa một chút thuốc, xem có thể để em gái nhanh khỏi bệnh được không, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Nhỡ đâu cường hóa sai phương hướng thì chẳng lẽ phải đi tìm bác sĩ lấy thuốc khác?
Mà em gái vừa nãy còn làm loạn như vậy, chắc cũng không có vấn đề gì lớn, nhiều nhất là hai ba ngày thì có thể xuất viện, cũng không cần thêm rắc rối.
Chờ em gái uống xong thuốc, Hạng Vân Đoan lại đi ra ngoài mua cho chút nước mật ong, dỗ dành, lúc này em ấy mới ngoan ngoãn nằm ngủ.
Hạng Vân Đoan cũng đã lâu không gặp cha mẹ, vì vậy buổi chiều xin nghỉ, nhân tiện trò chuyện, tìm hiểu tình hình trong nhà.
Thuận tiện kể một chút tình hình của bản thân hắn.
Lương Hồng Hoa trước đó đã định hỏi, lúc này thì chăm chú nghe, chắc là muốn đợi sau khi về nhà thì đi khoe khoang với xóm giềng.
"Người nhà của Hạng Vân Cẩn, lại đây đóng phí một chút!"
Đang nói chuyện thì từ bên ngoài có một cô y tá đi tới, hô hào để họ đi đóng tiền.
"Được, tôi đi ngay đây!"
Hạng Vân Đoan trả lời, lục túi tiền, trước tiên đưa cho cha hắn một phần lương phiếu và tiền, sau đó mới đi đóng tiền.
"Tiền con cứ giữ đi, con ở trong thành chi tiêu lớn, cha có mang tiền rồi!" Hạng Truyền Tông nói.
"Cha giữ đi, con làm con trai đi làm đã lâu vậy rồi, còn chưa đưa tiền về nhà lần nào, mấy nữa hai người về, cha để mắt xem mua gì đó cho cả nhà, còn Vân Kiệt nữa, đang tuổi lớn cả, mua ít đồ ăn ngon cho thằng bé mang về!"
Hạng Vân Đoan nói xong cũng không đợi cha hắn níu lại, trực tiếp đi tới chỗ đóng tiền.
Chờ hắn giao phí xong, đi trở về thì đột nhiên nghe bên cạnh truyền đến một hồi tiếng cãi nhau ồn ào.
Trong đó hình như có cả giọng nói quen thuộc.
Hắn chạy đến xem xét thì đúng là người quen, Dịch Trung Hải, Giả Đông Húc, Giả Trương Thị đều ở đó, không ngờ Tần Hoài Như cũng đến Hiệp Hòa.
"Bác sĩ, chúng tôi bảo đảm đứa nhỏ, chúng tôi bảo đảm đứa nhỏ, cô nhất định phải nhớ kỹ đấy!"
Hạng Vân Đoan đi tới, liếc mắt một cái đã thấy Giả Trương Thị đang lôi một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo kính nói.
"Vị đồng chí này, xin chị bình tĩnh một chút, tình trạng của người phụ nữ mang thai bây giờ khá nguy hiểm, nhưng chị cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mặc kệ người lớn hay trẻ con thì chúng tôi đều sẽ cố gắng cứu chữa!" Nữ bác sĩ có chút bất đắc dĩ nói.
"Dạ dạ, bác sĩ đồng chí chị nói phải, nhưng tôi nói là nếu như, nếu như... Cô nhất định phải nhớ kỹ bảo đảm đứa nhỏ đấy!" Giả Trương Thị vẫn cứ lằng nhằng không ngớt.
"Tôi nói cô đây, sao lại nói thế hả? Người lớn hay trẻ nhỏ trong mắt chúng tôi đều quan trọng như nhau!" Bác sĩ có chút tức giận nói.
Nàng cũng không hỏi là bảo ai, huống chi tình trạng hiện tại của người mang thai còn chưa đến mức nguy hiểm, vậy mà bà lão này vừa lên đã muốn bảo đảm đứa nhỏ, như thể không quan tâm đến người mang thai, khiến trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Nàng không chỉ là bác sĩ, còn là một người mẹ nữa, đặt mình vào vị trí của người khác một chút thì nếu nàng là người sinh con, mẹ chồng ở bên ngoài nói phải bảo đảm đứa nhỏ thì nàng sẽ cảm thấy thế nào?
Mặc dù lúc tình thế bức bách, chính nàng cũng có thể sẽ chọn bảo đảm đứa trẻ, nhưng đó là do chính nàng quyết định, nếu có người thay nàng đưa ra quyết định đó thì lại là chuyện khác.
"Buông tay ra!"
Nữ bác sĩ thấy bà lão trước mắt vẫn nắm quần áo mình không buông, rất là khó chịu nên đã nói một câu.
Giả Trương Thị bình thường đã quen ngang ngược, thấy bác sĩ này dám nói chuyện với mình như thế, mặt liền biến sắc, lập tức lôi chiêu ăn vạ hay khóc lóc om sòm trong sân nhà ra.
"Hừ, ta nói cho ngươi biết, cháu trai ta mà xảy ra chuyện gì thì coi chừng ta lột da ngươi ra, đến lúc đó ta ngày nào cũng tới bệnh viện của các ngươi quậy, ta cho ngươi ăn không được mà nuốt không trôi!" Giả Trương Thị khí thế hùng hổ nói.
Tần Hoài Như bị đưa tới từ khi trời chưa sáng, lúc này đã quá trưa rồi, bác sĩ này ra vào mấy lần rồi mà đứa trẻ vẫn chưa sinh ra.
Giả Trương Thị linh tính được, sợ là Tần Hoài Như không ổn rồi, nên mới bắt bác sĩ, thực chất là muốn bảo đảm đứa nhỏ, ý nói là đừng quản đến người lớn, nhanh chóng cứu đứa trẻ ra là được.
"Ai, đồng chí bảo vệ, mau tới bắt bà lão này lại, bà ta ở đây gây cản trở chúng tôi làm phẫu thuật rồi!"
Nữ bác sĩ muốn nhanh chóng vào phòng sinh, nhưng Giả Trương Thị đã bị mụ mị rồi, cứ kéo nàng lại không buông.
Lúc này, Hạng Vân Đoan vừa đến, nữ bác sĩ nhìn quần áo của hắn, còn tưởng là nhân viên bảo vệ của bệnh viện nên ngay lập tức đã gọi hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận