Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 179: Đi Đào Tiểu Dã nhà cầu hôn

chương 179: Đi đến nhà Đào Tiểu Dã cầu hôn
“Ngươi ở trong thành không về nhà chắc không biết tình hình, ở vùng biên giới này trong nhà thu hoạch không được tốt lắm, năm ngoái đã không ra gì, vốn nghĩ năm nay có thể được mùa, kết quả trời không chiều lòng người, nên là... Tình hình nhà chúng ta cũng không được tốt, không phải sao, ta đầu tuần mới về một lần! Bất quá cậu nhóc, ngươi làm ta bất ngờ đó nha, nhìn bộ dạng này của ngươi, có vẻ khá khẩm đó, cái xe ba bánh trước cổng cũng là của ngươi? Ta nghe mẹ ta nói ngươi làm ở nhà máy giết mổ? Ngươi không phải là nhân viên đồ tể sao? Sao còn có xe máy? Cho dù là đội vận chuyển cũng đâu cần đến xe máy!”
Trong phòng, Lương Lạp Đễ vừa ăn sườn vừa tò mò nhìn Hạng Vân Đoan hỏi.
“Chị Lạp Đệ, tin tức của chị đúng là chuyện cũ mèm rồi, em đã sớm không làm đồ tể viên, bây giờ cũng không làm ở nhà máy giết mổ nữa!” Hạng Vân Đoan thuận miệng nói.
Việc hắn trở thành công an, xem ra Lương Hồng Hoa không có đi khoe khoang khắp làng à? Chuyện này có chút không đúng tình hình, lẽ nào mẹ của Lương Lạp Đễ biết nhưng không kể với Lương Lạp Đễ?
“Không làm đồ tể viên? Vậy bây giờ em làm việc gì? Nhân viên đồ tể tốt mà, em nghe nói, nhà máy giết mổ nhiều mỡ lắm, nhà ăn xưởng của các em mỗi ngày ăn đều ngon hơn nhiều so với các nhà máy khác!” Lương Lạp Đễ kinh ngạc nói.
“Chị nhìn phía kia đi!” Hạng Vân Đoan chỉ vào góc móc treo quần áo, bên trên đang treo bộ đồng phục công an của hắn.
“Bây giờ em là công an, làm việc ở cục quận, cái xe ba bánh trước cổng cũng là trong cục cấp cho tiện đi làm!” Hạng Vân Đoan nói.
“Công an? Ồ, em giỏi thật đó, vậy mà làm công an, em vào thành mới có một năm thôi mà? Mà lại có thể được cấp xe ba bánh, xem ra em không phải là công an bình thường, cấp bậc gì vậy?” Lương Lạp Đễ càng lúc càng hứng thú.
“Không cao, cũng chỉ hành chính hai mươi cấp thôi, cửa phụ!” Hạng Vân Đoan khoát tay nói.
“Ghê! Chị đúng là không nhìn ra, em hồi nhỏ cũng chỉ là biết đánh quyền, khỏe mạnh chút thôi, không ngờ sau khi chị vào thành gặp em lại thấy khác hẳn, em quả thực làm chị phải nhìn em bằng con mắt khác đấy!” Lương Lạp Đễ không nhịn được vỗ bàn nói, nàng thật sự kích động: “Khó trách cha em bảo chị đến tìm em, trước đó chị còn lo cho em sống không dễ dàng, giờ xem ra người không dễ dàng lại là chị mới phải!”
“Chị Lạp Đệ, em thì một người ăn no cả nhà không đói bụng, không so được với chị, em biết chị là thợ hàn bậc bốn mà? Chồng của chị cũng là thợ điện bậc ba? Hai người cộng lại mỗi tháng cũng kiếm được không ít, công nhân ở thành phố so với nhà các chị còn tốt hơn cũng chưa chắc đã nhiều đâu!” Hạng Vân Đoan nói.
Lời này nói không sai, chủ yếu là vợ chồng Lương Lạp Đễ hiếu thảo, mỗi tháng đều gửi tiền về cho cả bên nội bên ngoại, lại còn sinh một lèo 4 đứa nhỏ, lúc này mới có vẻ hơi túng quẫn thôi.
Nhắc tới đây, Hạng Vân Đoan chợt nhớ ra, chồng của Lương Lạp Đễ dường như sắp qua đời, cũng không biết là vì lý do gì, cho dù hắn có muốn nhắc nhở cũng không biết phải nói thế nào, không khéo thì người ta lại cho mình là đang nguyền rủa, hoặc lại nghĩ mình bị điên.
Tình cảnh của Lương Lạp Đễ so với Tần Hoài Như, tuy không thể nói là giống y đúc nhưng cũng có đến chín phần tương tự. Cũng là con còn nhỏ mà chồng đã mất vì tai nạn, nhưng so với Lương Lạp Đễ, Tần Hoài Như còn kém xa không chỉ một bậc.
Chỉ nói riêng về dạy con, Lương Lạp Đễ đã bỏ xa Tần Hoài Như tám con phố. Còn nói về đối đãi với người đàn ông đã có gia đình, Tần Hoài Như chỉ biết hút máu, hút đến cạn kiệt, để gã ngốc trực tiếp bị hút cả một đời. Còn Lương Lạp Đễ thì sao, đã sinh 4 đứa con, sau khi kết hôn với Nam Dịch, lại cùng Nam Dịch sinh thêm một đứa nữa.
Phải biết, Nam Dịch đã cân nhắc đến sức khỏe của Lương Lạp Đễ và tình hình kinh tế gia đình nên không muốn sinh thêm, mà chính Lương Lạp Đễ đã chủ động sinh thêm cho Nam Dịch một đứa con ruột.
Còn Tần Hoài Như thì sao? Trực tiếp trèo lên trên người người ta, mà lại là lúc còn ở goá trèo lên, sau khi kết hôn nhận giấy đăng ký kết hôn với gã ngốc, cũng không chịu buông tha. Còn nói là sợ gã ngốc có con ruột thì sẽ không đối tốt với ba chị em Bổng Gạnh, Tiểu Đương và Hòe Hoa. Rõ ràng là không tin gã ngốc mà!
Không tin gã ngốc mà hết lần này đến lần khác lại để ý đến tiền lương của gã, phải nói là Tần Hoài Như có thể nắm chặt gã ngốc cả một đời, đến cuối cùng, sau khi Lâu Hiểu Nga dẫn con trai của gã ngốc trở về mà vẫn có thể trói chặt gã ngốc bên mình, thủ đoạn đúng là quá cao minh.
Ngày hôm sau, Hạng Vân Đoan vẫn đi làm như thường lệ.
Phương Cảnh Lâm làm việc rất nhanh, hôm qua mới nói sẽ liên lạc với các bộ phận bảo vệ của trường cao đẳng, đem những con chó tuần tra được huấn luyện trước đây mượn về, không ngờ sáng nay đã làm xong xuôi.
“Vân Đoan, những con chó này đều đã mang về cho cậu, tiếp theo phải xem bản lĩnh của cậu rồi, càng nhanh càng tốt!” Phương Cảnh Lâm nói với Hạng Vân Đoan, vẻ mặt nghiêm trọng!
Dù sao chuyện này vẫn rất quan trọng, ảnh hưởng cũng tương đối lớn, nhất thiết phải cố gắng đảm bảo không có sai sót.
“Cục trưởng Phương, ngài cứ yên tâm, tôi chưa từng nói phét bao giờ, đã nói hôm qua rồi thì chắc chắn sẽ nắm chắc.” Hạng Vân Đoan cũng mặt mày nghiêm túc: “Bất quá, cục trưởng Phương, có một chuyện, bên ta làm lớn chuyện như vậy, liệu những tên trùm chợ đen đứng sau có nhận ra không? Nói thật, tôi cảm giác gần đây, danh tiếng những chú chó nghiệp vụ mà căn cứ huấn luyện của chúng ta đào tạo ra có chút vang dội rồi, mặc dù nói còn chưa đến mức gây ra tranh luận chú ý trong xã hội, nhưng ở giới bảo vệ và hệ thống công an cũng khá nổi danh, hôm đó liễu cục còn nói với tôi, nói có lẽ bộ sẽ đến trung tâm của chúng ta thị sát. Tôi đang nghĩ, chợ đen đó có thể làm ăn lớn như vậy, lại còn trốn thoát được công an truy bắt hết lần này đến lần khác, ông nói xem, có khi nào sau lưng chợ đen này, có nội ứng ở trong hệ thống công an không? Trên chợ đen, các giao dịch tình báo thực sự chiếm phần lớn, mà những người có thể tiếp xúc với những thông tin tình báo này, thân phận chắc chắn sẽ không bình thường, nếu những người này có ai đó làm ở hệ thống công an hoặc bảo vệ, nếu như hắn nhận được thông tin liên quan đến chó nghiệp vụ, liệu hắn có thể đoán được gì không?”
Nghe Hạng Vân Đoan nói xong, sắc mặt của Phương Cảnh Lâm đột nhiên có chút khó coi. Trước đây, ông đã từng phái nội ứng vào chợ đen, nghĩ kỹ lại thì, ông có thể nghĩ đến việc cài nội ứng, chẳng lẽ đám người đứng sau chợ đen cũng không nghĩ như vậy? Càng nghĩ, ông càng thấy có khả năng, hơn nữa, người nội ứng đó trước sau vẫn không thể xâm nhập vào tầng lõi của chợ đen, rất khó nói là có phải vì nguyên nhân này hay không.
“Vậy ý của cậu là gì?” Phương Cảnh Lâm hỏi.
“Nếu đúng như tôi đoán thì e là chuyện này không thể giấu được, nên tôi nghĩ, thay vì phí sức giấu giếm, chi bằng cứ tiết lộ cho chợ đen biết luôn!” Hạng Vân Đoan nói.
“Cái gì?” Phương Cảnh Lâm đầu tiên là giật mình, nhưng rất nhanh phản ứng lại, hỏi: “Ý cậu là, để nội ứng của chúng ta tiết lộ chuyện này cho bọn người đứng sau chợ đen để lấy vốn thăng tiến?”
“Đúng vậy, cứ để nội ứng nói là, ở trong trung tâm chúng ta có người bạn, khi nói chuyện phiếm lỡ miệng nói ra chuyện này thôi!” Hạng Vân Đoan mở mang tư duy nói.
“Như vậy, người đứng sau chợ đen chắc chắn sẽ tìm cách thu thập thông tin qua con đường này, chẳng hạn như, thời gian chúng ta hành động chính xác!” Phương Cảnh Lâm nói.
“Đúng là như thế! Đến lúc đó chúng ta sẽ tương kế tựu kế!” Hạng Vân Đoan gật đầu.
Chợ đen ỷ lại, đơn giản là địa hình phức tạp mà thôi, một khi có chó nghiệp vụ tham gia thì vấn đề này với công an cũng không đáng gì, việc này đối với những người đứng sau chợ đen thì lại cực kỳ nguy hiểm và không thể phòng bị, chỉ còn cách hy vọng là trước khi công an ra tay, nhanh chóng thay đổi vị trí mà rút lui để tránh tai tiếng, chờ khi hành động xong xuôi lại lặng lẽ quay về.
“Cậu nói có lý, về nguyên tắc tôi đồng ý, nhưng chi tiết cụ thể thì phải thương lượng thêm với đồng chí nội ứng đã, rồi nghe ý kiến của cậu ta sau!” Phương Cảnh Lâm nói xong, vội vã rời đi, chuẩn bị đi gặp nội ứng.
Còn Hạng Vân Đoan cũng dẫn theo Thẩm Dũng và Diệp Tiểu Phong, cùng mấy huấn luyện viên khác bắt đầu tiến hành huấn luyện đột kích chuyên hạng đối với chó tuần tra mới được mang về.
“Ơ, sao anh lại đến đây?”
Trước cửa tòa soạn, Đào Tiểu Dã vừa bước ra cổng đã thấy bóng dáng Hạng Vân Đoan, lập tức lộ vẻ mặt kinh hỉ.
“Đến đón em tan làm mà!” Hạng Vân Đoan vỗ vỗ vào cái xe ba bánh sau lưng nói.
Hắn từ Ái thị về cũng đã mấy ngày, vì quá bận rộn nên chưa kịp gặp Đào Tiểu Dã. Chuyện hắn nói với Diêm Phụ Quý về chuyện chuẩn bị kết hôn, cũng không phải là nói đùa mà là thật sự đã quyết định như vậy.
Thời đại bây giờ, cũng đâu có yêu đương kéo dài cả mấy năm, thường thì gặp mặt xong, hai bên thấy hợp ý thì hẹn hò tầm ba, năm lần là được rồi, chứ đâu có rảnh rỗi mà yêu đương nhiều như thế. Nếu mà tính ra thì tình huống của Hạng Vân Đoan và Đào Tiểu Dã đã được xem là tương đối dài rồi.
Chủ yếu là do hồi đầu, người nhà Đào Tiểu Dã không biết, tính là tình cảm lén lút, chứ thực ra nếu tính thời gian công khai chính thức thì cũng không lâu. Lần trước Diêu Phương Phương làm xằng làm bậy, phá tan quan hệ của hai người, coi như đã ra mắt phụ huynh, cho nên giờ nói đến chuyện cưới xin cũng không đột ngột lắm.
Chủ yếu là do Hạng Vân Đoan cảm giác bà Mai Chi Hoa là mẹ vợ tương lai, có ấn tượng với hắn khá tốt, tương đối hài lòng, sẽ không có trở ngại gì, chỉ là chưa gặp ba của Đào Tiểu Dã, không biết vị nhạc phụ tương lai có ý kiến gì.
“Ai? Xe máy của anh đâu ra vậy?” Đào Tiểu Dã lúc này mới để ý đến chiếc xe máy sau lưng Hạng Vân Đoan, có chút ngạc nhiên hỏi.
Vừa nãy trong mắt cô toàn là Hạng Vân Đoan thôi, chẳng còn chỗ cho vật gì khác nữa.
“Cơ quan cấp, sao nào? Anh chở em đi hóng gió một lát nhé!” Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói.
“Ôi, Tiểu Dã ơi, đối tượng của em lợi hại quá, đối với em thật tốt!” Bên cạnh, Đào Tiểu Dã còn chưa kịp nói gì, mấy cô đồng nghiệp nữ của cô cũng nhao nhao lên.
Trước đây Hạng Vân Đoan cũng từng đến đón Đào Tiểu Dã, nhưng lúc đó chỉ đi xe đạp thôi. Từ một người làm đồ tể, sau đó lại là nhân viên bảo vệ, rồi lại thành công an, các cô đồng nghiệp đã từng bước chứng kiến Hạng Vân Đoan không ngừng tiến bộ. Lúc Hạng Vân Đoan còn là nhân viên đồ tể, mấy cô này còn coi thường Hạng Vân Đoan đó, tuy nhà máy giết mổ có nhiều mỡ, nhưng mấy cô làm phóng viên tòa soạn thì điều kiện cũng không tệ, nên đúng là không để ý đến chút lợi ích thực tế ấy, đồng thời cũng mang ý khinh thường công nhân.
Nhưng sau này, khi Hạng Vân Đoan làm công an, những người này bắt đầu quay sang hâm mộ. Hôm nay gặp lại, sự hâm mộ đã nhanh chóng chuyển thành ghen ghét, dù sao cái xe mô tô ba bánh kia không phải là người bình thường có thể có được, chắc chắn là lại thăng tiến nữa rồi.
Thậm chí có mấy người tâm tư linh hoạt còn tranh nhau đòi ngồi xe mô tô hóng mát, bộ dạng vừa nói vừa liếc mắt đưa tình với Hạng Vân Đoan, có lẽ là định đào góc tường.
Nhưng Hạng Vân Đoan lại chẳng hề dao động. Mấy người đứng chung với Đào Tiểu Dã, rõ ràng chỉ là lá xanh với hoa hồng, dù là về khí chất hay ngoại hình, Đào Tiểu Dã vẫn là hàng đầu.
Hạng Vân Đoan sao có thể để ý chứ? Cho nên tự nhiên là nghiêm túc từ chối cái yêu cầu được đi hóng gió thực chất là đào góc tường kia.
“Ôi, tiểu Hạng đến rồi đấy à!” Hạng Vân Đoan chở Đào Tiểu Dã đi một vòng ngoài thành, nhân tiện tâm sự để giải nỗi nhớ, sau đó mới quay về nhà Đào Tiểu Dã.
Bà Mai Chi Hoa, mẹ vợ tương lai thấy Hạng Vân Đoan đến, đương nhiên là nhiệt tình hoan nghênh, nhất là khi nghe nói cục đặc biệt cấp xe mô tô cho Hạng Vân Đoan, bà càng vui ra mặt.
“Dì à, trước đây con có đi công tác ở vùng Đông Bắc, lúc về tiện tay mang về chút đặc sản của vùng đó, toàn là lâm sản thượng hạng, dì nếm thử xem thế nào, có đáng với danh xưng không ạ!”
Hạng Vân Đoan từ thùng xe mô tô ba bánh lôi ra túi lớn túi nhỏ đồ, đưa cho bà Mai Chi Hoa.
“Vậy à? Vậy thì dì phải nếm thử xem sao, mấy thứ này bình thường khó thấy lắm!” Bà Mai Chi Hoa nói.
“Thiên ca, anh đến rồi à!” Trong lúc mấy người đang nói chuyện bước vào nhà thì Đào Mẫn Chân nghe thấy tiếng động cũng vui mừng ra mặt khi thấy Hạng Vân Đoan. Gần đây cảm giác khả năng lĩnh hội âm nhạc của mình đã có chút tiến bộ, đang định nghiên cứu thảo luận với Hạng Vân Đoan đây.
“Mẹ, đây là ai ạ?” Hôm nay vừa hay được tan làm sớm, Đào Tiểu Mân nhìn thấy cả nhà đang tươi cười nói chuyện với Hạng Vân Đoan thì lạ lẫm hỏi. Trong nhà sao có khách mà mình không biết thế?
“Tiểu Mân à, đây là bạn trai của em gái con, Hạng Vân Đoan, làm việc ở cục quận đấy!” Bà Mai Chi Hoa giới thiệu.
“Anh cả, anh khỏe ạ!” Hạng Vân Đoan nhanh miệng gọi, đây là anh vợ lớn mà, không được lơ là.
“Chào cậu, chào cậu, mau vào ngồi đi, ái chà, Tiểu Dã cũng đã có đối tượng rồi, xem ra anh là người cuối cùng trong nhà được biết đây!” Đào Tiểu Mân nói.
“Mọi người cứ ngồi trò chuyện đi, tôi đi chuẩn bị cơm tối! Chân Chân, con vào phụ giúp mẹ nào!” Bà Mai Chi Hoa vừa nói, vừa lôi cô Đào Mẫn Chân còn đang muốn thảo luận âm nhạc với Hạng Vân Đoan ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Hạng Vân Đoan, Đào Tiểu Dã và Đào Tiểu Mân ba người, nhưng hắn cũng không hề ngại ngùng mà rất nhanh nói chuyện với ông anh vợ lớn, khí thế ngất trời. Đào Tiểu Mân là kỹ sư máy móc, dù không nói nhiều nhưng nhìn cách nói năng thì thấy chuyên môn của anh chàng khá vững.
Tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt, cũng là lần đầu tiên biết đến công việc của Đào Tiểu Mân, nhưng Hạng Vân Đoan đầu óc nhanh nhạy mà, rất nhanh đã đưa ra một chủ đề khiến cho Đào Tiểu Mân vô cùng hứng thú: máy ép mì.
Thấy đúng ý rồi, vị anh vợ này có vẻ là người giỏi về kỹ thuật, nếu vậy thì sẽ nói chuyện với anh về mấy đồ vật kỹ thuật.
Tất nhiên, Hạng Vân Đoan không học máy móc, những gì hắn có thể nói chỉ có giới hạn, nhưng hắn có kiến thức của người thời hiện đại, nói một chút về mấy đồ dùng máy móc đơn giản đời sau trong sinh hoạt thường ngày vẫn là không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận