Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 44: Đầu bếp chuyện không gọi trộm
chương 44: Chuyện đầu bếp không phải là ăn trộm.
Hạng Vân Đoan hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Dù sao, hắn thấy rằng, mặc kệ là mật hoa của loại hoa nào, thì hiệu quả dinh dưỡng cũng không khác biệt lắm mới đúng, nếu như mỗi loại mật hoa lại khác nhau, vậy theo lý mà nói, mật hoa bách hoa phải tốt hơn, dù sao loại mật ong dung hợp nhiều loại mật hoa này mới cân đối về dinh dưỡng.
Lão tiên sinh nghe thấy nghi hoặc của Hạng Vân Đoan, cũng không thừa nước đục thả câu, mà rất vui vẻ giải thích cho hắn nghe.
Thì ra, giá trị dinh dưỡng của mật ong trên thực tế không khác nhau nhiều lắm, nhưng xét về góc độ Đông y thì lại có sự khác biệt.
Đông y cho rằng, thuộc tính của mật hoa của các loài hoa khác nhau là không giống nhau, có loại tính nóng, có loại tính lạnh, và những thuộc tính khác biệt này quyết định tác dụng khác biệt của chúng khi phối hợp với dược liệu.
Rất nhiều dược hoàn trong quá trình luyện chế đều phải thêm mật ong vào, mà đối với dược hoàn có công hiệu khác nhau, khi thêm mật ong, tốt nhất cũng phải làm sao để thuộc tính tương hợp.
Đương nhiên, mật ong làm thuốc chỉ có tác dụng điều hòa, không phải là chủ dược, cũng không phải là phụ dược, trong tình huống bình thường, thì cho dù không phân chia thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm.
Đối với lời giảng giải này của lão tiên sinh, Hạng Vân Đoan không có ý kiến, hắn không biết gì về thuốc Đông y, nhưng cũng không giống như nhiều người ở hậu thế hoàn toàn phủ định Đông y.
"Lão tiên sinh, vậy không biết giá tiền của mật ong là bao nhiêu?" Sau khi được giải đáp về tri thức vô dụng, Hạng Vân Đoan cuối cùng vẫn quan tâm đến tiền bạc.
"Mật ong ba đồng hai hào ba một cân, sữa ong chúa bốn mươi lăm đồng một cân, phấn hoa tám đồng năm một cân, sáp ong tám đồng tám một cân!" Lão tiên sinh báo giá trực tiếp.
Thuốc tầm thường căn bản không cần dùng mật ong, mà những loại thuốc có thể dùng tới mật ong, phần lớn đều là thuốc bổ dưỡng, người bình thường không dùng nổi.
"Vậy thì cân thử xem!" Hạng Vân Đoan cũng không có ý định đến chỗ khác hỏi giá cả mà trực tiếp mua luôn ở đây.
Rất nhanh, có học đồ đến cân các loại đồ vật khác nhau, cuối cùng tính toán trên bàn tính, ra được giá tiền cuối cùng.
"Tổng cộng hết một trăm ba mươi tám đồng năm hào hai!" Tiểu học đồ nói.
Hạng Vân Đoan vẫn rất hài lòng với việc bán được số tiền này, nhiều tiền như vậy, cộng thêm một ít nữa là có thể mua một chiếc xe đạp hoàn toàn mới rồi.
Đi ra khỏi Đồng Nhân Đường, thời gian cũng sắp sáu giờ, Hạng Vân Đoan không có tâm trí đi dạo ở nơi khác nữa, mà trực tiếp về tứ hợp viện.
Khi hắn về đến nhà, trong viện đã ồn ào cả lên, rất nhiều phụ nữ tụ tập ở giữa sân, người thì nhặt rau, người thì gọt đồ ăn, người thì giặt giũ, vừa vội vàng vừa tranh thủ làm việc nhà, trông rất náo nhiệt.
Thì ra, tên ngốc trụ đã về rồi.
Gã này ở giữa một đám các bà các cô, lại tỏ ra rất thuần thục, ai nói chuyện hắn cũng đều có thể góp vào một lời, quả là bạn đường của phụ nữ.
"Hà sư phó, ngươi tới sớm vậy à? Đã mua được gì rồi?"
Hạng Vân Đoan tiến vào giữa sân, nhìn thấy ngốc trụ đang bận rộn bên bếp lò thì hỏi.
"Huynh đệ, ngươi khách khí quá rồi, cứ gọi ta Trụ Tử là được, khỏi phải Hà sư phó, Hà sư phó, nghe xa lạ quá!"
Vừa thấy Hạng Vân Đoan, ngốc trụ lại càng tươi cười hơn.
Hôm nay hắn có thể có cơ hội làm mấy mâm cơm này, hoàn toàn là nhờ phúc của Hạng Vân Đoan, đó còn chưa tính, chủ yếu là trong ngày đó hắn nghe được không ít món cay Tứ Xuyên từ miệng Hạng Vân Đoan, nếu có thể moi ra được cách chế biến những món ăn kia thì đối với tài nấu nướng của hắn, thật là có ích lớn.
Đừng nhìn ngốc trụ ngày thường cà lơ phất phơ, không có chính dáng, nhưng đối với nấu nướng thì ngốc trụ rất có chí hướng, chỉ có điều bản sự của hắn và sư phụ không có gì đặc biệt, bây giờ hắn không thể học thêm được gì mới từ sư phụ nữa rồi.
Muốn tiếp tục tiến bộ, trừ khi bái đại sư Tứ Xuyên khác làm sư phụ, vấn đề là, sư phụ cao tay vừa khó tìm, thứ hai là hắn đã có sư phụ, nếu quay sang bái người khác thì mặt mũi có hơi khó coi, trừ khi sư phụ chủ động đề nghị cho hắn bái người khác làm sư phụ.
Vì vậy, ngốc trụ mới muốn duy trì mối quan hệ với Hạng Vân Đoan, mặc dù Hạng Vân Đoan không biết nấu ăn, nhưng trong đầu Hạng Vân Đoan lại có thực đơn, chỉ cần có thực đơn, thì ít nhiều gì hắn cũng có thể suy luận, nâng cao tài nấu nướng lên nhiều.
Lần trước cá cược vật nhau với Hạng Vân Đoan, chỉ cần có thể thắng thì có thể bắt Hạng Vân Đoan lấy thực đơn ra, vấn đề là hắn không thể thắng được.
Hơn nữa, ngốc trụ cũng đã nhìn ra, công phu của Hạng Vân Đoan quá cao, hắn căn bản không thể thắng nổi, muốn thắng Hạng Vân Đoan về vũ lực là quá khó, cơ bản không thể.
Cho nên, chuyện thực đơn, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Hạng Vân Đoan nào biết ý nghĩ trong lòng ngốc trụ, bất quá ngốc trụ đã nói vậy, hắn đương nhiên không cần khách sáo nữa.
"Ta nói Trụ Tử này, tam đại gia đã thống kê xong số người rồi báo cho ngươi chưa, hôm nay làm mấy bàn vậy?" Hạng Vân Đoan liếc nhìn những đồ ăn mà ngốc trụ đã mua về, tiện miệng hỏi.
"Bốn bàn, mỗi bàn tám người, tổng cộng ba mươi hai người, còn đồ ăn thì ta chuẩn bị năm món, theo thứ tự là đậu hũ ma bà, gà cung bảo, thịt kho tàu, thịt băm hương cá và đậu hũ cá, ngươi thấy thế nào?" Ngốc trụ nói.
"Tốt lắm, đều là món ngon, ta tin rằng hôm nay, có những món ăn này của ngươi, đại hội họp mặt chắc chắn sẽ rất viên mãn!" Hạng Vân Đoan nói.
Năm món, có thịt có gà có cá, quá tốt rồi, thời này có được chút đồ mặn cũng đã khó khăn rồi.
Trong lúc nói chuyện thì lần lượt có người đi làm về nhà, hết ca, hết giờ học, người lớn thì còn tốt, dù cũng muốn có một bữa cơm no bụng nhưng dù sao vẫn còn có thể kiềm chế cảm xúc một chút, còn đám trẻ con thì không thể quản nhiều được vậy, như Diêm Giải Khoáng, Lưu Quang Phúc chẳng hạn, đám nhóc tì này không nhịn được, vừa về đến đã vây quanh ngốc trụ, toàn bộ đều đang đợi khai tiệc.
Điều khiến Hạng Vân Đoan thấy khá lạ là, thằng nhóc bổng ngạnh kia không rõ tình huống gì mà cứ trốn trong phòng không ra.
Sau khi tan tầm, Giả Đông Húc cũng về phòng, không xuất hiện, còn Giả Trương thị thì lại càng không thấy mặt. Ngược lại thì Tần Hoài Như lại giống như mấy bà cô dì trong viện, bận trước bận sau, cứ như là đã quên sạch chuyện mấy hôm trước.
"Trụ Tử, ngươi đang làm gì đó?"
Đồ ăn làm gần xong, Hạng Vân Đoan lại xuất hiện ở giữa sân.
Hắn vừa đến liền phát hiện ngốc trụ đang bê một cái chậu lớn, lần lượt đổ các món ăn đã làm xong vào trong chậu lớn.
"Hắc, huynh đệ, mấy người đầu bếp ra ngoài làm đồ ăn, mỗi món ăn đều phải gắp ra một chút rồi mang về nhà, đó là quy tắc của nghề này, đây đâu phải là ta ăn trộm chứ!" Bị Hạng Vân Đoan quát lên một tiếng, ngốc trụ lộ ra vẻ xấu hổ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ mặt cà lơ phất phơ.
"Ngươi lát nữa cứ việc dọn ra bàn là được rồi, cái này làm sao giống như nấu ăn ở bên ngoài được? Ở ngoài làm đồ ăn cho ngươi mang là bởi vì ngươi không lên bàn ăn được, còn ở đây đâu có cần mang về nhà chứ?" Hạng Vân Đoan nói.
"Chẳng phải là còn có Vũ Thủy sao? Khi tam đại gia thống kê số người, nói người nhà chúng ta thiếu một người, chỉ cần cử một người tham gia thôi, chẳng lẽ ta lại không chuẩn bị chút gì cho Vũ Thủy à?" Ngốc trụ mắt láo liên nói.
"Vũ Thủy á? Lát nữa cho Vũ Thủy lên bàn ăn luôn, hôm nay ngươi là đầu bếp làm miễn phí, đưa cả Vũ Thủy vào cũng hợp tình hợp lý!" Hạng Vân Đoan nói.
"Vậy không được, ta không thể phá vỡ quy tắc được, nếu nhà chúng ta cả hai người đều lên bàn, thì mấy nhà khác trong viện nhìn vào làm sao được? Hay là để ta xin chút ít mang về đi!" Ngốc trụ vừa nói, vừa muốn múc thức ăn vào chậu.
"Ta nói Trụ Tử, chẳng lẽ ngươi còn chưa sờ tay Tần tỷ của ngươi à, mà sao cứ nghe lời Tần tỷ vậy?"
Hạng Vân Đoan cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn về phía phòng ngốc trụ.
Hắn vừa rồi thấy rất rõ, Tần Hoài Như bây giờ đang ở trong phòng ngốc trụ chờ đấy.
Hạng Vân Đoan hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Dù sao, hắn thấy rằng, mặc kệ là mật hoa của loại hoa nào, thì hiệu quả dinh dưỡng cũng không khác biệt lắm mới đúng, nếu như mỗi loại mật hoa lại khác nhau, vậy theo lý mà nói, mật hoa bách hoa phải tốt hơn, dù sao loại mật ong dung hợp nhiều loại mật hoa này mới cân đối về dinh dưỡng.
Lão tiên sinh nghe thấy nghi hoặc của Hạng Vân Đoan, cũng không thừa nước đục thả câu, mà rất vui vẻ giải thích cho hắn nghe.
Thì ra, giá trị dinh dưỡng của mật ong trên thực tế không khác nhau nhiều lắm, nhưng xét về góc độ Đông y thì lại có sự khác biệt.
Đông y cho rằng, thuộc tính của mật hoa của các loài hoa khác nhau là không giống nhau, có loại tính nóng, có loại tính lạnh, và những thuộc tính khác biệt này quyết định tác dụng khác biệt của chúng khi phối hợp với dược liệu.
Rất nhiều dược hoàn trong quá trình luyện chế đều phải thêm mật ong vào, mà đối với dược hoàn có công hiệu khác nhau, khi thêm mật ong, tốt nhất cũng phải làm sao để thuộc tính tương hợp.
Đương nhiên, mật ong làm thuốc chỉ có tác dụng điều hòa, không phải là chủ dược, cũng không phải là phụ dược, trong tình huống bình thường, thì cho dù không phân chia thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm.
Đối với lời giảng giải này của lão tiên sinh, Hạng Vân Đoan không có ý kiến, hắn không biết gì về thuốc Đông y, nhưng cũng không giống như nhiều người ở hậu thế hoàn toàn phủ định Đông y.
"Lão tiên sinh, vậy không biết giá tiền của mật ong là bao nhiêu?" Sau khi được giải đáp về tri thức vô dụng, Hạng Vân Đoan cuối cùng vẫn quan tâm đến tiền bạc.
"Mật ong ba đồng hai hào ba một cân, sữa ong chúa bốn mươi lăm đồng một cân, phấn hoa tám đồng năm một cân, sáp ong tám đồng tám một cân!" Lão tiên sinh báo giá trực tiếp.
Thuốc tầm thường căn bản không cần dùng mật ong, mà những loại thuốc có thể dùng tới mật ong, phần lớn đều là thuốc bổ dưỡng, người bình thường không dùng nổi.
"Vậy thì cân thử xem!" Hạng Vân Đoan cũng không có ý định đến chỗ khác hỏi giá cả mà trực tiếp mua luôn ở đây.
Rất nhanh, có học đồ đến cân các loại đồ vật khác nhau, cuối cùng tính toán trên bàn tính, ra được giá tiền cuối cùng.
"Tổng cộng hết một trăm ba mươi tám đồng năm hào hai!" Tiểu học đồ nói.
Hạng Vân Đoan vẫn rất hài lòng với việc bán được số tiền này, nhiều tiền như vậy, cộng thêm một ít nữa là có thể mua một chiếc xe đạp hoàn toàn mới rồi.
Đi ra khỏi Đồng Nhân Đường, thời gian cũng sắp sáu giờ, Hạng Vân Đoan không có tâm trí đi dạo ở nơi khác nữa, mà trực tiếp về tứ hợp viện.
Khi hắn về đến nhà, trong viện đã ồn ào cả lên, rất nhiều phụ nữ tụ tập ở giữa sân, người thì nhặt rau, người thì gọt đồ ăn, người thì giặt giũ, vừa vội vàng vừa tranh thủ làm việc nhà, trông rất náo nhiệt.
Thì ra, tên ngốc trụ đã về rồi.
Gã này ở giữa một đám các bà các cô, lại tỏ ra rất thuần thục, ai nói chuyện hắn cũng đều có thể góp vào một lời, quả là bạn đường của phụ nữ.
"Hà sư phó, ngươi tới sớm vậy à? Đã mua được gì rồi?"
Hạng Vân Đoan tiến vào giữa sân, nhìn thấy ngốc trụ đang bận rộn bên bếp lò thì hỏi.
"Huynh đệ, ngươi khách khí quá rồi, cứ gọi ta Trụ Tử là được, khỏi phải Hà sư phó, Hà sư phó, nghe xa lạ quá!"
Vừa thấy Hạng Vân Đoan, ngốc trụ lại càng tươi cười hơn.
Hôm nay hắn có thể có cơ hội làm mấy mâm cơm này, hoàn toàn là nhờ phúc của Hạng Vân Đoan, đó còn chưa tính, chủ yếu là trong ngày đó hắn nghe được không ít món cay Tứ Xuyên từ miệng Hạng Vân Đoan, nếu có thể moi ra được cách chế biến những món ăn kia thì đối với tài nấu nướng của hắn, thật là có ích lớn.
Đừng nhìn ngốc trụ ngày thường cà lơ phất phơ, không có chính dáng, nhưng đối với nấu nướng thì ngốc trụ rất có chí hướng, chỉ có điều bản sự của hắn và sư phụ không có gì đặc biệt, bây giờ hắn không thể học thêm được gì mới từ sư phụ nữa rồi.
Muốn tiếp tục tiến bộ, trừ khi bái đại sư Tứ Xuyên khác làm sư phụ, vấn đề là, sư phụ cao tay vừa khó tìm, thứ hai là hắn đã có sư phụ, nếu quay sang bái người khác thì mặt mũi có hơi khó coi, trừ khi sư phụ chủ động đề nghị cho hắn bái người khác làm sư phụ.
Vì vậy, ngốc trụ mới muốn duy trì mối quan hệ với Hạng Vân Đoan, mặc dù Hạng Vân Đoan không biết nấu ăn, nhưng trong đầu Hạng Vân Đoan lại có thực đơn, chỉ cần có thực đơn, thì ít nhiều gì hắn cũng có thể suy luận, nâng cao tài nấu nướng lên nhiều.
Lần trước cá cược vật nhau với Hạng Vân Đoan, chỉ cần có thể thắng thì có thể bắt Hạng Vân Đoan lấy thực đơn ra, vấn đề là hắn không thể thắng được.
Hơn nữa, ngốc trụ cũng đã nhìn ra, công phu của Hạng Vân Đoan quá cao, hắn căn bản không thể thắng nổi, muốn thắng Hạng Vân Đoan về vũ lực là quá khó, cơ bản không thể.
Cho nên, chuyện thực đơn, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Hạng Vân Đoan nào biết ý nghĩ trong lòng ngốc trụ, bất quá ngốc trụ đã nói vậy, hắn đương nhiên không cần khách sáo nữa.
"Ta nói Trụ Tử này, tam đại gia đã thống kê xong số người rồi báo cho ngươi chưa, hôm nay làm mấy bàn vậy?" Hạng Vân Đoan liếc nhìn những đồ ăn mà ngốc trụ đã mua về, tiện miệng hỏi.
"Bốn bàn, mỗi bàn tám người, tổng cộng ba mươi hai người, còn đồ ăn thì ta chuẩn bị năm món, theo thứ tự là đậu hũ ma bà, gà cung bảo, thịt kho tàu, thịt băm hương cá và đậu hũ cá, ngươi thấy thế nào?" Ngốc trụ nói.
"Tốt lắm, đều là món ngon, ta tin rằng hôm nay, có những món ăn này của ngươi, đại hội họp mặt chắc chắn sẽ rất viên mãn!" Hạng Vân Đoan nói.
Năm món, có thịt có gà có cá, quá tốt rồi, thời này có được chút đồ mặn cũng đã khó khăn rồi.
Trong lúc nói chuyện thì lần lượt có người đi làm về nhà, hết ca, hết giờ học, người lớn thì còn tốt, dù cũng muốn có một bữa cơm no bụng nhưng dù sao vẫn còn có thể kiềm chế cảm xúc một chút, còn đám trẻ con thì không thể quản nhiều được vậy, như Diêm Giải Khoáng, Lưu Quang Phúc chẳng hạn, đám nhóc tì này không nhịn được, vừa về đến đã vây quanh ngốc trụ, toàn bộ đều đang đợi khai tiệc.
Điều khiến Hạng Vân Đoan thấy khá lạ là, thằng nhóc bổng ngạnh kia không rõ tình huống gì mà cứ trốn trong phòng không ra.
Sau khi tan tầm, Giả Đông Húc cũng về phòng, không xuất hiện, còn Giả Trương thị thì lại càng không thấy mặt. Ngược lại thì Tần Hoài Như lại giống như mấy bà cô dì trong viện, bận trước bận sau, cứ như là đã quên sạch chuyện mấy hôm trước.
"Trụ Tử, ngươi đang làm gì đó?"
Đồ ăn làm gần xong, Hạng Vân Đoan lại xuất hiện ở giữa sân.
Hắn vừa đến liền phát hiện ngốc trụ đang bê một cái chậu lớn, lần lượt đổ các món ăn đã làm xong vào trong chậu lớn.
"Hắc, huynh đệ, mấy người đầu bếp ra ngoài làm đồ ăn, mỗi món ăn đều phải gắp ra một chút rồi mang về nhà, đó là quy tắc của nghề này, đây đâu phải là ta ăn trộm chứ!" Bị Hạng Vân Đoan quát lên một tiếng, ngốc trụ lộ ra vẻ xấu hổ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ mặt cà lơ phất phơ.
"Ngươi lát nữa cứ việc dọn ra bàn là được rồi, cái này làm sao giống như nấu ăn ở bên ngoài được? Ở ngoài làm đồ ăn cho ngươi mang là bởi vì ngươi không lên bàn ăn được, còn ở đây đâu có cần mang về nhà chứ?" Hạng Vân Đoan nói.
"Chẳng phải là còn có Vũ Thủy sao? Khi tam đại gia thống kê số người, nói người nhà chúng ta thiếu một người, chỉ cần cử một người tham gia thôi, chẳng lẽ ta lại không chuẩn bị chút gì cho Vũ Thủy à?" Ngốc trụ mắt láo liên nói.
"Vũ Thủy á? Lát nữa cho Vũ Thủy lên bàn ăn luôn, hôm nay ngươi là đầu bếp làm miễn phí, đưa cả Vũ Thủy vào cũng hợp tình hợp lý!" Hạng Vân Đoan nói.
"Vậy không được, ta không thể phá vỡ quy tắc được, nếu nhà chúng ta cả hai người đều lên bàn, thì mấy nhà khác trong viện nhìn vào làm sao được? Hay là để ta xin chút ít mang về đi!" Ngốc trụ vừa nói, vừa muốn múc thức ăn vào chậu.
"Ta nói Trụ Tử, chẳng lẽ ngươi còn chưa sờ tay Tần tỷ của ngươi à, mà sao cứ nghe lời Tần tỷ vậy?"
Hạng Vân Đoan cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn về phía phòng ngốc trụ.
Hắn vừa rồi thấy rất rõ, Tần Hoài Như bây giờ đang ở trong phòng ngốc trụ chờ đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận