Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 60: Giới thiệu ra mắt

Chương 60: Giới thiệu ra mắt
Vấn đề nhà ở từ xưa đến nay vẫn luôn nan giải. Hạng Vân Đoan cũng coi như gặp may, thời gian vào nhà máy của hắn tính ra thì cũng chỉ sớm hơn mười ngày so với những người khác. Hai ngày nay những công nhân mới vào nhà máy không có may mắn như vậy, rất nhiều người chính thức làm việc đều không được chia phòng ở. Cũng may vì những thợ mướn về cơ bản đều ở trong thành, nên những người mới gia nhập xưởng này còn có thể ở lại nơi ở ban đầu.
Nhưng tình huống của Hạng Vân Long lại tương đối đặc biệt, nhất định phải thuê phòng ở mới được.
"Ngày mai ta sẽ đi bên chỗ giao dịch nhà đất xem, nếu có chỗ nào thích hợp thì thuê trước đã!" Hạng Vân Đoan nói.
Nơi giao dịch nhà đất đã thành lập nhiều năm sau giải phóng. Bởi vì có một lượng lớn người đổ vào thành, điều này dẫn đến giá cả nhà đất tăng lên rất nhanh. Lúc đó, thuê một căn phòng bình thường mười bảy, mười tám mét vuông, tiền thuê một tháng có thể lên tới 30% đến 40% thu nhập tháng của một công nhân hoặc nhân viên nhà nước bình thường. Rất nhiều người vào thành, có khi cả một gia đình ba thế hệ chen chúc trong một căn phòng, sinh hoạt vô cùng bất tiện. Vì giải quyết vấn đề này, nơi giao dịch nhà đất đã ra đời theo tình hình lúc đó.
Bất quá nơi giao dịch nhà đất này vẫn không giống với cục quản lý bất động sản ở đời sau. Nơi giao dịch nhà đất thiên về giống một công ty môi giới bất động sản hơn. Trước giải phóng, nếu muốn thuê hoặc mua nhà trong thành, thông thường đều phải qua "Phòng tiêm" giới thiệu. Cái gọi là phòng tiêm thực chất chính là môi giới. Nhưng có một câu chuyện cũ rất đúng là "Xe thuyền chân cửa hàng răng, vô tội cũng nên giết", phòng tiêm chính là một loại "Răng" (ám chỉ những người môi giới).
Vài năm sau giải phóng, giá phòng đột ngột tăng cao trên phạm vi lớn, một mặt là do có quá nhiều người đổ vào, dẫn đến thị trường nhà đất cung không đủ cầu, mặt khác, phòng tiêm ở bên trong cũng có "công lao" không nhỏ. Phòng tiêm có trong tay thông tin về nguồn nhà, lại kết nối với những người mua và thuê nhà. Cả bên trên và bên dưới đều phải nhờ đến họ. Trong quá trình giới thiệu giao dịch giữa hai bên, phòng tiêm tha hồ hét giá, ăn cả hai đầu. Mỗi một thương vụ thành công, họ thậm chí có thể kiếm được 20% giá trị của căn nhà. Chính vì vậy, sau này mới có chuyện trấn áp và thậm chí xóa bỏ các phòng tiêm.
Nơi giao dịch nhà đất được thành lập vào thời điểm đó. Ngoài việc gánh vác nhiệm vụ của một bên môi giới, nó còn có thêm một chức năng nữa là thu thuế. Bất quá, số tiền thu từ thuế này cũng không nhiều. Dựa vào giá cả nhà đất khác nhau mà tiền thuế sẽ dao động từ khoảng 4% đến 7%.
Nghe có vẻ như sau khi có nơi giao dịch nhà đất, lợi ích của cả hai bên mua và bán đều bị thiệt hại hơn so với trước đây, nhưng trên thực tế lại không phải vậy. Bởi vì nơi giao dịch nhà đất làm "môi giới" không hề thu phí, nên so với việc trước đây phòng tiêm ăn chặn 20% lợi nhuận, sau khi có nơi giao dịch nhà đất thì cả ba bên gồm bên mua, bên bán và chính phủ đều có lợi.
Nhưng vẫn có một vấn đề là dù sao thì nhà ở vẫn không đủ dùng, nên dù là nhà thuê thì cũng rất khó để tìm được nơi phù hợp. Chuyện này chỉ có thể từ từ giải quyết.
Ăn cơm tối xong, hai anh em không vội nghỉ ngơi mà dắt xe đạp ra khỏi sân. Hạng Vân Long muốn học cưỡi xe đạp. Mặc dù tên này bây giờ đã là một người học lái xe, nhưng còn không biết phải bao lâu nữa mới có thể lái được xe. Mà nói đi thì nói lại, cho dù có một ngày lái được xe thì đó cũng là xe công, không thể để hắn tùy tiện lái đi được. Sinh hoạt hàng ngày vẫn nên dùng xe đạp sẽ tiện hơn. Quan trọng nhất là thứ đồ này có thể mua một chiếc về nhà để dùng chứ không cần phải bị hạn chế. Vừa hay buổi tối cũng không có việc gì làm, có thể luyện tập nửa tiếng đến một tiếng. Đường phố bên ngoài có đèn đường, buổi tối lại ít người, dùng để tập đi xe đạp là quá tốt.
"Ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, không cần cứ nhìn chằm chằm xuống chân!"
"Cánh tay cứng quá, thả lỏng ra!"
"Đừng sợ mà, ta đang giữ phía sau rồi, ngược lại ngươi không yên tâm cứ mạnh dạn mà đi!"
"Rẽ, rẽ chứ......"
"Rầm!"
Hạng Vân Đoan nhìn em trai cưỡi xe đạp đâm đầu vào cột điện bên đường mà không nhịn được, đưa tay lên xoa trán. Vừa rồi thấy thằng nhóc này có vẻ lanh lợi, rất nhanh đã nhập tâm, hắn còn lẳng lặng bỏ tay giữ yên yên sau yên xe, không ngờ chỉ một chút không để ý mà đã xảy ra "tai nạn xe".
"Ái da, xe hình như hỏng rồi!" Từ dưới đất bò dậy, Hạng Vân Long không màng phủi bụi trên người, mà điều đầu tiên là nhanh chóng nhìn chiếc xe đạp.
"Không sao, giỏ xe chỉ bị móp một chút thôi, dùng tay bẻ ra là được, người không sao chứ?" Hạng Vân Đoan hỏi.
"Tê ~ Khuỷu tay hơi đau!" Hạng Vân Long lúc này mới phản ứng lại, nhìn cánh tay phải thì khuỷu tay đã đỏ ửng, thậm chí còn hơi rướm máu.
Hạng Vân Đoan xem qua thì thấy chỉ hơi trầy da, không sao, liền hỏi: "Còn đi tiếp được không?"
"Đương nhiên là được, ta cảm thấy đã tìm được cảm giác rồi!"
Hai anh em đều không quá để ý đến chút thương tích này, hồi nhỏ luyện võ còn bị thương nặng hơn nhiều.
"Thả lỏng, không có gì khó, ta mua xe một ngày là biết đi ngay, nhóc con như ngươi nếu ngay cả một cái xe đạp còn không đi được thì còn làm tài xế gì nữa, về nhà ăn cơm sớm đi!" Hạng Vân Đoan trêu chọc và cổ vũ em trai.
Thời gian tiếp theo cứ thế trôi qua trong khi Hạng Vân Long tập đi xe loạng choạng. Thoáng cái đã qua một giờ.
"Về thôi, mấy ngày sau luyện tiếp, ta thấy ngươi chỉ cần thêm vài ngày nữa là có thể nắm vững được!" Nhìn thấy thời gian không còn sớm, Hạng Vân Đoan nói.
Thực ra cưỡi xe đạp cũng không có kỹ xảo gì cả, chủ yếu là giữ thăng bằng, không có gì khó. Phần lớn mọi người chỉ cần tùy tiện học vài ngày là biết đi.
Đợi khi trở lại sân thì đã gần 9 giờ. Vốn dĩ hai anh em định nghỉ ngơi, ai ngờ vừa vào nhà thì Diêm Phụ Quý không biết từ đâu chui ra.
"Tam đại gia, sao ông đi lại không có tiếng động vậy?" Hạng Vân Đoan có chút bất lực nhìn Diêm Phụ Quý.
"Hắc, thằng nhóc nhà ngươi, còn muốn con dâu nữa không đấy? Không cần thì ta về!" Diêm Phụ Quý giả vờ muốn đi.
Hạng Vân Đoan nghe vậy liền lập tức tỉnh táo hẳn, xem ra vụ Diêm Phụ Quý nói muốn giới thiệu đối tượng cho mình đã có manh mối rồi.
Hạng Vân Đoan kéo Diêm Phụ Quý lại, nói: "Tam đại gia, là lỗi của cháu, mau nói đi, có tình huống gì rồi?"
Trời đất ơi, hắn xuyên qua đến giờ cũng đã lâu như vậy rồi, mà một lần còn chưa được tận hưởng cảm giác ái ân, tinh lực dồi dào cũng sắp bùng nổ rồi. Thời đại này lại không giống hậu thế, muốn làm loạn như thế nào cũng được, hắn nhẫn nhịn cũng tương đối khổ sở. Tuy rằng thân thể vẫn còn là trai tân nhưng linh hồn lại đã là một lão Hoàng. Chưa nói đến những chuyện khác, riêng về khoản "thuật phòng the" cấp bạch ngân thôi thì không phải ai cũng có được rồi.
Ăn thịt rồi lại muốn ăn chay, trừ khi phần cứng theo không kịp, còn không thì đúng là quá khó khăn. Hạng Vân Đoan lại không phải là một người thích tự mình động tay, có thể tưởng tượng được khoảng thời gian này hắn đã phải khó khăn đến mức nào.
"Sách... Thằng nhóc nhà ngươi, cầu người mà còn ngang ngược như vậy!" Thấy Hạng Vân Đoan có vẻ không kiên nhẫn, Diêm Phụ Quý bắt đầu ra vẻ ta đây.
"Này, cũng là tại cháu, suýt nữa quên mất phong cách của Tam đại gia!" Hạng Vân Đoan thấy Diêm Phụ Quý vừa nói vừa xoa xoa các ngón tay trước mặt mình, liền lập tức tỏ vẻ như chợt tỉnh ra, quay người xốc tủ chén, từ trong đó lấy ra một đống đồ vật.
"Đã sớm chuẩn bị sẵn cho ông rồi, thế nào? Cháu làm việc vẫn rất nhanh nhẹn phải không?" Hạng Vân Đoan bày đồ vật lên trên mặt bàn rồi quay sang nói với Diêm Phụ Quý.
"Ồ, đây là?" Diêm Phụ Quý nhìn vật đó thì mắt liền sáng lên, không nhịn được đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi.
"Điểm tâm Đạo Hương thôn, có năm loại, mỗi loại nửa cân, chắc cũng không quá bạc đãi Tam đại gia chứ?" Hạng Vân Đoan cười nói.
"Không có, thằng nhóc Tiểu Hạng này, ta đã sớm nói rồi, trong cái sân này của chúng ta, mặc kệ là Ngốc Trụ hay là Hứa Đại Mậu, Lưu Quang Tề, so với cháu vẫn là kém xa, mặc kệ là xét trên phương diện nào thì cháu và bọn họ cũng như một trời một vực!"
Diêm Phụ Quý một tay ôm tất cả mấy gói giấy dầu đựng điểm tâm vào ngực, lúc này mới hài lòng nói: "Cô gái mà ta giới thiệu cho cháu tên là Văn Lệ, năm nay vừa tốt nghiệp sư phạm, mười chín tuổi, được phân công về trường học của chúng ta, bố mẹ ở nhà cũng đều là phần tử trí thức, rất xứng đôi với cháu đấy!"
"Có phải là trí thức hay không thì chưa nói vội, cháu vẫn là câu nói kia, có xinh đẹp không? Tam đại gia, cháu nói trước là để khỏi mất lòng nhau, nếu ông lừa cháu, cháu sẽ giận đấy!" Hạng Vân Đoan nói.
"Xinh đẹp! Xinh đẹp cực kỳ! Ta đảm bảo, cháu chỉ cần nhìn mặt một cái sẽ biết, đêm nay mấy gói điểm tâm này coi như là không hề uổng công!" Diêm Phụ Quý thề thốt nói.
"Vậy thì tốt." Hạng Vân Đoan gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Vậy gặp mặt như thế nào? Cháu phải đến trường học của ông hay là cô ấy đến sân của chúng ta?"
"Con gái người ta muốn gặp mặt riêng, cô ấy đã dặn dò kỹ, chiều mai tan làm, lúc 6 giờ 30 ở cổng công viên Bắc Hải, à, đúng rồi, lúc đi cháu nhớ cầm theo một quyển "Chí Ma thi tập", tay cô ấy cũng cầm một quyển, đến lúc đó hai người gặp mặt cũng tiện nhận ra nhau!" Diêm Phụ Quý nói.
"Thứ gì thế? Sao lại làm như điệp viên giao liên vậy? Chẳng lẽ còn có ám hiệu?" Hạng Vân Đoan có chút bất lực.
"Này, đây chẳng phải là để tiện gặp mặt thôi sao? À, đúng rồi, thi tập ta cũng mang cho cháu đây này!" Nói xong, Diêm Phụ Quý lấy ra từ trong túi một cuốn sách nhỏ mỏng.
Hạng Vân Đoan cầm lấy xem, bên trong tờ đầu tiên là câu "Nhẹ nhàng ta đi, cũng như ta nhẹ nhàng đến".
"Thì ra là cái ông Chí Ma này, xem ra cô Văn Lệ này cũng là một con mọt sách rồi!" Hạng Vân Đoan thầm nghĩ.
Diêm Phụ Quý lại dặn dò thêm một vài điều, còn miêu tả một chút về ngoại hình cô gái, sau đó mới ôm điểm tâm vui vẻ rời đi.
"Anh, chẳng lẽ anh định tìm cho em một cô chị dâu à?" Hạng Vân Long nãy giờ không mở miệng, đến khi thấy Diêm Phụ Quý rời đi thì cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
"Anh năm nay đã hai mươi rồi, không phải là tìm người để kết hôn thì còn gì nữa?" Hạng Vân Đoan vừa nói vừa cất cuốn sách nhỏ.
"Em hiểu rồi, sao anh lại vội tìm nhà thuê, hóa ra là để còn rước chị dâu về!" Hạng Vân Long nháy mắt trêu chọc.
"Đi ngủ đi!"
Phía bên kia, Tam đại mụ và bốn đứa trẻ nhà Diêm vẫn chưa ngủ, vừa thấy Diêm Phụ Quý về thì liền lập tức vây lại. Tất cả đều biết Diêm Phụ Quý đi giới thiệu đối tượng cho Hạng Vân Đoan, nhưng đó không phải là trọng điểm bọn họ quan tâm, trọng điểm là Hạng Vân Đoan sẽ cho thứ gì làm quà?
"Đi đi đi, xúm lại làm gì vậy?" Diêm Phụ Quý ôm điểm tâm bước vào phòng, dáng vẻ như một vị tướng quân vừa khải hoàn trở về, trên mặt gọi là đắc ý.
"Cha ơi, đây là cái gì vậy? Mở ra cho chúng con xem với!"
"Thơm quá đi, cái gì mà ngon thế!"
"Con muốn ăn, con muốn ăn!"
Tam đại mụ cũng có chút tò mò, bà biết Hạng Vân Đoan rất hào phóng, nếu không cũng sẽ không mua xe đạp và đồng hồ, nên cũng lên tiếng: "Cha nó ơi, cái gì mà ngon thế, cho bọn trẻ nếm thử một chút đi, chúng ta lâu lắm rồi chưa được ăn cái gì ngon đấy!"
Tam đại mụ vẫn luôn thương các con, chỉ là tình hình trong nhà thực sự không khá giả, đôi khi bà không thể không phải chiều theo ý tính toán chi li của Diêm Phụ Quý.
"Được rồi, hôm nay vui, cho các con nếm chút đồ ngon, mau ngồi xuống!" Diêm Phụ Quý cười tươi nói.
Diêm Giải Thành, Diêm Giải Phóng, Diêm Giải Khoáng, Diêm Giải Đệ bốn anh chị em nghe vậy thì lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn. Đừng nhìn Diêm Giải Thành đã đi làm, cũng thật sự là chưa được ăn thứ gì ngon, tiền mà mỗi ngày kiếm được cũng phải nộp một phần cho nhà, bình thường hút thuốc cũng phải dè sẻn từng điếu chứ đừng nói là ăn cái gì vặt.
"Nha!" Chờ Diêm Phụ Quý mở gói giấy dầu, bốn đứa trẻ lập tức kinh ngạc kêu lên. Thật sự là điểm tâm quá thơm, mới ngửi thấy mùi thôi mà trong miệng đã không tự chủ tiết ra nước miếng.
"Đi lấy dao đi, ta sẽ chia cho các con mỗi đứa một phần!"
Diêm Phụ Quý liếc nhìn điểm tâm, trong lòng lập tức tính toán.
Đợi Tam đại mụ lấy dao đến, Diêm Phụ Quý liền ra tay ngay, từ trong hộp điểm tâm lấy ra bốn miếng, trong đó hai miếng mỗi miếng chia làm hai phần rồi đưa cho bốn đứa trẻ mỗi đứa một phần. Hai miếng còn lại thì ông và Tam đại mụ mỗi người một miếng. Những cái khác thì lại được gói ghém cẩn thận.
"Cha ơi, sao lại gói vào rồi, cho con một chút nữa đi, con còn chưa nếm được mùi vị, không biết ngọt hay mặn nữa!" Diêm Giải Thành ăn nhanh như Trư Bát Giới nuốt Nhân Sâm Quả, vừa cho miếng bánh vào miệng còn chưa kịp dùng răng đã hòa tan, như tan ra ngay rồi trôi tuột vào họng.
"Con cũng muốn! Con cũng muốn!"
"Cha ơi, cho con thêm một miếng nữa đi!"
"Con cũng chưa kịp nếm ra hương vị gì cả!" Ba anh em cũng nhao nhao đòi theo anh cả Diêm Giải Thành.
"Thôi đi thôi, gia đình gì mà, đây là điểm tâm Đạo Hương thôn đấy, nếm một chút là còn muốn ăn hết cả sao?" Diêm Phụ Quý phất tay, đưa gói điểm tâm cho Tam đại mụ, nói: "Mau cất vào đi, đợi hai hôm nữa ta mang lên chợ trời bán, đừng nhìn có hơn hai cân điểm tâm này, giá còn đắt hơn cả thịt đấy. Dù có bớt đi 20% để bán thì ít nhiều gì cũng có thể kiếm được hai đồng đấy!"
Tam đại mụ vốn còn muốn khuyên bạn già để bọn nhỏ ăn thêm chút nữa, nhưng vừa nghe đến giá cả thì liền lập tức cất điểm tâm vào trong rương, sợ bị mất đi một chút.
"Vẫn là bà tính toán hay, lúc trước ta đã thấy tiềm lực của cái thằng Hạng Vân Đoan này, bà nhìn xem, vừa mới ra tay thôi mà đã được mấy đồng tiền quà, nếu vụ này thành thì chẳng phải là lúc đó còn cho nhiều hơn nữa sao?" Tam đại mụ nói.
"Cho nên ta mới nói, bà cứ nghe lời ta, không bao giờ sai đâu. Ta đã bảo là không được đi mách Hạng Vân Đoan, thế nào? Nếu không thì bị Hạng Vân Đoan biết, làm sao mà còn có những thứ này?" Diêm Phụ Quý ra vẻ đã liệu trước tất cả, vừa nói với Tam đại mụ, vừa còn có chút chưa đã, liền quay sang nói với bốn đứa trẻ: "Sau này ra đường thấy Hạng Vân Đoan thì phải có lễ phép một chút, phải chủ động chào hỏi. Giải Đệ, con còn nhỏ, thấy Hạng Vân Đoan thì phải gọi là Tiểu Hạng thúc thúc, nhớ chưa?"
"Cha ơi, thế này chẳng phải là loạn vai vế hay sao? Giải Đệ gọi là chú, thế bọn con thì phải gọi là gì?" Diêm Giải Thành là người đầu tiên phản đối.
"Loạn vai vế cái gì chứ? Chúng ta họ Diêm, nhà hắn họ Lương, thì làm sao mà loạn được? Giải Đệ gọi là chú, mấy đứa lớn thì gọi là anh là được, thế gọi là ai cũng có cách xưng hô riêng!" Diêm Phụ Quý nói.
"Cha ơi, cha cũng thật là, vì chút ân huệ nhỏ mà ngay cả sĩ diện của phần tử tri thức cũng vứt hết!" Diêm Giải Thành nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Thằng nhóc con, con đang nói gì đấy hả? Cha mà cần sĩ diện thì có thể nuôi chúng mày đến bây giờ à? Nếu như con cần sĩ diện thì kiếm cho ta một công việc chính thức đi, mỗi tháng đừng có nhiều, cứ ném vào mặt ta hai tờ mười ba đồng đại hắc (tiền giấy), thì lúc đấy ta còn hơn ai hết!" Diêm Phụ Quý bực bội nói.
Đều là con trai cả, sao khác nhau lớn như vậy chứ? Xem người ta là Hạng Vân Đoan kia, xe đạp với đồng hồ đều đã mua cả rồi. Còn nhìn lại con mình xem, đồ bỏ đi, ba đạp không được cái rắm gì. Đừng nói so với Hạng Vân Đoan, đến cả thằng ngốc trụ không cha không mẹ cũng không bằng. Thực sự là tức chết người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận