Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

Chương 38: Phát tài

Chương 38: Phát tài
"Thật đúng là đặc vụ do đảo nhỏ bên kia phái tới!" Nghe xong lời khai của Cổ Hán Cẩm, Hạng Vân Đoan xem như chắc chắn với suy đoán trong lòng. Thực tế là từ lúc Cổ Hán Cẩm rút súng ra, trong lòng hắn đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Cổ Hán Cẩm. Bây giờ súng ống dù không còn hiếm lạ, nhưng cũng không đến mức người nào muốn có là có được, huống chi là súng ngắn.
"Đồng bọn của ngươi đâu? Chẳng lẽ chỉ có một mình ngươi mai phục ở đây?" Hạng Vân Đoan truy hỏi.
"Thần tiên đại nhân, mai phục ở đây chắc chắn không chỉ có mình ta, nhưng từ ngày ta mai phục ở đây đến giờ, ta căn bản không hề được tỉnh giấc, cũng chỉ trải qua thời gian bình thường thôi. Dù trên tay ta có phương thức liên lạc với nhân viên nằm vùng khác, nhưng ta chưa từng liên lạc lần nào. Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì, ta cũng không biết!" Cổ Hán Cẩm vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết là nói thật hay nói dối.
Thấy Hạng Vân Đoan có vẻ không tin câu trả lời của mình, Cổ Hán Cẩm cắn răng một cái, từ trong túi móc ra một hộp thuốc lá, nói: "Thần tiên đại nhân, ta nghe nói người tu tiên xem trọng tài, lữ, pháp, địa, những thứ khác ta không có, bất quá về phần 'tài', ta ngược lại thật ra có một chút, nguyện ý dâng lên, coi như là chút lòng chuộc tội của ta!"
Hạng Vân Đoan liếc mắt nhìn qua, hóa ra, hộp thuốc lá này đựng không phải thuốc lá, mà là hai thỏi vàng óng ánh.
"Còn gì nữa không?" Hạng Vân Đoan đương nhiên sẽ không khách khí, hắn đang cần tiền mà, tiện tay cất vàng thỏi vào không gian, lại hỏi một câu.
"Có, có, có, đều ở bên trong sơn động!" Cổ Hán Cẩm gật đầu nói.
"Rất tốt, tê tê tiên sinh, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, bây giờ, nên tiễn ngươi đi rồi!"
"Cái gì? Ngươi......" Hạng Vân Đoan vừa dứt lời, trong tay lại xuất hiện đao bổ củi, Cổ Hán Cẩm không biết nên nói gì cho phải, sao lại đột nhiên muốn động thủ? Hắn còn có kế hoạch tiếp theo mà!
Đáng tiếc là, Hạng Vân Đoan không cho hắn cơ hội, lời còn chưa nói hết, cổ đã bị vạch một đao.
Vốn Hạng Vân Đoan còn định moi chút tin tức từ miệng tên này, xem có thể đào ra được đặc vụ nào đang ẩn nấp khác hay không, nhưng gia hỏa này không có chút não thực, bên ngoài thì khúm núm, trên thực tế bất quá là lật mặt như lật bánh. Hạng Vân Đoan tuy không phải cao thủ thẩm vấn, nhưng khả năng nhìn mặt mà bắt hình dong vẫn có. Hắn không biết gia hỏa này đến cùng còn có hay không hậu chiêu nào, nên trực tiếp giải quyết hắn luôn, để tránh xảy ra tình huống bất ngờ gì.
"Ân? Khí vận màu xanh?!" Theo Cổ Hán Cẩm mất đi sức sống, trên người đột nhiên bốc lên một đoàn ánh sáng màu xanh, chui vào trong cơ thể Hạng Vân Đoan.
"Xem ra gia hỏa này không phải dạng người đơn giản, lại có thể cung cấp khí vận màu xanh, điều này cho thấy, trong quần thể người này, gia hỏa này chắc chắn ở một phương diện nào đó có năng lực vô cùng nổi trội!"
Việc Cổ Hán Cẩm có thể cung cấp khí vận, Hạng Vân Đoan cũng không quá bất ngờ, nhưng khí vận màu xanh, lại khiến hắn có chút kinh ngạc.
Đây là sự tồn tại còn cao cấp hơn cả khí vận màu đỏ, dùng để cường hóa thì hiệu quả đoán chừng sẽ vô cùng tốt.
"Hổ Tử, Hoa Nữu!" Hạng Vân Đoan hướng nơi xa gọi một tiếng, gọi hai cẩu tử quay trở lại, sau đó để chúng tiếp tục cảnh giới xung quanh sườn núi động, còn hắn thì đưa xác của Cổ Hán Cẩm vào trong không gian, chuẩn bị lát nữa lúc quay về sẽ tìm hồ nước, cột đá vào người rồi cho cá ăn. Đến nỗi quần áo, thì đốt đi là xong.
Bất quá hiện tại, hắn vẫn muốn vào trong sơn động xem một chút. Không cần nói nhiều, việc sơn động này có thể bị Cổ Hán Cẩm coi như căn cứ, chắc chắn không tầm thường.
Hạng Vân Đoan khom người đi vào cửa hang, sau đó ở bên trong cẩn thận kiểm tra.
Đại khái sau năm, sáu phút, cuối cùng hắn cũng tìm được chỗ dị thường.
Ở bên trong vách đá, có một khe hở, đại khái chỉ hai ba ly mà thôi, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể phát hiện ra. Khe hở này, nhìn tổng thể, vừa đúng giống như một cánh cửa.
Hạng Vân Đoan đưa tay đẩy vách đá được khe hở bao quanh, nhưng không hề nhúc nhích.
Hắn đoán rằng có thể có cơ quan nào đó, cho nên lại tìm xung quanh vách đá.
Rất nhanh, một tảng đá lớn cỡ nắm tay thu hút sự chú ý của hắn, xung quanh tảng đá này cũng có một khe hở.
Hạng Vân Đoan ấn thử vào tảng đá này, lần này không cần nhiều sức lực liền lún vào. Theo tảng đá bị ấn xuống, còn có một tiếng cơ lò xo thanh thúy vang lên. Âm thanh truyền đến từ bên trong vách đá.
Hạng Vân Đoan đã hiểu đại khái cơ quan này rồi, hắn lần nữa đẩy cánh cửa đá vừa được tạo thành bởi khe hở, quả nhiên, lần này đã có thể đẩy được.
Theo cánh cửa đá bị hắn đẩy ra, bên trong lộ ra một cái động đen sì.
Trong lòng Hạng Vân Đoan mừng rỡ, tiếp đó móc ra que diêm, quẹt một cây, thắp sáng trước mắt.
Động phía sau cửa đá này rộng hơn rất nhiều, ở cửa còn có một bệ đá, trên đó có chuẩn bị sẵn nến.
Hạng Vân Đoan thắp nến lên, lúc này mới có thể thấy rõ tình hình bên trong động.
Cái động này có lẽ được hình thành một cách tự nhiên, nhưng xung quanh có thể thấy rõ những dấu vết do con người tạo ra, cả không gian có diện tích rộng bằng khoảng ba gian phòng. Bên trong tùy tiện bày mấy cái rương, thậm chí còn có một cái giường, còn có mấy túi bột mì.
Ở đây giống như một căn cứ dùng để tránh chiến tranh.
Hạng Vân Đoan đại khái đánh giá một lượt, sau đó bắt đầu mở những chiếc rương kia ra.
Cái rương đầu tiên khiến hắn giật nảy mình, vì bên trong toàn là súng, hơn nữa không phải súng trường, mà đều là súng tiểu liên.
Cái rương thứ hai, vẫn là súng tiểu liên.
Cái rương thứ ba, vẫn là súng, bất quá không phải súng tiểu liên, mà là bảy, tám khẩu súng bắn tỉa có kính ngắm và hơn chục khẩu súng ngắn có ống giảm thanh.
Cái rương thứ tư, lựu đạn, lựu đạn dưa hấu.
Cái rương thứ năm, lựu đạn cán gỗ.
Cái rương thứ sáu, súng phóng lựu đạn.
Cái rương thứ bảy, đạn, đạn với các đường kính khác nhau.
Cái rương thứ tám, đạn pháo súng phóng lựu.
Cái rương thứ 9, một đống linh kiện máy móc đóng gói rời, Hạng Vân Đoan phán đoán có thể là máy điện báo, ngoài ra còn có bốn năm cái máy chụp ảnh, cả phim cũng có.
Cái rương thứ mười, bên trong là một xấp thư.
Hạng Vân Đoan mở ra xem, thì ra, đều là nghị định bổ nhiệm, như là bổ nhiệm ai đó làm tư lệnh quân Trung Nghĩa cứu quốc, hay bổ nhiệm ai đó làm tư lệnh lực lượng bảo vệ hòa bình, còn có bổ nhiệm làm đội trưởng đội hành động cục bảo mật Tứ Cửu Thành, trưởng khoa tình báo,... mà trên đó ngoại trừ ngày và tên ra không có viết, còn con dấu của chính phủ đầu trọc thì được đóng đầy đủ.
Ngoài ra, còn có mệnh lệnh trao tặng cấp bậc, Hạng Vân Đoan lật ra vài tờ, thấp nhất cũng là thượng tá, thiếu tướng thì cũng không ít.
Cái rương thứ mười một, sau khi mở ra, khiến cho hai mắt Hạng Vân Đoan sáng lên, thực sự sáng lên, đập vào mắt là cá vàng, có cả cá hoàng ngư lớn và cá hoàng ngư nhỏ, và nhiều nhất là tiền đồng, đầy ắp một rương tiền đồng.
"Cmn, cái này phải bao nhiêu đây?" Hạng Vân Đoan không nhịn được mà chửi tục.
Cá hoàng ngư lớn hắn đếm được tổng cộng hai mươi con, cá hoàng ngư nhỏ là ba mươi mốt con. Liên tưởng tới hai con cá hoàng ngư nhỏ trong hộp thuốc lá của Cổ Hán Cẩm lúc nãy, đoán chừng tên kia tiêu xài không ít.
Còn tiền đồng thì quá nhiều, trong thời gian ngắn căn bản đếm không xuể.
Hạng Vân Đoan cũng không khách khí, tâm niệm khẽ động, thu toàn bộ rương vàng bạc vào trong không gian. Sau đó ánh mắt mới hướng đến cái rương cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận