Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 58: Đánh trống truyền hoa nổ Dịch Trung Hải

Chương 58: Đánh trống truyền hoa nổ Dịch Trung Hải
Ngoại trừ bốn thứ gây hại, Hạng Vân Đoan đương nhiên biết, trên thực tế ở nông thôn việc trừ khử ác khó hơn. Ruồi muỗi tuy khó đối phó nhưng biện pháp đối phó là diệt trứng trùng, còn chuột thì không cần nói, nông thôn cho dù là chó hay mèo, đều có tài bắt chuột, chỉ có điều thời đại này người nuôi mèo và chó không nhiều mà thôi. Nhà Hạng Vân Đoan nuôi chó, một là bởi vì hắn cũng tính nửa người thợ săn, ngẫu nhiên khi nông nhàn cũng vào núi đi săn, hai là nuôi chó cũng có tác dụng phòng ngừa lợn rừng phá hoại ruộng nương. Trong bốn thứ gây hại, nếu nói cái nào thật sự gây tổn hại lớn nhất cho con người, vậy chắc chắn là chim sẻ. Ba thứ còn lại chủ yếu gây hại qua việc truyền bá dịch bệnh, như sốt rét, kiết lỵ, dịch tả, sốt xuất huyết các loại. Với điều kiện y tế thời này, những bệnh tật này đều khá chí mạng, mấu chốt là rất dễ tạo thành sự lây lan trên phạm vi lớn. Nói đến thì thói quen uống nước đun sôi của người dân cũng từ đó mà dần hình thành. Còn chim sẻ, chủ yếu là vì chúng phá hoại hoa màu rất kinh khủng. Một mẫu ruộng lúa mì sản lượng bây giờ cũng chỉ tầm một trăm tám, chín mươi cân mà thôi, đó là còn tính trời yên gió thuận được mùa, nếu để chim sẻ phá hoại một phen, thì càng thảm khốc hơn. Cho nên kể từ khi tuyên bố trừ bốn thứ gây hại, chim sẻ ở nông thôn gặp họa rất nhiều, dùng lưới và ná cao su bắt rất nhiều.
Nhưng bây giờ nghe được lời Vương đại mụ nói này, xem ra phía trên đã ý thức được tầm quan trọng của chim sẻ trong hệ sinh thái. So sánh, Hạng Vân Đoan đương nhiên là hoan nghênh.
“Tốt, mọi việc tuyên bố xong xuôi rồi, mọi người giải tán đi, nên làm gì thì làm đi!”
Vương đại mụ nói xong, tuyên bố toàn viện đại hội giải tán.
Rất nhanh, phần lớn hàng xóm đều rời đi, Hạng Vân Đoan cũng chuẩn bị trở về phòng, hôm nay cắt một ngày lúa mạch, dù là hắn đã cường hóa cơ thể, lúc này cũng đau lưng không chịu nổi, chuẩn bị rửa mặt một chút rồi đi nghỉ sớm.
“Tiểu Hạng đồng chí, cậu chờ một chút!”
Hạng Vân Đoan vừa mới xoay người, không ngờ giọng Vương đại mụ lại vang lên.
“Vương đại mụ, ngài tìm ta có việc?” Hạng Vân Đoan nghi ngờ hỏi.
“Đúng! Lại đây, chúng ta nói chuyện một lát!” Vương đại mụ tiến lên kéo cánh tay Hạng Vân Đoan, đi về phía góc khuất của sân.
Hạng Vân Đoan không hề phản kháng, nhưng hắn thấy hai vị đồng chí công an đi theo Vương đại mụ đến, bây giờ cũng đi theo phía sau, một trái một phải, có chút cảnh giác nhìn hắn. Hơn nữa hắn còn phát hiện, sau khi đại hội giải tán, Giả Trương thị và Giả Đông Húc không về phòng mà đứng ở dưới hành lang trước cửa nhà họ, trên mặt mang theo nụ cười lạnh nhìn về phía bên này, thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai, thì thầm không biết đang nói gì.
Mặt khác, Dịch Trung Hải ở cửa đối diện nhà Giả cũng chưa về nhà. Không những không về mà Dịch Trung Hải còn đi theo phía sau, không đợi Vương đại mụ lên tiếng, hắn đã mở miệng trước: “Tiểu Hạng à, hôm nay Vương đại mụ đến, chủ yếu là vì chuyện cậu đột nhiên tiêu nhiều tiền mua sắm xe đạp và đồng hồ. Cậu một người mới từ nông thôn vào thành chưa được một tháng, lương còn chưa có, sao đột nhiên lại có nhiều tiền vậy? Ta khuyên cậu vẫn là nhanh chóng khai báo thành thật, tranh thủ khoan hồng, đồng chí công an đều đang ở đây nhìn cả, nếu cậu ngoan cố chống cự, mưu đồ lừa gạt, cẩn thận bị tội chồng thêm tội đấy.”
Dịch Trung Hải có lẽ là vì hai lần giao phong trước đây với Hạng Vân Đoan đều không chiếm được tiện nghi mà còn rất chật vật, nên bây giờ khi nói chuyện, giọng điệu tràn đầy vẻ kỳ lạ, cứ như thể đã thấy Hạng Vân Đoan bị bắt rồi đến bắn bia vậy.
“Dịch sư phó, nghe ý của ông thì tiền tôi mua xe đạp và đồng hồ đều là do phi pháp mà có được à? Ông có chứng cứ sao? Với cả, cái gì gọi là từ nông thôn tới? Nông thôn thì sao? Ông xem thường nông dân à?” Hạng Vân Đoan híp mắt nói. Bây giờ hắn mới hiểu, xem ra là có người đã liên hệ hắn với phần tử phạm tội rồi tố cáo lên ủy ban cư dân và đồn công an. Vừa nãy còn thắc mắc tại sao việc mở đại hội hôm nay lại cần Vương đại mụ tự mình đến một chuyến, chỉ cần ba vị quản sự đại gia thông báo không được sao? Đó chẳng phải là trách nhiệm của họ sao? Không ngờ, chuyện tuyên bố trừ bốn thứ gây hại chỉ là tiện thể, còn việc đến hỏi chuyện của hắn mới là việc chính.
“Ngươi...... Ta khi nào xem thường nông dân? Cậu đừng có chụp mũ loạn xạ. Cậu đột nhiên có nhiều tiền như vậy, căn bản là không hợp lý, cho dù là mua đồ cũ đi nữa, thì xe đạp cũng ít nhất phải bảy tám chục tệ, còn đồng hồ thì khỏi nói, không có một trăm tệ thì đừng có mơ, nhiều tiền như vậy, cậu giải thích thế nào?” Dịch Trung Hải liếc nhìn Vương đại mụ, thấy Vương đại mụ có chút không vui liền vội bỏ qua chuyện nông dân, tập trung vào vấn đề tiền bạc.
“Ông làm gì đấy?” Hạng Vân Đoan nghe xong lời Dịch Trung Hải nói, lười cãi nhau với ông ta, liền đưa tay mò vào trong túi quần.
Lần này, Dịch Trung Hải lại hoảng sợ kêu lên, vèo một cái liền tránh xa. Hai vị đồng chí công an bên cạnh lúc này cũng đưa tay về phía sau lưng, có vẻ cũng rất nghi ngờ thân phận của Hạng Vân Đoan. Dù sao thì mấy câu vừa rồi của Dịch Trung Hải nói, trên thực tế cũng có chút đạo lý.
“Hai vị đồng chí không cần khẩn trương, người tôi không có vũ khí!” Hạng Vân Đoan nói, rồi từ từ đưa tay từ trong túi quần ra, mở lòng bàn tay, trên tay là hai tấm hóa đơn.
Hắn đưa hóa đơn cho Vương đại mụ vẫn đang mặt không đổi sắc, nói: “Vương đại mụ, đây là hóa đơn mua xe đạp và đồng hồ của con, không có nhiều như lời Dịch Trung Hải nói, hết thảy chỉ có một trăm ba mươi tệ, ngài xem, đều là mua ở cửa hàng ủy thác Đông Đơn cả, trên này còn có dấu đóng đây!”
“Ừ!”
Vương đại mụ thấy thái độ của Hạng Vân Đoan rất tốt, sắc mặt dịu đi, gật đầu nói: “Vậy thì, một trăm ba mươi tệ này của con, có thể nói qua lai lịch không? Dù sao thì thu nhập của con xem ra rất khó mà có nhiều tiền vậy, với cả, khi con đăng ký hộ khẩu, phần miêu tả về xuất thân là ở nông thôn, lại là cố nông đời thứ ba? Hình như nhà con cũng khó mà có tiền để mua cho con xe đạp với đồng hồ được!”
“Nhà con đúng là cố nông đời thứ ba, nhưng vì ở chân núi nên thỉnh thoảng vẫn vào núi săn bắn, hái thuốc các thứ. Sở dĩ con có tiền mua đồng hồ và xe đạp, là vì dạo gần đây con nhặt được một món tiền trên núi, đầu tiên là hái được một cụm lớn linh chi, sau đó lại tìm thấy một tổ ong mật, lấy được mười mấy cân mật ong và sữa ong chúa. Hai thứ này con đều bán ở Đồng Nhân Đường, hơn nữa cũng là chuyện trong khoảng thời gian này, ngài hoàn toàn có thể đến Đồng Nhân Đường xác minh, con tin là mấy vị sư phó ở đó chắc là vẫn còn ấn tượng với con. Nếu cần thiết thì con có thể cùng đi.” Hạng Vân Đoan muốn nhanh chóng nghỉ ngơi nên không có thời gian chậm trễ, nói thẳng ra tiền kiếm được.
“Hả? Thì ra là như vậy!” Vương đại mụ nghe Hạng Vân Đoan nói thì có hơi kinh ngạc, chuyện thế này trước giờ nàng chưa từng gặp nên căn bản không ngờ tiền của Hạng Vân Đoan lại đến từ đó. Nhưng chuyện này nghe qua lại rất hợp lý.
“Đồng chí Dịch Trung Hải, bây giờ ông có tâm trạng thế nào? Sao mà nhìn sắc mặt của ông như là có hơi không được vui vậy? Ông chẳng phải luôn miệng treo chuyện khu tứ hợp viện tiên tiến sao? Sao thế, chẳng lẽ ông hy vọng trong cái sân này của chúng ta xuất hiện phần tử phạm tội? Hay là gián điệp của địch?” Hạng Vân Đoan nhìn Dịch Trung Hải đứng không xa, gã này vừa nãy chạy trốn đơn giản là một sự giải thích hoàn mỹ về cái gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
“Cậu nói cái gì vậy, sao tôi có thể hy vọng trong viện xuất hiện gián điệp của địch chứ, cậu đừng có ngậm máu phun người, tôi đây......cũng là vì tốt cho cả viện thôi, nếu cậu không nói rõ thì sao tôi biết cậu lại có thủ đoạn kiếm tiền như thế này?” Dịch Trung Hải lúc này có chút lúng túng, chỉ có thể nói lấp liếm.
“Ông nhìn kìa, ông còn không bằng tam đại gia thông minh, người ta tam đại gia đã đến hỏi tôi vào buổi tối rồi. Theo lý thuyết, ông chỉ là quản sự đại gia của khu giữa viện, tôi ở khu trước viện, cho dù có vấn đề gì, thì ông cũng nên hỏi tam đại gia trước một chút, chứ không phải là vội vàng vàng cái gì cũng chưa rõ đã kinh động Vương đại mụ với đồng chí công an như vậy. Để ông làm quản sự đại gia là để ông gánh vác trách nhiệm, chứ không phải cứ hễ gặp chuyện gì liền nhanh chóng đẩy lên trên, Vương đại mụ và đồng chí công an mỗi ngày đều rất bận. Với cả, vừa nãy ông chạy cái gì? Hôm nay có mặt Vương đại mụ ở đây tôi xem như một thành viên của khu viện này nên cũng muốn nói thêm vài câu. Ông cứ như thế, bình thường ở trong viện thì ỷ mình là quản sự đại gia, cố ý thiên vị, trắng đen lẫn lộn, không phân biệt đúng sai, hễ có chút nguy hiểm liền bỏ trốn mất dạng, trốn càng xa càng tốt, quẳng hết nguy hiểm lên cấp trên và người khác, không nói là quản sự đại gia mà cho dù chỉ là một người dân bình thường thì hành vi như vậy hình như cũng có hơi không đạt tiêu chuẩn đấy nhỉ?”
Những lời Hạng Vân Đoan nói ngay trước mặt Vương đại mụ có thể xem như là giết người tru tâm. Dù Vương đại mụ không nói gì nhưng động tác chạy trốn vừa rồi của Dịch Trung Hải đúng là khiến người khác coi thường. Nên biết, Vương đại mụ là nữ mà nãy giờ có động đậy gì đâu, sắc mặt cũng không hề thay đổi. Hạng Vân Đoan không tin là Vương đại mụ lại có cảm tình với kiểu người như Dịch Trung Hải.
“Được rồi, tiểu Hạng, đồng chí Dịch Trung Hải báo cáo với ta về vấn đề của con, đó cũng là trách nhiệm của anh ấy thôi, dù sao thì hành vi của con đúng là có hơi không phù hợp với thân phận nên việc có nghi ngờ cũng là bình thường thôi mà. Con cũng không được vì chuyện này mà có bất mãn gì với đồng chí Dịch Trung Hải, càng không được tùy tiện trả thù sau lưng. Các con đều là hàng xóm, phải chung sống hòa thuận với nhau chứ. Chuyện hôm nay, bác xin lỗi con, là công tác của bác có hơi sai sót, hy vọng con đừng để bụng!” Vương đại mụ ôn tồn hòa giải.
Đối với hành động vừa rồi của Dịch Trung Hải, đương nhiên là bà có hơi tức giận, trước đây thấy Dịch Trung Hải có vẻ là một quân tử chính nhân, xem ra bà đã bị lừa rồi, gã này ít nhiều cũng không giống như vẻ bề ngoài. Nhưng, bà vẫn thay Dịch Trung Hải giải bày một chút, nếu bây giờ trách cứ Dịch Trung Hải, sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực của những người khác trong việc tố giác tội phạm và gián điệp của địch.
“Vương đại mụ, ngài nói quá lời rồi, chuyện này cũng chẳng có gì sai, con không hề vì Dịch Trung Hải tố cáo con mà tức giận, mà là vì chuyện của ông ta... thôi, con không nói nữa, ngài cứ bận việc đi, hôm nay con mệt một ngày đau lưng quá rồi, thực sự không chịu nổi, con muốn đi nghỉ sớm một chút!” Hạng Vân Đoan cũng không nghĩ vì chuyện ngày hôm nay mà muốn làm gì Dịch Trung Hải, vì chuyện tố cáo vốn không sai. Nói một cách nghiêm túc thì chính là nhờ quần chúng nâng cao cảnh giác mà có vô số những tố cáo như thế mới có thể bắt được từng tên gián điệp của địch trà trộn trong quần chúng.
“Đi đi, bà sẽ không làm phiền con nữa, làm rất tốt, sau này có khó khăn gì thì cứ đến ủy ban cư dân, trong tổ chức vẫn rất quan tâm đến mọi người.” Trước khi đi, Vương đại mụ còn cố ý vỗ vỗ vào cánh tay Hạng Vân Đoan.
Vương đại mụ vừa đi, Hạng Vân Đoan cũng không muốn ở lại, về phòng thì liếc nhìn mẹ con nhà Giả đang ở trên hành lang xem kịch, hắn luôn cảm thấy hai mẹ con này cũng tham gia vào chuyện tố cáo lần này. Đương nhiên, hắn cũng không có chứng cứ.
Nhìn Hạng Vân Đoan rời đi, Dịch Trung Hải quay đầu định nói gì đó với Giả Đông Húc, nhưng Giả Đông Húc lại bị Giả Trương thị đẩy vào nhà, phảng phất như không nhìn thấy ông ta vậy.
Dịch Trung Hải trong nháy mắt liền có xúc động muốn chửi người.
Thực ra, Hạng Vân Đoan đoán không sai, chuyện này chính xác là có liên quan đến mẹ con nhà Giả.
Đương nhiên, cũng có điều hắn không đoán ra, đó là căn nguyên của tất cả mọi chuyện, trên thực tế là ở Diêm Phụ Quý, chỉ có điều gã này che giấu có chút kỹ mà thôi.
Ngoài Diêm Phụ Quý và tam đại mụ ra, những người khác, cho dù là Giả Trương thị cũng không hề biết Diêm Phụ Quý đứng sau giật dây.
Vốn dĩ Giả Trương thị muốn tố cáo Hạng Vân Đoan, nhưng Giả Đông Húc nghe được liền vội ngăn cản mẹ lại, không phải vì cái gì khác, Giả Đông Húc đơn giản chỉ là sợ bị đánh. Từ sau khi Hạng Vân Đoan vào khu viện này, hắn đã bị đánh hai lần, lại thêm tối hôm đó xem Hạng Vân Đoan tỉ thí với Ngốc Trụ, hắn đã tận mắt chứng kiến hết rồi, trong lòng cũng có bóng ma tâm lý với Hạng Vân Đoan. Có lẽ là do bị đánh nhiều quá, cơ bắp trở nên có chút quá mức nhạy cảm, hễ cứ nghĩ đến việc tố cáo Hạng Vân Đoan thì da gà lại nổi lên. Vì vậy, liền kể chuyện Hạng Vân Đoan mua đồng hồ mua xe đạp cho Dịch Trung Hải.
Còn Dịch Trung Hải thì sao, khoảng thời gian này bị Lung Lão Thái chơi đùa cho một trận ra trò, phải tốn hết nước hết lời mới khuyên được bà ta từ bệnh viện về, có thể nói là tâm lực tiều tụy. Dưới trạng thái như thế, đầu óc có thể có chút không được linh hoạt, vừa nghe thấy chuyện của Hạng Vân Đoan, trong lòng lập tức cảm thấy cơ hội báo thù đã đến, cho nên không suy nghĩ nhiều liền đem chuyện của Hạng Vân Đoan tố cáo lên ủy ban cư dân và đồn công an.
Theo lý mà nói thì Diêm Phụ Quý hiểu đạo lý này, Dịch Trung Hải cũng cần phải biết rõ, nhưng một mặt thì bực bội vì bị lão thái thái chơi cho một trận, một mặt thì bị cừu hận che mờ mắt, lúc này mới có chuyện vừa rồi.
Trước khi Hạng Vân Đoan vào khu viện này, Dịch Trung Hải có thể nói là nắm hết mọi chuyện trong sân trong lòng bàn tay. Đột nhiên liên tiếp gặp đả kích như vậy, đạo tâm bất ổn cũng là điều dễ hiểu.
Ở một bên khác, Diêm Phụ Quý nấp trong khe cửa sổ nhìn Hạng Vân Đoan về phòng rồi mới buông màn xuống.
“Không ngờ, cuối cùng lại là lão Dịch ra mặt, xem ra cũng sắp điên rồi!” Diêm Phụ Quý lắc đầu, nhưng như vậy cũng tốt hơn, mối quan hệ của lão Dịch với Hạng Vân Đoan càng tệ thì với hắn càng có lợi.
“Tiếp theo, mỹ nhân kế nên ra sân rồi, không biết con bé Văn Lệ kia, có cầm xuống được cái thằng nhóc Hạng Vân Đoan này không đây!”
Diêm Phụ Quý lẩm bẩm, nếu như chuyện này thành thì hắn coi như là người mai mối, chỗ tốt chắc chắn sẽ không thiếu, với lại không phải là chỉ có một lần được lợi. Dù sao thì có tầng quan hệ này thì sau này lấy ít đồ trong tay Hạng Vân Đoan ra chẳng phải là dễ dàng hơn sao?
Trong khoảng thời gian này sở dĩ vẫn chưa ra tay là một mặt vì Hạng Vân Đoan về nhà không mang đồ đạc gì, cho đến giờ vẫn tay không không có gì đáng để hao tổn.
Mặt khác cũng là do mối quan hệ của hắn với Hạng Vân Đoan vẫn chưa đến thời điểm để ra tay. Nếu là người bình thường, quan hệ đến mức này là có thể hao rồi nhưng tiềm lực của Hạng Vân Đoan rất lớn, hắn coi trọng Hạng Vân Đoan quá nhiều, không nên hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ có thể vun đắp một chút tình hữu nghị, tránh đánh rắn động cỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận