Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
Chương 04: Khảo hạch
Chương 04: Khảo hạch
Thoáng chốc đã là năm 1978. Từ ngày mùng một tháng năm năm đó bắt đầu ở thành thị tiến hành đăng ký hộ khẩu, đến bây giờ, trên cơ bản tất cả khu vực, vô luận là nông thôn hay là thành trấn, đều gần như hoàn thành công việc này. Hộ khẩu nông nghiệp và hộ khẩu thành trấn, trước kia còn quản không quá nghiêm ngặt, nhưng từ nửa cuối năm nay trở đi, những sơ hở sẽ bị thu hẹp lại, hơn nữa hạn chế nghiêm ngặt việc vào thành. Không chỉ có như thế, những người ở thành trấn mà không có hộ khẩu thành trấn cũng sẽ phải di chuyển về nông thôn. Hạng Vân Đoan xuyên qua tới hơn nửa năm, một mực tìm kiếm cơ hội vào làm trong thành phố, nhưng đều không thành công, hắn trên cơ bản đều gần như bỏ cuộc, không ngờ hôm nay lại gặp được một chuyện tốt bất ngờ.
Bởi vậy, bây giờ hắn rất nỗ lực. Quá trình giết heo không nhiều, trói heo, mổ heo, bây giờ cũng đã hoàn thành, máu cũng đã được hứng sạch sẽ, tiếp theo tự nhiên là nhổ lông heo. Việc này cần nước nóng thật nóng, nước phải sôi như phỏng thì lông heo trên người mới dễ dàng được cạo đi. Vốn là công việc này cần phải có mấy người cùng nhau làm, nhưng Hạng Vân Đoan bây giờ không có người giúp, cho nên chỉ có một mình làm, cũng may nước nóng trong xưởng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn, không cần phải đun lại. Hắn đem heo bỏ vào trong chậu lớn chuyên dụng để nhúng nước làm bỏng lông, bất quá rất nhanh, hắn liền nhận ra mình đã mắc một sai lầm.
"Hai vị lãnh đạo, con lợn rừng này không giống với heo nhà, lông của lợn rừng rất khó cạo, hơn nữa da heo cũng không ăn được, da heo thì rất cứng, lông và dầu mỡ, bùn đất các thứ đều bám vào nhau, tôi thấy, cứ lột da trực tiếp là được rồi!" Hạng Vân Đoan nói với Thôi xưởng phó và Lưu Hồng Đạt.
Hắn vừa nói như vậy, hai vị lãnh đạo cũng bừng tỉnh ngộ, dù sao, vừa nãy dao của Dương Giáp Đệ còn không thể đâm xuyên qua da heo, có thể thấy da heo này cứng đến mức nào. Hai người đi tới bên cạnh bồn nước nóng xem xét, đồng thời gật đầu. "Được, bước nhổ lông này, tôi thấy coi như bỏ, nếu như là heo nhà, thì cậu làm không có vấn đề gì, cậu cứ tiếp tục làm đi!" Lưu Hồng Đạt nói.
"Vâng!" Hạng Vân Đoan gật đầu, hắn lại lần nữa nhấc con lợn rừng ra khỏi chậu, đặt lại lên trên thớt. Muốn tách da heo và lớp mỡ dưới da ra, cũng không dễ dàng, bất quá đối với Hạng Vân Đoan mà nói, cũng không quá khó. Hắn đầu tiên là vẽ một đường dao dưới đáy hai chân sau của con heo, sau đó tìm cái khoen sắt, theo đường mở da đâm vào, rồi lay động qua lại. Làm xong hai chân, hắn lại tìm dây thừng, sau đó bắt đầu thổi hơi vào chỗ vừa mở ra. Đây tuyệt đối không phải một công việc nhẹ nhàng, nhưng vì có việc làm, hắn cũng không hề để ý đến. Chờ thổi cho thân heo phồng lên, sau đó dùng dây thừng buộc chặt hai chân heo như buộc túi đựng đồ.
Tiếp đó lại lặp lại động tác tương tự với bên chân heo còn lại. Chờ làm xong hết thảy, hắn lại tìm cây gỗ, bắt đầu gõ nhẹ vào thân heo, dùng khí bên trong, ép buộc da heo và mỡ tách ra. Đây là một chuyện phiền toái, phải lặp đi lặp lại nhiều lần động tác thổi hơi, gõ, mới có thể tách được hai lớp gần như phân ly. Sau một loạt động tác, trán Hạng Vân Đoan đầy mồ hôi.
"Tôi thấy, thủ pháp này giống như là dùng để giết dê bò thì phải!" "Đúng thế, các người không biết giết heo, còn chúng tôi giết dê chính là dùng cách này để lột da dê." "Nói như vậy, cái anh họ Hạng này quả là có tay nghề, không những biết mổ heo, mà dê bò cũng giết được?" "Vậy thì không dám nói!"
Trong đám người lại một hồi bàn tán xôn xao. Hạng Vân Đoan tự nhiên cũng nghe thấy nhưng hắn không nói gì, thực tế những người này nói không sai. Bình thường mổ heo, là không cần lột da, chỉ cần nhổ lông là được rồi, bởi vì da heo có thể ăn, da đông lạnh cũng khá ngon, hơn nữa những món như thịt kho tàu, chân giò đông, các món ăn nổi tiếng khác, nếu không có da heo thì ăn lại mất đi hương vị. Ngược lại, da dê, da trâu, thông thường không ăn vì da của chúng là nguyên liệu tốt nhất để chế tác đồ da, ăn thì rất phí, chế biến thành sản phẩm da thuộc, lợi nhuận sẽ cao hơn. Cho nên khi giết dê bò, cần phải lột da chúng ra. Chuỗi động tác vừa rồi của Hạng Vân Đoan, thường thì chỉ dùng được trên thân dê bò mà thôi…
Sau khi da heo và mỡ phân tách xong, Hạng Vân Đoan mới xẻ ngực mổ bụng con lợn rừng, sau đó nhẹ nhàng dùng dao gỡ xuống miếng da heo. Tiếp theo là bắt đầu phân loại thịt heo, đầu tiên là chặt đầu heo và bốn móng, sau đó là xương sống lưng… Mổ heo đương nhiên là cần có kỹ thuật, chưa nói những thứ khác, ít nhất là phải quen thuộc với cấu tạo cơ thể của heo, biết chỗ nào là xương, chỗ nào là nội tạng, chỗ nào cần phải chặt đứt, chỗ nào thì tiếc nên vòng dao mà cắt. Hơn nữa phải cố gắng đảm bảo thịt heo còn nguyên vẹn, không thể chỗ này cắt một khối, chỗ kia cắt một miếng, làm cho thịt heo vụn vặt, lộn xộn. Việc cạo xương cũng quan trọng, phải cố gắng loại bỏ thật sạch sẽ, dù sao bây giờ thịt quá quý giá. Hạng Vân Đoan cầm con dao nhọn trên tay, điêu luyện, nhìn không có vẻ gì do dự chậm trễ, rất rõ ràng là có tay nghề thực sự. Thực tế không chỉ người khác thấy hay, chính hắn cũng cảm thấy vô cùng mượt mà trơn tru, giống như có thần trợ giúp vậy. Một màn trình diễn này, khiến cả Phan Khoái đến đây cũng phải mời rượu, Trương Phi đến cũng phải châm thuốc!
Đại khái sau hơn một giờ, Hạng Vân Đoan kết thúc phần trình diễn của mình. Tai heo, lưỡi heo, tim heo, gan heo, phổi heo, thận heo, dạ dày heo, lòng heo được bày ra gọn gàng một bên, thậm chí cả ruột heo non cũng không bỏ qua. Xương ra xương, thịt ra thịt, lòng ra lòng, phân biệt rõ ràng, cái dẻ sườn kia cũng được riêng ra, chủ yếu là do Hạng Vân Đoan khá thích ăn sườn, theo bản năng liền tách chúng ra riêng.
"Hai vị lãnh đạo, thế nào?" Hạng Vân Đoan nhìn Thôi Minh Lượng và Lưu Hồng Đạt hỏi.
"Tốt! Không những phân loại tốt, mà còn làm rất nhanh, trở thành đồ tể viên chính thức, tôi thấy không có vấn đề gì, chủ nhiệm Lưu, cậu thấy sao?" Thôi Minh Lượng cười hỏi.
"Ôi chao, đồng chí Hạng, trách tôi coi nhẹ tài nghệ của cậu, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn tuyển chọn đồ tể viên của xưởng chúng ta!" Lưu Hồng Đạt vội vàng nói.
"Đã như vậy, vậy thì cậu dẫn đồng chí Hạng đi làm thủ tục nhận chức đi!" Thôi Minh Lượng nói.
Việc cho người vào làm trong xưởng không phải đơn giản như vậy, dù Thôi Minh Lượng là xưởng phó, cũng không có quyền quyết định chỉ một câu nói là có thể sắp xếp người vào được. Bất quá, chuyện của Hạng Vân Đoan, hoàn toàn có thể áp dụng tình huống đặc biệt theo cách đặc biệt, còn về nguyên nhân, hôm nay nếu không phải Hạng Vân Đoan ra tay, một khi con lợn rừng đụng phải cô gái kia, thì xưởng chắc chắn sẽ bị xử lý. Thôi Minh Lượng chủ quản an toàn, trách nhiệm của hắn lớn nhất, còn các lãnh đạo khác cũng không khá hơn. Có thể nói, Hạng Vân Đoan đã cứu vãn toàn bộ danh tiếng của nhà máy. Việc này chẳng lẽ không đủ để đặc cách sao?
"Trương sư phó, Lý sư phó, Tôn sư phó, Lam sư phó, Triệu sư phó, Tần sư phó, Trác sư phó, các vị là bảy công nhân cấp 6 có trình độ cao nhất của nhà máy, chúng ta đang muốn tuyển thêm đồ tể viên, các vị cũng là thành viên của tổ khảo hạch, các vị nói xem, đồng chí Hạng Vân Đoan, có phù hợp tiêu chuẩn tuyển chọn đồ tể viên lần này không, có thể cho anh ấy vào nhà máy không?" Lưu Hồng Đạt hướng về phía đám người chỉ đích danh, rồi mấy đồ tể viên đứng dậy. Chương trình cần có vẫn là phải làm, Lưu Hồng Đạt là chủ nhiệm quản lý của nhà máy, luôn rất nhạy bén với loại chuyện này, không hề quên tính hình thức.
Thoáng chốc đã là năm 1978. Từ ngày mùng một tháng năm năm đó bắt đầu ở thành thị tiến hành đăng ký hộ khẩu, đến bây giờ, trên cơ bản tất cả khu vực, vô luận là nông thôn hay là thành trấn, đều gần như hoàn thành công việc này. Hộ khẩu nông nghiệp và hộ khẩu thành trấn, trước kia còn quản không quá nghiêm ngặt, nhưng từ nửa cuối năm nay trở đi, những sơ hở sẽ bị thu hẹp lại, hơn nữa hạn chế nghiêm ngặt việc vào thành. Không chỉ có như thế, những người ở thành trấn mà không có hộ khẩu thành trấn cũng sẽ phải di chuyển về nông thôn. Hạng Vân Đoan xuyên qua tới hơn nửa năm, một mực tìm kiếm cơ hội vào làm trong thành phố, nhưng đều không thành công, hắn trên cơ bản đều gần như bỏ cuộc, không ngờ hôm nay lại gặp được một chuyện tốt bất ngờ.
Bởi vậy, bây giờ hắn rất nỗ lực. Quá trình giết heo không nhiều, trói heo, mổ heo, bây giờ cũng đã hoàn thành, máu cũng đã được hứng sạch sẽ, tiếp theo tự nhiên là nhổ lông heo. Việc này cần nước nóng thật nóng, nước phải sôi như phỏng thì lông heo trên người mới dễ dàng được cạo đi. Vốn là công việc này cần phải có mấy người cùng nhau làm, nhưng Hạng Vân Đoan bây giờ không có người giúp, cho nên chỉ có một mình làm, cũng may nước nóng trong xưởng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn, không cần phải đun lại. Hắn đem heo bỏ vào trong chậu lớn chuyên dụng để nhúng nước làm bỏng lông, bất quá rất nhanh, hắn liền nhận ra mình đã mắc một sai lầm.
"Hai vị lãnh đạo, con lợn rừng này không giống với heo nhà, lông của lợn rừng rất khó cạo, hơn nữa da heo cũng không ăn được, da heo thì rất cứng, lông và dầu mỡ, bùn đất các thứ đều bám vào nhau, tôi thấy, cứ lột da trực tiếp là được rồi!" Hạng Vân Đoan nói với Thôi xưởng phó và Lưu Hồng Đạt.
Hắn vừa nói như vậy, hai vị lãnh đạo cũng bừng tỉnh ngộ, dù sao, vừa nãy dao của Dương Giáp Đệ còn không thể đâm xuyên qua da heo, có thể thấy da heo này cứng đến mức nào. Hai người đi tới bên cạnh bồn nước nóng xem xét, đồng thời gật đầu. "Được, bước nhổ lông này, tôi thấy coi như bỏ, nếu như là heo nhà, thì cậu làm không có vấn đề gì, cậu cứ tiếp tục làm đi!" Lưu Hồng Đạt nói.
"Vâng!" Hạng Vân Đoan gật đầu, hắn lại lần nữa nhấc con lợn rừng ra khỏi chậu, đặt lại lên trên thớt. Muốn tách da heo và lớp mỡ dưới da ra, cũng không dễ dàng, bất quá đối với Hạng Vân Đoan mà nói, cũng không quá khó. Hắn đầu tiên là vẽ một đường dao dưới đáy hai chân sau của con heo, sau đó tìm cái khoen sắt, theo đường mở da đâm vào, rồi lay động qua lại. Làm xong hai chân, hắn lại tìm dây thừng, sau đó bắt đầu thổi hơi vào chỗ vừa mở ra. Đây tuyệt đối không phải một công việc nhẹ nhàng, nhưng vì có việc làm, hắn cũng không hề để ý đến. Chờ thổi cho thân heo phồng lên, sau đó dùng dây thừng buộc chặt hai chân heo như buộc túi đựng đồ.
Tiếp đó lại lặp lại động tác tương tự với bên chân heo còn lại. Chờ làm xong hết thảy, hắn lại tìm cây gỗ, bắt đầu gõ nhẹ vào thân heo, dùng khí bên trong, ép buộc da heo và mỡ tách ra. Đây là một chuyện phiền toái, phải lặp đi lặp lại nhiều lần động tác thổi hơi, gõ, mới có thể tách được hai lớp gần như phân ly. Sau một loạt động tác, trán Hạng Vân Đoan đầy mồ hôi.
"Tôi thấy, thủ pháp này giống như là dùng để giết dê bò thì phải!" "Đúng thế, các người không biết giết heo, còn chúng tôi giết dê chính là dùng cách này để lột da dê." "Nói như vậy, cái anh họ Hạng này quả là có tay nghề, không những biết mổ heo, mà dê bò cũng giết được?" "Vậy thì không dám nói!"
Trong đám người lại một hồi bàn tán xôn xao. Hạng Vân Đoan tự nhiên cũng nghe thấy nhưng hắn không nói gì, thực tế những người này nói không sai. Bình thường mổ heo, là không cần lột da, chỉ cần nhổ lông là được rồi, bởi vì da heo có thể ăn, da đông lạnh cũng khá ngon, hơn nữa những món như thịt kho tàu, chân giò đông, các món ăn nổi tiếng khác, nếu không có da heo thì ăn lại mất đi hương vị. Ngược lại, da dê, da trâu, thông thường không ăn vì da của chúng là nguyên liệu tốt nhất để chế tác đồ da, ăn thì rất phí, chế biến thành sản phẩm da thuộc, lợi nhuận sẽ cao hơn. Cho nên khi giết dê bò, cần phải lột da chúng ra. Chuỗi động tác vừa rồi của Hạng Vân Đoan, thường thì chỉ dùng được trên thân dê bò mà thôi…
Sau khi da heo và mỡ phân tách xong, Hạng Vân Đoan mới xẻ ngực mổ bụng con lợn rừng, sau đó nhẹ nhàng dùng dao gỡ xuống miếng da heo. Tiếp theo là bắt đầu phân loại thịt heo, đầu tiên là chặt đầu heo và bốn móng, sau đó là xương sống lưng… Mổ heo đương nhiên là cần có kỹ thuật, chưa nói những thứ khác, ít nhất là phải quen thuộc với cấu tạo cơ thể của heo, biết chỗ nào là xương, chỗ nào là nội tạng, chỗ nào cần phải chặt đứt, chỗ nào thì tiếc nên vòng dao mà cắt. Hơn nữa phải cố gắng đảm bảo thịt heo còn nguyên vẹn, không thể chỗ này cắt một khối, chỗ kia cắt một miếng, làm cho thịt heo vụn vặt, lộn xộn. Việc cạo xương cũng quan trọng, phải cố gắng loại bỏ thật sạch sẽ, dù sao bây giờ thịt quá quý giá. Hạng Vân Đoan cầm con dao nhọn trên tay, điêu luyện, nhìn không có vẻ gì do dự chậm trễ, rất rõ ràng là có tay nghề thực sự. Thực tế không chỉ người khác thấy hay, chính hắn cũng cảm thấy vô cùng mượt mà trơn tru, giống như có thần trợ giúp vậy. Một màn trình diễn này, khiến cả Phan Khoái đến đây cũng phải mời rượu, Trương Phi đến cũng phải châm thuốc!
Đại khái sau hơn một giờ, Hạng Vân Đoan kết thúc phần trình diễn của mình. Tai heo, lưỡi heo, tim heo, gan heo, phổi heo, thận heo, dạ dày heo, lòng heo được bày ra gọn gàng một bên, thậm chí cả ruột heo non cũng không bỏ qua. Xương ra xương, thịt ra thịt, lòng ra lòng, phân biệt rõ ràng, cái dẻ sườn kia cũng được riêng ra, chủ yếu là do Hạng Vân Đoan khá thích ăn sườn, theo bản năng liền tách chúng ra riêng.
"Hai vị lãnh đạo, thế nào?" Hạng Vân Đoan nhìn Thôi Minh Lượng và Lưu Hồng Đạt hỏi.
"Tốt! Không những phân loại tốt, mà còn làm rất nhanh, trở thành đồ tể viên chính thức, tôi thấy không có vấn đề gì, chủ nhiệm Lưu, cậu thấy sao?" Thôi Minh Lượng cười hỏi.
"Ôi chao, đồng chí Hạng, trách tôi coi nhẹ tài nghệ của cậu, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn tuyển chọn đồ tể viên của xưởng chúng ta!" Lưu Hồng Đạt vội vàng nói.
"Đã như vậy, vậy thì cậu dẫn đồng chí Hạng đi làm thủ tục nhận chức đi!" Thôi Minh Lượng nói.
Việc cho người vào làm trong xưởng không phải đơn giản như vậy, dù Thôi Minh Lượng là xưởng phó, cũng không có quyền quyết định chỉ một câu nói là có thể sắp xếp người vào được. Bất quá, chuyện của Hạng Vân Đoan, hoàn toàn có thể áp dụng tình huống đặc biệt theo cách đặc biệt, còn về nguyên nhân, hôm nay nếu không phải Hạng Vân Đoan ra tay, một khi con lợn rừng đụng phải cô gái kia, thì xưởng chắc chắn sẽ bị xử lý. Thôi Minh Lượng chủ quản an toàn, trách nhiệm của hắn lớn nhất, còn các lãnh đạo khác cũng không khá hơn. Có thể nói, Hạng Vân Đoan đã cứu vãn toàn bộ danh tiếng của nhà máy. Việc này chẳng lẽ không đủ để đặc cách sao?
"Trương sư phó, Lý sư phó, Tôn sư phó, Lam sư phó, Triệu sư phó, Tần sư phó, Trác sư phó, các vị là bảy công nhân cấp 6 có trình độ cao nhất của nhà máy, chúng ta đang muốn tuyển thêm đồ tể viên, các vị cũng là thành viên của tổ khảo hạch, các vị nói xem, đồng chí Hạng Vân Đoan, có phù hợp tiêu chuẩn tuyển chọn đồ tể viên lần này không, có thể cho anh ấy vào nhà máy không?" Lưu Hồng Đạt hướng về phía đám người chỉ đích danh, rồi mấy đồ tể viên đứng dậy. Chương trình cần có vẫn là phải làm, Lưu Hồng Đạt là chủ nhiệm quản lý của nhà máy, luôn rất nhạy bén với loại chuyện này, không hề quên tính hình thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận