Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 191: Ngô Việt Khởi vấn đề

Chương 191: Ngô Việt Khởi gây khó dễ.
Văn phòng.
Ngô Việt Khởi gặp Hạng Vân Đoan hỏi mình, hắn không nói thẳng vào chuyện, mà là nhìn sang Lưu Hồng Đạt đang đứng một bên.
“Thế nào? Chuyện gì mà thần thần bí bí vậy?” Hạng Vân Đoan có chút hiếu kỳ hỏi.
“Chủ nhiệm Hạng, là chuyện như thế này, ai da...... Chuyện hôm nay, nói ra thật không hay chút nào, thật là......” Lưu Hồng Đạt mặt lộ vẻ khó xử, nhìn qua có chút lúng túng.
“Chủ nhiệm Lưu không cần khách khí, có chuyện gì cứ nói đi, nếu không có, ta đây còn nhiều việc lắm đấy!” Hạng Vân Đoan nói.
“Vậy tôi xin nói!”
Lưu Hồng Đạt lúc này mới cắn răng một cái nói: “Là như vầy, thời gian trước, tôi có nói với anh chuyện phòng ốc rồi, lúc đó anh cảm thấy hơi phiền phức, cho nên không muốn chuyển nhà, vẫn ở lại căn phòng hiện tại. Thế này, đội trưởng Ngô nghe được chuyện này, liền muốn đến hỏi anh một chút, nếu anh không muốn chuyển nhà, vậy căn phòng nhỏ ở khu cục của anh, có thể đổi cho anh ấy ở được không?”
“Phòng ở?”
Hạng Vân Đoan rất nhanh đã phản ứng lại, nguyên lai là vì chuyện này mà đến, hơn nữa nhìn dáng vẻ có lẽ là ý của Ngô Việt Khởi.
Nhắc đến phòng ở, Hạng Vân Đoan bây giờ là người của khu cục, theo lẽ mà nói, đương nhiên là không thể tiếp tục chiếm giữ phòng ở của xưởng đồ tể, dù sao quan hệ của hắn với tổ chức đều đã chuyển đến khu cục, hoàn toàn không còn quan hệ gì với xưởng đồ tể nữa.
Căn phòng nhỏ ở tứ hợp viện kia, đáng ra phải dọn ra từ lúc hắn vào khu cục rồi.
Thực tế là, ngay khi hắn vừa được điều đến khu cục, Phương Cảnh Lâm đã hỏi hắn vấn đề này, bên khu cục cũng đã sắp xếp phòng ở cho hắn, hơn nữa còn rộng hơn một chút so với căn phòng ở tứ hợp viện kia, dù sao cấp bậc của hắn đã tăng lên.
Chỉ có điều căn phòng đó hơi xa, đã ra đến bên ngoài công viên địa đàn yên ổn môn, ở đường Hòa Bình, thời buổi này mà nói thì xem như ra khỏi nội thành, gọi là vùng ngoại ô.
Hạng Vân Đoan thứ nhất là ngại xa, thứ hai là ngại dọn nhà lích kích, thứ ba là, hắn có ý định với cái tứ hợp viện ở ngõ Nam La Cổ này, cho nên liền không chuyển đi.
Nơi này tốt quá đi, Hạng Vân Đoan không phải chuẩn bị sau này mở một quán cơm riêng sao, đến lúc đó còn muốn để Ngốc Trụ làm đầu bếp nữa, mà quán cơm này đương nhiên phải tìm nơi tốt rồi, nên hắn mới để ý đến cái tứ hợp viện này, đợi đến tương lai sẽ tìm cách mua lại toàn bộ cái tứ hợp viện này từ những người khác trong viện rồi cải tạo lại thành quán cơm, chuyện này không có gì khó.
Hắn không muốn dọn đi, dù là không hợp lý, nhưng Lưu Hồng Đạt cũng không nói gì thêm.
Dù sao Hạng Vân Đoan rời xưởng đồ tể đến khu cục là được thăng chức, Lưu Hồng Đạt chắc chắn nể mặt, bởi vì có câu là làm người nên chừa lại một con đường, sau này dễ nói chuyện.
Hơn nữa, Hạng Vân Đoan đang chiếm dụng phòng ở của nhà nước chứ không phải là phòng của Lưu Hồng Đạt, hắn cũng không đến mức vì chuyện này mà trở mặt với Hạng Vân Đoan.
Cái gì? Anh nói xưởng đồ tể còn rất nhiều công nhân chưa được phân nhà?
Chuyện đó có liên quan gì đến Lưu Hồng Đạt đâu, ngược lại hắn đã được chia phòng, còn những ai chưa có thì cứ xếp hàng chờ thôi.
Hạng Vân Đoan lúc đầu không nghĩ đến chuyện này, coi như là một lần làm kẻ ác, nhưng sau có một lần nói chuyện phiếm với em trai, Hạng Vân Long có đề cập đến vấn đề nhà ở, dù sao bây giờ nó còn phải thuê trọ.
Cũng vì lần trò chuyện đó, Hạng Vân Đoan mới nhận ra mình đang chiếm dụng nhà của nhà nước là đáng xấu hổ đến cỡ nào, hắn nhanh chóng tìm Phương Cảnh Lâm, hỏi căn phòng ở khu cục vẫn còn để lại cho hắn chứ, Phương Cảnh Lâm nói vẫn còn.
Hạng Vân Đoan lại bàn bạc với Phương Cảnh Lâm, có thể làm một cuộc trao đổi, đem căn phòng kia nhường cho người của xưởng đồ tể ở không.
Phương Cảnh Lâm ngược lại đã đồng ý, sau đó Hạng Vân Đoan đem chuyện này nói với Lưu Hồng Đạt.
Nhưng không biết vì lý do gì, Lưu Hồng Đạt dù biết chuyện này, vẫn không sắp xếp người đến ở căn phòng đó.
Ngược lại đã đổi nhà rồi, Lưu Hồng Đạt vì sao không sắp xếp người đến ở thì đó là chuyện không liên quan đến Hạng Vân Đoan, nên thời gian dài như vậy rồi, hắn vẫn không hề hỏi đến chuyện này.
Không ngờ hôm nay tên này lại nhắc lại, mà nhìn qua Ngô đội trưởng bên cạnh, Hạng Vân Đoan đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Căn nhà đó cứ để trống mãi, có lẽ chính là đang chờ người có chút thân phận giống như Ngô Việt Khởi này đến đấy.
“Đổi nhà sao? Các anh trực tiếp xử lý là được rồi, tôi đã sớm nói với anh rồi mà?” Hạng Vân Đoan nói với Lưu Hồng Đạt.
“Chủ nhiệm Hạng, anh còn chưa biết sao, căn phòng của anh ở đường Hòa Bình kia đã có người vào ở rồi!” Lưu Hồng Đạt nói.
“Hả? Không thể nào? Lúc đó cục Phương nói căn phòng đó để lại cho tôi mà?”
Hạng Vân Đoan có chút kỳ quái, nhưng Lưu Hồng Đạt cùng Ngô Việt Khởi đã tìm tới cửa, vậy khả năng cao là nhà thực sự đã có người ở, vừa nói hắn vừa cầm điện thoại bàn, trực tiếp gọi cho Phương Cảnh Lâm, một bên gọi điện thoại một bên hỏi: “Đội trưởng Ngô anh không phải là có phòng ở rồi sao? Sao còn nghĩ đến phòng của tôi?”
Ngô Việt Khởi vừa định lên tiếng thì điện thoại đã được kết nối, đầu dây bên kia Hạng Vân Đoan đang trao đổi với Phương Cảnh Lâm.
Rất nhanh, nói mấy câu, Hạng Vân Đoan đã hiểu ra nguyên do, sắc mặt cũng hơi đổi chút.
Cúp điện thoại, Hạng Vân Đoan liếc Ngô Việt Khởi một cái, hỏi: “Đội trưởng Ngô tin tức này của anh thật nhanh nhạy, muốn chuyển đến nhà lầu hả?”
Thì ra, vừa nãy trong điện thoại, Phương Cảnh Lâm nói với hắn rằng, khu tập thể nhà của cục đã xây xong, sắp được vào ở, Phương Cảnh Lâm còn nói cố ý để lại cho Hạng Vân Đoan một căn, diện tích không lớn, chỉ có 58 mét vuông thôi.
Chỉ là mấy ngày nay Phương Cảnh Lâm hơi bận, chưa kịp nói cho hắn biết, đã giữ cho hắn phòng ở mới thì cái căn nhà ở đường Hòa Bình kia đương nhiên là sắp xếp cho người khác trong cục rồi.
Từ khi Đào Tiểu Dã và đồng nghiệp đưa tin về chuyện khan hiếm nhà ở vào năm ngoái, cộng thêm có ý kiến của chuyên gia về xây nhà tập thể, thì tình hình thực tế đã tốt hơn một chút, một vài nhà máy, đơn vị lớn cũng đã bắt đầu triển khai.
Khu cục cũng là đơn vị triển khai trong thời điểm đó, sau gần một năm thì việc xây nhà xong cũng không phải là chuyện gì lạ.
Chỉ là, dù nhà đã xây xong cũng chỉ đủ cho một phần nhỏ người đến ở, chứ không thể cho tất cả mọi người được, vì thế mà vẫn còn rất nhiều người ở các khu tập thể cũ.
Có thể tưởng tượng cuộc cạnh tranh để được vào ở nhà mới sẽ kịch liệt đến thế nào, mấy năm trước còn có câu nói vui rằng “Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa đến thời nhận phòng”
Dù sao thì chuyện nhà cửa chắc chắn sẽ không ảnh hưởng nhiều như chuyện đó, nhưng suy cho cùng cũng là vấn đề đãi ngộ, nhiều người không hẳn là coi trọng nhà cửa mà coi trọng thể diện, dù gì thì hai ta cũng không khác gì nhau, vậy dựa vào cái gì mà ngươi thì được ở nhà mới còn ta thì ở khu tập thể cũ.
Cho nên đừng thấy hắn có căn nhà 58 mét vuông, để có nó, Phương Cảnh Lâm đã phải cố gắng rất nhiều.
Chuyện phân nhà này, rất là phiền phức, lẽ ra thì phải dựa vào thâm niên làm việc mà phân, thâm niên càng lớn thì đương nhiên phải được vào ở trước.
Nhưng vấn đề là, phải chia diện tích bao nhiêu, là dựa vào cấp bậc, không có chuyện hành chính cấp 24 mà anh lại đòi được chia một căn 100 mét vuông.
Điều này dẫn đến việc có một vài căn hộ rõ ràng bỏ trống, nhưng chính vì không đủ cấp bậc nên không ai được vào ở.
“Cháu trai người yêu tôi làm việc ở khu cục của các anh, tôi cũng nghe nó nói thôi!”
Ngô Việt Khởi giải thích, sau đó có chút kinh ngạc hỏi: “Chủ nhiệm Hạng anh còn chưa biết chuyện này?”
Nội dung cuộc gọi vừa rồi hắn đã nghe thấy, Hạng Vân Đoan có vẻ như không biết khu cục sắp chia nhà mới.
Chuyện này đã lan truyền được hơn hai tuần rồi, Ngô Việt Khởi thấy dạo này Hạng Vân Đoan vẫn ở tứ hợp viện nên tưởng là hắn không muốn chuyển đến nhà mới, cho nên mới cầu cạnh Lưu Hồng Đạt đến xin xỏ để đổi nhà với Hạng Vân Đoan.
Bây giờ xem ra, e là không thành công, dù gì thì cũng là nhà mới, ai mà không muốn ở? Lúc trước hắn còn thấy kỳ quái sao Hạng Vân Đoan không chịu chuyển đến nhà mới, hóa ra là vẫn chưa biết tin này!
Nhưng đúng lúc Ngô Việt Khởi có chút thất vọng thì Hạng Vân Đoan lại nói một câu làm hắn có chút bất ngờ: “Đội trưởng Ngô, tôi vừa mới hỏi rồi, căn nhà mới khu cục bố trí cho tôi chỉ có 58 mét vuông, anh chắc chắn muốn đến ở à?”
“Hả? Chủ nhiệm Hạng anh không dọn đến ở sao?” Ngô Việt Khởi kinh ngạc nói, nhưng rất nhanh phản ứng lại, vội bổ sung: “Đi chứ, 58 mét vuông thì 58 mét vuông, tôi đổi!”
Ngô Việt Khởi thế nào cũng là cán bộ cấp phòng, mà ở nhà 58 mét vuông thì đúng là quá nhỏ, đừng nói cấp phòng, đến phó phòng cũng không chỉ ở nhà 58 mét vuông.
Lý do Phương Cảnh Lâm ưu tiên cho Hạng Vân Đoan căn nhà mới có diện tích nhỏ như vậy, một mặt là do nhà mới quá khan hiếm, mặt khác là do nhà lầu dù sao cũng không giống nhà đất, phân nhà lầu chắc chắn không giống kiểu phân nhà đất được.
Nếu là phân nhà đất thì phó phòng bình thường có thể được chia một căn nhà nhỏ độc lập có sân vườn, nhưng ở nhà lầu thì cơ bản một căn nhà 100 mét vuông đã là quá hiếm.
Thấy Ngô Việt Khởi dứt khoát như vậy, Hạng Vân Đoan kinh ngạc đồng thời cũng hiểu phần nào.
Một mặt là, giờ mà được phân nhà lầu, thể diện sẽ tăng lên rất nhiều, đây cũng là một kiểu đãi ngộ.
Mặt khác, lúc nãy trong điện thoại, Hạng Vân Đoan còn nghe được một tin, chính là nhà mới sẽ có hệ thống sưởi tập trung.
Sưởi ấm, người phương Bắc thời nay đã quá quen thuộc, nhưng vào thời này thì lại là một loại đãi ngộ hàng đầu, phải đến tận những năm 80 thì sưởi ấm mới thực sự phổ biến ở các thành phố phương Bắc, còn bây giờ dù có thì cũng rất hiếm, phần lớn là dùng lò sưởi để sưởi.
Mà khu cục này sở dĩ dùng sưởi ấm tập trung là bởi vì, nhờ sự trợ giúp của chuyên gia mà Tô Minh đưa sang, nhà máy nhiệt điện số một Tứ Cửu Thành đã có thể đưa vào sử dụng dù chỉ là giai đoạn một của dự án, mà vì đường ống dẫn hơi nóng chạy qua khu nhà ở của khu cục, cũng có thể là khi khu cục chọn địa điểm đã cố ý chọn như vậy, cho nên mới có thể được hưởng hệ thống sưởi ấm tập trung.
Hồi trước muốn sưởi ấm cũng không gọi là tập trung được, vì đều là dùng lò nấu thủ công, thêm vào đó vì lò hơi nhỏ, nên một cái lò hơi cũng chỉ sưởi được một diện tích không lớn, có chỗ là chỉ đốt để sưởi cho riêng chỗ mình thôi.
Ví dụ có mấy khách sạn, tự có một lò hơi riêng, chỉ để sưởi cho khách sạn mình.
Tình hình chung thì đại khái cũng tương tự như nhà tắm công cộng.
Mà lò nấu cũng là việc nặng nhọc tốn sức người, vì thế vào mùa đông trong thành phố ít có nơi nào có hệ thống sưởi ấm.
Mà nhà máy nhiệt điện thì lại khác, cái gọi là nhà máy nhiệt điện, thực tế là một dạng của nhà máy điện, chủ yếu dùng nước nóng từ việc phát điện để làm nóng, sau đó lại tiếp tục đun nóng lên, rồi dùng để sưởi ấm.
Đây cũng là cách mà bên Tô Minh thường áp dụng, dù sao thì nói đến nhu cầu sưởi ấm, bên Tô Minh là lớn nhất, có nhu cầu, kỹ thuật và kinh nghiệm đương nhiên sẽ tương đối tiên tiến.
Chỉ có điều, với Hạng Vân Đoan thì những thứ đó không tính là có sức hút.
Vậy nên, dù căn nhà mới rất tốt trong mắt người khác, hắn vẫn không có ý định ở.
Kiểu nhà này là loại nhà tập thể thế hệ đầu tiên, thiết kế tuổi thọ sử dụng chỉ có 20 năm, có thể hình dung được chất lượng sẽ như thế nào.
Có sưởi ấm thì tốt thật, nhưng với Hạng Vân Đoan thì không mấy quan trọng, cơ thể của hắn đã được cường hóa, mùa đông không sợ lạnh, mùa hè không sợ nóng, thêm vào mùa đông có lò sưởi, ngủ cũng không thấy lạnh.
Hơn nữa nhà tập thể có một nhược điểm mà Hạng Vân Đoan khó lòng chấp nhận, chính là thùng rác của nhà tập thể cũng được làm liền với căn hộ, mặc dù đổ rác rất thuận tiện, nhưng vào mùa hè thì mùi đó đơn giản là còn khó ngửi hơn cả ở gần nhà xí, quan trọng là ruồi, muỗi, chuột, rệp,... lại tìm đến theo mùi, rất là mất vệ sinh.
Cho nên Hạng Vân Đoan vẫn quyết định ở lại tứ hợp viện.
Mà thật sự muốn ở nhà lầu thì cũng không phải là không có, Đào Tiểu Dã giờ được trọng dụng, bên đó cũng đang xây lầu, đến lúc đó xin cho một căn thì mùa đông cũng có thể qua đó mà ở.
Thực tế, với tình trạng của hắn thì đúng là không thiếu nhà ở, ba mẹ vợ cũng là người có cấp bậc, anh cả vợ và chị vợ cũng đều là những nhân tài xuất sắc ở đơn vị, việc phân nhà đương nhiên không thành vấn đề.
Lão nhạc phụ giờ lại được triệu hồi, với cấp bậc của ông, sau này nhà cửa chắc chắn sẽ rộng rãi, không được thì thỉnh thoảng cùng Đào Tiểu Dã về nhà bố mẹ vợ vài hôm cũng được, lại còn đỡ phải nấu cơm, mẹ vợ nấu ăn cũng rất ngon nữa.
“Vậy được rồi, anh đã đồng ý đổi thì hai hôm nữa bọn tôi hỏi lại cục Phương xem sao, dù gì thì anh cũng biết rồi đấy, nhà mới bây giờ rất hiếm, muốn vào ở cũng không dễ đâu!” Hạng Vân Đoan gật đầu nói.
Lý do này của hắn cũng khá là đầy đủ, dù sao thì, nhà cửa khan hiếm, nếu là Hạng Vân Đoan ở thì Phương Cảnh Lâm còn muốn cố một chút, nếu là người khác thì còn chưa chắc.
Tuy khu cục thiếu của xưởng đồ tể một căn nhà, nhưng đó là nhà khu tập thể cũ, không phải nhà lầu, Hạng Vân Đoan không lấy thì khu cục hoàn toàn có thể tìm một căn khu tập thể khác cho xưởng đồ tể bên này.
Dù gì nhà lầu cũng là tài nguyên hiếm có.
“Vậy......”
Ngô Việt Khởi há miệng muốn nói “Vậy bây giờ anh mau gọi điện cho cục trưởng Phương đi, anh không phải vừa gọi rồi sao?”
Nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị Lưu Hồng Đạt kéo cánh tay, cắt ngang.
Dù gì thì cũng là chủ nhiệm quản lý của nhà máy, xét về mưu tính thì cao hơn Ngô Việt Khởi không chỉ một bậc.
“Chủ nhiệm Hạng, tôi nghe nói em trai anh mấy hôm trước đang tìm đối tượng, đây là chuẩn bị cưới luôn rồi đúng không, mà em trai anh hình như vẫn đang đi thuê trọ, mà cưới xin thì có hai người, còn cả con cái nữa, đi thuê trọ thì bất tiện lắm!” Lưu Hồng Đạt bóng gió.
“Ha ha, chủ nhiệm Lưu anh nắm tin tức nhanh thật đấy, anh đừng nói, đúng là có chuyện như vậy, đáng tiếc là nhà ở trong xưởng đang căng thẳng quá, nó thì lại là một người học việc, cũng không biết đến bao giờ mới có nhà lớn một chút!” Hạng Vân Đoan có chút cảm thán nói.
Vì sao hắn không gọi điện ngay cho Phương Cảnh Lâm? Không phải vì cái này thì là gì!
Đừng nhìn nhà lầu chỉ có 58 mét vuông, hắn Hạng Vân Đoan không thèm, nhưng có người để ý đấy, Ngô Việt Khởi đã tìm tới cửa thì chắc chắn là có chuẩn bị mới đúng.
Lưu Hồng Đạt thấy Hạng Vân Đoan không phủ nhận thì mắt sáng lên, biết là hắn đã đoán đúng.
Đã thế, thì dễ rồi, hắn lấy tay huých huých Ngô Việt Khởi bên cạnh, nói: “Nhắc đến em trai của chủ nhiệm Hạng thì cũng là người của đội vận chuyển của cậu, anh là đội trưởng thì chắc hẳn là quen thuộc lắm, em trai của chủ nhiệm Hạng ở trong đội của các anh biểu hiện thế nào?”
“A? A! Tốt! Đồng chí Hạng Vân Long biểu hiện thực sự rất tốt, tiến bộ đặc biệt nhanh, hơn nữa còn rất cố gắng, tôi thấy, không bao lâu nữa thì có thể lên chính thức được đấy!” Ngô Việt Khởi nói.
“Những đồng chí ưu tú thì phải khích lệ nhiều vào, nên giao trách nhiệm nặng thì cũng nên giao, đương nhiên, hậu cần cũng phải làm tốt, ví dụ như vấn đề nhà ở này, anh nói đúng không?” Lưu Hồng Đạt vừa gợi ý vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận