Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 205: Căn cứ nhận người Ngốc trụ được chuyện

“Đinh linh linh…” Một hồi chuông điện thoại vang lên. Sát vách, Diệp Tiểu Sơn nghe thấy động tĩnh, đi tới văn phòng của Hạng Vân Đoan, nhận điện thoại nói: “Alo, đây là căn cứ cảnh khuyển, xin hỏi ngài tìm ai?” “Ta là người bên khu cục, tìm Hạng chủ nhiệm của các ngươi!” Trong điện thoại, giọng Phương Cảnh Lâm vang lên. “Phương cục à, Hạng chủ nhiệm của chúng ta lúc này đang lên lớp cho mấy đồng chí được khu tuyển chọn lên, để tôi gọi ngài ấy nhé?” Diệp Tiểu Sơn nói. Cậu ta bây giờ tương đương với nhân viên cần vụ hoặc thư ký của Hạng Vân Đoan, phải nói, nhóc con này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất lanh lợi, bình thường những việc Hạng Vân Đoan dặn dò, đều có thể làm thỏa đáng, như bây giờ, người bên kia điện thoại chưa nói tên, nhưng cậu ta nghe xong giọng, lập tức liền phản ứng lại là Phương Cảnh Lâm. Cần biết, điện thoại bây giờ, âm thanh sai lệch còn rất nghiêm trọng, muốn nghe giọng đoán người qua điện thoại, vẫn là rất khó. “Không cần, ngươi bảo hắn tan tầm rồi đến khu cục một chuyến, ta có chuyện tìm hắn!” Phương Cảnh Lâm nói xong, trực tiếp cúp điện thoại. Diệp Tiểu Sơn nghe trong điện thoại truyền đến tiếng “tút tút tút” mới đặt điện thoại xuống, chạy nhanh đi tìm Hạng Vân Đoan. “Phương cục bảo ta đi trong cục một chuyến sao?” Hạng Vân Đoan nói: “Được, ta biết rồi, ngươi đi sân huấn luyện bên kia, gọi Thẩm Dũng đến đây!” Chỉ chốc lát sau, Thẩm Dũng chạy tới: “Chủ nhiệm, có chuyện gì?” “Bên trong cục có chút việc tìm ta, ta bây giờ phải đi qua một chuyến, ngươi thay ta, lên lớp cho các đồng chí!” Hạng Vân Đoan nói. Tuy Phương Cảnh Lâm nói là để hắn tan tầm rồi qua, nhưng Hạng Vân Đoan không thể để lãnh đạo chờ mình, hơn nữa, việc làm đương nhiên phải làm vào giờ hành chính, tan tầm còn có việc khác, có thể không làm thêm giờ thì tận lực không làm thêm giờ! Nội dung lên lớp đối với Thẩm Dũng, người từ đầu đã cùng Hạng Vân Đoan học tập huấn luyện mà nói, cũng không có gì khó khăn. Hơn nữa, bản thảo phương pháp huấn luyện cảnh khuyển kia, trước đây Hạng Vân Đoan cũng đã cho Thẩm Dũng và các huấn luyện viên khác xem qua, để cho những người này kiểm tra chỗ thiếu sót. Nội dung lên lớp bây giờ, cũng đều dựa theo nội dung trên bản thảo mà tiến hành, Thẩm Dũng tự nhiên có thể gánh vác được. “Đột đột đột!” Sau khi giao việc lại cho Thẩm Dũng, Hạng Vân Đoan cưỡi xe ba bánh đến khu cục. Kể từ khi chuyển đến trụ sở mới, khoảng cách đến khu cục càng gần, không quá 10 phút, Hạng Vân Đoan đã đến khu cục. “Phương cục, ngài tìm ta?” Trong văn phòng, Hạng Vân Đoan hỏi. Phương Cảnh Lâm lúc này cũng không có chuyện gì lớn, đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu gì đó, thấy Hạng Vân Đoan đến, nói: “Ngươi tới cũng nhanh đấy, thực ra cũng không có việc lớn gì, chỉ là chuyện mấy hôm trước ngươi báo cáo với trong cục, có manh mối rồi.” “Ồ? Vậy xem ra trong cục đã phê duyệt rồi?” Vẻ mặt Hạng Vân Đoan vui mừng. Mấy hôm trước, Tống lão què có đề nghị với hắn muốn mấy người giúp đỡ, Hạng Vân Đoan rất nhanh đã báo cáo với khu cục, không ngờ vừa mới qua mấy ngày đã có kết quả. “Đúng, trong cục đã phê duyệt đơn xin của ngươi, đồng ý cho căn cứ cảnh khuyển tuyển nhận năm nhân viên làm công nhật!” Phương Cảnh Lâm gật đầu nói. “Năm người? Không phải là sáu người sao?” Hạng Vân Đoan nghe thấy phía trên đồng ý đơn xin, lập tức vui mừng, nhưng mà, lúc trước hắn xin là muốn sáu nhân viên công nhật, sao lại thành năm người? Sáu chỉ tiêu này, là hắn dựa vào tình hình căn cứ cảnh khuyển sắp đến “triều cún con” mà định ra, số lượng này thực tế đã là rất ít, dù sao hơn một tháng nữa, cún con trong căn cứ kia có thể thêm ra bốn trăm con, hoặc thậm chí nhiều hơn. Chăm sóc cún con không phải chuyện dễ, sợ nhất là nhiễm bệnh gì đó, đặc biệt là bệnh truyền nhiễm, vậy thì phiền phức lớn, nếu vậy thì có thể chết hàng loạt. Cún con đời sau này, từ lúc mới sinh ra đã tiêm đủ các loại vắc xin, đơn giản là đãi ngộ như người. Nhưng tình huống bây giờ, đừng nói chó, ngay cả người cũng không có mấy loại vắc xin để tiêm. Theo lý mà nói, chó ta năng lực chống chọi bệnh tật vẫn là rất mạnh, hơn nữa cũng không có thay đổi về môi trường, tỷ lệ chết yểu sẽ không quá cao. Nhưng có một vấn đề, đó là, căn cứ và các hộ nông dân bình thường không giống nhau, chó ở căn cứ quá nhiều, một khi xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn sẽ là đại họa. Điều này giống như nhà dân nuôi heo thì về cơ bản không cần quá chú ý vệ sinh, nhưng nếu như một công ty lớn nuôi heo mà nói, thì vệ sinh cần phải vô cùng nghiêm ngặt, chủ yếu là để phòng ngừa lây nhiễm. Một mặt khác, những con cún con sắp sinh ra ở căn cứ lần này, đều là chó sói lai chó nhà, điều này còn không giống như giữa các loại chó với nhau. Dù sao sói cũng là động vật hoang dã, trên người mang những loại vi khuẩn, mầm bệnh, có thể rất khác so với trên người chó, sói có kháng thể với những loại mầm bệnh đó, nhưng chó chưa chắc đã có, tương tự, chó có những loại mầm bệnh, sói cũng chưa chắc có khả năng chống chọi. Đặc biệt là với cún con mới sinh, thì điều này lại càng nguy hiểm. Để không xảy ra sai sót, Hạng Vân Đoan nhất thiết phải chuẩn bị sẵn sàng về mặt này, vì thế mà tuyển thêm mấy người chuyên môn đến chăm sóc cún con cũng là chuyện bình thường. Dù sao cũng là nhân viên làm công nhật, nếu như phát hiện nhân lực dư thừa, hoàn toàn có thể sa thải đi. “Năm chỉ tiêu đã là rất tốt rồi, cậu không cần cò kè mặc cả nữa, tuyển người cũng cần trả lương, kinh phí trong cục luôn rất hạn hẹp, cậu mở miệng đòi sáu người, cậu có nghĩ, mấy đồn công an ở dưới, chẳng lẽ họ không thiếu người sao? Cũng chỉ vì cục rất coi trọng căn cứ cảnh khuyển của cậu, mới cho cậu năm chỉ tiêu, mấy đồn công an dưới kia, báo cáo xin thêm nhân lực không phải một lần hai lần, khi nào thấy trong cục đồng ý nhanh vậy chứ!” Phương Cảnh Lâm một bộ giọng điệu nói cậu đã chiếm tiện nghi rồi. Kinh phí của đơn vị công an luôn luôn hạn hẹp, dù sao không phải đơn vị sản xuất, toàn bộ kinh phí đều nhờ phía trên cấp phát, nếu như là biên chế chính thức, tiền lương là do bên tài chính phát, không cần trong cục lo lắng. Nhưng nhân viên làm công nhật thì không có biên chế, tiền lương là do trong cục tự nghĩ cách, khoản chi tiêu này tất yếu phải dùng kinh phí của cục, bởi vậy phía trên luôn xét duyệt nhân lực rất chặt. Nói về thiếu người thì đồn công an cơ sở mới là thiếu người nhất. “Thôi được rồi, 5 người thì 5 người!” Hạng Vân Đoan cũng biết tình huống bên trong, cũng không cò kè nữa. Vốn dĩ, hắn muốn 6 người, trong đó có một người là dành cho nhà ăn trong căn cứ, hỗ trợ lấy đồ ăn, nhóm lửa, phụ bếp, năm người còn lại mới là giao cho Tống lão què hỗ trợ, như tình hình bây giờ, người giúp việc nhà bếp xem ra là tạm thời không có, còn phải làm khổ đại sư phụ căn tin rồi. “Cứ quyết định vậy đi, có người thì báo cho tôi, để tôi phát danh sách qua bên kia nhé?” Phương Cảnh Lâm nói. “Được, thời gian cứ định vào thứ sáu đi, yêu cầu cũng đơn giản thôi, từ mười tám đến dưới ba mươi tuổi là được, không hạn nam nữ, lý lịch trong sạch!” Hạng Vân Đoan nói. Chăm sóc cún con, không cần gì sức lực, chỉ là công việc có chút bừa bộn, nhất định phải là người có tính kiên nhẫn. Thực ra, nếu nói về kỹ năng chuyên môn thì nên đào từ vườn thú thì tốt hơn, nhưng mà, không cần nghĩ cũng biết, mấy nhân viên công tác trong vườn thú không hề coi trọng công việc ở căn cứ cảnh khuyển. Thời đại bây giờ, vườn bách thú vẫn còn khá ít, là một đơn vị làm việc khá mới lạ, dù sao vật hiếm thì quý, người cũng như vậy, công việc ở vườn thú, tuy không nằm trong danh sách bát đại cơ quan, nhưng luận về “thanh quý” thì vượt xa bát đại cơ quan. Giống như tiếp viên hàng không dân dụng thập niên tám chín mươi, tuy làm ngành dịch vụ nhưng người bình thường khó mà chạm tới. Huống chi, bên căn cứ cảnh khuyển, đến một người biên chế chính thức cũng không có, chỉ là nhân viên làm công nhật, người ta chịu đến mới là lạ. Cũng may là từ bây giờ đến khi cún con ra đời còn hơn một tháng, chỉ cần tuyển được người rồi, thì vẫn có thể cố gắng huấn luyện chút kiến thức kỹ năng liên quan. Đây cũng là nguyên nhân hắn đưa thêm điều kiện là dưới 30 tuổi, dù sao người trẻ tuổi tiếp nhận kiến thức mới sẽ nhanh hơn chút… “Đoan tử!” Cửa phòng bị đẩy từ ngoài vào, Ngốc Trụ trực tiếp xông vào. Trên bàn Hạng Vân Đoan bày một bàn trứng rán, một bàn lạc rang, đang chuẩn bị uống chút rượu. Vợ không có ở nhà, cơm tối hắn cũng lười làm, tùy tiện ăn tạm vậy thôi. “Trụ tử à, giờ mới về đấy à, từ lúc tan tầm đến giờ cũng gần hai tiếng rồi, nói chuyện thế nào rồi?” Hạng Vân Đoan vừa hỏi vừa rót cho hắn một chén rượu. “Tách…” “Rượu của ông cũng được đấy, chỉ là trứng xào này hơi già, hơi kém tí!” Ngốc Trụ cũng không khách khí, uống rượu ăn trứng, không hề chậm trễ. “Đang hỏi ông đó, ở đấy còn diễn với tôi!” Hạng Vân Đoan tức giận nói. “Hỏi gì?” Ngốc Trụ ngẩng đầu lên, cau mày nói: “Tôi nói Đoan tử này, tôi thật sự không ngờ, sao ông lại gài bẫy cả anh em chúng tôi vậy?” “Tôi có gài cái gì ở dưới vậy?” Hạng Vân Đoan hỏi. “Biết còn cố hỏi!” Ngốc Trụ nói: “Anh em ta một bông hoa vàng son, sao ông lại giới thiệu cho tôi một bà quả phụ vừa mất chồng vậy? Quả phụ thì thôi còn dẫn theo 4 cái nợ nần, ông xem xem ông đấy, đây chẳng phải là gài bẫy tôi à? Ông đang đẩy huynh đệ vào hố lửa đấy!” Ngốc Trụ từ chiều đi làm về, lòng không yên, thực sự lo lắng Hạng Vân Đoan sẽ giới thiệu cho hắn một bà cô yêu quái hung dữ nào đó. Nhưng tan làm đi tiệm cơm Hồng Kỳ, sau khi gặp người thật rồi, lo lắng của hắn liền tan biến hết. Đồng chí tên Lương Lạp Đễ này, rất đẹp, dù sinh 4 đứa con rồi nhưng vóc dáng không hề thay đổi, Ngốc Trụ trong lòng vô cùng vui mừng. Chỉ là, sau khi hai người trò chuyện một lúc, tự nhiên giới thiệu tình hình bản thân, khi hắn biết Lương Lạp Đễ là quả phụ, lại còn có 4 đứa con, thì ngây người. Một loại cảm xúc kỳ lạ lan tràn trong lòng. Theo lý mà nói, trong tình huống này, hắn không cần phải bàn tiếp nữa, dù sao hắn là trai tân, điều kiện cũng không kém, sao có thể lấy một bà quả phụ có con được? Nhưng lạ ở chỗ, hắn lại không từ chối ngay, mà là trò chuyện cùng người ta, nói chuyện một lúc, chút khúc mắc trong lòng lại tan biến, ngược lại càng nhìn càng cảm thấy ưng ý. Ngốc Trụ hết hồn, không biết có chuyện gì xảy ra, cảm thấy mình hơi ngơ ngác, giống như bị yêu tinh mê hoặc, đến khi hai người chia tay, hắn mới hơi tỉnh táo lại một chút. “Quả phụ thì sao? Có 4 đứa con thì sao? Ông cưới người ta, là đổ vỏ trực tiếp chứ gì? Đợi ông già, thì đã có 4 đứa con hiếu thảo với ông, ông cũng biết đủ đi! Ông xem một chút Dịch sư phụ xem, đều lo lắng thành cái dạng gì? Cả ngày coi Giả Đông Húc như người dưỡng lão, phạm bao nhiêu sai lầm? Dịch sư phụ đã bị Giả gia nắm chắc trong tay rồi. Nhìn qua thì là ông ta dạy dỗ Giả Đông Húc, nhưng thực tế thế nào? Giả Đông Húc muốn làm gì thì Dịch Trung Hải ông ta không giúp sao? Nếu mà ông ta không giúp Giả Đông Húc, thì số vốn bỏ ra trước đây cũng xuống sông xuống biển! Tìm một người dưỡng lão đâu có dễ!” Hạng Vân Đoan cười nói. “Cái đó sao mà giống nhau được? 4 đứa con thì sao chứ? Cũng không phải của mình! Với lại, Nhất Đại Mụ thì không thể sinh con, tôi cưới một cô khuê nữ thì có gì không tốt, chẳng lẽ lại không sinh được con à?” Ngốc Trụ phản bác. “Sao ông biết ông cưới về thì chắc chắn sinh được? Ông nhìn Hứa Đại Mậu xem, chẳng phải ông nói Lâu Hiểu Nga không đẻ trứng sao? Ông không sợ cưới về thì cũng không thể sinh con à? Lương Lạp Đễ thì khác rồi, không cần lo không sinh được con, dù sao có 4 đứa con cũng đủ nói rõ cơ thể người ta là tốt rồi. Hơn nữa, nếu như ông ngại 4 đứa con không phải con mình, thì cũng không sao, đâu ai cấm ông sinh con đâu, ông hoàn toàn có thể tái sinh với Lương Lạp Đễ thêm mấy đứa nữa đi!” Hạng Vân Đoan nói. Nghe xong câu này, Ngốc Trụ không phản bác nữa, mà rơi vào trầm tư. “Hả? Lão Hà này chẳng lẽ thật sự thích quả phụ à?” Trong lòng Hạng Vân Đoan đoán mò. Để xác nhận suy nghĩ này của mình, hắn nghĩ một lát rồi lại nói: “Được rồi, ta cũng không làm khó ngươi, nếu ngươi cảm thấy việc này không được thì thôi đi, ngày mai ta sẽ nói với đồng chí Lương Lạp Đễ một tiếng, từ chối là được rồi, đợi sau này ta lại giới thiệu cho ngươi.” Trong lúc Ngốc Trụ đang trầm tư, nghe thấy Hạng Vân Đoan muốn giúp mình từ chối, cả người đột nhiên giật mình, rồi lại nhăn nhó nói: “Hay là...hay là trước đừng từ chối vội!” “Hả? Ý gì đây? Trụ tử, chẳng lẽ ông thực sự ưng đồng chí Lương Lạp Đễ rồi sao?” Hạng Vân Đoan nhướn mày hỏi. “Tôi không có! Tôi không có! Anh đừng có nói bậy!” Ngốc Trụ vội phủ nhận, có thể là ý thức được mình hơi thất thố, liền nhanh chóng nói thêm: “Anh trực tiếp từ chối như thế, thì người ta mất mặt, hay là để tôi nói vậy, cứ giả bộ nói chuyện một thời gian, sau đó lại lấy cớ từ chối. Dù sao tôi nghe nói chồng đồng chí Lương Lạp Đễ vừa mới qua đời, trong khoảng thời gian này, cảm xúc chắc chắn rất tệ, không chịu được đả kích, nếu mà bị từ chối thẳng thừng thì không chừng đồng chí Lương Lạp Đễ sẽ nghĩ quẩn, lại tìm đến cái chết thì tôi thành tội nhân mất!” “Ối, Trụ tử, lòng anh cũng tốt đấy, tôi không nghĩ tới vấn đề này, bình thường xem anh cẩu thả vậy thôi, không ngờ anh vẫn có lúc quan tâm đến người khác như vậy, thật là làm cho tôi có một cái nhìn mới về anh đấy!” Hạng Vân Đoan thấy Ngốc Trụ trả lời vậy, trong lòng đã chắc chắn, Ngốc Trụ có thích quả phụ hay không thì hắn không biết, nhưng rõ ràng là Ngốc Trụ chắc chắn đã vừa mắt Lương Lạp Đễ, bằng không sao lại nói dài nói nhiều thế này. Nhưng hắn cũng không vạch trần Ngốc Trụ, dù sao thì Ngốc Trụ cũng muốn giữ chút mặt mũi, để hắn cưới một bà quả phụ, quả thực là hơi mất thể diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận