Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 201: Ngốc trụ ra mắt, Đại mậu ra tay
"Đi thôi, hôm nay tạm thời giảng đến đây thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người trao đổi với nhau một chút rồi chuẩn bị tan làm nhé!" Hạng Vân Đoan đưa tay nhìn đồng hồ, thấy không sai biệt lắm, liền tuyên bố giải tán với các đồng chí đang nghe giảng bên dưới.
Huấn luyện chó nghiệp vụ, thao tác thực tế không quá phức tạp, nhưng để diễn đạt phương pháp một cách rõ ràng bằng lời thì không phải chuyện đơn giản. Anh cũng vừa dạy vừa tìm tòi, sau một thời gian rèn luyện mới rút ra được một số kinh nghiệm.
"Chủ nhiệm, tôi có chuyện muốn nói với anh!" Tống lão què không biết từ đâu chui ra, đợi Hạng Vân Đoan kết thúc buổi giảng liền tiến đến nói.
"Lão què thúc, có chuyện gì vậy? Lên phòng làm việc của tôi nói nhé!" Hạng Vân Đoan đáp.
"Không, lên phòng làm việc làm gì cho mệt, không lẽ lại muốn làm khó tôi già này sao! Cứ nói ở đây thôi, chỉ vài câu." Tống lão què lắc đầu nói: "Bây giờ số lượng chó trong căn cứ ngày càng nhiều, mình tôi thấy không kham nổi, hay là gọi thêm hai người nữa đến giúp tôi được không?"
Hạng Vân Đoan không ngạc nhiên khi Tống lão què đề cập đến vấn đề này, anh cũng đã chú ý và có dự định nhận thêm người. Lần trước khi Thôi Đại Khả muốn ở lại, anh đã từng cân nhắc, chỉ tiếc Thôi Đại Khả không có hộ khẩu thành phố nên không được. Một mình Tống lão què chăm sóc ăn uống, nghỉ ngơi cho nhiều chó nghiệp vụ như vậy là quá sức, hơn nữa ông còn phải dọn dẹp vệ sinh căn cứ, thỉnh thoảng hỗ trợ nhà ăn nhặt thức ăn, rửa rau, nhóm lửa,... Nghe thì có vẻ chỉ là việc vặt, nhưng việc vặt lại hay làm người ta mệt mỏi, người thường muốn làm hết cũng không dễ.
Thêm vào đó, các chó cái và sói cái đang mang thai, khoảng hai tháng nữa sẽ đến lúc sinh rất nhiều chó con. Chó và sói không giống người, một lứa sinh ba, năm con là ít, bảy, tám con rất bình thường, thậm chí mười một, mười hai con cũng có. Tính sơ sơ, mỗi con sinh trung bình 5 chó con, tổng cộng sẽ có khoảng bốn trăm con. Lúc đó công việc sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa chó con lại không dễ chăm sóc, càng cần thêm người. Tuyển thêm người vào làm là rất cần thiết.
Ngoài ra, theo quy mô sinh sản, số lượng chó nghiệp vụ trong căn cứ sẽ ngày càng nhiều, kể cả sau này có thể đưa chó đến các đơn vị thì không phải tất cả đều sẽ rời khỏi căn cứ. Quy mô căn cứ chắc chắn sẽ lớn hơn bây giờ, các vị trí nhân viên có biên chế sẽ do cấp trên cân đối, còn các công việc tạp vụ kiểu này sẽ do căn cứ tự tuyển.
"Được, tôi sẽ báo cáo lại với cục, chắc không có vấn đề gì đâu!" Hạng Vân Đoan gật đầu nói.
Theo lý, căn cứ muốn tuyển người, phải tổ chức họp, bàn bạc, rồi báo cáo lên trên, nhưng tình hình thực tế không cho phép. Vị phó chủ nhiệm lẽ ra phải có mặt đến giờ vẫn chưa xuất hiện, Hạng Vân Đoan có muốn họp cũng không biết phải gọi ai. Căn cứ là đơn vị cấp chính khoa, lẽ ra phải có một chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm, rồi còn có các đội trưởng quản lý chính trị, tài vụ...đều thuộc cấp lãnh đạo. Nhưng thực tế, do căn cứ mới thành lập, lại còn là mô hình liên hợp quản lý ba bên, trên danh nghĩa là trực thuộc cục khu nhưng thực tế cục thành phố cũng muốn nhúng tay, dẫn đến tình trạng nửa vời như hiện tại.
Hạng Vân Đoan không nói gì thêm về chuyện này, ngược lại việc các vị trí trong ban ngành chưa đủ giúp anh có thể "độc đoán", quyết định mọi việc mà không cần qua ý kiến ai, như vậy sẽ đỡ rắc rối hơn. Do đó, anh cũng không vội thúc giục việc bổ sung nhân sự.
Thực ra, Hạng Vân Đoan không biết rằng ban lãnh đạo đã sớm phải được hoàn thiện, nhưng do biểu hiện xuất sắc của anh, từ việc phá vụ án chợ đen đến tỏa sáng trong sự kiện U2, khiến căn cứ chó nghiệp vụ nhỏ bé này nổi danh. Không chỉ cục thành phố mà ngay cả trong bộ cũng rất coi trọng. Việc Phạm Quả Dũng, ti trưởng, đến thị sát hai lần trong thời gian ngắn cũng đủ để nói lên điều đó. Thêm vào đó, quân đội cũng nhiều lần muốn kéo Hạng Vân Đoan về, càng khiến tình hình trở nên phức tạp, nên cấp trên không còn tâm trí đâu mà lo mấy việc đó.
"Ôi, cả nhà tam đại gia, sao lại tụ tập ở ngoài này thế? Đây là đang ăn cơm tiêu cơm đấy à?" Khi Hạng Vân Đoan cùng Đào Tiểu Dã tan làm về đến sân, vừa bước vào cửa đã thấy cả nhà Diêm Phụ Quý đang hoạt động trong sân. Ngược lại, Diêm Giải Khoáng, Diêm Giải Đệ và mấy đứa trẻ trong viện đang áp sát vào cửa sổ nhà Diêm, nhìn vào bên trong, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khúc khích.
"Phóng viên Tiểu Đào cũng tan làm rồi à!" Diêm Phụ Quý cố tình chào hỏi Đào Tiểu Dã.
Diêm Phụ Quý tuy có tâm tư làm đại văn hào, nhưng khi đối diện với những người làm công tác chữ nghĩa như Đào Tiểu Dã vẫn rất coi trọng, đặc biệt là khi Đào Tiểu Dã đã chuyển từ tòa báo cấp thành phố đến làm ở bộ phận như Đài Phát thanh Trung ương.
"Tiêu cơm gì chứ, còn chưa ăn nữa là, không phải là do ngốc trụ đi xem mắt đấy sao? Trước đó bảo tôi giới thiệu đối tượng cho hắn, hôm nay cũng gọi là nói chuyện qua rồi, tôi mang người ta đến, lúc này hai người đang ở trong nhà xem mắt đấy!" Diêm Phụ Quý vừa nói vừa chỉ vào nhà mình.
"Ngốc trụ? Ông giới thiệu đối tượng cho cậu ấy? Tôi nói này tam đại gia, lần trước chẳng phải ông đã lừa ngốc trụ một vố rồi sao? Sao cậu ấy vẫn để ông giới thiệu thế?" Hạng Vân Đoan ngạc nhiên hỏi.
Anh còn nhớ lần trước, Diêm Phụ Quý giới thiệu Văn Lệ cho anh nhưng không thành, sau lại giới thiệu cho ngốc trụ, còn nhận của ngốc trụ không ít quà cáp, đúng là "một cá hai ăn", rất có trật tự. Sau khi ngốc trụ biết chuyện đã không ít lần làm khó dễ Diêm Phụ Quý.
"Gì mà lừa chứ? Tôi đây làm đại gia sao mà lừa hắn được? Anh đừng có ăn nói lung tung, lần trước con bé Văn Lệ kia không ưng ngốc trụ thì liên quan gì đến tôi?" Diêm Phụ Quý nói.
"Thôi được rồi, tôi lười nói chuyện với ông, mà lần này ông giới thiệu như thế nào, tình hình sao rồi?" Hạng Vân Đoan tò mò hỏi. Xem ra, chuyện anh kết hôn đã thực sự kích thích ngốc trụ, dù sao ngốc trụ lớn tuổi hơn anh và cả Hứa Đại Mậu, vậy mà trong cả viện này chỉ có ngốc trụ vẫn chưa có con dâu.
"Tam đại gia tôi giới thiệu thì tình hình có thể tệ được sao? Nhà gái là giáo viên trường ta, vừa mới đến, bố mẹ đều là những người trí thức lớn, dung mạo cũng xinh đẹp, anh xem điều kiện đó, có tốt không chứ!" Diêm Phụ Quý đắc ý nói.
"Tên là gì?" Hạng Vân Đoan có chút tò mò hỏi.
"Tên là Nhiễm Thu Diệp, anh nghe xem, ngay cái tên thôi đã toát lên vẻ văn nghệ rồi!" Diêm Phụ Quý nói.
"Thật là Nhiễm Thu Diệp sao!" Hạng Vân Đoan thầm nghĩ. Thời điểm này, Giả Đông Húc còn chưa gặp chuyện, Tần Hoài Như cũng chưa làm quả phụ, chắc chắn không có khả năng ngăn cản ngốc trụ đi xem mắt. Không biết tên này có nắm chắc cơ hội hay không? Tuy xét về xuất thân gia đình thì Nhiễm Thu Diệp và ngốc trụ như người của hai thế giới, nhưng không thể nói là không có khả năng.
Có thể hai người khó tìm được tiếng nói chung, nhưng đấy là trong công việc, còn trong cuộc sống lại khác. Ai mà biết được, Nhiễm Thu Diệp lại thích cái kiểu người như ngốc trụ này thì sao? Hơn nữa, bản thân ngốc trụ cũng chẳng có tật xấu gì lớn, quan trọng là có tay nghề giỏi. Người nấu ăn ngon, trong mắt không ít người, đó chính là một điểm cộng cực lớn.
"Lần này ngốc trụ lại hiếu kính cho tam đại gia bao nhiêu là lợi lộc rồi?" Hạng Vân Đoan nhìn Diêm Phụ Quý đang tươi cười hỏi.
Trong viện này, ai mà không biết con người keo kiệt của Diêm lão đầu. Những chuyện không có lợi thì ông ta tuyệt đối không bao giờ làm.
"Ôi, có lợi lộc gì đâu, chỉ là một ít đồ ăn thôi mà, dạo này tình hình thế nào chắc anh cũng biết, kiếm chút đồ ăn khó quá trời, tôi đây cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, nếu không, sao phải cần đến đồ của ngốc trụ làm gì! Tôi không như anh, lương tháng hơn 80 đồng, vợ anh mỗi tháng cũng hơn 40 đồng. Đừng nói đến so sánh với anh, nghe nói tên nhóc này dạo này như chơi bài “tiểu táo” mỗi ngày ăn sung mặc sướng, còn mang đồ ăn về nhà, thỉnh thoảng kiếm được ít thịt đánh chén cho đã cái nư. Nhưng mà anh nhìn xem nhà tôi, giải bỏ, giải phóng với giải đệ còn phải đi học, tôi mà không nghĩ ra cách, chắc cũng trụ không nổi!" Diêm Phụ Quý ra vẻ âu sầu nói.
"Chẳng phải còn có giải thành đấy sao? Giải thành một tháng cũng hai mươi tám đồng đấy, tôi nghe nói là tháng nào cũng nộp hết tiền lương cho ông, tự giữ có năm đồng thôi mà!" Hạng Vân Đoan nói.
Gia cảnh nhà Diêm đúng là không tốt lắm nhưng cũng chưa đến mức tệ. Thiên tai gây ảnh hưởng lớn nhất là vùng nông thôn, còn người trong thành tháng nào cũng có lương cố định, chỉ là giá rau tăng, giá gạo giảm chút thôi.
"Ôi, không biết đến khi nào giải thành mới chuyển chính thức nữa, hai mươi tám đồng một tháng, thực sự không đủ dùng! Không giấu gì anh, tôi vốn muốn kiếm đối tượng cho giải thành, nhưng tình hình này cũng chỉ đành trì hoãn thôi!" Diêm Phụ Quý nói.
Thực ra, nguyên nhân chính khiến ông không muốn Diêm Giải Thành kết hôn bây giờ là muốn giảm bớt tiền sính lễ. Diêm Giải Thành chưa chuyển chính thức, điều kiện không tốt, đi xem mắt nhà gái sẽ đòi tiền sính lễ rất cao. Nếu như Diêm Giải Thành chuyển chính thức rồi, điều kiện tốt hơn, lại còn làm ở chỗ béo bở như nhà máy chế biến thịt, nhà gái sẽ không dám đòi hỏi quá đáng. Đây mới là ý đồ của Diêm Phụ Quý.
Hai người đang trò chuyện thì Hứa Đại Mậu đạp xe đi vào. Chẳng biết có phải vì Hạng Vân Đoan và mấy ông đại gia khác cũng mua xe đạp hay không, mà dạo gần đây trong viện có phong trào mua xe đạp, tên Hứa Đại Mậu này cũng đã tậu được chiếc xe mới. Ở xưởng, Hứa Đại Mậu chỉ được cấp xe đạp khi đi chiếu phim ở nông thôn, bình thường thì không được quyền sử dụng. Anh ta có quan hệ bố vợ, nên lấy được tem phiếu mua xe cũng không khó khăn, khác hẳn Diêm Phụ Quý, chỉ có thể mua xe đạp cũ không biết bao nhiêu đời chủ.
"Chủ nhiệm Hạng, tam đại gia!" Hứa Đại Mậu chào hỏi trước rồi mới nhìn thấy đám trẻ đang dán vào cửa sổ, hỏi: "Chúng nó làm gì đấy?"
"Ngốc trụ đi xem mắt đấy!" Diêm Phụ Quý nói.
"Cái gì? Ngốc trụ cái tên......thế mà cũng đi xem mắt được?" Hứa Đại Mậu nghe tin đối thủ không đội trời chung đi tìm đối tượng thì lập tức tâm trạng trở nên tồi tệ.
Hắn bây giờ không có con, ngày nào cũng bị ngốc trụ chế giễu. Cũng may là ngốc trụ đến con dâu cũng không có, hắn còn có chút an ủi bản thân. Nhưng chính mình rõ nhất tình cảnh của mình, nếu như để ngốc trụ cưới vợ, lại có con thì sau này trước mặt ngốc trụ, hắn chẳng còn chút mặt mũi nào.
"Không được, nhất định phải quấy nhiễu hắn!" Hứa Đại Mậu thầm quyết tâm.
"Anh mới vừa về, đang đi đâu đấy?" Lâu Hiểu Nga thấy Hứa Đại Mậu vừa ngồi xuống uống một hớp nước liền định bỏ đi vội hỏi.
Dạo gần đây Hứa Đại Mậu ba hôm hai bữa xuống nông thôn chiếu phim, ở nhà chẳng được bao nhiêu thời gian, Lâu Hiểu Nga vẫn còn muốn có con, khó khăn lắm Hứa Đại Mậu mới ở nhà mấy ngày nay, không thể để tuột mất được.
"Ra ngoài có chút việc, lát nữa về ngay!" Hứa Đại Mậu khó chịu nói.
Hắn một mạch đi từ hậu viện ra tiền viện, lúc này Hạng Vân Đoan đã về nhà ăn cơm rồi. Hứa Đại Mậu liếc nhìn vào nhà Diêm, xuyên qua cửa kính, thấy rõ Nhiễm Thu Diệp đang nói chuyện vui vẻ với ngốc trụ liền lẳng lặng rời khỏi viện.
Ở góc hẻm, Hứa Đại Mậu dựa vào tường, châm một điếu thuốc, lẳng lặng chờ đợi. Chờ không bao lâu thì nghe thấy tiếng xe đạp. Hứa Đại Mậu nhòm qua nhìn thử thì thấy đúng là cô gái đi xem mắt cùng ngốc trụ. May mắn cho hắn là, trời tối rồi mà tên ngốc trụ vẫn không biết đưa người ta về. Như vậy tiện cho Hứa Đại Mậu hành sự.
"Cô đồng chí, xin chào, xin hỏi cô vừa rồi đi xem mắt với ngốc trụ phải không?" Hứa Đại Mậu không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Ngốc trụ?" Nhiễm Thu Diệp giật mình bởi câu hỏi bất ngờ của Hứa Đại Mậu, lại càng ngớ người khi nghe thấy danh xưng ấy.
Thấy Nhiễm Thu Diệp không hiểu ý, Hứa Đại Mậu nói: "Chính là Hà Vũ Trụ đấy!"
"Tôi đi xem mắt với sư phụ Hà Vũ Trụ là do thầy Diêm Phụ Quý giới thiệu ở trường tôi. Anh là ai? Sao lại gọi sư phụ Hà là ngốc trụ?" Nhiễm Thu Diệp nhíu mày hỏi.
Thật ra, về tướng mạo thì Hứa Đại Mậu còn đẹp trai hơn ngốc trụ, mặt dù hơi dài nhưng quần áo trên người thì chỉnh tề, không như ngốc trụ, vừa trông có vẻ già, lại còn chẳng thèm trau chuốt. Tuy nhiên, Hứa Đại Mậu vừa xuất hiện đã gọi ngốc trụ bằng biệt danh làm cho ấn tượng của Nhiễm Thu Diệp về người này không được tốt.
"Cô cứ đừng quản tôi là ai. Tôi nói đây là vì tốt cho cô thôi. Cái tên ngốc trụ đó nổi tiếng ngốc nghếch trong cái ngõ này rồi. Chúng tôi ai cũng gọi hắn là ngốc trụ cả, cô mà bảo Hà Vũ Trụ chắc chẳng mấy ai biết đâu. Nếu cô mà gả cho hắn, chắc chắn khổ cả đời. Cô nghĩ mà xem, cái tên đần độn đó thì có gì tốt cơ chứ?" Hứa Đại Mậu nói.
"Hừ, anh bạn đồng chí này, anh đây là đang ly gián đúng không? Anh có thù gì với sư phụ Hà nên mới cố tình nói vậy đúng không? Tôi mà tin lời anh mới là ngốc đấy!" Nhiễm Thu Diệp đáp.
Vừa rồi trao đổi với Hà Vũ Trụ một lúc, cô thấy tuy Hà Vũ Trụ không có học vấn, mấy câu thành ngữ cô nói thì anh cũng không hiểu, nhưng cô cũng thấy, Hà Vũ Trụ là một người thật thà, sống chung với người như vậy, cuộc sống chắc sẽ rất thoải mái nên ấn tượng của cô về Hà Vũ Trụ cũng không tệ lắm. Cái người không biết từ đâu xuất hiện, nói mấy lời này, cô đương nhiên không thể tin.
Thấy ý đồ của mình bị vạch trần, Hứa Đại Mậu cũng không luống cuống, mà trái lại, thừa nhận: "Cô nói đúng, tôi có thù với ngốc trụ. Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Cô cứ thoải mái hỏi thăm bất kỳ ai trong ngõ này xem có phải ngốc trụ là kẻ ngốc hay không. Hơn nữa ngốc trụ không chỉ ngốc mà còn hung hăng, thích động tay động chân đánh người. Cô là cô gái chân yếu tay mềm, nếu như lấy ngốc trụ, cẩn thận hắn sau này lại đánh đập cô. Cô có biết vì sao lớn chừng này rồi mà hắn vẫn chưa có vợ không? Cũng là vì hắn ngốc, lại còn hay đánh người, nhất là còn thích uống rượu. Uống say vào lại càng quậy phá vô cớ. Thôi, tôi không muốn kể thêm tội của ngốc trụ nữa. Cô cứ đi tìm hiểu đi!"
Hứa Đại Mậu thấy cô gái trước mặt đổi sắc mặt biết lời mình có tác dụng liền khoát tay rời đi. Đây chỉ là kế thứ nhất. Hắn còn phải tìm cơ hội kích động bà thím Tần Hoài Như nữa. Từ khi ngốc trụ làm “tiểu táo”, Tần Hoài Như không ít lần cầm hộp cơm của ngốc trụ, nếu như ngốc trụ cưới vợ, cô ta còn vui vẻ cầm cơm từ ngốc trụ nữa hay không? Người thường chắc sẽ không làm vậy, nhưng bà thím Tần Hoài Như kia thì không phải là dạng vừa đâu!
Huấn luyện chó nghiệp vụ, thao tác thực tế không quá phức tạp, nhưng để diễn đạt phương pháp một cách rõ ràng bằng lời thì không phải chuyện đơn giản. Anh cũng vừa dạy vừa tìm tòi, sau một thời gian rèn luyện mới rút ra được một số kinh nghiệm.
"Chủ nhiệm, tôi có chuyện muốn nói với anh!" Tống lão què không biết từ đâu chui ra, đợi Hạng Vân Đoan kết thúc buổi giảng liền tiến đến nói.
"Lão què thúc, có chuyện gì vậy? Lên phòng làm việc của tôi nói nhé!" Hạng Vân Đoan đáp.
"Không, lên phòng làm việc làm gì cho mệt, không lẽ lại muốn làm khó tôi già này sao! Cứ nói ở đây thôi, chỉ vài câu." Tống lão què lắc đầu nói: "Bây giờ số lượng chó trong căn cứ ngày càng nhiều, mình tôi thấy không kham nổi, hay là gọi thêm hai người nữa đến giúp tôi được không?"
Hạng Vân Đoan không ngạc nhiên khi Tống lão què đề cập đến vấn đề này, anh cũng đã chú ý và có dự định nhận thêm người. Lần trước khi Thôi Đại Khả muốn ở lại, anh đã từng cân nhắc, chỉ tiếc Thôi Đại Khả không có hộ khẩu thành phố nên không được. Một mình Tống lão què chăm sóc ăn uống, nghỉ ngơi cho nhiều chó nghiệp vụ như vậy là quá sức, hơn nữa ông còn phải dọn dẹp vệ sinh căn cứ, thỉnh thoảng hỗ trợ nhà ăn nhặt thức ăn, rửa rau, nhóm lửa,... Nghe thì có vẻ chỉ là việc vặt, nhưng việc vặt lại hay làm người ta mệt mỏi, người thường muốn làm hết cũng không dễ.
Thêm vào đó, các chó cái và sói cái đang mang thai, khoảng hai tháng nữa sẽ đến lúc sinh rất nhiều chó con. Chó và sói không giống người, một lứa sinh ba, năm con là ít, bảy, tám con rất bình thường, thậm chí mười một, mười hai con cũng có. Tính sơ sơ, mỗi con sinh trung bình 5 chó con, tổng cộng sẽ có khoảng bốn trăm con. Lúc đó công việc sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa chó con lại không dễ chăm sóc, càng cần thêm người. Tuyển thêm người vào làm là rất cần thiết.
Ngoài ra, theo quy mô sinh sản, số lượng chó nghiệp vụ trong căn cứ sẽ ngày càng nhiều, kể cả sau này có thể đưa chó đến các đơn vị thì không phải tất cả đều sẽ rời khỏi căn cứ. Quy mô căn cứ chắc chắn sẽ lớn hơn bây giờ, các vị trí nhân viên có biên chế sẽ do cấp trên cân đối, còn các công việc tạp vụ kiểu này sẽ do căn cứ tự tuyển.
"Được, tôi sẽ báo cáo lại với cục, chắc không có vấn đề gì đâu!" Hạng Vân Đoan gật đầu nói.
Theo lý, căn cứ muốn tuyển người, phải tổ chức họp, bàn bạc, rồi báo cáo lên trên, nhưng tình hình thực tế không cho phép. Vị phó chủ nhiệm lẽ ra phải có mặt đến giờ vẫn chưa xuất hiện, Hạng Vân Đoan có muốn họp cũng không biết phải gọi ai. Căn cứ là đơn vị cấp chính khoa, lẽ ra phải có một chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm, rồi còn có các đội trưởng quản lý chính trị, tài vụ...đều thuộc cấp lãnh đạo. Nhưng thực tế, do căn cứ mới thành lập, lại còn là mô hình liên hợp quản lý ba bên, trên danh nghĩa là trực thuộc cục khu nhưng thực tế cục thành phố cũng muốn nhúng tay, dẫn đến tình trạng nửa vời như hiện tại.
Hạng Vân Đoan không nói gì thêm về chuyện này, ngược lại việc các vị trí trong ban ngành chưa đủ giúp anh có thể "độc đoán", quyết định mọi việc mà không cần qua ý kiến ai, như vậy sẽ đỡ rắc rối hơn. Do đó, anh cũng không vội thúc giục việc bổ sung nhân sự.
Thực ra, Hạng Vân Đoan không biết rằng ban lãnh đạo đã sớm phải được hoàn thiện, nhưng do biểu hiện xuất sắc của anh, từ việc phá vụ án chợ đen đến tỏa sáng trong sự kiện U2, khiến căn cứ chó nghiệp vụ nhỏ bé này nổi danh. Không chỉ cục thành phố mà ngay cả trong bộ cũng rất coi trọng. Việc Phạm Quả Dũng, ti trưởng, đến thị sát hai lần trong thời gian ngắn cũng đủ để nói lên điều đó. Thêm vào đó, quân đội cũng nhiều lần muốn kéo Hạng Vân Đoan về, càng khiến tình hình trở nên phức tạp, nên cấp trên không còn tâm trí đâu mà lo mấy việc đó.
"Ôi, cả nhà tam đại gia, sao lại tụ tập ở ngoài này thế? Đây là đang ăn cơm tiêu cơm đấy à?" Khi Hạng Vân Đoan cùng Đào Tiểu Dã tan làm về đến sân, vừa bước vào cửa đã thấy cả nhà Diêm Phụ Quý đang hoạt động trong sân. Ngược lại, Diêm Giải Khoáng, Diêm Giải Đệ và mấy đứa trẻ trong viện đang áp sát vào cửa sổ nhà Diêm, nhìn vào bên trong, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khúc khích.
"Phóng viên Tiểu Đào cũng tan làm rồi à!" Diêm Phụ Quý cố tình chào hỏi Đào Tiểu Dã.
Diêm Phụ Quý tuy có tâm tư làm đại văn hào, nhưng khi đối diện với những người làm công tác chữ nghĩa như Đào Tiểu Dã vẫn rất coi trọng, đặc biệt là khi Đào Tiểu Dã đã chuyển từ tòa báo cấp thành phố đến làm ở bộ phận như Đài Phát thanh Trung ương.
"Tiêu cơm gì chứ, còn chưa ăn nữa là, không phải là do ngốc trụ đi xem mắt đấy sao? Trước đó bảo tôi giới thiệu đối tượng cho hắn, hôm nay cũng gọi là nói chuyện qua rồi, tôi mang người ta đến, lúc này hai người đang ở trong nhà xem mắt đấy!" Diêm Phụ Quý vừa nói vừa chỉ vào nhà mình.
"Ngốc trụ? Ông giới thiệu đối tượng cho cậu ấy? Tôi nói này tam đại gia, lần trước chẳng phải ông đã lừa ngốc trụ một vố rồi sao? Sao cậu ấy vẫn để ông giới thiệu thế?" Hạng Vân Đoan ngạc nhiên hỏi.
Anh còn nhớ lần trước, Diêm Phụ Quý giới thiệu Văn Lệ cho anh nhưng không thành, sau lại giới thiệu cho ngốc trụ, còn nhận của ngốc trụ không ít quà cáp, đúng là "một cá hai ăn", rất có trật tự. Sau khi ngốc trụ biết chuyện đã không ít lần làm khó dễ Diêm Phụ Quý.
"Gì mà lừa chứ? Tôi đây làm đại gia sao mà lừa hắn được? Anh đừng có ăn nói lung tung, lần trước con bé Văn Lệ kia không ưng ngốc trụ thì liên quan gì đến tôi?" Diêm Phụ Quý nói.
"Thôi được rồi, tôi lười nói chuyện với ông, mà lần này ông giới thiệu như thế nào, tình hình sao rồi?" Hạng Vân Đoan tò mò hỏi. Xem ra, chuyện anh kết hôn đã thực sự kích thích ngốc trụ, dù sao ngốc trụ lớn tuổi hơn anh và cả Hứa Đại Mậu, vậy mà trong cả viện này chỉ có ngốc trụ vẫn chưa có con dâu.
"Tam đại gia tôi giới thiệu thì tình hình có thể tệ được sao? Nhà gái là giáo viên trường ta, vừa mới đến, bố mẹ đều là những người trí thức lớn, dung mạo cũng xinh đẹp, anh xem điều kiện đó, có tốt không chứ!" Diêm Phụ Quý đắc ý nói.
"Tên là gì?" Hạng Vân Đoan có chút tò mò hỏi.
"Tên là Nhiễm Thu Diệp, anh nghe xem, ngay cái tên thôi đã toát lên vẻ văn nghệ rồi!" Diêm Phụ Quý nói.
"Thật là Nhiễm Thu Diệp sao!" Hạng Vân Đoan thầm nghĩ. Thời điểm này, Giả Đông Húc còn chưa gặp chuyện, Tần Hoài Như cũng chưa làm quả phụ, chắc chắn không có khả năng ngăn cản ngốc trụ đi xem mắt. Không biết tên này có nắm chắc cơ hội hay không? Tuy xét về xuất thân gia đình thì Nhiễm Thu Diệp và ngốc trụ như người của hai thế giới, nhưng không thể nói là không có khả năng.
Có thể hai người khó tìm được tiếng nói chung, nhưng đấy là trong công việc, còn trong cuộc sống lại khác. Ai mà biết được, Nhiễm Thu Diệp lại thích cái kiểu người như ngốc trụ này thì sao? Hơn nữa, bản thân ngốc trụ cũng chẳng có tật xấu gì lớn, quan trọng là có tay nghề giỏi. Người nấu ăn ngon, trong mắt không ít người, đó chính là một điểm cộng cực lớn.
"Lần này ngốc trụ lại hiếu kính cho tam đại gia bao nhiêu là lợi lộc rồi?" Hạng Vân Đoan nhìn Diêm Phụ Quý đang tươi cười hỏi.
Trong viện này, ai mà không biết con người keo kiệt của Diêm lão đầu. Những chuyện không có lợi thì ông ta tuyệt đối không bao giờ làm.
"Ôi, có lợi lộc gì đâu, chỉ là một ít đồ ăn thôi mà, dạo này tình hình thế nào chắc anh cũng biết, kiếm chút đồ ăn khó quá trời, tôi đây cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, nếu không, sao phải cần đến đồ của ngốc trụ làm gì! Tôi không như anh, lương tháng hơn 80 đồng, vợ anh mỗi tháng cũng hơn 40 đồng. Đừng nói đến so sánh với anh, nghe nói tên nhóc này dạo này như chơi bài “tiểu táo” mỗi ngày ăn sung mặc sướng, còn mang đồ ăn về nhà, thỉnh thoảng kiếm được ít thịt đánh chén cho đã cái nư. Nhưng mà anh nhìn xem nhà tôi, giải bỏ, giải phóng với giải đệ còn phải đi học, tôi mà không nghĩ ra cách, chắc cũng trụ không nổi!" Diêm Phụ Quý ra vẻ âu sầu nói.
"Chẳng phải còn có giải thành đấy sao? Giải thành một tháng cũng hai mươi tám đồng đấy, tôi nghe nói là tháng nào cũng nộp hết tiền lương cho ông, tự giữ có năm đồng thôi mà!" Hạng Vân Đoan nói.
Gia cảnh nhà Diêm đúng là không tốt lắm nhưng cũng chưa đến mức tệ. Thiên tai gây ảnh hưởng lớn nhất là vùng nông thôn, còn người trong thành tháng nào cũng có lương cố định, chỉ là giá rau tăng, giá gạo giảm chút thôi.
"Ôi, không biết đến khi nào giải thành mới chuyển chính thức nữa, hai mươi tám đồng một tháng, thực sự không đủ dùng! Không giấu gì anh, tôi vốn muốn kiếm đối tượng cho giải thành, nhưng tình hình này cũng chỉ đành trì hoãn thôi!" Diêm Phụ Quý nói.
Thực ra, nguyên nhân chính khiến ông không muốn Diêm Giải Thành kết hôn bây giờ là muốn giảm bớt tiền sính lễ. Diêm Giải Thành chưa chuyển chính thức, điều kiện không tốt, đi xem mắt nhà gái sẽ đòi tiền sính lễ rất cao. Nếu như Diêm Giải Thành chuyển chính thức rồi, điều kiện tốt hơn, lại còn làm ở chỗ béo bở như nhà máy chế biến thịt, nhà gái sẽ không dám đòi hỏi quá đáng. Đây mới là ý đồ của Diêm Phụ Quý.
Hai người đang trò chuyện thì Hứa Đại Mậu đạp xe đi vào. Chẳng biết có phải vì Hạng Vân Đoan và mấy ông đại gia khác cũng mua xe đạp hay không, mà dạo gần đây trong viện có phong trào mua xe đạp, tên Hứa Đại Mậu này cũng đã tậu được chiếc xe mới. Ở xưởng, Hứa Đại Mậu chỉ được cấp xe đạp khi đi chiếu phim ở nông thôn, bình thường thì không được quyền sử dụng. Anh ta có quan hệ bố vợ, nên lấy được tem phiếu mua xe cũng không khó khăn, khác hẳn Diêm Phụ Quý, chỉ có thể mua xe đạp cũ không biết bao nhiêu đời chủ.
"Chủ nhiệm Hạng, tam đại gia!" Hứa Đại Mậu chào hỏi trước rồi mới nhìn thấy đám trẻ đang dán vào cửa sổ, hỏi: "Chúng nó làm gì đấy?"
"Ngốc trụ đi xem mắt đấy!" Diêm Phụ Quý nói.
"Cái gì? Ngốc trụ cái tên......thế mà cũng đi xem mắt được?" Hứa Đại Mậu nghe tin đối thủ không đội trời chung đi tìm đối tượng thì lập tức tâm trạng trở nên tồi tệ.
Hắn bây giờ không có con, ngày nào cũng bị ngốc trụ chế giễu. Cũng may là ngốc trụ đến con dâu cũng không có, hắn còn có chút an ủi bản thân. Nhưng chính mình rõ nhất tình cảnh của mình, nếu như để ngốc trụ cưới vợ, lại có con thì sau này trước mặt ngốc trụ, hắn chẳng còn chút mặt mũi nào.
"Không được, nhất định phải quấy nhiễu hắn!" Hứa Đại Mậu thầm quyết tâm.
"Anh mới vừa về, đang đi đâu đấy?" Lâu Hiểu Nga thấy Hứa Đại Mậu vừa ngồi xuống uống một hớp nước liền định bỏ đi vội hỏi.
Dạo gần đây Hứa Đại Mậu ba hôm hai bữa xuống nông thôn chiếu phim, ở nhà chẳng được bao nhiêu thời gian, Lâu Hiểu Nga vẫn còn muốn có con, khó khăn lắm Hứa Đại Mậu mới ở nhà mấy ngày nay, không thể để tuột mất được.
"Ra ngoài có chút việc, lát nữa về ngay!" Hứa Đại Mậu khó chịu nói.
Hắn một mạch đi từ hậu viện ra tiền viện, lúc này Hạng Vân Đoan đã về nhà ăn cơm rồi. Hứa Đại Mậu liếc nhìn vào nhà Diêm, xuyên qua cửa kính, thấy rõ Nhiễm Thu Diệp đang nói chuyện vui vẻ với ngốc trụ liền lẳng lặng rời khỏi viện.
Ở góc hẻm, Hứa Đại Mậu dựa vào tường, châm một điếu thuốc, lẳng lặng chờ đợi. Chờ không bao lâu thì nghe thấy tiếng xe đạp. Hứa Đại Mậu nhòm qua nhìn thử thì thấy đúng là cô gái đi xem mắt cùng ngốc trụ. May mắn cho hắn là, trời tối rồi mà tên ngốc trụ vẫn không biết đưa người ta về. Như vậy tiện cho Hứa Đại Mậu hành sự.
"Cô đồng chí, xin chào, xin hỏi cô vừa rồi đi xem mắt với ngốc trụ phải không?" Hứa Đại Mậu không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Ngốc trụ?" Nhiễm Thu Diệp giật mình bởi câu hỏi bất ngờ của Hứa Đại Mậu, lại càng ngớ người khi nghe thấy danh xưng ấy.
Thấy Nhiễm Thu Diệp không hiểu ý, Hứa Đại Mậu nói: "Chính là Hà Vũ Trụ đấy!"
"Tôi đi xem mắt với sư phụ Hà Vũ Trụ là do thầy Diêm Phụ Quý giới thiệu ở trường tôi. Anh là ai? Sao lại gọi sư phụ Hà là ngốc trụ?" Nhiễm Thu Diệp nhíu mày hỏi.
Thật ra, về tướng mạo thì Hứa Đại Mậu còn đẹp trai hơn ngốc trụ, mặt dù hơi dài nhưng quần áo trên người thì chỉnh tề, không như ngốc trụ, vừa trông có vẻ già, lại còn chẳng thèm trau chuốt. Tuy nhiên, Hứa Đại Mậu vừa xuất hiện đã gọi ngốc trụ bằng biệt danh làm cho ấn tượng của Nhiễm Thu Diệp về người này không được tốt.
"Cô cứ đừng quản tôi là ai. Tôi nói đây là vì tốt cho cô thôi. Cái tên ngốc trụ đó nổi tiếng ngốc nghếch trong cái ngõ này rồi. Chúng tôi ai cũng gọi hắn là ngốc trụ cả, cô mà bảo Hà Vũ Trụ chắc chẳng mấy ai biết đâu. Nếu cô mà gả cho hắn, chắc chắn khổ cả đời. Cô nghĩ mà xem, cái tên đần độn đó thì có gì tốt cơ chứ?" Hứa Đại Mậu nói.
"Hừ, anh bạn đồng chí này, anh đây là đang ly gián đúng không? Anh có thù gì với sư phụ Hà nên mới cố tình nói vậy đúng không? Tôi mà tin lời anh mới là ngốc đấy!" Nhiễm Thu Diệp đáp.
Vừa rồi trao đổi với Hà Vũ Trụ một lúc, cô thấy tuy Hà Vũ Trụ không có học vấn, mấy câu thành ngữ cô nói thì anh cũng không hiểu, nhưng cô cũng thấy, Hà Vũ Trụ là một người thật thà, sống chung với người như vậy, cuộc sống chắc sẽ rất thoải mái nên ấn tượng của cô về Hà Vũ Trụ cũng không tệ lắm. Cái người không biết từ đâu xuất hiện, nói mấy lời này, cô đương nhiên không thể tin.
Thấy ý đồ của mình bị vạch trần, Hứa Đại Mậu cũng không luống cuống, mà trái lại, thừa nhận: "Cô nói đúng, tôi có thù với ngốc trụ. Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Cô cứ thoải mái hỏi thăm bất kỳ ai trong ngõ này xem có phải ngốc trụ là kẻ ngốc hay không. Hơn nữa ngốc trụ không chỉ ngốc mà còn hung hăng, thích động tay động chân đánh người. Cô là cô gái chân yếu tay mềm, nếu như lấy ngốc trụ, cẩn thận hắn sau này lại đánh đập cô. Cô có biết vì sao lớn chừng này rồi mà hắn vẫn chưa có vợ không? Cũng là vì hắn ngốc, lại còn hay đánh người, nhất là còn thích uống rượu. Uống say vào lại càng quậy phá vô cớ. Thôi, tôi không muốn kể thêm tội của ngốc trụ nữa. Cô cứ đi tìm hiểu đi!"
Hứa Đại Mậu thấy cô gái trước mặt đổi sắc mặt biết lời mình có tác dụng liền khoát tay rời đi. Đây chỉ là kế thứ nhất. Hắn còn phải tìm cơ hội kích động bà thím Tần Hoài Như nữa. Từ khi ngốc trụ làm “tiểu táo”, Tần Hoài Như không ít lần cầm hộp cơm của ngốc trụ, nếu như ngốc trụ cưới vợ, cô ta còn vui vẻ cầm cơm từ ngốc trụ nữa hay không? Người thường chắc sẽ không làm vậy, nhưng bà thím Tần Hoài Như kia thì không phải là dạng vừa đâu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận