Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 184: Phá được
Chương 184: Phá được “Hồng hộc” Trịnh Hổ sờ sờ lên mặt sẹo, lại đem mồ hôi trán lau đi. Hắn không nghĩ tới, chỉ có ngần ấy lộ, vậy mà để cho chính mình có chút không tiêu, thở hổn hển, hai chân như nhũn ra, nếu tiếp tục chạy nữa, cảm giác trái tim muốn từ ngực đụng tới. “Ai, mấy năm nay cuộc sống an ổn xuống, ta bị tửu sắc móc rỗng thân thể a!” Trịnh Hổ một bên nghỉ ngơi, một bên nhớ lại trước đó bị bắt tráng đinh thời điểm, lúc ấy, thời gian qua gian khổ, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không ngon, nhưng một hơi hành quân mấy chục dặm cái kia đều không mang theo thở hổn hển, không nghĩ tới bây giờ không được như vậy. “Chờ trốn qua một kiếp này, nhất định phải đem say rượu thói hư tật xấu từ bỏ!” Trong lòng suy nghĩ, Trịnh Hổ lại quay về nhìn một chút, thấy sau lưng địa đạo đen thẫm không có gì động tĩnh, lúc này mới hơi trầm tĩnh lại. Địa đạo này thế nhưng là hắn đã sớm chuẩn bị xong đường lui, ngoại trừ chính hắn ra, căn bản không có người khác biết, ngay cả thủ hạ thân thiết nhất tay chân đầu lĩnh cũng không biết. Hắn đã sớm nghĩ tới một ngày này, sao có thể không làm chuẩn bị đâu. “Đáng tiếc, những công an này có chó nghiệp vụ, về sau môn này sinh ý sợ là không có cách nào làm!” Trịnh Hổ tặc lưỡi lắc đầu, thừa dịp nghỉ ngơi, suy nghĩ sau này dự định. “Ngao ô! Ngao ô!” Ngay tại Trịnh Hổ cho là mình tình cảnh đã trở nên an toàn thời điểm, lờ mờ đột nhiên truyền đến một hồi chó sủa. Hắn lập tức kinh hãi, cơ thể vèo một cái đứng lên, tiếp đó lỗ tai tựa vào vách tường, cẩn thận nghe. Nghe xong, bị hù hắn hồn vía lên mây, bởi vì cái kia tiếng chó sủa chính là từ sau lưng địa đạo truyền tới. “Làm sao lại? Ta rõ ràng lưu lại một tay!” Trịnh Hổ chau mày, hắn lưu lại trong địa đạo mấy quả lựu đạn, làm sao đều không có nổ tung? Nếu như những người truy kích tới công an là theo đường địa đạo hắn chạy trốn mà tới, vậy lựu đạn làm sao có thể không bị kích nổ? “Chẳng lẽ là tay nghề chế tạo mìn của ta đã mai một? Mìn không chế tạo thành công?” Trịnh Hổ lâm vào hoài nghi bản thân. Bất quá, mặc kệ là nguyên nhân gì, lúc này hắn tuyệt đối không thể lại dừng lại được nữa, chỉ sợ truy binh phía sau không bao lâu nữa liền sẽ đuổi theo tới. Rất nhanh, Trịnh Hổ cắn răng một cái, nhấc lên đỉnh đầu ngụy trang, dùng cả tay chân leo ra địa đạo, một đầu xông vào trong mưa to. Mặc dù cơ thể rất hư, nhưng lúc này chỉ có thể cắn răng kiên trì chạy trốn. “Người phía trước, dừng lại, lại chạy ta liền nổ súng!” Trịnh Hổ xông vào trong mưa to, còn chưa chạy bao lâu, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cảnh cáo. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, thấy sau lưng một thân ảnh cao lớn một tay giơ súng, theo đuổi không bỏ, bên cạnh thân ảnh kia, còn có một con mắt chó nghiệp vụ phát lục quang, cũng đang lom lom nhìn hắn. “Phanh!” Trịnh Hổ không chút nghĩ ngợi, xoay tay lại bắn một phát. Đáng tiếc, khoảng cách hơi xa, bản thân hắn trạng thái cũng không tốt lắm, đạn không biết bay đi đâu, căn bản không trúng ai. Cũng may sau tiếng súng vang lên, tốc độ truy kích của một người một chó ở đằng sau rõ ràng chậm lại rất nhiều. “Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Hạng Vân Đoan nhìn thân ảnh đang chạy trốn phía trước, trong lòng lạnh lùng một tiếng, giơ lên súng liền bắn. Người đang đuổi phía sau Trịnh Hổ, dĩ nhiên là Hạng Vân Đoan. Hắn một đường đuổi tới, bởi vì thể lực tốt, tốc độ nhanh, cho nên đã bỏ lại hai phóng viên phía sau, cũng chỉ có Hổ Tử mới có thể đuổi kịp hắn. Mặc dù đuổi theo sau mới phát hiện, trước mặt chạy trốn vậy mà chỉ có một người, nhưng đồng thời hắn không nhụt chí, mặc dù chỉ là một người, nhưng người này rất có thể là nhân vật quan trọng trong chợ đen, luận về mức độ quan trọng, chắc chắn không phải những tay chân ở bên ngoài kia có thể so sánh. “Phanh!” Cùng là một tiếng súng vang, nhưng kết quả lại khác nhau rất lớn so với lúc nãy. Súng pháp của Hạng Vân Đoan đã bị khí vận của hắn cường hóa đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, đừng thấy hai bên cách rất xa, hơn nữa lại là trong môi trường mưa to thêm ban đêm, nhưng lúc hắn quyết định xuất thủ, người phía trước kia chắc chắn phải ăn súng. Quả nhiên, theo tiếng súng vang lên, thân ảnh kia đang chạy băng băng đột nhiên một chân mất đi trụ, cân bằng trong nháy mắt bị phá vỡ, sau đó ngã xuống đất, lăn đến mấy vòng mới dừng lại. “Vứt súng đi, giơ hai tay lên, tiếp đó đừng động, có nghe thấy không!” Hạng Vân Đoan một bên chậm rãi tiến lại gần, vừa hướng bóng người hét lớn. Bên cạnh Hổ Tử có vẻ như cũng hiểu rõ tình huống, cũng không vội vàng tiến lên, đương nhiên, điều này cũng nằm trong giáo án huấn luyện chó nghiệp vụ. Nhiệm vụ chủ yếu của chó nghiệp vụ là truy kích, bình thường loại tình huống nổ súng này, cố gắng cũng không tham gia. Đương nhiên, như lần trước vây công tiểu đội đặc chủng của Tô Minh cũng có, bất quá đó là hạng mục ngoài lệ. Lúc này, Hạng Vân Đoan cũng không có cần thiết phải mệnh lệnh cho Hổ Tử xông lên trước, một mình hắn hoàn toàn có thể ứng phó. “Khay!” Trịnh Hổ cảm nhận được cơn đau kịch liệt từ bàn chân phải truyền đến, không khỏi ở trong lòng mắng một câu. Vừa rồi khoảng cách giữa hai người, ít nhất cũng có ba mươi mét, hắn sở dĩ không thèm để ý đến lời cảnh cáo của đối phương, mà là cắm đầu chạy, là bởi vì hắn biết, ở khoảng cách này, súng ngắn rất khó mà bắn trúng người. Độ chính xác của súng ngắn so với súng trường vốn đã kém, đặc biệt là khoảng cách càng xa, độ chênh lệch lại càng lớn. Khoảng cách gây thương tích hữu hiệu của súng ngắn bình thường cũng chỉ ba mươi đến năm mươi mét mà thôi, hắn thế nào cũng không thể ngờ tới, tên công an đang đuổi theo này, súng pháp lại tốt đến như vậy, một phát liền bắn vào bắp chân mình. “Phanh!” Thấy đối phương đang từng chút tiến đến gần, Trịnh Hổ lòng như lửa đốt, cũng may, đối phương chỉ có một mình, chỉ cần xử lý được hắn, hắn vẫn có cơ hội có thể trốn thoát. Nghĩ đến đây, hắn đầu tiên giả vờ muốn ném súng trong tay ra bên ngoài, tiếp đó thuận thế điều chỉnh một tư thế của thân thể, sau đó không chút do dự bắn một phát. Đáng tiếc, phát súng này cuối cùng hắn vẫn là không bắn ra được, tiếng súng tuy vang lên, nhưng đó là tiếng từ súng của đối phương. Mà kết quả là, cổ tay cầm súng của hắn bị viên đạn trực tiếp xuyên qua, máu tươi tung tóe, bàn tay cũng không còn nghe theo sai khiến, căn bản không thể dùng chút sức lực nào, dù hắn muốn cá chết lưới rách cũng không làm được. “Hổ Tử, lên!” Hạng Vân Đoan thấy vũ khí của đối phương đã rơi xuống đất, lúc này mới cho Hổ Tử tiến lên. “Ô!” Hổ Tử thị uy phát ra một tiếng trầm từ trong cổ họng, vèo một cái nhảy vọt lên đến bên người Trịnh Hổ, đầu tiên là tha đi khẩu súng lục, sau đó quay lại, cắn một cái vào tay còn lại của Trịnh Hổ. “A!” Trịnh Hổ còn đang định sờ súng, lúc này cơn đau kịch liệt khiến hắn không nhịn được hét lớn lên. Hạng Vân Đoan nhưng căn bản không để ý tới, chỉ là tiến lên dò xét một lượt, bảo đảm trên người hắn không có vũ khí khác, lúc này mới lấy còng tay còng hắn lại. Mà lúc này đây, hai vị phóng viên cuối cùng đã đuổi kịp tới. Sau khi nhìn rõ tình huống, tự nhiên đối với Hạng Vân Đoan càng thêm bội phục không thôi. Sau nửa đêm. Hành động kết thúc, Phương Cảnh Lâm đem tất cả những người bị bắt tại chợ đen, bao gồm cả những người vốn chỉ đến giao dịch, toàn bộ dẫn về cục, tiếp đó bắt đầu thẩm vấn ngay trong đêm. Hành động tối nay, chắc chắn vẫn có cá lọt lưới, hơn nữa, ai cũng không dám cam đoan, có hay không phần tử phạm tội tối nay vừa vặn chưa xuất hiện ở chợ đen, từ đó tránh thoát một kiếp. Cho nên, thông qua thẩm vấn bắt được những người này, tiếp đó lần theo manh mối, mới có thể đem các phần tử phạm tội dính líu đến vụ chợ đen một mẻ hốt gọn, nhổ tận gốc. “Cái gì? Diệp Tiểu Phong bị thương? Chuyện gì thế? Có nghiêm trọng không?” Làm xong thủ tục bàn giao, Hạng Vân Đoan vừa nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới Thẩm Dũng đã cho hắn biết một tin xấu: Diệp Tiểu Phong bị thương! Ngoài ra, còn có hai vị đồng chí cũng bị thương, cũng là bị thương trong quá trình giao chiến cùng tay chân chợ đen. Trừ cái đó ra, trong quá trình truy kích, còn có bốn con chó nghiệp vụ hi sinh. Hạng Vân Đoan biết hành động lần này tương đối nguy hiểm, nhưng xuất hiện thương vong lớn như vậy, vẫn khiến hắn có chút giật mình. “Tiểu Diệp cùng những đồng chí bị thương khác đã được đưa đến bệnh viện, ngoài ra, mấy con chó nghiệp vụ bị thương, cũng được đưa tới bệnh viện!” Thẩm Dũng nói: “Tình huống của Tiểu Diệp có chút không tốt lắm, đạn bắn thẳng vào ngực, lúc đưa tới bệnh viện, người đã hôn mê!” “Phanh!” Hạng Vân Đoan nghe được tin này, nhịn không được đập bàn một cái. “Đi, đi bệnh viện!” Hạng Vân Đoan trầm giọng nói. Rất nhanh, Hạng Vân Đoan cùng Thẩm Dũng đã đến bệnh viện nơi Diệp Tiểu Phong nằm, nhưng hiện tại Diệp Tiểu Phong đang tiến hành phẫu thuật, cụ thể tình huống thế nào vẫn không biết. Hạng Vân Đoan chậm rãi ngồi xuống hành lang ngoài phòng phẫu thuật, trong đầu không ngừng hiện lại hình bóng Diệp Tiểu Phong. Tiểu tử này chưa đến mười chín tuổi, tuy tính cách hơi khoa trương, thích khoác lác thích khoe khoang, có đôi khi nói chuyện không qua đầu óc, rất nhiều đồng nghiệp không nguyện ý chơi chung với cậu, thậm chí Hạng Vân Đoan đôi khi cũng không quá thích gia hỏa này. Nhưng, trên người Diệp Tiểu Phong không có những thói hư tật xấu khác, ngược lại, tinh thần trách nhiệm rất mạnh, hơn nữa bình thường lúc huấn luyện, cũng rất khắc khổ, nhiệt tình với công việc cũng rất cao, mỗi khi có hành động nào, cậu đều hận không thể xông lên đi trước tham gia. Một tiểu tử như vậy, nếu như cứ như thế mà không còn, vậy thật quá làm người ta tiếc hận. Thời gian từng giờ trôi qua, lòng Hạng Vân Đoan cũng càng lúc càng nặng. Cho đến hừng đông, cửa phòng phẫu thuật vẫn không hề mở ra. Tình huống như thế này, càng kéo dài, hi vọng sống càng thêm xa vời. “Ngươi đi về trước đi, hỏi xem tình hình bên chỗ Phương cục thế nào? Xem có cần sự hỗ trợ từ căn cứ chó nghiệp vụ chúng ta không!” Hạng Vân Đoan nói với Thẩm Dũng đang ở bên cạnh. “Chủ nhiệm, hay là anh về trước đi, tôi ở đây trông coi, có tin gì tôi sẽ lập tức báo cho anh!” Thẩm Dũng nói. “Không có việc gì, cậu đi đi, làm theo lời tôi dặn, mấy con cá lọt lưới phải bắt cho bằng hết, như vậy, coi như đối với Tiểu Diệp cũng có cái giao phó… Cũng không biết hắn có thể gắng gượng qua được hay không!” Hạng Vân Đoan khoát tay áo, từ chối đề nghị của Thẩm Dũng. Thấy Hạng Vân Đoan quả quyết không có ý rời đi, Thẩm Dũng chỉ có thể trước tiên một mình rời đi. Bất quá, trước khi đi, anh ta cũng tiện đường đến căn tin bệnh viện mang cho Hạng Vân Đoan một ít đồ ăn, dù sao đã bận bịu cả đêm, tiêu hao quá lớn. “Cót két!” Không biết đã đợi bao lâu, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được mở ra. Hạng Vân Đoan giật mình một cái, nhanh chóng nhìn về phía vị lão y sinh lớn tuổi, hỏi: “Bác sĩ đồng chí, chiến hữu của tôi sao rồi? Ca phẫu thuật có thành công không?” Bác sĩ kia liếc Hạng Vân Đoan một cái, nghe chữ “chiến hữu”, liền biết thân phận Hạng Vân Đoan, do dự một chút, mở miệng nói: “Ca phẫu thuật thì thành công, viên đạn ở ngực đã được lấy ra, nhưng người vẫn còn đang trong hôn mê, hơn nữa……” “Hơn nữa cái gì nữa?” Hạng Vân Đoan có chút khẩn trương hỏi. “Tình huống của vị chiến hữu này của anh hơi phức tạp, vị trí trúng đạn hơi đặc thù, liệu hắn có tỉnh lại được hay không, thật sự rất khó nói!” Bác sĩ lắc đầu nói. “Người thực vật?” Hạng Vân Đoan buột miệng thốt ra. “Anh còn biết người thực vật?” Bác sĩ hơi kinh ngạc. Bất quá Hạng Vân Đoan cũng không có thời gian giải thích cái này, mà hỏi: “Người thực vật đồng dạng không phải đều do đại não có vấn đề mới bị sao? Chiến hữu của tôi bị thương ở ngực mà? Sao lại thành người thực vật?” “Không nghĩ tới đồng chí này của anh đối với phương diện này lại rất am hiểu, anh nói đúng, người thực vật bình thường cũng là do đại não hoặc tủy sống bị tổn thương tạo thành, vị chiến hữu này của anh, thực ra cũng là thuộc loại tình huống này. Tuy hắn bị thương ở ngực, nhưng bởi vì vết thương gây tổn thương đến tim, đối với hệ thống cung cấp máu tạo thành áp lực rất lớn, khiến cho đại não thời gian dài ở vào trạng thái thiếu máu thiếu dưỡng khí, tổ chức đại não rất có thể bị ảnh hưởng, cho nên, mới có tình huống hiện tại!” Bác sĩ giải thích nói. Hạng Vân Đoan không nghĩ tới lại là tình huống này, nhưng ngẫm lại, Diệp Tiểu Phong từ lúc bị thương đến bây giờ, đã qua mười mấy tiếng, nếu thật là huyết dịch không cách nào cung cấp lên đại não một cách bình thường, thì việc xuất hiện tình huống như vậy, cũng là điều bình thường. “Khổ cực cho mọi người rồi, tôi có thể vào xem hắn không?” Hạng Vân Đoan trầm giọng hỏi. “Vẫn chưa được, thân thể hắn hiện tại rất suy yếu, không thể bị làm phiền, đợi mấy ngày nữa tình huống có chút khả quan rồi nói!” Bác sĩ nói. Hạng Vân Đoan gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay lại đi đến khu lễ tân bệnh viện, ở đó có điện thoại. “Alo? Phương cục, tôi là Hạng Vân Đoan, tình hình bên chỗ anh sao rồi?” Hạng Vân Đoan gọi điện thoại hỏi. “Vừa xử lý xong, đêm qua bắt người đã có lời khai không sai biệt lắm rồi, đúng rồi, cái tên có sẹo trên mặt kia, do một tay cậu bắt hả, tên này gọi Trịnh Hổ, chính là một trong những ông trùm phía sau chợ đen đấy, tiểu tử cậu lại lập công!” Giọng Phương Cảnh Lâm có chút mệt mỏi, nhưng có thể nghe được, anh ta rất kích động: “Hơn nữa, còn có một tin tức chấn động, trước đó cậu hoài nghi chợ đen có thể có nội gián trong cục, thật đúng là bị cậu nói trúng, hơn nữa, chắc chắn cậu không đoán được tên nội gián này là ai, nói thật, tôi nghe được lời khai cũng chút choáng váng, người này không ai khác, chính là Phú Tường Lâm tên vương bát đản kia!” Phú Tường Lâm? Hạng Vân Đoan sững sờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đây là một phó cục trưởng khác của khu cục, chính là cùng cấp với Phương Cảnh Lâm. “Đã bắt được chưa?” Hạng Vân Đoan hỏi. “Đã bắt rồi, cục trưởng đích thân ra tay, tên kia biết bại lộ, còn muốn phản kháng, trực tiếp bị súng tiểu liên bắn thành cái sàng.” Phương Cảnh Lâm nói xong, lúc này mới nhớ tới Hạng Vân Đoan còn đang ở bệnh viện, vội vàng hỏi: “À đúng rồi, mấy vị đồng chí bị thương sao rồi?” “Tình hình Diệp Tiểu Phong không tốt lắm, hai vị đồng chí còn lại đã qua cơn nguy kịch!” Hạng Vân Đoan nói: “Anh phái mấy đồng chí đến trông nom nhé, y tá ở bệnh viện hơi bận không qua nổi!” “Được, tôi sẽ dẫn người đến ngay!” Phương Cảnh Lâm đồng ý sau đó cúp điện thoại. Không lâu sau, một chiếc xe Jeep tiến vào bệnh viện, từ trên xe bước xuống hai người mặc đồng phục công an. Phía sau còn có thêm mấy chiếc xe mô tô ba bánh. “Cục trưởng, sao ngài cũng đến đây?” Hạng Vân Đoan nhìn thấy người đàn ông trung niên đi cạnh Phương Cảnh Lâm, có chút kinh ngạc. Lúc này là lúc vụ án kết thúc công việc, cục trưởng và phó cục trưởng đều tới, vậy ai đang chỉ huy đây? “Tôi đến thăm những đồng chí bị thương, nghe Phương cục nói, có một đồng chí tình hình không tốt lắm? Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Cục trưởng hỏi. “Vẫn nên vào trong rồi nói đi!” Hạng Vân Đoan nói, dẫn hai vị cục trưởng đi thăm những đồng chí bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận