Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 43: Tặng lễ

Chương 43: Tặng quà
Ngày thứ hai, Hạng Vân Đoan thức dậy rất sớm.
Chuyên biệt nói với ngốc Trụ một lần về việc buổi chiều trở về nấu cơm, hơn nữa đưa cho ngốc Trụ mười đồng tiền của Dịch Tr·u·ng Hải ngày đó, để ngốc Trụ tan tầm chiều đi chợ mua thức ăn.
Vốn tưởng ngốc Trụ sẽ không quá tình nguyện, không ngờ gã này lại rất vui vẻ, Hạng Vân Đoan tò mò hỏi một câu, hóa ra gã này bây giờ tuy đã là đầu bếp chính thức nhưng ở trong nhà máy thép vẫn chỉ phụ trách xào đồ ăn nồi lớn mà thôi, còn chưa được nhận làm bếp nhỏ.
Tuy rằng bữa cơm chiều này chỉ làm ba, bốn mâm thôi, nhưng dù sao cũng xem như là đường đường chính chính xào rau, việc này khác hẳn hoàn toàn so với xào đồ ăn nồi lớn.
Đối với ngốc Trụ mà nói, đây cũng là một cơ hội hiếm có.
Nếu hắn làm tốt bữa chiều này, có lẽ có thể cân nhắc sau này đi làm thêm ở ngoài, giống như khi nhà có việc hiếu hỉ, cần chiêu đãi người thân, sẽ phải thuê đầu bếp chuyên nghiệp.
Làm một lần như vậy không sai biệt lắm cũng có thể thu được hai ba đồng, đây cũng là một khoản phụ thu không nhỏ.
Thực ra ở mấy ngõ hẻm gần đây, trước đó mấy việc hiếu hỉ này đều do cha hắn là Hà Đại Thanh phụ trách, sau khi Hà Đại Thanh bỏ trốn thì có người đến tìm hắn, nhưng vì ngốc Trụ từ trước đến giờ chưa từng làm việc lớn như vậy, trong lòng không chắc nên không dám tùy tiện nhận lời...
“Trưởng khoa, tôi xin nghỉ!”
Đến giữa trưa, Hạng Vân Đoan đã g·iết ba con h·e·o, ăn cơm xong xuôi, lại g·iết thêm hai con nữa, hoàn thành nhiệm vụ hôm nay. Lúc này mới hơn ba giờ chiều, vốn nếu chăm chỉ hơn thì vẫn có thể g·iết thêm hai con h·e·o, nhưng hôm nay phải đi tặng quà nên Hạng Vân Đoan đành phải từ bỏ hai phần khí vận màu trắng kia.
Trưởng khoa sản xuất Quảng Vân Sinh có ấn tượng rất tốt với Hạng Vân Đoan – người luôn tích cực trong công việc. Vì vậy, khi Hạng Vân Đoan xin nghỉ phép, ông thậm chí còn không hỏi lý do, trực tiếp phê duyệt.
Trở lại tổ, Hạng Vân Đoan lại lần lượt phát một vòng thuốc lá, sau đó dặn dò cấp dưới là Tiểu Vương và Tiểu Trương một hồi rồi mới rời khỏi nhà máy giết mổ.
Đầu tiên là đi nhà tắm gần đó tắm rửa, sau đó về nhà thay quần áo. Hạng Vân Đoan lúc này mới lấy đồ đã chuẩn bị trong không gian ra, xách theo hướng về hẻm Mèo Con mà đi.
Đồ anh chuẩn bị ngoài vòng tay vàng vòng bạc có được hôm qua ra, còn có một con gà rừng, một con thỏ rừng đã được làm sạch, và một bình mật ong khoảng một cân.
Vẫn là khu nhà gia quyến lần trước, vẫn là bác bảo vệ già kia, sau khi đăng ký mới thả anh vào.
Lần này coi như quen thuộc đường đi nên Hạng Vân Đoan thuận lợi tìm được địa chỉ, sau đó gõ cửa.
Người mở cửa đúng như anh dự đoán, là mẹ của Thôi Minh Lượng.
“Cô là?”
Bà dì nhìn thấy Hạng Vân Đoan thì lộ vẻ nghi hoặc, dường như thấy quen mặt, nhưng không nhớ ra là ai.
“Chào bà nội, cháu là Tiểu Hạng, mấy hôm trước cháu từng đến thăm xưởng trưởng Thôi!” Hạng Vân Đoan nói.
“À, ta nhớ ra rồi, là cháu à. Xưởng trưởng Thôi nhà ta còn chưa tan tầm đâu, cháu tìm hắn… Không đúng, sao cháu không đi làm? Cháu phải đến xưởng tìm xưởng trưởng Thôi chứ!” Bà dì kỳ lạ nói.
“Bà ơi để cháu vào rồi nói chuyện ạ!” Hạng Vân Đoan nhìn xung quanh cửa một chút, lộ vẻ chần chờ.
Bà dì nhanh chóng thấy cái túi anh đang mang trong tay, rất nhiệt tình mời anh vào.
Thời điểm này, Thôi Minh Lượng và vợ vẫn đang đi làm, trong nhà đương nhiên chỉ có bà dì và con của Thôi Minh Lượng.
Hạng Vân Đoan chính là cố tình chọn thời gian này đến, nếu đến trước mặt Thôi Minh Lượng tặng quà, sẽ phải đi tới đi lui gây phiền phức, còn gửi quà sau lưng thì không có nhiều phiền toái như thế. Tặng quà cũng phải để ý đến mặt mũi của lãnh đạo chứ!
“Bà nội, nhà ông ngoại cháu ở Môi Đầu Câu ngay dưới chân núi, hôm nay em trai ông ngoại cháu tới, mang cho cháu ít đồ đi săn trên núi, cháu nghĩ xưởng trưởng Thôi đối với cháu cũng rất quan tâm, cháu không có gì để báo đáp, cũng chỉ có mấy thứ t·h·ị·t rừng này còn tươi!”
Hạng Vân Đoan ngượng ngùng nói, nhìn qua có vẻ rất ngại.
“Ôi dào, thằng bé này, xưởng trưởng Thôi nhà ta quan tâm đến thuộc hạ cũng là chuyện nên làm thôi, cháu xem đấy, còn làm cháu phải khách khí như thế, nếu sau này cháu còn khách sáo như vậy thì xưởng trưởng Thôi sẽ không dám quan tâm cháu nữa!”
Bà dì này không biết xuất thân từ đâu, ngược lại có dáng vẻ của một người từng trải, từ lời nói, từ khí chất mà nhìn, có vẻ không giống người bình thường.
“À, đúng rồi, còn có bình m·ậ·t ong này, cũng là do trên núi làm được, cháu nghe nói thứ này bổ dưỡng lắm, bà sớm tối uống một cốc nước m·ậ·t ong rất tốt cho sức khỏe!” Hạng Vân Đoan lại chỉ vào cái bình thủy tinh đựng m·ậ·t ong nói.
Cái bình đựng m·ậ·t ong này, chính là do anh cố ý tìm đấy.
“M·ậ·t ong à? Tiểu Hạng, cháu thật có lòng!”
Bà dì hiển nhiên biết m·ậ·t ong không dễ k·i·ế·m, vẻ mặt tự nhiên trở nên càng thêm tươi tắn.
Hạng Vân Đoan không ngồi nhiều, tiện thể nói mấy chuyện nhà, chủ yếu là khen em trai anh ta, sau đó liền đứng dậy cáo từ, ngay cả nước trà cũng không buồn uống.
Còn hộp gỗ đựng vòng tay vàng vòng bạc để dưới đáy túi, Hạng Vân Đoan không nhắc tới. Anh tin rằng, chờ Thôi Minh Lượng tan tầm buổi chiều trở về nhất định sẽ biết đến.
Vừa rồi anh cố ý nhắc đến em trai mình, anh tin là chỉ cần Thôi Minh Lượng nghe mẹ mình kể chuyện, tự nhiên sẽ hiểu ý của anh…
Đại Sách Lan, Đồng Nhân Đường.
Sau khi rời nhà Thôi Minh Lượng, Hạng Vân Đoan lại đến Đồng Nhân Đường.
Lần trước anh đến là để bán nấm linh chi, lần này là để bán m·ậ·t ong.
M·ậ·t ong thuộc loại hàng bán chạy, có thể dễ dàng bán đi, nhưng muốn bán được giá tốt, thì phải đến những nơi như Đồng Nhân Đường.
Hơn nữa, ngoài m·ậ·t ong ra, trong tổ ong còn có sữa ong chúa, phấn hoa, sáp ong các loại, những thứ này cũng có thể làm t·h·u·ố·c.
“Cậu bé, lần này lại có đồ gì tốt thế?”
Hạng Vân Đoan vừa bước vào Đồng Nhân Đường, còn chưa kịp mở miệng, không ngờ ông lão sau quầy lại nhận ra anh là người lần trước đến giám định linh chi.
“Mời ngài xem qua!”
Hạng Vân Đoan thuận theo tình thế, không nói rõ là gì mà chỉ đặt cái túi lưới xuống quầy rồi làm động tác mời.
Trong túi lưới là những chiếc bình sứ to nhỏ không đều, đựng m·ậ·t ong, sữa ong chúa các loại, đây đều là những thứ anh đã chuẩn bị sẵn.
“Ồ, m·ậ·t ong à!”
Ông lão mở nắp bình sứ, lập tức ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt, mắt liền sáng lên, sau đó lấy một chiếc muỗng nhỏ, nếm thử rồi cho vào miệng.
“Ừm ~”
Ông lão nheo mắt vẻ mặt rất hưởng thụ, nếm đi nếm lại một hồi mới nói: “Năm phần táo hoa m·ậ·t, ba phần hòe hoa m·ậ·t, còn lại hai phần là bách hoa m·ậ·t! Không tệ, không tệ! Chất lượng này, tuyệt đối là hàng thượng phẩm trong số các loại m·ậ·t ong!”
“Cmn, lão già này lợi hại vậy sao? Mật hoa gì mà cũng nếm ra được?”
Hạng Vân Đoan hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn rất kính phục, quả nhiên là cao nhân mà!
Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, chỗ anh gặp tổ ong có rất nhiều cây táo dại và cây hòe ở gần đó, có lẽ vì vậy mà m·ậ·t ong ở đây có hoa táo và hoa hòe chiếm phần lớn cũng hợp lý.
Loại hoa nào nhiều, vừa phải xem mùa, hai là xem hoàn cảnh, đối với ong m·ậ·t mà nói, tự nhiên là có hoa nào thì hút mật của hoa đó.
Hạng Vân Đoan trước đó vẫn nghĩ rằng m·ậ·t ong chính là m·ậ·t ong, nhưng giờ nhìn dáng vẻ của lão già này, có vẻ m·ậ·t ong còn có sự phân chia trên dưới tùy vào từng loại hoa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận