Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 116: Sưu cứu
chương 116: Tìm kiếm cứu nạn
"Bây giờ phải làm sao?" Ngô Trường Vĩ nhìn Hạng Vân Đoan hỏi. Trước mắt là một sườn núi tự nhiên tạo thành cái động, chỗ này cũng không lớn, sát ngay chân núi, đại khái chỉ cao bằng nửa người, người vào bên trong nhất định phải khom lưng mới được. Lúc này khoảng thời gian Hạng Vân Đoan và mọi người lên núi đã qua bốn năm tiếng, cuối cùng cũng tìm được chỗ doanh địa đơn sơ này. Nhìn đám tro tàn còn sót lại trong hang thì biết, thầy giáo già bọn họ chắc chắn đã nghỉ ngơi ở đây, hơn nữa xem chừng thời gian rời đi cũng không quá lâu. Dựa vào tình huống này thì đáng lẽ bọn họ đã có thể tìm được mục tiêu ngay rồi, nhưng vấn đề là, sau khi Hổ Tử tới đây, lại đột nhiên mất phương hướng, nhất thời không biết phải xác định phương hướng tiếp theo như thế nào.
"Nhìn tình hình này, e là chuyện ta lo nhất đã xảy ra, không biết vì sao, bọn họ có vẻ như đã tách ra hành động." Sắc mặt Hạng Vân Đoan nghiêm túc, quay đầu hỏi Dung Á Quang: "Trưởng phòng Dung, tổng cộng có mấy người vậy?"
"Thầy giáo già dẫn ba học sinh nam và hai học sinh nữ, thêm người dẫn đường nữa, tổng cộng là bảy người!" Dung Á Quang nói.
"Nhìn cách Hổ Tử như vậy, hẳn là bọn họ đã tách ra thành ba nhóm, chúng ta tiếp theo nên lần lượt tìm theo từng hướng, hay là tách nhau ra tìm?" Hạng Vân Đoan nói rõ tình hình.
Mọi người nghe vậy cũng không biết trả lời thế nào, dù sao tìm lần lượt từng hướng thì là biện pháp chắc chắn nhất, nhưng quá chậm trễ thời gian, sợ rằng đến lúc đó tìm kiếm không kịp thời, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nếu tách nhau ra tìm, thú thật thì Hạng Vân Đoan cũng không có lòng tin lớn với mấy con chó nghiệp vụ vừa mới bắt đầu huấn luyện này. Một khi tách ra, lỡ mà đội huấn luyện chó nghiệp vụ lạc đường hết thì lại thành trò cười. Chó thì có thể sẽ không lạc đường, nhưng vấn đề là chó cần người ra lệnh, hơn nữa đám chó này cũng chưa huấn luyện kỹ, đến lúc đó chạy tán loạn trong núi cũng là chuyện bình thường.
"Tách ra tìm đi, tôi dẫn một đường, chắc sẽ không có vấn đề gì!"
Ngay lúc này, một giọng khàn khàn từ phía sau đội truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là Tống lão què, người chân không được tiện lợi. Vốn dĩ chuyện hôm nay không định để Tống lão què đi cùng, nhưng ông ấy nhất quyết đòi đi. Từ khi Tống lão què được Ngô Trường Vĩ mời đến nhà máy giết mổ, tác dụng mà ông phát huy được rất lớn, bình thường việc chăm sóc mấy con chó này trên cơ bản cũng là do Tống lão què phụ trách. Hơn nữa khi huấn luyện, Tống lão què cũng chỉ điểm cho đám huấn luyện viên một vài tuyệt kỹ độc đáo. Thực chất chính là chỉ dạy cho các huấn luyện viên cách làm sao để nhanh chóng bồi dưỡng sự ăn ý với chó của mình, về mặt này thì Tống lão què rất có quyền lên tiếng.
"Trưởng phòng Dung, ý của ông thế nào?" Hạng Vân Đoan không để ý đến lời Tống lão què nói mà nhìn Dung Á Quang. Thôi Minh Lượng không đi cùng, ở đây thì Dung Á Quang là lớn nhất, đương nhiên phải nghe theo ý kiến của ông ấy, nhỡ sau này có chuyện gì thì cũng là Dung Á Quang gánh trách nhiệm. Dung Á Quang hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, nên suy tư một hồi rồi mới hạ quyết định nói: "Vậy thì tách ra hành động, mọi người cẩn thận một chút, nếu lạc đường thì đứng yên một chỗ chờ, tuyệt đối đừng chạy lung tung, còn nước uống và thức ăn thì vẫn còn đủ."
Hạng Vân Đoan gật đầu, vậy cũng tốt.
"Tôi dẫn một đội, lão què dẫn một đội, Ngô khoa trưởng dẫn một đội, không vấn đề gì chứ?" Hạng Vân Đoan nói.
"Không vấn đề gì!" Ngô Trường Vĩ gật đầu.
"Vậy thì Ngô khoa trưởng, tôi để Hoa Nữu đi theo anh, như vậy chắc chắn sẽ tốt hơn một chút!" Hạng Vân Đoan nói.
"Tốt tốt tốt!" Ngô Trường Vĩ nhanh chóng gật đầu, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Hoa Nữu tuy rằng không bằng Hổ Tử, nhưng cũng mạnh hơn mấy con chó khác, có Hoa Nữu đi cùng thì ông ta càng thêm yên tâm.
Rất nhanh, đội hình chia làm ba nhóm, Hạng Vân Đoan cùng Dung Á Quang ở cùng một đội, dẫn theo Hổ Tử. Ngô Trường Vĩ dẫn theo Hoa Nữu cùng Tứ Đại Kim Cương một đội, Tống lão què cùng Thẩm Dũng dẫn theo Hạch Đào cùng Loang Lổ một đội. Con chó bốn mắt tên Hạch Đào của Tống lão què rất lợi hại, dạo gần đây Tống lão què cũng học theo phương pháp huấn luyện mà Hạng Vân Đoan đưa để huấn luyện Hạch Đào, so với trước đây chắc chắn là ưu tú hơn nhiều.
Cứ như vậy, ba đội nhân mã lần nữa xuất phát, hơn nữa đã hẹn trước cẩn thận, nếu như tìm được người thì trước hết trở lại chỗ sườn núi có cái động để tập hợp. Sau khi tách ra, Hạng Vân Đoan lại đi thêm gần hai tiếng đồng hồ, trời cũng sắp sáng. Thật ra đoạn đường cũng không nhiều, chủ yếu là đường núi ban đêm nên tốc độ di chuyển chậm lại.
"Trưởng phòng Dung, có muốn nghỉ một lát không?" Hạng Vân Đoan hỏi. Thể chất của hắn sau khi trải qua cường hóa thì mấy cái này không tính là mệt, nhưng đối với Dung Á Quang cùng mấy nhân viên bảo vệ thì có vẻ quá sức, lúc này ai nấy cũng đã thở hồng hộc, mệt đến không ra hơi. Đây là do những nhân viên bảo vệ này ngày nào cũng có luyện tập thân thể đó, nếu là người bình thường chắc đã mệt nằm bẹp.
"Vậy nghỉ một lát đi, tôi thật sự đi không nổi nữa rồi!" Dung Á Quang nói. Lúc này không phải là lúc mạnh miệng.
"Được, chúng ta nghỉ 10 phút, ăn chút gì đó, bổ sung một chút thể lực!" Hạng Vân Đoan nói, đang muốn tìm chỗ bằng phẳng thì không ngờ lúc này Hổ Tử đột nhiên sủa lên.
"Gâu gâu gâu!" Hổ Tử từ phía trước không xa chạy tới, vừa sủa vừa quay đầu ra hiệu.
"Tìm thấy rồi sao?!" Hạng Vân Đoan có chút mừng rỡ. Tuy Hổ Tử không nói được nhưng sẽ dùng tiếng sủa khác nhau để diễn đạt các tình huống khác nhau, tỉ như gặp nguy hiểm thì tiếng kêu khác, mà phát hiện mục tiêu rồi thì tiếng kêu lại hoàn toàn khác. Loại kỹ năng này sau này những chó nghiệp vụ khác cũng cần nắm vững, bất quá nó thuộc nội dung huấn luyện nâng cao nên tạm thời vẫn chưa bắt đầu, chỉ có Hổ Tử cùng Hoa Nữu là nắm vững.
"Đi, mau tới xem!"
Vừa nghe Hạng Vân Đoan nói vậy, người Dung Á Quang như bớt mệt đi mấy phần, hăng hái hẳn lên. Đã như vậy thì không cần nghỉ ngơi nữa, cố thêm chút, tìm được người mới là quan trọng nhất.
Rất nhanh, Hạng Vân Đoan cùng mọi người theo sau Hổ Tử, hướng về chỗ sâu hơn mà đi. Khoảng chừng hơn mười phút sau, cuối cùng bọn họ đã thấy mục tiêu. Nhưng mà tình hình lại không ổn. Hiện trường là dưới một cây đại thụ, có tổng cộng ba người, là thầy giáo già cùng hai học sinh trẻ tuổi. Cả ba người lúc này đều đang hôn mê, không hề hay biết Hạng Vân Đoan và mọi người đến.
"May mà tới sớm, nguy hiểm quá, nếu mà đụng phải dã thú thì e rằng...." Dung Á Quang có vẻ rất may mắn.
Nhưng mà sắc mặt của Hạng Vân Đoan lại không mấy vui vẻ, tuy người thì tìm thấy, nhưng xem ra ba người này đều có dấu hiệu mất thân nhiệt rồi. Đúng là nguy hiểm đến tính mạng, không biết liệu còn có thể gắng gượng đến khi xuống núi không. Hạng Vân Đoan cởi áo khoác ngoài của mình ra đắp lên cho thầy giáo già, rồi lại ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ còn lại cũng đắp lên cho hai học sinh kia.
"Trưởng phòng Dung, tình huống này không thể chậm trễ được, nhất định phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, bằng không thì e rằng không tỉnh lại được!" Hạng Vân Đoan giải thích mối nguy hiểm của việc mất thân nhiệt cho Dung Á Quang, sau đó bắt đầu chuẩn bị cáng cứu thương đơn giản. Dung Á Quang vừa nãy tâm trạng còn thả lỏng không ít, nhưng sau khi nghe Hạng Vân Đoan nói xong thì sắc mặt lại căng thẳng lên. Lúc này thì không quan tâm đến việc có mệt hay không nữa, mau cứu người mới là quan trọng nhất.
"Ơ, đây là?" Hạng Vân Đoan tiện tay bẻ vài cành cây xung quanh, sau đó lại kiếm thêm dây leo, đang cúi người buộc cáng cứu thương thì vô tình sờ phải một vật hình tròn tròn. Hắn lấy đèn pin rọi thì phát hiện thứ mình vừa sờ giống như là một tảng đá, nhưng lại không hẳn, cứ cảm giác giống như là một quả trứng gì đó. Đột nhiên, Hạng Vân Đoan nhớ lại lời Dung Á Quang nói trước khi lên núi, thầy giáo già lần này lên núi, hình như là vì hóa thạch khủng long? Vật trước mắt này, chẳng lẽ là trứng hóa thạch khủng long sao? Bất quá giờ không phải là lúc chú ý chuyện này, vẫn là mau chóng đưa người ra ngoài trước mới là quan trọng nhất.
Rất nhanh, Hạng Vân Đoan đã làm xong cáng cứu thương, sau đó để nhân viên bảo vệ cùng nhau nâng ba người lên, quay trở lại con đường cũ, hướng về phía sườn núi có cái động mà đi. Khi đến đó, họ không thấy dấu vết của hai đội kia, xem ra, hành động của hai đội kia không được thuận lợi như vậy.
"Bây giờ phải làm sao?" Dung Á Quang hỏi. Hạng Vân Đoan liếc nhìn ba người đang nằm trên cáng, đưa tay sờ, tình hình vô cùng tồi tệ, đặc biệt là thầy giáo già, dù sao cũng lớn tuổi rồi, e rằng không cầm cự được lâu.
"Xuống núi trước thôi, không quản được nhiều như vậy, bây giờ, cứu được một người nào thì hay người đó!" Hạng Vân Đoan đề nghị. Thật ra Dung Á Quang cũng có cùng suy nghĩ đó, sở dĩ hỏi Hạng Vân Đoan là muốn xem Hạng Vân Đoan có biện pháp gì khác không, dù sao Hạng Vân Đoan tuy còn trẻ nhưng tài năng lại không hề nhỏ.
"Đi, chúng ta đi trước, nhưng mà vẫn nên để lại tin tức cho hai đội kia đã!" Dung Á Quang nói, rồi rút giấy bút từ trong túi áo ra viết một dòng tin nhắn, sau đó tìm một hòn đá đè lên. Sau đó, Hổ Tử tiếp tục dẫn đường phía trước, một đoàn người nhanh chóng xuống núi.
Tốc độ trở về nhanh hơn rất nhiều, khi trời sáng thì bọn họ đã xuống đến chân núi, tiếp đó vội vã đưa người đến bệnh viện trong thành phố. Hạng Vân Đoan không rời đi ngay mà một lần nữa đi lên núi, còn Dung Á Quang thì đã mệt rã rời rồi, hoàn toàn không muốn nhúc nhích, chỉ có thể ở lại nghỉ ngơi trong thôn dưới chân núi.
"Phanh, phanh, phanh!"
"Ngao ô..."
Hạng Vân Đoan vừa đi lên núi không lâu thì nghe thấy tiếng súng từ xa vọng lại, sau đó là tiếng sói tru.
"Tình hình gì vậy? Thật sự đụng phải đàn sói sao? Hổ Tử, nhanh lên!" Hạng Vân Đoan hơi khựng lại, bước chân càng nhanh thêm. Vụ chim ưng vàng vừa rồi làm hắn nảy sinh hứng thú đối với những loại động vật hoang dại săn mồi đã trải qua cường hóa, nếu có thể bắt được vài con sói để cường hóa thì chắc chắn vận khí sau này cũng không thiếu được, ít nhất hẳn là sẽ mạnh hơn chim ưng vàng nhiều. Chim ưng vàng dù sao cũng quá nhỏ, tuy có thể bắt được con mồi nặng gấp mấy lần nó, nhưng mà do nó ăn ít nên sau mỗi lần bắt mồi thì sẽ ăn được rất lâu, tần suất đi săn khá là thấp. Mà sói lại khác, đặc biệt là sói thường sống thành bầy đàn, nhu cầu ăn uống rất lớn, đương nhiên cần phải đi săn nhiều hơn. Hơn nữa so với chim ưng vàng, con mồi của sói về cơ bản đều vượt qua 10kg, điều này cũng có nghĩa là mỗi lần đàn sói đi săn đều có thể mang lại vận khí. Mà chim ưng vàng thì chưa chắc, chim ưng vàng bắt chim, bắt thỏ, bắt rắn, những thứ này đều không lớn, trọng lượng đều không đủ để cung cấp vận khí. Dù sao, Hạng Vân Đoan không thể yêu cầu chim ưng vàng mỗi lần đi săn đều phải giết con mồi nặng trên 10kg được chứ? Cho nên nếu có cơ hội cường hóa đến sói, loài vật ăn thịt này, thì Hạng Vân Đoan chắc chắn không bỏ qua.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là, vận khí đen hiện tại của hắn quá ít, căn bản là không đủ, hoặc có thể nói, cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ đủ.
"Ai?"
Hạng Vân Đoan cố gắng đuổi theo, cuối cùng cũng chạy đến gần khu vực có cái động. Tiếc là, ở gần đó chỉ thấy xác một con sói bị bắn nát, không có những con sói khác, xem ra là bị các nhân viên bảo vệ dọa cho lui.
"Là tôi!" Hạng Vân Đoan đáp lời. Việc cấp bách là cứu người, việc cường hóa sói, giờ không có cơ hội thì bỏ đi, với lại vận khí đen cũng không nhiều, để dành cho việc khác vẫn hơn.
Bước vào trong động, Ngô Trường Vĩ cùng Tống lão què đều có mặt.
"Tình hình gì thế? Tìm thấy người chưa?" Hạng Vân Đoan hỏi. Lúc này, Hoa Nữu thấy Hạng Vân Đoan liền nhào tới, vẻ mặt lè lưỡi ra vẻ muốn xin xoa đầu.
"Tìm thấy rồi, nhưng có một người bị gãy chân, còn một người hôn mê! Bọn ta vừa mới chuẩn bị trở về thì không ngờ gặp đàn sói, may mà vừa kịp thời đánh lui!" Ngô Trường Vĩ nói.
Hạng Vân Đoan sờ đầu Hoa Nữu, trấn an nó một chút, lúc này mới quan sát kỹ tình hình bên trong, người thì đều hôn mê, tình huống cũng giống ba người phía trước, cũng đều bị mất thân nhiệt. Những người còn lại thì tuy không hôn mê nhưng cũng bị cảm lạnh sốt, nếu mà chậm trễ nữa thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
"Chuẩn bị cáng cứu thương đi, chúng ta mau chóng xuống núi!" Hạng Vân Đoan nói. May mà các nhân viên bảo vệ đều được huấn luyện, có thể tự chế tác cáng cứu thương bằng vật liệu tại chỗ cũng không vấn đề gì.
"Ngô khoa trưởng, sao tìm được người thế? Mấy con chó nghiệp vụ biểu hiện như thế nào?" Nhân lúc làm cáng cứu thương, Hạng Vân Đoan hỏi.
"Đứng đầu đương nhiên là Hoa Nữu, mấy con chó nghiệp vụ còn lại thì cũng được thôi, bất quá tôi cảm giác là có Hoa Nữu dẫn đầu thì tốt hơn, nếu để mấy con khác đơn độc hành động thì có lẽ không được." Ngô Trường Vĩ nói.
"Như vậy cũng là tốt lắm rồi, dù sao trong thời gian huấn luyện vừa qua chỉ toàn những nội dung cơ bản, nói thật thì chỉ cần không chạy tán loạn là đã tốt rồi!" Hạng Vân Đoan nói. Mấy con chó nghiệp vụ trước đó hoặc là chó săn hoặc là chó giữ nhà, tính kỷ luật rất kém, có thể huấn luyện cho chúng hành động theo chỉ huy đã là tốt rồi.
"Lão què, lần này bác lập công lớn rồi đấy!" Hạng Vân Đoan lại quay sang Tống lão què nói.
"Hắc hắc, cũng là công của Hạch Đào thôi, bất quá so với Hổ Tử với Hoa Nữu thì vẫn kém một chút!" Tống lão què tuy miệng thì khiêm tốn nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra đắc ý.
"Sao thế, đến lò giết mổ chúng ta, không bị phí hoài à, có phải là tốt hơn nhiều so với việc bác ở đại đội cây hồng không?" Hạng Vân Đoan lại hỏi.
"Tôi lão già tàn tật này thừa nhận, tiểu tử cậu cũng có chút tài năng, trước kia, tôi cứ nghĩ là về huấn luyện chó thì không ai hơn tôi được, thú thật, lần đầu gặp Hổ Tử và Hoa Nữu tôi cũng hơi giật mình, nhưng trong lòng vẫn không phục, cảm thấy là Hổ Tử và Hoa Nữu lợi hại như vậy là do bẩm sinh. Nhưng dạo gần đây, sau khi đi theo mấy người để nghiên cứu phương pháp huấn luyện của cậu rồi sau đó dùng cách đó để huấn luyện Hạch Đào thì tôi phải nói thật, phương pháp đó hay thật, Hạch Đào giống như được lột xác vậy, đột nhiên trở nên thông minh hơn rất nhiều. Lão già tàn tật tôi giờ thực sự phục rồi đấy!" Tống lão què vừa vuốt ve đầu Hạch Đào vừa cảm khái nói.
"Ha ha, lão què, tôi thấy bác cũng thay đổi nhiều đấy, trước giờ chưa từng thấy bác nói nhiều như vậy!" Hạng Vân Đoan cười nói. Trong lúc mọi người đang trò chuyện thì cáng cứu thương cũng đã làm xong, thấy vậy mọi người lập tức nâng người bị thương xuống núi.
"Bây giờ phải làm sao?" Ngô Trường Vĩ nhìn Hạng Vân Đoan hỏi. Trước mắt là một sườn núi tự nhiên tạo thành cái động, chỗ này cũng không lớn, sát ngay chân núi, đại khái chỉ cao bằng nửa người, người vào bên trong nhất định phải khom lưng mới được. Lúc này khoảng thời gian Hạng Vân Đoan và mọi người lên núi đã qua bốn năm tiếng, cuối cùng cũng tìm được chỗ doanh địa đơn sơ này. Nhìn đám tro tàn còn sót lại trong hang thì biết, thầy giáo già bọn họ chắc chắn đã nghỉ ngơi ở đây, hơn nữa xem chừng thời gian rời đi cũng không quá lâu. Dựa vào tình huống này thì đáng lẽ bọn họ đã có thể tìm được mục tiêu ngay rồi, nhưng vấn đề là, sau khi Hổ Tử tới đây, lại đột nhiên mất phương hướng, nhất thời không biết phải xác định phương hướng tiếp theo như thế nào.
"Nhìn tình hình này, e là chuyện ta lo nhất đã xảy ra, không biết vì sao, bọn họ có vẻ như đã tách ra hành động." Sắc mặt Hạng Vân Đoan nghiêm túc, quay đầu hỏi Dung Á Quang: "Trưởng phòng Dung, tổng cộng có mấy người vậy?"
"Thầy giáo già dẫn ba học sinh nam và hai học sinh nữ, thêm người dẫn đường nữa, tổng cộng là bảy người!" Dung Á Quang nói.
"Nhìn cách Hổ Tử như vậy, hẳn là bọn họ đã tách ra thành ba nhóm, chúng ta tiếp theo nên lần lượt tìm theo từng hướng, hay là tách nhau ra tìm?" Hạng Vân Đoan nói rõ tình hình.
Mọi người nghe vậy cũng không biết trả lời thế nào, dù sao tìm lần lượt từng hướng thì là biện pháp chắc chắn nhất, nhưng quá chậm trễ thời gian, sợ rằng đến lúc đó tìm kiếm không kịp thời, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nếu tách nhau ra tìm, thú thật thì Hạng Vân Đoan cũng không có lòng tin lớn với mấy con chó nghiệp vụ vừa mới bắt đầu huấn luyện này. Một khi tách ra, lỡ mà đội huấn luyện chó nghiệp vụ lạc đường hết thì lại thành trò cười. Chó thì có thể sẽ không lạc đường, nhưng vấn đề là chó cần người ra lệnh, hơn nữa đám chó này cũng chưa huấn luyện kỹ, đến lúc đó chạy tán loạn trong núi cũng là chuyện bình thường.
"Tách ra tìm đi, tôi dẫn một đường, chắc sẽ không có vấn đề gì!"
Ngay lúc này, một giọng khàn khàn từ phía sau đội truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là Tống lão què, người chân không được tiện lợi. Vốn dĩ chuyện hôm nay không định để Tống lão què đi cùng, nhưng ông ấy nhất quyết đòi đi. Từ khi Tống lão què được Ngô Trường Vĩ mời đến nhà máy giết mổ, tác dụng mà ông phát huy được rất lớn, bình thường việc chăm sóc mấy con chó này trên cơ bản cũng là do Tống lão què phụ trách. Hơn nữa khi huấn luyện, Tống lão què cũng chỉ điểm cho đám huấn luyện viên một vài tuyệt kỹ độc đáo. Thực chất chính là chỉ dạy cho các huấn luyện viên cách làm sao để nhanh chóng bồi dưỡng sự ăn ý với chó của mình, về mặt này thì Tống lão què rất có quyền lên tiếng.
"Trưởng phòng Dung, ý của ông thế nào?" Hạng Vân Đoan không để ý đến lời Tống lão què nói mà nhìn Dung Á Quang. Thôi Minh Lượng không đi cùng, ở đây thì Dung Á Quang là lớn nhất, đương nhiên phải nghe theo ý kiến của ông ấy, nhỡ sau này có chuyện gì thì cũng là Dung Á Quang gánh trách nhiệm. Dung Á Quang hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, nên suy tư một hồi rồi mới hạ quyết định nói: "Vậy thì tách ra hành động, mọi người cẩn thận một chút, nếu lạc đường thì đứng yên một chỗ chờ, tuyệt đối đừng chạy lung tung, còn nước uống và thức ăn thì vẫn còn đủ."
Hạng Vân Đoan gật đầu, vậy cũng tốt.
"Tôi dẫn một đội, lão què dẫn một đội, Ngô khoa trưởng dẫn một đội, không vấn đề gì chứ?" Hạng Vân Đoan nói.
"Không vấn đề gì!" Ngô Trường Vĩ gật đầu.
"Vậy thì Ngô khoa trưởng, tôi để Hoa Nữu đi theo anh, như vậy chắc chắn sẽ tốt hơn một chút!" Hạng Vân Đoan nói.
"Tốt tốt tốt!" Ngô Trường Vĩ nhanh chóng gật đầu, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Hoa Nữu tuy rằng không bằng Hổ Tử, nhưng cũng mạnh hơn mấy con chó khác, có Hoa Nữu đi cùng thì ông ta càng thêm yên tâm.
Rất nhanh, đội hình chia làm ba nhóm, Hạng Vân Đoan cùng Dung Á Quang ở cùng một đội, dẫn theo Hổ Tử. Ngô Trường Vĩ dẫn theo Hoa Nữu cùng Tứ Đại Kim Cương một đội, Tống lão què cùng Thẩm Dũng dẫn theo Hạch Đào cùng Loang Lổ một đội. Con chó bốn mắt tên Hạch Đào của Tống lão què rất lợi hại, dạo gần đây Tống lão què cũng học theo phương pháp huấn luyện mà Hạng Vân Đoan đưa để huấn luyện Hạch Đào, so với trước đây chắc chắn là ưu tú hơn nhiều.
Cứ như vậy, ba đội nhân mã lần nữa xuất phát, hơn nữa đã hẹn trước cẩn thận, nếu như tìm được người thì trước hết trở lại chỗ sườn núi có cái động để tập hợp. Sau khi tách ra, Hạng Vân Đoan lại đi thêm gần hai tiếng đồng hồ, trời cũng sắp sáng. Thật ra đoạn đường cũng không nhiều, chủ yếu là đường núi ban đêm nên tốc độ di chuyển chậm lại.
"Trưởng phòng Dung, có muốn nghỉ một lát không?" Hạng Vân Đoan hỏi. Thể chất của hắn sau khi trải qua cường hóa thì mấy cái này không tính là mệt, nhưng đối với Dung Á Quang cùng mấy nhân viên bảo vệ thì có vẻ quá sức, lúc này ai nấy cũng đã thở hồng hộc, mệt đến không ra hơi. Đây là do những nhân viên bảo vệ này ngày nào cũng có luyện tập thân thể đó, nếu là người bình thường chắc đã mệt nằm bẹp.
"Vậy nghỉ một lát đi, tôi thật sự đi không nổi nữa rồi!" Dung Á Quang nói. Lúc này không phải là lúc mạnh miệng.
"Được, chúng ta nghỉ 10 phút, ăn chút gì đó, bổ sung một chút thể lực!" Hạng Vân Đoan nói, đang muốn tìm chỗ bằng phẳng thì không ngờ lúc này Hổ Tử đột nhiên sủa lên.
"Gâu gâu gâu!" Hổ Tử từ phía trước không xa chạy tới, vừa sủa vừa quay đầu ra hiệu.
"Tìm thấy rồi sao?!" Hạng Vân Đoan có chút mừng rỡ. Tuy Hổ Tử không nói được nhưng sẽ dùng tiếng sủa khác nhau để diễn đạt các tình huống khác nhau, tỉ như gặp nguy hiểm thì tiếng kêu khác, mà phát hiện mục tiêu rồi thì tiếng kêu lại hoàn toàn khác. Loại kỹ năng này sau này những chó nghiệp vụ khác cũng cần nắm vững, bất quá nó thuộc nội dung huấn luyện nâng cao nên tạm thời vẫn chưa bắt đầu, chỉ có Hổ Tử cùng Hoa Nữu là nắm vững.
"Đi, mau tới xem!"
Vừa nghe Hạng Vân Đoan nói vậy, người Dung Á Quang như bớt mệt đi mấy phần, hăng hái hẳn lên. Đã như vậy thì không cần nghỉ ngơi nữa, cố thêm chút, tìm được người mới là quan trọng nhất.
Rất nhanh, Hạng Vân Đoan cùng mọi người theo sau Hổ Tử, hướng về chỗ sâu hơn mà đi. Khoảng chừng hơn mười phút sau, cuối cùng bọn họ đã thấy mục tiêu. Nhưng mà tình hình lại không ổn. Hiện trường là dưới một cây đại thụ, có tổng cộng ba người, là thầy giáo già cùng hai học sinh trẻ tuổi. Cả ba người lúc này đều đang hôn mê, không hề hay biết Hạng Vân Đoan và mọi người đến.
"May mà tới sớm, nguy hiểm quá, nếu mà đụng phải dã thú thì e rằng...." Dung Á Quang có vẻ rất may mắn.
Nhưng mà sắc mặt của Hạng Vân Đoan lại không mấy vui vẻ, tuy người thì tìm thấy, nhưng xem ra ba người này đều có dấu hiệu mất thân nhiệt rồi. Đúng là nguy hiểm đến tính mạng, không biết liệu còn có thể gắng gượng đến khi xuống núi không. Hạng Vân Đoan cởi áo khoác ngoài của mình ra đắp lên cho thầy giáo già, rồi lại ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ còn lại cũng đắp lên cho hai học sinh kia.
"Trưởng phòng Dung, tình huống này không thể chậm trễ được, nhất định phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, bằng không thì e rằng không tỉnh lại được!" Hạng Vân Đoan giải thích mối nguy hiểm của việc mất thân nhiệt cho Dung Á Quang, sau đó bắt đầu chuẩn bị cáng cứu thương đơn giản. Dung Á Quang vừa nãy tâm trạng còn thả lỏng không ít, nhưng sau khi nghe Hạng Vân Đoan nói xong thì sắc mặt lại căng thẳng lên. Lúc này thì không quan tâm đến việc có mệt hay không nữa, mau cứu người mới là quan trọng nhất.
"Ơ, đây là?" Hạng Vân Đoan tiện tay bẻ vài cành cây xung quanh, sau đó lại kiếm thêm dây leo, đang cúi người buộc cáng cứu thương thì vô tình sờ phải một vật hình tròn tròn. Hắn lấy đèn pin rọi thì phát hiện thứ mình vừa sờ giống như là một tảng đá, nhưng lại không hẳn, cứ cảm giác giống như là một quả trứng gì đó. Đột nhiên, Hạng Vân Đoan nhớ lại lời Dung Á Quang nói trước khi lên núi, thầy giáo già lần này lên núi, hình như là vì hóa thạch khủng long? Vật trước mắt này, chẳng lẽ là trứng hóa thạch khủng long sao? Bất quá giờ không phải là lúc chú ý chuyện này, vẫn là mau chóng đưa người ra ngoài trước mới là quan trọng nhất.
Rất nhanh, Hạng Vân Đoan đã làm xong cáng cứu thương, sau đó để nhân viên bảo vệ cùng nhau nâng ba người lên, quay trở lại con đường cũ, hướng về phía sườn núi có cái động mà đi. Khi đến đó, họ không thấy dấu vết của hai đội kia, xem ra, hành động của hai đội kia không được thuận lợi như vậy.
"Bây giờ phải làm sao?" Dung Á Quang hỏi. Hạng Vân Đoan liếc nhìn ba người đang nằm trên cáng, đưa tay sờ, tình hình vô cùng tồi tệ, đặc biệt là thầy giáo già, dù sao cũng lớn tuổi rồi, e rằng không cầm cự được lâu.
"Xuống núi trước thôi, không quản được nhiều như vậy, bây giờ, cứu được một người nào thì hay người đó!" Hạng Vân Đoan đề nghị. Thật ra Dung Á Quang cũng có cùng suy nghĩ đó, sở dĩ hỏi Hạng Vân Đoan là muốn xem Hạng Vân Đoan có biện pháp gì khác không, dù sao Hạng Vân Đoan tuy còn trẻ nhưng tài năng lại không hề nhỏ.
"Đi, chúng ta đi trước, nhưng mà vẫn nên để lại tin tức cho hai đội kia đã!" Dung Á Quang nói, rồi rút giấy bút từ trong túi áo ra viết một dòng tin nhắn, sau đó tìm một hòn đá đè lên. Sau đó, Hổ Tử tiếp tục dẫn đường phía trước, một đoàn người nhanh chóng xuống núi.
Tốc độ trở về nhanh hơn rất nhiều, khi trời sáng thì bọn họ đã xuống đến chân núi, tiếp đó vội vã đưa người đến bệnh viện trong thành phố. Hạng Vân Đoan không rời đi ngay mà một lần nữa đi lên núi, còn Dung Á Quang thì đã mệt rã rời rồi, hoàn toàn không muốn nhúc nhích, chỉ có thể ở lại nghỉ ngơi trong thôn dưới chân núi.
"Phanh, phanh, phanh!"
"Ngao ô..."
Hạng Vân Đoan vừa đi lên núi không lâu thì nghe thấy tiếng súng từ xa vọng lại, sau đó là tiếng sói tru.
"Tình hình gì vậy? Thật sự đụng phải đàn sói sao? Hổ Tử, nhanh lên!" Hạng Vân Đoan hơi khựng lại, bước chân càng nhanh thêm. Vụ chim ưng vàng vừa rồi làm hắn nảy sinh hứng thú đối với những loại động vật hoang dại săn mồi đã trải qua cường hóa, nếu có thể bắt được vài con sói để cường hóa thì chắc chắn vận khí sau này cũng không thiếu được, ít nhất hẳn là sẽ mạnh hơn chim ưng vàng nhiều. Chim ưng vàng dù sao cũng quá nhỏ, tuy có thể bắt được con mồi nặng gấp mấy lần nó, nhưng mà do nó ăn ít nên sau mỗi lần bắt mồi thì sẽ ăn được rất lâu, tần suất đi săn khá là thấp. Mà sói lại khác, đặc biệt là sói thường sống thành bầy đàn, nhu cầu ăn uống rất lớn, đương nhiên cần phải đi săn nhiều hơn. Hơn nữa so với chim ưng vàng, con mồi của sói về cơ bản đều vượt qua 10kg, điều này cũng có nghĩa là mỗi lần đàn sói đi săn đều có thể mang lại vận khí. Mà chim ưng vàng thì chưa chắc, chim ưng vàng bắt chim, bắt thỏ, bắt rắn, những thứ này đều không lớn, trọng lượng đều không đủ để cung cấp vận khí. Dù sao, Hạng Vân Đoan không thể yêu cầu chim ưng vàng mỗi lần đi săn đều phải giết con mồi nặng trên 10kg được chứ? Cho nên nếu có cơ hội cường hóa đến sói, loài vật ăn thịt này, thì Hạng Vân Đoan chắc chắn không bỏ qua.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là, vận khí đen hiện tại của hắn quá ít, căn bản là không đủ, hoặc có thể nói, cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ đủ.
"Ai?"
Hạng Vân Đoan cố gắng đuổi theo, cuối cùng cũng chạy đến gần khu vực có cái động. Tiếc là, ở gần đó chỉ thấy xác một con sói bị bắn nát, không có những con sói khác, xem ra là bị các nhân viên bảo vệ dọa cho lui.
"Là tôi!" Hạng Vân Đoan đáp lời. Việc cấp bách là cứu người, việc cường hóa sói, giờ không có cơ hội thì bỏ đi, với lại vận khí đen cũng không nhiều, để dành cho việc khác vẫn hơn.
Bước vào trong động, Ngô Trường Vĩ cùng Tống lão què đều có mặt.
"Tình hình gì thế? Tìm thấy người chưa?" Hạng Vân Đoan hỏi. Lúc này, Hoa Nữu thấy Hạng Vân Đoan liền nhào tới, vẻ mặt lè lưỡi ra vẻ muốn xin xoa đầu.
"Tìm thấy rồi, nhưng có một người bị gãy chân, còn một người hôn mê! Bọn ta vừa mới chuẩn bị trở về thì không ngờ gặp đàn sói, may mà vừa kịp thời đánh lui!" Ngô Trường Vĩ nói.
Hạng Vân Đoan sờ đầu Hoa Nữu, trấn an nó một chút, lúc này mới quan sát kỹ tình hình bên trong, người thì đều hôn mê, tình huống cũng giống ba người phía trước, cũng đều bị mất thân nhiệt. Những người còn lại thì tuy không hôn mê nhưng cũng bị cảm lạnh sốt, nếu mà chậm trễ nữa thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
"Chuẩn bị cáng cứu thương đi, chúng ta mau chóng xuống núi!" Hạng Vân Đoan nói. May mà các nhân viên bảo vệ đều được huấn luyện, có thể tự chế tác cáng cứu thương bằng vật liệu tại chỗ cũng không vấn đề gì.
"Ngô khoa trưởng, sao tìm được người thế? Mấy con chó nghiệp vụ biểu hiện như thế nào?" Nhân lúc làm cáng cứu thương, Hạng Vân Đoan hỏi.
"Đứng đầu đương nhiên là Hoa Nữu, mấy con chó nghiệp vụ còn lại thì cũng được thôi, bất quá tôi cảm giác là có Hoa Nữu dẫn đầu thì tốt hơn, nếu để mấy con khác đơn độc hành động thì có lẽ không được." Ngô Trường Vĩ nói.
"Như vậy cũng là tốt lắm rồi, dù sao trong thời gian huấn luyện vừa qua chỉ toàn những nội dung cơ bản, nói thật thì chỉ cần không chạy tán loạn là đã tốt rồi!" Hạng Vân Đoan nói. Mấy con chó nghiệp vụ trước đó hoặc là chó săn hoặc là chó giữ nhà, tính kỷ luật rất kém, có thể huấn luyện cho chúng hành động theo chỉ huy đã là tốt rồi.
"Lão què, lần này bác lập công lớn rồi đấy!" Hạng Vân Đoan lại quay sang Tống lão què nói.
"Hắc hắc, cũng là công của Hạch Đào thôi, bất quá so với Hổ Tử với Hoa Nữu thì vẫn kém một chút!" Tống lão què tuy miệng thì khiêm tốn nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra đắc ý.
"Sao thế, đến lò giết mổ chúng ta, không bị phí hoài à, có phải là tốt hơn nhiều so với việc bác ở đại đội cây hồng không?" Hạng Vân Đoan lại hỏi.
"Tôi lão già tàn tật này thừa nhận, tiểu tử cậu cũng có chút tài năng, trước kia, tôi cứ nghĩ là về huấn luyện chó thì không ai hơn tôi được, thú thật, lần đầu gặp Hổ Tử và Hoa Nữu tôi cũng hơi giật mình, nhưng trong lòng vẫn không phục, cảm thấy là Hổ Tử và Hoa Nữu lợi hại như vậy là do bẩm sinh. Nhưng dạo gần đây, sau khi đi theo mấy người để nghiên cứu phương pháp huấn luyện của cậu rồi sau đó dùng cách đó để huấn luyện Hạch Đào thì tôi phải nói thật, phương pháp đó hay thật, Hạch Đào giống như được lột xác vậy, đột nhiên trở nên thông minh hơn rất nhiều. Lão già tàn tật tôi giờ thực sự phục rồi đấy!" Tống lão què vừa vuốt ve đầu Hạch Đào vừa cảm khái nói.
"Ha ha, lão què, tôi thấy bác cũng thay đổi nhiều đấy, trước giờ chưa từng thấy bác nói nhiều như vậy!" Hạng Vân Đoan cười nói. Trong lúc mọi người đang trò chuyện thì cáng cứu thương cũng đã làm xong, thấy vậy mọi người lập tức nâng người bị thương xuống núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận