Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 98: Hai tháng sau, nặng ký xuất kích !
Hai mươi bảy tháng chạp, Lâm Tiêu theo chị gái Lâm Diêu về nhà ăn tết. Mà lần này hắn mang theo phiếu điểm thi cuối kỳ về nhà. Tổng điểm 672, nhất lớp. Điểm số này khiến cả nhà lại một lần nữa hưng phấn. Còn chị gái Lâm Diêu cuối cùng cũng có phòng riêng của mình. Danh tiếng học bá của hắn nhanh chóng lan ra khắp cả thôn.
Chiều ba mươi tết, Trương Văn Xuyên ở thôn bên cạnh đến cúng tổ, còn đặc biệt ghé nhà Lâm Tiêu. Hắn được coi là người có tiền đồ nhất ở mấy thôn xung quanh, tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại Đại học Bách khoa Bắc Kinh, giờ đã định cư ở Bắc Kinh. Ông nội Lâm Tiêu hỏi thu nhập của hắn, hắn rất thận trọng nói:
"Khoảng một vạn ba tệ."
Vào thời đại này, lương tháng một vạn ba đã vô cùng lớn. Thực sự có thể trở thành niềm tự hào của mấy thôn.
Tiếp đó, Trương Văn Xuyên vỗ vai Lâm Tiêu nói:
"Thành tích của cháu tốt như vậy, hoàn toàn có thể thi vào đại học ở kinh thành, sau đó ở lại Bắc Kinh làm việc cùng anh."
Lâm Tiêu ngượng ngùng cười nói:
"Cháu sẽ cố gắng, cháu sẽ cố gắng."
Đêm giao thừa, cả nhà đã đổi ti vi lớn, mọi người vô cùng náo nhiệt xem chương trình cuối năm. Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ liên hồi. Thỉnh thoảng còn có tiếng pháo hoa. Điện thoại của Lâm Tiêu không có tín hiệu, vì cột phát sóng di động còn chưa được xây đến thôn, khoảng năm sau mới có tín hiệu.
Cùng lúc đó, công ty bên kia cũng náo nhiệt không kém. Ròng rã mười mấy người ăn tết ở đó. Đúng là vừa hát vừa múa, hơn nữa còn uống rất lâu, đến khi chủ nợ Cao Trường Hà đi về thì để lại một thùng rượu XO.
Cũng vào ngày hai mươi chín tết. Chồng Bạch Tiểu Bình cuối cùng cũng về, đi làm thuê bên ngoài mấy tháng, mang về hơn ba ngàn tệ, còn chưa bằng số tiền Bạch Tiểu Bình nấu cơm ở Lightning Technology kiếm được. Bạch Tiểu Bình chặn cửa không cho chồng vào nhà, còn nói hết mùa xuân đi làm sẽ đến cục dân chính ly hôn. Hai người lại cãi nhau một trận lớn. Tức nổ phổi, Bạch Tiểu Bình nói lúc đó anh từng nói, nếu lại đánh bạc sẽ chặt ngón tay, kết quả chưa được mấy ngày đã đi đánh bạc, còn thua cả xe, sau đó im re bỏ đi, ngón tay của anh vẫn còn nguyên đó kia mà?
Trương Chí Cương tức giận, chạy thẳng vào bếp cầm dao bổ củi, vung thẳng xuống tay mình định chặt. Bạch Tiểu Bình không nỡ, xông tới đẩy ra. Kết quả Trương Chí Cương không chặt ngón tay mà ngược lại cắt mất một mẩu thịt ngón út. Sau đó hai người lại ôm nhau khóc rống, coi như là làm lành.
Năm nay đối với Lý Trung Thiên mà nói, chắc hẳn là năm tốt nhất từ trước đến giờ. Đầu tiên là thành tích của hắn không hề thụt lùi, thi cuối kỳ được 635 điểm, xếp hạng thứ sáu. Hơn nữa còn mang ba ngàn tệ về nhà. Chỉ là, vẻ đắc ý của hắn hình như không có tác dụng. Lúc hắn để tiền lên bàn, định hưởng thụ ánh mắt tán dương của người nhà thì cha mẹ lại vô cùng bất an, hỏi đi hỏi lại nhiều lần số tiền này ở đâu ra.
Hắn nói là làm thuê ở một công ty máy tính kiếm được, người nhà vẫn không tin. Cuối cùng, Lý Trung Thiên buộc phải mượn điện thoại của hàng xóm gọi đến Lightning Technology, nhờ ông chủ Hạ Tịch xác nhận số tiền đó là do hắn làm thuê mà có. Lúc này bố mẹ Lý Trung Thiên mới tin, sau đó lại lâm vào mâu thuẫn và giằng xé. Con trai ta còn chưa vào đại học mà đã kiếm được hơn một ngàn một tháng? Nếu vậy, chẳng phải là không vào đại học cũng chẳng sao, đi làm thế này còn có thể giảm gánh nặng cho gia đình sao?
Nhưng suy nghĩ này vừa nhen nhóm lên liền bị dập tắt ngay. Có gì quan trọng hơn con trai vào đại học trọng điểm chứ? Thế là, cha Lý Trung Thiên ra sức khuyên bảo, muốn con trai tập trung vào việc học, dù có muốn làm thuê thì cũng phải chờ thi đỗ đại học tốt đã rồi hãy tính. Khiến Lý Trung Thiên cảm thấy thành tựu của mình giảm đi rất nhiều.
Lâm Tiêu thì không có nỗi phiền muộn này. Hắn lại đưa cho cha mẹ năm ngàn tệ, nói đây là tiền nhuận bút do gửi bản thảo mới cho tạp chí xã. Sau đó, qua chị gái Lâm Diêu đưa cho cha một vạn tệ, nói năm nay chị đi làm ở Quảng Đông kiếm được. Lâm Hoài Lập nhận tiền mà ngẩn người rất lâu.
Ước chừng sau mấy tiếng. Mẹ Lâm Tiêu tìm đến Lâm Diêu, trả lại cho chị bốn ngàn tệ, nói đã đưa sáu ngàn tệ cho gia đình là quá đủ rồi, số tiền còn lại chị tự cất dùng. Lúc này Lâm Diêu phát hiện, cha mẹ có lẽ hơi bất công, nhưng vẫn rất yêu mình.
Đối với cha mẹ Lâm Tiêu và cả ông bà, năm nay cũng là năm tốt nhất. Thành tích học tập của Lâm Tiêu tốt đến khó tin, cô con gái Lâm Diêu cũng có vẻ hiểu chuyện hơn rất nhiều. Hơn nữa, kinh tế năm nay khá hơn bao giờ hết, trước kia mỗi độ cuối năm đều lo lắng bất an vì tiền không đủ. Mỗi lần mua quần áo mới cho Lâm Tiêu đều là cắn răng mua. Năm nay trong tay đột nhiên có hơn một vạn tệ, chỉ là Lâm Hoài Lập vẫn không nỡ mua cho mình bộ quần áo mới, mà chỉ mua cho ông bà nội. Dù vậy, Lâm Diêu trực tiếp mua quần áo mới cho cả nhà.
Mồng hai tết, mọi người bắt đầu đi chúc tết. Lâm Hoài Lập dẫn Lâm Tiêu đến nhà bà ngoại, đi ba nhà cậu mợ chúc tết. Tại đó, thu được một tin lớn. Con rể của dì cả năm nay làm một xưởng ở dãy núi Ôn, kiếm được rất nhiều tiền, những hai mươi mấy vạn. Ngay lập tức, chuyện này gây xôn xao cả nhà ngoại và họ thông gia. Mọi người đều ngưỡng mộ dì cả, kiếm được một chàng rể tốt.
Vốn dĩ Lâm Hoài Lập đang kể chuyện thành tích của Lâm Tiêu, nói hắn viết bản thảo cho tạp chí xã kiếm được hơn một vạn tệ, cũng đang được mọi người khen ngợi không ngớt. Ai ngờ, con rể dì cả kiếm được những hai mươi mấy vạn, cướp hết cả hào quang. Điều này khiến Lâm Hoài Lập có chút bực dọc.
Còn chị gái Lâm Diêu nghe thấy thế, liền nháy mắt với Lâm Tiêu. Hai mươi mấy vạn? Nếu là trước đây, Lâm Diêu cũng thấy đó là một con số trên trời. Nhưng bây giờ? Công ty của Lâm Tiêu một tháng đã kiếm được mấy chục vạn.
Tỷ lệ học sinh bỏ học ở thôn cao đến đáng kinh ngạc, ví dụ như các bạn tiểu học cùng lớp với Lâm Tiêu, tổng cộng hai mươi người, chỉ có hai người lên cấp ba, còn lại đều ra ngoài đi làm. Chỉ là, bọn họ có vẻ đang trong giai đoạn hưng phấn khi đi làm thuê. Cũng không thấy vất vả, chỉ thấy thoải mái vì đã thoát khỏi nông thôn. Hơn nữa, mỗi tháng kiếm được cả ngàn tệ cũng đã rất thỏa mãn, dù sao nhiều người hồi học cấp hai vẫn còn phải tự mang dưa muối, đậu nành và cơm gạo mình nấu để ăn, mỗi tuần chỉ được tiêu hai ba tệ. Còn bây giờ một tháng kiếm một ngàn tệ thì thấy quá là dư dả.
Lâm Tiêu từ nhỏ là học bá, lúc còn bé quan hệ không tốt với các bạn trong lớp, thậm chí còn bị bắt nạt. Còn bây giờ, những người bạn nhỏ đi làm thuê kia lại nhớ nhung khoảng thời gian đó, thường tụ tập đến nhà Lâm Tiêu nói chuyện phiếm. Có lẽ vì hắn là người duy nhất có khả năng vào đại học trong số những bạn bè cùng trang lứa. Chỉ có điều, lũ bạn này chém gió thì không biết trời trăng gì cả.
"Mấy người biết ông chủ của bọn tao có bao nhiêu tiền không? Hắn vốn có một chiếc xe bạc, kết quả bị đụng hư, hắn vứt luôn không thèm sửa, đổi luôn một chiếc xe vàng."
Mấy bạn nhỏ xung quanh cứ hết sức nghi ngờ, nhưng vẫn theo đó mà kinh ngạc. Lúc này mấy người bạn đi làm thuê trong thôn, thực chất cũng chỉ làm ở mấy nhà máy ở hương trấn Quảng Đông thôi, còn thành phố lớn thì chỉ mới đi qua. Với xe cộ thì lại càng không hiểu gì, không biết trên đời này thực sự có xe hàng triệu tệ, thậm chí hàng chục triệu tệ. Mặc dù không phải xe vàng xe bạc, nhưng cũng xấp xỉ.
"Móa, chuyện tao thấy mới là lạ, chúng mày chắc chưa thấy đâu, chúng mày biết người ta ở Quảng Đông dùng cái gì để nhắm rượu không?"
"Ăn đá, nhúng đá một chút rồi uống một ngụm rượu."
"Thế này đã là gì? Mày đã thấy người ta biểu diễn 'tích lũy kình' chưa?"
Người bạn này nhỏ giọng nói:
"Dùng cái chỗ đó nuốt quả mận vào, sau đó bắn ra, bắn thẳng vào mặt mày."
"Má nó, dùng cái, dùng cái gì bắn ra thế?"
"Chính là cái chỗ mà mày ngày nào cũng thấy đấy, còn phải hút thêm điếu thuốc...."
Chủ đề lệch đến đây thì không tài nào quay lại được nữa. Lâm Tiêu cũng ra vẻ ngây ngô chưa từng trải sự đời, đi theo cười hề hề.
Khoảng thời gian thư thái này chỉ duy trì đến đầu năm, Lâm Tiêu liền lấy cớ học hành mà về Lâm Sơn. Quay về công ty! Tất cả là vì "ngứa" phòng livestream.
Sau đó, Lâm Tiêu lại bắt đầu cuộc sống cực kỳ bận rộn. Vì đẩy nhanh ra mắt phòng livestream "ngứa", hắn dự định cùng lúc dùng hai chiêu. Một chiêu bình thường, một chiêu lớn. Chiêu bình thường, với tốc độ cực nhanh, tiếp tục đẩy mạnh ra mắt các album ảnh, tám album ảnh. Mặc dù tính nghệ thuật, chất lượng không bằng ba album ảnh trước, nhưng cũng không cần phải quá đỉnh. Chỉ cần hơn một chút là được, cực hạn gợi cảm, cực hạn sức mạnh. Chỉ cần thay đổi trang phục và bối cảnh cũng đã có thể tạo được bất ngờ. Có lúc một người, có lúc hai ba người, lúc nhiều nhất thì là cả một đám người.
Về bối cảnh, có tuyết trắng mênh mông, có bikini đỏ rực. Có lụa yếm trong cung điện, có các kiểu nông thôn diễm phụ. Còn có cả loạt ảnh mặc đồ lót gợi cảm khi cấy mạ. Các kiểu khác nhau. Tóm lại, mỗi concept ảnh đều hết sức rõ ràng, tuyệt đối không phải chân dung bình thường. Cơ bản là bắt được một điểm gợi cảm bùng nổ rồi khuếch đại nó đến mức cao nhất. Ví dụ như concept nông thôn. Sẽ thực sự lên núi chặt gỗ, mặc quần áo bó sát người để khiêng gỗ, khiêng đến đổ mồ hôi đầm đìa. Vì nóng quá nên cởi áo ra, chỉ còn đồ lót. Mà đồ lót lúc này, không thể quá thời thượng, gợi cảm mà là kiểu phong cách thôn quê, loại vải bông tam giác, quan trọng là phải có mấy cái lỗ rách, thậm chí phải bị ướt đẫm mồ hôi. Khi khiêng gỗ mà quay người ưỡn mông các thứ, sẽ tạo ra một cảm giác bùng nổ.
Đến khi cấy mạ thì còn đã hơn, bởi vì toàn là cúi người, ưỡn mông mà cấy mạ. Lúc này thậm chí không cần bikini, chỉ cần đủ mỏng, có hiệu ứng hơi mờ khi bị ướt là được rồi. Dĩ nhiên, lúc này không có mạ, nên sẽ tìm mạ non để thay thế. Mà Chi Giang khá lạnh, nên phải đi đến Trạm Giang ở Quảng Đông để chụp.
Còn sân trượt băng, khung cảnh tuyết, vừa lúc Chi Giang đang có tuyết lớn. Mặc dù tám album ảnh tiếp theo này có lẽ tiêu chuẩn không bằng các album Critical Condition , Prison Sous Haute Tension , Tử vong chiến trường và chi phí cũng không cao như vậy, nhưng vẫn tuyệt đối là hàng đỉnh. Thậm chí có một số concept, nhất là concept cấy mạ, concept phụ nữ trẻ góa bụa thôn quê khiêng gỗ, xét về độ gợi cảm, còn vượt qua cả ba concept ảnh trước. Không gì khác, là vì nó có một sự mô phỏng chân thật về gợi cảm. Mỗi album ảnh đều tập trung vào một người mẫu, khai thác triệt để điểm gợi cảm bùng nổ của mỗi người mẫu thông qua mỗi album. Tám album này thật sự đã vắt kiệt sức của tám cô gái. Nhất là hai concept ảnh tuyết và trượt băng, trời lạnh như thế, mà còn phải mặc bikini đỏ và đồ lót ba điểm màu đỏ. Việc chụp hai concept này là do Tô Đào và Hoàng Yên Nhi đảm nhận. Phải thực sự là trung thành và yêu nghề lắm mới có thể trụ được.
Còn concept khiêng gỗ, vốn phù hợp với Hoàng Yên Nhi nhất, vì cô có sức khỏe tốt nhất. Nhưng vì cô muốn tham gia concept cấm dục đô thị, concept gợi cảm cao cấp, nên đã đổi người. Đường Thải Phượng. Cô cũng xuất thân nông thôn, có một đặc điểm, là khung xương lớn, xương chậu rộng, tạo nên một nét gợi cảm nguyên thủy. Cao 1 mét 63, đùi to và săn chắc, đây không phải nhược điểm, mà lại là ưu điểm. Đại khái là hình ảnh quả phụ thôn quê quyến rũ nhất trong trí tưởng tượng của đàn ông. Vậy thì cứ thế mà phóng đại những đặc điểm này lên.
Còn chiêu lớn, là trong hai, ba tháng phải biến Miranda và Khu Phi Phi nổi đình đám. Trở thành những người nổi tiếng trên mạng đời đầu, từ đó gây hiệu ứng lan tỏa đến cả phòng livestream. Miranda thậm chí cũng không cần phải quảng bá quá nhiều, vì hình tượng của cô đã bùng nổ từ Prison Sous Haute Tension và Tử vong chiến trường . Hai hình tượng đó cùng với thân phận người nước ngoài của cô. Nhưng Lâm Tiêu vẫn quyết định thêm một mồi lửa. Hỏi cô có nguyện ý tham gia chương trình hẹn hò Cuộc hẹn hoa hồng của đài Hồ Nam không.
Chương trình này ra mắt năm 98 đã nhanh chóng có lượng người xem bùng nổ. Giờ đây, chương trình này tuy đã qua thời đỉnh cao nhưng lượng người xem vẫn còn rất lớn, tuy nhiên lại có xu hướng trượt dốc, cả đài Mango ti vi có chút đau đầu và đã thực hiện nhiều lần thay đổi, nhưng vẫn không có cách nào kéo lại được đà suy tàn. Khu Phi Phi tuy có dáng người đẹp và nhan sắc xinh đẹp, nhưng có thể thuận lợi lên chương trình hay không, vẫn là một ẩn số. Còn Miranda là phụ nữ ngoại quốc, lại còn xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ được chương trình Cuộc hẹn hoa hồng ưa thích.
Như vậy là có thể trói chặt Miranda và Khu Phi Phi vào chung một chỗ. Miranda trên chương trình, sẽ tập trung vào sự gợi cảm và bạo dạn. Ví dụ, yêu cầu người hẹn hò phải có mũi to, thể lực phải tốt. Hở chút lại hỏi:
"Eo của anh có ổn không? Có ‘hư’ không?"
Tóm lại, hình tượng nhân vật nhất định phải thật nổi bật. Cô nói tiếng Trung không được nhiều, nhưng hễ mở miệng ra thì toàn là lời sói lang.
Đến mức những câu nói có khả năng bị cắt đi, do yêu cầu tiêu chuẩn của đài truyền hình, thì thật ra cũng không cần phải quá lo lắng. Bởi vì không nói quá trắng ra thì "hư không?"
, "eo có được không?"
, "mũi to không?"
, chẳng lẽ không nói được sao? Vì rating, vì sự nổi tiếng, các đài truyền hình sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Còn hình tượng nhân vật của Khu Phi Phi, là sự phù phiếm, thực dụng và hám lợi. Chính là bản sao gợi cảm xinh đẹp của Mano, mỗi lời nói ra đều cố tình kích thích thần kinh của rất nhiều người. Ví dụ, không có ba mươi vạn tiền sính lễ thì còn muốn cưới ta sao? Thà ngồi trong Mercedes mà khóc, còn hơn ngồi sau xe đạp mà cười. Ở nhà ta chưa bao giờ làm việc nhà, đến nhà anh mà còn muốn làm việc nhà sao? Nói tóm lại, chính là sự nông cạn, phù phiếm, nhưng không thô tục.
Lâm Tiêu ban đầu lo lắng Miranda sẽ từ chối Cuộc hẹn hoa hồng , nhưng người phụ nữ này lại vốn dĩ thích xuất hiện trước ống kính, thích ti vi nên gần như không chút do dự mà đồng ý. Sau đó, Hạ Tịch liền đưa hai người phụ nữ đến nói chuyện với ban tổ chức Cuộc hẹn hoa hồng của đài Mango TV.
Hơn nữa, trước đó đã nhờ Cao Trường Hà chào hỏi trước với người của Mango TV, gã có mối quan hệ cực rộng, hơn nữa còn có hai công ty sản xuất phim truyền hình, đã kiếm được bao nhiêu thì không rõ, nhưng có rất nhiều bạn bè. Gần như vừa gặp mặt, nhà sản xuất Lưu Lôi của Cuộc hẹn hoa hồng liền đồng ý để hai người tham gia chương trình. Hạ Tịch còn chưa cần đưa phong bì đỏ. Vì trong một năm nay lượng người xem Cuộc hẹn hoa hồng đang xuống dốc, ban tổ chức vì muốn vãn hồi tình hình đã mấy lần cải tiến, nhưng vẫn không hiệu quả. Sự xuất hiện của Miranda khiến ban tổ chức vô cùng mừng rỡ. Dù sao vào thời điểm đó, ngay cả quảng cáo cũng muốn tìm người nước ngoài, huống hồ Miranda lại còn xinh đẹp như vậy?
Sau đó, Hạ Tịch trình bày hai hình tượng nhân vật đã thiết kế, cùng với những biểu hiện tiếp theo trong chương trình. Nhà sản xuất Lưu Lôi lập tức giật mình, liệu như vậy có quá bạo dạn và mạo hiểm không? Ha ha, mấy năm sau Phi thành vật nhiễu nhờ cái gì mà nổi đình đám? Chẳng phải nhờ vào sự tranh cãi hay sao? Mano chỉ dựa vào câu nói kia đã nổi tiếng khắp cả nước. Dĩ nhiên, nổi tiếng thì dù tốt hay xấu cũng đều là nổi tiếng. Nhưng nhà sản xuất Lưu Lôi vốn có sự nhạy cảm và trực giác trời cho. Hai hình tượng rõ ràng và nổi bật như vậy, có lẽ sẽ mang đến sự bất ngờ về lượng người xem, cũng không thể nói trước được.
Thậm chí, Lâm Tiêu còn đặc biệt thiết kế một động tác cho Miranda, đó là xoạc chân 190 độ, cũng tức là tư thế Kim kê độc lập, đồng thời kéo một chân xoay cả thân người 360 độ. Màn chào sân diễn một động tác cực kỳ đỉnh và gợi cảm như vậy, chắc chắn sẽ gây ấn tượng sâu sắc.
Sau đó quay hình, quả nhiên đã mang đến một bất ngờ lớn cho đạo diễn và nhà sản xuất Lưu Lôi. Mặc dù vẫn chưa phát sóng, nhưng bầu không khí ghi hình ở hiện trường đã không bình thường chút nào. Sự xuất hiện của Miranda và Khu Phi Phi, cứ như ném hai tảng đá lớn vào một cái ao nước đã phẳng lặng, tạo ra những gợn sóng khổng lồ. Hai người gần như đã đè bẹp tất cả khí thế và danh tiếng của các khách mời nữ khác. Vì những khách mời nữ khác thực sự quá là tầm thường.
Miranda mặc đồ hở hang, quần jean bó sát người, vốn dĩ đã gợi cảm và có sức ép lớn. Khi vừa xuất hiện đã xoạc chân một cái đồng thời xoay tròn 360 độ, trực tiếp đốt cháy cảm xúc toàn trường, và khiến các khách mời nam cũng phải ngây người ra nhìn. Tiếp theo các cảnh quay, Miranda một cô gái xinh đẹp gợi cảm người ngoại quốc, lại liên tục tuôn ra những lời sói lang, làm cho không khí ở hiện trường trở nên nóng bỏng, "Anh rất đẹp trai, nhưng mà không được, vì mũi của anh quá nhỏ."
"Nhìn sắc mặt của anh, trông có vẻ như rất hư đấy."
"Anh không tệ, tuy thấp bé, nhưng nhìn có vẻ khỏe mạnh, eo rất khỏe."
"Anh có thể ôm tôi làm hai mươi cái squat được không?"
"Hai mươi cái squat cũng không làm được? Vậy thì anh không chịu nổi tôi đâu."
Càng đặc biệt hơn là cô dùng tiếng Trung không chuẩn mà nói ra, khiến phản ứng hóa học ngay lập tức xảy ra. Nhà sản xuất Lưu Lôi cùng đạo diễn, cả người dẫn chương trình thậm chí đều nhìn nhau. Có chuyện rồi đây! Không biết có bị mắng hay không, nhưng chắc chắn tỷ lệ người xem sẽ bùng nổ thôi.
Sau đó, bọn họ có chút thất vọng về biểu hiện của Khu Phi Phi. Cô gái này tuy rất xinh đẹp, dáng người rất đẹp, khí chất cũng có, nhưng lại không có biểu hiện gì trên chương trình, trông như một cái bình hoa xinh đẹp vậy. Nhưng ngay sau đó, Khu Phi Phi đã mang đến một sự kinh ngạc lớn hơn, hay là kinh hãi thì đúng hơn. Những lời sói lang của Miranda, vẫn còn chỉ là đang trêu chọc khơi gợi tính dục của mọi người. Còn ngôn ngữ của Khu Phi Phi thì lại là sự kích thích điên cuồng lên thần kinh của vô số người. Sự phù phiếm và hám danh lợi, đặc biệt vẫn là được nói ra với một giọng điệu ngây thơ."
Con gái trời sinh có quyền không nói đạo lý."
"Anh 30 tuổi mà vẫn chưa có xe, sao còn có dũng khí đi xem mắt?"
"Đúng vậy, tôi cũng không có tiền, tôi càng không có nội hàm, nhưng tôi đẹp mà."
"Còn anh thì giống như không có gì."
"Tôi vốn là người rất thật thà, thà ngồi trên xe BMW khóc còn hơn ngồi sau xe đạp mà cười."
"Xe điện của anh còn không bằng nữa, anh vẫn nên về đổi xe đi."
Các khách mời nam ở hiện trường, trực tiếp bị kích thích đến đỏ mặt tía tai, ai nấy cũng muốn nổi khùng, thậm chí tức đến nổ phổi.
Vì một lần quay nhiều số cùng một lúc, nên tính cách nhân vật mà Miranda và Khu Phi Phi diễn đã được khai thác đến mức vô cùng tinh tế. Sau khi quay xong, cả đạo diễn và nhà sản xuất Lưu Lôi đều cảm thấy hết cả hơi. Sau khi chỉnh sửa sơ qua, hiệu quả càng thêm sắc sảo.
"Có nên cắt bỏ những lời sói lang của hai cô gái này không?"
"Thật sự quá nhiều tranh cãi, chúng ta sẽ bị chửi chết mất."
Ban đầu lúc ghi hình ở hiện trường, cảm giác đã rất gây sốc rồi, sau khi biên tập lại thì mức độ kích thích càng lớn, vì mật độ càng dày đặc. Nhà sản xuất Lưu Lôi không còn giữ được bình tĩnh, bèn đi tìm phó đài trưởng Âu Dương. Phó đài trưởng sau khi xem xong thì cũng choáng, đây... hai cô gái này tìm ở đâu ra vậy? Sao lại có thể chơi như vậy chứ?!
"Lãnh đạo, có nên phát sóng không? Tính tranh cãi có phải hơi lớn quá rồi không?"
Phó đài trưởng:
"Mấy số trước của Cuộc hẹn hoa hồng , rating có ngừng trượt dốc không?"
Nhà sản xuất Lưu Lôi:
"Không hề ngừng lại, đã hai lần cải biên, lần mới nhất là làm cơ chế trò chơi càng thất bại, rating lại trượt càng thê thảm."
Phó đài trưởng Âu Dương nghiến răng nói:
"Phát! Đã không ngăn được rating trượt, vậy thì dùng thuốc liều mạnh luôn, phát! Biết đâu có thể cho chúng ta một bất ngờ thì sao."
Những chương trình như vậy, bình thường trước đó một tháng là đã hoàn tất việc quay hình. Phó đài trưởng trực tiếp gật đầu đồng ý, giữ nguyên độ kích thích vốn có, chiếu theo ngày phát sóng bình thường.
Ngày 17 tháng 3, phát sóng bình thường!
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày 17 tháng 3. Phối hợp với chương trình Cuộc hẹn hoa hồng , trang web "Ngứa" lại một lần nữa đổi mới, lần lượt tung ra bộ tám chân dung mới. Mà điều quan trọng hơn là, chương trình Cuộc hẹn hoa hồng cùng lúc phát sóng.
Chiến lược của Lâm Tiêu có hiệu quả hay không, hai cô nàng Khu Phi Phi và Miranda có thể nhanh chóng nổi tiếng hay không, tất cả đều phụ thuộc vào đêm nay. Trước khi phát sóng, nhà sản xuất Lưu Lôi còn gọi điện đặc biệt cho Cao Trường Hà.
"Cao tổng, tối nay hai vị khách mời nữ mà ngài giới thiệu cho chúng tôi lên sóng, ngài nhớ chú ý xem chương trình Cuộc hẹn hoa hồng nhé."
Cao Trường Hà nói:
"Thế nào?"
Nhà sản xuất Lưu Lôi nói:
"Nhất định sẽ đầy rẫy tranh cãi đấy, giờ tôi cũng không biết đúng sai thế nào nữa, mí mắt cứ loạn nhịp cả lên.
Chiều ba mươi tết, Trương Văn Xuyên ở thôn bên cạnh đến cúng tổ, còn đặc biệt ghé nhà Lâm Tiêu. Hắn được coi là người có tiền đồ nhất ở mấy thôn xung quanh, tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại Đại học Bách khoa Bắc Kinh, giờ đã định cư ở Bắc Kinh. Ông nội Lâm Tiêu hỏi thu nhập của hắn, hắn rất thận trọng nói:
"Khoảng một vạn ba tệ."
Vào thời đại này, lương tháng một vạn ba đã vô cùng lớn. Thực sự có thể trở thành niềm tự hào của mấy thôn.
Tiếp đó, Trương Văn Xuyên vỗ vai Lâm Tiêu nói:
"Thành tích của cháu tốt như vậy, hoàn toàn có thể thi vào đại học ở kinh thành, sau đó ở lại Bắc Kinh làm việc cùng anh."
Lâm Tiêu ngượng ngùng cười nói:
"Cháu sẽ cố gắng, cháu sẽ cố gắng."
Đêm giao thừa, cả nhà đã đổi ti vi lớn, mọi người vô cùng náo nhiệt xem chương trình cuối năm. Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ liên hồi. Thỉnh thoảng còn có tiếng pháo hoa. Điện thoại của Lâm Tiêu không có tín hiệu, vì cột phát sóng di động còn chưa được xây đến thôn, khoảng năm sau mới có tín hiệu.
Cùng lúc đó, công ty bên kia cũng náo nhiệt không kém. Ròng rã mười mấy người ăn tết ở đó. Đúng là vừa hát vừa múa, hơn nữa còn uống rất lâu, đến khi chủ nợ Cao Trường Hà đi về thì để lại một thùng rượu XO.
Cũng vào ngày hai mươi chín tết. Chồng Bạch Tiểu Bình cuối cùng cũng về, đi làm thuê bên ngoài mấy tháng, mang về hơn ba ngàn tệ, còn chưa bằng số tiền Bạch Tiểu Bình nấu cơm ở Lightning Technology kiếm được. Bạch Tiểu Bình chặn cửa không cho chồng vào nhà, còn nói hết mùa xuân đi làm sẽ đến cục dân chính ly hôn. Hai người lại cãi nhau một trận lớn. Tức nổ phổi, Bạch Tiểu Bình nói lúc đó anh từng nói, nếu lại đánh bạc sẽ chặt ngón tay, kết quả chưa được mấy ngày đã đi đánh bạc, còn thua cả xe, sau đó im re bỏ đi, ngón tay của anh vẫn còn nguyên đó kia mà?
Trương Chí Cương tức giận, chạy thẳng vào bếp cầm dao bổ củi, vung thẳng xuống tay mình định chặt. Bạch Tiểu Bình không nỡ, xông tới đẩy ra. Kết quả Trương Chí Cương không chặt ngón tay mà ngược lại cắt mất một mẩu thịt ngón út. Sau đó hai người lại ôm nhau khóc rống, coi như là làm lành.
Năm nay đối với Lý Trung Thiên mà nói, chắc hẳn là năm tốt nhất từ trước đến giờ. Đầu tiên là thành tích của hắn không hề thụt lùi, thi cuối kỳ được 635 điểm, xếp hạng thứ sáu. Hơn nữa còn mang ba ngàn tệ về nhà. Chỉ là, vẻ đắc ý của hắn hình như không có tác dụng. Lúc hắn để tiền lên bàn, định hưởng thụ ánh mắt tán dương của người nhà thì cha mẹ lại vô cùng bất an, hỏi đi hỏi lại nhiều lần số tiền này ở đâu ra.
Hắn nói là làm thuê ở một công ty máy tính kiếm được, người nhà vẫn không tin. Cuối cùng, Lý Trung Thiên buộc phải mượn điện thoại của hàng xóm gọi đến Lightning Technology, nhờ ông chủ Hạ Tịch xác nhận số tiền đó là do hắn làm thuê mà có. Lúc này bố mẹ Lý Trung Thiên mới tin, sau đó lại lâm vào mâu thuẫn và giằng xé. Con trai ta còn chưa vào đại học mà đã kiếm được hơn một ngàn một tháng? Nếu vậy, chẳng phải là không vào đại học cũng chẳng sao, đi làm thế này còn có thể giảm gánh nặng cho gia đình sao?
Nhưng suy nghĩ này vừa nhen nhóm lên liền bị dập tắt ngay. Có gì quan trọng hơn con trai vào đại học trọng điểm chứ? Thế là, cha Lý Trung Thiên ra sức khuyên bảo, muốn con trai tập trung vào việc học, dù có muốn làm thuê thì cũng phải chờ thi đỗ đại học tốt đã rồi hãy tính. Khiến Lý Trung Thiên cảm thấy thành tựu của mình giảm đi rất nhiều.
Lâm Tiêu thì không có nỗi phiền muộn này. Hắn lại đưa cho cha mẹ năm ngàn tệ, nói đây là tiền nhuận bút do gửi bản thảo mới cho tạp chí xã. Sau đó, qua chị gái Lâm Diêu đưa cho cha một vạn tệ, nói năm nay chị đi làm ở Quảng Đông kiếm được. Lâm Hoài Lập nhận tiền mà ngẩn người rất lâu.
Ước chừng sau mấy tiếng. Mẹ Lâm Tiêu tìm đến Lâm Diêu, trả lại cho chị bốn ngàn tệ, nói đã đưa sáu ngàn tệ cho gia đình là quá đủ rồi, số tiền còn lại chị tự cất dùng. Lúc này Lâm Diêu phát hiện, cha mẹ có lẽ hơi bất công, nhưng vẫn rất yêu mình.
Đối với cha mẹ Lâm Tiêu và cả ông bà, năm nay cũng là năm tốt nhất. Thành tích học tập của Lâm Tiêu tốt đến khó tin, cô con gái Lâm Diêu cũng có vẻ hiểu chuyện hơn rất nhiều. Hơn nữa, kinh tế năm nay khá hơn bao giờ hết, trước kia mỗi độ cuối năm đều lo lắng bất an vì tiền không đủ. Mỗi lần mua quần áo mới cho Lâm Tiêu đều là cắn răng mua. Năm nay trong tay đột nhiên có hơn một vạn tệ, chỉ là Lâm Hoài Lập vẫn không nỡ mua cho mình bộ quần áo mới, mà chỉ mua cho ông bà nội. Dù vậy, Lâm Diêu trực tiếp mua quần áo mới cho cả nhà.
Mồng hai tết, mọi người bắt đầu đi chúc tết. Lâm Hoài Lập dẫn Lâm Tiêu đến nhà bà ngoại, đi ba nhà cậu mợ chúc tết. Tại đó, thu được một tin lớn. Con rể của dì cả năm nay làm một xưởng ở dãy núi Ôn, kiếm được rất nhiều tiền, những hai mươi mấy vạn. Ngay lập tức, chuyện này gây xôn xao cả nhà ngoại và họ thông gia. Mọi người đều ngưỡng mộ dì cả, kiếm được một chàng rể tốt.
Vốn dĩ Lâm Hoài Lập đang kể chuyện thành tích của Lâm Tiêu, nói hắn viết bản thảo cho tạp chí xã kiếm được hơn một vạn tệ, cũng đang được mọi người khen ngợi không ngớt. Ai ngờ, con rể dì cả kiếm được những hai mươi mấy vạn, cướp hết cả hào quang. Điều này khiến Lâm Hoài Lập có chút bực dọc.
Còn chị gái Lâm Diêu nghe thấy thế, liền nháy mắt với Lâm Tiêu. Hai mươi mấy vạn? Nếu là trước đây, Lâm Diêu cũng thấy đó là một con số trên trời. Nhưng bây giờ? Công ty của Lâm Tiêu một tháng đã kiếm được mấy chục vạn.
Tỷ lệ học sinh bỏ học ở thôn cao đến đáng kinh ngạc, ví dụ như các bạn tiểu học cùng lớp với Lâm Tiêu, tổng cộng hai mươi người, chỉ có hai người lên cấp ba, còn lại đều ra ngoài đi làm. Chỉ là, bọn họ có vẻ đang trong giai đoạn hưng phấn khi đi làm thuê. Cũng không thấy vất vả, chỉ thấy thoải mái vì đã thoát khỏi nông thôn. Hơn nữa, mỗi tháng kiếm được cả ngàn tệ cũng đã rất thỏa mãn, dù sao nhiều người hồi học cấp hai vẫn còn phải tự mang dưa muối, đậu nành và cơm gạo mình nấu để ăn, mỗi tuần chỉ được tiêu hai ba tệ. Còn bây giờ một tháng kiếm một ngàn tệ thì thấy quá là dư dả.
Lâm Tiêu từ nhỏ là học bá, lúc còn bé quan hệ không tốt với các bạn trong lớp, thậm chí còn bị bắt nạt. Còn bây giờ, những người bạn nhỏ đi làm thuê kia lại nhớ nhung khoảng thời gian đó, thường tụ tập đến nhà Lâm Tiêu nói chuyện phiếm. Có lẽ vì hắn là người duy nhất có khả năng vào đại học trong số những bạn bè cùng trang lứa. Chỉ có điều, lũ bạn này chém gió thì không biết trời trăng gì cả.
"Mấy người biết ông chủ của bọn tao có bao nhiêu tiền không? Hắn vốn có một chiếc xe bạc, kết quả bị đụng hư, hắn vứt luôn không thèm sửa, đổi luôn một chiếc xe vàng."
Mấy bạn nhỏ xung quanh cứ hết sức nghi ngờ, nhưng vẫn theo đó mà kinh ngạc. Lúc này mấy người bạn đi làm thuê trong thôn, thực chất cũng chỉ làm ở mấy nhà máy ở hương trấn Quảng Đông thôi, còn thành phố lớn thì chỉ mới đi qua. Với xe cộ thì lại càng không hiểu gì, không biết trên đời này thực sự có xe hàng triệu tệ, thậm chí hàng chục triệu tệ. Mặc dù không phải xe vàng xe bạc, nhưng cũng xấp xỉ.
"Móa, chuyện tao thấy mới là lạ, chúng mày chắc chưa thấy đâu, chúng mày biết người ta ở Quảng Đông dùng cái gì để nhắm rượu không?"
"Ăn đá, nhúng đá một chút rồi uống một ngụm rượu."
"Thế này đã là gì? Mày đã thấy người ta biểu diễn 'tích lũy kình' chưa?"
Người bạn này nhỏ giọng nói:
"Dùng cái chỗ đó nuốt quả mận vào, sau đó bắn ra, bắn thẳng vào mặt mày."
"Má nó, dùng cái, dùng cái gì bắn ra thế?"
"Chính là cái chỗ mà mày ngày nào cũng thấy đấy, còn phải hút thêm điếu thuốc...."
Chủ đề lệch đến đây thì không tài nào quay lại được nữa. Lâm Tiêu cũng ra vẻ ngây ngô chưa từng trải sự đời, đi theo cười hề hề.
Khoảng thời gian thư thái này chỉ duy trì đến đầu năm, Lâm Tiêu liền lấy cớ học hành mà về Lâm Sơn. Quay về công ty! Tất cả là vì "ngứa" phòng livestream.
Sau đó, Lâm Tiêu lại bắt đầu cuộc sống cực kỳ bận rộn. Vì đẩy nhanh ra mắt phòng livestream "ngứa", hắn dự định cùng lúc dùng hai chiêu. Một chiêu bình thường, một chiêu lớn. Chiêu bình thường, với tốc độ cực nhanh, tiếp tục đẩy mạnh ra mắt các album ảnh, tám album ảnh. Mặc dù tính nghệ thuật, chất lượng không bằng ba album ảnh trước, nhưng cũng không cần phải quá đỉnh. Chỉ cần hơn một chút là được, cực hạn gợi cảm, cực hạn sức mạnh. Chỉ cần thay đổi trang phục và bối cảnh cũng đã có thể tạo được bất ngờ. Có lúc một người, có lúc hai ba người, lúc nhiều nhất thì là cả một đám người.
Về bối cảnh, có tuyết trắng mênh mông, có bikini đỏ rực. Có lụa yếm trong cung điện, có các kiểu nông thôn diễm phụ. Còn có cả loạt ảnh mặc đồ lót gợi cảm khi cấy mạ. Các kiểu khác nhau. Tóm lại, mỗi concept ảnh đều hết sức rõ ràng, tuyệt đối không phải chân dung bình thường. Cơ bản là bắt được một điểm gợi cảm bùng nổ rồi khuếch đại nó đến mức cao nhất. Ví dụ như concept nông thôn. Sẽ thực sự lên núi chặt gỗ, mặc quần áo bó sát người để khiêng gỗ, khiêng đến đổ mồ hôi đầm đìa. Vì nóng quá nên cởi áo ra, chỉ còn đồ lót. Mà đồ lót lúc này, không thể quá thời thượng, gợi cảm mà là kiểu phong cách thôn quê, loại vải bông tam giác, quan trọng là phải có mấy cái lỗ rách, thậm chí phải bị ướt đẫm mồ hôi. Khi khiêng gỗ mà quay người ưỡn mông các thứ, sẽ tạo ra một cảm giác bùng nổ.
Đến khi cấy mạ thì còn đã hơn, bởi vì toàn là cúi người, ưỡn mông mà cấy mạ. Lúc này thậm chí không cần bikini, chỉ cần đủ mỏng, có hiệu ứng hơi mờ khi bị ướt là được rồi. Dĩ nhiên, lúc này không có mạ, nên sẽ tìm mạ non để thay thế. Mà Chi Giang khá lạnh, nên phải đi đến Trạm Giang ở Quảng Đông để chụp.
Còn sân trượt băng, khung cảnh tuyết, vừa lúc Chi Giang đang có tuyết lớn. Mặc dù tám album ảnh tiếp theo này có lẽ tiêu chuẩn không bằng các album Critical Condition , Prison Sous Haute Tension , Tử vong chiến trường và chi phí cũng không cao như vậy, nhưng vẫn tuyệt đối là hàng đỉnh. Thậm chí có một số concept, nhất là concept cấy mạ, concept phụ nữ trẻ góa bụa thôn quê khiêng gỗ, xét về độ gợi cảm, còn vượt qua cả ba concept ảnh trước. Không gì khác, là vì nó có một sự mô phỏng chân thật về gợi cảm. Mỗi album ảnh đều tập trung vào một người mẫu, khai thác triệt để điểm gợi cảm bùng nổ của mỗi người mẫu thông qua mỗi album. Tám album này thật sự đã vắt kiệt sức của tám cô gái. Nhất là hai concept ảnh tuyết và trượt băng, trời lạnh như thế, mà còn phải mặc bikini đỏ và đồ lót ba điểm màu đỏ. Việc chụp hai concept này là do Tô Đào và Hoàng Yên Nhi đảm nhận. Phải thực sự là trung thành và yêu nghề lắm mới có thể trụ được.
Còn concept khiêng gỗ, vốn phù hợp với Hoàng Yên Nhi nhất, vì cô có sức khỏe tốt nhất. Nhưng vì cô muốn tham gia concept cấm dục đô thị, concept gợi cảm cao cấp, nên đã đổi người. Đường Thải Phượng. Cô cũng xuất thân nông thôn, có một đặc điểm, là khung xương lớn, xương chậu rộng, tạo nên một nét gợi cảm nguyên thủy. Cao 1 mét 63, đùi to và săn chắc, đây không phải nhược điểm, mà lại là ưu điểm. Đại khái là hình ảnh quả phụ thôn quê quyến rũ nhất trong trí tưởng tượng của đàn ông. Vậy thì cứ thế mà phóng đại những đặc điểm này lên.
Còn chiêu lớn, là trong hai, ba tháng phải biến Miranda và Khu Phi Phi nổi đình đám. Trở thành những người nổi tiếng trên mạng đời đầu, từ đó gây hiệu ứng lan tỏa đến cả phòng livestream. Miranda thậm chí cũng không cần phải quảng bá quá nhiều, vì hình tượng của cô đã bùng nổ từ Prison Sous Haute Tension và Tử vong chiến trường . Hai hình tượng đó cùng với thân phận người nước ngoài của cô. Nhưng Lâm Tiêu vẫn quyết định thêm một mồi lửa. Hỏi cô có nguyện ý tham gia chương trình hẹn hò Cuộc hẹn hoa hồng của đài Hồ Nam không.
Chương trình này ra mắt năm 98 đã nhanh chóng có lượng người xem bùng nổ. Giờ đây, chương trình này tuy đã qua thời đỉnh cao nhưng lượng người xem vẫn còn rất lớn, tuy nhiên lại có xu hướng trượt dốc, cả đài Mango ti vi có chút đau đầu và đã thực hiện nhiều lần thay đổi, nhưng vẫn không có cách nào kéo lại được đà suy tàn. Khu Phi Phi tuy có dáng người đẹp và nhan sắc xinh đẹp, nhưng có thể thuận lợi lên chương trình hay không, vẫn là một ẩn số. Còn Miranda là phụ nữ ngoại quốc, lại còn xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ được chương trình Cuộc hẹn hoa hồng ưa thích.
Như vậy là có thể trói chặt Miranda và Khu Phi Phi vào chung một chỗ. Miranda trên chương trình, sẽ tập trung vào sự gợi cảm và bạo dạn. Ví dụ, yêu cầu người hẹn hò phải có mũi to, thể lực phải tốt. Hở chút lại hỏi:
"Eo của anh có ổn không? Có ‘hư’ không?"
Tóm lại, hình tượng nhân vật nhất định phải thật nổi bật. Cô nói tiếng Trung không được nhiều, nhưng hễ mở miệng ra thì toàn là lời sói lang.
Đến mức những câu nói có khả năng bị cắt đi, do yêu cầu tiêu chuẩn của đài truyền hình, thì thật ra cũng không cần phải quá lo lắng. Bởi vì không nói quá trắng ra thì "hư không?"
, "eo có được không?"
, "mũi to không?"
, chẳng lẽ không nói được sao? Vì rating, vì sự nổi tiếng, các đài truyền hình sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Còn hình tượng nhân vật của Khu Phi Phi, là sự phù phiếm, thực dụng và hám lợi. Chính là bản sao gợi cảm xinh đẹp của Mano, mỗi lời nói ra đều cố tình kích thích thần kinh của rất nhiều người. Ví dụ, không có ba mươi vạn tiền sính lễ thì còn muốn cưới ta sao? Thà ngồi trong Mercedes mà khóc, còn hơn ngồi sau xe đạp mà cười. Ở nhà ta chưa bao giờ làm việc nhà, đến nhà anh mà còn muốn làm việc nhà sao? Nói tóm lại, chính là sự nông cạn, phù phiếm, nhưng không thô tục.
Lâm Tiêu ban đầu lo lắng Miranda sẽ từ chối Cuộc hẹn hoa hồng , nhưng người phụ nữ này lại vốn dĩ thích xuất hiện trước ống kính, thích ti vi nên gần như không chút do dự mà đồng ý. Sau đó, Hạ Tịch liền đưa hai người phụ nữ đến nói chuyện với ban tổ chức Cuộc hẹn hoa hồng của đài Mango TV.
Hơn nữa, trước đó đã nhờ Cao Trường Hà chào hỏi trước với người của Mango TV, gã có mối quan hệ cực rộng, hơn nữa còn có hai công ty sản xuất phim truyền hình, đã kiếm được bao nhiêu thì không rõ, nhưng có rất nhiều bạn bè. Gần như vừa gặp mặt, nhà sản xuất Lưu Lôi của Cuộc hẹn hoa hồng liền đồng ý để hai người tham gia chương trình. Hạ Tịch còn chưa cần đưa phong bì đỏ. Vì trong một năm nay lượng người xem Cuộc hẹn hoa hồng đang xuống dốc, ban tổ chức vì muốn vãn hồi tình hình đã mấy lần cải tiến, nhưng vẫn không hiệu quả. Sự xuất hiện của Miranda khiến ban tổ chức vô cùng mừng rỡ. Dù sao vào thời điểm đó, ngay cả quảng cáo cũng muốn tìm người nước ngoài, huống hồ Miranda lại còn xinh đẹp như vậy?
Sau đó, Hạ Tịch trình bày hai hình tượng nhân vật đã thiết kế, cùng với những biểu hiện tiếp theo trong chương trình. Nhà sản xuất Lưu Lôi lập tức giật mình, liệu như vậy có quá bạo dạn và mạo hiểm không? Ha ha, mấy năm sau Phi thành vật nhiễu nhờ cái gì mà nổi đình đám? Chẳng phải nhờ vào sự tranh cãi hay sao? Mano chỉ dựa vào câu nói kia đã nổi tiếng khắp cả nước. Dĩ nhiên, nổi tiếng thì dù tốt hay xấu cũng đều là nổi tiếng. Nhưng nhà sản xuất Lưu Lôi vốn có sự nhạy cảm và trực giác trời cho. Hai hình tượng rõ ràng và nổi bật như vậy, có lẽ sẽ mang đến sự bất ngờ về lượng người xem, cũng không thể nói trước được.
Thậm chí, Lâm Tiêu còn đặc biệt thiết kế một động tác cho Miranda, đó là xoạc chân 190 độ, cũng tức là tư thế Kim kê độc lập, đồng thời kéo một chân xoay cả thân người 360 độ. Màn chào sân diễn một động tác cực kỳ đỉnh và gợi cảm như vậy, chắc chắn sẽ gây ấn tượng sâu sắc.
Sau đó quay hình, quả nhiên đã mang đến một bất ngờ lớn cho đạo diễn và nhà sản xuất Lưu Lôi. Mặc dù vẫn chưa phát sóng, nhưng bầu không khí ghi hình ở hiện trường đã không bình thường chút nào. Sự xuất hiện của Miranda và Khu Phi Phi, cứ như ném hai tảng đá lớn vào một cái ao nước đã phẳng lặng, tạo ra những gợn sóng khổng lồ. Hai người gần như đã đè bẹp tất cả khí thế và danh tiếng của các khách mời nữ khác. Vì những khách mời nữ khác thực sự quá là tầm thường.
Miranda mặc đồ hở hang, quần jean bó sát người, vốn dĩ đã gợi cảm và có sức ép lớn. Khi vừa xuất hiện đã xoạc chân một cái đồng thời xoay tròn 360 độ, trực tiếp đốt cháy cảm xúc toàn trường, và khiến các khách mời nam cũng phải ngây người ra nhìn. Tiếp theo các cảnh quay, Miranda một cô gái xinh đẹp gợi cảm người ngoại quốc, lại liên tục tuôn ra những lời sói lang, làm cho không khí ở hiện trường trở nên nóng bỏng, "Anh rất đẹp trai, nhưng mà không được, vì mũi của anh quá nhỏ."
"Nhìn sắc mặt của anh, trông có vẻ như rất hư đấy."
"Anh không tệ, tuy thấp bé, nhưng nhìn có vẻ khỏe mạnh, eo rất khỏe."
"Anh có thể ôm tôi làm hai mươi cái squat được không?"
"Hai mươi cái squat cũng không làm được? Vậy thì anh không chịu nổi tôi đâu."
Càng đặc biệt hơn là cô dùng tiếng Trung không chuẩn mà nói ra, khiến phản ứng hóa học ngay lập tức xảy ra. Nhà sản xuất Lưu Lôi cùng đạo diễn, cả người dẫn chương trình thậm chí đều nhìn nhau. Có chuyện rồi đây! Không biết có bị mắng hay không, nhưng chắc chắn tỷ lệ người xem sẽ bùng nổ thôi.
Sau đó, bọn họ có chút thất vọng về biểu hiện của Khu Phi Phi. Cô gái này tuy rất xinh đẹp, dáng người rất đẹp, khí chất cũng có, nhưng lại không có biểu hiện gì trên chương trình, trông như một cái bình hoa xinh đẹp vậy. Nhưng ngay sau đó, Khu Phi Phi đã mang đến một sự kinh ngạc lớn hơn, hay là kinh hãi thì đúng hơn. Những lời sói lang của Miranda, vẫn còn chỉ là đang trêu chọc khơi gợi tính dục của mọi người. Còn ngôn ngữ của Khu Phi Phi thì lại là sự kích thích điên cuồng lên thần kinh của vô số người. Sự phù phiếm và hám danh lợi, đặc biệt vẫn là được nói ra với một giọng điệu ngây thơ."
Con gái trời sinh có quyền không nói đạo lý."
"Anh 30 tuổi mà vẫn chưa có xe, sao còn có dũng khí đi xem mắt?"
"Đúng vậy, tôi cũng không có tiền, tôi càng không có nội hàm, nhưng tôi đẹp mà."
"Còn anh thì giống như không có gì."
"Tôi vốn là người rất thật thà, thà ngồi trên xe BMW khóc còn hơn ngồi sau xe đạp mà cười."
"Xe điện của anh còn không bằng nữa, anh vẫn nên về đổi xe đi."
Các khách mời nam ở hiện trường, trực tiếp bị kích thích đến đỏ mặt tía tai, ai nấy cũng muốn nổi khùng, thậm chí tức đến nổ phổi.
Vì một lần quay nhiều số cùng một lúc, nên tính cách nhân vật mà Miranda và Khu Phi Phi diễn đã được khai thác đến mức vô cùng tinh tế. Sau khi quay xong, cả đạo diễn và nhà sản xuất Lưu Lôi đều cảm thấy hết cả hơi. Sau khi chỉnh sửa sơ qua, hiệu quả càng thêm sắc sảo.
"Có nên cắt bỏ những lời sói lang của hai cô gái này không?"
"Thật sự quá nhiều tranh cãi, chúng ta sẽ bị chửi chết mất."
Ban đầu lúc ghi hình ở hiện trường, cảm giác đã rất gây sốc rồi, sau khi biên tập lại thì mức độ kích thích càng lớn, vì mật độ càng dày đặc. Nhà sản xuất Lưu Lôi không còn giữ được bình tĩnh, bèn đi tìm phó đài trưởng Âu Dương. Phó đài trưởng sau khi xem xong thì cũng choáng, đây... hai cô gái này tìm ở đâu ra vậy? Sao lại có thể chơi như vậy chứ?!
"Lãnh đạo, có nên phát sóng không? Tính tranh cãi có phải hơi lớn quá rồi không?"
Phó đài trưởng:
"Mấy số trước của Cuộc hẹn hoa hồng , rating có ngừng trượt dốc không?"
Nhà sản xuất Lưu Lôi:
"Không hề ngừng lại, đã hai lần cải biên, lần mới nhất là làm cơ chế trò chơi càng thất bại, rating lại trượt càng thê thảm."
Phó đài trưởng Âu Dương nghiến răng nói:
"Phát! Đã không ngăn được rating trượt, vậy thì dùng thuốc liều mạnh luôn, phát! Biết đâu có thể cho chúng ta một bất ngờ thì sao."
Những chương trình như vậy, bình thường trước đó một tháng là đã hoàn tất việc quay hình. Phó đài trưởng trực tiếp gật đầu đồng ý, giữ nguyên độ kích thích vốn có, chiếu theo ngày phát sóng bình thường.
Ngày 17 tháng 3, phát sóng bình thường!
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày 17 tháng 3. Phối hợp với chương trình Cuộc hẹn hoa hồng , trang web "Ngứa" lại một lần nữa đổi mới, lần lượt tung ra bộ tám chân dung mới. Mà điều quan trọng hơn là, chương trình Cuộc hẹn hoa hồng cùng lúc phát sóng.
Chiến lược của Lâm Tiêu có hiệu quả hay không, hai cô nàng Khu Phi Phi và Miranda có thể nhanh chóng nổi tiếng hay không, tất cả đều phụ thuộc vào đêm nay. Trước khi phát sóng, nhà sản xuất Lưu Lôi còn gọi điện đặc biệt cho Cao Trường Hà.
"Cao tổng, tối nay hai vị khách mời nữ mà ngài giới thiệu cho chúng tôi lên sóng, ngài nhớ chú ý xem chương trình Cuộc hẹn hoa hồng nhé."
Cao Trường Hà nói:
"Thế nào?"
Nhà sản xuất Lưu Lôi nói:
"Nhất định sẽ đầy rẫy tranh cãi đấy, giờ tôi cũng không biết đúng sai thế nào nữa, mí mắt cứ loạn nhịp cả lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận