Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 79: Người đàn bà xinh đẹp lẳng lơ, kích thích xe lửa
Lâm Tiêu khẳng định không thể lên xe ở Lâm Sơn, như vậy sẽ gặp phải "Bong Bóng". Thậm chí tốt nhất là đừng lên xe ở trạm kế tiếp, vì có khả năng sẽ bị "Bong Bóng" ở trong cửa sổ phát hiện thân ảnh. Mặc dù nàng có lẽ không nhận ra, nhưng không thể để nàng liên tưởng Nhị Cẩu với Lâm Tiêu có một chút gì đó, chí ít hiện tại là không được.
"Ngươi lái xe đưa ta đến trạm Hoài Ngọc, là trạm tiếp theo của đoàn tàu K210, ta sẽ lên xe ở đó."
Hạ Tịch gật đầu nói:
"Đi."
"Ngoài ra, ta có một yêu cầu."
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi nói."
Hạ Tịch:
"Lần sau nếu lại có tiết mục tích lũy năng lượng này, thì nhớ gọi ta."
Cô ta chỉ chỉ vào màn hình máy vi tính.
Sau đó, hai ngày thứ năm, thứ sáu đều là ngày thi.
Trước khi vào lớp vào thứ năm, Lâm Tiêu đã bị Liên Y chặn lại, cô đưa tay ra với hắn.
"Làm gì?"
"Đồ ăn sáng của ta đâu?"
A, ngươi vẫn còn nhớ chuyện này à, lần đó là trường hợp đặc biệt mà. Nhưng cô cứ đưa bàn tay trắng nõn nhỏ bé ra.
Lâm Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa đồ ăn sáng để trên tay cô, đây rõ ràng là đồ hắn để dành thêm cho mình.
"Giơ hai tay lên."
Lâm Tiêu giơ hai tay lên, Liên Y đặt một tấm vé vào lòng bàn tay hắn, kiêu ngạo nói:
"Thứ bảy tuần này, có một buổi biểu diễn ở phòng hòa nhạc Chi Giang đường số 3 Ánh Rạng Đông, Hàng Châu, đây là vé vào cửa."
"Đổi lấy đồ ăn sáng của ngươi."
Lâm Tiêu nói:
"Hẹn ta đi xem biểu diễn? Mua một tấm vé có gì đáng tự hào?"
"Ta sẽ biểu diễn."
Liên Y hờ hững nói.
Hả?!
Ngươi, ngươi giỏi vậy sao?
Lâm Tiêu biết Liên Y vẫn luôn chơi piano, Liên Chính còn mời một phó giáo sư âm nhạc chuyên môn đến chỉ điểm cho cô. Nhưng không ngờ tới, cô có thể biểu diễn ở phòng hòa nhạc Chi Giang sao?
Chúc Hoành Bân không ở xa nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức cảm thấy tim mình như muốn vỡ tan. Tại sao lại như vậy?
Hắn đã sớm biết Liên Y thứ bảy tuần này sẽ đi biểu diễn, vì thế hắn đã mua sẵn mấy tấm vé, cả nhà sẽ cùng đi, định tạo bất ngờ cho Liên Y.
Kết quả, buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, Liên Y đã giáng một đòn chí mạng vào hắn.
Ta, ta rốt cuộc thua ở chỗ nào?
Lúc này, Lý Trung Thiên ở bên cạnh cảm thấy mình có hơi thừa thãi, yếu ớt giơ tay lên:
"Tôi vào lớp trước có được không?"
Hả?!
Lâm Tiêu và Liên Y đồng thời quay đầu.
Lý Trung Thiên, ngươi hóa ra nãy giờ vẫn ở bên cạnh sao?
Lâm Tiêu tính toán thời gian nói:
"Ta sẽ cố gắng đến, nhưng mà thứ bảy ta rất bận, chưa chắc có thời gian rảnh."
Liên Y tức giận:
"Đi hay không thì tùy."
Nói xong, liền đi thẳng vào lớp.
Hai ngày thi này, thật sự rất lười nói chuyện.
Chỉ là đến lúc tan học thứ sáu, chủ nhiệm lớp Lý Minh Triêu nói:
"Theo thông báo của nhà trường, bạn Liên Y và bạn Lâm Tiêu của lớp chúng ta đã đạt danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố, mọi người hãy chúc mừng hai bạn."
Ngay lập tức, cả lớp vỗ tay.
Mà sắc mặt của Chúc Hoành Bân thì trắng bệch. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Vốn dĩ, cái danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố này, Chúc Hoành Bân hắn rất có sức cạnh tranh.
Nhưng vì cân nhắc việc cả lớp chỉ có ba người, lớp 12, 8 lại đã chiếm mất hai suất rồi nên thôi hắn bỏ qua. Hắn cảm thấy mình đang hy sinh danh ngạch này cho Liên Y. Ai ngờ, hiện tại Lâm Tiêu lại cướp mất danh ngạch này.
Lâm Tiêu học giỏi hơn ta sao? Đóng góp cho lớp của hắn, so được với ta sao? Gia thế của hắn, so được với ta sao?
Lần trước giao lưu với học sinh Mỹ đã là bất công lắm rồi, bây giờ đến lượt danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố cũng cho hắn, cái này quá không công bằng.
Lý Minh Triêu tuy dẫn đầu vỗ tay nhưng trong lòng có chút lo lắng, hiệu trưởng Trương Khải Triệu quá cố chấp, dường như muốn đem tất cả vinh dự đều dành cho Lâm Tiêu. Điều này sẽ gây ra một phản ứng ngược lớn.
Học sinh ba tốt cấp thành phố, quan trọng nhất là điểm thi, thành tích của Lâm Tiêu tuy tiến bộ rất nhanh nhưng còn lâu mới đạt đến hàng đầu. Huống chi hắn còn thường xuyên trốn tiết tự học buổi tối, những lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú thì càng không tham gia, không ít thầy cô đều có ý kiến.
Lý Minh Triêu nói tiếp:
"Tuy tiếp theo là cuối tuần nhưng mọi người cũng đừng lơ là nhé, thứ hai sẽ có điểm ngay đấy."
Sau đó, Lý Minh Triêu liền rời đi.
Mọi người đi ra khỏi lớp, Liên Y đi thẳng đến trước mặt Lâm Tiêu, trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn một hồi, sau đó ngạo kiều bỏ đi.
Đôi mắt vừa đáng yêu lại vừa hung dữ, giống như là một lời cảnh cáo không tiếng. Ngày mai ta biểu diễn, ngươi không dám đến thì cứ thử xem.
Từ sau lần thứ hai đưa ra tòa lâu đài công chúa, đồng thời nhận được quyển Kinh Thi kia, Lâm Tiêu cảm thấy Liên Y đã thay đổi rõ rệt. Trở nên càng hung dữ hơn.
Lý Trung Thiên bên cạnh ngưỡng mộ cảm thán nói:
"Lâm Tiêu, lần trước cậu nói có bạn gái, là chỉ Liên Y sao?"
Lâm Tiêu:
"Ờ, có lẽ là vậy..."
Đêm thứ sáu, Lâm Tiêu và Lý Trung Thiên đều ăn cơm ở công ty.
Bạch Tiểu Bình chính thức trở thành đầu bếp của công ty, phụ trách việc ăn uống cho mười mấy người, công việc này quả thật rất mệt, mỗi ngày mua đồ ăn, nấu cơm đã tốn không ít thời gian. Chỉ là Lý Trung Thiên, ngươi... Đi theo rửa rau làm cái gì vậy?
Ngươi còn giúp thái thịt nữa? Cậu trai trẻ, đừng giúp lại làm thêm chuyện, cậu ủ rũ vậy giống đang lẳng lơ.
Sau khi ăn xong, Bạch Tiểu Bình cũng không muốn về. Vì chồng cô đã bỏ đi trốn nợ không biết ở đâu rồi, cô về nhà cũng chỉ lẻ loi một mình. Trước đây còn có thể sang nhà hàng xóm tán gẫu, chơi mạt chược, giờ chồng cô thua bài quá nhiều, đến chiếc xe ngựa cũng phải bán, hàng xóm ai cũng biết chuyện, trước mặt thì tỏ vẻ thương hại cô, sau lưng thì chẳng biết nói gì.
Huống chi, trước đây Bạch Tiểu Bình còn thích khoe khoang trước mặt hàng xóm, một là khoe nhà mình giàu, hai là khoe mình xinh đẹp, dáng người chuẩn. Làm cho chồng mấy nhà hàng xóm đều phải ngẩn ngơ. Giờ cô gặp xui, chắc chắn mấy bà cô hàng xóm đang vui vẻ lắm.
Chỉ là, ở lại công ty, cô cũng không hiểu mấy người này ngồi trước máy tính làm gì, chỉ thấy ai nấy trông đều rất là "cao cấp". Nhưng... Có một điều khiến cô rất ngạc nhiên. Vì ở đây, mọi người đều gọi Lâm Tiêu là Lâm tổng. Cô thắc mắc, không phải Lâm Tiêu là người làm công trong công ty này sao? Sao lại thành Lâm tổng rồi?
Vì vậy, cô tìm một người để hỏi.
"Công ty này là của Lâm tổng, cậu ấy là ông chủ, Hạ tổng là người đứng thứ hai."
Bạch Tiểu Bình nghe xong liền sững sờ, Lâm Tiêu mới mười mấy tuổi thôi mà, mới học lớp 12 sao? Mà đã là ông chủ một công ty lớn như vậy?
Trước đó Lâm Tiêu kêu cô đến nấu cơm, cô còn tưởng là hắn có chút uy tín trước mặt ông chủ thôi, không ngờ hắn mới là ông chủ.
Trời ơi, người đàn ông có bản lĩnh như vậy, lại còn đẹp trai nữa chứ.
Buổi tối, hai người lại nói chuyện phiếm.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Nhị Cẩu ca ca, anh đoán em đang làm gì?
Nhị Cẩu: Thay quần áo.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Ghét quá, sao anh thông minh vậy.
"Bong Bóng" đang đứng trước gương, liên tục thay hết bộ này đến bộ khác. Quần áo của cô thật sự rất nhiều. Tiền lương của cô hoàn toàn không cần phải đưa cho gia đình, hằng năm bố mẹ còn phải chu cấp cho cô rất nhiều, căn bản dùng không hết, toàn bộ đều dùng để mua quần áo đẹp, mỹ phẩm dưỡng da.
Vì vậy, quần áo của cô không những chiếm hết tủ quần áo của mình, mà còn chiếm cả tủ của Tiêu Vạn Lý và Lý Phương Phương, thậm chí trên tầng áp mái cũng phải đóng một dãy tủ.
Thương cảm Tiêu Vạn Lý, mấy bộ quần áo của ông trực tiếp tìm đại mấy cái móc treo vào, ngay cả tư cách để vào tủ quần áo cũng không có.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Nhị Cẩu ca ca, mai em nên tô son môi hay không tô son môi nhỉ. Tô son thì trông ngọt ngào, không tô thì hai bờ môi càng thêm gần gũi hơn đấy.
Nhị Cẩu: Vậy thì tô một nửa, một nửa không tô.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Được, được.
Tiếp đó, cô lại hỏi: Anh thích mùi nước hoa nào?
Nhị Cẩu: Dior Miss Dior Blooming Bouquet, em có không?
"Bong Bóng" mùi khai khai: Có, có, em có rất nhiều nước hoa.
Nhị Cẩu: Anh sẽ xịt Terre d'Hermès.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Em mong chờ quá, hận không thể 11 giờ 11 phút ngày mai tới ngay được.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Em phải đi ngủ sớm đây, nhất định phải ngủ đủ chín tiếng thì ngày mai sắc mặt mới tốt nhất, cũng xinh đẹp nhất.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Nhị Cẩu ca ca, anh nói xem em tắm bây giờ hay sáng mai rồi tắm?
Nhị Cẩu: Ngày mai tắm đi, tắm cho thơm tho.
"Bong Bóng": Ừm.
Mạt Mạt trong tình yêu, đơn giản là một cô gái nhỏ hay nói. Cái miệng nhỏ ngọt ngào chưa từng ngừng lại.
Chỉ là tối nay, khoảng 9 giờ 30 cô đã bắt buộc mình phải đi ngủ. Vì ngày mai còn phải dậy sớm để bắt tàu, còn có hẹn hò với Nhị Cẩu nữa chứ. Chỉ là nằm trên giường, cô hồi hộp lăn qua lăn lại không ngủ được, vừa nhắm mắt liền mộng tưởng tới nụ hôn ngọt ngào ngày mai.
Mà Lâm Tiêu bên này lại đang thưởng thức một bữa tiệc thị giác.
Hồ điệp bay bất quá biển cả, cái người đàn bà điên đó lại gửi video đến. Hôm nay cô ăn mặc còn hở hang hơn. Hôm qua vẫn còn là quần áo tập yoga, quần yoga bó. Còn hôm nay là áo yếm thể thao, quần short thể thao. Loại rất ngắn, rất bó sát.
Đến cả lạc đà chỉ cũng lộ ra. Đúng là nhà hào môn có khác. Dáng người này thật là bùng nổ. Nói thật hai đời cộng lại của Lâm Tiêu, một dáng người ma quỷ nóng bỏng thế này thì thật là chưa từng gặp. Cái này không chỉ là tập luyện ra mà còn là trời sinh nữa.
Hết lần này đến lần khác, cô ta nhảy rất giỏi, rất nhiệt tình, siêu nóng bỏng, còn thêm vào các động tác yoga nữa. Chỉ có điều, cô ta vẫn đeo mặt nạ, không nói một lời nào, chắc chắn là sẽ không dùng đồ đổi giọng.
Lâm Tiêu không thất hứa, ngay khi đối phương bắt đầu màn vũ điệu nóng bỏng, hắn liền báo cho Hạ Tịch tới xem. Biểu diễn suốt 20 phút thì người đàn bà có dáng người nóng bỏng này mới tắt video. Phải nói là, đến mức này, Lâm Tiêu sẵn sàng trả tiền. Không hiểu sao, hắn càng thêm tin vào trực giác kinh doanh của mình.
Ngày mai liền đem mấy cô nàng này đến phòng gym, bắt từng người tập luyện cho tôi ra quả mông đào mới được. Nhìn người ta mà xem.
Sau khi nhảy xong, Hồ điệp bay bất quá biển cả gửi tin nhắn tới: Ngày mai thứ bảy, 2 giờ chiều, phòng 608 khách sạn Hoàng Long, Hàng Châu, nhất định ngươi sẽ đến chứ? Không gặp không về.
Hồ điệp bay bất quá biển cả: Nhất định, nhất định ngươi phải đến, ta cam đoan cho ngươi sung sướng đến mức cả đời không quên, cảm thấy cả đời này mình vô dụng rồi.
Sau đó, cô liền off ngay.
Ta đi quỷ! Ai mà biết ngươi là ai chứ?
"Xong rồi sao? Hôm nay càng nóng bỏng hơn, tiếc là thời gian hơi ngắn."
Hạ Tịch có chút quyến luyến không rời.
"Tôi còn chưa ăn hết một hộp khoai tây chiên."
Sau đó cô ta liền bốc hết khoai tây chiên còn lại, mở miệng nhỏ nhắn xinh xắn, nhét hết cả một nắm khoai tây chiên vào miệng rồi phồng má nhai.
Lâm Tiêu trừng mắt há hốc mồm, không dám nhìn. Cảnh tượng này, có thể gọi là đốt đàn nấu hạc. Hạ Tịch, rốt cuộc làm thế nào cô có thể hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng thế kia? Chúng ta chỉ là đối tác hợp tác, xin cô tôn trọng vẻ đẹp của bản thân một chút được không?
Lâm Tiêu bỗng nghi hoặc hỏi:
"Hạ Tịch, cô thích phụ nữ?"
Chẳng phải sao mà mỗi lần có người đẹp nào thị tần biểu diễn cho tôi, cô liền chạy sang xem?
Hạ Tịch lắc đầu:
"Không có, nếu như là một người đàn ông dáng người cực kỳ đẹp, lại siêu cấp đẹp trai thì chắc là tôi cũng sẽ xem."
Lâm Tiêu nói:
"Không phải cô không quan tâm đến vẻ đẹp sao?"
Hạ Tịch:
"Tôi chỉ không quan tâm đến vẻ đẹp của mình thôi."
Lâm Tiêu nói:
"À phải rồi, cô có số điện thoại và số sim nào không? Tốt nhất là Thượng Hải ấy."
Hạ Tịch:
"Điện thoại thì có, còn số thì chỉ có Bắc Kinh thôi, được không?"
Lâm Tiêu:
"Được!"
Hạ Tịch quay người xuống dưới, một lúc đã mang lên một chiếc điện thoại mới.
Lâm Tiêu cầm lấy, ban đầu định gửi một tin nhắn cho Mạt Mạt, nhưng nghĩ một lát lại thôi, có lẽ cô ấy đang ngủ rồi, hoặc chưa ngủ thì chắc cũng đang buồn ngủ rồi, đừng một cái tin nhắn mà làm cho cô ấy hưng phấn lên nữa.
Hạ Tịch bỗng nhiên nói:
"Bây giờ cậu đã cần dùng tới hai cái điện thoại rồi à? Cậu mới 18 tuổi đấy."
Ừ, cô đúng là quá tinh ý.
Hôm sau, vừa sáng "Bong Bóng" đã ăn mặc thật đẹp rồi xuất phát, lên tàu K210. Khoang thứ ba, ghế 27 đến 30, toàn bộ đều do cô mua. Cô chọn ngồi ở chỗ phía trên gần lối đi nhỏ, như vậy lát nữa Nhị Cẩu đến sẽ tiện hôn cô.
Hôm nay cô ăn mặc vô cùng xinh đẹp, vẫn là quần jean bó sát, giày da cừu, áo lông cừu trắng muốt ôm sát người, áo choàng màu nâu nhạt. Da cô vốn đã trắng, giờ càng trắng như tuyết. Xinh đẹp rực rỡ.
Vừa lên xe, hầu như mọi người đều nhìn sang cô.
Thấy chỗ ngồi bên cạnh cô trống, không ít người liền muốn đến ngồi cạnh.
"Xin lỗi, chỗ này tôi mua hết rồi."
"Bong Bóng" cố hết dũng khí từ chối người khác. Người trên xe cũng không ít, dù sao vẫn còn chỗ trống ở các ghế khác.
Khoảng hơn một tiếng sau, xe lửa dừng lại, khách của ga Kha Thành lập tức ùa lên. Mạt Mạt không khỏi nghĩ, Nhị Cẩu sẽ lên xe ở ga nào nhỉ?
Có phải là anh đã thấy em từ lâu rồi không? Vậy mình phải chú ý một chút, không thể xuất hiện với dáng vẻ xấu xí.
Phải ngồi thẳng, không được cúi đầu, nếu không cái cằm thịt kia trông sẽ xấu lắm.
Cô vừa muốn nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Nhị Cẩu. Nhưng cô lại tỉnh táo lại, không được nhìn lung tung. Chính là không biết thì mới lãng mạn, mới bất ngờ.
Đột nhiên một cơn gió thơm thổi đến, kèm theo một giọng nói ngạc nhiên:
"Mạt Mạt, thật là em sao?"
Ngay sau đó, một thân hình xinh đẹp ngồi xuống đối diện Mạt Mạt. Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Lý Sương.
Cô ngay lập tức mừng rỡ, mắt cong lên:
"Tỷ Sương Sương. Sao chị lại ở đây?"
Lý Sương:
"Tỉnh có một buổi biểu diễn, chúng tôi phải đi phỏng vấn quay phim, chị cùng lãnh đạo đi công tác."
Cô ta chỉ tay, ở không xa một người phụ nữ trung niên hướng về Mạt Mạt thân thiện vẫy tay, bên cạnh còn có một người đàn ông mập mạp, tay đang cầm một chiếc máy quay phim, cũng ngây ngốc vẫy tay theo, ánh mắt nhìn về phía Mạt Mạt có chút ngẩn người.
Đây là một đoàn đội nhỏ cùng nhau xuất phát.
"Chào mọi người, chào mọi người."
Mạt Mạt nhanh chóng vẫy tay đáp lễ. Lý Sương vẫn xinh đẹp tinh xảo, cả người đều là đồ hiệu. Mang theo một vẻ quyến rũ đầy mình. Lần này cô ngồi xuống, phần mông lộ ra đặc biệt to, chiếm hết nửa chỗ ngồi.
Từ trên xuống dưới vẫn đều là đồ hiệu, chiếc túi xách trong tay là một chiếc èo vì Todd size lớn, cái túi này không đắt, nhưng có thể nhét được rất nhiều đồ, tương đương với một cái túi mua sắm. Chắc là nhiệm vụ lần này rất nặng, cô ấy đã đóng gói rất nhiều thứ.
Đối với mấy cái nhãn hiệu này, Mạt Mạt nửa điểm không quan tâm. Cô chỉ có đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, nước hoa mới mua đồ hiệu, còn quần áo thì cô chỉ chọn đồ đẹp, túi xách cũng vậy, phải đẹp mắt mới mua, không cần phải hàng hiệu. Cô không có bất cứ ham muốn nào về đồ hiệu nên cô cảm thấy mình tiêu tiền không bao giờ hết.
"Không ngờ lại gặp được em trên tàu đấy."
Lý Sương nói:
"Sao năm nay em không đến tìm chị chơi? Chúng ta hồi học sơ trung đã là bạn tốt nhất mà."
Mạt Mạt và Lý Sương hồi đó đều học ở trường sơ trung thực nghiệm Lâm Sơn, Lý Sương lớn hơn Mạt Mạt hai khóa.
Mạt Mạt thì giống một đứa trẻ con, nhất là hồi đầu mới vào trường thì khỏi phải nói, cô lại còn xinh đẹp nữa nên mấy nam sinh lớp trên cứ hay gây sự với cô.
Lúc đó Lý Sương lớp 10, vô cùng trượng nghĩa và lợi hại, đã đuổi hết bọn nam sinh kia đi, sau đó cô đã trở thành bạn thân nhất của Tiêu Mạt Mạt. Chỉ là về sau, Lý Sương có chút chuyện không vui, thi cấp 3 không được như ý, chỉ thi đỗ nhị trung Lâm Sơn, còn Mạt Mạt thi đỗ lớp 10 Lâm Sơn. Nhưng cả hai vẫn duy trì quan hệ rất tốt.
Đến khi thi đại học, Lý Sương lại trở nên mạnh mẽ, thi đỗ Đại học ngoại ngữ Thượng Hải. Còn Mạt Mạt tuy thi điểm cao, nhưng vẫn thiếu chút điểm vào sư phạm lớn Hoa Đông, cuối cùng nguyện vọng thứ hai là vào sư phạm Chi Giang.
Sau này, Lý Sương còn thi đậu lên cao học ở Thượng Hải. Còn Mạt Mạt thì ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, về trường cấp ba Lâm Sơn giảng dạy.
Lý Sương nhìn Mạt Mạt ánh mắt cũng mang theo sự nuông chiều, tuy rằng cô chỉ lớn hơn cô ba tuổi.
"Tỷ Sương Sương, hồi đó em còn tưởng chị sẽ ở lại Thượng Hải làm việc đấy, không ngờ chị lại về Kha Thành."
Lý Sương nói:
"Sao thế, chê công việc của chị không tốt?"
Mạt Mạt nói:
"Đâu dám, hoa đán của đài truyền hình, quá đỉnh còn gì."
Lý Sương trong lòng thở dài. Có lẽ đúng vậy, chí ít ở Kha Thành cô là người nổi tiếng.
Thậm chí có người còn đặt cho cô cái tên "Nữ thần quyến rũ số 1 Kha Thành".
Nhưng cô thật sự rất ngưỡng mộ Mạt Mạt trước mắt, từ nhỏ đến lớn đều được bảo bọc tốt như vậy, đến giờ vẫn thuần khiết như vậy, không nhiễm chút bụi trần.
Lý Sương trước mặt những cô gái khác, đều tràn đầy cảm giác ưu việt, vì cô giỏi giang, nổi tiếng, lại toàn đồ hiệu, tinh xảo sang trọng, gặp không ít việc đời.
Nhưng đứng trước Mạt Mạt, cô thực sự nửa điểm ưu việt cũng không có, thậm chí còn có một chút ghen tỵ, sao mà em tốt đẹp như vậy.
"Mạt Mạt, nghe nói em chia tay với Chu Thành rồi đúng không?"
Mạt Mạt vội khoát tay nói:
"Không, không có, em với anh ta không tính là yêu đương, bọn em đến nắm tay còn chưa từng."
Trước đó cô không quan tâm chuyện này, bây giờ cô rất quan tâm. Cô tin chắc rằng, cô với Nhị Cẩu chính là mối tình đầu. Mối tình đầu trăm phần trăm.
Lý Sương nuông chiều nhìn Mạt Mạt rồi nói:
"Ai dà, thật không biết gã đàn ông nào mới xứng với em. Hắn ta có số hưởng thật đấy, có thể có được em."
"Anh ấy tên Nhị Cẩu."
Mạt Mạt vội nói trong lòng, nhưng miệng thì không nói ra.
"Tỷ Sương Sương, còn chị thì sao? Vẫn một mình sao?"
Lý Sương nói:
"Đàn ông chẳng có ai là tốt cả, chị đời này không có ý định kết hôn. Phụ nữ một mình, cũng có thể sống rất tốt."
Trước đó ở trước mặt Lâm Tiêu và Liên Y, thậm chí trước mặt Trương Khải Triệu, cô đều tỏ vẻ lạc quan. Nhưng trước mặt bạn tốt, cô cũng không giấu giếm sự cực đoan của mình.
"Mạt Mạt, chị hoàn toàn ủng hộ em chia tay với Chu Thành, hồi trước chị còn gọi điện nói với em rồi đấy."
"Tỷ Sương Sương, em với anh ấy đâu có yêu đương..."
Mạt Mạt lại nhanh chóng đính chính.
Lý Sương nói:
"Ừ được, được rồi, nhưng mà Mạt Mạt hứa với chị một chuyện đi."
Mạt Mạt nói:
"Chuyện gì ạ?"
Lý Sương nói:
"Khi nào em hẹn hò với một chàng trai nào thì hãy đưa cho chị xem mặt với, chị ra ngoài xã hội gặp đủ kiểu người rồi, không một gã đàn ông nào qua nổi mắt chị đâu, chị giúp em kiểm định cho."
"Em quá lương thiện, quá đơn thuần, chị sợ em bị tổn thương."
Mạt Mạt nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 40 phút rồi. Còn khoảng nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn 11 giờ 11 phút với Nhị Cẩu rồi.
Vì vậy cô ngẩng đầu, thành thật nói với Lý Sương:
"Tỷ Sương Sương, chị có thể đến một toa xe khác ngồi, rồi khoảng 11 giờ 20 hẵng quay lại ngồi đối diện với em không?"
Lát nữa Nhị Cẩu đến hôn em rồi, em không muốn có người quen bên cạnh.
Chúng ta đã dự định sang năm vào tháng bảy gặp mặt, vậy nên phải tuyệt đối giữ bí mật. Ta không được nhìn thấy Nhị Cẩu thế nào, Sương Sương tỷ, ngươi cũng không thể thấy. Đây là thế giới của riêng hai người ta.
Nghe được yêu cầu này, Lý Sương lập tức ngây người. Cùng lúc đó!
Ở vị trí không xa bên trên, một người phụ nữ trung niên đội khăn choàng đầu, đeo kính đen, đeo khẩu trang, che chắn kín mít, chính là mẹ của Mạt Mạt, Lý Phương Phương.
"Bong Bóng" à, xin lỗi con, mẹ không phải là không tin con.
Nhưng mẹ thực sự không yên tâm, cho nên mới đi theo con tới, mẹ là để bảo vệ con, tuyệt đối không phải là để giám sát con đâu nhé.
Trong trạng thái thấp thỏm và lo lắng của vài người.
Thời gian từng chút một trôi đến gần 11 giờ 11 phút...
"Ngươi lái xe đưa ta đến trạm Hoài Ngọc, là trạm tiếp theo của đoàn tàu K210, ta sẽ lên xe ở đó."
Hạ Tịch gật đầu nói:
"Đi."
"Ngoài ra, ta có một yêu cầu."
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi nói."
Hạ Tịch:
"Lần sau nếu lại có tiết mục tích lũy năng lượng này, thì nhớ gọi ta."
Cô ta chỉ chỉ vào màn hình máy vi tính.
Sau đó, hai ngày thứ năm, thứ sáu đều là ngày thi.
Trước khi vào lớp vào thứ năm, Lâm Tiêu đã bị Liên Y chặn lại, cô đưa tay ra với hắn.
"Làm gì?"
"Đồ ăn sáng của ta đâu?"
A, ngươi vẫn còn nhớ chuyện này à, lần đó là trường hợp đặc biệt mà. Nhưng cô cứ đưa bàn tay trắng nõn nhỏ bé ra.
Lâm Tiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa đồ ăn sáng để trên tay cô, đây rõ ràng là đồ hắn để dành thêm cho mình.
"Giơ hai tay lên."
Lâm Tiêu giơ hai tay lên, Liên Y đặt một tấm vé vào lòng bàn tay hắn, kiêu ngạo nói:
"Thứ bảy tuần này, có một buổi biểu diễn ở phòng hòa nhạc Chi Giang đường số 3 Ánh Rạng Đông, Hàng Châu, đây là vé vào cửa."
"Đổi lấy đồ ăn sáng của ngươi."
Lâm Tiêu nói:
"Hẹn ta đi xem biểu diễn? Mua một tấm vé có gì đáng tự hào?"
"Ta sẽ biểu diễn."
Liên Y hờ hững nói.
Hả?!
Ngươi, ngươi giỏi vậy sao?
Lâm Tiêu biết Liên Y vẫn luôn chơi piano, Liên Chính còn mời một phó giáo sư âm nhạc chuyên môn đến chỉ điểm cho cô. Nhưng không ngờ tới, cô có thể biểu diễn ở phòng hòa nhạc Chi Giang sao?
Chúc Hoành Bân không ở xa nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức cảm thấy tim mình như muốn vỡ tan. Tại sao lại như vậy?
Hắn đã sớm biết Liên Y thứ bảy tuần này sẽ đi biểu diễn, vì thế hắn đã mua sẵn mấy tấm vé, cả nhà sẽ cùng đi, định tạo bất ngờ cho Liên Y.
Kết quả, buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, Liên Y đã giáng một đòn chí mạng vào hắn.
Ta, ta rốt cuộc thua ở chỗ nào?
Lúc này, Lý Trung Thiên ở bên cạnh cảm thấy mình có hơi thừa thãi, yếu ớt giơ tay lên:
"Tôi vào lớp trước có được không?"
Hả?!
Lâm Tiêu và Liên Y đồng thời quay đầu.
Lý Trung Thiên, ngươi hóa ra nãy giờ vẫn ở bên cạnh sao?
Lâm Tiêu tính toán thời gian nói:
"Ta sẽ cố gắng đến, nhưng mà thứ bảy ta rất bận, chưa chắc có thời gian rảnh."
Liên Y tức giận:
"Đi hay không thì tùy."
Nói xong, liền đi thẳng vào lớp.
Hai ngày thi này, thật sự rất lười nói chuyện.
Chỉ là đến lúc tan học thứ sáu, chủ nhiệm lớp Lý Minh Triêu nói:
"Theo thông báo của nhà trường, bạn Liên Y và bạn Lâm Tiêu của lớp chúng ta đã đạt danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố, mọi người hãy chúc mừng hai bạn."
Ngay lập tức, cả lớp vỗ tay.
Mà sắc mặt của Chúc Hoành Bân thì trắng bệch. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?
Vốn dĩ, cái danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố này, Chúc Hoành Bân hắn rất có sức cạnh tranh.
Nhưng vì cân nhắc việc cả lớp chỉ có ba người, lớp 12, 8 lại đã chiếm mất hai suất rồi nên thôi hắn bỏ qua. Hắn cảm thấy mình đang hy sinh danh ngạch này cho Liên Y. Ai ngờ, hiện tại Lâm Tiêu lại cướp mất danh ngạch này.
Lâm Tiêu học giỏi hơn ta sao? Đóng góp cho lớp của hắn, so được với ta sao? Gia thế của hắn, so được với ta sao?
Lần trước giao lưu với học sinh Mỹ đã là bất công lắm rồi, bây giờ đến lượt danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố cũng cho hắn, cái này quá không công bằng.
Lý Minh Triêu tuy dẫn đầu vỗ tay nhưng trong lòng có chút lo lắng, hiệu trưởng Trương Khải Triệu quá cố chấp, dường như muốn đem tất cả vinh dự đều dành cho Lâm Tiêu. Điều này sẽ gây ra một phản ứng ngược lớn.
Học sinh ba tốt cấp thành phố, quan trọng nhất là điểm thi, thành tích của Lâm Tiêu tuy tiến bộ rất nhanh nhưng còn lâu mới đạt đến hàng đầu. Huống chi hắn còn thường xuyên trốn tiết tự học buổi tối, những lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú thì càng không tham gia, không ít thầy cô đều có ý kiến.
Lý Minh Triêu nói tiếp:
"Tuy tiếp theo là cuối tuần nhưng mọi người cũng đừng lơ là nhé, thứ hai sẽ có điểm ngay đấy."
Sau đó, Lý Minh Triêu liền rời đi.
Mọi người đi ra khỏi lớp, Liên Y đi thẳng đến trước mặt Lâm Tiêu, trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn một hồi, sau đó ngạo kiều bỏ đi.
Đôi mắt vừa đáng yêu lại vừa hung dữ, giống như là một lời cảnh cáo không tiếng. Ngày mai ta biểu diễn, ngươi không dám đến thì cứ thử xem.
Từ sau lần thứ hai đưa ra tòa lâu đài công chúa, đồng thời nhận được quyển Kinh Thi kia, Lâm Tiêu cảm thấy Liên Y đã thay đổi rõ rệt. Trở nên càng hung dữ hơn.
Lý Trung Thiên bên cạnh ngưỡng mộ cảm thán nói:
"Lâm Tiêu, lần trước cậu nói có bạn gái, là chỉ Liên Y sao?"
Lâm Tiêu:
"Ờ, có lẽ là vậy..."
Đêm thứ sáu, Lâm Tiêu và Lý Trung Thiên đều ăn cơm ở công ty.
Bạch Tiểu Bình chính thức trở thành đầu bếp của công ty, phụ trách việc ăn uống cho mười mấy người, công việc này quả thật rất mệt, mỗi ngày mua đồ ăn, nấu cơm đã tốn không ít thời gian. Chỉ là Lý Trung Thiên, ngươi... Đi theo rửa rau làm cái gì vậy?
Ngươi còn giúp thái thịt nữa? Cậu trai trẻ, đừng giúp lại làm thêm chuyện, cậu ủ rũ vậy giống đang lẳng lơ.
Sau khi ăn xong, Bạch Tiểu Bình cũng không muốn về. Vì chồng cô đã bỏ đi trốn nợ không biết ở đâu rồi, cô về nhà cũng chỉ lẻ loi một mình. Trước đây còn có thể sang nhà hàng xóm tán gẫu, chơi mạt chược, giờ chồng cô thua bài quá nhiều, đến chiếc xe ngựa cũng phải bán, hàng xóm ai cũng biết chuyện, trước mặt thì tỏ vẻ thương hại cô, sau lưng thì chẳng biết nói gì.
Huống chi, trước đây Bạch Tiểu Bình còn thích khoe khoang trước mặt hàng xóm, một là khoe nhà mình giàu, hai là khoe mình xinh đẹp, dáng người chuẩn. Làm cho chồng mấy nhà hàng xóm đều phải ngẩn ngơ. Giờ cô gặp xui, chắc chắn mấy bà cô hàng xóm đang vui vẻ lắm.
Chỉ là, ở lại công ty, cô cũng không hiểu mấy người này ngồi trước máy tính làm gì, chỉ thấy ai nấy trông đều rất là "cao cấp". Nhưng... Có một điều khiến cô rất ngạc nhiên. Vì ở đây, mọi người đều gọi Lâm Tiêu là Lâm tổng. Cô thắc mắc, không phải Lâm Tiêu là người làm công trong công ty này sao? Sao lại thành Lâm tổng rồi?
Vì vậy, cô tìm một người để hỏi.
"Công ty này là của Lâm tổng, cậu ấy là ông chủ, Hạ tổng là người đứng thứ hai."
Bạch Tiểu Bình nghe xong liền sững sờ, Lâm Tiêu mới mười mấy tuổi thôi mà, mới học lớp 12 sao? Mà đã là ông chủ một công ty lớn như vậy?
Trước đó Lâm Tiêu kêu cô đến nấu cơm, cô còn tưởng là hắn có chút uy tín trước mặt ông chủ thôi, không ngờ hắn mới là ông chủ.
Trời ơi, người đàn ông có bản lĩnh như vậy, lại còn đẹp trai nữa chứ.
Buổi tối, hai người lại nói chuyện phiếm.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Nhị Cẩu ca ca, anh đoán em đang làm gì?
Nhị Cẩu: Thay quần áo.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Ghét quá, sao anh thông minh vậy.
"Bong Bóng" đang đứng trước gương, liên tục thay hết bộ này đến bộ khác. Quần áo của cô thật sự rất nhiều. Tiền lương của cô hoàn toàn không cần phải đưa cho gia đình, hằng năm bố mẹ còn phải chu cấp cho cô rất nhiều, căn bản dùng không hết, toàn bộ đều dùng để mua quần áo đẹp, mỹ phẩm dưỡng da.
Vì vậy, quần áo của cô không những chiếm hết tủ quần áo của mình, mà còn chiếm cả tủ của Tiêu Vạn Lý và Lý Phương Phương, thậm chí trên tầng áp mái cũng phải đóng một dãy tủ.
Thương cảm Tiêu Vạn Lý, mấy bộ quần áo của ông trực tiếp tìm đại mấy cái móc treo vào, ngay cả tư cách để vào tủ quần áo cũng không có.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Nhị Cẩu ca ca, mai em nên tô son môi hay không tô son môi nhỉ. Tô son thì trông ngọt ngào, không tô thì hai bờ môi càng thêm gần gũi hơn đấy.
Nhị Cẩu: Vậy thì tô một nửa, một nửa không tô.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Được, được.
Tiếp đó, cô lại hỏi: Anh thích mùi nước hoa nào?
Nhị Cẩu: Dior Miss Dior Blooming Bouquet, em có không?
"Bong Bóng" mùi khai khai: Có, có, em có rất nhiều nước hoa.
Nhị Cẩu: Anh sẽ xịt Terre d'Hermès.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Em mong chờ quá, hận không thể 11 giờ 11 phút ngày mai tới ngay được.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Em phải đi ngủ sớm đây, nhất định phải ngủ đủ chín tiếng thì ngày mai sắc mặt mới tốt nhất, cũng xinh đẹp nhất.
"Bong Bóng" mùi khai khai: Nhị Cẩu ca ca, anh nói xem em tắm bây giờ hay sáng mai rồi tắm?
Nhị Cẩu: Ngày mai tắm đi, tắm cho thơm tho.
"Bong Bóng": Ừm.
Mạt Mạt trong tình yêu, đơn giản là một cô gái nhỏ hay nói. Cái miệng nhỏ ngọt ngào chưa từng ngừng lại.
Chỉ là tối nay, khoảng 9 giờ 30 cô đã bắt buộc mình phải đi ngủ. Vì ngày mai còn phải dậy sớm để bắt tàu, còn có hẹn hò với Nhị Cẩu nữa chứ. Chỉ là nằm trên giường, cô hồi hộp lăn qua lăn lại không ngủ được, vừa nhắm mắt liền mộng tưởng tới nụ hôn ngọt ngào ngày mai.
Mà Lâm Tiêu bên này lại đang thưởng thức một bữa tiệc thị giác.
Hồ điệp bay bất quá biển cả, cái người đàn bà điên đó lại gửi video đến. Hôm nay cô ăn mặc còn hở hang hơn. Hôm qua vẫn còn là quần áo tập yoga, quần yoga bó. Còn hôm nay là áo yếm thể thao, quần short thể thao. Loại rất ngắn, rất bó sát.
Đến cả lạc đà chỉ cũng lộ ra. Đúng là nhà hào môn có khác. Dáng người này thật là bùng nổ. Nói thật hai đời cộng lại của Lâm Tiêu, một dáng người ma quỷ nóng bỏng thế này thì thật là chưa từng gặp. Cái này không chỉ là tập luyện ra mà còn là trời sinh nữa.
Hết lần này đến lần khác, cô ta nhảy rất giỏi, rất nhiệt tình, siêu nóng bỏng, còn thêm vào các động tác yoga nữa. Chỉ có điều, cô ta vẫn đeo mặt nạ, không nói một lời nào, chắc chắn là sẽ không dùng đồ đổi giọng.
Lâm Tiêu không thất hứa, ngay khi đối phương bắt đầu màn vũ điệu nóng bỏng, hắn liền báo cho Hạ Tịch tới xem. Biểu diễn suốt 20 phút thì người đàn bà có dáng người nóng bỏng này mới tắt video. Phải nói là, đến mức này, Lâm Tiêu sẵn sàng trả tiền. Không hiểu sao, hắn càng thêm tin vào trực giác kinh doanh của mình.
Ngày mai liền đem mấy cô nàng này đến phòng gym, bắt từng người tập luyện cho tôi ra quả mông đào mới được. Nhìn người ta mà xem.
Sau khi nhảy xong, Hồ điệp bay bất quá biển cả gửi tin nhắn tới: Ngày mai thứ bảy, 2 giờ chiều, phòng 608 khách sạn Hoàng Long, Hàng Châu, nhất định ngươi sẽ đến chứ? Không gặp không về.
Hồ điệp bay bất quá biển cả: Nhất định, nhất định ngươi phải đến, ta cam đoan cho ngươi sung sướng đến mức cả đời không quên, cảm thấy cả đời này mình vô dụng rồi.
Sau đó, cô liền off ngay.
Ta đi quỷ! Ai mà biết ngươi là ai chứ?
"Xong rồi sao? Hôm nay càng nóng bỏng hơn, tiếc là thời gian hơi ngắn."
Hạ Tịch có chút quyến luyến không rời.
"Tôi còn chưa ăn hết một hộp khoai tây chiên."
Sau đó cô ta liền bốc hết khoai tây chiên còn lại, mở miệng nhỏ nhắn xinh xắn, nhét hết cả một nắm khoai tây chiên vào miệng rồi phồng má nhai.
Lâm Tiêu trừng mắt há hốc mồm, không dám nhìn. Cảnh tượng này, có thể gọi là đốt đàn nấu hạc. Hạ Tịch, rốt cuộc làm thế nào cô có thể hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng thế kia? Chúng ta chỉ là đối tác hợp tác, xin cô tôn trọng vẻ đẹp của bản thân một chút được không?
Lâm Tiêu bỗng nghi hoặc hỏi:
"Hạ Tịch, cô thích phụ nữ?"
Chẳng phải sao mà mỗi lần có người đẹp nào thị tần biểu diễn cho tôi, cô liền chạy sang xem?
Hạ Tịch lắc đầu:
"Không có, nếu như là một người đàn ông dáng người cực kỳ đẹp, lại siêu cấp đẹp trai thì chắc là tôi cũng sẽ xem."
Lâm Tiêu nói:
"Không phải cô không quan tâm đến vẻ đẹp sao?"
Hạ Tịch:
"Tôi chỉ không quan tâm đến vẻ đẹp của mình thôi."
Lâm Tiêu nói:
"À phải rồi, cô có số điện thoại và số sim nào không? Tốt nhất là Thượng Hải ấy."
Hạ Tịch:
"Điện thoại thì có, còn số thì chỉ có Bắc Kinh thôi, được không?"
Lâm Tiêu:
"Được!"
Hạ Tịch quay người xuống dưới, một lúc đã mang lên một chiếc điện thoại mới.
Lâm Tiêu cầm lấy, ban đầu định gửi một tin nhắn cho Mạt Mạt, nhưng nghĩ một lát lại thôi, có lẽ cô ấy đang ngủ rồi, hoặc chưa ngủ thì chắc cũng đang buồn ngủ rồi, đừng một cái tin nhắn mà làm cho cô ấy hưng phấn lên nữa.
Hạ Tịch bỗng nhiên nói:
"Bây giờ cậu đã cần dùng tới hai cái điện thoại rồi à? Cậu mới 18 tuổi đấy."
Ừ, cô đúng là quá tinh ý.
Hôm sau, vừa sáng "Bong Bóng" đã ăn mặc thật đẹp rồi xuất phát, lên tàu K210. Khoang thứ ba, ghế 27 đến 30, toàn bộ đều do cô mua. Cô chọn ngồi ở chỗ phía trên gần lối đi nhỏ, như vậy lát nữa Nhị Cẩu đến sẽ tiện hôn cô.
Hôm nay cô ăn mặc vô cùng xinh đẹp, vẫn là quần jean bó sát, giày da cừu, áo lông cừu trắng muốt ôm sát người, áo choàng màu nâu nhạt. Da cô vốn đã trắng, giờ càng trắng như tuyết. Xinh đẹp rực rỡ.
Vừa lên xe, hầu như mọi người đều nhìn sang cô.
Thấy chỗ ngồi bên cạnh cô trống, không ít người liền muốn đến ngồi cạnh.
"Xin lỗi, chỗ này tôi mua hết rồi."
"Bong Bóng" cố hết dũng khí từ chối người khác. Người trên xe cũng không ít, dù sao vẫn còn chỗ trống ở các ghế khác.
Khoảng hơn một tiếng sau, xe lửa dừng lại, khách của ga Kha Thành lập tức ùa lên. Mạt Mạt không khỏi nghĩ, Nhị Cẩu sẽ lên xe ở ga nào nhỉ?
Có phải là anh đã thấy em từ lâu rồi không? Vậy mình phải chú ý một chút, không thể xuất hiện với dáng vẻ xấu xí.
Phải ngồi thẳng, không được cúi đầu, nếu không cái cằm thịt kia trông sẽ xấu lắm.
Cô vừa muốn nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Nhị Cẩu. Nhưng cô lại tỉnh táo lại, không được nhìn lung tung. Chính là không biết thì mới lãng mạn, mới bất ngờ.
Đột nhiên một cơn gió thơm thổi đến, kèm theo một giọng nói ngạc nhiên:
"Mạt Mạt, thật là em sao?"
Ngay sau đó, một thân hình xinh đẹp ngồi xuống đối diện Mạt Mạt. Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Lý Sương.
Cô ngay lập tức mừng rỡ, mắt cong lên:
"Tỷ Sương Sương. Sao chị lại ở đây?"
Lý Sương:
"Tỉnh có một buổi biểu diễn, chúng tôi phải đi phỏng vấn quay phim, chị cùng lãnh đạo đi công tác."
Cô ta chỉ tay, ở không xa một người phụ nữ trung niên hướng về Mạt Mạt thân thiện vẫy tay, bên cạnh còn có một người đàn ông mập mạp, tay đang cầm một chiếc máy quay phim, cũng ngây ngốc vẫy tay theo, ánh mắt nhìn về phía Mạt Mạt có chút ngẩn người.
Đây là một đoàn đội nhỏ cùng nhau xuất phát.
"Chào mọi người, chào mọi người."
Mạt Mạt nhanh chóng vẫy tay đáp lễ. Lý Sương vẫn xinh đẹp tinh xảo, cả người đều là đồ hiệu. Mang theo một vẻ quyến rũ đầy mình. Lần này cô ngồi xuống, phần mông lộ ra đặc biệt to, chiếm hết nửa chỗ ngồi.
Từ trên xuống dưới vẫn đều là đồ hiệu, chiếc túi xách trong tay là một chiếc èo vì Todd size lớn, cái túi này không đắt, nhưng có thể nhét được rất nhiều đồ, tương đương với một cái túi mua sắm. Chắc là nhiệm vụ lần này rất nặng, cô ấy đã đóng gói rất nhiều thứ.
Đối với mấy cái nhãn hiệu này, Mạt Mạt nửa điểm không quan tâm. Cô chỉ có đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, nước hoa mới mua đồ hiệu, còn quần áo thì cô chỉ chọn đồ đẹp, túi xách cũng vậy, phải đẹp mắt mới mua, không cần phải hàng hiệu. Cô không có bất cứ ham muốn nào về đồ hiệu nên cô cảm thấy mình tiêu tiền không bao giờ hết.
"Không ngờ lại gặp được em trên tàu đấy."
Lý Sương nói:
"Sao năm nay em không đến tìm chị chơi? Chúng ta hồi học sơ trung đã là bạn tốt nhất mà."
Mạt Mạt và Lý Sương hồi đó đều học ở trường sơ trung thực nghiệm Lâm Sơn, Lý Sương lớn hơn Mạt Mạt hai khóa.
Mạt Mạt thì giống một đứa trẻ con, nhất là hồi đầu mới vào trường thì khỏi phải nói, cô lại còn xinh đẹp nữa nên mấy nam sinh lớp trên cứ hay gây sự với cô.
Lúc đó Lý Sương lớp 10, vô cùng trượng nghĩa và lợi hại, đã đuổi hết bọn nam sinh kia đi, sau đó cô đã trở thành bạn thân nhất của Tiêu Mạt Mạt. Chỉ là về sau, Lý Sương có chút chuyện không vui, thi cấp 3 không được như ý, chỉ thi đỗ nhị trung Lâm Sơn, còn Mạt Mạt thi đỗ lớp 10 Lâm Sơn. Nhưng cả hai vẫn duy trì quan hệ rất tốt.
Đến khi thi đại học, Lý Sương lại trở nên mạnh mẽ, thi đỗ Đại học ngoại ngữ Thượng Hải. Còn Mạt Mạt tuy thi điểm cao, nhưng vẫn thiếu chút điểm vào sư phạm lớn Hoa Đông, cuối cùng nguyện vọng thứ hai là vào sư phạm Chi Giang.
Sau này, Lý Sương còn thi đậu lên cao học ở Thượng Hải. Còn Mạt Mạt thì ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, về trường cấp ba Lâm Sơn giảng dạy.
Lý Sương nhìn Mạt Mạt ánh mắt cũng mang theo sự nuông chiều, tuy rằng cô chỉ lớn hơn cô ba tuổi.
"Tỷ Sương Sương, hồi đó em còn tưởng chị sẽ ở lại Thượng Hải làm việc đấy, không ngờ chị lại về Kha Thành."
Lý Sương nói:
"Sao thế, chê công việc của chị không tốt?"
Mạt Mạt nói:
"Đâu dám, hoa đán của đài truyền hình, quá đỉnh còn gì."
Lý Sương trong lòng thở dài. Có lẽ đúng vậy, chí ít ở Kha Thành cô là người nổi tiếng.
Thậm chí có người còn đặt cho cô cái tên "Nữ thần quyến rũ số 1 Kha Thành".
Nhưng cô thật sự rất ngưỡng mộ Mạt Mạt trước mắt, từ nhỏ đến lớn đều được bảo bọc tốt như vậy, đến giờ vẫn thuần khiết như vậy, không nhiễm chút bụi trần.
Lý Sương trước mặt những cô gái khác, đều tràn đầy cảm giác ưu việt, vì cô giỏi giang, nổi tiếng, lại toàn đồ hiệu, tinh xảo sang trọng, gặp không ít việc đời.
Nhưng đứng trước Mạt Mạt, cô thực sự nửa điểm ưu việt cũng không có, thậm chí còn có một chút ghen tỵ, sao mà em tốt đẹp như vậy.
"Mạt Mạt, nghe nói em chia tay với Chu Thành rồi đúng không?"
Mạt Mạt vội khoát tay nói:
"Không, không có, em với anh ta không tính là yêu đương, bọn em đến nắm tay còn chưa từng."
Trước đó cô không quan tâm chuyện này, bây giờ cô rất quan tâm. Cô tin chắc rằng, cô với Nhị Cẩu chính là mối tình đầu. Mối tình đầu trăm phần trăm.
Lý Sương nuông chiều nhìn Mạt Mạt rồi nói:
"Ai dà, thật không biết gã đàn ông nào mới xứng với em. Hắn ta có số hưởng thật đấy, có thể có được em."
"Anh ấy tên Nhị Cẩu."
Mạt Mạt vội nói trong lòng, nhưng miệng thì không nói ra.
"Tỷ Sương Sương, còn chị thì sao? Vẫn một mình sao?"
Lý Sương nói:
"Đàn ông chẳng có ai là tốt cả, chị đời này không có ý định kết hôn. Phụ nữ một mình, cũng có thể sống rất tốt."
Trước đó ở trước mặt Lâm Tiêu và Liên Y, thậm chí trước mặt Trương Khải Triệu, cô đều tỏ vẻ lạc quan. Nhưng trước mặt bạn tốt, cô cũng không giấu giếm sự cực đoan của mình.
"Mạt Mạt, chị hoàn toàn ủng hộ em chia tay với Chu Thành, hồi trước chị còn gọi điện nói với em rồi đấy."
"Tỷ Sương Sương, em với anh ấy đâu có yêu đương..."
Mạt Mạt lại nhanh chóng đính chính.
Lý Sương nói:
"Ừ được, được rồi, nhưng mà Mạt Mạt hứa với chị một chuyện đi."
Mạt Mạt nói:
"Chuyện gì ạ?"
Lý Sương nói:
"Khi nào em hẹn hò với một chàng trai nào thì hãy đưa cho chị xem mặt với, chị ra ngoài xã hội gặp đủ kiểu người rồi, không một gã đàn ông nào qua nổi mắt chị đâu, chị giúp em kiểm định cho."
"Em quá lương thiện, quá đơn thuần, chị sợ em bị tổn thương."
Mạt Mạt nhìn đồng hồ, đã 10 giờ 40 phút rồi. Còn khoảng nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn 11 giờ 11 phút với Nhị Cẩu rồi.
Vì vậy cô ngẩng đầu, thành thật nói với Lý Sương:
"Tỷ Sương Sương, chị có thể đến một toa xe khác ngồi, rồi khoảng 11 giờ 20 hẵng quay lại ngồi đối diện với em không?"
Lát nữa Nhị Cẩu đến hôn em rồi, em không muốn có người quen bên cạnh.
Chúng ta đã dự định sang năm vào tháng bảy gặp mặt, vậy nên phải tuyệt đối giữ bí mật. Ta không được nhìn thấy Nhị Cẩu thế nào, Sương Sương tỷ, ngươi cũng không thể thấy. Đây là thế giới của riêng hai người ta.
Nghe được yêu cầu này, Lý Sương lập tức ngây người. Cùng lúc đó!
Ở vị trí không xa bên trên, một người phụ nữ trung niên đội khăn choàng đầu, đeo kính đen, đeo khẩu trang, che chắn kín mít, chính là mẹ của Mạt Mạt, Lý Phương Phương.
"Bong Bóng" à, xin lỗi con, mẹ không phải là không tin con.
Nhưng mẹ thực sự không yên tâm, cho nên mới đi theo con tới, mẹ là để bảo vệ con, tuyệt đối không phải là để giám sát con đâu nhé.
Trong trạng thái thấp thỏm và lo lắng của vài người.
Thời gian từng chút một trôi đến gần 11 giờ 11 phút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận