Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 16: Kiểm tra hàng tháng quá dễ !
Trở lại phòng học, Lâm Tiêu phát hiện Lý Trung Thiên vẫn chưa về, Chung Liên Bình đã ngồi ở vị trí của mình.
Đây chính là con trai của bà cô Đường, người đã từng tranh giành chỗ bán hàng với Lâm Tiêu. Nhà hắn kinh doanh bảy nghề ở trấn, bố làm cán bộ trên trấn, hình như là chủ nhiệm chính trị Đảng ủy.
"Lâm Tiêu, lần trước cậu kiểm tra hàng tháng được 353 điểm, nghe nói về nhà cậu nói thi được 553 điểm? Hiện giờ bố mẹ cậu, cả người trong thôn đều cho rằng cậu có thể đỗ đại học top trên à?"
Chung Liên Bình tò mò hỏi.
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Chung Liên Bình một hồi, sau đó nhìn sang Vu Đình Đình.
Dung mạo của nàng còn kém xa so với Liên Y, nhưng phát triển sớm, lại thích đùa giỡn với con trai, cách ăn mặc cũng khá thoáng mát, hay thích cúi xuống nhặt đồ làm lộ ngực. Cứ như thể lớp nào cũng có một nữ sinh trưởng thành sớm như vậy, hồi cấp ba ấn tượng sâu sắc, sau này lại thành người qua đường.
Lâm Tiêu nói:
"Vu Đình Đình, Chung Liên Bình trong phòng ngủ, trốn trong chăn "sóc" gọi tên cậu đó."
Vu Đình Đình đỏ mặt tía tai, chỉ vào Chung Liên Bình nói:
"Cậu không biết xấu hổ, tớ mách thầy."
Sau đó, nàng trực tiếp gục xuống bàn làm bộ thút thít, diễn xuất hơi quá lố.
Chung Liên Bình vội vàng xua tay:
"Tớ không có, tớ không có, Vu Đình Đình đừng nghe hắn nói bậy."
Sau đó ánh mắt hung ác nhìn về phía Lâm Tiêu, "Cậu vu khống tôi, cậu có ý gì."
Lâm Tiêu tiến lên nắm lấy tóc Chung Liên Bình, nhấc hắn lên, nói:
"Mau về chỗ của cậu đi."
"Á!"
Quá đau, Chung Liên Bình kêu lên thành tiếng.
Hắn không thể tin, không ngờ một Lâm Tiêu nhút nhát lại dám động tay động chân, lập tức hắn vung nắm đấm định đập tới.
"Trường học quy định đánh nhau là đuổi học đấy, tôi đã bị ghi một lỗi lớn rồi, chẳng quan trọng."
Lâm Tiêu cười nói:
"Cậu lại còn muốn thi đại học, nhất định phải đánh nhau với tôi sao?"
Liên Y chạy tới, giọng nói lạnh lùng:
"Chung Liên Bình, cậu dám động tay vào cậu ấy thử xem?"
Sau đó, nàng nói với Lâm Tiêu:
"Cấm cậu đánh nhau, nghe chưa."
Chung Liên Bình sợ sệt:
"Đồ sứ tốt không đụng với đá vụn, bất quá tôi muốn nói với một số người, cái gì là thật cái gì là giả, giả không thể thành thật được."
Sau đó, hắn tức tối trở về chỗ ngồi, càng nghĩ càng giận, cảm giác mình vừa rồi không phát huy tốt, mất mặt trước bạn học, âm thầm thấy vị thế của mình trong lớp đã bị giảm một bậc.
Một lát sau, chủ nhiệm lớp Lý Minh Triêu đi vào, theo sau là Lý Trung Thiên mắt đỏ ngầu, hiển nhiên lại bị chủ nhiệm lớp gọi lên phòng làm việc làm công tác tư tưởng.
Vào lớp, Lý Minh Triêu nhìn chằm chằm Lâm Tiêu một lúc lâu, rồi nhìn quanh cả lớp.
"Mấy hôm trước trong buổi tiệc lớp đã xảy ra chút chuyện, tôi không muốn có lần nữa. Tôi chỉ muốn nói với một số người, đừng làm khác người, đừng lòe loẹt, là học sinh, thứ duy nhất có sức thuyết phục là thành tích."
"Nếu bản thân không muốn học thì có thể về nhà mà nghỉ ngơi, đừng ảnh hưởng đến người khác, càng đừng kéo lớp tụt lại."
"Hai ngày tới là kỳ kiểm tra hàng tháng lần hai của lớp 12, độ khó xấp xỉ thi đại học."
"Ngày thường học hành thế nào, chỗ nào chưa nắm chắc, trước kỳ thi đều không thể giấu giếm được, đều nên tự xem lại mình đi, mấy bạn có thành tích khá cũng đừng tự cảm thấy mình quá giỏi."
Lúc này, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Trung Thiên.
"Điểm số sẽ không nói dối."
"Bây giờ mọi người di chuyển chỗ ngồi đi, một người một chỗ."
"Chúng ta bắt đầu kiểm tra!"
Sau đó, tất cả học sinh bắt đầu di chuyển chỗ ngồi, từ hai người ngồi chung giờ đã tách ra.
Lý Minh Triêu tự mình xuống, kéo vị trí của Lý Trung Thiên ra xa Lâm Tiêu.
Rồi bắt đầu phát đề thi, kiểm tra hàng tháng chính thức bắt đầu.
Lâm Tiêu cầm đề thi, vẫn còn có chút kích động.
Tiểu thuyết thì cần logic, cuộc sống thì không cần lắm, cho các thầy cô một chút bất ngờ đi.
Đã lâu rồi mới lại làm bài thi môn Ngữ Văn.
Ở kiếp trước, thành tích của Lâm Tiêu không đồng đều, nói được thì có lẽ chỉ có môn Văn, 150 điểm thì cũng được khoảng 90 điểm, nhưng rõ ràng như vậy là không đủ.
Hơn nữa khi thi vào các trường danh tiếng, môn Văn lại cực kỳ quan trọng. Mọi người điểm đều không cao, bạn cao hơn chút thì đã có thể vượt mặt nhiều đối thủ.
Mà sau khi nằm liệt giường, quay lại học môn Văn lại có một cảm giác, một trải nghiệm khác.
Thời trẻ thứ gì cũng không hiểu, tuổi trung niên xem xét lại ngộ ra, có chút cảm xúc.
Lâm Tiêu làm bài vô cùng tập trung, thậm chí có chút quên mình.
Ở kiếp trước, khi nằm liệt giường, dù là xem video ngắn, chơi game hay xem phim thì lòng cũng đều phiền muộn.
Nhưng khi bắt đầu chơi trò chơi sống lại, bắt đầu làm bài kiểm tra, cả người lại có thể tĩnh lặng lại.
Thời gian làm bài môn Ngữ văn là 150 phút.
Lâm Tiêu làm bài không nhanh, mất khoảng 135 phút mới làm xong.
Sau đó dùng 15 phút cuối để kiểm tra.
Tuy chỉ là kiểm tra hàng tháng, nhưng gian lận là hoàn toàn không thể, có ba thầy cô giám thị ở cả phía trước và phía sau phòng thi.
Thậm chí thầy chủ nhiệm còn nói thẳng, nếu các em gian lận được ở kỳ thi tốt nghiệp thì đó là bản lĩnh của các em. Nhưng kiểm tra hàng tháng, giữa kỳ, cuối kỳ, ai mà dám chép thì thầy sẽ không tha cho.
"Reng reng..."
Thời gian kết thúc, bài thi hết giờ.
Lý Minh Triêu nghiêm giọng nói:
"Tất cả đứng lên, không được nhúc nhích."
"Nếu ai còn tiếp tục làm bài thì bài thi sẽ bị hủy."
Sau đó, hai thầy cô giáo còn lại lần lượt lên thu bài thi.
Các bạn học ùa ra khỏi lớp.
Lý Trung Thiên như mọi ngày định đến nhà ăn trường ăn cơm, Lâm Tiêu một tay giữ hắn lại, đi ra tiệm cơm ngoài trường.
Không phải Lâm Tiêu chê bai nhà ăn trường, mà đồ ăn thật sự quá tệ, đồ mặn toàn gà vụn, căn bản không có nhiều thịt.
Vì thế những học sinh khá giả, phụ huynh đều thuê trọ ở ngoài để kèm cặp, không ăn cơm nhà ăn trường.
Nhà nào có điều kiện tốt hơn, thậm chí còn đặt cơm ở nhà hàng ngon.
Vương Lũy đột nhiên chắn trước mặt Lâm Tiêu.
"Lâm Tiêu, "Đêm Cô Đơn" có phải là cậu không? Có phải cậu hãm hại tớ?"
Vương Lũy nhỏ giọng nói.
Lâm Tiêu ngạc nhiên nói:
"Cậu đang nói gì vậy?"
Vương Lũy nói:
"Cậu hay trốn tự học buổi tối ra quán net, nói là làm trang web cá nhân, cho thấy cậu cũng hiểu chút về máy tính. Mà hôm đó ở quán net, cậu vừa hại xong tớ, sau đó cái "Đêm Cô Đơn" liền kết bạn QQ với tớ, rồi gửi virus."
Hắn có thể nghĩ ra đến mức này đã là quá giỏi, đến nỗi phía sau xuất hiện một người thuộc khoa Khoa học Máy tính, sinh viên hàng đầu của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc giúp chủ quán net sửa chữa toàn bộ máy tính, Vương Lũy cũng nghe nói, nhưng hoàn toàn không thể nghĩ ra Lâm Tiêu làm.
Hắn không nghĩ Lâm Tiêu có bản lĩnh như vậy, có thể làm sập toàn bộ quán net, chắc chắn là cao thủ Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc mới làm được.
Lâm Tiêu giả vờ che giấu, ánh mắt chân thành nói:
"Cậu kể cho tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì."
"Thật không phải cậu?"
Vương Lũy nói.
Lâm Tiêu nói:
"Móa, tôi còn chẳng biết đã có chuyện gì, cậu đã cho rằng là tôi thì cứ coi như là tôi đi!"
Sau đó, Lâm Tiêu không thèm để ý đến hắn nữa, trực tiếp dẫn Lý Trung Thiên ra ngoài ăn cơm.
Chung Liên Bình ở phía sau xông lên, hỏi:
"Vương Lũy, chuyện gì vậy? Lâm Tiêu làm gì cậu rồi?"
Vương Lũy cảm thấy chuyện này hơi mất mặt, không muốn nói.
Chung Liên Bình nói:
"Thật ra tôi cũng biết một chút về máy tính, cậu cứ nói cho tôi nghe, có lẽ tôi giúp được cậu."
Vương Lũy do dự một hồi lâu, cuối cùng kể lại chuyện cho Chung Liên Bình.
"Chắc chắn là Lâm Tiêu, chắc chắn là hắn."
Chung Liên Bình nói:
"Hắn giỏi nói dối nhất, cậu biết không? Hắn lừa cả bố mẹ hắn, còn cả người trong thôn, giờ người trong thôn đều nghĩ hắn là học bá, có thể đỗ đại học top trên đấy."
"Mà để biết "Đêm Cô Đơn" có phải là Lâm Tiêu hay không thì rất dễ, cậu tải một cái QQ san hô, như vậy sẽ hiển thị IP của bạn QQ, nếu như địa chỉ IP này là huyện Lâm Sơn thì chắc chắn chính là Lâm Tiêu."
Vương Lũy phẫn hận nói:
"Hắn hại tôi thảm như vậy, nếu thật sự là hắn, tôi nhất định phải báo với chủ quán net, ông ta là đầu gấu đấy, chắc chắn không bỏ qua cho Lâm Tiêu đâu, sẽ bắt hắn đền tiền, đồng thời còn đánh cho một trận."
Chung Liên Bình bên cạnh thở dài:
"Giờ thầy giáo còn chưa biết Lâm Tiêu đổi bảng điểm lừa bố mẹ, tôi thấy bố mẹ Lâm Tiêu thật đáng thương."
Vương Lũy không có phản ứng, Chung Liên Bình lúc này mới nhắc khéo:
"Tôi thấy cậu nên đi nói chuyện này với thầy."
Dựa, sao chính mình không đi nói đi? Mày coi tao là đồ ngốc hả?
Vương Lũy cảm thấy Chung Liên Bình có chút âm hiểm.
Nhưng sau khi nhịn mười mấy phút, Vương Lũy vẫn không nhịn được, chạy đến văn phòng giáo viên.
"Thầy Lý, có một chuyện em muốn báo với thầy, Lâm Tiêu toàn sửa bảng điểm lừa bố mẹ, lần trước kiểm tra hàng tháng cậu ta được 353 điểm, kết quả lại lừa bố mẹ là được 553 điểm."
"Em thấy không nên lừa dối bố mẹ như thế, cậu ta làm như vậy có lỗi với thầy, có lỗi với bố mẹ."
Lý Minh Triêu cũng có chút bất lực, thật sự khó có thể hiểu được, đều là học sinh cấp ba cả rồi, vẫn còn có người thích mách lẻo như vậy.
"Tôi biết rồi, em về đi."
Lý Minh Triêu nói.
Vương Lũy vẫn đứng im, không chịu rời đi ngay.
Lý Minh Triêu nói:
"Em phản ứng rất nhanh, tôi sẽ xem xét báo với bố mẹ của Lâm Tiêu."
"Mặt khác, vết thương trên mặt em là bị làm sao? Điểm của em đủ để thi được hai đại học tốp dưới, một đại học tốp trên thì không đủ, chẳng lẽ không lo mà tranh thủ thời gian sao?"
"Suốt ngày tìm thầy mách lẻo, em còn tưởng mình là học sinh tiểu học chắc? Về sau ra xã hội, em tìm ai để mách lẻo?"
Lập tức, Vương Lũy biến mất tăm.
Thầy chủ nhiệm lớp 7 bên cạnh nhịn không được nói:
"Cậu ta thích mách lẻo như thế, sau này ra xã hội dễ bị người đánh chết lắm."
"Có điều cái cậu Lâm Tiêu lớp anh, sửa bảng điểm lừa dối bố mẹ thật quá ấu trĩ, chẳng lẽ thành tích thi tốt nghiệp cấp 3 cũng có thể đổi được chắc?"
Lý Minh Triêu thở dài:
"Còn không phải sao."
"Đợt kiểm tra hàng tháng này có kết quả, tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh cậu ta, mong là đừng sốc quá."
Đây chính là con trai của bà cô Đường, người đã từng tranh giành chỗ bán hàng với Lâm Tiêu. Nhà hắn kinh doanh bảy nghề ở trấn, bố làm cán bộ trên trấn, hình như là chủ nhiệm chính trị Đảng ủy.
"Lâm Tiêu, lần trước cậu kiểm tra hàng tháng được 353 điểm, nghe nói về nhà cậu nói thi được 553 điểm? Hiện giờ bố mẹ cậu, cả người trong thôn đều cho rằng cậu có thể đỗ đại học top trên à?"
Chung Liên Bình tò mò hỏi.
Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Chung Liên Bình một hồi, sau đó nhìn sang Vu Đình Đình.
Dung mạo của nàng còn kém xa so với Liên Y, nhưng phát triển sớm, lại thích đùa giỡn với con trai, cách ăn mặc cũng khá thoáng mát, hay thích cúi xuống nhặt đồ làm lộ ngực. Cứ như thể lớp nào cũng có một nữ sinh trưởng thành sớm như vậy, hồi cấp ba ấn tượng sâu sắc, sau này lại thành người qua đường.
Lâm Tiêu nói:
"Vu Đình Đình, Chung Liên Bình trong phòng ngủ, trốn trong chăn "sóc" gọi tên cậu đó."
Vu Đình Đình đỏ mặt tía tai, chỉ vào Chung Liên Bình nói:
"Cậu không biết xấu hổ, tớ mách thầy."
Sau đó, nàng trực tiếp gục xuống bàn làm bộ thút thít, diễn xuất hơi quá lố.
Chung Liên Bình vội vàng xua tay:
"Tớ không có, tớ không có, Vu Đình Đình đừng nghe hắn nói bậy."
Sau đó ánh mắt hung ác nhìn về phía Lâm Tiêu, "Cậu vu khống tôi, cậu có ý gì."
Lâm Tiêu tiến lên nắm lấy tóc Chung Liên Bình, nhấc hắn lên, nói:
"Mau về chỗ của cậu đi."
"Á!"
Quá đau, Chung Liên Bình kêu lên thành tiếng.
Hắn không thể tin, không ngờ một Lâm Tiêu nhút nhát lại dám động tay động chân, lập tức hắn vung nắm đấm định đập tới.
"Trường học quy định đánh nhau là đuổi học đấy, tôi đã bị ghi một lỗi lớn rồi, chẳng quan trọng."
Lâm Tiêu cười nói:
"Cậu lại còn muốn thi đại học, nhất định phải đánh nhau với tôi sao?"
Liên Y chạy tới, giọng nói lạnh lùng:
"Chung Liên Bình, cậu dám động tay vào cậu ấy thử xem?"
Sau đó, nàng nói với Lâm Tiêu:
"Cấm cậu đánh nhau, nghe chưa."
Chung Liên Bình sợ sệt:
"Đồ sứ tốt không đụng với đá vụn, bất quá tôi muốn nói với một số người, cái gì là thật cái gì là giả, giả không thể thành thật được."
Sau đó, hắn tức tối trở về chỗ ngồi, càng nghĩ càng giận, cảm giác mình vừa rồi không phát huy tốt, mất mặt trước bạn học, âm thầm thấy vị thế của mình trong lớp đã bị giảm một bậc.
Một lát sau, chủ nhiệm lớp Lý Minh Triêu đi vào, theo sau là Lý Trung Thiên mắt đỏ ngầu, hiển nhiên lại bị chủ nhiệm lớp gọi lên phòng làm việc làm công tác tư tưởng.
Vào lớp, Lý Minh Triêu nhìn chằm chằm Lâm Tiêu một lúc lâu, rồi nhìn quanh cả lớp.
"Mấy hôm trước trong buổi tiệc lớp đã xảy ra chút chuyện, tôi không muốn có lần nữa. Tôi chỉ muốn nói với một số người, đừng làm khác người, đừng lòe loẹt, là học sinh, thứ duy nhất có sức thuyết phục là thành tích."
"Nếu bản thân không muốn học thì có thể về nhà mà nghỉ ngơi, đừng ảnh hưởng đến người khác, càng đừng kéo lớp tụt lại."
"Hai ngày tới là kỳ kiểm tra hàng tháng lần hai của lớp 12, độ khó xấp xỉ thi đại học."
"Ngày thường học hành thế nào, chỗ nào chưa nắm chắc, trước kỳ thi đều không thể giấu giếm được, đều nên tự xem lại mình đi, mấy bạn có thành tích khá cũng đừng tự cảm thấy mình quá giỏi."
Lúc này, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Trung Thiên.
"Điểm số sẽ không nói dối."
"Bây giờ mọi người di chuyển chỗ ngồi đi, một người một chỗ."
"Chúng ta bắt đầu kiểm tra!"
Sau đó, tất cả học sinh bắt đầu di chuyển chỗ ngồi, từ hai người ngồi chung giờ đã tách ra.
Lý Minh Triêu tự mình xuống, kéo vị trí của Lý Trung Thiên ra xa Lâm Tiêu.
Rồi bắt đầu phát đề thi, kiểm tra hàng tháng chính thức bắt đầu.
Lâm Tiêu cầm đề thi, vẫn còn có chút kích động.
Tiểu thuyết thì cần logic, cuộc sống thì không cần lắm, cho các thầy cô một chút bất ngờ đi.
Đã lâu rồi mới lại làm bài thi môn Ngữ Văn.
Ở kiếp trước, thành tích của Lâm Tiêu không đồng đều, nói được thì có lẽ chỉ có môn Văn, 150 điểm thì cũng được khoảng 90 điểm, nhưng rõ ràng như vậy là không đủ.
Hơn nữa khi thi vào các trường danh tiếng, môn Văn lại cực kỳ quan trọng. Mọi người điểm đều không cao, bạn cao hơn chút thì đã có thể vượt mặt nhiều đối thủ.
Mà sau khi nằm liệt giường, quay lại học môn Văn lại có một cảm giác, một trải nghiệm khác.
Thời trẻ thứ gì cũng không hiểu, tuổi trung niên xem xét lại ngộ ra, có chút cảm xúc.
Lâm Tiêu làm bài vô cùng tập trung, thậm chí có chút quên mình.
Ở kiếp trước, khi nằm liệt giường, dù là xem video ngắn, chơi game hay xem phim thì lòng cũng đều phiền muộn.
Nhưng khi bắt đầu chơi trò chơi sống lại, bắt đầu làm bài kiểm tra, cả người lại có thể tĩnh lặng lại.
Thời gian làm bài môn Ngữ văn là 150 phút.
Lâm Tiêu làm bài không nhanh, mất khoảng 135 phút mới làm xong.
Sau đó dùng 15 phút cuối để kiểm tra.
Tuy chỉ là kiểm tra hàng tháng, nhưng gian lận là hoàn toàn không thể, có ba thầy cô giám thị ở cả phía trước và phía sau phòng thi.
Thậm chí thầy chủ nhiệm còn nói thẳng, nếu các em gian lận được ở kỳ thi tốt nghiệp thì đó là bản lĩnh của các em. Nhưng kiểm tra hàng tháng, giữa kỳ, cuối kỳ, ai mà dám chép thì thầy sẽ không tha cho.
"Reng reng..."
Thời gian kết thúc, bài thi hết giờ.
Lý Minh Triêu nghiêm giọng nói:
"Tất cả đứng lên, không được nhúc nhích."
"Nếu ai còn tiếp tục làm bài thì bài thi sẽ bị hủy."
Sau đó, hai thầy cô giáo còn lại lần lượt lên thu bài thi.
Các bạn học ùa ra khỏi lớp.
Lý Trung Thiên như mọi ngày định đến nhà ăn trường ăn cơm, Lâm Tiêu một tay giữ hắn lại, đi ra tiệm cơm ngoài trường.
Không phải Lâm Tiêu chê bai nhà ăn trường, mà đồ ăn thật sự quá tệ, đồ mặn toàn gà vụn, căn bản không có nhiều thịt.
Vì thế những học sinh khá giả, phụ huynh đều thuê trọ ở ngoài để kèm cặp, không ăn cơm nhà ăn trường.
Nhà nào có điều kiện tốt hơn, thậm chí còn đặt cơm ở nhà hàng ngon.
Vương Lũy đột nhiên chắn trước mặt Lâm Tiêu.
"Lâm Tiêu, "Đêm Cô Đơn" có phải là cậu không? Có phải cậu hãm hại tớ?"
Vương Lũy nhỏ giọng nói.
Lâm Tiêu ngạc nhiên nói:
"Cậu đang nói gì vậy?"
Vương Lũy nói:
"Cậu hay trốn tự học buổi tối ra quán net, nói là làm trang web cá nhân, cho thấy cậu cũng hiểu chút về máy tính. Mà hôm đó ở quán net, cậu vừa hại xong tớ, sau đó cái "Đêm Cô Đơn" liền kết bạn QQ với tớ, rồi gửi virus."
Hắn có thể nghĩ ra đến mức này đã là quá giỏi, đến nỗi phía sau xuất hiện một người thuộc khoa Khoa học Máy tính, sinh viên hàng đầu của Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc giúp chủ quán net sửa chữa toàn bộ máy tính, Vương Lũy cũng nghe nói, nhưng hoàn toàn không thể nghĩ ra Lâm Tiêu làm.
Hắn không nghĩ Lâm Tiêu có bản lĩnh như vậy, có thể làm sập toàn bộ quán net, chắc chắn là cao thủ Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc mới làm được.
Lâm Tiêu giả vờ che giấu, ánh mắt chân thành nói:
"Cậu kể cho tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì."
"Thật không phải cậu?"
Vương Lũy nói.
Lâm Tiêu nói:
"Móa, tôi còn chẳng biết đã có chuyện gì, cậu đã cho rằng là tôi thì cứ coi như là tôi đi!"
Sau đó, Lâm Tiêu không thèm để ý đến hắn nữa, trực tiếp dẫn Lý Trung Thiên ra ngoài ăn cơm.
Chung Liên Bình ở phía sau xông lên, hỏi:
"Vương Lũy, chuyện gì vậy? Lâm Tiêu làm gì cậu rồi?"
Vương Lũy cảm thấy chuyện này hơi mất mặt, không muốn nói.
Chung Liên Bình nói:
"Thật ra tôi cũng biết một chút về máy tính, cậu cứ nói cho tôi nghe, có lẽ tôi giúp được cậu."
Vương Lũy do dự một hồi lâu, cuối cùng kể lại chuyện cho Chung Liên Bình.
"Chắc chắn là Lâm Tiêu, chắc chắn là hắn."
Chung Liên Bình nói:
"Hắn giỏi nói dối nhất, cậu biết không? Hắn lừa cả bố mẹ hắn, còn cả người trong thôn, giờ người trong thôn đều nghĩ hắn là học bá, có thể đỗ đại học top trên đấy."
"Mà để biết "Đêm Cô Đơn" có phải là Lâm Tiêu hay không thì rất dễ, cậu tải một cái QQ san hô, như vậy sẽ hiển thị IP của bạn QQ, nếu như địa chỉ IP này là huyện Lâm Sơn thì chắc chắn chính là Lâm Tiêu."
Vương Lũy phẫn hận nói:
"Hắn hại tôi thảm như vậy, nếu thật sự là hắn, tôi nhất định phải báo với chủ quán net, ông ta là đầu gấu đấy, chắc chắn không bỏ qua cho Lâm Tiêu đâu, sẽ bắt hắn đền tiền, đồng thời còn đánh cho một trận."
Chung Liên Bình bên cạnh thở dài:
"Giờ thầy giáo còn chưa biết Lâm Tiêu đổi bảng điểm lừa bố mẹ, tôi thấy bố mẹ Lâm Tiêu thật đáng thương."
Vương Lũy không có phản ứng, Chung Liên Bình lúc này mới nhắc khéo:
"Tôi thấy cậu nên đi nói chuyện này với thầy."
Dựa, sao chính mình không đi nói đi? Mày coi tao là đồ ngốc hả?
Vương Lũy cảm thấy Chung Liên Bình có chút âm hiểm.
Nhưng sau khi nhịn mười mấy phút, Vương Lũy vẫn không nhịn được, chạy đến văn phòng giáo viên.
"Thầy Lý, có một chuyện em muốn báo với thầy, Lâm Tiêu toàn sửa bảng điểm lừa bố mẹ, lần trước kiểm tra hàng tháng cậu ta được 353 điểm, kết quả lại lừa bố mẹ là được 553 điểm."
"Em thấy không nên lừa dối bố mẹ như thế, cậu ta làm như vậy có lỗi với thầy, có lỗi với bố mẹ."
Lý Minh Triêu cũng có chút bất lực, thật sự khó có thể hiểu được, đều là học sinh cấp ba cả rồi, vẫn còn có người thích mách lẻo như vậy.
"Tôi biết rồi, em về đi."
Lý Minh Triêu nói.
Vương Lũy vẫn đứng im, không chịu rời đi ngay.
Lý Minh Triêu nói:
"Em phản ứng rất nhanh, tôi sẽ xem xét báo với bố mẹ của Lâm Tiêu."
"Mặt khác, vết thương trên mặt em là bị làm sao? Điểm của em đủ để thi được hai đại học tốp dưới, một đại học tốp trên thì không đủ, chẳng lẽ không lo mà tranh thủ thời gian sao?"
"Suốt ngày tìm thầy mách lẻo, em còn tưởng mình là học sinh tiểu học chắc? Về sau ra xã hội, em tìm ai để mách lẻo?"
Lập tức, Vương Lũy biến mất tăm.
Thầy chủ nhiệm lớp 7 bên cạnh nhịn không được nói:
"Cậu ta thích mách lẻo như thế, sau này ra xã hội dễ bị người đánh chết lắm."
"Có điều cái cậu Lâm Tiêu lớp anh, sửa bảng điểm lừa dối bố mẹ thật quá ấu trĩ, chẳng lẽ thành tích thi tốt nghiệp cấp 3 cũng có thể đổi được chắc?"
Lý Minh Triêu thở dài:
"Còn không phải sao."
"Đợt kiểm tra hàng tháng này có kết quả, tôi sẽ gọi điện cho phụ huynh cậu ta, mong là đừng sốc quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận