Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 45: Lâm Tiêu ma pháp ! Quá lợi hại
Cùng lúc đó, tại tòa nhà dạy học lớp 10 của trường Lâm Sơn, đèn vẫn sáng rực. Tất cả các giáo viên tổ 12, thậm chí cả một bộ phận giáo viên tổ 11, đều đang tăng giờ làm việc để chấm bài thi giữa kỳ. Trường Lâm Sơn yêu cầu rất nghiêm ngặt, sau khi thi xong trong vòng hai ngày phải có điểm số, đồng thời hoàn thành việc xếp hạng.
Đã chấm mấy tiếng đồng hồ, ai nấy đều buồn ngủ rũ rượi, gắng gượng vực dậy tinh thần.
"Độ khó của kỳ thi giữa kỳ lần này tăng lên không ít, đoán chừng điểm trung bình sẽ giảm hơn chục điểm."
"Đề thi càng khó, trí tuệ càng dễ bộc lộ. Học sinh thông minh không những không bị giảm điểm, ngược lại có thể còn tăng. Còn những bạn học bình thường có khi sẽ bị giảm tới mấy chục điểm ấy chứ."
"Trước đó khó nói, bây giờ có thể nói rồi. Lần này điểm số của Lâm Tiêu vừa ra là có thể giải quyết hết mọi lo lắng."
"Rốt cuộc là 'một tiếng hót làm kinh động nhân gian' hay là một màn trò hề gian lận, đợi lát nữa sẽ rõ."
"Năm trăm điểm, cho dù cậu ta chỉ thi được năm trăm điểm, cũng coi như là qua cửa."
Một nữ giáo viên nói:
"Đề văn nghị luận môn ngữ văn lần này có chút thú vị, 'độc thoại của mặt trăng'."
"Rất dễ viết, nhưng cũng rất khó để viết hay, khi chấm bài, tôi chưa thấy có bài nào có ý mới."
"Toàn là mấy câu kiểu 'Trăng sáng bao giờ có, đưa chén rượu hỏi trời xanh' hay là 'Trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc thăng trầm' mà thôi."
"Bài này của ai thế? Quan Văn hay Liên Y nhỉ, cũng có chút ý tứ, 'xưa nay chín vạn năm, trăng sáng đâu phải vì người tròn, đâu phải vì không người mà khuyết'. Được rồi, cũng chỉ là đoạn mở đầu có ý, về sau vẫn là đang nói về sự luân chuyển của trăng tròn khuyết, nhân gian biến đổi, không có gì đặc biệt."
Chủ nhiệm lớp 7 nói:
"Muốn viết ra được ý mới về trăng sáng thì quá khó, chúng ta đều là giáo viên dạy văn, liệu chúng ta viết có được ý mới không?"
"Không viết ra được đâu, không viết ra được, chúng ta chỉ có thể đi chấm bài của người khác thôi."
Bỗng nhiên, một nữ giáo viên lớp 11 lên tiếng:
"Oa, bài luận văn này lạ và bạo gan quá, từ trước đến nay chưa thấy bao giờ, để tôi đọc cho mọi người nghe nhé."
"'Độc thoại của mặt trăng'."
"Ta chết đi, vũ trụ đã sắp đặt cho ta một cuộc minh hôn."
"Sao Kim còn quá trẻ, táo bạo cuồng xạ."
"Hỏa tinh thì quá già nua, thoi thóp."
"Duy chỉ có Trái Đất là đang ở độ tuổi tráng niên, mị lực vô hạn."
"Một lạy trời đất, thủy triều dâng trào."
"Hai lạy cao đường, nhật thực giữa không trung."
"Phu thê giao bái, Thiên Cẩu nuốt trăng."
"Đây tựa như một cuộc hôn nhân bị nguyền rủa, những lời bịa đặt của vũ trụ nổi lên khắp nơi."
"Rõ ràng ta được thai nghén từ tinh vân, là kẻ lang thang nơi chân trời, mà bọn họ lại nói xấu ta là con gái riêng của Trái Đất, lên án chúng ta đang tiến hành một cuộc tình loạn luân."
Lâm Tiêu dạo bước dưới bầu trời đầy sao. Hắn đã từng nói, phàm là những lời nói lọt tai bạn, phần lớn đều là đồ vương bát đản.
Vừa rồi tất cả lời nói và hành động, hắn quả thật đã dùng thao túng lòng người, quả thật có vận dụng tâm lý học.
Nhưng... Hơn hết thảy vẫn là sự chân thành! Tất cả lời nói đó đều là từ đáy lòng hắn phát ra. Những cái trò vương bát đản sáo lộ này, hắn đều hiểu, nhưng hắn lại không thể làm được.
Những cô nàng làm công việc đặc thù này mang một nét tính cách rất đặc trưng, vô cùng đơn giản và nổi bật. Các nàng còn trẻ, rất qua loa, rất tự ti, nhưng cũng rất cực đoan.
Các nàng thích tự giễu cợt nhưng lại khát vọng sự tôn trọng từ người khác. Hiện tại, khi tuổi còn rất trẻ, mới vào nghề chưa được hai ba năm, nhân cách các nàng là dễ tổn thương và không ổn định nhất. Cũng chính là lúc dễ bị lừa nhất và dễ bị tẩy não nhất.
Đối với tâm lý học, đặc biệt là chiến thuật tâm lý của những kẻ bán hàng đa cấp, Lâm Tiêu đời trước đã diễn tập vô số lần trên giường bệnh. Hắn hoàn toàn có thể lừa những cô nương này đến một đồng xu cũng không còn.
Nhưng hắn sẽ không làm thế! Hắn chỉ biết rằng, những cô gái thất nghiệp này đã tìm đến dựa vào hắn, giao mảnh đời vụn vỡ này cho hắn. Biến thành quân cờ trên bàn cờ bạc trong cuộc đời của Lâm Tiêu.
Vậy thì hắn thật sự có trách nhiệm phải đưa các nàng đi được xa hơn. Thay đổi được vận mệnh của chính mình đồng thời cũng thay đổi được vận mệnh của người khác, đó mới là điều tốt đẹp nhất.
Mười lăm phút sau!
Lâm Tiêu quay lại văn phòng, chín cô nương đã chỉnh tề ngồi ở đó. Không hiểu vì sao, có người vỗ tay.
Sau đó, tất cả mọi người cùng vỗ tay.
Rõ ràng là, các nàng đã bàn bạc xong, và cùng nhau đưa ra quyết định. Ở lại! Đây là quyết định chung của tất cả các nàng, nếu sau này lại có ai muốn rời đi, thì chính là phản bội cái tập thể này, chính là không coi nghĩa khí ra gì!
Tiếng vỗ tay vừa dứt, Lâm Tiêu cười nói:
"Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên của các em khi gia nhập công ty."
"Buổi học đầu tiên thay đổi cuộc đời của các em."
Nghe nói vẫn phải đi học, vẻ mặt của các cô nàng phía dưới bỗng sầm xuống. Chúng ta chính là không thích đọc sách, không thích lên lớp, nên mới đi làm cái ngành đặc thù này.
Giờ còn muốn cho chúng ta đi học á?
Chỉ dựa vào tình nghĩa để ở lại thì chưa đủ, cần phải có thứ gì đó thực sự để chinh phục được các nàng.
Lâm Tiêu nói:
"Bài học hôm nay có tên là: Các em còn xinh đẹp, còn đẳng cấp hơn nhiều so với tưởng tượng của chính mình!"
Nghe xong đến đây, các cô nàng lập tức tỏ ra hứng thú.
Lâm Tiêu hỏi:
"Ta triệu tập các em đến đây là để các em làm người mẫu, trở thành người nổi tiếng trên mạng."
"Người nổi tiếng trên mạng là cái gì, các em tạm thời không cần quan tâm, các em biết người mẫu là gì chứ?"
Hoàng Yên Nhi giơ tay.
"Yên Nhi tỷ tỷ, em nói đi."
Lâm Tiêu vẫn luôn gọi nàng bằng nghệ danh chứ không phải tên thật trong thẻ căn cước.
Hoàng Yên Nhi nói:
"Là những người phụ nữ rất cao rất gầy ở trên ti vi, mặc những bộ quần áo kỳ quái và đi những bước đi catwalk đó."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, đó chính là người mẫu."
"Vậy các em có thấy những người mẫu đó đẹp không?"
Ngay lập tức, mấy cô nương này có chút không dám trả lời.
Trong thâm tâm, các nàng cảm thấy những người mẫu kia không hề xinh đẹp, ai nấy đều quá cao quá gầy, ngực thì chảy xệ, lại thêm vẻ mặt trông ai cũng cầu xin.
Nhưng các nàng không dám nói, vì ở trên ti vi, sân khấu thật lộng lẫy xa hoa, tôn lên vẻ hào quang rạng rỡ của các cô người mẫu.
Vậy thì chắc chắn không phải vì họ không đủ đẹp, mà là vì chúng ta không biết thưởng thức mà thôi.
Lâm Tiêu bật máy tính lên, trên màn hình hiện lên ảnh của Thôi Dĩnh.
"Đây là người mẫu Thôi Dĩnh, các em có thấy cô ấy đẹp không?"
Một nửa số người ở đây gật đầu.
Tiếp theo, trên màn hình hiện ảnh của Lữ Yến.
"Đây là người mẫu quốc tế Lữ Yến, các em có thấy cô ấy đẹp không?"
Không ai ở đây gật đầu.
"Cô ta chẳng đẹp chút nào, thậm chí có thể coi là xấu xí! ".
"Mỗi người trong số các em đều xinh đẹp hơn cô ấy."
"Hoàng Yên Nhi, em bước lên đây!"
Hoàng Yên Nhi mặc váy ngắn báo gấm ngơ ngác đi lên.
Cô nàng rất cao, khoảng 1 mét 72, nhưng khung xương hơi to, môi hơi dày. Lại còn cắt kiểu tóc sư tử, kiểu tóc thịnh hành đầu tiên của thập niên 2000 và tô một lớp son môi màu hồng lấp lánh nữa chứ.
Thật sự là không thể chấp nhận được. Trong chín cô gái ở đây, nàng có vẻ là người kém xinh nhất.
Nhưng Lâm Tiêu liếc mắt đã nhìn ra, tiềm năng của nàng rất lớn, bởi vì nàng có nét giống Tân Chỉ Lôi. Không phải kiểu mỹ nhân điển hình, nhưng sau khi cải tạo sẽ rất đẹp, rất có khí chất, hơn nữa còn rất gợi cảm.
Chỉ có điều hiện tại, cô nàng căn bản là không biết cách ăn mặc, nhìn quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Lâm Tiêu hỏi:
"Hoàng Yên Nhi, em có cảm thấy mình đẹp hơn Thôi Dĩnh không? Em có thấy mình sang chảnh bằng cô ấy không?"
Vừa nãy Lâm Tiêu nói chuyện dịu dàng ngọt ngào, còn bây giờ lại nghiêm khắc lạnh lùng, như hai người khác nhau vậy.
Hoàng Yên Nhi vội vàng lắc đầu. Cô biết mình là người xấu xí và quê mùa nhất trong số chín chị em, xương còn to hơn nữa. Bây giờ lại còn bị một mình lôi ra để phê bình, nàng cảm thấy thật khó chịu, xấu hổ vô cùng.
Sau đó, giọng Lâm Tiêu càng thêm nghiêm khắc, đanh thép nói:
"Không! Em đẹp hơn Thôi Dĩnh, em sang hơn Thôi Dĩnh!"
"Chỉ là em không phát hiện ra vẻ đẹp đó, lại càng không biết cách làm cho nó lộ ra mà thôi."
"Và bài học hôm nay, chính là để chứng minh vẻ đẹp của các em không chỉ dừng ở đây!"
"Em, mang theo đồ trang điểm, cùng ta vào phòng bên kia!"
"Các em ở dưới đợi nửa tiếng, chứng kiến Hoàng Yên Nhi thay đổi!"
"Ta sẽ cho các em thấy, thế nào là một loại ma thuật, thế nào là kỳ tích."
Trào lưu thẩm mỹ bùng nổ ở Trung Quốc, thực ra phải đến sau năm 2010, thậm chí là muộn hơn nữa mới xuất hiện. Nói chính xác hơn là phải sau khi các video ngắn trở nên phổ biến, khi mà có rất nhiều những blogger về làm đẹp xuất hiện, thì cả nước mới có một cuộc nâng cấp thẩm mỹ trên diện rộng.
Trước đó, đặc biệt là vào khoảng năm 2001, quả thực là một kỷ nguyên đen tối của thẩm mỹ trang điểm. Đừng nói là người bình thường, ngay cả những ngôi sao nữ cũng không ngoại lệ.
Ai cũng thích trang điểm với khuôn mặt đỏ au, đôi môi màu hồng lấp lánh, và kiểu tóc không ai dám để.
Cứ nhìn mấy cô nàng mới nổi của cuộc thi 'Super Girls' năm đó thì biết, bất kể là Trương Lương Dĩnh hay Thượng Văn Tiệp, tạo hình của họ đều rất xấu, rất quê mùa.
Còn nhìn Trương Lương Dĩnh vào khoảng năm 2020 mà xem, vẫn khuôn mặt đó nhưng lại xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, đẳng cấp cũng hơn rất nhiều.
Hai mươi năm đó, là hai mươi năm thẩm mỹ trang điểm có sự phát triển vượt bậc.
Trang điểm giống như một loại ma thuật tà thuật vậy, có thể giúp một người con gái sáu phần đẹp thăng lên thành tám phần.
Thậm chí có nhiều người còn gọi đùa đây là thuật 'đổi đầu'.
Sau đó, Lâm Tiêu sẽ đem thứ tà thuật này, sớm sử dụng nó từ hai mươi năm về trước.
Trong sự sợ hãi của Hoàng Yên Nhi, hắn chỉ huy nàng tẩy trang, rửa sạch mặt.
Sau đó, thoa một lớp dưỡng ẩm, một lát sau lại thoa một lớp kem lót thật mỏng.
Tóm lại, dưới sự chỉ huy của một nam sinh lớp 12, Hoàng Yên Nhi bắt đầu trang điểm trước gương theo sự hướng dẫn của Lâm Tiêu. Trước kia khi tê liệt trên giường bệnh, Lâm Tiêu đã từng bỏ rất nhiều thời gian để học trang điểm trên mạng, thậm chí còn tự thực hành.
Lâm Tiêu dựa theo phong cách gợi cảm lạnh lùng của Tân Chỉ Lôi, cùng với phong cách trang điểm chân dung mang vẻ cấm dục, từng chút từng chút để khuôn mặt của Hoàng Yên Nhi thay đổi.
Phong cách đậm, son môi màu đỏ sẫm.
Vẽ vẽ một hồi, đến chính nàng cũng ngây người ra.
Ta... ta... ta có đẹp đến thế sao?
Ta có đẳng cấp đến thế sao?
Mất gần nửa canh giờ thì việc trang điểm hoàn thành.
Hiện tại, cái còn lại chỉ là trang phục, đồ trang sức và tóc tai.
Cái đầu tóc rối này thật là quá xấu.
Lâm Tiêu lấy ra một bộ tóc giả, đội lên đầu nàng, mái tóc đen dài.
Trong nháy mắt... Khí chất thay đổi hoàn toàn.
Sau đó, Lâm Tiêu lấy ra đôi khuyên tai pha lê và đeo lên cho nàng.
Cuối cùng, hắn chọn trong một đống quần áo ra một chiếc váy dài hở vai màu đen, có chút tính chất dạ hội nhưng không quá trang trọng.
Một thân toàn đen, tô điểm bằng chiếc thắt lưng Gucci màu vàng quanh eo.
"Đi thay chiếc váy này vào đi."
Vài phút sau, một Hoàng Yên Nhi hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, cũng như trước mặt chính nàng.
Nàng đứng trước gương, ngơ ngác hết mấy phút. Trong đầu chỉ có vài câu hỏi: Ta là ai? Ta đang ở đâu?
Lâm Tiêu tiến lên, chỉ huy nét mặt của nàng.
"Cằm hơi nâng lên."
"Ánh mắt có chút láo liên, nhưng phải hơi trống rỗng."
"Biểu hiện ra một bộ dạng bi quan chán đời."
"Thế nào là bi quan chán đời? Chính là khi trong lòng em đang nghĩ, 'Mấy người đúng là lũ ngốc'."
"Đúng, đúng, đúng, chính là cảm giác này."
"Cấm dục, gợi cảm, bi quan chán đời, 25% sa đọa, 65% lười biếng."
"Hoàn hảo!"
Thật sự rất giống Tân Chỉ Lôi, Lâm Tiêu cầm máy ảnh thuê, cuồng chụp ảnh tạo hình của Hoàng Yên Nhi.
Lâm Tiêu nói nửa tiếng, nhưng tám cô nương bên dưới đã phải đợi gần một tiếng đồng hồ rồi.
Ai nấy đã bắt đầu sốt ruột.
"Không phải tiểu lão bản đang ở trên đó làm gì Hoàng Yên Nhi đấy chứ?"
"Với cái thân thể nhỏ bé của lão bản thì để Hoàng Yên Nhi 'làm thịt' thì còn có lý hơn đấy."
Đột nhiên, đèn phòng khách ở văn phòng vụt tắt, xung quanh chìm vào một khoảng tối đen.
Lâm Tiêu nắm tay Hoàng Yên Nhi bước xuống.
Sau đó, một lần nữa giúp nàng tạo biểu cảm.
Đương nhiên, không cần phải làm quá lố như khi chụp ảnh, nhưng vẫn cố gắng thể hiện biểu cảm lạnh lùng, cấm dục.
Trong bóng tối, giọng của Lâm Tiêu chậm rãi vang lên.
"Thế giới này không thiếu cái đẹp, nhưng thiếu con mắt có thể phát hiện ra vẻ đẹp."
"Lại càng thiếu đôi bàn tay biết khai quật vẻ đẹp."
"Ta đã từng nói, Hoàng Yên Nhi đẹp hơn Thôi Dĩnh, sang hơn Thôi Dĩnh."
"Hiện tại, các em đã thấy!"
Ba, hai, một! Lâm Tiêu bật đèn!
Lập tức, một Hoàng Yên Nhi hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt mọi người.
Mấy cô nương ở đó đều ngây người ra.
Cái này... Đây là Hoàng Yên Nhi sao?
Đây không chỉ là thuật đổi đầu mà là thuật thay người luôn rồi...
Đã chấm mấy tiếng đồng hồ, ai nấy đều buồn ngủ rũ rượi, gắng gượng vực dậy tinh thần.
"Độ khó của kỳ thi giữa kỳ lần này tăng lên không ít, đoán chừng điểm trung bình sẽ giảm hơn chục điểm."
"Đề thi càng khó, trí tuệ càng dễ bộc lộ. Học sinh thông minh không những không bị giảm điểm, ngược lại có thể còn tăng. Còn những bạn học bình thường có khi sẽ bị giảm tới mấy chục điểm ấy chứ."
"Trước đó khó nói, bây giờ có thể nói rồi. Lần này điểm số của Lâm Tiêu vừa ra là có thể giải quyết hết mọi lo lắng."
"Rốt cuộc là 'một tiếng hót làm kinh động nhân gian' hay là một màn trò hề gian lận, đợi lát nữa sẽ rõ."
"Năm trăm điểm, cho dù cậu ta chỉ thi được năm trăm điểm, cũng coi như là qua cửa."
Một nữ giáo viên nói:
"Đề văn nghị luận môn ngữ văn lần này có chút thú vị, 'độc thoại của mặt trăng'."
"Rất dễ viết, nhưng cũng rất khó để viết hay, khi chấm bài, tôi chưa thấy có bài nào có ý mới."
"Toàn là mấy câu kiểu 'Trăng sáng bao giờ có, đưa chén rượu hỏi trời xanh' hay là 'Trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc thăng trầm' mà thôi."
"Bài này của ai thế? Quan Văn hay Liên Y nhỉ, cũng có chút ý tứ, 'xưa nay chín vạn năm, trăng sáng đâu phải vì người tròn, đâu phải vì không người mà khuyết'. Được rồi, cũng chỉ là đoạn mở đầu có ý, về sau vẫn là đang nói về sự luân chuyển của trăng tròn khuyết, nhân gian biến đổi, không có gì đặc biệt."
Chủ nhiệm lớp 7 nói:
"Muốn viết ra được ý mới về trăng sáng thì quá khó, chúng ta đều là giáo viên dạy văn, liệu chúng ta viết có được ý mới không?"
"Không viết ra được đâu, không viết ra được, chúng ta chỉ có thể đi chấm bài của người khác thôi."
Bỗng nhiên, một nữ giáo viên lớp 11 lên tiếng:
"Oa, bài luận văn này lạ và bạo gan quá, từ trước đến nay chưa thấy bao giờ, để tôi đọc cho mọi người nghe nhé."
"'Độc thoại của mặt trăng'."
"Ta chết đi, vũ trụ đã sắp đặt cho ta một cuộc minh hôn."
"Sao Kim còn quá trẻ, táo bạo cuồng xạ."
"Hỏa tinh thì quá già nua, thoi thóp."
"Duy chỉ có Trái Đất là đang ở độ tuổi tráng niên, mị lực vô hạn."
"Một lạy trời đất, thủy triều dâng trào."
"Hai lạy cao đường, nhật thực giữa không trung."
"Phu thê giao bái, Thiên Cẩu nuốt trăng."
"Đây tựa như một cuộc hôn nhân bị nguyền rủa, những lời bịa đặt của vũ trụ nổi lên khắp nơi."
"Rõ ràng ta được thai nghén từ tinh vân, là kẻ lang thang nơi chân trời, mà bọn họ lại nói xấu ta là con gái riêng của Trái Đất, lên án chúng ta đang tiến hành một cuộc tình loạn luân."
Lâm Tiêu dạo bước dưới bầu trời đầy sao. Hắn đã từng nói, phàm là những lời nói lọt tai bạn, phần lớn đều là đồ vương bát đản.
Vừa rồi tất cả lời nói và hành động, hắn quả thật đã dùng thao túng lòng người, quả thật có vận dụng tâm lý học.
Nhưng... Hơn hết thảy vẫn là sự chân thành! Tất cả lời nói đó đều là từ đáy lòng hắn phát ra. Những cái trò vương bát đản sáo lộ này, hắn đều hiểu, nhưng hắn lại không thể làm được.
Những cô nàng làm công việc đặc thù này mang một nét tính cách rất đặc trưng, vô cùng đơn giản và nổi bật. Các nàng còn trẻ, rất qua loa, rất tự ti, nhưng cũng rất cực đoan.
Các nàng thích tự giễu cợt nhưng lại khát vọng sự tôn trọng từ người khác. Hiện tại, khi tuổi còn rất trẻ, mới vào nghề chưa được hai ba năm, nhân cách các nàng là dễ tổn thương và không ổn định nhất. Cũng chính là lúc dễ bị lừa nhất và dễ bị tẩy não nhất.
Đối với tâm lý học, đặc biệt là chiến thuật tâm lý của những kẻ bán hàng đa cấp, Lâm Tiêu đời trước đã diễn tập vô số lần trên giường bệnh. Hắn hoàn toàn có thể lừa những cô nương này đến một đồng xu cũng không còn.
Nhưng hắn sẽ không làm thế! Hắn chỉ biết rằng, những cô gái thất nghiệp này đã tìm đến dựa vào hắn, giao mảnh đời vụn vỡ này cho hắn. Biến thành quân cờ trên bàn cờ bạc trong cuộc đời của Lâm Tiêu.
Vậy thì hắn thật sự có trách nhiệm phải đưa các nàng đi được xa hơn. Thay đổi được vận mệnh của chính mình đồng thời cũng thay đổi được vận mệnh của người khác, đó mới là điều tốt đẹp nhất.
Mười lăm phút sau!
Lâm Tiêu quay lại văn phòng, chín cô nương đã chỉnh tề ngồi ở đó. Không hiểu vì sao, có người vỗ tay.
Sau đó, tất cả mọi người cùng vỗ tay.
Rõ ràng là, các nàng đã bàn bạc xong, và cùng nhau đưa ra quyết định. Ở lại! Đây là quyết định chung của tất cả các nàng, nếu sau này lại có ai muốn rời đi, thì chính là phản bội cái tập thể này, chính là không coi nghĩa khí ra gì!
Tiếng vỗ tay vừa dứt, Lâm Tiêu cười nói:
"Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên của các em khi gia nhập công ty."
"Buổi học đầu tiên thay đổi cuộc đời của các em."
Nghe nói vẫn phải đi học, vẻ mặt của các cô nàng phía dưới bỗng sầm xuống. Chúng ta chính là không thích đọc sách, không thích lên lớp, nên mới đi làm cái ngành đặc thù này.
Giờ còn muốn cho chúng ta đi học á?
Chỉ dựa vào tình nghĩa để ở lại thì chưa đủ, cần phải có thứ gì đó thực sự để chinh phục được các nàng.
Lâm Tiêu nói:
"Bài học hôm nay có tên là: Các em còn xinh đẹp, còn đẳng cấp hơn nhiều so với tưởng tượng của chính mình!"
Nghe xong đến đây, các cô nàng lập tức tỏ ra hứng thú.
Lâm Tiêu hỏi:
"Ta triệu tập các em đến đây là để các em làm người mẫu, trở thành người nổi tiếng trên mạng."
"Người nổi tiếng trên mạng là cái gì, các em tạm thời không cần quan tâm, các em biết người mẫu là gì chứ?"
Hoàng Yên Nhi giơ tay.
"Yên Nhi tỷ tỷ, em nói đi."
Lâm Tiêu vẫn luôn gọi nàng bằng nghệ danh chứ không phải tên thật trong thẻ căn cước.
Hoàng Yên Nhi nói:
"Là những người phụ nữ rất cao rất gầy ở trên ti vi, mặc những bộ quần áo kỳ quái và đi những bước đi catwalk đó."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, đó chính là người mẫu."
"Vậy các em có thấy những người mẫu đó đẹp không?"
Ngay lập tức, mấy cô nương này có chút không dám trả lời.
Trong thâm tâm, các nàng cảm thấy những người mẫu kia không hề xinh đẹp, ai nấy đều quá cao quá gầy, ngực thì chảy xệ, lại thêm vẻ mặt trông ai cũng cầu xin.
Nhưng các nàng không dám nói, vì ở trên ti vi, sân khấu thật lộng lẫy xa hoa, tôn lên vẻ hào quang rạng rỡ của các cô người mẫu.
Vậy thì chắc chắn không phải vì họ không đủ đẹp, mà là vì chúng ta không biết thưởng thức mà thôi.
Lâm Tiêu bật máy tính lên, trên màn hình hiện lên ảnh của Thôi Dĩnh.
"Đây là người mẫu Thôi Dĩnh, các em có thấy cô ấy đẹp không?"
Một nửa số người ở đây gật đầu.
Tiếp theo, trên màn hình hiện ảnh của Lữ Yến.
"Đây là người mẫu quốc tế Lữ Yến, các em có thấy cô ấy đẹp không?"
Không ai ở đây gật đầu.
"Cô ta chẳng đẹp chút nào, thậm chí có thể coi là xấu xí! ".
"Mỗi người trong số các em đều xinh đẹp hơn cô ấy."
"Hoàng Yên Nhi, em bước lên đây!"
Hoàng Yên Nhi mặc váy ngắn báo gấm ngơ ngác đi lên.
Cô nàng rất cao, khoảng 1 mét 72, nhưng khung xương hơi to, môi hơi dày. Lại còn cắt kiểu tóc sư tử, kiểu tóc thịnh hành đầu tiên của thập niên 2000 và tô một lớp son môi màu hồng lấp lánh nữa chứ.
Thật sự là không thể chấp nhận được. Trong chín cô gái ở đây, nàng có vẻ là người kém xinh nhất.
Nhưng Lâm Tiêu liếc mắt đã nhìn ra, tiềm năng của nàng rất lớn, bởi vì nàng có nét giống Tân Chỉ Lôi. Không phải kiểu mỹ nhân điển hình, nhưng sau khi cải tạo sẽ rất đẹp, rất có khí chất, hơn nữa còn rất gợi cảm.
Chỉ có điều hiện tại, cô nàng căn bản là không biết cách ăn mặc, nhìn quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Lâm Tiêu hỏi:
"Hoàng Yên Nhi, em có cảm thấy mình đẹp hơn Thôi Dĩnh không? Em có thấy mình sang chảnh bằng cô ấy không?"
Vừa nãy Lâm Tiêu nói chuyện dịu dàng ngọt ngào, còn bây giờ lại nghiêm khắc lạnh lùng, như hai người khác nhau vậy.
Hoàng Yên Nhi vội vàng lắc đầu. Cô biết mình là người xấu xí và quê mùa nhất trong số chín chị em, xương còn to hơn nữa. Bây giờ lại còn bị một mình lôi ra để phê bình, nàng cảm thấy thật khó chịu, xấu hổ vô cùng.
Sau đó, giọng Lâm Tiêu càng thêm nghiêm khắc, đanh thép nói:
"Không! Em đẹp hơn Thôi Dĩnh, em sang hơn Thôi Dĩnh!"
"Chỉ là em không phát hiện ra vẻ đẹp đó, lại càng không biết cách làm cho nó lộ ra mà thôi."
"Và bài học hôm nay, chính là để chứng minh vẻ đẹp của các em không chỉ dừng ở đây!"
"Em, mang theo đồ trang điểm, cùng ta vào phòng bên kia!"
"Các em ở dưới đợi nửa tiếng, chứng kiến Hoàng Yên Nhi thay đổi!"
"Ta sẽ cho các em thấy, thế nào là một loại ma thuật, thế nào là kỳ tích."
Trào lưu thẩm mỹ bùng nổ ở Trung Quốc, thực ra phải đến sau năm 2010, thậm chí là muộn hơn nữa mới xuất hiện. Nói chính xác hơn là phải sau khi các video ngắn trở nên phổ biến, khi mà có rất nhiều những blogger về làm đẹp xuất hiện, thì cả nước mới có một cuộc nâng cấp thẩm mỹ trên diện rộng.
Trước đó, đặc biệt là vào khoảng năm 2001, quả thực là một kỷ nguyên đen tối của thẩm mỹ trang điểm. Đừng nói là người bình thường, ngay cả những ngôi sao nữ cũng không ngoại lệ.
Ai cũng thích trang điểm với khuôn mặt đỏ au, đôi môi màu hồng lấp lánh, và kiểu tóc không ai dám để.
Cứ nhìn mấy cô nàng mới nổi của cuộc thi 'Super Girls' năm đó thì biết, bất kể là Trương Lương Dĩnh hay Thượng Văn Tiệp, tạo hình của họ đều rất xấu, rất quê mùa.
Còn nhìn Trương Lương Dĩnh vào khoảng năm 2020 mà xem, vẫn khuôn mặt đó nhưng lại xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, đẳng cấp cũng hơn rất nhiều.
Hai mươi năm đó, là hai mươi năm thẩm mỹ trang điểm có sự phát triển vượt bậc.
Trang điểm giống như một loại ma thuật tà thuật vậy, có thể giúp một người con gái sáu phần đẹp thăng lên thành tám phần.
Thậm chí có nhiều người còn gọi đùa đây là thuật 'đổi đầu'.
Sau đó, Lâm Tiêu sẽ đem thứ tà thuật này, sớm sử dụng nó từ hai mươi năm về trước.
Trong sự sợ hãi của Hoàng Yên Nhi, hắn chỉ huy nàng tẩy trang, rửa sạch mặt.
Sau đó, thoa một lớp dưỡng ẩm, một lát sau lại thoa một lớp kem lót thật mỏng.
Tóm lại, dưới sự chỉ huy của một nam sinh lớp 12, Hoàng Yên Nhi bắt đầu trang điểm trước gương theo sự hướng dẫn của Lâm Tiêu. Trước kia khi tê liệt trên giường bệnh, Lâm Tiêu đã từng bỏ rất nhiều thời gian để học trang điểm trên mạng, thậm chí còn tự thực hành.
Lâm Tiêu dựa theo phong cách gợi cảm lạnh lùng của Tân Chỉ Lôi, cùng với phong cách trang điểm chân dung mang vẻ cấm dục, từng chút từng chút để khuôn mặt của Hoàng Yên Nhi thay đổi.
Phong cách đậm, son môi màu đỏ sẫm.
Vẽ vẽ một hồi, đến chính nàng cũng ngây người ra.
Ta... ta... ta có đẹp đến thế sao?
Ta có đẳng cấp đến thế sao?
Mất gần nửa canh giờ thì việc trang điểm hoàn thành.
Hiện tại, cái còn lại chỉ là trang phục, đồ trang sức và tóc tai.
Cái đầu tóc rối này thật là quá xấu.
Lâm Tiêu lấy ra một bộ tóc giả, đội lên đầu nàng, mái tóc đen dài.
Trong nháy mắt... Khí chất thay đổi hoàn toàn.
Sau đó, Lâm Tiêu lấy ra đôi khuyên tai pha lê và đeo lên cho nàng.
Cuối cùng, hắn chọn trong một đống quần áo ra một chiếc váy dài hở vai màu đen, có chút tính chất dạ hội nhưng không quá trang trọng.
Một thân toàn đen, tô điểm bằng chiếc thắt lưng Gucci màu vàng quanh eo.
"Đi thay chiếc váy này vào đi."
Vài phút sau, một Hoàng Yên Nhi hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu, cũng như trước mặt chính nàng.
Nàng đứng trước gương, ngơ ngác hết mấy phút. Trong đầu chỉ có vài câu hỏi: Ta là ai? Ta đang ở đâu?
Lâm Tiêu tiến lên, chỉ huy nét mặt của nàng.
"Cằm hơi nâng lên."
"Ánh mắt có chút láo liên, nhưng phải hơi trống rỗng."
"Biểu hiện ra một bộ dạng bi quan chán đời."
"Thế nào là bi quan chán đời? Chính là khi trong lòng em đang nghĩ, 'Mấy người đúng là lũ ngốc'."
"Đúng, đúng, đúng, chính là cảm giác này."
"Cấm dục, gợi cảm, bi quan chán đời, 25% sa đọa, 65% lười biếng."
"Hoàn hảo!"
Thật sự rất giống Tân Chỉ Lôi, Lâm Tiêu cầm máy ảnh thuê, cuồng chụp ảnh tạo hình của Hoàng Yên Nhi.
Lâm Tiêu nói nửa tiếng, nhưng tám cô nương bên dưới đã phải đợi gần một tiếng đồng hồ rồi.
Ai nấy đã bắt đầu sốt ruột.
"Không phải tiểu lão bản đang ở trên đó làm gì Hoàng Yên Nhi đấy chứ?"
"Với cái thân thể nhỏ bé của lão bản thì để Hoàng Yên Nhi 'làm thịt' thì còn có lý hơn đấy."
Đột nhiên, đèn phòng khách ở văn phòng vụt tắt, xung quanh chìm vào một khoảng tối đen.
Lâm Tiêu nắm tay Hoàng Yên Nhi bước xuống.
Sau đó, một lần nữa giúp nàng tạo biểu cảm.
Đương nhiên, không cần phải làm quá lố như khi chụp ảnh, nhưng vẫn cố gắng thể hiện biểu cảm lạnh lùng, cấm dục.
Trong bóng tối, giọng của Lâm Tiêu chậm rãi vang lên.
"Thế giới này không thiếu cái đẹp, nhưng thiếu con mắt có thể phát hiện ra vẻ đẹp."
"Lại càng thiếu đôi bàn tay biết khai quật vẻ đẹp."
"Ta đã từng nói, Hoàng Yên Nhi đẹp hơn Thôi Dĩnh, sang hơn Thôi Dĩnh."
"Hiện tại, các em đã thấy!"
Ba, hai, một! Lâm Tiêu bật đèn!
Lập tức, một Hoàng Yên Nhi hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt mọi người.
Mấy cô nương ở đó đều ngây người ra.
Cái này... Đây là Hoàng Yên Nhi sao?
Đây không chỉ là thuật đổi đầu mà là thuật thay người luôn rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận