Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 121: Giang hồ gặp lại! Tiết lộ quan hệ của Mạt Mạt?
Nhìn Lý Trung Thiên đang ngẩn người, Lâm Tiêu bỗng nhớ ra một chuyện.
Móa!
Đây là quán tính lịch sử sao? Cả đời trước Lý Trung Thiên không kìm được sự bạo động trong lòng đi đào tường nhìn trộm nhà vệ sinh nữ, dù không thấy gì.
Mà ở đời này, hắn vẫn gọi người vào phòng vệ sinh.
Vẫn là chỉ nhìn không đụng. Lần này thì thấy rõ ràng rồi.
Ngươi đúng là không quên sơ tâm mà.
"Bạch Tiểu Bình..."
Lâm Tiêu gọi.
Bạch Tiểu Bình nhảy dựng lên, cao giọng nói:
"Còn có em sao? Còn có em sao?"
Nói rồi, cô chạy nhanh tới, nhận lấy phong thư mở ra xem, bên trong là tám vạn đồng.
Sau đó cô cũng giống Phùng Hiến, ôm chầm lấy Lâm Tiêu xoay vòng tại chỗ.
Mẹ nó.
Nấu cơm mấy tháng, đã luyện được tay khỏe như vậy.
Bạch Tiểu Bình cao 1 mét 62, vậy mà ôm xoay vòng Lâm Tiêu cao 1 mét 76.
Cảm giác này kỳ quái quá, giống cái gì ấy?
Sau này phải lập quy tắc, chưa cho phép không được ôm ông chủ.
"Lẳng lơ, không biết xấu hổ."
Khu Phi Phi mặt lạnh xuống ngay tức khắc.
"Ông chủ, hay là anh ngủ em một đêm đi, không thì tiền này em cầm không an lòng."
Người phụ nữ này ghé tai Lâm Tiêu nói nhỏ.
Im miệng cho tôi!
Chia tiền xong!
Mỗi người ít nhất hơn một trăm vạn. Trừ Lý Trung Thiên và Bạch Tiểu Bình, ai cũng được hơn mười vạn.
Đây đúng là một vụ phát tài.
Đối với đại đa số người mà nói, số tiền họ kiếm được trước đây cộng lại còn chưa được một nửa số này.
Ai cũng biết sẽ chia tiền, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Lúc đó ông chủ tuy nói miệng sẽ chia mười phần trăm cho mọi người, nhưng chỉ là nói vậy thôi.
Kết quả, số tiền đến tay còn nhiều hơn mười phần trăm.
"Phần dư ra coi như là chút tấm lòng của ta và Hạ tổng dành cho mọi người."
"Ngoài ra, TOM đã phái người chính thức tiếp quản công ty mới, ai muốn ở lại sẽ được thăng chức tăng lương."
Phùng Hiến nói:
"Ông chủ, vậy anh thì sao? Dự án tiếp theo anh định làm gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Vẫn chưa quyết định."
Phùng Hiến nói:
"Ông chủ, tôi muốn tiếp tục đi theo anh."
"Tôi cũng vậy!"
"Tôi cũng vậy!"
Gần như tất cả mọi người đều giơ tay.
Lâm Tiêu nói:
"Dự án tiếp theo của tôi còn chưa nghĩ kỹ, thậm chí khi nào bắt đầu cũng chưa quyết định, nếu các bạn quyết định đi theo tôi thì có lẽ sẽ phải chờ một thời gian đến khi tôi quyết định dự án mới."
"Không cần phải trả lời tôi bây giờ, đến lúc đó gửi tin nhắn cho tôi là được."
"Còn bây giờ thì mọi người có thể về nhà, thoải mái tận hưởng niềm vui kiếm tiền."
Lâm Tiêu giữ Khu Phi Phi lại.
"Có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng với cô, cô định sao?"
Cổ họng Khu Phi Phi khàn đi, lắc đầu nói:
"Tôi không đi, anh cần tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó. Các người không cần tôi, tôi liền ngồi ăn rồi chờ chết."
Một câu nói kia khiến người xúc động.
Cứ như thể nàng còn sống chỉ để được người khác cần đến.
Lâm Tiêu nhất thời không biết phải nói sao.
Lâm Tiêu nói:
"Tôi đi tìm Hạ Tịch, để cô ấy lập công ty giải trí điện ảnh, sau đó ký mình cô là nghệ sĩ."
"Được!"
Khu Phi Phi nói:
"Hứa với tôi, đừng vì ủng hộ mà ủng hộ."
"Tôi chỉ muốn anh cần tôi."
Lâm Tiêu khẽ gật đầu.
Khu Phi Phi nói:
"Tôi cai thuốc."
"Tốt, cai thuốc là tốt."
Lâm Tiêu nói:
"Mọi người đều muốn về nhà, công ty cũng về tay người khác rồi, vậy cô có kế hoạch gì không, có về nhà với mẹ không?"
"Không về."
Khu Phi Phi nói.
Lâm Tiêu nói:
"Hạ Tịch đang chuẩn bị đi nghỉ phép một thời gian, cô có muốn đi chơi cùng cô ấy không?"
Khu Phi Phi hỏi:
"Còn Lâm Diêu?"
Lâm Tiêu nói:
"Chắc cô ấy về nhà nghỉ ngơi thôi."
Khu Phi Phi nói:
"Vậy tôi đi theo cô ấy, đến quê anh chơi một chuyến."
"Mà này ông chủ, tối qua thật xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên nói vậy."
Lâm Tiêu lắc đầu nói:
"Không sao."
Khu Phi Phi nói:
"Tại vì anh vẫn còn là xử nam, nên tôi không nên nói vậy."
"Chờ đến lúc nào anh không còn là nữa, tôi sẽ nói..."
Thôi đừng nói nữa thì hơn.
Thời gian khai giảng sắp đến rồi.
Lâm Tiêu nắm lấy thời gian cuối cùng, cùng Lâm Diêu trở về quê.
Lần này, anh đặt trực tiếp ba mươi vạn lên bàn.
"Ông, ba, mình xây nhà mới thôi."
"Xây căn nhà đẹp nhất, tốt nhất trong cả thôn."
Trước kia, Lâm Hoài Lập chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng với số tiền kia, thậm chí sẽ mất ngủ.
Nhưng mà.
Bây giờ ông chỉ nhìn số tiền mà ngẩn người, rồi từ từ gật đầu nói:
"Được rồi."
Có những vấn đề không nghĩ rõ thì không cần nghĩ.
Hơn nữa, Lâm Tiêu còn phát hiện, gần đây cha bắt đầu chăm chỉ đọc sách.
Không giống như chỉ xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thuyết Đường nữa mà còn mua cả Tam Quốc Chí.
Mặc dù anh không hiểu tại sao, nhưng bản năng mách bảo rằng, ông đang muốn nâng cao bản thân để tiếp tục thể hiện cho tốt.
Phải nói là đúng là gia học uyên thâm, đến cả người cha bốn năm mươi tuổi cũng cảm nhận được sự thay đổi, và tự điều chỉnh.
Trước đây, Lâm Hoài Lập rất hay ra ngoài "thổi bò", mà lại còn thổi bằng một giọng rất nghiêm túc.
Nhưng bây giờ, ông lại ít "thổi bò" hẳn đi. Ngược lại, khi có người khác ra sức khen Lâm Tiêu, khen gia đình họ, ông lại rất cẩn trọng, khiêm tốn, rồi tìm ra một ưu điểm nào đó của con người ta mà khen lấy khen để.
Vậy nên Tiêu Vạn Lý nói đúng, Lâm Hoài Lập đúng là đã bị kìm hãm.
Mà lại bị đè nén mấy chục năm quá mức, nếu không ông sẽ rất thông minh. Một khi sự kiềm chế cùng tự ti đó buông bỏ, cả con người ông sẽ thay đổi hoàn toàn.
Mấy ngày ở nhà, Lâm Tiêu còn phát hiện ra một bí mật.
Việc cha Lâm Hoài Lập đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa cùng Tam Quốc Chí không hoàn toàn là để khoe mẽ.
Mà là để tranh đấu.
Tất nhiên, nói tranh đấu có lẽ hơi gay gắt, chưa tới mức đó.
Nhưng quả thực có ý đó, ông đang dùng một biện pháp thông minh, lợi hại để tranh giành tiếng nói trong thôn với bí thư chi bộ thôn Lâm Nghĩa Cừ.
Vì mấy ngày qua, người trong thôn có chuyện đều liên tục gọi Lâm Hoài Lập tới.
Hơn nữa, ông còn bắt đầu đoàn kết mấy anh em họ, cả Lâm Sơn từng có hiềm khích với ông, giờ cũng trở nên thân thiết.
Cha đang chuẩn bị làm người tốt cho thôn đó mà.
"Công ty của con, bây giờ sao rồi?"
Đột nhiên một hôm, Lâm Hoài Lập không nhịn được hỏi một câu.
Lâm Tiêu lập tức hơi ngẩn người.
Sao, sao cha biết chuyện này?
Trước kia, ông biết anh viết nhật ký thích Liên Y đã lâu cũng không nói ra, mãi đến khi gặp Liên Y rồi mới nhịn không được hỏi. Vậy mà giờ ông biết cả chuyện anh có công ty.
Cha đúng là người tinh tế mà.
"Cái ông Lý sở trưởng, sau tiệc rượu còn đến nhà mình hai lần, một lần mang đến một cái đùi heo rừng, một lần thì tặng ông nội một cặp kính lão."
Lâm Tiêu định nói kinh doanh rất tốt, nhưng chần chừ một chút, vẫn là nói:
"Bán mất rồi."
"Bán được rất nhiều rất nhiều tiền."
Lâm Hoài Lập gật đầu, theo bản năng muốn dặn không được kể cho họ hàng biết. Nhưng rồi chần chừ, lại không nói ra miệng vì cảm thấy dư thừa.
Dựa, hai cha con vậy mà có thể bồi dưỡng thành sự ăn ý thông minh đến vậy.
Vào ban đêm, Lâm Hoài Lập thức đèn đọc sách, chuyên tâm đọc Tam Quốc Chí, bên cạnh còn bày thêm cuốn Từ điển Tân Hoa.
Con trai giỏi lên quá nhanh, mình là cha, cũng không thể quá lạc hậu.
Ở một diễn biến khác, Lý Trung Thiên cũng bắt chước Lâm Tiêu.
Trực tiếp đặt mười ba vạn lên bàn, thản nhiên nói:
"Ba, mẹ, xây nhà thôi, xây căn nhà đẹp nhất trong thôn."
Nhưng rõ ràng là kết quả không giống nhau cho lắm.
Cha mẹ Lý Trung Thiên gần như sợ hãi đến muốn khóc.
"Nói, tiền này mày lấy từ đâu?"
"Ăn trộm được à?"
Cũng chỉ vì quá hiểu bản chất của con mình, nên mới biết không có khả năng, nếu không chắc họ đã nghi con mình đi cướp ngân hàng rồi.
"Sẽ bị ở tù đó."
"Không thì đem số tiền này đi gửi trước đi."
Trong lòng Lý Trung Thiên thấy tủi thân quá.
Vì sao chứ? Mỗi lần tôi muốn khoe mẽ ở nhà đều thất bại.
Lần trước là mấy nghìn tệ, thất bại. Lần này là mười mấy vạn, cũng thất bại.
Lý Trung Thiên thấy sinh không còn gì luyến tiếc nữa mà nói:
"Người bạn tốt nhất của con là Lâm Tiêu, ba mẹ còn nhớ không? Anh ấy mở công ty, con luôn giúp anh ấy trong công ty, bây giờ công ty anh ấy bán rồi, chia cho con mười ba vạn."
"Ta không tin, nó mới mấy tuổi, dù là thủ khoa đại học, thì cấp ba làm sao mà mở công ty được, hơn nữa còn bán được nhiều tiền thế kia."
"Nói thật cho ba mẹ, tiền kia mày lấy ở đâu ra?"
Cuối cùng, Lý Trung Thiên không giải thích nổi, chỉ có thể nhờ Lâm Tiêu giúp đỡ.
Lâm Tiêu im lặng, sau đó bảo Lý Hổ gọi điện thoại cho bố mẹ Lý Trung Thiên, để chứng minh nguồn gốc tiền trong sạch.
Lý Hổ sau khi nghe điện thoại liền im lặng một lúc lâu, nhưng cảm xúc có vẻ có chút kích động.
Lâm Tiêu nói:
"Sao vậy, chuyện này làm khó ông à?"
Lý Hổ có chút khàn khàn nói:
"Huynh đệ, tôi... tôi được lên chức rồi, giờ tôi là người đứng đầu Hổ Sơn."
"Do Lý lão đại bên chính pháp mở lời, nên tôi mới lên được."
"Đại ân không lời cảm tạ, vậy nên có chuyện lớn gì ông có thể nhờ tôi giúp được không?"
Người đứng đầu chính pháp Lý Sơn, chính là thuộc phe của Liên Chính.
Vậy nên lần này Lý Hổ được lên chức đúng là do ảnh hưởng của Liên Chính.
Thậm chí có tin đồn, Liên Chính sắp tới cũng muốn lên chức.
Tuy chức vụ vẫn vậy nhưng thứ bậc sẽ được lên trên, có khả năng sẽ được treo chức Phó Bí thư Kha Thành.
Mà nguyên nhân trực tiếp, chính là do tập đoàn TOM thu mua lớn vụ mua bán phòng trực tiếp Ngứa.
Đây là chiến thắng của ngành khoa học kỹ thuật Kha Thành, dù sao khu thương mại cũng là thành tích của Liên Chính.
Lâm Tiêu nói:
"Vậy thì chúc mừng Lý sở."
Sau khi lưu luyến không muốn cúp máy, Lý Hổ gọi lớn:
"Cho Lâm Đào tới chỗ tôi một chuyến."
"Đầu lĩnh, anh tìm em ạ?"
Lát sau, anh họ Lâm Tiêu là Lâm Đào đi tới.
Lý Hổ nói:
"Dạo này mấy việc bên em cứ gác lại, chuẩn bị cho mấy kỳ thi tới đi."
Lâm Đào đầu tiên là ngẩn người, sau đó lộ vẻ không thể tin.
Mình, mình, mình đây là sắp được vào biên chế sao?
Mình mới chỉ là cảnh sát phụ trợ được hơn nửa năm, vậy mà giờ sắp được lên chính thức rồi?
Dựa vào cái gì mà tới lượt mình vậy? Sao lại tới lượt mình vậy chứ?
Dựa vào mối quan hệ trong nhà, còn cả mối quan hệ bên nhà vợ, trong mấy năm nữa thôi mình còn chẳng dám mong tới nữa mà.
Lý Hổ nói:
"Chuyện này chỉ một mình tôi thì không được, nhưng tôi sẽ cố gắng tác động bên trên cho cậu."
"Cậu tự biết là được, đừng có mà đi nói lung tung."
"Với lại nếu có thời gian rảnh, đến thôn Đại Diệp nhiều vào, đến thăm cậu của cậu, thăm chú út nữa."
Lần này thì Lâm Đào hiểu rõ rồi, ra là đứa em họ Lâm Tiêu của mình trâu bò đến vậy sao?
"Em hiểu rồi, cuối tuần này em sẽ cùng bố mẹ tới thôn Đại Diệp thăm hỏi."
"Đầu lĩnh, đa tạ anh đã cất nhắc."
Được người đứng đầu Hổ Sơn Lý Hổ xác nhận, bố mẹ Lý Trung Thiên lúc này mới tin rằng, số mười ba vạn này là do con trai mình kiếm được.
"Cái con người này, vẫn phải có chỗ dựa mới được."
"Nhìn Lâm Tiêu kìa, nếu không phải nó với con trai mình là bạn tốt thì đừng nói là mười ba vạn, một ngàn ba còn chẳng có mà."
Mẹ Lý Trung Thiên không nhịn được hỏi:
"Con trai, con cũng được mười ba vạn, vậy Lâm Tiêu kiếm được bao nhiêu vậy?"
Lý Trung Thiên khó chịu nói:
"Con không biết!"
Đương nhiên là hắn biết, nhưng hắn không muốn để lộ thân thế của Lâm Tiêu.
Bố Lý Trung Thiên thu số mười ba vạn lại, lấy một vạn trong đó đưa cho Lý Trung Thiên.
Còn lại mười hai vạn, dùng để trang trải xây nhà.
Mười hai vạn để xây nhà thì sẽ đẹp cỡ nào chứ?
Cho dù là ở trong thôn cũng phải đứng top mấy rồi.
TOM tiếp quản "ngứa" phòng trực tiếp.
Tổ chức một buổi tiệc lớn.
Đó mới là thực sự đông nghịt người, cờ đỏ phấp phới.
Cả khu thương mại đều sôi sục, cả người đứng đầu Kha Thành, thậm chí các nhân vật lớn của tỉnh đều đến.
Lâm Tiêu được mời, nhưng anh không có mặt.
Hạ Tịch đại diện cho Lightning Technology, có mặt trong buổi tiệc cao cấp lần này, hơn nữa còn phát biểu.
Sau khi tham gia xong buổi tiệc, cô trực tiếp rời đi sân bay Tiêu Sơn Hàng Châu, ngồi máy bay ra nước ngoài giả vờ đi chơi.
Toàn bộ trên mạng internet đều tràn lan tin tức thu mua này.
Mặc dù giá cả không được tiết lộ, nhưng trong tin đều cho biết giá này trên trời, sau khi Chinaren bị thu mua thì đây lại là vụ mua bán lớn trong ngành internet.
"Thật ư?"
Các diễn đàn được đào lên.
Trong đó cũng nổ tung.
Một bộ phận người thì đang mắng, cảm thấy Nhị Cẩu Giáo Chủ phản bội mọi người, lại bán "ngứa" và phòng trực tiếp đi.
Nhưng đại bộ phận mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu.
"Đồ ngốc, còn không nhìn ra sao?"
"Nhị Cẩu Giáo Chủ thế lực quá nhỏ, căn bản không gánh được phòng trực tiếp ngứa."
"Không bán thì chỉ có chết thôi."
"Không thấy mấy ngày cuối toàn bộ phòng trực tiếp đều đang diễn cái gì à? Toàn là giọng chính."
"Người của tổ chuyên gia, mỗi ngày đều ở bên cạnh giám sát."
"Các người tưởng Nhị Cẩu Giáo Chủ muốn bán công ty do mình gây dựng lên à? Chỉ là bị ép bất đắc dĩ, để cho nó có thể tiếp tục tồn tại, chỉ có thể bán thôi."
"Nhị Cẩu Giáo Chủ đã khóc khi bán công ty rồi, chỉ là anh ấy không thể nói cho chúng ta biết, anh ấy không phải kiểu người thích bán thảm, nhưng mọi người nên biết chuyện gì đang xảy ra, đừng có mà mù quáng."
"Thiên Thu Giai Triệu Khải" lại đăng một bài rất dài, tiêu đề là: Chúc mừng Nhị Cẩu Giáo Chủ thoát khỏi gông cùm hèn kém, từ nay rộng bay cao Bài đăng này dài đến mấy nghìn chữ.
Nhưng nội dung chính chỉ có một, phòng trực tiếp "ngứa" chung quy là thấp kém, mà Nhị Cẩu Giáo Chủ thì tài hoa kinh người, cao nhã uyên bác, chắc chắn phải tạo sự nghiệp lớn.
Việc bán phòng trực tiếp "ngứa" lúc này là tin cực kỳ tốt, vừa vặn có thể vứt bỏ gánh nặng, một bước lên trời.
Tôi tin rằng không lâu sau, trên giang hồ lại sẽ xuất hiện tin tức của Nhị Cẩu Giáo Chủ.
Giang hồ gặp lại, Nhị Cẩu Giáo Chủ.
Bài đăng này đã tạo được tiếng vang lớn, và vô số bình luận.
Nhưng tranh luận chắc chắn sẽ tiếp diễn.
Và cuối cùng đều sẽ quy về một câu: Giang hồ gặp lại.
Lâm Tiêu và Lý Trung Thiên tức tốc đến nhà ga mua vé, vì sắp đến ngày khai giảng rồi.
Trước bận quá, thậm chí quên cả mua vé tàu đi Thượng Hải, đến lúc sắp khai giảng mới đi mua vé.
"Lâm Tiêu, mình mua cùng nhau nhé."
Lâm Tiêu lắc đầu nói:
"Không được."
Lý Trung Thiên nghi hoặc hỏi:
"Sao thế?"
Lâm Tiêu:
"Vì tôi muốn đi cùng bạn gái."
Lý Trung Thiên:
"Cậu lại đùa đấy, cậu làm gì có bạn gái, cậu với Liên Y còn chưa thành đôi nữa mà."
Lâm Tiêu hướng vào phía cửa sổ nói:
"Ngày mai đi Thượng Hải, hai vé giường nằm."
Lý Trung Thiên chạy tới nói:
"Ba vé, ba vé."
Nói rồi, hắn ngạc nhiên.
Sao lại là ba vé nhỉ? Hắn với Lâm Tiêu thì rõ ràng là hai vé thôi mà.
Chẳng lẽ, Lâm Tiêu có bạn gái thật?
Là ai vậy?
Bọn họ gần như ngày nào cũng ở cùng nhau, cậu có bạn gái, làm sao mà tôi không biết được chứ?
Dù thế nào cũng không thể nào là Tiêu Lâm được!
Lâm Tiêu quay lại, nghiêm túc nhìn Lý Trung Thiên nói:
"Cậu nhất định muốn gặp bạn gái tôi sao?"
Lý Trung Thiên nói:
"Tôi không tin cậu có bạn gái, nếu như có thì tôi nhất định phải gặp mặt một lần."
Lâm Tiêu:
"Lý Trung Thiên, nếu như cậu gặp, cậu sẽ hối hận, cậu sẽ phải chịu một cú sốc lớn đấy."
Lý Trung Thiên:
"Tôi không tin còn có cú sốc nào lớn được hơn, nói về sốc thì vẫn không thể bằng tối hôm đó ở Hàng Châu, đến bây giờ tam quan của tôi vẫn chưa lành lại được."
Vậy thì cậu chắc chắn không chậm được đâu.
Liên Y mặc dù là hoa khôi trường, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi.
Tiêu Mạt Mạt mới là nữ thần lớp 10 đệ nhất Lâm Sơn, là nữ thần gợi cảm trong mộng của vô số nam sinh, trong đời thực còn không dám nhìn quá vài lần cơ.
Nhất là Lý Trung Thiên, căn bản là không dám nhìn nhiều.
Thêm vào đó cô còn là giáo viên tiếng Anh, không dám tưởng tượng sự đả kích tinh thần mà cô ấy gây ra cho Lý Trung Thiên sẽ như thế nào.
Lâm Tiêu nghĩ kỹ, quan hệ của mình với "Bong Bóng" sớm muộn gì cũng sẽ phải công khai, có lẽ bắt đầu từ Lý Trung Thiên là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Tiêu nói:
"Cuối cùng cậu vẫn chắc chắn là muốn gặp bạn gái tôi?"
"Chắc chắn, nhất định, là khẳng định."
Lý Trung Thiên nói:
"Làm như là bí ẩn lắm ấy."
"Được thôi, hi vọng cậu đừng hối hận."
Lâm Tiêu nói vào cửa sổ:
"Chị ơi, cho ba vé giường nằm."
Cô bán vé trong cửa sổ lúc đầu còn vẻ mặt không kiên nhẫn, vừa ngẩng lên nhìn, là một chàng trai đẹp trai, liền hết phiền não, đổi sang vẻ mặt ngọt ngào.
"Không có giường nằm, chỉ còn giường cứng, em lấy không?"
Cô nói:
"Em đi Thượng Hải học đại học sao?"
Bình thường không phải là giường nằm mới là thứ còn dư, giường cứng mới là bán hết rồi sao? Sao hôm nay lại khác thường thế này?
Lâm Tiêu nói:
"Vâng ạ."
Cô vừa in vé, vừa hỏi:
"Em học trường đại học nào thế?"
Lâm Tiêu:
"Phục Đán ạ."
"Oa, lợi hại thật đó."
Lý Trung Thiên ở bên cạnh khó chịu, rõ ràng tôi cũng ở đây, sao cô không hỏi tôi.
"Tôi học ở đại học Đồng Tế."
Anh chen vào nói:
"Khoa máy tính ạ."
"Ờ."
Cô nhẹ nhàng đáp, sau đó tiếp tục hướng về Lâm Tiêu nhiệt tình:
"Cho hai em hai vé giường dưới nha."
"Cảm ơn chị."
Lý Trung Thiên ở bên cạnh bất mãn, rõ ràng một năm trước cậu còn không cao như thế này, cũng không đẹp trai như bây giờ.
Đúng lúc này, điện thoại Lâm Tiêu đột nhiên vang lên, là "Bong Bóng".
"Nhị Cẩu, mẹ đáng ghét quá, nói muốn đi cùng em, mau đến xem nhà đi."
"Bong Bóng" làm nũng.
Lâm Tiêu phát hiện ra một quy luật, trong điện thoại, trên internet, cô tùy thích gọi anh là Nhị Cẩu, ra sức nũng nịu làm nũng.
Nhưng trong đời thực khi đối diện với Lâm Tiêu, cô lại trở nên gượng gạo, không dám thả lỏng, nhút nhát.
"Con bé 'Bong Bóng' ngốc sao lại nói thế chứ."
Lý Phương Phương bên cạnh nhẹ nhàng oán trách, sau đó cầm lấy điện thoại:
"Thừa Trạch à, tôi là mẹ, không, tôi là dì."
"Tôi muốn đi Thượng Hải cùng 'Bong Bóng', có bất tiện gì không?"
Dù sao việc mua nhà này quá lớn, Lý Phương Phương vẫn quyết định tự mình đi Thượng Hải một chuyến, xem thử căn nhà mà Nhị Cẩu mua cho "Bong Bóng" rốt cuộc là như thế nào.
Lâm Tiêu vội vàng nói:
"Tiện, tiện ạ. Dì, để cháu mua vé cho dì."
Lý Phương Phương nói:
"Con cũng thật là, chúng ta tự đi được mà, con hết lần này đến lần khác còn phải từ Thượng Hải qua đón nó, con như thế sẽ làm hư 'Bong Bóng'."
Lời tuy trách, nhưng trong đó lại tràn đầy vui sướng.
Nhìn xem người ta Thừa Trạch, tuổi còn nhỏ mà chu đáo đến thế.
Không yên tâm để "Bong Bóng" đi Thượng Hải một mình, lại còn từ Thượng Hải mua vé đến Lâm Sơn rồi lại đón hai mẹ con cùng về Thượng Hải.
Vợ chồng trẻ đúng là lãng mạn, đúng là ngọt ngào.
"Vậy ngày mai gặp nha, Thừa Trạch!"
Lâm Tiêu nói:
"Vâng, ngày mai gặp dì."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu nhìn Lý Trung Thiên.
Lúc này, Lý Trung Thiên bên cạnh đầy vẻ cảnh giác nói:
"Cậu làm gì nhìn tôi như thế? Chắc không phải là ngày mai không cho tôi gặp bạn gái cậu chứ?"
Vậy thì không được, tôi nhất định phải gặp, nếu không thì sẽ bị sự hiếu kỳ dày vò chết mất.
Móa!
Đây là quán tính lịch sử sao? Cả đời trước Lý Trung Thiên không kìm được sự bạo động trong lòng đi đào tường nhìn trộm nhà vệ sinh nữ, dù không thấy gì.
Mà ở đời này, hắn vẫn gọi người vào phòng vệ sinh.
Vẫn là chỉ nhìn không đụng. Lần này thì thấy rõ ràng rồi.
Ngươi đúng là không quên sơ tâm mà.
"Bạch Tiểu Bình..."
Lâm Tiêu gọi.
Bạch Tiểu Bình nhảy dựng lên, cao giọng nói:
"Còn có em sao? Còn có em sao?"
Nói rồi, cô chạy nhanh tới, nhận lấy phong thư mở ra xem, bên trong là tám vạn đồng.
Sau đó cô cũng giống Phùng Hiến, ôm chầm lấy Lâm Tiêu xoay vòng tại chỗ.
Mẹ nó.
Nấu cơm mấy tháng, đã luyện được tay khỏe như vậy.
Bạch Tiểu Bình cao 1 mét 62, vậy mà ôm xoay vòng Lâm Tiêu cao 1 mét 76.
Cảm giác này kỳ quái quá, giống cái gì ấy?
Sau này phải lập quy tắc, chưa cho phép không được ôm ông chủ.
"Lẳng lơ, không biết xấu hổ."
Khu Phi Phi mặt lạnh xuống ngay tức khắc.
"Ông chủ, hay là anh ngủ em một đêm đi, không thì tiền này em cầm không an lòng."
Người phụ nữ này ghé tai Lâm Tiêu nói nhỏ.
Im miệng cho tôi!
Chia tiền xong!
Mỗi người ít nhất hơn một trăm vạn. Trừ Lý Trung Thiên và Bạch Tiểu Bình, ai cũng được hơn mười vạn.
Đây đúng là một vụ phát tài.
Đối với đại đa số người mà nói, số tiền họ kiếm được trước đây cộng lại còn chưa được một nửa số này.
Ai cũng biết sẽ chia tiền, nhưng không ngờ lại nhiều đến vậy.
Lúc đó ông chủ tuy nói miệng sẽ chia mười phần trăm cho mọi người, nhưng chỉ là nói vậy thôi.
Kết quả, số tiền đến tay còn nhiều hơn mười phần trăm.
"Phần dư ra coi như là chút tấm lòng của ta và Hạ tổng dành cho mọi người."
"Ngoài ra, TOM đã phái người chính thức tiếp quản công ty mới, ai muốn ở lại sẽ được thăng chức tăng lương."
Phùng Hiến nói:
"Ông chủ, vậy anh thì sao? Dự án tiếp theo anh định làm gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Vẫn chưa quyết định."
Phùng Hiến nói:
"Ông chủ, tôi muốn tiếp tục đi theo anh."
"Tôi cũng vậy!"
"Tôi cũng vậy!"
Gần như tất cả mọi người đều giơ tay.
Lâm Tiêu nói:
"Dự án tiếp theo của tôi còn chưa nghĩ kỹ, thậm chí khi nào bắt đầu cũng chưa quyết định, nếu các bạn quyết định đi theo tôi thì có lẽ sẽ phải chờ một thời gian đến khi tôi quyết định dự án mới."
"Không cần phải trả lời tôi bây giờ, đến lúc đó gửi tin nhắn cho tôi là được."
"Còn bây giờ thì mọi người có thể về nhà, thoải mái tận hưởng niềm vui kiếm tiền."
Lâm Tiêu giữ Khu Phi Phi lại.
"Có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng với cô, cô định sao?"
Cổ họng Khu Phi Phi khàn đi, lắc đầu nói:
"Tôi không đi, anh cần tôi làm gì tôi sẽ làm cái đó. Các người không cần tôi, tôi liền ngồi ăn rồi chờ chết."
Một câu nói kia khiến người xúc động.
Cứ như thể nàng còn sống chỉ để được người khác cần đến.
Lâm Tiêu nhất thời không biết phải nói sao.
Lâm Tiêu nói:
"Tôi đi tìm Hạ Tịch, để cô ấy lập công ty giải trí điện ảnh, sau đó ký mình cô là nghệ sĩ."
"Được!"
Khu Phi Phi nói:
"Hứa với tôi, đừng vì ủng hộ mà ủng hộ."
"Tôi chỉ muốn anh cần tôi."
Lâm Tiêu khẽ gật đầu.
Khu Phi Phi nói:
"Tôi cai thuốc."
"Tốt, cai thuốc là tốt."
Lâm Tiêu nói:
"Mọi người đều muốn về nhà, công ty cũng về tay người khác rồi, vậy cô có kế hoạch gì không, có về nhà với mẹ không?"
"Không về."
Khu Phi Phi nói.
Lâm Tiêu nói:
"Hạ Tịch đang chuẩn bị đi nghỉ phép một thời gian, cô có muốn đi chơi cùng cô ấy không?"
Khu Phi Phi hỏi:
"Còn Lâm Diêu?"
Lâm Tiêu nói:
"Chắc cô ấy về nhà nghỉ ngơi thôi."
Khu Phi Phi nói:
"Vậy tôi đi theo cô ấy, đến quê anh chơi một chuyến."
"Mà này ông chủ, tối qua thật xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên nói vậy."
Lâm Tiêu lắc đầu nói:
"Không sao."
Khu Phi Phi nói:
"Tại vì anh vẫn còn là xử nam, nên tôi không nên nói vậy."
"Chờ đến lúc nào anh không còn là nữa, tôi sẽ nói..."
Thôi đừng nói nữa thì hơn.
Thời gian khai giảng sắp đến rồi.
Lâm Tiêu nắm lấy thời gian cuối cùng, cùng Lâm Diêu trở về quê.
Lần này, anh đặt trực tiếp ba mươi vạn lên bàn.
"Ông, ba, mình xây nhà mới thôi."
"Xây căn nhà đẹp nhất, tốt nhất trong cả thôn."
Trước kia, Lâm Hoài Lập chắc chắn sẽ vô cùng lo lắng với số tiền kia, thậm chí sẽ mất ngủ.
Nhưng mà.
Bây giờ ông chỉ nhìn số tiền mà ngẩn người, rồi từ từ gật đầu nói:
"Được rồi."
Có những vấn đề không nghĩ rõ thì không cần nghĩ.
Hơn nữa, Lâm Tiêu còn phát hiện, gần đây cha bắt đầu chăm chỉ đọc sách.
Không giống như chỉ xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thuyết Đường nữa mà còn mua cả Tam Quốc Chí.
Mặc dù anh không hiểu tại sao, nhưng bản năng mách bảo rằng, ông đang muốn nâng cao bản thân để tiếp tục thể hiện cho tốt.
Phải nói là đúng là gia học uyên thâm, đến cả người cha bốn năm mươi tuổi cũng cảm nhận được sự thay đổi, và tự điều chỉnh.
Trước đây, Lâm Hoài Lập rất hay ra ngoài "thổi bò", mà lại còn thổi bằng một giọng rất nghiêm túc.
Nhưng bây giờ, ông lại ít "thổi bò" hẳn đi. Ngược lại, khi có người khác ra sức khen Lâm Tiêu, khen gia đình họ, ông lại rất cẩn trọng, khiêm tốn, rồi tìm ra một ưu điểm nào đó của con người ta mà khen lấy khen để.
Vậy nên Tiêu Vạn Lý nói đúng, Lâm Hoài Lập đúng là đã bị kìm hãm.
Mà lại bị đè nén mấy chục năm quá mức, nếu không ông sẽ rất thông minh. Một khi sự kiềm chế cùng tự ti đó buông bỏ, cả con người ông sẽ thay đổi hoàn toàn.
Mấy ngày ở nhà, Lâm Tiêu còn phát hiện ra một bí mật.
Việc cha Lâm Hoài Lập đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa cùng Tam Quốc Chí không hoàn toàn là để khoe mẽ.
Mà là để tranh đấu.
Tất nhiên, nói tranh đấu có lẽ hơi gay gắt, chưa tới mức đó.
Nhưng quả thực có ý đó, ông đang dùng một biện pháp thông minh, lợi hại để tranh giành tiếng nói trong thôn với bí thư chi bộ thôn Lâm Nghĩa Cừ.
Vì mấy ngày qua, người trong thôn có chuyện đều liên tục gọi Lâm Hoài Lập tới.
Hơn nữa, ông còn bắt đầu đoàn kết mấy anh em họ, cả Lâm Sơn từng có hiềm khích với ông, giờ cũng trở nên thân thiết.
Cha đang chuẩn bị làm người tốt cho thôn đó mà.
"Công ty của con, bây giờ sao rồi?"
Đột nhiên một hôm, Lâm Hoài Lập không nhịn được hỏi một câu.
Lâm Tiêu lập tức hơi ngẩn người.
Sao, sao cha biết chuyện này?
Trước kia, ông biết anh viết nhật ký thích Liên Y đã lâu cũng không nói ra, mãi đến khi gặp Liên Y rồi mới nhịn không được hỏi. Vậy mà giờ ông biết cả chuyện anh có công ty.
Cha đúng là người tinh tế mà.
"Cái ông Lý sở trưởng, sau tiệc rượu còn đến nhà mình hai lần, một lần mang đến một cái đùi heo rừng, một lần thì tặng ông nội một cặp kính lão."
Lâm Tiêu định nói kinh doanh rất tốt, nhưng chần chừ một chút, vẫn là nói:
"Bán mất rồi."
"Bán được rất nhiều rất nhiều tiền."
Lâm Hoài Lập gật đầu, theo bản năng muốn dặn không được kể cho họ hàng biết. Nhưng rồi chần chừ, lại không nói ra miệng vì cảm thấy dư thừa.
Dựa, hai cha con vậy mà có thể bồi dưỡng thành sự ăn ý thông minh đến vậy.
Vào ban đêm, Lâm Hoài Lập thức đèn đọc sách, chuyên tâm đọc Tam Quốc Chí, bên cạnh còn bày thêm cuốn Từ điển Tân Hoa.
Con trai giỏi lên quá nhanh, mình là cha, cũng không thể quá lạc hậu.
Ở một diễn biến khác, Lý Trung Thiên cũng bắt chước Lâm Tiêu.
Trực tiếp đặt mười ba vạn lên bàn, thản nhiên nói:
"Ba, mẹ, xây nhà thôi, xây căn nhà đẹp nhất trong thôn."
Nhưng rõ ràng là kết quả không giống nhau cho lắm.
Cha mẹ Lý Trung Thiên gần như sợ hãi đến muốn khóc.
"Nói, tiền này mày lấy từ đâu?"
"Ăn trộm được à?"
Cũng chỉ vì quá hiểu bản chất của con mình, nên mới biết không có khả năng, nếu không chắc họ đã nghi con mình đi cướp ngân hàng rồi.
"Sẽ bị ở tù đó."
"Không thì đem số tiền này đi gửi trước đi."
Trong lòng Lý Trung Thiên thấy tủi thân quá.
Vì sao chứ? Mỗi lần tôi muốn khoe mẽ ở nhà đều thất bại.
Lần trước là mấy nghìn tệ, thất bại. Lần này là mười mấy vạn, cũng thất bại.
Lý Trung Thiên thấy sinh không còn gì luyến tiếc nữa mà nói:
"Người bạn tốt nhất của con là Lâm Tiêu, ba mẹ còn nhớ không? Anh ấy mở công ty, con luôn giúp anh ấy trong công ty, bây giờ công ty anh ấy bán rồi, chia cho con mười ba vạn."
"Ta không tin, nó mới mấy tuổi, dù là thủ khoa đại học, thì cấp ba làm sao mà mở công ty được, hơn nữa còn bán được nhiều tiền thế kia."
"Nói thật cho ba mẹ, tiền kia mày lấy ở đâu ra?"
Cuối cùng, Lý Trung Thiên không giải thích nổi, chỉ có thể nhờ Lâm Tiêu giúp đỡ.
Lâm Tiêu im lặng, sau đó bảo Lý Hổ gọi điện thoại cho bố mẹ Lý Trung Thiên, để chứng minh nguồn gốc tiền trong sạch.
Lý Hổ sau khi nghe điện thoại liền im lặng một lúc lâu, nhưng cảm xúc có vẻ có chút kích động.
Lâm Tiêu nói:
"Sao vậy, chuyện này làm khó ông à?"
Lý Hổ có chút khàn khàn nói:
"Huynh đệ, tôi... tôi được lên chức rồi, giờ tôi là người đứng đầu Hổ Sơn."
"Do Lý lão đại bên chính pháp mở lời, nên tôi mới lên được."
"Đại ân không lời cảm tạ, vậy nên có chuyện lớn gì ông có thể nhờ tôi giúp được không?"
Người đứng đầu chính pháp Lý Sơn, chính là thuộc phe của Liên Chính.
Vậy nên lần này Lý Hổ được lên chức đúng là do ảnh hưởng của Liên Chính.
Thậm chí có tin đồn, Liên Chính sắp tới cũng muốn lên chức.
Tuy chức vụ vẫn vậy nhưng thứ bậc sẽ được lên trên, có khả năng sẽ được treo chức Phó Bí thư Kha Thành.
Mà nguyên nhân trực tiếp, chính là do tập đoàn TOM thu mua lớn vụ mua bán phòng trực tiếp Ngứa.
Đây là chiến thắng của ngành khoa học kỹ thuật Kha Thành, dù sao khu thương mại cũng là thành tích của Liên Chính.
Lâm Tiêu nói:
"Vậy thì chúc mừng Lý sở."
Sau khi lưu luyến không muốn cúp máy, Lý Hổ gọi lớn:
"Cho Lâm Đào tới chỗ tôi một chuyến."
"Đầu lĩnh, anh tìm em ạ?"
Lát sau, anh họ Lâm Tiêu là Lâm Đào đi tới.
Lý Hổ nói:
"Dạo này mấy việc bên em cứ gác lại, chuẩn bị cho mấy kỳ thi tới đi."
Lâm Đào đầu tiên là ngẩn người, sau đó lộ vẻ không thể tin.
Mình, mình, mình đây là sắp được vào biên chế sao?
Mình mới chỉ là cảnh sát phụ trợ được hơn nửa năm, vậy mà giờ sắp được lên chính thức rồi?
Dựa vào cái gì mà tới lượt mình vậy? Sao lại tới lượt mình vậy chứ?
Dựa vào mối quan hệ trong nhà, còn cả mối quan hệ bên nhà vợ, trong mấy năm nữa thôi mình còn chẳng dám mong tới nữa mà.
Lý Hổ nói:
"Chuyện này chỉ một mình tôi thì không được, nhưng tôi sẽ cố gắng tác động bên trên cho cậu."
"Cậu tự biết là được, đừng có mà đi nói lung tung."
"Với lại nếu có thời gian rảnh, đến thôn Đại Diệp nhiều vào, đến thăm cậu của cậu, thăm chú út nữa."
Lần này thì Lâm Đào hiểu rõ rồi, ra là đứa em họ Lâm Tiêu của mình trâu bò đến vậy sao?
"Em hiểu rồi, cuối tuần này em sẽ cùng bố mẹ tới thôn Đại Diệp thăm hỏi."
"Đầu lĩnh, đa tạ anh đã cất nhắc."
Được người đứng đầu Hổ Sơn Lý Hổ xác nhận, bố mẹ Lý Trung Thiên lúc này mới tin rằng, số mười ba vạn này là do con trai mình kiếm được.
"Cái con người này, vẫn phải có chỗ dựa mới được."
"Nhìn Lâm Tiêu kìa, nếu không phải nó với con trai mình là bạn tốt thì đừng nói là mười ba vạn, một ngàn ba còn chẳng có mà."
Mẹ Lý Trung Thiên không nhịn được hỏi:
"Con trai, con cũng được mười ba vạn, vậy Lâm Tiêu kiếm được bao nhiêu vậy?"
Lý Trung Thiên khó chịu nói:
"Con không biết!"
Đương nhiên là hắn biết, nhưng hắn không muốn để lộ thân thế của Lâm Tiêu.
Bố Lý Trung Thiên thu số mười ba vạn lại, lấy một vạn trong đó đưa cho Lý Trung Thiên.
Còn lại mười hai vạn, dùng để trang trải xây nhà.
Mười hai vạn để xây nhà thì sẽ đẹp cỡ nào chứ?
Cho dù là ở trong thôn cũng phải đứng top mấy rồi.
TOM tiếp quản "ngứa" phòng trực tiếp.
Tổ chức một buổi tiệc lớn.
Đó mới là thực sự đông nghịt người, cờ đỏ phấp phới.
Cả khu thương mại đều sôi sục, cả người đứng đầu Kha Thành, thậm chí các nhân vật lớn của tỉnh đều đến.
Lâm Tiêu được mời, nhưng anh không có mặt.
Hạ Tịch đại diện cho Lightning Technology, có mặt trong buổi tiệc cao cấp lần này, hơn nữa còn phát biểu.
Sau khi tham gia xong buổi tiệc, cô trực tiếp rời đi sân bay Tiêu Sơn Hàng Châu, ngồi máy bay ra nước ngoài giả vờ đi chơi.
Toàn bộ trên mạng internet đều tràn lan tin tức thu mua này.
Mặc dù giá cả không được tiết lộ, nhưng trong tin đều cho biết giá này trên trời, sau khi Chinaren bị thu mua thì đây lại là vụ mua bán lớn trong ngành internet.
"Thật ư?"
Các diễn đàn được đào lên.
Trong đó cũng nổ tung.
Một bộ phận người thì đang mắng, cảm thấy Nhị Cẩu Giáo Chủ phản bội mọi người, lại bán "ngứa" và phòng trực tiếp đi.
Nhưng đại bộ phận mọi người đều tỏ vẻ đã hiểu.
"Đồ ngốc, còn không nhìn ra sao?"
"Nhị Cẩu Giáo Chủ thế lực quá nhỏ, căn bản không gánh được phòng trực tiếp ngứa."
"Không bán thì chỉ có chết thôi."
"Không thấy mấy ngày cuối toàn bộ phòng trực tiếp đều đang diễn cái gì à? Toàn là giọng chính."
"Người của tổ chuyên gia, mỗi ngày đều ở bên cạnh giám sát."
"Các người tưởng Nhị Cẩu Giáo Chủ muốn bán công ty do mình gây dựng lên à? Chỉ là bị ép bất đắc dĩ, để cho nó có thể tiếp tục tồn tại, chỉ có thể bán thôi."
"Nhị Cẩu Giáo Chủ đã khóc khi bán công ty rồi, chỉ là anh ấy không thể nói cho chúng ta biết, anh ấy không phải kiểu người thích bán thảm, nhưng mọi người nên biết chuyện gì đang xảy ra, đừng có mà mù quáng."
"Thiên Thu Giai Triệu Khải" lại đăng một bài rất dài, tiêu đề là: Chúc mừng Nhị Cẩu Giáo Chủ thoát khỏi gông cùm hèn kém, từ nay rộng bay cao Bài đăng này dài đến mấy nghìn chữ.
Nhưng nội dung chính chỉ có một, phòng trực tiếp "ngứa" chung quy là thấp kém, mà Nhị Cẩu Giáo Chủ thì tài hoa kinh người, cao nhã uyên bác, chắc chắn phải tạo sự nghiệp lớn.
Việc bán phòng trực tiếp "ngứa" lúc này là tin cực kỳ tốt, vừa vặn có thể vứt bỏ gánh nặng, một bước lên trời.
Tôi tin rằng không lâu sau, trên giang hồ lại sẽ xuất hiện tin tức của Nhị Cẩu Giáo Chủ.
Giang hồ gặp lại, Nhị Cẩu Giáo Chủ.
Bài đăng này đã tạo được tiếng vang lớn, và vô số bình luận.
Nhưng tranh luận chắc chắn sẽ tiếp diễn.
Và cuối cùng đều sẽ quy về một câu: Giang hồ gặp lại.
Lâm Tiêu và Lý Trung Thiên tức tốc đến nhà ga mua vé, vì sắp đến ngày khai giảng rồi.
Trước bận quá, thậm chí quên cả mua vé tàu đi Thượng Hải, đến lúc sắp khai giảng mới đi mua vé.
"Lâm Tiêu, mình mua cùng nhau nhé."
Lâm Tiêu lắc đầu nói:
"Không được."
Lý Trung Thiên nghi hoặc hỏi:
"Sao thế?"
Lâm Tiêu:
"Vì tôi muốn đi cùng bạn gái."
Lý Trung Thiên:
"Cậu lại đùa đấy, cậu làm gì có bạn gái, cậu với Liên Y còn chưa thành đôi nữa mà."
Lâm Tiêu hướng vào phía cửa sổ nói:
"Ngày mai đi Thượng Hải, hai vé giường nằm."
Lý Trung Thiên chạy tới nói:
"Ba vé, ba vé."
Nói rồi, hắn ngạc nhiên.
Sao lại là ba vé nhỉ? Hắn với Lâm Tiêu thì rõ ràng là hai vé thôi mà.
Chẳng lẽ, Lâm Tiêu có bạn gái thật?
Là ai vậy?
Bọn họ gần như ngày nào cũng ở cùng nhau, cậu có bạn gái, làm sao mà tôi không biết được chứ?
Dù thế nào cũng không thể nào là Tiêu Lâm được!
Lâm Tiêu quay lại, nghiêm túc nhìn Lý Trung Thiên nói:
"Cậu nhất định muốn gặp bạn gái tôi sao?"
Lý Trung Thiên nói:
"Tôi không tin cậu có bạn gái, nếu như có thì tôi nhất định phải gặp mặt một lần."
Lâm Tiêu:
"Lý Trung Thiên, nếu như cậu gặp, cậu sẽ hối hận, cậu sẽ phải chịu một cú sốc lớn đấy."
Lý Trung Thiên:
"Tôi không tin còn có cú sốc nào lớn được hơn, nói về sốc thì vẫn không thể bằng tối hôm đó ở Hàng Châu, đến bây giờ tam quan của tôi vẫn chưa lành lại được."
Vậy thì cậu chắc chắn không chậm được đâu.
Liên Y mặc dù là hoa khôi trường, nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi.
Tiêu Mạt Mạt mới là nữ thần lớp 10 đệ nhất Lâm Sơn, là nữ thần gợi cảm trong mộng của vô số nam sinh, trong đời thực còn không dám nhìn quá vài lần cơ.
Nhất là Lý Trung Thiên, căn bản là không dám nhìn nhiều.
Thêm vào đó cô còn là giáo viên tiếng Anh, không dám tưởng tượng sự đả kích tinh thần mà cô ấy gây ra cho Lý Trung Thiên sẽ như thế nào.
Lâm Tiêu nghĩ kỹ, quan hệ của mình với "Bong Bóng" sớm muộn gì cũng sẽ phải công khai, có lẽ bắt đầu từ Lý Trung Thiên là lựa chọn tốt nhất.
Lâm Tiêu nói:
"Cuối cùng cậu vẫn chắc chắn là muốn gặp bạn gái tôi?"
"Chắc chắn, nhất định, là khẳng định."
Lý Trung Thiên nói:
"Làm như là bí ẩn lắm ấy."
"Được thôi, hi vọng cậu đừng hối hận."
Lâm Tiêu nói vào cửa sổ:
"Chị ơi, cho ba vé giường nằm."
Cô bán vé trong cửa sổ lúc đầu còn vẻ mặt không kiên nhẫn, vừa ngẩng lên nhìn, là một chàng trai đẹp trai, liền hết phiền não, đổi sang vẻ mặt ngọt ngào.
"Không có giường nằm, chỉ còn giường cứng, em lấy không?"
Cô nói:
"Em đi Thượng Hải học đại học sao?"
Bình thường không phải là giường nằm mới là thứ còn dư, giường cứng mới là bán hết rồi sao? Sao hôm nay lại khác thường thế này?
Lâm Tiêu nói:
"Vâng ạ."
Cô vừa in vé, vừa hỏi:
"Em học trường đại học nào thế?"
Lâm Tiêu:
"Phục Đán ạ."
"Oa, lợi hại thật đó."
Lý Trung Thiên ở bên cạnh khó chịu, rõ ràng tôi cũng ở đây, sao cô không hỏi tôi.
"Tôi học ở đại học Đồng Tế."
Anh chen vào nói:
"Khoa máy tính ạ."
"Ờ."
Cô nhẹ nhàng đáp, sau đó tiếp tục hướng về Lâm Tiêu nhiệt tình:
"Cho hai em hai vé giường dưới nha."
"Cảm ơn chị."
Lý Trung Thiên ở bên cạnh bất mãn, rõ ràng một năm trước cậu còn không cao như thế này, cũng không đẹp trai như bây giờ.
Đúng lúc này, điện thoại Lâm Tiêu đột nhiên vang lên, là "Bong Bóng".
"Nhị Cẩu, mẹ đáng ghét quá, nói muốn đi cùng em, mau đến xem nhà đi."
"Bong Bóng" làm nũng.
Lâm Tiêu phát hiện ra một quy luật, trong điện thoại, trên internet, cô tùy thích gọi anh là Nhị Cẩu, ra sức nũng nịu làm nũng.
Nhưng trong đời thực khi đối diện với Lâm Tiêu, cô lại trở nên gượng gạo, không dám thả lỏng, nhút nhát.
"Con bé 'Bong Bóng' ngốc sao lại nói thế chứ."
Lý Phương Phương bên cạnh nhẹ nhàng oán trách, sau đó cầm lấy điện thoại:
"Thừa Trạch à, tôi là mẹ, không, tôi là dì."
"Tôi muốn đi Thượng Hải cùng 'Bong Bóng', có bất tiện gì không?"
Dù sao việc mua nhà này quá lớn, Lý Phương Phương vẫn quyết định tự mình đi Thượng Hải một chuyến, xem thử căn nhà mà Nhị Cẩu mua cho "Bong Bóng" rốt cuộc là như thế nào.
Lâm Tiêu vội vàng nói:
"Tiện, tiện ạ. Dì, để cháu mua vé cho dì."
Lý Phương Phương nói:
"Con cũng thật là, chúng ta tự đi được mà, con hết lần này đến lần khác còn phải từ Thượng Hải qua đón nó, con như thế sẽ làm hư 'Bong Bóng'."
Lời tuy trách, nhưng trong đó lại tràn đầy vui sướng.
Nhìn xem người ta Thừa Trạch, tuổi còn nhỏ mà chu đáo đến thế.
Không yên tâm để "Bong Bóng" đi Thượng Hải một mình, lại còn từ Thượng Hải mua vé đến Lâm Sơn rồi lại đón hai mẹ con cùng về Thượng Hải.
Vợ chồng trẻ đúng là lãng mạn, đúng là ngọt ngào.
"Vậy ngày mai gặp nha, Thừa Trạch!"
Lâm Tiêu nói:
"Vâng, ngày mai gặp dì."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu nhìn Lý Trung Thiên.
Lúc này, Lý Trung Thiên bên cạnh đầy vẻ cảnh giác nói:
"Cậu làm gì nhìn tôi như thế? Chắc không phải là ngày mai không cho tôi gặp bạn gái cậu chứ?"
Vậy thì không được, tôi nhất định phải gặp, nếu không thì sẽ bị sự hiếu kỳ dày vò chết mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận