Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 31: Vận mệnh cần nhờ, ông trời tác hợp cho
Hạ Tịch uống cà phê rồi rơi vào trầm mặc, là một người lập nghiệp, nàng đã nghe vô số chuyện xưa, mỗi chuyện đều được thổi phồng lên tận mây xanh. Nhưng chuyện thực tế, chân thật và sóng gió như hôm nay thì vẫn là lần đầu. Đương nhiên, xét về logic thương mại, đây cũng là lần đầu tiên có chuyện thiết thực như vậy.
Hạ Tịch hỏi:
"Tại sao lại là ta? Nếu như ta không đồng ý hợp tác, vậy chính ngươi sẽ một mình làm như thế nào?"
Lâm Tiêu đáp:
"Sẽ làm, có điều như thế sẽ tốn sức hơn nhiều, dù sao ta còn phải đi học mà, kỳ thực chúng ta đúng là do ông trời tác hợp đấy."
Kỳ thực ở một mức độ nào đó, mức độ Lâm Tiêu hiện tại cần Hạ Tịch, hoàn toàn không thua gì mức độ đối phương cần hắn. Bởi vì đối phương mới thật sự là người mới chuyên nghiệp, dù cho khởi nghiệp thất bại, vẫn cứ là một người tinh anh tuyệt đối.
Hạ Tịch nói:
"Hai mươi vạn này, ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu để khởi nghiệp?"
Lâm Tiêu nói:
"Mười bảy vạn, còn lại ba vạn tệ ta phải dùng để sống qua ngày."
Hạ Tịch đáp:
"Vậy ta phải nói trước cho ngươi, hiện tại ta không những không có tiền, mà còn đang mắc nợ. Nếu thật sự muốn khởi nghiệp, ta phải bán căn nhà kia đi, nhiều nhất cũng chỉ có thể có mấy chục vạn."
Thực ra, tình hình của Hạ Tịch còn nghiêm trọng hơn những gì cô nói. Hoặc là nghe theo sự sắp xếp của gia đình, đi gả cho một người mình không thích, từ đó về sau an phận làm một bình hoa. Nếu như một lần nữa khởi nghiệp, đuổi theo mộng tưởng, vậy những món nợ kia phải tự mình gánh, tất cả hậu quả mình chịu, xem như là tự đoạn tuyệt với gia đình. Dù sao, từ sau khi mẹ cô qua đời, về cơ bản cô coi như đã triệt để rời khỏi cái nhà kia rồi.
Căn nhà là tài sản duy nhất hiện tại của cô, cũng là ký ức đẹp đẽ nhất. Bán nhà đi khởi nghiệp?! Đối với cô mà nói, đây thực sự là dấn thân vào chỗ chết mà sống lại. Người ta thì toàn đầu tư mấy ngàn vạn, vài trăm triệu, còn coi như hai người hợp tác, cộng lại cũng chỉ có mấy chục vạn, thật sự là khởi nghiệp nghèo kiết xác, một chút tiền như vậy ném vào ngành internet đốt tiền này, nếu mà thành công được, quả thật đúng là một kỳ tích.
Hạ Tịch lại hỏi:
"Vậy ta hỏi lại lần nữa, vì sao lại là ta?"
Lâm Tiêu nói:
"Nếu ta nói là bởi vì kiếp trước ngươi đã cứu ta, cho nên kiếp này ta muốn báo đáp ngươi, ngươi có tin không?"
"Ta không tin!"
Ông chủ quán cà phê bên cạnh mang khay trái cây đến đặt trước mặt Lâm Tiêu, rồi nói:
"Cậu em, trong tất cả những lời hôm nay cậu nói thì câu này là không đáng tin nhất đấy, trừu tượng quá."
Ông chủ, ông "nổi" hơi nhiều rồi đấy.
Mắt Hạ Tịch nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu rất lâu. "Cho ta chút thời gian được không? Đến lúc đó ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi."
Lâm Tiêu nói:
"Được thôi!"
Sau đó, Hạ Tịch viết một số điện thoại di động lên giấy ăn rồi đưa cho Lâm Tiêu, còn có một tài khoản QQ nữa. "Vậy tạm biệt."
Cô đứng dậy khoác túi lên, hướng phía cửa đi ra.
Ông chủ quán cà phê cũng đưa cho Lâm Tiêu một tấm danh thiếp, nói:
"Đây là danh thiếp của tôi, khi nào trang web của cậu đi vào hoạt động thì nhớ phải báo cho tôi biết đấy."
"Mặt khác, với tư cách một người từng trải, tôi khuyên cậu một câu, cô gái này tuy rất đẹp, nhưng cách ăn mặc của cô ta toàn là kiểu trung tính, cũng không thích trang điểm, mà vẻ đẹp của cô ấy lại tràn đầy tính công kích, đây là một hình mẫu nữ cường nhân điển hình đấy, không phải là một ý trung nhân tốt đâu!"
Sau đó, ông chủ không những không rời đi mà còn ngồi xuống đối diện với Lâm Tiêu. "Cậu em, cậu có biết cái quán cà phê này của tôi mở ở Trung Quan Thôn, đã chứng kiến bao nhiêu người lên lên xuống xuống không? Mà lại còn là lên xuống trong khoảng thời gian hai ba năm ngắn ngủi đấy."
"Xuân giang thủy noãn áp tiên tri, mà ta chính là con vịt kia, hiện tại đang là thời kỳ băng giá của internet đấy."
"Ở đây tôi không biết đã nghe bao nhiêu câu chuyện rồi, cậu là người trẻ tuổi nhất, nhưng cũng là người thú vị nhất."
"Mấy chục vạn đầu tư tuy không nhiều, nhưng trong những câu chuyện tôi từng nghe được ở đây, thì phiên bản muốn dùng mấy vạn tệ làm ra một Sohu, một Baidu hay 3721 đã là khiêm tốn nhất rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Có biết bao nhiêu người chết trong những lời tự thuật vĩ mô hoành tráng ấy."
Ông chủ quán cà phê nói:
"Chẳng phải sao? Cứ như việc mở công ty vậy, ngay từ đầu đã bày vẽ khoa trương, đề cao sự hào nhoáng, thuê một văn phòng xa hoa, thuê một cô thư ký xinh đẹp, cậu không phá sản thì ai phá sản chứ?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng vậy, kẻ lừa đảo mới cần lời tự thuật vĩ mô hoành tráng."
Tiếp đó, ông hỏi:
"Cậu thật sự là học sinh cấp ba sao?"
Lâm Tiêu đáp:
"Đúng vậy, sang năm thi đại học. Ông chủ thích phong cách thanh lịch hay mạnh mẽ?"
Ông chủ quán cà phê ngạc nhiên nói:
"Cái này cậu cũng nhìn ra được?"
Lâm Tiêu nói:
"Trong tiệm trang trí không xa hoa, chỗ ngồi bài trí tùy ý, nhưng máy pha cà phê lại dùng loại rất đắt, kiểu Âu Mỹ điển hình. Quán cà phê trong nước bây giờ toàn học theo mấy thứ lệch lạc, bày trí theo kiểu giả lộng lẫy, giả phong cách Châu Âu, một đám "nổi gió" kiểu đó, nếu không thì cũng kiểu sản xuất dây chuyền của Starbucks giả tinh anh."
"Nể phục, nể phục."
Ông chủ quán cà phê giơ ngón tay cái lên, hỏi tiếp:
"Cậu em có phải đang thiếu một chiếc điện thoại di động không?"
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
"Đúng vậy."
Ông chủ quán cà phê đáp:
"Bên tôi có một chiếc điện thoại thừa, không biết có duyên với cậu không? Đồ cũ, bây giờ không đáng một ngàn tệ đâu. Nokia đấy, dùng mãi không hỏng được."
"Cái đó... có thể không cần được không?"
Lâm Tiêu nói.
Kết quả, ông chủ quán cà phê thật sự lấy ra một chiếc Nokia đưa cho Lâm Tiêu, kiểu cách của hai năm trước, nhưng vẫn còn rất mới. Nói xong những lời này thì cũng coi như kết thúc một mối duyên phận tạm thời rồi, không cần cố ép tìm chủ đề nữa.
"Cậu cứ ngồi đi."
Ông chủ quán cà phê nói:
"Tôi bận việc đây."
Dùng mạng wifi của quán cà phê, đăng nhập vào tài khoản QQ xin gọi ta Nhị cẩu, phát hiện có một người xin kết bạn, biệt danh là "Quả đào thối".
Cô ấy thật sự đã thêm bạn? Lâm Tiêu theo bản năng cảm thấy, chắc là cô bé đặc biệt mà mình gặp ở Hàng Châu lần trước.
Những người đáng thương rất dễ ngửi thấy mùi hương của đồng loại. Tâm lý Lâm Tiêu là một người mạnh mẽ, nhưng ít nhất hiện tại vẫn giữ lại khứu giác này.
Sau khi đồng ý, Lâm Tiêu gửi một tin nhắn qua:
"Cô bé Hàng Châu? Người dẫn đường đưa tôi đi Tây Hồ đó sao?"
Một lát sau, đối phương hồi đáp tin nhắn: Đúng, sao tên của cậu lại kỳ lạ như thế?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Giờ này, lẽ ra không phải cô đang làm việc sao?
Quả đào thối: Tôi không muốn làm nữa.
Quả đào thối: Tôi cũng không biết tại sao lại muốn kết bạn với cậu, nhưng có mấy lời tôi thật sự không biết phải nói với ai.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Cô không muốn làm, là vì bị đánh, bị ngược đãi sao?
Quả đào thối: Một phần nguyên nhân, làm cái nghề của chúng tôi, thỉnh thoảng bị đánh là chuyện bình thường.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Có phải là có tin đồn gì đó truyền đến quê cô không?
Quả đào thối: Cậu làm sao vậy? Cái này mà cũng đoán được sao?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Chuyện mà các cô sợ hãi nhất, chính là gặp đồng hương ngay tại nơi làm việc.
Tô Đào hoàn toàn không tin những dòng chữ kia, dựa vào, cái này mà cậu cũng biết à? Bói toán sao?
Lúc cô nhìn thấy Lâm Tiêu, thật sự nhớ tới người em trai hồi học cấp hai, có một loại cảm giác thân thiết không thể lý giải. Mà ngày hôm đó sau khi bị đánh, chiếc khăn giấy mà hắn đưa tới khiến cô cảm thấy ấm áp không thể giải thích được.
Cho nên, cô mới thêm tài khoản QQ của Lâm Tiêu, cảm thấy ít nhất có thể tâm sự. Không ngờ rằng cậu em này lại lợi hại trên mạng như vậy?
Quả đào thối: Tôi không biết hắn có nhận ra tôi không, lúc đó tôi sợ đến hồn bay phách lạc rồi, bây giờ cũng không dám đến quán kia làm việc, chỉ có thể ở lì trong quán net giết thời gian.
Quả đào thối: Nếu như hắn nhận ra tôi, mà lại về quê kể linh tinh, để cha mẹ tôi biết, để người lớn trong nhà biết, vậy thì tôi xong thật rồi.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Cô có muốn làm cái nghề này nữa không?
Quả đào thối: Cô gái đoan chính nào lại muốn làm cái nghề này chứ? Chẳng lẽ cậu xem thường tôi sao?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Cô có một người em trai, học hành cũng không tệ lắm. Thậm chí cô cũng từng học rất khá, nhưng vì nhà nghèo quá, cha mẹ trọng nam khinh nữ nên mới bắt cô bỏ học, ra ngoài đi làm kiếm tiền?
Quả đào thối: Cậu là người hay là quỷ vậy, sao cái gì cũng biết hết thế?
Bi kịch nơi thôn quê, vẫn luôn là một mô-típ quen thuộc.
"Quả đào thối" giống như tìm được một cái hốc cây để thổ lộ hết câu chuyện của mình.
Cô đến từ một vùng nông thôn ở Quý Châu, sớm đã bỏ học đi làm, ban đầu làm ở nhà máy vài năm. Sau đó bị bạn đồng hương dụ dỗ đến Hàng Châu, ban đầu chỉ là gội đầu bình thường, sau đó dần thành xoa bóp, thấy người khác tùy tiện kiếm được nhiều tiền như vậy, liền dần dần sa chân. Nếu như cô chưa từng đi học thì thôi, đằng này cô lại đã từng học qua.
Thậm chí, trong lúc làm cái nghề này, để duy trì lòng tự trọng, cô còn chuyên môn đi mua rất nhiều sách về đọc, tựa như chỉ cần làm phong phú đời sống tinh thần, thì cô sẽ không còn trông ti tiện nữa.
Nhưng không ngờ, đọc sách càng nhiều lại không giải thoát được bản thân, mà ngược lại càng ngày càng thống khổ.
Cho nên, thái độ phục vụ của cô càng ngày càng tệ, bị đánh cũng càng ngày càng nhiều. Cho đến gần đây cô gặp một người đồng hương, cả người hoàn toàn suy sụp, chìm trong sự sợ hãi. Cô vốn không muốn làm cả đời, đợi đến khi em trai tốt nghiệp đại học, cô muốn tìm một công việc bình thường, tìm một người gả cho.
Quả đào thối: Nghe nói làm cái nghề này lâu, trên người sẽ có một mùi vị, rửa thế nào cũng không sạch, người khác nhìn một cái là nhận ra ngay.
Quả đào thối: Tôi thật sự sợ trên người mình cũng sẽ có mùi đó, vậy thì đời tôi xong thật rồi.
Quả đào thối: Tôi muốn thoát khỏi cái nghề này, muốn vào nhà máy làm, nhưng thu nhập quá thấp, quá cực khổ. Đã quen kiếm loại tiền nhanh này rồi, thật sự không quay lại được nữa.
Quả đào thối: Tôi thật sự không biết phải làm sao nữa, sợ bị thân bại danh liệt trong gia tộc. Không muốn đi làm, nhưng lại không thể không kiếm tiền, cha mẹ còn cần tôi nuôi, em trai đi học còn cần tôi cung cấp.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Mỗi tháng thu nhập của cô bây giờ được bao nhiêu?
Quả đào thối: Khoảng sáu ngàn tệ.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Những chị em giống như cô, không muốn làm cái nghề này nhiều không?
Quả đào thối: Đương nhiên là nhiều, toàn là những cô gái đoan chính xuất thân từ thôn quê cả, ai lại muốn làm cái này chứ?
Năm 2001, lời này vẫn có thể tin.
Hai mươi năm sau, những cô gái trong giới "buôn bán K" sẽ không có câu chuyện này. Người ta sẽ nói với bạn rằng, tôi chỉ đến chơi, đến kiếm tiền tiêu vặt, mà quan trọng là điều đó còn là thật.
Cũng có những người cùng lúc có hai ba bạn trai, một người phụ trách tiền thuê nhà, một người phụ trách ăn uống, hỏi xem bạn có muốn tham gia không? Cũng có những người tự lập nghiệp mở tiệm, buôn bán không tốt, thì thỉnh thoảng sẽ đến "buôn bán K" làm thêm để bù vào việc kinh doanh. Rời khỏi giới "buôn bán K", họ lại hóa thân thành nữ thần cao cao tại thượng, hờ hững với lũ chó liếm.
Nhưng hai mươi năm trước, những người đáng thương phần lớn đều thật sự đáng thương.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Có muốn làm việc cho tôi không? Lương khởi điểm ba ngàn tệ, phần lớn thu nhập dựa vào chiết khấu hoa hồng, một tháng nhẹ nhàng phá vạn, thậm chí hai ba vạn cũng có.
Quả đào thối: Chẳng phải cậu là học sinh sao?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Đúng vậy, thì sao?
Quả đào thối: Học sinh cũng có thể mở cửa hàng "gà" sao?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Ai bảo là tôi mở cửa hàng "gà" chứ? Internet, công nghệ cao, cô biết không?
Lâm Tiêu hiếm khi tức giận đến mức muốn nổ phổi.
Quả đào thối: Mặc dù tôi học chưa hết cấp hai, nhưng thành tích học tập cũng không tệ lắm, mà cậu tìm tôi đi làm công nghệ cao, có phải hơi buồn cười không?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Cô không cần làm công nghệ cao.
Quả đào thối: Vậy tôi đến để làm gì?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Người mẫu, nữ thần quyến rũ, minh tinh đặc biệt, ánh hào quang rực rỡ.
Quả đào thối: Hừ! Lừa đảo!
Quả đào thối: Lừa gạt, tùy tiện lừa gạt! Tôi là gái quê, học cấp hai chưa xong, còn người mẫu, còn nữ thần quyến rũ.
Quả đào thối: Có bản lĩnh thì chuyển trước cho tôi ba ngàn tệ đi.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Tài khoản đâu.
Quả đào hậm hực gửi cho một số thẻ ngân hàng, lừa đảo cô thấy nhiều rồi, chỉ có quỷ mới tin chuyện trả tiền thật đấy.
Ước chừng qua mười phút sau.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Tiền đã chuyển rồi, cô đi kiểm tra và nhận đi.
Quả đào vội vàng cầm thẻ ngân hàng chạy xuống tầng tìm máy ATM để xem xét, lập tức không dám tin vào mắt mình. Trong tài khoản ngân hàng đúng là có thêm ba ngàn tệ.
Ngọa tào ! Thật sự chuyển tiền rồi, đúng là đồ tâm thần. Cô vội vàng quay lại quán net hỏi:
"Rốt cuộc cậu làm gì vậy?"
Xin gọi ta Nhị cẩu: Tôi mở một công ty internet.
Quả đào thối: Cậu nói để tôi trở thành người mẫu, nữ thần quyến rũ, là thật sao?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Là thật.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Sẽ có vô số người vừa quỳ gối liếm láp cô, vừa đưa tiền cho cô. Tôi sẽ còn sắp xếp cho cô lên các trang web lớn, lên đài truyền hình, thay đổi vận mệnh của cô, để cô đạt được một cuộc đời khác biệt.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Tôi sẽ dẫn các cô bước vào cánh cửa của một thế giới khác.
Quả đào thối: Loại con gái đường cùng như tôi thì rất dễ điên cuồng, người khác nói gì cũng tin, đến lúc đó bọn tôi thật sự đến tìm cậu thì muốn bỏ cũng bỏ không được đâu.
Lâm Tiêu lấy chiếc SIM điện thoại mà mình đã mua ở Kha Thành ra, lắp vào điện thoại.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Đây là số điện thoại của tôi, cô nhớ kỹ. Đến khi nào muốn đầu quân cho tôi thì gọi số này, nếu không thì đừng gọi, cũng đừng để tôi thuyết phục cô.
Quả đào thối: Cậu thật đừng có lừa tôi đấy, nếu như tôi đến, có khi không chỉ một mình tôi đâu, mà sẽ kéo theo cả một đám tỷ muội đấy.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Trước khi muốn đến thì gọi điện thoại cho tôi, nếu không thì coi như hết duyên ở đây.
Hạ Tịch hỏi:
"Tại sao lại là ta? Nếu như ta không đồng ý hợp tác, vậy chính ngươi sẽ một mình làm như thế nào?"
Lâm Tiêu đáp:
"Sẽ làm, có điều như thế sẽ tốn sức hơn nhiều, dù sao ta còn phải đi học mà, kỳ thực chúng ta đúng là do ông trời tác hợp đấy."
Kỳ thực ở một mức độ nào đó, mức độ Lâm Tiêu hiện tại cần Hạ Tịch, hoàn toàn không thua gì mức độ đối phương cần hắn. Bởi vì đối phương mới thật sự là người mới chuyên nghiệp, dù cho khởi nghiệp thất bại, vẫn cứ là một người tinh anh tuyệt đối.
Hạ Tịch nói:
"Hai mươi vạn này, ngươi có thể bỏ ra bao nhiêu để khởi nghiệp?"
Lâm Tiêu nói:
"Mười bảy vạn, còn lại ba vạn tệ ta phải dùng để sống qua ngày."
Hạ Tịch đáp:
"Vậy ta phải nói trước cho ngươi, hiện tại ta không những không có tiền, mà còn đang mắc nợ. Nếu thật sự muốn khởi nghiệp, ta phải bán căn nhà kia đi, nhiều nhất cũng chỉ có thể có mấy chục vạn."
Thực ra, tình hình của Hạ Tịch còn nghiêm trọng hơn những gì cô nói. Hoặc là nghe theo sự sắp xếp của gia đình, đi gả cho một người mình không thích, từ đó về sau an phận làm một bình hoa. Nếu như một lần nữa khởi nghiệp, đuổi theo mộng tưởng, vậy những món nợ kia phải tự mình gánh, tất cả hậu quả mình chịu, xem như là tự đoạn tuyệt với gia đình. Dù sao, từ sau khi mẹ cô qua đời, về cơ bản cô coi như đã triệt để rời khỏi cái nhà kia rồi.
Căn nhà là tài sản duy nhất hiện tại của cô, cũng là ký ức đẹp đẽ nhất. Bán nhà đi khởi nghiệp?! Đối với cô mà nói, đây thực sự là dấn thân vào chỗ chết mà sống lại. Người ta thì toàn đầu tư mấy ngàn vạn, vài trăm triệu, còn coi như hai người hợp tác, cộng lại cũng chỉ có mấy chục vạn, thật sự là khởi nghiệp nghèo kiết xác, một chút tiền như vậy ném vào ngành internet đốt tiền này, nếu mà thành công được, quả thật đúng là một kỳ tích.
Hạ Tịch lại hỏi:
"Vậy ta hỏi lại lần nữa, vì sao lại là ta?"
Lâm Tiêu nói:
"Nếu ta nói là bởi vì kiếp trước ngươi đã cứu ta, cho nên kiếp này ta muốn báo đáp ngươi, ngươi có tin không?"
"Ta không tin!"
Ông chủ quán cà phê bên cạnh mang khay trái cây đến đặt trước mặt Lâm Tiêu, rồi nói:
"Cậu em, trong tất cả những lời hôm nay cậu nói thì câu này là không đáng tin nhất đấy, trừu tượng quá."
Ông chủ, ông "nổi" hơi nhiều rồi đấy.
Mắt Hạ Tịch nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu rất lâu. "Cho ta chút thời gian được không? Đến lúc đó ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi."
Lâm Tiêu nói:
"Được thôi!"
Sau đó, Hạ Tịch viết một số điện thoại di động lên giấy ăn rồi đưa cho Lâm Tiêu, còn có một tài khoản QQ nữa. "Vậy tạm biệt."
Cô đứng dậy khoác túi lên, hướng phía cửa đi ra.
Ông chủ quán cà phê cũng đưa cho Lâm Tiêu một tấm danh thiếp, nói:
"Đây là danh thiếp của tôi, khi nào trang web của cậu đi vào hoạt động thì nhớ phải báo cho tôi biết đấy."
"Mặt khác, với tư cách một người từng trải, tôi khuyên cậu một câu, cô gái này tuy rất đẹp, nhưng cách ăn mặc của cô ta toàn là kiểu trung tính, cũng không thích trang điểm, mà vẻ đẹp của cô ấy lại tràn đầy tính công kích, đây là một hình mẫu nữ cường nhân điển hình đấy, không phải là một ý trung nhân tốt đâu!"
Sau đó, ông chủ không những không rời đi mà còn ngồi xuống đối diện với Lâm Tiêu. "Cậu em, cậu có biết cái quán cà phê này của tôi mở ở Trung Quan Thôn, đã chứng kiến bao nhiêu người lên lên xuống xuống không? Mà lại còn là lên xuống trong khoảng thời gian hai ba năm ngắn ngủi đấy."
"Xuân giang thủy noãn áp tiên tri, mà ta chính là con vịt kia, hiện tại đang là thời kỳ băng giá của internet đấy."
"Ở đây tôi không biết đã nghe bao nhiêu câu chuyện rồi, cậu là người trẻ tuổi nhất, nhưng cũng là người thú vị nhất."
"Mấy chục vạn đầu tư tuy không nhiều, nhưng trong những câu chuyện tôi từng nghe được ở đây, thì phiên bản muốn dùng mấy vạn tệ làm ra một Sohu, một Baidu hay 3721 đã là khiêm tốn nhất rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Có biết bao nhiêu người chết trong những lời tự thuật vĩ mô hoành tráng ấy."
Ông chủ quán cà phê nói:
"Chẳng phải sao? Cứ như việc mở công ty vậy, ngay từ đầu đã bày vẽ khoa trương, đề cao sự hào nhoáng, thuê một văn phòng xa hoa, thuê một cô thư ký xinh đẹp, cậu không phá sản thì ai phá sản chứ?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng vậy, kẻ lừa đảo mới cần lời tự thuật vĩ mô hoành tráng."
Tiếp đó, ông hỏi:
"Cậu thật sự là học sinh cấp ba sao?"
Lâm Tiêu đáp:
"Đúng vậy, sang năm thi đại học. Ông chủ thích phong cách thanh lịch hay mạnh mẽ?"
Ông chủ quán cà phê ngạc nhiên nói:
"Cái này cậu cũng nhìn ra được?"
Lâm Tiêu nói:
"Trong tiệm trang trí không xa hoa, chỗ ngồi bài trí tùy ý, nhưng máy pha cà phê lại dùng loại rất đắt, kiểu Âu Mỹ điển hình. Quán cà phê trong nước bây giờ toàn học theo mấy thứ lệch lạc, bày trí theo kiểu giả lộng lẫy, giả phong cách Châu Âu, một đám "nổi gió" kiểu đó, nếu không thì cũng kiểu sản xuất dây chuyền của Starbucks giả tinh anh."
"Nể phục, nể phục."
Ông chủ quán cà phê giơ ngón tay cái lên, hỏi tiếp:
"Cậu em có phải đang thiếu một chiếc điện thoại di động không?"
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
"Đúng vậy."
Ông chủ quán cà phê đáp:
"Bên tôi có một chiếc điện thoại thừa, không biết có duyên với cậu không? Đồ cũ, bây giờ không đáng một ngàn tệ đâu. Nokia đấy, dùng mãi không hỏng được."
"Cái đó... có thể không cần được không?"
Lâm Tiêu nói.
Kết quả, ông chủ quán cà phê thật sự lấy ra một chiếc Nokia đưa cho Lâm Tiêu, kiểu cách của hai năm trước, nhưng vẫn còn rất mới. Nói xong những lời này thì cũng coi như kết thúc một mối duyên phận tạm thời rồi, không cần cố ép tìm chủ đề nữa.
"Cậu cứ ngồi đi."
Ông chủ quán cà phê nói:
"Tôi bận việc đây."
Dùng mạng wifi của quán cà phê, đăng nhập vào tài khoản QQ xin gọi ta Nhị cẩu, phát hiện có một người xin kết bạn, biệt danh là "Quả đào thối".
Cô ấy thật sự đã thêm bạn? Lâm Tiêu theo bản năng cảm thấy, chắc là cô bé đặc biệt mà mình gặp ở Hàng Châu lần trước.
Những người đáng thương rất dễ ngửi thấy mùi hương của đồng loại. Tâm lý Lâm Tiêu là một người mạnh mẽ, nhưng ít nhất hiện tại vẫn giữ lại khứu giác này.
Sau khi đồng ý, Lâm Tiêu gửi một tin nhắn qua:
"Cô bé Hàng Châu? Người dẫn đường đưa tôi đi Tây Hồ đó sao?"
Một lát sau, đối phương hồi đáp tin nhắn: Đúng, sao tên của cậu lại kỳ lạ như thế?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Giờ này, lẽ ra không phải cô đang làm việc sao?
Quả đào thối: Tôi không muốn làm nữa.
Quả đào thối: Tôi cũng không biết tại sao lại muốn kết bạn với cậu, nhưng có mấy lời tôi thật sự không biết phải nói với ai.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Cô không muốn làm, là vì bị đánh, bị ngược đãi sao?
Quả đào thối: Một phần nguyên nhân, làm cái nghề của chúng tôi, thỉnh thoảng bị đánh là chuyện bình thường.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Có phải là có tin đồn gì đó truyền đến quê cô không?
Quả đào thối: Cậu làm sao vậy? Cái này mà cũng đoán được sao?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Chuyện mà các cô sợ hãi nhất, chính là gặp đồng hương ngay tại nơi làm việc.
Tô Đào hoàn toàn không tin những dòng chữ kia, dựa vào, cái này mà cậu cũng biết à? Bói toán sao?
Lúc cô nhìn thấy Lâm Tiêu, thật sự nhớ tới người em trai hồi học cấp hai, có một loại cảm giác thân thiết không thể lý giải. Mà ngày hôm đó sau khi bị đánh, chiếc khăn giấy mà hắn đưa tới khiến cô cảm thấy ấm áp không thể giải thích được.
Cho nên, cô mới thêm tài khoản QQ của Lâm Tiêu, cảm thấy ít nhất có thể tâm sự. Không ngờ rằng cậu em này lại lợi hại trên mạng như vậy?
Quả đào thối: Tôi không biết hắn có nhận ra tôi không, lúc đó tôi sợ đến hồn bay phách lạc rồi, bây giờ cũng không dám đến quán kia làm việc, chỉ có thể ở lì trong quán net giết thời gian.
Quả đào thối: Nếu như hắn nhận ra tôi, mà lại về quê kể linh tinh, để cha mẹ tôi biết, để người lớn trong nhà biết, vậy thì tôi xong thật rồi.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Cô có muốn làm cái nghề này nữa không?
Quả đào thối: Cô gái đoan chính nào lại muốn làm cái nghề này chứ? Chẳng lẽ cậu xem thường tôi sao?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Cô có một người em trai, học hành cũng không tệ lắm. Thậm chí cô cũng từng học rất khá, nhưng vì nhà nghèo quá, cha mẹ trọng nam khinh nữ nên mới bắt cô bỏ học, ra ngoài đi làm kiếm tiền?
Quả đào thối: Cậu là người hay là quỷ vậy, sao cái gì cũng biết hết thế?
Bi kịch nơi thôn quê, vẫn luôn là một mô-típ quen thuộc.
"Quả đào thối" giống như tìm được một cái hốc cây để thổ lộ hết câu chuyện của mình.
Cô đến từ một vùng nông thôn ở Quý Châu, sớm đã bỏ học đi làm, ban đầu làm ở nhà máy vài năm. Sau đó bị bạn đồng hương dụ dỗ đến Hàng Châu, ban đầu chỉ là gội đầu bình thường, sau đó dần thành xoa bóp, thấy người khác tùy tiện kiếm được nhiều tiền như vậy, liền dần dần sa chân. Nếu như cô chưa từng đi học thì thôi, đằng này cô lại đã từng học qua.
Thậm chí, trong lúc làm cái nghề này, để duy trì lòng tự trọng, cô còn chuyên môn đi mua rất nhiều sách về đọc, tựa như chỉ cần làm phong phú đời sống tinh thần, thì cô sẽ không còn trông ti tiện nữa.
Nhưng không ngờ, đọc sách càng nhiều lại không giải thoát được bản thân, mà ngược lại càng ngày càng thống khổ.
Cho nên, thái độ phục vụ của cô càng ngày càng tệ, bị đánh cũng càng ngày càng nhiều. Cho đến gần đây cô gặp một người đồng hương, cả người hoàn toàn suy sụp, chìm trong sự sợ hãi. Cô vốn không muốn làm cả đời, đợi đến khi em trai tốt nghiệp đại học, cô muốn tìm một công việc bình thường, tìm một người gả cho.
Quả đào thối: Nghe nói làm cái nghề này lâu, trên người sẽ có một mùi vị, rửa thế nào cũng không sạch, người khác nhìn một cái là nhận ra ngay.
Quả đào thối: Tôi thật sự sợ trên người mình cũng sẽ có mùi đó, vậy thì đời tôi xong thật rồi.
Quả đào thối: Tôi muốn thoát khỏi cái nghề này, muốn vào nhà máy làm, nhưng thu nhập quá thấp, quá cực khổ. Đã quen kiếm loại tiền nhanh này rồi, thật sự không quay lại được nữa.
Quả đào thối: Tôi thật sự không biết phải làm sao nữa, sợ bị thân bại danh liệt trong gia tộc. Không muốn đi làm, nhưng lại không thể không kiếm tiền, cha mẹ còn cần tôi nuôi, em trai đi học còn cần tôi cung cấp.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Mỗi tháng thu nhập của cô bây giờ được bao nhiêu?
Quả đào thối: Khoảng sáu ngàn tệ.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Những chị em giống như cô, không muốn làm cái nghề này nhiều không?
Quả đào thối: Đương nhiên là nhiều, toàn là những cô gái đoan chính xuất thân từ thôn quê cả, ai lại muốn làm cái này chứ?
Năm 2001, lời này vẫn có thể tin.
Hai mươi năm sau, những cô gái trong giới "buôn bán K" sẽ không có câu chuyện này. Người ta sẽ nói với bạn rằng, tôi chỉ đến chơi, đến kiếm tiền tiêu vặt, mà quan trọng là điều đó còn là thật.
Cũng có những người cùng lúc có hai ba bạn trai, một người phụ trách tiền thuê nhà, một người phụ trách ăn uống, hỏi xem bạn có muốn tham gia không? Cũng có những người tự lập nghiệp mở tiệm, buôn bán không tốt, thì thỉnh thoảng sẽ đến "buôn bán K" làm thêm để bù vào việc kinh doanh. Rời khỏi giới "buôn bán K", họ lại hóa thân thành nữ thần cao cao tại thượng, hờ hững với lũ chó liếm.
Nhưng hai mươi năm trước, những người đáng thương phần lớn đều thật sự đáng thương.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Có muốn làm việc cho tôi không? Lương khởi điểm ba ngàn tệ, phần lớn thu nhập dựa vào chiết khấu hoa hồng, một tháng nhẹ nhàng phá vạn, thậm chí hai ba vạn cũng có.
Quả đào thối: Chẳng phải cậu là học sinh sao?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Đúng vậy, thì sao?
Quả đào thối: Học sinh cũng có thể mở cửa hàng "gà" sao?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Ai bảo là tôi mở cửa hàng "gà" chứ? Internet, công nghệ cao, cô biết không?
Lâm Tiêu hiếm khi tức giận đến mức muốn nổ phổi.
Quả đào thối: Mặc dù tôi học chưa hết cấp hai, nhưng thành tích học tập cũng không tệ lắm, mà cậu tìm tôi đi làm công nghệ cao, có phải hơi buồn cười không?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Cô không cần làm công nghệ cao.
Quả đào thối: Vậy tôi đến để làm gì?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Người mẫu, nữ thần quyến rũ, minh tinh đặc biệt, ánh hào quang rực rỡ.
Quả đào thối: Hừ! Lừa đảo!
Quả đào thối: Lừa gạt, tùy tiện lừa gạt! Tôi là gái quê, học cấp hai chưa xong, còn người mẫu, còn nữ thần quyến rũ.
Quả đào thối: Có bản lĩnh thì chuyển trước cho tôi ba ngàn tệ đi.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Tài khoản đâu.
Quả đào hậm hực gửi cho một số thẻ ngân hàng, lừa đảo cô thấy nhiều rồi, chỉ có quỷ mới tin chuyện trả tiền thật đấy.
Ước chừng qua mười phút sau.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Tiền đã chuyển rồi, cô đi kiểm tra và nhận đi.
Quả đào vội vàng cầm thẻ ngân hàng chạy xuống tầng tìm máy ATM để xem xét, lập tức không dám tin vào mắt mình. Trong tài khoản ngân hàng đúng là có thêm ba ngàn tệ.
Ngọa tào ! Thật sự chuyển tiền rồi, đúng là đồ tâm thần. Cô vội vàng quay lại quán net hỏi:
"Rốt cuộc cậu làm gì vậy?"
Xin gọi ta Nhị cẩu: Tôi mở một công ty internet.
Quả đào thối: Cậu nói để tôi trở thành người mẫu, nữ thần quyến rũ, là thật sao?
Xin gọi ta Nhị cẩu: Là thật.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Sẽ có vô số người vừa quỳ gối liếm láp cô, vừa đưa tiền cho cô. Tôi sẽ còn sắp xếp cho cô lên các trang web lớn, lên đài truyền hình, thay đổi vận mệnh của cô, để cô đạt được một cuộc đời khác biệt.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Tôi sẽ dẫn các cô bước vào cánh cửa của một thế giới khác.
Quả đào thối: Loại con gái đường cùng như tôi thì rất dễ điên cuồng, người khác nói gì cũng tin, đến lúc đó bọn tôi thật sự đến tìm cậu thì muốn bỏ cũng bỏ không được đâu.
Lâm Tiêu lấy chiếc SIM điện thoại mà mình đã mua ở Kha Thành ra, lắp vào điện thoại.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Đây là số điện thoại của tôi, cô nhớ kỹ. Đến khi nào muốn đầu quân cho tôi thì gọi số này, nếu không thì đừng gọi, cũng đừng để tôi thuyết phục cô.
Quả đào thối: Cậu thật đừng có lừa tôi đấy, nếu như tôi đến, có khi không chỉ một mình tôi đâu, mà sẽ kéo theo cả một đám tỷ muội đấy.
Xin gọi ta Nhị cẩu: Trước khi muốn đến thì gọi điện thoại cho tôi, nếu không thì coi như hết duyên ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận