Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 83: Lệu quả này, quá đỉnh !
"Lâm Tiêu..."
Lúc ra khỏi cổng trường, phía sau có người gọi hắn lại, là Tiêu Lâm.
Lâm Tiêu xoay người lại.
Tiêu Lâm nói:
"Lý lão sư nói ngươi cần nghỉ học nửa năm, trực tiếp tham gia thi đại học sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, bất quá lần thi cuối kỳ này ta sẽ đến tham gia."
Tiêu Lâm nói:
"Việc ngươi tạm nghỉ học, có liên quan đến nàng thật sao?"
"Nàng" ở đây, chỉ Liên Y.
Kỳ thật không liên quan, nhưng mà... Lâm Tiêu thật không giải thích được rõ ràng.
Tiêu Lâm nói:
"Ta đan một chiếc khăn quàng cổ, vốn là định đến sinh nhật sẽ tặng cho ngươi. Nhưng về sau biết thái độ của ngươi rồi, nên liền không có đưa."
"Hiện tại... ta muốn tặng lại cho ngươi, được không?"
Nàng cảm thấy hiện tại Lâm Tiêu chắc chắn đặc biệt thất vọng, cần được an ủi.
"Được rồi, cảm ơn."
Lâm Tiêu nhận lấy chiếc khăn quàng cổ.
Việc này không phải cổ vũ Tiêu Lâm tiếp tục, mà là không muốn làm tổn thương tấm lòng của một thiếu nữ.
"Lâm Tiêu, chúng ta đều là người xuất thân nông thôn, đều muốn nỗ lực phấn đấu, không những để cải biến chính vận mệnh của bản thân, còn phải thay đổi vận mệnh của gia đình ta."
"Ít nhất, chúng ta có thể làm cho thế hệ sau không tự ti!"
"Cố lên nhé..."
Tiêu Lâm giơ nắm đấm về phía Lâm Tiêu.
"Phấn đấu..."
Lâm Tiêu nói thêm.
Lúc trở lại công ty, nơi này đã dán đầy các loại quảng cáo.
Nửa tháng 5 vạn lượt IP truy cập.
Một tháng 100 ngàn lượt IP truy cập.
Trong một tháng bắt đầu kiếm tiền.
Không đạt mục tiêu, thề không bỏ qua.
Mọi người đều mất ăn mất ngủ, điên cuồng làm việc.
Tất cả đều tiến vào một loại bầu không khí lan tỏa.
Trong vòng mấy tháng sẽ quyết định sinh tử, hoặc là Thiên Đường, hoặc là Địa Ngục.
Ngay cả người nấu cơm Bạch Tiểu Bình, cũng thường xuyên hô khẩu hiệu theo.
Thậm chí đêm qua, Lý Trung Thiên cũng không có ôn bài, mà chỉ lo ở công ty Lâm Tiêu giúp kiếm khách hàng.
Thủ đoạn kiếm khách của hắn thì... hơi đặc thù.
Hắn xin bốn tài khoản QQ, toàn bộ đều là nick nữ. Đương nhiên đây không phải là giới hạn tối đa của Lý Trung Thiên, mà là giới hạn của cái máy tính này.
Mỗi lần một lúc thêm mấy chục đến cả trăm bạn bè.
Sau đó, tự bịa ra một tràng lời thoại, lần lượt gửi đi.
"Anh ơi, người ta là người mẫu của trang web này nè, sắp tung bộ ảnh chân dung rồi, nhất định phải ghé ủng hộ nha."
"Người ta dáng đẹp lắm, đảm bảo không làm anh thất vọng."
"Anh ơi, nhớ ghé xem người ta xoay mông nhé."
"quần ngố của người ta rất bó, phải kéo ra thì mới thấy được mông."
Sau đó, hắn còn không ngừng gửi những ảnh gợi cảm cho người khác.
Đương nhiên, toàn bộ đều là ảnh Tô Đào và những cô gái tương tự.
Có lần Lâm Tiêu vô tình đứng sau lưng hắn, thấy những lời này mà ngây người.
Thiên Thiên huynh, ta biết không thể đánh giá thấp ngươi.
Nhưng mà... ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi.
Luận về độ lẳng lơ, vẫn phải là kiểu người thật thà như ngươi.
Kết quả Lý Trung Thiên nhìn lại, giật mình kinh hãi, vội vàng lấy tay che màn hình, cảm thấy xấu hổ đến chết đi được.
Cảm giác này, giống như là đời trước lúc hắn đang đào lỗ trên tường nhà vệ sinh nữ thì bị phát hiện, xấu hổ vô cùng.
"Huynh đệ, ngươi quá đỉnh, ngươi sẽ thành tài lớn."
Lâm Tiêu vỗ vỗ vai hắn.
Lâm Tiêu nhận được điện thoại của Liên Chính.
"Vì sao lại từ chối?"
Lâm Tiêu nói:
"Liên thúc, bà nội Liên Y khỏe hơn chưa?"
Liên Chính:
"Đã chuyển đến bệnh viện tuyến tỉnh rồi, chỉ là gãy xương thôi, con vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, có phải vì mẹ của Liên Y nói mấy lời kia với con không? Con yếu đuối vậy sao? Lòng tự trọng của con mạnh vậy sao?"
Lâm Tiêu trầm mặc một hồi rồi nói:
"Liên thúc, sự tự tin thật sự của ngài, là được xây dựng lên vào lúc nào?"
Liên Chính nói:
"Ba năm một mình nơi biên cương, làm rất nhiều công việc, được thăng chức, được công nhận."
Ông ta nói rất đơn giản, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, ba năm đó ông ta đã cố gắng, giằng xé đến cỡ nào. Lâm Tiêu nói:
"Liên thúc, cho nên mấy bước quan trọng, đều cần phải tự mình bước đi. Công ty này, trạng thái ngành nghề hơi gai mắt này, chính là biên cương của con."
"Nghiệp vụ dạng cảng tin tức Đông Nam đó, thật sự không phải do con kiếm được tiền, đây là một dạng quyền lực cho thuê."
"Con không thể để ngài thiếu ân tình của người."
Liên Chính trầm mặc một hồi:
"Cố gắng lên."
Đến đây, Lâm Tiêu coi như đã triệt để đoạn tuyệt khả năng hợp tác nghiệp vụ với cảng tin tức Đông Nam, đem toàn bộ mọi thứ đặt vào sự nghiệp thật sự của bản thân.
Sau đó, hắn cúp điện thoại.
Gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu nhìn người vợ của mình.
Nơi này là hành lang bệnh viện, chỉ là xung quanh không có ai, ông ta khàn giọng nói:
"Vì sao bà lại đối xử cay nghiệt với một đứa bé như thế?"
Đối mặt với sự chỉ trích của chồng, Thư Uyển bình tĩnh nói:
"Thư ký Liên, vì tôi đã dồn hết những gì đơn thuần nhất, tốt đẹp nhất cho anh, cho Liên Y rồi, không còn gì dư thừa."
Liên Chính nói:
"Hiện tại chúng ta có thể thông cảm cho nhau một chút, thanh lịch hơn một chút, không cần quá coi trọng hiệu quả, quá thô tục như thế."
Hiệu quả và lợi ích, thô tục?
Hai từ này làm Thư Uyển đau lòng, mắt đỏ lên, nàng nhìn chồng lạnh lùng nói:
"Lúc anh đến với tôi đã biết tôi là một kẻ thô tục rồi, cho nên anh mới hai lần rời bỏ tôi, cả hai lần đều là tôi đuổi anh về."
"Nhưng Liên Chính anh nên nhớ kỹ, tất cả những gì tốt đẹp nhất tôi dành cho anh, năm xưa là thế, bây giờ vẫn vậy."
Trong một gia đình, cũng nên có một người làm vai ác, các người không làm được thì để tôi làm."
"Liên Chính, tôi không muốn cãi nhau với anh, bởi vì người như anh, khi nổi giận sẽ nói ra những lời vô tình tàn nhẫn."
"Tôi chịu không nổi."
Thư Uyển rất yêu chồng, nhưng nàng không hề hối hận với những gì mình đã làm.
Mọi người trong công ty vẫn đang liều mạng làm việc.
Chiến dịch quảng cáo số 1, chiếm lĩnh nhà vệ sinh nam các trường đại học, đã bắt đầu hơn một tiếng rồi.
Lúc đầu mọi người trong công ty đều dán mắt vào sự biến động của số lượt IP truy cập ở hậu trường.
Ai nấy gần như phát điên, bị số lượng người truy cập dẫn dắt.
Vì hôm nay từ đầu lượt truy cập không khả quan, còn giảm so với hôm qua.
Đây thực ra là điều bình thường, không có lưu lượng mới vào, chỉ dựa vào số hiện có thì chắc chắn sẽ giảm xuống thôi.
Nhưng tinh thần mọi người đã hoàn toàn bị nó chi phối.
Lâm Tiêu dứt khoát tắt giao diện đó, nói:
"Làm việc, làm việc, làm việc."
"Trước bảy giờ tối không ai được mở cái bảng đếm ở hậu trường lên."
Sau đó mọi người quay trở lại làm việc.
Bốn lập trình viên cuối cùng không cần phải đăng bài, phát quảng cáo khắp các diễn đàn nữa, mà tập trung hết sức để viết phần mềm của bọn họ.
Đây mới chính là huyết mạch của công ty.
Mà phần mềm này có tên gọi là "Dưỡng dưỡng".
Chín cô gái cũng đang bận rộn trước máy tính.
Nhiệm vụ của các cô cũng rất dày, mỗi ngày hai giờ luyện tập, mặt khác còn phải xem nhiều phim, học hỏi các dáng vẻ và ngôn ngữ của phụ nữ.
Còn Lâm Tiêu, thì tiếp tục viết tiểu thuyết.
Mỗi ngày ít nhất hai vạn chữ.
Cố gắng mỗi cuốn sách đều phải có ba mươi vạn bản thảo.
Viết xong tiểu thuyết diễm tình thì lại đi viết cuốn cao cấp hơn, mang tính trang bức, có thể nhận được tiền thưởng lớn, Con đường nghĩa địa .
Nhưng tâm trạng thật sự rất khó bình tĩnh, bởi vì cả ngày hôm nay, hai vạn tệ tiền quảng cáo đã dốc xuống.
Tuy rằng chiến thuật quảng cáo ở nhà vệ sinh nam là do hắn nghĩ ra, hắn cảm thấy có thể thành công.
Nhưng mà chưa từng kiểm chứng mà.
Hai vạn tệ, với công ty của bọn họ bây giờ, đã là một số tiền rất lớn.
Nên với kết quả chiến thuật hôm nay, hắn so với bất kỳ ai đều chờ mong, và cũng sốt ruột nhất.
Lý Kim Hoa, sinh viên năm nhất ở Bắc Hàng, xuất thân từ nông thôn, gia cảnh bình thường, nên không làm gì cũng ra ngoài làm thêm.
Dĩ nhiên công việc làm thêm tốt nhất là gia sư, nhưng gia sư được săn đón nhất là toán, lý, hóa, mà cậu lại là người của viện nhân văn, gia sư không dễ kiếm cho lắm.
Hiện tại công việc làm thêm không yêu cầu quá cao, chính là phát tờ rơi quảng cáo, phần lớn thời gian đều ở siêu thị phát tờ rơi khuyến mại.
Công việc này thật sự rất phiền, vì phải cuộn tờ quảng cáo lại rồi nhét vào khe cửa.
Mà rất nhiều khu dân cư có cửa điện tử, bình thường vào không được, phải chờ lúc có người vào mới có thể theo vào.
Nói như vậy, một ngày làm tám, chín tiếng đồng hồ, thì cũng chỉ được khoảng năm mươi tệ.
Mà công việc tốt nhất, là đứng ở sảnh cửa hàng, hoặc là trước cửa siêu thị để phát tờ rơi, không cần đi lại nhiều, cũng không cần tìm cách vào cửa điện tử, nhưng loại này bình thường lại thích tìm con gái hoặc mấy chàng trai đẹp mã, lần nào cũng không tới lượt cậu.
Mà hôm nay, cậu nhận được một công việc làm thêm khá kỳ lạ.
Đó là dán quảng cáo, nhưng không phải ở chỗ khác, mà là dán lên tấm che trước bồn cầu nhà vệ sinh nam.
Nghe nói lần này quy mô rất lớn, có tận ba mươi người.
Mục tiêu là nhà vệ sinh nam ở tất cả trường cấp ba trong cả Bắc Kinh.
Buổi sáng ở Bắc Kinh rất lạnh, tuyết đã bắt đầu rơi rồi.
Lúc này khu vườn phía nam của Bắc Hàng còn chưa có trải thảm cỏ rộng lớn, trụi lủi, hồ nước đóng băng, bên cạnh núi giả tuyết đọng vẫn chưa tan.
Gái đẹp, gái đẹp.
Gái đẹp thật, mông tròn thật, dáng đẹp quá.
Lúc này, một cô nàng có vóc dáng rất tốt đang ngồi trên ghế dài vừa nhìn qua, vừa tự sướng tinh thần. Ở Bắc Hàng có rất nhiều cô gái xinh đẹp, vì nơi này còn đào tạo cả tiếp viên hàng không.
Lý Kim Hoa có chút ngượng, thể hiện sự kính trọng, nhưng khi chân bước ngang qua cô em này thì hận không thể cúi đầu xuống dưới cả đáy quần.
Đi xuyên qua đường lớn trung tâm, từ cổng bắc đi ra, sau đó đi một quãng đường dài tới cổng lâm nghiệp để tập hợp.
Tuy rằng công việc của cậu là ở Bắc Hàng, nhưng lần nào cũng phải đến lâm nghiệp để nhận quảng cáo.
Đến lúc tới được đại học lâm nghiệp thì đã có hơn ba mươi sinh viên đang chờ ở đó.
Năm chiếc Toyota Vellfire đỗ sát bên đường.
Tiểu lão bản của công ty quảng cáo lớn tiếng hô:
"Hôm nay các người có số hưởng rồi, nhận được một việc làm thêm tốt nè."
"Mấy cái quảng cáo nho nhỏ, dán trên nắp bồn cầu ở từng nhà vệ sinh nam."
"Một cái một hào, loại công việc này kiếm đâu ra."
"Hôm nay có hơn năm trăm người đăng ký, nhưng thường ngày các cậu làm ăn nghiêm túc nên việc này ưu tiên cho các cậu."
"Đến, đến, đến, nhận quảng cáo của mình đi."
Sau khi nhận tờ rơi quảng cáo, hơn ba mươi người bị nhét vào năm chiếc xe mini bus, tiến về các ngả ở kinh thành, tới từng trường học.
Dù là trường chuyên nghiệp cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, những trường học nhỏ như biển chạy thì quá ít nhà vệ sinh công cộng, nên các bạn học ở đây còn phải phụ trách luôn cả nhà vệ sinh nam ở những văn phòng lân cận.
Dù sao khu vực phía bắc tứ hoàn này có rất nhiều văn phòng, ký túc xá sinh viên, lại còn siêu nhiều nữa.
Lý Kim Hoa nhận công việc ở trường mình, lên xe Van một lúc liền trở lại Bắc Hàng.
Sau đó, cậu đeo mũ, khăn quàng cổ cùng khẩu trang, bắt đầu tiến vào từng nhà vệ sinh nam, dán tờ rơi quảng cáo.
Cứ liều mạng dán dán.
Cuối cùng cậu phát hiện ra, nhà vệ sinh ở trường còn nhiều hơn trong tưởng tượng.
Hầu như mỗi tầng đều có một nhà vệ sinh công cộng.
Cứ thế liên tục dán, liên tục dán, liên tục dán.
Cuối cùng cậu cảm giác khứu giác của mình như tê liệt.
Cùng lúc đó, ở các thành phố lớn khác, có hơn một trăm sinh viên làm thêm đang ôm mấy vạn tờ quảng cáo, xông vào các trường học của mình.
Vội vàng leo lầu, đi vào từng nhà vệ sinh nam.
Thật sự là một trải nghiệm kỳ quái, lần đầu biết được mùi của mỗi nhà vệ sinh công cộng lại không giống nhau.
Cậu cứ thế dán liên tục cho tới bốn giờ chiều thì hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu chỉ cần đợi ở cửa là được, tiểu lão bản của công ty quảng cáo sẽ vào kiểm tra thực tế nhà vệ sinh, sau đó chụp ảnh gửi cho công ty đặt quảng cáo.
Dù rằng sẽ có người gian dối, nhưng nhìn chung, bọn họ rất nghiêm túc.
Mấy công ty nhỏ này đều coi trọng việc kinh doanh lâu dài, tất cả cũng không có mấy khách hàng, đắc tội một người là mất mát lớn.
Kiểm tra thực tế xong xuôi, lại đưa những người làm thêm vào xe, đưa về lâm nghiệp để giải tán.
Lần này đúng là thừa hơi, người ta một lát nữa còn phải tự về trường.
Nhưng quy củ là thế, hơn nữa còn phải thanh toán lương ngay tại chỗ.
Khoảng năm giờ, toàn bộ công việc kết thúc.
Hai mươi mấy sinh viên bắt đầu trò chuyện với nhau.
"Hôm nay làm nhẹ nhàng quá ha, mai còn muốn tranh được ở khu vực quanh trường."
"Đúng vậy, so với nhét quảng cáo siêu thị thì nhẹ nhàng hơn nhiều."
"Mẹ nó, cái địa chỉ trang web ‘Ngứa’ này đã khắc sâu vào đầu tao rồi, tối nay tao phải lên xem xem, rốt cuộc nó là trang web gì."
Sau đó, tiểu lão bản của công ty quảng cáo tới.
"Bắt đầu thanh toán lương, Lý Kim Hoa của Bắc Hàng."
"Có."
"Hôm nay cậu dán được 835 cái đúng không, lương của cậu là 83,5 tệ."
Đương nhiên, vẫn có sai sót trong này, nhưng cơ bản cũng chỉ có thể như vậy, đã thông qua kiểm tra thực tế tức là xong.
Phát quảng cáo siêu thị cũng vậy, có người vứt một xấp quảng cáo to vào thùng rác, rồi nói là mình phát rồi.
Việc dán quảng cáo ở nhà vệ sinh này còn đỡ phải kiểm tra thực tế một chút.
Lý Kim Hoa nhận tiền xong liền cảm thấy sảng khoái hẳn ra.
Việc này không chỉ nhẹ hơn phát quảng cáo siêu thị, tiền lại còn nhiều hơn. Phát quảng cáo siêu thị, một ngày mệt gần chết cũng chưa được đến sáu mươi tệ.
Về tới ký túc xá, cậu định đi tắm.
Nhưng bây giờ ở kinh thành thời tiết đã âm mấy độ, thôi vậy, tắm phần trên người thôi.
Tự mình ngửi thử thì có vẻ như không có mùi gì lớn lắm.
Nhưng mà vẫn là để phòng, vẫn thay một chiếc áo khoác, sau đó đến nhà ăn số 6 của trường thưởng cho bản thân một bữa, ăn bữa cơm tám tệ, còn kêu thêm một chén coca.
Mọi người đều biết, nhà ăn số 3 rẻ nhất, số 6 là sang nhất, món ăn cũng nhiều nhất.
Đắc ý.
Sau khi ăn cơm xong, cậu lại tới quán net trên tầng của khu chợ tổng hợp Ngũ Đạo Khẩu.
Quán net ở gần trường so với ở huyện nhỏ thì tiện lợi hơn nhiều, hội viên mới có một tệ rưỡi, buổi sáng còn được miễn phí hai tiếng.
Tới quán, bật máy lên.
Cậu vội vàng mở trang web "Ngứa" kia lên.
Địa chỉ trang web này, chắc cả đời này cậu cũng không quên.
Sau khi mở ra!
Cả người cậu sững sờ.
Đờ mờ!
Cái... cái trang web này quá đỉnh.
Làm xịn thật đấy.
Thiết kế đỉnh, nội dung đỉnh.
Quan trọng là cách trình bày, lại là kiểu online video.
Năm 2001, đâu ra cái trang web video nào.
Sau đó, cả người cậu chìm đắm trong đó, trong đầu thậm chí còn nghĩ tới cái cô học tỷ mông tròn mà cậu thấy buổi sáng.
Cuối cùng đã đến tối!
Bên trong tòa B13 của khu thương mại Lâm Sơn vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Mọi người đều không có tâm trạng làm việc, chỉ chờ đến bảy giờ.
Vì lão bản đã nói, bảy giờ mới mở bảng đếm ở hậu đài lên.
Lượt truy cập của ngày hôm qua là 17.000.
Cả ngày hôm nay, công ty đã dán quảng cáo trong các nhà vệ sinh nam trường đại học ở bốn thành phố lớn Bắc Kinh, Thượng Hải, Trường An, Hàng Châu.
Vậy là sắp biết, hiệu quả của hai vạn tệ tiền quảng cáo là như thế nào rồi.
Tính toán một chút, hôm nay có lẽ đã dán ra được bảy, tám vạn tờ rơi quảng cáo.
Theo một cái hố mỗi ngày có mười người dùng, thì cái quảng cáo này ít nhất cũng đã được cả triệu người xem.
"Năm, bốn, ba, hai, một!"
Đúng bảy giờ!
Kết quả chiến thuật nhà vệ sinh nam là như thế nào, ý tưởng của Lâm Tiêu, có được kiểm chứng hay không? Nhìn vào lúc này!
Lâm Tiêu trực tiếp mở bảng đếm ở hậu trường lên.
Gần như là nín thở!
Đập vào mắt là một dãy số.
21681.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Hôm qua là 17.000 lượt IP, hôm nay bảy giờ đã gần 22.000, cũng không tệ chứ.
Nhưng mà, vẫn chưa bằng so với dự kiến của mọi người.
Cảm giác mất mát thoáng bao trùm.
Nhưng thực ra hoàn toàn không cần phải thế.
Bây giờ mới là bảy giờ tối, mọi người mới ăn tối xong, còn chưa đến giờ dùng máy tính.
"Tăng, tăng, tăng..."
Quả nhiên, cái bảng đếm không ngừng tăng cao, mà lại tăng lên càng lúc càng nhanh.
Đến sau, thì giống như một cơn bão táp.
Hai vạn năm, hai vạn tám, ba vạn ba, ba vạn năm, ba vạn chín... Cứ như là không biết mệt mỏi vậy, xu thế rất mạnh mẽ, liên tục tăng lên.
Mọi người như si như dại nhìn chằm chằm cái bảng đếm.
Đệch!
Hiệu quả quảng cáo này cũng đỉnh thật đấy.
Còn tốt hơn cả đi tìm kiếm, cả đăng quảng cáo trên diễn đàn.
Hạ Tịch ở bên cạnh đột nhiên hỏi:
"Kế hoạch ban đầu của chúng ta là bao lâu thì đạt 50.000 lượt truy cập IP?"
"Nửa tháng!"
Lý Trung Thiên trả lời.
Hả? ! Anh lại trốn học buổi tối à?
Anh còn định thi đại học nữa không?
Hạ Tịch nhìn số liệu vẫn đang tăng lên trên máy tính, 43.679.
"Theo cái đà này, ngày mai sẽ vượt 10 vạn lượt truy cập thôi!"
Kế hoạch ban đầu là nửa tháng, kết quả chỉ mất hai ngày là đạt được.
Internet là vậy, sức hút của nó vô tận, khi khó khăn thì thật là khó.
Nhưng một khi đã bứt phá, thì thành tích của nó sẽ khiến chính mình không dám tưởng tượng.
Hai vạn tệ tiền quảng cáo này, thật sự rất đáng.
"Lâm tổng đỉnh quá, Lâm tổng đỉnh quá!"
Lâm Tiêu không có tham gia vào những màn cuồng hoan này, mà là quay về phòng của mình trên lầu, bật máy tính.
Một là để xem ‘hồ điệp bay bất quá biển cả’ có online không, có hồi đáp mình không.
Dù sao tới giờ hắn vẫn không thể tưởng tượng, người phụ nữ điên cuồng nguy hiểm kia lại là Lý Sương, và tại sao lại nhắm vào mình?
Một việc nữa, là xem trung tâm hẹn hò Châu Á đã có hồi âm chưa.
Sau đó lưu lượng sẽ vào kỳ bùng nổ, nên phải kịp thời quy đổi thành tiền, ít nhất cũng phải quy đổi được một phần.
Lúc ra khỏi cổng trường, phía sau có người gọi hắn lại, là Tiêu Lâm.
Lâm Tiêu xoay người lại.
Tiêu Lâm nói:
"Lý lão sư nói ngươi cần nghỉ học nửa năm, trực tiếp tham gia thi đại học sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, bất quá lần thi cuối kỳ này ta sẽ đến tham gia."
Tiêu Lâm nói:
"Việc ngươi tạm nghỉ học, có liên quan đến nàng thật sao?"
"Nàng" ở đây, chỉ Liên Y.
Kỳ thật không liên quan, nhưng mà... Lâm Tiêu thật không giải thích được rõ ràng.
Tiêu Lâm nói:
"Ta đan một chiếc khăn quàng cổ, vốn là định đến sinh nhật sẽ tặng cho ngươi. Nhưng về sau biết thái độ của ngươi rồi, nên liền không có đưa."
"Hiện tại... ta muốn tặng lại cho ngươi, được không?"
Nàng cảm thấy hiện tại Lâm Tiêu chắc chắn đặc biệt thất vọng, cần được an ủi.
"Được rồi, cảm ơn."
Lâm Tiêu nhận lấy chiếc khăn quàng cổ.
Việc này không phải cổ vũ Tiêu Lâm tiếp tục, mà là không muốn làm tổn thương tấm lòng của một thiếu nữ.
"Lâm Tiêu, chúng ta đều là người xuất thân nông thôn, đều muốn nỗ lực phấn đấu, không những để cải biến chính vận mệnh của bản thân, còn phải thay đổi vận mệnh của gia đình ta."
"Ít nhất, chúng ta có thể làm cho thế hệ sau không tự ti!"
"Cố lên nhé..."
Tiêu Lâm giơ nắm đấm về phía Lâm Tiêu.
"Phấn đấu..."
Lâm Tiêu nói thêm.
Lúc trở lại công ty, nơi này đã dán đầy các loại quảng cáo.
Nửa tháng 5 vạn lượt IP truy cập.
Một tháng 100 ngàn lượt IP truy cập.
Trong một tháng bắt đầu kiếm tiền.
Không đạt mục tiêu, thề không bỏ qua.
Mọi người đều mất ăn mất ngủ, điên cuồng làm việc.
Tất cả đều tiến vào một loại bầu không khí lan tỏa.
Trong vòng mấy tháng sẽ quyết định sinh tử, hoặc là Thiên Đường, hoặc là Địa Ngục.
Ngay cả người nấu cơm Bạch Tiểu Bình, cũng thường xuyên hô khẩu hiệu theo.
Thậm chí đêm qua, Lý Trung Thiên cũng không có ôn bài, mà chỉ lo ở công ty Lâm Tiêu giúp kiếm khách hàng.
Thủ đoạn kiếm khách của hắn thì... hơi đặc thù.
Hắn xin bốn tài khoản QQ, toàn bộ đều là nick nữ. Đương nhiên đây không phải là giới hạn tối đa của Lý Trung Thiên, mà là giới hạn của cái máy tính này.
Mỗi lần một lúc thêm mấy chục đến cả trăm bạn bè.
Sau đó, tự bịa ra một tràng lời thoại, lần lượt gửi đi.
"Anh ơi, người ta là người mẫu của trang web này nè, sắp tung bộ ảnh chân dung rồi, nhất định phải ghé ủng hộ nha."
"Người ta dáng đẹp lắm, đảm bảo không làm anh thất vọng."
"Anh ơi, nhớ ghé xem người ta xoay mông nhé."
"quần ngố của người ta rất bó, phải kéo ra thì mới thấy được mông."
Sau đó, hắn còn không ngừng gửi những ảnh gợi cảm cho người khác.
Đương nhiên, toàn bộ đều là ảnh Tô Đào và những cô gái tương tự.
Có lần Lâm Tiêu vô tình đứng sau lưng hắn, thấy những lời này mà ngây người.
Thiên Thiên huynh, ta biết không thể đánh giá thấp ngươi.
Nhưng mà... ta vẫn đánh giá thấp ngươi rồi.
Luận về độ lẳng lơ, vẫn phải là kiểu người thật thà như ngươi.
Kết quả Lý Trung Thiên nhìn lại, giật mình kinh hãi, vội vàng lấy tay che màn hình, cảm thấy xấu hổ đến chết đi được.
Cảm giác này, giống như là đời trước lúc hắn đang đào lỗ trên tường nhà vệ sinh nữ thì bị phát hiện, xấu hổ vô cùng.
"Huynh đệ, ngươi quá đỉnh, ngươi sẽ thành tài lớn."
Lâm Tiêu vỗ vỗ vai hắn.
Lâm Tiêu nhận được điện thoại của Liên Chính.
"Vì sao lại từ chối?"
Lâm Tiêu nói:
"Liên thúc, bà nội Liên Y khỏe hơn chưa?"
Liên Chính:
"Đã chuyển đến bệnh viện tuyến tỉnh rồi, chỉ là gãy xương thôi, con vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, có phải vì mẹ của Liên Y nói mấy lời kia với con không? Con yếu đuối vậy sao? Lòng tự trọng của con mạnh vậy sao?"
Lâm Tiêu trầm mặc một hồi rồi nói:
"Liên thúc, sự tự tin thật sự của ngài, là được xây dựng lên vào lúc nào?"
Liên Chính nói:
"Ba năm một mình nơi biên cương, làm rất nhiều công việc, được thăng chức, được công nhận."
Ông ta nói rất đơn giản, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra, ba năm đó ông ta đã cố gắng, giằng xé đến cỡ nào. Lâm Tiêu nói:
"Liên thúc, cho nên mấy bước quan trọng, đều cần phải tự mình bước đi. Công ty này, trạng thái ngành nghề hơi gai mắt này, chính là biên cương của con."
"Nghiệp vụ dạng cảng tin tức Đông Nam đó, thật sự không phải do con kiếm được tiền, đây là một dạng quyền lực cho thuê."
"Con không thể để ngài thiếu ân tình của người."
Liên Chính trầm mặc một hồi:
"Cố gắng lên."
Đến đây, Lâm Tiêu coi như đã triệt để đoạn tuyệt khả năng hợp tác nghiệp vụ với cảng tin tức Đông Nam, đem toàn bộ mọi thứ đặt vào sự nghiệp thật sự của bản thân.
Sau đó, hắn cúp điện thoại.
Gửi tin nhắn xong, ngẩng đầu nhìn người vợ của mình.
Nơi này là hành lang bệnh viện, chỉ là xung quanh không có ai, ông ta khàn giọng nói:
"Vì sao bà lại đối xử cay nghiệt với một đứa bé như thế?"
Đối mặt với sự chỉ trích của chồng, Thư Uyển bình tĩnh nói:
"Thư ký Liên, vì tôi đã dồn hết những gì đơn thuần nhất, tốt đẹp nhất cho anh, cho Liên Y rồi, không còn gì dư thừa."
Liên Chính nói:
"Hiện tại chúng ta có thể thông cảm cho nhau một chút, thanh lịch hơn một chút, không cần quá coi trọng hiệu quả, quá thô tục như thế."
Hiệu quả và lợi ích, thô tục?
Hai từ này làm Thư Uyển đau lòng, mắt đỏ lên, nàng nhìn chồng lạnh lùng nói:
"Lúc anh đến với tôi đã biết tôi là một kẻ thô tục rồi, cho nên anh mới hai lần rời bỏ tôi, cả hai lần đều là tôi đuổi anh về."
"Nhưng Liên Chính anh nên nhớ kỹ, tất cả những gì tốt đẹp nhất tôi dành cho anh, năm xưa là thế, bây giờ vẫn vậy."
Trong một gia đình, cũng nên có một người làm vai ác, các người không làm được thì để tôi làm."
"Liên Chính, tôi không muốn cãi nhau với anh, bởi vì người như anh, khi nổi giận sẽ nói ra những lời vô tình tàn nhẫn."
"Tôi chịu không nổi."
Thư Uyển rất yêu chồng, nhưng nàng không hề hối hận với những gì mình đã làm.
Mọi người trong công ty vẫn đang liều mạng làm việc.
Chiến dịch quảng cáo số 1, chiếm lĩnh nhà vệ sinh nam các trường đại học, đã bắt đầu hơn một tiếng rồi.
Lúc đầu mọi người trong công ty đều dán mắt vào sự biến động của số lượt IP truy cập ở hậu trường.
Ai nấy gần như phát điên, bị số lượng người truy cập dẫn dắt.
Vì hôm nay từ đầu lượt truy cập không khả quan, còn giảm so với hôm qua.
Đây thực ra là điều bình thường, không có lưu lượng mới vào, chỉ dựa vào số hiện có thì chắc chắn sẽ giảm xuống thôi.
Nhưng tinh thần mọi người đã hoàn toàn bị nó chi phối.
Lâm Tiêu dứt khoát tắt giao diện đó, nói:
"Làm việc, làm việc, làm việc."
"Trước bảy giờ tối không ai được mở cái bảng đếm ở hậu trường lên."
Sau đó mọi người quay trở lại làm việc.
Bốn lập trình viên cuối cùng không cần phải đăng bài, phát quảng cáo khắp các diễn đàn nữa, mà tập trung hết sức để viết phần mềm của bọn họ.
Đây mới chính là huyết mạch của công ty.
Mà phần mềm này có tên gọi là "Dưỡng dưỡng".
Chín cô gái cũng đang bận rộn trước máy tính.
Nhiệm vụ của các cô cũng rất dày, mỗi ngày hai giờ luyện tập, mặt khác còn phải xem nhiều phim, học hỏi các dáng vẻ và ngôn ngữ của phụ nữ.
Còn Lâm Tiêu, thì tiếp tục viết tiểu thuyết.
Mỗi ngày ít nhất hai vạn chữ.
Cố gắng mỗi cuốn sách đều phải có ba mươi vạn bản thảo.
Viết xong tiểu thuyết diễm tình thì lại đi viết cuốn cao cấp hơn, mang tính trang bức, có thể nhận được tiền thưởng lớn, Con đường nghĩa địa .
Nhưng tâm trạng thật sự rất khó bình tĩnh, bởi vì cả ngày hôm nay, hai vạn tệ tiền quảng cáo đã dốc xuống.
Tuy rằng chiến thuật quảng cáo ở nhà vệ sinh nam là do hắn nghĩ ra, hắn cảm thấy có thể thành công.
Nhưng mà chưa từng kiểm chứng mà.
Hai vạn tệ, với công ty của bọn họ bây giờ, đã là một số tiền rất lớn.
Nên với kết quả chiến thuật hôm nay, hắn so với bất kỳ ai đều chờ mong, và cũng sốt ruột nhất.
Lý Kim Hoa, sinh viên năm nhất ở Bắc Hàng, xuất thân từ nông thôn, gia cảnh bình thường, nên không làm gì cũng ra ngoài làm thêm.
Dĩ nhiên công việc làm thêm tốt nhất là gia sư, nhưng gia sư được săn đón nhất là toán, lý, hóa, mà cậu lại là người của viện nhân văn, gia sư không dễ kiếm cho lắm.
Hiện tại công việc làm thêm không yêu cầu quá cao, chính là phát tờ rơi quảng cáo, phần lớn thời gian đều ở siêu thị phát tờ rơi khuyến mại.
Công việc này thật sự rất phiền, vì phải cuộn tờ quảng cáo lại rồi nhét vào khe cửa.
Mà rất nhiều khu dân cư có cửa điện tử, bình thường vào không được, phải chờ lúc có người vào mới có thể theo vào.
Nói như vậy, một ngày làm tám, chín tiếng đồng hồ, thì cũng chỉ được khoảng năm mươi tệ.
Mà công việc tốt nhất, là đứng ở sảnh cửa hàng, hoặc là trước cửa siêu thị để phát tờ rơi, không cần đi lại nhiều, cũng không cần tìm cách vào cửa điện tử, nhưng loại này bình thường lại thích tìm con gái hoặc mấy chàng trai đẹp mã, lần nào cũng không tới lượt cậu.
Mà hôm nay, cậu nhận được một công việc làm thêm khá kỳ lạ.
Đó là dán quảng cáo, nhưng không phải ở chỗ khác, mà là dán lên tấm che trước bồn cầu nhà vệ sinh nam.
Nghe nói lần này quy mô rất lớn, có tận ba mươi người.
Mục tiêu là nhà vệ sinh nam ở tất cả trường cấp ba trong cả Bắc Kinh.
Buổi sáng ở Bắc Kinh rất lạnh, tuyết đã bắt đầu rơi rồi.
Lúc này khu vườn phía nam của Bắc Hàng còn chưa có trải thảm cỏ rộng lớn, trụi lủi, hồ nước đóng băng, bên cạnh núi giả tuyết đọng vẫn chưa tan.
Gái đẹp, gái đẹp.
Gái đẹp thật, mông tròn thật, dáng đẹp quá.
Lúc này, một cô nàng có vóc dáng rất tốt đang ngồi trên ghế dài vừa nhìn qua, vừa tự sướng tinh thần. Ở Bắc Hàng có rất nhiều cô gái xinh đẹp, vì nơi này còn đào tạo cả tiếp viên hàng không.
Lý Kim Hoa có chút ngượng, thể hiện sự kính trọng, nhưng khi chân bước ngang qua cô em này thì hận không thể cúi đầu xuống dưới cả đáy quần.
Đi xuyên qua đường lớn trung tâm, từ cổng bắc đi ra, sau đó đi một quãng đường dài tới cổng lâm nghiệp để tập hợp.
Tuy rằng công việc của cậu là ở Bắc Hàng, nhưng lần nào cũng phải đến lâm nghiệp để nhận quảng cáo.
Đến lúc tới được đại học lâm nghiệp thì đã có hơn ba mươi sinh viên đang chờ ở đó.
Năm chiếc Toyota Vellfire đỗ sát bên đường.
Tiểu lão bản của công ty quảng cáo lớn tiếng hô:
"Hôm nay các người có số hưởng rồi, nhận được một việc làm thêm tốt nè."
"Mấy cái quảng cáo nho nhỏ, dán trên nắp bồn cầu ở từng nhà vệ sinh nam."
"Một cái một hào, loại công việc này kiếm đâu ra."
"Hôm nay có hơn năm trăm người đăng ký, nhưng thường ngày các cậu làm ăn nghiêm túc nên việc này ưu tiên cho các cậu."
"Đến, đến, đến, nhận quảng cáo của mình đi."
Sau khi nhận tờ rơi quảng cáo, hơn ba mươi người bị nhét vào năm chiếc xe mini bus, tiến về các ngả ở kinh thành, tới từng trường học.
Dù là trường chuyên nghiệp cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, những trường học nhỏ như biển chạy thì quá ít nhà vệ sinh công cộng, nên các bạn học ở đây còn phải phụ trách luôn cả nhà vệ sinh nam ở những văn phòng lân cận.
Dù sao khu vực phía bắc tứ hoàn này có rất nhiều văn phòng, ký túc xá sinh viên, lại còn siêu nhiều nữa.
Lý Kim Hoa nhận công việc ở trường mình, lên xe Van một lúc liền trở lại Bắc Hàng.
Sau đó, cậu đeo mũ, khăn quàng cổ cùng khẩu trang, bắt đầu tiến vào từng nhà vệ sinh nam, dán tờ rơi quảng cáo.
Cứ liều mạng dán dán.
Cuối cùng cậu phát hiện ra, nhà vệ sinh ở trường còn nhiều hơn trong tưởng tượng.
Hầu như mỗi tầng đều có một nhà vệ sinh công cộng.
Cứ thế liên tục dán, liên tục dán, liên tục dán.
Cuối cùng cậu cảm giác khứu giác của mình như tê liệt.
Cùng lúc đó, ở các thành phố lớn khác, có hơn một trăm sinh viên làm thêm đang ôm mấy vạn tờ quảng cáo, xông vào các trường học của mình.
Vội vàng leo lầu, đi vào từng nhà vệ sinh nam.
Thật sự là một trải nghiệm kỳ quái, lần đầu biết được mùi của mỗi nhà vệ sinh công cộng lại không giống nhau.
Cậu cứ thế dán liên tục cho tới bốn giờ chiều thì hoàn thành nhiệm vụ.
Cậu chỉ cần đợi ở cửa là được, tiểu lão bản của công ty quảng cáo sẽ vào kiểm tra thực tế nhà vệ sinh, sau đó chụp ảnh gửi cho công ty đặt quảng cáo.
Dù rằng sẽ có người gian dối, nhưng nhìn chung, bọn họ rất nghiêm túc.
Mấy công ty nhỏ này đều coi trọng việc kinh doanh lâu dài, tất cả cũng không có mấy khách hàng, đắc tội một người là mất mát lớn.
Kiểm tra thực tế xong xuôi, lại đưa những người làm thêm vào xe, đưa về lâm nghiệp để giải tán.
Lần này đúng là thừa hơi, người ta một lát nữa còn phải tự về trường.
Nhưng quy củ là thế, hơn nữa còn phải thanh toán lương ngay tại chỗ.
Khoảng năm giờ, toàn bộ công việc kết thúc.
Hai mươi mấy sinh viên bắt đầu trò chuyện với nhau.
"Hôm nay làm nhẹ nhàng quá ha, mai còn muốn tranh được ở khu vực quanh trường."
"Đúng vậy, so với nhét quảng cáo siêu thị thì nhẹ nhàng hơn nhiều."
"Mẹ nó, cái địa chỉ trang web ‘Ngứa’ này đã khắc sâu vào đầu tao rồi, tối nay tao phải lên xem xem, rốt cuộc nó là trang web gì."
Sau đó, tiểu lão bản của công ty quảng cáo tới.
"Bắt đầu thanh toán lương, Lý Kim Hoa của Bắc Hàng."
"Có."
"Hôm nay cậu dán được 835 cái đúng không, lương của cậu là 83,5 tệ."
Đương nhiên, vẫn có sai sót trong này, nhưng cơ bản cũng chỉ có thể như vậy, đã thông qua kiểm tra thực tế tức là xong.
Phát quảng cáo siêu thị cũng vậy, có người vứt một xấp quảng cáo to vào thùng rác, rồi nói là mình phát rồi.
Việc dán quảng cáo ở nhà vệ sinh này còn đỡ phải kiểm tra thực tế một chút.
Lý Kim Hoa nhận tiền xong liền cảm thấy sảng khoái hẳn ra.
Việc này không chỉ nhẹ hơn phát quảng cáo siêu thị, tiền lại còn nhiều hơn. Phát quảng cáo siêu thị, một ngày mệt gần chết cũng chưa được đến sáu mươi tệ.
Về tới ký túc xá, cậu định đi tắm.
Nhưng bây giờ ở kinh thành thời tiết đã âm mấy độ, thôi vậy, tắm phần trên người thôi.
Tự mình ngửi thử thì có vẻ như không có mùi gì lớn lắm.
Nhưng mà vẫn là để phòng, vẫn thay một chiếc áo khoác, sau đó đến nhà ăn số 6 của trường thưởng cho bản thân một bữa, ăn bữa cơm tám tệ, còn kêu thêm một chén coca.
Mọi người đều biết, nhà ăn số 3 rẻ nhất, số 6 là sang nhất, món ăn cũng nhiều nhất.
Đắc ý.
Sau khi ăn cơm xong, cậu lại tới quán net trên tầng của khu chợ tổng hợp Ngũ Đạo Khẩu.
Quán net ở gần trường so với ở huyện nhỏ thì tiện lợi hơn nhiều, hội viên mới có một tệ rưỡi, buổi sáng còn được miễn phí hai tiếng.
Tới quán, bật máy lên.
Cậu vội vàng mở trang web "Ngứa" kia lên.
Địa chỉ trang web này, chắc cả đời này cậu cũng không quên.
Sau khi mở ra!
Cả người cậu sững sờ.
Đờ mờ!
Cái... cái trang web này quá đỉnh.
Làm xịn thật đấy.
Thiết kế đỉnh, nội dung đỉnh.
Quan trọng là cách trình bày, lại là kiểu online video.
Năm 2001, đâu ra cái trang web video nào.
Sau đó, cả người cậu chìm đắm trong đó, trong đầu thậm chí còn nghĩ tới cái cô học tỷ mông tròn mà cậu thấy buổi sáng.
Cuối cùng đã đến tối!
Bên trong tòa B13 của khu thương mại Lâm Sơn vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Mọi người đều không có tâm trạng làm việc, chỉ chờ đến bảy giờ.
Vì lão bản đã nói, bảy giờ mới mở bảng đếm ở hậu đài lên.
Lượt truy cập của ngày hôm qua là 17.000.
Cả ngày hôm nay, công ty đã dán quảng cáo trong các nhà vệ sinh nam trường đại học ở bốn thành phố lớn Bắc Kinh, Thượng Hải, Trường An, Hàng Châu.
Vậy là sắp biết, hiệu quả của hai vạn tệ tiền quảng cáo là như thế nào rồi.
Tính toán một chút, hôm nay có lẽ đã dán ra được bảy, tám vạn tờ rơi quảng cáo.
Theo một cái hố mỗi ngày có mười người dùng, thì cái quảng cáo này ít nhất cũng đã được cả triệu người xem.
"Năm, bốn, ba, hai, một!"
Đúng bảy giờ!
Kết quả chiến thuật nhà vệ sinh nam là như thế nào, ý tưởng của Lâm Tiêu, có được kiểm chứng hay không? Nhìn vào lúc này!
Lâm Tiêu trực tiếp mở bảng đếm ở hậu trường lên.
Gần như là nín thở!
Đập vào mắt là một dãy số.
21681.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Hôm qua là 17.000 lượt IP, hôm nay bảy giờ đã gần 22.000, cũng không tệ chứ.
Nhưng mà, vẫn chưa bằng so với dự kiến của mọi người.
Cảm giác mất mát thoáng bao trùm.
Nhưng thực ra hoàn toàn không cần phải thế.
Bây giờ mới là bảy giờ tối, mọi người mới ăn tối xong, còn chưa đến giờ dùng máy tính.
"Tăng, tăng, tăng..."
Quả nhiên, cái bảng đếm không ngừng tăng cao, mà lại tăng lên càng lúc càng nhanh.
Đến sau, thì giống như một cơn bão táp.
Hai vạn năm, hai vạn tám, ba vạn ba, ba vạn năm, ba vạn chín... Cứ như là không biết mệt mỏi vậy, xu thế rất mạnh mẽ, liên tục tăng lên.
Mọi người như si như dại nhìn chằm chằm cái bảng đếm.
Đệch!
Hiệu quả quảng cáo này cũng đỉnh thật đấy.
Còn tốt hơn cả đi tìm kiếm, cả đăng quảng cáo trên diễn đàn.
Hạ Tịch ở bên cạnh đột nhiên hỏi:
"Kế hoạch ban đầu của chúng ta là bao lâu thì đạt 50.000 lượt truy cập IP?"
"Nửa tháng!"
Lý Trung Thiên trả lời.
Hả? ! Anh lại trốn học buổi tối à?
Anh còn định thi đại học nữa không?
Hạ Tịch nhìn số liệu vẫn đang tăng lên trên máy tính, 43.679.
"Theo cái đà này, ngày mai sẽ vượt 10 vạn lượt truy cập thôi!"
Kế hoạch ban đầu là nửa tháng, kết quả chỉ mất hai ngày là đạt được.
Internet là vậy, sức hút của nó vô tận, khi khó khăn thì thật là khó.
Nhưng một khi đã bứt phá, thì thành tích của nó sẽ khiến chính mình không dám tưởng tượng.
Hai vạn tệ tiền quảng cáo này, thật sự rất đáng.
"Lâm tổng đỉnh quá, Lâm tổng đỉnh quá!"
Lâm Tiêu không có tham gia vào những màn cuồng hoan này, mà là quay về phòng của mình trên lầu, bật máy tính.
Một là để xem ‘hồ điệp bay bất quá biển cả’ có online không, có hồi đáp mình không.
Dù sao tới giờ hắn vẫn không thể tưởng tượng, người phụ nữ điên cuồng nguy hiểm kia lại là Lý Sương, và tại sao lại nhắm vào mình?
Một việc nữa, là xem trung tâm hẹn hò Châu Á đã có hồi âm chưa.
Sau đó lưu lượng sẽ vào kỳ bùng nổ, nên phải kịp thời quy đổi thành tiền, ít nhất cũng phải quy đổi được một phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận