Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 114: Hai nhạc mẫu thưởng thức, đếm ngược !
Trước mắt vị Âu Dương Đường này không chỉ là bạn học kiêm người thầm mến của Liên Chính, còn được xem là mẹ nuôi của Liên Y. Liên Chính xưa nay không nhờ vả ai, lần này vì chuyện của Lâm Tiêu mà phải nhờ đến bà. Thậm chí theo ý tứ này, chàng trai trẻ trước mặt còn có thể là bạn trai giọt nước nhỏ? Có mối quan hệ này, Âu Dương Đường nhất định sẽ giúp. Nhưng bà sẽ không để Lâm Tiêu biết chuyện này, ngược lại muốn nhân cơ hội này xem xét chàng trai trẻ. Ngược lại là muốn xem ngươi có xứng với giọt nước nhỏ hay không. Theo bà thấy, một người làm ngành sản xuất liên quan đến nội dung không lành mạnh, dù có kiếm nhiều tiền đi nữa thì vẫn không đáng để bàn.
"Ngươi làm thứ này thuộc về nội dung xám, rất nguy hiểm biết không?"
Lâm Tiêu nói:
"Biết."
Âu Dương Đường hỏi:
"Biết tại sao còn làm?"
Lâm Tiêu đáp:
"Dựa vào nó để kiếm khoản tiền đầu tiên, vì thực hiện lý tưởng cao hơn."
Âu Dương Đường nói:
"Ồ, lý tưởng gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Chuyển vận văn hóa."
Âu Dương Đường cười nhạt:
"Nói hay ai chẳng nói được? Ngươi vừa nghe nói đến ta đấy à, biết ta ở Bộ văn hóa từng quản chuyện này?"
Hợp ý. Âu Dương Đường lập tức cảm thấy Lâm Tiêu là người tâm đầu ý hợp.
Lâm Tiêu không nói gì, trực tiếp lấy ra một cuốn sách The Graveyard Book từ trong túi.
Âu Dương Đường cầm xem xét rồi nói:
"Quyển sách này, lại là ngươi viết?"
Đây là chỗ cao minh của Liên Chính, không hé lộ quá nhiều thông tin nội bộ của Lâm Tiêu cho Âu Dương Đường, mà để tự bà chậm rãi khám phá.
Lâm Tiêu hỏi:
"Ngài cũng đọc quyển này rồi ạ?"
Âu Dương Đường nói:
"Bên nhà xuất bản xin nâng đỡ trọng điểm, còn định quan hệ ngoại giao để lấy vài giải thưởng lớn, thậm chí có một vài giải của bộ ta, nên đưa cho ngành tương quan chúng ta xem xét."
"Vậy mà ngươi viết à? Viết cũng không tệ."
Âu Dương Đường dịu giọng lại đôi chút, dù sao với người tài giỏi, bà luôn nương nhẹ đôi phần. Bà và Liên Chính đều là người khoa Văn đại học Phục Đán, đều từng có mộng văn chương, ngoài việc bị tướng mạo của Liên Chính hấp dẫn thì còn vì tài văn chương của cô nàng ngày đó.
Lâm Tiêu lại tiếp tục lấy từ trong túi ra hai cuốn sách khác. Cũng là The Graveyard Book , một quyển là bản tiếng Anh, một quyển là bản tiếng Pháp, đặt trước mặt Âu Dương Đường. Lúc này, Âu Dương Đường có chút sững sờ.
Lại còn có bản tiếng Anh và tiếng Pháp, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Tác phẩm của tác giả nước ngoài được dịch sang tiếng Trung và xuất bản trong nước là chuyện bình thường. Nhưng tác phẩm của tác giả trong nước được dịch sang tiếng nước ngoài rồi xuất bản ở nước ngoài lại cực kỳ hiếm thấy, vì có sự cách biệt về văn hóa.
Hơn nữa, trên bìa hai bản dịch ngoại văn này còn có hình Neil. Gaiman. Đây là nhà văn hàng đầu nước Mỹ, đoạt nhiều giải Hugo, Giải thưởng Tinh Vân. Vô cùng nổi tiếng ở châu Âu và Mỹ. Ông còn ra sức đề cử tác phẩm này, thậm chí bằng lòng cung cấp ảnh chân dung. Nguyên nhân rất đơn giản, vì trên đời này, ông chính là tác giả nguyên tác của quyển sách. Khi nhà xuất bản đem bản thảo cho ông xem, nhà văn hàng đầu này đã ngây người.
Trời ơi? Chuyện này sao có thể? Ở Trung Quốc xa xôi lại có người tri kỷ với mình như vậy? Cách nhìn của hắn về sinh tử, về tình cảm, về toàn bộ thế giới, vậy mà tương đồng với ta đến vậy? Đơn giản là bản sao linh hồn của ta ở thế giới phương đông. Sau đó ông không thiếu danh, cũng không thiếu tiền nên đã giúp quyển sách này lan rộng ở châu Âu và Mỹ. Dù nhận được một khoản thù lao không nhỏ, nhưng Neil. Gaiman thật sự không phải vì tiền.
Lâm Tiêu nói:
"Quyển sách này bản tiếng Anh và tiếng Pháp đồng thời xuất bản, hình như chính thức phát hành 27 ngày trước, nghe nói bán khá chạy."
Âu Dương Đường trầm mặc. Vì những lời Lâm Tiêu nói đã chứng minh rằng cậu ta không chỉ nói suông, cũng không phải là xu nịnh. Cậu ta đã nghĩ vậy và đã làm được như vậy.
Lâm Tiêu tiếp tục nói:
"Dù là phim ảnh, trò chơi hay bất kỳ ngành công nghiệp văn hóa nào, chúng ta đều lạc hậu hơn nước ngoài rất nhiều."
"Chúng ta luôn bị động tiếp nhận văn hóa nước ngoài du nhập, chúng ta là điển hình của văn hóa yếu thế."
"Ngay cả ngành công nghiệp Internet điển hình nhất, chúng ta cũng toàn diện lạc hậu hơn nước Mỹ."
"Doanh nghiệp Internet trong nước của chúng ta chỉ biết một việc là đạo nhái."
"Hòm thư của nước ngoài gây sốt, chúng ta làm hòm thư, web portal của nước ngoài nổi, chúng ta bắt chước làm web portal. ICQ của nước ngoài hot, chúng ta lập tức làm ra một cái OICQ."
"Cứ học theo Hàm Đan như vậy, đạo nhái như vậy, đến khi nào mới có thể sánh vai với người khác?"
"Cái "Ngứa" phòng trực tiếp của ta dù có bị chỉ trích như thế, nhưng ít nhất cũng là một sự sáng tạo, là một hình thái kinh doanh hoàn toàn mới, ít nhất dám đi đầu."
"Dù là trong hay ngoài nước, đều chưa có sản phẩm tương tự."
Âu Dương Đường cũng không thể không thừa nhận điểm này.
"Chúng ta tổng cộng chỉ có vài chục vạn tiền vốn, muốn trong thời gian ngắn nhất quật khởi, kiếm được một khoản tiền lớn, rồi đi thực hiện lý tưởng tiếp theo."
Âu Dương Đường hỏi:
"Vậy cái lý tưởng đó của ngươi, cụ thể là gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Sáng tạo ra một loại hình thái kinh doanh internet hoàn toàn mới và tiên tiến, trước tiên đặt chân trong nước, sau đó vươn ra biên giới, chinh phục các quốc gia xung quanh."
"Ít nhất phải tiến hành bức xạ internet, truyền bá văn hóa một cách mạnh mẽ vào các quốc gia xung quanh, thiết lập phạm vi thế lực internet riêng của chúng ta."
Đối với lý tưởng này, Âu Dương Đường thực sự kinh ngạc. Nhưng... mặc kệ đó có phải là ba hoa chích chòe hay không, có phải là nói suông hay không. Nhưng đoạn văn này đã thực sự đánh trúng nội tâm bà. Bà là người chủ quản việc truyền bá văn hóa ra nước ngoài, rất hiểu sự yếu kém của việc này, dù có đổ bao nhiêu tiền vào thì cũng chỉ có thể đổi lại được một tràng pháo tay rồi sau đó đâu lại vào đấy. Chỉ nói riêng về ngành công nghiệp internet, nước Mỹ vẫn là kẻ khổng lồ trên toàn thế giới, các doanh nghiệp internet trong nước đều đang bắt chước, rồi lại chém giết lẫn nhau, có ai từng nghĩ đến việc vươn ra nước ngoài?
Vươn ra nước ngoài, một cụm từ kích thích đến nhường nào. Đương nhiên, Lâm Tiêu không hoàn toàn nói suông, thế giới internet dường như là một vùng trời riêng biệt. Dù là hai mươi năm sau, nước Mỹ vẫn là bá chủ tuyệt đối trong vùng trời ảo này. TT chỉ vừa mở ra được một mảng nhỏ thì đã phải đối mặt với nguy cơ bị tiêu diệt.
Nhưng mục tiêu này quả thực có chút xa vời, và vì không quá quen với Âu Dương Đường, bà chỉ lướt qua.
"Kết quả chính nghĩa, vậy quá trình có chính nghĩa có quan trọng không? Về điểm này ta không dám nói."
"Hơn nữa, chuyện này cũng không phải do ta đánh giá, nên bây giờ ngài đã đến rồi, ta sẽ giao cho ngài đánh giá."
Lúc này, điện thoại của Lâm Tiêu vang lên. Cậu ta nhìn lướt qua, là Vương Lương của công ty Wanjuan, rồi tắt luôn.
Lúc này, mặt Âu Dương Đường bỗng nhiên sa sầm, theo bản năng ôm bụng.
"Ngài bị đau bụng sao? Hay là chưa ăn cơm?"
Lâm Tiêu hỏi:
"Tôi... tôi có cháo, ngài có muốn ăn một bát không?"
Âu Dương Đường gật đầu:
"Vậy thì cho một bát."
Rất nhanh, Lâm Tiêu mang tới một bát cháo. Âu Dương Đường không khỏi ngạc nhiên, vì thấy một bát cháo cùng với ớt ngâm tương. Rất quen thuộc, hồi còn bé bà hay ăn, nhưng từ khi mẹ mất bà không còn được ăn nữa. Dù bên ngoài có bán, nhưng mùi vị không hợp. Ớt ngâm tương mua bên ngoài thường được làm giòn, hoặc quá nhừ, lại có màu đen, cảm giác như bị úng, chứ không có vị bùi, thơm đậu nành đặc trưng. Loại này thật sự rất khó làm, đều do các bà nội trợ vùng nông thôn làm thủ công. Âu Dương Đường vừa đưa vào miệng, lập tức cảm nhận được hương vị quen thuộc, chính là mùi vị ớt ngâm tương mà mẹ bà hay làm hồi bé. Ngon quá.
Thứ này không phải hợp ý, mà là vì phải ngâm cả tháng trở lên mới có vị này.
"Mẹ ngươi làm à?"
Âu Dương Đường hỏi.
"Tôi tự làm."
Lâm Tiêu nói:
"Vì tự tôi rất thích ăn, nên tự mình tìm tòi làm thôi."
"Trong công ty tôi cất mấy lọ, mỗi bữa cơm đều không thể thiếu nó."
Lúc này, điện thoại của Lâm Tiêu lại reo, vẫn là Vương Lương. Lâm Tiêu định tắt đi.
Âu Dương Đường nói:
"Nghe máy đi."
Lâm Tiêu liền ra ngoài nghe điện thoại của Vương Lương.
"Giáo chủ, giáo chủ, tin tức tốt đây ạ."
"Sách của chúng ta, The Graveyard Book có tên đề cử giải Hugo rồi, là giải Hugo đó ạ!"
Lâm Tiêu nói:
"Vậy đúng là tin tốt lành rồi."
Tiếp theo cậu ta đi vào, nói với Âu Dương Đường:
"Vừa có tin mới, The Graveyard Book có thể sẽ được đề cử giải Hugo."
Mắt Âu Dương Đường sáng lên, bà là người từng quản lý công tác liên quan tại Bộ Văn hóa nên biết việc này khó đến mức nào, vinh dự đến mức nào. Người thanh niên trước mắt này, thực sự là tài giỏi hơn người.
"Được rồi, ngươi bận cứ đi đi."
Lâm Tiêu nói:
"Ngài cứ từ từ ăn, không đủ tôi sẽ lấy thêm cho."
Âu Dương Đường gật nhẹ đầu. Đến khi Lâm Tiêu ra đến cửa, bà đột nhiên hỏi:
"Ngươi là bạn trai của giọt nước nhỏ?"
Lâm Tiêu kinh ngạc:
"Ngài, ngài quen Liên Y?"
Âu Dương Đường đáp:
"Không chỉ là quen."
Lâm Tiêu lắc đầu nói:
"Tôi không tính là bạn trai của nàng..."
Rồi cậu ỉu xìu:
"Chúng tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi."
Âu Dương Đường hỏi:
"Vì sao vậy?"
Lâm Tiêu nói:
"Dì Thư Uyển không đồng ý."
Âu Dương Đường trong lòng cười nhạt, người đàn bà đó quả nhiên vẫn như vậy... thực dụng. Không biết vì sao bà lại có một chút đồng cảm thù địch.
Sau khi Lâm Tiêu đi, Âu Dương Đường lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn.
Bạn học cũ à, thằng Lâm Tiêu này không tệ, có tài, có lý tưởng, có năng lực hành động. Nhưng do dự một chút rồi vẫn là xóa. Một là vì quy tắc làm việc, hai là vì sự cẩn trọng của phụ nữ.
Nhưng ít nhất ánh mắt bà hiện tại hoàn toàn dịu lại, bà dùng thìa ăn cháo hoa, chậm rãi nhai nuốt món ớt ngâm tương, tỉ mỉ thưởng thức hương vị quen thuộc mà xa lạ này.
Tổ công tác tạm dừng làm việc, bắt đầu ăn cơm hộp được phát. Lâm Tiêu đến trước mặt Vu Dương:
"Vu Dương tỷ tỷ, chị còn nhớ em không?"
Vu Dương nói:
"Nhìn quen quen, nhưng mà nhất thời không nhớ ra."
Lâm Tiêu nói:
"Hồi em đi xe lửa từ Bắc Kinh về nam, lúc đó chị và bạn trai xuống Nam tìm việc."
Vu Dương nói:
"À, nhớ ra rồi, cậu hồi đó muốn thi vào Phục Đán."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, đúng là em."
Vu Dương nói:
"Cậu thay đổi nhiều quá, cao lớn hẳn ra."
Còn đẹp trai hơn nữa.
Lâm Tiêu nói:
"Chúc mừng anh chị tìm được công việc như ý."
Vu Dương nói:
"Cảm ơn."
Thực tế, để có được công việc này rất gian nan, dù cho cô và bạn trai Giang Nhất Hành tốt nghiệp đại học truyền thông Bắc Kinh, các tờ báo lớn cũng không nhận họ, chỉ có một vài tờ báo địa phương đồng ý thôi. Sau nhiều lần vấp ngã, bất ngờ là có một thầy giáo cũ của cả hai đã rời trường đi làm chủ bút cho Nhật báo Gió phương Nam , nên cả hai mới được thuận lợi vào làm ở tạp chí lớn này. Đương nhiên cô sẽ không nói rõ chuyện này với Lâm Tiêu.
Rồi Vu Dương hỏi tiếp:
"Việc thi đại học của cậu sao rồi?"
Lâm Tiêu đáp:
"Cũng không tệ lắm."
Vu Dương hỏi:
"Được bao nhiêu điểm? Có vào được Phục Đán không?"
Lâm Tiêu đáp:
"696 điểm."
Lập tức Vu Dương kinh ngạc. Cao vậy sao? Thật là một học bá.
"Điểm này có thể vào được cả Thanh Bắc rồi còn gì, vẫn muốn vào Phục Đán à?"
Lâm Tiêu nói:
"Vẫn muốn vào Phục Đán."
Vu Dương hỏi:
"Mà sao cậu lại ở đây?"
Lâm Tiêu đáp:
"Tôi làm ở đây, code website là do tôi viết."
Rồi Lâm Tiêu nói:
"Vu Dương tỷ tỷ, Giang sư huynh, em cũng là người của công ty này, xin anh chị nương tay cho."
Vu Dương nhỏ giọng nói:
"Chúng tôi chỉ làm chân chạy thôi, đi theo chủ bút để thêm chút kinh nghiệm vào hồ sơ."
Còn bạn trai cô ở bên cạnh cười khẩy nói:
"Tuổi còn nhỏ mà đã đi theo tà đạo. Công ty của mấy người làm nội dung xám, làm ảnh hưởng đến sự hài hòa của internet, làm hư hỏng sự phát triển của thanh thiếu niên, đáng bị tiêu diệt. Đừng nói là chúng ta có quen biết, dù có thật thì mấy người cũng đừng mơ chúng tôi làm trái lương tâm."
"Hai bên cần phải tránh hiềm nghi, xin cậu đừng nói với chúng tôi, cũng đừng làm nhục phẩm hạnh của người làm tin tức."
Vu Dương lập tức huých vào Giang Nhất Hành:
"Anh làm gì vậy? Cần phải nặng nề thế sao?"
Giang Nhất Hành quát lại:
"Cô làm gì đấy? Cái loại người như nó thì có gì đáng nói chứ, cô không nghe hắn nói à? Website này do hắn viết, cũng là một phường một loại."
Lâm Tiêu hờ hững nhìn anh ta một chút. Ăn nói hùng hồn thế sao? Khi ở trên tàu thì vội vàng, không nghĩ lại nghiêm túc đến vậy. Đừng nói chỉ là web đen kiểu như bên nước ngoài, bản thân anh ta cũng đâu có thiếu. Rất tốt, rất tốt. Đã hùng hồn chính nghĩa như thế thì không cho anh ta làm bia đỡ đạn thì thật là có lỗi.
Lâm Tiêu đang mật đàm với Hạ Tịch.
Hạ Tịch nói:
"Ta nghe ngóng được, hiện có hai thế lực muốn hạ bệ chúng ta."
"Thế lực thứ nhất là bên nhà họ Liêu, cái này hoàn toàn là tại ta."
"Làm cái gọi là vị hôn thê của hắn, không những ta từ chối kết hôn mà còn quản cái loại nội dung xám "cận kề ranh giới vi phạm" này, làm cho thanh danh hắn bị tổn thất. Thật ra hai tháng trước hắn đã bắt chuyện với ta rồi, mong ta rời khỏi Lightning Technology, ta không để ý tới hắn."
"Thế lực thứ hai, ngươi đoán xem là ai?"
Lâm Tiêu nói:
"Thế lực muốn thâu tóm chúng ta."
"Đúng vậy, thông minh."
Hạ Tịch nói:
"Chúng ta càng phát triển thì sẽ càng thu hút chúng, càng lọt vào tầm ngắm của chúng."
"Bọn họ muốn mua lại chúng ta, nhưng lại tiếc tiền, cho nên sẽ ra tay trước, rồi giả bộ làm ân nhân, đưa tay cứu chúng ta để mua lại "Ngứa" phòng trực tiếp với giá thấp nhất."
Lâm Tiêu nói:
"Vậy là thời cơ của chúng ta tới rồi."
"Gần đây chúng ta cứ liên tục đốt tiền, để duy trì nhiệt độ của "Ngứa" phòng trực tiếp, tạo ra một ảo tượng đang ngày càng hot."
"Thời gian trước xu hướng xuống dốc, nhưng chúng ta đã bỏ tiền tài trợ cho Cuộc hẹn hoa hồng, thêm việc Khu Phi Phi xuất hiện hoành tráng trong Cuộc thi hát trẻ, mới có thể miễn cưỡng cứu vãn lại nhân khí."
"Nhưng sức người có hạn, bây giờ một cơ hội lớn tới rồi."
"Chỉ cần thao tác khéo léo, "Ngứa" phòng trực tiếp không những có thể tăng vọt nhân khí mà còn đạt đến đỉnh cao mới."
Vậy thì cơ hội nào có thể giúp "Ngứa" phòng trực tiếp bùng nổ một lần nữa? Rất đơn giản! Tạo tiếng đồn có khả năng bị cấm. Vốn nhiều người không để ý, nhưng nói là sắp bị cấm thì chắc chắn sẽ có vô số người quan tâm. Ban đầu nhiều người không thèm ngó, kết quả nghe nói sắp bị cấm thì lập tức trở nên trân quý, người ta sẽ không những nhìn mà còn ngày nào cũng sẽ phải vào xem. Đến lúc đó, lượng người xem tăng vọt sẽ quá lớn, Lâm Tiêu lo sẽ gây nổ hết cả các phòng livestream hiện tại.
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ xuất hiện với bộ dạng vị thế cao ngất, kiếm được một khoản lớn, đồng thời còn trở thành anh hùng bi tình, được vô số người ủng hộ."
Hạ Tịch nói:
"Ta hiểu chiêu trò của ngươi, nhưng mấu chốt là vị cục trưởng Âu Dương kia kìa."
Lâm Tiêu nói:
"Ta biết."
Bà ta là một trong hai nhạc mẫu của ta đấy, về cơ bản không có vấn đề gì. Nhưng Lâm Tiêu vẫn sẽ tiếp tục đẩy mạnh tình cảm.
"Phóng viên Giang Nhất Hành của Nhật báo Gió phương Nam , tìm cách lấy được số điện thoại và tài khoản QQ của hắn."
"Đã tự mình đưa đến tận cửa, thì ta sẽ mượn gió đẩy lửa."
Để cho "Ngứa" phòng trực tiếp bùng nổ.
Tổ công tác kết thúc việc kiểm tra trong hai ngày. Cả đám người rút lui khỏi khu thương mại. Ai cũng có chút phấn khích, bởi vì ai cũng thích chọn quả hồng mềm mà bóp. Lightning Technology thì quá nhỏ bé, không có thế lực sau lưng, rất thích hợp để lấy ra làm gương cảnh cáo.
Trong lòng Âu Dương Đường đã sớm quyết định, mưa thì sấm sét to chứ mưa lại nhỏ giọt. Nâng lên cao cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Cùng lắm là phạt uống ba chén rượu. Thấy mọi người xôn xao bàn tán, Âu Dương Đường nói thẳng:
"Chú ý kỷ luật làm việc."
"Dù là bạn bè truyền thông thì cũng cần chú ý kỷ luật làm việc."
Sau đó mọi người trên xe bắt đầu bàn tán chuyện khác.
"Biết không? Cái cậu trai đẹp trai kia là ông chủ của Lightning Technology đấy."
"Trời ạ? Sao có thể chứ, cậu ta còn nhỏ vậy mà đã lập được công ty lớn như vậy sao? Công ty này một tháng kiếm mấy trăm vạn đấy."
Lời này vừa ra, mắt Vu Dương lập tức sáng lên. Cô cứ tưởng Lâm Tiêu vào đấy làm thuê chứ, ai ngờ lại là ông chủ? Mà anh ta còn chưa học xong đại học nữa. Thế là, cô không khỏi liếc sang bạn trai Giang Nhất Hành một chút.
Giang Nhất Hành cười nhạt:
"Tuổi còn trẻ mà không lo học hành, cái "Ngứa" phòng trực tiếp này chỉ là một cái mầm bệnh lớn, nên bị tiêu diệt tận gốc."
Sau khi về đến nơi ở, bạn trai Vu Dương là Giang Nhất Hành trong lòng tràn đầy oán giận, nhanh tay viết ra một bài viết.
Tiêu đề:
"Ngứa phòng trực tiếp, mầm bệnh số một của internet, còn muốn gây hại cho nhân gian bao lâu?"
Rồi còn đính kèm rất nhiều hình ảnh. Rõ ràng là ảnh các MC không vào được vị trí livestream đang rầu rĩ, vậy mà lại bị hắn qua chỉnh sửa bằng bộ lọc và hiệu ứng chữ, biến thành một kiểu ép buộc làm kỹ nữ, ép người ta tiến hành livestream phi pháp.
Sau đó, hắn lại viết tiếp bài thứ hai.
"Thời gian để "Ngứa" phòng trực tiếp gây hại cho thế giới không còn nhiều nữa, tiến vào đếm ngược ngày bị xóa sổ."
Đây là một bài viết đầy xúc động, kể rằng trong khi tổ công tác đang điều tra tại Lightning Technology, đã thu thập được rất nhiều chứng cứ chính xác, tin rằng sẽ có kết quả trong nay mai. Thật ra không hẳn là vì Giang Nhất Hành ghét Lâm Tiêu, chỉ hai người không hề có bất cứ thù oán nào cả, chỉ là muốn có cơ hội xuất hiện, giành lấy danh tiếng thôi. Sau khi viết xong, hắn còn đưa cho bạn gái Vu Dương xem.
Vu Dương nói:
"Anh điên rồi à? Cục trưởng Âu Dương đã nói rồi, phải chú ý kỷ luật, bà còn chưa lên tiếng, mà anh đã đăng bài chửi bới lên rồi."
Giang Nhất Hành nói:
"Đây là lương tâm và phẩm chất của một người làm tin tức, đây là cơ hội khó kiếm nhất. Biết bao tiền bối nhờ cơ hội này mà vượt qua được vòng vây, quật khởi thành những phóng viên lớn, làm nên một tiếng tăm lẫy lừng?"
Quá khứ tươi đẹp trước mắt anh ta đầy dẫy.
"Chẳng lẽ chúng ta cứ im hơi lặng tiếng mãi như thế, làm một phóng viên quèn sao?"
"Đây là cơ hội ngàn năm có một, "Ngứa" phòng trực tiếp không có chỗ dựa nên có thể dùng nó để gây dựng danh tiếng."
Vu Dương bỗng nói:
"Anh thấy Lâm Tiêu mới có mười chín tuổi mà đã lập được sự nghiệp lớn như vậy, nên anh ghen tị đấy à."
Giang Nhất Hành lập tức nổi giận:
"Cô có ý gì? Cô ghét bỏ tôi không có tiền chứ gì? Cô làm ở bên Lightning Technology thì nhìn qua ngó lại với nó, còn đứng trước mặt tôi mà khen nó, cô có ý gì hả?"
"Hơn nữa, nó kiếm tiền theo cái kiểu tà đạo như vậy, nên bị tiêu diệt đi là đúng."
Vu Dương nói:
"Còn anh thì sao?
"Anh lên mấy trang web nước ngoài xem được mấy cái? Cái trang gây 'Ngứa' với 'Ngứa' phòng trực tiếp, chí ít cũng không đi quá giới hạn."
Rồi Vu Dương nhẹ giọng nói:
"Em chỉ cảm thấy không muốn mạo hiểm, muốn an toàn hơn thôi. Hơn nữa chúng ta dù sao cũng gặp Lâm Tiêu mấy lần rồi, cứ giữ chút tình cảm."
Tình cảm? ! Giang Nhất Hành hoàn toàn coi thường điều đó. Sau khi hai người không vui vẻ mà tan rã, Giang Nhất Hành ngồi trước máy tính, không biết có nên đăng hai bài viết này lên mạng không. Tuy gọi là hùng hổ, nhưng đến lúc định đăng lên lại có chút rụt rè.
Lúc này, có một người thêm bạn QQ của hắn, là IP Hồng Kông. Hai người có một cuộc giao lưu ngắn gọn nhưng sâu sắc.
"Năm vạn tệ, chuyển vào tài khoản PAYPAL của ngươi, không ai biết được."
"Mua hai bài viết này của ngươi để tung lên mạng ngay lập tức, lại còn không phải sợ bị xử lý, ở trong hệ thống của các người càng bị chỉ trích thì càng nổi tiếng, càng có thể được ra mặt."
"Tương lai chúng ta cũng rất hoan nghênh mời ngài đến làm ở bên chúng ta."
Giang Nhất Hành mở tài khoản PAYPAL của mình ra, quả nhiên thấy 6300 đô la Mỹ.
Cắn răng một cái, giậm chân một cái! Nổi danh, nổi danh thiên hạ, là lúc này đây! Tay cầm chuột click một cái. Lập tức, hai bài viết được tung ra.
"Ngứa" phòng trực tiếp, mầm bệnh số một của internet, còn muốn gây hại cho nhân gian bao lâu? ".
"Ngứa" phòng trực tiếp gây hại cho thế giới, thời gian không còn nhiều, chính thức đếm ngược."
Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, hai bài viết này đã gây sóng gió lớn trên mạng!
"Ngươi làm thứ này thuộc về nội dung xám, rất nguy hiểm biết không?"
Lâm Tiêu nói:
"Biết."
Âu Dương Đường hỏi:
"Biết tại sao còn làm?"
Lâm Tiêu đáp:
"Dựa vào nó để kiếm khoản tiền đầu tiên, vì thực hiện lý tưởng cao hơn."
Âu Dương Đường nói:
"Ồ, lý tưởng gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Chuyển vận văn hóa."
Âu Dương Đường cười nhạt:
"Nói hay ai chẳng nói được? Ngươi vừa nghe nói đến ta đấy à, biết ta ở Bộ văn hóa từng quản chuyện này?"
Hợp ý. Âu Dương Đường lập tức cảm thấy Lâm Tiêu là người tâm đầu ý hợp.
Lâm Tiêu không nói gì, trực tiếp lấy ra một cuốn sách The Graveyard Book từ trong túi.
Âu Dương Đường cầm xem xét rồi nói:
"Quyển sách này, lại là ngươi viết?"
Đây là chỗ cao minh của Liên Chính, không hé lộ quá nhiều thông tin nội bộ của Lâm Tiêu cho Âu Dương Đường, mà để tự bà chậm rãi khám phá.
Lâm Tiêu hỏi:
"Ngài cũng đọc quyển này rồi ạ?"
Âu Dương Đường nói:
"Bên nhà xuất bản xin nâng đỡ trọng điểm, còn định quan hệ ngoại giao để lấy vài giải thưởng lớn, thậm chí có một vài giải của bộ ta, nên đưa cho ngành tương quan chúng ta xem xét."
"Vậy mà ngươi viết à? Viết cũng không tệ."
Âu Dương Đường dịu giọng lại đôi chút, dù sao với người tài giỏi, bà luôn nương nhẹ đôi phần. Bà và Liên Chính đều là người khoa Văn đại học Phục Đán, đều từng có mộng văn chương, ngoài việc bị tướng mạo của Liên Chính hấp dẫn thì còn vì tài văn chương của cô nàng ngày đó.
Lâm Tiêu lại tiếp tục lấy từ trong túi ra hai cuốn sách khác. Cũng là The Graveyard Book , một quyển là bản tiếng Anh, một quyển là bản tiếng Pháp, đặt trước mặt Âu Dương Đường. Lúc này, Âu Dương Đường có chút sững sờ.
Lại còn có bản tiếng Anh và tiếng Pháp, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Tác phẩm của tác giả nước ngoài được dịch sang tiếng Trung và xuất bản trong nước là chuyện bình thường. Nhưng tác phẩm của tác giả trong nước được dịch sang tiếng nước ngoài rồi xuất bản ở nước ngoài lại cực kỳ hiếm thấy, vì có sự cách biệt về văn hóa.
Hơn nữa, trên bìa hai bản dịch ngoại văn này còn có hình Neil. Gaiman. Đây là nhà văn hàng đầu nước Mỹ, đoạt nhiều giải Hugo, Giải thưởng Tinh Vân. Vô cùng nổi tiếng ở châu Âu và Mỹ. Ông còn ra sức đề cử tác phẩm này, thậm chí bằng lòng cung cấp ảnh chân dung. Nguyên nhân rất đơn giản, vì trên đời này, ông chính là tác giả nguyên tác của quyển sách. Khi nhà xuất bản đem bản thảo cho ông xem, nhà văn hàng đầu này đã ngây người.
Trời ơi? Chuyện này sao có thể? Ở Trung Quốc xa xôi lại có người tri kỷ với mình như vậy? Cách nhìn của hắn về sinh tử, về tình cảm, về toàn bộ thế giới, vậy mà tương đồng với ta đến vậy? Đơn giản là bản sao linh hồn của ta ở thế giới phương đông. Sau đó ông không thiếu danh, cũng không thiếu tiền nên đã giúp quyển sách này lan rộng ở châu Âu và Mỹ. Dù nhận được một khoản thù lao không nhỏ, nhưng Neil. Gaiman thật sự không phải vì tiền.
Lâm Tiêu nói:
"Quyển sách này bản tiếng Anh và tiếng Pháp đồng thời xuất bản, hình như chính thức phát hành 27 ngày trước, nghe nói bán khá chạy."
Âu Dương Đường trầm mặc. Vì những lời Lâm Tiêu nói đã chứng minh rằng cậu ta không chỉ nói suông, cũng không phải là xu nịnh. Cậu ta đã nghĩ vậy và đã làm được như vậy.
Lâm Tiêu tiếp tục nói:
"Dù là phim ảnh, trò chơi hay bất kỳ ngành công nghiệp văn hóa nào, chúng ta đều lạc hậu hơn nước ngoài rất nhiều."
"Chúng ta luôn bị động tiếp nhận văn hóa nước ngoài du nhập, chúng ta là điển hình của văn hóa yếu thế."
"Ngay cả ngành công nghiệp Internet điển hình nhất, chúng ta cũng toàn diện lạc hậu hơn nước Mỹ."
"Doanh nghiệp Internet trong nước của chúng ta chỉ biết một việc là đạo nhái."
"Hòm thư của nước ngoài gây sốt, chúng ta làm hòm thư, web portal của nước ngoài nổi, chúng ta bắt chước làm web portal. ICQ của nước ngoài hot, chúng ta lập tức làm ra một cái OICQ."
"Cứ học theo Hàm Đan như vậy, đạo nhái như vậy, đến khi nào mới có thể sánh vai với người khác?"
"Cái "Ngứa" phòng trực tiếp của ta dù có bị chỉ trích như thế, nhưng ít nhất cũng là một sự sáng tạo, là một hình thái kinh doanh hoàn toàn mới, ít nhất dám đi đầu."
"Dù là trong hay ngoài nước, đều chưa có sản phẩm tương tự."
Âu Dương Đường cũng không thể không thừa nhận điểm này.
"Chúng ta tổng cộng chỉ có vài chục vạn tiền vốn, muốn trong thời gian ngắn nhất quật khởi, kiếm được một khoản tiền lớn, rồi đi thực hiện lý tưởng tiếp theo."
Âu Dương Đường hỏi:
"Vậy cái lý tưởng đó của ngươi, cụ thể là gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Sáng tạo ra một loại hình thái kinh doanh internet hoàn toàn mới và tiên tiến, trước tiên đặt chân trong nước, sau đó vươn ra biên giới, chinh phục các quốc gia xung quanh."
"Ít nhất phải tiến hành bức xạ internet, truyền bá văn hóa một cách mạnh mẽ vào các quốc gia xung quanh, thiết lập phạm vi thế lực internet riêng của chúng ta."
Đối với lý tưởng này, Âu Dương Đường thực sự kinh ngạc. Nhưng... mặc kệ đó có phải là ba hoa chích chòe hay không, có phải là nói suông hay không. Nhưng đoạn văn này đã thực sự đánh trúng nội tâm bà. Bà là người chủ quản việc truyền bá văn hóa ra nước ngoài, rất hiểu sự yếu kém của việc này, dù có đổ bao nhiêu tiền vào thì cũng chỉ có thể đổi lại được một tràng pháo tay rồi sau đó đâu lại vào đấy. Chỉ nói riêng về ngành công nghiệp internet, nước Mỹ vẫn là kẻ khổng lồ trên toàn thế giới, các doanh nghiệp internet trong nước đều đang bắt chước, rồi lại chém giết lẫn nhau, có ai từng nghĩ đến việc vươn ra nước ngoài?
Vươn ra nước ngoài, một cụm từ kích thích đến nhường nào. Đương nhiên, Lâm Tiêu không hoàn toàn nói suông, thế giới internet dường như là một vùng trời riêng biệt. Dù là hai mươi năm sau, nước Mỹ vẫn là bá chủ tuyệt đối trong vùng trời ảo này. TT chỉ vừa mở ra được một mảng nhỏ thì đã phải đối mặt với nguy cơ bị tiêu diệt.
Nhưng mục tiêu này quả thực có chút xa vời, và vì không quá quen với Âu Dương Đường, bà chỉ lướt qua.
"Kết quả chính nghĩa, vậy quá trình có chính nghĩa có quan trọng không? Về điểm này ta không dám nói."
"Hơn nữa, chuyện này cũng không phải do ta đánh giá, nên bây giờ ngài đã đến rồi, ta sẽ giao cho ngài đánh giá."
Lúc này, điện thoại của Lâm Tiêu vang lên. Cậu ta nhìn lướt qua, là Vương Lương của công ty Wanjuan, rồi tắt luôn.
Lúc này, mặt Âu Dương Đường bỗng nhiên sa sầm, theo bản năng ôm bụng.
"Ngài bị đau bụng sao? Hay là chưa ăn cơm?"
Lâm Tiêu hỏi:
"Tôi... tôi có cháo, ngài có muốn ăn một bát không?"
Âu Dương Đường gật đầu:
"Vậy thì cho một bát."
Rất nhanh, Lâm Tiêu mang tới một bát cháo. Âu Dương Đường không khỏi ngạc nhiên, vì thấy một bát cháo cùng với ớt ngâm tương. Rất quen thuộc, hồi còn bé bà hay ăn, nhưng từ khi mẹ mất bà không còn được ăn nữa. Dù bên ngoài có bán, nhưng mùi vị không hợp. Ớt ngâm tương mua bên ngoài thường được làm giòn, hoặc quá nhừ, lại có màu đen, cảm giác như bị úng, chứ không có vị bùi, thơm đậu nành đặc trưng. Loại này thật sự rất khó làm, đều do các bà nội trợ vùng nông thôn làm thủ công. Âu Dương Đường vừa đưa vào miệng, lập tức cảm nhận được hương vị quen thuộc, chính là mùi vị ớt ngâm tương mà mẹ bà hay làm hồi bé. Ngon quá.
Thứ này không phải hợp ý, mà là vì phải ngâm cả tháng trở lên mới có vị này.
"Mẹ ngươi làm à?"
Âu Dương Đường hỏi.
"Tôi tự làm."
Lâm Tiêu nói:
"Vì tự tôi rất thích ăn, nên tự mình tìm tòi làm thôi."
"Trong công ty tôi cất mấy lọ, mỗi bữa cơm đều không thể thiếu nó."
Lúc này, điện thoại của Lâm Tiêu lại reo, vẫn là Vương Lương. Lâm Tiêu định tắt đi.
Âu Dương Đường nói:
"Nghe máy đi."
Lâm Tiêu liền ra ngoài nghe điện thoại của Vương Lương.
"Giáo chủ, giáo chủ, tin tức tốt đây ạ."
"Sách của chúng ta, The Graveyard Book có tên đề cử giải Hugo rồi, là giải Hugo đó ạ!"
Lâm Tiêu nói:
"Vậy đúng là tin tốt lành rồi."
Tiếp theo cậu ta đi vào, nói với Âu Dương Đường:
"Vừa có tin mới, The Graveyard Book có thể sẽ được đề cử giải Hugo."
Mắt Âu Dương Đường sáng lên, bà là người từng quản lý công tác liên quan tại Bộ Văn hóa nên biết việc này khó đến mức nào, vinh dự đến mức nào. Người thanh niên trước mắt này, thực sự là tài giỏi hơn người.
"Được rồi, ngươi bận cứ đi đi."
Lâm Tiêu nói:
"Ngài cứ từ từ ăn, không đủ tôi sẽ lấy thêm cho."
Âu Dương Đường gật nhẹ đầu. Đến khi Lâm Tiêu ra đến cửa, bà đột nhiên hỏi:
"Ngươi là bạn trai của giọt nước nhỏ?"
Lâm Tiêu kinh ngạc:
"Ngài, ngài quen Liên Y?"
Âu Dương Đường đáp:
"Không chỉ là quen."
Lâm Tiêu lắc đầu nói:
"Tôi không tính là bạn trai của nàng..."
Rồi cậu ỉu xìu:
"Chúng tôi còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi."
Âu Dương Đường hỏi:
"Vì sao vậy?"
Lâm Tiêu nói:
"Dì Thư Uyển không đồng ý."
Âu Dương Đường trong lòng cười nhạt, người đàn bà đó quả nhiên vẫn như vậy... thực dụng. Không biết vì sao bà lại có một chút đồng cảm thù địch.
Sau khi Lâm Tiêu đi, Âu Dương Đường lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn.
Bạn học cũ à, thằng Lâm Tiêu này không tệ, có tài, có lý tưởng, có năng lực hành động. Nhưng do dự một chút rồi vẫn là xóa. Một là vì quy tắc làm việc, hai là vì sự cẩn trọng của phụ nữ.
Nhưng ít nhất ánh mắt bà hiện tại hoàn toàn dịu lại, bà dùng thìa ăn cháo hoa, chậm rãi nhai nuốt món ớt ngâm tương, tỉ mỉ thưởng thức hương vị quen thuộc mà xa lạ này.
Tổ công tác tạm dừng làm việc, bắt đầu ăn cơm hộp được phát. Lâm Tiêu đến trước mặt Vu Dương:
"Vu Dương tỷ tỷ, chị còn nhớ em không?"
Vu Dương nói:
"Nhìn quen quen, nhưng mà nhất thời không nhớ ra."
Lâm Tiêu nói:
"Hồi em đi xe lửa từ Bắc Kinh về nam, lúc đó chị và bạn trai xuống Nam tìm việc."
Vu Dương nói:
"À, nhớ ra rồi, cậu hồi đó muốn thi vào Phục Đán."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, đúng là em."
Vu Dương nói:
"Cậu thay đổi nhiều quá, cao lớn hẳn ra."
Còn đẹp trai hơn nữa.
Lâm Tiêu nói:
"Chúc mừng anh chị tìm được công việc như ý."
Vu Dương nói:
"Cảm ơn."
Thực tế, để có được công việc này rất gian nan, dù cho cô và bạn trai Giang Nhất Hành tốt nghiệp đại học truyền thông Bắc Kinh, các tờ báo lớn cũng không nhận họ, chỉ có một vài tờ báo địa phương đồng ý thôi. Sau nhiều lần vấp ngã, bất ngờ là có một thầy giáo cũ của cả hai đã rời trường đi làm chủ bút cho Nhật báo Gió phương Nam , nên cả hai mới được thuận lợi vào làm ở tạp chí lớn này. Đương nhiên cô sẽ không nói rõ chuyện này với Lâm Tiêu.
Rồi Vu Dương hỏi tiếp:
"Việc thi đại học của cậu sao rồi?"
Lâm Tiêu đáp:
"Cũng không tệ lắm."
Vu Dương hỏi:
"Được bao nhiêu điểm? Có vào được Phục Đán không?"
Lâm Tiêu đáp:
"696 điểm."
Lập tức Vu Dương kinh ngạc. Cao vậy sao? Thật là một học bá.
"Điểm này có thể vào được cả Thanh Bắc rồi còn gì, vẫn muốn vào Phục Đán à?"
Lâm Tiêu nói:
"Vẫn muốn vào Phục Đán."
Vu Dương hỏi:
"Mà sao cậu lại ở đây?"
Lâm Tiêu đáp:
"Tôi làm ở đây, code website là do tôi viết."
Rồi Lâm Tiêu nói:
"Vu Dương tỷ tỷ, Giang sư huynh, em cũng là người của công ty này, xin anh chị nương tay cho."
Vu Dương nhỏ giọng nói:
"Chúng tôi chỉ làm chân chạy thôi, đi theo chủ bút để thêm chút kinh nghiệm vào hồ sơ."
Còn bạn trai cô ở bên cạnh cười khẩy nói:
"Tuổi còn nhỏ mà đã đi theo tà đạo. Công ty của mấy người làm nội dung xám, làm ảnh hưởng đến sự hài hòa của internet, làm hư hỏng sự phát triển của thanh thiếu niên, đáng bị tiêu diệt. Đừng nói là chúng ta có quen biết, dù có thật thì mấy người cũng đừng mơ chúng tôi làm trái lương tâm."
"Hai bên cần phải tránh hiềm nghi, xin cậu đừng nói với chúng tôi, cũng đừng làm nhục phẩm hạnh của người làm tin tức."
Vu Dương lập tức huých vào Giang Nhất Hành:
"Anh làm gì vậy? Cần phải nặng nề thế sao?"
Giang Nhất Hành quát lại:
"Cô làm gì đấy? Cái loại người như nó thì có gì đáng nói chứ, cô không nghe hắn nói à? Website này do hắn viết, cũng là một phường một loại."
Lâm Tiêu hờ hững nhìn anh ta một chút. Ăn nói hùng hồn thế sao? Khi ở trên tàu thì vội vàng, không nghĩ lại nghiêm túc đến vậy. Đừng nói chỉ là web đen kiểu như bên nước ngoài, bản thân anh ta cũng đâu có thiếu. Rất tốt, rất tốt. Đã hùng hồn chính nghĩa như thế thì không cho anh ta làm bia đỡ đạn thì thật là có lỗi.
Lâm Tiêu đang mật đàm với Hạ Tịch.
Hạ Tịch nói:
"Ta nghe ngóng được, hiện có hai thế lực muốn hạ bệ chúng ta."
"Thế lực thứ nhất là bên nhà họ Liêu, cái này hoàn toàn là tại ta."
"Làm cái gọi là vị hôn thê của hắn, không những ta từ chối kết hôn mà còn quản cái loại nội dung xám "cận kề ranh giới vi phạm" này, làm cho thanh danh hắn bị tổn thất. Thật ra hai tháng trước hắn đã bắt chuyện với ta rồi, mong ta rời khỏi Lightning Technology, ta không để ý tới hắn."
"Thế lực thứ hai, ngươi đoán xem là ai?"
Lâm Tiêu nói:
"Thế lực muốn thâu tóm chúng ta."
"Đúng vậy, thông minh."
Hạ Tịch nói:
"Chúng ta càng phát triển thì sẽ càng thu hút chúng, càng lọt vào tầm ngắm của chúng."
"Bọn họ muốn mua lại chúng ta, nhưng lại tiếc tiền, cho nên sẽ ra tay trước, rồi giả bộ làm ân nhân, đưa tay cứu chúng ta để mua lại "Ngứa" phòng trực tiếp với giá thấp nhất."
Lâm Tiêu nói:
"Vậy là thời cơ của chúng ta tới rồi."
"Gần đây chúng ta cứ liên tục đốt tiền, để duy trì nhiệt độ của "Ngứa" phòng trực tiếp, tạo ra một ảo tượng đang ngày càng hot."
"Thời gian trước xu hướng xuống dốc, nhưng chúng ta đã bỏ tiền tài trợ cho Cuộc hẹn hoa hồng, thêm việc Khu Phi Phi xuất hiện hoành tráng trong Cuộc thi hát trẻ, mới có thể miễn cưỡng cứu vãn lại nhân khí."
"Nhưng sức người có hạn, bây giờ một cơ hội lớn tới rồi."
"Chỉ cần thao tác khéo léo, "Ngứa" phòng trực tiếp không những có thể tăng vọt nhân khí mà còn đạt đến đỉnh cao mới."
Vậy thì cơ hội nào có thể giúp "Ngứa" phòng trực tiếp bùng nổ một lần nữa? Rất đơn giản! Tạo tiếng đồn có khả năng bị cấm. Vốn nhiều người không để ý, nhưng nói là sắp bị cấm thì chắc chắn sẽ có vô số người quan tâm. Ban đầu nhiều người không thèm ngó, kết quả nghe nói sắp bị cấm thì lập tức trở nên trân quý, người ta sẽ không những nhìn mà còn ngày nào cũng sẽ phải vào xem. Đến lúc đó, lượng người xem tăng vọt sẽ quá lớn, Lâm Tiêu lo sẽ gây nổ hết cả các phòng livestream hiện tại.
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ xuất hiện với bộ dạng vị thế cao ngất, kiếm được một khoản lớn, đồng thời còn trở thành anh hùng bi tình, được vô số người ủng hộ."
Hạ Tịch nói:
"Ta hiểu chiêu trò của ngươi, nhưng mấu chốt là vị cục trưởng Âu Dương kia kìa."
Lâm Tiêu nói:
"Ta biết."
Bà ta là một trong hai nhạc mẫu của ta đấy, về cơ bản không có vấn đề gì. Nhưng Lâm Tiêu vẫn sẽ tiếp tục đẩy mạnh tình cảm.
"Phóng viên Giang Nhất Hành của Nhật báo Gió phương Nam , tìm cách lấy được số điện thoại và tài khoản QQ của hắn."
"Đã tự mình đưa đến tận cửa, thì ta sẽ mượn gió đẩy lửa."
Để cho "Ngứa" phòng trực tiếp bùng nổ.
Tổ công tác kết thúc việc kiểm tra trong hai ngày. Cả đám người rút lui khỏi khu thương mại. Ai cũng có chút phấn khích, bởi vì ai cũng thích chọn quả hồng mềm mà bóp. Lightning Technology thì quá nhỏ bé, không có thế lực sau lưng, rất thích hợp để lấy ra làm gương cảnh cáo.
Trong lòng Âu Dương Đường đã sớm quyết định, mưa thì sấm sét to chứ mưa lại nhỏ giọt. Nâng lên cao cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Cùng lắm là phạt uống ba chén rượu. Thấy mọi người xôn xao bàn tán, Âu Dương Đường nói thẳng:
"Chú ý kỷ luật làm việc."
"Dù là bạn bè truyền thông thì cũng cần chú ý kỷ luật làm việc."
Sau đó mọi người trên xe bắt đầu bàn tán chuyện khác.
"Biết không? Cái cậu trai đẹp trai kia là ông chủ của Lightning Technology đấy."
"Trời ạ? Sao có thể chứ, cậu ta còn nhỏ vậy mà đã lập được công ty lớn như vậy sao? Công ty này một tháng kiếm mấy trăm vạn đấy."
Lời này vừa ra, mắt Vu Dương lập tức sáng lên. Cô cứ tưởng Lâm Tiêu vào đấy làm thuê chứ, ai ngờ lại là ông chủ? Mà anh ta còn chưa học xong đại học nữa. Thế là, cô không khỏi liếc sang bạn trai Giang Nhất Hành một chút.
Giang Nhất Hành cười nhạt:
"Tuổi còn trẻ mà không lo học hành, cái "Ngứa" phòng trực tiếp này chỉ là một cái mầm bệnh lớn, nên bị tiêu diệt tận gốc."
Sau khi về đến nơi ở, bạn trai Vu Dương là Giang Nhất Hành trong lòng tràn đầy oán giận, nhanh tay viết ra một bài viết.
Tiêu đề:
"Ngứa phòng trực tiếp, mầm bệnh số một của internet, còn muốn gây hại cho nhân gian bao lâu?"
Rồi còn đính kèm rất nhiều hình ảnh. Rõ ràng là ảnh các MC không vào được vị trí livestream đang rầu rĩ, vậy mà lại bị hắn qua chỉnh sửa bằng bộ lọc và hiệu ứng chữ, biến thành một kiểu ép buộc làm kỹ nữ, ép người ta tiến hành livestream phi pháp.
Sau đó, hắn lại viết tiếp bài thứ hai.
"Thời gian để "Ngứa" phòng trực tiếp gây hại cho thế giới không còn nhiều nữa, tiến vào đếm ngược ngày bị xóa sổ."
Đây là một bài viết đầy xúc động, kể rằng trong khi tổ công tác đang điều tra tại Lightning Technology, đã thu thập được rất nhiều chứng cứ chính xác, tin rằng sẽ có kết quả trong nay mai. Thật ra không hẳn là vì Giang Nhất Hành ghét Lâm Tiêu, chỉ hai người không hề có bất cứ thù oán nào cả, chỉ là muốn có cơ hội xuất hiện, giành lấy danh tiếng thôi. Sau khi viết xong, hắn còn đưa cho bạn gái Vu Dương xem.
Vu Dương nói:
"Anh điên rồi à? Cục trưởng Âu Dương đã nói rồi, phải chú ý kỷ luật, bà còn chưa lên tiếng, mà anh đã đăng bài chửi bới lên rồi."
Giang Nhất Hành nói:
"Đây là lương tâm và phẩm chất của một người làm tin tức, đây là cơ hội khó kiếm nhất. Biết bao tiền bối nhờ cơ hội này mà vượt qua được vòng vây, quật khởi thành những phóng viên lớn, làm nên một tiếng tăm lẫy lừng?"
Quá khứ tươi đẹp trước mắt anh ta đầy dẫy.
"Chẳng lẽ chúng ta cứ im hơi lặng tiếng mãi như thế, làm một phóng viên quèn sao?"
"Đây là cơ hội ngàn năm có một, "Ngứa" phòng trực tiếp không có chỗ dựa nên có thể dùng nó để gây dựng danh tiếng."
Vu Dương bỗng nói:
"Anh thấy Lâm Tiêu mới có mười chín tuổi mà đã lập được sự nghiệp lớn như vậy, nên anh ghen tị đấy à."
Giang Nhất Hành lập tức nổi giận:
"Cô có ý gì? Cô ghét bỏ tôi không có tiền chứ gì? Cô làm ở bên Lightning Technology thì nhìn qua ngó lại với nó, còn đứng trước mặt tôi mà khen nó, cô có ý gì hả?"
"Hơn nữa, nó kiếm tiền theo cái kiểu tà đạo như vậy, nên bị tiêu diệt đi là đúng."
Vu Dương nói:
"Còn anh thì sao?
"Anh lên mấy trang web nước ngoài xem được mấy cái? Cái trang gây 'Ngứa' với 'Ngứa' phòng trực tiếp, chí ít cũng không đi quá giới hạn."
Rồi Vu Dương nhẹ giọng nói:
"Em chỉ cảm thấy không muốn mạo hiểm, muốn an toàn hơn thôi. Hơn nữa chúng ta dù sao cũng gặp Lâm Tiêu mấy lần rồi, cứ giữ chút tình cảm."
Tình cảm? ! Giang Nhất Hành hoàn toàn coi thường điều đó. Sau khi hai người không vui vẻ mà tan rã, Giang Nhất Hành ngồi trước máy tính, không biết có nên đăng hai bài viết này lên mạng không. Tuy gọi là hùng hổ, nhưng đến lúc định đăng lên lại có chút rụt rè.
Lúc này, có một người thêm bạn QQ của hắn, là IP Hồng Kông. Hai người có một cuộc giao lưu ngắn gọn nhưng sâu sắc.
"Năm vạn tệ, chuyển vào tài khoản PAYPAL của ngươi, không ai biết được."
"Mua hai bài viết này của ngươi để tung lên mạng ngay lập tức, lại còn không phải sợ bị xử lý, ở trong hệ thống của các người càng bị chỉ trích thì càng nổi tiếng, càng có thể được ra mặt."
"Tương lai chúng ta cũng rất hoan nghênh mời ngài đến làm ở bên chúng ta."
Giang Nhất Hành mở tài khoản PAYPAL của mình ra, quả nhiên thấy 6300 đô la Mỹ.
Cắn răng một cái, giậm chân một cái! Nổi danh, nổi danh thiên hạ, là lúc này đây! Tay cầm chuột click một cái. Lập tức, hai bài viết được tung ra.
"Ngứa" phòng trực tiếp, mầm bệnh số một của internet, còn muốn gây hại cho nhân gian bao lâu? ".
"Ngứa" phòng trực tiếp gây hại cho thế giới, thời gian không còn nhiều, chính thức đếm ngược."
Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, hai bài viết này đã gây sóng gió lớn trên mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận