Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 40: Vực sâu xinh đẹp của Mạt Mạt

Đây là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Chu Hùng, có vai vế tương đương với Tiêu Vạn Lý.
Một lát sau, vị đội trưởng cảnh sát hình sự này đi đến.
"Tiêu lão sư, tiếp theo có một số việc, vẫn là phiền ngài hồi tưởng lại một chút."
Chu Hùng cầm sổ tay nói.
Tiêu Vạn Lý nói:
"Đội trưởng Chu, có chuyện này cần anh giúp, chuyện này có thể đừng lan truyền ra ngoài không?"
Ông quá hiểu cái đức hạnh của nơi huyền thành này, hễ có chút chuyện gì là sẽ lan đi khắp nơi ngay.
Chu Hùng nói:
"Ngài yên tâm, trước khi tôi đến, chủ tịch huyện Chu đã dặn dò nhiều lần, nhất định phải giữ bí mật."
Sau đó, Tiêu Mạt Mạt bắt đầu hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra.
Chu Hùng nói:
"Tên côn đồ phun diethyl ether vào người cô, cô ngất xỉu trước đó, có một người xông ra cứu cô, sau đó bị ba tên côn đồ vây đánh, cô có nhìn rõ mặt của người đó không?"
Tiêu Mạt Mạt lắc đầu nói:
"Không có."
Chu Hùng nói:
"Cô có thể đoán ra hắn là ai không? Cô có ấn tượng gì về vóc dáng, giọng nói hoặc đặc điểm khác của hắn không?"
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Hoàn toàn không có."
Chu Hùng nói:
"Theo lời khai của một người chứng kiến ở lầu bên đường lúc đó, người đàn ông cứu cô vóc dáng tương đối gầy, cao khoảng 1 mét 75, đội mũ và đeo khẩu trang, mang theo một cái ba lô."
"Về sau, một đám các cô gái ăn mặc thời thượng, thậm chí có chút hở hang, đã xông đến cùng nhau giúp đỡ đánh đám côn đồ, lúc này mới đánh bại được cả ba tên côn đồ, cô có nhớ chuyện này không?"
Tiêu Mạt Mạt lắc đầu.
Trong đầu nàng chỉ có một hình ảnh, vào lúc nàng vô cùng tuyệt vọng, vô cùng hoảng loạn, một bóng người lao thẳng từ ngã tư đến.
Người đó không hề do dự xông tới, vung một cây gậy, đánh vào đám ba tên côn đồ.
Lúc ấy, trong đầu Tiêu Mạt Mạt bỗng nhớ tới một câu khó giải thích.
Có một ngày, sẽ có một vị anh hùng cái thế giẫm lên mây ngũ sắc xuất hiện trước mặt ta.
Chu Hùng nói:
"Tiêu lão sư, ngài cố gắng nghĩ xem, bên cạnh ngài có người đàn ông nào có vóc dáng và đặc điểm tương tự không?"
Tiêu Mạt Mạt lắc đầu:
"Tôi thật sự không có ấn tượng gì cả, tôi khẳng định là không hề quen biết người đó."
Chu Hùng nói:
"Được rồi, tôi hiểu rồi, cảm ơn Tiêu lão sư, ngài nghỉ ngơi thật tốt."
Sau đó, Chu Hùng đi ra ngoài.
Tiêu Vạn Lý đứng dậy nói:
"Tôi tiễn ngài."
Ra khỏi phòng bệnh, hai người đi tới hành lang không có ai qua lại.
"Tiêu cục trưởng, người đàn ông thấy việc nghĩa hăng hái làm kia đã cõng Tiêu lão sư đến bệnh viện nhân dân, thanh toán xong ba ngàn tệ, rồi trực tiếp rời đi, không để lại bất kỳ danh tính nào."
Chu Hùng nói:
"Mà đám côn đồ khai báo, người này mang theo gậy điện, bình xịt hơi cay, còn đội mũ và khẩu trang."
Tiêu Vạn Lý hỏi:
"Chuyện này có vấn đề gì sao?"
Chu Hùng nói:
"Ai lại đi đường buổi tối mà mang khẩu trang và mũ?"
Tiêu Vạn Lý nói:
"Có lẽ hắn sợ bị đám côn đồ thấy mặt, sau này sẽ trả thù thì sao?"
Chu Hùng lại nói:
"Vậy ai lại tùy thân mang theo dùi cui điện cao thế, bình xịt cay?"
Tiêu Vạn Lý nói:
"Đội trưởng Chu, anh có ý gì? Anh cứ nói thẳng đi?"
Chu Hùng nói:
"Tôi sợ đây cũng là một phần tử phạm tội, vốn định đi phạm tội, kết quả gặp phải tình huống này nên xông ra thấy việc nghĩa hăng hái làm, rất nhiều phần tử phạm tội nhân tính rất phức tạp."
Mặt Tiêu Vạn Lý run lên từng đợt, trong lòng chửi thầm.
Ta quản hắn là phần tử phạm tội gì? Hắn đã cứu con gái bảo bối của ta, hắn chính là ân nhân của nhà ta, là đại ân nhân.
Ta còn muốn tìm hắn, sau đó báo đáp thật lớn.
Nhưng, hắn đã chọn không lộ diện, vậy là có lý do của hắn.
Tiêu Vạn Lý nghĩ một hồi nói:
"Đội trưởng Chu, tôi không biết có một câu có nên nói ra không?"
Chu Hùng nói:
"Chúng ta là người quen cũ, cứ nói thẳng đi?"
Tiêu Vạn Lý nói:
"Việc xoắn xuýt chuyện này có ý nghĩa sao? Hắn có thật sự là phần tử phạm tội không? Trong huyện còn đọng một đống lớn vụ án, sao lại đem sức lực đặt lên chuyện này?"
Chu Hùng nói:
"Đây chỉ là do thói quen nghề nghiệp của tôi thôi, dù sao hắn cũng là người thấy việc nghĩa hăng hái làm, chúng ta không thể nào phái cảnh lực đi tìm hắn khắp huyện được, có phải là cảnh sát trong phim truyền hình đâu."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện này cũng thật sự hung hiểm, ba tên côn đồ kia, một trong số đó mới vừa ra tù. Ba người đều có tiền án, mà trước đó không lâu, bọn chúng vừa mới cưỡng hiếp và cướp bóc một cô gái làm ở tiệm uốn tóc, gây thương tích đầy mình, hơn nữa còn uống say đập phá hai cửa hàng gần đó."
"Vừa nãy bọn chúng còn khai nhận không ít tội ác. Bắt được ba tên này, coi như chúng ta cũng đã chậm một bước rồi, coi như có thể ăn nói với cấp trên."
Tiêu Vạn Lý nói:
"Vẫn là câu nói kia, trong tất cả các báo cáo, đừng nhắc tới tên con gái tôi được không?"
Chu Hùng nói:
"Yên tâm, huyện Chu đã dặn dò nhiều lần, vụ án này sẽ được xử lý kín đáo."
Nhắc đến hai chữ huyện Chu này, Tiêu Vạn Lý nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cũng buông lỏng.
Chu Hùng nói:
"Tiêu cục trưởng, khi đối mặt với nguy hiểm tính mạng thì ai cũng sẽ hoảng sợ, việc chạy trốn cũng là phản ứng bình thường, hơn nữa Chu Thành báo cảnh cũng rất kịp thời."
"Hắn... Hắn..."
Tiêu Vạn Lý cuối cùng vẫn không mắng ra lời.
Hừ hừ! Một trò hề lớn.
Hắn tự mình chạy trốn, bỏ bạn gái cho ba tên côn đồ.
Hoảng sợ? Ai mà không hoảng sợ?
Cái tên tiểu tử xông ra cứu người kia, chẳng lẽ lại không hoảng sợ sao?
Một người xa lạ, vì sao lại dám không màng tính mạng mà chiến đấu?
Chu Hùng vỗ vỗ vai Tiêu Vạn Lý nói:
"Chúng ta đều phải hướng về phía trước mà sống, đúng không? Dù sao hiện tại cũng là lúc anh phải cố gắng."
"Tôi đi trước."
Chu Hùng phủi phủi quần áo trên người, giống như muốn đánh tan hết mùi khói, để về nhà khỏi bị lão bà mắng một trận.
Đúng lúc Tiêu Vạn Lý quay lại phòng bệnh, ông phát hiện Chu Thành đã đứng ở ngoài cửa, trên tay cầm một bó hoa tươi thật lớn.
"Tiêu thúc."
Tiêu Vạn Lý không muốn để ý tới hắn, trực tiếp cúi đầu bước vào phòng bệnh.
Trong phòng truyền đến giọng nói rất lạnh lùng của Tiêu Mạt Mạt.
"Chu Thành, anh về trước đi, bây giờ em hơi choáng đầu, chờ em hoàn toàn tỉnh táo rồi mình nói chuyện có được không?"
Chu Thành há miệng, có vẻ muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra lời.
"Mạt Mạt, em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh lại đến thăm em. Ba tên khốn kiếp đó nhất định sẽ bị xử lý nặng, hơn nữa em yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ được giữ bí mật tuyệt đối."
Sau đó, hắn im lặng chờ Tiêu Mạt Mạt trả lời.
Chờ nửa phút sau, Tiêu Mạt Mạt không có trả lời bất kỳ âm thanh nào, vẻ mặt hắn không khỏi có chút khó coi.
Sau đó, hắn tức tối rời đi.
Khi Chu Thành đi rồi, Tiêu Vạn Lý nhỏ giọng nói:
"Bảo bối, con nói thật đi, cái người cứu con đó, con có biết không?"
Lý Phương Phương nói:
"Đúng đó con gái, con cứ nói với ba ba mẹ đi, không cần lo lắng, chúng ta mặc kệ người đó là ai, dù là tội phạm bỏ trốn đi nữa thì bây giờ hắn chính là ân nhân lớn của nhà mình, chúng ta phải tìm được hắn, liều mạng cảm kích hắn."
Tiêu Mạt Mạt lắc đầu nói:
"Con, con thật sự không hề quen biết người đó."
Sau đó, nàng mở miệng nói:
"Mẹ ơi con muốn về nhà, ngày mai con còn phải đi học nữa."
Lý Phương Phương nói:
"Con gái yêu ơi, xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, con còn học gì nữa? Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe đi, hôm nay mẹ không về nhà đâu, mẹ ở lại bệnh viện, lỡ đâu con không khỏe thì sao?"
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Chính vì như vậy nên con càng muốn kiên trì đi làm."
Tiêu Vạn Lý nói:
"Mạt Mạt nói rất có lý."
Lý Phương Phương suy nghĩ một chút, cũng đã hoàn toàn hiểu rõ.
Tối hôm qua xảy ra vụ án lớn như vậy, chắc chắn sẽ bị lan truyền ra ngoài. Nếu như Tiêu Mạt Mạt không đi làm thì sẽ dễ gây nghi ngờ.
"Thôi được, thôi được, chúng ta về nhà."
Sau đó, dưới sự bảo vệ của một cảnh sát mặc thường phục, Tiêu Vạn Lý lái xe đưa Tiêu Mạt Mạt về nhà.

Đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Tiêu cũng có chút ngơ ngác.
May mắn, tất cả mọi chuyện đều diễn biến theo hướng tốt nhất.
Đào Tử tiểu tỷ tỷ lập tức mang tám cô nương đến nương tựa hắn, quả thực là một điều hoàn toàn bất ngờ.
Đương nhiên, những cô tỷ tỷ này là một phần không thể thiếu trong công cuộc lập nghiệp của Lâm Tiêu.
Không có các cô ấy, kế hoạch của Lâm Tiêu sẽ không thể thành công được.
Hắn và Đào Tử mới chỉ gặp mặt một lần, chat trên mạng một lần thôi, còn chưa nói đến chuyện tin tưởng nhau.
Nhưng... nàng cứ vậy mà mang người tới, hơn nữa còn gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Cả hai cùng chứng kiến sự dũng cảm của nhau, cùng chứng kiến sự nhiệt huyết của nhau.
Hơn nữa, có rất nhiều cô nương còn từ bỏ công việc hiện tại mà đến.
Nhưng những cô nương này lại là như vậy.
Đầu óc đơn giản, hết mình vì nghĩa khí, thường hay vì một câu nói, một lời hứa nhỏ, mà vượt ngàn dặm đi gặp người nào đó.
Nhưng cũng có thể vì một câu nói khiến các nàng không thoải mái, mà trực tiếp đoạn tuyệt một mối quan hệ.
Các nàng có thể tùy tiện đưa ra quyết định, và cho rằng mình có thể gánh chịu hậu quả, nhưng thật ra... các nàng không gánh nổi đâu.
Đã đến rồi thì duyên phận giữa chúng ta đã thành.
Ta phải cố gắng mang đến cho các ngươi một tương lai và cuộc sống khác biệt.
Nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm, không phải là lúc nói chuyện chính sự, Lâm Tiêu sắp xếp cho các nàng thuê nhà trọ, thậm chí hắn còn không lộ mặt.
Hơn nữa lại là loại nhà trọ gia đình không chính quy, khoảng hai ba người ở chung một phòng, phân tán nhau mà dừng chân.
Ngày mai hai bên sẽ chính thức gặp mặt lần đầu tiên.
Sau đó, hắn im lặng nằm trong căn phòng trọ của mình, nhìn lên trần nhà mà ngẩn người.
Trong đầu... toàn là hình ảnh Tiêu Mạt Mạt.
Khi bạn nhìn chằm chằm vào vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn.
Tiêu Mạt Mạt, chính là một vực sâu xinh đẹp...
Sau khi về đến nhà, Tiêu Mạt Mạt liền không đợi được mà chạy thẳng về phòng.
Lý Phương Phương ôm con gái nói:
"Con gái, tối nay mẹ ngủ cùng con, được không?"
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Con muốn đi tắm trước, sau đó chơi máy tính một lát rồi đi ngủ."
Lý Phương Phương đau lòng, đến lúc nào rồi mà con bé còn muốn chơi máy tính?
Nhưng Tiêu Vạn Lý đã ra hiệu với bà.
Càng là lúc này thì càng không nên suy nghĩ nhiều, có thể chơi máy tính để phân tâm là tốt rồi.
Lý Phương Phương nói:
"Được được, con chơi, con cứ chơi đi..."
Sau khi về phòng, Tiêu Mạt Mạt không tắm ngay mà chạy đến chỗ máy tính.
Nàng động nhẹ con chuột, màn hình máy tính sáng lên, nhập mật khẩu mở khóa màn hình.
Bên kia, ảnh đại diện QQ xin gọi ta Nhị cẩu đã tối đi.
Bong bóng rơi xuống đất: Nhị cẩu, cái người đó có phải là anh không? Người cứu em có phải là anh không?
Bong bóng rơi xuống đất: Lúc em hôn mê, mơ hồ cảm giác được có người cõng em chạy về phía trước, hình như có tiếng vọng từ chín tầng mây truyền đến, gọi là Nhị cẩu à.
Bong bóng rơi xuống đất: Làm ơn anh hãy nói với em đi, đây không phải là giấc mơ, mà là sự thật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận