Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 77: Mạt Mạt đừng như vậy, ta còn không có phát dục
Thư Uyển ranh mãnh nhìn chồng mình, thư ký Liên à, ngươi còn có phương diện nào mà ta chưa phát hiện ra nữa đây?
Liên Chính vội vàng giải thích:
"Uyển Uyển, đừng hiểu lầm. Ta chỉ là kiểm tra giúp người ta một chút, xem trang web của hắn có bị lỗi gì không."
Thư Uyển lại liếc mắt, trực tiếp ngồi vào lòng Liên Chính, nghiêm túc nói:
"Đến đây, cùng nhau xem."
"À không, chúng ta cùng nhau kiểm tra giúp nó."
Ước chừng một tiếng sau, Liên Chính gửi tin nhắn:
"Cậu khiêm tốn một chút, trang web của cậu vẫn còn có chỗ nguy hiểm."
Lâm Tiêu có chút kinh ngạc, thư ký Liên sao bây giờ mới nhắn tin?
Trang web của tôi hấp dẫn đến vậy sao, để ngài nhìn những một tiếng?
Đến khoảng mười hai giờ đêm.
Số IP truy cập trang web ở hậu trường đã bùng nổ lên hơn năm nghìn, và vẫn đang tăng nhanh chóng.
Lâm Tiêu biết trang web của mình làm tốt rồi, nhất là cái hình thức hiển thị này, quá sáng tạo, quá kinh diễm, cho nên chỉ cần đăng tải lên, nhất định sẽ thu hút sự chú ý.
Nhưng theo dự đoán của chính hắn, ngày đầu tiên cao nhất cũng chỉ hơn một nghìn IP thôi.
Không ngờ, chỉ mới một đêm đã lên tới năm nghìn IP.
Thật sự là vượt ngoài sức tưởng tượng mà.
"Tốt, cũng không sai biệt lắm, hôm nay đến đây thôi, tranh thủ thời gian đi ngủ, bắt đầu từ ngày mai làm việc tiếp."
Tiếp đó Lâm Tiêu thu dọn đồ đạc, cầm theo cây gậy điện đầy pin, hướng phòng trọ đi về.
Hắn đương nhiên có thể ngủ lại đây, nhưng lo ông nội và cha sẽ về phòng trọ của mình ngủ, nên buổi tối vẫn là nên trở về.
Mấy người nghe Lâm Tiêu nói vậy, cũng đều tản nhau đi ngủ.
Nhưng đợi Lâm Tiêu đi rồi, đám người này lại đứng lên.
Mấy cô gái tiếp tục buôn chuyện lả lơi trong phòng chat voice.
Mấy nam lập trình viên lại bắt đầu đăng bài điên cuồng trên các diễn đàn lớn.
Còn một người đăng bài điên cuồng bên ngoài, chính là "Bong Bóng".
Nàng không những điên cuồng đăng bài, còn tự mình lên top, tiện thể cãi nhau với người khác trong bài viết.
Bởi vì có một số người mắng nàng phá hư trật tự diễn đàn, lại còn đăng mấy trang web không đứng đắn.
"Bong Bóng" gõ chữ điên cuồng đáp trả:
"Mấy người xem kỹ chưa? Cái này rõ ràng là nghệ thuật, rất nhiều trang web còn có những kênh chuyên biệt như vậy. Trang này gây "ngứa" còn làm tốt hơn bọn họ nhiều. Mấy người chẳng hiểu gì cả. Mấy người vào xem rồi, sẽ không còn nói như vậy nữa đâu."
Đối phương hồi đáp:
"Tôi là nữ."
"Bong Bóng" trả lời:
"Tôi cũng là nữ, cậu có thể vào xem, rồi so với mấy cô bên trong nha."
Đối phương trực tiếp bất đắc dĩ, hồi đáp:
"Chịu thua cậu rồi."
.
Lâm Tiêu khi về nhà, phát hiện ông nội và cha chưa về ngủ, có lẽ là được bá Đường Lâm Hoài Tư bên kia sắp xếp.
Lý Trung Thiên vẫn đang học bài.
Lâm Tiêu tắm xong, từ phòng tắm đi ra, thấy nữ chủ nhà Bạch Tiểu Bình đứng trong phòng hắn.
"Bạch tỷ, có chuyện gì vậy?"
Bạch Tiểu Bình nói:
"Lâm Tiêu, có chuyện này nhờ cậu giúp được không?"
Lâm Tiêu nói:
"Chị cứ nói."
Bạch Tiểu Bình nói:
"Tôi thấy mọi người ăn cơm bên ngoài đắt quá, hay là mọi người ăn cơm ở nhà tôi đi, ngày nào tôi cũng đi mua đồ ăn ngon, đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ, cũng không đắt hơn bên ngoài."
Mấy ngày nay, Bạch Tiểu Bình ban ngày đều không có nhà, cũng không biết đi đâu làm gì.
Bình thường thì nàng giống như là một bà cô nhỏ ở huyện thành, suốt ngày ở nhà làm chút việc vặt, nếu không thì đi chơi mạt chược.
"Trương ca lại đi đánh bạc à?"
Lâm Tiêu hỏi.
Bạch Tiểu Bình nước mắt trào ra, khóc ròng nói:
"Hôm đó quỳ xuống xin lỗi tôi chưa được hai ngày, hắn lại đi đánh bạc, lần này còn thua luôn cả xe tải, người ta cũng trốn mất rồi."
Hả? ! Mấy ngày ngắn ngủi mà xảy ra biến cố lớn đến vậy?
Quả nhiên, lời của con bạc, một câu cũng không thể tin.
Bạch Tiểu Bình tiếp tục nói:
"Mấy ngày nay tôi ra ngoài tìm việc làm, nhưng khó tìm quá."
"Vậy nên..."
"Hai người các cậu ở nhà tôi ăn cơm, tôi cũng kiếm được chút tiền."
Lâm Tiêu do dự một lúc lâu, nói:
"Bạch tỷ, nấu cơm cho mười lăm người sao?"
"Một tháng, cho cậu một nghìn tám tiền lương."
Mức lương này ở huyện nhỏ đã là rất cao.
Nhưng nấu cơm cho mười lăm người, cũng thực sự rất mệt mỏi.
Bạch Tiểu Bình kinh ngạc, không ngờ lại có thu nhập cao như vậy.
"Làm, làm, làm."
"Cám ơn cậu, Lâm Tiêu."
"Cám ơn chị."
Trưa ngày hôm sau, Lâm Tiêu đưa ông và cha về quê.
Vẫn là Lý Hổ và anh họ Lâm Đào cùng nhau đưa hai người ra nhà ga, không hiểu sao Lý Hổ lại gặp bọn họ được.
Lý Hổ vừa thấy Lâm Tiêu liền tiến lên nắm chặt tay hắn.
"Ân tình lớn này không có gì để cảm ơn, xin nhớ trong lòng."
"Sau này cậu xem tôi làm thế nào thì cứ như vậy mà làm."
Lâm Hoài Lập có chút không hiểu mọi chuyện, chẳng lẽ con trai Lâm Tiêu học giỏi là ghê gớm đến vậy sao?
Mà hiệu trưởng lại đối xử tốt với nó như thế, người sở trưởng này cũng vậy?
Thật là vạn sự đều hạ phẩm chỉ có đọc sách là cao sao?
Ông nội Lâm Tiêu khen Trương Khải Triệu hiệu trưởng và Lý Hổ không ngớt lời, nói hai người nhất định sẽ thành đạt, và còn nói lần sau sẽ đến nữa.
Còn Lâm Hoài Lập lại quyết định, sau này nếu không có chuyện gì thì hắn cũng không lên thành phố nữa, không được tự nhiên cho lắm, vẫn là ở quê thoải mái hơn, dễ chịu hơn.
Trước khi lên xe, Lâm Hoài Lập nói:
"Tiêu Tiêu, ban đầu cha mang hai nghìn đồng tới, muốn đưa cho con. Nhưng bây giờ cha thấy không cần, số tiền này cha để cho chị con xây phòng, xây cho cái phòng tốt hơn."
Lâm Tiêu gật đầu.
Hắn chợt nhận ra, người cha này của mình thực ra rất thông minh, cũng rất nhạy cảm.
Tuy có một số chuyện ông không hiểu, nhưng ông lại có thể cảm nhận được.
Đáng tiếc lúc trước ông không được đi học, nếu không chắc cũng sẽ có tiến triển hơn rồi...
Hai ngày tiếp theo, lượng truy cập trang web vẫn tăng vọt.
Ngày đầu tiên 5 nghìn IP.
Ngày thứ hai 9 nghìn IP.
Ngày thứ ba 13 nghìn IP.
Tốc độ tăng trưởng này khiến cho tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Hạ Tịch tìm đến Lâm Tiêu.
"Tốc độ phát triển nhanh quá, quá nhanh."
Thật vậy, lượng truy cập tăng vọt này quả thật khiến người ta mừng rỡ.
Nhưng mà, liên quan đến phần mềm livestream kia mới chỉ bắt đầu phát triển thôi.
Dù cho có rút ngắn, có tham khảo, thì cũng phải mất mấy tháng để phát triển.
Nói cách khác, trong mấy tháng này, bọn họ sẽ giậm chân tại chỗ.
Không những phải tìm cách duy trì lượng truy cập, mà còn phải thanh toán các loại phí truyền thông, phí thuê máy chủ, phí bảo trì,... rất lớn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu sẽ cảm nhận được nỗi khổ của sự hạnh phúc.
Lưu lượng càng lớn, chi phí càng cao.
"Quảng cáo trên trang web thôi."
Hạ Tịch nói.
Đáng tiếc bây giờ còn quá sớm, liên minh quảng cáo chưa xuất hiện, chủ quảng cáo vẫn còn ít.
Hiện tại chủ quảng cáo lớn nhất, chất lượng tốt nhất, cũng chỉ có Trung tâm hẹn hò Châu Á.
Qua trang web đăng ký một người dùng nữ thì 0.15 đô la, một người dùng nam 0.1 đô la.
Đương nhiên, trên danh nghĩa là một người nữ 2 đô la, nam 1 đô la. Thực tế số tiền này không thể nào nhận được, vì nó đòi hỏi cứ trong 30 hội viên, thì phải có một người là hội viên trả tiền.
Trong môi trường nước mình thì sao có ai chịu chi kiểu đấy.
Vậy nên, tốt nhất có thể tìm được chút lưu lượng từ bên ngoài.
Hơn nữa, tranh thủ phát triển phiên bản tiếng Anh nữa.
Trang web này ít chữ, việc phát triển phiên bản tiếng Anh không hề tốn sức.
Nhưng nội dung bên trong có liên quan phải từ bỏ, ví dụ như chân dung playboy, chân dung lâu đài không được dùng, sẽ dính vào tranh chấp bản quyền.
Hai phần này cần dùng nội dung gốc để thay vào.
Hơn nữa, bên cốc ca cũng đã đồng ý với hắn, sẽ cho một chút ân tình nho nhỏ.
Vậy cậu giúp tôi tối ưu một chút công cụ tìm kiếm từ khóa xếp hạng, không quá đáng chứ.
Lâm Tiêu nói:
"Trang web của chúng ta là dựa vào thiết kế và sự mới lạ để giành chiến thắng."
Vậy nên tuyệt đối không thể phá hỏng cảm quan thẩm mỹ của thiết kế trang web.
Mà cái quảng cáo đầu banner của Trung tâm hẹn hò Châu Á, cậu cũng biết đấy, dài cả một dòng, sẽ phá hủy thẩm mỹ trang web của chúng ta không còn một mảnh.
Hạ Tịch cũng bắt đầu đấu tranh.
Kiếm tiền, thì sẽ phải phá hỏng thiết kế thẩm mỹ của trang web.
Không thêm quảng cáo, thì thời gian rất lâu không kiếm được tiền, còn phải chi trả phí lưu lượng.
Lâm Tiêu nói:
"Thế này được không? Tôi sẽ viết một bức thư cho Trung tâm hẹn hò Châu Á, chúng ta chỉ dùng dấu hiệu quảng cáo của họ thôi, còn cụ thể hình thức quảng cáo, chúng ta tự thiết kế."
Hạ Tịch nói:
"Có thể thử xem, nhưng có vẻ chưa từng có tiền lệ này."
Sau khi về công ty, Lâm Tiêu liền viết một bức thư cho Trung tâm hẹn hò Châu Á, bày tỏ nguyện vọng của mình.
So với một công ty nhỏ của Lâm Tiêu, Trung tâm hẹn hò Châu Á là một gã khổng lồ không thể nghi ngờ.
Đây là một công ty của Mỹ, và là trang web hẹn hò giao hữu lớn nhất hiện tại.
Không biết bọn họ có thái độ kiêu ngạo kiểu của ông lớn hay không?
Nhưng công ty này tuyệt đối là nổi tiếng vì sự nghiêm khắc, chặt chẽ trong việc thanh toán phí quảng cáo, thậm chí đóng cả tài khoản quảng cáo cũng không hề nương tay.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến rất nhiều chủ trang web gian lận.
Những người này vì kiếm tiền, bất chấp thủ đoạn hướng dẫn đăng ký sử dụng, dùng mọi cách lừa đảo.
Có người phát hiện ra, trong thư hồi âm sau khi đăng ký hội viên của Trung tâm hẹn hò Châu Á, có một liên kết địa chỉ mạng cơ bản là cố định.
Cho nên bọn họ liền lừa người dùng nói có tích lũy nhiều nội dung, nhưng phải có mật mã mới xem được, mà mật mã chính là sáu chữ số phía sau địa chỉ Internet của Trung tâm hẹn hò Châu Á.
Tóm lại, hai bên đấu trí đấu dũng, quên trời quên đất.
Trang web của Lâm Tiêu và quảng cáo của Trung tâm hẹn hò Châu Á, quả là vô cùng phù hợp.
Vì đây gần như là trang web "hẹn hò nhanh" sớm nhất.
Sau khi gửi thư, Lâm Tiêu liền lẳng lặng chờ đối phương hồi âm.
Sau đó tiếp tục theo dõi lượng truy cập IP ở hậu trường đang tăng lên chóng mặt.
Đau khổ nhưng cũng hạnh phúc.
Nếu cứ theo đà này, chắc chắn rất nhanh sẽ có người gọi điện đòi thêm tiền thôi.
Mấy ngày nay Tiêu Mạt Mạt hoàn toàn đang đắm chìm trong hạnh phúc, cảm thấy mình như đang "bồng bềnh" trong không trung.
Toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng đều hướng về ngày thứ bảy.
Thứ bảy từ Lâm Sơn đến Hàng Châu, vé xe K210 nàng đã mua xong.
Mà còn mua hẳn bốn vé, bao trọn cả bốn chỗ.
Sau đó, lẳng lặng chờ đợi đến thứ bảy.
Chờ đợi nụ hôn lãng mạn của nàng và Nhị cẩu.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, một nụ hôn ngọt ngào, mà lại không gặp mặt.
Thật sự rất lãng mạn a.
Nàng thật hận không thể nhắm mắt lại, rồi sau khi tỉnh giấc thì đã là thứ bảy rồi.
Mình nên mặc bộ đồ nào nhỉ?
Mình nên xịt loại nước hoa nào?
Nên tô son môi hay không?
Tô son môi, có vẻ sẽ không được hôn "thịt chạm thịt".
Không tô son môi, thì đôi môi lại không được ngọt ngào.
A, thật sự là rối rắm quá đi.
Sau đó, khi đang chọn quần áo, nàng bỗng thấy vật này trong tủ.
Tòa lâu đài giấy, que kẹo mút dũng sĩ, và cô công chúa sô cô la trắng.
Lúc này, cả con tim nàng tràn ngập cảm xúc yêu đương, nàng lấy món quà ra xem xét kỹ càng.
Thật tỉ mỉ, thật là lãng mạn.
Sau đó, nàng bắt đầu do dự một chuyện.
Khuyến khích học sinh yêu đương chắc chắn là không đúng, nhưng mà...
Lâm Tiêu hiện tại đang ngày càng ưu tú, có phải Liên Y bên kia đang thay đổi ý định rồi không?
Đương nhiên, điều mấu chốt nhất chính là, mình bây giờ đã có người mình thích rồi, nhận một món quà lãng mạn thế này từ một bạn nam là không tốt.
Thế là Tiêu Mạt Mạt quyết định tìm một thời gian, đem tòa lâu đài trả lại cho Lâm Tiêu.
Hơn nữa thứ này vốn là muốn tặng cho Liên Y, lúc đó nàng nhận lấy chỉ là để cho Lâm Tiêu một bậc thang thôi.
Lâm Tiêu đồng học, tôi đã có người mình yêu, thực sự không tiện giữ lại nó.
Nếu không sẽ có chút "xúc phạm" đến tình yêu của tôi mất.
Thứ tư, năm giờ chiều!
Lý Minh Triêu chậm rãi nói:
"Đến tháng mười hai rồi, năm 2001 sắp qua đi."
"Ngày mai, ngày kia, chúng ta sẽ tiến hành kỳ thi tháng lần thứ ba, cũng là kỳ thi tháng cuối cùng của học kỳ này, bởi vì tháng sau sẽ thi cuối kỳ."
"Mọi người hãy nâng cao tinh thần lên."
"Lâm Tiêu đồng học, em theo thầy một lát."
Lâm Tiêu theo Lý Minh Triêu ra ngoài.
"Lâm Tiêu đồng học, thầy không có ý chỉ trích em đâu, nhưng mà trong một tháng vừa qua, em thực sự nghỉ học quá nhiều, lớp bồi dưỡng ưu tú em cũng chưa từng tham gia."
"Còn buổi tự học tối, em cũng hầu như không đến bao giờ."
"Sắp tới đây, trường sẽ trao rất nhiều vinh dự cho em. Học sinh ba tốt cấp trường, học sinh ba tốt cấp thành phố, hiệu trưởng đều quyết định cho em cả."
"Chuyện này gây ra tranh cãi rất lớn, học sinh ba tốt cấp thành phố, lớp 10 ở Lâm Sơn có khoảng sáu chỉ tiêu."
"Có nghĩa là đến lớp 12 của chúng ta, tổng cộng chỉ có hai chỉ tiêu, nhiều nhất là ba thôi."
"Liên Y chắc chắn sẽ lấy một suất rồi, Chúc Hoành Bân cũng từng lấy một lần, nó rất muốn lấy, nhưng không thể để hai suất đều về lớp chúng ta được."
"Lần này hiệu trưởng nói muốn để em và Liên Y vào danh sách học sinh ba tốt cấp thành phố, bị phản đối rất nhiều, bên Chúc Hoành Bân sẽ không vui."
"Thậm chí các thầy cô cũng có rất nhiều ý kiến, bọn họ cho rằng thành tích học tập mới là gốc rễ của một học sinh, em không tham gia tự học tối, không tham gia lớp bồi dưỡng ưu tú, mà lại còn muốn nhận danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố, mọi người sẽ không phục lắm."
"Cho nên kỳ thi tháng lần này, em phải chứng minh bản thân, em cần đạt một số điểm thuyết phục được mọi người."
"Mục tiêu thầy đặt ra cho em là 626 điểm, so với lần trước phải tăng 20 điểm."
"Nếu em không đạt được số điểm này, thì sau này cứ ngoan ngoãn đến lớp tự học tối, tham gia lớp bồi dưỡng ưu tú."
"Hiệu trưởng muốn trao vinh dự cho em, thì thành tích của em cũng phải phục được mọi người, hiểu chưa?"
Lâm Tiêu gật đầu nói:
"Dạ, em hiểu rồi."
Lâm Tiêu cùng Lý Trung Thiên đi ra khỏi trường, chuẩn bị đi về phòng trọ.
Thấy Liên Y cũng ở phía sau.
"Liên Y, em đi theo chúng tôi làm gì?"
Liên Y nói:
"Ai thèm đi theo cậu, bà đây đến huyện thành, buổi tối phải đi ăn cơm với bà nội."
Lâm Tiêu nói:
"Em ở đâu?"
Liên Y:
"Không nói cho anh biết."
Dứt lời, nàng liền bước nhanh hơn hai bước, đi lên phía trước Lâm Tiêu.
Nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, Lâm Tiêu bỗng cảm thấy, cô bé này đúng là lớn rồi, đường cong đã quyến rũ rồi.
Nhưng một lát sau, Lâm Tiêu thấy Liên Y lại cố tình đi chậm lại, đi về phía sau hắn.
"Em bị gì thế, lúc thì phía trước, lúc thì phía sau."
Lâm Tiêu nói.
Liên Y:
"Anh mới bị bệnh đó."
Bởi vì nàng sợ Lâm Tiêu lại giẫm vào bóng của nàng, vừa rồi bóng của hắn ở phía trước, hiện giờ hướng đèn đường đổi, bóng lại ở phía sau.
Cho nên nàng mới lúc đi trước Lâm Tiêu, lúc lại đi sau Lâm Tiêu.
Cũng gần giống như đi cầu thang phải che mông vậy.
Nhưng tâm tư của cô bé cẩn thận như thế, quỷ mới biết được a.
Thế là, ba người cứ như vậy đi bộ dưới ánh đèn đường.
Chỉ là không biết vì sao, Lý Trung Thiên cảm thấy mình như người thừa vậy.
Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa, nói với Lâm Tiêu:
"Tôi về trước, gặp lại."
Sau đó, cậu chạy luôn.
Trên đường chỉ còn lại Lâm Tiêu và Liên Y.
"Anh đừng có cách xa em quá, để anh đưa em về."
Lâm Tiêu tiến lên vài bước, tuy khu vực này rất an toàn, nhưng hắn vẫn có nghĩa vụ bảo vệ Liên Y.
Liên Y cũng bước chậm lại, đi theo sau Lâm Tiêu cách một mét.
Thậm chí nàng còn cố ý để mu bàn tay ở phía sau, như thế đi mới nhẹ nhàng.
Bên cạnh cách đó không xa, chiếc Passat của Liên Chính chạy chậm rãi.
"Thư ký, có muốn gọi Liên Y lại không?"
Người lái xe không nhịn được hỏi.
"Không cần."
Liên Chính nói.
Hắn có chút không nỡ quấy rầy cô bé này, tuy trong lòng không ngừng thở dài.
Vì hắn biết, một khi duyên phận bắt đầu, thì sẽ rất khó dứt bỏ.
Rau nhà mình trồng, hình như đang rất nguy hiểm.
Con heo kia đã tới rất gần rồi.
Nhưng mà... Cảnh tượng trước mắt, lại quá đẹp, hắn không nỡ phá hỏng.
Bạn đứng trên cửa sổ ngắm phong cảnh, mà đối diện cũng có một khung cửa sổ đang ngắm bạn.
Tiêu Mạt Mạt đang ngập tràn niềm vui, đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn những người qua lại trên đường.
Trong lòng vẫn đang tưởng tượng đến buổi gặp gỡ đặc biệt với Nhị cẩu vào thứ bảy.
Lúc này, bỗng có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt nàng, chính là Liên Y và Lâm Tiêu.
Đôi mắt đẹp của nàng lập tức ngập tràn bọt khí, thật là trai xinh gái đẹp a.
Hai người giữ khoảng cách một mét, đi dạo trên phố, thật là ấm áp.
Có lẽ chỉ có học sinh cấp ba mới có thể có được sự tươi trẻ và mập mờ nhàn nhạt thế này.
Nàng chợt nghĩ ra gì đó.
"Lâm Tiêu, cậu đợi chút."
Cái vẻ mập mờ nhàn nhạt của Lâm Tiêu và Liên Y bị quấy rầy.
Liên Y tăng nhanh bước chân, muốn đi.
"Liên Y, em cũng đợi chút."
Tiêu Mạt Mạt nói.
Sau đó, nàng lấy từ trong tủ quần áo ra hộp lâu đài giấy kia, cẩn thận ôm trong lòng, rồi đi ra cửa.
"Lâm Tiêu, món quà này cô giáo giữ giúp em mấy tháng rồi, bây giờ nên trả lại cho chủ thôi."
Nàng đưa lâu đài giấy trong tay ra phía trước, Lâm Tiêu nhận lấy, bên trong kẹo que dũng sĩ và công chúa sô cô la trắng vẫn còn nguyên vẹn.
Tiêu Mạt Mạt vốn định đi, nhưng thấy Lâm Tiêu như kiểu chưa hiểu ra vấn đề, không khỏi nhắc nhở:
"Lâm Tiêu, bây giờ em nên làm gì?"
Lâm Tiêu thật muốn khóc.
Tiêu lão sư, xin đừng làm vậy, tương lai của em sẽ rất thảm đó.
Còn Liên Y vốn muốn chạy trốn, nhưng vừa đi được mấy bước lại dừng lại, xoay thân hình mềm mại yểu điệu, nhìn Lâm Tiêu đầy khiêu khích.
Dường như đang nói:
"Anh có dám đưa thử không?"
Hoặc là:
"Hừ, anh có dám cho lại không? Anh nhìn xem tôi có nhận không?"
Chữ Hán thật thâm thúy quá.
Người đi đường xung quanh, Liên Chính ở gần đó, đều đang nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, và cả tòa lâu đài công chúa trong tay hắn.
"Đưa, đưa, đưa."
Người qua đường xung quanh thậm chí bắt đầu ồn ào lên, giống như đang xem người ta cầu hôn vậy.
Lâm Tiêu liếc nhìn Tiêu Mạt Mạt đang vụng trộm hóng chuyện, đầy gợi cảm và mê người.
Lại nhìn sang Liên Y ở phía trước, tinh xảo tuyệt mỹ, đôi mắt to xinh đẹp không biết là đang mong đợi hay là gì.
Cả người hắn lập tức muốn nổ tung.
Lần này mà đưa, nhỡ Liên Y nhận thì chẳng khác nào xác nhận mối quan hệ yêu đương rồi.
Hơn nữa là ngay trước mặt Tiêu Mạt Mạt sao? Vậy thì tương lai tu la tràng sẽ thảm đến mức nào đây.
Nhưng nếu không tặng, thì nhìn ánh mắt của Liên Y kìa.
Hai vị tỷ tỷ, xin đừng đùa với em có được không?
Em còn chưa dậy thì tốt đâu.
Cái tu la tràng nhỏ khó hiểu này, đến bất thình lình quá...
Liên Chính vội vàng giải thích:
"Uyển Uyển, đừng hiểu lầm. Ta chỉ là kiểm tra giúp người ta một chút, xem trang web của hắn có bị lỗi gì không."
Thư Uyển lại liếc mắt, trực tiếp ngồi vào lòng Liên Chính, nghiêm túc nói:
"Đến đây, cùng nhau xem."
"À không, chúng ta cùng nhau kiểm tra giúp nó."
Ước chừng một tiếng sau, Liên Chính gửi tin nhắn:
"Cậu khiêm tốn một chút, trang web của cậu vẫn còn có chỗ nguy hiểm."
Lâm Tiêu có chút kinh ngạc, thư ký Liên sao bây giờ mới nhắn tin?
Trang web của tôi hấp dẫn đến vậy sao, để ngài nhìn những một tiếng?
Đến khoảng mười hai giờ đêm.
Số IP truy cập trang web ở hậu trường đã bùng nổ lên hơn năm nghìn, và vẫn đang tăng nhanh chóng.
Lâm Tiêu biết trang web của mình làm tốt rồi, nhất là cái hình thức hiển thị này, quá sáng tạo, quá kinh diễm, cho nên chỉ cần đăng tải lên, nhất định sẽ thu hút sự chú ý.
Nhưng theo dự đoán của chính hắn, ngày đầu tiên cao nhất cũng chỉ hơn một nghìn IP thôi.
Không ngờ, chỉ mới một đêm đã lên tới năm nghìn IP.
Thật sự là vượt ngoài sức tưởng tượng mà.
"Tốt, cũng không sai biệt lắm, hôm nay đến đây thôi, tranh thủ thời gian đi ngủ, bắt đầu từ ngày mai làm việc tiếp."
Tiếp đó Lâm Tiêu thu dọn đồ đạc, cầm theo cây gậy điện đầy pin, hướng phòng trọ đi về.
Hắn đương nhiên có thể ngủ lại đây, nhưng lo ông nội và cha sẽ về phòng trọ của mình ngủ, nên buổi tối vẫn là nên trở về.
Mấy người nghe Lâm Tiêu nói vậy, cũng đều tản nhau đi ngủ.
Nhưng đợi Lâm Tiêu đi rồi, đám người này lại đứng lên.
Mấy cô gái tiếp tục buôn chuyện lả lơi trong phòng chat voice.
Mấy nam lập trình viên lại bắt đầu đăng bài điên cuồng trên các diễn đàn lớn.
Còn một người đăng bài điên cuồng bên ngoài, chính là "Bong Bóng".
Nàng không những điên cuồng đăng bài, còn tự mình lên top, tiện thể cãi nhau với người khác trong bài viết.
Bởi vì có một số người mắng nàng phá hư trật tự diễn đàn, lại còn đăng mấy trang web không đứng đắn.
"Bong Bóng" gõ chữ điên cuồng đáp trả:
"Mấy người xem kỹ chưa? Cái này rõ ràng là nghệ thuật, rất nhiều trang web còn có những kênh chuyên biệt như vậy. Trang này gây "ngứa" còn làm tốt hơn bọn họ nhiều. Mấy người chẳng hiểu gì cả. Mấy người vào xem rồi, sẽ không còn nói như vậy nữa đâu."
Đối phương hồi đáp:
"Tôi là nữ."
"Bong Bóng" trả lời:
"Tôi cũng là nữ, cậu có thể vào xem, rồi so với mấy cô bên trong nha."
Đối phương trực tiếp bất đắc dĩ, hồi đáp:
"Chịu thua cậu rồi."
.
Lâm Tiêu khi về nhà, phát hiện ông nội và cha chưa về ngủ, có lẽ là được bá Đường Lâm Hoài Tư bên kia sắp xếp.
Lý Trung Thiên vẫn đang học bài.
Lâm Tiêu tắm xong, từ phòng tắm đi ra, thấy nữ chủ nhà Bạch Tiểu Bình đứng trong phòng hắn.
"Bạch tỷ, có chuyện gì vậy?"
Bạch Tiểu Bình nói:
"Lâm Tiêu, có chuyện này nhờ cậu giúp được không?"
Lâm Tiêu nói:
"Chị cứ nói."
Bạch Tiểu Bình nói:
"Tôi thấy mọi người ăn cơm bên ngoài đắt quá, hay là mọi người ăn cơm ở nhà tôi đi, ngày nào tôi cũng đi mua đồ ăn ngon, đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ, cũng không đắt hơn bên ngoài."
Mấy ngày nay, Bạch Tiểu Bình ban ngày đều không có nhà, cũng không biết đi đâu làm gì.
Bình thường thì nàng giống như là một bà cô nhỏ ở huyện thành, suốt ngày ở nhà làm chút việc vặt, nếu không thì đi chơi mạt chược.
"Trương ca lại đi đánh bạc à?"
Lâm Tiêu hỏi.
Bạch Tiểu Bình nước mắt trào ra, khóc ròng nói:
"Hôm đó quỳ xuống xin lỗi tôi chưa được hai ngày, hắn lại đi đánh bạc, lần này còn thua luôn cả xe tải, người ta cũng trốn mất rồi."
Hả? ! Mấy ngày ngắn ngủi mà xảy ra biến cố lớn đến vậy?
Quả nhiên, lời của con bạc, một câu cũng không thể tin.
Bạch Tiểu Bình tiếp tục nói:
"Mấy ngày nay tôi ra ngoài tìm việc làm, nhưng khó tìm quá."
"Vậy nên..."
"Hai người các cậu ở nhà tôi ăn cơm, tôi cũng kiếm được chút tiền."
Lâm Tiêu do dự một lúc lâu, nói:
"Bạch tỷ, nấu cơm cho mười lăm người sao?"
"Một tháng, cho cậu một nghìn tám tiền lương."
Mức lương này ở huyện nhỏ đã là rất cao.
Nhưng nấu cơm cho mười lăm người, cũng thực sự rất mệt mỏi.
Bạch Tiểu Bình kinh ngạc, không ngờ lại có thu nhập cao như vậy.
"Làm, làm, làm."
"Cám ơn cậu, Lâm Tiêu."
"Cám ơn chị."
Trưa ngày hôm sau, Lâm Tiêu đưa ông và cha về quê.
Vẫn là Lý Hổ và anh họ Lâm Đào cùng nhau đưa hai người ra nhà ga, không hiểu sao Lý Hổ lại gặp bọn họ được.
Lý Hổ vừa thấy Lâm Tiêu liền tiến lên nắm chặt tay hắn.
"Ân tình lớn này không có gì để cảm ơn, xin nhớ trong lòng."
"Sau này cậu xem tôi làm thế nào thì cứ như vậy mà làm."
Lâm Hoài Lập có chút không hiểu mọi chuyện, chẳng lẽ con trai Lâm Tiêu học giỏi là ghê gớm đến vậy sao?
Mà hiệu trưởng lại đối xử tốt với nó như thế, người sở trưởng này cũng vậy?
Thật là vạn sự đều hạ phẩm chỉ có đọc sách là cao sao?
Ông nội Lâm Tiêu khen Trương Khải Triệu hiệu trưởng và Lý Hổ không ngớt lời, nói hai người nhất định sẽ thành đạt, và còn nói lần sau sẽ đến nữa.
Còn Lâm Hoài Lập lại quyết định, sau này nếu không có chuyện gì thì hắn cũng không lên thành phố nữa, không được tự nhiên cho lắm, vẫn là ở quê thoải mái hơn, dễ chịu hơn.
Trước khi lên xe, Lâm Hoài Lập nói:
"Tiêu Tiêu, ban đầu cha mang hai nghìn đồng tới, muốn đưa cho con. Nhưng bây giờ cha thấy không cần, số tiền này cha để cho chị con xây phòng, xây cho cái phòng tốt hơn."
Lâm Tiêu gật đầu.
Hắn chợt nhận ra, người cha này của mình thực ra rất thông minh, cũng rất nhạy cảm.
Tuy có một số chuyện ông không hiểu, nhưng ông lại có thể cảm nhận được.
Đáng tiếc lúc trước ông không được đi học, nếu không chắc cũng sẽ có tiến triển hơn rồi...
Hai ngày tiếp theo, lượng truy cập trang web vẫn tăng vọt.
Ngày đầu tiên 5 nghìn IP.
Ngày thứ hai 9 nghìn IP.
Ngày thứ ba 13 nghìn IP.
Tốc độ tăng trưởng này khiến cho tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Hạ Tịch tìm đến Lâm Tiêu.
"Tốc độ phát triển nhanh quá, quá nhanh."
Thật vậy, lượng truy cập tăng vọt này quả thật khiến người ta mừng rỡ.
Nhưng mà, liên quan đến phần mềm livestream kia mới chỉ bắt đầu phát triển thôi.
Dù cho có rút ngắn, có tham khảo, thì cũng phải mất mấy tháng để phát triển.
Nói cách khác, trong mấy tháng này, bọn họ sẽ giậm chân tại chỗ.
Không những phải tìm cách duy trì lượng truy cập, mà còn phải thanh toán các loại phí truyền thông, phí thuê máy chủ, phí bảo trì,... rất lớn.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu sẽ cảm nhận được nỗi khổ của sự hạnh phúc.
Lưu lượng càng lớn, chi phí càng cao.
"Quảng cáo trên trang web thôi."
Hạ Tịch nói.
Đáng tiếc bây giờ còn quá sớm, liên minh quảng cáo chưa xuất hiện, chủ quảng cáo vẫn còn ít.
Hiện tại chủ quảng cáo lớn nhất, chất lượng tốt nhất, cũng chỉ có Trung tâm hẹn hò Châu Á.
Qua trang web đăng ký một người dùng nữ thì 0.15 đô la, một người dùng nam 0.1 đô la.
Đương nhiên, trên danh nghĩa là một người nữ 2 đô la, nam 1 đô la. Thực tế số tiền này không thể nào nhận được, vì nó đòi hỏi cứ trong 30 hội viên, thì phải có một người là hội viên trả tiền.
Trong môi trường nước mình thì sao có ai chịu chi kiểu đấy.
Vậy nên, tốt nhất có thể tìm được chút lưu lượng từ bên ngoài.
Hơn nữa, tranh thủ phát triển phiên bản tiếng Anh nữa.
Trang web này ít chữ, việc phát triển phiên bản tiếng Anh không hề tốn sức.
Nhưng nội dung bên trong có liên quan phải từ bỏ, ví dụ như chân dung playboy, chân dung lâu đài không được dùng, sẽ dính vào tranh chấp bản quyền.
Hai phần này cần dùng nội dung gốc để thay vào.
Hơn nữa, bên cốc ca cũng đã đồng ý với hắn, sẽ cho một chút ân tình nho nhỏ.
Vậy cậu giúp tôi tối ưu một chút công cụ tìm kiếm từ khóa xếp hạng, không quá đáng chứ.
Lâm Tiêu nói:
"Trang web của chúng ta là dựa vào thiết kế và sự mới lạ để giành chiến thắng."
Vậy nên tuyệt đối không thể phá hỏng cảm quan thẩm mỹ của thiết kế trang web.
Mà cái quảng cáo đầu banner của Trung tâm hẹn hò Châu Á, cậu cũng biết đấy, dài cả một dòng, sẽ phá hủy thẩm mỹ trang web của chúng ta không còn một mảnh.
Hạ Tịch cũng bắt đầu đấu tranh.
Kiếm tiền, thì sẽ phải phá hỏng thiết kế thẩm mỹ của trang web.
Không thêm quảng cáo, thì thời gian rất lâu không kiếm được tiền, còn phải chi trả phí lưu lượng.
Lâm Tiêu nói:
"Thế này được không? Tôi sẽ viết một bức thư cho Trung tâm hẹn hò Châu Á, chúng ta chỉ dùng dấu hiệu quảng cáo của họ thôi, còn cụ thể hình thức quảng cáo, chúng ta tự thiết kế."
Hạ Tịch nói:
"Có thể thử xem, nhưng có vẻ chưa từng có tiền lệ này."
Sau khi về công ty, Lâm Tiêu liền viết một bức thư cho Trung tâm hẹn hò Châu Á, bày tỏ nguyện vọng của mình.
So với một công ty nhỏ của Lâm Tiêu, Trung tâm hẹn hò Châu Á là một gã khổng lồ không thể nghi ngờ.
Đây là một công ty của Mỹ, và là trang web hẹn hò giao hữu lớn nhất hiện tại.
Không biết bọn họ có thái độ kiêu ngạo kiểu của ông lớn hay không?
Nhưng công ty này tuyệt đối là nổi tiếng vì sự nghiêm khắc, chặt chẽ trong việc thanh toán phí quảng cáo, thậm chí đóng cả tài khoản quảng cáo cũng không hề nương tay.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến rất nhiều chủ trang web gian lận.
Những người này vì kiếm tiền, bất chấp thủ đoạn hướng dẫn đăng ký sử dụng, dùng mọi cách lừa đảo.
Có người phát hiện ra, trong thư hồi âm sau khi đăng ký hội viên của Trung tâm hẹn hò Châu Á, có một liên kết địa chỉ mạng cơ bản là cố định.
Cho nên bọn họ liền lừa người dùng nói có tích lũy nhiều nội dung, nhưng phải có mật mã mới xem được, mà mật mã chính là sáu chữ số phía sau địa chỉ Internet của Trung tâm hẹn hò Châu Á.
Tóm lại, hai bên đấu trí đấu dũng, quên trời quên đất.
Trang web của Lâm Tiêu và quảng cáo của Trung tâm hẹn hò Châu Á, quả là vô cùng phù hợp.
Vì đây gần như là trang web "hẹn hò nhanh" sớm nhất.
Sau khi gửi thư, Lâm Tiêu liền lẳng lặng chờ đối phương hồi âm.
Sau đó tiếp tục theo dõi lượng truy cập IP ở hậu trường đang tăng lên chóng mặt.
Đau khổ nhưng cũng hạnh phúc.
Nếu cứ theo đà này, chắc chắn rất nhanh sẽ có người gọi điện đòi thêm tiền thôi.
Mấy ngày nay Tiêu Mạt Mạt hoàn toàn đang đắm chìm trong hạnh phúc, cảm thấy mình như đang "bồng bềnh" trong không trung.
Toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng đều hướng về ngày thứ bảy.
Thứ bảy từ Lâm Sơn đến Hàng Châu, vé xe K210 nàng đã mua xong.
Mà còn mua hẳn bốn vé, bao trọn cả bốn chỗ.
Sau đó, lẳng lặng chờ đợi đến thứ bảy.
Chờ đợi nụ hôn lãng mạn của nàng và Nhị cẩu.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, một nụ hôn ngọt ngào, mà lại không gặp mặt.
Thật sự rất lãng mạn a.
Nàng thật hận không thể nhắm mắt lại, rồi sau khi tỉnh giấc thì đã là thứ bảy rồi.
Mình nên mặc bộ đồ nào nhỉ?
Mình nên xịt loại nước hoa nào?
Nên tô son môi hay không?
Tô son môi, có vẻ sẽ không được hôn "thịt chạm thịt".
Không tô son môi, thì đôi môi lại không được ngọt ngào.
A, thật sự là rối rắm quá đi.
Sau đó, khi đang chọn quần áo, nàng bỗng thấy vật này trong tủ.
Tòa lâu đài giấy, que kẹo mút dũng sĩ, và cô công chúa sô cô la trắng.
Lúc này, cả con tim nàng tràn ngập cảm xúc yêu đương, nàng lấy món quà ra xem xét kỹ càng.
Thật tỉ mỉ, thật là lãng mạn.
Sau đó, nàng bắt đầu do dự một chuyện.
Khuyến khích học sinh yêu đương chắc chắn là không đúng, nhưng mà...
Lâm Tiêu hiện tại đang ngày càng ưu tú, có phải Liên Y bên kia đang thay đổi ý định rồi không?
Đương nhiên, điều mấu chốt nhất chính là, mình bây giờ đã có người mình thích rồi, nhận một món quà lãng mạn thế này từ một bạn nam là không tốt.
Thế là Tiêu Mạt Mạt quyết định tìm một thời gian, đem tòa lâu đài trả lại cho Lâm Tiêu.
Hơn nữa thứ này vốn là muốn tặng cho Liên Y, lúc đó nàng nhận lấy chỉ là để cho Lâm Tiêu một bậc thang thôi.
Lâm Tiêu đồng học, tôi đã có người mình yêu, thực sự không tiện giữ lại nó.
Nếu không sẽ có chút "xúc phạm" đến tình yêu của tôi mất.
Thứ tư, năm giờ chiều!
Lý Minh Triêu chậm rãi nói:
"Đến tháng mười hai rồi, năm 2001 sắp qua đi."
"Ngày mai, ngày kia, chúng ta sẽ tiến hành kỳ thi tháng lần thứ ba, cũng là kỳ thi tháng cuối cùng của học kỳ này, bởi vì tháng sau sẽ thi cuối kỳ."
"Mọi người hãy nâng cao tinh thần lên."
"Lâm Tiêu đồng học, em theo thầy một lát."
Lâm Tiêu theo Lý Minh Triêu ra ngoài.
"Lâm Tiêu đồng học, thầy không có ý chỉ trích em đâu, nhưng mà trong một tháng vừa qua, em thực sự nghỉ học quá nhiều, lớp bồi dưỡng ưu tú em cũng chưa từng tham gia."
"Còn buổi tự học tối, em cũng hầu như không đến bao giờ."
"Sắp tới đây, trường sẽ trao rất nhiều vinh dự cho em. Học sinh ba tốt cấp trường, học sinh ba tốt cấp thành phố, hiệu trưởng đều quyết định cho em cả."
"Chuyện này gây ra tranh cãi rất lớn, học sinh ba tốt cấp thành phố, lớp 10 ở Lâm Sơn có khoảng sáu chỉ tiêu."
"Có nghĩa là đến lớp 12 của chúng ta, tổng cộng chỉ có hai chỉ tiêu, nhiều nhất là ba thôi."
"Liên Y chắc chắn sẽ lấy một suất rồi, Chúc Hoành Bân cũng từng lấy một lần, nó rất muốn lấy, nhưng không thể để hai suất đều về lớp chúng ta được."
"Lần này hiệu trưởng nói muốn để em và Liên Y vào danh sách học sinh ba tốt cấp thành phố, bị phản đối rất nhiều, bên Chúc Hoành Bân sẽ không vui."
"Thậm chí các thầy cô cũng có rất nhiều ý kiến, bọn họ cho rằng thành tích học tập mới là gốc rễ của một học sinh, em không tham gia tự học tối, không tham gia lớp bồi dưỡng ưu tú, mà lại còn muốn nhận danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố, mọi người sẽ không phục lắm."
"Cho nên kỳ thi tháng lần này, em phải chứng minh bản thân, em cần đạt một số điểm thuyết phục được mọi người."
"Mục tiêu thầy đặt ra cho em là 626 điểm, so với lần trước phải tăng 20 điểm."
"Nếu em không đạt được số điểm này, thì sau này cứ ngoan ngoãn đến lớp tự học tối, tham gia lớp bồi dưỡng ưu tú."
"Hiệu trưởng muốn trao vinh dự cho em, thì thành tích của em cũng phải phục được mọi người, hiểu chưa?"
Lâm Tiêu gật đầu nói:
"Dạ, em hiểu rồi."
Lâm Tiêu cùng Lý Trung Thiên đi ra khỏi trường, chuẩn bị đi về phòng trọ.
Thấy Liên Y cũng ở phía sau.
"Liên Y, em đi theo chúng tôi làm gì?"
Liên Y nói:
"Ai thèm đi theo cậu, bà đây đến huyện thành, buổi tối phải đi ăn cơm với bà nội."
Lâm Tiêu nói:
"Em ở đâu?"
Liên Y:
"Không nói cho anh biết."
Dứt lời, nàng liền bước nhanh hơn hai bước, đi lên phía trước Lâm Tiêu.
Nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, Lâm Tiêu bỗng cảm thấy, cô bé này đúng là lớn rồi, đường cong đã quyến rũ rồi.
Nhưng một lát sau, Lâm Tiêu thấy Liên Y lại cố tình đi chậm lại, đi về phía sau hắn.
"Em bị gì thế, lúc thì phía trước, lúc thì phía sau."
Lâm Tiêu nói.
Liên Y:
"Anh mới bị bệnh đó."
Bởi vì nàng sợ Lâm Tiêu lại giẫm vào bóng của nàng, vừa rồi bóng của hắn ở phía trước, hiện giờ hướng đèn đường đổi, bóng lại ở phía sau.
Cho nên nàng mới lúc đi trước Lâm Tiêu, lúc lại đi sau Lâm Tiêu.
Cũng gần giống như đi cầu thang phải che mông vậy.
Nhưng tâm tư của cô bé cẩn thận như thế, quỷ mới biết được a.
Thế là, ba người cứ như vậy đi bộ dưới ánh đèn đường.
Chỉ là không biết vì sao, Lý Trung Thiên cảm thấy mình như người thừa vậy.
Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa, nói với Lâm Tiêu:
"Tôi về trước, gặp lại."
Sau đó, cậu chạy luôn.
Trên đường chỉ còn lại Lâm Tiêu và Liên Y.
"Anh đừng có cách xa em quá, để anh đưa em về."
Lâm Tiêu tiến lên vài bước, tuy khu vực này rất an toàn, nhưng hắn vẫn có nghĩa vụ bảo vệ Liên Y.
Liên Y cũng bước chậm lại, đi theo sau Lâm Tiêu cách một mét.
Thậm chí nàng còn cố ý để mu bàn tay ở phía sau, như thế đi mới nhẹ nhàng.
Bên cạnh cách đó không xa, chiếc Passat của Liên Chính chạy chậm rãi.
"Thư ký, có muốn gọi Liên Y lại không?"
Người lái xe không nhịn được hỏi.
"Không cần."
Liên Chính nói.
Hắn có chút không nỡ quấy rầy cô bé này, tuy trong lòng không ngừng thở dài.
Vì hắn biết, một khi duyên phận bắt đầu, thì sẽ rất khó dứt bỏ.
Rau nhà mình trồng, hình như đang rất nguy hiểm.
Con heo kia đã tới rất gần rồi.
Nhưng mà... Cảnh tượng trước mắt, lại quá đẹp, hắn không nỡ phá hỏng.
Bạn đứng trên cửa sổ ngắm phong cảnh, mà đối diện cũng có một khung cửa sổ đang ngắm bạn.
Tiêu Mạt Mạt đang ngập tràn niềm vui, đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn những người qua lại trên đường.
Trong lòng vẫn đang tưởng tượng đến buổi gặp gỡ đặc biệt với Nhị cẩu vào thứ bảy.
Lúc này, bỗng có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt nàng, chính là Liên Y và Lâm Tiêu.
Đôi mắt đẹp của nàng lập tức ngập tràn bọt khí, thật là trai xinh gái đẹp a.
Hai người giữ khoảng cách một mét, đi dạo trên phố, thật là ấm áp.
Có lẽ chỉ có học sinh cấp ba mới có thể có được sự tươi trẻ và mập mờ nhàn nhạt thế này.
Nàng chợt nghĩ ra gì đó.
"Lâm Tiêu, cậu đợi chút."
Cái vẻ mập mờ nhàn nhạt của Lâm Tiêu và Liên Y bị quấy rầy.
Liên Y tăng nhanh bước chân, muốn đi.
"Liên Y, em cũng đợi chút."
Tiêu Mạt Mạt nói.
Sau đó, nàng lấy từ trong tủ quần áo ra hộp lâu đài giấy kia, cẩn thận ôm trong lòng, rồi đi ra cửa.
"Lâm Tiêu, món quà này cô giáo giữ giúp em mấy tháng rồi, bây giờ nên trả lại cho chủ thôi."
Nàng đưa lâu đài giấy trong tay ra phía trước, Lâm Tiêu nhận lấy, bên trong kẹo que dũng sĩ và công chúa sô cô la trắng vẫn còn nguyên vẹn.
Tiêu Mạt Mạt vốn định đi, nhưng thấy Lâm Tiêu như kiểu chưa hiểu ra vấn đề, không khỏi nhắc nhở:
"Lâm Tiêu, bây giờ em nên làm gì?"
Lâm Tiêu thật muốn khóc.
Tiêu lão sư, xin đừng làm vậy, tương lai của em sẽ rất thảm đó.
Còn Liên Y vốn muốn chạy trốn, nhưng vừa đi được mấy bước lại dừng lại, xoay thân hình mềm mại yểu điệu, nhìn Lâm Tiêu đầy khiêu khích.
Dường như đang nói:
"Anh có dám đưa thử không?"
Hoặc là:
"Hừ, anh có dám cho lại không? Anh nhìn xem tôi có nhận không?"
Chữ Hán thật thâm thúy quá.
Người đi đường xung quanh, Liên Chính ở gần đó, đều đang nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, và cả tòa lâu đài công chúa trong tay hắn.
"Đưa, đưa, đưa."
Người qua đường xung quanh thậm chí bắt đầu ồn ào lên, giống như đang xem người ta cầu hôn vậy.
Lâm Tiêu liếc nhìn Tiêu Mạt Mạt đang vụng trộm hóng chuyện, đầy gợi cảm và mê người.
Lại nhìn sang Liên Y ở phía trước, tinh xảo tuyệt mỹ, đôi mắt to xinh đẹp không biết là đang mong đợi hay là gì.
Cả người hắn lập tức muốn nổ tung.
Lần này mà đưa, nhỡ Liên Y nhận thì chẳng khác nào xác nhận mối quan hệ yêu đương rồi.
Hơn nữa là ngay trước mặt Tiêu Mạt Mạt sao? Vậy thì tương lai tu la tràng sẽ thảm đến mức nào đây.
Nhưng nếu không tặng, thì nhìn ánh mắt của Liên Y kìa.
Hai vị tỷ tỷ, xin đừng đùa với em có được không?
Em còn chưa dậy thì tốt đâu.
Cái tu la tràng nhỏ khó hiểu này, đến bất thình lình quá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận