Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 127: Kinh điển tái hiện, Liên Y quyết tuyệt !

Ký túc xá hệ nghệ thuật, so với chỗ của Lâm Tiêu tốt hơn rất nhiều. Lại còn là phòng bốn người, giường trên bàn dưới, hơn nữa còn có phòng tắm riêng.
Lý Đoan Đoan và Giang Li Nhi xông vào ký túc xá, mấy người liền lao tới phòng tắm, bắt đầu tranh giành.
Lý Đoan Đoan chân dài, chạy nhanh nhất, thấy sắp dẫn đầu xông vào phòng tắm.
Giang Li Nhi hai ngón tay khép lại sau lưng nàng, hung hăng đẩy một cái.
"Á..."
Lý Đoan Đoan kêu lên, ngồi xổm xuống.
"Giang Li Nhi, ngươi biến thái à, chọc thủng ta rồi, ngươi đền đi..."
Giang Li Nhi ngay tại cửa ra vào cởi hết quần áo, vào nhà vệ sinh, chẳng nói gì:
"Ngươi còn có à, ai tin?"
"Các chị em, diện tích của tôi hơi lớn, tôi tắm trước nha."
Sau đó, nàng một mình chiếm phòng tắm bắt đầu tắm rửa sạch sẽ.
Tắm xong, nàng mặc một bộ đồ lụa mỏng manh bước ra.
Mấy cô gái ghen tị nhìn nàng, nói:
"Giang Li Nhi, vóc dáng của cô không bình thường đâu biết không? Không được mấy năm là chảy xệ hết cho coi."
Nàng đúng là thuộc hàng đỉnh của giới hơi mập. Cứ cho người cảm giác mập mạp, nhưng cái sự quyến rũ đó thì thật sự bùng nổ.
Bộ đồ lụa, cơ hồ bị nàng mặc thành hình chữ T.
Nằm dài trên giường, nàng xé miếng mặt nạ, dán một miếng lên mặt, hai bên mông mỗi bên dán một miếng.
Sau đó, nàng nằm nhắn tin.
"Anh đoán xem, em thích ăn quả gì nhất?"
Lâm Tiêu: Chuối tiêu?
Giang Li Nhi: Không thích, vì bóc vỏ dài quá.
Lâm Tiêu: Vậy anh hiểu rồi, quả hạnh.
Giang Li Nhi: Đoán đúng, vì sao?
Lâm Tiêu: Hạnh tính chua mát.
Giang Li Nhi: Đáng tiếc từ bé tới lớn, em chưa từng được ăn đó. Anh thích ăn quả gì nhất?
Lâm Tiêu: Hạnh nhân.
Giang Li Nhi: Vậy hơi phiền phức nha, cần bóc vỏ ngoài, còn phải xoa hai lần mới ăn được, chỉ được chút xíu thịt.
Lâm Tiêu: Đồ tuy tốt, nhưng không ăn nhiều được, hạnh nhân có độc.
Giang Li Nhi: Dựa vào cái gì nói hạnh nhân có độc?
Lâm Tiêu: Vì sau khi ăn xong, có người sẽ kêu gào, á... Ta chết rồi, ta phải chết!
Sau đó, hai người im bặt.
Thật là một màn đối thoại nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
Đặt điện thoại xuống, Giang Li Nhi nói:
"Mấy cô thấy sáu bạn nam hôm nay thế nào?"
Lý Đoan Đoan:
"Già, ngốc, giả, ngốc, trơn, đẹp trai!"
Ghê thật, mỗi người một chữ, tổng kết chuẩn không thể tả.
Giang Li Nhi:
"Lâm Tiêu siêu cấp đẹp trai à, xương cốt của hắn đẹp cực kỳ, tuy gầy nhưng lúc sờ thì thấy cơ bắp rất săn chắc, thuộc loại vừa ngọt ngào, vừa mạnh mẽ, vừa kiểu chó săn nhỏ ấy.
Bạn nữ bên cạnh:
"Ủa, chẳng phải cô có bạn trai rồi sao?"
Giang Li Nhi nói:
"Tôi phải thanh minh một chút, Ninh Trung Triết chỉ là một con cá tôi nuôi, cũng tương đối thanh tú thôi, còn xa mới là bạn trai của tôi."
Tằng Dục Tú nói:
"Nhưng cậu ấy đã đi tuyên bố với mọi người, cô là bạn gái của cậu ấy."
Giang Li Nhi nói:
"Có gì đâu, để đó thì ai thèm ăn. Cơm trong bát người khác, mới là thơm."
Tằng Dục Tú:
"Trời ơi, ai đã thả cái họa này ra vậy?"
Giang Li Nhi nói:
"Làm ơn đi, đời người có mấy chục năm, sao không tranh thủ vui vẻ, du ngoạn nhân gian?"
"Mà này, muốn làm người đàn ông của tôi, cũng thật là không dễ."
Tằng Dục Tú:
"Vì sao?"
Giang Li Nhi nói:
"Tôi sâu không lường được, sợ hắn sờ không tới."
Rồi nàng đi lên giường của Lý Đoan Đoan, chui thẳng vào trong chăn của nàng.
"Cô em, hôm nay quan hệ hữu nghị vui vẻ chứ?"
Lý Đoan Đoan nói:
"Cũng thú vị."
Giang Li Nhi nói:
"Lúc đầu cho cô đi mà còn không vui, sau đó cô muốn nghe tôi một đề nghị không?"
Lý Đoan Đoan:
"Cô nói xem?"
Giang Li Nhi nói:
"Liêu Phong đã có người mới, vậy chúng ta phải trả thù công bằng. Điều quan trọng nhất tiếp theo là, cô phải tìm được trong biển người mênh mông một người đàn ông có thể địch nổi với Liêu Phong, rồi ngả vào ngực hắn, hung hăng cho Liêu Phong một cái sừng."
"Đây là vũ khí hạt nhân chiến lược của chúng ta, tuy rằng chưa chắc đã cần dùng, nhưng nhất định phải có."
"Hơn nữa nguyên tắc cơ bản của chúng ta, là phải trả thù công bằng."
Lý Đoan Đoan quay lưng lại, không biết là buồn bực, hay đang suy nghĩ.
Đột nhiên... Nàng lại thét lên một tiếng.
"Làm sao vậy, làm tôi giật mình hết cả hồn, tôi suýt ngủ quên."
Tằng Dục Tú nói.
Lý Đoan Đoan cố che lại nói:
"Giang Li Nhi, đau quá..."
Giang Li Nhi giơ tay lên trong ánh đèn, muốn nhìn kỹ cho rõ, trong đầu không khỏi nhớ tới chuyện tối nay Lâm Tiêu nói cắt lúa.
Còn ký túc xá 403 của Lâm Tiêu thì vẫn còn đang hưng phấn.
Tối nay kết giao bằng hữu, lúc đầu quả thật hơi khó chịu, nhưng sau thì sướng tê người.
"Quá đã!"
"Thượng Hải không tệ đấy chứ, may là mình không nộp vào Học viện Công nghệ Cáp Nhĩ Tân."
Đàm Vệ cũng hưng phấn nói:
"May mà tao không đi ăn Pizza Hut với em gái kia."
Trương Hạc Minh:
"Một lũ chó cỏ."
"Mấy cậu thấy tối nay ai đẹp nhất?"
Đàm Vệ nói:
"Tôi nói trước, Lý Đoan Đoan đẹp nhất, đôi chân dài, đúng là muốn mạng người, cái mông cũng tròn xoe, rất vểnh!"
Lưu Xuyên:
"Vừa nhìn là biết gà mờ, Giang Li Nhi mới là cực phẩm biết không? Đồng nhãn nhục, gái hơi mập, mới là vĩnh hằng."
Tào Quần:
"Giang Li Nhi, càng đẹp."
Trương Đại Khánh:
"Sông!"
Hắn vẫn kiệm lời như vàng. Thậm chí lúc ra ngoài tối qua, hắn từ đầu đến cuối chỉ cầm ly rượu, lẳng lặng không nói gì, vừa uống rượu vừa quan sát.
Lâm Tiêu nói:
"Đại Khánh, cậu thấy sao?"
Trương Đại Khánh:
"Lý Đoan Đoan, câu người còn giấu giếm. Giang Li Nhi, bật hết công suất."
Lâm Tiêu giơ ngón cái.
Xem ra, ký túc xá này vẫn có cao nhân.
Giang Li Nhi, nàng thậm chí không phải hồ ly tinh, nàng là kiểu thích vui vẻ, du ngoạn nhân gian.
Trương Đại Khánh lại thêm một câu:
"Gái một mặt, khó nắm chắc."
"Không phải đàn ông khó nắm chắc, mà là bản thân cô ta khó nắm chắc, không cẩn thận, mị lực hoàn toàn biến mất."
Trương Hạc Minh bỗng nhiên xuống giường, móc điếu thuốc ra, đưa cho Trương Đại Khánh.
"Anh, hôm qua em không hiểu chuyện, sau này mong anh chỉ bảo thêm."
Sáng ngày hôm sau.
Diễn đàn nội bộ của trường lại dậy sóng.
Bức ảnh con xe nát bét, bị đập cho biến dạng, lan truyền khắp diễn đàn.
Trên xe còn vẽ hình con rùa đen, viết tên Liêu Phong.
Tìm đến bảo vệ trường cũng vô ích, xe là do Lý Đoan Đoan tự đập, giấy tờ xe đều ghi tên cô ấy.
Đương nhiên, vẽ rùa đen trên xe, viết tên Liêu Phong thì không đúng.
Nhưng mà có ai muốn truy cứu không?
Vậy chúng ta lôi Giang Li Nhi tới giáo dục mấy câu.
Bởi vì, trên diễn đàn trường, Giang Li Nhi đã vội tự tố cáo vạch trần.
Xe là ta đập, rùa đen là ta vẽ, tên Liêu Phong cũng do ta viết.
Nhưng có ai làm gì được nàng không?
Liêu Phong nhắn tin cho Lý Đoan Đoan: Ai bày ra vụ đập xe này? Có phải Lâm Tiêu không?
Lý Đoan Đoan đang định trả lời thì bị Giang Li Nhi đoạt mất.
Nàng dùng điện thoại của Lý Đoan Đoan trả lời tin nhắn: Thật xin lỗi.
Liêu Phong: Sau này đừng có làm chuyện điên rồ nữa.
Giang Li Nhi dùng điện thoại Lý Đoan Đoan nhắn tin: Hôm qua say quá, làm chuyện quá đáng với Lâm Tiêu trong xe, rồi cảm thấy có lỗi nên đập xe.
Liêu Phong thái dương giật giật, trả lời tin nhắn: Giang Li Nhi, cô đùa cũng có giới hạn thôi chứ.
Rồi Giang Li Nhi thấy buồn cười, dùng điện thoại của mình nhắn cho Lâm Tiêu: Lúc nãy Liêu Phong bảo tôi phải có chừng mực, anh thấy cái gì là có chừng mực?
Lâm Tiêu trả lời: Còn tùy từng người, có người 13 là đủ rồi, cô chắc phải 18.
Giang Li Nhi che miệng cười lớn, đúng là chó săn nhỏ mà, đùa với sư tỷ mà không chút ngại ngùng, không sợ rớt miếng da nào.
Sau đó, nàng trả lời một tin, trực tiếp làm Lâm Tiêu thán phục, cam bái hạ phong.
Nàng trả lời: Vậy em 13, anh 18.
Trong một phòng âm nhạc, nhạc sĩ người Nhật Toshiaki Matsumoto đang soạn nhạc.
Anh ta cũng đang đau đầu dữ dội.
Bởi vì đối phương yêu cầu quá cao, đương nhiên giá cả cũng rất cao.
Anh ta đã đưa ra năm bài rồi, nhưng Ngô Lệ vẫn chưa hài lòng.
Nhưng anh ta cũng không thể không thừa nhận, nam sinh Trung Quốc trước mắt đúng là thiên tài.
Bất kỳ bài nào, cho cậu ta nhìn một lần, cậu ta đều có thể dùng violon kéo ra đầy đủ.
Hơn nữa, trình độ cực kỳ cao.
Đáng tiếc, cậu ta không đi theo con đường âm nhạc.
Cộng thêm gương mặt tuấn tú khác thường, khí chất thuần túy, tóc hơi dài.
Thật xứng danh sát thủ thiếu nữ, đi làm idol cũng đủ.
"Chưa được, ý cảnh chưa đủ."
"Phải thanh u, thanh nhã, không cần quá gồng, có chút xíu ưu thương."
"Giống như tôi đứng ở bên bờ, nàng ở trong nước, ánh trăng bao phủ lên người nàng, như váy cưới mà không phải váy cưới."
"Giống như chạm được tay đến, nhưng lại không thể tới được..."
Sau đó, anh ta cầm bút chì vẽ lên giấy trắng, mấy nét phác thảo đã diễn tả được ý cảnh.
Sau đó, anh ta còn nhắm mắt, tự tìm kiếm cái cảm giác đó, tìm kiếm cái giai điệu sẵn có.
Ngô Linh Hề bên cạnh không nhịn được nói:
"Đây chỉ là người trong tưởng tượng của cậu, có phải tốt đẹp vậy không, toàn là mong muốn một chiều của cậu thôi."
"Đừng nói."
Ngô Lệ nói:
"Ai cũng là hình chiếu trong tâm lý của một ai đó thôi."
"Tôi nên thấy may mắn, có thể tìm được, mà cậu lại không tìm thấy."
Rồi nàng nói với Toshiaki Matsumoto:
"Tiếp theo tôi kéo đàn, anh tìm cảm giác, tìm sự cộng hưởng, rồi viết bài hát này ra."
Rồi anh ta nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vào trong tiếng kéo đàn.
Không có ca khúc cụ thể nào, chỉ dựa vào cảm giác.
Càng ngày càng chính xác, càng ngày càng tinh tế.
Anh ta kéo hay thật, đến nỗi Toshiaki Matsumoto cũng thấy trào dâng cảm hứng.
Sau khi nhắm mắt cảm thụ, nung nấu mấy chục phút, anh ta viết một hơi, như thần trợ bút, trực tiếp viết ra một bài.
"Anh xem thử."
Ngô Lệ cầm lên xem, chỉ nhìn qua bản nhạc, trong đầu đã có âm nhạc vang lên.
Người ta nói não bộ của thiên tài, chắc hẳn là khác biệt.
Sau đó, anh ta cầm cây violon bắt đầu diễn tấu.
Ngay lập tức, mấy người xung quanh nghe đều ngây người.
Thật... thật là hay.
Thật sự như lời anh ta nói, thanh u, bi thương nhàn nhạt, giống như chạm được mà không thể chạm tới.
Thậm chí, Ngô Lệ ngay tại chỗ điền lời ca cho ca khúc này.
Toshiaki Matsumoto thở dài:
"Dùng cách nói của người Trung Quốc, là không phụ sự kỳ vọng."
"Đây chắc là bài hát hay nhất mà tôi từng viết."
"Bài hát này có một nửa là thuộc về cậu, mời cậu đặt tên đi."
Ngô Lệ nghĩ một lúc rồi nói:
"Ánh trăng sáng."
Thế là, ca khúc kinh điển năm 2004 này xuất hiện sớm hơn một năm.
Trùng hợp là, tác giả vẫn là Toshiaki Matsumoto.
Ngô Linh Hề cười lạnh:
"Thế giới này căn bản không có thứ ánh trăng sáng nào cả."
Ngô Lệ:
"Đó là nỗi bi ai của các người, không phải của tôi."
Rồi anh ta bắt đầu diễn tấu hết lần này đến lần khác bài "Ánh trăng sáng", hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Trong đầu nhớ lại lần đầu tiên gặp Liên Y, bộ dáng nàng đàn bài "Canon".
Đó mới là bài "Canon" mà anh ta muốn nhất.
Lúc này, diễn đàn nội bộ của trường dậy sóng.
Ngô Lệ mời nhạc sĩ người Nhật Toshiaki Matsumoto soạn nhạc, là vì buổi biểu diễn tối nay, là vì tặng cho Liên Y.
Cả diễn đàn nổ tung.
Vô số người hâm mộ cảm động rơi nước mắt, thật lãng mạn.
Nếu có người đàn ông nào chịu làm vì tôi như vậy, tôi chết cũng cam lòng.
Huống chi, người đó lại còn là Ngô Lệ.
Thậm chí đám người mê muội kia còn không mắng Liên Y, mà lại là ngưỡng mộ, rồi chúc phúc.
"Yêu anh ấy, thì hãy chúc anh ấy hạnh phúc."
"Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một đôi."
"Liên Y thật sự rất đẹp, nếu quả thực có ai xứng với nam thần, thì đó chỉ có thể là cô ấy."
Sau đó, trên diễn đàn đều là hình ảnh, thật ra không có mấy tấm, toàn là chụp trộm.
Bình luận trước đây chiếm màn hình đều là Ngô Linh Hề, bây giờ thì danh tiếng của Liên Y đã lấn át Ngô Linh Hề rồi.
Rồi vô số người mong chờ đêm tiệc chào đón tân sinh, chờ Ngô Lệ biểu diễn.
Toshiaki Matsumoto tự mình soạn nhạc, chắc chắn là rất kinh điển, siêu hay.
Còn nam giới ở dưới bình luận thì chua chát.
"Cuộc sống của người giàu có, bọn này mình đúng là không hiểu được, vì cưa gái, ngàn dặm xa xôi trực tiếp gọi một nhạc sĩ đến Thượng Hải."
"Thế giới này làm gì có cái gì lãng mạn, toàn tiền cả thôi."
"Thắng mà không oai, con gái nào mà đối phó được cách tấn công thế này?"
Sau đó, một đám nữ sinh ở dưới đáp trả lại.
"Một đám đàn ông FA đang rên rỉ sao? Không có tiền thì thôi đi, đến cả cái ôm lãng mạn cũng không có, đáng đời các người sống cô đơn cả đời."
"Không có tiền thì không quan trọng, nhưng thẩm mỹ cũng không có, thì hết thuốc chữa."
"Đàn ông chỉ biết cúi đầu."
Lúc này Giang Li Nhi lại xông ra, đứng về phe đám con trai.
"Dùng tiền để theo đuổi gái, có tài cán gì? Chẳng lẽ sau này lên giường cũng dùng tiền sao? Núi vàng núi bạc không bằng mình 183, li cỡ đại."
Lâm Tiêu ở dưới trả lời:
"Nói đúng, hay lắm, nữ thần bánh bao."
Rất nhanh, Lâm Tiêu nhận được một tin nhắn từ Giang Li Nhi.
"Cái người đặt biệt danh cho tôi, có phải anh không?"
Lâm Tiêu:
"Không phải tôi, nữ thần bánh bao."
Giang Li Nhi: Tôi liều với anh, cái biệt danh này sẽ theo tôi cả đời. Quan trọng là nó chả chính xác gì cả.
Lâm Tiêu: Chỗ nào không chính xác?
Giang Li Nhi: Đáng lẽ là xấu bánh bao nữ thần, anh từng gặp bánh bao chay nào nhiều lông không?
Tôi thua rồi! Tôi chịu thua!
Liên Y đang ở phòng nhạc, dồn hết sức lực tập luyện.
Chỉ còn sáu, bảy tiếng nữa là đến đêm tiệc chào đón tân sinh.
Nàng háo thắng rất mạnh, từ bé đến lớn đều muốn tranh thứ nhất, không chịu thua.
Chắc có Lâm Tiêu là ngoại lệ.
Vì lần thi đại học này, nàng và Lâm Tiêu cùng đứng nhất, nàng rất vui.
Tối nay, nàng nhất định phải thắng Ngô Lệ.
Nhưng nàng biết rất khó, vì danh Toshiaki Matsumoto thì nàng nghe đã như sấm bên tai rồi.
Giờ khắc này, nàng rất ghét Ngô Lệ.
Dựa vào cái gì?
Anh muốn cuốn tôi vào cuộc chiến này đúng không, ép tôi phải nghênh chiến có đúng không?
Lâm Tiêu không biết đã đi đâu, đến giờ vẫn chưa đến, như thể trận chiến này chẳng liên quan gì đến hắn vậy.
Một lát sau, Lâm Tiêu đến.
Hắn đương nhiên là không biết soạn nhạc, nhưng lúc đó để nâng đỡ Khu Phi Phi, nên hắn mới tìm người chuyên soạn nhạc, trong miệng hắn thì lẩm nhẩm hát ra, rồi người ta viết nhạc.
Lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng chuyển điệu thành nhạc phổ, rồi đăng ký ở trung tâm bản quyền âm nhạc.
Hắn đưa thẳng bản nhạc phổ đó ra trước mặt Liên Y.
Tên bài "Dưới núi Phú Sĩ".
Dùng bài này là vừa vặn, thứ nhất có thể hát, thứ hai có thể đàn.
Nhất là dùng piano để đàn thì cực kỳ du dương.
Lâm Tiêu không biết bên Ngô Lệ sẽ có bài gì, nhưng hắn không tin bài đó có thể vượt qua được "Dưới núi Phú Sĩ".
Bài hát này dù để đến mười năm, hai mươi năm sau, vẫn thuộc hàng top, kinh điển trong các bản kinh điển.
Liên Y nhận bản nhạc rồi bắt đầu ngâm cứu.
Nàng nhắm mắt lại, đầu tiên là tìm cảm giác.
Rồi bắt đầu diễn tấu.
Tiếng đàn tuyệt diệu từ ngón tay nàng tuôn ra.
Thật là dễ nghe! Tuyệt quá đi!
Đây là Lâm Tiêu dành riêng cho mình một bài hát sao? Nhất thời ánh mắt Liên Y nhìn Lâm Tiêu như tỏa sáng, chứa đầy những vì sao nhỏ.
Trong giây lát, trong lòng hai người đều có một cảm giác, tối nay thắng chắc.
Nàng đàn đi đàn lại, vì nội tâm chứa đầy cảm xúc mạnh mẽ, nên nàng càng đàn càng hay, càng đàn càng dễ nghe.
Trong mắt nàng, bài hát này là độc nhất vô nhị.
Thuộc về nàng và Lâm Tiêu.
"Tối nay em muốn cùng anh hát, em đánh đàn, anh hát."
Liên Y hiếm khi nhõng nhẽo.
Trong đầu Lâm Tiêu bắt đầu nghĩ đủ mọi cách ngăn bản thân lên sân khấu.
Đùa à? Sao có thể lên sân khấu cùng em được? "Bong Bóng" mà ở ngoài 10 ki lô mét, để cô ấy biết thì coi như xong.
Nhưng Liên Y lại như trông đợi, đầy ước mơ cho mọi thứ tối nay.
Còn một giờ nữa là đến đêm tiệc chào đón tân sinh.
Lâm Tiêu nhận được điện thoại, là "Bong Bóng" gọi.
"Gâu gâu, tối nay thầy Phương rảnh, nói chuyện với em về việc thi nghiên cứu sinh Học viện Sân khấu Thượng Hải, anh có muốn cùng đi không?"
Lâm Tiêu liếc đồng hồ, nhìn ra sân khấu đã dựng sẵn bên ngoài, nhìn Liên Y vẫn đang miệt mài luyện đàn, chìm đắm trong mộng tưởng.
"Được rồi, chờ anh."
Lâm Tiêu nói.
"Ừ ừ, hun hun cún cưng."
"Bong Bóng" trong điện thoại a a a.
Cậu cũng chỉ dám lớn tiếng trên điện thoại, trên internet thôi, chứ gặp mặt thì lại ngại ngùng run sợ.
Lâm Tiêu đi đến trước mặt Liên Y.
"Sao thế?"
Liên Y hỏi.
Lâm Tiêu:
"Tối nay, anh không thể lên sân khấu cùng em, một mình em độc tấu đơn ca cũng đủ thắng rồi."
Mắt to của Liên Y rung rung, nước mắt tuôn ra.
"Nhưng mà, bố mẹ em cũng ở dưới, nhiều người đang xem, đang đợi chúng ta cùng diễn..."
"Thật ra... Năm ngoái lễ giáng sinh ở Lâm Sơn lớp 10, em đã muốn diễn cùng anh rồi, anh đánh guitar, em đánh đàn điện tử."
"Em đã trông chờ cảnh này, thật sự trông chờ rất lâu rồi."
Lâm Tiêu nói:
"Thật xin lỗi."
Nước mắt Liên Y vẫn tiếp tục tuôn rơi:
"Lâm Tiêu, có phải anh luôn hận em không?"
"Anh hận em, lúc đó khi anh thổ lộ, em đã từ chối, làm anh khó xử."
"Anh hận em, lúc mẹ bắt em chuyển trường, em đã không ở lại."
"Em biết, trong lòng anh luôn hận em. Vì mỗi khi em cảm thấy anh muốn lại gần em thì ngay lập tức anh sẽ rời đi."
"Nên hôm nay thời khắc quan trọng này anh rời đi, anh là muốn trừng phạt em đúng không?"
Lâm Tiêu ngạc nhiên, cậu nghĩ nhiều, phức tạp thế, tôi chỉ không muốn bị "Bong Bóng" phát hiện thôi mà.
Liên Y lau nước mắt, chân thành nói:
"Được rồi, không sao cả."
"Nhưng lần này, anh đừng tốt với em có được không?"
"Tối nay, em nhất định sẽ cho tình cảm giữa chúng ta một công đạo."
"Anh cứ đi đi, em phải chuẩn bị lên sân khấu, hy vọng tối nay em, sẽ không phụ lòng anh của một năm trước."
Lập tức Lâm Tiêu ngây người, cậu... Cậu muốn làm gì?
Ê ê ê, cậu đừng có làm loạn, "Bong Bóng" ngay đằng kia đấy, đừng có làm lớn chuyện lên rồi đến tai "Bong Bóng" là xong tôi luôn đấy!
Vậy, vậy là tôi toi rồi!
Một tiếng sau!
Lâm Tiêu đi cùng "Bong Bóng" đến gặp giáo sư Phương nữ sĩ nổi tiếng của Học viện Sân khấu Thượng Hải.
Còn bên Đại học Aurora, đêm tiệc chào đón tân sinh được mong chờ, chính thức bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận