Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 26: Gọi ba ba, pháp lực vô tận

Lâm Tiêu cũng không nỡ dùng máy tính của mình để đo, cho nên hắn đi tìm Liên Y.
Lại là cuối tuần, lúc này nàng có lẽ ở ký túc xá, cũng có thể ở trong phòng riêng của nàng bên ngoài.
Lâm Tiêu đi vào ký túc xá nữ sinh dưới lầu, hai tay khum lại làm hình loa phóng thanh, hô lớn:
"Liên Y!"
"Liên... Y!"
Cả tòa lầu đều nghe thấy được.
Rất nhanh, một gương mặt xinh xắn mà giận dỗi thò ra.
"Làm gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi đã bảo cho ta mượn máy tính cùng USB rồi, sẽ không phải không tính toán gì chứ?"
"Chờ một chút."
Liên Y trở về ký túc xá.
Một lát sau, nàng xách theo túi laptop đi xuống.
Đi xuống xong, nàng ngước khuôn mặt lên, hướng phía Lâm Tiêu lộ ra vẻ tươi cười, hô:
"Ba ba."
Lâm Tiêu lùi lại một bước, xua tay nói:
"Cũng không cần phải khách khí như vậy."
Kết quả, phía sau truyền đến tiếng ho khan của Liên Chính.
Ách!
Liên Chính đến đón con gái về nhà.
Liên thúc sắp lên thường ủy, người đến từ lúc nào vậy?
Lúng túng rồi, Lâm Tiêu gãi đầu một cái nói:
"Thúc thúc, chào chú ạ."
Liên Chính nói:
"Chào Lâm Tiêu, cháu khỏe."
Dù Liên Chính có tu dưỡng đến mấy, câu chào này cũng không phải là thật lòng.
Ngươi nhóc con này, ở trước mặt ta mà còn dám chiếm tiện nghi của Liên Y sao?
Lâm Tiêu nói:
"Ách, dạo gần đây cháu hơi kẹt tiền, nên thiếu của chú hai ngàn năm trăm đồng, cần phải chậm trễ một chút."
Gương mặt tuấn tú của Liên Chính có chút kéo ra, mất một lúc lâu, mới nói ra một câu:
"Không vội."
Lâm Tiêu nhận túi laptop, hỏi:
"Trong này có văn kiện gì quan trọng không?"
Liên Y nói:
"Không có!"
Sau đó nàng ngạo kiều nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn.
Lâm Tiêu xách theo túi laptop vội vàng rời đi.
"Tạm biệt chú."
Tiêu Mạt Mạt đã nhận được điện thoại của mẹ, hiệu trưởng không chịu nể mặt cô, không đồng ý hủy bỏ quyết định xử lý ghi một lỗi lớn cho Lâm Tiêu.
Sau đó, cô đi đến phòng học tìm Lâm Tiêu, kết quả Lâm Tiêu không có ở đó.
Cô thấy Chúc Hoành Bân nho nhã lễ độ, trong lòng lập tức nghĩ đến, nếu như kẻ gây tội là Chúc Hoành Bân thì sao?
Tuyệt đối không phải là bị đối xử như Lâm Tiêu thế này.
Cho nên, giáo viên cấp ba cũng không phải là thật sự cao quý.
Kết quả khi xuống lầu dạy học thì gặp Lâm Tiêu.
Tiêu Mạt Mạt đi tới, gọi:
"Lâm Tiêu."
Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, lập tức thấy một gương mặt diễm lệ.
Nàng vậy mà chỉ cho mình 8.5 điểm?
Khi coi hắn là Nhị cẩu thì không kiêng nể gì.
Khi coi hắn là Lâm Tiêu thì lại khách sáo, thậm chí ngay cả ngực của Tiêu Mạt Mạt cũng có thể nhịn xuống không nhìn.
"Thật xin lỗi Lâm Tiêu, thầy không có khả năng, không thể giúp em hủy bỏ quyết định xử lý ghi một lỗi lớn."
Tiêu Mạt Mạt rõ ràng trong lòng rất khổ sở, nhưng khi đối mặt với học sinh của mình, vẫn phải tỏ ra là một người thầy thấu tình đạt lý, nói:
"Em tuyệt đối không nên nản lòng nhé, đây chỉ là một vết nhơ nhỏ mà thôi."
"Mà lại mặc dù có một số người ngoài miệng không nói, nhưng họ không tin 576 điểm là thành tích thật của em, cho nên em phải càng thêm cố gắng, chứng minh cho mọi người thấy, hiểu không?"
Lâm Tiêu nghiêm túc gật đầu nói:
"Dạ, em hiểu rồi thưa thầy Tiêu."
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Tiền sinh hoạt của em có đủ không?"
Lâm Tiêu nói:
"Đủ ạ."
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Nếu có bất cứ khó khăn gì, em đều có thể tìm thầy, biết không?"
"Vâng."
Lâm Tiêu.
"Vậy em học bài đi."
Tiêu Mạt Mạt khoát tay, rời trường.
Sau khi rời khỏi tầm mắt của Lâm Tiêu, khuôn mặt nhỏ kiên cường của Tiêu Mạt Mạt lập tức sụp đổ, trên khuôn mặt kiều mị hiện rõ sự uể oải.
Lại bị con Nhị Cẩu đó nói đúng, mà lại hắn nói rất có thể là do phu nhân huyện trưởng cản trở, không biết có phải hay không là chuyện này?
Về đến nhà, Tiêu Mạt Mạt vẫn rất buồn bã, cô lấy đĩa CD ra, thu mình lại trên ghế sofa để xem phim.
Xem Ngọa hổ tàng long xem 2001: A Space Odyssey .
Mà lần này, cô mang theo góc nhìn của Nhị Cẩu để xem bộ phim này, và sau đó cô phát hiện... Nhị Cẩu nói mới là đúng.
Mỗi khi đạo diễn làm phim, họ dường như đang chơi mê cung, giấu rất kỹ đáp án mà mình muốn thể hiện, nhưng lại hy vọng người khác phát hiện ra, cho nên họ thể hiện một cách rất kín đáo.
Nhất là Lý Mộ Bạch và Ngọc Kiều Long, thật có chuyện tình cảm bất luân.
Thế là, Tiêu Mạt Mạt chân trần lên lầu, mượn cảm xúc này, một mạch viết xong hai bài bình luận phim.
2001: A Space Odyssey, đây là một dấu chấm hỏi, không phải dấu chấm tròn Lý Mộ Bạch và Ngọc Kiều Long, dục vọng cấm kỵ .
Viết xong, cô không đưa cho Nhị Cẩu xem, thậm chí cũng không sửa lại, trực tiếp gửi cho Tạp chí Học viện Điện ảnh Bắc Kinh .
Nhị Cẩu, không biết ngươi thế nào rồi?
Ta đây là dựa theo những gì ngươi nói mà viết đó.
Lâm Tiêu cầm máy tính của Liên Y đến quán net, mở máy lên trước tìm xem trong đó có bí mật gì không.
Tìm kiếm một hồi, trong đó hầu như không có gì. Có lẽ cho dù có, cũng đã bị xóa bỏ.
Sau đó, hắn tải xuống gần như toàn bộ phần mềm diệt virus chính thống.
Hơn nữa, toàn là bản mới nhất.
Thời đại này, để tìm phần mềm diệt virus đã bẻ khóa cần một kỹ thuật nhất định, bởi vì hầu như tất cả các phần mềm diệt virus đều thu phí, mà giá cả cũng không hề rẻ.
Trong chốc lát, trong laptop của Liên Y xuất hiện sáu phần mềm diệt virus, máy chậm đến không chịu nổi.
Bất quá, lúc này giữa các phần mềm diệt virus còn chưa có tình trạng chém giết nhau, chúng không loại trừ lẫn nhau.
Cho nên nhìn vào, cái laptop của Liên Y này có thể coi là vững như thành đồng.
Lâm Tiêu an tâm mang máy tính của Liên Y về phòng.
Tiếp theo lấy USB ra, từ máy vi tính của mình đã sao chép virus "Gấu trúc đốt hương", rồi đưa sang máy tính của Liên Y.
Mấy phần mềm diệt virus chính thống không phản ứng chút nào.
Đừng nói là các phần mềm diệt virus bây giờ, coi như tiến hóa đến phần mềm diệt virus của năm 2006, cũng hoàn toàn không làm gì được "Gấu trúc đốt hương".
Về đến phòng, Bí mật thì không có, nhưng lại có một ít tài liệu quan trọng hơn, Lâm Tiêu dùng USB sao chép vào máy tính của mình để xem.
Sau đó, đem virus "Gấu trúc đốt hương" đã làm xong sao chép vào USB, rồi mang đến laptop của Liên Y.
Trực tiếp mở ra!
Lập tức...
Toàn bộ máy tính bị dính.
Nó bắt đầu lây lan cực nhanh đến tất cả các file exe, com, pif, src, html, asp cùng loại file, trực tiếp bỏ dở toàn bộ tiến trình của phần mềm diệt virus, thậm chí còn xóa các file có đuôi là GHO.
Toàn bộ quá trình, hoàn toàn không thể nào ngăn cản được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn máy tính bị luân hãm, lúc này thậm chí tắt máy cũng vô dụng, chỉ cần khởi động lại, nó liền tiếp tục lây nhiễm nhanh chóng.
Rất nhanh!
Tất cả file EXE trong laptop của Liên Y đều biến thành hình "Gấu trúc đốt hương".
Quả nhiên, vẫn sắc bén đáng sợ như vậy.
Đương nhiên, Lâm Tiêu biết mặc dù đời trước hắn đã làm rất nhiều bài tập, nhưng muốn giống hệt như "Gấu trúc đốt hương" lúc trước, khẳng định là không thể nào, chỉ cần chức năng thống nhất là được.
Mà lại có một câu danh ngôn, một đoạn dấu hiệu chỉ cần hiệu quả thì đừng đi di chuyển nó.
Cái này không giống như văn chương, sẽ càng sửa càng tốt.
Cái đồ chơi này nếu ngươi sửa được một sơ hở thì rất có thể sẽ lại xuất hiện ba bốn cái mới.
Sau đó, Lâm Tiêu đi thẳng tới phòng bên cạnh.
"Trương Trung Thiên, ta phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi giúp ta xin chủ nhiệm lớp ba ngày nghỉ ốm."
Sau đó, Lâm Tiêu đưa giấy bác sĩ cho Lý Trung Thiên.
Thậm chí giấy chứng nhận nghỉ ốm này là do trung tâm y tế thị trấn nơi hắn ở ghi, đương nhiên là giả.
Lý Trung Thiên hưng phấn nói:
"Lâm Tiêu, ngươi... virus kia làm xong rồi sao? Muốn đi bán lấy tiền à?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng."
Lý Trung Thiên nói:
"Thật sự có thể bán đủ tiền xây một căn nhà ở quê mình sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Hy vọng là vậy."
Lý Trung Thiên vẫn không thể lý giải được, thậm chí không dám tin.
Nhưng mà hắn thật sự hy vọng Lâm Tiêu có thể thành công.
Mặc dù thành tích học tập của hắn rất giỏi, nhưng cuộc sống thật ảm đạm, thậm chí đối với tiền đồ tương lai cũng một mảnh mờ mịt, chỉ cần nhắm mắt lại thì trước mắt lại là người cha già yếu, người mẹ bệnh tật trên giường, còn có căn nhà đất nghèo khó.
Nếu Lâm Tiêu thành công, thì giống như một tia sáng soi rọi vào cuộc sống u ám của Lý Trung Thiên hắn.
Cùng có vinh dự.
Điều này đối với Lâm Tiêu mà nói, không phải cũng là như vậy sao?
Đây chính là món tiền thật sự đầu tiên của hắn, cũng là thời khắc nghiệm chứng việc hắn sống lại ở đời trước.
Hơn một tiếng sau, trên lưng hắn có một cái ba lô, còn có một hai bộ quần áo để thay, leo lên tàu hỏa đi về kinh thành.
Mà lần này, trong người hắn chỉ còn lại chưa đến một nghìn đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận