Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 172: Bùng nổ ! Thật không thể tin nổi !
Sơn Thành, Trùng Khánh.
Ninh Hạo đang quay bộ phim Crazy Stone 2006 tại nơi đây.
So với kiếp trước, chi phí của hắn bây giờ thật sự dư dả hơn quá nhiều. Kiếp trước hắn chỉ có không đến 5 triệu, đã vậy còn phải chắp vá lung tung để hỗ trợ một phần vào.
Còn kiếp này, có khoảng chừng 8 triệu, mà lại cát-xê của mấy diễn viên chủ chốt còn hơi thấp một chút.
Đạo diễn Ninh lúc quay phim, nhất là thời gian trước, là người rất dễ nói chuyện.
Bây giờ thì muốn thoải mái hơn một chút, nhưng cũng muốn mọi thứ phải càng tốt hơn nữa.
Bộ phim này, vừa qua Tết Nguyên Đán là bắt đầu quay ngay. Và ngay cả trong thời gian dịch bệnh cực kỳ nghiêm trọng, bọn họ cũng không hề dừng lại, ngược lại còn tập trung hơn, quay phim hăng say hơn.
Bởi vì bối cảnh của bộ phim này không nhiều, chỉ có quán trọ nhỏ và khu vực xung quanh chùa La Hán. Thường ngày có nhiều người qua lại, thật sự không tốt để quay phim.
Lúc dịch bệnh nghiêm trọng, cả khu vực đều vắng tanh, đây mới thực sự là thời điểm tốt để quay.
Thậm chí Ninh Hạo còn nói một câu, bây giờ thích hợp nhất là quay phim cương thi hoặc phim mạt thế.
Còn Giang Li được giải nhất cuộc thi Hoa khôi Giảng đường, trở thành nữ chính của phim, bạn gái Thanh Thanh của Đạo ca, một cô gái nổi loạn.
Phần diễn của nàng không nhiều, cũng chỉ khoảng bốn cảnh.
Sân chơi, cầu vượt nhìn ảnh, đi cáp treo qua sông, cuối cùng là bắt gian.
Cộng lại, cộng lại cũng chưa tới mười phút.
Nhưng mà khi bắt đầu quay, thì lại vô cùng vất vả.
Không biết đã bị quay hỏng bao nhiêu lần.
Giang Li Nhi sắp bị hành cho phát điên rồi.
"Ngươi mẹ nó làm cái gì vậy? Chẳng phải ngươi diễn giỏi lắm sao? Bình thường trạng thái của ngươi không phải rất tốt sao?"
"Chỉ là cưỡi xe máy rung mông thôi mà, sao lại không diễn được?"
"Sao lại không thả lỏng ra được?"
Thật ra đạo diễn Ninh Hạo rất thích Giang Li Nhi vào vai này, vì quá tuyệt vời.
Khí chất này của nàng, vóc dáng nảy lửa này.
Đúng vậy, không nói tới dáng người mà là nói tới cơ thể.
Tuyệt đối thuần khiết.
Cho nên cảnh xoay người vểnh mông, cưỡi xe máy rung lắc, hắn cảm thấy sẽ cực kỳ ấn tượng.
Bởi vì, đường cong eo mông của nàng có nét khoa trương của phụ nữ nước ngoài.
Kiểu gợi cảm đến bùng nổ.
Nhưng đến khi thật sự khai máy, Giang Li Nhi hoàn toàn không thể nhập vai được.
Cảnh này là cảnh Tạ Tiểu Manh và cô gặp lần đầu tiên, bị sự quyến rũ và xinh đẹp của nàng làm cho lảo đảo, từ đó chìm đắm.
Hơn nữa còn phối thêm nhạc nền ta yêu nàng, người đẹp.
Ninh Hạo đã tức giận không biết bao nhiêu lần, đều vô dụng.
Càng nổi giận thì Giang Li Nhi càng không thể xoay xở.
Ninh Hạo hạ giọng:
"Vì sao lại không xoay được?"
Giang Li Nhi chỉ vào Bành Bảng, diễn viên đóng Tạ Tiểu Manh:
"Hắn đứng phía sau gần quá, cứ nhìn chằm chằm vào mông ta, ta không xoay được."
"Thật ra động tác này ta làm được, không phải chỉ là thể hiện sự lẳng lơ phóng đãng sao?"
"Nhưng, đối tượng không đúng mà."
Ninh Hạo bất đắc dĩ nói:
"Cô nương à, là diễn kịch mà, diễn kịch thôi..."
Giang Li Nhi chỉ vào Lâm Tiêu:
"Ngươi để hắn đứng sau lưng ta, nhìn chằm chằm vào mông ta, ta liền có thể xoay được."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Tiêu đang đến phim trường thăm.
Ninh Hạo chắp tay trước ngực:
"Lão bản, hay là... ngài hy sinh một chút."
Giang Li Nhi:
"Má, cái gì mà hy sinh một chút? Rõ ràng là phúc lợi được không?"
Bởi vì, một nửa khung hình này Tạ Tiểu Manh không xuất hiện, ống kính chỉ tập trung vào mông của Thanh Thanh.
Thế là, người đứng sau lưng Giang Li Nhi đổi thành Lâm Tiêu.
Bắt đầu.
Sau đó, Giang Li Nhi cưỡi xe máy, tha hồ lắc lư cái mông tròn trịa mọng nước của nàng.
Không những xoay được nhiệt tình mà còn rung lắc mạnh làm cái mông hơi nẩy lên, giống như giây sau sẽ ngồi lên mặt Lâm Tiêu vậy. Mọi người xung quanh đều nhìn mà ngây người.
Má nó!
Tạ Tiểu Manh cũng ngây người, má nó!
Trước mặt ta thì ngươi như vậy.
Mà. Mà trước mặt lão bản, thế này... vậy à?
Ninh Hạo:
"Giang Li Nhi, thu lại, thu lại một chút, lẳng lơ quá, lẳng lơ quá."
"Thanh Thanh đâu có lẳng lơ như vậy."
Mấy cảnh sau cũng vậy.
Nàng Giang Li Nhi nữ hải vương này, trước hết phải để Lâm Tiêu bên cạnh tạo cảm giác cho mình.
Mà quỷ quái chính là, khi Lâm Tiêu ở bên cạnh, nàng sẽ thỏa sức thể hiện sự phóng đãng lẳng lơ.
Sau đó đến khi Tạ Tiểu Manh ở bên cạnh thì nàng lại thu mình lại.
Thật tốt quá.
Mẹ nó, còn có thể diễn kiểu này, thật sự phục rồi.
"Hồ Qua, ngươi cũng ở đây à, trường của các ngươi cho phép các ngươi ra ngoài đóng phim sao?"
Lâm Tiêu vui mừng khi bất ngờ gặp được Hồ Qua, mà phần diễn của hắn cũng khá nhiều, chính là cái anh bảo vệ ẻo lả kia.
Chính là cái anh để ngươi vẽ bản đồ, ngươi còn soạn nhạc cái đó đó.
Phải nói, Hồ Qua hiện giờ gầy như vậy, đóng vai này lại vừa vặn, rất vui nhộn.
"Ta có mối quan hệ tốt với thầy giáo, mà lại cũng không cần quay lâu."
Hồ Qua:
"Ta còn dẫn theo cả Lý Niệm ra ngoài nữa."
Lý Niệm thoải mái bước tới trước mặt Lâm Tiêu.
"Lâm tổng khỏe."
Nàng đóng vai một nữ chính khác, cũng chính là cô vợ của nhân vật chính Bao Thế Hoành, nhưng lại ít đất diễn hơn.
"Chỉ có vậy thôi à?"
Nắm theo một túi xu.
"Đừng đánh nữa, cổ họng sắp câm rồi."
Tuy tuổi của nàng nhỏ hơn so với nhân vật trong phim, nhưng chỉ cần trang điểm một chút là được, điều quan trọng là nàng có khí chất nhu mì, rất phù hợp với nhân vật.
Thậm chí cả Khu Phi Phi cũng có mặt trong vở này, đóng vai thư ký của ông chủ Phùng kinh doanh bất động sản, vóc dáng đẹp và xinh xắn.
Sau khi quay xong cảnh phim hôm đó, Ninh Hạo tiến tới bên cạnh Lâm Tiêu, nói nhỏ:
"Lão bản, có muốn đi ra ngoài vui chơi một chút không?"
Ít nhất vào khoảnh khắc này, trông hắn có vẻ rất tà mi thử nhãn.
Những diễn viên nam xung quanh cũng đều hưng phấn cả lên.
Lâm Tiêu:
"Được thôi, ra ngoài chơi một chút."
Sau đó, cả đám đi tới một hộp đêm.
Từng dãy các cô gái đứng đó phong tình vạn chủng, chờ được chọn lựa.
Thời đại này, gái đẹp không nhiều, giá cả lại phải chăng, chỉ cần vài trăm tệ là được.
Ơ?
Có gì đó không đúng.
Trong đám người này, có vẻ như lẫn vào một sinh vật kỳ lạ.
Mẹ nó, Giang Li Nhi chen lẫn trong đám các em gái đó.
Mà lại, hoàn toàn không cùng gu với Lâm Tiêu, nàng ta còn tự ngồi lại gần hắn.
Càng quá đáng hơn là.
Nàng ta lại chọn một cô cho mình, và một cô cho Lâm Tiêu.
Lúc đầu vì có nàng nên những người khác còn chưa dám chơi.
Về sau.
Nàng ta chơi còn điên hơn cả mọi người.
Thế là, buông thả hết cả.
"Này này này..."
"Ngươi bớt đi một chút được không, khiêm tốn chút đi..."
Vì cô nàng lưu manh này, vừa mới làm cho mấy cô em gái ở đó xanh mặt.
Sau đó còn muốn kéo lông nách của Lâm Tiêu đi. Mấy em gái bị đàn ông sàm sỡ thì chỉ cười trừ, còn bị Giang Li Nhi cô nàng lưu manh này trêu ghẹo lại ngượng đến không chịu nổi.
Đến lúc tắt đèn.
Một trận quần ma loạn vũ bên trong.
Chỉ có Lâm Tiêu là ngồi trên ghế sofa.
"Này, nếu không có ta, ngươi có phải cũng sẽ tham gia làm loạn không?"
Giang Li Nhi hỏi.
Lâm Tiêu không thèm để ý.
"Lại đây, cho ngươi xem phúc lợi này."
Giang Li Nhi lấy ra chiếc Motorola E365, đây là chiếc điện thoại màn hình màu, có chức năng phát nhạc và camera 300 nghìn điểm ảnh.
Có thể coi là chiếc điện thoại cao cấp nhất lúc đó.
Sau đó, nàng đưa điện thoại cho Lâm Tiêu xem ảnh trong đó.
Má nó ơi! Ngươi điên rồi...
Trong đó có ảnh của cả Lý Đoan Đoan và Tằng Dục Tú, đều là bạn cùng phòng của nàng.
Có tấm đang ngủ bị chụp lén, có tấm đang tắm bị chụp lén.
Nhất là Lý Đoan Đoan, có mấy tấm trần như nhộng.
Mặc dù điểm ảnh rất thấp, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra.
"Giang Li Nhi, ngươi có chút đạo đức không vậy, đây là bạn của ngươi, để người ta chút riêng tư chứ."
Giang Li Nhi lập tức gọi cho Lý Đoan Đoan.
"Lý Đoan Đoan, Lâm Tiêu đang ở bên cạnh ta, vừa nãy ta cho hắn xem ảnh nuy của mày."
Lý Đoan Đoan:
"Giang Li Nhi, mày không phải là người."
"Giang Li Nhi, đồ hỗn đản."
"Giang Li Nhi, đồ biến thái."
"Giang Li Nhi, đi đóng phim vui không?"
Giang Li Nhi trực tiếp cúp máy, quay sang Lâm Tiêu nói:
"Ngươi xem đi, có vẻ như ngại lắm sao? Lần nào ta gửi ảnh gợi cảm của nó cho ngươi, nó đều giả lả cả."
"Thập Bát đệ, chúng ta nói một câu thật lòng."
"Ta cảm thấy chơi với ngươi rất vui, ngươi muốn tiếp tục ủng hộ thì ta tặng hết đám em trong phòng ngủ cho ngươi ngủ luôn."
"Trước mắt ta cảm thấy Lý Đoan Đoan và Tằng Dục Tú cũng đã bắt đầu lơi lỏng rồi."
Lâm Tiêu im lặng:
"Cút đi, đồ lưu manh."
Giang Li Nhi tùy tiện nằm xuống, hai chân gác lên tường, cứ thế mà nằm chơi.
"Ta quyết định, sau này ta sẽ theo đuổi con đường trở thành người nổi tiếng trên mạng."
"Thỉnh thoảng đóng phim, kiếm tiền."
"Thỉnh thoảng đi làm người mẫu, theo đuổi phong cách gợi cảm thuần khiết ấy."
Đêm khuya, một vài người trong đoàn làm phim đưa các cô gái về khách sạn, Lâm Tiêu không để ý, Giang Li Nhi cũng không để ý.
Thậm chí Lâm Tiêu còn nói lớn:
"Nói rõ nha, tất cả các hoạt động giải trí tối nay tôi bao hết. Nhưng mà... tiền đưa về, tự lo liệu."
Đêm đó, nhà sản xuất Trương Lộ được Cao Trường Hà phái tới để bàn giao với Lâm Tiêu.
"Đoàn làm phim này thật là hiếm có mà lại rất trong sạch."
"Đạo diễn không kiếm tiền, mà dồn hết tâm huyết vào việc làm phim cho tốt."
"Thỉnh thoảng dẫn cả đoàn đi chơi cũng tự bỏ tiền ra, chỉ là quy mô có hơi thấp, so với hôm nay còn thấp hơn nhiều."
"Tôi thấy anh ấy rất tốt, hào phóng, trượng nghĩa, đáng để công ty hết sức bồi dưỡng..."
Lâm Tiêu ở Trùng Khánh khoảng bốn ngày, sau đó trở về Thượng Hải.
Chuyến đi này xem như để thăm dò lòng quân.
Dù sao thì Crazy Stone 2006 là tác phẩm thứ hai của Nhị Cẩu giáo chủ.
Vừa mới về đến nơi, Vương Tinh liền tới văn phòng báo cáo.
Lâm Tiêu nhìn người này.
Trong số các ông lớn ở tương lai, có lẽ người này được coi là lạnh lùng vô tình nhất?
Toàn cục hóa, đưa người vào cỗ máy. Kiếp này ngươi hãy khác đi, đừng hành hạ đám shipper nữa.
Trước cứ quản Jiayuan of the Century đi, đợi khi Facebook đủ lớn mạnh, thì phái hắn ra nước ngoài mở rộng thị trường.
"Lâm tổng, đây là báo cáo mới nhất của Jiayuan of the Century tuần này."
Trang web này đã ra mắt được bốn tháng rồi.
Thời điểm đó, có rất nhiều người nói rằng, dù gì thì đây cũng là trang web cùng hệ thống, nên quảng bá một chút trên Facebook đi.
Nhưng Lâm Tiêu trực tiếp cự tuyệt.
Vẫn là câu nói kia, đây là trang web hẹn hò kết bạn, nhất định phải nghiêm túc, chân thực.
Nếu như ngay từ đầu đã có một lượng lớn người dùng không đúng mục tiêu, thì sẽ trực tiếp thay đổi toàn bộ màu sắc của trang web.
Màu sắc của mỗi trang web đều rất rất quan trọng.
Nếu từ đầu mà đã chọn sai màu, thì về sau sẽ không có cách nào sửa đổi được.
Hơn nữa, bây giờ chương trình Nếu Bạn Là Người Duy Nhất còn chưa được thu, nên không thể mang một lượng lớn người dùng đến với Jiayuan of the Century.
Tất cả thành viên, chỉ có thể dựa vào các cô gái lần lượt đi kéo về.
Vậy làm thế nào để kéo về?
Thì phải trực tiếp tới các công viên hẹn hò ở các thành phố lớn, lần lượt tuyên truyền và lôi kéo người đăng ký.
Bởi vì đây mới là đám người mục tiêu trực tiếp nhất.
Cho nên, các cô gái lúc đầu vốn nhàn rỗi, lập tức bận đến điên cuồng.
Ngay cả trong thời gian dịch bệnh, cũng chỉ gián đoạn một tháng.
Thời gian còn lại thì họ đi khắp cả nước đến các công viên hẹn hò, đến các ủy ban cư dân, thậm chí còn đến các nơi môi giới hôn nhân.
Khi Lâm Tiêu nhìn thấy bảng báo cáo.
Cả người có chút ngây ngẩn.
Đã có tám vạn thành viên rồi ư?
Má nó ơi! Các ngươi làm kiểu gì mà giỏi vậy?
Đến giờ nguy hiểm này, mà mới chỉ có tám mươi vạn thành viên.
"Hiện tại dịch bệnh cũng sắp kết thúc, Tô tổng bên kia chuẩn bị tổ chức hoạt động offline đầu tiên."
"Yêu cầu đưa ra khá cao, cả nam và nữ đều phải có bằng cấp chính quy trở lên, nhà trai phải có nhà ở."
"Quy mô trước mắt là 100 người, mỗi người đóng phí 666 tệ."
Năm 2003, 666 tệ, giá này thật sự rất cao.
Phải biết mười mấy hai mươi năm sau, vẫn có đầy những buổi gặp mặt chỉ có giá 60 tệ, 160 tệ bao đồ uống bánh ngọt.
Tất nhiên cũng có cả mấy nghìn tệ.
Bây giờ mà nói, cái giá này có phải quá cao không?
Vương Tinh nói:
"Lúc đầu chúng tôi cũng thấy cái giá này có phải hơi cao, nhưng tôi nghĩ nếu đây là buổi hẹn hò cao cấp, cả hai bên nam nữ đều có yêu cầu nhất định, thì giá cả cũng cần phải có tiêu chuẩn, như vậy mới sàng lọc được đám đông."
"Thực tế, dù cái giá này và còn bị giới hạn ở Thượng Hải, nhưng người đăng ký vẫn rất đông, chúng tôi đã sàng lọc ra một trăm người từ hơn nghìn người."
Dựa, nếu cứ tiếp tục thế này.
Trang web này có lẽ sẽ sớm có lợi nhuận mất thôi.
"Hoạt động offline hẹn hò đầu tiên của chúng ta sẽ diễn ra vào ngày 16 tháng 7."
Lâm Đức Lộc là một ông chủ của một tiệm cho thuê băng đĩa, anh ta còn một thân phận khác, đó chính là fan hâm mộ của Nhị Cẩu giáo chủ.
Anh ta đã bốn mươi tuổi, từng trải qua một cuộc đời phong phú.
Có những chuyện thậm chí không thể kể hết.
Từng làm những kẻ buôn lậu con trai hèn hạ nhất, từng lăn lộn ngoài xã hội, từng chém người, và cũng từng bị người khác chém.
Lăn lộn mấy chục năm, cũng không làm được gì ra hồn.
Đến khoảng ba mươi tuổi, anh gặp một người phụ nữ.
Một người phụ nữ tốt.
Anh đã lăn lộn nhiều năm, những cái khác không học được, nhưng lại rất giỏi về những chiêu trò của đàn ông.
Thế là, anh đem lòng chiếm được người con gái hiền lành, còn có chút xinh đẹp.
Gia đình nhà cô gái suýt tức điên, cô làm trong bưu điện, mà lại muốn đến với một tên lưu manh. Giằng co mấy năm, náo loạn mấy năm.
Cái bụng ngày một lớn.
Hai bên đều kiệt sức, rồi cuối cùng kết hôn.
Bố mẹ vợ nghiến răng, bỏ ra một số tiền mở cho anh một tiệm cho thuê băng đĩa.
Kết quả. .
Đây hoàn toàn không thể coi là lãng tử quay đầu.
Gần như trong chớp mắt. .
Tên lưu manh trở thành một người đàn ông tốt.
Không ăn chơi sa đọa, không ra ngoài la cà, cũng không hút thuốc, chỉ uống chút rượu.
Sau khi sinh một cô con gái thì càng trở nên yêu chiều con gái hơn.
Công việc kinh doanh của tiệm cũng không tệ, ít nhất hiện tại chưa hoàn toàn coi như là ngành công nghiệp lỗi thời.
Bố mẹ vợ ngạc nhiên.
Hả?
Cuộc hôn nhân này hóa ra lại tốt, con gái cũng sống rất hạnh phúc, kinh tế cũng ổn định.
Lâm Đức Lộc cũng không có sở thích gì khác, chỉ là về nhà rồi lên mạng đọc tiểu thuyết.
Đọc tứ đại kỳ thư, sau cũng dần thay đổi mà đến với trang "Ngứa".
Dần dần, cũng biến thành fan của Nhị Cẩu giáo chủ.
Bởi vì giấc mơ của anh đã kết thúc, đã bị một hiện thực khác ngọt ngào hơn chinh phục.
Nhưng Nhị Cẩu giáo chủ như đang thực hiện một giấc mơ vượt xa tưởng tượng của anh.
Anh không giống như những người khác ồn ào, la hét, liên tục bình luận trên diễn đàn "Thật giả ư?"
nói là muốn làm sao ủng hộ Nhị Cẩu giáo chủ.
Anh chỉ lặng lẽ ủng hộ.
Lần này, tác phẩm đầu tay của Nhị Cẩu giáo chủ, album của mấy ca sĩ dân gian xuất hiện.
Anh ta trực tiếp đặt hàng 500 cái từ đại lý.
Đây đều là album gốc, đúng là 500 cái là một số tiền không nhỏ.
Khi vợ anh thấy anh cúi đầu, kéo 500 cái album từ trong kho, cô cũng không nói gì.
Nhị Cẩu giáo chủ, cô cũng đã quen.
Bất quá, là do bị động mà quen thôi.
Bởi vì người chồng lưu manh của cô, mỗi khi làm việc thì lại mở máy tính lên xem tam đại, bát đại chân dung gì đó.
Lâu dần cô cũng quen, cảm thấy cái ông Nhị Cẩu giáo chủ này chắc toàn làm phim người lớn thôi.
Lâm Đức Lộc thật sự chỉ vì ủng hộ Nhị Cẩu giáo chủ mà thôi, không nghĩ đến việc bán được hết số album này, định để chúng nằm trong kho, đến lúc đó lỗ vốn bán tháo, thậm chí tặng luôn cho người ta.
Nhưng, với tư cách là một fan hâm mộ giáo chủ.
Anh ta vẫn tạo ra một biển hiệu lớn, viết tác phẩm đầu tay của Nhị Cẩu giáo chủ, ra mắt hoành tráng.
Đao Lang 2002 trận tuyết đầu tiên .
Phượng Hoàng Truyền Kỳ Trên Mặt Trăng .
Lightning quần tinh Chuột Yêu Gạo , Một vạn lý do , Cầu phật .
Mà cứ mỗi lần có người tới mua đĩa, anh liền giới thiệu cho bọn họ.
Tiệm cho thuê băng đĩa, lại bắt đầu vang lên hai bài của Đao Lang, hai bài của Phượng Hoàng Truyền Kỳ, Chuột yêu gạo , Cầu Phật và các ca khúc tương tự, liên tục phát đi phát lại.
Kết quả là...
Bán được ngày càng nhiều.
Đặc biệt là những người đã có tuổi, sau khi nghe ca khúc của Đao Lang, họ bỗng dưng có một cảm xúc rất đặc biệt.
"Bài này, hay quá, ta muốn mua!"
Nhất là những học sinh cấp hai, cấp ba, vậy mà lại trực tiếp tới tiệm hỏi mua Chuột Yêu Gạo .
Lâm Đức Lộc dù là fan trung thành của Nhị Cẩu giáo chủ, nhưng... lại thích Bọt biển , À , Ngộ Không hơn.
Nhưng, với tình hình trước mắt, anh thật sự không hiểu gì cả.
Album của Đao Lang bán chạy, anh còn có thể hiểu được, bởi vì kiểu phong cách Tây Vực này, thật là độc nhất vô nhị.
Mà xem xét khách quan thì chất lượng nhạc cũng rất cao.
Nhưng mà những album khác cũng bán chạy theo thì anh thật sự không hiểu nổi. Những bài này có hay đến thế sao?
Không những càng mua càng nhiều, mà thậm chí còn mang theo cả doanh thu của tiệm thuê băng đĩa của anh lên nữa.
Không được mấy ngày, khi có người đến mua nữa, anh đi tìm ở kho.
Kết quả phát hiện.
Bán hết sạch rồi!
Lập tức trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Má nó!
Thần tượng của ta ơi!
Nhị Cẩu giáo chủ, thật sự lợi hại đến thế sao?
Thiên Hậu Lạt Anh à, cái album Bây giờ trước tết tôi đã mua những 100 cái, đến giờ hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa bán hết đấy.
Tác phẩm đầu tay của Nhị Cẩu giáo chủ, album của mấy ca sĩ dân gian.
500 cái cơ đấy.
Mới chỉ có mấy ngày thôi mà, đã bán hết rồi?
Quan trọng là những người mua không phải là fan của Nhị Cẩu giáo chủ, họ thậm chí còn không biết Nhị Cẩu giáo chủ là ai.
Tôi thật sự hoàn toàn không hiểu nổi.
Giáo chủ bệ hạ ơi, ngài có thể nói cho tôi biết tại sao không?
Tôi biết ngài giỏi, nhưng ai mà ngờ ngài lại giỏi như thế này?
Toàn ca sĩ dân gian không có tên tuổi gì.
Vậy mà. . Bán được chạy như thế sao?"
"Ăn cơm thôi."
Từ bên ngoài truyền đến tiếng của vợ anh.
Vào những lúc cửa hàng đông khách thì vợ anh sẽ đưa cơm tới, đôi khi con gái yêu của anh sẽ đưa cơm đến.
Lâm Đức Lộc đi ra ngoài, vợ anh mặc bộ đồng phục váy của ngân hàng bưu điện.
Người ta nói bưu chính thì hỗn loạn, nhưng vợ anh làm ở điểm giao dịch nông thôn, thì có hỗn loạn gì, đều toàn tiếp xúc với các cô dì bác ở dưới quê.
Nhiều nhất nghiệp vụ cũng chỉ là ra ngoài thu tiền gửi từ con cái ở xa nhà gửi về.
Lúc vợ anh bị anh lừa về, vẫn còn trong trắng.
Bây giờ đã sinh con, dù hơi mũm mĩm nhưng cái khí chất trong sáng kia vẫn chưa biến mất.
Thanh tú, trắng trẻo.
Cái mông căng tròn.
Trong lòng Lâm Đức Lộc vui mừng, liền nói với vợ mình:
"Vợ yêu à, em lại đây, cho em xem cái này."
Vợ anh cũng không nghi ngờ gì, lại gần:
"Gì thế?"
"Lại giở trò rồi."
"Lại giở trò rồi."
Vào sâu trong kho hàng, cô đã bị đè xuống, đồng thời bị vén váy lên.
Khuôn mặt vợ anh đỏ bừng, khẽ "xì" một tiếng.
"Đồ lưu manh!"
"Cơm sắp nguội rồi."
Cô vừa hừ hừ, vừa nói.
Lâm Đức Lộc:
"Cơm làm sao ngon bằng em."
Gió êm sóng lặng, vợ anh bưng một chậu nước rửa mông.
"Hôm nay làm sao mà vui vẻ vậy?"
Lâm Đức Lộc:
"Có biết Nhị Cẩu giáo chủ không?"
Vợ anh ngây thơ nói:
"Biết chứ, không phải toàn đóng phim người lớn à?"
"Không phải đóng phim người lớn, không phải đóng phim người lớn."
"Được rồi, có lẽ là từng đóng thôi."
"Anh ấy là thần tượng tinh thần của em, em chợt phát hiện, anh ấy còn giỏi hơn trong tưởng tượng của em."
"Em cứ nghĩ là đang giúp anh ấy, kết quả là anh ấy đang giúp em."
"Anh ấy nói muốn giúp người bình thường thành tựu ước mơ, có lẽ... có lẽ là thật."
"Anh ấy thật sự quá giỏi!"
Vợ anh hoàn toàn không hiểu, người đàn ông của cô lại không hiểu vì sao lại nói mấy lời đó, mặc dù vừa nãy anh ta trở nên hung mãnh như một con thú, nhưng cũng rất tốt.
"Chồng của người ta ở cái tuổi này sớm đã yếu rồi, còn lão công của ta lại lợi hại như vậy."
"Thôi, đừng có khoe nữa, ăn cơm đi!"
Cùng lúc đó, hai ông lớn của Ocean Butterflies, Hồ Điền và Tất Khiếu Thế cũng ngây người.
Nhìn bảng báo cáo số lượng trên đó mà cứ ngỡ là mình đang mơ.
Còn ở bên ngoài thì điện thoại vẫn không ngừng reo.
Đều là đại diện phân phối ở các nơi gọi tới.
Chỉ có một nội dung, mau chóng thêm hàng, thêm hàng.
Hai người chuyên nghiệp âm nhạc, lại nhìn nhau ngơ ngác.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cái Nhị Cẩu giáo chủ này, lại giỏi đến vậy sao?
Bọn họ đối với đòn đánh đầu của Ocean Butterflies, đã không còn hy vọng gì nữa.
Kết quả lại mang đến một bất ngờ lớn thế này sao?
Ninh Hạo đang quay bộ phim Crazy Stone 2006 tại nơi đây.
So với kiếp trước, chi phí của hắn bây giờ thật sự dư dả hơn quá nhiều. Kiếp trước hắn chỉ có không đến 5 triệu, đã vậy còn phải chắp vá lung tung để hỗ trợ một phần vào.
Còn kiếp này, có khoảng chừng 8 triệu, mà lại cát-xê của mấy diễn viên chủ chốt còn hơi thấp một chút.
Đạo diễn Ninh lúc quay phim, nhất là thời gian trước, là người rất dễ nói chuyện.
Bây giờ thì muốn thoải mái hơn một chút, nhưng cũng muốn mọi thứ phải càng tốt hơn nữa.
Bộ phim này, vừa qua Tết Nguyên Đán là bắt đầu quay ngay. Và ngay cả trong thời gian dịch bệnh cực kỳ nghiêm trọng, bọn họ cũng không hề dừng lại, ngược lại còn tập trung hơn, quay phim hăng say hơn.
Bởi vì bối cảnh của bộ phim này không nhiều, chỉ có quán trọ nhỏ và khu vực xung quanh chùa La Hán. Thường ngày có nhiều người qua lại, thật sự không tốt để quay phim.
Lúc dịch bệnh nghiêm trọng, cả khu vực đều vắng tanh, đây mới thực sự là thời điểm tốt để quay.
Thậm chí Ninh Hạo còn nói một câu, bây giờ thích hợp nhất là quay phim cương thi hoặc phim mạt thế.
Còn Giang Li được giải nhất cuộc thi Hoa khôi Giảng đường, trở thành nữ chính của phim, bạn gái Thanh Thanh của Đạo ca, một cô gái nổi loạn.
Phần diễn của nàng không nhiều, cũng chỉ khoảng bốn cảnh.
Sân chơi, cầu vượt nhìn ảnh, đi cáp treo qua sông, cuối cùng là bắt gian.
Cộng lại, cộng lại cũng chưa tới mười phút.
Nhưng mà khi bắt đầu quay, thì lại vô cùng vất vả.
Không biết đã bị quay hỏng bao nhiêu lần.
Giang Li Nhi sắp bị hành cho phát điên rồi.
"Ngươi mẹ nó làm cái gì vậy? Chẳng phải ngươi diễn giỏi lắm sao? Bình thường trạng thái của ngươi không phải rất tốt sao?"
"Chỉ là cưỡi xe máy rung mông thôi mà, sao lại không diễn được?"
"Sao lại không thả lỏng ra được?"
Thật ra đạo diễn Ninh Hạo rất thích Giang Li Nhi vào vai này, vì quá tuyệt vời.
Khí chất này của nàng, vóc dáng nảy lửa này.
Đúng vậy, không nói tới dáng người mà là nói tới cơ thể.
Tuyệt đối thuần khiết.
Cho nên cảnh xoay người vểnh mông, cưỡi xe máy rung lắc, hắn cảm thấy sẽ cực kỳ ấn tượng.
Bởi vì, đường cong eo mông của nàng có nét khoa trương của phụ nữ nước ngoài.
Kiểu gợi cảm đến bùng nổ.
Nhưng đến khi thật sự khai máy, Giang Li Nhi hoàn toàn không thể nhập vai được.
Cảnh này là cảnh Tạ Tiểu Manh và cô gặp lần đầu tiên, bị sự quyến rũ và xinh đẹp của nàng làm cho lảo đảo, từ đó chìm đắm.
Hơn nữa còn phối thêm nhạc nền ta yêu nàng, người đẹp.
Ninh Hạo đã tức giận không biết bao nhiêu lần, đều vô dụng.
Càng nổi giận thì Giang Li Nhi càng không thể xoay xở.
Ninh Hạo hạ giọng:
"Vì sao lại không xoay được?"
Giang Li Nhi chỉ vào Bành Bảng, diễn viên đóng Tạ Tiểu Manh:
"Hắn đứng phía sau gần quá, cứ nhìn chằm chằm vào mông ta, ta không xoay được."
"Thật ra động tác này ta làm được, không phải chỉ là thể hiện sự lẳng lơ phóng đãng sao?"
"Nhưng, đối tượng không đúng mà."
Ninh Hạo bất đắc dĩ nói:
"Cô nương à, là diễn kịch mà, diễn kịch thôi..."
Giang Li Nhi chỉ vào Lâm Tiêu:
"Ngươi để hắn đứng sau lưng ta, nhìn chằm chằm vào mông ta, ta liền có thể xoay được."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Tiêu đang đến phim trường thăm.
Ninh Hạo chắp tay trước ngực:
"Lão bản, hay là... ngài hy sinh một chút."
Giang Li Nhi:
"Má, cái gì mà hy sinh một chút? Rõ ràng là phúc lợi được không?"
Bởi vì, một nửa khung hình này Tạ Tiểu Manh không xuất hiện, ống kính chỉ tập trung vào mông của Thanh Thanh.
Thế là, người đứng sau lưng Giang Li Nhi đổi thành Lâm Tiêu.
Bắt đầu.
Sau đó, Giang Li Nhi cưỡi xe máy, tha hồ lắc lư cái mông tròn trịa mọng nước của nàng.
Không những xoay được nhiệt tình mà còn rung lắc mạnh làm cái mông hơi nẩy lên, giống như giây sau sẽ ngồi lên mặt Lâm Tiêu vậy. Mọi người xung quanh đều nhìn mà ngây người.
Má nó!
Tạ Tiểu Manh cũng ngây người, má nó!
Trước mặt ta thì ngươi như vậy.
Mà. Mà trước mặt lão bản, thế này... vậy à?
Ninh Hạo:
"Giang Li Nhi, thu lại, thu lại một chút, lẳng lơ quá, lẳng lơ quá."
"Thanh Thanh đâu có lẳng lơ như vậy."
Mấy cảnh sau cũng vậy.
Nàng Giang Li Nhi nữ hải vương này, trước hết phải để Lâm Tiêu bên cạnh tạo cảm giác cho mình.
Mà quỷ quái chính là, khi Lâm Tiêu ở bên cạnh, nàng sẽ thỏa sức thể hiện sự phóng đãng lẳng lơ.
Sau đó đến khi Tạ Tiểu Manh ở bên cạnh thì nàng lại thu mình lại.
Thật tốt quá.
Mẹ nó, còn có thể diễn kiểu này, thật sự phục rồi.
"Hồ Qua, ngươi cũng ở đây à, trường của các ngươi cho phép các ngươi ra ngoài đóng phim sao?"
Lâm Tiêu vui mừng khi bất ngờ gặp được Hồ Qua, mà phần diễn của hắn cũng khá nhiều, chính là cái anh bảo vệ ẻo lả kia.
Chính là cái anh để ngươi vẽ bản đồ, ngươi còn soạn nhạc cái đó đó.
Phải nói, Hồ Qua hiện giờ gầy như vậy, đóng vai này lại vừa vặn, rất vui nhộn.
"Ta có mối quan hệ tốt với thầy giáo, mà lại cũng không cần quay lâu."
Hồ Qua:
"Ta còn dẫn theo cả Lý Niệm ra ngoài nữa."
Lý Niệm thoải mái bước tới trước mặt Lâm Tiêu.
"Lâm tổng khỏe."
Nàng đóng vai một nữ chính khác, cũng chính là cô vợ của nhân vật chính Bao Thế Hoành, nhưng lại ít đất diễn hơn.
"Chỉ có vậy thôi à?"
Nắm theo một túi xu.
"Đừng đánh nữa, cổ họng sắp câm rồi."
Tuy tuổi của nàng nhỏ hơn so với nhân vật trong phim, nhưng chỉ cần trang điểm một chút là được, điều quan trọng là nàng có khí chất nhu mì, rất phù hợp với nhân vật.
Thậm chí cả Khu Phi Phi cũng có mặt trong vở này, đóng vai thư ký của ông chủ Phùng kinh doanh bất động sản, vóc dáng đẹp và xinh xắn.
Sau khi quay xong cảnh phim hôm đó, Ninh Hạo tiến tới bên cạnh Lâm Tiêu, nói nhỏ:
"Lão bản, có muốn đi ra ngoài vui chơi một chút không?"
Ít nhất vào khoảnh khắc này, trông hắn có vẻ rất tà mi thử nhãn.
Những diễn viên nam xung quanh cũng đều hưng phấn cả lên.
Lâm Tiêu:
"Được thôi, ra ngoài chơi một chút."
Sau đó, cả đám đi tới một hộp đêm.
Từng dãy các cô gái đứng đó phong tình vạn chủng, chờ được chọn lựa.
Thời đại này, gái đẹp không nhiều, giá cả lại phải chăng, chỉ cần vài trăm tệ là được.
Ơ?
Có gì đó không đúng.
Trong đám người này, có vẻ như lẫn vào một sinh vật kỳ lạ.
Mẹ nó, Giang Li Nhi chen lẫn trong đám các em gái đó.
Mà lại, hoàn toàn không cùng gu với Lâm Tiêu, nàng ta còn tự ngồi lại gần hắn.
Càng quá đáng hơn là.
Nàng ta lại chọn một cô cho mình, và một cô cho Lâm Tiêu.
Lúc đầu vì có nàng nên những người khác còn chưa dám chơi.
Về sau.
Nàng ta chơi còn điên hơn cả mọi người.
Thế là, buông thả hết cả.
"Này này này..."
"Ngươi bớt đi một chút được không, khiêm tốn chút đi..."
Vì cô nàng lưu manh này, vừa mới làm cho mấy cô em gái ở đó xanh mặt.
Sau đó còn muốn kéo lông nách của Lâm Tiêu đi. Mấy em gái bị đàn ông sàm sỡ thì chỉ cười trừ, còn bị Giang Li Nhi cô nàng lưu manh này trêu ghẹo lại ngượng đến không chịu nổi.
Đến lúc tắt đèn.
Một trận quần ma loạn vũ bên trong.
Chỉ có Lâm Tiêu là ngồi trên ghế sofa.
"Này, nếu không có ta, ngươi có phải cũng sẽ tham gia làm loạn không?"
Giang Li Nhi hỏi.
Lâm Tiêu không thèm để ý.
"Lại đây, cho ngươi xem phúc lợi này."
Giang Li Nhi lấy ra chiếc Motorola E365, đây là chiếc điện thoại màn hình màu, có chức năng phát nhạc và camera 300 nghìn điểm ảnh.
Có thể coi là chiếc điện thoại cao cấp nhất lúc đó.
Sau đó, nàng đưa điện thoại cho Lâm Tiêu xem ảnh trong đó.
Má nó ơi! Ngươi điên rồi...
Trong đó có ảnh của cả Lý Đoan Đoan và Tằng Dục Tú, đều là bạn cùng phòng của nàng.
Có tấm đang ngủ bị chụp lén, có tấm đang tắm bị chụp lén.
Nhất là Lý Đoan Đoan, có mấy tấm trần như nhộng.
Mặc dù điểm ảnh rất thấp, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn ra.
"Giang Li Nhi, ngươi có chút đạo đức không vậy, đây là bạn của ngươi, để người ta chút riêng tư chứ."
Giang Li Nhi lập tức gọi cho Lý Đoan Đoan.
"Lý Đoan Đoan, Lâm Tiêu đang ở bên cạnh ta, vừa nãy ta cho hắn xem ảnh nuy của mày."
Lý Đoan Đoan:
"Giang Li Nhi, mày không phải là người."
"Giang Li Nhi, đồ hỗn đản."
"Giang Li Nhi, đồ biến thái."
"Giang Li Nhi, đi đóng phim vui không?"
Giang Li Nhi trực tiếp cúp máy, quay sang Lâm Tiêu nói:
"Ngươi xem đi, có vẻ như ngại lắm sao? Lần nào ta gửi ảnh gợi cảm của nó cho ngươi, nó đều giả lả cả."
"Thập Bát đệ, chúng ta nói một câu thật lòng."
"Ta cảm thấy chơi với ngươi rất vui, ngươi muốn tiếp tục ủng hộ thì ta tặng hết đám em trong phòng ngủ cho ngươi ngủ luôn."
"Trước mắt ta cảm thấy Lý Đoan Đoan và Tằng Dục Tú cũng đã bắt đầu lơi lỏng rồi."
Lâm Tiêu im lặng:
"Cút đi, đồ lưu manh."
Giang Li Nhi tùy tiện nằm xuống, hai chân gác lên tường, cứ thế mà nằm chơi.
"Ta quyết định, sau này ta sẽ theo đuổi con đường trở thành người nổi tiếng trên mạng."
"Thỉnh thoảng đóng phim, kiếm tiền."
"Thỉnh thoảng đi làm người mẫu, theo đuổi phong cách gợi cảm thuần khiết ấy."
Đêm khuya, một vài người trong đoàn làm phim đưa các cô gái về khách sạn, Lâm Tiêu không để ý, Giang Li Nhi cũng không để ý.
Thậm chí Lâm Tiêu còn nói lớn:
"Nói rõ nha, tất cả các hoạt động giải trí tối nay tôi bao hết. Nhưng mà... tiền đưa về, tự lo liệu."
Đêm đó, nhà sản xuất Trương Lộ được Cao Trường Hà phái tới để bàn giao với Lâm Tiêu.
"Đoàn làm phim này thật là hiếm có mà lại rất trong sạch."
"Đạo diễn không kiếm tiền, mà dồn hết tâm huyết vào việc làm phim cho tốt."
"Thỉnh thoảng dẫn cả đoàn đi chơi cũng tự bỏ tiền ra, chỉ là quy mô có hơi thấp, so với hôm nay còn thấp hơn nhiều."
"Tôi thấy anh ấy rất tốt, hào phóng, trượng nghĩa, đáng để công ty hết sức bồi dưỡng..."
Lâm Tiêu ở Trùng Khánh khoảng bốn ngày, sau đó trở về Thượng Hải.
Chuyến đi này xem như để thăm dò lòng quân.
Dù sao thì Crazy Stone 2006 là tác phẩm thứ hai của Nhị Cẩu giáo chủ.
Vừa mới về đến nơi, Vương Tinh liền tới văn phòng báo cáo.
Lâm Tiêu nhìn người này.
Trong số các ông lớn ở tương lai, có lẽ người này được coi là lạnh lùng vô tình nhất?
Toàn cục hóa, đưa người vào cỗ máy. Kiếp này ngươi hãy khác đi, đừng hành hạ đám shipper nữa.
Trước cứ quản Jiayuan of the Century đi, đợi khi Facebook đủ lớn mạnh, thì phái hắn ra nước ngoài mở rộng thị trường.
"Lâm tổng, đây là báo cáo mới nhất của Jiayuan of the Century tuần này."
Trang web này đã ra mắt được bốn tháng rồi.
Thời điểm đó, có rất nhiều người nói rằng, dù gì thì đây cũng là trang web cùng hệ thống, nên quảng bá một chút trên Facebook đi.
Nhưng Lâm Tiêu trực tiếp cự tuyệt.
Vẫn là câu nói kia, đây là trang web hẹn hò kết bạn, nhất định phải nghiêm túc, chân thực.
Nếu như ngay từ đầu đã có một lượng lớn người dùng không đúng mục tiêu, thì sẽ trực tiếp thay đổi toàn bộ màu sắc của trang web.
Màu sắc của mỗi trang web đều rất rất quan trọng.
Nếu từ đầu mà đã chọn sai màu, thì về sau sẽ không có cách nào sửa đổi được.
Hơn nữa, bây giờ chương trình Nếu Bạn Là Người Duy Nhất còn chưa được thu, nên không thể mang một lượng lớn người dùng đến với Jiayuan of the Century.
Tất cả thành viên, chỉ có thể dựa vào các cô gái lần lượt đi kéo về.
Vậy làm thế nào để kéo về?
Thì phải trực tiếp tới các công viên hẹn hò ở các thành phố lớn, lần lượt tuyên truyền và lôi kéo người đăng ký.
Bởi vì đây mới là đám người mục tiêu trực tiếp nhất.
Cho nên, các cô gái lúc đầu vốn nhàn rỗi, lập tức bận đến điên cuồng.
Ngay cả trong thời gian dịch bệnh, cũng chỉ gián đoạn một tháng.
Thời gian còn lại thì họ đi khắp cả nước đến các công viên hẹn hò, đến các ủy ban cư dân, thậm chí còn đến các nơi môi giới hôn nhân.
Khi Lâm Tiêu nhìn thấy bảng báo cáo.
Cả người có chút ngây ngẩn.
Đã có tám vạn thành viên rồi ư?
Má nó ơi! Các ngươi làm kiểu gì mà giỏi vậy?
Đến giờ nguy hiểm này, mà mới chỉ có tám mươi vạn thành viên.
"Hiện tại dịch bệnh cũng sắp kết thúc, Tô tổng bên kia chuẩn bị tổ chức hoạt động offline đầu tiên."
"Yêu cầu đưa ra khá cao, cả nam và nữ đều phải có bằng cấp chính quy trở lên, nhà trai phải có nhà ở."
"Quy mô trước mắt là 100 người, mỗi người đóng phí 666 tệ."
Năm 2003, 666 tệ, giá này thật sự rất cao.
Phải biết mười mấy hai mươi năm sau, vẫn có đầy những buổi gặp mặt chỉ có giá 60 tệ, 160 tệ bao đồ uống bánh ngọt.
Tất nhiên cũng có cả mấy nghìn tệ.
Bây giờ mà nói, cái giá này có phải quá cao không?
Vương Tinh nói:
"Lúc đầu chúng tôi cũng thấy cái giá này có phải hơi cao, nhưng tôi nghĩ nếu đây là buổi hẹn hò cao cấp, cả hai bên nam nữ đều có yêu cầu nhất định, thì giá cả cũng cần phải có tiêu chuẩn, như vậy mới sàng lọc được đám đông."
"Thực tế, dù cái giá này và còn bị giới hạn ở Thượng Hải, nhưng người đăng ký vẫn rất đông, chúng tôi đã sàng lọc ra một trăm người từ hơn nghìn người."
Dựa, nếu cứ tiếp tục thế này.
Trang web này có lẽ sẽ sớm có lợi nhuận mất thôi.
"Hoạt động offline hẹn hò đầu tiên của chúng ta sẽ diễn ra vào ngày 16 tháng 7."
Lâm Đức Lộc là một ông chủ của một tiệm cho thuê băng đĩa, anh ta còn một thân phận khác, đó chính là fan hâm mộ của Nhị Cẩu giáo chủ.
Anh ta đã bốn mươi tuổi, từng trải qua một cuộc đời phong phú.
Có những chuyện thậm chí không thể kể hết.
Từng làm những kẻ buôn lậu con trai hèn hạ nhất, từng lăn lộn ngoài xã hội, từng chém người, và cũng từng bị người khác chém.
Lăn lộn mấy chục năm, cũng không làm được gì ra hồn.
Đến khoảng ba mươi tuổi, anh gặp một người phụ nữ.
Một người phụ nữ tốt.
Anh đã lăn lộn nhiều năm, những cái khác không học được, nhưng lại rất giỏi về những chiêu trò của đàn ông.
Thế là, anh đem lòng chiếm được người con gái hiền lành, còn có chút xinh đẹp.
Gia đình nhà cô gái suýt tức điên, cô làm trong bưu điện, mà lại muốn đến với một tên lưu manh. Giằng co mấy năm, náo loạn mấy năm.
Cái bụng ngày một lớn.
Hai bên đều kiệt sức, rồi cuối cùng kết hôn.
Bố mẹ vợ nghiến răng, bỏ ra một số tiền mở cho anh một tiệm cho thuê băng đĩa.
Kết quả. .
Đây hoàn toàn không thể coi là lãng tử quay đầu.
Gần như trong chớp mắt. .
Tên lưu manh trở thành một người đàn ông tốt.
Không ăn chơi sa đọa, không ra ngoài la cà, cũng không hút thuốc, chỉ uống chút rượu.
Sau khi sinh một cô con gái thì càng trở nên yêu chiều con gái hơn.
Công việc kinh doanh của tiệm cũng không tệ, ít nhất hiện tại chưa hoàn toàn coi như là ngành công nghiệp lỗi thời.
Bố mẹ vợ ngạc nhiên.
Hả?
Cuộc hôn nhân này hóa ra lại tốt, con gái cũng sống rất hạnh phúc, kinh tế cũng ổn định.
Lâm Đức Lộc cũng không có sở thích gì khác, chỉ là về nhà rồi lên mạng đọc tiểu thuyết.
Đọc tứ đại kỳ thư, sau cũng dần thay đổi mà đến với trang "Ngứa".
Dần dần, cũng biến thành fan của Nhị Cẩu giáo chủ.
Bởi vì giấc mơ của anh đã kết thúc, đã bị một hiện thực khác ngọt ngào hơn chinh phục.
Nhưng Nhị Cẩu giáo chủ như đang thực hiện một giấc mơ vượt xa tưởng tượng của anh.
Anh không giống như những người khác ồn ào, la hét, liên tục bình luận trên diễn đàn "Thật giả ư?"
nói là muốn làm sao ủng hộ Nhị Cẩu giáo chủ.
Anh chỉ lặng lẽ ủng hộ.
Lần này, tác phẩm đầu tay của Nhị Cẩu giáo chủ, album của mấy ca sĩ dân gian xuất hiện.
Anh ta trực tiếp đặt hàng 500 cái từ đại lý.
Đây đều là album gốc, đúng là 500 cái là một số tiền không nhỏ.
Khi vợ anh thấy anh cúi đầu, kéo 500 cái album từ trong kho, cô cũng không nói gì.
Nhị Cẩu giáo chủ, cô cũng đã quen.
Bất quá, là do bị động mà quen thôi.
Bởi vì người chồng lưu manh của cô, mỗi khi làm việc thì lại mở máy tính lên xem tam đại, bát đại chân dung gì đó.
Lâu dần cô cũng quen, cảm thấy cái ông Nhị Cẩu giáo chủ này chắc toàn làm phim người lớn thôi.
Lâm Đức Lộc thật sự chỉ vì ủng hộ Nhị Cẩu giáo chủ mà thôi, không nghĩ đến việc bán được hết số album này, định để chúng nằm trong kho, đến lúc đó lỗ vốn bán tháo, thậm chí tặng luôn cho người ta.
Nhưng, với tư cách là một fan hâm mộ giáo chủ.
Anh ta vẫn tạo ra một biển hiệu lớn, viết tác phẩm đầu tay của Nhị Cẩu giáo chủ, ra mắt hoành tráng.
Đao Lang 2002 trận tuyết đầu tiên .
Phượng Hoàng Truyền Kỳ Trên Mặt Trăng .
Lightning quần tinh Chuột Yêu Gạo , Một vạn lý do , Cầu phật .
Mà cứ mỗi lần có người tới mua đĩa, anh liền giới thiệu cho bọn họ.
Tiệm cho thuê băng đĩa, lại bắt đầu vang lên hai bài của Đao Lang, hai bài của Phượng Hoàng Truyền Kỳ, Chuột yêu gạo , Cầu Phật và các ca khúc tương tự, liên tục phát đi phát lại.
Kết quả là...
Bán được ngày càng nhiều.
Đặc biệt là những người đã có tuổi, sau khi nghe ca khúc của Đao Lang, họ bỗng dưng có một cảm xúc rất đặc biệt.
"Bài này, hay quá, ta muốn mua!"
Nhất là những học sinh cấp hai, cấp ba, vậy mà lại trực tiếp tới tiệm hỏi mua Chuột Yêu Gạo .
Lâm Đức Lộc dù là fan trung thành của Nhị Cẩu giáo chủ, nhưng... lại thích Bọt biển , À , Ngộ Không hơn.
Nhưng, với tình hình trước mắt, anh thật sự không hiểu gì cả.
Album của Đao Lang bán chạy, anh còn có thể hiểu được, bởi vì kiểu phong cách Tây Vực này, thật là độc nhất vô nhị.
Mà xem xét khách quan thì chất lượng nhạc cũng rất cao.
Nhưng mà những album khác cũng bán chạy theo thì anh thật sự không hiểu nổi. Những bài này có hay đến thế sao?
Không những càng mua càng nhiều, mà thậm chí còn mang theo cả doanh thu của tiệm thuê băng đĩa của anh lên nữa.
Không được mấy ngày, khi có người đến mua nữa, anh đi tìm ở kho.
Kết quả phát hiện.
Bán hết sạch rồi!
Lập tức trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Má nó!
Thần tượng của ta ơi!
Nhị Cẩu giáo chủ, thật sự lợi hại đến thế sao?
Thiên Hậu Lạt Anh à, cái album Bây giờ trước tết tôi đã mua những 100 cái, đến giờ hơn nửa năm rồi mà vẫn chưa bán hết đấy.
Tác phẩm đầu tay của Nhị Cẩu giáo chủ, album của mấy ca sĩ dân gian.
500 cái cơ đấy.
Mới chỉ có mấy ngày thôi mà, đã bán hết rồi?
Quan trọng là những người mua không phải là fan của Nhị Cẩu giáo chủ, họ thậm chí còn không biết Nhị Cẩu giáo chủ là ai.
Tôi thật sự hoàn toàn không hiểu nổi.
Giáo chủ bệ hạ ơi, ngài có thể nói cho tôi biết tại sao không?
Tôi biết ngài giỏi, nhưng ai mà ngờ ngài lại giỏi như thế này?
Toàn ca sĩ dân gian không có tên tuổi gì.
Vậy mà. . Bán được chạy như thế sao?"
"Ăn cơm thôi."
Từ bên ngoài truyền đến tiếng của vợ anh.
Vào những lúc cửa hàng đông khách thì vợ anh sẽ đưa cơm tới, đôi khi con gái yêu của anh sẽ đưa cơm đến.
Lâm Đức Lộc đi ra ngoài, vợ anh mặc bộ đồng phục váy của ngân hàng bưu điện.
Người ta nói bưu chính thì hỗn loạn, nhưng vợ anh làm ở điểm giao dịch nông thôn, thì có hỗn loạn gì, đều toàn tiếp xúc với các cô dì bác ở dưới quê.
Nhiều nhất nghiệp vụ cũng chỉ là ra ngoài thu tiền gửi từ con cái ở xa nhà gửi về.
Lúc vợ anh bị anh lừa về, vẫn còn trong trắng.
Bây giờ đã sinh con, dù hơi mũm mĩm nhưng cái khí chất trong sáng kia vẫn chưa biến mất.
Thanh tú, trắng trẻo.
Cái mông căng tròn.
Trong lòng Lâm Đức Lộc vui mừng, liền nói với vợ mình:
"Vợ yêu à, em lại đây, cho em xem cái này."
Vợ anh cũng không nghi ngờ gì, lại gần:
"Gì thế?"
"Lại giở trò rồi."
"Lại giở trò rồi."
Vào sâu trong kho hàng, cô đã bị đè xuống, đồng thời bị vén váy lên.
Khuôn mặt vợ anh đỏ bừng, khẽ "xì" một tiếng.
"Đồ lưu manh!"
"Cơm sắp nguội rồi."
Cô vừa hừ hừ, vừa nói.
Lâm Đức Lộc:
"Cơm làm sao ngon bằng em."
Gió êm sóng lặng, vợ anh bưng một chậu nước rửa mông.
"Hôm nay làm sao mà vui vẻ vậy?"
Lâm Đức Lộc:
"Có biết Nhị Cẩu giáo chủ không?"
Vợ anh ngây thơ nói:
"Biết chứ, không phải toàn đóng phim người lớn à?"
"Không phải đóng phim người lớn, không phải đóng phim người lớn."
"Được rồi, có lẽ là từng đóng thôi."
"Anh ấy là thần tượng tinh thần của em, em chợt phát hiện, anh ấy còn giỏi hơn trong tưởng tượng của em."
"Em cứ nghĩ là đang giúp anh ấy, kết quả là anh ấy đang giúp em."
"Anh ấy nói muốn giúp người bình thường thành tựu ước mơ, có lẽ... có lẽ là thật."
"Anh ấy thật sự quá giỏi!"
Vợ anh hoàn toàn không hiểu, người đàn ông của cô lại không hiểu vì sao lại nói mấy lời đó, mặc dù vừa nãy anh ta trở nên hung mãnh như một con thú, nhưng cũng rất tốt.
"Chồng của người ta ở cái tuổi này sớm đã yếu rồi, còn lão công của ta lại lợi hại như vậy."
"Thôi, đừng có khoe nữa, ăn cơm đi!"
Cùng lúc đó, hai ông lớn của Ocean Butterflies, Hồ Điền và Tất Khiếu Thế cũng ngây người.
Nhìn bảng báo cáo số lượng trên đó mà cứ ngỡ là mình đang mơ.
Còn ở bên ngoài thì điện thoại vẫn không ngừng reo.
Đều là đại diện phân phối ở các nơi gọi tới.
Chỉ có một nội dung, mau chóng thêm hàng, thêm hàng.
Hai người chuyên nghiệp âm nhạc, lại nhìn nhau ngơ ngác.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cái Nhị Cẩu giáo chủ này, lại giỏi đến vậy sao?
Bọn họ đối với đòn đánh đầu của Ocean Butterflies, đã không còn hy vọng gì nữa.
Kết quả lại mang đến một bất ngờ lớn thế này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận