Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 12: Quá kinh diễm !

Viết xong, Lâm Tiêu cầm lấy hành lý nói:
"Ta còn phải đuổi tàu, vậy đi trước đây."
Giáo sư Bạch Vãn Tình vẫn đắm chìm trong mấy câu thơ này, nghe Lâm Tiêu nói liền gật đầu đáp:
"Ừ, được, Lâm đồng học."
Sau đó, Lâm Tiêu vội vã ra về hướng nhà ga.
Giáo sư Bạch Vãn Tình nhìn xuống đám nghiên cứu sinh và tiến sĩ ngành Ngữ văn, hỏi:
"Còn ai muốn lên viết không?"
Mấy chục sinh viên lập tức lắc đầu, người vừa đứng lên cũng lại ngồi xuống.
Lúc trước còn đang kích động, giờ mà lên viết thì đúng là tự bôi xấu mặt.
Giáo sư Bạch Vãn Tình nói:
"Kinh diễm quá nhỉ?"
Đám sinh viên bên dưới gật đầu lia lịa.
Bạch Vãn Tình nói:
"Các em không viết được những câu thơ như vậy ư? Cậu ấy mới là học sinh cấp ba thôi đấy."
Mấy chục người bên dưới lại nhao nhao gật đầu.
Bạch Vãn Tình nói:
"Tôi cũng không viết được. Thơ hiện đại yêu cầu về niêm luật không gắt gao bằng thơ cổ, nhưng ngược lại lại khó hơn rất nhiều. Cảm xúc là thứ có thì có, không có thì không có. Còn phải dùng từ ngữ trau chuốt nhất để thể hiện cảm xúc trong lòng thì quá khó."
"Văn chương đúng là quá xem trọng thiên phú, không phân biệt tuổi tác, thật là không công bằng."
Lâm Tiêu lên tàu xong, tiện tay mua một tờ báo.
Đang là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nên trong toa tàu rất đông đúc.
Lâm Tiêu cũng không lôi laptop ra dùng, một là không có mạng, chẳng có gì hay ho.
Hai là laptop lúc này vẫn còn là thứ hiếm có, giờ mà lấy ra dùng thì người khác lại tưởng mình khoe của.
Hắn mở tờ báo ra xem giết thời gian.
Đột nhiên, một cái tên khắc cốt ghi tâm lọt vào tầm mắt.
"Tài nữ số một Bắc Đại phá sản, vong mạng trên internet."
Hạ Tịch!
Ân nhân của kiếp trước, người đã nhẹ nhàng duỗi một ngón tay kéo Lâm Tiêu ra khỏi vực sâu, đưa lên mây xanh.
Lâm Tiêu thậm chí còn không biết vì sao nàng lại ra tay giúp mình.
Liên quan đến lai lịch của nàng, Lâm Tiêu cũng không hề hay biết.
Nàng giống như một điều bí ẩn.
Tương truyền nàng xuất thân từ gia đình hào môn nhưng cũng không biết thực hư thế nào. Lâm Tiêu chỉ biết là vào năm ba mươi mấy tuổi, nàng đã là một trong những cổ đông của một tập đoàn quốc tế.
Cả đời trước nếu không có nàng ra tay giúp đỡ thì Lâm Tiêu đã hoàn toàn xong đời.
Lúc đó, hắn đã dốc hết tất cả vốn liếng, mượn thêm một đống nợ nần bên ngoài, thậm chí vay nóng để chơi một ván tất tay.
Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một năm, dây chuyền tài chính bị đứt gãy.
Điều trớ trêu là lúc đó hắn đã thấy ánh rạng đông của chiến thắng nhưng lại ngã gục ngay trước bình minh.
Lúc ấy, hắn chỉ có con đường nhảy lầu tự tử. Chẳng những tiền vốn đầu tư không thu hồi được, mà còn một đống nợ nần không cách nào trả nổi.
Hắn lúc ấy đã thực sự đứng trên sân thượng, chỉ là không có can đảm để nhảy xuống.
Ngay khi tuyệt vọng nhất, Hạ Tịch tựa như thiên sứ xuất hiện và cứu vớt hắn.
Dễ như trở bàn tay nâng Lâm Tiêu thoát khỏi khốn cảnh, sau đó còn dành cho hắn nhiều ưu đãi, khiến sự nghiệp của hắn ngày càng phất lên, phất nhanh chóng.
Lâm Tiêu tổng cộng chỉ gặp nàng ba lần.
Lần nào cũng đều kinh diễm hơn lần trước.
Như thể ở trên mây, ước ao mà không thể chạm tới.
Không ngờ lại nhìn thấy tên nàng trên báo, lại còn là với thân phận của một kẻ thất bại.
Bản tin này giới thiệu sơ lược về cuộc đời hack não của Hạ Tịch.
Thiên tài thiếu nữ, giành giải đặc biệt cuộc thi đấu áo thi toàn quốc, giải nhì cuộc thi Olympic quốc tế.
Mười lăm tuổi được cử đi học ở Thanh Hoa Đại học, hai mươi bốn tuổi tốt nghiệp tiến sĩ ở Bắc Đại. Trong thời gian học đại học, cô hai lần khởi nghiệp và kiếm được mấy trăm vạn.
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, cô dấn thân vào khởi nghiệp trên internet, hao tổn mấy ngàn vạn và thất bại hoàn toàn.
Toàn bộ bài viết đều tập trung vào sự tiếc nuối vô tận.
Hạ Tịch, có lẽ đời này chúng ta sẽ thành tựu cho nhau.
Kiếp trước, cô đã kéo tôi từ địa ngục lên, kiếp này hi vọng tôi có thể kéo cô ra khỏi vũng lầy.
Cùng nhau trên mây xanh, có lẽ tôi mới có thể nhìn rõ con người cô.
"Bánh mì đây, có ai mua dưa hấu không? Mì ăn liền này."
Nhân viên bán hàng trên tàu đẩy xe đến mời.
"À, không."
Đêm đó, Liên Chính hỏi Liên Y rất nhiều về Lâm Tiêu.
Cả nhà vốn định ở lại Hàng Châu chơi thêm hai ngày rồi mới về, nhưng Liên Chính thay đổi kế hoạch, đưa cả nhà đến Thượng Hải thăm một người bạn cũ.
Phó viện trưởng khoa Văn học, Học viện Ngôn ngữ Trung Quốc của Đại học Aurora, Thạch Dẫn.
Liên Chính cũng tốt nghiệp khoa Ngữ văn của Đại học Aurora, anh và Thạch Dẫn là bạn học cùng khóa.
Trung tâm thành phố Thượng Hải, trong khu nhà ở của nhân viên trường Đại học Aurora.
Căn phòng nghiên cứu mang hơi hướng cổ điển, tràn đầy cảm giác thời gian, nặng nề và thanh nhã.
"Phó viện trưởng Thạch."
Liên Chính.
"Khu trưởng Liên, à không, là thư ký Liên."
Thạch Dẫn.
"Đầu đen."
"Mặt trắng."
Hai người cười lớn rồi ôm nhau.
"Liên Y, đến chào Thạch bá bá đi con."
Liên Chính nói.
Liên Y tiến lên, đôi mắt trong veo nhìn Thạch Dẫn rồi lễ phép chào:
"Thạch bá bá, con chào bác ạ."
"Đây là "giọt nước nhỏ" sao? Trông xinh xắn quá, ta có một thằng con trai..."
Thạch Dẫn nói:
"Thôi bỏ đi, nó không xứng."
"Giọt nước nhỏ" là tên thường gọi ở nhà của Liên Y.
Mấy người ngồi xuống, Thạch Dẫn phẩy tay bảo bảo mẫu ra ngoài, tự mình pha trà cho mọi người, sau đó vào tủ lạnh lấy cho Liên Y một chai nước lọc.
"Còn chưa chúc mừng cậu được thăng chức đấy."
Thạch Dẫn nói.
Liên Chính nói:
"Hết hưng phấn rồi, giờ chỉ thấy vất vả thôi."
Thạch Dẫn nói:
"Nói đi, lần này đến đây là có mục đích gì? Tôi biết rõ cậu, không có việc gì thì cậu lười đến tìm tôi lắm."
Liên Chính nói:
"Tôi muốn "giọt nước nhỏ" thi vào khoa kinh tế của Đại học Aurora, nhưng con bé lại thích văn học. Nhưng cả cậu và tôi đều biết, văn học thì chẳng có tương lai."
Thạch Dẫn nói:
"Đúng vậy, ít nhất là trong thời đại này thì nó không có tương lai, còn tương lai sau này thì có thể có, mà cũng có thể không."
Hai người ở vị trí cao nên ngoài xã hội chắc chắn sẽ không nói những điều này, nhưng vì thân thiết nên nói chuyện rất thoải mái.
Thạch Dẫn nói tiếp:
"Tôi đã xem qua văn chương của "giọt nước nhỏ", viết khá tốt. Cho nên hồi trước tôi đã gọi điện thoại cho cậu, muốn để con bé tham gia cuộc thi viết văn "Khái Niệm Mới", kết quả cậu từ chối."
Liên Chính nói:
"Đúng vậy, tôi muốn nó dồn sức để thi đại học, mà với thành tích của nó thì cũng không có vấn đề gì. Kết quả hôm qua xảy ra một chuyện nhỏ, làm tôi nghĩ lại, thay đổi đôi chút ý định."
Thạch Dẫn hỏi:
"Ồ? Chuyện gì thế?"
Liên Chính kể lại toàn bộ chuyện gặp Lâm Tiêu ngày hôm qua.
Thạch Dẫn nói:
"Thật là một cậu nhóc thú vị."
Liên Chính nói:
"Đáng tiếc, học lực của cậu ta kém quá, văn phong thì thiếu chiều sâu. Thiếu nội hàm cốt lõi, chỉ dựa vào chút thông minh thì quá đơn điệu. Sau đó, tôi nghĩ đến Liên Y, nó thích văn học, còn tôi và mẹ nó thì lại muốn kìm nén, bắt nó chỉ tập trung vào khoa học, kinh tế."
"Kinh tế là một ngành gắn liền với những con số, nó là một loại buồn tẻ khác. Nếu chỉ gắn với con số thì cuộc sống có phải quá đơn điệu không, mấu chốt là việc tiếp xúc nhiều với con số có phải sẽ làm cho tư duy ngày càng hẹp, càng sắc bén mà lại mất đi sự bao quát hay không."
Thạch Dẫn nói:
"Cậu nghĩ được như vậy là tốt rồi, bây giờ kinh tế là trên hết, GDP là trên hết, tiền tài trở thành chủ đề chính của các câu chuyện, toàn bộ xã hội đã mất đi sự lãng mạn."
Liên Chính nói:
"Tôi nghĩ rằng "giọt nước nhỏ" cũng cần cân bằng giữa văn và khoa học, chúng ta không thể bóp chết sở thích và tài năng của con bé, cho nên tôi đã dẫn con bé đến đây."
Liên Y rất có thiên phú trong lĩnh vực này, thành tích của cô là một chiến binh đa tài toàn diện, môn văn cũng rất giỏi.
Kiếp trước, sau khi rời trường đi làm, cô đã theo đuổi đam mê của mình, viết mấy cuốn tiểu thuyết đều được xuất bản, thậm chí còn một cuốn lọt vào vòng chung khảo giải Sơn Đông, đương nhiên khi đó cô đã là phó giáo sư của Đại học Aurora.
Thạch Dẫn hỏi:
"Văn chương của "giọt nước nhỏ" cậu có mang theo không?"
Liên Y từ trong túi lấy ra một tập bản thảo, đưa bằng hai tay.
Cô bé rất thông minh, lúc thi cử đều viết theo đúng khuôn mẫu, lần nào cũng đều đạt điểm rất cao.
Mà lần này chuẩn bị văn chương thì lại đầy phóng khoáng, tràn đầy sức tưởng tượng.
Thạch Dẫn nghiêm túc đọc một lượt, gật đầu nói:
"Tốt, rất tốt!"
Ông ta rất kinh ngạc, là thực sự không tồi, ngoài sức tưởng tượng.
"Ngày mai, tôi sẽ chuyển cho ban tổ chức cuộc thi Khái Niệm Mới."
Phó viện trưởng Đại học Aurora đích thân đưa bản thảo, phần trọng lượng này không hề nhẹ.
Đương nhiên, Liên Chính không có ý định đi đường tắt này, nhưng nếu như Liên Y thực sự muốn thi mà không cho Thạch Dẫn biết thì sẽ làm tổn thương tình bạn.
Nhờ vả đúng lúc thì lại giống như gãi đúng chỗ ngứa.
Nhất là khi hai người đều là những người có quyền cao chức trọng, kiểu kết giao ân tình đơn giản này có thể gia tăng thêm tình cảm.
"Giọt nước nhỏ, bác dẫn con đi tham quan Đại học Aurora nhé, tối đến thì tiện thể đưa cho ban tổ chức cuộc thi, cho làm quen luôn."
Sau đó, Thạch Dẫn phấn khởi dẫn Liên Chính và Liên Y đi dạo trong khuôn viên Đại học Aurora.
Lúc này tại khu ký túc xá của lớp 10 trường Lâm Sơn, các giáo viên tổ ngữ văn lớp 12 đang tiến hành một nghi thức.
Tài tử nổi danh nhất lớp 10 Lâm Sơn, Quan Văn, tác phẩm tham gia cuộc thi viết văn "Khái Niệm Mới" đã sửa xong bản thảo.
Bài luận này gần như đã được toàn bộ giáo viên ngữ văn trong trường xem qua và đóng góp ý kiến.
Ai cũng đều không ngớt lời khen ngợi.
Quan Văn cầm bưu kiện trên tay, ánh mắt của mấy giáo viên đổ dồn lên người anh ta, việc anh ta viết văn là sự kỳ vọng của toàn trường. Dù sao anh ta cũng đã đại diện trường đi thi viết văn rất nhiều lần và giành được không ít giải thưởng lớn.
"Quan Văn, chúc em cất tiếng hót làm kinh người."
Chủ nhiệm lớp 7 nói.
Sau đó, Quan Văn trịnh trọng bỏ lá thư này vào thùng thư.
Phía sau hơn chục giáo viên đồng loạt vỗ tay.
"Quan Văn, chúc em chiến thắng ngay trận đầu, mang lại vinh dự cho nhà trường."
Mà Lâm Tiêu sau khi xuống tàu lập tức trở về phòng học lấy giấy bút, múa bút thành văn.
Hắn chép lại năm bài tham gia cuộc thi viết văn "Khái Niệm Mới" một lần nữa.
Khe hở thời gian , Tháng hai buổi sáng , Mộng hồ điệp , Mặt trời ẩn dụ , Thiêu đốt .
Bài cuối cùng Thiêu đốt được coi như là tác phẩm gốc của hắn, hắn đã tham khảo rất nhiều, có Cúc cùng đao , Hổ thẹn, tác phẩm kinh điển đoạt giải Nobel văn học của Kutscher, Đám ô hợp vân vân... chủ yếu là nghiên cứu thảo luận về khuynh hướng tự hủy trong gien người, cũng như quy luật tăng entropy không thể đảo ngược, miễn cưỡng coi như là tác phẩm của riêng mình, mặc dù đã trích dẫn vô số những con số, danh ngôn, khung cảnh, lý luận kinh điển.
Năm bài viết này hắn đều chép bằng tay, cẩn thận tỉ mỉ nắn nót.
Hết một buổi chiều, cuối cùng hắn đã chép xong năm bài, sau đó cẩn thận điền phiếu đăng ký, cuối cùng cho vào trong phong bì lớn.
Hắn cầm bản thảo đi đến phòng giáo viên, tìm chủ nhiệm lớp Lý Minh Triêu.
"Thầy Lý, em cũng viết văn, muốn tham gia cuộc thi viết văn "Khái Niệm Mới", thầy có thể giúp em xem và chỉ bảo được không?"
Lâm Tiêu thành khẩn nói.
Lý Minh Triêu đang thu dọn sổ sách lớp, nói:
"Em cứ để xuống đấy đi, thầy rảnh sẽ xem."
"Ngoài ra, kiểm điểm công khai trước toàn trường em viết xong chưa? Bài tập đã làm hết chưa? Ngày kia đã phải kiểm tra định kỳ rồi, đã nghĩ ra sẽ đối mặt như thế nào với thành tích thật sự của mình, với phụ huynh chưa?"
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Lý Minh Triêu trực tiếp rời khỏi phòng làm việc, không thèm để ý đến Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu cuối cùng không để bản thảo lại trên bàn của ông, hắn đến hỏi một câu cũng chỉ là đạo lý đối nhân xử thế mà thôi.
Một lát, Lâm Tiêu rời khỏi, phòng làm việc không còn một bóng người.
Ra khỏi trường, tiến đến bưu cục.
"Chào anh, tôi muốn gửi một kiện phát nhanh."
"Hai mươi bảy tệ!"
Nhân viên bưu điện cũng không ngẩng đầu lên.
Lâm Tiêu cầm chặt bưu kiện dày cộp trên tay, ngẩn người vài giây, sau đó đưa cho nhân viên bưu điện.
Mười mấy phút sau, Lâm Tiêu rời khỏi bưu điện, ngoài trời nắng chiều đang tắt dần.
Năm bài văn chương đã gửi đi rồi.
Thật ra, hắn chỉ là muốn giả bộ ra vẻ, kiếm chút tiếng tăm, không có ý định đánh gục Liên Y...
Bạn cần đăng nhập để bình luận