Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 159: Nóng nảy dữ dội! Con nít ranh ma!
Sau khi Lâm Tiêu rời đi, Lý Sương mở hệ thống sưởi sàn.
Mặc dù hệ thống sưởi sàn làm nóng lên rất chậm, nên nàng mở luôn máy điều hòa.
Căn phòng này được trang trí rất cao cấp, do đó chức năng làm nóng của máy điều hòa cũng rất tốt, rất nhanh toàn bộ phòng đều ấm lên.
Nói đến, khoảng thời gian này nàng sống rất cẩn trọng.
Đến máy điều hòa cũng không nỡ mở, trời lạnh thì cắn răng chịu đựng.
Hơn nữa, nàng vẫn là người thích làm đẹp, không thích mặc quần áo dày cộm.
Tối nay, cảm giác như toàn bộ tâm hồn mình được giải phóng.
Cảm giác an toàn đó lại trở về.
Nàng có thể mở điều hòa rồi.
Thực ra, dù chỉ là một người dẫn chương trình ngoại ngữ, chỉ cần nàng muốn thì cũng có thể sống rất tốt.
Ví dụ như đi dự tiệc của những người có tiền, đi làm bình hoa, thậm chí là đi mát-xa cho người khác cũng có thể kiếm được tiền.
Nhưng nàng không muốn đi, ở trong đài, nàng luôn phải giữ hình tượng.
Vì nàng xinh đẹp như vậy, gợi cảm như thế, vốn đã dễ dàng bị đàm tiếu.
Nên so với người khác, nàng càng muốn tỏ ra mình là người trong sạch.
Sau khi phòng ấm lên, nàng nhẹ nhàng hát vu vơ, cởi bỏ váy.
Để lộ thân hình ngạo nghễ với đường cong quyến rũ.
Hiện tại soi mình trước gương mấy vòng, sau đó nàng khỏa thân, muốn đi vào phòng tắm.
"Tỷ tỷ xấu hổ, tỷ tỷ xấu hổ..."
Tiểu Lý Tuyết vừa tỉnh, che mắt lại.
"Con nít ranh biết gì?"
Lý Sương một tay bắt lấy nàng, rồi mang vào tắm cùng.
Ở đây có một bồn tắm lớn.
Lúc đầu nàng còn rảnh rỗi ngâm mình thoải mái trong bồn tắm, về sau thì không còn nữa.
Mỗi ngày đều phải tính toán đến tiền lương, phải chi tiêu như thế nào.
"Tỷ ơi, con không muốn ngủ ở bệnh viện, con sợ lắm..."
Tiểu Lý Tuyết lúc đầu còn vui vẻ chơi trong bồn tắm, nhưng khi gặp bọt trắng, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói.
"Được rồi..."
Lý Sương nhẹ nhàng ôm nàng, nói:
"Sau này cứ theo tỷ ở chung, ở đây đọc sách học hành, có được không?"
"Dạ, dạ được..."
Tiểu Lý Tuyết vui vẻ nhảy nhót.
"Vậy ba mẹ đâu?"
Ngay sau đó, nàng nhỏ giọng hỏi.
Lý Sương nói:
"Ba mẹ, để sau rồi tính, con thích nơi này không?"
Tiểu Lý Tuyết nói:
"Con thích, nhà ở đây đẹp lắm, quần áo ở đây cũng đẹp nữa..."
Lý Sương nói:
"Đồ nhỏ, bé tí mà đã biết cái gì đẹp."
Tiểu Tuyết:
"Tỷ ơi, tỷ vui lắm phải không?"
Lý Sương nói:
"Ừ đúng rồi."
Tiểu Tuyết:
"Tỷ vui thì con cũng vui."
Năng lực nhận biết của trẻ con rất mạnh, mấy ngày nay Lý Sương đau khổ, Tiểu Tuyết không hiểu được, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng, khiến cô bé cũng rất thấp thỏm lo âu.
Bây giờ tỷ vui, cô bé cũng thật sự vui.
Lý Sương bắt đầu từ bồn tắm lớn, lau rửa cơ thể, nhìn em gái đang nghịch bọt trong bồn tắm.
Trong lòng dâng lên từng đợt ấm áp.
Một mình quá lâu, vết thương trong lòng quá sâu, đến mức từ trước đến nay không dám nhìn thẳng vào gia đình mình, càng không dám chấp nhận.
Bây giờ từ từ tìm lại, dường như cũng không muộn lắm.
Nàng tìm một bộ đồ ngủ bằng lụa mặc vào, sau đó rót một ly rượu, ngồi bên trên thành bồn tắm uống một cách nhẹ nhàng.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
"Chị, ngày mai em đến Thượng Hải đưa tiền."
"Chuyện kết hôn này em không làm, chuyện hôn nhân này em không định, để tiền chữa bệnh cho ba."
Lý Sương nói:
"Tiểu Hưởng, chuyện tiền bạc em không cần phải lo, chuyện hôn sự bên đó có thay đổi gì à?"
Lý Hưởng:
"Em... em cảm thấy em không xứng với Tiểu Hà."
"Em học trường trung cấp kỹ thuật, cô ấy là sinh viên. Em làm công nhân nhà máy, còn cô ấy thì được phân công về dạy ở trường trung học."
"Cuối năm, đến nhà cô ấy cầu hôn rất nhiều người, có thầy giáo trung học, còn có cả công chức trên trấn, còn có cả công an, điều kiện bọn họ đều tốt hơn em."
Lý Sương:
"Vậy Tiểu Hà nghĩ sao?"
Lý Hưởng:
"Lần trước em muốn nói rõ với cô ấy thì bị cô ấy mắng em nhu nhược, mắng em không có chí tiến thủ, sau đó khóc chạy, không thèm để ý đến em nữa."
"Em cảm thấy chắc chắn cô ấy cũng ghét bỏ em không có tiền đồ."
"Cho nên, chị, thôi đi."
Lý Sương lập tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đấm cho tên em trai mình một phát chết luôn.
Ngươi hiểu được lòng dạ đàn bà sao?
Sao lại có đứa em trai ngốc như vậy?
Người ta nói ngươi nhu nhược, mắng ngươi không có chí tiến thủ, là muốn nói đến lúc quan trọng này ngươi lại nhụt chí đó thôi.
Con gái nhà người ta một lòng một dạ, si tình một mảnh.
Vậy mà chính ngươi lại diễn nhiều quá rồi, tự mình đóng một vở kịch bị con gái chê bỏ khổ tình à?
Lý Sương tuy rất ít khi quan tâm chuyện trong nhà, nhưng đại khái nàng cũng biết.
Đứa em trai Lý Hưởng của nàng và Ngô Tiểu Hà là bạn học cấp hai, yêu sớm điển hình.
Mà đứa em trai Lý Hưởng này học hành thì bình thường, lúc nhỏ thì lêu lổng, mù quáng giảng nghĩa khí, thích đánh nhau.
Hai lần vào đồn công an, nhưng sau khi lớn lên thì bỗng nhiên thay đổi.
Không đánh nhau nữa, ngoan ngoãn đi làm trong nhà máy.
Học thì bình thường, đầu óc bình thường, nhưng mà có một điều.
Đẹp trai! Cao!
Mẹ Lý Sương lúc còn trẻ là người có dung mạo tuyệt sắc nhất trong cả mười mấy thôn.
Cho nên sinh ba đứa con ra, đều có dung mạo vô cùng đẹp.
Đứa con trai Lý Hưởng này cũng không ngoại lệ.
Cũng là do hắn đẹp trai, nên dù Ngô Tiểu Hà sau này thi đỗ đại học, cũng không thay lòng đổi dạ.
Có điều bây giờ thì đứng trước thử thách.
Thử thách cưới hỏi.
Điều kiện hai người chênh lệch có chút xa thật.
"Chị, vậy em cúp máy nha, ngày mai em mang tiền đến..."
Lý Sương:
"Ngươi câm miệng cho ta, ngày kia ngoan ngoãn theo ta đến nhà Tiểu Hà cầu hôn, nếu ngươi không đi, ta sẽ đánh chết ngươi."
"Tiền chữa bệnh cho ba, chỗ này đã đủ từ lâu rồi, không cần đến mấy vạn của ngươi."
"Nếu ngươi thật sự giở trò lung tung, để mất cô vợ Tiểu Hà này, ba thật muốn sống sốt ngất vì ngươi đấy."
"Phương giáo sư, thầy tìm em ạ!"
Phương giáo sư của Học viện Hí kịch Thượng Hải nhìn Tiêu Mạt Mạt xinh đẹp rung động lòng người, trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thán.
Thượng thiên thật sự không công bằng.
Có những người sinh ra là đã có tất cả rồi.
Ví dụ như cô gái trước mắt này, Phương giáo sư vốn dĩ cảm thấy cô nàng căn bản không thích hợp làm biên kịch, ở trong giới tàn khốc này căn bản không thể nổi lên được.
Dù lúc đó Lâm Tiêu nói muốn thành lập một công ty điện ảnh truyền hình "Bong Bóng", nàng cũng không hề để ý.
Nhưng ở sự kiện đêm Facebook, nàng lại tham gia với tư cách khách quý.
Bữa tiệc hoành tráng như vậy.
Facebook mặc dù vẫn là một công ty nhỏ, nhưng đã mơ hồ có thể nhìn ra được tiền đồ xán lạn.
Lightning Entertainment, trước mắt xem ra thì có vẻ yếu đuối, thậm chí có ý là trò hề trong giới.
Nhưng tư tưởng thì rất cao a.
Nếu như mấy album ca nhạc của mấy ca sĩ làng nhàng thành công, nếu như Crazy Stone 2006 thành công.
Vậy thì Lightning Entertainment sẽ trở thành một lá cờ, xông phá vòng vây.
Và đến lúc đó thì cô gái xinh đẹp trước mắt sẽ như thế nào?
Thì sẽ được chuyên viết kịch bản để sản xuất phim riêng.
Có thể có được các loại tài nguyên mà các biên kịch khác tha thiết mơ ước.
Đây là một "Bong Bóng" ở trên mây mà, dễ dàng như trở bàn tay là có thể bay lên mây xanh.
"Đây là Chu Kha sư tỷ của em, em có thể gọi cô ấy là Chu lão sư, cô ấy cũng là biên kịch nha."
Phương giáo sư nói:
"Đợt huấn luyện lần này quy mô rất nhỏ, suất rất quý giá, thầy tiến cử hai em tham gia."
"Lần này giảng bài là các thầy có đẳng cấp rất cao, có thầy Lan Tiểu Long, thầy Hải Ngôn, đều là những biên kịch hàng đầu trong nước."
"Các em phải trân trọng cơ hội lần này, chỉ có ba ngày thôi đấy."
"Bong Bóng" sau khi nghe xong, kinh ngạc:
"Em, em muốn bàn bạc lại với anh ấy đã."
Phương giáo sư nói:
"Ừm, phải đấy, cứ bàn đi."
Còn Chu Kha bên cạnh thì tràn ngập nghi hoặc.
Suất quý như vậy, đáng lẽ làm sao cũng không tới lượt cô gái Tiêu Mạt Mạt trước mắt chứ, cô ấy còn không phải nghiên cứu sinh của Học viện Hí kịch Thượng Hải, cũng chưa chính thức vào môn hạ của thầy Phương.
Trong Học viện Hí kịch Thượng Hải, những nghiên cứu sinh chuyên ngành biên kịch, chuyên ngành đạo diễn không biết có bao nhiêu người càng muốn có được suất này, cũng phù hợp hơn với suất này mà.
Tiêu Mạt Mạt trước mắt, hình như cũng chưa nghe nói có bối cảnh gì thì phải?
Mà một suất quý giá như vậy, là cơ hội giao lưu, kết bạn tốt, mà ngươi lại còn phải cân nhắc? Còn phải bàn bạc lại? Thật là không biết trân trọng.
Mạt Mạt lấy điện thoại ra, bấm số của Lâm Tiêu.
"Gâu gâu, bên em có một cơ hội huấn luyện, ba ngày, em có nên tham gia không nha?"
Lâm Tiêu:
"Em muốn tham gia không?"
"Em muốn tham gia, nhưng mà không phải là ngày kia chúng ta cùng về nhà sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Vậy thì không sao cả, em tham gia xong rồi hãy về nhà, còn ba bốn ngày nữa mới đến Tết."
"Bên mẹ, anh sẽ nói chuyện với bà ấy."
"Bong Bóng": "Tốt, tốt, tốt, bây giờ mẹ thích anh nhất rồi, không thích em nữa rồi, nếu em nói hoãn về hai ngày, mẹ có lẽ lại không vui nữa."
"Nhưng anh mà đi nói chuyện với bà, bà đảm bảo sẽ vô cùng vui vẻ đồng ý, đến cả liên hoan cũng hoãn lại được, em cảm giác như anh mới là con ruột của mẹ vậy."
Sau khi cúp điện thoại, "Bong Bóng" nói với Phương giáo sư:
"Thưa thầy, em tham gia ạ."
Trong khu công nghệ vận chuyển lương thực đường sông.
Nhân viên của Lightning Entertainment cũng đã vào ở hết, thêm cả Lightning Game, còn có cả Facebook.
Tổng cộng cả công ty đã vượt qua trăm người.
Mà vào lúc này năm sau, chắc sẽ tăng gấp bội không ngừng.
Vương Tinh với tư cách trợ lý, sắp xếp công việc thường ngày cho Lâm Tiêu.
"Hôm nay công việc chủ yếu có hai việc, việc thứ nhất, xác nhận thời gian hẹn với Trịnh Nam Lệnh về vụ máy nghe nhạc mờ-pê-ba cá nhân."
"Việc thứ hai, bàn bạc với Tô Đào, Hoàng Yên Nhi cùng loại trưởng phòng hành chính."
Lâm Tiêu nói:
"Vị đại hiệp Nam Lệnh này tới chưa?"
"Tới rồi."
Rất nhanh, Lâm Tiêu gặp được vị đại hiệp Nam Lệnh có danh tiếng lẫy lừng này.
Đây là một cao thủ kỹ thuật, cũng là một hiệp khách tràn đầy tinh thần chia sẻ trên mạng.
Lúc đó hắn cảm thấy phần mềm winamp của nước ngoài rất khó dùng, nên tự viết một phần mềm nghe nhạc mờ-pê-ba cá nhân, cũng chính là tiền thân của TTPlayer.
Phần mềm miễn phí này sau khi ra mắt, tương đối nhanh chóng được lan truyền.
Và hắn luôn cập nhật nó, người dùng cần gì, hắn lại thêm cái đó vào.
Cuối cùng khiến cho TTPlayer xuất hiện trên vô số máy tính để bàn, trở thành phần mềm nghe nhạc mờ-pê-ba nổi tiếng nhất, tốt nhất thời bấy giờ.
Mãi cho đến năm 06, bị Baidu mua lại với giá hàng chục triệu.
Nếu mà kể đến 10 phần mềm được hoan nghênh nhất Trung Quốc, chắc chắn sẽ có tên nó trong danh sách.
"Chào anh, đại hiệp Nam Lệnh."
"Chào anh, Nhị cẩu giáo chủ."
Lâm Tiêu:
"Anh biết tôi à?"
Trịnh Nam Lệnh:
"Danh tiếng của ngài lớn như vậy, là thần tượng tinh thần của vô số người, giờ muốn không biết cũng khó đấy."
Lâm Tiêu:
"Vậy thì tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, tôi muốn mua lại phần mềm nghe nhạc mờ-pê-ba cá nhân của anh."
Trịnh Nam Lệnh nghi hoặc:
"Nói thật, phần mềm này đơn giản thôi, các anh có thể sao chép một cái ra bất cứ lúc nào mà, đâu cần phải mua của tôi đâu."
Phần mềm này hiện tại còn chưa nổi, chỉ mới phổ biến trong phạm vi nhỏ, cũng không có nền tảng người dùng, thực sự không cần phải mua.
Lâm Tiêu:
"Nhưng tôi muốn người của anh."
"Bây giờ trong ứng dụng Facebook, mới chỉ có một game "Plants vs Zombie" là vẫn còn thiếu nhiều thứ, tôi muốn phần mềm của anh trở thành ứng dụng thứ hai."
"Yêu cầu đối với phần mềm của chúng tôi sẽ vô cùng khắt khe, thà thiếu còn hơn làm ẩu, nhất định phải cung cấp phần mềm tốt nhất cho người dùng, làm phong phú thêm vòng sinh thái của chúng ta."
"Phần mềm nghe nhạc mờ-pê-ba cá nhân hiện tại của anh cũng rất tốt, nhưng còn chưa đủ xa."
"Cốt lõi của nó rất mạnh, rất phù hợp với người dùng trong nước, hơn nữa lại tốn ít tài nguyên. Nhưng nó vẫn thiếu một chút chức năng phong phú, ví dụ như đồng bộ lời bài hát, thiết kế giao diện phần mềm, giao diện đều có thể cải tiến thêm."
"Sau khi anh vào công ty, anh sẽ phụ trách toàn bộ dự án này. Mục tiêu của tôi là trong vài năm tới, trên mỗi máy tính để bàn, sẽ có một phần mềm nghe nhạc như thế."
"Nhưng tôi nhất định phải nói rõ, hiện tại phần mềm này còn cách yêu cầu của tôi rất xa, một khi anh gia nhập vào, nhất định phải dẫn dắt cả đội trong thời gian ngắn nhất, biến nó thành hoàn hảo nhất có thể, tôi mới có thể giao nó cho người dùng Facebook."
"Game của tôi tung ra, phải gây kinh diễm. Phần mềm tôi tung ra, cũng phải gây kinh diễm, phải khiến vô số người dùng trầm trồ."
"Nếu anh gia nhập công ty của tôi, yêu cầu của tôi sẽ vô cùng khắt khe."
Trịnh Nam Lệnh lớn hơn Lâm Tiêu vài tuổi, nên Lâm Tiêu xưng hô ngài.
Một lúc lâu, hắn hỏi một câu:
"Tôi mạo muội hỏi một chút, anh định dùng bao nhiêu tiền để mua phần mềm của tôi?"
Lâm Tiêu:
"Năm mươi vạn, ngoài ra chức vụ của ngài, còn có lương bổng sẽ do Hạ tổng cùng anh bàn bạc, nhưng có thể khẳng định là, anh chắc chắn sẽ là người phụ trách cao nhất dự án này, tiền lương chắc chắn sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều."
Năm 2006 TTPlayer bán được hàng chục triệu, đó là vì có cơ sở người dùng rộng lớn.
Hiện tại năm mươi vạn, tuyệt đối không hề rẻ.
Năm mươi vạn?
Tim Trịnh Nam Lệnh đập thình thịch, lại nghe đến đãi ngộ phía sau, càng thêm kích động vui mừng.
Tự nhiên có cảm giác mình như là một "bá mã" được "Bá Nhạc" nhận ra.
Không hổ là thần tượng tinh thần của vô số người mà, có tuệ nhãn như vậy mới nhận ra anh hùng.
Năm mươi vạn đối với hắn bây giờ mà nói, cũng là một món tiền rất lớn.
Hắn làm việc rất nhiều năm, cộng lại cũng còn lâu mới có được số tiền này.
Mà hơn nữa cái phần mềm này hiện tại kỳ thực không hot, thậm chí có chút vô danh.
Đừng kích động, đừng kích động.
Phải thận trọng, phải thận trọng, phải giữ phong thái đại hiệp.
Trịnh Nam Lệnh tỉnh táo thận trọng nói:
"Tôi cần suy nghĩ một chút, trong vòng ba ngày sẽ trả lời cho ngài, được không?"
Lâm Tiêu nói:
"Đương nhiên."
Nhưng vừa mới đi đến cửa, Trịnh Nam Lệnh lập tức quay người lại nói:
"Thôi, không diễn nữa."
"Lâm tổng, Hạ tổng đâu? Tôi đi tìm anh ấy."
"Tôi về bên kia nhanh chóng làm thủ tục từ chức, tôi đến báo danh liền, ngài đợi tôi nha!"
Thấy cảnh này, Lâm Tiêu không khỏi mỉm cười, ta vẫn thích cái dáng vẻ thận trọng vừa nãy của ngươi hơn.
Sau khi Trịnh Nam Lệnh rời đi.
Lâm Tiêu hướng phía Vương Tinh nói:
"Đi thông báo các cô gái tổ hành chính nha."
"A, không, tự tôi đi."
Các cô gái tổ hành chính, đang lo sợ bất an ngồi trong phòng họp.
Nửa năm qua, cũng là nửa năm các nàng thất vọng.
Các nàng cảm thấy mình không tìm thấy được cảm giác tồn tại trong công ty, tựa như mỗi ngày đến nhận tiền lương không công vậy.
Nên, ngày nào các nàng cũng nhớ đến khoảng thời gian livestream trong phòng "ngứa" lúc trước.
Thời gian cùng Lâm Tiêu chung tay gây dựng sự nghiệp.
Kích tình hừng hực biết bao.
Vui vẻ biết bao phong phú a.
Mệt mỏi đến gần như tê liệt ngã xuống, nhưng toàn thân đều hưng phấn.
Thậm chí không liên quan đến tiền tài, cũng cảm thấy mình cùng công ty đang cùng nhau trưởng thành.
Cảm giác hạnh phúc này, quá khiến người ta nhớ nhung.
Nhưng mà, hiện tại công ty không cần đến các nàng, Lâm Tiêu và Hạ Tịch cũng không cần đến các nàng nữa.
Nơi này tựa như không có đất dụng võ cho các nàng.
Và theo Vương Tinh thì, quy mô công ty hiện tại, không cần thiết phải nuôi một đám hơn chục cô gái hành chính, mà năng lực hành chính của các nàng cũng chỉ ở mức bình thường.
Lâm tổng chỉ là quá nặng tình cảm mà thôi.
Đường Thải Phượng bỗng nhiên nói:
"Đào tỷ, Lâm tổng thông báo chúng ta họp, có phải là muốn cho chúng ta nghỉ việc không?"
Hoàng Yên Nhi nói:
"Thực ra, ở nhà có người mai mối cho mình, bảo mình về kết hôn, còn là một giáo viên, điều kiện rất tốt."
Đường Thải Phượng nói:
"Phòng livestream "ngứa" vẫn luôn mời mình qua, muốn mình qua bên đó, mình cũng hơi động lòng, nhưng mà... thật không nỡ mọi người."
"Mình cũng thế, bên phòng livestream "ngứa" vẫn luôn mời mình, nhưng mà... mình quá hoài niệm khoảng thời gian cùng nhau gây dựng sự nghiệp, hoàn toàn không muốn rời xa mọi người."
Bạch Tiểu Bình:
"Bên phòng livestream "ngứa" cũng đang mời mình, dù sao mình cũng không đi, mình cùng lắm thì ở lại công ty quét rác là được."
"Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nếu mà thật sự không cần chúng ta nữa, thì cứ như vậy đường ai nấy đi vậy..."
cũng không phải không được.
Đường Thải Phượng mặc dù nói như vậy, nhưng càng nói, thì nàng càng khóc.
Không khí một mảnh bi thương, cứ như Lâm Tiêu là thật sự muốn đến chia các nàng ra vậy.
Nội tâm Tô Đào càng phức tạp, nàng coi như là một người trong số ít cô gái có thể thích ứng với công việc mới, treo cái mác tổng thanh tra hành chính, nhưng làm cũng có chút cố sức, dù sao đây không phải sở trường của nàng.
Nàng vô cùng không muốn rời khỏi công ty, vì nơi đây không chỉ đơn thuần là công ty, mà còn là nhà của nàng.
Lâm Tiêu cũng không giống như là một ông chủ, mà giống như là người nhà vậy.
Lâm Tiêu đi vào, thấy hơn mười cô gái đều đỏ hoe cả mắt.
"Sao lại ra nông nỗi này rồi?"
Lâm Tiêu nói:
"Tôi cũng chuẩn bị phải đi, nên nói ngắn gọn thôi."
"Công ty muốn thành lập một dự án mới, một dự án vô cùng quan trọng."
"Đối với dự án mới này, tôi chỉ có một mục tiêu, lợi nhuận nhanh nhất, đưa ra thị trường nhanh nhất!"
"Muốn tạo ra một kỳ tích còn lớn hơn trang "Ngứa" lúc trước."
"Mỗi người các cô ở đây, đều sẽ có cổ phần."
"Đến đấy thôi, bản dự án cụ thể, tìm Hạ tổng mà lấy."
"Nửa năm nay mấy cô có chút rảnh rỗi quá đấy, hơi lười biếng rồi đấy các chị à."
"Ăn Tết xong trở lại thì phải nhập cuộc ngay đi, làm một quả lớn vào!"
"Vẫn còn đợi mấy cô kiếm tiền cho tôi đó."
Đường Thải Phượng yếu ớt nói:
"Lâm tổng, ngài... ngài không phải đến chia tay chúng em ạ?"
Lâm Tiêu nói:
"Điên rồi à, chúng ta là người một nhà, sao phải chia tay chứ? Giá trị của các cô ta còn chưa vắt kiệt đến cực hạn, sao phải chia tay chứ? Mơ à."
"A..."
Đường Thải Phượng phát ra một tiếng hét lớn.
Ngay sau đó, các cô gái khác cũng phát ra một tiếng hét lớn.
Lâm Tiêu thấy vậy, tranh thủ thời gian muốn chạy trốn.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Vì hơn chục cô gái này, đã che kín hắn rồi.
Vương Tinh nhìn hơn chục cô gái có vẻ như sắp phát điên này.
Vừa rồi còn vô cùng ủ rũ, trong nháy mắt gần như đã bị kích động lên rồi.
Ông chủ suýt bị các nàng ăn sống nuốt tươi luôn rồi.
Hắn có chút nghi ngờ, điều này thật sự cần thiết sao?
Có lúc lúc lại bỏ rơi, có lúc lại dấy lên, có thật sự phải làm như vậy không để kéo các nàng lên lại con thuyền này?
"Tiêu Tiêu, cậu thật tốt..."
Tô Đào ôm lấy Lâm Tiêu:
"Tớ biết ngay mà, người khác có thể ghét bỏ chúng ta, nhưng chắc chắn cậu sẽ không."
Lâm Tiêu nói:
"Một đám ngốc, dỗ dành các cô giúp tôi kiếm tiền, mà còn vui vẻ như vậy."
Tô Đào khóc ròng nói:
"Không, cậu mới là người tốt, cậu mới là thằng ngốc ấy, bọn tớ vốn là một đám cô gái không có tác dụng gì, chỉ có cậu ngốc này là chịu muốn thôi."
Khóc xong rồi, Tô Đào lại nói:
"Cậu hé lộ chút đi, muốn bọn tớ làm cái gì nha? Đồ công nghệ cao thì bọn tớ thực sự không biết, đừng để bọn tớ làm liên lụy công ty đó."
Lâm Tiêu nói:
"Làm website hẹn hò, tổ chức hoạt động hẹn hò, làm mấy chuyện liên quan đến nam nam nữ nữ đó, biết chưa?"
Lập tức, ánh mắt các cô gái đều sáng lên.
Cái này sao?
Vậy thì chúng ta quá là rành luôn đó.
Không ai rành hơn chúng ta về cái này đâu.
"Giáo chủ bệ hạ, nô tỳ nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Giáo chủ bệ hạ, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ."
Trái tim của hơn mười cô gái, gần như ngay lập tức sống lại.
Không cần phải chia tay nữa, cái cảm giác được người khác cần, thực sự rất tốt mà.
Mà lúc này, Lý Sương đang đứng ngoài cửa, nhìn hết tất cả mọi chuyện.
Ánh mắt dịu dàng, thậm chí là nuông chiều.
Lâm Tiêu thật vất vả mới thoát ra khỏi tay đám cô gái, đi ra bên ngoài nói:
"Sương tỷ, Tiểu Tuyết đâu rồi?"
Lý Sương nói:
"Ta để mẹ ta trông ở nhà, bên bệnh viện đã xin y tá."
Lúc này, bên trong hơn mười cô nương vẫn còn đang điên, vẫn còn đang reo hò.
Mặc dù các nàng kỳ thực không biết mình sắp tới sẽ làm dự án gì, nhưng... cảm giác đó đã trở lại rồi.
Cảm giác gia đình ấy đã trở lại rồi.
Nghe tiếng hét reo hò từng đợt từ bên trong.
Đôi mắt đẹp của Lý Sương dịu dàng, liếc nhìn xung quanh không có ai, rồi hờn dỗi nói với Lâm Tiêu:
"Sao nào, chinh phục một đại tỷ tỷ còn chưa đủ, còn muốn chinh phục một đám hả?"
"Nhìn kìa, quần áo đều bị làm rối tung rồi."
"Mặt thì không bị ai hôn chứ, cái này là không được, ta phải thay Mạt Mạt giám sát cậu chặt chẽ."
Nàng tiến lên, dịu dàng sửa lại quần áo cho Lâm Tiêu, chỉnh lại tóc tai.
Lâm Tiêu bỗng nhiên nói:
"Tỷ, có một chuyện, tỷ chuẩn bị tinh thần đi."
Lý Sương nói:
"Chuyện gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Một lát nữa tỷ có thể sẽ thấy bộ mặt thật của ta đấy, tỷ tuyệt đối đừng quá mất bình tĩnh đấy nhé."
Lý Sương dịu dàng nói:
"Sao nào? Chẳng phải chúng ta đi cầu hôn giúp em trai Lý Hưởng của ta sao, chẳng lẽ trên đường đi cậu còn muốn nổi thú tính với ta hả?"
Lâm Tiêu nói:
"Có thể còn không bằng cầm thú ấy, tóm lại tỷ cứ chuẩn bị tinh thần đi là được."
Lý Sương nói:
"Thật sao? Vậy thì ngược lại tỷ lại muốn xem xem, cậu làm cầm thú thế nào."
Lâm Tiêu mở chiếc X5, đi thẳng đến Đại học Đồng Tế, bắt đầu lôi tên chó vườn Lý Trung Thiên ra.
Hắn vốn đang rất phấn khởi, kết quả sau khi gặp Lý Sương xinh đẹp áp bức người kia, trực tiếp không nói nổi một lời.
"Chó vườn, cậu ngồi lên trước đi, ngồi ghế phụ."
"Cậu mới là chó vườn."
Lý Trung Thiên nhỏ giọng nói, sau đó ngồi vào ghế phụ.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói với Lâm Tiêu, đều là liên quan đến sư tỷ Chương Nhân.
Hắn cảm giác tình cảm của mình có chút đột phá, nhưng lại không thể nói rõ chỗ nào đột phá, nên muốn hỏi ý kiến của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu:
"Ta cảnh cáo cậu, lát nữa có chuyện gì xảy ra, cậu cũng đừng có kinh ngạc quá, ngậm miệng là được."
Bình thường thì Lý Trung Thiên chẳng thèm để ý khi bị Lâm Tiêu giáo huấn như vậy, nhưng có Lý Sương nữ thần ở bên cạnh, hắn cũng không dám, lập tức mất kiên nhẫn nói:
"Biết rồi, biết rồi."
Xe chạy đến dưới lầu ký túc xá Liên Y của Đại học Aurora.
Lâm Tiêu gọi điện thoại:
"Mau xuống đi, mau xuống đi, từ từ thôi."
"Biết rồi, biết rồi."
Tiểu thư ký Liên hờn dỗi nói:
"Tôi đã chờ cậu lâu lắm rồi đấy, chẳng lẽ cậu muốn tôi xuống dưới này chờ cậu à, lạnh như thế, gió thổi làm tôi cậu không đau lòng sao."
Một lát sau, tiểu thư ký Liên kéo theo một cái rương xuống dưới.
Trước đó khi Liên Y ở cùng với Lâm Tiêu, bên cạnh đều có người khác, cô đều thể hiện rất bình thường, không có vẻ thân thiết gì.
Giống như là bạn bè đồng học bình thường.
Còn bây giờ không có người khác, cô thể hiện sự hờn dỗi và thân mật hoàn toàn, trực tiếp đưa cái rương cho Lâm Tiêu nói:
"Nặng muốn chết, mau giúp tôi xách."
"Ba mẹ bảo, giữa trưa đợi chúng ta về ăn cơm đấy."
"Sau đêm Facebook, cậu cũng không còn tìm tôi nữa, gọi điện thoại cũng rất qua loa, cậu đúng là một người bạn trai không đủ tư cách."
"Tôi đã nghỉ phép từ sớm, chính là vì muốn cùng cậu về nhà đấy, thế mà một mình tôi ở lại trường mấy ngày liền, kết quả cậu cũng chẳng hề quan tâm đến tôi."
"Nhưng mà tôi rộng lượng, tha thứ cho cậu đấy!"
Sau đó, Liên Y kéo tay Lâm Tiêu mở cửa xe, muốn lên xe.
Còn ở trong xe Lý Trung Thiên nhìn thấy cảnh tượng này.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Liên Y và Lâm Tiêu thân mật với nhau như vậy, trước đó khi tham gia tiệc sinh nhật, hay đêm Facebook thì Liên Y và Lâm Tiêu đều tỏ ra là mối quan hệ bạn bè bình thường.
Lập tức, thế giới quan của hắn, lại một lần nữa... tan vỡ hoàn toàn.
Cả đầu óc lâm vào trống rỗng.
Ta... ta... Trời ơi..!
Liên Y thấy có người ngồi ở ghế lái phụ, hơn nữa lại là Lý Trung Thiên, cũng không nói gì thêm, ngược lại có chút xấu hổ, không được tự nhiên.
Trực tiếp ngồi vào phía sau, thấy là Lý Sương.
"Lý Sương tỷ, chị khỏe."
"Liên Y em khỏe, mấy ngày không gặp, xinh ra nhiều đó."
Lý Sương nói:
"Người ta đang yêu đương với vợ chưa cưới của chúng ta đấy à?"
"Hừ... Anh ấy chẳng hề đủ tư cách."
Liên Y ngạo kiều nói:
"Em còn có chút không muốn ấy chứ."
Lâm Tiêu coi như không có gì xảy ra, nói:
"Xuất phát, xuất phát, tranh thủ một giờ trưa đuổi tới Kha Thành."
Liên Y nói:
"Lý Sương tỷ, Lý Trung Thiên, ba mẹ em đã chuẩn bị cơm trưa ở nhà rồi, cùng đi nhà em ăn cơm nhé."
Lý Sương nói:
"Được thôi."
Sau đó, nàng đưa tay vào túi áo khoác, dùng ngón tay mò mẫm gửi tin nhắn một lát sau, điện thoại Lâm Tiêu rung.
Lâm Tiêu không định trả lời.
Lý Trung Thiên bên cạnh lúc này mới chậm rãi hồi phục, theo bản năng nói:
"Lâm Tiêu, hình như điện thoại cậu rung đấy."
Chó vườn cậu ngậm miệng, tôi có thể không biết à?
Lâm Tiêu lấy điện thoại ra, thấy Lý Sương gửi tin nhắn: Thằng nhóc xấu xa, thằng nhóc xấu xa, cậu đúng là xấu xa hết phần thiên hạ mà!
Sau đó, nàng lại gửi thêm một tin nữa: Sao nào, sợ bị mông bự tỷ tỷ thiêu thân vào lửa, nên để ta nhìn rõ bộ mặt thật của cậu sao?
Mặc dù hệ thống sưởi sàn làm nóng lên rất chậm, nên nàng mở luôn máy điều hòa.
Căn phòng này được trang trí rất cao cấp, do đó chức năng làm nóng của máy điều hòa cũng rất tốt, rất nhanh toàn bộ phòng đều ấm lên.
Nói đến, khoảng thời gian này nàng sống rất cẩn trọng.
Đến máy điều hòa cũng không nỡ mở, trời lạnh thì cắn răng chịu đựng.
Hơn nữa, nàng vẫn là người thích làm đẹp, không thích mặc quần áo dày cộm.
Tối nay, cảm giác như toàn bộ tâm hồn mình được giải phóng.
Cảm giác an toàn đó lại trở về.
Nàng có thể mở điều hòa rồi.
Thực ra, dù chỉ là một người dẫn chương trình ngoại ngữ, chỉ cần nàng muốn thì cũng có thể sống rất tốt.
Ví dụ như đi dự tiệc của những người có tiền, đi làm bình hoa, thậm chí là đi mát-xa cho người khác cũng có thể kiếm được tiền.
Nhưng nàng không muốn đi, ở trong đài, nàng luôn phải giữ hình tượng.
Vì nàng xinh đẹp như vậy, gợi cảm như thế, vốn đã dễ dàng bị đàm tiếu.
Nên so với người khác, nàng càng muốn tỏ ra mình là người trong sạch.
Sau khi phòng ấm lên, nàng nhẹ nhàng hát vu vơ, cởi bỏ váy.
Để lộ thân hình ngạo nghễ với đường cong quyến rũ.
Hiện tại soi mình trước gương mấy vòng, sau đó nàng khỏa thân, muốn đi vào phòng tắm.
"Tỷ tỷ xấu hổ, tỷ tỷ xấu hổ..."
Tiểu Lý Tuyết vừa tỉnh, che mắt lại.
"Con nít ranh biết gì?"
Lý Sương một tay bắt lấy nàng, rồi mang vào tắm cùng.
Ở đây có một bồn tắm lớn.
Lúc đầu nàng còn rảnh rỗi ngâm mình thoải mái trong bồn tắm, về sau thì không còn nữa.
Mỗi ngày đều phải tính toán đến tiền lương, phải chi tiêu như thế nào.
"Tỷ ơi, con không muốn ngủ ở bệnh viện, con sợ lắm..."
Tiểu Lý Tuyết lúc đầu còn vui vẻ chơi trong bồn tắm, nhưng khi gặp bọt trắng, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói.
"Được rồi..."
Lý Sương nhẹ nhàng ôm nàng, nói:
"Sau này cứ theo tỷ ở chung, ở đây đọc sách học hành, có được không?"
"Dạ, dạ được..."
Tiểu Lý Tuyết vui vẻ nhảy nhót.
"Vậy ba mẹ đâu?"
Ngay sau đó, nàng nhỏ giọng hỏi.
Lý Sương nói:
"Ba mẹ, để sau rồi tính, con thích nơi này không?"
Tiểu Lý Tuyết nói:
"Con thích, nhà ở đây đẹp lắm, quần áo ở đây cũng đẹp nữa..."
Lý Sương nói:
"Đồ nhỏ, bé tí mà đã biết cái gì đẹp."
Tiểu Tuyết:
"Tỷ ơi, tỷ vui lắm phải không?"
Lý Sương nói:
"Ừ đúng rồi."
Tiểu Tuyết:
"Tỷ vui thì con cũng vui."
Năng lực nhận biết của trẻ con rất mạnh, mấy ngày nay Lý Sương đau khổ, Tiểu Tuyết không hiểu được, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng, khiến cô bé cũng rất thấp thỏm lo âu.
Bây giờ tỷ vui, cô bé cũng thật sự vui.
Lý Sương bắt đầu từ bồn tắm lớn, lau rửa cơ thể, nhìn em gái đang nghịch bọt trong bồn tắm.
Trong lòng dâng lên từng đợt ấm áp.
Một mình quá lâu, vết thương trong lòng quá sâu, đến mức từ trước đến nay không dám nhìn thẳng vào gia đình mình, càng không dám chấp nhận.
Bây giờ từ từ tìm lại, dường như cũng không muộn lắm.
Nàng tìm một bộ đồ ngủ bằng lụa mặc vào, sau đó rót một ly rượu, ngồi bên trên thành bồn tắm uống một cách nhẹ nhàng.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
"Chị, ngày mai em đến Thượng Hải đưa tiền."
"Chuyện kết hôn này em không làm, chuyện hôn nhân này em không định, để tiền chữa bệnh cho ba."
Lý Sương nói:
"Tiểu Hưởng, chuyện tiền bạc em không cần phải lo, chuyện hôn sự bên đó có thay đổi gì à?"
Lý Hưởng:
"Em... em cảm thấy em không xứng với Tiểu Hà."
"Em học trường trung cấp kỹ thuật, cô ấy là sinh viên. Em làm công nhân nhà máy, còn cô ấy thì được phân công về dạy ở trường trung học."
"Cuối năm, đến nhà cô ấy cầu hôn rất nhiều người, có thầy giáo trung học, còn có cả công chức trên trấn, còn có cả công an, điều kiện bọn họ đều tốt hơn em."
Lý Sương:
"Vậy Tiểu Hà nghĩ sao?"
Lý Hưởng:
"Lần trước em muốn nói rõ với cô ấy thì bị cô ấy mắng em nhu nhược, mắng em không có chí tiến thủ, sau đó khóc chạy, không thèm để ý đến em nữa."
"Em cảm thấy chắc chắn cô ấy cũng ghét bỏ em không có tiền đồ."
"Cho nên, chị, thôi đi."
Lý Sương lập tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đấm cho tên em trai mình một phát chết luôn.
Ngươi hiểu được lòng dạ đàn bà sao?
Sao lại có đứa em trai ngốc như vậy?
Người ta nói ngươi nhu nhược, mắng ngươi không có chí tiến thủ, là muốn nói đến lúc quan trọng này ngươi lại nhụt chí đó thôi.
Con gái nhà người ta một lòng một dạ, si tình một mảnh.
Vậy mà chính ngươi lại diễn nhiều quá rồi, tự mình đóng một vở kịch bị con gái chê bỏ khổ tình à?
Lý Sương tuy rất ít khi quan tâm chuyện trong nhà, nhưng đại khái nàng cũng biết.
Đứa em trai Lý Hưởng của nàng và Ngô Tiểu Hà là bạn học cấp hai, yêu sớm điển hình.
Mà đứa em trai Lý Hưởng này học hành thì bình thường, lúc nhỏ thì lêu lổng, mù quáng giảng nghĩa khí, thích đánh nhau.
Hai lần vào đồn công an, nhưng sau khi lớn lên thì bỗng nhiên thay đổi.
Không đánh nhau nữa, ngoan ngoãn đi làm trong nhà máy.
Học thì bình thường, đầu óc bình thường, nhưng mà có một điều.
Đẹp trai! Cao!
Mẹ Lý Sương lúc còn trẻ là người có dung mạo tuyệt sắc nhất trong cả mười mấy thôn.
Cho nên sinh ba đứa con ra, đều có dung mạo vô cùng đẹp.
Đứa con trai Lý Hưởng này cũng không ngoại lệ.
Cũng là do hắn đẹp trai, nên dù Ngô Tiểu Hà sau này thi đỗ đại học, cũng không thay lòng đổi dạ.
Có điều bây giờ thì đứng trước thử thách.
Thử thách cưới hỏi.
Điều kiện hai người chênh lệch có chút xa thật.
"Chị, vậy em cúp máy nha, ngày mai em mang tiền đến..."
Lý Sương:
"Ngươi câm miệng cho ta, ngày kia ngoan ngoãn theo ta đến nhà Tiểu Hà cầu hôn, nếu ngươi không đi, ta sẽ đánh chết ngươi."
"Tiền chữa bệnh cho ba, chỗ này đã đủ từ lâu rồi, không cần đến mấy vạn của ngươi."
"Nếu ngươi thật sự giở trò lung tung, để mất cô vợ Tiểu Hà này, ba thật muốn sống sốt ngất vì ngươi đấy."
"Phương giáo sư, thầy tìm em ạ!"
Phương giáo sư của Học viện Hí kịch Thượng Hải nhìn Tiêu Mạt Mạt xinh đẹp rung động lòng người, trong lòng vẫn không nhịn được mà cảm thán.
Thượng thiên thật sự không công bằng.
Có những người sinh ra là đã có tất cả rồi.
Ví dụ như cô gái trước mắt này, Phương giáo sư vốn dĩ cảm thấy cô nàng căn bản không thích hợp làm biên kịch, ở trong giới tàn khốc này căn bản không thể nổi lên được.
Dù lúc đó Lâm Tiêu nói muốn thành lập một công ty điện ảnh truyền hình "Bong Bóng", nàng cũng không hề để ý.
Nhưng ở sự kiện đêm Facebook, nàng lại tham gia với tư cách khách quý.
Bữa tiệc hoành tráng như vậy.
Facebook mặc dù vẫn là một công ty nhỏ, nhưng đã mơ hồ có thể nhìn ra được tiền đồ xán lạn.
Lightning Entertainment, trước mắt xem ra thì có vẻ yếu đuối, thậm chí có ý là trò hề trong giới.
Nhưng tư tưởng thì rất cao a.
Nếu như mấy album ca nhạc của mấy ca sĩ làng nhàng thành công, nếu như Crazy Stone 2006 thành công.
Vậy thì Lightning Entertainment sẽ trở thành một lá cờ, xông phá vòng vây.
Và đến lúc đó thì cô gái xinh đẹp trước mắt sẽ như thế nào?
Thì sẽ được chuyên viết kịch bản để sản xuất phim riêng.
Có thể có được các loại tài nguyên mà các biên kịch khác tha thiết mơ ước.
Đây là một "Bong Bóng" ở trên mây mà, dễ dàng như trở bàn tay là có thể bay lên mây xanh.
"Đây là Chu Kha sư tỷ của em, em có thể gọi cô ấy là Chu lão sư, cô ấy cũng là biên kịch nha."
Phương giáo sư nói:
"Đợt huấn luyện lần này quy mô rất nhỏ, suất rất quý giá, thầy tiến cử hai em tham gia."
"Lần này giảng bài là các thầy có đẳng cấp rất cao, có thầy Lan Tiểu Long, thầy Hải Ngôn, đều là những biên kịch hàng đầu trong nước."
"Các em phải trân trọng cơ hội lần này, chỉ có ba ngày thôi đấy."
"Bong Bóng" sau khi nghe xong, kinh ngạc:
"Em, em muốn bàn bạc lại với anh ấy đã."
Phương giáo sư nói:
"Ừm, phải đấy, cứ bàn đi."
Còn Chu Kha bên cạnh thì tràn ngập nghi hoặc.
Suất quý như vậy, đáng lẽ làm sao cũng không tới lượt cô gái Tiêu Mạt Mạt trước mắt chứ, cô ấy còn không phải nghiên cứu sinh của Học viện Hí kịch Thượng Hải, cũng chưa chính thức vào môn hạ của thầy Phương.
Trong Học viện Hí kịch Thượng Hải, những nghiên cứu sinh chuyên ngành biên kịch, chuyên ngành đạo diễn không biết có bao nhiêu người càng muốn có được suất này, cũng phù hợp hơn với suất này mà.
Tiêu Mạt Mạt trước mắt, hình như cũng chưa nghe nói có bối cảnh gì thì phải?
Mà một suất quý giá như vậy, là cơ hội giao lưu, kết bạn tốt, mà ngươi lại còn phải cân nhắc? Còn phải bàn bạc lại? Thật là không biết trân trọng.
Mạt Mạt lấy điện thoại ra, bấm số của Lâm Tiêu.
"Gâu gâu, bên em có một cơ hội huấn luyện, ba ngày, em có nên tham gia không nha?"
Lâm Tiêu:
"Em muốn tham gia không?"
"Em muốn tham gia, nhưng mà không phải là ngày kia chúng ta cùng về nhà sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Vậy thì không sao cả, em tham gia xong rồi hãy về nhà, còn ba bốn ngày nữa mới đến Tết."
"Bên mẹ, anh sẽ nói chuyện với bà ấy."
"Bong Bóng": "Tốt, tốt, tốt, bây giờ mẹ thích anh nhất rồi, không thích em nữa rồi, nếu em nói hoãn về hai ngày, mẹ có lẽ lại không vui nữa."
"Nhưng anh mà đi nói chuyện với bà, bà đảm bảo sẽ vô cùng vui vẻ đồng ý, đến cả liên hoan cũng hoãn lại được, em cảm giác như anh mới là con ruột của mẹ vậy."
Sau khi cúp điện thoại, "Bong Bóng" nói với Phương giáo sư:
"Thưa thầy, em tham gia ạ."
Trong khu công nghệ vận chuyển lương thực đường sông.
Nhân viên của Lightning Entertainment cũng đã vào ở hết, thêm cả Lightning Game, còn có cả Facebook.
Tổng cộng cả công ty đã vượt qua trăm người.
Mà vào lúc này năm sau, chắc sẽ tăng gấp bội không ngừng.
Vương Tinh với tư cách trợ lý, sắp xếp công việc thường ngày cho Lâm Tiêu.
"Hôm nay công việc chủ yếu có hai việc, việc thứ nhất, xác nhận thời gian hẹn với Trịnh Nam Lệnh về vụ máy nghe nhạc mờ-pê-ba cá nhân."
"Việc thứ hai, bàn bạc với Tô Đào, Hoàng Yên Nhi cùng loại trưởng phòng hành chính."
Lâm Tiêu nói:
"Vị đại hiệp Nam Lệnh này tới chưa?"
"Tới rồi."
Rất nhanh, Lâm Tiêu gặp được vị đại hiệp Nam Lệnh có danh tiếng lẫy lừng này.
Đây là một cao thủ kỹ thuật, cũng là một hiệp khách tràn đầy tinh thần chia sẻ trên mạng.
Lúc đó hắn cảm thấy phần mềm winamp của nước ngoài rất khó dùng, nên tự viết một phần mềm nghe nhạc mờ-pê-ba cá nhân, cũng chính là tiền thân của TTPlayer.
Phần mềm miễn phí này sau khi ra mắt, tương đối nhanh chóng được lan truyền.
Và hắn luôn cập nhật nó, người dùng cần gì, hắn lại thêm cái đó vào.
Cuối cùng khiến cho TTPlayer xuất hiện trên vô số máy tính để bàn, trở thành phần mềm nghe nhạc mờ-pê-ba nổi tiếng nhất, tốt nhất thời bấy giờ.
Mãi cho đến năm 06, bị Baidu mua lại với giá hàng chục triệu.
Nếu mà kể đến 10 phần mềm được hoan nghênh nhất Trung Quốc, chắc chắn sẽ có tên nó trong danh sách.
"Chào anh, đại hiệp Nam Lệnh."
"Chào anh, Nhị cẩu giáo chủ."
Lâm Tiêu:
"Anh biết tôi à?"
Trịnh Nam Lệnh:
"Danh tiếng của ngài lớn như vậy, là thần tượng tinh thần của vô số người, giờ muốn không biết cũng khó đấy."
Lâm Tiêu:
"Vậy thì tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, tôi muốn mua lại phần mềm nghe nhạc mờ-pê-ba cá nhân của anh."
Trịnh Nam Lệnh nghi hoặc:
"Nói thật, phần mềm này đơn giản thôi, các anh có thể sao chép một cái ra bất cứ lúc nào mà, đâu cần phải mua của tôi đâu."
Phần mềm này hiện tại còn chưa nổi, chỉ mới phổ biến trong phạm vi nhỏ, cũng không có nền tảng người dùng, thực sự không cần phải mua.
Lâm Tiêu:
"Nhưng tôi muốn người của anh."
"Bây giờ trong ứng dụng Facebook, mới chỉ có một game "Plants vs Zombie" là vẫn còn thiếu nhiều thứ, tôi muốn phần mềm của anh trở thành ứng dụng thứ hai."
"Yêu cầu đối với phần mềm của chúng tôi sẽ vô cùng khắt khe, thà thiếu còn hơn làm ẩu, nhất định phải cung cấp phần mềm tốt nhất cho người dùng, làm phong phú thêm vòng sinh thái của chúng ta."
"Phần mềm nghe nhạc mờ-pê-ba cá nhân hiện tại của anh cũng rất tốt, nhưng còn chưa đủ xa."
"Cốt lõi của nó rất mạnh, rất phù hợp với người dùng trong nước, hơn nữa lại tốn ít tài nguyên. Nhưng nó vẫn thiếu một chút chức năng phong phú, ví dụ như đồng bộ lời bài hát, thiết kế giao diện phần mềm, giao diện đều có thể cải tiến thêm."
"Sau khi anh vào công ty, anh sẽ phụ trách toàn bộ dự án này. Mục tiêu của tôi là trong vài năm tới, trên mỗi máy tính để bàn, sẽ có một phần mềm nghe nhạc như thế."
"Nhưng tôi nhất định phải nói rõ, hiện tại phần mềm này còn cách yêu cầu của tôi rất xa, một khi anh gia nhập vào, nhất định phải dẫn dắt cả đội trong thời gian ngắn nhất, biến nó thành hoàn hảo nhất có thể, tôi mới có thể giao nó cho người dùng Facebook."
"Game của tôi tung ra, phải gây kinh diễm. Phần mềm tôi tung ra, cũng phải gây kinh diễm, phải khiến vô số người dùng trầm trồ."
"Nếu anh gia nhập công ty của tôi, yêu cầu của tôi sẽ vô cùng khắt khe."
Trịnh Nam Lệnh lớn hơn Lâm Tiêu vài tuổi, nên Lâm Tiêu xưng hô ngài.
Một lúc lâu, hắn hỏi một câu:
"Tôi mạo muội hỏi một chút, anh định dùng bao nhiêu tiền để mua phần mềm của tôi?"
Lâm Tiêu:
"Năm mươi vạn, ngoài ra chức vụ của ngài, còn có lương bổng sẽ do Hạ tổng cùng anh bàn bạc, nhưng có thể khẳng định là, anh chắc chắn sẽ là người phụ trách cao nhất dự án này, tiền lương chắc chắn sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều."
Năm 2006 TTPlayer bán được hàng chục triệu, đó là vì có cơ sở người dùng rộng lớn.
Hiện tại năm mươi vạn, tuyệt đối không hề rẻ.
Năm mươi vạn?
Tim Trịnh Nam Lệnh đập thình thịch, lại nghe đến đãi ngộ phía sau, càng thêm kích động vui mừng.
Tự nhiên có cảm giác mình như là một "bá mã" được "Bá Nhạc" nhận ra.
Không hổ là thần tượng tinh thần của vô số người mà, có tuệ nhãn như vậy mới nhận ra anh hùng.
Năm mươi vạn đối với hắn bây giờ mà nói, cũng là một món tiền rất lớn.
Hắn làm việc rất nhiều năm, cộng lại cũng còn lâu mới có được số tiền này.
Mà hơn nữa cái phần mềm này hiện tại kỳ thực không hot, thậm chí có chút vô danh.
Đừng kích động, đừng kích động.
Phải thận trọng, phải thận trọng, phải giữ phong thái đại hiệp.
Trịnh Nam Lệnh tỉnh táo thận trọng nói:
"Tôi cần suy nghĩ một chút, trong vòng ba ngày sẽ trả lời cho ngài, được không?"
Lâm Tiêu nói:
"Đương nhiên."
Nhưng vừa mới đi đến cửa, Trịnh Nam Lệnh lập tức quay người lại nói:
"Thôi, không diễn nữa."
"Lâm tổng, Hạ tổng đâu? Tôi đi tìm anh ấy."
"Tôi về bên kia nhanh chóng làm thủ tục từ chức, tôi đến báo danh liền, ngài đợi tôi nha!"
Thấy cảnh này, Lâm Tiêu không khỏi mỉm cười, ta vẫn thích cái dáng vẻ thận trọng vừa nãy của ngươi hơn.
Sau khi Trịnh Nam Lệnh rời đi.
Lâm Tiêu hướng phía Vương Tinh nói:
"Đi thông báo các cô gái tổ hành chính nha."
"A, không, tự tôi đi."
Các cô gái tổ hành chính, đang lo sợ bất an ngồi trong phòng họp.
Nửa năm qua, cũng là nửa năm các nàng thất vọng.
Các nàng cảm thấy mình không tìm thấy được cảm giác tồn tại trong công ty, tựa như mỗi ngày đến nhận tiền lương không công vậy.
Nên, ngày nào các nàng cũng nhớ đến khoảng thời gian livestream trong phòng "ngứa" lúc trước.
Thời gian cùng Lâm Tiêu chung tay gây dựng sự nghiệp.
Kích tình hừng hực biết bao.
Vui vẻ biết bao phong phú a.
Mệt mỏi đến gần như tê liệt ngã xuống, nhưng toàn thân đều hưng phấn.
Thậm chí không liên quan đến tiền tài, cũng cảm thấy mình cùng công ty đang cùng nhau trưởng thành.
Cảm giác hạnh phúc này, quá khiến người ta nhớ nhung.
Nhưng mà, hiện tại công ty không cần đến các nàng, Lâm Tiêu và Hạ Tịch cũng không cần đến các nàng nữa.
Nơi này tựa như không có đất dụng võ cho các nàng.
Và theo Vương Tinh thì, quy mô công ty hiện tại, không cần thiết phải nuôi một đám hơn chục cô gái hành chính, mà năng lực hành chính của các nàng cũng chỉ ở mức bình thường.
Lâm tổng chỉ là quá nặng tình cảm mà thôi.
Đường Thải Phượng bỗng nhiên nói:
"Đào tỷ, Lâm tổng thông báo chúng ta họp, có phải là muốn cho chúng ta nghỉ việc không?"
Hoàng Yên Nhi nói:
"Thực ra, ở nhà có người mai mối cho mình, bảo mình về kết hôn, còn là một giáo viên, điều kiện rất tốt."
Đường Thải Phượng nói:
"Phòng livestream "ngứa" vẫn luôn mời mình qua, muốn mình qua bên đó, mình cũng hơi động lòng, nhưng mà... thật không nỡ mọi người."
"Mình cũng thế, bên phòng livestream "ngứa" vẫn luôn mời mình, nhưng mà... mình quá hoài niệm khoảng thời gian cùng nhau gây dựng sự nghiệp, hoàn toàn không muốn rời xa mọi người."
Bạch Tiểu Bình:
"Bên phòng livestream "ngứa" cũng đang mời mình, dù sao mình cũng không đi, mình cùng lắm thì ở lại công ty quét rác là được."
"Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nếu mà thật sự không cần chúng ta nữa, thì cứ như vậy đường ai nấy đi vậy..."
cũng không phải không được.
Đường Thải Phượng mặc dù nói như vậy, nhưng càng nói, thì nàng càng khóc.
Không khí một mảnh bi thương, cứ như Lâm Tiêu là thật sự muốn đến chia các nàng ra vậy.
Nội tâm Tô Đào càng phức tạp, nàng coi như là một người trong số ít cô gái có thể thích ứng với công việc mới, treo cái mác tổng thanh tra hành chính, nhưng làm cũng có chút cố sức, dù sao đây không phải sở trường của nàng.
Nàng vô cùng không muốn rời khỏi công ty, vì nơi đây không chỉ đơn thuần là công ty, mà còn là nhà của nàng.
Lâm Tiêu cũng không giống như là một ông chủ, mà giống như là người nhà vậy.
Lâm Tiêu đi vào, thấy hơn mười cô gái đều đỏ hoe cả mắt.
"Sao lại ra nông nỗi này rồi?"
Lâm Tiêu nói:
"Tôi cũng chuẩn bị phải đi, nên nói ngắn gọn thôi."
"Công ty muốn thành lập một dự án mới, một dự án vô cùng quan trọng."
"Đối với dự án mới này, tôi chỉ có một mục tiêu, lợi nhuận nhanh nhất, đưa ra thị trường nhanh nhất!"
"Muốn tạo ra một kỳ tích còn lớn hơn trang "Ngứa" lúc trước."
"Mỗi người các cô ở đây, đều sẽ có cổ phần."
"Đến đấy thôi, bản dự án cụ thể, tìm Hạ tổng mà lấy."
"Nửa năm nay mấy cô có chút rảnh rỗi quá đấy, hơi lười biếng rồi đấy các chị à."
"Ăn Tết xong trở lại thì phải nhập cuộc ngay đi, làm một quả lớn vào!"
"Vẫn còn đợi mấy cô kiếm tiền cho tôi đó."
Đường Thải Phượng yếu ớt nói:
"Lâm tổng, ngài... ngài không phải đến chia tay chúng em ạ?"
Lâm Tiêu nói:
"Điên rồi à, chúng ta là người một nhà, sao phải chia tay chứ? Giá trị của các cô ta còn chưa vắt kiệt đến cực hạn, sao phải chia tay chứ? Mơ à."
"A..."
Đường Thải Phượng phát ra một tiếng hét lớn.
Ngay sau đó, các cô gái khác cũng phát ra một tiếng hét lớn.
Lâm Tiêu thấy vậy, tranh thủ thời gian muốn chạy trốn.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Vì hơn chục cô gái này, đã che kín hắn rồi.
Vương Tinh nhìn hơn chục cô gái có vẻ như sắp phát điên này.
Vừa rồi còn vô cùng ủ rũ, trong nháy mắt gần như đã bị kích động lên rồi.
Ông chủ suýt bị các nàng ăn sống nuốt tươi luôn rồi.
Hắn có chút nghi ngờ, điều này thật sự cần thiết sao?
Có lúc lúc lại bỏ rơi, có lúc lại dấy lên, có thật sự phải làm như vậy không để kéo các nàng lên lại con thuyền này?
"Tiêu Tiêu, cậu thật tốt..."
Tô Đào ôm lấy Lâm Tiêu:
"Tớ biết ngay mà, người khác có thể ghét bỏ chúng ta, nhưng chắc chắn cậu sẽ không."
Lâm Tiêu nói:
"Một đám ngốc, dỗ dành các cô giúp tôi kiếm tiền, mà còn vui vẻ như vậy."
Tô Đào khóc ròng nói:
"Không, cậu mới là người tốt, cậu mới là thằng ngốc ấy, bọn tớ vốn là một đám cô gái không có tác dụng gì, chỉ có cậu ngốc này là chịu muốn thôi."
Khóc xong rồi, Tô Đào lại nói:
"Cậu hé lộ chút đi, muốn bọn tớ làm cái gì nha? Đồ công nghệ cao thì bọn tớ thực sự không biết, đừng để bọn tớ làm liên lụy công ty đó."
Lâm Tiêu nói:
"Làm website hẹn hò, tổ chức hoạt động hẹn hò, làm mấy chuyện liên quan đến nam nam nữ nữ đó, biết chưa?"
Lập tức, ánh mắt các cô gái đều sáng lên.
Cái này sao?
Vậy thì chúng ta quá là rành luôn đó.
Không ai rành hơn chúng ta về cái này đâu.
"Giáo chủ bệ hạ, nô tỳ nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Giáo chủ bệ hạ, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ."
Trái tim của hơn mười cô gái, gần như ngay lập tức sống lại.
Không cần phải chia tay nữa, cái cảm giác được người khác cần, thực sự rất tốt mà.
Mà lúc này, Lý Sương đang đứng ngoài cửa, nhìn hết tất cả mọi chuyện.
Ánh mắt dịu dàng, thậm chí là nuông chiều.
Lâm Tiêu thật vất vả mới thoát ra khỏi tay đám cô gái, đi ra bên ngoài nói:
"Sương tỷ, Tiểu Tuyết đâu rồi?"
Lý Sương nói:
"Ta để mẹ ta trông ở nhà, bên bệnh viện đã xin y tá."
Lúc này, bên trong hơn mười cô nương vẫn còn đang điên, vẫn còn đang reo hò.
Mặc dù các nàng kỳ thực không biết mình sắp tới sẽ làm dự án gì, nhưng... cảm giác đó đã trở lại rồi.
Cảm giác gia đình ấy đã trở lại rồi.
Nghe tiếng hét reo hò từng đợt từ bên trong.
Đôi mắt đẹp của Lý Sương dịu dàng, liếc nhìn xung quanh không có ai, rồi hờn dỗi nói với Lâm Tiêu:
"Sao nào, chinh phục một đại tỷ tỷ còn chưa đủ, còn muốn chinh phục một đám hả?"
"Nhìn kìa, quần áo đều bị làm rối tung rồi."
"Mặt thì không bị ai hôn chứ, cái này là không được, ta phải thay Mạt Mạt giám sát cậu chặt chẽ."
Nàng tiến lên, dịu dàng sửa lại quần áo cho Lâm Tiêu, chỉnh lại tóc tai.
Lâm Tiêu bỗng nhiên nói:
"Tỷ, có một chuyện, tỷ chuẩn bị tinh thần đi."
Lý Sương nói:
"Chuyện gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Một lát nữa tỷ có thể sẽ thấy bộ mặt thật của ta đấy, tỷ tuyệt đối đừng quá mất bình tĩnh đấy nhé."
Lý Sương dịu dàng nói:
"Sao nào? Chẳng phải chúng ta đi cầu hôn giúp em trai Lý Hưởng của ta sao, chẳng lẽ trên đường đi cậu còn muốn nổi thú tính với ta hả?"
Lâm Tiêu nói:
"Có thể còn không bằng cầm thú ấy, tóm lại tỷ cứ chuẩn bị tinh thần đi là được."
Lý Sương nói:
"Thật sao? Vậy thì ngược lại tỷ lại muốn xem xem, cậu làm cầm thú thế nào."
Lâm Tiêu mở chiếc X5, đi thẳng đến Đại học Đồng Tế, bắt đầu lôi tên chó vườn Lý Trung Thiên ra.
Hắn vốn đang rất phấn khởi, kết quả sau khi gặp Lý Sương xinh đẹp áp bức người kia, trực tiếp không nói nổi một lời.
"Chó vườn, cậu ngồi lên trước đi, ngồi ghế phụ."
"Cậu mới là chó vườn."
Lý Trung Thiên nhỏ giọng nói, sau đó ngồi vào ghế phụ.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói với Lâm Tiêu, đều là liên quan đến sư tỷ Chương Nhân.
Hắn cảm giác tình cảm của mình có chút đột phá, nhưng lại không thể nói rõ chỗ nào đột phá, nên muốn hỏi ý kiến của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu:
"Ta cảnh cáo cậu, lát nữa có chuyện gì xảy ra, cậu cũng đừng có kinh ngạc quá, ngậm miệng là được."
Bình thường thì Lý Trung Thiên chẳng thèm để ý khi bị Lâm Tiêu giáo huấn như vậy, nhưng có Lý Sương nữ thần ở bên cạnh, hắn cũng không dám, lập tức mất kiên nhẫn nói:
"Biết rồi, biết rồi."
Xe chạy đến dưới lầu ký túc xá Liên Y của Đại học Aurora.
Lâm Tiêu gọi điện thoại:
"Mau xuống đi, mau xuống đi, từ từ thôi."
"Biết rồi, biết rồi."
Tiểu thư ký Liên hờn dỗi nói:
"Tôi đã chờ cậu lâu lắm rồi đấy, chẳng lẽ cậu muốn tôi xuống dưới này chờ cậu à, lạnh như thế, gió thổi làm tôi cậu không đau lòng sao."
Một lát sau, tiểu thư ký Liên kéo theo một cái rương xuống dưới.
Trước đó khi Liên Y ở cùng với Lâm Tiêu, bên cạnh đều có người khác, cô đều thể hiện rất bình thường, không có vẻ thân thiết gì.
Giống như là bạn bè đồng học bình thường.
Còn bây giờ không có người khác, cô thể hiện sự hờn dỗi và thân mật hoàn toàn, trực tiếp đưa cái rương cho Lâm Tiêu nói:
"Nặng muốn chết, mau giúp tôi xách."
"Ba mẹ bảo, giữa trưa đợi chúng ta về ăn cơm đấy."
"Sau đêm Facebook, cậu cũng không còn tìm tôi nữa, gọi điện thoại cũng rất qua loa, cậu đúng là một người bạn trai không đủ tư cách."
"Tôi đã nghỉ phép từ sớm, chính là vì muốn cùng cậu về nhà đấy, thế mà một mình tôi ở lại trường mấy ngày liền, kết quả cậu cũng chẳng hề quan tâm đến tôi."
"Nhưng mà tôi rộng lượng, tha thứ cho cậu đấy!"
Sau đó, Liên Y kéo tay Lâm Tiêu mở cửa xe, muốn lên xe.
Còn ở trong xe Lý Trung Thiên nhìn thấy cảnh tượng này.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy Liên Y và Lâm Tiêu thân mật với nhau như vậy, trước đó khi tham gia tiệc sinh nhật, hay đêm Facebook thì Liên Y và Lâm Tiêu đều tỏ ra là mối quan hệ bạn bè bình thường.
Lập tức, thế giới quan của hắn, lại một lần nữa... tan vỡ hoàn toàn.
Cả đầu óc lâm vào trống rỗng.
Ta... ta... Trời ơi..!
Liên Y thấy có người ngồi ở ghế lái phụ, hơn nữa lại là Lý Trung Thiên, cũng không nói gì thêm, ngược lại có chút xấu hổ, không được tự nhiên.
Trực tiếp ngồi vào phía sau, thấy là Lý Sương.
"Lý Sương tỷ, chị khỏe."
"Liên Y em khỏe, mấy ngày không gặp, xinh ra nhiều đó."
Lý Sương nói:
"Người ta đang yêu đương với vợ chưa cưới của chúng ta đấy à?"
"Hừ... Anh ấy chẳng hề đủ tư cách."
Liên Y ngạo kiều nói:
"Em còn có chút không muốn ấy chứ."
Lâm Tiêu coi như không có gì xảy ra, nói:
"Xuất phát, xuất phát, tranh thủ một giờ trưa đuổi tới Kha Thành."
Liên Y nói:
"Lý Sương tỷ, Lý Trung Thiên, ba mẹ em đã chuẩn bị cơm trưa ở nhà rồi, cùng đi nhà em ăn cơm nhé."
Lý Sương nói:
"Được thôi."
Sau đó, nàng đưa tay vào túi áo khoác, dùng ngón tay mò mẫm gửi tin nhắn một lát sau, điện thoại Lâm Tiêu rung.
Lâm Tiêu không định trả lời.
Lý Trung Thiên bên cạnh lúc này mới chậm rãi hồi phục, theo bản năng nói:
"Lâm Tiêu, hình như điện thoại cậu rung đấy."
Chó vườn cậu ngậm miệng, tôi có thể không biết à?
Lâm Tiêu lấy điện thoại ra, thấy Lý Sương gửi tin nhắn: Thằng nhóc xấu xa, thằng nhóc xấu xa, cậu đúng là xấu xa hết phần thiên hạ mà!
Sau đó, nàng lại gửi thêm một tin nữa: Sao nào, sợ bị mông bự tỷ tỷ thiêu thân vào lửa, nên để ta nhìn rõ bộ mặt thật của cậu sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận