Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 105: Cao trung kết thúc, kích tình thiêu đốt
Lâm Tiêu đã đến Thượng Hải rất nhiều lần, trước đây mỗi lần đi lại đều vội vã. Hoặc là ngủ bù trên tàu hỏa, hoặc là cầm máy tính liều mạng gõ chữ. Nhưng lần này, lại ngược lại thả lỏng. Lẽ ra phải khẩn trương, vì sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học. Sau kỳ thi đại học, lại là thời gian gặp Mạt Mạt. Nhưng tiết tấu cả người hắn lại chậm lại, lộ ra không hề hoảng hốt. Tháng trước The Graveyard Book đã xuất bản, quả nhiên nhận được vô số lời khen, chỉ là thời đại này chưa có thang điểm đậu cà, nếu không chắc cũng phải trên 9.0 điểm.
Chỉ là doanh số cũng không tệ lắm, chứ không bùng nổ. Theo Vương Lương thì cứ thả câu dài, cuối cùng ba mươi vạn bản chắc không thành vấn đề. Vương Lương và Ôn Tử Phi đều nói, thành tích này đã rất mãn nguyện, coi như là khởi đầu tốt đẹp của công ty Wanjuan. Nhưng trong lời nói vẫn lộ ra một chút tiếc nuối. Vì kết quả cuộc thi viết "Khái Niệm Mới" đã có, Lâm Tiêu đoạt giải đặc biệt. Hơn nữa, theo Bạch Vãn Tình được biết, mặc dù có mười mấy giải đặc biệt, nhưng giải của Lâm Tiêu là độc nhất vô nhị, một mình một ngựa tuyệt trần. Đáng tiếc, Lâm Tiêu không muốn phối hợp PR. Cũng không muốn liên hệ Nhị cẩu giáo chủ và Lâm Tiêu với nhau, nếu không doanh số chắc chắn sẽ bùng nổ. Thậm chí không có quảng cáo trên trang gây "Ngứa", cũng không có quảng cáo trên phòng livestream. Vương Lương thử hỏi, liệu Lâm Tiêu có muốn tổ chức offline ký tặng sách không, Lâm Tiêu cũng từ chối.
Thực ra, những buổi offline ký tặng sách thế này, tác giả bình thường không thể nào từ chối được. Nhưng Vương Lương biết, Lâm Tiêu không phải tác giả bình thường, hắn còn là chủ một doanh nghiệp đang nổi trên internet: Lightning Technology. Ít nhất trong giới đã râm ran tin đồn. Mở ra mô hình kinh doanh mới, mỗi ngày đều hốt tiền. Thậm chí Vương Lương cảm thấy Nhị cẩu giáo chủ là người vô cùng có uy, hắn không dám chút khinh mạn nào. Thực tế, lúc kết quả cuộc thi viết "Khái Niệm Mới" vừa có, không biết bao nhiêu nhà kinh doanh văn hóa tìm đến Lâm Tiêu. Sẵn sàng dùng tiền nâng đỡ hắn, cam đoan hắn sẽ là Hàn Hàn tiếp theo. Không, còn nổi hơn Hàn Hàn. Vì văn của hắn không chỉ chinh phục được giới trẻ, mà còn chinh phục được cả người lớn. Nhưng Lâm Tiêu đều từ chối, kết quả các nhà kinh doanh văn hóa này chuyển ánh mắt sang Liên Y. Liên Y cũng có nhiều điểm đáng khai thác. Vẻ ngoài xinh đẹp tinh xảo, nhan sắc có thể so với minh tinh. Năm nay tác giả nữ xinh đẹp rất được yêu thích, nhưng không có ai chính thức có được nhan sắc đỉnh cấp cả. Đã thế Liên Y lại là tân tinh piano, còn là học bá, lại càng thích hợp để nổi tiếng. Thậm chí, tuyệt vời hơn là cô còn có thể tạo C P với Lâm Tiêu, một thiên tài văn học. Nhưng phía Liên Y cũng từ chối. Cuộc thi viết "Khái Niệm Mới" đúng là có sức ảnh hưởng lớn, toàn bộ tháng năm Lâm Tiêu nhận được mười lời mời của các đài truyền hình.
Mà phần lớn đều là truyền hình cấp tỉnh, còn có một lời mời của ban tổ chức. Tiết mục của ban tổ chức không mời khách VIP, mà còn mời Hàn Hàn, Liên Y, và một cặp nhà khoa học xã hội, vài giáo sư. Thực tế, trước đó từng có một tiết mục Đối thoại , cũng từng mời Hàn a, cùng với những người phản đối tư duy của anh ta. Tiết mục này bề ngoài thì là đối thoại, nhưng thực tế lại mang tính chất phê bình. Mục đích lần này cũng vậy, lại còn có tính thuyết phục cao hơn. Vì cả hai người cùng đoạt giải đặc biệt "Khái Niệm Mới", Lâm Tiêu và Liên Y đều là học sinh giỏi, học bá nhất lưu. Nhất là Liên Y, phù hợp tất cả tiêu chí của sự ưu tú. Nhưng Lâm Tiêu từ chối, Liên Y cũng từ chối. Cuối cùng, mọi người đổ dồn sự chú ý vào một người khác, Tiểu Tứ. Cậu ta như trong lịch sử, bước đi trên con đường của một tác giả thần tượng.....
Gặp quỷ, lần này về Lâm Sơn vẫn không mua được vé, vì đang nghỉ hè, rất nhiều sinh viên về nhà. Lâm Tiêu như thường lệ, trực tiếp vào toa giường nằm mua vé bổ sung. Trùng hợp, vẫn là cô nhân viên tàu đó. "Vào đi, vào đi."
Tiểu tỷ tỷ phất tay. Lâm Tiêu đưa cho một hộp sô cô la, cô nhân viên tàu nhanh chóng nhận, nhanh chóng giấu sau lưng, đồng thời nháy mắt với hắn. Đây đương nhiên không phải hối lộ, chỉ là Lâm Tiêu dáng vẻ được người khác yêu thích mà thôi. Bây giờ hắn có lẽ là dễ được yêu thích nhất, mà còn không có vẻ phòng bị. Tràn đầy khí chất thiếu niên, nhưng cũng trưởng thành, có một chút khí chất đàn ông. Phụ nữ trưởng thành có thể vô tư thưởng thức, thêm một hai năm nữa, khi biến thành đàn ông rồi thì sẽ không còn đãi ngộ này nữa. Lâm Tiêu định tìm một chỗ ngồi như thường lệ, chờ nhân viên tàu đến thu vé bổ sung. Ai ngờ, lúc đi ngang qua một khoang ghế, lại bị gọi lại. "Lâm, Lâm Tiêu."
Lâm Tiêu nhìn lại, đúng là trùng hợp. Lập tức nhớ lại ký ức kiều diễm trong toa giường nằm lần trước, mông bự kênh mương của Lý Sương tỷ tỷ sâu hun hút, trơn thật đấy, ấm áp nữa. Gọi Lâm Tiêu là Nana của đại học Đồng Tế, đã gặp trên tàu lần trước. Tên đầy đủ là Diêu Na. Mặt mày cũng không tệ, nhưng rất biết cách ăn mặc, rất biết trang điểm, còn biết khoe đường cong của mình, cho nên vừa nhìn qua, đúng là một mỹ nữ điển hình. Đương nhiên, cái gọi là mỹ nữ điển hình chỉ là cảm thấy được lúc nhìn, nhưng lúc không nhìn thì ký ức không sâu sắc. Lần này bọn họ đi bốn người, hai nam hai nữ. Còn có một cô gái là Quả Quả sư tỷ khoa pháp luật của đại học Phục Đán, tên đầy đủ là Lâm Quả Nhi, cô có khuôn mặt đẹp hơn Diêu Na, đôi mắt rất to. Chỉ có điều nhìn có vẻ nghiêm nghị, đeo kính, trông rất nghiêm túc. Gia cảnh chắc cũng khá, vẻ thận trọng toát ra chút ngạo mạn. Hai người nam, một người tóc dài, hơi đẹp trai, có chút phản nghịch, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Quả Nhi, tâm tư yêu thích không giấu được. Còn một người tóc ngắn, đang cắm cúi chơi game, chẳng quan tâm ai. "Sư tỷ Nana, sư tỷ Quả Quả, các chị được nghỉ hè à?"
Lâm Tiêu ngồi xuống chỗ bên phía các nam sinh. Cậu nam sinh tóc dài nhìn Lâm Tiêu một cái, hơi nhíu mày. Chắc là thấy Lâm Tiêu hơi đẹp trai, cảm thấy mình bị uy hiếp, nhưng cậu ta lại thấy mình đẹp trai hơn Lâm Tiêu, lại còn giàu hơn Lâm Tiêu, cho nên cũng không sao, chỉ gật đầu chào, rồi lại đọc sách. Vì Lâm Quả Nhi cũng đang đọc sách. Diêu Na thì rất nhiệt tình, kéo Lâm Tiêu nói chuyện này chuyện kia. "Cậu đẹp trai đọc sách kia, là khoa máy tính của Phục Đán, tên là Trương Vũ Đình, ha ha ha ha..."
Cậu nam sinh tóc dài bất mãn:
"Cười cái gì, có gì đáng cười? Tên ông nội đặt cho đấy, cô đi tìm ông mà cười."
Vì Vũ Đình là tên tự của Trương Tác Lâm. "Còn cậu đang chơi game kia là Đinh Nguyên, thiên tài máy tính đấy, năm lớp 12 nghỉ hè đã thực tập ở Microsoft Trung Quốc rồi."
Lâm Tiêu ghé vào nhìn, không khỏi hơi ngạc nhiên. Đối phương đang chơi The Elder Scrolls 3: Morrowind . Game này vậy mà phát hành trong nước sao? Lâm Tiêu lập tức thấy hứng thú, lại gần, nhanh chóng nhập bọn với Đinh Nguyên. Ở kiếp trước, anh ta chơi The Elder Scrolls V: Skyrim trước, chơi không biết bao nhiêu lần, cài mười mấy bản MOD không ít, mê mấy cái phòng lab đến ba ngày hai đầu. Sau đó bớt nghiện mới chơi The Elder 4, The Elder 3, đồng thời vô cùng chờ đợi The Elder Scrolls 6, kết quả anh ta trùng sinh, game đó thì chẳng có tăm hơi gì cả, có lẽ lúc đó Bethesda Game Studios mới chỉ làm xong một xấp tài liệu thôi. Rất trông chờ Tinh Không nhưng cuối cùng lại ra một đống phân. Lúc này trên mạng không có hướng dẫn, hoàn toàn phải tự mò mẫm, Lâm Tiêu đã chơi rồi nên vừa chỉ trỏ vừa nói, quen thuộc đến lạ thường. Một lúc sau đã thành hai người cùng chơi, có khi Lâm Tiêu còn cầm chuột giúp Đinh Nguyên thao tác, vừa chơi vừa khoác vai cô ta. Chỉ có điều, vẻ mặt những người xung quanh trở nên cổ quái, ngay cả cô nàng nghiêm túc Lâm Quả Nhi, cũng cố nén cười. Cười cái rắm ấy. Đinh Nguyên xoay đầu lại, chân thành nói với Lâm Tiêu:
"Huynh đệ, tuy tớ không để ý lắm, nhưng vẫn muốn nói cho cậu biết, tớ là con gái."
A?! Lâm Tiêu nhanh chóng rụt tay lại. Không thể nào, huynh đệ. Từ trên xuống dưới của cậu, chỗ nào giống con gái đâu. Lập tức Diêu Na không nhịn được cười ha ha. Sau đó, cô tiếp tục giới thiệu:
"Đây là Lâm Tiêu, học sinh lớp 12 trường Lâm Sơn, sắp thi tốt nghiệp trung học, mục tiêu là vào đại học Phục Đán đấy."
"À? Lâm Tiêu..."
Diêu Na đột nhiên nói:
"Tên này hơi quen quen, có phải cậu đã giành giải đặc biệt cuộc thi viết ‘Khái Niệm Mới’ không?"
Lâm Tiêu gật nhẹ đầu. Lâm Quả Nhi không khỏi ngước lên nhìn Lâm Tiêu một cái, đây là lần đầu cô nhìn thẳng vào Lâm Tiêu đấy. Trương Ngọc Đình bên cạnh không nhịn được ghen tị, nói:
"Cuộc thi viết ‘Khái Niệm Mới’? Mấy trò con nít thôi, nói về tài văn chương, còn kém người ta xa lắm."
"Các người đã xem quyển này chưa? The Graveyard Book do Nhị cẩu giáo chủ viết, đấy mới thật sự là thiên tài văn học."
"Cuộc thi viết ‘Khái Niệm Mới’, trẻ con đau mà rên ấy thôi."
"Các người biết không, Nhị cẩu giáo chủ không chỉ viết The Graveyard Book mà bình luận về Tam Quốc cũng rất kinh điển, anh ta còn mở công ty internet, cái trang "Ngứa" đấy biết không? Hiện giờ nổi như cồn, anh ta mới là thần tượng đáng sùng bái."
Tiếp đó Trương Vũ Đình thở dài:
"Tiếc là hiện giờ vết nhơ duy nhất của anh ta là cái cô nàng ham vật chất Khu Phi Phi."
Hiện tại Khu Phi Phi rất nổi, nhưng danh tiếng lại rất tệ, mà Nhị cẩu giáo chủ đã bồi dưỡng cô ta, thì cũng liên lụy danh tiếng của anh ta theo. Nhị cẩu giáo chủ có thể bồi dưỡng ra loại người như Khu Phi Phi, thì bản thân anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Đây là điểm công kích của rất nhiều anti-fan. Diêu Na nói ở bên cạnh:
"Ê, Trương Vũ Đình cậu không thể vì bạn Lâm Tiêu đẹp trai hơn cậu mà cứ nhắm vào cậu ta thế chứ, giải đặc biệt ‘Khái Niệm Mới’ vẫn rất đáng gờm đấy."
"Cậu ta đẹp trai hơn tôi?"
Trương Vũ Đình hất tóc:
"Diêu Na, mắt cô mù lúc nào thế? Cô nói Ngô Lệ học trưởng đẹp trai hơn tôi còn được, còn cậu ta?"
"Câm miệng..."
Diêu Na quát to:
"Không được sỉ nhục Ngô Lệ."
Lâm Quả Nhi bên cạnh gật đầu một cách nghiêm túc:
"Đúng, không được sỉ nhục Ngô Lệ."
Lập tức, Trương Vũ Đình như bị đả kích tinh thần, sinh ra một chút xíu dao động với nhan sắc của mình, sau đó soi mặt vào tấm kính trên cửa sổ xe Lửa. Rất nhanh cậu ta lại lấy lại tự tin, ta thật ra vẫn rất đẹp trai mà. Ước chừng hai phút sau, Đinh Nguyên chơi game ngẩng đầu, nói:
"Đúng đấy, không được sỉ nhục Ngô Lệ."
Dựa, cung phản xạ của cậu có phải là hơi bị dài không thế. Tiếp đó cô nàng nhìn về phía Lâm Tiêu, tiếp tục bổ đao:
"Mà lại, bạn Lâm Tiêu quả thực đẹp trai hơn cậu nhiều."
Trong toa xe, lập tức vang lên âm thanh tan nát cõi lòng... .
Buổi tối Khu Phi Phi tiếp tục livestream, thậm chí Lâm Tiêu cũng livestream. Phòng livestream của Khu Phi Phi vẫn đông nghẹt, nhiệt độ chưa từng có. Trong đó tám phần là người chửi mắng cô, hai phần là người ủng hộ, phần lớn là fan nữ. Mặc dù hiện tại trang "Ngứa" đã có 50 phòng livestream, nhưng doanh thu mỗi ngày của Khu Phi Phi vẫn chiếm khoảng một phần năm. Chỉ có điều, lực lượng tiêu tiền chủ yếu không phải anti-fan mua đường link mà là fan cuồng vì muốn trút giận lên anti-fan mà cuồng dùng tiền cho cô. Fan ruột đã thành lập một khẩu hiệu: Anti-fan toàn bọn bần cùng! Càng nghèo càng thiển cận, càng nghèo càng không nghe được lời thật. Lời này vừa thốt ra, anti-fan lại càng đông. Còn fan ruột thì để chứng minh điều này, ngày nào cũng quăng tiền cho Khu Phi Phi. Chúc Hoành Bân là một trong những người đứng đầu fan cuồng, cậu ta đã đập mười mấy vạn rồi. Đương nhiên, đối với nhà cậu ta thì đây chỉ là tiền tiêu vặt. Chỉ có điều, mấy hôm nay tài khoản của cậu ta cũng bị tạm thời khóa, Nhị cẩu giáo chủ gửi tin nhắn riêng: sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, hãy bình tâm thi đại học, mọi chuyện đợi sau kỳ thi đại học rồi nói. Lập tức độ trung thành của Chúc Hoành Bân Cộng 1. Vì vậy bây giờ có một chút phiền phức, phòng livestream của "Ngứa" xem ra vẫn phát triển mạnh mẽ, nhưng cả Lâm Tiêu và Hạ Tịch đều biết nó sắp đến đỉnh rồi, mà khổ nỗi lại có một bộ phận tử trung phấn. Nếu đến khi muốn bán trang gây "Ngứa" và phòng livestream, chắc đám tử trung phấn này sẽ rất đau lòng, thậm chí cảm thấy bị phản bội. Vậy nên vở kịch này tiếp theo, nhất định phải diễn tốt, không những không để những tử trung phấn này đau lòng, mà còn khiến độ trung thành, độ cuồng nhiệt của họ lại tăng cao thêm nữa. "Mọi người khỏe, mấy ngày tới tôi sẽ không chửi ai nữa."
"Ngày 10 tháng 7, vào lúc 8 giờ 30 tối, tôi sẽ xuất hiện tại chung kết cuộc thi hát thanh niên, hoan nghênh mọi người đến theo dõi."
"Hy vọng có thể mang đến cho mọi người bất ngờ."
Lập tức, phòng livestream của Khu Phi Phi bùng nổ. Fan ruột liên tục spam bình luận: tỷ Phi Phi lại còn muốn tham gia cuộc thi hát thanh niên, thần kỳ quá, thật mong chờ, tò mò quá đi. Anti-fan thì spam: Cái loại như cô mà đòi thi hát thanh niên á? Cô có cái giọng vịt đực khàn đặc đấy, biết hát không đấy? Anti-fan: Ban tổ chức mù rồi à, loại người như cô đáng lẽ phải bị cấm cửa chứ, còn dám tham gia cuộc thi hát thanh niên à? Cô làm bẩn cuộc thi đấy. Anti-fan: Đúng, sau này tao không thèm xem cuộc thi hát thanh niên nữa. Anti-fan: Bảo mã tỷ, giọng của cô khàn đặc thế kia, có phải bị Nhị cẩu giáo chủ thao rách không đấy. Anti-fan: Nhị cẩu nâng cô nổi thế, mà cô lại lớn lên thế kia, ở giữa có phải có quy tắc ngầm gì không, hắn có phải đã ngủ với cô không? Toàn thân cô đều bị hắn thao hết rồi ấy. Đối với những lời anti-fan phát ngôn thế này, Khu Phi Phi quen rồi, vì có là cái thá gì, lời khó nghe hơn còn nhiều nữa là. Lúc này cô không nhịn được mà trả lời một câu:
"Tôi nằm mơ cũng muốn được hắn thao ấy."
Lập tức, anti-fan cùng fan cuồng đồng loạt vỡ trận. Anti-fan chửi thì chửi vậy thôi, nhưng khi đối mặt với nhan sắc và vóc dáng này, bộ dạng mèo rừng gợi cảm này của Khu Phi Phi, ai mà chẳng mơ hồ. Nhị cẩu giáo chủ, mày thật đáng chết. "Bong Bóng" đột nhiên gửi tin thoại đến, giọng điệu rất nghiêm túc. "Lão công, em hỏi anh một vấn đề, anh phải nghiêm túc trả lời em đấy."
Dùng chất giọng biến thanh của mình, Nhị cẩu vội vàng đáp:
"Bảo bối, anh với Khu Phi Phi trong sạch, anh thề đấy."
"Hả?"
"Bong Bóng" lại ngẩn người, sau đó tràn ngập cảnh giác hỏi:
"Khu Phi Phi thế nào? Cô ta có phải quyến rũ anh rồi không?"
Hạ Tịch bên cạnh khinh bỉ liếc một cái, cặn bã nam, cậu còn non lắm, đàn ông trừ khi bị bắt tận giường, còn lại mặc kệ có gì xảy ra thì tuyệt đối không được thừa nhận, cậu chưa đánh đã khai là sao. "Không có mà."
Nhị cẩu nói:
"Em xưa nay chưa từng nghiêm túc thế này, em muốn hỏi gì thế?"
"Bong Bóng" hỏi một cách rất nghiêm túc:
"Lão công, anh thích ngực hay là thích mông hơn?"
A?! Lập tức, Hạ Tịch để công việc xuống, nhanh chóng đi qua. Nhị cẩu thật không gánh nổi, vì "Bong Bóng" vậy mà lại dùng chất giọng thuần khiết, hoàn mỹ nhất, nói ra lời khai mùi. "Bong Bóng": "Nói nhanh đi, chỉ được chọn một cái."
Nhị cẩu không do dự đáp:
"Mông."
"Bong Bóng": "Được, em hiểu rồi."
Sau đó, cô ấy trực tiếp out, bỏ lại Lâm Tiêu và Hạ Tịch ngơ ngác cả người. "Cô ta muốn làm gì?"
Lâm Tiêu hỏi. Hạ Tịch lắc đầu:
"Không biết nữa."
"Nhưng mà, sao cô ta có thể vừa ngây thơ, vừa lẳng lơ thế được nhỉ?"
Lâm Tiêu:
"Tớ cũng không biết nữa."
Hạ Tịch tiến lên, bóp lấy cổ Lâm Tiêu:
"Cẩu vật, mày không xứng với cô ấy."
"Sao tao lại không phải con trai chứ?"
Hạ Tịch tức tối bất bình:
"Nếu tao là con trai, còn có chuyện gì đến mày hả Nhị cẩu. ‘Bong Bóng’ và Sương Sương đều là của tao hết."
Lâm Tiêu nói:
"Tớ với tỷ Lý Sương trong sạch."
Hạ Tịch nói chẳng hề nể nang:
"Trong sạch cái con khỉ, mày chọc người ta vào trong khe đít, còn làm người ta ướt hết ra."
Tao... mấy bà phụ nữ các người sao vậy, cái gì cũng nói ra được. Các người không làm người, ta còn muốn làm chó đấy. Buổi chiều ngày 6 tháng 7, buổi học cuối cùng. Sau đó 7, 8, 9 sẽ là ba ngày thi tốt nghiệp trung học. Lâm Tiêu cuối cùng cũng xuất hiện trên lớp học, mà lại hắn chắc chắn "Bong Bóng" không ở trường hắn mới dám đến. Mấy ngày nữa là gặp nhau rồi, mà lần cuối gặp "Bong Bóng" bằng da bằng thịt là 215 ngày rồi. Cũng khá lâu rồi đấy, "Bong Bóng" cũng sắp quên dáng vẻ ban đầu của Lâm Tiêu rồi. Lý Minh Triêu từ từ nói:
"Mài kiếm mười năm, lưỡi kiếm chưa thử, ngày mai sẽ xuất binh, ai có thể làm kinh ngạc thế giới?"
"Bài thơ này đổi chưa được hay lắm, tài văn chương của tôi kém xa Lâm Tiêu, nhưng tôi cũng thành thật phát biểu suy nghĩ trong lòng thôi."
"Tôi ngày nào cũng nói, các em là khóa học sinh tôi dạy tệ nhất."
"Nhưng hôm nay muốn nói với các em lời thật lòng, các em là khóa học sinh tôi dạy giỏi nhất, cũng là khóa học sinh mang lại cho tôi nhiều kiêu hãnh nhất."
"Không kể là tôi đã tịch thu tiểu thuyết võ hiệp của các em, hay đã chia rẽ đôi uyên ương, hoặc là gọi phụ huynh của các em đến, thậm chí còn véo tai từng người trong số các em."
"Hết thảy ân ân oán oán này, đều không cần xóa bỏ."
"Ba ngày tới, hoan nghênh các em dùng thành tích thi tốt nghiệp trung học để vả vào mặt tôi."
"Ăn ngon, ngủ ngon nhé, chúc tất cả các em, tên đề bảng vàng."
Nói xong, Lý Minh Triêu quay người bước đi, không để ai thấy được nước mắt của mình dán vào mắt. Hôm nay đúng là thời gian cuối cùng các bạn cùng lớp tập hợp lại một chỗ. Mà lại là thời gian cuối cùng các bạn cùng lớp tập hợp lại một chỗ trong đời. Sau khi thi đại học xong là sẽ tan rã, lần nữa tụ tập lại thì tối đa cũng chỉ còn tám phần người, hơn nữa cũng là chuyện của vài chục năm sau rồi. Chúc Hoành Bân cầm một quyển vở, đến bên cạnh Lâm Tiêu nói:
"Mọi người đều chuẩn bị sổ lưu bút, để viết vài lời, tôi thì định không lấy ra, cảm thấy không có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ lại đột nhiên muốn lấy ra, cho cậu viết đầu tiên đấy, nể mặt nhau không?"
"Được."
Lâm Tiêu nhận lấy. Cầm bút máy, viết lên trang lưu bút của Chúc Hoành Bân một dòng chữ: Cậu rất ưu tú, thật đấy! Mời cứ tiếp tục ưu tú như vậy nhé! Hắn không khoe văn vẻ, mà dùng lời chân thành nhất để nói. Tiếp theo, Chung Liên Bình cầm sổ lưu bút tới, cậu ta đã cho cả lớp viết rồi, chỉ còn lại mình Lâm Tiêu cuối cùng. Lâm Tiêu nhận lấy, viết ở trên đó: Đừng xoắn xuýt những chuyện nhỏ nhặt. Vì Lâm Tiêu không hay ở lớp, lúc này các bạn trong lớp ào ào đưa sổ lưu bút cho hắn viết. Lâm Tiêu viết rất nghiêm túc, không hề qua loa, hoàn toàn nhắm vào đặc điểm từng người bạn, viết một câu thật lòng.
Lý Trung Thiên quá quen rồi, hơn nữa thường xuyên ở công ty của Lâm Tiêu hỗ trợ, hắn để người khác viết sổ lưu bút, cũng không định để Lâm Tiêu viết, nhưng gặp cái không khí này, giống như không viết không thích hợp. Thế là, hắn cũng đưa sổ lưu bút cho Lâm Tiêu:
"Hay là, cậu cũng viết cho tôi một câu đi."
Lâm Tiêu nhận lấy, trên đó rồng bay phượng múa viết: Trung Thiên đồng chí xin yên tâm, tổ chức nhất định trong vòng hai năm, giúp cậu phá thân. Ta! Lý Trung Thiên vội vàng đoạt lấy sổ lưu bút giấu đi, chỉ sợ người khác nhìn thấy. Nhưng trong đầu lại hiện lên một câu: Hai năm? Có phải hơi lâu không? Cả lớp còn hai người chưa viết sổ lưu bút, một là Liên Y, một là Tiêu Lâm. Sau khi Lâm Tiêu giúp mọi người viết xong sổ lưu bút, Tiêu Lâm mặc váy trắng bước tới, hỏi Lâm Tiêu:
"Lâm Tiêu, tớ không có chuẩn bị sổ lưu bút, cậu muốn vào Phục Đán đúng không?"
Cả lớp lập tức yên tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm Tiêu Lâm. Không phải chứ, thời điểm mấu chốt này, cậu gan dạ vậy sao? Lâm Tiêu gật đầu nói:
"Ừ."
Tiêu Lâm nói:
"Vậy được."
Lập tức Lâm Tiêu á khẩu không nói được, vì không nhớ lầm thì Tiêu Lâm thi đại học được có 643 điểm, với điểm này mà đòi vào Phục Đán thì nguy hiểm quá. Mà lúc này, điện thoại di động của Lâm Tiêu reo, nhận được một tin nhắn: Thi đại học cố lên, thủ khoa kỳ thi đại học của tỉnh nhất định phải là tao, nhưng nếu là mày thì tao lại càng vui. Lâm Tiêu nhìn tin nhắn ngẩn ngơ một hồi, ngay sau đó bị một trận ồn ào náo nhiệt kéo về hiện thực. Vương Lũy vậy mà kéo Vu Đình Đình lên bục giảng, lập tức mọi người đều nhìn về phía hắn. Vương Lũy lớn tiếng nói:
"Tuyên bố một chuyện, tôi với Vu Đình Đình đang yêu nhau."
"Thần tượng của tôi Nhị cẩu giáo chủ nói, người không trang bức phí hoài tuổi trẻ."
Tiếp đó, hắn trực tiếp ôm eo Vu Đình Đình, hôn vào môi cô. Lập tức cả lớp nổ tung. Sau đó là những tiếng hò hét inh ỏi. Chỉ có hai người sắc mặt không ổn, Chung Liên Bình mặt mũi vô cùng khó coi, tim tan nát từng mảnh. "Mối tình đầu của tao, Vu Đình Đình mắt mày mù rồi hả?"
"Rõ ràng tao hơn Vương Lũy cả về thành tích, cả về đẹp trai, ba tao lại còn là cán bộ thị trấn nữa đấy."
Còn một người mặt không vui là Chúc Hoành Bân, không phải vì Vu Đình Đình. Lúc này trong lòng hắn chỉ có một câu: Ngu xuẩn, mày cũng có tư cách hâm mộ Nhị cẩu? Đến đây cuộc sống cấp ba coi như kết thúc. Tuổi trẻ kích tình thiêu đốt. Ngày 7 tháng 7! Kỳ thi đại học quyết định vận mệnh của vô số người giáng xuống. Ba ngày này rất quan trọng, nhưng trôi qua rất nhanh. Tiêu Mạt Mạt thậm chí còn không tham gia trông thi đại học, mà đã sớm đến Thượng Hải rồi.
Chỉ là doanh số cũng không tệ lắm, chứ không bùng nổ. Theo Vương Lương thì cứ thả câu dài, cuối cùng ba mươi vạn bản chắc không thành vấn đề. Vương Lương và Ôn Tử Phi đều nói, thành tích này đã rất mãn nguyện, coi như là khởi đầu tốt đẹp của công ty Wanjuan. Nhưng trong lời nói vẫn lộ ra một chút tiếc nuối. Vì kết quả cuộc thi viết "Khái Niệm Mới" đã có, Lâm Tiêu đoạt giải đặc biệt. Hơn nữa, theo Bạch Vãn Tình được biết, mặc dù có mười mấy giải đặc biệt, nhưng giải của Lâm Tiêu là độc nhất vô nhị, một mình một ngựa tuyệt trần. Đáng tiếc, Lâm Tiêu không muốn phối hợp PR. Cũng không muốn liên hệ Nhị cẩu giáo chủ và Lâm Tiêu với nhau, nếu không doanh số chắc chắn sẽ bùng nổ. Thậm chí không có quảng cáo trên trang gây "Ngứa", cũng không có quảng cáo trên phòng livestream. Vương Lương thử hỏi, liệu Lâm Tiêu có muốn tổ chức offline ký tặng sách không, Lâm Tiêu cũng từ chối.
Thực ra, những buổi offline ký tặng sách thế này, tác giả bình thường không thể nào từ chối được. Nhưng Vương Lương biết, Lâm Tiêu không phải tác giả bình thường, hắn còn là chủ một doanh nghiệp đang nổi trên internet: Lightning Technology. Ít nhất trong giới đã râm ran tin đồn. Mở ra mô hình kinh doanh mới, mỗi ngày đều hốt tiền. Thậm chí Vương Lương cảm thấy Nhị cẩu giáo chủ là người vô cùng có uy, hắn không dám chút khinh mạn nào. Thực tế, lúc kết quả cuộc thi viết "Khái Niệm Mới" vừa có, không biết bao nhiêu nhà kinh doanh văn hóa tìm đến Lâm Tiêu. Sẵn sàng dùng tiền nâng đỡ hắn, cam đoan hắn sẽ là Hàn Hàn tiếp theo. Không, còn nổi hơn Hàn Hàn. Vì văn của hắn không chỉ chinh phục được giới trẻ, mà còn chinh phục được cả người lớn. Nhưng Lâm Tiêu đều từ chối, kết quả các nhà kinh doanh văn hóa này chuyển ánh mắt sang Liên Y. Liên Y cũng có nhiều điểm đáng khai thác. Vẻ ngoài xinh đẹp tinh xảo, nhan sắc có thể so với minh tinh. Năm nay tác giả nữ xinh đẹp rất được yêu thích, nhưng không có ai chính thức có được nhan sắc đỉnh cấp cả. Đã thế Liên Y lại là tân tinh piano, còn là học bá, lại càng thích hợp để nổi tiếng. Thậm chí, tuyệt vời hơn là cô còn có thể tạo C P với Lâm Tiêu, một thiên tài văn học. Nhưng phía Liên Y cũng từ chối. Cuộc thi viết "Khái Niệm Mới" đúng là có sức ảnh hưởng lớn, toàn bộ tháng năm Lâm Tiêu nhận được mười lời mời của các đài truyền hình.
Mà phần lớn đều là truyền hình cấp tỉnh, còn có một lời mời của ban tổ chức. Tiết mục của ban tổ chức không mời khách VIP, mà còn mời Hàn Hàn, Liên Y, và một cặp nhà khoa học xã hội, vài giáo sư. Thực tế, trước đó từng có một tiết mục Đối thoại , cũng từng mời Hàn a, cùng với những người phản đối tư duy của anh ta. Tiết mục này bề ngoài thì là đối thoại, nhưng thực tế lại mang tính chất phê bình. Mục đích lần này cũng vậy, lại còn có tính thuyết phục cao hơn. Vì cả hai người cùng đoạt giải đặc biệt "Khái Niệm Mới", Lâm Tiêu và Liên Y đều là học sinh giỏi, học bá nhất lưu. Nhất là Liên Y, phù hợp tất cả tiêu chí của sự ưu tú. Nhưng Lâm Tiêu từ chối, Liên Y cũng từ chối. Cuối cùng, mọi người đổ dồn sự chú ý vào một người khác, Tiểu Tứ. Cậu ta như trong lịch sử, bước đi trên con đường của một tác giả thần tượng.....
Gặp quỷ, lần này về Lâm Sơn vẫn không mua được vé, vì đang nghỉ hè, rất nhiều sinh viên về nhà. Lâm Tiêu như thường lệ, trực tiếp vào toa giường nằm mua vé bổ sung. Trùng hợp, vẫn là cô nhân viên tàu đó. "Vào đi, vào đi."
Tiểu tỷ tỷ phất tay. Lâm Tiêu đưa cho một hộp sô cô la, cô nhân viên tàu nhanh chóng nhận, nhanh chóng giấu sau lưng, đồng thời nháy mắt với hắn. Đây đương nhiên không phải hối lộ, chỉ là Lâm Tiêu dáng vẻ được người khác yêu thích mà thôi. Bây giờ hắn có lẽ là dễ được yêu thích nhất, mà còn không có vẻ phòng bị. Tràn đầy khí chất thiếu niên, nhưng cũng trưởng thành, có một chút khí chất đàn ông. Phụ nữ trưởng thành có thể vô tư thưởng thức, thêm một hai năm nữa, khi biến thành đàn ông rồi thì sẽ không còn đãi ngộ này nữa. Lâm Tiêu định tìm một chỗ ngồi như thường lệ, chờ nhân viên tàu đến thu vé bổ sung. Ai ngờ, lúc đi ngang qua một khoang ghế, lại bị gọi lại. "Lâm, Lâm Tiêu."
Lâm Tiêu nhìn lại, đúng là trùng hợp. Lập tức nhớ lại ký ức kiều diễm trong toa giường nằm lần trước, mông bự kênh mương của Lý Sương tỷ tỷ sâu hun hút, trơn thật đấy, ấm áp nữa. Gọi Lâm Tiêu là Nana của đại học Đồng Tế, đã gặp trên tàu lần trước. Tên đầy đủ là Diêu Na. Mặt mày cũng không tệ, nhưng rất biết cách ăn mặc, rất biết trang điểm, còn biết khoe đường cong của mình, cho nên vừa nhìn qua, đúng là một mỹ nữ điển hình. Đương nhiên, cái gọi là mỹ nữ điển hình chỉ là cảm thấy được lúc nhìn, nhưng lúc không nhìn thì ký ức không sâu sắc. Lần này bọn họ đi bốn người, hai nam hai nữ. Còn có một cô gái là Quả Quả sư tỷ khoa pháp luật của đại học Phục Đán, tên đầy đủ là Lâm Quả Nhi, cô có khuôn mặt đẹp hơn Diêu Na, đôi mắt rất to. Chỉ có điều nhìn có vẻ nghiêm nghị, đeo kính, trông rất nghiêm túc. Gia cảnh chắc cũng khá, vẻ thận trọng toát ra chút ngạo mạn. Hai người nam, một người tóc dài, hơi đẹp trai, có chút phản nghịch, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lâm Quả Nhi, tâm tư yêu thích không giấu được. Còn một người tóc ngắn, đang cắm cúi chơi game, chẳng quan tâm ai. "Sư tỷ Nana, sư tỷ Quả Quả, các chị được nghỉ hè à?"
Lâm Tiêu ngồi xuống chỗ bên phía các nam sinh. Cậu nam sinh tóc dài nhìn Lâm Tiêu một cái, hơi nhíu mày. Chắc là thấy Lâm Tiêu hơi đẹp trai, cảm thấy mình bị uy hiếp, nhưng cậu ta lại thấy mình đẹp trai hơn Lâm Tiêu, lại còn giàu hơn Lâm Tiêu, cho nên cũng không sao, chỉ gật đầu chào, rồi lại đọc sách. Vì Lâm Quả Nhi cũng đang đọc sách. Diêu Na thì rất nhiệt tình, kéo Lâm Tiêu nói chuyện này chuyện kia. "Cậu đẹp trai đọc sách kia, là khoa máy tính của Phục Đán, tên là Trương Vũ Đình, ha ha ha ha..."
Cậu nam sinh tóc dài bất mãn:
"Cười cái gì, có gì đáng cười? Tên ông nội đặt cho đấy, cô đi tìm ông mà cười."
Vì Vũ Đình là tên tự của Trương Tác Lâm. "Còn cậu đang chơi game kia là Đinh Nguyên, thiên tài máy tính đấy, năm lớp 12 nghỉ hè đã thực tập ở Microsoft Trung Quốc rồi."
Lâm Tiêu ghé vào nhìn, không khỏi hơi ngạc nhiên. Đối phương đang chơi The Elder Scrolls 3: Morrowind . Game này vậy mà phát hành trong nước sao? Lâm Tiêu lập tức thấy hứng thú, lại gần, nhanh chóng nhập bọn với Đinh Nguyên. Ở kiếp trước, anh ta chơi The Elder Scrolls V: Skyrim trước, chơi không biết bao nhiêu lần, cài mười mấy bản MOD không ít, mê mấy cái phòng lab đến ba ngày hai đầu. Sau đó bớt nghiện mới chơi The Elder 4, The Elder 3, đồng thời vô cùng chờ đợi The Elder Scrolls 6, kết quả anh ta trùng sinh, game đó thì chẳng có tăm hơi gì cả, có lẽ lúc đó Bethesda Game Studios mới chỉ làm xong một xấp tài liệu thôi. Rất trông chờ Tinh Không nhưng cuối cùng lại ra một đống phân. Lúc này trên mạng không có hướng dẫn, hoàn toàn phải tự mò mẫm, Lâm Tiêu đã chơi rồi nên vừa chỉ trỏ vừa nói, quen thuộc đến lạ thường. Một lúc sau đã thành hai người cùng chơi, có khi Lâm Tiêu còn cầm chuột giúp Đinh Nguyên thao tác, vừa chơi vừa khoác vai cô ta. Chỉ có điều, vẻ mặt những người xung quanh trở nên cổ quái, ngay cả cô nàng nghiêm túc Lâm Quả Nhi, cũng cố nén cười. Cười cái rắm ấy. Đinh Nguyên xoay đầu lại, chân thành nói với Lâm Tiêu:
"Huynh đệ, tuy tớ không để ý lắm, nhưng vẫn muốn nói cho cậu biết, tớ là con gái."
A?! Lâm Tiêu nhanh chóng rụt tay lại. Không thể nào, huynh đệ. Từ trên xuống dưới của cậu, chỗ nào giống con gái đâu. Lập tức Diêu Na không nhịn được cười ha ha. Sau đó, cô tiếp tục giới thiệu:
"Đây là Lâm Tiêu, học sinh lớp 12 trường Lâm Sơn, sắp thi tốt nghiệp trung học, mục tiêu là vào đại học Phục Đán đấy."
"À? Lâm Tiêu..."
Diêu Na đột nhiên nói:
"Tên này hơi quen quen, có phải cậu đã giành giải đặc biệt cuộc thi viết ‘Khái Niệm Mới’ không?"
Lâm Tiêu gật nhẹ đầu. Lâm Quả Nhi không khỏi ngước lên nhìn Lâm Tiêu một cái, đây là lần đầu cô nhìn thẳng vào Lâm Tiêu đấy. Trương Ngọc Đình bên cạnh không nhịn được ghen tị, nói:
"Cuộc thi viết ‘Khái Niệm Mới’? Mấy trò con nít thôi, nói về tài văn chương, còn kém người ta xa lắm."
"Các người đã xem quyển này chưa? The Graveyard Book do Nhị cẩu giáo chủ viết, đấy mới thật sự là thiên tài văn học."
"Cuộc thi viết ‘Khái Niệm Mới’, trẻ con đau mà rên ấy thôi."
"Các người biết không, Nhị cẩu giáo chủ không chỉ viết The Graveyard Book mà bình luận về Tam Quốc cũng rất kinh điển, anh ta còn mở công ty internet, cái trang "Ngứa" đấy biết không? Hiện giờ nổi như cồn, anh ta mới là thần tượng đáng sùng bái."
Tiếp đó Trương Vũ Đình thở dài:
"Tiếc là hiện giờ vết nhơ duy nhất của anh ta là cái cô nàng ham vật chất Khu Phi Phi."
Hiện tại Khu Phi Phi rất nổi, nhưng danh tiếng lại rất tệ, mà Nhị cẩu giáo chủ đã bồi dưỡng cô ta, thì cũng liên lụy danh tiếng của anh ta theo. Nhị cẩu giáo chủ có thể bồi dưỡng ra loại người như Khu Phi Phi, thì bản thân anh ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Đây là điểm công kích của rất nhiều anti-fan. Diêu Na nói ở bên cạnh:
"Ê, Trương Vũ Đình cậu không thể vì bạn Lâm Tiêu đẹp trai hơn cậu mà cứ nhắm vào cậu ta thế chứ, giải đặc biệt ‘Khái Niệm Mới’ vẫn rất đáng gờm đấy."
"Cậu ta đẹp trai hơn tôi?"
Trương Vũ Đình hất tóc:
"Diêu Na, mắt cô mù lúc nào thế? Cô nói Ngô Lệ học trưởng đẹp trai hơn tôi còn được, còn cậu ta?"
"Câm miệng..."
Diêu Na quát to:
"Không được sỉ nhục Ngô Lệ."
Lâm Quả Nhi bên cạnh gật đầu một cách nghiêm túc:
"Đúng, không được sỉ nhục Ngô Lệ."
Lập tức, Trương Vũ Đình như bị đả kích tinh thần, sinh ra một chút xíu dao động với nhan sắc của mình, sau đó soi mặt vào tấm kính trên cửa sổ xe Lửa. Rất nhanh cậu ta lại lấy lại tự tin, ta thật ra vẫn rất đẹp trai mà. Ước chừng hai phút sau, Đinh Nguyên chơi game ngẩng đầu, nói:
"Đúng đấy, không được sỉ nhục Ngô Lệ."
Dựa, cung phản xạ của cậu có phải là hơi bị dài không thế. Tiếp đó cô nàng nhìn về phía Lâm Tiêu, tiếp tục bổ đao:
"Mà lại, bạn Lâm Tiêu quả thực đẹp trai hơn cậu nhiều."
Trong toa xe, lập tức vang lên âm thanh tan nát cõi lòng... .
Buổi tối Khu Phi Phi tiếp tục livestream, thậm chí Lâm Tiêu cũng livestream. Phòng livestream của Khu Phi Phi vẫn đông nghẹt, nhiệt độ chưa từng có. Trong đó tám phần là người chửi mắng cô, hai phần là người ủng hộ, phần lớn là fan nữ. Mặc dù hiện tại trang "Ngứa" đã có 50 phòng livestream, nhưng doanh thu mỗi ngày của Khu Phi Phi vẫn chiếm khoảng một phần năm. Chỉ có điều, lực lượng tiêu tiền chủ yếu không phải anti-fan mua đường link mà là fan cuồng vì muốn trút giận lên anti-fan mà cuồng dùng tiền cho cô. Fan ruột đã thành lập một khẩu hiệu: Anti-fan toàn bọn bần cùng! Càng nghèo càng thiển cận, càng nghèo càng không nghe được lời thật. Lời này vừa thốt ra, anti-fan lại càng đông. Còn fan ruột thì để chứng minh điều này, ngày nào cũng quăng tiền cho Khu Phi Phi. Chúc Hoành Bân là một trong những người đứng đầu fan cuồng, cậu ta đã đập mười mấy vạn rồi. Đương nhiên, đối với nhà cậu ta thì đây chỉ là tiền tiêu vặt. Chỉ có điều, mấy hôm nay tài khoản của cậu ta cũng bị tạm thời khóa, Nhị cẩu giáo chủ gửi tin nhắn riêng: sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, hãy bình tâm thi đại học, mọi chuyện đợi sau kỳ thi đại học rồi nói. Lập tức độ trung thành của Chúc Hoành Bân Cộng 1. Vì vậy bây giờ có một chút phiền phức, phòng livestream của "Ngứa" xem ra vẫn phát triển mạnh mẽ, nhưng cả Lâm Tiêu và Hạ Tịch đều biết nó sắp đến đỉnh rồi, mà khổ nỗi lại có một bộ phận tử trung phấn. Nếu đến khi muốn bán trang gây "Ngứa" và phòng livestream, chắc đám tử trung phấn này sẽ rất đau lòng, thậm chí cảm thấy bị phản bội. Vậy nên vở kịch này tiếp theo, nhất định phải diễn tốt, không những không để những tử trung phấn này đau lòng, mà còn khiến độ trung thành, độ cuồng nhiệt của họ lại tăng cao thêm nữa. "Mọi người khỏe, mấy ngày tới tôi sẽ không chửi ai nữa."
"Ngày 10 tháng 7, vào lúc 8 giờ 30 tối, tôi sẽ xuất hiện tại chung kết cuộc thi hát thanh niên, hoan nghênh mọi người đến theo dõi."
"Hy vọng có thể mang đến cho mọi người bất ngờ."
Lập tức, phòng livestream của Khu Phi Phi bùng nổ. Fan ruột liên tục spam bình luận: tỷ Phi Phi lại còn muốn tham gia cuộc thi hát thanh niên, thần kỳ quá, thật mong chờ, tò mò quá đi. Anti-fan thì spam: Cái loại như cô mà đòi thi hát thanh niên á? Cô có cái giọng vịt đực khàn đặc đấy, biết hát không đấy? Anti-fan: Ban tổ chức mù rồi à, loại người như cô đáng lẽ phải bị cấm cửa chứ, còn dám tham gia cuộc thi hát thanh niên à? Cô làm bẩn cuộc thi đấy. Anti-fan: Đúng, sau này tao không thèm xem cuộc thi hát thanh niên nữa. Anti-fan: Bảo mã tỷ, giọng của cô khàn đặc thế kia, có phải bị Nhị cẩu giáo chủ thao rách không đấy. Anti-fan: Nhị cẩu nâng cô nổi thế, mà cô lại lớn lên thế kia, ở giữa có phải có quy tắc ngầm gì không, hắn có phải đã ngủ với cô không? Toàn thân cô đều bị hắn thao hết rồi ấy. Đối với những lời anti-fan phát ngôn thế này, Khu Phi Phi quen rồi, vì có là cái thá gì, lời khó nghe hơn còn nhiều nữa là. Lúc này cô không nhịn được mà trả lời một câu:
"Tôi nằm mơ cũng muốn được hắn thao ấy."
Lập tức, anti-fan cùng fan cuồng đồng loạt vỡ trận. Anti-fan chửi thì chửi vậy thôi, nhưng khi đối mặt với nhan sắc và vóc dáng này, bộ dạng mèo rừng gợi cảm này của Khu Phi Phi, ai mà chẳng mơ hồ. Nhị cẩu giáo chủ, mày thật đáng chết. "Bong Bóng" đột nhiên gửi tin thoại đến, giọng điệu rất nghiêm túc. "Lão công, em hỏi anh một vấn đề, anh phải nghiêm túc trả lời em đấy."
Dùng chất giọng biến thanh của mình, Nhị cẩu vội vàng đáp:
"Bảo bối, anh với Khu Phi Phi trong sạch, anh thề đấy."
"Hả?"
"Bong Bóng" lại ngẩn người, sau đó tràn ngập cảnh giác hỏi:
"Khu Phi Phi thế nào? Cô ta có phải quyến rũ anh rồi không?"
Hạ Tịch bên cạnh khinh bỉ liếc một cái, cặn bã nam, cậu còn non lắm, đàn ông trừ khi bị bắt tận giường, còn lại mặc kệ có gì xảy ra thì tuyệt đối không được thừa nhận, cậu chưa đánh đã khai là sao. "Không có mà."
Nhị cẩu nói:
"Em xưa nay chưa từng nghiêm túc thế này, em muốn hỏi gì thế?"
"Bong Bóng" hỏi một cách rất nghiêm túc:
"Lão công, anh thích ngực hay là thích mông hơn?"
A?! Lập tức, Hạ Tịch để công việc xuống, nhanh chóng đi qua. Nhị cẩu thật không gánh nổi, vì "Bong Bóng" vậy mà lại dùng chất giọng thuần khiết, hoàn mỹ nhất, nói ra lời khai mùi. "Bong Bóng": "Nói nhanh đi, chỉ được chọn một cái."
Nhị cẩu không do dự đáp:
"Mông."
"Bong Bóng": "Được, em hiểu rồi."
Sau đó, cô ấy trực tiếp out, bỏ lại Lâm Tiêu và Hạ Tịch ngơ ngác cả người. "Cô ta muốn làm gì?"
Lâm Tiêu hỏi. Hạ Tịch lắc đầu:
"Không biết nữa."
"Nhưng mà, sao cô ta có thể vừa ngây thơ, vừa lẳng lơ thế được nhỉ?"
Lâm Tiêu:
"Tớ cũng không biết nữa."
Hạ Tịch tiến lên, bóp lấy cổ Lâm Tiêu:
"Cẩu vật, mày không xứng với cô ấy."
"Sao tao lại không phải con trai chứ?"
Hạ Tịch tức tối bất bình:
"Nếu tao là con trai, còn có chuyện gì đến mày hả Nhị cẩu. ‘Bong Bóng’ và Sương Sương đều là của tao hết."
Lâm Tiêu nói:
"Tớ với tỷ Lý Sương trong sạch."
Hạ Tịch nói chẳng hề nể nang:
"Trong sạch cái con khỉ, mày chọc người ta vào trong khe đít, còn làm người ta ướt hết ra."
Tao... mấy bà phụ nữ các người sao vậy, cái gì cũng nói ra được. Các người không làm người, ta còn muốn làm chó đấy. Buổi chiều ngày 6 tháng 7, buổi học cuối cùng. Sau đó 7, 8, 9 sẽ là ba ngày thi tốt nghiệp trung học. Lâm Tiêu cuối cùng cũng xuất hiện trên lớp học, mà lại hắn chắc chắn "Bong Bóng" không ở trường hắn mới dám đến. Mấy ngày nữa là gặp nhau rồi, mà lần cuối gặp "Bong Bóng" bằng da bằng thịt là 215 ngày rồi. Cũng khá lâu rồi đấy, "Bong Bóng" cũng sắp quên dáng vẻ ban đầu của Lâm Tiêu rồi. Lý Minh Triêu từ từ nói:
"Mài kiếm mười năm, lưỡi kiếm chưa thử, ngày mai sẽ xuất binh, ai có thể làm kinh ngạc thế giới?"
"Bài thơ này đổi chưa được hay lắm, tài văn chương của tôi kém xa Lâm Tiêu, nhưng tôi cũng thành thật phát biểu suy nghĩ trong lòng thôi."
"Tôi ngày nào cũng nói, các em là khóa học sinh tôi dạy tệ nhất."
"Nhưng hôm nay muốn nói với các em lời thật lòng, các em là khóa học sinh tôi dạy giỏi nhất, cũng là khóa học sinh mang lại cho tôi nhiều kiêu hãnh nhất."
"Không kể là tôi đã tịch thu tiểu thuyết võ hiệp của các em, hay đã chia rẽ đôi uyên ương, hoặc là gọi phụ huynh của các em đến, thậm chí còn véo tai từng người trong số các em."
"Hết thảy ân ân oán oán này, đều không cần xóa bỏ."
"Ba ngày tới, hoan nghênh các em dùng thành tích thi tốt nghiệp trung học để vả vào mặt tôi."
"Ăn ngon, ngủ ngon nhé, chúc tất cả các em, tên đề bảng vàng."
Nói xong, Lý Minh Triêu quay người bước đi, không để ai thấy được nước mắt của mình dán vào mắt. Hôm nay đúng là thời gian cuối cùng các bạn cùng lớp tập hợp lại một chỗ. Mà lại là thời gian cuối cùng các bạn cùng lớp tập hợp lại một chỗ trong đời. Sau khi thi đại học xong là sẽ tan rã, lần nữa tụ tập lại thì tối đa cũng chỉ còn tám phần người, hơn nữa cũng là chuyện của vài chục năm sau rồi. Chúc Hoành Bân cầm một quyển vở, đến bên cạnh Lâm Tiêu nói:
"Mọi người đều chuẩn bị sổ lưu bút, để viết vài lời, tôi thì định không lấy ra, cảm thấy không có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ lại đột nhiên muốn lấy ra, cho cậu viết đầu tiên đấy, nể mặt nhau không?"
"Được."
Lâm Tiêu nhận lấy. Cầm bút máy, viết lên trang lưu bút của Chúc Hoành Bân một dòng chữ: Cậu rất ưu tú, thật đấy! Mời cứ tiếp tục ưu tú như vậy nhé! Hắn không khoe văn vẻ, mà dùng lời chân thành nhất để nói. Tiếp theo, Chung Liên Bình cầm sổ lưu bút tới, cậu ta đã cho cả lớp viết rồi, chỉ còn lại mình Lâm Tiêu cuối cùng. Lâm Tiêu nhận lấy, viết ở trên đó: Đừng xoắn xuýt những chuyện nhỏ nhặt. Vì Lâm Tiêu không hay ở lớp, lúc này các bạn trong lớp ào ào đưa sổ lưu bút cho hắn viết. Lâm Tiêu viết rất nghiêm túc, không hề qua loa, hoàn toàn nhắm vào đặc điểm từng người bạn, viết một câu thật lòng.
Lý Trung Thiên quá quen rồi, hơn nữa thường xuyên ở công ty của Lâm Tiêu hỗ trợ, hắn để người khác viết sổ lưu bút, cũng không định để Lâm Tiêu viết, nhưng gặp cái không khí này, giống như không viết không thích hợp. Thế là, hắn cũng đưa sổ lưu bút cho Lâm Tiêu:
"Hay là, cậu cũng viết cho tôi một câu đi."
Lâm Tiêu nhận lấy, trên đó rồng bay phượng múa viết: Trung Thiên đồng chí xin yên tâm, tổ chức nhất định trong vòng hai năm, giúp cậu phá thân. Ta! Lý Trung Thiên vội vàng đoạt lấy sổ lưu bút giấu đi, chỉ sợ người khác nhìn thấy. Nhưng trong đầu lại hiện lên một câu: Hai năm? Có phải hơi lâu không? Cả lớp còn hai người chưa viết sổ lưu bút, một là Liên Y, một là Tiêu Lâm. Sau khi Lâm Tiêu giúp mọi người viết xong sổ lưu bút, Tiêu Lâm mặc váy trắng bước tới, hỏi Lâm Tiêu:
"Lâm Tiêu, tớ không có chuẩn bị sổ lưu bút, cậu muốn vào Phục Đán đúng không?"
Cả lớp lập tức yên tĩnh trở lại, nhìn chằm chằm Tiêu Lâm. Không phải chứ, thời điểm mấu chốt này, cậu gan dạ vậy sao? Lâm Tiêu gật đầu nói:
"Ừ."
Tiêu Lâm nói:
"Vậy được."
Lập tức Lâm Tiêu á khẩu không nói được, vì không nhớ lầm thì Tiêu Lâm thi đại học được có 643 điểm, với điểm này mà đòi vào Phục Đán thì nguy hiểm quá. Mà lúc này, điện thoại di động của Lâm Tiêu reo, nhận được một tin nhắn: Thi đại học cố lên, thủ khoa kỳ thi đại học của tỉnh nhất định phải là tao, nhưng nếu là mày thì tao lại càng vui. Lâm Tiêu nhìn tin nhắn ngẩn ngơ một hồi, ngay sau đó bị một trận ồn ào náo nhiệt kéo về hiện thực. Vương Lũy vậy mà kéo Vu Đình Đình lên bục giảng, lập tức mọi người đều nhìn về phía hắn. Vương Lũy lớn tiếng nói:
"Tuyên bố một chuyện, tôi với Vu Đình Đình đang yêu nhau."
"Thần tượng của tôi Nhị cẩu giáo chủ nói, người không trang bức phí hoài tuổi trẻ."
Tiếp đó, hắn trực tiếp ôm eo Vu Đình Đình, hôn vào môi cô. Lập tức cả lớp nổ tung. Sau đó là những tiếng hò hét inh ỏi. Chỉ có hai người sắc mặt không ổn, Chung Liên Bình mặt mũi vô cùng khó coi, tim tan nát từng mảnh. "Mối tình đầu của tao, Vu Đình Đình mắt mày mù rồi hả?"
"Rõ ràng tao hơn Vương Lũy cả về thành tích, cả về đẹp trai, ba tao lại còn là cán bộ thị trấn nữa đấy."
Còn một người mặt không vui là Chúc Hoành Bân, không phải vì Vu Đình Đình. Lúc này trong lòng hắn chỉ có một câu: Ngu xuẩn, mày cũng có tư cách hâm mộ Nhị cẩu? Đến đây cuộc sống cấp ba coi như kết thúc. Tuổi trẻ kích tình thiêu đốt. Ngày 7 tháng 7! Kỳ thi đại học quyết định vận mệnh của vô số người giáng xuống. Ba ngày này rất quan trọng, nhưng trôi qua rất nhanh. Tiêu Mạt Mạt thậm chí còn không tham gia trông thi đại học, mà đã sớm đến Thượng Hải rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận