Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 87: Quả nhiên là thiên tài, lợi hại

Lâm Tiêu nói:
"Ai vậy?"
Hạ Tịch dùng máy tính của Lâm Tiêu mở hộp thư, bên trong có hai bức thư, một cái đến từ Sohu, một cái đến từ TOM.
Nội dung cơ bản giống nhau, bọn họ rất thưởng thức trang web "Ngứa" về thiết kế và nội dung, cảm thấy có tính bổ sung nhất định với công ty của họ, cho nên muốn mua lại toàn bộ, đương nhiên trong thư cũng không nói giá cả, chỉ nói là giá cả nhất định sẽ khiến bên kia hài lòng.
Hạ Tịch hỏi:
"Có muốn đàm phán không?"
Lâm Tiêu nói:
"Bán thì chắc chắn không bán, nhưng có thể nói chuyện chút."
Hạ Tịch hiểu ngay, một là kết duyên, nói không chừng tương lai sẽ có dịp gặp nhau.
Hai là tìm hiểu một chút ý đồ chiến lược của đối phương, là nhất định phải có được, hay chỉ cảm thấy mua về để tô điểm thêm.
Lâm Tiêu nói:
"Hai nhà này đều nhắm đến nhà cung cấp dịch vụ di động, nhìn trúng lượng truy cập của chúng ta."
"Hẹn bọn họ gặp mặt ở Hàng Châu đi."
Hạ Tịch nói:
"Ngươi đi đàm phán, hay là ta đi đàm phán?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi đi."
Hạ Tịch:
"Ừ."
"Chuyện thứ hai, chúng ta cần thuê thêm Server, không đủ dùng rồi.
Hiện tại lượng truy cập, mở trang web rất giật. Server bên kia cũng cần nâng cấp, cho nên tháng sau chi tiêu sẽ tăng lên."
"Thứ ba, tài khoản công ty chúng ta, còn mười bảy vạn, dây chuyền tài chính sắp đứt đoạn."
Sau hơn nửa tháng, bão táp quá hung hãn, ném tiền quá ác, tiền quảng cáo đã đốt hơn hai mươi vạn.
Hiệu quả cũng cực kỳ rõ rệt, IP mỗi ngày của trang web đã lên tới con số kinh ngạc mười chín vạn.
Từ đó có thể thấy, trang web này có sức hút kinh người cỡ nào? Đại đa số trang web dù dùng tiền để tăng lượng truy cập, cũng chưa chắc giữ được người dùng.
Còn trang web này, vì nội dung quá tốt, giao diện rất thoải mái, cho nên ai vào rồi cũng đều muốn ở lại.
Tuổi trẻ hăng hái, mỗi ngày ghé thăm một lần.
Người trung niên thì hai ba ngày ghé một lần.
Đây quả thật là rất cần, độ trung thành rất cao.
Cho nên số tiền quảng cáo này quả thực là rất đáng giá, người khác có khi ném hai trăm vạn vào, chưa chắc đã có được hiệu quả này.
Nhưng cái giá phải trả là, dây chuyền tài chính vốn có thể chống đỡ bốn tháng, bây giờ chỉ còn chưa tới một tháng.
Vì lưu lượng truy cập tăng đột biến, chi phí server, chi phí vận hành cũng tăng theo.
Cho nên, đây hoàn toàn là nỗi khổ ngọt ngào.
"Tiền quảng cáo tháng đầu tiên ở Trung tâm hẹn hò châu Á, chắc tầm bảy ngàn đô la Mỹ."
Lâm Tiêu nói:
"Nhưng họ phải thanh toán và gửi chi phiếu, ít nhất cũng còn một tháng nữa."
Đối mặt tình hình tiền bạc eo hẹp trước mắt, cả hai đương nhiên đều biết rõ, đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý.
Lúc quyết định tiếp tục mở rộng, tiếp tục bão táp, đã biết trước kết quả này. Hơn nữa thấy trang web sắp kiếm được nhiều tiền, mấy cái giá này có là gì.
"Tôi đi vay tiền nóng."
Hạ Tịch nói.
Lâm Tiêu hỏi:
"Lãi suất bao nhiêu?"
Hạ Tịch nói:
"Không thấp đâu."
Lâm Tiêu nói:
"Chính là cái chủ nợ lần trước ngươi nợ? Ngươi cầm đao đoạt lại hai mươi cái máy tính từ tay bọn họ đó hả?"
Hạ Tịch nói:
"Đúng vậy."
Ngươi giỏi thật, nợ cũ còn chưa trả, giờ lại đi vay tiếp.
Lâm Tiêu nói:
"Để duy trì công ty, chúng ta cần bao nhiêu tiền nữa?"
Hạ Tịch nói:
"Theo như lời ngươi nói, nhà cung cấp dịch vụ di động có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng để họ thanh toán cho chúng ta cũng ít nhất hai tháng nữa."
"Cho nên, trong tay chúng ta nhất định phải có khoảng ba tháng tiền dự trữ."
"Cho nên, còn cần khoảng ba mươi vạn."
Thật ra liên quan tới số tiền này, Lâm Tiêu có hai phương án.
Phương án thứ nhất, là đem Phong Nguyệt , Giang Sơn , Kim Lân bán cho các nhà xuất bản ở bên kia, trước mắt ba quyển cộng lại khoảng bảy mươi vạn chữ, tổng cộng mười hai tập bản thảo, vì chưa có sự kiểm chứng của lượng tiêu thụ, nhưng chất lượng tác phẩm cao, chắc là vẫn có thể bán được khoảng mười tám vạn.
Ở kiếp trước, Phong Nguyệt đã từng gần như đứng đầu về doanh số ở bên kia, khoảng một vạn bản, với doanh số này có thể thương lượng được khoảng một ngàn tệ cho một ngàn chữ.
Còn Giang Sơn danh tiếng lớn, viết hay, được đánh giá rất tốt, nhưng doanh số chỉ tầm ba ngàn bản. Tuy nhiên trên mạng ở trong nước, độ nổi tiếng cũng bùng nổ, là một tác phẩm đỉnh cấp.
Còn có một phương án nữa, là bán bản thảo của quyển sách The Graveyard Book cho các nhà xuất bản trong nước.
Thị trường xuất bản năm 2001, chắc chắn tốt hơn so với 20 năm sau, nhưng cũng đã không còn quá sôi động nữa.
Lâm Tiêu biết The Graveyard Book đặc biệt giỏi, không chỉ đoạt giải Hugo, mà còn quét sạch hơn hai mươi giải thưởng lớn. Quyển sách này dù xét về tính cốt truyện, sự thú vị hay độ sâu sắc đều rất tuyệt.
Nhưng liệu có nhà xuất bản nào dám mạo hiểm, trả trước cho Lâm Tiêu ba mươi vạn tiền bản quyền?
Hi vọng thật quá xa vời, ba mươi vạn tiền bản quyền, tức là cần bán được khoảng mười lăm vạn bản.
Ở thị trường hiện tại, bán 15 vạn bản ở trong nước, đã là một quyển sách bán chạy rồi.
Đương nhiên, nếu cuộc thi viết "Khái Niệm Mới" kết thúc, Lâm Tiêu giành được giải đặc biệt, vậy không gian quảng bá của quyển sách này sẽ rất lớn.
Lượng tiêu thụ có thể sẽ bùng nổ.
Nội dung hay, có chủ đề, có chiêu trò.
Hàn Hàn với Tam Trùng Môn bán được 1.2 triệu bản.
Quyển The Graveyard Book này so với Tam Trùng Môn còn cao hơn nhiều, lúc đó đã quét sạch cả toàn cầu.
Dù ở bất cứ trang web nào nhận xét, nó đều đạt được điểm số rất cao.
Chỉ có điều Lâm Tiêu hiện tại vẫn chưa viết xong, còn khoảng hai ba vạn chữ nữa.
Mười mấy ngày trước hắn đã liên lạc với giáo sư Bạch Vãn Tình, nói mình viết một quyển sách, muốn nhờ bà tìm cho nhà xuất bản thích hợp, đồng thời nguyện ý trả trước một khoản tiền bản quyền lớn.
Lúc đó Bạch Vãn Tình thử hỏi muốn trả trước bao nhiêu, Lâm Tiêu nói khoảng ba mươi vạn.
Giáo sư Bạch Vãn Tình lập tức im lặng một hồi.
Bà rất thưởng thức tài năng của Lâm Tiêu, nhưng viết văn là viết văn, tiểu thuyết là tiểu thuyết mà.
Sáng tác tiểu thuyết dài với viết văn hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa cậu còn chưa có chút danh tiếng nào, chưa có bất kỳ tác phẩm nào, mà muốn nhận được ba mươi vạn tiền trả trước, sao có thể chứ?
Trước kia bà từng quen biết Lâm Tiêu, cảm thấy đứa trẻ này điềm tĩnh, không bốc đồng như vậy.
Dù trong lòng không yên, nhưng bà vẫn đồng ý giúp Lâm Tiêu liên lạc với các nhà xuất bản.
"Thật ra con nói ra hơi sớm, nên đợi con đạt giải lớn trong cuộc thi viết "Khái Niệm Mới" rồi tìm nhà xuất bản để ra sách thì hơn."
Bạch Vãn Tình nói.
Lâm Tiêu đương nhiên biết, nhưng không phải là hết cách rồi sao. Công ty đang bão táp, rất cần tiền mà.
Hạ Tịch nói:
"Nói rất nhiều công ty không phải chết vì khó khăn, mà chết vì bành trướng, chúng ta coi như đã hơi cảm nhận được sự đáng sợ của bành trướng."
Không phải sao.
Bao nhiêu công ty mạnh đều bị vỡ dây chuyền tài chính rồi chết ngắc khi đang bành trướng mạnh mẽ.
"Giáo sư Bạch Vãn Tình vẫn chưa liên lạc với con đúng không."
Hạ Tịch hỏi.
Lâm Tiêu nói:
"Vẫn chưa."
"Sau khi nói chuyện xong với họ, ta sẽ về Bắc Kinh vay tiền nóng."
Hạ Tịch nói.
Lâm Tiêu thở dài một tiếng, thật ra tốt nhất là đừng để Hạ Tịch đi vay tiền nóng, chỗ cô ấy tìm toàn là lãi nặng.
Lâm Tiêu đang cuồng gõ chữ trong văn phòng, thì bỗng Phùng Hiến và Tô Đào gõ cửa bên ngoài.
"Vào đi."
Sau khi hai người vào, mỗi người đặt một phong thư xuống.
"Lâm tổng, trong này tổng cộng có 39,000 tệ, là tiền góp của mười ba người chúng em."
"Để làm chi phí liên hoan cuối năm."
Lâm Tiêu kinh ngạc nói:
"Công ty hiện tại dây chuyền tài chính đang căng, không phát thưởng cuối năm cho mọi người thì thôi đi, mọi người còn móc tiền túi ra để tổ chức liên hoan cho công ty à?"
Tô Đào nói:
"Công ty cũng là của chúng ta mà, hơn nữa buổi liên hoan này, phần lớn cũng là vì anh."
Phùng Hiến nói:
"Điều quan trọng là, tất cả chúng ta đều biết, công ty sẽ sớm kiếm được tiền thôi, lượng truy cập mỗi ngày đều tăng vọt, làm mọi người kinh ngạc hết cả lên rồi."
Lâm Tiêu nghĩ một hồi, vẫn đưa hai phong thư trả lại đối phương nói:
"Rất cảm kích tấm lòng của mọi người, nhưng tạm thời không cần, chúng ta sẽ đi vay tiền nóng ngay thôi. Nếu như không kiếm được tiền, tôi sẽ lại mở miệng với mọi người nhé."
Rồi Lâm Tiêu tiếp tục gõ chữ, viết xong bản The Graveyard Book này, dù giáo sư Bạch Vãn Tình bên kia có tin hay không, cứ viết xong trước đã cho chắc ăn.
Chỉ có điều, lại một ngày trôi qua.
Điện thoại của giáo sư Bạch Vãn Tình vẫn không có tiếng.



Ngày hôm sau trời vừa sáng, Hạ Tịch đã rời Lâm Sơn, lái xe đến Hàng Châu, gặp mặt người của Sohu và TOM.
Người của TOM, chọn quán cà phê ở khách sạn lớn Hoàng Long. Đối phương là một người du học điển hình, sống ở Hồng Kông lâu năm, mang đậm chất tinh anh.
Hắn nhã nhặn ngồi trên sofa, bưng cà phê, với vẻ ưu việt nhìn dòng người qua lại.
Khách sạn lớn Hoàng Long ở Hàng Châu có thể xem là khá tốt, nhưng so với bên Hồng Kông thì không là gì cả.
Hơn nữa hắn cũng xem thường trang web "Ngứa" mà hắn sắp mua lại.
Nói cho cùng, nó cũng chỉ là một trang web hơi có tí tiếng tăm thôi, không có tầm vóc, không có tương lai, không có câu chuyện gì, cùng lắm chỉ là một trang web cá nhân.
Hắn nghĩ vậy, chắc người đến đàm phán sẽ là một tên bỉ ổi hám tiền.
Còn mình đưa ra giá cả, chắc chắn sẽ khiến hắn ta vui mừng quá độ.
Dù sao số tiền này người đại lục bình thường cả đời cũng chưa chắc kiếm được.
Rất nhanh, một người phụ nữ đứng trước mặt hắn.
"Lucas?"
Hạ Tịch hỏi.
Anh chàng tinh anh có hơi kinh ngạc, không dám tin nhìn Hạ Tịch.
Lại là... Một người phụ nữ xinh đẹp có sức hút như vậy.
Khuôn mặt của Hạ Tịch, thật sự là ai thấy cũng phải lóa mắt.
Chỉ có Lâm Tiêu hay thấy bộ mặt chân thật khác người của cô, nên có khả năng miễn nhiễm nhất định với vẻ đẹp kinh người của cô.
Nhưng khi Hạ Tịch ngây ra, hoặc khi không nói gì, thì gương mặt ấy ngay cả Lâm Tiêu cũng khó mà chống cự.
Hôm nay Hạ Tịch không cố ý ăn mặc trung tính, chỉ mặc đồ công sở bình thường.
Có điều, đồ cô mặc đều rất đắt tiền.
"Chào cô, chào cô."
Anh chàng tinh anh lập tức đứng dậy, rất lịch sự kéo ghế ra cho Hạ Tịch.
Sau đó đưa danh thiếp.
Phó giám đốc bộ phận đầu tư của TOM.
Tên tiếng Anh là Lucas.
"Tôi họ Lư, mà là có tên tiếng Anh trước rồi mới có tên tiếng Trung."
Anh chàng tinh anh mỉm cười nói, cố giữ cho vẻ ngoài của mình hoàn hảo nhất.
"Bao nhiêu tiền?"
Hạ Tịch hỏi thẳng thắn.
Lúc này, một nữ phục vụ tiến đến hỏi:
"Thưa cô, xin hỏi cô uống gì ạ?"
"Kiểu Mỹ, cảm ơn."
Hạ Tịch đáp.
Anh chàng tinh anh Lucas có hơi kinh ngạc, quá trực tiếp, không cần hàn huyên gì sao?
Lucas nói:
"Hai triệu, mua lại toàn bộ, đã là một cái giá rất cao rồi."
Trong lòng Hạ Tịch thầm mắng, cái giá này quả nhiên rất phù hợp với tính cách keo kiệt của Lý Gia Thành.
"Chào anh, không cần cà phê kiểu Mỹ nữa."
Hạ Tịch trực tiếp đứng dậy, nói với anh chàng tinh anh:
"Xin lỗi, tôi còn cuộc hẹn khác."
Sau đó, cô đi thẳng.
Anh chàng tinh anh Lucas kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn gặp một người phụ nữ như vậy.
Lúc này đi luôn? Ta đã vất vả bay từ Hồng Kông đến Hàng Châu rồi còn gì? Nếu không phải nhà cung cấp dịch vụ của chúng tôi cần trang web của cô, chúng tôi quan tâm gì cái trang web rách nát của cô chứ? Lượng truy cập cao thì sao, không có chút tư duy kinh doanh, không có chút hi vọng gì.
Hơn nữa, tôi đây đẹp trai thế này, đồ hiệu trên người cô không thấy à? Chiếc Rolex Cellini trên tay cô không nhìn thấy sao?
Cô còn không có chút hứng thú với tôi nữa à?
Lucas ở phía sau hỏi:
"Cô Hạ, vậy cô muốn bao nhiêu tiền?"
Hạ Tịch nói qua loa:
"Bây giờ là mười triệu."
Lucas giận quá hóa cười nói:
"Cô đang nói chuyện trên trời dưới đất đó à."
Tại một quán cà phê khác.
Hạ Tịch gặp người của Sohu, đây là một nữ quản lý không hay thể hiện vẻ bề ngoài, ăn mặc giản dị.
"Cô Hạ? Chúng ta lại gặp nhau rồi."
Hạ Tịch nói:
"Chào Lữ tổng. Một vụ nhỏ như vậy, sao mà làm phiền chị tự thân ra mặt thế ạ?"
Lữ Yến Phùng, hiện tại trong hệ thống của Sohu cũng là một quản lý cấp cao.
Lữ Yến Phùng nói:
"Trời ạ, tôi thật không ngờ, trang web "Ngứa" này lại là do các cậu làm. Từ một trang web địa phương chuyển mình được như vậy đúng là quá giỏi."
Hạ Tịch nói:
"Bị số phận cuốn đi thôi, luôn không tự chủ mà đi theo hướng xuống dốc."
Lữ Yến Phùng nói:
"Nhưng trang web của các cậu, đúng là một thiết kế thiên tài. Đã dẫn dắt chúng tôi đi sai hướng, quan điểm thẩm mỹ của nó đi trước tất cả các trang web hiện tại ít nhất mười năm."
"Còn cái cách hiển thị video giả kia, tước đoạt quyền lựa chọn của người dùng, những điểm đơn giản đó quá tuyệt vời, chúng tôi đều phải thở dài."
"Đương nhiên, còn về nội dung của các cậu..."
Lữ Yến Phùng nói:
"Tôi chửi thề có được không?"
Hạ Tịch nói:
"Được ạ."
Lữ Yến Phùng nói:
"Mục cởi mở mới của các cậu, chuyên dành cho phụ nữ chúng tôi xem, cái này thì rất tốt. Nhưng mà nội dung ít quá, hoàn toàn là trọng nam khinh nữ."
"Phải biết, người dùng nữ có độ trung thành cao hơn người dùng nam đấy, tôi còn đăng ký cho các cậu ở Trung tâm hẹn hò châu Á đấy."
Sau đó, hai người vui vẻ trò chuyện, cả hai đều là thạc sĩ Thanh Hoa, coi như là bạn học.
Chỉ có điều Lữ Yến Phùng là EMBA tốn tiền theo học, còn Hạ Tịch là học bá, đứng nhất toàn trường.
Lữ Yến Phùng nói:
"Được rồi, chúng ta trở lại vấn đề chính. Mọi người đều là người quen, tôi cũng không giấu giếm gì cô, chúng tôi muốn mua lại trang "Ngứa" chủ yếu là vì nhà cung cấp dịch vụ di động, để làm một nội dung bổ sung."
Hạ Tịch hỏi:
"Bao nhiêu tiền?"
Lữ Yến Phùng nói:
"3.3 triệu."
Hạ Tịch không nói gì, nếu chỉ xét trên phương diện trang web cá nhân, cái giá này đúng là không thấp.
Năm 2004, Baidu mua lại hao123, cũng chỉ bỏ ra 11.9 triệu tệ, và thêm bốn vạn cổ phiếu Baidu.
Thời kỳ đỉnh cao, IP hàng ngày của hao123 vượt quá ba triệu.
Hạ Tịch nói:
"Chị Lữ, cái giá này bọn em không thể bán được."
Lữ Yến Phùng nói:
"Vậy giá cả mà các em nghĩ là bao nhiêu?"
Lúc này, Hạ Tịch cũng hơi rối, vì giá cả mà Lâm Tiêu đưa ra, giờ nghe có vẻ quá phi thực tế.
Hạ Tịch nói:
"Mười triệu."
Lập tức, Lữ Yến Phùng đơ người.
Đang nói chuyện trên trời dưới đất à, sao có thể chứ?
Các người nhiều nhất chỉ là một trang web hình ảnh video trá hình thôi, cũng là do phù hợp với nhà cung cấp dịch vụ di động nên mới đáng tiền.
Lữ Yến Phùng nói:
"Hạ Tịch, em đang đùa chị đúng không?"
Nếu chỉ riêng trang web "Ngứa", đặt ở năm ngoái, đừng nói ba triệu, mà một triệu cũng không ai mua, vì nó không có khả năng sinh lợi nào cả.
Năm nay, nhà cung cấp dịch vụ di động bùng nổ, cho nên mới khiến dạng trạm điểm như vậy có giá. Nhưng 3 triệu, đã là một cái giá rất cao rồi.
Nhưng theo chiến lược của Lâm Tiêu, trang web "Ngứa" chỉ là một cổng vào lưu lượng mà thôi, thứ mà cậu muốn thực sự là mở ra một hình thái kinh doanh hoàn toàn mới.
Là phòng phát sóng trực tiếp.
Nếu thất bại, thì tất nhiên mọi chuyện không nói làm gì, cứ ngoan ngoãn mà kiếm tiền quảng cáo từ trang web "Ngứa" và tiền từ nhà cung cấp dịch vụ di động thôi.
Nhưng nếu thành công, thì quá tốt rồi.
Đó chính là một câu chuyện kinh doanh hoàn toàn mới.
Có câu chuyện, thì có tương lai, và có giá.
"Hạ Tịch, nếu không phải hiểu rõ con người em, chị nhất định sẽ nghĩ em đang trêu đùa bọn chị đấy."
Lữ Yến Phùng cười nói.
Hạ Tịch nói:
"Lữ tổng, em đề nghị chị chú ý đến trang web của bọn em, công ty bọn em, tương lai có lẽ sẽ mang lại cho chị bất ngờ cũng không biết chừng."
Lữ Yến Phùng nói:
"Được thôi, mua bán không thành tình nghĩa vẫn còn."
Ít nhất hiện tại, trong mắt Lữ Yến Phùng trang web "Ngứa" chỉ là một trang web cá nhân không đáng gì thôi.
Cũng là do thiết kế quá đẹp, xứng tầm thiên tài thôi.
Buổi tối, Hạ Tịch quay về Lâm Sơn từ Hàng Châu, và trao đổi với Lâm Tiêu về quá trình đàm phán.
"Nếu không có phòng phát sóng trực tiếp, trang web này của chúng ta, thật sự chỉ mãi là một trang web cá nhân bình thường."
"Nhưng nếu như thật sự khơi mào được một hình thái kinh doanh mới, thì đúng là cá chép hóa rồng, gặp phong vân sẽ biến hóa."
"Để Trình Hải bọn họ tăng ca, nhanh viết ra phần mềm phòng phát sóng trực tiếp này."
"Hai tháng tới, là hai tháng cực kỳ quan trọng của chúng ta."
"Là mãi mãi chỉ là một trang web nhỏ tầm thường, hay nhất phi trùng thiên, sẽ dựa vào hai tháng tới."
Hạ Tịch dù không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam tâm.
Trước đó làm ở một trang web địa phương sang trọng, mặc dù không thành công, nhưng cũng được người ta coi trọng. Còn lần này cái trang "Ngứa" mặc dù có lượng truy cập cao, cũng bị người ta xem thường là một trang web nhỏ.
"Ngày mai ta sẽ đến Bắc Kinh vay tiền nóng, chúng ta tiếp tục chiến đấu!"
Dù lãi suất cao, cô cũng sẽ vay.
Nếu như thành công, mấy tháng sau cái gì cũng có, không biết sẽ được báo đáp bao nhiêu lần.
Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ của Trình Hải.
"Hai vị ông chủ, chúng em có vẻ như đã phát hiện một cơ hội kiếm tiền nhanh, có thể giúp chúng ta vượt qua giai đoạn khó khăn tài chính này."
Lâm Tiêu nói:
"Vào đi."
Sau khi Trình Hải vào, cậu ấy mở một trang web trên máy tính của Lâm Tiêu.
"Sohu, Sina, NetEase và các cổng thông tin khác, đều có giao diện này."
Lâm Tiêu nhìn vào, tập đoàn Youngor đang kỷ niệm ba mươi năm ngày niêm yết, muốn ôm lấy Internet, cho nên đã mở cuộc thi thu thập thiết kế trang đầu của Website Games trên toàn cầu, hoan nghênh các đội ngũ ưu tú trên toàn thế giới tham gia gửi bản thảo.
Tập đoàn Youngor, đúng là một doanh nghiệp đứng đầu, vào năm 2001 thì tuyệt đối là hàng hiệu.
Tổng giám đốc Lý Nhữ Thành lúc đó cũng được vô số danh hiệu, nào là nhân viên gương mẫu toàn quốc, đại biểu quốc hội khóa 9, doanh nhân ưu tú toàn quốc vân vân.
Trình Hải nói:
"Nội dung cụ thể của Website Games, là do chính tập đoàn Youngor phụ trách. Chúng ta chỉ cần thiết kế một trang đầu thật sang trọng cho Website Games của họ, làm nhanh thôi, không cần nhiều thời gian, chủ yếu là so đo năng khiếu thẩm mỹ, và tầm nhìn thiết kế."
"Lâm tổng, đây là cái anh cực kỳ giỏi, không luận là cổng thông tin Đông Nam, hay thiết kế trang web "Ngứa", đều là độc nhất vô nhị."
Lâm Tiêu nhìn vào giá cả, 38 vạn!
Ồ!
Quả không hổ là ông trùm trong ngành thời trang, chỉ một thiết kế trang đầu của Website Games thôi mà đã có giá 38 vạn.
Có 38 vạn này, tình hình căng thẳng về tài chính, sẽ trực tiếp được giải quyết.
Trình Hải nói:
"Chỉ có điều giá cao như vậy, chúng ta động lòng, chắc chắn người khác cũng vậy, trong ngoài nước chắc không ít đội ngũ tham gia, cạnh tranh chắc sẽ rất khốc liệt."
Đâu chỉ chứ, những người ở bên kia, ở Hồng Kông, thậm chí đội nước ngoài, đều sẽ rất thèm số tiền đó.
Rồi nhìn thời hạn hết, 12 giờ ngày 29 tháng 12.
Ối giời ơi, chỉ còn có 36 tiếng.
Lâm Tiêu nhắm mắt lại bắt đầu nghĩ ý tưởng, cái trò này chính là dùng thẩm mỹ thiết kế để quyết định tất cả.
Trong đầu cậu đã hiện lên vô số phương án.
Đã muốn phù hợp với tư duy theo đuổi sự thượng lưu, tao nhã và sang trọng của các doanh nghiệp trong nước, lại muốn kết nối với quốc tế. Doanh nghiệp trong nước đều mang nặng cảm xúc chủ nghĩa anh hùng cá nhân, thích sùng bái cá nhân trong công ty.
Các Website Games của các công ty này hiện tại, đều rất cũ kỹ, rất quê mùa. Chỉ là một tấm hình nguồn gốc, kết hợp với hình của tổng giám đốc, sau đó là hoạt động của tập đoàn, lịch sử tập đoàn, xây dựng đảng đoàn, lãnh đạo thị sát các kiểu.
Khoảng mười phút sau, Lâm Tiêu đã có một phương án hoàn chỉnh trong đầu.
Kết hợp cả yếu tố cổ điển và hiện đại.
Tuyệt đối kinh diễm, tuyệt đối thượng lưu, tao nhã và sang trọng, chắc chắn có thể chinh phục những đại gia bản địa như Lý Nhữ Thành.
"Bốn lập trình viên, tăng ca, tăng ca!"
"Thiết kế trang đầu Website Games cho Youngor."
"Tôi có mạch tư duy thiết kế hoàn chỉnh, mọi người tự chia việc, sau đó chúng ta sẽ ghép lại cùng nhau."
"Trong vòng bốn tiếng, hoàn thành toàn bộ công việc."
"Nhanh, nhanh, nhanh!"
Tiếp theo, Lâm Tiêu và bốn lập trình viên lại một lần nữa đắm chìm trong công việc.
Phân công cẩn thận.
Người chế tác khung hình anime, người làm hình ảnh.
Người chỉnh sửa ảnh bằng PS.
Người làm phụ đề tinh xảo.
Chín cô nàng nhỏ bị bầu không khí này cuốn theo, cũng không lên tiếng nữa, mà là chạy đến phòng Tiểu Kiện trên lầu để luyện múa mông, eo thon.
Còn Hạ Tịch thì chờ đợi ở phòng làm việc lớn.
Nếu có thể, đương nhiên cô không muốn xuống các hiệu cầm đồ để vay tiền. Mặt khác, cô rất kỳ vọng vào tài năng của Lâm Tiêu ở phương diện này.
Cho nên cô chờ đợi phương án thiết kế Website Games cho Youngor của Lâm Tiêu hơn bất kỳ ai.
Cứ như vậy, năm người bận rộn suốt bốn tiếng rưỡi.
Khoảng chừng lúc mười hai giờ đêm, tất cả đã hoàn thành công việc.
Thiết kế trang đầu Website Games cho Youngor của Lâm Tiêu đã hoàn thành.
Mở địa chỉ Internet tạm thời ra, sau đó nhấn nút Enter.
"Hiện ra đi!"
Đây là một đoạn anime, một cuốn sách từ từ mở ra.
Đầu tiên xuất hiện là hình ảnh cây dâu tằm, kèm theo phụ đề: Lịch sử tơ lụa, bốn ngàn bảy trăm năm.
Tiếp theo xuất hiện là hình ảnh khung cửi, kèm theo phụ đề: Lịch sử vải bông, tám trăm năm.
Sau đó xuất hiện là hình ảnh vua Charlie 2 của Anh Quốc, người phát minh ra âu phục, kèm theo phụ đề: Lịch sử vest, ba trăm hai mươi năm.
Lại xuất hiện hình ảnh Tôn Văn Tiên sinh, Tôn Trung Sơn với vai trò người tiên phong cách mạng, kèm theo phụ đề: Lịch sử áo kiểu Tôn Trung Sơn, bảy mươi tám năm.
Cuối cùng xuất hiện là hình của chủ tịch Youngor Lý Nhữ Thành, đã chỉnh sửa, rất thượng lưu, tao nhã và sang trọng, kèm theo phụ đề: Lịch sử Youngor, hai mươi hai năm.
Cuối cùng trang sách khép lại, trên nền là hình ảnh người đại diện mới của Youngor.
Còn có một hàng chữ lớn: Xây dựng thương hiệu quốc tế, xây dựng doanh nghiệp trăm năm, Youngor.
Cuối cùng hình ảnh biến đổi dần, không phải một đống chữ, cũng không phải kiểu văn hóa doanh nghiệp.
Mà là ảnh quảng cáo "Hát Đê" đồ thời trang mới nhất của Youngor, hình ảnh theo bố cục 9 ô, người mẫu mặc lên người, rất thượng lưu, tao nhã và sang trọng, và chậm rãi thay đổi dần, lần lượt từng bộ quần áo hiện ra.
Cách thức hiện ảnh sau này, thật ra là tiêu chuẩn thống nhất của Website Games hàng xa xỉ trong mười mấy năm sau.
Những sản phẩm xa xỉ này cũng mất nhiều năm thời gian, mới nâng cao tính thẩm mỹ Website Games đến trình độ này.
Bỏ đi chữ thừa, thể hiện các sản phẩm thượng lưu, tao nhã và sang trọng.
Còn Lâm Tiêu đi trước hàng chục năm, dùng bộ trang web dành cho sản phẩm xa xỉ đó, ứng dụng trên trang chủ của Youngor, trực tiếp sánh ngang với trang web của eo vì và Chanel mười mấy năm sau.
Đối với các trang web doanh nghiệp năm 2001, đây là một thiết kế rất tiên tiến, rất mới mẻ, tuyệt đối kinh diễm.
Thực sự kết hợp cả yếu tố cổ điển và hiện đại.
Lâm Tiêu hỏi Hạ Tịch và bốn lập trình viên:
"Thế nào?"
"Thiết kế trang đầu Website Games này, có thể đoạt giải không? Có thể chinh phục tổng giám đốc Lý Nhữ Thành của Youngor không?"
Mọi người đều chỉ cho cậu một ánh mắt ngạc nhiên đến kinh diễm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận