Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 132: Sương tỷ ngươi buông ra, Tiêu Tiêu là của em !
"Sương tỷ, người bạn kia của ngươi là ai vậy?"
Lý Sương hơi do dự một chút, không hiểu sao, nàng lại có ý nghĩ bản năng muốn giấu Lâm Tiêu đi.
"Chẳng lẽ là bạn trai của chị sao?"
"Bong Bóng" tràn đầy vẻ tò mò hỏi.
"Đâu có."
Lý Sương nói:
"Ta đã nói rồi, chẳng có tên đàn ông nào tốt đẹp cả, đời này ta không lấy chồng."
"Là một đứa em trai của ta, ta xem hắn như người nhà."
"À..."
"Bong Bóng" lập tức mất hết hứng thú.
Hừ hừ hừ, có anh cún nhỏ đẹp trai nhà mình hơn không? Cún con của mình còn thơm hơn nhiều.
"Vậy cũng được."
"Bong Bóng" nói:
"Vậy thế này nhé, tối nay tớ mời cậu đến nhà tớ ăn cơm được không? Tớ với bạn trai tớ cùng nhau nấu cơm cho cậu ăn."
Lý Sương nói:
"Ồ, cậu cũng biết nấu cơm đấy à?"
"Bong Bóng" ngượng ngùng nói:
"Tớ, tớ không giỏi lắm, nhưng mà anh ấy biết. Mẹ tớ cũng biết, nhưng mà đến lúc ăn xong rồi thì tớ sẽ đuổi bà đi dạo phố, chỉ còn ba người mình ăn cơm nói chuyện phiếm thôi."
Lý Sương cười nói:
"Cậu đúng là hiếu thảo nhỉ."
Sau đó nàng đồng ý:
"Được thôi, cậu gửi địa chỉ cho tớ, sáu giờ tối tớ đến nhà cậu ăn cơm."
"Bong Bóng" liền báo địa chỉ cho Lý Sương.
Lý Sương không khỏi có chút kinh ngạc, lại là trung tâm đường Hoài Hải?
Đây là trung tâm thành phố mà, dù là nhà cũ nhỏ cũng đáng không ít tiền đấy, bạn trai Tiêu Mạt Mạt xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy.
Cũng không biết nhà là thuê hay là mua nữa.
Đương nhiên, nàng cũng không tiện hỏi, ngày mai gặp mặt rồi nói sau.
Trong phút chốc, Lý Sương đối với bạn trai của Tiêu Mạt Mạt đầy lòng hiếu kỳ...
Lâm Tiêu bên này không có việc gì, bèn ngồi sau lưng Giang Li Nhi, nhìn xem nàng thao tác liếm chó thế nào.
Nàng cùng lúc mở ba tài khoản QQ, bên trong có chừng ba mươi mấy người.
Tài khoản thứ nhất có năm người, đại khái là liếm chó cấp một.
Tài khoản thứ hai có mười lăm người, hẳn là liếm chó cấp hai.
Tài khoản thứ ba có hai mươi người, hẳn là liếm chó cấp ba.
Lâm Tiêu đứng bên cạnh nhìn nàng nói chuyện phiếm, thật sự là trâu bò quá.
Chính nàng một người mà cùng lúc đóng vai mấy loại tính cách khác nhau. Có ngọt ngào, mạnh mẽ, phóng túng, bất cần.
Hơn nữa còn có một cuốn sổ nhỏ, ghi lại các loại đặc điểm tính cách của đám liếm chó, nhược điểm trí mạng gì đó.
Thỉnh thoảng phát hiện thêm biến hóa mới, tính cách đặc thù mới, lại tranh thủ thời gian cầm bút ghi lại.
Lâm Tiêu lập tức nhìn đến ngây người.
"Sao thế, vừa chat xong với nữ thần quyến rũ, ngươi không vào nhà vệ sinh xả một phát à?"
Giang Li Nhi hoàn toàn không để ý đến việc Lâm Tiêu đứng bên cạnh nhìn nàng chat chit.
Im đi, mồm toàn những lời hổ sói.
"Ngươi lừa tiền bọn họ sao?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Lừa tiền làm gì? Ta chỉ lừa tình thôi."
Giang Li Nhi nói:
"Chính vì ta không đòi tiền, nên bọn họ mới yêu ta sống chết như vậy."
Lâm Tiêu nói:
"Kiểu như ngươi thế này, sao thi đậu được Đại học Aurora vậy?"
Giang Li Nhi liếc mắt, buồn bã nói:
"Em dân nghệ thuật mà, cần bao nhiêu điểm chứ?"
"Ê, thằng nhóc thối, thương lượng với ngươi một việc đi."
Màn thầu lên tiếng.
"Nói đi."
Giang Li Nhi nói:
"Cái tên ngốc Liêu Phong kia, vì chuyện của Lý Đoan Đoan, gần đây đang muốn phong sát ta."
Lâm Tiêu nói:
"Hắn còn có thể phong sát người được à?"
Giang Li Nhi nói:
"Đúng thế, trong trường rất nhiều đoàn thể, đều là do hắn tài trợ, cái Linh Hề đảo của hắn làm ăn lớn lắm, gần đây tớ bị câu lạc bộ múa ba lê đuổi rồi."
Linh Hề đảo, thật ra ban đầu gọi là Số Gió, là dự án khởi nghiệp của Liêu Phong.
Sau khi Ngô Linh Hề trở thành bạn gái hắn, thì liền đổi thành Linh Hề đảo.
Hiện tại hắn đã thực sự làm ăn rất lớn, trong trường Đại học Aurora có cửa hàng cũng không hề thua kém các cửa hàng bên ngoài, mà trang trí cũng rất cao cấp.
Hơn nữa năm nay trực tiếp mở năm chi nhánh, lần lượt ở các trường Đại học Đồng Tế, Đại học Giao thông Bắc Kinh, Đại học Tài chính và Kinh tế Thượng Hải, Đại học Sư phạm Hoa Đông, Đại học Kinh doanh và Kinh tế Quốc tế Thượng Hải.
Nghe nói chi nhánh tiếp theo sẽ mở ngay tại Học viện Hí kịch Thượng Hải, tuy trường kia không lớn, nhưng người trong trường có tiền.
Khó trách hắn có thể trở thành nhân vật phong vân của Đại học Aurora, một ngôi sao khởi nghiệp.
Nghe Giang Li Nhi nói, Lâm Tiêu không khỏi kinh ngạc, ngươi không phải trụ cột của câu lạc bộ múa ba lê đấy à.
Với dáng người tròn trịa sắp như cái trần nhà của ngươi, đại bộ phận nam sinh xem biểu diễn ba lê đều vì nhìn ngươi đấy chứ, dù ngón chân ngươi có trụ không vững.
Lâm Tiêu nói:
"Có phải tại câu lạc bộ ba lê ngươi đùa giỡn tình cảm của người ta không?"
"Cũng có một phần lý do này."
Giang Li Nhi nói:
"Bạn trai của đoàn trưởng chạy theo người khác, đi thổ lộ với tớ."
Mẹ nó, vậy thì đáng đời.
Giang Li Nhi nói:
"Tớ còn bị đài truyền hình trường đá ra."
Lâm Tiêu nói:
"Cái này là vì sao?"
Giang Li Nhi nói:
"Liêu Phong là người quản lý đài truyền hình, với lại còn một lý do nữa là trưởng ban văn nghệ hội học sinh đi thổ lộ với tớ, bị tớ cự tuyệt."
"Lần trước đập xe, cộng thêm lần này giúp cậu chống đỡ chuyện Ngô Linh Hề bị cuốn vào, tớ triệt để đắc tội hắn, hắn muốn phong sát tớ toàn diện."
"Nên tớ muốn trả thù hắn, nhờ cậu giúp một tay."
Lâm Tiêu nói:
"Trả thù thế nào? Giúp ra sao?"
Giang Li Nhi nói:
"Tớ sẽ tạo cơ hội cho cậu, cậu cưa đổ Lý Đoan Đoan, lên giường với cô ta, cho Liêu Phong cắm sừng. Lập tức..."
Lâm Tiêu ngây người.
Tam quan của hắn bị chấn động một chút xíu.
"Mấy người thật đúng là hội chị em nhựa plastic mà."
Lâm Tiêu nói.
Giang Li Nhi nói:
"Đâu có, Lý Đoan Đoan đi với cậu còn tốt hơn nhiều so với đi với tên ngu xuẩn Liêu Phong kia. Theo mắt tớ thấy, cô ta vẫn còn là xử nữ đấy."
"Tạm biệt!"
Lâm Tiêu trực tiếp chào tạm biệt.
"Hừ, không có chút nghĩa khí nào cả, tớ đoán chắc cậu căn bản không đến mười tám."
Giang Li Nhi bất bình nói:
"Nên căn bản không dám ngủ Lý Đoan Đoan, sợ bị tớ biết rõ số liệu thực tế."
Lâm Tiêu tăng nhanh bước chân rời đi.
Khi đi ngang qua Hà Tự, Lâm Tiêu không nhịn được mà liếc nhìn cô nàng trà xanh này.
Hà Tự quay mặt lại, khó chịu:
"Nhìn gì vậy?"
Sau đó, đôi mắt như có móc câu vậy đối diện với Lâm Tiêu, vừa như xấu hổ, vừa như quyến rũ.
Ôi!
Đại học Aurora đúng là ngọa hổ tàng long mà.
Tuy so với cô nàng bánh bao quái kia, đúng là đồ bỏ đi, nhưng cô trà xanh này vẫn thuần khiết đáng yêu.
Gặp Lâm Tiêu từ quán net đi ra, Lý Trung Thiên cũng lẽo đẽo đi theo.
"Cuộc sống đại học của cậu thế nào rồi?"
"Nhàm chán lắm."
Lý Trung Thiên ủ rũ:
"Từ đầu đến cuối chỉ là một người trong suốt, đến khi kết giao với mấy chị ký túc xá thì người ta lại chẳng thèm nhìn tớ, chẳng thèm nói chuyện với tớ."
"Nếu hồi đó tớ thi tốt hơn một chút, cùng cậu vào Đại học Aurora thì hay rồi."
Lâm Tiêu vỗ vai hắn an ủi:
"Yên tâm đi, tớ sẽ nhanh chóng để cậu tỏa sáng thôi."
"Tớ sắp lập nghiệp lại lần nữa, lần này để cậu làm người phụ trách Đại học Đồng Tế, đảm bảo cậu sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng."
Lý Trung Thiên mắt sáng lên, nói:
"Thật sao? Phùng ca với Hải ca cũng chán sắp điên rồi, ngày nào cũng bàn nhau khi nào thì cùng nhau gây dựng cơ đồ."
Lâm Tiêu nói:
"Hôm nay gặp những em gái kia, có ai ưng không?"
Lý Trung Thiên suy nghĩ một hồi:
"Tớ thích bốn người."
Cái gì...
Lý Trung Thiên nói:
"Lý Đoan Đoan, Giang Li Nhi, Hà Tự, Tằng Dục Tú tớ đều thích hết."
Cái gì... Cái gì...
"Với kiểu nam sinh tụi mình thì cứ thấy ai hơi đẹp thì đều thích thôi."
Lý Trung Thiên thản nhiên nói với Lâm Tiêu.
"Nhưng mà bảo là thật sự thích, muốn theo đuổi đến cùng thì lại không có."
"Với lại..."
Lý Trung Thiên muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Tiêu:
"Nói đi."
Lý Trung Thiên:
"Tớ... tớ thích kiểu trưởng thành hơn."
Lâm Tiêu:
"Ngươi vẫn còn tơ tưởng Bạch Tiểu Bình à?"
"Đâu có..."
Lý Trung Thiên nói:
"Nàng... bằng cấp thấp quá."
Móa, yêu cầu của ngươi vẫn cao đấy.
Lâm Tiêu lại vỗ vai hắn nói:
"Ngươi nghĩ được như thế, ta rất vui."
"Chờ khi nào thích cô nào thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu."
Lý Trung Thiên gật đầu:
"Đó là đương nhiên, một mình tớ chắc chắn không làm được."
Hả?!
Tuy rằng ta hiểu ý của ngươi, nhưng lời này nghe cứ sai sai.
Lý Trung Thiên đột nhiên nói:
"Lâm Tiêu, cậu ở cùng với Tiêu lão sư, thế... vậy Liên Y phải làm sao?"
Ôi!
Lâm Tiêu thở dài một tiếng, cảm thấy cậu nhóc này lắm lời quá.
Lý Phương Phương nhận được một cuộc điện thoại.
Đơn vị có việc gấp, thời gian nghỉ phép của nàng kết thúc sớm, vốn dĩ định ba ngày nữa sẽ rời Thượng Hải về Lâm Sơn.
Bây giờ sáng sớm ngày mai là phải về rồi.
Thế là "Bong Bóng" gọi điện cho Lâm Tiêu.
"Gâu gâu, mẹ có việc gấp ở đơn vị, sáng sớm ngày mai là phải lên tàu về Lâm Sơn rồi."
Lâm Tiêu hỏi:
"Mấy giờ?"
"Bong Bóng": "Hai giờ rưỡi chiều."
Móa, thời gian này xung đột rồi, máy bay của Lý Sương đáp xuống là hai giờ chiều.
Có chút khó xử, một bên là chị gái ruột như người nhà, một bên là nhạc mẫu.
Sau khi do dự một chút, Lâm Tiêu liền quyết định, nhất định là phải đưa nhạc mẫu đi rồi.
Bởi vì bà lần này về Lâm Sơn, ít nhất sẽ rất lâu nữa mới gặp lại. Còn chị Lý Sương, có thể mời đi ăn cơm buổi tối được.
Đáng tiếc thật, không thể gặp Lý Sương trước.
Lâm Tiêu cũng rất nhớ nàng.
Trong mắt Lâm Tiêu, Lý Sương là một người cực kỳ đặc biệt.
Cái sự mạnh mẽ của nàng, quả thật vô cùng hiếm thấy.
Sau đó Lâm Tiêu soạn một tin nhắn: Sương tỷ, thật xin lỗi, sáng mai có một người lớn tuổi phải rời Thượng Hải, em phải đến ga tàu tiễn bà ấy, trùng hợp với giờ máy bay của chị, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?
Kết quả một hồi lâu, Lý Sương vẫn chưa hồi âm.
Điều này cũng bình thường thôi, bây giờ cũng mười một giờ đêm rồi, nàng phải đi máy bay vào ngày mai, chắc là phải ngủ sớm thôi.
Với lại, nàng có lẽ muốn dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón cuộc gặp mặt với Lâm Tiêu.
Dù sao hai người cũng đã ba trăm ngày không gặp mặt rồi.
Buổi tối mãi cho đến khoảng mười hai giờ, mọi người mới trở về ký túc xá đi ngủ.
Mấy nam sinh trước tiên đưa mấy nữ sinh về ký túc xá, sau đó mới trở về ký túc xá của mình, còn Lý Trung Thiên thì ngay tại ký túc xá của Lâm Tiêu trải chăn nệm xuống ngủ tạm.
Sau khi về đến ký túc xá, Trương Hạc Minh nói:
"Mẹ nó, tao phát hiện Giang Li Nhi có một loại ma lực, cái ma lực làm người ta đắm chìm."
Ca sĩ thất tình Trương Đại Khánh thêm vào một câu:
"Thẳng thắn."
Lưu Xuyên cả kinh:
"Chỉ cô ta thôi mà cũng thẳng thắn được á?"
Lâm Tiêu cũng rất đồng ý với đánh giá của Trương Đại Khánh, trên người Giang Li Nhi quả thực có một loại khí chất thẳng thắn, dù là đồ cặn bã cũng phải thẳng thắn rõ ràng.
Hơn nữa dường như cô ta sẽ không ăn cây cỏ gần hang, sẽ không đùa bỡn tình cảm của bạn bè.
Trương Hạc Minh bỗng hạ giọng:
"Ngũ ca, tối nay Giang Li Nhi đột nhiên nhìn tao một cái, rồi lại lắc đầu, có ý gì?"
Lâm Tiêu đương nhiên biết có ý gì rồi.
Thôi bỏ đi, không nên nói ra để đả kích ngươi làm gì.
Ý của Giang Li Nhi là, ngươi Trương Hạc Minh ngay cả tư cách để vào tài khoản QQ thứ ba của cô ta cũng không có, liếm chó cấp ba cũng không phải.
Mẹ nó, Lâm Tiêu lại thấy tiêu chuẩn đạo đức của mình tăng lên không ít rồi.
Áy náy trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Xem ra, sau này phải thường xuyên qua lại với cô nàng bánh bao quái kia, thế này mà còn là cặn bã nữ à, rõ ràng là một chiếc cân bằng đạo đức.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Lý Sương đi tắm, chà sữa tắm thơm tho lên người, mặc chiếc váy ngắn màu đỏ quyến rũ.
Định dùng trạng thái tốt nhất, bộ dạng xinh đẹp nhất để nghênh đón Lâm Tiêu.
Kết quả là thấy tin nhắn của Lâm Tiêu.
Lập tức...
Cả người có chút thất vọng.
Nhưng mà... vẫn tốt thôi.
Hẹn tối cùng nhau đi ăn cơm?
Thế nhưng, mình đã đồng ý với Tiêu Mạt Mạt rồi.
Hôm trước đã đồng ý với Mạt Mạt là cô nàng đến đón mình, cuối cùng lại thất hứa. Mạt Mạt lại nhiệt tình mời nàng đến nhà làm khách ăn cơm, cũng không thể thất hứa tiếp được.
Nhưng nàng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội đi ăn cơm cùng Lâm Tiêu.
Sau một hồi do dự, nàng gọi cho Tiêu Mạt Mạt.
"Mạt Mạt..."
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Sương tỷ tỷ, chị sẽ không nói là tối nay không đến được đâu chứ?"
Lý Sương nói:
"Không có, không có."
"Chị là muốn hỏi xem, chị có thể mang thêm một người đi cùng không."
Nói vậy thì đến nhà cậu ăn cơm sẽ không tiện nữa, với lại chỗ nhà cậu cũng gần nhiều nhà hàng ngon, chị sẽ đặt trước một phòng ăn. Chị đến bên nhà cậu tham quan trước, sau đó chúng ta cùng bắt xe đến nhà hàng, được không?"
Tiêu Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng vừa hay.
Mẹ buổi chiều phải về Lâm Sơn rồi, dù sao thì gâu gâu cũng biết nấu ăn, nhưng hơi luyến tiếc để cậu nấu cơm, vừa hay đi ăn ở ngoài đỡ tốn công.
"Được ạ, được thôi, nhất định phải như thế nhé!"
"Sương tỷ, bạn trai của em nhất định sẽ không làm chị thất vọng đâu."
Lý Sương không nhịn được mà thốt lên một tiếng đồ ngốc, có bạn trai tốt thì phải giấu đi chứ, sao lại như cậu, vội không kịp muốn cho tớ xem thế?
Ví như Lâm Tiêu, thật ra Lý Sương cũng không có ý định mang hắn đi gặp Tiêu Mạt Mạt.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Tiêu nhận được tin nhắn của Lý Sương, nội dung rất đơn giản: Biết rồi.
Rõ ràng là Sương tỷ bị cho leo cây, có chút không vui.
"Hừ, thằng nhóc, tỷ tỷ vì mày mà lỡ hẹn với người ta, kết quả mày lại hay, còn cho ta leo cây à."
"Tuy là ta không tức giận thật sự, nhưng vẫn phải bày ra bộ mặt này cho mày biết."
Nàng bước lên máy bay với dáng người yểu điệu, hơn nữa lại còn là khoang hạng nhất.
Nàng trước giờ vốn nói chuyện rất rõ ràng, nàng chính là người rất thích hư vinh.
Vóc dáng cùng nhan sắc của nàng quá đỉnh, nên vừa mới bước vào khoang hạng nhất, đã ngay lập tức bị mọi người chú ý và bắt chuyện.
Nàng vô cùng thông minh, lễ phép mà lạnh nhạt trả lời, vài ba câu đã khiến cho người khác phải chùn bước.
Sau đó, lẳng lặng cầm cuốn sách lên đọc.
Cái này không phải nàng đang giả bộ, cuốn sách này nàng đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần rồi, chính là The Graveyard Book của Lâm Tiêu.
Bản tiếng Trung đọc hết mấy lần, cả bản tiếng Anh cũng đã đọc đi đọc lại nhiều lần rồi.
Hơn hai giờ chiều.
Lâm Tiêu cùng Mạt Mạt tiễn đưa Lý Phương Phương lưu luyến không rời.
Bà thực sự rất không nỡ rời đi mà, đáng tiếc là nghỉ đông đã dùng hết. Nếu không bà thật sự muốn vứt lão già ở nhà một bên mà ở lại chơi với "Bong Bóng".
"Thừa Trạch à, "Bong Bóng" giao cho con nhé."
"Mười một giờ coi như xong, đừng vội về nhà, mang "Bong Bóng" về nhà ăn Tết đi nhé."
"Nghỉ đông này, ở nhà con một thời gian, sau đó về nhà chúng ta ở thêm một thời gian nữa."
"Bong Bóng", Thừa Trạch vẫn còn nhỏ, không nên để cậu ta tùy hứng, cậu phải nhớ lấy điều này đó?"
Tiếp đó, cuối cùng bà vẫn ghé vào tai Mạt Mạt, nói nhỏ:
"Thừa Trạch còn nhỏ, đang tuổi dậy thì, con... con đừng có lúc nào cũng câu dẫn nó đó."
"Biết rồi, đáng ghét."
"Bong Bóng" oán giận nói.
Rõ ràng là cậu ấy câu dẫn tớ, tớ có câu dẫn cậu ấy đâu? Nhưng lời này không thể nói với mẹ được, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Sau khi tiễn Lý Phương Phương, Lâm Tiêu và Mạt Mạt bắt xe về nhà.
"Bong Bóng" nhanh chóng vào nhà tắm.
"Hôm nay không phải đã tắm rồi sao?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Bong Bóng" nói:
"Bạn tớ đẹp lắm, không thể bị nàng xem thường được, tớ muốn tắm, ăn mặc xinh đẹp."
"Đồ xấu xa, không cho cậu vào xem trộm đâu đấy."
"Cậu cũng mau đi tắm đi, lát nữa tớ sẽ chọn đồ cho cậu, còn vuốt tóc cho cậu nữa."
"Bạn của tớ còn mang theo bạn của nàng đến, cậu không thể bị xem thường được đâu đấy, cậu nhất định phải đẹp trai hơn bạn trai của người ta."
Lâm Tiêu nói:
"Tớ không đi đâu, trừ khi cậu thưởng cho tớ."
Một giây sau, "Bong Bóng" mở cửa.
Cơ thể trắng như tuyết của nàng mặc bộ đồ lót bằng lụa mỏng, nhẹ nhàng đẩy một bên cái mông vừa tròn vừa nảy của nàng về phía Lâm Tiêu.
Mở cửa đóng cửa cực nhanh, chỉ vừa đủ một giây.
"Được rồi, thưởng xong rồi nhé, ngoan ngoãn đi tắm đi."
Lâm Tiêu nhận được tin nhắn của Lý Sương trước khi đi tắm.
Cô gửi đến địa chỉ nhà hàng, đồng thời còn kèm thêm một câu.
"Bảy giờ rưỡi tối gặp, nhớ ăn mặc đẹp một chút nhé, bạn trai của bạn chị cũng đi cùng, tuyệt đối không được để cho hắn xem thường."
Lâm Tiêu xem xét, nhà hàng này ở Tư Nam Công Quán, cũng không quá xa, giờ này bắt xe đến chắc cũng chỉ hơn mười phút.
Lâm Tiêu tính toán thời gian, có vẻ như thời gian còn dư dả.
Lý Sương đã hẹn với Mạt Mạt, sáu giờ tối sẽ đến nhà Mạt Mạt tham quan và làm khách.
Đến bảy giờ rưỡi, hai người sẽ cùng nhau đến nhà hàng.
Còn Lý Sương thì cảm thấy Lâm Tiêu sẽ không tiện đến nhà Tiêu Mạt Mạt, tốt hơn là bảo hắn đi nhà hàng trước cho xong.
Đến khoảng năm giờ bốn mươi lăm phút, Mạt Mạt dẫn Lâm Tiêu đứng đợi ở phía dưới tòa nhà Yongye.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Rất nhanh đã đến năm giờ năm mươi lăm phút.
"Ôi chết, quên xịt nước hoa rồi."
"Bong Bóng" nói:
"Còn năm phút nữa, kịp mà."
"Gâu gâu, cậu ở dưới này đợi tớ, tớ lên xịt nước hoa một lát, nhanh thôi, nhanh thôi."
Nói rồi, nàng bay vút lên nhà như một chú chim nhỏ.
Nhanh chóng xịt nước hoa ở nhà xong, nàng lại bay xuống nhanh như một chú chim nhỏ.
Lúc này, một chiếc taxi dừng ở cổng tòa nhà Yongye, Lý Sương kiều diễm mê người với thân hình bốc lửa bước xuống xe, vừa gặp Lâm Tiêu đứng ở lối vào cao ốc, lập tức ngập tràn kinh ngạc xen lẫn bất ngờ.
"Tiêu Tiêu, sao em lại đứng ở đây chờ chị, không phải bảo em qua bên nhà hàng ở Tư Nam Công Quán chờ chị sao?"
"Trời ơi, sao em cao thế, lại còn đẹp trai như vậy?"
Sau đó, nàng kích động chạy tới, ôm chặt lấy Lâm Tiêu.
Lập tức, một vùng mềm mại cùng sức đàn hồi lấp đầy lồng ngực hắn.
Hương thơm ngào ngạt cũng ùa vào.
Còn Tiêu Mạt Mạt từ trong đại sảnh chạy ra, nhìn thấy cảnh này lập tức ngây người.
Cái đầu nhỏ như đứng máy, chuyện gì đang xảy ra thế này?
"Sương tỷ tỷ, buông ra, Tiêu Tiêu là của em!"
Lý Sương hơi do dự một chút, không hiểu sao, nàng lại có ý nghĩ bản năng muốn giấu Lâm Tiêu đi.
"Chẳng lẽ là bạn trai của chị sao?"
"Bong Bóng" tràn đầy vẻ tò mò hỏi.
"Đâu có."
Lý Sương nói:
"Ta đã nói rồi, chẳng có tên đàn ông nào tốt đẹp cả, đời này ta không lấy chồng."
"Là một đứa em trai của ta, ta xem hắn như người nhà."
"À..."
"Bong Bóng" lập tức mất hết hứng thú.
Hừ hừ hừ, có anh cún nhỏ đẹp trai nhà mình hơn không? Cún con của mình còn thơm hơn nhiều.
"Vậy cũng được."
"Bong Bóng" nói:
"Vậy thế này nhé, tối nay tớ mời cậu đến nhà tớ ăn cơm được không? Tớ với bạn trai tớ cùng nhau nấu cơm cho cậu ăn."
Lý Sương nói:
"Ồ, cậu cũng biết nấu cơm đấy à?"
"Bong Bóng" ngượng ngùng nói:
"Tớ, tớ không giỏi lắm, nhưng mà anh ấy biết. Mẹ tớ cũng biết, nhưng mà đến lúc ăn xong rồi thì tớ sẽ đuổi bà đi dạo phố, chỉ còn ba người mình ăn cơm nói chuyện phiếm thôi."
Lý Sương cười nói:
"Cậu đúng là hiếu thảo nhỉ."
Sau đó nàng đồng ý:
"Được thôi, cậu gửi địa chỉ cho tớ, sáu giờ tối tớ đến nhà cậu ăn cơm."
"Bong Bóng" liền báo địa chỉ cho Lý Sương.
Lý Sương không khỏi có chút kinh ngạc, lại là trung tâm đường Hoài Hải?
Đây là trung tâm thành phố mà, dù là nhà cũ nhỏ cũng đáng không ít tiền đấy, bạn trai Tiêu Mạt Mạt xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy.
Cũng không biết nhà là thuê hay là mua nữa.
Đương nhiên, nàng cũng không tiện hỏi, ngày mai gặp mặt rồi nói sau.
Trong phút chốc, Lý Sương đối với bạn trai của Tiêu Mạt Mạt đầy lòng hiếu kỳ...
Lâm Tiêu bên này không có việc gì, bèn ngồi sau lưng Giang Li Nhi, nhìn xem nàng thao tác liếm chó thế nào.
Nàng cùng lúc mở ba tài khoản QQ, bên trong có chừng ba mươi mấy người.
Tài khoản thứ nhất có năm người, đại khái là liếm chó cấp một.
Tài khoản thứ hai có mười lăm người, hẳn là liếm chó cấp hai.
Tài khoản thứ ba có hai mươi người, hẳn là liếm chó cấp ba.
Lâm Tiêu đứng bên cạnh nhìn nàng nói chuyện phiếm, thật sự là trâu bò quá.
Chính nàng một người mà cùng lúc đóng vai mấy loại tính cách khác nhau. Có ngọt ngào, mạnh mẽ, phóng túng, bất cần.
Hơn nữa còn có một cuốn sổ nhỏ, ghi lại các loại đặc điểm tính cách của đám liếm chó, nhược điểm trí mạng gì đó.
Thỉnh thoảng phát hiện thêm biến hóa mới, tính cách đặc thù mới, lại tranh thủ thời gian cầm bút ghi lại.
Lâm Tiêu lập tức nhìn đến ngây người.
"Sao thế, vừa chat xong với nữ thần quyến rũ, ngươi không vào nhà vệ sinh xả một phát à?"
Giang Li Nhi hoàn toàn không để ý đến việc Lâm Tiêu đứng bên cạnh nhìn nàng chat chit.
Im đi, mồm toàn những lời hổ sói.
"Ngươi lừa tiền bọn họ sao?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Lừa tiền làm gì? Ta chỉ lừa tình thôi."
Giang Li Nhi nói:
"Chính vì ta không đòi tiền, nên bọn họ mới yêu ta sống chết như vậy."
Lâm Tiêu nói:
"Kiểu như ngươi thế này, sao thi đậu được Đại học Aurora vậy?"
Giang Li Nhi liếc mắt, buồn bã nói:
"Em dân nghệ thuật mà, cần bao nhiêu điểm chứ?"
"Ê, thằng nhóc thối, thương lượng với ngươi một việc đi."
Màn thầu lên tiếng.
"Nói đi."
Giang Li Nhi nói:
"Cái tên ngốc Liêu Phong kia, vì chuyện của Lý Đoan Đoan, gần đây đang muốn phong sát ta."
Lâm Tiêu nói:
"Hắn còn có thể phong sát người được à?"
Giang Li Nhi nói:
"Đúng thế, trong trường rất nhiều đoàn thể, đều là do hắn tài trợ, cái Linh Hề đảo của hắn làm ăn lớn lắm, gần đây tớ bị câu lạc bộ múa ba lê đuổi rồi."
Linh Hề đảo, thật ra ban đầu gọi là Số Gió, là dự án khởi nghiệp của Liêu Phong.
Sau khi Ngô Linh Hề trở thành bạn gái hắn, thì liền đổi thành Linh Hề đảo.
Hiện tại hắn đã thực sự làm ăn rất lớn, trong trường Đại học Aurora có cửa hàng cũng không hề thua kém các cửa hàng bên ngoài, mà trang trí cũng rất cao cấp.
Hơn nữa năm nay trực tiếp mở năm chi nhánh, lần lượt ở các trường Đại học Đồng Tế, Đại học Giao thông Bắc Kinh, Đại học Tài chính và Kinh tế Thượng Hải, Đại học Sư phạm Hoa Đông, Đại học Kinh doanh và Kinh tế Quốc tế Thượng Hải.
Nghe nói chi nhánh tiếp theo sẽ mở ngay tại Học viện Hí kịch Thượng Hải, tuy trường kia không lớn, nhưng người trong trường có tiền.
Khó trách hắn có thể trở thành nhân vật phong vân của Đại học Aurora, một ngôi sao khởi nghiệp.
Nghe Giang Li Nhi nói, Lâm Tiêu không khỏi kinh ngạc, ngươi không phải trụ cột của câu lạc bộ múa ba lê đấy à.
Với dáng người tròn trịa sắp như cái trần nhà của ngươi, đại bộ phận nam sinh xem biểu diễn ba lê đều vì nhìn ngươi đấy chứ, dù ngón chân ngươi có trụ không vững.
Lâm Tiêu nói:
"Có phải tại câu lạc bộ ba lê ngươi đùa giỡn tình cảm của người ta không?"
"Cũng có một phần lý do này."
Giang Li Nhi nói:
"Bạn trai của đoàn trưởng chạy theo người khác, đi thổ lộ với tớ."
Mẹ nó, vậy thì đáng đời.
Giang Li Nhi nói:
"Tớ còn bị đài truyền hình trường đá ra."
Lâm Tiêu nói:
"Cái này là vì sao?"
Giang Li Nhi nói:
"Liêu Phong là người quản lý đài truyền hình, với lại còn một lý do nữa là trưởng ban văn nghệ hội học sinh đi thổ lộ với tớ, bị tớ cự tuyệt."
"Lần trước đập xe, cộng thêm lần này giúp cậu chống đỡ chuyện Ngô Linh Hề bị cuốn vào, tớ triệt để đắc tội hắn, hắn muốn phong sát tớ toàn diện."
"Nên tớ muốn trả thù hắn, nhờ cậu giúp một tay."
Lâm Tiêu nói:
"Trả thù thế nào? Giúp ra sao?"
Giang Li Nhi nói:
"Tớ sẽ tạo cơ hội cho cậu, cậu cưa đổ Lý Đoan Đoan, lên giường với cô ta, cho Liêu Phong cắm sừng. Lập tức..."
Lâm Tiêu ngây người.
Tam quan của hắn bị chấn động một chút xíu.
"Mấy người thật đúng là hội chị em nhựa plastic mà."
Lâm Tiêu nói.
Giang Li Nhi nói:
"Đâu có, Lý Đoan Đoan đi với cậu còn tốt hơn nhiều so với đi với tên ngu xuẩn Liêu Phong kia. Theo mắt tớ thấy, cô ta vẫn còn là xử nữ đấy."
"Tạm biệt!"
Lâm Tiêu trực tiếp chào tạm biệt.
"Hừ, không có chút nghĩa khí nào cả, tớ đoán chắc cậu căn bản không đến mười tám."
Giang Li Nhi bất bình nói:
"Nên căn bản không dám ngủ Lý Đoan Đoan, sợ bị tớ biết rõ số liệu thực tế."
Lâm Tiêu tăng nhanh bước chân rời đi.
Khi đi ngang qua Hà Tự, Lâm Tiêu không nhịn được mà liếc nhìn cô nàng trà xanh này.
Hà Tự quay mặt lại, khó chịu:
"Nhìn gì vậy?"
Sau đó, đôi mắt như có móc câu vậy đối diện với Lâm Tiêu, vừa như xấu hổ, vừa như quyến rũ.
Ôi!
Đại học Aurora đúng là ngọa hổ tàng long mà.
Tuy so với cô nàng bánh bao quái kia, đúng là đồ bỏ đi, nhưng cô trà xanh này vẫn thuần khiết đáng yêu.
Gặp Lâm Tiêu từ quán net đi ra, Lý Trung Thiên cũng lẽo đẽo đi theo.
"Cuộc sống đại học của cậu thế nào rồi?"
"Nhàm chán lắm."
Lý Trung Thiên ủ rũ:
"Từ đầu đến cuối chỉ là một người trong suốt, đến khi kết giao với mấy chị ký túc xá thì người ta lại chẳng thèm nhìn tớ, chẳng thèm nói chuyện với tớ."
"Nếu hồi đó tớ thi tốt hơn một chút, cùng cậu vào Đại học Aurora thì hay rồi."
Lâm Tiêu vỗ vai hắn an ủi:
"Yên tâm đi, tớ sẽ nhanh chóng để cậu tỏa sáng thôi."
"Tớ sắp lập nghiệp lại lần nữa, lần này để cậu làm người phụ trách Đại học Đồng Tế, đảm bảo cậu sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng."
Lý Trung Thiên mắt sáng lên, nói:
"Thật sao? Phùng ca với Hải ca cũng chán sắp điên rồi, ngày nào cũng bàn nhau khi nào thì cùng nhau gây dựng cơ đồ."
Lâm Tiêu nói:
"Hôm nay gặp những em gái kia, có ai ưng không?"
Lý Trung Thiên suy nghĩ một hồi:
"Tớ thích bốn người."
Cái gì...
Lý Trung Thiên nói:
"Lý Đoan Đoan, Giang Li Nhi, Hà Tự, Tằng Dục Tú tớ đều thích hết."
Cái gì... Cái gì...
"Với kiểu nam sinh tụi mình thì cứ thấy ai hơi đẹp thì đều thích thôi."
Lý Trung Thiên thản nhiên nói với Lâm Tiêu.
"Nhưng mà bảo là thật sự thích, muốn theo đuổi đến cùng thì lại không có."
"Với lại..."
Lý Trung Thiên muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Tiêu:
"Nói đi."
Lý Trung Thiên:
"Tớ... tớ thích kiểu trưởng thành hơn."
Lâm Tiêu:
"Ngươi vẫn còn tơ tưởng Bạch Tiểu Bình à?"
"Đâu có..."
Lý Trung Thiên nói:
"Nàng... bằng cấp thấp quá."
Móa, yêu cầu của ngươi vẫn cao đấy.
Lâm Tiêu lại vỗ vai hắn nói:
"Ngươi nghĩ được như thế, ta rất vui."
"Chờ khi nào thích cô nào thì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu."
Lý Trung Thiên gật đầu:
"Đó là đương nhiên, một mình tớ chắc chắn không làm được."
Hả?!
Tuy rằng ta hiểu ý của ngươi, nhưng lời này nghe cứ sai sai.
Lý Trung Thiên đột nhiên nói:
"Lâm Tiêu, cậu ở cùng với Tiêu lão sư, thế... vậy Liên Y phải làm sao?"
Ôi!
Lâm Tiêu thở dài một tiếng, cảm thấy cậu nhóc này lắm lời quá.
Lý Phương Phương nhận được một cuộc điện thoại.
Đơn vị có việc gấp, thời gian nghỉ phép của nàng kết thúc sớm, vốn dĩ định ba ngày nữa sẽ rời Thượng Hải về Lâm Sơn.
Bây giờ sáng sớm ngày mai là phải về rồi.
Thế là "Bong Bóng" gọi điện cho Lâm Tiêu.
"Gâu gâu, mẹ có việc gấp ở đơn vị, sáng sớm ngày mai là phải lên tàu về Lâm Sơn rồi."
Lâm Tiêu hỏi:
"Mấy giờ?"
"Bong Bóng": "Hai giờ rưỡi chiều."
Móa, thời gian này xung đột rồi, máy bay của Lý Sương đáp xuống là hai giờ chiều.
Có chút khó xử, một bên là chị gái ruột như người nhà, một bên là nhạc mẫu.
Sau khi do dự một chút, Lâm Tiêu liền quyết định, nhất định là phải đưa nhạc mẫu đi rồi.
Bởi vì bà lần này về Lâm Sơn, ít nhất sẽ rất lâu nữa mới gặp lại. Còn chị Lý Sương, có thể mời đi ăn cơm buổi tối được.
Đáng tiếc thật, không thể gặp Lý Sương trước.
Lâm Tiêu cũng rất nhớ nàng.
Trong mắt Lâm Tiêu, Lý Sương là một người cực kỳ đặc biệt.
Cái sự mạnh mẽ của nàng, quả thật vô cùng hiếm thấy.
Sau đó Lâm Tiêu soạn một tin nhắn: Sương tỷ, thật xin lỗi, sáng mai có một người lớn tuổi phải rời Thượng Hải, em phải đến ga tàu tiễn bà ấy, trùng hợp với giờ máy bay của chị, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?
Kết quả một hồi lâu, Lý Sương vẫn chưa hồi âm.
Điều này cũng bình thường thôi, bây giờ cũng mười một giờ đêm rồi, nàng phải đi máy bay vào ngày mai, chắc là phải ngủ sớm thôi.
Với lại, nàng có lẽ muốn dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón cuộc gặp mặt với Lâm Tiêu.
Dù sao hai người cũng đã ba trăm ngày không gặp mặt rồi.
Buổi tối mãi cho đến khoảng mười hai giờ, mọi người mới trở về ký túc xá đi ngủ.
Mấy nam sinh trước tiên đưa mấy nữ sinh về ký túc xá, sau đó mới trở về ký túc xá của mình, còn Lý Trung Thiên thì ngay tại ký túc xá của Lâm Tiêu trải chăn nệm xuống ngủ tạm.
Sau khi về đến ký túc xá, Trương Hạc Minh nói:
"Mẹ nó, tao phát hiện Giang Li Nhi có một loại ma lực, cái ma lực làm người ta đắm chìm."
Ca sĩ thất tình Trương Đại Khánh thêm vào một câu:
"Thẳng thắn."
Lưu Xuyên cả kinh:
"Chỉ cô ta thôi mà cũng thẳng thắn được á?"
Lâm Tiêu cũng rất đồng ý với đánh giá của Trương Đại Khánh, trên người Giang Li Nhi quả thực có một loại khí chất thẳng thắn, dù là đồ cặn bã cũng phải thẳng thắn rõ ràng.
Hơn nữa dường như cô ta sẽ không ăn cây cỏ gần hang, sẽ không đùa bỡn tình cảm của bạn bè.
Trương Hạc Minh bỗng hạ giọng:
"Ngũ ca, tối nay Giang Li Nhi đột nhiên nhìn tao một cái, rồi lại lắc đầu, có ý gì?"
Lâm Tiêu đương nhiên biết có ý gì rồi.
Thôi bỏ đi, không nên nói ra để đả kích ngươi làm gì.
Ý của Giang Li Nhi là, ngươi Trương Hạc Minh ngay cả tư cách để vào tài khoản QQ thứ ba của cô ta cũng không có, liếm chó cấp ba cũng không phải.
Mẹ nó, Lâm Tiêu lại thấy tiêu chuẩn đạo đức của mình tăng lên không ít rồi.
Áy náy trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.
Xem ra, sau này phải thường xuyên qua lại với cô nàng bánh bao quái kia, thế này mà còn là cặn bã nữ à, rõ ràng là một chiếc cân bằng đạo đức.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Lý Sương đi tắm, chà sữa tắm thơm tho lên người, mặc chiếc váy ngắn màu đỏ quyến rũ.
Định dùng trạng thái tốt nhất, bộ dạng xinh đẹp nhất để nghênh đón Lâm Tiêu.
Kết quả là thấy tin nhắn của Lâm Tiêu.
Lập tức...
Cả người có chút thất vọng.
Nhưng mà... vẫn tốt thôi.
Hẹn tối cùng nhau đi ăn cơm?
Thế nhưng, mình đã đồng ý với Tiêu Mạt Mạt rồi.
Hôm trước đã đồng ý với Mạt Mạt là cô nàng đến đón mình, cuối cùng lại thất hứa. Mạt Mạt lại nhiệt tình mời nàng đến nhà làm khách ăn cơm, cũng không thể thất hứa tiếp được.
Nhưng nàng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội đi ăn cơm cùng Lâm Tiêu.
Sau một hồi do dự, nàng gọi cho Tiêu Mạt Mạt.
"Mạt Mạt..."
Tiêu Mạt Mạt nói:
"Sương tỷ tỷ, chị sẽ không nói là tối nay không đến được đâu chứ?"
Lý Sương nói:
"Không có, không có."
"Chị là muốn hỏi xem, chị có thể mang thêm một người đi cùng không."
Nói vậy thì đến nhà cậu ăn cơm sẽ không tiện nữa, với lại chỗ nhà cậu cũng gần nhiều nhà hàng ngon, chị sẽ đặt trước một phòng ăn. Chị đến bên nhà cậu tham quan trước, sau đó chúng ta cùng bắt xe đến nhà hàng, được không?"
Tiêu Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng vừa hay.
Mẹ buổi chiều phải về Lâm Sơn rồi, dù sao thì gâu gâu cũng biết nấu ăn, nhưng hơi luyến tiếc để cậu nấu cơm, vừa hay đi ăn ở ngoài đỡ tốn công.
"Được ạ, được thôi, nhất định phải như thế nhé!"
"Sương tỷ, bạn trai của em nhất định sẽ không làm chị thất vọng đâu."
Lý Sương không nhịn được mà thốt lên một tiếng đồ ngốc, có bạn trai tốt thì phải giấu đi chứ, sao lại như cậu, vội không kịp muốn cho tớ xem thế?
Ví như Lâm Tiêu, thật ra Lý Sương cũng không có ý định mang hắn đi gặp Tiêu Mạt Mạt.
Sáng sớm hôm nay, Lâm Tiêu nhận được tin nhắn của Lý Sương, nội dung rất đơn giản: Biết rồi.
Rõ ràng là Sương tỷ bị cho leo cây, có chút không vui.
"Hừ, thằng nhóc, tỷ tỷ vì mày mà lỡ hẹn với người ta, kết quả mày lại hay, còn cho ta leo cây à."
"Tuy là ta không tức giận thật sự, nhưng vẫn phải bày ra bộ mặt này cho mày biết."
Nàng bước lên máy bay với dáng người yểu điệu, hơn nữa lại còn là khoang hạng nhất.
Nàng trước giờ vốn nói chuyện rất rõ ràng, nàng chính là người rất thích hư vinh.
Vóc dáng cùng nhan sắc của nàng quá đỉnh, nên vừa mới bước vào khoang hạng nhất, đã ngay lập tức bị mọi người chú ý và bắt chuyện.
Nàng vô cùng thông minh, lễ phép mà lạnh nhạt trả lời, vài ba câu đã khiến cho người khác phải chùn bước.
Sau đó, lẳng lặng cầm cuốn sách lên đọc.
Cái này không phải nàng đang giả bộ, cuốn sách này nàng đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần rồi, chính là The Graveyard Book của Lâm Tiêu.
Bản tiếng Trung đọc hết mấy lần, cả bản tiếng Anh cũng đã đọc đi đọc lại nhiều lần rồi.
Hơn hai giờ chiều.
Lâm Tiêu cùng Mạt Mạt tiễn đưa Lý Phương Phương lưu luyến không rời.
Bà thực sự rất không nỡ rời đi mà, đáng tiếc là nghỉ đông đã dùng hết. Nếu không bà thật sự muốn vứt lão già ở nhà một bên mà ở lại chơi với "Bong Bóng".
"Thừa Trạch à, "Bong Bóng" giao cho con nhé."
"Mười một giờ coi như xong, đừng vội về nhà, mang "Bong Bóng" về nhà ăn Tết đi nhé."
"Nghỉ đông này, ở nhà con một thời gian, sau đó về nhà chúng ta ở thêm một thời gian nữa."
"Bong Bóng", Thừa Trạch vẫn còn nhỏ, không nên để cậu ta tùy hứng, cậu phải nhớ lấy điều này đó?"
Tiếp đó, cuối cùng bà vẫn ghé vào tai Mạt Mạt, nói nhỏ:
"Thừa Trạch còn nhỏ, đang tuổi dậy thì, con... con đừng có lúc nào cũng câu dẫn nó đó."
"Biết rồi, đáng ghét."
"Bong Bóng" oán giận nói.
Rõ ràng là cậu ấy câu dẫn tớ, tớ có câu dẫn cậu ấy đâu? Nhưng lời này không thể nói với mẹ được, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Sau khi tiễn Lý Phương Phương, Lâm Tiêu và Mạt Mạt bắt xe về nhà.
"Bong Bóng" nhanh chóng vào nhà tắm.
"Hôm nay không phải đã tắm rồi sao?"
Lâm Tiêu hỏi.
"Bong Bóng" nói:
"Bạn tớ đẹp lắm, không thể bị nàng xem thường được, tớ muốn tắm, ăn mặc xinh đẹp."
"Đồ xấu xa, không cho cậu vào xem trộm đâu đấy."
"Cậu cũng mau đi tắm đi, lát nữa tớ sẽ chọn đồ cho cậu, còn vuốt tóc cho cậu nữa."
"Bạn của tớ còn mang theo bạn của nàng đến, cậu không thể bị xem thường được đâu đấy, cậu nhất định phải đẹp trai hơn bạn trai của người ta."
Lâm Tiêu nói:
"Tớ không đi đâu, trừ khi cậu thưởng cho tớ."
Một giây sau, "Bong Bóng" mở cửa.
Cơ thể trắng như tuyết của nàng mặc bộ đồ lót bằng lụa mỏng, nhẹ nhàng đẩy một bên cái mông vừa tròn vừa nảy của nàng về phía Lâm Tiêu.
Mở cửa đóng cửa cực nhanh, chỉ vừa đủ một giây.
"Được rồi, thưởng xong rồi nhé, ngoan ngoãn đi tắm đi."
Lâm Tiêu nhận được tin nhắn của Lý Sương trước khi đi tắm.
Cô gửi đến địa chỉ nhà hàng, đồng thời còn kèm thêm một câu.
"Bảy giờ rưỡi tối gặp, nhớ ăn mặc đẹp một chút nhé, bạn trai của bạn chị cũng đi cùng, tuyệt đối không được để cho hắn xem thường."
Lâm Tiêu xem xét, nhà hàng này ở Tư Nam Công Quán, cũng không quá xa, giờ này bắt xe đến chắc cũng chỉ hơn mười phút.
Lâm Tiêu tính toán thời gian, có vẻ như thời gian còn dư dả.
Lý Sương đã hẹn với Mạt Mạt, sáu giờ tối sẽ đến nhà Mạt Mạt tham quan và làm khách.
Đến bảy giờ rưỡi, hai người sẽ cùng nhau đến nhà hàng.
Còn Lý Sương thì cảm thấy Lâm Tiêu sẽ không tiện đến nhà Tiêu Mạt Mạt, tốt hơn là bảo hắn đi nhà hàng trước cho xong.
Đến khoảng năm giờ bốn mươi lăm phút, Mạt Mạt dẫn Lâm Tiêu đứng đợi ở phía dưới tòa nhà Yongye.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Rất nhanh đã đến năm giờ năm mươi lăm phút.
"Ôi chết, quên xịt nước hoa rồi."
"Bong Bóng" nói:
"Còn năm phút nữa, kịp mà."
"Gâu gâu, cậu ở dưới này đợi tớ, tớ lên xịt nước hoa một lát, nhanh thôi, nhanh thôi."
Nói rồi, nàng bay vút lên nhà như một chú chim nhỏ.
Nhanh chóng xịt nước hoa ở nhà xong, nàng lại bay xuống nhanh như một chú chim nhỏ.
Lúc này, một chiếc taxi dừng ở cổng tòa nhà Yongye, Lý Sương kiều diễm mê người với thân hình bốc lửa bước xuống xe, vừa gặp Lâm Tiêu đứng ở lối vào cao ốc, lập tức ngập tràn kinh ngạc xen lẫn bất ngờ.
"Tiêu Tiêu, sao em lại đứng ở đây chờ chị, không phải bảo em qua bên nhà hàng ở Tư Nam Công Quán chờ chị sao?"
"Trời ơi, sao em cao thế, lại còn đẹp trai như vậy?"
Sau đó, nàng kích động chạy tới, ôm chặt lấy Lâm Tiêu.
Lập tức, một vùng mềm mại cùng sức đàn hồi lấp đầy lồng ngực hắn.
Hương thơm ngào ngạt cũng ùa vào.
Còn Tiêu Mạt Mạt từ trong đại sảnh chạy ra, nhìn thấy cảnh này lập tức ngây người.
Cái đầu nhỏ như đứng máy, chuyện gì đang xảy ra thế này?
"Sương tỷ tỷ, buông ra, Tiêu Tiêu là của em!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận