Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 27: Mỹ lệ công kích ! Giao thủ độc bá
Lúc này tàu hỏa đúng là chậm quá!
Lâm Tiêu ngồi mông muốn cứng đờ luôn rồi, dù là tàu chữ T, cũng mất ròng rã mười mấy tiếng.
Thật nhớ mười mấy năm sau có đường sắt cao tốc.
Hơn nữa người đi xe đường dài đều biết, khó chịu nhất có thể không phải xương sống thắt lưng, mà là cái mông bị bí bách.
Nhiều người, đánh rắm cũng không dám thả, đều phải cố mà nhịn.
Mười mấy tiếng ngồi xuống, bụng cũng phình to.
Hôm sau trời vừa sáng, Lâm Tiêu mặt mày mệt mỏi xuất hiện ở ga tây kinh thành.
Ga tây, to quá.
Bầu trời kinh thành, mờ mịt tối tăm.
Sương mù, bụi, bão cát...
Nhưng kệ nó đi? Dù sao cũng coi như là đại đô thị lâu năm, nhất là khu Quốc Mậu tam hoàn, dù là vào năm 2001, trông cũng vô cùng hào nhoáng.
Nơi này so với Hàng Châu còn náo nhiệt hơn, xe cộ tấp nập như nước, trong không khí mang cả mùi khói xe.
Lâm Tiêu hẹn người đầu tiên chính là Kim Sơn, bởi vì nó lớn nhất.
Bất quá cuộc hẹn là ba giờ chiều, còn có chút thời gian.
Lâm Tiêu dựa theo ký ức, đi trước đến một khu chung cư nào đó trên đường Tri Xuân, vào một tòa nhà nào đó.
Đây là căn nhà đầu tiên của Hạ Tịch, mười mấy năm sau dù cho Hạ Tịch giá trị bản thân đã rất cao, ở Thượng Hải, kinh thành đều có biệt thự và căn hộ lớn, nhưng nhiều khi nàng vẫn ở lại căn phòng 140 mét vuông này trên đường Tri Xuân.
Lâm Tiêu cũng không biết nguyên nhân gì, có lẽ là... hoài niệm chăng.
Căn phòng này, Lâm Tiêu từng tới một lần. Lúc ấy hắn cảm ơn Hạ Tịch, muốn tặng quà cho nàng.
Tặng ròng rã mười một lần, đối phương đều từ chối.
Cho đến lần thứ mười hai, Lâm Tiêu nói quà tặng là mớ rau khô, do mẹ hắn tự làm, tự tay phơi.
Hạ Tịch lúc này mới cho địa chỉ, chính là ở bên đường Tri Xuân này.
Lúc ấy Lâm Tiêu đặc biệt kinh ngạc, ngươi giá trị bản thân cao như vậy, lại ở căn phòng nhỏ thế này sao?
Bất quá, Lâm Tiêu không biết lúc này Hạ Tịch có ở đây không? Thậm chí căn phòng này có phải của Hạ Tịch không cũng không rõ, chỉ là đến thử vận may.
Đi theo một hộ gia đình đi vào lối thoát hiểm có khóa điện tử, đến trước cửa phòng 301, nhẹ nhàng gõ cửa.
Gõ một hồi lâu, bên trong đều không có bất kỳ phản hồi nào, Lâm Tiêu gần như muốn bỏ cuộc thì bỗng nhiên có tiếng bước chân lười nhác, sau đó cửa chống trộm mở ra.
Trang trí trong phòng, rất xa hoa!
Nhưng cũng rất loạn.
Một người phụ nữ hết sức... hết sức tùy tiện chạy ra.
Mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, mắt ngái ngủ, mặt mày đầy vẻ chán nản, mắt đỏ hoe, môi khô khốc.
Nhưng... nhan sắc vẫn cao đến kinh người.
Dù là dáng vẻ như thế này, vẫn đẹp đến mức đầy tính công kích.
Hạ Tịch thầm thề trong lòng, nếu không phải chuyện quan trọng, nàng hận không thể giết người gõ cửa này.
Lần này khởi nghiệp thất bại, nàng tự nhiên thành mất ngủ triền miên.
Thật vất vả uống thuốc ngủ ngủ được chưa đến một giờ, đã bị tiếng gõ cửa này đánh thức.
Thiên sát, rốt cuộc là ai vậy?"
Nói!"
Người phụ nữ thốt ra một chữ, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể đóng cửa lại.
Lâm Tiêu nói:
"Nghe nói cô khởi nghiệp thất bại, đền bù mấy chục triệu, ta muốn giúp cô Đông Sơn tái khởi."
Người phụ nữ nghe xong."
Rầm!"
Đóng sầm cửa lại.
Bệnh thần kinh!
Ngươi còn là một học sinh trung học, đứng lên còn không cao bằng ta, mà lại muốn giúp ta Đông Sơn tái khởi.
Lâm Tiêu cách cửa nói:
"Cô biết lần này cô khởi nghiệp thất bại ở chỗ nào không?"
"Thất bại là do mắt cao hơn đầu, thất bại là do cô ngạo mạn, thất bại là do cô chỉ chăm chăm vào những dự án lấp lánh kia, mà không nhìn đường dưới chân..."
Nhưng, bên trong không có bất kỳ đáp lời nào, Hạ Tịch đã quay về phòng ngủ.
Nàng phải tranh thủ lúc đầu óc còn mơ màng mà tiếp tục ngủ, nếu không cơn buồn ngủ này mà qua đi thì trời biết đến khi nào mới trở lại.
Còn về nguyên nhân thất bại trong khởi nghiệp?
Trong lòng nàng cực kỳ rõ ràng, cũng không cần người khác nói cho nàng biết.
Nàng chỉ biết, mình chẳng những thua sạch tất cả gia sản, thậm chí đã nợ nần, chỉ còn lại căn phòng này, hơn nữa còn dùng hết cả hạn mức tín dụng của gia đình.
Hiện tại rất nhiều báo đều đang đưa tin nàng thất bại trong khởi nghiệp, châm chọc đây là một thế hệ tổn thất nặng nề không thể phục hồi.
Mang theo lòng đầy thê lương, người phụ nữ thu mình lại.
"Mẹ!"
Nàng lặng lẽ kêu gào:
"Con ngủ không được, con ngủ không được, mẹ giúp con ngủ ngon được không?"
Đáng tiếc, mẹ nàng không thể nào đáp lại được nữa, nàng chỉ có một mình. Dù có nhà, nhưng vẫn còn không bằng không có.
Đây là lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng luôn là thiên chi kiều nữ, xưa nay không cầu mong người khác giúp đỡ.
Nhưng lúc này, nàng không tự chủ sẽ nghĩ, nếu như lúc này, có một người chìa tay kéo mình lên thì tốt biết bao?
Tương lai đợi đến khi ta lại lần nữa cường đại, nếu gặp phải một người tuyệt vọng khác.
Ta nhất định sẽ chìa tay cứu giúp...
Lâm Tiêu rời nhà Hạ Tịch, chỉ có thể tìm cơ hội khác.
Ba giờ chiều hẹn tổng giám đốc độc bá Kim Sơn là Lý gặp mặt, cần một tinh thần tốt.
Đây chính là món tiền đầu tiên của hắn, cũng là trận chiến đầu tiên.
Cho nên Lâm Tiêu tìm một nhà nghỉ ngơi, ngủ lấy sức.
Để đề phòng bị mấy cuộc gọi nhảm đánh thức, hắn thậm chí còn rút cả dây điện thoại ra.
Ngủ chừng năm tiếng, sau đó hắn rời giường rửa mặt, tắm rửa thay quần áo, vác máy tính hướng quán cà phê ở khu Trung Quan Thôn mà đi.
Cùng lúc đó!
Hạ Tịch cũng đang tắm, thay quần áo.
Không trang điểm, chỉ thoa nhẹ chút son môi.
Chỉ có điều, bộ quần áo nào của nàng mặc vào cũng đều rất quý.
Hôm nay nàng chọn áo khoác Ba Bao Lỵ, kiểu trung tính.
Học tỷ Lý Hiểu Cần biết nàng đang tâm trạng ảm đạm, nói hôm nay có một cuộc gặp mặt có vẻ thú vị, rủ nàng cùng đi.
Hạ Tịch không muốn đi, nhưng không chống lại được một cú điện thoại rồi một cú nữa của đối phương.
Cho nên đành phải trang điểm qua loa, rồi bắt xe ra ngoài.
Hẹn gặp ba giờ, Lâm Tiêu hai giờ mười lăm đã tới quán cà phê ngồi chờ.
Đồng thời gọi một cốc cà phê.
Đến khoảng hai giờ bốn mươi lăm, hai người phụ nữ bước vào.
Một người vốn cũng không tệ, nhưng lại trông ảm đạm vô quang.
Bởi vì, người còn lại quá mức xinh đẹp.
Đời người sao mà không gặp lại?
Lại là Hạ Tịch, trùng hợp quá đi.
Lý Hiểu Cần thấy Lâm Tiêu thì kinh ngạc, cảm thấy đối phương có lẽ ngồi nhầm chỗ.
Nhưng, bộ quần áo đúng là giống trong điện thoại."
Ngươi, ngươi là Lâm tiên sinh?"
Lâm Tiêu đứng lên nói:
"Đúng, tôi là Lâm tiên sinh, cô là tổng giám đốc độc bá Lý?"
"Là tôi."
Lý Hiểu Cần nói:
"Không ngờ... cậu còn nhỏ như vậy?"
Lâm Tiêu nói:
"Tôi cũng không ngờ, bưu kiện của tôi vậy mà nhanh như vậy đã được hồi đáp."
Lý Hiểu Cần nói:
"Chúng tôi vẫn rất khiêm tốn, rất mẫn cảm."
Thị trường phần mềm diệt virus lúc này, cạnh tranh rất khốc liệt, hơn nữa mấy công ty này cũng không có tiềm lực lớn mạnh.
Nhưng gặp Lâm Tiêu rồi, Lý Hiểu Cần cảm thấy chuyến này mình chắc là về không rồi.
Chuyện này cô cũng từng nói qua với nhiều người, nhưng cơ bản đều là mấy anh chàng quan tâm công nghệ, ít nhất cũng phải tầm hai mươi mấy tuổi.
Người trước mắt, trông chỉ như một học sinh trung học mà thôi.
Đương nhiên, trong học sinh cấp ba cũng có cao thủ máy tính, nhưng thường thì ở trong mấy câu chuyện truyền kỳ, và phần lớn là người Mỹ.
Học sinh cấp ba trong nước, phần lớn đều là mặt mũi non nớt, hai mắt sáng mà ngốc nghếch.
Lý Hiểu Cần nói:
"Nghe nói cậu nhặt được một con virus."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, uy lực rất kinh người, tôi lo lắng nó sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh mạng, nên đến đây giao cho công ty các vị, cùng quý công ty thảo luận đối sách, duy trì môi trường an ninh mạng."
Lý Hiểu Cần nói:
"Không biết cậu đánh giá thế nào về con virus này?"
Lâm Tiêu nói:
"Tôi từng nói đùa với bạn, giá trị của nó bằng một căn nhà ở huyện."
Lý Hiểu Cần nói:
"Vậy thì cậu đúng là đang nói đùa rồi."
Đối với cao thủ làm virus máy tính, bên phần mềm diệt virus về cơ bản đều là kiểu chiêu an ra giá, vài vạn tệ là rất cao rồi.
Lâm Tiêu nói:
"Có phải đang nói đùa hay không, cô xem qua rồi mới quyết định chứ? Cô... có hiểu về máy tính không?"
Lý Hiểu Cần nói:
"Tôi biết sơ sơ, nhưng tôi mang theo chuyên gia kỹ thuật, anh Trình!"
Phía sau, một gã đeo kính đứng dậy.
Lâm Tiêu kinh ngạc, á? Anh ta nãy giờ vẫn luôn ở đây sao? Sao mình không thấy, lẽ nào anh ta có thuật ẩn thân?
Hạ Tịch chói sáng quá, làm lu mờ hết những người xung quanh.
Dù cho bây giờ tinh thần có hơi uể oải, thì nàng cũng chỉ là đang ngẩn người bưng một cốc cà phê.
Có vài người phụ nữ, dù cho có chụp mũi thì cũng đẹp đến mức không thể nào tả được.
Đương nhiên, nàng hoàn toàn không nhận ra Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu hỏi:
"Có mang theo máy tính không?"
Gã đeo kính nói:
"Mang theo, mà lại các phần mềm diệt virus, tường lửa chủ đạo đều có đủ, vững như thành đồng."
Sau đó, hắn đưa tay về phía Lâm Tiêu, xem ra đã rất quen rồi.
Lâm Tiêu đưa ổ USB tới.
Con virus này đã được điều chỉnh một chút, bản trước khi thử nghiệm ở máy Liên Y cần chút thao tác mới chạy.
Còn bản này thì cắm vào là nhiễm ngay.
"Con "Gấu trúc thắp hương", tên có chút ý vị!"
Gã đeo kính hời hợt nói, trong lòng đầy sự khinh thường.
Máy tính chính là vũ khí của hắn, không có máy vi tính thì hắn ủ rũ, như không có gì, chỉ cần vượt qua ba người thì sẽ không ai nhận ra hắn tồn tại.
Một khi máy tính ở trong tay, hắn liền có cảm giác mình có bảo kiếm, ý chí chiến đấu sục sôi, sát khí bùng nổ.
Nhìn Lâm Tiêu tuổi trẻ đến mức không chấp nhận nổi, trong mắt hắn như viết một câu: Tuổi còn nhỏ mà dám múa rìu qua mắt thợ.
Đúng là xem nhiều chuyện về Hacker rồi, tưởng ai cũng viết được virus, viết được trojan sao?
Khẽ cười khẩy, gã đeo kính cắm ổ USB vào máy tính của mình...
Lâm Tiêu ngồi mông muốn cứng đờ luôn rồi, dù là tàu chữ T, cũng mất ròng rã mười mấy tiếng.
Thật nhớ mười mấy năm sau có đường sắt cao tốc.
Hơn nữa người đi xe đường dài đều biết, khó chịu nhất có thể không phải xương sống thắt lưng, mà là cái mông bị bí bách.
Nhiều người, đánh rắm cũng không dám thả, đều phải cố mà nhịn.
Mười mấy tiếng ngồi xuống, bụng cũng phình to.
Hôm sau trời vừa sáng, Lâm Tiêu mặt mày mệt mỏi xuất hiện ở ga tây kinh thành.
Ga tây, to quá.
Bầu trời kinh thành, mờ mịt tối tăm.
Sương mù, bụi, bão cát...
Nhưng kệ nó đi? Dù sao cũng coi như là đại đô thị lâu năm, nhất là khu Quốc Mậu tam hoàn, dù là vào năm 2001, trông cũng vô cùng hào nhoáng.
Nơi này so với Hàng Châu còn náo nhiệt hơn, xe cộ tấp nập như nước, trong không khí mang cả mùi khói xe.
Lâm Tiêu hẹn người đầu tiên chính là Kim Sơn, bởi vì nó lớn nhất.
Bất quá cuộc hẹn là ba giờ chiều, còn có chút thời gian.
Lâm Tiêu dựa theo ký ức, đi trước đến một khu chung cư nào đó trên đường Tri Xuân, vào một tòa nhà nào đó.
Đây là căn nhà đầu tiên của Hạ Tịch, mười mấy năm sau dù cho Hạ Tịch giá trị bản thân đã rất cao, ở Thượng Hải, kinh thành đều có biệt thự và căn hộ lớn, nhưng nhiều khi nàng vẫn ở lại căn phòng 140 mét vuông này trên đường Tri Xuân.
Lâm Tiêu cũng không biết nguyên nhân gì, có lẽ là... hoài niệm chăng.
Căn phòng này, Lâm Tiêu từng tới một lần. Lúc ấy hắn cảm ơn Hạ Tịch, muốn tặng quà cho nàng.
Tặng ròng rã mười một lần, đối phương đều từ chối.
Cho đến lần thứ mười hai, Lâm Tiêu nói quà tặng là mớ rau khô, do mẹ hắn tự làm, tự tay phơi.
Hạ Tịch lúc này mới cho địa chỉ, chính là ở bên đường Tri Xuân này.
Lúc ấy Lâm Tiêu đặc biệt kinh ngạc, ngươi giá trị bản thân cao như vậy, lại ở căn phòng nhỏ thế này sao?
Bất quá, Lâm Tiêu không biết lúc này Hạ Tịch có ở đây không? Thậm chí căn phòng này có phải của Hạ Tịch không cũng không rõ, chỉ là đến thử vận may.
Đi theo một hộ gia đình đi vào lối thoát hiểm có khóa điện tử, đến trước cửa phòng 301, nhẹ nhàng gõ cửa.
Gõ một hồi lâu, bên trong đều không có bất kỳ phản hồi nào, Lâm Tiêu gần như muốn bỏ cuộc thì bỗng nhiên có tiếng bước chân lười nhác, sau đó cửa chống trộm mở ra.
Trang trí trong phòng, rất xa hoa!
Nhưng cũng rất loạn.
Một người phụ nữ hết sức... hết sức tùy tiện chạy ra.
Mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, mắt ngái ngủ, mặt mày đầy vẻ chán nản, mắt đỏ hoe, môi khô khốc.
Nhưng... nhan sắc vẫn cao đến kinh người.
Dù là dáng vẻ như thế này, vẫn đẹp đến mức đầy tính công kích.
Hạ Tịch thầm thề trong lòng, nếu không phải chuyện quan trọng, nàng hận không thể giết người gõ cửa này.
Lần này khởi nghiệp thất bại, nàng tự nhiên thành mất ngủ triền miên.
Thật vất vả uống thuốc ngủ ngủ được chưa đến một giờ, đã bị tiếng gõ cửa này đánh thức.
Thiên sát, rốt cuộc là ai vậy?"
Nói!"
Người phụ nữ thốt ra một chữ, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể đóng cửa lại.
Lâm Tiêu nói:
"Nghe nói cô khởi nghiệp thất bại, đền bù mấy chục triệu, ta muốn giúp cô Đông Sơn tái khởi."
Người phụ nữ nghe xong."
Rầm!"
Đóng sầm cửa lại.
Bệnh thần kinh!
Ngươi còn là một học sinh trung học, đứng lên còn không cao bằng ta, mà lại muốn giúp ta Đông Sơn tái khởi.
Lâm Tiêu cách cửa nói:
"Cô biết lần này cô khởi nghiệp thất bại ở chỗ nào không?"
"Thất bại là do mắt cao hơn đầu, thất bại là do cô ngạo mạn, thất bại là do cô chỉ chăm chăm vào những dự án lấp lánh kia, mà không nhìn đường dưới chân..."
Nhưng, bên trong không có bất kỳ đáp lời nào, Hạ Tịch đã quay về phòng ngủ.
Nàng phải tranh thủ lúc đầu óc còn mơ màng mà tiếp tục ngủ, nếu không cơn buồn ngủ này mà qua đi thì trời biết đến khi nào mới trở lại.
Còn về nguyên nhân thất bại trong khởi nghiệp?
Trong lòng nàng cực kỳ rõ ràng, cũng không cần người khác nói cho nàng biết.
Nàng chỉ biết, mình chẳng những thua sạch tất cả gia sản, thậm chí đã nợ nần, chỉ còn lại căn phòng này, hơn nữa còn dùng hết cả hạn mức tín dụng của gia đình.
Hiện tại rất nhiều báo đều đang đưa tin nàng thất bại trong khởi nghiệp, châm chọc đây là một thế hệ tổn thất nặng nề không thể phục hồi.
Mang theo lòng đầy thê lương, người phụ nữ thu mình lại.
"Mẹ!"
Nàng lặng lẽ kêu gào:
"Con ngủ không được, con ngủ không được, mẹ giúp con ngủ ngon được không?"
Đáng tiếc, mẹ nàng không thể nào đáp lại được nữa, nàng chỉ có một mình. Dù có nhà, nhưng vẫn còn không bằng không có.
Đây là lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng luôn là thiên chi kiều nữ, xưa nay không cầu mong người khác giúp đỡ.
Nhưng lúc này, nàng không tự chủ sẽ nghĩ, nếu như lúc này, có một người chìa tay kéo mình lên thì tốt biết bao?
Tương lai đợi đến khi ta lại lần nữa cường đại, nếu gặp phải một người tuyệt vọng khác.
Ta nhất định sẽ chìa tay cứu giúp...
Lâm Tiêu rời nhà Hạ Tịch, chỉ có thể tìm cơ hội khác.
Ba giờ chiều hẹn tổng giám đốc độc bá Kim Sơn là Lý gặp mặt, cần một tinh thần tốt.
Đây chính là món tiền đầu tiên của hắn, cũng là trận chiến đầu tiên.
Cho nên Lâm Tiêu tìm một nhà nghỉ ngơi, ngủ lấy sức.
Để đề phòng bị mấy cuộc gọi nhảm đánh thức, hắn thậm chí còn rút cả dây điện thoại ra.
Ngủ chừng năm tiếng, sau đó hắn rời giường rửa mặt, tắm rửa thay quần áo, vác máy tính hướng quán cà phê ở khu Trung Quan Thôn mà đi.
Cùng lúc đó!
Hạ Tịch cũng đang tắm, thay quần áo.
Không trang điểm, chỉ thoa nhẹ chút son môi.
Chỉ có điều, bộ quần áo nào của nàng mặc vào cũng đều rất quý.
Hôm nay nàng chọn áo khoác Ba Bao Lỵ, kiểu trung tính.
Học tỷ Lý Hiểu Cần biết nàng đang tâm trạng ảm đạm, nói hôm nay có một cuộc gặp mặt có vẻ thú vị, rủ nàng cùng đi.
Hạ Tịch không muốn đi, nhưng không chống lại được một cú điện thoại rồi một cú nữa của đối phương.
Cho nên đành phải trang điểm qua loa, rồi bắt xe ra ngoài.
Hẹn gặp ba giờ, Lâm Tiêu hai giờ mười lăm đã tới quán cà phê ngồi chờ.
Đồng thời gọi một cốc cà phê.
Đến khoảng hai giờ bốn mươi lăm, hai người phụ nữ bước vào.
Một người vốn cũng không tệ, nhưng lại trông ảm đạm vô quang.
Bởi vì, người còn lại quá mức xinh đẹp.
Đời người sao mà không gặp lại?
Lại là Hạ Tịch, trùng hợp quá đi.
Lý Hiểu Cần thấy Lâm Tiêu thì kinh ngạc, cảm thấy đối phương có lẽ ngồi nhầm chỗ.
Nhưng, bộ quần áo đúng là giống trong điện thoại."
Ngươi, ngươi là Lâm tiên sinh?"
Lâm Tiêu đứng lên nói:
"Đúng, tôi là Lâm tiên sinh, cô là tổng giám đốc độc bá Lý?"
"Là tôi."
Lý Hiểu Cần nói:
"Không ngờ... cậu còn nhỏ như vậy?"
Lâm Tiêu nói:
"Tôi cũng không ngờ, bưu kiện của tôi vậy mà nhanh như vậy đã được hồi đáp."
Lý Hiểu Cần nói:
"Chúng tôi vẫn rất khiêm tốn, rất mẫn cảm."
Thị trường phần mềm diệt virus lúc này, cạnh tranh rất khốc liệt, hơn nữa mấy công ty này cũng không có tiềm lực lớn mạnh.
Nhưng gặp Lâm Tiêu rồi, Lý Hiểu Cần cảm thấy chuyến này mình chắc là về không rồi.
Chuyện này cô cũng từng nói qua với nhiều người, nhưng cơ bản đều là mấy anh chàng quan tâm công nghệ, ít nhất cũng phải tầm hai mươi mấy tuổi.
Người trước mắt, trông chỉ như một học sinh trung học mà thôi.
Đương nhiên, trong học sinh cấp ba cũng có cao thủ máy tính, nhưng thường thì ở trong mấy câu chuyện truyền kỳ, và phần lớn là người Mỹ.
Học sinh cấp ba trong nước, phần lớn đều là mặt mũi non nớt, hai mắt sáng mà ngốc nghếch.
Lý Hiểu Cần nói:
"Nghe nói cậu nhặt được một con virus."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, uy lực rất kinh người, tôi lo lắng nó sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh mạng, nên đến đây giao cho công ty các vị, cùng quý công ty thảo luận đối sách, duy trì môi trường an ninh mạng."
Lý Hiểu Cần nói:
"Không biết cậu đánh giá thế nào về con virus này?"
Lâm Tiêu nói:
"Tôi từng nói đùa với bạn, giá trị của nó bằng một căn nhà ở huyện."
Lý Hiểu Cần nói:
"Vậy thì cậu đúng là đang nói đùa rồi."
Đối với cao thủ làm virus máy tính, bên phần mềm diệt virus về cơ bản đều là kiểu chiêu an ra giá, vài vạn tệ là rất cao rồi.
Lâm Tiêu nói:
"Có phải đang nói đùa hay không, cô xem qua rồi mới quyết định chứ? Cô... có hiểu về máy tính không?"
Lý Hiểu Cần nói:
"Tôi biết sơ sơ, nhưng tôi mang theo chuyên gia kỹ thuật, anh Trình!"
Phía sau, một gã đeo kính đứng dậy.
Lâm Tiêu kinh ngạc, á? Anh ta nãy giờ vẫn luôn ở đây sao? Sao mình không thấy, lẽ nào anh ta có thuật ẩn thân?
Hạ Tịch chói sáng quá, làm lu mờ hết những người xung quanh.
Dù cho bây giờ tinh thần có hơi uể oải, thì nàng cũng chỉ là đang ngẩn người bưng một cốc cà phê.
Có vài người phụ nữ, dù cho có chụp mũi thì cũng đẹp đến mức không thể nào tả được.
Đương nhiên, nàng hoàn toàn không nhận ra Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu hỏi:
"Có mang theo máy tính không?"
Gã đeo kính nói:
"Mang theo, mà lại các phần mềm diệt virus, tường lửa chủ đạo đều có đủ, vững như thành đồng."
Sau đó, hắn đưa tay về phía Lâm Tiêu, xem ra đã rất quen rồi.
Lâm Tiêu đưa ổ USB tới.
Con virus này đã được điều chỉnh một chút, bản trước khi thử nghiệm ở máy Liên Y cần chút thao tác mới chạy.
Còn bản này thì cắm vào là nhiễm ngay.
"Con "Gấu trúc thắp hương", tên có chút ý vị!"
Gã đeo kính hời hợt nói, trong lòng đầy sự khinh thường.
Máy tính chính là vũ khí của hắn, không có máy vi tính thì hắn ủ rũ, như không có gì, chỉ cần vượt qua ba người thì sẽ không ai nhận ra hắn tồn tại.
Một khi máy tính ở trong tay, hắn liền có cảm giác mình có bảo kiếm, ý chí chiến đấu sục sôi, sát khí bùng nổ.
Nhìn Lâm Tiêu tuổi trẻ đến mức không chấp nhận nổi, trong mắt hắn như viết một câu: Tuổi còn nhỏ mà dám múa rìu qua mắt thợ.
Đúng là xem nhiều chuyện về Hacker rồi, tưởng ai cũng viết được virus, viết được trojan sao?
Khẽ cười khẩy, gã đeo kính cắm ổ USB vào máy tính của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận