Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 111: Rất ngọt ! Ánh hào quang vinh quang

"Ta... Ta yêu ngươi!"
Tiêu Mạt Mạt run rẩy nói.
Lâm Tiêu nói:
"Tiêu lão sư, ngươi thế này không đủ chân thành a. Phải phát ra từ nội tâm, phát ra từ nội tâm hiểu không?"
"Đến, lại thêm lần nữa, ngươi nói: Lâm Tiêu đồng học, ta yêu ngươi."
Nhất thời, "Bong Bóng" thật muốn khóc lên.
"Được rồi, bỏ qua cho ngươi..."
Lâm Tiêu thấy trong mắt to của nàng nước mắt sắp trào ra, trực tiếp đau lòng.
Sau đó, trực tiếp đưa tay nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Lập tức, toàn bộ bầu không khí trở nên nghiêm túc.
"Bong Bóng" trợn to mắt, nhìn vào mắt Lâm Tiêu.
"Ta yêu chính là ngươi, vẫn luôn là ngươi, ngươi là độc nhất vô nhị, từ trước đến nay không phải là vật thay thế của người khác."
"Bong Bóng" nói:
"Cái tòa lâu đài công chúa kia, ngay từ đầu chính là muốn đưa cho Liên Y. Mà lại ngươi còn vì nàng mà phát sinh cải biến lớn, thành tích đột nhiên tăng mạnh."
Lâm Tiêu trầm mặc một hồi lâu, ôn nhu nói:
"'Bong Bóng', ngươi biết 'đốn ngộ' là gì không?"
"Ta bỗng nhiên trở nên ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy, điều này rất không bình thường a."
"Chẳng qua là thế gian quá lười, chỉ nhìn kết quả. Cho dù là hiệu trưởng Trương Khải Triệu, hay là lão sư Lý Minh Triêu, đều chỉ vui mừng khôn xiết với kết quả này, về nguyên nhân bên trong, bọn họ không nghĩ ra cũng lười biếng suy nghĩ."
"Đây thật ra là một loại đốn ngộ, đột nhiên trong nháy mắt liền khai khiếu."
"Bong Bóng" nói:
"Vậy việc ngươi truy cầu Liên Y, thì có quan hệ gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Loại 'đốn ngộ' này, không chỉ là trí tuệ đốn ngộ, còn có cảm tình đốn ngộ."
"Vào khoảnh khắc ngươi đi đến, ta không giải thích được vì sao lại xuất hiện những hình ảnh kỳ quái, cứ như thể cả kiếp trước chúng ta là tình nhân, là người yêu vậy."
"Cho nên đêm hôm đó, ta thổ lộ với ngươi, tất cả mọi người đều cảm thấy là nói đùa, duy chỉ có chính ta biết là thật."
"Có lẽ đời trước ta đã có được ngươi, nhưng lại mất đi ngươi, cho nên đời này dốc hết toàn lực, cũng muốn đem ngươi nắm giữ trong lòng bàn tay."
"Bong Bóng" nghe trong tai, cảm thấy rất tủi thân, lại rất an toàn.
Nhưng mà... Cũng rất kỳ quái.
"Bong Bóng" nhìn chằm chằm Lâm Tiêu nói:
"Những lời ngươi lừa ta nói này, là thuộc về những điều hoang đường nhất hôm nay đấy, còn nói kiếp trước ta là người yêu của ngươi, ngươi lấy cái gì chứng minh?"
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi kia... Không có lông."
"A..."
"Bong Bóng" khẽ kêu một tiếng, trực tiếp tiến lên bịt miệng Lâm Tiêu.
"Cái này, ngươi làm sao mà biết được?"
"Bong Bóng" bắt đầu hồi ức, lúc mình video với hắn, có từng bại lộ điều gì không?
Hoàn toàn không có a, mình nhiều nhất cũng chỉ là hướng về phía camera lắc lư mông một chút, hơn nữa còn mặc đồ lót cotton trắng thuần mà.
Thật không hề bị nhìn thấy a.
Lâm Tiêu nói:
"Cho dù ngươi tin hay không tin, đời này ta cũng sẽ không buông tay ngươi, ngươi sẽ bỏ ta sao?"
"Bong Bóng" dùng sức lắc đầu.
Lâm Tiêu nói:
"Ta biết rõ thân phận của mình, khuôn mặt này của ta, ngươi rất không quen, không cách nào liên tưởng tới Nhị cẩu."
"Nhưng mà, không quen thuộc cũng phải từ từ quen thuộc."
"Xem hôm nay, ngươi vốn dĩ một chút cũng không muốn đem ta và Nhị cẩu liên hệ với nhau, kết quả gặp nguy cơ càng lớn, ngươi lập tức vứt chuyện đó sang một bên, chỉ vì tìm ta muốn một đáp án."
"Vậy ta lại một lần nữa minh xác cho ngươi một đáp án, ta yêu chính là ngươi, những người phụ nữ khác cộng lại, cũng không sánh nổi một nụ cười của ngươi, một tiếng nức nở, một giọt nước mắt."
"Đáp án này ngươi hài lòng sao?"
"Bong Bóng" gật đầu.
Lâm Tiêu nói:
"Ngươi hài lòng, nhưng ta có thể không hài lòng, Tiêu lão sư."
"Bong Bóng" nhỏ giọng nói:
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
Lâm Tiêu nói:
"Ba sự lựa chọn."
"Lựa chọn thứ nhất, trước đây ngươi đáp ứng cho ta kinh hỉ, nhưng lại không cho, cho nên vén váy lên, để ta xem mông của ngươi."
Nhất thời, khuôn mặt của "Bong Bóng" trong nháy mắt đỏ ửng.
"Ngươi cái tên bại hoại này, thật là quá hư. Không thể có thể, không thể có thể. Bây giờ ta thật sự không làm được, ngươi... ngươi là học trò của ta đấy."
"Lựa chọn thứ hai, nhìn mặt ta, nhìn mắt ta, hôn ta một cái."
"Lựa chọn thứ ba, ngươi nói: Lâm Tiêu đồng học, ta yêu ngươi."
Mà ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hơn nữa còn đang đi về phía nhà vệ sinh nam.
Hơn nữa còn cố ý ho khan một tiếng.
Là Lý Minh Triêu!
Nhất thời, "Bong Bóng" vô cùng khẩn trương bắt đầu.
"Chết chắc rồi, chết chắc rồi. Cái nhà vệ sinh nam của tiệm cơm này chỉ có mỗi cái này thôi, nếu để Lý Minh Triêu thấy được, vậy thì xong rồi."
Lâm Tiêu ghé vào tai "Bong Bóng" nói:
"Khó quyết định vậy sao? Xem ra 'Bong Bóng' muốn chọn loại thứ nhất nhỉ, vậy ta không nể mặt mà từ chối."
Dứt lời, hắn liền định đưa tay lên vén váy của "Bong Bóng".
"Bong Bóng" sắp khóc tới nơi, cũng không dám lên tiếng, cầu khẩn nhìn Lâm Tiêu.
"Loại thứ hai, loại thứ hai..."
Nàng không dám lên tiếng, chỉ dám dùng khẩu hình.
Lúc này, Lý Minh Triêu bên ngoài đang đẩy cửa, nhưng không mở được liền nói:
"Lâm Tiêu đồng học, ngươi ở bên trong à?"
Lâm Tiêu nói:
"Đúng, ngài chờ một chút ạ."
Sau đó, hắn chỉ vào môi của mình.
"Bong Bóng" chỉ cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài.
Vội vàng áp sát tới, hôn lên môi Lâm Tiêu một cái.
Một nụ hôn ngọt ngào.
Lâm Tiêu ở bên tai nàng thấp giọng nói:
"Cảm ơn Tiêu lão sư khích lệ, ta sẽ không ngừng cố gắng."
Tiêu Mạt Mạt xấu hổ muốn chết, tên này thật là xấu xa mà.
Sau đó, Lâm Tiêu trực tiếp đẩy cửa ra.
"Bong Bóng" ở bên trong sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này nếu Lý Minh Triêu đi vào thì làm sao bây giờ?
Kết quả Lâm Tiêu vừa ra ngoài, liền trực tiếp khoác vai lão sư Lý Minh Triêu, hướng phía ngoài hành lang:
"Lý lão sư, có chuyện gì?"
Lý Minh Triêu nghi hoặc đi theo hắn ra ngoài nói:
"Ngươi nói, ngươi nói đi."
Lâm Tiêu nói:
"Nhà trường thưởng cho em năm vạn, còn hạng hai với hạng ba chỉ có một vạn, có phải là chênh lệch quá lớn rồi không? Em có cần phải chia bớt năm vạn này cho hạng hai và hạng ba không?"
Lý Minh Triêu nói:
"À, thì ra là chuyện này à? Không cần đâu, em cứ an tâm cầm lấy."
"Em không chỉ đứng nhất toàn trường mà còn đứng nhất toàn thành phố đấy."
"Hơn nữa em còn giành giải đặc biệt của 'Khái Niệm Mới' nữa, đừng nói năm vạn, cho dù mười vạn, đổi sang trường khác, có vinh dự lớn như vậy, họ cũng nguyện ý cho."
Mà lúc này, "Bong Bóng" thừa cơ từ trong nhà vệ sinh nam đi ra.
Sau đó nhanh chóng vào nhà vệ sinh nữ, ôm lấy tim đang đập loạn cào cào của mình.
Nàng chưa từng trải qua chuyện kích thích, khẩn trương như vậy bao giờ...
Sau đó, chủ và khách đều vui vẻ.
Mà "Bong Bóng" khi về đến nhà, cũng trực tiếp tinh thần phấn chấn, còn ngân nga tiểu khúc.
Nhịp chân đi nhẹ nhàng, túi xách trên tay cũng vung vẩy.
Lý Phương Phương thấy vậy, lập tức nháy mắt ra hiệu với Tiêu Vạn Lý.
"Tôi đã bảo rồi, đôi vợ chồng trẻ giận dỗi chút thôi, không cần thiết phải khuyên can."
"Tình cảm tốt, thì là tình cảm tốt. Cho dù là hờn dỗi, cũng đáng yêu như vậy."
Một lát sau, Lý Phương Phương nhịn không được gõ cửa phòng "Bong Bóng".
"Vào đi."
"Bong Bóng" đang nằm ườn trên giường nghe nhạc.
Lý Phương Phương tiến lên ngồi bên cạnh giường nói:
"Làm lành rồi hả?"
"Ừm."
Lý Phương Phương nói:
"Ai lừa ai vậy?"
"Bong Bóng" ngượng ngùng nói:
"Hắn."
"Ai..."
Lý Phương Phương nói:
"Mẹ biết ngay mà, lừa như thế nào vậy?"
"Bong Bóng" nói:
"Lý do rất ly kỳ, lừa ma quỷ ấy."
Lý Phương Phương nói:
"Biết rõ là lừa ma quỷ, mà con vẫn tin. Sau này đừng có làm theo kiểu con nít nữa biết không? Thừa Trạch còn nhỏ hơn con nhiều, mà mỗi lần còn phải tìm cách dỗ con."
Tiếp đó thấy đôi chân dài của con gái vung vẩy, đánh vào cặp mông trắng nõn, từng đợt lắc lư. Váy cũng thỉnh thoảng bị nhấc lên, để lộ bờ mông trắng.
Lý Phương Phương nhịn không được đưa tay đánh nhẹ một cái nói:
"Nữa, sau này cẩn trọng chút, biết không?"
Mặc dù Lâm Tiêu cố gắng khiêm tốn, nhưng ít nhất tại quê nhà của hắn, hắn vẫn là triệt để nổi tiếng.
"Bao nhiêu?"
"696 điểm?"
"Thủ khoa tỉnh kỳ thi đại học?"
Nhận điện thoại từ Lâm Hoài Lập, ông hoàn toàn không thể tin vào tai mình.
Vì điều kiện gia đình khá hơn, nên cũng có điện thoại rồi, không cần phải qua nhà cô bên cạnh nữa.
Mà lúc này, nhà Lâm Tiêu đã có một đám người vây quanh.
Đều đang chờ kết quả thi tốt nghiệp của Lâm Tiêu, không kể vì lý do gì.
Mà bản thân chuyện này đã là một mối lo lớn.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hoài Lập hướng phía ông nội, hướng về tất cả mọi người nói:
"Tiêu Tiêu lần này thi tốt nghiệp đạt 696 điểm, đứng nhất toàn thành phố, là Trạng Nguyên thi đại học."
Lập tức... Cả nhà đều bùng nổ.
Nhà Lâm Tiêu vốn hòa thuận, quan hệ với cô hàng xóm Ái Hoa tỷ luôn rất tốt, nhưng dạo gần đây lại xảy ra xích mích không vui.
Vì nhà dành cho Lâm Diêu xây thêm một phòng sát nhà Ái Hoa tỷ, nàng cảm thấy nhà Lâm Tiêu lấn chiếm đất của mình.
Nói đúng hơn là không chừa đủ khoảng trống để nước chảy.
Vì chuyện này, hai bên còn gây ầm ĩ nhiều lần, thậm chí còn phải nhờ người trong thôn giải quyết.
Thậm chí hai lần, cả nhà Ái Hoa tỷ còn trực tiếp ngăn cản, không cho xây.
Đương nhiên rồi, Lâm Tiêu dễ như trở bàn tay có thể giải quyết vấn đề này, ví dụ như bảo Lý Hổ dẫn hai cảnh sát đến hù dọa, đảm bảo sẽ khiến nàng phải lùi bước.
Nhưng không cần thiết phải làm như vậy, đều là hàng xóm cả, trước đây quan hệ vốn đã tốt, sau này quan hệ vẫn có khả năng khôi phục lại tốt thôi.
Cho nên mặc dù căn phòng vẫn cứ đang được xây, nhưng hai nhà đã hoàn toàn trở thành oan gia, chẳng ai thèm để ý đến ai.
Hôm nay một đám người tụ tập tại nhà Lâm Tiêu vì chuyện điểm số, Ái Hoa tỷ cũng hoàn toàn làm ngơ.
"Hừ, có gì hơn người chứ."
Nhưng mà, nghĩ lại dáng vẻ ngoan ngoãn của Lâm Tiêu thường ngày, mỗi lần đều gọi mình là tỷ, dù cho hai nhà đang xích mích, lúc Lâm Tiêu về nhà ăn Tết cũng vẫn gọi mình là tỷ, cứ như chẳng có gì xảy ra.
Mà lại, còn nghĩ đến mỗi lần mình tắm ngoài trời, dáng vẻ ngượng ngùng của Lâm Tiêu, còn vụng trộm nhìn trộm mấy lần.
Ái Hoa tỷ thật sự là không nỡ hận.
Nghe thấy bên kia reo hò ầm ĩ, hô cái gì 696 điểm, thủ khoa tỉnh kỳ thi đại học.
Ái Hoa tỷ nghĩ một hồi, trực tiếp cầm một cái bát, đựng một bát trái thanh mai vừa mới hái, hướng phía nhà Lâm Tiêu đi...
Bí thư chi bộ thôn Lâm Nghĩa Cừ xưa nay vẫn luôn ngạo mạn.
Hắn xem như một người điển hình xuất thân bần nông, mấy chục năm trước cha hắn lật người làm chủ, vừa hồng vừa chuyên, trở thành bí thư đại đội.
Mười mấy năm trước, hắn cũng đương nhiên trở thành bí thư chi bộ thôn.
Hai cha con nắm quyền ở cái thôn này, đã tròn mấy chục năm.
Đừng có coi thường loại người này, chí ít tại cái thôn mấy ngàn người này, uy tín của hắn, quyền lực của hắn là độc nhất vô nhị.
Mà lại hắn cũng rất biết cách điều hành, chuyện gì cũng không làm tới mức quá đáng.
Đa phần thời điểm đều là ân uy cùng tồn tại.
Cho nên dù thư ký trấn thay đổi bao nhiêu lần, hắn, cái vị bí thư chi bộ này vẫn cứ sừng sững không ngã.
Mà hắn đối với nhà Lâm Tiêu là có rất nhiều ý kiến, bởi vì ông nội của hắn, cha của hắn từ nhỏ vốn đã là tá điền cho nhà Lâm Tiêu.
Mặc dù chưa tới mức là quan hệ chủ tớ, nhưng cũng không sai quá xa.
Mấy chục năm qua nhà bọn hắn lật mình làm chủ, tự nhiên trong lòng là sung sướng, cũng muốn khoe khoang.
Cho nên mỗi lần gặp chuyện trong nhà Lâm Tiêu, Lâm Nghĩa Cừ đều quen ép một chút.
Đương nhiên rồi, cũng không quá đáng, cũng không kết thù.
Cũng như lần trước nhà Lâm Tiêu muốn xây thêm một phòng nhỏ, mời hắn đi ăn cơm, hắn đáp ứng rất ngọt, nhưng cuối cùng lại không đi, làm cả nhà Lâm Tiêu mất mặt.
Lại như hắn không hề cản trở nhà Lâm Tiêu xây thêm phòng, nhưng lại yêu cầu phải trả ba ngàn khối tiền thuế nông nghiệp còn thiếu.
Thủ đoạn này, đã dùng đến lô hỏa thuần thanh.
Một năm nay trôi qua, danh tiếng của Lâm Tiêu nổi lên không nhỏ, thi cuối kỳ thì được hơn sáu trăm điểm, lại còn viết bài kiếm được mấy ngàn khối, quả là tốt.
Lâm Hoài Lập và cha của anh khoe khoang khắp thôn, Lâm Nghĩa Cừ cũng không có động tĩnh gì, hắn thấy chuyện này có là gì đâu, nhà các ngươi so trong thôn còn kém xa, vẫn chưa đến lượt phải kiêu ngạo.
Cũng không cần quá khách khí làm gì, cho nên sau Tết, lúc Lâm Nghĩa Cừ mở tiệc thết đãi khách, vẫn không mời ông nội Lâm Tiêu đi.
Mà bây giờ, hắn đã nghe được rất nhiều lần rồi. Lâm Tiêu thi đại học 696 điểm, thủ khoa tỉnh kỳ thi đại học.
Trong lòng Lâm Nghĩa Cừ không khỏi vô cùng phức tạp, chuyện này... Mới ngắn ngủi mấy chục năm thôi, nhà hắn lại muốn lật mình đi lên sao?
Mà lúc này, điện thoại nhà hắn vang lên, là Vương bí thư của trấn gọi đến.
"Lâm Nghĩa Cừ, Lâm Tiêu là thủ khoa tỉnh kỳ thi đại học lần này, là ở thôn các người hả?"
Lâm Nghĩa Cừ nói:
"Vâng, Vương bí thư."
Vương bí thư nói:
"Xảy ra chuyện hỉ lớn như vậy, ông không gọi điện báo cáo cho tôi, mà ngược lại là người ở trên báo cho tôi biết, tôi mới biết, ông cái vị bí thư chi bộ thôn này làm không đúng mực rồi."
Lâm Nghĩa Cừ nói:
"Vâng, là do tôi làm không đúng."
Vương bí thư nói:
"Như vậy đi, ngày mốt tôi mang trưởng trấn, mang theo hiệu trưởng trường sơ trung trong trấn đến nhà Lâm Tiêu để chúc mừng."
"Ông chuẩn bị một chút đi."
Lâm Nghĩa Cừ nói:
"Dạ, vâng ạ."
Sau đó, Lâm Nghĩa Cừ thở dài một tiếng, từ trong phòng móc ra hai chai rượu Kim Nam Xuân ngon nhất, hướng về nhà Lâm Tiêu đi.
Ngày hôm sau.
Nhà Lâm Tiêu vô cùng náo nhiệt, đang chuẩn bị đặt tiệc.
Bày hẳn mấy chục mâm.
Trong nhà không đủ chỗ, trực tiếp đặt đến nhà hàng xóm xung quanh, thậm chí còn phải dựng lều trên sân phơi thóc.
Mặc dù ngày mai mới làm tiệc, nhưng vì có quá nhiều người, cho nên phải chuẩn bị trước một ngày.
Hàng xóm xung quanh, thân thích nhà Lâm Tiêu, đều đến giúp đỡ.
Thậm chí vợ chồng Đường bá, cha của Lâm Sơn trước đây có thù oán với nhà Lâm Tiêu, cũng cầm dao phay, mang theo hai bình rượu đến giúp.
"Thím ơi, chúc mừng chúc mừng nha."
Lâm Sơn hướng phía ông nội Lâm Tiêu nói:
"Nhà ta cũng lợi hại quá ha, ngắn ngủi mấy chục năm mà đã lật mình rồi, trực tiếp có hai người sinh viên đại học a."
Trong lòng ông nội Lâm Tiêu khẽ cười, nhà ông con trai thi đỗ nhóm trường đại học top 2, Tiêu Tiêu nhà ông là Trạng Nguyên, sao mà so sánh được?
Tuy nói là vậy, nhưng đều là người trong dòng họ, vẫn nên đoàn kết, phải nghĩ đến cái chung.
Những chuyện không vui trước đây, cứ để nó theo gió bay đi.
"Lâm Tiêu, trong nhà con định bày tiệc hả?"
Lý Trung Thiên nói.
Lâm Tiêu nói:
"Sao mà cậu biết vậy?"
Lý Trung Thiên nói:
"Chung Liên Bình nói."
Má ơi, trên đời này còn có bí mật nào nữa không?
Lâm Tiêu nói:
"Ừ, mai muốn làm tiệc."
Lý Trung Thiên nói:
"Vậy tớ cũng đến xem sao, xem có giúp được gì không."
Lâm Tiêu nói:
"Được, cậu đi đi, nhưng mà chưa tới lượt cậu giúp đâu."
Lúc vừa mới đăng nhập QQ, Lâm Tiêu lập tức nhận được một đống tin nhắn.
Tiêu Lâm cũng gửi đến một tin.
Hơn nữa biệt danh của nàng cũng rất thú vị: Ta phản chiếu.
"Nhà ngươi ngày mai muốn làm tiệc hả?"
Lâm Tiêu bất đắc dĩ:
"Ừ."
Tiêu Lâm nói:
"Vậy có mời tớ không?"
Lâm Tiêu:
"Mời, mời."
Một lát sau, "Lonely Love" gửi tin nhắn đến:
"Lâm Tiêu, ngày mai cậu làm tiệc à?"
Lâm Tiêu:
"Ừ."
"Lonely Love": "Tớ với Vu Đình Đình cùng đi, có được không?"
Lâm Tiêu bất đắc dĩ:
"Được."
Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm Lý Minh Triêu gọi điện tới.
"Lâm Tiêu, nhà em ngày mai làm tiệc à?"
"Dạ."
"Sao cũng không mời tôi, giáo viên chủ nhiệm đây vậy?"
"Cái này chẳng phải đang định mời đây sao?"
Một lát sau, hiệu trưởng Trương Khải Triệu gọi điện tới.
Lâm Tiêu nói:
"Hiệu trưởng, ngài cũng đừng đến, thật đấy."
Trương Khải Triệu nói:
"Được, ta để thầy Lý Minh Triêu giúp ta chuẩn bị một cái phong bao."
Sau đó, Lý Hổ gọi điện thoại đến.
"Lâm Tiêu đồng học, nghe nói trong nhà cậu làm tiệc à?"
Má nó, anh làm thế nào mà biết vậy? Vòng giao tiếp của hai ta cách xa nhau lắm mà?"
"Tiểu Hải nói cho tớ biết, hắn là anh họ của cậu đó."
Lý Hổ nói.
"Thì ra là vậy."
Lý Hổ nói:
"Tớ mang theo Văn Văn đến tham gia, xin chút rượu mừng, lây chút hơi Trạng Nguyên."
"Thôi được, thôi được."
Sau đó, người gọi điện ngày càng nhiều, tin nhắn bên QQ cũng ngày càng nhiều.
Đã có hai mươi học sinh nhắn tin muốn đến tham gia.
Cho đến khi có một tin nhắn xuất hiện, làm Lâm Tiêu giật mình, là tin nhắn của Liên Y.
"Giọt nước nhỏ" không trọng lượng: Nghe nói ngày mai nhà cậu làm tiệc hả?
"Trai đẹp được bác gái khen": À, đúng vậy.
"Giọt nước nhỏ" không trọng lượng: Cậu mời nhiều học sinh như vậy, tại sao không mời tớ? Chẳng lẽ tớ không phải bạn học của cậu sao?
"Trai đẹp được bác gái khen": Có chút không muốn mời cậu.
"Giọt nước nhỏ" không trọng lượng: Vì sao?
Vì tớ sợ bố mẹ tớ sẽ trực tiếp coi cậu là con dâu tương lai.
Lâm Tiêu nói: Bởi vì tớ là Trạng Nguyên, cậu mà đến chắc sẽ cướp hết phong quang của tớ mất.
"Giọt nước nhỏ" không trọng lượng: Nếu ngày mai tớ vừa vặn rảnh, tớ có lẽ sẽ đến đấy.
Sau đó, nàng trực tiếp đăng xuất.
Lâm Tiêu thở mạnh một tiếng, dừng lại đi, dừng lại đi.
Tuyệt đối đừng có tin nhắn nào nữa, không có tin tức tức là tin tốt!
Hơn nữa anh đã gọi điện thoại về nhà, dặn thêm bàn, ít nhất cũng phải thêm năm cái bàn.
Mà lúc này, Nhị cẩu lại nhắn một tin trên QQ.
"Bong Bóng" đáng sợ: Nghe nói, ngày mai nhà ngươi làm tiệc hả?
Quả nhiên là sợ cái gì, cái đó đến.
Lâm Tiêu chỉ cảm thấy tối sầm mặt mày.
Thi cái chó gì 696 điểm vậy, lúc đó sao không ép điểm xuống, thi cái 690 thôi?
Thành cũng 696, bại cũng 696 a.
Nhị cẩu cấm kỵ: Bảo bối.
Lập tức, "Bong Bóng" nổi lên từng đợt buồn nôn.
Trước đây khi không biết Nhị cẩu là Lâm Tiêu, hoàn toàn có thể hưởng thụ cái biệt danh này.
Mà bây giờ biết đối diện là Lâm Tiêu, cảm giác này thật là lạ, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.
"Bong Bóng" đáng sợ: Ừm.
Nhị cẩu cấm kỵ:
"Bong Bóng" nghe đây này?"
"Bong Bóng" cảm thấy càng lạ hơn, người đối diện dù sao cũng là học sinh của mình, mà lại dùng cái giọng này để nói chuyện.
"Bong Bóng" đáng sợ: Ừm.
Nhị cẩu cấm kỵ: Nghe lời này, ngày mai tiệc rượu anh không đi đâu.
"Bong Bóng" đáng sợ: Vì sao?
Nhị cẩu cấm kỵ: Bởi vì không có bồn cầu xả nước, em xịt không tiện, lại còn xí công cộng có hạn, mỗi lần đi xịt em đều phải vào bụi cây trên núi, không cẩn thận lại bị anh nhìn thấy mông.
Lập tức, trong lòng "Bong Bóng" nổi lên tiếng chuông báo động lớn.
"Bong Bóng" đáng sợ: Có phải Liên Y muốn đi không?!
Ngươi không phải ngực to mà không có não sao? Sao bây giờ lại thông minh, lại cảnh giác như vậy?
Nhị cẩu cấm kỵ: Em lại đang nghĩ linh tinh gì đấy hả? Liên Y chắc chắn không đến đâu.
"Bong Bóng" đáng sợ: Vậy vì sao anh nhất quyết từ chối vậy?
Nhị cẩu cấm kỵ: Được rồi, Tiêu lão sư muốn tham gia cũng được, nhưng phải đáp ứng anh một điều kiện.
"Bong Bóng" đáng sợ: Điều kiện gì?
Nhị cẩu cấm kỵ: Em cho anh sờ một cái vào mông, kiểu xốc váy lên rồi sờ ấy.
"Bong Bóng" hiện giờ dù đã có thể chấp nhận thân phận của Lâm Tiêu, nhưng vẫn không thể nào vượt qua được rào cản tâm lý này. Bởi vì sau lần gặp trước, hai người đã nói chuyện trên mạng với nhau cả mấy ngày trời, nàng căn bản không dám nhắc đến việc gặp mặt, thậm chí còn cố tình tránh né việc gặp mặt nữa.
Lâm Tiêu mượn cơ hội này để làm nàng nản lòng mà từ bỏ.
Nhưng là, hắn vẫn đánh giá thấp độ cảnh giác của "Bong Bóng" đối với Liên Y.
"Bong Bóng" đáng sợ: Đi, quyết định vậy đi.
Sau đó, như sợ Nhị cẩu đổi ý, nàng trực tiếp đăng xuất.
Mẹ! Mệt mỏi quá, cứ để mọi thứ hủy diệt đi!
Sau khi tỉnh táo lại một chút, Lâm Tiêu nghĩ ra một cách, trực tiếp gọi cho số điện thoại di động của Thư Uyển.
"Chào em, Lâm Tiêu đồng học, chúc mừng em thi được 696 điểm nhé."
Lâm Tiêu:
"Cảm ơn dì ạ."
Thư Uyển:
"Em gọi điện thoại cho dì, có việc gì không?"
Lâm Tiêu:
"Dì, ngày mai nhà em muốn làm tiệc, Liên Y vừa nhắn tin cho em nói muốn tham gia, em cảm thấy có cần phải báo cáo cho dì biết một tiếng không ạ."
Thư Uyển:
"Được, dì biết rồi."
Lập tức, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Ngày hôm sau.
Lâm Tiêu, Lâm Diêu, Lý Trung Thiên và những người khác cùng nhau ngồi một xe về nhà tham gia bữa tiệc rượu long trọng này.
"Bong Bóng" lái xe, chở theo Lý Minh Triêu, Tiêu Lâm, Vương Lũy, Vu Đình Đình bốn người, đi về phía nhà Lâm Tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận