Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 141: Ngưu bức a ! Hướng ta mà đến

Đây quả thực là một trò chơi hiếm có, không chê vào đâu được. Chỉ cần bắt đầu chơi, sẽ cảm thấy rất hay. Chúc Hoành Bân thi đại học không phát huy tốt, nhưng vẫn vào được Hoa Đông chính trị và pháp luật. Dù đã quyết định quên Liên Y, nhưng khi nhận được tin nhắn của nàng, lòng vẫn thấy chua xót.
"Lâm Tiêu ra game mới, cậu chơi thử đi xem sao."
Tin nhắn vừa đến, nước mắt hắn trực muốn trào ra. Liên Y chưa bao giờ chủ động tìm hắn, tổng cộng có ba lần. Lần đầu, hỏi hắn xin tài khoản QQ của Lâm Tiêu. Lần thứ hai, vào sinh nhật Liên Y, hắn còn rất vui, nghĩ nàng mời mình, hóa ra là để mọi người ủng hộ sự nghiệp của Lâm Tiêu. Hôm nay là lần thứ ba, cũng là vì Lâm Tiêu tìm mình. Dựa vào, Lâm Tiêu ngươi cao ngạo vậy sao? Ngươi không thể tự mình tìm ta sao? Sao lần nào cũng thông qua Liên Y? Ngươi làm vậy róc thịt tim ta, có ý nghĩa không?
Chúc Hoành Bân không khỏi nhớ đến bài văn giải đặc biệt "Khái Niệm Mới" của Lâm Tiêu:
"Ngươi ở trên minh đường, không muốn được phong tuyết. Ta ở trong đầm lầy, rắn độc chui tim. Hận trên đài Khanh Khanh, dưới đài ta ta, không phải ta chung khanh."
Ngươi mẹ nó viết giống mình vậy? Rõ ràng là viết về ta a. Không được, ta phải bắt đầu yêu đương mới. Tìm ai bây giờ? Hoa khôi lớp Lâm Miểu hình như cũng không tệ. Ai! Thở dài một tiếng, Chúc Hoành Bân mở máy tính. Trời mới biết trò chơi này tải ở đâu ra. Hắn theo thói quen vào diễn đàn trường, vì dạo gần đây có rất nhiều người quảng cáo trò chơi này.
Mở ra xem, quả nhiên có vài bài đăng liên quan. Đại khái có bốn năm bài.
"Mau vào chơi Plants vs Zombies, siêu ngưu bức!"
"Quá thú vị, không thể tin được lại là sinh viên tự làm ra."
Chúc Hoành Bân thầm nghĩ:
"Thuê người làm quảng cáo rẻ tiền quá."
Mày nghĩ tao dễ bị lừa vậy sao? Nếu không phải thằng bạn cấp ba làm, tao lười mà thèm ngó tới. Tìm được địa chỉ tải, hơi khó khăn chút nhưng cũng xong. Ôm thái độ làm cho có, bắt đầu chơi game.
Mười phút sau!
Tinh thần hắn cả người hưng phấn!
Ngưu bức!
Đây là Lâm Tiêu mà ta biết sao? Không phải mày chỉ viết văn giỏi thôi sao? Không phải đọc sách giỏi thôi sao? Mà còn biết làm game á? Thảo nào Liên Y lại thích mày, chẳng lẽ làm người cùng giới, ta không thể nào thấy ra được mấy cái tài lẻ này của mày sao?
Chơi tầm nửa tiếng.
Hắn hoàn toàn đắm chìm. Tạm dừng game, trực tiếp vào diễn đàn trường, đăng một bài viết:
"Mau vào chơi Plants vs Zombies, siêu ngưu bức!"
Đăng bài xong, hắn cảm thấy là lạ, hình như bài đăng này mình vừa mới thấy. Mẹ nó, giống y như bọn làm quảng cáo. Thế là hắn xóa bài đó đi, đăng lại cái khác:
"Tôi là Chúc Hoành Bân, sinh viên lớp 2 khóa 2 khoa luật, tôi dùng danh dự của mình đảm bảo, Plants vs Zombies cực kỳ hay."
Sau đó hắn lại cắm đầu vào chiến đấu.
Một lát sau, hắn nhận được tin nhắn, lại là hoa khôi lớp Lâm Miểu nhắn:
"Chơi vui thật sao? Cấm được gạt người đó."
Chúc Hoành Bân trực tiếp trả lời: Vui phải biết, anh chơi cùng em một ván.
Lâm Miểu: Vậy anh chờ mất tiền đi.
Khoảng 20 phút sau, nàng lại nhắn một tin khác:
"Chúc tổng, chúc mừng anh đã đỡ tốn một ván tiền. Nhưng anh phá giấc ngủ của tôi, làm sao bồi thường?"
Chúc Hoành Bân đáp: Thà bỏ lỡ mặt trời, không thể cô phụ các vì sao.
Hắn không một chút áy náy, Lâm Tiêu, mày cướp mất người tình trong mộng của tao, tao dùng một câu thơ của mày cũng đâu có quá đáng.
Lâm Miểu hồi đáp: Được, vậy phạt anh cùng tôi ngắm sao.
Chúc Hoành Bân đáp: Mỗi năm, tháng nào, ngày nào? Sau đó cất điện thoại, chuyên tâm chơi. Hắn rất hài lòng với phát huy của mình, Nhị cẩu giáo chủ, đệ tử không có làm ngài mất mặt a.
Lý Trung Thiên cũng đang nghi ngờ nhân sinh. Tuy có chút tiền, nhưng đều bị bố mẹ giữ, cho nên không mua nổi máy tính, miễn cưỡng mua một cái điện thoại. Vì vậy, hắn cùng mấy người cùng phòng đều ra quán net. Hắn cũng vào chơi trò chơi này trước tiên.
Cả người liền đờ người ra.
Cái này... đây là bạn tốt của ta sao?
Vì sao mỗi lần gặp mặt, ta đều khẳng định như vậy.
Mà mỗi khi không gặp lại có cảm giác không thật.
Bạn của mình lại giỏi đến vậy sao? Thật hư ảo quá.
"Má, ngưu bức, thật ngưu bức."
Mấy người trong phòng trọ bị hắn cưỡng ép kéo qua chơi, sau khi chơi cũng khen không ngớt lời. Lý Trung Thiên chần chừ một hồi, quyết định nhắn tin cho bạn bè. Chọn mười mấy người rồi gửi tin. "Đại học Aurora có bạn làm game khởi nghiệp, Plants vs Zombies chơi rất vui, mọi người thử chơi xem sao."
Mấy người này đều là nữ. Lúc hắn tham gia Liên Nghị Hội thì quen được. Lại gần như chưa từng nói chuyện, hắn cũng không tiện bắt chuyện.
Quả nhiên, mấy tin nhắn này chẳng khác nào ném đá xuống biển, không có ai trả lời. Lý Trung Thiên trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Nhưng mấy phút sau, có người hồi âm:
"Thật vậy sao? Em vào thử xem, cảm ơn Trung Thiên."
Lại có người trả lời ta. Nhìn dãy số, lại là... sư tỷ Chương Nhân khóa 4. Trong đầu Lý Trung Thiên hiện ra dáng vẻ của vị sư tỷ này, trông cũng khá xinh, dáng người cao, mông rất tròn.
Ta nên trả lời sao đây? Hắn lập tức luống cuống, nghĩ hồi lâu mới trả lời ba chữ: Không khách khí. Trong đầu nghĩ ra cả trăm ngàn từ, ngón tay chỉ bấm được ba chữ.
Giang Li Nhi quá gà, cứ chơi là chết, chơi mãi không thôi. Đã không biết chơi bao lâu, hoàn toàn nghi ngờ nhân sinh. Đến lần thứ n bị zombie ăn mất não, nàng không chịu nổi nữa bèn nhắn tin cho Lâm Tiêu:
"Lâm Tiêu, tao muốn giết mày."
Quả nhiên sau khi gửi tin này thì qua màn. Sau đó lại kẹt.
Nàng lại nhắn tin khác:
"Lâm Tiêu, tao muốn giết chết mày."
Cứ thế, nàng không biết đã nhắn bao nhiêu tin rác cho Lâm Tiêu, đủ các kiểu hãm hại hắn.
Cuối cùng, nàng không thể nào chịu nổi nữa. Vì trong game thực sự xuất hiện một đợt zombie. Tuy hình dạng rất trừu tượng, nhưng cái dáng người này rõ ràng chính là Giang Li Nhi a. Còn mặc quần jean, phần tam giác đặc biệt lồi. Mày biến thái vậy sao. Zombie không phải chỉ toàn xương cốt thôi sao? Màn thầu ở đâu ra thế? Nàng không thể chịu nổi nữa, lại nhắn tin rác cho Lâm Tiêu:
"Lâm Tiêu, tao muốn đá văng mày!"
"Tao sẽ đá bay mày rồi ngâm rượu!"
Nhớ tới cái bộ dạng thái giám nương nương của Lâm Tiêu, trong lòng Giang Li Nhi mừng thầm.
Như thế cũng rất tốt, chúng ta có thể làm tỷ muội.
Ngày hôm sau, Giang Li Nhi trốn học. Trời đang rất lạnh, mà nàng vẫn ăn mặc rất bó. Chỉ sợ người ta không biết mình béo. Nàng đứng ngay trước cửa quán net Tinh Tinh, cầm trong tay một tấm bảng quảng cáo. "Plants vs Zombies, trong có zombie ngực to, vào chơi thôi mấy chế!"
"À không, vào chơi game thôi!"
Lý Đoan Đoan cùng Tằng Dục Tú sinh không thể luyến, bị nàng ép cùng đi, đứng ở hai cửa ra vào khác của quán net, cầm bảng quảng cáo. Lý Đoan Đoan cảm thấy rất rối bời. Lúc thì bị Liêu Phong gọi đi, lúc lại bị Giang Li Nhi gọi đi. Buổi trưa, Liên Y mang theo mấy nữ sinh, mặc đồng phục được thiết kế riêng. Có người đóng vai hoa hướng dương, có người đóng vai zombie, có người đóng vai Peashooter.
Ở nơi đông người của đại học Aurora để phát tờ rơi quảng cáo. Tiểu thư ký Liên bỏ tiền, thuê những người này. Nếu hiệu quả tốt, cô định sẽ thuê sinh viên ở một vài trường đại học khác. Cộng thêm tiền trang phục và tiền thuê sinh viên, túi tiền của cô thật sự cạn rồi.
"Plants vs Zombies, chơi cực hay!"
Phát liên tục hai tiếng, cuối cùng cô nàng đóng vai hoa hướng dương cũng cởi cái mũ trùm đầu ra uống nước. "Tiêu Lâm, Thư Thư, các cậu có khát không, mình mời các cậu uống cà phê nha."
Tiêu Lâm cởi khăn trùm đầu Peashooter, nhìn Liên Y với ánh mắt phức tạp. Thực ra sau khi đến đại học Aurora, hai người hầu như không nói chuyện với nhau. Sáng sớm nay, Liên Y đã trực tiếp hỏi cô có muốn làm thêm không. Sau đó, cô liền bị bắt mặc quần áo Peashooter, đứng ở cổng trường phát tờ rơi.
Liên Y a. Trăng sáng a. Hoa khôi a. Một cô gái cao lãnh thận trọng a. Vậy mà... Vì một tên cặn bã, mang cái khăn trùm đầu buồn cười, mặc bộ quần áo buồn cười, đi phát tờ rơi quảng cáo. Đây là tình yêu sao? May mà mình rời khỏi sớm, bằng không người đánh mất bản thân giờ là mình mất rồi. Giờ thì thấy rõ rồi, cảm giác... thật tốt. Nhưng cũng rất chua xót. Dù Tiêu Lâm nói không muốn, Liên Y vẫn đi mua hai ly trà sữa.
Vừa uống trà sữa, cô vừa gọi điện cho Lâm Tiêu:
"Này, hỏi cậu một câu."
"Nói đi."
"Sao cậu không cho tớ đăng ký Facebook?"
Lâm Tiêu:
"Vì tớ muốn giấu cậu đi, không muốn ai phát hiện ra cậu."
Liên Y lập tức kêu lên như tiểu thư:
"Cậu muốn giấu tớ ở đâu?"
Lâm Tiêu:
"Có chuột trong nhà vệ sinh."
"Đồ lưu manh, đại lưu manh!"
Liên Y cúp điện thoại.
Hừ, ai mà thèm tin, mình sẽ cứ đăng ký bằng tài khoản phụ xem, không cho cậu thấy đấy. "Bong Bóng" không biết đã dùng bao lâu, cuối cùng cũng qua màn 30. Thật là hay nha. Cún con của mình giỏi quá nha.
Sau đó nàng mở Facebook lên, thấy phía trên có vẻ có rất nhiều người, cũng vui mừng theo. Tiếp theo, nàng gọi một cuộc điện thoại. "Gâu gâu, tại sao cậu không cho tớ đăng ký Facebook hả?"
Lâm Tiêu nói:
"'Bong Bóng' quá xinh, dáng người lại đẹp thế, tớ sợ người ta thèm ảnh của cậu, mà tớ thì tính chiếm hữu mạnh lắm."
"Ừm ừm, ".
"Bong Bóng" vừa gật đầu vừa nói, "Em là của cún con nhỏ một mình mà."
"Em không đăng ký, em chỉ xem thôi, em mỗi ngày ghé thăm."
"Tớ cũng có tính chiếm hữu cao lắm, cún con nhỏ cũng là của một mình tớ."
Lâm Tiêu vô cùng chắc chắn nói.
"Đúng, Nhị Cẩu là của một mình 'Bong Bóng'."
"Bong Bóng" mím môi nhỏ, kêu lên:
"Hôn hôn cún cún của em."
"Hôn hôn ngực to của em."
"Ghét, về nhà cho anh hôn."
Chết không biết bao nhiêu lần. Liêu Phong cũng chơi qua được hết màn. Sở dĩ hắn chết nhiều như vậy, không phải vì kỹ thuật gà, mà vì trong lòng có tạp niệm. Vừa chơi, vừa suy nghĩ. Cái này... Thật sự là do Lâm Tiêu làm sao? Cảm giác cứ ảo ảo thế nào ấy. Con người này, thật sự giỏi đến vậy sao? Trước đó, trang trực tiếp gây "Ngứa", vẫn chỉ dừng lại ở mức khá. Trò chơi lại càng khác. Nó đòi hỏi nhiều thứ hơn.
Mày, mày thật là giỏi. Hơn nữa còn làm được tốt như vậy. Mày định làm gì đây?
"Mục đích của cậu ta không phải là để bán game, mà là để quảng bá trang web."
Ngô Linh Hề chỉ vào giao diện máy tính khác. Giao diện của trang Facebook. Bên cạnh còn một cửa sổ mở game Plants vs Zombies, đang chơi dở đến màn 20 thì không thể tiếp tục. Còn một cửa sổ nữa: xin điền ID, đăng ký Facebook có thể nhận thưởng. Bên dưới có địa chỉ trang Facebook rất rõ ràng.
Dựa vào, đây là nhắm đến bọn mình rồi.
"Hiệu quả thế nào?"
Liêu Phong hỏi.
"Không biết!"
Ngô Linh Hề nói:
"Phải xem game của cậu ta có nổi không đã."
Cùng lúc đó.
Lâm Tiêu cũng đang ở công ty, đi cùng một nhóm người nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Theo dõi kết quả ngày đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận