Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 122: Bạn gái Mạt Mạt tỏa sáng, Lý Trung Thiên nát tan !
Lâm Tiêu hướng phía cô bé bán vé trong cửa sổ hỏi:
"Tỷ tỷ, ta có thể mua vé từ ga tiếp theo được không, rồi từ ga đó lên xe?"
Bởi vì Lý Phương Phương muốn đi cùng, vậy nên cần phải tính đến một trường hợp.
Trong ga có rất nhiều người chờ tàu, nhỡ đâu có bạn học lớp 10 của Lâm Sơn, lại nhận ra Lý Phương Phương và Lâm Tiêu.
Mà một khi Lâm Tiêu và Lý Trung Thiên từ ga tiếp theo lên xe, liền sẽ không có vấn đề này.
Hơn nữa còn có thể sớm kiểm tra hoàn cảnh bên trong toa tàu, làm tốt mọi biện pháp dự phòng.
Lý do cũng rất hợp lý, Lâm Sơn là ga nhỏ, tàu của Lâm Thừa Trạch từ Thượng Hải về Lâm Sơn sẽ không dừng, chỉ dừng ở ga tiếp theo.
Cho nên Lâm Tiêu nhất định phải lên xe ở ga tiếp theo, trực tiếp ở trên xe lửa cùng "Bong Bóng" và mẹ nàng.
Cô bé bán vé nhiệt tình nói:
"Được thôi, nhưng sao vậy?"
Lâm Tiêu nói:
"Ta chợt nhớ ra, ta còn phải giúp bà nội mang đồ ra Thượng Hải."
Cô bé nói:
"Ba vé đều là ở ga tiếp theo sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Hai vé đi từ ga tiếp theo, hai vé đi từ Lâm Sơn."
Lý Trung Thiên đứng bên cạnh một mặt mờ mịt, chuyện gì đang xảy ra vậy?.....
"Lý Trung Thiên, hiện tại có một tình huống như này."
Lý Trung Thiên lạnh lùng nói:
"Ta đang nghe đây."
Dựa vào, ngươi đi qua đêm quán nét với con buôn K xong, trở nên ngầu thật đấy.
Lâm Tiêu:
"Mẹ của bạn gái ta, ngày mai cũng sẽ cùng xuất hiện, cùng đi Thượng Hải."
Lý Trung Thiên:
"Vậy, vậy cũng không có gì đâu."
Lâm Tiêu:
"Ở nhà bạn gái, tên ta là Lâm Thừa Trạch, ta là người Thượng Hải. Ta không phải là học sinh lớp 10 ở Lâm Sơn, ta cũng không phải bạn học của ngươi."
Đầu óc Lý Trung Thiên khựng lại một lát.
"À, đây không phải là đang lừa dối bạn gái với người nhà sao?"
Lâm Tiêu:
"Cho nên, ngươi ngày mai biết phải làm gì chứ?"
"Nếu ngươi mà dám gọi tên ta, ngươi coi chừng."
Lý Trung Thiên nói:
"Vậy nhỡ ta lỡ miệng thì sao?"
Lâm Tiêu:
"Cho nên, nếu ta là ngươi, ta sẽ im miệng, chỉ nhìn, không nói câu nào."
"Bằng không, ta cũng không dám chắc hai tay của mình có bị mất kiểm soát hay không, rồi ở trong danh bạ bạn học, trên QQ của tất cả bạn học, đăng một dòng trạng thái, Lý Trung Thiên sờ chỗ nhạy cảm của nữ chủ nhà trọ Bạch Tiểu Bình."
Mặt Lý Trung Thiên đỏ bừng lên.
"Được rồi, được rồi, ta biết phải làm gì rồi."
"Mỗi lần ngươi đều dùng cái đó uy hiếp ta sao?"
Lâm Tiêu:
"Xin lỗi nhé, ta thực sự không cần cái đó để uy hiếp ngươi đâu. Dù sao ngươi đã có cái phốt mới rồi, bỏ ra 800 tệ trong nhà vệ sinh để xem lén bốn cô em..."
Ngay lập tức, Lý Trung Thiên muốn bỏ chạy.
Không hiểu sao, lúc làm thì không thấy gì, sau nghĩ lại lại thấy xấu hổ vô cùng.
Nhất là cái tên cẩu tặc Lâm Tiêu này, lúc đó Lucas luống cuống, Trình Hải cũng luống cuống, Phùng Hiến cũng vậy, còn hắn Lý Trung Thiên thì càng thảm hơn.
Đằng này Lâm Tiêu thì không hề hấn gì, để hắn không có cớ mà trả đũa.
Trêu đùa một hồi, hai người ngồi ở bên ngoài trên ghế dài, nhìn dòng người qua lại.
"Lâm Tiêu, cảm ơn ngươi."
Lý Trung Thiên không đầu không cuối nói một câu.
Không hiểu vì sao, cầm được mười ba vạn về rồi, cả người bỗng thoải mái hơn nhiều.
Đêm đó ăn chơi trác táng tuy đã phá vỡ tam quan của hắn, nhưng cũng khiến hắn ở một số phương diện thoáng cởi mở hơn.
Lâm Tiêu:
"Chuyến xe ngày mai của chúng ta, sẽ không gặp bạn học khác đâu nhỉ, cũng không gặp người quen biết ta chứ?"
Lý Trung Thiên nói:
"Chúng ta đợt này đi Thượng Hải học đại học, tổng cộng mười mấy người. Nhưng họ đã đi từ hai hôm trước, hai ta là gần như muộn nhất."
"Lâm Tiêu, cậu thật lòng nói cho tôi biết, cậu thật sự đang yêu đương sao?"
Lý Trung Thiên nói:
"Nhưng mà, chúng ta gần như ngày nào cũng gặp nhau mà."
Lâm Tiêu:
"Thật."
"Mà lại, cô ấy là người đầu tiên cậu gặp ngoài đời thực."
"Cảm ơn."
Lý Trung Thiên nghiêm túc hỏi:
"Vậy cậu có yêu cô ấy không?"
Lâm Tiêu:
"Đương nhiên."
Lý Trung Thiên:
"Nàng trông thế nào?"
Lâm Tiêu:
"Vô cùng xinh đẹp."
Lý Trung Thiên:
"Vậy ta càng mong chờ hơn."
Mặc dù lớp 10 ở Lâm Sơn nhiều lần giữ lại, nhưng vẫn phải phê duyệt đơn xin từ chức của Tiêu Mạt Mạt.
Trên thực tế từ mấy tháng trước, "Bong Bóng" đã bắt đầu chuẩn bị chuyện thi nghiên cứu sinh.
Mà còn cùng Lâm Tiêu bàn bạc rất nhiều lần, rốt cuộc là thi thiết kế thời trang đại học Đông Hoa, hay là thi nghiên cứu sinh chuyên ngành biên kịch truyền hình điện ảnh của Học viện Hí kịch Thượng Hải.
Lâm Tiêu bảo nàng chọn cái nào mà tim rung động, thích nhất.
Cuối cùng nàng quyết định chọn chuyên ngành biên kịch truyền hình điện ảnh của Học viện Hí kịch Thượng Hải.
Mà nàng lúc đó còn hỏi một câu:
"Cái ngành của em, sau này có giúp được cho anh không?"
Lâm Tiêu nói có thể, sau đó nàng liền cực kỳ kiên định lựa chọn ngành này.
Tiêu Vạn Lý và Lý Phương Phương dù rất luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của "Bong Bóng", để nàng bỏ việc đi thi nghiên cứu sinh.
Hơn nữa theo Lý Phương Phương, chuyện này có vẻ không quá quan trọng.
Đến lúc "Bong Bóng" tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vừa hay Thừa Trạch đã đủ tuổi kết hôn, mà con bé cũng khỏi bệnh, trực tiếp đến Thượng Hải chăm sóc sinh hoạt cho hai vợ chồng trẻ, tốt nhất là có luôn cháu ngoại, tốt biết bao.
"Tiểu tổ tông của ta ơi, con mang nhiều quần áo như vậy làm gì?"
Lý Phương Phương nhịn không được cằn nhằn:
"Lần này con ra Thượng Hải cũng chỉ ở lại một thời gian thôi mà, còn những nửa tháng nữa mới đến ngày báo danh, hơn ba tháng nữa mới đến kỳ thi."
"Bong Bóng" nhìn hai vali quần áo lớn, nói:
"Nhưng mà, lỡ như con không biết phải mặc cái nào thì sao, phải chọn trong nhiều bộ chứ ạ."
"Hơn nữa, phải từ từ mang quần áo qua, mỗi lần một ít."
Tiêu Vạn Lý nghe vậy, nước mắt chực trào ra.
Con gái yêu quý của mình, lại sắp phải rời xa mình sao?
Một lát sau, điện thoại di động của "Bong Bóng" vang lên, có tin nhắn:
"Xuống lấy vé tàu."
"Bong Bóng" liền chạy xuống lầu.
Người đến đưa vé là Bạch Tiểu Bình.
Bạch Tiểu Bình ngơ ngác nhìn Tiêu Mạt Mạt một hồi, hỏi:
"Cô là "Bong Bóng" à?"
Mạt Mạt nói:
"Đúng vậy ạ."
Bạch Tiểu Bình nhịn không được than thở:
"Cô. . Cô xinh đẹp quá."
"Khó trách hắn thích cô như vậy."
Tuy Bạch Tiểu Bình còn một câu chưa nói hết, trong lòng cô nói, ta còn nhìn thấy mông của cô nữa, trong lúc nói chuyện video với ông chủ.
Mặc dù đó, thực tế là cô nhìn nhầm, cái mông đó không phải của "Bong Bóng" mà là của nữ thần ngực bự Sương tỷ...
Ngày hôm sau trời vừa sáng.
Lâm Tiêu và Lý Trung Thiên vô cùng ngốc nghếch trước tiên bắt xe đến ga tiếp theo, sau đó lên tàu từ đó.
Đồng thời là toa tàu giường cứng.
Có một tin tốt, toa giường cứng này gần như kín chỗ.
Tin xấu là, tám vị trí xung quanh Lâm Tiêu đều trống không.
Nói cách khác, tám vị trí này rất có thể là có người lên xe từ ga Lâm Sơn.
Khoảng cách ga Lâm Sơn ngày càng gần.
Lâm Tiêu và "Bong Bóng" không ngừng nhắn tin cho nhau.
"Nhị Cẩu, trong ga, em thấy người quen lớp 10 Lâm Sơn, sợ hết cả hồn."
"May quá, may quá, các cô ấy không đi chuyến tàu với tụi mình."
"Nhị Cẩu ca ca, em đã qua cổng rồi nhé."
"Nhị Cẩu ca ca, em đang đợi tàu nhé."
Lý Phương Phương lơ đãng liếc nhìn một cái, lập tức hơi rùng mình.
"Bong Bóng" con hơn Thừa Trạch mấy tuổi rồi đó, cái kiểu xưng hô ca ca kia làm sao mà con nói ra được vậy?
Mẹ thấy mà ngượng thay con đó.
Hơn nữa con một giây cũng không thể ngừng được à? Một tay kéo vali, một tay nhắn tin mà cũng nhanh như thế?
Sắp gặp nhau đến nơi rồi, Thừa Trạch chẳng phải ở ngay chuyến tàu này sao?
Vậy mà vẫn còn nhắn tin kiểu ngọt sớt như vậy à? Hồi mẹ với bố con tán tỉnh nhau cũng đâu có kiểu đó.
Khoảng cách đến ga Lâm Sơn ngày càng gần, Lâm Tiêu cũng ngày càng căng thẳng.
Nhưng Lý Trung Thiên vậy mà càng căng thẳng, càng mong chờ.
Thậm chí, hắn cũng không biết sự căng thẳng này của mình đến từ đâu.
Tàu dừng lại.
Lâm Tiêu lập tức đứng dậy, muốn xuống xe đón "Bong Bóng".
"Tôi cũng đi."
Lý Trung Thiên nói.
"Đừng, ngươi cứ ở đây đợi."
Lâm Tiêu nói.
Lý Trung Thiên nói:
"Được, được."
"Không biết tại sao, tự nhiên thấy hồi hộp quá."
Sau đó, Lý Trung Thiên ngồi thẳng thớm lại.
Bắt đầu chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị biểu cảm để chờ gặp bạn gái của Lâm Tiêu.
"Xin chào, tôi là Lâm Tiêu..."
"Không, tôi là Lý Trung Thiên bạn tốt của Lâm Thừa Trạch."
"Cũng không đúng, hắn bảo mình không được quen biết."
"Lâm Tiêu đúng là, còn bày trò lừa người ta là người Thượng Hải, chẳng phải là muốn sĩ diện sao?
Rồi, hắn lại đổi tư thế, giả vờ thoải mái nằm giữa giường, lẳng lặng chờ bạn gái của Lâm Tiêu đến...
Tàu vừa mới dừng hẳn, Lâm Tiêu liền xuống xe lửa.
"Dì, Bong Bóng..."
"Thừa Trạch..."
Lý Phương Phương vô cùng nhiệt tình.
Ngược lại, "Bong Bóng" thì vừa ngượng ngùng đỏ mặt, vừa trở nên e dè.
Không màng nàng đang bị tâm thần phân liệt đến thế nào, khi thực sự đối diện thì cũng khó có thể xem hắn hoàn toàn là Nhị Cẩu.
Lâm Tiêu liền muốn xách hai vali, Lý Phương Phương lại không cho:
"Không cần, không cần."
Con cứ giúp "Bong Bóng" xách là được, dì khỏe mà.
Sau đó, nàng trực tiếp dẫn đầu lên tàu.
Lâm Tiêu nhận lấy vali của "Bong Bóng", sau đó tự nhiên nắm tay nàng lên tàu.
"Thật sao? Em... em hình như vẫn chưa chuẩn bị."
"Em thấy lo quá..."
"Bong Bóng" khẽ nói.
Lâm Tiêu nói:
"Tụi mình không thể cứ mãi yêu đương ngầm như thế được, cậu ta là bạn thân của anh, sẽ không ăn nói linh tinh đâu."
Hít một hơi thật sâu, "Bong Bóng" cúi đầu, cùng Lâm Tiêu tay trong tay đi về phía chỗ nằm của mình.
Còn Lý Trung Thiên vẫn cứ nằm giữa giường giả bộ đọc sách, trong lòng ngày càng mong chờ.
Cảm giác mỗi một giây trôi qua đều dài dằng dặc.
Người đầu tiên bước đến là một người phụ nữ trung niên trông khá là quý phái, ăn mặc cũng rất lịch sự.
Đây... đây chẳng lẽ là mẹ của bạn gái Lâm Tiêu?
Nhìn mẹ cô ấy thế này, chắc con gái xinh lắm đây.
Ngay lập tức, hắn càng thêm mong đợi.
Tiếp đó, nửa phút sau!
Một gương mặt hiện ra ngay trước mắt hắn.
Xinh đẹp đến chói mắt.
Tiêu, Tiêu Mạt Mạt, sao cô lại ở đây?
Khoan khoan... chẳng lẽ? Tuyệt đối không thể thế được!
Rồi hắn thấy Lâm Tiêu và Tiêu Mạt Mạt tay trong tay.
Còn cả biểu cảm vô cùng ngượng ngùng của Tiêu Mạt Mạt nữa.
Nhất thời...
Toàn bộ não bộ của Lý Trung Thiên, triệt để trống rỗng.
Cảm giác như có một quả bom nổ tung trong đầu hắn.
"Oành..."
Sau đó, hắn không còn biết gì nữa. Hai mắt thậm chí mất thần, hoàn toàn không thể tập trung được.
Nói thật thì, tam quan của hắn đêm đó ở Hàng Châu đã từng bị phá vỡ một lần rồi.
Khó khăn lắm mới chữa lành lại được một chút, thế này là nát thật rồi.
Vỡ tan tành, bị nghiền nát hoàn toàn.
Chuyện này là khi nào?
Càng khó tin là, trong một năm qua, gần như ngày nào ta cũng gặp Lâm Tiêu.
Ta cũng gần như ngày nào cũng gặp Tiêu Mạt Mạt.
Hai người... hai người khi nào thì ở bên nhau thế?
Nữ thần của chúng ta ơi.
Lâm Sơn lớp 10 có vô số nam sinh cùng người tình trong mộng của các thầy cô giáo ơi.
Lâm Tiêu, tuy mày là bạn thân của tao.
Nhưng... mày thật đáng chết!...
Sau đó, "Bong Bóng" vờ như không quen Lý Trung Thiên.
Mà Lý Trung Thiên cũng giả vờ không quen Mạt Mạt "Thừa Trạch, đây là cháo dì mua, con tranh thủ ăn đi, vẫn còn nóng."
Lý Phương Phương mở một bình thủy nhỏ, đổ cháo tôm tươi vào bát Lâm Tiêu không nói hai lời, trực tiếp chén hết.
Lý Phương Phương rất thích kiểu người như vậy, ăn đồ bà làm lúc nào cũng khen ngon.
Nhưng mà nàng cũng có chút kỳ lạ, "Bong Bóng" bị làm sao vậy nhỉ?
Lúc chưa gặp mặt thì nhắn tin không ngừng, Nhị Cẩu ca ca kêu không ngớt.
Đến lúc gặp rồi thì ngược lại lại e thẹn, cứ rụt rè cả người.
Lâm Tiêu nắm tay Mạt Mạt, hướng phía Lý Trung Thiên chân thành nói:
"Lý bạn học, đây là bạn gái của tôi, Tiêu Mạt Mạt."
"Bong Bóng" đây là Lý bạn học."
"Bong Bóng" ngượng ngùng không ngừng, cúi đầu nói:
"Chào bạn."
Lý Trung Thiên giọng khàn đặc, gần như không thể thốt nên lời:
"Chào, chào bạn."
Sau đó, phần lớn là Lý Phương Phương nói chuyện với Lâm Tiêu.
Lý Trung Thiên nửa câu cũng không nói được, "Bong Bóng" cũng ngại ngùng không muốn nói gì, mặt luôn đỏ bừng.
Cho đến khi đến ga Kha Thành, lại có hai người lên.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất kiểu cách, hơi có vẻ ngạo mạn, cùng với một chàng trai cao lớn, tầm hai mươi mấy tuổi.
Nhà cửa chắc cũng khá giả, còn đeo một chiếc đồng hồ kim loại hiệu Lãng bên tay.
Thời đại này, đeo đồng hồ Lãng cũng tính là có của rồi.
Mà ngay khi vừa lên, hắn lập tức bị vẻ đẹp của "Bong Bóng" thu hút, cả người như bị trúng bùa vậy.
Mọi hành động đều lộ rõ vẻ quan tâm quá mức, như thể Viên Hoa nhập vào.
Xắn tay áo, để lộ chiếc đồng hồ kim loại.
Thỉnh thoảng còn chỉnh lại chiếc kính mắt Armani.
Mẹ hắn thì cằn nhằn:
"Ai dà, gấp quá nên mới mua vé tàu thôi, ai dè hết luôn cả vé giường nằm."
"Sao phải đi tàu cho khổ vậy, đi ô tô không phải nhanh hơn sao?"
Chàng trai nói:
"Sao chứ, mọi người đều đi tàu mà, con có gì mà không thể?"
Rồi, hắn quay sang hỏi Tiêu Mạt Mạt:
"Hai cô cũng đi Thượng Hải à?"
Lý Phương Phương đáp lời:
"Đúng rồi ạ."
Chàng trai nói:
"Đi học à?"
Lý Phương Phương nói:
"Phải ạ."
Mẹ của chàng trai kia hỏi:
"Nhà con tôi là Ngọc Gặp cũng đi Thượng Hải học, đang học cao học của Đại học Sư phạm Hoa Đông."
"Ghê vậy ạ."
Lý Phương Phương nói:
"Thừa Trạch nhà tôi là học ở Phục Đán."
Lúc này, Lý Trung Thiên nằm ở giữa giường nhịn không được nói một câu:
"Tôi, Đại học Đồng Tế, khoa máy tính."
Lý Phương Phương nhỏ nhẹ nói:
"Ừm, Đại học Đồng Tế cũng không tệ."
Lý Trung Thiên lập tức thấy Lý Phương Phương tốt ghê, rốt cuộc cũng có người đáp lời của hắn.
Lâm Tiêu lấy táo ra, cùng dao gọt hoa quả, nhẹ nhàng gọt vỏ, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, để trước mặt Lý Phương Phương và "Bong Bóng".
Lý Phương Phương trong lòng càng hài lòng, nhẹ nhàng dùng nĩa nhỏ xiên táo ăn.
Nhìn xem Thừa Trạch, tuổi còn nhỏ mà đã biết chăm sóc người, quan tâm như thế.
Nhìn lại "Bong Bóng" cứ ngơ ngơ như khúc gỗ.
Con rể tương lai quá tốt, mà con gái thì lại không lanh lợi chút nào, đúng là không hiểu được sao?
Ngọc Gặp kia cũng nổi hứng lên, trực tiếp hỏi "Bong Bóng": "Cô cũng đi Thượng Hải học à? Học trường nào vậy?"
"Bong Bóng": "Tôi đi thi nghiên cứu sinh, Học viện Hí kịch Thượng Hải."
Chàng trai Ngọc Gặp nói:
"Thảo nào, thảo nào."
Có ý muốn nói rằng, cô xinh đẹp thế kia, quả nhiên là của Học viện Hí kịch Thượng Hải.
Lý Phương Phương lại nói:
"Con gái tôi là đi thi nghiên cứu sinh loại hình biên kịch truyền hình điện ảnh, chứ không phải làm diễn viên."
Mẹ của chàng trai kia cũng nhìn Tiêu Mạt Mạt từ trên xuống dưới, nói:
"Biên kịch tốt, biên kịch tốt."
Sau đó, bà hỏi:
"Hai người ở đâu vậy? Kha Thành, hay ga tiếp theo?"
Lý Phương Phương nói:
"Lâm Sơn ạ."
"Ồ?"
Mẹ chàng trai nói:
"Hai người làm gì vậy? Tôi thì làm ở cục thương mại, còn bố nó thì làm cục tài chính."
Lý Phương Phương nói:
"Tôi ở bộ giáo dục."
Mẹ chàng trai không khỏi bất ngờ.
Cũng không tệ lắm nha.
Đều là người của nhà nước, hơn nữa lại còn trong thành phố, cao hơn một bậc so với huyện.
Điều kiện nhà trai hơi nhỉnh hơn nhà gái, thế là quá tốt.
Môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối.
Hơn nữa cô gái này dù xinh đẹp đến mức kinh ngạc, nhưng rất e thẹn, lại kín đáo.
Thế là, bà càng cố chào hàng con mình.
"Ban đầu tôi định để Ngọc Gặp ở gần nhà, nhưng thằng bé lại nằng nặc đòi vào Thượng Hải, thì cho nó vào vậy. Tuy nó không có gì nổi trội nhưng cũng đỗ nghiên cứu sinh của Đại học Sư phạm Hoa Đông."
"Nhà tôi cũng hết lòng ủng hộ, dù sao cũng chỉ có mỗi một thằng con."
"Nhà cũng đã mua sẵn nhà ở Thượng Hải rồi, ngay chỗ Nghi Sơn Đường Từ Gia Hối, cũng ở trong khu trung tâm, vị trí khá ổn."
Mà chàng trai cũng tranh thủ nở một nụ cười điềm tĩnh.
Lý Phương Phương giả bộ hỏi:
"Thừa Trạch này, nhà mình ở Thượng Hải xem như ở đâu nhỉ?"
Lâm Thừa Trạch lúc này, nhất định phải làm mẹ vợ nở mày nở mặt.
"Số 497, đường Hoài Hải trung tâm ạ."
So với Nghi Sơn đường, đường Hoài Hải ở trung tâm chắc chắn là hơn rồi, giá nhà không biết đắt hơn bao nhiêu.
Chàng trai kia nói:
"Chỗ đó, toàn nhà cũ thôi mà."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng rồi, nhà tôi mua cũ lắm."
Mẹ chàng trai nói:
"Nhà cũ thì không được, mấy kiểu nhà hành lang đó dù có ở trung tâm thành phố cũng không ổn đâu, vừa nhỏ vừa không có chỗ ở đàng hoàng. Nhà tôi mua là nhà mới, xây mới được hai năm, một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng hai khách."
Lâm Tiêu nói:
"Ừ, nhà tôi mua đúng là hơi cũ, năm 1933 lận."
Mẹ chàng trai nói:
"Vậy thì cũ quá rồi, còn ở được không đấy?"
Chàng trai Ngọc Gặp nhịn không được biến sắc, khẽ nói:
"Mẹ à, mẹ đừng nói nữa."
Nhà năm 1980 thì có thể coi là cũ.
Nhưng nhà năm 1933 thì, vậy hoàn toàn khác.
Rồi, hắn hướng Tiêu Mạt Mạt hỏi:
"Vậy là nhà hai người giàu thật, đây là em trai của cô à?"
"Bong Bóng" khẽ nói:
"Là bạn trai của em."
Lập tức...
Trong toa tàu như vang lên tiếng tan vỡ cõi lòng.
Lý Trung Thiên đầy thương xót nhìn chàng trai kia, huynh đệ à, đừng buồn nhé, tôi cũng vừa tan nát cõi lòng rồi đây.
Ngay lập tức Lý Phương Phương đắc ý cùng Lâm Tiêu liếc mắt một cái.
Tự nhiên cảm thấy hiểu ý nhau cực kỳ, ngầm phối hợp hoàn thành một pha giả vờ cao tay.
Lại nhìn "Bong Bóng", thì xinh đẹp có xinh đẹp nhưng ngốc nghếch, chả lanh lợi gì, cũng không biết phối hợp với mẹ.
Nhìn Thừa Trạch xem, thông minh quá trời.
Sau khi xuống tàu, Lý Phương Phương càng thêm phấn chấn.
Chuyến đi này, mục đích lớn nhất của nàng chính là đi xem căn nhà đó.
Nàng khẳng định là tin Thừa Trạch, nhưng vấn đề nhà ở này quả thực quá lớn.
Thực tế thì nàng không hề có khái niệm về khu đường Hoài Hải trung tâm, nàng muốn tận mắt đi xem căn nhà đó, rốt cuộc có tốt hay không?
"Bong Bóng" sau này ở có yên tâm không?
Hơn nữa, nàng còn mang theo một chiếc thẻ, đó là tiền tiết kiệm của cả nhà, tổng cộng năm mươi mấy vạn.
Nàng đã nói với Tiêu Vạn Lý, nếu như hai đứa định ngày cưới, muốn thêm tên của "Bong Bóng" vào giấy tờ nhà, thì chỗ tiền này nhà bọn họ sẽ ra một nửa.
Còn Lý Trung Thiên là lần đầu tiên đến một thành phố lớn như Thượng Hải, nhất thời hoa mắt.
Hơn nữa hắn cũng dựa giẫm vào Lâm Tiêu, cho nên sau khi xuống xe vẫn ngơ ngác đi theo Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nói:
"Dì ơi, Lý bạn học này từ nông thôn lên, lần đầu tới Thượng Hải, không biết đi đường nào, cứ về cùng tụi con đi, đợi sắp xếp ổn thỏa rồi con đưa cậu ấy tới Đại học Đồng Tế."
"Được rồi, tốt thôi."
Lý Phương Phương miệng đầy đáp ứng.
Trong lòng có chút trách cứ cái anh bạn học Lý này, không có mắt, không hiểu chuyện.
Đứa bé Thừa Trạch này chính là quá thiện lương, người trên xe vừa quen đã nhiệt tình giúp đỡ, sau này phải dạy nó cách từ chối mới được.
Bốn người lên xe taxi, Lý Trung Thiên vô thức ngồi ở ghế cạnh tài xế.
"Chú ơi, số 497 đường Hoài Hải trung tâm ạ."
Lâm Tiêu nói.
Tài xế taxi:
"Tòa nhà Yongye à?"
Lâm Tiêu:
"Đúng vậy."
"Mua nhà hay là thuê nhà vậy?"
Lâm Tiêu:
"Mua ạ."
Tài xế taxi:
"Ối giời ơi, mua được nhà ở đó thì quá là đỉnh rồi."
Lý Phương Phương nói:
"Sư phụ, nhà ở chỗ đó đắt lắm hả chú?"
Tài xế taxi nói:
"Cái khu đó toàn là người nước ngoài ở, mà nhà nào nhà nấy cũng ok cả, hơn một vạn tệ một mét vuông đó nha."
Ngay lập tức Lý Phương Phương có chút bất an, số tiền mình mang theo liệu có đủ không đây.
Lúc này giao thông Thượng Hải vẫn chưa quá đông đúc, từ ga Thượng Hải đến đường Hoài Hải trung tâm cũng chỉ mất mười mấy phút.
Sau khi xuống xe, Lý Phương Phương cũng có chút không kịp ngắm nghía xung quanh.
"Nơi này phong cảnh đẹp quá, toàn là kiến trúc hiện đại kiểu cũ hoành tráng."
Đến trước mặt tòa nhà Yongye, không chỉ Lý Phương Phương mà cả Lý Trung Thiên cũng phải ngỡ ngàng.
Nhà xây năm 1933 mà đã đẹp như vậy sao?
Căn nhà theo kiến trúc phương Tây điển hình, trông cực kỳ tráng lệ, lại nằm ngay khu vực sầm uất nhất.
Trước khi bước vào nhà, tâm trạng mong chờ của Lý Phương Phương lập tức lên đến đỉnh điểm.
"Dì mở cửa đi."
Lâm Tiêu nói.
Vì tay hắn còn đang ôm hai chiếc vali.
Lúc này Lý Phương Phương mới nhớ ra, mình có chìa khóa.
Cảm giác này thật lạ, mình có chìa khóa, nhưng chưa từng thấy ngôi nhà.
Sau khi mở cửa.
Bước vào.
Lý Phương Phương lập tức sững sờ.
Cả "Bong Bóng" cũng gần như ngơ ngác khi lần trước đến đây vội vàng.
Mà lần này, nhìn kỹ mới thấy rõ.
Căn nhà thật ấm áp.
Những quả bóng bay đủ màu tuy hơi xẹp nhưng vẫn đang bay.
Những con hạc giấy nhiều màu sắc treo theo chuông gió, khẽ ngân nga.
Trên tường chỗ nào cũng là ảnh của "Bong Bóng", ảnh từ bé đến lớn.
Còn có mấy chục đến cả trăm lá thư tình Nhị Cẩu viết cho "Bong Bóng".
Trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết của "Bong Bóng".
Mà nhà thì vừa rộng, vị trí lại trung tâm, trang trí thì đẹp, lại có thiết kế như thế.
Lý Phương Phương trong lòng lập tức nhận một đả kích mạnh mẽ.
Một cậu con trai, sẵn sàng vì một cô gái mà làm mọi thứ đến cực hạn như vậy.
Trên thế giới lại có một người, yêu thương và trân trọng con gái mình đến thế.
Nó mới có mười chín tuổi thôi đó, mà đã lãng mạn, chu đáo, lại còn có chí tiến thủ, mua được căn nhà tốt như vậy.
"Bong Bóng", con đúng là con gái ruột của mẹ, nhưng... nhưng mẹ cảm thấy hình như con hơi không xứng với Thừa Trạch, biết làm sao giờ đây?
"Tỷ tỷ, ta có thể mua vé từ ga tiếp theo được không, rồi từ ga đó lên xe?"
Bởi vì Lý Phương Phương muốn đi cùng, vậy nên cần phải tính đến một trường hợp.
Trong ga có rất nhiều người chờ tàu, nhỡ đâu có bạn học lớp 10 của Lâm Sơn, lại nhận ra Lý Phương Phương và Lâm Tiêu.
Mà một khi Lâm Tiêu và Lý Trung Thiên từ ga tiếp theo lên xe, liền sẽ không có vấn đề này.
Hơn nữa còn có thể sớm kiểm tra hoàn cảnh bên trong toa tàu, làm tốt mọi biện pháp dự phòng.
Lý do cũng rất hợp lý, Lâm Sơn là ga nhỏ, tàu của Lâm Thừa Trạch từ Thượng Hải về Lâm Sơn sẽ không dừng, chỉ dừng ở ga tiếp theo.
Cho nên Lâm Tiêu nhất định phải lên xe ở ga tiếp theo, trực tiếp ở trên xe lửa cùng "Bong Bóng" và mẹ nàng.
Cô bé bán vé nhiệt tình nói:
"Được thôi, nhưng sao vậy?"
Lâm Tiêu nói:
"Ta chợt nhớ ra, ta còn phải giúp bà nội mang đồ ra Thượng Hải."
Cô bé nói:
"Ba vé đều là ở ga tiếp theo sao?"
Lâm Tiêu nói:
"Hai vé đi từ ga tiếp theo, hai vé đi từ Lâm Sơn."
Lý Trung Thiên đứng bên cạnh một mặt mờ mịt, chuyện gì đang xảy ra vậy?.....
"Lý Trung Thiên, hiện tại có một tình huống như này."
Lý Trung Thiên lạnh lùng nói:
"Ta đang nghe đây."
Dựa vào, ngươi đi qua đêm quán nét với con buôn K xong, trở nên ngầu thật đấy.
Lâm Tiêu:
"Mẹ của bạn gái ta, ngày mai cũng sẽ cùng xuất hiện, cùng đi Thượng Hải."
Lý Trung Thiên:
"Vậy, vậy cũng không có gì đâu."
Lâm Tiêu:
"Ở nhà bạn gái, tên ta là Lâm Thừa Trạch, ta là người Thượng Hải. Ta không phải là học sinh lớp 10 ở Lâm Sơn, ta cũng không phải bạn học của ngươi."
Đầu óc Lý Trung Thiên khựng lại một lát.
"À, đây không phải là đang lừa dối bạn gái với người nhà sao?"
Lâm Tiêu:
"Cho nên, ngươi ngày mai biết phải làm gì chứ?"
"Nếu ngươi mà dám gọi tên ta, ngươi coi chừng."
Lý Trung Thiên nói:
"Vậy nhỡ ta lỡ miệng thì sao?"
Lâm Tiêu:
"Cho nên, nếu ta là ngươi, ta sẽ im miệng, chỉ nhìn, không nói câu nào."
"Bằng không, ta cũng không dám chắc hai tay của mình có bị mất kiểm soát hay không, rồi ở trong danh bạ bạn học, trên QQ của tất cả bạn học, đăng một dòng trạng thái, Lý Trung Thiên sờ chỗ nhạy cảm của nữ chủ nhà trọ Bạch Tiểu Bình."
Mặt Lý Trung Thiên đỏ bừng lên.
"Được rồi, được rồi, ta biết phải làm gì rồi."
"Mỗi lần ngươi đều dùng cái đó uy hiếp ta sao?"
Lâm Tiêu:
"Xin lỗi nhé, ta thực sự không cần cái đó để uy hiếp ngươi đâu. Dù sao ngươi đã có cái phốt mới rồi, bỏ ra 800 tệ trong nhà vệ sinh để xem lén bốn cô em..."
Ngay lập tức, Lý Trung Thiên muốn bỏ chạy.
Không hiểu sao, lúc làm thì không thấy gì, sau nghĩ lại lại thấy xấu hổ vô cùng.
Nhất là cái tên cẩu tặc Lâm Tiêu này, lúc đó Lucas luống cuống, Trình Hải cũng luống cuống, Phùng Hiến cũng vậy, còn hắn Lý Trung Thiên thì càng thảm hơn.
Đằng này Lâm Tiêu thì không hề hấn gì, để hắn không có cớ mà trả đũa.
Trêu đùa một hồi, hai người ngồi ở bên ngoài trên ghế dài, nhìn dòng người qua lại.
"Lâm Tiêu, cảm ơn ngươi."
Lý Trung Thiên không đầu không cuối nói một câu.
Không hiểu vì sao, cầm được mười ba vạn về rồi, cả người bỗng thoải mái hơn nhiều.
Đêm đó ăn chơi trác táng tuy đã phá vỡ tam quan của hắn, nhưng cũng khiến hắn ở một số phương diện thoáng cởi mở hơn.
Lâm Tiêu:
"Chuyến xe ngày mai của chúng ta, sẽ không gặp bạn học khác đâu nhỉ, cũng không gặp người quen biết ta chứ?"
Lý Trung Thiên nói:
"Chúng ta đợt này đi Thượng Hải học đại học, tổng cộng mười mấy người. Nhưng họ đã đi từ hai hôm trước, hai ta là gần như muộn nhất."
"Lâm Tiêu, cậu thật lòng nói cho tôi biết, cậu thật sự đang yêu đương sao?"
Lý Trung Thiên nói:
"Nhưng mà, chúng ta gần như ngày nào cũng gặp nhau mà."
Lâm Tiêu:
"Thật."
"Mà lại, cô ấy là người đầu tiên cậu gặp ngoài đời thực."
"Cảm ơn."
Lý Trung Thiên nghiêm túc hỏi:
"Vậy cậu có yêu cô ấy không?"
Lâm Tiêu:
"Đương nhiên."
Lý Trung Thiên:
"Nàng trông thế nào?"
Lâm Tiêu:
"Vô cùng xinh đẹp."
Lý Trung Thiên:
"Vậy ta càng mong chờ hơn."
Mặc dù lớp 10 ở Lâm Sơn nhiều lần giữ lại, nhưng vẫn phải phê duyệt đơn xin từ chức của Tiêu Mạt Mạt.
Trên thực tế từ mấy tháng trước, "Bong Bóng" đã bắt đầu chuẩn bị chuyện thi nghiên cứu sinh.
Mà còn cùng Lâm Tiêu bàn bạc rất nhiều lần, rốt cuộc là thi thiết kế thời trang đại học Đông Hoa, hay là thi nghiên cứu sinh chuyên ngành biên kịch truyền hình điện ảnh của Học viện Hí kịch Thượng Hải.
Lâm Tiêu bảo nàng chọn cái nào mà tim rung động, thích nhất.
Cuối cùng nàng quyết định chọn chuyên ngành biên kịch truyền hình điện ảnh của Học viện Hí kịch Thượng Hải.
Mà nàng lúc đó còn hỏi một câu:
"Cái ngành của em, sau này có giúp được cho anh không?"
Lâm Tiêu nói có thể, sau đó nàng liền cực kỳ kiên định lựa chọn ngành này.
Tiêu Vạn Lý và Lý Phương Phương dù rất luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của "Bong Bóng", để nàng bỏ việc đi thi nghiên cứu sinh.
Hơn nữa theo Lý Phương Phương, chuyện này có vẻ không quá quan trọng.
Đến lúc "Bong Bóng" tốt nghiệp nghiên cứu sinh, vừa hay Thừa Trạch đã đủ tuổi kết hôn, mà con bé cũng khỏi bệnh, trực tiếp đến Thượng Hải chăm sóc sinh hoạt cho hai vợ chồng trẻ, tốt nhất là có luôn cháu ngoại, tốt biết bao.
"Tiểu tổ tông của ta ơi, con mang nhiều quần áo như vậy làm gì?"
Lý Phương Phương nhịn không được cằn nhằn:
"Lần này con ra Thượng Hải cũng chỉ ở lại một thời gian thôi mà, còn những nửa tháng nữa mới đến ngày báo danh, hơn ba tháng nữa mới đến kỳ thi."
"Bong Bóng" nhìn hai vali quần áo lớn, nói:
"Nhưng mà, lỡ như con không biết phải mặc cái nào thì sao, phải chọn trong nhiều bộ chứ ạ."
"Hơn nữa, phải từ từ mang quần áo qua, mỗi lần một ít."
Tiêu Vạn Lý nghe vậy, nước mắt chực trào ra.
Con gái yêu quý của mình, lại sắp phải rời xa mình sao?
Một lát sau, điện thoại di động của "Bong Bóng" vang lên, có tin nhắn:
"Xuống lấy vé tàu."
"Bong Bóng" liền chạy xuống lầu.
Người đến đưa vé là Bạch Tiểu Bình.
Bạch Tiểu Bình ngơ ngác nhìn Tiêu Mạt Mạt một hồi, hỏi:
"Cô là "Bong Bóng" à?"
Mạt Mạt nói:
"Đúng vậy ạ."
Bạch Tiểu Bình nhịn không được than thở:
"Cô. . Cô xinh đẹp quá."
"Khó trách hắn thích cô như vậy."
Tuy Bạch Tiểu Bình còn một câu chưa nói hết, trong lòng cô nói, ta còn nhìn thấy mông của cô nữa, trong lúc nói chuyện video với ông chủ.
Mặc dù đó, thực tế là cô nhìn nhầm, cái mông đó không phải của "Bong Bóng" mà là của nữ thần ngực bự Sương tỷ...
Ngày hôm sau trời vừa sáng.
Lâm Tiêu và Lý Trung Thiên vô cùng ngốc nghếch trước tiên bắt xe đến ga tiếp theo, sau đó lên tàu từ đó.
Đồng thời là toa tàu giường cứng.
Có một tin tốt, toa giường cứng này gần như kín chỗ.
Tin xấu là, tám vị trí xung quanh Lâm Tiêu đều trống không.
Nói cách khác, tám vị trí này rất có thể là có người lên xe từ ga Lâm Sơn.
Khoảng cách ga Lâm Sơn ngày càng gần.
Lâm Tiêu và "Bong Bóng" không ngừng nhắn tin cho nhau.
"Nhị Cẩu, trong ga, em thấy người quen lớp 10 Lâm Sơn, sợ hết cả hồn."
"May quá, may quá, các cô ấy không đi chuyến tàu với tụi mình."
"Nhị Cẩu ca ca, em đã qua cổng rồi nhé."
"Nhị Cẩu ca ca, em đang đợi tàu nhé."
Lý Phương Phương lơ đãng liếc nhìn một cái, lập tức hơi rùng mình.
"Bong Bóng" con hơn Thừa Trạch mấy tuổi rồi đó, cái kiểu xưng hô ca ca kia làm sao mà con nói ra được vậy?
Mẹ thấy mà ngượng thay con đó.
Hơn nữa con một giây cũng không thể ngừng được à? Một tay kéo vali, một tay nhắn tin mà cũng nhanh như thế?
Sắp gặp nhau đến nơi rồi, Thừa Trạch chẳng phải ở ngay chuyến tàu này sao?
Vậy mà vẫn còn nhắn tin kiểu ngọt sớt như vậy à? Hồi mẹ với bố con tán tỉnh nhau cũng đâu có kiểu đó.
Khoảng cách đến ga Lâm Sơn ngày càng gần, Lâm Tiêu cũng ngày càng căng thẳng.
Nhưng Lý Trung Thiên vậy mà càng căng thẳng, càng mong chờ.
Thậm chí, hắn cũng không biết sự căng thẳng này của mình đến từ đâu.
Tàu dừng lại.
Lâm Tiêu lập tức đứng dậy, muốn xuống xe đón "Bong Bóng".
"Tôi cũng đi."
Lý Trung Thiên nói.
"Đừng, ngươi cứ ở đây đợi."
Lâm Tiêu nói.
Lý Trung Thiên nói:
"Được, được."
"Không biết tại sao, tự nhiên thấy hồi hộp quá."
Sau đó, Lý Trung Thiên ngồi thẳng thớm lại.
Bắt đầu chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị biểu cảm để chờ gặp bạn gái của Lâm Tiêu.
"Xin chào, tôi là Lâm Tiêu..."
"Không, tôi là Lý Trung Thiên bạn tốt của Lâm Thừa Trạch."
"Cũng không đúng, hắn bảo mình không được quen biết."
"Lâm Tiêu đúng là, còn bày trò lừa người ta là người Thượng Hải, chẳng phải là muốn sĩ diện sao?
Rồi, hắn lại đổi tư thế, giả vờ thoải mái nằm giữa giường, lẳng lặng chờ bạn gái của Lâm Tiêu đến...
Tàu vừa mới dừng hẳn, Lâm Tiêu liền xuống xe lửa.
"Dì, Bong Bóng..."
"Thừa Trạch..."
Lý Phương Phương vô cùng nhiệt tình.
Ngược lại, "Bong Bóng" thì vừa ngượng ngùng đỏ mặt, vừa trở nên e dè.
Không màng nàng đang bị tâm thần phân liệt đến thế nào, khi thực sự đối diện thì cũng khó có thể xem hắn hoàn toàn là Nhị Cẩu.
Lâm Tiêu liền muốn xách hai vali, Lý Phương Phương lại không cho:
"Không cần, không cần."
Con cứ giúp "Bong Bóng" xách là được, dì khỏe mà.
Sau đó, nàng trực tiếp dẫn đầu lên tàu.
Lâm Tiêu nhận lấy vali của "Bong Bóng", sau đó tự nhiên nắm tay nàng lên tàu.
"Thật sao? Em... em hình như vẫn chưa chuẩn bị."
"Em thấy lo quá..."
"Bong Bóng" khẽ nói.
Lâm Tiêu nói:
"Tụi mình không thể cứ mãi yêu đương ngầm như thế được, cậu ta là bạn thân của anh, sẽ không ăn nói linh tinh đâu."
Hít một hơi thật sâu, "Bong Bóng" cúi đầu, cùng Lâm Tiêu tay trong tay đi về phía chỗ nằm của mình.
Còn Lý Trung Thiên vẫn cứ nằm giữa giường giả bộ đọc sách, trong lòng ngày càng mong chờ.
Cảm giác mỗi một giây trôi qua đều dài dằng dặc.
Người đầu tiên bước đến là một người phụ nữ trung niên trông khá là quý phái, ăn mặc cũng rất lịch sự.
Đây... đây chẳng lẽ là mẹ của bạn gái Lâm Tiêu?
Nhìn mẹ cô ấy thế này, chắc con gái xinh lắm đây.
Ngay lập tức, hắn càng thêm mong đợi.
Tiếp đó, nửa phút sau!
Một gương mặt hiện ra ngay trước mắt hắn.
Xinh đẹp đến chói mắt.
Tiêu, Tiêu Mạt Mạt, sao cô lại ở đây?
Khoan khoan... chẳng lẽ? Tuyệt đối không thể thế được!
Rồi hắn thấy Lâm Tiêu và Tiêu Mạt Mạt tay trong tay.
Còn cả biểu cảm vô cùng ngượng ngùng của Tiêu Mạt Mạt nữa.
Nhất thời...
Toàn bộ não bộ của Lý Trung Thiên, triệt để trống rỗng.
Cảm giác như có một quả bom nổ tung trong đầu hắn.
"Oành..."
Sau đó, hắn không còn biết gì nữa. Hai mắt thậm chí mất thần, hoàn toàn không thể tập trung được.
Nói thật thì, tam quan của hắn đêm đó ở Hàng Châu đã từng bị phá vỡ một lần rồi.
Khó khăn lắm mới chữa lành lại được một chút, thế này là nát thật rồi.
Vỡ tan tành, bị nghiền nát hoàn toàn.
Chuyện này là khi nào?
Càng khó tin là, trong một năm qua, gần như ngày nào ta cũng gặp Lâm Tiêu.
Ta cũng gần như ngày nào cũng gặp Tiêu Mạt Mạt.
Hai người... hai người khi nào thì ở bên nhau thế?
Nữ thần của chúng ta ơi.
Lâm Sơn lớp 10 có vô số nam sinh cùng người tình trong mộng của các thầy cô giáo ơi.
Lâm Tiêu, tuy mày là bạn thân của tao.
Nhưng... mày thật đáng chết!...
Sau đó, "Bong Bóng" vờ như không quen Lý Trung Thiên.
Mà Lý Trung Thiên cũng giả vờ không quen Mạt Mạt "Thừa Trạch, đây là cháo dì mua, con tranh thủ ăn đi, vẫn còn nóng."
Lý Phương Phương mở một bình thủy nhỏ, đổ cháo tôm tươi vào bát Lâm Tiêu không nói hai lời, trực tiếp chén hết.
Lý Phương Phương rất thích kiểu người như vậy, ăn đồ bà làm lúc nào cũng khen ngon.
Nhưng mà nàng cũng có chút kỳ lạ, "Bong Bóng" bị làm sao vậy nhỉ?
Lúc chưa gặp mặt thì nhắn tin không ngừng, Nhị Cẩu ca ca kêu không ngớt.
Đến lúc gặp rồi thì ngược lại lại e thẹn, cứ rụt rè cả người.
Lâm Tiêu nắm tay Mạt Mạt, hướng phía Lý Trung Thiên chân thành nói:
"Lý bạn học, đây là bạn gái của tôi, Tiêu Mạt Mạt."
"Bong Bóng" đây là Lý bạn học."
"Bong Bóng" ngượng ngùng không ngừng, cúi đầu nói:
"Chào bạn."
Lý Trung Thiên giọng khàn đặc, gần như không thể thốt nên lời:
"Chào, chào bạn."
Sau đó, phần lớn là Lý Phương Phương nói chuyện với Lâm Tiêu.
Lý Trung Thiên nửa câu cũng không nói được, "Bong Bóng" cũng ngại ngùng không muốn nói gì, mặt luôn đỏ bừng.
Cho đến khi đến ga Kha Thành, lại có hai người lên.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất kiểu cách, hơi có vẻ ngạo mạn, cùng với một chàng trai cao lớn, tầm hai mươi mấy tuổi.
Nhà cửa chắc cũng khá giả, còn đeo một chiếc đồng hồ kim loại hiệu Lãng bên tay.
Thời đại này, đeo đồng hồ Lãng cũng tính là có của rồi.
Mà ngay khi vừa lên, hắn lập tức bị vẻ đẹp của "Bong Bóng" thu hút, cả người như bị trúng bùa vậy.
Mọi hành động đều lộ rõ vẻ quan tâm quá mức, như thể Viên Hoa nhập vào.
Xắn tay áo, để lộ chiếc đồng hồ kim loại.
Thỉnh thoảng còn chỉnh lại chiếc kính mắt Armani.
Mẹ hắn thì cằn nhằn:
"Ai dà, gấp quá nên mới mua vé tàu thôi, ai dè hết luôn cả vé giường nằm."
"Sao phải đi tàu cho khổ vậy, đi ô tô không phải nhanh hơn sao?"
Chàng trai nói:
"Sao chứ, mọi người đều đi tàu mà, con có gì mà không thể?"
Rồi, hắn quay sang hỏi Tiêu Mạt Mạt:
"Hai cô cũng đi Thượng Hải à?"
Lý Phương Phương đáp lời:
"Đúng rồi ạ."
Chàng trai nói:
"Đi học à?"
Lý Phương Phương nói:
"Phải ạ."
Mẹ của chàng trai kia hỏi:
"Nhà con tôi là Ngọc Gặp cũng đi Thượng Hải học, đang học cao học của Đại học Sư phạm Hoa Đông."
"Ghê vậy ạ."
Lý Phương Phương nói:
"Thừa Trạch nhà tôi là học ở Phục Đán."
Lúc này, Lý Trung Thiên nằm ở giữa giường nhịn không được nói một câu:
"Tôi, Đại học Đồng Tế, khoa máy tính."
Lý Phương Phương nhỏ nhẹ nói:
"Ừm, Đại học Đồng Tế cũng không tệ."
Lý Trung Thiên lập tức thấy Lý Phương Phương tốt ghê, rốt cuộc cũng có người đáp lời của hắn.
Lâm Tiêu lấy táo ra, cùng dao gọt hoa quả, nhẹ nhàng gọt vỏ, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ, để trước mặt Lý Phương Phương và "Bong Bóng".
Lý Phương Phương trong lòng càng hài lòng, nhẹ nhàng dùng nĩa nhỏ xiên táo ăn.
Nhìn xem Thừa Trạch, tuổi còn nhỏ mà đã biết chăm sóc người, quan tâm như thế.
Nhìn lại "Bong Bóng" cứ ngơ ngơ như khúc gỗ.
Con rể tương lai quá tốt, mà con gái thì lại không lanh lợi chút nào, đúng là không hiểu được sao?
Ngọc Gặp kia cũng nổi hứng lên, trực tiếp hỏi "Bong Bóng": "Cô cũng đi Thượng Hải học à? Học trường nào vậy?"
"Bong Bóng": "Tôi đi thi nghiên cứu sinh, Học viện Hí kịch Thượng Hải."
Chàng trai Ngọc Gặp nói:
"Thảo nào, thảo nào."
Có ý muốn nói rằng, cô xinh đẹp thế kia, quả nhiên là của Học viện Hí kịch Thượng Hải.
Lý Phương Phương lại nói:
"Con gái tôi là đi thi nghiên cứu sinh loại hình biên kịch truyền hình điện ảnh, chứ không phải làm diễn viên."
Mẹ của chàng trai kia cũng nhìn Tiêu Mạt Mạt từ trên xuống dưới, nói:
"Biên kịch tốt, biên kịch tốt."
Sau đó, bà hỏi:
"Hai người ở đâu vậy? Kha Thành, hay ga tiếp theo?"
Lý Phương Phương nói:
"Lâm Sơn ạ."
"Ồ?"
Mẹ chàng trai nói:
"Hai người làm gì vậy? Tôi thì làm ở cục thương mại, còn bố nó thì làm cục tài chính."
Lý Phương Phương nói:
"Tôi ở bộ giáo dục."
Mẹ chàng trai không khỏi bất ngờ.
Cũng không tệ lắm nha.
Đều là người của nhà nước, hơn nữa lại còn trong thành phố, cao hơn một bậc so với huyện.
Điều kiện nhà trai hơi nhỉnh hơn nhà gái, thế là quá tốt.
Môn đăng hộ đối, môn đăng hộ đối.
Hơn nữa cô gái này dù xinh đẹp đến mức kinh ngạc, nhưng rất e thẹn, lại kín đáo.
Thế là, bà càng cố chào hàng con mình.
"Ban đầu tôi định để Ngọc Gặp ở gần nhà, nhưng thằng bé lại nằng nặc đòi vào Thượng Hải, thì cho nó vào vậy. Tuy nó không có gì nổi trội nhưng cũng đỗ nghiên cứu sinh của Đại học Sư phạm Hoa Đông."
"Nhà tôi cũng hết lòng ủng hộ, dù sao cũng chỉ có mỗi một thằng con."
"Nhà cũng đã mua sẵn nhà ở Thượng Hải rồi, ngay chỗ Nghi Sơn Đường Từ Gia Hối, cũng ở trong khu trung tâm, vị trí khá ổn."
Mà chàng trai cũng tranh thủ nở một nụ cười điềm tĩnh.
Lý Phương Phương giả bộ hỏi:
"Thừa Trạch này, nhà mình ở Thượng Hải xem như ở đâu nhỉ?"
Lâm Thừa Trạch lúc này, nhất định phải làm mẹ vợ nở mày nở mặt.
"Số 497, đường Hoài Hải trung tâm ạ."
So với Nghi Sơn đường, đường Hoài Hải ở trung tâm chắc chắn là hơn rồi, giá nhà không biết đắt hơn bao nhiêu.
Chàng trai kia nói:
"Chỗ đó, toàn nhà cũ thôi mà."
Lâm Tiêu nói:
"Đúng rồi, nhà tôi mua cũ lắm."
Mẹ chàng trai nói:
"Nhà cũ thì không được, mấy kiểu nhà hành lang đó dù có ở trung tâm thành phố cũng không ổn đâu, vừa nhỏ vừa không có chỗ ở đàng hoàng. Nhà tôi mua là nhà mới, xây mới được hai năm, một trăm hai mươi mét vuông, ba phòng hai khách."
Lâm Tiêu nói:
"Ừ, nhà tôi mua đúng là hơi cũ, năm 1933 lận."
Mẹ chàng trai nói:
"Vậy thì cũ quá rồi, còn ở được không đấy?"
Chàng trai Ngọc Gặp nhịn không được biến sắc, khẽ nói:
"Mẹ à, mẹ đừng nói nữa."
Nhà năm 1980 thì có thể coi là cũ.
Nhưng nhà năm 1933 thì, vậy hoàn toàn khác.
Rồi, hắn hướng Tiêu Mạt Mạt hỏi:
"Vậy là nhà hai người giàu thật, đây là em trai của cô à?"
"Bong Bóng" khẽ nói:
"Là bạn trai của em."
Lập tức...
Trong toa tàu như vang lên tiếng tan vỡ cõi lòng.
Lý Trung Thiên đầy thương xót nhìn chàng trai kia, huynh đệ à, đừng buồn nhé, tôi cũng vừa tan nát cõi lòng rồi đây.
Ngay lập tức Lý Phương Phương đắc ý cùng Lâm Tiêu liếc mắt một cái.
Tự nhiên cảm thấy hiểu ý nhau cực kỳ, ngầm phối hợp hoàn thành một pha giả vờ cao tay.
Lại nhìn "Bong Bóng", thì xinh đẹp có xinh đẹp nhưng ngốc nghếch, chả lanh lợi gì, cũng không biết phối hợp với mẹ.
Nhìn Thừa Trạch xem, thông minh quá trời.
Sau khi xuống tàu, Lý Phương Phương càng thêm phấn chấn.
Chuyến đi này, mục đích lớn nhất của nàng chính là đi xem căn nhà đó.
Nàng khẳng định là tin Thừa Trạch, nhưng vấn đề nhà ở này quả thực quá lớn.
Thực tế thì nàng không hề có khái niệm về khu đường Hoài Hải trung tâm, nàng muốn tận mắt đi xem căn nhà đó, rốt cuộc có tốt hay không?
"Bong Bóng" sau này ở có yên tâm không?
Hơn nữa, nàng còn mang theo một chiếc thẻ, đó là tiền tiết kiệm của cả nhà, tổng cộng năm mươi mấy vạn.
Nàng đã nói với Tiêu Vạn Lý, nếu như hai đứa định ngày cưới, muốn thêm tên của "Bong Bóng" vào giấy tờ nhà, thì chỗ tiền này nhà bọn họ sẽ ra một nửa.
Còn Lý Trung Thiên là lần đầu tiên đến một thành phố lớn như Thượng Hải, nhất thời hoa mắt.
Hơn nữa hắn cũng dựa giẫm vào Lâm Tiêu, cho nên sau khi xuống xe vẫn ngơ ngác đi theo Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nói:
"Dì ơi, Lý bạn học này từ nông thôn lên, lần đầu tới Thượng Hải, không biết đi đường nào, cứ về cùng tụi con đi, đợi sắp xếp ổn thỏa rồi con đưa cậu ấy tới Đại học Đồng Tế."
"Được rồi, tốt thôi."
Lý Phương Phương miệng đầy đáp ứng.
Trong lòng có chút trách cứ cái anh bạn học Lý này, không có mắt, không hiểu chuyện.
Đứa bé Thừa Trạch này chính là quá thiện lương, người trên xe vừa quen đã nhiệt tình giúp đỡ, sau này phải dạy nó cách từ chối mới được.
Bốn người lên xe taxi, Lý Trung Thiên vô thức ngồi ở ghế cạnh tài xế.
"Chú ơi, số 497 đường Hoài Hải trung tâm ạ."
Lâm Tiêu nói.
Tài xế taxi:
"Tòa nhà Yongye à?"
Lâm Tiêu:
"Đúng vậy."
"Mua nhà hay là thuê nhà vậy?"
Lâm Tiêu:
"Mua ạ."
Tài xế taxi:
"Ối giời ơi, mua được nhà ở đó thì quá là đỉnh rồi."
Lý Phương Phương nói:
"Sư phụ, nhà ở chỗ đó đắt lắm hả chú?"
Tài xế taxi nói:
"Cái khu đó toàn là người nước ngoài ở, mà nhà nào nhà nấy cũng ok cả, hơn một vạn tệ một mét vuông đó nha."
Ngay lập tức Lý Phương Phương có chút bất an, số tiền mình mang theo liệu có đủ không đây.
Lúc này giao thông Thượng Hải vẫn chưa quá đông đúc, từ ga Thượng Hải đến đường Hoài Hải trung tâm cũng chỉ mất mười mấy phút.
Sau khi xuống xe, Lý Phương Phương cũng có chút không kịp ngắm nghía xung quanh.
"Nơi này phong cảnh đẹp quá, toàn là kiến trúc hiện đại kiểu cũ hoành tráng."
Đến trước mặt tòa nhà Yongye, không chỉ Lý Phương Phương mà cả Lý Trung Thiên cũng phải ngỡ ngàng.
Nhà xây năm 1933 mà đã đẹp như vậy sao?
Căn nhà theo kiến trúc phương Tây điển hình, trông cực kỳ tráng lệ, lại nằm ngay khu vực sầm uất nhất.
Trước khi bước vào nhà, tâm trạng mong chờ của Lý Phương Phương lập tức lên đến đỉnh điểm.
"Dì mở cửa đi."
Lâm Tiêu nói.
Vì tay hắn còn đang ôm hai chiếc vali.
Lúc này Lý Phương Phương mới nhớ ra, mình có chìa khóa.
Cảm giác này thật lạ, mình có chìa khóa, nhưng chưa từng thấy ngôi nhà.
Sau khi mở cửa.
Bước vào.
Lý Phương Phương lập tức sững sờ.
Cả "Bong Bóng" cũng gần như ngơ ngác khi lần trước đến đây vội vàng.
Mà lần này, nhìn kỹ mới thấy rõ.
Căn nhà thật ấm áp.
Những quả bóng bay đủ màu tuy hơi xẹp nhưng vẫn đang bay.
Những con hạc giấy nhiều màu sắc treo theo chuông gió, khẽ ngân nga.
Trên tường chỗ nào cũng là ảnh của "Bong Bóng", ảnh từ bé đến lớn.
Còn có mấy chục đến cả trăm lá thư tình Nhị Cẩu viết cho "Bong Bóng".
Trong nhà đâu đâu cũng có dấu vết của "Bong Bóng".
Mà nhà thì vừa rộng, vị trí lại trung tâm, trang trí thì đẹp, lại có thiết kế như thế.
Lý Phương Phương trong lòng lập tức nhận một đả kích mạnh mẽ.
Một cậu con trai, sẵn sàng vì một cô gái mà làm mọi thứ đến cực hạn như vậy.
Trên thế giới lại có một người, yêu thương và trân trọng con gái mình đến thế.
Nó mới có mười chín tuổi thôi đó, mà đã lãng mạn, chu đáo, lại còn có chí tiến thủ, mua được căn nhà tốt như vậy.
"Bong Bóng", con đúng là con gái ruột của mẹ, nhưng... nhưng mẹ cảm thấy hình như con hơi không xứng với Thừa Trạch, biết làm sao giờ đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận