Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 47: Báo thù không qua đêm mà
"Ngô lão bản, ta có chút không hiểu, ngài muốn thuê tòa nhà kia, có phải là vì xử lý quán net chui, còn có phòng chơi đánh bạc không?"
Lâm Tiêu nói:
"Nhà ở trong huyện còn nhiều, ngài tùy ý đều có thể chọn một căn mà."
"Chuyện này không liên quan đến ngươi."
Ngô Viễn cười lạnh nói.
Thực chất, nguyên nhân cốt lõi chỉ có một, đối với việc kinh doanh quán net mà nói, khu thương mại chắc chắn không phải là địa điểm tốt.
Nhưng mà, nếu là mở phòng chơi đánh bạc, khu thương mại lại là một vị trí phong thủy tuyệt hảo.
Đừng thấy nơi này toàn là mấy cửa hàng buôn bán nhỏ nhặt, nhưng nó là nơi tập trung lớn nhất của các ông chủ nhỏ trong toàn huyện.
Các chủ buôn bán sỉ, chủ xe ngựa, tài xế... đều là những khách hàng tiềm năng cho các sòng đánh bạc.
Trong toàn bộ Lâm Sơn, nơi này là độc nhất vô nhị.
Hơn nữa, Ngô Viễn thật ra đã mở một sòng nhỏ ở khu thương mại để thăm dò.
Không ngờ việc kinh doanh vô cùng phát đạt, doanh thu còn hơn gấp nhiều lần những sòng lớn hơn bên ngoài.
Bởi vậy, hắn muốn mở rộng nhanh chóng, từ lâu đã nhắm đến căn nhà của Hứa Phi Hồng, tòa nhà B13 đối với hắn mà nói gần như là phù hợp nhất.
Chỉ là Hứa Phi Hồng không coi trọng cơ sở này, cũng không muốn về ký hợp đồng.
Đợi mãi đến khi Hứa Phi Hồng trở về, Ngô Viễn đã theo chân nàng đến khu thương mại, ai ngờ bị Lâm Tiêu cướp trước.
Ban đầu hắn cũng bị Lâm Tiêu hù dọa, tưởng là con ông cháu cha gì đó, không dám manh động. Sau khi điều tra rõ lai lịch, hắn liền lập tức tìm đến Lâm Tiêu.
Hắn cho rằng một thằng nhóc nhà quê, dọa vài câu là sẽ ngoan ngoãn rút lui.
Lâm Tiêu cười khổ nói:
"Ngô lão bản, thật ra với ta mà nói, thuê ở đâu cũng vậy, tòa B13 này cho ngài cũng được. Nhưng mà, tôi không quyết định được gì hết, tôi không phải ông chủ, chỉ là giúp người ta thuê thôi."
"Ngài cũng tìm hiểu rồi đó, tôi chỉ là một học sinh trung học, lấy đâu ra tiền thuê nguyên một tòa nhà này."
Lời này Ngô Viễn tin, theo như điều tra của hắn, Lâm Tiêu chỉ là một học sinh cấp ba nghèo rớt mồng tơi, tuyệt đối không thể nào bỏ ra mấy vạn tiền thuê nhà.
"Ông chủ thật sự là ai?"
Ngô Viễn hỏi.
Lâm Tiêu nói:
"Hạ Tịch, tiến sĩ Viện quản lý Ánh Sáng Hoa, đại học Bắc Kinh."
Nói rồi, Lâm Tiêu lấy tờ báo trong túi áo ra, đưa trước mặt Ngô Viễn.
Toàn bộ nội dung đều là tin tức về Hạ Tịch.
Ngô Viễn sau khi xem xong, ném hết tờ báo ra nói:
"Cái đó không liên quan đến ta, ta chỉ hỏi ngươi có đồng ý không, có ký hay không."
Lâm Tiêu nói:
"Ngô lão bản, ngươi không nể mặt ta, chẳng lẽ còn không nể mặt thư ký Liên sao?"
Ngô Viễn cười lạnh nói:
"Đừng lôi thư ký Liên vào, ngươi còn muốn lấy danh thư ký Liên ra dọa ta, người ta căn bản còn không thèm biết ngươi."
"Ngươi biết điều một chút, chỉ bằng cái tên học sinh nhà quê nghèo như ngươi, còn mơ tưởng đuổi theo con gái thường ủy?"
Lâm Tiêu nói:
"Sao ngài cứ không tin thế nhỉ, tôi thật sự là bạn trai của Liên Y mà."
"Đinh linh linh..."
Điện thoại di động của Lâm Tiêu vang lên.
Lâm Tiêu nhìn, là số của Liên Y.
Lập tức nhấn nghe rảnh tay.
"Liên Y, sao thế? Nửa đêm gọi điện cho anh có chuyện gì?"
"Lâm Tiêu, có phải em thấy anh đang ở ngoài quán net không? Nhanh về đi ngủ đi, mai còn phải đi học."
Liên Y nói:
"Anh lập tức về đi, bằng không, em sẽ gọi điện cho..."
Ngô Viễn kinh ngạc, thật sự là con gái thư ký Liên sao?
Lâm Tiêu vội vàng tắt chế độ rảnh tay, cầm điện thoại đi vào chỗ vắng.
"Được, được, được..."
"Anh về ngay đây, anh coi như sợ em rồi."
"Em mới là bạn gái anh thôi, còn chưa phải vợ đâu mà đã quản anh như vậy rồi?"
"Được, thôi mà, anh sai rồi, anh sai rồi..."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngày mai anh mua bữa sáng cho em."
"Ngoan, em ngủ đi."
Sau đó, Lâm Tiêu cúp máy, hướng Ngô Viễn nói:
"Đúng là đồ phiền phức."
Nói rồi, Lâm Tiêu đưa điện thoại di động cho hắn xem.
"Số này anh có thể kiểm tra, có phải của con gái thư ký Liên không."
Lâm Tiêu nói.
Ngô Viễn kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu, tên nhóc nghèo này thật sự quen được con gái của thư ký Liên sao?
Lâm Tiêu nói:
"Ngô lão bản, như vậy được không? Tôi sẽ khuyên ông chủ chúng tôi đổi chỗ khác, nhường lại căn nhà này cho ngài."
"Dù sao, tôi muốn kết giao với ngài."
"Trong vòng mười ngày, tôi sẽ trả lời ngài, thế nào?"
Không khí rơi vào im lặng.
Vẻ mặt Ngô Viễn âm tình bất định, không lên tiếng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
"Đinh linh linh..."
Điện thoại di động lại vang lên, chỉ là lần này không phải điện thoại của Lâm Tiêu mà là của Ngô Viễn.
Hắn nhấc điện thoại lên, chạy ra một bên nghe.
"Quốc Đống ca..."
Giọng Ngô Viễn trở nên hết sức thân mật.
"Anh yên tâm, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không chậm trễ đại sự của anh."
"Tôi làm việc, anh còn lo sao?"
Tai Lâm Tiêu không khỏi dựng lên, Quốc Đống ca?
Ngô Quốc Đống?
Phó cục trưởng cục nông nghiệp, người đang tranh chức cục trưởng với Tiêu Vạn Lý đó sao?
Bóng Bóng lúc trò chuyện với Lâm Tiêu, có nhắc đến chuyện này, lúc đó chủ yếu là mắng Chu Thành hèn hạ.
Khoảng mấy phút sau, Ngô Viễn cúp máy.
Hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn muốn tiếp tục ép Lâm Tiêu. Hắn cho rằng, cho dù Lâm Tiêu là bạn trai của Liên Y thì đã sao?
Học sinh cấp ba yêu đương thì tính cái rắm gì, thư ký Liên biết chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình, trực tiếp chia rẽ hai người.
"Ngươi..."
Ngô Viễn vừa mở miệng, đã bị chuông điện thoại ngắt lời, lần này vẫn là điện thoại của hắn.
Hắn không khỏi nhấc máy nghe.
"Cái gì?"
"Quán net lại bị nhiễm virus?"
"Gấu trúc thắp hương?"
"Toàn bộ hệ thống sập hết, không vào mạng được?"
"Dữ liệu đâu? Dữ liệu đâu? Cũng bị hủy luôn?"
Lâm Tiêu cũng kinh ngạc, nhanh vậy sao? Trùng hợp vậy sao?
Lần này thật sự không liên quan đến hắn a.
Hôm nay hắn mới nhận được điện thoại của Trình Hải, nói công ty có người đang lây lan "Gấu trúc thắp hương", kết quả giờ quán net ở khu thương mại lại bị dính rồi sao?
"Đệch mợ.."
Ngô Viễn chửi một tiếng.
Sau đó, hắn nói với Lâm Tiêu:
"Được, ngươi đi thuyết phục ông chủ của ngươi đi, trong vòng mười ngày, chỉ cần cô ta đồng ý nhường lại tòa nhà ký túc xá này, ta cho ngươi năm nghìn."
Nói rồi, hắn vội khoác áo, hướng quán net khu thương mại đi đến...
Lâm Tiêu rời khỏi phòng game, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Đào Tử.
"Bên anh không sao, mọi người cứ yên tâm ngủ đi, mấy ngày nay cố gắng đừng ra khỏi cửa."
Bên kia Đào Tử, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tiêu biết rằng phiền phức với Ngô Viễn vẫn chưa hết, khu thương mại đối với hắn mà nói là nơi phong thủy tuyệt đối, trừ khi có căn nhà tốt hơn xuất hiện, nếu không hắn sẽ không bỏ qua.
Mà hơn nữa, loại đầu đường xó chợ này, rất sĩ diện, có thể thắng chứ không thể thua.
Cho nên sau này phải nghĩ cách, giải quyết triệt để mối phiền toái này.
Gần như ngay lập tức, Lâm Tiêu nghĩ ra một cách hay.
Lâm Tiêu vừa đi thuê phòng, vừa gọi điện thoại cho Hạ Tịch, quả nhiên nàng còn chưa ngủ.
Lâm Tiêu kể lại ngắn gọn sự việc hôm nay một lần.
Hạ Tịch nói:
"Ý của anh thế nào?"
Lâm Tiêu nói:
"Thật ra chúng ta làm việc ở đâu cũng thế, nhưng cứ vậy mà thỏa hiệp nhượng bộ, cũng quá uất ức."
Hạ Tịch nói:
"Quyết không thể nhượng bộ, lập nghiệp sẽ gặp nhiều vấn đề. Cái này cũng cho, cái kia cũng nhường, thì còn làm được gì nữa."
Lâm Tiêu nói:
"Em tranh thủ đến Lâm Sơn, sau đó công ty chúng ta lập tức treo bảng khai trương. Trên người em có danh tiếng thiên tài thiếu nữ, hơn nữa dù sao cũng từng quản lý dự án hàng chục triệu, ở Lâm Sơn nhỏ bé thế này cũng đủ uy rồi."
"Ngày công ty khai trương, em đứng ra mời các lãnh đạo cấp thường ủy thành phố đến công ty chúng ta thị sát, có được không?"
Theo như Lâm Tiêu và Hạ Tịch đã bàn, có một kế hoạch treo đầu dê bán thịt chó.
Bên ngoài công ty sẽ có một bộ mặt hào nhoáng chỉnh tề, cổng thông tin Đông Nam.
Thậm chí sẽ có nghiệp vụ cụ thể, là nhận làm website và vận hành cho từng doanh nghiệp, thậm chí các ban ngành chính phủ.
Cam đoan sẽ rất chính quy, làm ra vẻ thật. Website của công ty thậm chí còn chính quy và hào phóng hơn cả cổng thông tin chính thống ở địa phương.
Website hiện tại đều rất thô sơ, Lâm Tiêu thiết kế Website Games, về cảm quan sẽ vượt xa các website cùng thời nhiều năm.
Dùng danh tiếng của Hạ Tịch, cộng thêm Website Games giả này, chắc chắn sẽ hoành tráng, đảm bảo mấy vị lãnh đạo đến thị sát sẽ không có vấn đề.
Một khi lãnh đạo đến thị sát, Ngô Viễn kia chắc chắn hết đường làm khó dễ.
Còn về sau lãnh đạo thị sát xong, công ty kinh doanh thế nào, họ sẽ không quản.
Dù sao đều là làm ăn trong nhà, và cổng thông tin Đông Nam sẽ liên tục cập nhật, thậm chí việc làm website cho chính phủ cũng sẽ tiến hành thật, có điều là không kiếm được tiền thôi.
Hạ Tịch nói:
"Chắc chắn được, Website Games em thiết kế rất đại khí, vượt trội hơn hẳn các cổng thông tin ở địa phương, lãnh đạo xem chắc chắn sẽ khen nức nở. Mà nghiệp vụ chúng ta nhìn cũng rất chính quy, thêm vào danh tiếng của chị nữa, hoàn toàn có thể mời được một hai vị thường ủy thành phố đến thị sát."
Nói xong, nàng bổ sung:
"Và đây cũng là cái thành tích đầu tư mà địa phương thích nhất."
Lâm Tiêu nói:
"Trong vòng bảy ngày có kịp không?"
Hạ Tịch nói:
"Không vấn đề, lúc đó chị sẽ mang theo hai mươi cái máy tính, và mấy lập trình viên cùng đến Lâm Sơn, công ty chúng ta sẽ càng thêm chính quy."
Lâm Tiêu đang do dự, có nên mời Liên Chính đến dự lễ khai trương không.
Dù sao, khu thương mại này vốn là nỗi đau đáu của ông, nếu quả thật xuất hiện một công ty công nghệ cao, chắc ông sẽ rất kinh hỉ, hơn nữa, khi nhìn thấy cổng tin tức Website Games được thiết kế tỉ mỉ, lại càng thêm thán phục.
Dù là từ phương diện nào, Liên Chính đều là nhân tuyển phù hợp nhất.
Một khi Liên Chính xuất hiện ở công ty của Lâm Tiêu, bọn Ngô Viễn chắc chắn sẽ chỉ còn lại kính sợ, cho rằng Lâm Tiêu là con rể tương lai của ông...
Ngô Viễn trở về quán net khu thương mại, toàn bộ máy tính đã bị lây nhiễm "Gấu trúc thắp hương".
Lần này, sức tàn phá hoại so với trước kia còn lớn hơn nhiều.
Trong máy tính rất nhiều file, đều bị xóa sạch.
Kho dữ liệu lại một lần nữa bị tổn hại.
Lần này tổn thất quá lớn.
Hắn không nhịn được mà chửi bới, mặt mũi tím tái.
"Ngọa tào ..."
"Tên vương bát đản nào lại lên mạng gây nhiễm virus thế này?"
Ngô Viễn giận dữ gào lên.
"Không tìm ra? Các người ăn hại à?"
Người quản lý mạng cẩn trọng nói:
"Lão bản, dạo này virus "Gấu trúc thắp hương" đang lây lan rất mạnh, rất nhiều máy tính bị nhiễm, khó phòng bị lắm ạ."
Ngô Viễn vội vàng đi đến phòng làm việc của mình, mở chiếc máy tính riêng lên, liên hệ cao thủ hàng đầu ở Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, nhờ người ra tay giúp đỡ.
Mày, may là ông đây quen được cao thủ hàng đầu này.
Sau đó, hắn liền mở máy tính của mình, bật QQ.
Người quản lý mạng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội nói:
"Lão bản đừng mở máy tính, đừng có khởi động ở chỗ này, sẽ bị dính virus đấy ạ."
Ngô Viễn nói:
"Đây là laptop riêng của tao, không phải máy tính trong quán net, không có kết nối với máy chủ của quán."
Người quản lý mạng nói:
"Nhưng mà cùng một mạng LAN mà, virus này nó lây nhiễm toàn bộ mạng LAN."
Ngô Viễn giật mình:
"Đậu xanh, sao không nói sớm?"
Nói rồi hắn vội vàng tắt máy tính, nhưng dường như đã muộn.
"Má nó a..."
"Là thằng trời đánh nào viết ra cái con virus này thế?"
Trong máy tính của hắn có nhiều thứ vô cùng quan trọng, liên quan đến cả gia sản và sinh mạng của hắn...
Lâm Tiêu về đến nhà trọ.
Lý Trung Thiên vẫn chưa ngủ, mặt mày trắng bệch, người run rẩy.
Lâm Tiêu nói:
"Sao vậy? Để mày nói chuyện với Liên Y xong, run rẩy đến giờ?"
Lý Trung Thiên môi run rẩy nói:
"Lâm Tiêu... Tôi... Tôi đã đi đến quán net, kích hoạt con virus "Gấu trúc thắp hương" của anh, làm cho cả quán net máy tính bị nhiễm độc, tê liệt hết cả rồi, giờ tôi sợ quá..."
"Chị Đào Tử nói anh có thể bị Ngô Viễn giữ lại, tôi muốn cứu anh nhưng không biết làm sao."
"Tôi nghĩ nếu như máy tính quán net của hắn bị nhiễm virus, hệ thống quán net tê liệt, chắc là... Hắn sẽ không còn tâm trí nào mà gây phiền phức cho anh nữa."
"Tôi nhất thời nóng đầu liền đi làm."
"Có phải tôi phạm sai lầm lớn không, có phải tôi gây ra họa lớn không?"
Lý Trung Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khóc lớn lên.
Lâm Tiêu lập tức hoàn toàn ngây người.
Lý Trung Thiên, mày... Mày đỉnh thật đấy!. ..
Lâm Tiêu nói:
"Nhà ở trong huyện còn nhiều, ngài tùy ý đều có thể chọn một căn mà."
"Chuyện này không liên quan đến ngươi."
Ngô Viễn cười lạnh nói.
Thực chất, nguyên nhân cốt lõi chỉ có một, đối với việc kinh doanh quán net mà nói, khu thương mại chắc chắn không phải là địa điểm tốt.
Nhưng mà, nếu là mở phòng chơi đánh bạc, khu thương mại lại là một vị trí phong thủy tuyệt hảo.
Đừng thấy nơi này toàn là mấy cửa hàng buôn bán nhỏ nhặt, nhưng nó là nơi tập trung lớn nhất của các ông chủ nhỏ trong toàn huyện.
Các chủ buôn bán sỉ, chủ xe ngựa, tài xế... đều là những khách hàng tiềm năng cho các sòng đánh bạc.
Trong toàn bộ Lâm Sơn, nơi này là độc nhất vô nhị.
Hơn nữa, Ngô Viễn thật ra đã mở một sòng nhỏ ở khu thương mại để thăm dò.
Không ngờ việc kinh doanh vô cùng phát đạt, doanh thu còn hơn gấp nhiều lần những sòng lớn hơn bên ngoài.
Bởi vậy, hắn muốn mở rộng nhanh chóng, từ lâu đã nhắm đến căn nhà của Hứa Phi Hồng, tòa nhà B13 đối với hắn mà nói gần như là phù hợp nhất.
Chỉ là Hứa Phi Hồng không coi trọng cơ sở này, cũng không muốn về ký hợp đồng.
Đợi mãi đến khi Hứa Phi Hồng trở về, Ngô Viễn đã theo chân nàng đến khu thương mại, ai ngờ bị Lâm Tiêu cướp trước.
Ban đầu hắn cũng bị Lâm Tiêu hù dọa, tưởng là con ông cháu cha gì đó, không dám manh động. Sau khi điều tra rõ lai lịch, hắn liền lập tức tìm đến Lâm Tiêu.
Hắn cho rằng một thằng nhóc nhà quê, dọa vài câu là sẽ ngoan ngoãn rút lui.
Lâm Tiêu cười khổ nói:
"Ngô lão bản, thật ra với ta mà nói, thuê ở đâu cũng vậy, tòa B13 này cho ngài cũng được. Nhưng mà, tôi không quyết định được gì hết, tôi không phải ông chủ, chỉ là giúp người ta thuê thôi."
"Ngài cũng tìm hiểu rồi đó, tôi chỉ là một học sinh trung học, lấy đâu ra tiền thuê nguyên một tòa nhà này."
Lời này Ngô Viễn tin, theo như điều tra của hắn, Lâm Tiêu chỉ là một học sinh cấp ba nghèo rớt mồng tơi, tuyệt đối không thể nào bỏ ra mấy vạn tiền thuê nhà.
"Ông chủ thật sự là ai?"
Ngô Viễn hỏi.
Lâm Tiêu nói:
"Hạ Tịch, tiến sĩ Viện quản lý Ánh Sáng Hoa, đại học Bắc Kinh."
Nói rồi, Lâm Tiêu lấy tờ báo trong túi áo ra, đưa trước mặt Ngô Viễn.
Toàn bộ nội dung đều là tin tức về Hạ Tịch.
Ngô Viễn sau khi xem xong, ném hết tờ báo ra nói:
"Cái đó không liên quan đến ta, ta chỉ hỏi ngươi có đồng ý không, có ký hay không."
Lâm Tiêu nói:
"Ngô lão bản, ngươi không nể mặt ta, chẳng lẽ còn không nể mặt thư ký Liên sao?"
Ngô Viễn cười lạnh nói:
"Đừng lôi thư ký Liên vào, ngươi còn muốn lấy danh thư ký Liên ra dọa ta, người ta căn bản còn không thèm biết ngươi."
"Ngươi biết điều một chút, chỉ bằng cái tên học sinh nhà quê nghèo như ngươi, còn mơ tưởng đuổi theo con gái thường ủy?"
Lâm Tiêu nói:
"Sao ngài cứ không tin thế nhỉ, tôi thật sự là bạn trai của Liên Y mà."
"Đinh linh linh..."
Điện thoại di động của Lâm Tiêu vang lên.
Lâm Tiêu nhìn, là số của Liên Y.
Lập tức nhấn nghe rảnh tay.
"Liên Y, sao thế? Nửa đêm gọi điện cho anh có chuyện gì?"
"Lâm Tiêu, có phải em thấy anh đang ở ngoài quán net không? Nhanh về đi ngủ đi, mai còn phải đi học."
Liên Y nói:
"Anh lập tức về đi, bằng không, em sẽ gọi điện cho..."
Ngô Viễn kinh ngạc, thật sự là con gái thư ký Liên sao?
Lâm Tiêu vội vàng tắt chế độ rảnh tay, cầm điện thoại đi vào chỗ vắng.
"Được, được, được..."
"Anh về ngay đây, anh coi như sợ em rồi."
"Em mới là bạn gái anh thôi, còn chưa phải vợ đâu mà đã quản anh như vậy rồi?"
"Được, thôi mà, anh sai rồi, anh sai rồi..."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngày mai anh mua bữa sáng cho em."
"Ngoan, em ngủ đi."
Sau đó, Lâm Tiêu cúp máy, hướng Ngô Viễn nói:
"Đúng là đồ phiền phức."
Nói rồi, Lâm Tiêu đưa điện thoại di động cho hắn xem.
"Số này anh có thể kiểm tra, có phải của con gái thư ký Liên không."
Lâm Tiêu nói.
Ngô Viễn kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu, tên nhóc nghèo này thật sự quen được con gái của thư ký Liên sao?
Lâm Tiêu nói:
"Ngô lão bản, như vậy được không? Tôi sẽ khuyên ông chủ chúng tôi đổi chỗ khác, nhường lại căn nhà này cho ngài."
"Dù sao, tôi muốn kết giao với ngài."
"Trong vòng mười ngày, tôi sẽ trả lời ngài, thế nào?"
Không khí rơi vào im lặng.
Vẻ mặt Ngô Viễn âm tình bất định, không lên tiếng.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
"Đinh linh linh..."
Điện thoại di động lại vang lên, chỉ là lần này không phải điện thoại của Lâm Tiêu mà là của Ngô Viễn.
Hắn nhấc điện thoại lên, chạy ra một bên nghe.
"Quốc Đống ca..."
Giọng Ngô Viễn trở nên hết sức thân mật.
"Anh yên tâm, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không chậm trễ đại sự của anh."
"Tôi làm việc, anh còn lo sao?"
Tai Lâm Tiêu không khỏi dựng lên, Quốc Đống ca?
Ngô Quốc Đống?
Phó cục trưởng cục nông nghiệp, người đang tranh chức cục trưởng với Tiêu Vạn Lý đó sao?
Bóng Bóng lúc trò chuyện với Lâm Tiêu, có nhắc đến chuyện này, lúc đó chủ yếu là mắng Chu Thành hèn hạ.
Khoảng mấy phút sau, Ngô Viễn cúp máy.
Hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn muốn tiếp tục ép Lâm Tiêu. Hắn cho rằng, cho dù Lâm Tiêu là bạn trai của Liên Y thì đã sao?
Học sinh cấp ba yêu đương thì tính cái rắm gì, thư ký Liên biết chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình, trực tiếp chia rẽ hai người.
"Ngươi..."
Ngô Viễn vừa mở miệng, đã bị chuông điện thoại ngắt lời, lần này vẫn là điện thoại của hắn.
Hắn không khỏi nhấc máy nghe.
"Cái gì?"
"Quán net lại bị nhiễm virus?"
"Gấu trúc thắp hương?"
"Toàn bộ hệ thống sập hết, không vào mạng được?"
"Dữ liệu đâu? Dữ liệu đâu? Cũng bị hủy luôn?"
Lâm Tiêu cũng kinh ngạc, nhanh vậy sao? Trùng hợp vậy sao?
Lần này thật sự không liên quan đến hắn a.
Hôm nay hắn mới nhận được điện thoại của Trình Hải, nói công ty có người đang lây lan "Gấu trúc thắp hương", kết quả giờ quán net ở khu thương mại lại bị dính rồi sao?
"Đệch mợ.."
Ngô Viễn chửi một tiếng.
Sau đó, hắn nói với Lâm Tiêu:
"Được, ngươi đi thuyết phục ông chủ của ngươi đi, trong vòng mười ngày, chỉ cần cô ta đồng ý nhường lại tòa nhà ký túc xá này, ta cho ngươi năm nghìn."
Nói rồi, hắn vội khoác áo, hướng quán net khu thương mại đi đến...
Lâm Tiêu rời khỏi phòng game, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Đào Tử.
"Bên anh không sao, mọi người cứ yên tâm ngủ đi, mấy ngày nay cố gắng đừng ra khỏi cửa."
Bên kia Đào Tử, thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tiêu biết rằng phiền phức với Ngô Viễn vẫn chưa hết, khu thương mại đối với hắn mà nói là nơi phong thủy tuyệt đối, trừ khi có căn nhà tốt hơn xuất hiện, nếu không hắn sẽ không bỏ qua.
Mà hơn nữa, loại đầu đường xó chợ này, rất sĩ diện, có thể thắng chứ không thể thua.
Cho nên sau này phải nghĩ cách, giải quyết triệt để mối phiền toái này.
Gần như ngay lập tức, Lâm Tiêu nghĩ ra một cách hay.
Lâm Tiêu vừa đi thuê phòng, vừa gọi điện thoại cho Hạ Tịch, quả nhiên nàng còn chưa ngủ.
Lâm Tiêu kể lại ngắn gọn sự việc hôm nay một lần.
Hạ Tịch nói:
"Ý của anh thế nào?"
Lâm Tiêu nói:
"Thật ra chúng ta làm việc ở đâu cũng thế, nhưng cứ vậy mà thỏa hiệp nhượng bộ, cũng quá uất ức."
Hạ Tịch nói:
"Quyết không thể nhượng bộ, lập nghiệp sẽ gặp nhiều vấn đề. Cái này cũng cho, cái kia cũng nhường, thì còn làm được gì nữa."
Lâm Tiêu nói:
"Em tranh thủ đến Lâm Sơn, sau đó công ty chúng ta lập tức treo bảng khai trương. Trên người em có danh tiếng thiên tài thiếu nữ, hơn nữa dù sao cũng từng quản lý dự án hàng chục triệu, ở Lâm Sơn nhỏ bé thế này cũng đủ uy rồi."
"Ngày công ty khai trương, em đứng ra mời các lãnh đạo cấp thường ủy thành phố đến công ty chúng ta thị sát, có được không?"
Theo như Lâm Tiêu và Hạ Tịch đã bàn, có một kế hoạch treo đầu dê bán thịt chó.
Bên ngoài công ty sẽ có một bộ mặt hào nhoáng chỉnh tề, cổng thông tin Đông Nam.
Thậm chí sẽ có nghiệp vụ cụ thể, là nhận làm website và vận hành cho từng doanh nghiệp, thậm chí các ban ngành chính phủ.
Cam đoan sẽ rất chính quy, làm ra vẻ thật. Website của công ty thậm chí còn chính quy và hào phóng hơn cả cổng thông tin chính thống ở địa phương.
Website hiện tại đều rất thô sơ, Lâm Tiêu thiết kế Website Games, về cảm quan sẽ vượt xa các website cùng thời nhiều năm.
Dùng danh tiếng của Hạ Tịch, cộng thêm Website Games giả này, chắc chắn sẽ hoành tráng, đảm bảo mấy vị lãnh đạo đến thị sát sẽ không có vấn đề.
Một khi lãnh đạo đến thị sát, Ngô Viễn kia chắc chắn hết đường làm khó dễ.
Còn về sau lãnh đạo thị sát xong, công ty kinh doanh thế nào, họ sẽ không quản.
Dù sao đều là làm ăn trong nhà, và cổng thông tin Đông Nam sẽ liên tục cập nhật, thậm chí việc làm website cho chính phủ cũng sẽ tiến hành thật, có điều là không kiếm được tiền thôi.
Hạ Tịch nói:
"Chắc chắn được, Website Games em thiết kế rất đại khí, vượt trội hơn hẳn các cổng thông tin ở địa phương, lãnh đạo xem chắc chắn sẽ khen nức nở. Mà nghiệp vụ chúng ta nhìn cũng rất chính quy, thêm vào danh tiếng của chị nữa, hoàn toàn có thể mời được một hai vị thường ủy thành phố đến thị sát."
Nói xong, nàng bổ sung:
"Và đây cũng là cái thành tích đầu tư mà địa phương thích nhất."
Lâm Tiêu nói:
"Trong vòng bảy ngày có kịp không?"
Hạ Tịch nói:
"Không vấn đề, lúc đó chị sẽ mang theo hai mươi cái máy tính, và mấy lập trình viên cùng đến Lâm Sơn, công ty chúng ta sẽ càng thêm chính quy."
Lâm Tiêu đang do dự, có nên mời Liên Chính đến dự lễ khai trương không.
Dù sao, khu thương mại này vốn là nỗi đau đáu của ông, nếu quả thật xuất hiện một công ty công nghệ cao, chắc ông sẽ rất kinh hỉ, hơn nữa, khi nhìn thấy cổng tin tức Website Games được thiết kế tỉ mỉ, lại càng thêm thán phục.
Dù là từ phương diện nào, Liên Chính đều là nhân tuyển phù hợp nhất.
Một khi Liên Chính xuất hiện ở công ty của Lâm Tiêu, bọn Ngô Viễn chắc chắn sẽ chỉ còn lại kính sợ, cho rằng Lâm Tiêu là con rể tương lai của ông...
Ngô Viễn trở về quán net khu thương mại, toàn bộ máy tính đã bị lây nhiễm "Gấu trúc thắp hương".
Lần này, sức tàn phá hoại so với trước kia còn lớn hơn nhiều.
Trong máy tính rất nhiều file, đều bị xóa sạch.
Kho dữ liệu lại một lần nữa bị tổn hại.
Lần này tổn thất quá lớn.
Hắn không nhịn được mà chửi bới, mặt mũi tím tái.
"Ngọa tào ..."
"Tên vương bát đản nào lại lên mạng gây nhiễm virus thế này?"
Ngô Viễn giận dữ gào lên.
"Không tìm ra? Các người ăn hại à?"
Người quản lý mạng cẩn trọng nói:
"Lão bản, dạo này virus "Gấu trúc thắp hương" đang lây lan rất mạnh, rất nhiều máy tính bị nhiễm, khó phòng bị lắm ạ."
Ngô Viễn vội vàng đi đến phòng làm việc của mình, mở chiếc máy tính riêng lên, liên hệ cao thủ hàng đầu ở Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc, nhờ người ra tay giúp đỡ.
Mày, may là ông đây quen được cao thủ hàng đầu này.
Sau đó, hắn liền mở máy tính của mình, bật QQ.
Người quản lý mạng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội nói:
"Lão bản đừng mở máy tính, đừng có khởi động ở chỗ này, sẽ bị dính virus đấy ạ."
Ngô Viễn nói:
"Đây là laptop riêng của tao, không phải máy tính trong quán net, không có kết nối với máy chủ của quán."
Người quản lý mạng nói:
"Nhưng mà cùng một mạng LAN mà, virus này nó lây nhiễm toàn bộ mạng LAN."
Ngô Viễn giật mình:
"Đậu xanh, sao không nói sớm?"
Nói rồi hắn vội vàng tắt máy tính, nhưng dường như đã muộn.
"Má nó a..."
"Là thằng trời đánh nào viết ra cái con virus này thế?"
Trong máy tính của hắn có nhiều thứ vô cùng quan trọng, liên quan đến cả gia sản và sinh mạng của hắn...
Lâm Tiêu về đến nhà trọ.
Lý Trung Thiên vẫn chưa ngủ, mặt mày trắng bệch, người run rẩy.
Lâm Tiêu nói:
"Sao vậy? Để mày nói chuyện với Liên Y xong, run rẩy đến giờ?"
Lý Trung Thiên môi run rẩy nói:
"Lâm Tiêu... Tôi... Tôi đã đi đến quán net, kích hoạt con virus "Gấu trúc thắp hương" của anh, làm cho cả quán net máy tính bị nhiễm độc, tê liệt hết cả rồi, giờ tôi sợ quá..."
"Chị Đào Tử nói anh có thể bị Ngô Viễn giữ lại, tôi muốn cứu anh nhưng không biết làm sao."
"Tôi nghĩ nếu như máy tính quán net của hắn bị nhiễm virus, hệ thống quán net tê liệt, chắc là... Hắn sẽ không còn tâm trí nào mà gây phiền phức cho anh nữa."
"Tôi nhất thời nóng đầu liền đi làm."
"Có phải tôi phạm sai lầm lớn không, có phải tôi gây ra họa lớn không?"
Lý Trung Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khóc lớn lên.
Lâm Tiêu lập tức hoàn toàn ngây người.
Lý Trung Thiên, mày... Mày đỉnh thật đấy!. ..
Bạn cần đăng nhập để bình luận