Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)

Chương 126: Đêm kích thích ! Liên Y là vợ trước?

"Ghét quá đi, ngươi đã nói là muốn quên rồi mà."
Liên Y giậm chân một cái.
Nàng đại khái là lần đầu tiên dùng giọng nũng nịu nói chuyện với Lâm Tiêu, đến mức khiến hắn kinh ngạc ngây người.
Lâm Tiêu, ngươi là người đã có bạn gái rồi, phải biết kiềm chế bản thân lại chứ.
Ngay sau đó, có người ở lầu đối diện hét lên, Lâm Tiêu, đồ cặn bã!
Hắn lập tức nhận ra đây là giọng của Tiêu Lâm, liền không khỏi run rẩy.
Đệch, sao xui xẻo vậy?
Hai lần đều bị nàng nhìn thấy?
Hắn vội vàng ngước lên nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, nhưng Tiêu Lâm đã chạy về ký túc xá mất rồi.
Liên Y cũng nghe thấy, nhìn Lâm Tiêu nói:
"Kia là Tiêu Lâm phải không, nàng ở ký túc xá đối diện với ta, nàng từng thổ lộ với ngươi hai lần rồi đấy."
"Sao ngươi cái gì cũng biết hết vậy?"
"Trương Thư Quần, Vu Đình Đình cũng hay gửi tin nhắn cho ta mà."
"Ở đại học, ngươi cứ thật thà một chút đi, ta sẽ để ý tới ngươi đấy."
Lâm Tiêu trở về đến ký túc xá, không khí đã khác hẳn.
Buổi chiều, lúc hắn rời khỏi ký túc xá, mọi người còn ngượng ngùng với nhau, chẳng ai nói với ai câu gì.
Nhưng lúc trở về, thì khí thế ngất trời.
Thời đại này, số người có máy tính vẫn chưa quá nhiều, nhưng dù sao đây cũng là trường đại học danh tiếng, nhiều người cắn răng cũng sẽ mua một cái máy tính.
Nên tính cả Lâm Tiêu, trong ký túc xá sáu người có bốn cái máy tính.
"Tranh cãi dữ dội, tranh cãi dữ dội..."
"Nữ chính từ chối Ngô Lệ đã bị lộ rồi, là Liên Y của khoa tài chính, cũng là tân sinh của chúng ta."
"Công chúa dương cầm, do ban tổ chức tự chọn."
"Đúng đấy, là một trong ba ứng cử viên hoa khôi."
"Vậy còn nam chính thì sao, tìm được chưa?"
"Chưa, nam chính thì chẳng có danh tiếng gì."
Ngày mẹ nhà ngươi không có danh tiếng gì đấy.
Lâm Tiêu lấy máy tính ra, vào diễn đàn mạng nội bộ trường học.
Độ nóng đúng là cao thật, chỉ cần có chút chuyện là y như rằng sẽ ầm ĩ lên ngay.
Hắn lướt qua một chút, thấy Ngô Lệ với Liêu Phong đúng là nổi tiếng thật.
Cả diễn đàn không biết có bao nhiêu bài viết liên quan đến hai người này, mà Lâm Tiêu cũng thấy được rất nhiều ảnh chụp của Ngô Lệ, cũng đúng là rất đẹp trai.
Lý lịch của người này cũng đẹp quá thể, vinh dự nhận được gần như nhiều hơn cả Hạ Tịch.
Đương nhiên chuyện này cũng là bình thường, vì từ khi lớn lên, Hạ Tịch không có ý định đi theo con đường học thuật, cho nên không tham gia nhiều cuộc thi, càng không viết các loại luận văn.
Còn Ngô Lệ thì khác, năm nào cũng có thành tích.
Gần như toàn bộ khoa toán đều coi hắn là bảo bối.
Cả trường học mê muội vô số, được xưng tụng là nam thần.
Thảo nào ngày đó trên tàu hỏa, khi Trương Vũ Đình nhắc đến tên Ngô Lệ thì bị Quả Quả sư tỷ, còn cả Đinh Nguyên, bảo là đừng có mà làm nhục Ngô Lệ.
Thậm chí Diêu Na bên Đại học Đồng Tế cũng thẳng thừng nói không được nhục mạ Ngô Lệ.
Mà trong đó có những bài đăng, giọng điệu lại khá gay gắt.
Tức là ý nói Liên Y không biết tốt xấu, đã từ chối lời mời nghệ thuật của Ngô Lệ.
Còn có những bài đăng viết, cậu trai đi bên cạnh Liên Y là ai? Hắn có thể so được với Ngô Lệ không?
Lưu Xuyên bỗng lên tiếng:
"Các huynh đệ, sắp đến đợt quân huấn rồi, chúng ta có muốn tranh thủ thời gian cuối cùng tìm ký túc xá nữ kết bạn không?"
"Có một cái thiệp đây, đăng một hoạt động kết bạn ngẫu nhiên, trong vòng ba tiếng có hiệu lực."
"Dùng ký túc xá làm đơn vị tham gia, ghi rõ mình ở khu nào, tòa nhà nào, phòng mấy, là ký túc nam hay nữ."
"Sau ba tiếng báo danh, sẽ ngẫu nhiên ghép các ký túc xá nam với ký túc xá nữ kết bạn."
Trương Hạc Minh từ Thượng Hải lên tiếng:
"Nhàm chán quá, chúng ta là đại học danh tiếng chứ không phải mấy trường đại học bình thường đói khát đâu, làm gì thì làm có thể nghiêm túc chút không?"
Tào Quần ngơ ngác hỏi:
"Nếu toàn ký túc xá nam đăng ký thì làm sao, chẳng lẽ cuối cùng lại cho hai ký túc xá nam kết bạn à, làm cái gì bây giờ?"
Đàm Vệ đắc ý nói:
"Ta khác với mấy ông, ta đã có bạn gái rồi, tối nay còn vừa ăn KFC xong."
Trương Hạc Minh:
"Ngươi chưa ăn KFC bao giờ à, hôm nay ít nhất cũng nói phải đến mười lần."
Lưu Xuyên có chút không vui:
"Thôi đi, ta thấy rồi, mấy ông đúng là đám thích giả vờ, căn bản không hiểu vì sao gọi là đoàn kết."
Nói xong, hắn trực tiếp cắm đầu đi ngủ, còn hung hăng quăng chuột một cái...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mấy người Lâm Tiêu bị đánh thức một cách thô bạo.
"Các huynh đệ ơi, huynh đệ ơi, chúng ta bị bốc thăm trúng rồi, trúng kết bạn rồi!"
"Tổng cộng có mấy trăm ký túc xá nam đăng ký, mà ký túc xá nữ đăng ký chỉ có ba mươi mấy cái, vậy mà xác suất nhỏ như thế, chúng ta vẫn bị trúng được mới lạ."
Lâm Tiêu mơ màng buồn ngủ nói:
"Hôm qua không phải mày quăng chuột, tắt máy tính rồi à?"
Lưu Xuyên nói:
"Quăng thì quăng, náo thì náo, thời gian vẫn phải trôi mà, có thể dừng lại được chắc?"
"Ba mươi ký túc xá nam giành giật một ký túc xá nữ, anh bạn cướp được rồi."
"Tóm lại là có đi hay không đây?"
"Nếu không đi, thì sau này tất cả các hoạt động tập thể, ta cũng sẽ không tham gia nữa, cả ký túc xá mình cũng đừng mong mà tổ chức được hoạt động gì ra hồn."
"Tối qua, tao rủ liên hoan, mấy ông không hưởng ứng. Tối nay, vất vả lắm mới giành được một cơ hội kết bạn, mấy ông lại không hưởng ứng, vậy thì đúng là cạn tàu ráo máng luôn đấy."
Trong lòng Lâm Tiêu vốn không muốn tham gia, nhưng vì tình đoàn kết của phòng, bèn giơ tay lên nói:
"Ta tham gia."
Lưu Xuyên lập tức ôm lấy Lâm Tiêu:
"Huynh đệ, đúng là không hổ là soái ca số một ký túc xá ta, lúc mấu chốt luôn ủng hộ ca ca."
Trương Hạc Minh:
"Tham gia thì được, nhưng phải làm rõ một chuyện, tao cảm thấy cái thứ giá trị nhan sắc này ấy, vẫn nên khách quan một chút, không thể vì hắn ủng hộ mày trước, mà mày bảo hắn đẹp trai được, soái ca số một ký túc xá mình rõ ràng là tao."
Tào Quần nhìn Trương Hạc Minh một lúc, rồi lại nhìn sang Lâm Tiêu, thành thật nói:
"Tao thấy Lưu Xuyên nói đúng, Lâm Tiêu đúng là đẹp trai hơn mày."
"Vậy thì tao không đi nữa."
Trương Hạc Minh hậm hực nằm xuống trở lại.
Lưu Xuyên quay sang hỏi Trương Đại Khánh:
"Còn mày thì sao?"
Trương Đại Khánh từ hôm qua đến giờ gần như chẳng nói gì, lúc này bị hỏi, trực tiếp đáp lại bốn chữ:
"Quân tử thận độc."
Lưu Xuyên tức thì khó ở, rốt cuộc là đi hay không đi vậy?
"Được rồi, không đi thì thôi vậy, sau này đừng mong mà tao lại tổ chức hoạt động nữa."
"Thượng Hải thật là chán, lúc đó tao nên đăng ký vào Viện Công nghệ Cáp Nhĩ Tân."
"Vậy thì tao trả lời từ bỏ đấy nhé."
"Đáng tiếc quá, ký túc xá kết bạn với chúng ta là các sư tỷ năm hai của khoa thiết kế mỹ thuật."
Lập tức.
Trương Hạc Minh bỗng ngồi bật dậy:
"Tao biết một nhà hàng, ngon lắm, rất có phong cách, để tao giúp đặt trước cho."
Lưu Xuyên hỏi:
"Lão Tứ, Đàm Vệ mày thì sao?"
Đàm Vệ lấy điện thoại di động ra, hướng về phía Lưu Xuyên thở dài một tiếng, bấm một số điện thoại.
"Alo, khụ khụ khụ..."
"Bảo bối à, anh đây, hình như anh bị sốt rồi, nên tối nay không thể cùng em đi ăn Pizza Hut được."
"Để khi nào anh khỏi bệnh rồi, anh dẫn em đi ăn tiệc buffet nha..."
"Khụ khụ khụ khụ..."
Nhìn cái dáng vẻ, như muốn phun máu tới nơi.
Sau khi cúp máy, hắn đối mặt với ánh mắt của mọi người, nói:
"Nhìn tao làm gì, tao là người chưa từng lỡ kèo, đại ca đã lên tiếng có hoạt động, sao có thể không ủng hộ được?"
Một ký túc xá sáu người, từ sáng sớm đã bắt đầu mong chờ, từ hai giờ chiều đã bắt đầu trang điểm.
Mà Trương Hạc Minh đúng là đã đặt được một phòng khá ngon.
Tầm ba giờ chiều, hắn liền biến mất, nói là muốn về nhà một chuyến, để đến thẳng nhà hàng tập trung.
Nhà hàng ở bên đường Tây Tạng Nam, tuy không cao cấp lắm, nhưng chi phí trung bình cũng tầm hơn trăm tệ.
Đám này đúng là vì cưa gái mà chơi lớn.
Năm người đứng dưới nhà hàng chờ, chờ ký túc xá nữ đến.
Trương Hạc Minh thế mà vẫn chưa đến.
Tầm sáu giờ, một chiếc xe dừng trước nhà hàng.
Sáu cô gái bước xuống.
Lại còn tự mình lái xe đến, một chiếc là xe bọ, một chiếc là BMW.
Lưu Xuyên đúng là may mắn, rút được toàn tiêu chuẩn cao.
Con gái khoa nghệ thuật đúng là tiêu chuẩn trên mức trung bình, thậm chí có hai ba cô sau khi trang điểm xong phải nói là xinh tuyệt trần.
Hai cô đứng đầu, thậm chí là cực phẩm luôn ấy chứ.
Ngay khi sáu cô gái vừa xuống xe, hai bên đang chuẩn bị chào hỏi.
Một chiếc BMW 3 series lao tới, rồi người lái xuống xe, vòng ra sau mở cửa.
Một chàng trai mặc vest Versace bước ra.
Nhất thời Lâm Tiêu ngây người, mấy cô gái kia cũng ngây người, toàn bộ mấy tên trong ký túc xá còn lại cũng ngây người theo.
Trương Hạc Minh, mày có cần phải phô trương đến thế không?
"Chú Lưu, chú về trước đi, tối nay không cần phải tới đón con đâu."
Trương Hạc Minh nói với tài xế.
Sau đó, hắn vẫy tay với mọi người:
"Chúc mọi người buổi tối vui vẻ nhé, sao còn không lên trên đi, tôi đã đặt phòng lớn nhất rồi."
Lúc lên thang lầu, Trương Hạc Minh hình như có chút căng thẳng, chân trượt một cái, suýt chút nữa quỳ xuống.
Lâm Tiêu đỡ lấy hắn, nhờ vậy mà hắn mới không mất mặt.
Lập tức, Trương Hạc Minh nhìn lại với ánh mắt vô cùng biết ơn.
Sau đó, Lâm Tiêu cứ thỏa thích để lại cơ hội trang bức cho Trương Hạc Minh và Lưu Xuyên hai người.
Nói thật, hắn vẫn luôn tò mò, sáu cô gái này làm sao lại đồng ý ra ngoài kết bạn?
Với dáng dấp và ngoại hình của các nàng, đâu có thiếu bạn trai chứ.
Đặc biệt là hai người cầm đầu.
Lý Đoan Đoan, được mệnh danh là dáng người ma quỷ.
Mặc quần soóc, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, như thể kẹp chết người, vòng mông thì vừa cong vừa tròn.
Dáng người đỉnh cấp luôn đấy.
Mà còn rất biết trang điểm nữa, ánh mắt hút hồn.
Chính nàng lái xe đến, điều kiện kinh tế cũng không tồi, còn cầm theo một chiếc túi Dior.
Một người khác là Giang Li Nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn, lại là khuôn mặt em bé tinh xảo.
Nhưng ngược lại dáng người lại đầy đặn, theo kiểu mũm mĩm nhẹ nhàng.
Rõ ràng mặc quần có vẻ hơi rộng, lại có thể nhô ra một mảng lớn như bánh bao.
Sự tương phản của nàng đúng là tràn đầy sức hấp dẫn.
Mấy cô nàng như thế này thì làm sao mà đến lượt mấy con sói mới vào trường như thế này, ở trường sớm đã bị liếm đến sạch bách rồi.
Mà nhìn điệu bộ của các nàng, thật ra là không hề coi bất cứ cậu con trai nào trong đám này vào mắt, nhưng vẫn ứng phó hết sức thuần thục.
Thậm chí là có chút coi thường.
Đương nhiên, mấy cô nàng cũng không quá đáng, vẫn cứ cười cười nói nói.
Gọi món cũng không chọn những món quá đắt, nhưng cũng cảm nhận được là chẳng để tâm lắm.
Nhưng Lưu Xuyên với Trương Hạc Minh không hề phát hiện ra điều này, vẫn cứ hăng hái như chim công xòe cánh.
Mà Lâm Tiêu thì cứ hoàn toàn phối hợp để bọn họ trang bức, làm tấm bình phong cho họ thôi.
"Nhà chúng tôi nói ra sợ mọi người cười, mở trung tâm tắm rửa, tổng cộng khoảng ba ngàn bảy trăm mét vuông đó."
Đây là phiên bản của Lưu Xuyên.
Lâm Tiêu giả bộ nghi vấn:
"Trung tâm tắm rửa nhà mày tên gì vậy? Tao từng đến Cáp Nhĩ Tân lạnh đến vài lần rồi, đừng có hòng lừa tao."
Lưu Xuyên có hơi căng thẳng, nói:
"Lâm hải nguồn nước, mày nghe chưa?"
Lâm Tiêu kinh ngạc:
"Lâm hải nguồn nước, lại là nhà mày á? Mả mẹ nó, sang chảnh dữ vậy, tiệc đứng cũng toàn 380 tệ một người cơ à."
Trong lòng Lưu Xuyên thì đang hoang mang, chẳng lẽ Cáp Nhĩ Tân thật sự có một cái trung tâm tắm rửa Lâm hải nguồn nước hay sao?
Sau đó, hắn phẩy tay nói:
"Cũng không có gì, không được uống rượu tây nhà tao đâu, có một số là hàng giả đấy."
Ừm, cái đoạn bổ sung của mày có hồn ghê đấy.
"Nhà tao có ba cái nhà máy, một ở Phụng Hiền, một ở Tùng Giang, một ở Phổ Đông, mỗi tháng tiền thuê tầm ba mươi vạn tệ."
Đây là phiên bản của Trương Hạc Minh.
Lâm Tiêu nói:
"Tao hơi không tin à nha, nhà mày sản xuất cái gì? Mà sao tiền thuê đắt thế?"
Trương Hạc Minh:
"Một cái làm thiết bị làm mát, một cái in nhuộm, một cái thì lắp ráp."
Lâm Tiêu:
"Thật là kiến thức nông cạn, kính mày một ly."
Giang Li Nhi, mặt em bé hơi mũm mĩm đáng yêu cười hỏi Lâm Tiêu:
"Vậy còn nhà cậu thì làm gì vậy?"
Lâm Tiêu nói:
"Nhà tao làm ruộng, mấy hôm trước tao còn gặt lúa mùa sớm này, xem cái tay này này, trầy hết cả rồi."
Cô gái kia che miệng cười:
"Vậy đúng là trùng hợp rồi, nhà tớ cũng làm ruộng nè, tay tớ cũng bị trầy nè."
Nói rồi nàng giơ tay ra, vừa trắng vừa mềm, mà nhìn thôi cũng thấy tiếc rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã, một chàng trai xô cửa đi vào.
Vóc dáng rất cao, phong thái lịch lãm.
"Li Nhi, sao em cũng ở đây vậy?"
Ánh mắt của anh ta dán chặt vào người Giang Li Nhi, tỏ vẻ không dám tin.
Giang Li Nhi nói:
"Sao vậy, tôi ra ngoài ăn cơm cũng phải báo cáo với bộ trưởng Ninh à?"
Chàng soái ca kia chuyển ánh mắt sang dáng người ma quỷ của Lý Đoan Đoan, nói:
"Lý Đoan Đoan, Liêu Phong bảo tôi đến đón các cô về."
Lý Đoan Đoan cười nhạt:
"À? Liêu chủ tịch một ngày trăm công ngàn việc vậy mà, đến đón người cũng phải phái đàn em đi sao?"
"Ninh Trung Triết, cậu chuyển lời với Liêu Phong, anh ta có bạn gái rồi, còn quản tôi làm gì? Chúng ta từ biệt nhau rồi, tôi ăn cơm với ai cũng không đến lượt anh ta quan tâm."
Lâm Tiêu ở bên cạnh đã ăn dưa ngon lành rồi...
Ngầu quá đi...
Liêu Phong hai tay bắt cá?
Quả không hổ danh là nhân vật nổi đình đám, ngôi sao khởi nghiệp mà.
Vừa theo đuổi tân hoa khôi, vừa không chịu buông bỏ cô hoa khôi khoa nghệ thuật.
Ninh Trung Triết nói:
"Chị dâu, cho dù là muốn chọc tức Liêu Phong, thì cũng đừng tự hạ mình xuống mà cùng đám gà mờ này ra ngoài ăn cơm kết bạn chứ."
Đến đây Lâm Tiêu không vui rồi, ăn cơm thì cứ ăn cơm thôi, ai lại đi mắng chửi người chứ?
Lý Đoan Đoan cười nói:
"Bộ trưởng Ninh, ngài có lẽ đã nghĩ nhiều rồi, mấy cậu đàn em này cũng thú vị mà."
"Thôi, chúng ta cụng ly cái đã."
Nói xong, nàng nâng ly nước trái cây lên cụng ly với mọi người.
"Lý Đoan Đoan, có chuyện gì cứ nói rõ với Liêu Phong, đừng có làm loạn lên như vậy, còn lôi cả Giang Li Nhi ra theo làm gì?"
"Ôi, nhóc kia, mày đang theo đuổi Giang Li Nhi đó hả?
Cũng có mắt nhìn đấy, biết thứ gì là đồ tốt mà."
Lưu Xuyên, trong vai đại ca, lập tức đứng dậy nói:
"Anh là ai đấy?"
"Câm miệng, có chuyện của mày à?"
Chàng trai lạnh nhạt nói:
"Các cậu là người của học viện kinh tế phải không, tôi là thành viên của hội sinh viên, bộ tuyên truyền, Ninh Trung Triết, không thấy mấy cô này coi các cậu như khỉ đùa giỡn à? Biết mình là hạng người gì không?"
Lưu Xuyên vốn là người nhạy cảm, trực tiếp giận dữ nói:
"Hội sinh viên thì ghê gớm lắm à, nơi này không hoan nghênh anh, ra ngoài ngay cho tôi!"
Ninh Trung Triết liếc Lưu Xuyên một cái nói:
"Mày dám động vào tao thử xem?"
Lâm Tiêu nhìn thẳng vào Lý Đoan Đoan, nói:
"Cô nói đi, một là theo anh ta về, hai là để anh ta đi."
Ninh Trung Triết nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, nói:
"Mày tính là cái thá gì, có phần cho mày lên tiếng ở đây à?"
Thật đúng là họa từ trên trời rơi xuống.
Lâm Tiêu nhấc điện thoại lên, bấm số của Liêu Phong, hôm qua sau buổi tiệc, mọi người có trao đổi số với nhau.
Lâm Tiêu nói:
"Chủ tịch Liêu, Ninh Trung Triết là người của anh hả? Bọn tôi đang ăn cơm, hắn xông vào gây sự, anh có thể bảo hắn về không?"
Đầu bên kia trực tiếp cúp máy.
Tiếp theo hắn nhắn lại một tin nhắn: Xin hỏi anh là ai?
Mả mẹ nó, Liêu Phong, cái cách giả trân của mày ác đấy, đây là vả vào mặt tao đúng không?
Lâm Tiêu không nói hai lời, trực tiếp tìm người của nhà hàng nói là có người gây rối.
Hai bảo vệ đi vào, trực tiếp lôi Ninh Trung Triết ra ngoài.
Ninh Trung Triết cảm thấy mất mặt quá lớn, lập tức chỉ vào Lâm Tiêu nói:
"Gà mờ, tao nhớ mặt mày rồi đấy, mày chờ đó cho tao."
Đáng lẽ, cái cuộc kết bạn có tên mà không có thực này lẽ ra nên tan rã trong không vui rồi mới đúng.
Lưu Xuyên và Trương Hạc Minh cho dù ngu ngốc đến đâu cũng biết, mình bị người ta coi như khỉ đùa giỡn rồi.
Lý Đoan Đoan không cam tâm trở thành bên thứ ba trong một cuộc tình, cho nên mới tham gia cái trò kết bạn này trong diễn đàn, chỉ là để chọc tức Liêu Phong mà thôi.
Trong nhà vệ sinh của nhà hàng, mọi người ai nấy đều ỉu xìu.
Lâm Tiêu bước lên vỗ vai Lưu Xuyên và Trương Hạc Minh:
"Hai anh bạn, có chuyện gì mà trông như đưa đám vậy?"
"Nào, hãy hưng phấn lên đi, tối nay màn kịch hay mới chỉ vừa bắt đầu thôi."
Sau đó, hắn dẫn mọi người quay trở lại phòng riêng.
Lý Đoan Đoan nói:
"Xin lỗi, hôm nay là do bọn mình không đúng, đêm nay bọn mình sẽ thanh toán."
Lâm Tiêu nói:
"Sáu cô nương các người không phúc hậu tí nào, xem anh em bọn này như khỉ đùa bỡn, vậy là không được."
"Đã muốn đùa thì chơi cho trót đi chứ, muốn chơi thì chơi đến cùng luôn."
"Đi, đi MUSE bar, hôm nay phải chơi cho đã đời!"
Mắt Giang Li Nhi sáng lên nói:
"Đi, đi, đi thôi."
"Đoan Đoan à, vất vả lắm mới thất tình một lần, không đi chơi bar thì đúng là tiếc đấy."
Sáu cô gái rốt cuộc cũng phấn khích lên, dù sao cũng là người trẻ tuổi mà, thích nhất là đến mấy cái bar đắt tiền kiểu này.
Trương Hạc Minh dùng sức kéo tay Lâm Tiêu, nhỏ giọng nói:
"Huynh đệ à, ở đó đắt lắm đấy, cả mười hai người mình mà không có hai ba vạn tệ thì xấu hổ lắm."
"Không sao đâu mà..."
"Gogogo!"
Lý Đoan Đoan bị đám bạn đẩy lên xe rồi thẳng tiến đến quán bar.
Tiếp theo đó, sáu người Lâm Tiêu cũng đón hai chiếc xe đi bar.
Vài chén rượu vào bụng, mấy con sói mới cũng dần nhập cuộc.
Lúc này thì ưu thế của mấy cô nàng khoa nghệ thuật lộ rõ, không kiểu cách, không gò bó, còn lôi kéo các đàn em cùng chơi trò chơi.
"Ôi, cậu nhóc nhà quê làm ruộng ơi, cậu không ngoan à nha, thường xuyên đến mấy chỗ này hả."
Giang Li Nhi cười nói vào tai Lâm Tiêu.
"Chị Li Nhi đại gia à, chị cũng không ngoan đấy, cuộc sống điền viên của chị chỉ là nuôi cá thả chó hả?"
Lâm Tiêu nói:
"Trong ao cá có bao nhiêu con, mà đã có bao nhiêu kẻ liếm?"
Giang Li Nhi dịu dàng nói:
"Sao mà có chứ, người ta chỉ là không muốn để cho bọn họ thất vọng hoàn toàn thôi mà. Cá không ở trong ao cá thì còn có thể ở đâu nữa?"
Lâm Tiêu nói:
"Ở bên trong hang động đó hả?"
Giang Li Nhi cười ha hả nói:
"Vậy cuộc sống điền viên của cậu đâu? Cậu cày ruộng gì, gặt lúa gì chứ? Dùng máy tỉa lông cho phụ nữ hay là dùng dao cạo râu của đàn ông vậy?"
Lâm Tiêu nói:
"Tao chỉ cày trên mảnh ruộng màu mỡ thôi."
Giang Li Nhi cười nói:
"Mảnh ruộng màu mỡ thì cũng có người giành đấy thôi."
Lâm Tiêu hỏi:
"Vì sao chứ, có phải là điều kiện thủy lợi quá tốt, hay là bùn trơn quá không?"
Giang Li Nhi ghé sát vào tai Lâm Tiêu nói:
"Đất đai màu mỡ, lại còn ít cỏ dại, trồng trọt dễ dàng gặt hái thôi mà?"
Mày giỏi, mày lái xe còn ác hơn cả tao luôn đấy.
Lâm Tiêu nhắm mắt lại gọi rượu, làm cho Trương Hạc Minh khiếp vía kinh hồn, chẳng còn tâm trí đâu mà trang bức nữa, cứ ngồi tính xem năm người phải góp bao nhiêu tiền.
Bỗng nhiên, Liêu Phong mang theo Ninh Trung Triết cùng mấy người khác xông vào khu vực bàn ghế của quán bar.
Hắn liếc mắt nhìn Lâm Tiêu một hồi, sau đó quay sang Lý Đoan Đoan nói:
"Cho dù là em tức giận anh, thì cũng đừng tự sa đọa mình như thế, theo anh về đi."
Lý Đoan Đoan cười khẩy:
"Liêu tổng à, giữa chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa đâu, anh mau tranh thủ đi liếm nữ thần của anh đi."
Liêu Phong lạnh lùng nhìn nàng, nghiến răng từng chữ:
"Anh hỏi lại em một lần cuối, có về hay không? Một lần cuối thôi!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Đoan Đoan có hơi nhíu lại, cúi đầu xuống, hiển nhiên có chút sợ Liêu Phong.
Giang Li Nhi chậm rãi lên tiếng:
"Bọn tôi đang chơi vui như vậy, sao mà nỡ về sớm chứ?"
Sau đó, nàng trực tiếp ôm lấy eo Lý Đoan Đoan, ghé khuôn mặt em bé tinh xảo lên ngực nàng.
Chính là không muốn để nàng đi, không để cho nàng tỏ vẻ sợ hãi.
Liêu Phong chỉ tay vào Lâm Tiêu:
"Ra ngoài nói chuyện chút đi!"
Đi ra bên ngoài quán bar.
Liêu Phong nói:
"Tôi biết, cậu kiếm được không ít tiền đấy, vậy thì hãy lo mà sống cuộc đời của mình đi, sao lại tới góp vui làm gì?"
"Ngươi nhìn một chút thì được, còn muốn nhúng tay vào nữa hả?"
"Ngươi đang theo đuổi thầm Liên Y à? Vậy ngươi có biết vì sao nàng bỗng dưng lại xuất hiện trên đài truyền hình Chi Giang, thậm chí còn đứng sau ban tổ chức, mà tại cuộc thi piano Cúp Tinh Hải đột nhiên vươn lên, trở thành công chúa piano không?"
"Ngươi nghĩ đó hoàn toàn là do tài năng bẩm sinh thôi sao?"
"Ngươi đoán xem Ngô Lệ thích Liên Y từ khi nào, cuối năm ngoái, tại phòng hòa nhạc Chi Giang, buổi biểu diễn đầu tiên của Liên Y, hắn đã ngồi ở phòng khách VIP trên tầng, từ lúc đó mà yêu, một cái chớp mắt đã là cả một đời."
"Ngươi biết Toshiaki Matsumoto không? Đại sư piano, đại sư âm nhạc Nhật Bản đấy, người từng viết bài hát cho Trương Quốc Vinh, mấy tiếng trước đã bay đến Thượng Hải rồi, vì Ngô Lệ muốn trong bữa tiệc đón tân sinh sẽ trình diễn một bài, nên mới đặc biệt viết một bài hát cho Liên Y, vì vậy người nhà hắn mới dùng tiền tìm đến Toshiaki Matsumoto đấy."
"Ngươi lấy cái gì để so? Ngươi đến hóng hớt cái gì?"
Lâm Tiêu nói:
"Mấy tháng trước, cái vụ công kích nhóm đối trang gây 'Ngứa' cùng phòng livestream 'Ngứa' ấy, muốn một tay diệt sạch phòng livestream 'Ngứa', có phải là các người cũng có phần không? Các người chủ trì vụ đó đấy."
Liêu Phong:
"Phải hay không phải thì sao, thì có sao không? Có ý nghĩa không?"
Nghĩ thoáng chút đi."
Liêu Phong vỗ vai Lâm Tiêu:
"Không cần phải chơi trò chơi, đừng có mà đùa nữa."
Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.
Hai ba tiếng sau, mấy cô gái say khướt từ trong quán bar đi ra.
Liêu Phong phái đàn em, vẫn luôn theo phía sau, âm thầm canh chừng.
Mấy người gọi tài xế riêng, đón xe taxi về đến Đại học Aurora, bỗng nhiên, Lâm Tiêu quay sang nói với Lý Đoan Đoan:
"Lý Đoan Đoan, cô muốn trả thù Liêu Phong không?"
"Muốn!"
"Hai chiếc xe bọ này là hắn tặng cho cô phải không?"
"Đúng!"
"Có ghi tên cô không?"
"Đúng!"
Lâm Tiêu nói:
"Vậy cô hãy vẽ con rùa đen lên xe, rồi viết tên Liêu Phong lên trên."
"Sau đó, giơ mấy hòn đá lên đập nát chiếc xe này ra cho tôi!"
Lý Đoan Đoan còn chưa kịp phản ứng thì Giang Li Nhi đã mắt sáng rỡ, cái trò này quá hay rồi.
Không đợi Lý Đoan Đoan phản ứng lại, chính cô nàng đã trèo lên xe, vẽ mấy con rùa to lên đó.
Sau đó còn viết tên Liêu Phong lên trên lưng rùa.
Thấy dùng son môi thì sợ bị xóa mất, trực tiếp lấy đá cà lên sơn xe, lần này thì không thể xóa đi được rồi.
"Đồ khốn, đồ khốn nạn..."
Lý Đoan Đoan bỗng hét lớn.
Sau đó, giơ một hòn đá lên, hung hăng nện xuống chiếc xe bọ.
Giang Li Nhi càng thêm hưng phấn, cầm một hòn đá lớn hơn, nện mạnh vào kính chắn gió phía trước.
Lâm Tiêu giơ một tảng đá to nhất lên, trực tiếp xuyên thủng kính xe, đập thẳng vào chỗ ngồi trong xe.
Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe bọ bị vẽ đầy tên Liêu Phong, lại còn thêm cả hình con rùa to, đã bị nện cho biến dạng hoàn toàn.
"Làm gì đấy? Đang làm cái gì vậy?"
Từ nơi không xa truyền đến tiếng quát chói tai, kèm theo ánh đèn pin.
Lâm Tiêu nhỏ giọng nói:
"Còn đứng đó làm gì? Chạy thôi, chạy thôi..."
Lập tức, Lâm Tiêu dẫn theo bạn cùng phòng, cả Giang Li Nhi cùng sáu cô nàng kia chạy mất dép.
Sau khi trốn xa, Lâm Tiêu lấy điện thoại ra, gọi cho Liên Y.
Lúc này, Liên Y đang ngủ thì cảm giác được tiếng điện thoại, mơ màng nhận cuộc gọi.
"Đồ quỷ đáng ghét, ngươi làm gì đó?"
Lâm Tiêu nói:
"Toshiaki Matsumoto cô biết chứ?"
Liên Y:
"Biết chứ, đại sư âm nhạc Nhật Bản, người viết bài cho nhiều minh tinh đấy."
Lâm Tiêu nói:
"Hắn bay đến Thượng Hải rồi, Ngô Lệ tìm hắn để chuyên viết cho cô một bài hát, muốn trong buổi tiệc đón tân sinh thổ lộ với cô đó."
Thật ra thì về cái gọi là chồng trước của Liên Y, Lâm Tiêu gần như hoàn toàn không biết gì, thậm chí tên là gì cũng không rõ.
Đời trước, sau khi Liên Y nghe điện thoại của chồng trước thì khóc, rồi không lâu sau thì ra nước tham dự tang lễ của anh ta.
Dường như là trong khoảng mười mấy năm đó, người đàn ông kia luôn bị một loại bệnh tật rất hiếm gặp đeo bám.
Mà dường như cũng không hẳn là bệnh tật, mà là vì tham gia một loại vận động mạo hiểm nào đó nên xảy ra tai nạn, cụ thể là như nào thì cũng không rõ.
Không biết có phải là cái tên Ngô Lệ này không nữa.
Đầu bên kia, Liên Y như đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng chân thành nói với Lâm Tiêu:
"Lâm Tiêu, ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu."
Sau đó, nàng lại dữ dằn nói:
"Ngươi phải viết cho ta một bài hát, để ta phải vượt lên tên Ngô Lệ đó."
"Ta biết ngươi đã viết bài cho Khu Phi Phi rồi, rất rất hay."
"Ta nhất định phải thắng, ngươi cũng nhất định phải thắng. Hai chúng ta cộng lại, nhất định phải thắng Ngô Lệ và Toshiaki Matsumoto."
"Cái bài hát kia của ngươi hay thật đấy, không thì ta sẽ mách bố mẹ, bảo là hôm đó ở nhà ngươi, ngươi sàm sỡ ta."
Lâm Tiêu nói:
"Viết bài thì cứ viết bài thôi, đừng có vu oan cho người ta, ta làm gì mà sàm sỡ cô?"
Liên Y:
"Hừ, ngươi nhìn trộm ta, còn chê ta nhỏ nữa, không phải sàm sỡ thì là cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận