Ta Rất Muốn Trùng Sinh (Ta Quá Muốn Sống Lại)
Chương 128: Kinh diễm toàn trường, Liên Y chính thức thổ lộ !
Gặp mặt "Bong Bóng" Lâm Tiêu mặt đầy ngượng ngùng, hắn chợt nhận ra, nàng đang tận hưởng cái trò chơi này. Trò chơi phân liệt tinh thần. Ở trên mạng và tin nhắn, nàng vẫn là một "Bong Bóng" ngổ ngáo. Còn khi trở lại thực tại, nàng lại hóa thành cô Tiêu giáo viên nhút nhát, hay e thẹn. Lâm Tiêu chìa tay ra, "Bong Bóng" liền đặt tay nhỏ vào tay hắn, còn nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay hắn. Ui, cái này ngươi học ai vậy? "Hôm qua em đi dạo phố cùng Lý Diệc Khả, tiêu hết của anh hơn ba nghìn tệ đấy."
"Bong Bóng" nói, "Mua cho anh mấy bộ quần áo đẹp lắm đó, chắc chắn anh mặc sẽ rất bảnh."
"Đồ lót mua chưa?"
Lâm Tiêu trêu chọc. "Mua rồi, mười cái."
"Bong Bóng" đáp. Lâm Tiêu ngạc nhiên, đúng là mua thật à. "Thế còn của em?"
"Cũng mua mười cái."
Lâm Tiêu nói:
"Cho anh xem chút được không?"
"Hả? Ở đây ư?"
Câu nói của "Bong Bóng" khiến Lâm Tiêu đơ người. "Sau này đừng có nói lung tung, ta sợ ta gánh không nổi."
"Giáo sư Phương này, có phải nổi tiếng lắm không?"
"Bong Bóng" vội chuyển chủ đề. "Đúng thế."
Lâm Tiêu đáp, "Là biên kịch rất nhiều bộ phim điện ảnh truyền hình nổi tiếng, thuộc hàng top trên cả nước."
"Vậy em thấy hồi hộp quá."
"Bong Bóng" nói, "Em ngốc như vậy, chắc bà ấy chướng mắt em."
Tuy "Bong Bóng" không phải là dân học bá, nhưng trực giác về mặt tình cảm của cô nàng lại rất nhạy bén. Hai người đi vào phòng ăn trong dật cốc, lẳng lặng chờ giáo sư Phương tới. Ngồi đối diện nhau, cả hai cùng im lặng. Sau đó lại bắt đầu chơi trò không nói gì, cứ nhìn nhau chằm chằm. Rất thú vị, rất ngọt ngào. Hai người trừng mắt nhìn đối phương, xem ai ngượng ngùng cúi đầu trước. Lâm Tiêu cứ nhìn không rời, còn "Bong Bóng" nhìn một hồi, mặt bỗng đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống, chẳng biết nghĩ cái gì. Chắc hẳn là đã nghĩ tới vài chuyện không phù hợp với trẻ con, sau đó lại liên tưởng tới Lâm Tiêu còn bé như vậy, lại là học trò của mình, nên thấy ngại. Suy nghĩ của cô nàng cứ dễ dàng bị phát tán. "Nói thật đi, vừa rồi em nghĩ gì đó?"
Lâm Tiêu hỏi. "Không nói cho anh."
Lâm Tiêu đáp:
"Không nói thì anh nhìn vào trong đó nhé."
"Chính là... Nghĩ đến chuyện này, em nghĩ là nếu anh ép em cho anh xem ở đây thì em phải làm gì?"
"Bong Bóng" đáp. Lâm Tiêu vội vàng hớp một ngụm trà lạnh, cô giáo ơi, em tuổi còn nhỏ, đừng có trắng trợn quyến rũ em thế. Khốn nỗi cô lại trong sáng như vậy, nói ra điều gì cũng đều là những gì trong lòng nghĩ. Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, người phục vụ dẫn khách tới. "Chào cô, giáo sư Phương."
Hai người vội đứng dậy đón. "Là em muốn thi nghiên cứu sinh biên kịch phim truyền hình đúng không?"
Giáo sư Phương hỏi "Bong Bóng". "Dạ vâng."
"Bong Bóng" ngay ngắn ngồi thẳng, lộ vẻ rất căng thẳng. Giáo sư Phương cau mày:
"Xinh xắn quá đấy, hợp làm diễn viên hơn, không hợp làm biên kịch."
"Trước đó em có nền tảng gì không? Em học chính quy ở trường nào, ngành gì?"
"Bong Bóng" đáp:
"Em học ở Đại học Sư phạm Chi Giang, khoa tiếng Anh, chuyên ngành giáo dục trung học."
Giáo sư Phương nói:
"Vậy thì chuyên môn lại càng không liên quan rồi, sao lại muốn thi nghiên cứu sinh biên kịch phim truyền hình vậy? Ngành này có cánh cửa rất cao, mà lại khó đi."
"Bong Bóng" đáp:
"Dạ, em có chút thích ạ."
Sao cô lại thật thà như thế chứ, có "chút thích" à. Giáo sư Phương bình thường chỉ nhận nghiên cứu sinh tiến sĩ, nhưng vì giáo sư Bạch Vãn Tình tiến cử, nên hy vọng bà đích thân dẫn dắt cô sinh viên này. Bây giờ kỳ thi nghiên cứu sinh còn cách mấy tháng nữa, Bạch Vãn Tình mong "Bong Bóng" có thể sớm đến Học viện Hí kịch Thượng Hải để được đào tạo và học tập bài bản. Lúc Bạch Vãn Tình giới thiệu thì hoàn toàn tràn đầy tự tin, bảo nhất định là bà sẽ nhận. Giáo sư Phương không tiện từ chối lời mời, nhưng trong lòng thì không ưng ý lắm. Cô gái trước mắt này thật sự quá đẹp, lại còn không có bất kỳ nền tảng nào, thật sự không phù hợp. Nhưng vì những lời Bạch Vãn Tình chắc như đinh đóng cột cùng với những gì Lâm Tiêu đã nói, rằng giáo sư Phương nhất định sẽ đồng ý. Chỉ cần Lâm Tiêu đưa ra một cuốn sách. Bởi vì giáo sư Phương này là fan hâm mộ cuồng nhiệt của "Con Đường Nghĩa Trang", trong giới của mình, bà biết quá rõ sức nặng của giải Hugo. Hơn nữa bà thật sự thích cốt truyện của "Con Đường Nghĩa Trang". Hắn lấy cuốn sách ra từ trong cặp, đưa bằng cả hai tay và nói:
"Đây là bản thảo có chữ ký của 'Con Đường Nghĩa Trang', hẳn là bản thảo đầu tiên, bản chưa chỉnh sửa, mặc dù có thể nội dung không được tốt bằng bản cuối, nhưng vẫn có ý nghĩa nhất định, xin cô chỉ giáo."
Giáo sư Phương nhận lấy xem, vốn tưởng là một kịch bản thôi chứ. Kết quả gặp bốn chữ "Con Đường Nghĩa Trang" trên đầu trang. "Đây, đây là do cậu viết à?"
Giáo sư Phương kinh ngạc hỏi, "Nhị Cẩu Giáo Chủ chẳng phải là trung niên hơn bốn mươi tuổi sao? Cậu... cậu còn trẻ thế à?"
"Tôi thật sự rất thích quyển sách này, tôi đọc đi đọc lại đến năm lần rồi..."
"Khó trách, khó trách Bạch Vãn Tình cứ thần thần bí bí như vậy."
"Sao cậu không viết sách nữa?"
Giáo sư Phương hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh vừa nãy, trở nên vô cùng nhiệt tình. Lâm Tiêu đáp:
"Hiện tại tôi đang tận hưởng cuộc sống đại học, sau này sẽ làm một số chuyện ý nghĩa, khi nào có cảm hứng thì sẽ tiếp tục sáng tác."
Giáo sư Phương nói:
"Cuộc sống đại học, cậu học năm mấy rồi?"
Lâm Tiêu nói:
"Tôi vừa mới vào đại học năm nhất."
Giáo sư Phương nhìn sang "Bong Bóng": "Cô ấy, là bạn gái cậu à?"
Lâm Tiêu đáp:
"Đúng ạ."
Giáo sư Phương nói:
"Thật... xứng đôi quá, còn xứng hơn cả Kim Đồng Ngọc Nữ trong phim truyền hình."
"Học biên kịch phim truyền hình là ý tưởng của ai?"
"Bong Bóng" nhỏ giọng đáp:
"Là ý tưởng của anh ấy."
Giáo sư Phương nói:
"Tại sao thế?"
Lâm Tiêu đáp:
"Trực giác về mặt tình cảm của cô ấy rất nhạy bén, hợp với hai loại công việc, một là về mỹ học, một là về biên kịch."
Giáo sư Phương nói:
"Nhưng ngành này thật sự rất khó, cánh cửa lại cao."
Lâm Tiêu đáp:
"Tôi sẽ thành lập một công ty điện ảnh truyền hình cho cô ấy, tôi và cô ấy cùng nghĩ cốt truyện, rồi quay phim."
Câu này vừa thốt ra, "Bong Bóng" liền nhìn sang hắn. Bởi vì Lâm Tiêu chưa từng nói điều này. Giáo sư Phương có chút ngẩn người, bây giờ các cậu trai đều như vậy hết sao? Ngọt ngào như vậy ư? Bà từng thấy một vài đại gia dùng tiền lăng xê minh tinh nữ. Chưa từng thấy ai, vì bạn gái thích làm biên kịch, mà lại lập cả một công ty điện ảnh truyền hình, để cho cô ấy quay phim. "Vậy cần rất nhiều tiền, rất nhiều tài nguyên đấy."
Sau đó, đôi bên hoàn toàn có thể dùng cụm "trò chuyện vui vẻ" để hình dung. Hai bên trao đổi rất nhiều quan điểm về phim ảnh, càng trò chuyện càng thấy hợp ý. Thực ra, Lâm Tiêu trong lòng sốt ruột như lửa đốt, nhưng không hề thể hiện ra. Bởi vì, bữa tiệc đón tân sinh của đại học Aurora lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố. Rất nhanh sẽ xuất hiện bước ngoặt thôi. Điện thoại của "Bong Bóng" vang lên, là Lý Phương Phương gọi. Bà thuần túy chỉ là quan tâm đến con gái, thấy muộn quá không về thì lo lắng. Mà lúc này, điện thoại của Lâm Tiêu cũng vang lên. Mở ra xem thì là tin nhắn của Liên Y:
"Còn ba mươi lăm phút nữa, mặc kệ anh có ở đó hay không, tôi đều sẽ dũng cảm đòi lại công bằng cho anh, cho chính tôi."
Đây chính là muốn có chuyện rồi! Ít nhất cũng không thể để Liên Y công khai nói ra tên Lâm Tiêu. Chỉ cần đừng công khai thổ lộ, đừng công khai nói tên, cái gì cũng ổn. Lâm Tiêu hiểu vì sao Liên Y lại làm thế, bởi vì Ngô Lệ tiếp theo sẽ công khai thổ lộ, khiến nàng cũng không có đường lui. Nàng nhất định phải cho ra một phản ứng dứt khoát, để tránh về sau lời đồn đại mọc lên như nấm, loạn cả lên. Mà việc Lâm Tiêu lúc gần lúc xa, thái độ không rõ ràng, nàng cũng không hài lòng. Cho nên nàng muốn trả công bằng cho đôi bên, khỏi mập mờ. Sau đó, Lâm Tiêu vừa cáo biệt giáo sư Phương, vừa nhắn tin cho Lưu Xuyên:
"Giả làm phụ đạo viên, gọi điện thoại cho tao."
Tiễn giáo sư Phương xong, Lâm Tiêu cùng "Bong Bóng" lên taxi. Quả nhiên, Lưu Xuyên gọi điện tới. "Là bạn Lâm Tiêu đấy hả? Tao là phụ đạo viên đây, có chuyện quan trọng, mày tranh thủ đến trường một chuyến đi."
Lâm Tiêu:
"Chuyện gì thế? Gấp lắm à?"
Lưu Xuyên:
"Là về chuyện xe của Liêu Phong bị đập đó, cần mày đại diện phòng ngủ làm một bản chứng minh."
Dựa, mày cũng ngầu thật. Đúng là bịa ra được chuyện cụ thể rồi. Lâm Tiêu còn chưa kịp nói gì, thì "Bong Bóng" đã sốt sắng lên tiếng:
"Vậy nhanh về trường đi anh, em đi cùng anh."
Dựa, Lưu Xuyên diễn hơi lố rồi, khiến "Bong Bóng" lo lắng rồi kìa. Lâm Tiêu thấp giọng:
"Xe là hai cô bé đập, anh ở đó nhìn thấy, nhưng không thể nói đã thấy, anh muốn làm chứng giả, hiểu không?"
"Bong Bóng" ra sức gật đầu nói:
"Em hiểu, em hiểu."
"Có hậu quả gì không anh?"
"Bong Bóng" lo lắng hỏi. Lâm Tiêu đáp:
"Cùng lắm chỉ là đến phòng bảo vệ thôi, có gì đâu? Người ta yêu nhau giận dỗi thôi, sao mà truy cứu được?"
"Bong Bóng" đáp:
"Vậy anh đến trường đi, em về nhà là được rồi."
"Nói bậy bạ."
Lâm Tiêu nói:
"Đưa em về trước."
Sau đó, Lâm Tiêu không hề hoang mang đưa "Bong Bóng" lên nhà, còn chào Lý Phương Phương, còn uống nửa chén nước. Tiếp đó, mới nhanh bước xuống lầu, lên xe taxi. "Chú ơi, nhanh, nhanh, nhanh..."
"Đại học Aurora, nhanh lên..."
Lý Phương Phương hỏi:
"Bong Bóng" Thừa Trạch về trường có việc gì thế con?"
"Bong Bóng" đáp:
"Trong trường có một chiếc xe bị đập, anh ấy nhìn thấy ai đập, nhưng không thể nói ra được, phải đến phòng bảo vệ khai mình không thấy gì cả. Bởi vì người đập xe là hai người yêu nhau giận dỗi, anh ấy nói ra, lại càng kích động mâu thuẫn hơn thôi."
Lý Phương Phương gật đầu nói:
"Đúng, đúng, điểm này Thừa Trạch quả thật rất thành thục."
"Hôm nay đi gặp giáo sư Phương thế nào?"
"Bong Bóng" nói:
"Lúc đầu bà ấy không thích em, về sau biết Nhị Cẩu viết 'Con Đường Nghĩa Trang' thì thái độ lập tức rất tốt rất tốt, bà ấy là fan của Nhị Cẩu đó, bà ấy đồng ý nhận em."
"Mẹ ơi, Nhị Cẩu nói muốn thành lập một công ty điện ảnh, chuyên dựng những câu chuyện em viết."
"Anh ấy nói tên công ty sẽ là 'Bong Bóng' điện ảnh luôn đó."
Lý Phương Phương run rẩy cánh tay:
"Buồn nôn chết đi được, buồn nôn chết đi được."
Bữa tiệc đón tân sinh đang diễn ra vô cùng náo nhiệt. Phải nói rằng, chất lượng của bữa tiệc ở mức rất cao. Đây cũng là một trong những nơi dung dị nhất, phóng khoáng nhất trong những trường đại học hàng đầu trong nước. Cho nên, nội dung biểu diễn cũng rất táo bạo. Đặc biệt là phần ca múa của hệ nghệ thuật. Màn ca múa nóng bỏng của Lý Đoan Đoan đã tạo nên cao trào đầu tiên của buổi tối. Nhưng không ngờ được là Giang Li Nhi lại trực tiếp làm nổ tung cả hội trường. Bởi vì cô biểu diễn múa ba lê, mà mấu chốt là bộ quần áo ba lê bó sát của cô trước đây đã hơi nhỏ, giờ lại càng chật hơn. Mà không chỉ có một mình cô biểu diễn, còn dẫn theo cả một nhóm người cùng diễn. Đây là chuyên môn của cô, trước đây từng học rất giỏi. Ban đầu cô khá gầy, nhưng sau khi ngừng luyện tập quy mô lớn thì người cô cũng đã mập ra một chút. Mà bây giờ cô mặc bộ đồ ba lê. Vóc dáng này... thật sự khiến người ta say đắm. Đúng là trần nhà của giới béo quyến rũ trong đại học Aurora. Trông cứ thế là làm người ta không dám nhìn. Mà người chủ trì là Ninh Trung Triết, trưởng ban văn nghệ của hội sinh viên khoa kinh tế. Người dẫn chương trình nữ là một ứng viên giáo hoa trong tam đại giáo hoa khác, tên là Ban Tân Văn Lăng Trác, tuy cô đã sắp tốt nghiệp. Mà người khiến mọi người vô cùng mong chờ Ngô Linh Hề thì lại không hề có ý lên sân khấu biểu diễn. Sau hơn hai giờ! Cả buổi tiệc sắp bước vào khoảnh khắc cao trào nhất. Ban đầu, Ngô Lệ muốn diễn cuối cùng, nhưng vì một vài lý do đặc biệt, anh lại trở thành người biểu diễn thứ hai từ cuối lên, Liên Y diễn cuối. Lúc này, gần như mọi người đều đang chờ mong anh xuất hiện. "Tiếp theo đây, mời quý vị thưởng thức ca khúc 'Ánh Trăng Sáng' do Ngô Lệ trình bày."
Tất cả ánh đèn tắt ngúm. Trong bóng tối, một giai điệu du dương của đàn vi-ô-lông vang lên. Một vệt sáng chiếu vào Ngô Lệ. Fan girl cuồng nhiệt bắt đầu reo hò, nhưng cũng rất nhanh im lặng lại. Ngay sau đó là tiếng dương cầm vang lên, một vệt sáng khác chiếu lên cây dương cầm, người chơi là đại sư âm nhạc người Nhật Bản Toshiaki Matsumoto. Vô số nữ sinh xuất hiện những ánh sao trong mắt. Vô số đàn ông ghen tỵ, hận. Có tiền cũng không thể phô trương thế được, mày tán gái mẹ nó kiểu vung tiền quá trán thế hả. Không những để người ta soạn nhạc cho mày, còn để người ta đi theo mày biểu diễn nữa chứ.
Sau một đoạn vi-ô-lông. Ngô Lệ bắt đầu cất giọng.
Ánh trăng sáng, nơi nào đó trên thế giới, sáng ngời như vậy, lại lạnh lẽo đến thế. Ai ai cũng đều có một nỗi buồn, muốn trốn tránh, nhưng lại càng giấu càng lộ. Mọi người đều lặng lẽ lắng nghe. Quả thật là êm tai quá đi. Nhất là khi lại trong một khung cảnh thế này, lại còn là bài hát vừa được sáng tác. Càng lay động lòng người hơn là câu chuyện đằng sau. Vô số cô gái không chỉ là hâm mộ, mà còn muốn chúc phúc. Thậm chí còn muốn nữ chính xuất hiện để nhận bài hát này. Ánh trăng sáng. Những từ đẹp đến nhường nào. Năm phút sau, buổi biểu diễn kết thúc. Âm hưởng còn vương vấn! Cả hội trường không vỗ tay, mà lặng lẽ chờ đợi Ngô Lệ thổ lộ. Ngô Lệ đứng lên, nhìn ánh trăng trên trời rồi chậm rãi nói:
"Bài 'Ánh trăng sáng' này tặng cho Liên Y."
"Vừa gặp đã cảm mến, nhất niệm vĩnh hằng."
"Trong chớp mắt ngàn năm, Xuân Hạ Thu Đông."
Sau đó, cả hội trường liền bùng nổ. Vô số người hô lớn:
"Ở bên nhau đi, ở bên nhau đi."
Dưới khán đài, Liên Chính và Thư Uyển nhìn nhau, hai người đều thấy sự khó chịu của đối phương. Vì sao lại phải thế này? Chẳng phải đây là muốn kéo Liên Y vào hay sao? Sau đó, người chủ trì Ninh Trung Triết xuất hiện. "Tiếp theo đây, xin mời nhân vật nữ chính của câu chuyện ra sân."
Cả hội trường reo hò, cứ như đang muốn chứng kiến một buổi tiệc linh đình. Cả hội trường lại một lần nữa im bặt. Đến khi đèn sáng lên, thì vệt sáng lại chiếu lên cây dương cầm. Liên Y lẳng lặng ngồi đó, mặc chiếc váy màu xanh dương. "Ngô Lệ, em không phải nhân vật nữ chính trong câu chuyện của anh."
"Em là nhân vật nữ chính trong câu chuyện của người khác."
"Anh mời một đại sư âm nhạc đến từ Nhật Bản, để soạn nhạc cho anh."
"Nhưng em thì không cần, bởi vì người đó không chỉ sẽ soạn nhạc cho em, mà còn tô điểm cho những nốt nhạc trong cuộc đời em nữa."
"Một cánh cửa nếu không mở, cứ mãi gõ thì là không lịch sự."
"Vậy nên mong Ngô Lệ biết chừng mực."
"Đừng làm khó em, cũng đừng làm người em thích khó xử."
"Tiếp theo đây, xin mời thưởng thức bài 'Dưới Chân Núi Phú Sĩ' do em và anh ấy cùng trình bày cho mọi người."
Sau đó, Liên Y bắt đầu biểu diễn. Tuy cô không nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt cô lại đắm chìm trong một cảm giác mê ly. Cứ như đang hồi tưởng lại, những khoảnh khắc từng tí một đã qua. Những giai điệu dương cầm mỹ diệu tuôn trào ra. Cả hội trường lặng ngắt. Những nốt nhạc dương cầm này, có linh khí quá. Cứ như thể, còn êm tai hơn cả "Ánh trăng sáng" vừa nãy nữa. Liên Y dự định sẽ độc tấu đàn dương cầm. Dù như vậy sẽ có nhiều thiếu sót, nhưng vì Lâm Tiêu không ở đây, không hát thì cô cũng sẽ không hát. Thà rằng để trống. Dù như vậy có thể sẽ không được hoàn hảo. Đến khi khúc dạo đầu kết thúc. Có người bắt đầu cất giọng hát, giọng có chút khàn, hát khá tốt. Liên Y ngừng lại một chút, rồi nhìn về phía bóng tối với ánh mắt không dám tin. Hại em, anh lúc nào cũng thế. Lúc nào cũng muốn làm em khóc trước, sau đó mới dùng cách hay nhất để dỗ dành em. Lập tức. Cả người Liên Y vui sướng bắt đầu, hai tay như có phép màu, lướt trên phím đàn một cách thần sầu. Ở chỗ tối, Lâm Tiêu vẫn cứ lặng lẽ cất giọng hát. Ca khúc này, từng nhận được vô vàn vinh dự. Trong hai mươi năm, nếu như có hai mươi ca khúc bất hủ, thì chắc chắn bài hát này có mặt trong đó. Ở đây mọi người đều lặng lẽ lắng nghe. Quả thật, nghe có vẻ còn êm tai hơn cả "Ánh trăng sáng" của Ngô Lệ ấy chứ. Đây chính là do đại sư âm nhạc người Nhật làm đó. Chàng trai này là ai vậy? Tài hoa đến nhường này ư? Lâm Tiêu hát một lượt xong thì liền không hát nữa. Sau đó hoàn toàn chỉ còn lại màn độc tấu của Liên Y. Bài hát này, quả thực rất hợp với độc tấu dương cầm. Mấy phút sau, phần biểu diễn kết thúc! Nhưng màn biểu diễn của Liên Y vẫn chưa dừng lại. Không biết vì sao, mà trong lòng cô rất vui, cô muốn tiếp tục chơi nữa. Sau đó, cô chơi "Chuyện Tình Yêu". Sau khi chơi xong, cô lại chơi tiếp "Đám Cưới Trong Mộng". Toàn bộ bữa tiệc đêm cuối cùng, dường như đã biến thành buổi hòa nhạc riêng của cô. Ít nhất bây giờ rất nhiều người đã gần như quên mất màn trình diễn vừa rồi của Ngô Lệ, toàn bộ thần kinh, mọi giác quan đều hoàn toàn bị màn trình diễn của Liên Y lấp đầy. Tất cả mọi người đều đang nhìn cô gái tựa tinh linh ở trên sân khấu. Cô không còn là cô gái Ngô Lệ thích nữa.
Cô là cô, cô chính là Liên Y.
Cô chính là "giọt nước nhỏ". Đây cũng chính là điều Lâm Tiêu muốn. Hãy thoải mái tung bay đi, hãy thỏa thích bộc lộ tài hoa và vẻ đẹp của em. "giọt nước nhỏ". Cuối cùng, cô đã kết thúc màn trình diễn của mình. Cả hội trường vang lên những tràng pháo tay như sấm. Cô đứng dậy, khẽ cúi chào mọi người.
Cô gái đã trưởng thành, đường cong ngày càng trở nên uyển chuyển mê người. Buổi tối hôm nay đến đây, vậy là đã rất hoàn hảo. Lâm Tiêu đã sớm rút lui rồi. Cứ như thế là rất tốt, rất tốt rồi. Đây vốn nên là sân khấu thuộc về cô gái. Thế nhưng... Anh cảm thấy đây là một kết thúc hoàn mỹ, nhưng có người thì lại không nghĩ vậy. Liên Y mặc chiếc váy màu xanh dương, chạy khắp sân trường, đang tìm kiếm. Còn Liên Chính và Thư Uyển thì đi theo sát phía sau, không quá gần, nhưng vẫn giữ trong tầm mắt. Tìm hết vòng này đến vòng khác. Cứ như là không biết mệt. Cuối cùng, nàng cũng tìm được ở dưới một giàn nho. Không có trách móc, chỉ có nhảy nhót. Cô liền chạy tới, nắm lấy tay Lâm Tiêu, rồi chạy thẳng về phía sau.
Liên Chính và Thư Uyển vẫn đang ở phía sau. Cô vừa nâng váy vừa chạy. Ui! Cô muốn làm gì thế? Thế rồi Liên Y cứ nắm tay Lâm Tiêu, chạy thẳng tới trước mặt Liên Chính và Thư Uyển. Nơi này rất yên tĩnh. Mặt Liên Y đỏ bừng, tim đập rất nhanh. Cô gắng ổn định lại, sau đó nhìn Liên Chính và Thư Uyển, ánh mắt kiên định và dũng cảm.
"Cha, mẹ..."
"Con rất thích Lâm Tiêu, con muốn ở bên Lâm Tiêu."
Sau đó, cô trực tiếp nhìn vào mắt Lâm Tiêu nói:
"Em thật sự rất rất thích anh, em muốn làm bạn gái anh, anh có đồng ý không?"
"Bong Bóng" nói, "Mua cho anh mấy bộ quần áo đẹp lắm đó, chắc chắn anh mặc sẽ rất bảnh."
"Đồ lót mua chưa?"
Lâm Tiêu trêu chọc. "Mua rồi, mười cái."
"Bong Bóng" đáp. Lâm Tiêu ngạc nhiên, đúng là mua thật à. "Thế còn của em?"
"Cũng mua mười cái."
Lâm Tiêu nói:
"Cho anh xem chút được không?"
"Hả? Ở đây ư?"
Câu nói của "Bong Bóng" khiến Lâm Tiêu đơ người. "Sau này đừng có nói lung tung, ta sợ ta gánh không nổi."
"Giáo sư Phương này, có phải nổi tiếng lắm không?"
"Bong Bóng" vội chuyển chủ đề. "Đúng thế."
Lâm Tiêu đáp, "Là biên kịch rất nhiều bộ phim điện ảnh truyền hình nổi tiếng, thuộc hàng top trên cả nước."
"Vậy em thấy hồi hộp quá."
"Bong Bóng" nói, "Em ngốc như vậy, chắc bà ấy chướng mắt em."
Tuy "Bong Bóng" không phải là dân học bá, nhưng trực giác về mặt tình cảm của cô nàng lại rất nhạy bén. Hai người đi vào phòng ăn trong dật cốc, lẳng lặng chờ giáo sư Phương tới. Ngồi đối diện nhau, cả hai cùng im lặng. Sau đó lại bắt đầu chơi trò không nói gì, cứ nhìn nhau chằm chằm. Rất thú vị, rất ngọt ngào. Hai người trừng mắt nhìn đối phương, xem ai ngượng ngùng cúi đầu trước. Lâm Tiêu cứ nhìn không rời, còn "Bong Bóng" nhìn một hồi, mặt bỗng đỏ bừng, cúi gằm mặt xuống, chẳng biết nghĩ cái gì. Chắc hẳn là đã nghĩ tới vài chuyện không phù hợp với trẻ con, sau đó lại liên tưởng tới Lâm Tiêu còn bé như vậy, lại là học trò của mình, nên thấy ngại. Suy nghĩ của cô nàng cứ dễ dàng bị phát tán. "Nói thật đi, vừa rồi em nghĩ gì đó?"
Lâm Tiêu hỏi. "Không nói cho anh."
Lâm Tiêu đáp:
"Không nói thì anh nhìn vào trong đó nhé."
"Chính là... Nghĩ đến chuyện này, em nghĩ là nếu anh ép em cho anh xem ở đây thì em phải làm gì?"
"Bong Bóng" đáp. Lâm Tiêu vội vàng hớp một ngụm trà lạnh, cô giáo ơi, em tuổi còn nhỏ, đừng có trắng trợn quyến rũ em thế. Khốn nỗi cô lại trong sáng như vậy, nói ra điều gì cũng đều là những gì trong lòng nghĩ. Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân, người phục vụ dẫn khách tới. "Chào cô, giáo sư Phương."
Hai người vội đứng dậy đón. "Là em muốn thi nghiên cứu sinh biên kịch phim truyền hình đúng không?"
Giáo sư Phương hỏi "Bong Bóng". "Dạ vâng."
"Bong Bóng" ngay ngắn ngồi thẳng, lộ vẻ rất căng thẳng. Giáo sư Phương cau mày:
"Xinh xắn quá đấy, hợp làm diễn viên hơn, không hợp làm biên kịch."
"Trước đó em có nền tảng gì không? Em học chính quy ở trường nào, ngành gì?"
"Bong Bóng" đáp:
"Em học ở Đại học Sư phạm Chi Giang, khoa tiếng Anh, chuyên ngành giáo dục trung học."
Giáo sư Phương nói:
"Vậy thì chuyên môn lại càng không liên quan rồi, sao lại muốn thi nghiên cứu sinh biên kịch phim truyền hình vậy? Ngành này có cánh cửa rất cao, mà lại khó đi."
"Bong Bóng" đáp:
"Dạ, em có chút thích ạ."
Sao cô lại thật thà như thế chứ, có "chút thích" à. Giáo sư Phương bình thường chỉ nhận nghiên cứu sinh tiến sĩ, nhưng vì giáo sư Bạch Vãn Tình tiến cử, nên hy vọng bà đích thân dẫn dắt cô sinh viên này. Bây giờ kỳ thi nghiên cứu sinh còn cách mấy tháng nữa, Bạch Vãn Tình mong "Bong Bóng" có thể sớm đến Học viện Hí kịch Thượng Hải để được đào tạo và học tập bài bản. Lúc Bạch Vãn Tình giới thiệu thì hoàn toàn tràn đầy tự tin, bảo nhất định là bà sẽ nhận. Giáo sư Phương không tiện từ chối lời mời, nhưng trong lòng thì không ưng ý lắm. Cô gái trước mắt này thật sự quá đẹp, lại còn không có bất kỳ nền tảng nào, thật sự không phù hợp. Nhưng vì những lời Bạch Vãn Tình chắc như đinh đóng cột cùng với những gì Lâm Tiêu đã nói, rằng giáo sư Phương nhất định sẽ đồng ý. Chỉ cần Lâm Tiêu đưa ra một cuốn sách. Bởi vì giáo sư Phương này là fan hâm mộ cuồng nhiệt của "Con Đường Nghĩa Trang", trong giới của mình, bà biết quá rõ sức nặng của giải Hugo. Hơn nữa bà thật sự thích cốt truyện của "Con Đường Nghĩa Trang". Hắn lấy cuốn sách ra từ trong cặp, đưa bằng cả hai tay và nói:
"Đây là bản thảo có chữ ký của 'Con Đường Nghĩa Trang', hẳn là bản thảo đầu tiên, bản chưa chỉnh sửa, mặc dù có thể nội dung không được tốt bằng bản cuối, nhưng vẫn có ý nghĩa nhất định, xin cô chỉ giáo."
Giáo sư Phương nhận lấy xem, vốn tưởng là một kịch bản thôi chứ. Kết quả gặp bốn chữ "Con Đường Nghĩa Trang" trên đầu trang. "Đây, đây là do cậu viết à?"
Giáo sư Phương kinh ngạc hỏi, "Nhị Cẩu Giáo Chủ chẳng phải là trung niên hơn bốn mươi tuổi sao? Cậu... cậu còn trẻ thế à?"
"Tôi thật sự rất thích quyển sách này, tôi đọc đi đọc lại đến năm lần rồi..."
"Khó trách, khó trách Bạch Vãn Tình cứ thần thần bí bí như vậy."
"Sao cậu không viết sách nữa?"
Giáo sư Phương hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh vừa nãy, trở nên vô cùng nhiệt tình. Lâm Tiêu đáp:
"Hiện tại tôi đang tận hưởng cuộc sống đại học, sau này sẽ làm một số chuyện ý nghĩa, khi nào có cảm hứng thì sẽ tiếp tục sáng tác."
Giáo sư Phương nói:
"Cuộc sống đại học, cậu học năm mấy rồi?"
Lâm Tiêu nói:
"Tôi vừa mới vào đại học năm nhất."
Giáo sư Phương nhìn sang "Bong Bóng": "Cô ấy, là bạn gái cậu à?"
Lâm Tiêu đáp:
"Đúng ạ."
Giáo sư Phương nói:
"Thật... xứng đôi quá, còn xứng hơn cả Kim Đồng Ngọc Nữ trong phim truyền hình."
"Học biên kịch phim truyền hình là ý tưởng của ai?"
"Bong Bóng" nhỏ giọng đáp:
"Là ý tưởng của anh ấy."
Giáo sư Phương nói:
"Tại sao thế?"
Lâm Tiêu đáp:
"Trực giác về mặt tình cảm của cô ấy rất nhạy bén, hợp với hai loại công việc, một là về mỹ học, một là về biên kịch."
Giáo sư Phương nói:
"Nhưng ngành này thật sự rất khó, cánh cửa lại cao."
Lâm Tiêu đáp:
"Tôi sẽ thành lập một công ty điện ảnh truyền hình cho cô ấy, tôi và cô ấy cùng nghĩ cốt truyện, rồi quay phim."
Câu này vừa thốt ra, "Bong Bóng" liền nhìn sang hắn. Bởi vì Lâm Tiêu chưa từng nói điều này. Giáo sư Phương có chút ngẩn người, bây giờ các cậu trai đều như vậy hết sao? Ngọt ngào như vậy ư? Bà từng thấy một vài đại gia dùng tiền lăng xê minh tinh nữ. Chưa từng thấy ai, vì bạn gái thích làm biên kịch, mà lại lập cả một công ty điện ảnh truyền hình, để cho cô ấy quay phim. "Vậy cần rất nhiều tiền, rất nhiều tài nguyên đấy."
Sau đó, đôi bên hoàn toàn có thể dùng cụm "trò chuyện vui vẻ" để hình dung. Hai bên trao đổi rất nhiều quan điểm về phim ảnh, càng trò chuyện càng thấy hợp ý. Thực ra, Lâm Tiêu trong lòng sốt ruột như lửa đốt, nhưng không hề thể hiện ra. Bởi vì, bữa tiệc đón tân sinh của đại học Aurora lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố. Rất nhanh sẽ xuất hiện bước ngoặt thôi. Điện thoại của "Bong Bóng" vang lên, là Lý Phương Phương gọi. Bà thuần túy chỉ là quan tâm đến con gái, thấy muộn quá không về thì lo lắng. Mà lúc này, điện thoại của Lâm Tiêu cũng vang lên. Mở ra xem thì là tin nhắn của Liên Y:
"Còn ba mươi lăm phút nữa, mặc kệ anh có ở đó hay không, tôi đều sẽ dũng cảm đòi lại công bằng cho anh, cho chính tôi."
Đây chính là muốn có chuyện rồi! Ít nhất cũng không thể để Liên Y công khai nói ra tên Lâm Tiêu. Chỉ cần đừng công khai thổ lộ, đừng công khai nói tên, cái gì cũng ổn. Lâm Tiêu hiểu vì sao Liên Y lại làm thế, bởi vì Ngô Lệ tiếp theo sẽ công khai thổ lộ, khiến nàng cũng không có đường lui. Nàng nhất định phải cho ra một phản ứng dứt khoát, để tránh về sau lời đồn đại mọc lên như nấm, loạn cả lên. Mà việc Lâm Tiêu lúc gần lúc xa, thái độ không rõ ràng, nàng cũng không hài lòng. Cho nên nàng muốn trả công bằng cho đôi bên, khỏi mập mờ. Sau đó, Lâm Tiêu vừa cáo biệt giáo sư Phương, vừa nhắn tin cho Lưu Xuyên:
"Giả làm phụ đạo viên, gọi điện thoại cho tao."
Tiễn giáo sư Phương xong, Lâm Tiêu cùng "Bong Bóng" lên taxi. Quả nhiên, Lưu Xuyên gọi điện tới. "Là bạn Lâm Tiêu đấy hả? Tao là phụ đạo viên đây, có chuyện quan trọng, mày tranh thủ đến trường một chuyến đi."
Lâm Tiêu:
"Chuyện gì thế? Gấp lắm à?"
Lưu Xuyên:
"Là về chuyện xe của Liêu Phong bị đập đó, cần mày đại diện phòng ngủ làm một bản chứng minh."
Dựa, mày cũng ngầu thật. Đúng là bịa ra được chuyện cụ thể rồi. Lâm Tiêu còn chưa kịp nói gì, thì "Bong Bóng" đã sốt sắng lên tiếng:
"Vậy nhanh về trường đi anh, em đi cùng anh."
Dựa, Lưu Xuyên diễn hơi lố rồi, khiến "Bong Bóng" lo lắng rồi kìa. Lâm Tiêu thấp giọng:
"Xe là hai cô bé đập, anh ở đó nhìn thấy, nhưng không thể nói đã thấy, anh muốn làm chứng giả, hiểu không?"
"Bong Bóng" ra sức gật đầu nói:
"Em hiểu, em hiểu."
"Có hậu quả gì không anh?"
"Bong Bóng" lo lắng hỏi. Lâm Tiêu đáp:
"Cùng lắm chỉ là đến phòng bảo vệ thôi, có gì đâu? Người ta yêu nhau giận dỗi thôi, sao mà truy cứu được?"
"Bong Bóng" đáp:
"Vậy anh đến trường đi, em về nhà là được rồi."
"Nói bậy bạ."
Lâm Tiêu nói:
"Đưa em về trước."
Sau đó, Lâm Tiêu không hề hoang mang đưa "Bong Bóng" lên nhà, còn chào Lý Phương Phương, còn uống nửa chén nước. Tiếp đó, mới nhanh bước xuống lầu, lên xe taxi. "Chú ơi, nhanh, nhanh, nhanh..."
"Đại học Aurora, nhanh lên..."
Lý Phương Phương hỏi:
"Bong Bóng" Thừa Trạch về trường có việc gì thế con?"
"Bong Bóng" đáp:
"Trong trường có một chiếc xe bị đập, anh ấy nhìn thấy ai đập, nhưng không thể nói ra được, phải đến phòng bảo vệ khai mình không thấy gì cả. Bởi vì người đập xe là hai người yêu nhau giận dỗi, anh ấy nói ra, lại càng kích động mâu thuẫn hơn thôi."
Lý Phương Phương gật đầu nói:
"Đúng, đúng, điểm này Thừa Trạch quả thật rất thành thục."
"Hôm nay đi gặp giáo sư Phương thế nào?"
"Bong Bóng" nói:
"Lúc đầu bà ấy không thích em, về sau biết Nhị Cẩu viết 'Con Đường Nghĩa Trang' thì thái độ lập tức rất tốt rất tốt, bà ấy là fan của Nhị Cẩu đó, bà ấy đồng ý nhận em."
"Mẹ ơi, Nhị Cẩu nói muốn thành lập một công ty điện ảnh, chuyên dựng những câu chuyện em viết."
"Anh ấy nói tên công ty sẽ là 'Bong Bóng' điện ảnh luôn đó."
Lý Phương Phương run rẩy cánh tay:
"Buồn nôn chết đi được, buồn nôn chết đi được."
Bữa tiệc đón tân sinh đang diễn ra vô cùng náo nhiệt. Phải nói rằng, chất lượng của bữa tiệc ở mức rất cao. Đây cũng là một trong những nơi dung dị nhất, phóng khoáng nhất trong những trường đại học hàng đầu trong nước. Cho nên, nội dung biểu diễn cũng rất táo bạo. Đặc biệt là phần ca múa của hệ nghệ thuật. Màn ca múa nóng bỏng của Lý Đoan Đoan đã tạo nên cao trào đầu tiên của buổi tối. Nhưng không ngờ được là Giang Li Nhi lại trực tiếp làm nổ tung cả hội trường. Bởi vì cô biểu diễn múa ba lê, mà mấu chốt là bộ quần áo ba lê bó sát của cô trước đây đã hơi nhỏ, giờ lại càng chật hơn. Mà không chỉ có một mình cô biểu diễn, còn dẫn theo cả một nhóm người cùng diễn. Đây là chuyên môn của cô, trước đây từng học rất giỏi. Ban đầu cô khá gầy, nhưng sau khi ngừng luyện tập quy mô lớn thì người cô cũng đã mập ra một chút. Mà bây giờ cô mặc bộ đồ ba lê. Vóc dáng này... thật sự khiến người ta say đắm. Đúng là trần nhà của giới béo quyến rũ trong đại học Aurora. Trông cứ thế là làm người ta không dám nhìn. Mà người chủ trì là Ninh Trung Triết, trưởng ban văn nghệ của hội sinh viên khoa kinh tế. Người dẫn chương trình nữ là một ứng viên giáo hoa trong tam đại giáo hoa khác, tên là Ban Tân Văn Lăng Trác, tuy cô đã sắp tốt nghiệp. Mà người khiến mọi người vô cùng mong chờ Ngô Linh Hề thì lại không hề có ý lên sân khấu biểu diễn. Sau hơn hai giờ! Cả buổi tiệc sắp bước vào khoảnh khắc cao trào nhất. Ban đầu, Ngô Lệ muốn diễn cuối cùng, nhưng vì một vài lý do đặc biệt, anh lại trở thành người biểu diễn thứ hai từ cuối lên, Liên Y diễn cuối. Lúc này, gần như mọi người đều đang chờ mong anh xuất hiện. "Tiếp theo đây, mời quý vị thưởng thức ca khúc 'Ánh Trăng Sáng' do Ngô Lệ trình bày."
Tất cả ánh đèn tắt ngúm. Trong bóng tối, một giai điệu du dương của đàn vi-ô-lông vang lên. Một vệt sáng chiếu vào Ngô Lệ. Fan girl cuồng nhiệt bắt đầu reo hò, nhưng cũng rất nhanh im lặng lại. Ngay sau đó là tiếng dương cầm vang lên, một vệt sáng khác chiếu lên cây dương cầm, người chơi là đại sư âm nhạc người Nhật Bản Toshiaki Matsumoto. Vô số nữ sinh xuất hiện những ánh sao trong mắt. Vô số đàn ông ghen tỵ, hận. Có tiền cũng không thể phô trương thế được, mày tán gái mẹ nó kiểu vung tiền quá trán thế hả. Không những để người ta soạn nhạc cho mày, còn để người ta đi theo mày biểu diễn nữa chứ.
Sau một đoạn vi-ô-lông. Ngô Lệ bắt đầu cất giọng.
Ánh trăng sáng, nơi nào đó trên thế giới, sáng ngời như vậy, lại lạnh lẽo đến thế. Ai ai cũng đều có một nỗi buồn, muốn trốn tránh, nhưng lại càng giấu càng lộ. Mọi người đều lặng lẽ lắng nghe. Quả thật là êm tai quá đi. Nhất là khi lại trong một khung cảnh thế này, lại còn là bài hát vừa được sáng tác. Càng lay động lòng người hơn là câu chuyện đằng sau. Vô số cô gái không chỉ là hâm mộ, mà còn muốn chúc phúc. Thậm chí còn muốn nữ chính xuất hiện để nhận bài hát này. Ánh trăng sáng. Những từ đẹp đến nhường nào. Năm phút sau, buổi biểu diễn kết thúc. Âm hưởng còn vương vấn! Cả hội trường không vỗ tay, mà lặng lẽ chờ đợi Ngô Lệ thổ lộ. Ngô Lệ đứng lên, nhìn ánh trăng trên trời rồi chậm rãi nói:
"Bài 'Ánh trăng sáng' này tặng cho Liên Y."
"Vừa gặp đã cảm mến, nhất niệm vĩnh hằng."
"Trong chớp mắt ngàn năm, Xuân Hạ Thu Đông."
Sau đó, cả hội trường liền bùng nổ. Vô số người hô lớn:
"Ở bên nhau đi, ở bên nhau đi."
Dưới khán đài, Liên Chính và Thư Uyển nhìn nhau, hai người đều thấy sự khó chịu của đối phương. Vì sao lại phải thế này? Chẳng phải đây là muốn kéo Liên Y vào hay sao? Sau đó, người chủ trì Ninh Trung Triết xuất hiện. "Tiếp theo đây, xin mời nhân vật nữ chính của câu chuyện ra sân."
Cả hội trường reo hò, cứ như đang muốn chứng kiến một buổi tiệc linh đình. Cả hội trường lại một lần nữa im bặt. Đến khi đèn sáng lên, thì vệt sáng lại chiếu lên cây dương cầm. Liên Y lẳng lặng ngồi đó, mặc chiếc váy màu xanh dương. "Ngô Lệ, em không phải nhân vật nữ chính trong câu chuyện của anh."
"Em là nhân vật nữ chính trong câu chuyện của người khác."
"Anh mời một đại sư âm nhạc đến từ Nhật Bản, để soạn nhạc cho anh."
"Nhưng em thì không cần, bởi vì người đó không chỉ sẽ soạn nhạc cho em, mà còn tô điểm cho những nốt nhạc trong cuộc đời em nữa."
"Một cánh cửa nếu không mở, cứ mãi gõ thì là không lịch sự."
"Vậy nên mong Ngô Lệ biết chừng mực."
"Đừng làm khó em, cũng đừng làm người em thích khó xử."
"Tiếp theo đây, xin mời thưởng thức bài 'Dưới Chân Núi Phú Sĩ' do em và anh ấy cùng trình bày cho mọi người."
Sau đó, Liên Y bắt đầu biểu diễn. Tuy cô không nhắm mắt lại, nhưng đôi mắt cô lại đắm chìm trong một cảm giác mê ly. Cứ như đang hồi tưởng lại, những khoảnh khắc từng tí một đã qua. Những giai điệu dương cầm mỹ diệu tuôn trào ra. Cả hội trường lặng ngắt. Những nốt nhạc dương cầm này, có linh khí quá. Cứ như thể, còn êm tai hơn cả "Ánh trăng sáng" vừa nãy nữa. Liên Y dự định sẽ độc tấu đàn dương cầm. Dù như vậy sẽ có nhiều thiếu sót, nhưng vì Lâm Tiêu không ở đây, không hát thì cô cũng sẽ không hát. Thà rằng để trống. Dù như vậy có thể sẽ không được hoàn hảo. Đến khi khúc dạo đầu kết thúc. Có người bắt đầu cất giọng hát, giọng có chút khàn, hát khá tốt. Liên Y ngừng lại một chút, rồi nhìn về phía bóng tối với ánh mắt không dám tin. Hại em, anh lúc nào cũng thế. Lúc nào cũng muốn làm em khóc trước, sau đó mới dùng cách hay nhất để dỗ dành em. Lập tức. Cả người Liên Y vui sướng bắt đầu, hai tay như có phép màu, lướt trên phím đàn một cách thần sầu. Ở chỗ tối, Lâm Tiêu vẫn cứ lặng lẽ cất giọng hát. Ca khúc này, từng nhận được vô vàn vinh dự. Trong hai mươi năm, nếu như có hai mươi ca khúc bất hủ, thì chắc chắn bài hát này có mặt trong đó. Ở đây mọi người đều lặng lẽ lắng nghe. Quả thật, nghe có vẻ còn êm tai hơn cả "Ánh trăng sáng" của Ngô Lệ ấy chứ. Đây chính là do đại sư âm nhạc người Nhật làm đó. Chàng trai này là ai vậy? Tài hoa đến nhường này ư? Lâm Tiêu hát một lượt xong thì liền không hát nữa. Sau đó hoàn toàn chỉ còn lại màn độc tấu của Liên Y. Bài hát này, quả thực rất hợp với độc tấu dương cầm. Mấy phút sau, phần biểu diễn kết thúc! Nhưng màn biểu diễn của Liên Y vẫn chưa dừng lại. Không biết vì sao, mà trong lòng cô rất vui, cô muốn tiếp tục chơi nữa. Sau đó, cô chơi "Chuyện Tình Yêu". Sau khi chơi xong, cô lại chơi tiếp "Đám Cưới Trong Mộng". Toàn bộ bữa tiệc đêm cuối cùng, dường như đã biến thành buổi hòa nhạc riêng của cô. Ít nhất bây giờ rất nhiều người đã gần như quên mất màn trình diễn vừa rồi của Ngô Lệ, toàn bộ thần kinh, mọi giác quan đều hoàn toàn bị màn trình diễn của Liên Y lấp đầy. Tất cả mọi người đều đang nhìn cô gái tựa tinh linh ở trên sân khấu. Cô không còn là cô gái Ngô Lệ thích nữa.
Cô là cô, cô chính là Liên Y.
Cô chính là "giọt nước nhỏ". Đây cũng chính là điều Lâm Tiêu muốn. Hãy thoải mái tung bay đi, hãy thỏa thích bộc lộ tài hoa và vẻ đẹp của em. "giọt nước nhỏ". Cuối cùng, cô đã kết thúc màn trình diễn của mình. Cả hội trường vang lên những tràng pháo tay như sấm. Cô đứng dậy, khẽ cúi chào mọi người.
Cô gái đã trưởng thành, đường cong ngày càng trở nên uyển chuyển mê người. Buổi tối hôm nay đến đây, vậy là đã rất hoàn hảo. Lâm Tiêu đã sớm rút lui rồi. Cứ như thế là rất tốt, rất tốt rồi. Đây vốn nên là sân khấu thuộc về cô gái. Thế nhưng... Anh cảm thấy đây là một kết thúc hoàn mỹ, nhưng có người thì lại không nghĩ vậy. Liên Y mặc chiếc váy màu xanh dương, chạy khắp sân trường, đang tìm kiếm. Còn Liên Chính và Thư Uyển thì đi theo sát phía sau, không quá gần, nhưng vẫn giữ trong tầm mắt. Tìm hết vòng này đến vòng khác. Cứ như là không biết mệt. Cuối cùng, nàng cũng tìm được ở dưới một giàn nho. Không có trách móc, chỉ có nhảy nhót. Cô liền chạy tới, nắm lấy tay Lâm Tiêu, rồi chạy thẳng về phía sau.
Liên Chính và Thư Uyển vẫn đang ở phía sau. Cô vừa nâng váy vừa chạy. Ui! Cô muốn làm gì thế? Thế rồi Liên Y cứ nắm tay Lâm Tiêu, chạy thẳng tới trước mặt Liên Chính và Thư Uyển. Nơi này rất yên tĩnh. Mặt Liên Y đỏ bừng, tim đập rất nhanh. Cô gắng ổn định lại, sau đó nhìn Liên Chính và Thư Uyển, ánh mắt kiên định và dũng cảm.
"Cha, mẹ..."
"Con rất thích Lâm Tiêu, con muốn ở bên Lâm Tiêu."
Sau đó, cô trực tiếp nhìn vào mắt Lâm Tiêu nói:
"Em thật sự rất rất thích anh, em muốn làm bạn gái anh, anh có đồng ý không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận